Đế Bá Audio Podcast
Tập 751 [Chương 3751 đến Chương 3755]
❮ sautiếp ❯– Tài liệu tốt nha, tài liệu như thế, nhìn khắp Đế Thống Giới, e rằng không có mấy đạo thống có thể lấy ra. Hơn nữa sức mạnh như thế, e rằng không có đạo thống nào có thể lấy ra.
Có một vị đại sư rèn đúc binh khí chảy nước miếng, thì thào:
– Vật liệu như thế, tuyệt đối có thể rèn ra mười món, tám món binh khí tuyệt đỉnh, bây giờ lại lấy rèn đồng điện, đúng là… đúng là phung phí của trời.
Tất cả mọi người đều là người biết hàng, nhìn thấy vật liệu như thế, không khỏi chảy nước miếng. Bản thân đồng điện chính là một món bảo vật vô giá, ai nhìn thấy nó thì cũng đều thèm chảy nước miếng.
Mặc dù rất nhiều người nhìn thấy đồng điện đều thèm chảy nước miếng, thế nhưng không ai dám có ý đồ với nó. Thập Đại Kim Cương chính là vết xe đổ, làm gì có ai dám có ý đồ với nó chứ? Như vậy chính là không muốn sống.
– Còn đoạt tiên thạch làm gì nữa, nếu như đoạt được tòa đồng điện này thì sẽ phát tài ngay.
Có vãn bối ực nước miếng.
– Câm miệng…
Trưởng bối của hắn sợ hãi giật nảy người, đưa tay bụm miệng hắn lại, tức giận nói:
– Ngươi muốn chết thì cũng đừng có liên lụy đến tông môn.
Vào lúc này, trưởng bối của hắn tái mặt nhìn Lý Thất Dạ, sợ Lý Thất Dạ hiểu lầm.
Lỡ như Lý Thất Dạ cho rằng bọn họ có ý đồ với đồng điện, nhấn một ngón tay, tất cả bọn họ sẽ chết ở chỗ này.
Mặc dù rất nhiều người thèm đồng điện chảy dãi, thế nhưng không ai dám nói muốn đoạt đồng điện, cho dù nói đùa thì cũng không dám nói. Lỡ như chọc đệ nhất hung nhân không vui thì một ngón tay cũng đủ tiêu diệt tông môn của bọn họ rồi.
Cho nên, nhìn đồng điện rực rỡ sắc màu ngay trước mắt, bọn họ nín không dám thở.
Đồng điện tọa lạc bên trong phế tích, hết sức trang nghiêm, giống như một tòa thần điện chí tôn vô thượng. Tòa đồng điện này rực rỡ màu sắc, giống như không thuộc về phàm giới, mà như từ trên trời rớt xuống.
Tòa đồng điện này được rèn bởi thần kim tinh túy nhất, còn thiên chuy bách luyện hơn cả thiên chuy bách luyện. Không chỉ không có tạp chất, mà nó còn là thần kim thần túy nhất được rèn luyện tiếp tục, có thể nói nó đã vượt qua thần kim.
Tòa đồng điện này được rèn bởi thần kim thuần túy nhất, không có gia trì, không có mài giũa, bản thân nó đã tỏa ra thần tính rồi, giống như là thần phôi, bản thân tài liệu đã có thần tính sẵn rồi.
Thử nghĩ mà xem, đồng điện lớn như vậy toàn là vật liệu như thế, cho nên thần tính do thần điện tỏa ra hết sức cường đại, mạnh mẽ chấn nhiếp lòng người, khi đứng trước tòa thần điện này, ngươi sẽ xúc động muốn ba quỳ chín lạy.
Đồng điện rực rỡ hào quang, khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch, nhất là đại sư luyện khí khi nhìn thấy đồng điện thì càng ực nước miếng. Đối với bọn họ, thần kim như này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nếu như bọn họ có được vật liệu như thế, cho dù chỉ cho bọn họ một góc nhỏ của thần điện thôi thì bọn họ cũng có thể rèn ra binh khí tuyệt đỉnh.
– Khí trời oi bức, vừa hay có một nơi tốt để hóng mát.
Sau khi Lý Thất Dạ buông đồng điện xuống thì rất hài lòng, phủi tay, vừa cười vừa nói.
Câu nói này khiến mọi người im lặng, tất cả mọi người cười khổ, dùng thần kim trân quý như thế để chế tạo đồng điện đã đủ lãng phí rồi.
Thế mà lại còn dùng đồng điện để nghỉ mát, đúng là xa xỉ biết mấy.
Có thể nói rằng tòa đồng điện này chính là bảo vật vô giá, có rất nhiều Chân Thần bất hủ, Chân Đế vô địch cũng không có được đồng điện như thế làm hành cung. Nếu như thật sự có được đồng điện như thế làm hành cung thì cũng vô cùng quý giá, có thể trở thành bảo vật gia truyền.
Thế nhưng, Lý Thất Dạ lại chỉ coi tòa đồng điện quý báu như thế làm nơi hóng mát mà thôi, đúng là khiến người khác khó mà tin nổi. Cách tiêu xài xa xỉ như thế đã vượt qua thường thức của mọi người, đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của mọi người.
Vào lúc này, mọi người ngoại trừ cười khổ thì cũng chỉ biết bó tay mà thôi. Có lẽ chỉ có người như đệ nhất hung nhân mới tiêu xài xa xỉ như vậy, mới coi tòa đồng điện này là nơi hóng mắt.
Lý Thất Dạ chậm rãi đáp xuống. Nhìn thấy Lý Thất Dạ hai chân chạm đất, Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết mừng rỡ, quỳ lạy dưới đất, rất lâu không đứng dậy.
– Cám ơn công tử, công tử chính là đại ân nhân của Minh Lạc thành, là chúa cứu thế của Minh Lạc thành. Công tử đã cứu lê dân bách tính của Minh Lạc thành, tiểu nhân không gì đền đáp, chỉ có thể làm trâu làm ngựa, đời đời làm việc cho công tử…
Ngô Hữu Chính quỳ trên đất cảm động không kiềm được nước mắt, nước mắt nóng hổi chảy ướt cả mặt. Nếu như không có Lý Thất Dạ, đừng nói Minh Lạc thành, mà toàn bộ Thạch Vận đạo thống cũng sẽ tan thành tro bụi.
Hôm nay Lý Thất Dạ ra tay, như vậy cũng có nghĩa Minh Lạc thành bọn họ được đảm bảo, Thạch Vận đạo thống cũng được đảm bảo. Ít nhất cũng không giống cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.
– Thế gian không có chúa cứu thế, người khác cứu ngươi nhất thời, nhưng không thể cứu ngươi một đời, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân mình.
Lý Thất Dạ nhìn sư đồ Ngô Hữu Chính, lạnh nhạt nói, sau đó xoay lưng đi vào đồng điện.
Mặc dù Lý Thất Dạ nói như thế, thế nhưng trong lòng Ngô Hữu Chính vẫn cảm động rớt nước mắt, ba quỳ chín lạy, cuối cùng mới đứng dậy, đi theo Lý Thất Dạ vào đồng điện.
– Kết thúc rồi.Nguồn truyện audio Podcast
Nhìn thấy một màn này, có người nói khẽ. Không ít tu sĩ chạy trốn vào tinh không lúc này mới chậm rãi đáp xuống Minh Lạc thành, thở dài một tiếng.
Trên thực tế trận chiến vừa rối rất ngắn, từ khi Lý Thất Dạ ra tay cho tới khi chiến tranh kết thúc, chẳng qua chỉ là thời gian uống cạn một chén trà mà thôi.
Thế nhưng, trong thời gian uống cạn một chén trà này đã phát sinh quá nhiều chuyện rung động lòng người. Thập Đại Kim Cương chết thảm, chiến hạm đoàn của Tàng Kim Động tan thành tro bụi, một khi tin tức này truyền đi thì sẽ khiến toàn bộ Đế Thống Giới rung động.
Sau khi chuyện kinh thiên này kết thúc thì Minh Lạc thành vốn đang náo nhiệt bắt đầu yên tĩnh. Trước đó, sau khi đông đảo môn phái đạo thống đi vào Minh Lạc thành thì cảnh tượng náo nhiệt biết mấy, thế nhưng lúc này lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Trước đó, sau khi đông đảo môn phái đạo thống đi vào Minh Lạc thành, bọn họ phách lối biết mấy, bá đạo biết mấy. Nói không ngoa, rất nhiều tu sĩ cường giả sau khi đi vào Minh Lạc thành thì hoành hành bá đạo, giống như con cua, đi ngang trên phố, thích gì làm nấy.
Chương 3752: Người Chết Sống Lại (2)
Bởi vì những tu sĩ cường giả này căn bản không coi cư dân ở Minh Lạc thành ra gì. Thạch Vận đạo thống đã suy sụp, cư dân Minh Lạc thành trong mắt bọn họ chẳng khác gì sâu kiến.
Cho nên, sau khi đi vào Minh Lạc thành thì có đại giáo đạo thống bỏ tiền mua đứt địa bàn của tu sĩ bản địa, không quan tâm ngươi có muốn bán hay không, nhưng đây là hành động rất là văn minh rồi. Hành động thô bạo hơn đó là đuổi thẳng tu sĩ bản địa ra ngoài, chiếm lấy nhà ở, địa bàn của bọn họ.
Bởi vì cho dù bọn họ có cướp đoạt nhà ở, địa bàn của cư dân bản địa thì cư dân bản địa cũng không có khả năng phản kháng, nếu như dám cãi lại thì giết quách.
Cũng bởi vì Thạch Vận đạo thống suy sụp cho nên tu sĩ cường giả đến từ bên ngoài mới phách lối ở Minh Lạc thành, tùy ý cắt đất, tùy ý chiếm địa bàn.
Tàng Kim Động chính là ví dụ tốt nhất, vừa tới Minh Lạc thành thì đã rải hoa tiêu, chiếm dụng một vùng thổ địa rộng lớn. Cũng bởi vì bọn họ nhìn thấy Thạch Vận đạo thống không có ai có thể phản kháng bọn họ. Nếu đổi lại là Cửu Bí đạo thống, Lý gia hay Mộc gia thì bọn họ nào dám làm như thế chứ.
Thế nhưng, sau khi Lý Thất Dạ vừa nhấc tay đã diệt chiến hạm đoàn của Tàng Kim Động, giết chết Thập Đại Kim Cương thì những tu sĩ cường giả đến từ bên ngoài trở nên yên tĩnh, sau khi đi vào Minh Lạc thành thì bắt đầu an phận thủ thường, không ai dám chiếm đoạt địa bàn như hồi đầu nữa.
Thậm chí có một vài môn phái đạo thống từng chiếm đoạt nhà ở, địa bàn của cư dân Minh Lạc thành cũng lặng lẽ dời ra bên ngoài, trả lại nhà ở cho bọn họ.
Lý Thất Dạ vừa ra tay thì đã tiêu diệt chiến hạm đoàn của Tàng Kim Động, hù dọa tất cả đại giáo đạo thống tới từ bên ngoài sợ hãi. Tàng Kim Động bởi vì phách lối chiếm đất, lật ngược nhà gỗ của Lý Thất Dạ cho nên mới rước họa sát thân, toàn bộ chiến hạm đoàn bị tiêu diệt.
Cho nên, những tu sĩ cường giả từng hoành hành bá đạo ở Minh Lạc thành sau khi bị Lý Thất Dạ hù dọa thì trở nên nhu thuận, an phận thủ thường, không còn dám làm càn làm quấy nữa.
Nhất là Thiên Vận phế tích mà Lý Thất Dạ ở lại, không một ai dám tới gần. Bất kể đại giáo đạo thống cường đại cách mấy, bất kể Chân Thần cường đại cách mấy, thậm chí ngay cả Chân Thần bất hủ, cũng không một ai dám tới gần Thiên Vận phế tích. Khi mọi người đi ngang qua Thiên Vận phế tích thì đều phải đi vòng, lượn một vòng tròn lớn lách qua vùng phế tích này.
Bọn họ không dám quấy rầy Lý Thất Dạ, không dám làm kinh động Lý Thất Dạ, Tàng Kim Động chính là vết xe đổ, mạnh như Thập Đại Kim Cương, vô địch như chiến hạm đoàn, bởi vì chọc Lý Thất Dạ, nên mới tan thành tro bụi.
Cho nên mọi người không muốn Lý Thất Dạ dưới cơn nóng giận đồ diệt tông môn của mình, ngoan ngoãn tránh đi thật xa, không dám trêu chọc hắn, cũng không dám có ý đồ với đồng điện.
Ban đêm, Minh Lạc thành về đêm hết sức yên tĩnh, mặc dù khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, thế nhưng tất cả mọi người đều yên tĩnh, bầu không khí rộn ràng náo nhiệt không còn nữa.
“Răng rắc”
Trong buổi đêm yên tĩnh này, ở bên ngoài Minh Lạc thành, có thổ địa nứt vỡ, trong vùng thổ địa nứt vỡ, có một người bò dậy.
Không đúng, đây không phải là một người, đây là một bộ thi thể. Bộ thi thể này lượn lờ khí xám, khí xám này rất gần với hắc ám, giống như do hắc ám diễn hóa mà ra.
Trong bóng đêm, khí xám như hòa vào màn đêm, khiến người khác không thể nhìn rõ.
Sau khi bộ thi thể này bò dậy thì chậm rãi đi vào Minh Lạc thành, động tác của nó rất chậm, thế nhưng tốc độ lại không hề chậm chút nào, mạnh hơn tu sĩ phổ thông rất nhiều.
Bộ thi thể này cầm trường đao, đi vào Minh lạc thành, thế nhưng nó lại hoàn hảo không chút tổn hại, nhìn chẳng khác gì người sống, cho nên trong nhất thời không ai nhận ra nó là thi thể.
“Soạt”
Bên trong đất hoang, có bùn đất tách ra, có một bàn tay chui ra khỏi bùn đất. Sau đó một người chui ra khỏi bùn đất, không đúng, đây vẫn là một bộ thi thể.
Sau khi bộ thi thể này chui ra khỏi bùn đất thì cũng chậm rãi đi vào Minh Lạc thành.
“Phanh”
Bên trong loạn thạch, lại có một bộ thi thể mặc áo giáp bò dậy, cầm trường thương trong tay, tiến nhanh vào Minh Lạc thành.
Trên thực tế không chỉ có bên ngoài Minh Lạc thành có thi thể bò dậy, mà ở bên trong Minh Lạc thành, dưới một góc tường, chỉ nghe một tiếng “tách”, có thi thể chui ra khỏi bức tường.
Trong một vài căn phòng bên trong Minh Lạc thành, nhất là những căn phòng không có người, chỉ nghe một tiếng “rào”, có thi thể bò khỏi mặt đất, cũng có rất nhiều thi thể chui ra từ vách tường, thậm chí có một số chui ra từ thân cây.
Tring buổi đêm yên tĩnh này, người ở trong Minh Lạc thành, bất luận là cư dân bản địa hay là tu sĩ cường già tới từ bên ngoài, không một ai nhận ra có xác chết trà trộn vào nơi này.
Xác chết lặng lẽ trà trộn vào Minh Lạc thành, dường như muốn hòa mình vào thế giới này vậy.
Khi xác chết bò khỏi mặt đất thì Lý Thất Dạ ngồi trong đồng điện mở mắt, đáy mắt lóe sáng, giống như thần quang soi chiếu, có thể nhìn thấy đáy cửu u.
Ngay lúc này, Lý Thất Dạ đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài đồng điện.
– Công tử, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
Lý Thất Dạ đột nhiên đi ra ngoài, đánh thức hai sư đồ Ngô Hữu Chính, Lâm Diệc Tuyết canh gác ngoài cửa.
Lý Thất Dạ không nói, đi thẳng tới cửa chính của đồng điện, ánh mắt nhìn quanh, hai mắt nghiêm lại, nhìn một đống loạn thạch.
Hai sư đồ Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết đuổi theo, Ngô Hữu Chính nhìn thấy nét mặt này của Lý Thất Dạ thì liền biết có chuyện lớn sắp sửa phát sinh. Hắn đứng bên cạnh Lý Thất Dạ, nói nhỏ:
– Công tử, xảy ra chuyện gì vậy?
– Có người đến.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hai mắt nghiêm lại, ánh mắt của hắn dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trên thế gian, màn đêm dưới con mắt của hắn trở nên nhợt nhạt.
– Có người đến.
Lâm Diệc Tuyết nghe thế, có hơi giật mình. Từ sau khi Lý Thất Dạ ra tay hù dọa mọi người thì không còn ai dám bước vào Thiên Vận phế tích nửa bước, tất cả mọi người đều tránh né thật xa, khi đi tới đây thì tất cả mọi người đều đi đường vòng.
Bây giờ hơn nửa đêm, đột nhiên có người tới, rốt cuộc là người nào mà to gan như thế?
“Soạt”
Đột nhiên, loạn thạch vỡ vụn, chỉ thấy một hán tử khôi ngô trèo ra, hán tử này vai khiêng trường thương, miệng cắn cọng cỏ, ngang nhiên đi tới đồng điện.
Chương 3753: Xác Chết Làm Loạn
– Ai thế kia?
Nhìn thấy hán tử này vai khiêng trường thương, ý đồ bất thiện, Lâm Diệc Tuyết có hơi giật mình, hỏi nhỏ.
– Không thể… hắn… hắn… hắn là người đã chết.
Sau khi hán tử này trèo ra khỏi loạn thạch thì Ngô Hữu Chính lập tức nhìn hắn chằm chằm, khi nhìn kỹ thì phát hiện người này không có sinh khí, lớn tiếng la lên.
– Không sai, chính là người chết, người chết dưới đất sống dậy.
Lý Thất Dạ không hề ngạc nhiên, cũng không hề bất ngờ, chỉ nói lạnh nhạt.
– Cái gì… là… là người chết sao.
Lâm Diệc Tuyết giật mình la lên, lùi lại một bước. Mặc dù nàng đã từng nhìn thấy người chết, thế nhưng một người đã chết lại nhảy nhót tưng bừng trước mặt nàng, thật sự hù nàng run sợ.
“Rào”
Vào lúc này, một bên khác ở phế tích có bùn đất tách ra, chỉ thấy một bàn tay nhô ra, ngay sau đó một ông lão đầu tóc trắng xóa chui ra khỏi bùn đất, hắn cũng đi về phía đồng điện.
– Bên… bên… bên kia lại có một người chết khác bò lên.
Lâm Diệc Tuyết lập tức nhìn thấy được ông lão này, không khỏi khiếp sợ, chỉ về phía nó, ngón tay run rẩy, sợ hãi trốn ra sau lưng Lý Thất Dạ.
– Đây… đây là Bạch Lan thành Lâm lão!
Nhìn thấy ông lão chui ra khỏi mặt đất, Ngô Hữu Chính biến sắc, hoảng sợ thốt lên.
– Sư phụ, ngươi không nhận nhầm chứ. Chẳng phải ngươi từng nói Lâm lão là đệ nhất cao thủ của Bạch Lan thành hay sao, tại sao lại sống dậy rồi?
Lâm Diệc Tuyết tái mặt, hoảng sợ nói.
– Sẽ không.
Ngô Hữu Chính nghiêm mặt, nói chậm:
– Mặt dù ta với Lâm lão không phải là bạn tri kỷ, thế nhưng từng ngồi lại uống rượu với nhau nhiều lần, ta sẽ không nhận lầm!
– Bạch Lan thành, chẳng phải Bạch Lan thành đã biến mất hay sao? Hắn… hắn… tại sao bọn hắn lại xuất hiện ở đây.
Lâm Diệc Tuyết sợ hãi, trước đó Bạch Lan thành đã biến mất rồi, nguyên cả tòa thành bị chôn vùi dưới lòng đất.
Đáng sợ nhất là, người chết ở Bạch Lan thành hôm nay lại sống lại ở chỗ này, hơn nữa Bạch Lan thành cách nơi này trăm vạn dặm, thử nghĩ mà xem, chuyện này kinh khủng biết mấy.
– Ta cũng không biết. Nhưng hiển nhiên là, người chết ở Bạch Lan thành muốn sống lại ở Minh Lạc thành chúng ta.
Ngô Hữu Chính nghiêm mặt.
– Đằng… đằng đó lại có thêm một người nữa.
Lúc này, Lâm Diệc Tuyết hét lên, chỉ ngón tay qua hướng khác, sợ hãi trốn ra phía sau Lý Thất Dạ, dựa chặt vào Lý Thất Dạ. Chỉ có dựa vào Lý Thất Dạ thì nàng mới cảm thấy an toàn.
“Soạt”
Ngay lúc này, đằng xa lại có mấy bộ xác chết chui khỏi mặt đất.
– Không tốt, người chết sống lại, sắp… sắp biến thiên sao?
Nhìn thấy một màn này, Ngô Hữu Chính giật mình. Cho dù hắn từng gặp qua không ít chuyện quỷ quái, thế nhưng lúc này cũng sợ hãi tái mặt, run rẩy một trận, nói:
– Chẳng… chẳng lẽ người chết muốn giáng lâm nhân thế?
– Thế gian làm gì có chuyện người chết muốn giáng lâm nhân thế chứ.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Là hắc ám muốn đến.
Nói tới đây, hai mắt hắn co lại, lóe lên tia sáng sắc lạnh.
– Hắc ám sắp giáng lâm, nếu như hắc ám thật sự giáng lâm thì thế giới sẽ như thế nào?
Lâm Diệc Tuyết sợ hãi run rẩy, dựa chặt vào Lý Thất Dạ, toàn bộ thân thể gần như dán chặt vào Lý Thất Dạ.
– Hắc ám giáng lâm?
Lý Thất Dạ nhìn Ngô Hữu Chính, lạnh nhạt nói:
– Như vậy các ngươi chỉ là đồ ăn, còn thế giới thì cũng chỉ là thuốc bổ.
– Con… con người làm thức ăn?
Nghe vậy, Lâm Diệc Tuyết trợn mắt, rùng mình, sởn hết da gà.
– Đúng.
Lý Thất Dạ gật đầu, lạnh nhạt nói:
– Thế nhưng, đối với quái vật khổng lồ thì các ngươi không đủ nhét kẻ răng.
Lâm Diệc Tuyết tái mặt, run rẩy. Ngô Hữu Chính sợ hãi sởn da gà, nhìn xác chết đi tới đồng điện, nhỏ giọng hô:
– Xác chết tới rồi.
Đối với xác chết đi tới đồng điện, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, hết sức tùy ý, giống như đang đón khách, giống như là một vị chủ nhân hết sức nhiệt tình.
Bên trong Thiên Vận phế tích có xác chết bò dậy, bên trong Minh Lạc thành thì càng có xác chết trà trộn vào.
– Này, huynh đệ, muộn như vậy rồi mà còn đi đâu vậy?
Trên đường phố vắng vẻ trong Minh Lạc thành, có tu sĩ nhìn thấy một bộ xác chết, hắn không hề phát hiện, nên chào hỏi một câu.
“Phốc”
Vị tu sĩ này vừa nói xong thì máu tươi tung tóe, một thanh trường đao từ sau đâm tới, đâm xuyên qua bộ ngực của hắn.
Khi hắn cúi đầu nhìn xuống thì chỉ thấy mũi đao máu tươi nhỏ giọt, không biết từ khi nào mà sau lưng hắn xuất hiện một bộ xác chết khác, đâm xuyên thân thể hắn từ sau lưng.
Khi tu sĩ này ngước đầu nhìn lên thì đã thấy bộ xác chết vừa nãy đã đứng trước mặt của hắn, tầm mắt tối sầm, bộ xác chết này nhào tới, mở miệng cắn cổ hắn.
Bộ xác chết sau lưng cũng nhào tới, cũng mở miệng cắn bên cổ còn lại của hắn. Nhất thời, chỉ nghe thấy tiếng uống mau “ực ực ực”.
– A…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bên trong Minh Lạc thành bắt đầu có tu sĩ bị xác chết đánh lén, bị một đao xuyên thủng lồng ngực, bị xác chết cắn cổ hút máu.
– Yêu vật, làm càn.
Đồng bạn của tu sĩ bị đánh lén giận dữ gầm lớn, thần kiếm nơi tay, một kiếm trảm tới, đầu người rơi xuống đất, xác chết ngã xuống.
– Hồ huynh…
Tu sĩ bị đánh lén cũng ngã xuống, đồng bạn của hắn đỡ hắn, thế nhưng hắn đã bỏ mình, toàn thân biến thành màu đen.
– Đây… đây là thủ đoạn gì?
Nhìn thấy tu sĩ này toàn thân biến thành màu đen, đồng bạn khiếp sợ.
Thế nhưng khi hắn cúi đầu xem xét thì đầu lâu bị chặt bỏ bất ngờ chuyển động, tìm tới thân thể của mình, gắn vào cần cổ, xoay người bỏ chạy.
– Đây là thứ quỷ gì vậy?
Nhìn thấy xác chết gắn đầu lại rồi bỏ chạy, đồng bạn giật mình, lập tức đuổi theo, quát lên:
– Yêu vật, trốn đâu hả.
Thế nhưng vị đồng bạn này đuổi không được bao xa thì dừng lại, bởi vì trước hắn có ba bộ xác chết đứng ngang nhau. Hắn ngạc nhiên, lùi lại một bước, muốn quay người, thế nhưng sau lưng của hắn lại xuất hiện ba bộ xác chết khác chặn đường.
– Giết…
Thấy bị bao vây, đồng bạn hét lớn, rút kiếm chém giết.
– A…
Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang khắp Minh Lạc thành. Bởi vì ban đầu không ai chú ý có xác chết trà trộn vào Minh Lạc thành, nên khi xác chết đột
nhiên tập kích thì rất nhiều người không kịp trở tay, không ít tu sĩ bị xác chết đánh lén thành công, bị giết ngay lập tức, hơn nữa xác chết một khi đắc thủ thì lập tức hút máu.
– Yêu vật phương nào.
Nhất thời, tiếng gào thét phẫn nộ vang khắp Minh Lạc thành, không ít tu sĩ cường giả ra tay, muốn chém giết xác chết.
– Có xác chết, người chết phục sinh, hãy cẩn thận.
Nhất thời, tiếng cảnh báo vang khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Minh Lạc thành.
Chương 3754: Người Xác Đại Chiến (1)
– A…
Thế nhưng tiếng kêu thảm thiết không vì vậy mà dừng lại. Mặc dù xác chết không quá mạnh, thế nhưng bọn họ không thể giết chết. Lúc này rất nhiều tu sĩ phát hiện rằng sau khi chặt bỏ đầu của xác chết thì đầu của chúng nó sẽ lăn lóc tìm tới thân thể của mình, gắn lên cần cổ, đứng lên xoay người bỏ chạy.
– Giết…
Không ít tu sĩ giận dữ, lập tức đuổi theo xác chết.
“Keng keng keng”
Tiếng kim loại vang liên miên, nhất thời, tu sĩ cường giả bên trong Minh Lạc thành bắt đầu chém giết với xác chết.
– Mọi người cẩn thận, có người chết lẫn vào người sống chúng ta, tất cả mọi người hãy cẩn thận, không được sơ suất, nếu như phát hiện thì lập tức giết không tha.
Lúc này, có cường giả phát tán cảnh báo.
– Xác chết…
Lúc này, toàn bộ Minh Lạc thành sôi trào. Trong phố lớn ngõ nhỏ, trong đám người, lần lượt phát hiện bóng dáng của xác chết.
Thế nhưng tu sĩ đến từ bên ngoài rất nhiều, những tu sĩ này cũng rất cường đại, bọn họ lập tức càn quét xác chết.
– Giết, đừng để bọn chúng chạy thoát.
Nhìn thấy có xác chết không địch lại muốn chạy trốn, không ít cường giả rống lớn, bao vây xác chết bỏ chạy.
– Giết nha…
Nhất thời, tiếng hò hét vang khắp Minh Lạc thành.
Ban đầu xác chết trà trộn vào đám đông, chúng tu sĩ không phòng bị nên bị xác chết giết không kịp trở tay, khiến không ít tu sĩ cường giả chết ngay tại chỗ.
Thế nhưng khi tất cả tu sĩ cường giả ở Minh Lạc thành tỉnh táo lại thì từ từ ổn định trận cước, nhanh chóng phản công xác chết.
Đương nhiên, nếu như chỉ dựa vào tu sĩ bản địa thì bọn họ không phải là đối thủ của xác chết, tất cả bọn họ rất có thể sẽ bị xác chết giết sạch.
Thế nhưng bây giờ trong Minh Lạc thành có rất nhiều đại giáo đạo thống ngoại lai, mà những người có thể vượt qua đạo thống đi tới Minh Lạc thành đều là nhân vật danh chấn một phương, hoặc cũng là đệ tử đại giáo. Cho nên khi tất cả tu sĩ ổn định trận cước thì cục diện lập tức nghịch chuyển, tất cả xác chết bị tu sĩ dồn vào thế xấu.
Trong thời gian ngắn, xác chết trở thành đối tượng bị bao vây, có không ít xác chết chưa kịp ra tay thì đầu đã rơi xuống đất, thế nhưng chúng nó vẫn còn sống, thi thể mất đầu vẫn giãy dụa tìm kiếm đầu của chúng nó.
Nhìn thấy xác chết không đầu giãy dụa tìm kiếm đầu của mình, thấy mà rợn người, đương nhiên, tu sĩ cường giả tới từ ngũ hồ tứ hải có sóng gió gì mà chưa từng trải chứ? Cho nên trong thời gian ngắn, những xác chết này bị loạn đao phân thây, bị chúng tu sĩ chặt thành mảnh vụn.
“Sa sa sa”
Khi xác chết bị tu sĩ đuổi không còn đường chạy trốn thì chui vào trong bùn đất, chớp mắt chui sâu xuống dưới đất, biến mất biệt, khiến những tu sĩ cường giả đuổi giết xác chết không thể tìm kiếm.
– Những quỷ vật này tới từ đâu thế?
Khi đuổi giết xác chết chạy trốn hết trơn hết trọi, có tu sĩ bắt đầu thảo luận, cảm thấy tò mò.
Đương nhiên, mọi người không ai biết những xác chết này tới từ đầu. Tóm lại, những xác chết này thình lình xuất hiện trong đêm.
– Bọn… bọn họ chính là cư dân mất tích của Bạch Lan thành.
Có tu sĩ bản địa nhận ra lai lịch của những xác chết này, nói nhỏ.
Nghe vậy, chúng tu sĩ cường giả nhìn nhau, có người nói:
– Bạch Lan thành bị nhấn chìm, vì sao người mất tích lại xuất hiện ở nơi này. Những người này rõ ràng đã chết, vì sao lại còn đánh lén người khác chứ.
Không ai có thể trả lời câu hỏi này.
– Sắp tới rồi.
Vào lúc này, có lão tổ đạo thống ngưng tụ ánh mắt, nói:
– Cuối cùng cũng chờ được ngày này rồi.
– Lão tổ, cái gì sắp tới.
Vãn bối tò mò.
– Tiên thạch, viên tiên thạch của Thạch Vận đạo thống sắp xuất hiện rồi, cuối cùng cũng chờ được ngày này rồi.
Hai mắt của lão tổ đạo thống chớp lóe hào quang.
– Tiên thạch?
Nghe lão tổ tông nói vậy, vãn bối tinh thần rung động, nói nhỏ:
– Lão tổ tông, tiên thạch của Thạch Vận đạo thống thật sự trân quý như thế, thật sự khó lường như thế sao?
– Đây là một viên tiên thạch không có bất kỳ ghi chép nào cả.
Lão tổ đạo thống trịnh trọng nói:
– Đồn đãi rằng, thời trẻ thủy tổ của Thạch Vận đạo thống lấy được một viên tiên thạch, nhờ vậy hắn mới chứng được đại đạo, trở thành đạo tổ. Có lời đồn nói rằng viên tiên thạch này chôn sâu dưới Thạch Vận đạo thống. Thậm chí còn có lời đồn nói rằng viên tiên thạch này có sức mạnh xài không hết, có ảo diệu trường sinh bất tử.
Nói tới đây, vị lão tổ này nhìn vãn bối của mình, nói:
-… Cũng chính vì vậy, sau khi Thạch Vận đạo thống suy sụp thì từng có thủy tổ đến Thạch Vận đạo thống tìm kiếm, thế nhưng đều là công dã tràng. Tuy nhiên, Thạch Vận đạo thống suy sụp tới tình trạng như thế này rồi mà vẫn còn tồn tại ở Đế Thống Giới, không hề rớt xuống Vạn Thống Giới, như vậy cũng có nghĩa tiên thạch vẫn còn nằm trong Thạch Vận đạo thống.
-… Lần này Thạch Vận đạo thống gặp chuyện, có người khẳng định rằng viên tiên thạch này sắp sửa đón ánh mặt trời, cho nên mới có nhiều đại giáo đạo thống xuất hiện ở Minh Lạc thành như vậy. Bằng không, thâm sơn cùng cốc như nơi này, mọi người chạy ngàn tỉ dặm tới nơi này để làm gì chứ?
– Thật sự khó lường như thế sao? Có ảo diệu trường sinh bất tử sao?
Nghe vậy, đám vãn bối tinh thần chấn động.
– Cho dù không có ảo diệu trường sinh bất tử thì viên tiên thạch này cũng hết sức khó lường.
Lão tổ nói chậm:
– Thử nghĩ mà xem, Thạch Vận đạo thống đã suy sụp như thế này rồi mà vẫn không rơi xuống, nói rõ viên tiên thạch này có thể sánh ngang với đạo nguyên, có sức mạnh xài hoài không hết.
– Cũng đúng, nếu như có được viên tiên thạch này thì cũng tương đương có được một đạo nguyên.
Nghe vậy, không ít vãn bối phấn chấn.
Bất kể là ai, bất kể là đại giáo hay là đạo thống gì, nếu như có được sức mạnh của một đạo nguyên, thì cũng là chuyện hết sức kích động.
– Tiên thạch sắp xuất hiện.
Trên thực tế, không chỉ có một hai người nhận ra điều này. Không ít nhân vật cấp bậc lão tổ nhìn thấy cảnh tượng này thì xốc lại tinh thần, bắt đầu chuẩn bị, chờ đợi tiên thạch xuất thế.
– Thật sự sắp xuất hiện sao?
Lão tổ cùng đồng hành nói chậm, nội tâm hưng phấn.
Dù sao thì bọn họ cũng tới đây vì tiên thạch, nếu như tiên thạch không xuất hiện thì chuyến này của mọi người đi tay không rồi. Nếu như tiên thạch không xuất thế thì sẽ không ai tìm thấy, bởi vì ngay cả thủy tổ đích thân tới đây thì cũng tay không trở về.
– Phải, không nhìn thấy những xác chết này sao?
Lão tổ trịnh trọng nói:
– Vì sao những xác chết này vẫn còn sống? Chắc chắn là có được một phần sức mạnh của tiên thạch, đây chính là giải thích hợp lý nhất.
Chương 3755: Người Xác Đại Chiến (2)
– Xem ra ảo diệu trường sinh bất tử trong lời đồn là có thật.
Nghe vậy, lão tổ cùng đồng hành hít sâu một hơi, hai mắt lóe lên cảm xúc hưng phấn.
Dù sao, tới tuổi tác của bọn họ thì huyết khí đã khô cạn, thọ nguyên sắp hết, nên bọn họ khát vọng trường sinh bất tử hơn ai hết. Nếu như có thứ có thể giúp bọn họ trường sinh bất tử, như vậy thì bọn họ sẽ bất chấp mọi giá.
Xác chết xuất hiện đã khiến một vài lão tổ ở Minh Lạc thành cản giác, xác chết vì sao sống lại? Sợ rằng thật sự có ảo diệu trường sinh bất tử, cho nên, có người đã bắt đầu tính toán.
Bên trong Thiên Vận phế tích, chỉ thấy từng bộ xác chết bò dậy, đi tới đồng điện.
Nhìn từng bộ xác chết bò ra ngoài, đi tới đồng điện, Lâm Diệc Tuyết sợ hãi nổi hết da gà. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị đáng sợ như thế.
Trong nháy mắt, những xác chết này đã bao vây ba người Lý Thất Dạ.
– Tính sao bây giờ?
Lâm Diệc Tuyết chưa từng trải qua sóng gió, nên khi nhìn thấy nhiều xác chết bao vây như thế, nội tâm run rẩy, nhỏ giọng hỏi Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, búng nhẹ ngón tay, giữa ngón tay lóe lên hoa lửa, một vài tia hoa lửa bắn ra ngoài, rơi lên trên người những bộ xác chết này.
“Bồng…”
Khi hoa lửa rơi trúng người thì xác chết bốc cháy, xác chết chưa kịp giãy dụa thì đã bị thiêu rụi trong tiếng “bồng” này. Chỉ thấy từng bộ xác chết bị đốt thành tro, tất cả tro tàn cuốn bay theo gió.
Nhìn thấy một màn này, Ngô Hữu Chính run rẩy. Nếu như hoa lửa này dính lên người mình thì mình cũng sẽ như những bộ xác chết này, nháy mắt bị đốt thành tro bụi, cuốn bay theo gió, không có cơ hội giãy dụa.
Mặc dù Lý Thất Dạ búng nhẹ ra một vài tia hoa lửa thiêu đốt xác chết, thế nhưng hắn vẫn chừa lại một bộ xác chết.
Bộ xác chết này còn chưa kịp tấn công Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ đã xòe bàn tay trấn áp nó. Lý Thất Dạ bắt lấy nó, xoay người đi vào bên trong đồng điện.
Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết sợ còn có xác chết leo lên, cho nên vội vàng đi theo Lý Thất Dạ trở vào đồng điện, khóa chặt cửa chính của đồng điện.
Sau khi Lý Thất Dạ bắt xác chết vào đồng điện thì lật tay chưởng một cái, trấn áp nó.
– Công tử muốn làm gì vậy?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ trấn áp xác chết, Ngô Hữu Chính tò mò.
– Nghiên cứu một chút.
Lý Thất Dạ cười nhạt, ánh mắt lạnh căm, giống như nến thần chiếu lên bộ xác chết này.
– Người chết thì có gì mà nghiên cứu chứ.
Lâm Diệc Tuyết run rẩy, nói thầm một câu, lùi lại một bước.
Lúc này, Lý Thất Dạ ra tay. Chỉ thấy bàn tay của hắn xòe ra, không hề có động tác dư thừa. Chỉ nghe tiếng “xuy” vang lên, khi ngón tay của Lý Thất Dạ vừa nhấn tới thì xác chết bắt đầu lột xác.
Vào lúc này, dưới sự khống chế của Lý Thất Dạ, lớp da bên ngoài của xác chết bị lột ra từng tấc một, nói chính xác hơn là bị lột xuống từng tấc một.
Nhìn thấy lớp da của xác chết bị lột xuống từng tấc một, Lâm Diệc Tuyết thấy mà rùng mình, không dám nhìn nhiều, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Động tác của Lý Thất Dạ như nước chảy mây trôi, trong nháy mắt, xác chết bị lột da sạch sẽ, dưới lớp da là một thứ khô quắt, không hề có bất kỳ sinh cơ nào hết.
– Đúng thật là người chết.
Nhìn thấy phía sau lớp da không hề có bất kỳ huyết khí nào hết, không hề có bất kỳ sinh cơ nào hết, cơ bắp khô sơ như gỗ, thế nhưng vẫn bảo trì dáng vẻ ban đầu, giống như trong nháy mắt bị hút hết tất cả tinh hoa, thế nhưng lại không có bất kỳ thứ gì tan vỡ, hình ảnh này, hết sức quỷ dị.
– Sao… sao lại như thế?
Nhìn thấy xác chết này không giống với những xác chết bình thường, Ngô Hữu Chính giật mình.
Bạch Lan thành trong vòng một đêm bị nuốt chửng đã rất khó tin, đã rất quỷ dị lắm rồi.
Thế nhưng bây giờ cư dân mất tích của Bạch Lan thành lại xuất hiện ở Minh Lạc thành, hai thành xa nhau ngàn vạn dặm, hơn nữa xác chết của cư dân Bạch Lan thành lại còn quỷ dị như thế, khiến Ngô Hữu Chính không đoán được nguyên nhân.
– Bị thôn phệ.
Lý Thất Dạ không hề ngạc nhiên, lạnh nhạt nói:
– Bọn họ chẳng qua chỉ là khôi lỗi mà thôi.
– Khôi lỗi…
Ngô Hữu Chính giật mình, thế nhưng nghĩ lại thì những cư dân này trở thành khôi lỗi cũng không có gì là lạ, bằng không thì làm sao lại phục sinh, làm sao lại bò khỏi mặt đất giết người? E rằng đằng sau đó hắc thủ khủng bố đang thao túng.
– Đây… đây… đây là do hắc ám thao túng bọn ho?
Ngô Hữu Chính giật mình.
Lý Thất Dạ không trả lời Ngô Hữu Chính, ngón tay búng một cái, xác chết bị lột da bắt đầu bị chia cắt.
Từng khối cơ bắp của xác chết được cắt ra nguyên vẹn, gân mạch của xác chết cũng được rút ra nguyên vẹn. Ngay sau đó, ngũ tạng lục phủ của xác chết cũng được lấy ra, sau đó ngũ tạng lục phủ hoàn chỉnh bắt đầu tách ra từng lớp hơn, là tự động tách ra, không hề có chút xíu vết cắt nào hết.
– Ọe…
Lúc này, Lâm Diệc Tuyết vốn quay sang hướng khác không kiềm được mà lén nhìn một cái, nhìn thấy xác chết bị lột hoàn toàn, da đầu của nàng tê rần, nôn mửa liên tục, sợ hãi chạy đi.
Lý Thất Dạ không quan tâm đến chuyện Lâm Diệc Tuyết bị hù sợ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm xác chết bị lột, ánh mắt rà soát hết chỗ này đến chỗ khác. Mặt khác dưới sự khống chế của hắn, xác chết tách ra từng tấc một, hơn nữa còn được tách rất hoàn chỉnh.
Do vậy xác chết bị phân giải có thể ráp lại, hơn nữa không chỉ ráp lại không thôi, mà còn hoàn chỉnh không hề hư hao. Nói khoa trương hơn chính là không mất một cọng lông.
Cuối cùng, sau khi tách xong nguyên bộ xác chết thì Lý Thất Dạ lấy ra một thứ từ trong xác chết.
Lý Thất Dạ lấy thứ này ra, giơ lên trước mắt quan sát tỉ mỉ.
Ngô Hữu Chính vội nhìn, phát hiện thứ Lý Thất Dạ lấy ra chẳng qua chỉ là một viên đá nhỏ mà thôi. Viên đá nhỏ này chỉ lớn cỡ ngón út, nhẵn nhụi, tối màu, có hơi phát sáng, thoạt nhìn hết sức kỳ quái.
Bởi vì, bên trong cơ thể của con người làm gì mà có một viên đá như thế chứ.
– Công tử, đây là vật gì?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ quan sát viên đá này, Ngô Hữu Chính không khỏi tò mò.
– Hạt giống.audio coi am
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
– Hạt giống?
Ngô Hữu Chính nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên, ngẩn người, nói:
– Hạt giống gì?
Bên trong xác chết có hạt giống, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện như thế, đúng là hết sức quỷ dị.