1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 723 [Chương 3611 đến Chương 3615]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 723 [Chương 3611 đến Chương 3615]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3611: Hoàng Giả Tam Đao

– Hoàng giả bá đạo…

Đao đầu tiên không địch lại, Quan Hải Đao Thánh hét dài. “Đùng” một cái, lúc này chân khí của hắn trở nên hồn hậu hơn, giống như sóng lớn ập tới, hết làn sóng này thì tới làn sóng khác, khiến cho khí thế của Quan Hải Đao Thánh chất chồng lên nhau.

Lúc này Quan Hải Đao Thánh giống như biển lớn mênh mông, chân khí của hắn bàng bạc vô tận, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, giúp hắn có thể phát huy ra sức mạnh cường đại nhất mọi lúc mọi nơi.

Trong nháy mắt, một tiếng đao reo “keng” vang lên. Lúc này Quan Hải Đao Thánh đánh ra đao thứ hai. Đao này đánh ra, không còn là vương đạo nữa, mà là bá đạo.

Cương kình dữ dội, một đao chém ra, đại địa nứt bầu trời toác. Đao này chí cương, vô cùng cứng rắn. Khi đao này chém xuống thì không có thứ gì mà đao này không thể chém đứt.

“Đùng” một tiếng, chân khí bàng bạc vô tận của Quan Hải Đao Thánh trở nên cứng rắn, trở nên điên cuồng. Bây giờ Quan Hải Đao Thánh giống như một gã chiến thần, một đao nơi tay, đánh đâu thắng đó, bình định vạn bình, hủy diệt tất cả.

Một đạo này quá bá đạo vô song. Khi đao này chém xuống thì ngươi sẽ hồn phi phách tán, bá đạo khiến cho địch nhân sợ hãi, khiến cho địch nhân lùi bước, không dám chống lại.

“Phanh, phanh, phanh” Một đao ba đòn, một đòn mạnh hơn một đòn. Một đao bá đạo vô song này chém về phía ma đao, muốn chém rụng ma đao, muốn chém đứt mà đao.

– Đúng là bá đạo…

Nhìn thấy trường đao của Quan Hải Đao Thánh ngang nghiên chém tới, đối cứng với ma đao, đao thế hung mãnh làm cho mọi người chấn động, làm cho mọi người thán phục.

“Keng…”

Sau khi nhận đủ ba đòn thì ma đao lại nhấc lên, một đao chém xuống, vẫn là “ma đạo trấn sát”!

“Phanh…”

Ma đao vẫn y nguyên như cũ, ma đao chỉ có một chiêu “ma đao trấn sát”. Thế nhưng khi chiêu trấn sát này rơi xuống thì chính là tuyệt sát, bát phương diệt, vạn thế hủy.

Ma đao trấn sát xuống, cho dù đao của Quan Hải Đao Thánh cứng rắn cách mấy đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn nổi tuyệt sát. Bên dưới tuyệt sát, tất cả mọi thứ đều vỡ nát, không thể chống lại, tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé, một đao chặt đầu.

“Đông, đông, đông…” Bên dưới tuyệt sát, Quan Hải Đao Thánh lui lại phía sau mấy chục bước, cuối cùng nhịn không nổi hộc một ngụm máu.

Trong nháy mắt, khí tức bá đạo vô song bị đánh tan. Ngay cả chân khí mênh mông vô tận của Quan Hải Đao Thánh cũng yếu bớt rất nhiều. Mặc dù chưa tới mức khô cạn, thế nhưng đao này đã bị đánh tan không ít chân khí.

Lúc này, Quan Hải Đao Thánh buông lỏng trường đao, phong thái yếu đi rất nhiều, nét mặt của Quan Hải Đao Thánh cũng trắng bệch. Rất hiển nhiên, sau đao này, Quan Hải Dao Thánh bị thương không hề nhẹ.

– Thất bại sao?

Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Nhìn thấy Quan Hải Đao Thánh buông lỏng trường đao, có người thì thào.

Tất cả mọi người nín thở. Trong nội tâm của mọi người Quan Hải Đao Thánh là một tồn tại rất cường đại, là thiên tài thế hệ trẻ, là thiên tài trẻ tuổi mạnh nhất. Nếu như hắn cũng thua trong tay tân hoàng, như vậy thế hệ trẻ đã không còn ai có tư cách tranh phong với tân hoàng nữa rồi.

– Tân hoàng quả nhiên thâm tàng bất lộ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người chấn động, nội tâm run rẩy.

Lúc này rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau giật mình, nội tâm rét lạnh. Lúc này, rất nhiều người cảm thấy mình bị một con rắn độc cắn trúng, tính mạng hấp hối.

Lúc này, nội tâm mọi người rét lạnh. Bây giờ đã có thể xác định rằng tân hoàng thâm tàng bất lộ, hắn là một cao thủ vô cùng khủng bố, sợ rằng còn mạnh hơn Chân Thần cửu trọng thiên không hề ít.

Tồn tại cường đại như vậy thế mà lại ra vẻ hôn quân. Thử nghĩ mà xem, trước đó những người đã từng phản bội hắn, trào phúng hắn, xem thường hắn sẽ có kết cục như thế nào? Nghĩ tới tình huống này, vô số người run rẩy, hai chân mềm nhũn. Bởi vì có rất nhiều người từng cười nhạo tân hoàng, cho dù không có cười nhạo tân hoàng thì cũng từng lén lút nghị luận tân hoàng, không thèm ngó tới.

Nếu như tương lai tân hoàng lại cầm hoàng quyền, như vậy thì sẽ thế nào? Lúc này mọi người đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Đến lúc đó, sợ rằng tai họa ngập đầu sẽ ập tới, Cửu Bí đạo thống sẽ có vô số người biến mất.

– Đao đạo không tồi, hỏa hầu còn khiếm khuyết. Khi ngươi đao đạo đại thành, có lẽ sẽ có thể ngăn được vài chiêu của ta.

Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Lý Thất Dạ vang lên.

Lý Thất Dạ vẫn đứng chỗ cũ, dường như chưa từng nhúc nhích. Thậm chí có thể nói rằng từ đầu tới cuối hắn chưa từng ra tay, mà hắn chỉ đứng y nguyên tại chỗ.

Câu nói hời hợt này, đều đổi lại là lúc trước thì mọi người nhất định cho là tân hoàng đang nhục nhã Quan Hải Đao Thánh. Thế nhưng lúc này mọi người cảm thấy Lý Thất Dạ đang nói đúng sự thật, nói câu nói này rất là đương nhiên.

Lúc này Quan Hải Đao Thánh hít sâu một cái, hét dài:

– Tiếp tục…

Nói xong thì toàn thân hán bùng nổ, đạp không lên trời.

– Hoàng giả quỷ đạo…

Trong nháy mắt, Quan Hải Đao Thánh vọt lên trên cao, chém ra một đao.

“Đùng…”

Đao mang trùng thiên. Trong nháy mắt, Quan Hải Đao Thánh chém ra ngàn vạn đao, ngàn vạn đao này ngưng tụ thành một đao, một đao chớp mắt chém về phía Lý Thất Dạ.

“Keng…”

Tiếng đao reo vang vọng thiên địa, che đậy tất cả mọi thứ trên thế gian. Dưới đao này, tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé. Đao này giống như chính là biển lớn mênh mông, một đao chém xuống, nhấn chìm tất cả mọi thứ. Khi sóng đao cao ức vạn trượng chém tới thì có thể dễ dàng đập nát ngôi sao trên bầu trời.

Tất cả mọi người đều cảm thấy mình bị nhấn chìm trong biển đao, lập tức ngạt thở, bắt đầu giãy dụa trong biển lớn.

– Trấn sát…

Đối mặt với biển đao cuồn cuộn ngập trời, Lý Thất Dạ không hề nhấc mí mắt, tiện tay chém ma đao. “Phanh” một cái, trấn sát chư thiên, đồ diệt vạn thần, tuyệt đối trấn sát. Bên dưới đao này, tất cả đều mềm nhũn yếu tất, mọi sự phản kháng, mọi sự giãy dụa đều là uổng công mà thôi.

“Ông” Ngay khi ma đao của Lý Thất Dạ trấn sát thì đột nhiên có một người xuất hiện sau lưng Lý Thất Dạ. Người này là Quan Hải Đao Thánh, hắn dường như vẫn luôn đứng ở nơi này.

“Xuy…” Quan Hải Đao Thánh đao như thiểm điện, chớp mắt chém vào cơ thể của Lý Thất Dạ.

– Hoàng giả quỷ đạo…

Khi đao chém vào cơ thể của Lý Thất Dạ thì Quan Hải Đao Thánh nói chậm:

– Quỷ đạo, không thể lường.

– Không…

Lúc này, Liễu Sơ Tình hoàn hồn, nhìn thấy đao chém vào trong cơ thể của Lý Thất Dạ thì sợ hãi trắng mặt, hét lên một tiếng.

Chương 3612: Đánh Lén (1)

“Ô…” Trong nháy mắt có tiếng rồng ngâm vang lên, chỉ thấy một con kim long vọt tới, chỉ nghe tiếng thương reo “keng”.

Ngay khi trường đao của Quan Hải Đao Thánh chém vào bên trong cơ thể của Lý Thất Dạ thì Thang Hạc Tường nãy giờ đang nhìn chằm chằm đột nhiên bùng nổ, long thương như thiểm điện, nháy mắt hóa thành một luồng kim mang, sát ý ngang nhiên.

“Phốc…” Trường thương đâm thẳng tới, chỉ thấy trường thương của Thang Hạc Tường chớp mắt đâm xuyên qua đầu lâu của Lý Thất Dạ.

Lúc này, thời gian như dừng lại, tất cả mọi thứ đều như dừng lại, tất cả mọi người ngây ngốc nhìn cảnh tượng này.

Quan Hải Đao Thánh quỷ dị khiến mọi người cảm thấy bất ngờ, không có ai có thể ngờ tới hắn lại đứng ở sau lưng Lý Thất Dạ.

Thế nhưng Thang Hạc Tường đánh lén, nháy mắt đâm thủng đầu lâu của Lý Thất Dạ thì càng khiến mọi người giật mình bật thốt.

Một thương đâm tới, quá mức đột nhiên. Thang Hạc Tường ra tay trong chớp mắt, một thương đâm xuyên qua đầu lâu của Lý Thất Dạ. Tất cả đều phát sinh trong một tích tắc, khiến cho mọi người trở tay không kịp.

Thang Hạc Tường chớp mắt đâm xuyên đầu lâu của Lý Thất Dạ, làm cho tất cả mọi người trợn trừng đôi mắt. Mọi người ngây ngốc một lát, nhất thời chưa thể hoàn hồn.

Lý Thất Dạ cùng Quan Hải Đao Thánh đang công bằng quyết đấu với nhau. Mặc dù khi chém ra một đao “hoàng giả quỷ đạo” thì Quan Hải Đao Thánh bất ngờ xuất hiện đằng sau Lý Thất Dạ, chớp mắt đâm đao vào cơ thể của Lý Thất Dạ.

Thế nhung đây không phải là đánh lén, mà là biến hóa đao đạo của Quan Hải Đao Thánh, là một kiểu biến hóa quỷ dị.

Còn Thang Hạc Tường thì lại khác. Đây vốn là trận quyết đấu giữa Lý Thất Dạ cùng Quan Hải Đao Thánh. Mọi người đều nhìn thấy Thang Hạc Tường thừa dịp Lý Thất Dạ đang gặp khó khăn dùng thương đâm xuyên đầu lâu của Lý Thất Dạ. Hành vi này của Thang Hạc Tường chính là đánh lén.

Nhất thời, tất cả mọi người hít lạnh. Mặc dù trong giới tu sĩ từng phát sinh không ít lần đánh lén, cũng từng có rất nhiều người đánh lén người khác.

Thế nhưng Thang Hạc Tường lại khác, hơn nữa tình huống trước mắt cũng khác. Thang Hạc Tường là thiên tài kiệt xuất nhất của Cửu Bí đạo thống, có thể nói là tấm gương của Đấu Thánh vương triều, tuấn kiệt trẻ tuổi. Huống chi bản thân hắn là quân đoàn trưởng Cấm Vệ quân, mỗi hành động lời nói của hắn đều hết sức quan trọng, đều đại biểu cho phẩm hạnh của hắn.

Nếu như kẻ thù sống còn phục kích đánh lén nhau thì còn nghe được. Thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn còn là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống, khi hắn quyết đấu công bằng với Quan Hải Đao Thánh thì Thang Hạc Tường thân là khán giả vậy mà lại đột nhiên ra tay đánh lén, đúng là quá hèn hạ.

Hành vi này hoàn toàn không xứng với thân phận của Thang Hạc Tường, cũng không xứng với địa vị của hắn. Thân là tuấn kiệt trẻ tuổi, hành vi này sẽ để lại vết nhơ trong cuộc đời của hắn.

Thang Hạc Tường đột nhiên đánh lén, nháy mắt đâm xuyên đầu lâu của Lý Thất Dạ, làm cho Quan Hải Đao Thánh biến sắc. Thang Hạc Tường không chỉ cản trở trận chiến giữa hắn cùng Lý Thất Dạ, mà còn để lại vết nhơ trong trận chiến này nữa.

– Ngươi đang làm gì…

Quan Hải Đao Thánh biến sắc, quát Thang Hạc Tường.

– Đao Thánh, tại hạ chỉ giúp ngươi một tay mà thôi, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Thang Hạc Tường cười gằn.

Theo Thang Hạc Tường, Lý Thất Dạ uy hiếp quá lớn. Cho nên lúc này hắn bất ngờ ra tay, một thương đâm thủng đầu lâu của Lý Thất Dạ, muốn Lý Thất Dạ chết ngay lập tức, không chừa chỗ Lý Thất Dạ có cơ hội thở dốc.

– Ngươi là cái thá gì…

Hai mắt Quan Hải Đao Thánh đanh lại, đao ý ngập trời, lạnh lùng nói:

– Chiến trường của ta, cần thá gì nhà ngươi ra tay giúp đỡ?

Đối với thiên tài như Quan Hải Đao Thánh, chuyện hắn kiêng kỵ nhất đó chính là người khác nhúng tay vào trận chiến của hắn.

Bị Quan Hải Đao Thánh quát như thế, Thang Hạc Tường biến sắc. Trong lòng hắn luôn tự cho rằng mình với Quan Hải Đao Thánh ngang hàng với nhau. Thế nhưng bây giờ Quan Hải Đao Thánh căn bản không coi hắn ra gì, đối với hắn đây chính là nhục nhã!

– Bệ hạ…

Lúc này Liễu Sơ Tình hét lên, suýt chút nữa ngất xỉu, vội vàng xông tới.

Tất cả mọi người hít lạnh, không ai ngờ tới chuyện lại rẽ hướng như thế này, chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

– Sư muội.

Nhất thời, Quan Hải Đao Thánh không biết nên nói gì mới phải. Nếu như hắn dựa vào sức mình đánh bại Lý Thất Dạ thì còn dễ nói. Thế nhưng bây giờ Thang Hạc Tường đột nhiên đánh lén, khiến cho trận chiến này của hắn có vết nhơ, làm hắn không có mặt mũi nhìn mặt Liễu Sơ Tình.

– Bệ hạ…

Liễu Sơ Tình xông tới, vội vàng ôm lấy Lý Thất Dạ. Lúc này hai mắt của nàng ướt nhẹp nước mắt.

“Tách…” Ngay khi Liễu Sơ Tìm ôm lấy Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ vẫn đứng y nguyên tại chỗ, thế nhưng lại có một màn quỷ dị xuất hiện, dường như có một Lý Thất Dạ khác bước ra từ bên trong cơ thể của Lý Thất Dạ, giống y như là vừa trải qua một lần lột da.

Khi Lý Thất Dạ này bước ra ngoài thì Lý Thất Dạ cũ biến mất, đồng thời nghe “tách” một cái, không gian gợn sóng.

Sau hồi lâu, tất cả mọi người mới hoàn hồn lại. Lý Thất Dạ không phải lột da, mà Lý Thất Dạ vốn đứng ở nơi đó. Chẳng qua là hắn đứng ở một chiều không gian khác mà thôi. Quan Hải Đao Thánh cũng vậy, Thang Hạc Tường cũng vậy, không ai có thể đả thương Lý Thất Dạ cả.

– Nha đầu ngốc, có gì phải khóc chứ. Trên đời này vẫn chưa có người giết được ta. Chút công pháp mèo ba chân ấy làm sao có thể làm ta bị thương chứ.

Lý Thất Dạ ôm Liễu Sơ Tình, nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng.

Liễu Sơ Tình vùi trán vào sâu trong lòng ngực của Lý Thất Dạ, bất giác ôm lấy Lý Thất Dạ thật chặt, rất sợ sẽ đột nhiên đánh mất Lý Thất Dạ.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ không sao hết, Quan Hải Đao Thánh thở dài. Lý Thất Dạ còn sống trái lại là chuyện tốt. Nếu như Lý Thất Dạ chết rồi, hắn không chỉ không vui khi chiến thắng mà trái lại còn cảm thấy thẹn, cảm thấy có lỗi với sư muội của mình.

– Hoàng giả quỷ đạo, có chút ý tứ.

Lý Thất Dạ ôm Liễu Sơ Tình, hời hợt nói rằng:

– Chờ khi ngươi thành bất hủ thì đao này mới có giá trị để xem xét, bây giờ ngươi còn quá trẻ.

Quan Hải Đao Thánh cười khổ, thở dài một tiếng, lắc đầu nói rằng:

– Ta thua, thua tâm phục khẩu phục.

Lúc này Quan Hải Đao Thánh đã không còn dục vọng ra tay nữa. Hắn biết Lý Thất Dạ không hề dùng toàn lực, hắn chỉ tiện tay nghênh chiến mà thôi. Nếu như hắn thật sự ra tay thì mình đã nằm sắp tại chỗ rồi. Sau ba chêu, Quan Hải Đao Thánh sâu sắc nhận thấy mình với Lý Thất Dạ chênh lệch rất lớn, sự chênh lệch này cả cuộc đời này của hắn đừng hòng vượt qua.

Chương 3613: Đánh Lén (2)

Ngu ngốc vô năng… nhớ tới lời đồn đãi này, Quan Hải Đao Thánh cười khổ. Bây giờ hắn mới biết ai mới là ngu xuẩn. Thế giân trong mắt Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, vậy mà thế nhân lại cứ cho rằng hắn ngu ngốc vô năng.

Quan Hải Đao Thánh không khỏi vui mừng thay sư muội của mình. Trước kia hắn vẫn cho rằng tên hôn quân như Lý Thất Dạ không xứng với sư muội của mình. Bây giờ xem ra, sư muội của mình thật sự đã chọn đúng người rồi.

– Cái gọi là thiên tài Đấu Thánh vương triều, chẳng qua cũng chỉ là xuẩn tài mà thôi, chỉ là một tên tiểu nhân, không đủ thành đạo.

Lý Thất Dạ ôm Liễu Sơ Tình, nhìn thoáng qua Thang Hạc Tường, cười nói.

Nhất thời, tất cả mọi người cùng nhìn Thang Hạc Tường, từng đôi mắt đổ dồn lên người Thang Hạc Tường. Mặc dù không ai nói chuyện, thế nhưng nét mặt hết sức rõ ràng.

Mặc dù không có ai là thánh nhân, thế nhưng vừa rồi Thang Hạc Tường đánh lén quá không cân xứng với thân phân của hắn, có nhục địa vị tuấn kiệt của hắn. Lúc này sắc mặt của Thang Hạc Tường hết sức khó coi, ở trước mắt bao nhiêu người, hắn phô bày ra dáng vẻ chật vật nhất của mình. Nếu như vừa rồi đánh lén thành công thì còn coi được, ít nhất thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần giết chết Lý Thất Dạ thì hắn đã đạt được mục đích của mình, chuyện sau đó, người khác muốn nói gì thì cứ nói.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác Lý Thất Dạ lại không sao hết, đây mới chính là sai lầm trí mạng.

– Bước ra đánh một trận…

Lúc này Quan Hải Đao Thánh đanh mắt, trường đao chỉa thẳng Thang Hạc Tường, lạnh lùng nói rằng:

– Hôm nay ta nhất định phải chặt bỏ đầu chó của ngươi!

Lần này Quan Hải Đao Thánh thật sự tức giận. Đây vốn là trận quyết chiến công bằng giữa hắn cùng Lý Thất Dạ. Đối với thiên tài tuyệt thế như hắn, bất kể thắng thua thì cũng phải quyết chiến quang minh lỗi lạc, coi như thất bại thì cũng không có gì mất mặt cả, dù sao thắng thua là chuyện thường tình của binh gia.

Thế nhưng trận quyết chiến công bằng này lại bị Thang Hạc Tường quấy nhiễu, hơn nữa còn ra tay đánh lén Lý Thất Dạ. Xử lý không khéo thì người ta còn tưởng rằng hắn với Thang Hạc Tường hợp tác với nhau. Chuyện này sẽ làm bẩn danh tiếng của hắn, cũng sẽ khiến hắn thấy thẹn với sư muội của mình.

Cho nên, Quan Hải Đao Thánh có thể không nổi nóng sao? Vì vậy cũng không thể trách Quan Hải Đao Thánh nổi giận, tuyên bố muốn chém đầu Thang Hạc Tường.

– Đao Thánh, ngươi ta cùng chung mối thù, ta chỉ có lòng tốt muốn giúp Đao Thánh một chút sức lực mà thôi…

Thang Hạc Tường cười khan, nói chậm.

– Câm miệng…

Quan Hải Đao Thánh cắt ngang Thang Hạc Tường, không hề cho hắn thể diện, lạnh lùng nói rằng:

– Ai cùng chung mối thù với ngươi chứ? Ngươi là cái thá gì mà lại có đứng chung trận tuyến với ta chứ? Bước ra nhận lấy cái chết!

Nói xong thì “keng” một cái, đao reo cửu thiên, sát ý ngang nhiên.

Quan Hải Đao Thánh nói rất lạnh lùng, căn bản không hề cho Thang Hạc Tường thể diện. Chuyện này làm cho sắc mặt Thang Hạc Tường hết sức khó coi. Bọn họ cùng là thế hệ trẻ tuổi, hắn luôn cho rằng bọn họ ngang hàng với nhau, huống chi hắn còn là quân đoàn trưởng Cấm Vệ quân nữa.

Thế nhưng Quan Hải Đao Thánh lại không cho hắn thể diện.

Tần Kiếm Dao cũng lắc đầu. Mặc dù nàng không bỏ đá xuống giếng, thế nhưng bỉ ổi như Thang Hạc Tường thì đúng là tự tìm đường chết. Nếu đổi lại là chuyện khác thì có lẽ nàng sẽ điều hòa một chút, thế nhưng chuyện này nàng không muốn hỏi tới, đây là Thang Hạc Tường tự chuốc lấy.

Lúc này tất cả mọi người nín thở, Quan Hải Đao Thánh mặc dù hùng hổ dọa người. Thế nhưng thân là Chân Thần cửu trọng thiên, hắn có tư cách để bá đạo như thế.

Ngay cả tồn tại như Thang Hạc Tường cũng có chênh lệch không nhỏ với Quan Hải Đao Thánh.

– Đao Thánh, ngươi nghiêm túc chứ?

Thang Hạc Tường sầm mặt lại, nói lạnh lùng.

– Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi hay sao?

Quan Hải Đao Thánh hùng hổ dọa người, cười lạnh nói rằng:

– Ngươi có bài tẩy gì thì cứ tung ra, Lâm Hải các có bao giờ sợ phiền phức chứ?

Thang Hạc Tường sầm mặt, nắm ngón tay nắm chặt long thương, ánh mắt lộ ra sát cơ.

Ban đầu mục tiêu của hắn không phải là Quan Hải Đao Thánh, mà mục tiêu của hắn chính là Lý Thất Dạ. Hắn vẫn còn có bài tẩy nhằm vào Lý Thất Dạ. Thế nhưng Quan Hải Đao Thánh đã hùng hổ dọa người như thế, hắn sẽ không lui bước. Dù sao thì tượng đất cũng có ba phần bùn.

Lúc này hai mắt Thang Hạc Tường lộ ra sát cơ. Dù sao thì tượng đất cũng có ba phần bùn. Là người cùng thế hệ với nhau, cùng là thiên tài với nhau, hắn cũng có thực lực, có nội tình. Hắn làm sao phải sợ Quan Hải Đao Thánh chứ?

– Đao Thánh, ngươi phải nghĩ kỹ lại, đối địch với ta không phải là cử chỉ sáng suốt.

Thang Hạc Tường nói lạnh lùng, sát ý trong mắt cũng càng cao.

– Bớt nói xàm, bước ra nhận lấy cái chết.

Quan Hải Đao Thánh đanh mắt, đao ý cao ngang. Rất hiển nhiên, hắn cũng động sát ý, cho dù nội tình của Thang Hạc Tường sâu cách mấy, chỗ dựa mạnh cách mấy thì hắn cũng muốn giết chết Thang Hạc Tường.

Tất cả mọi người nín thở. Đương nhiên, nếu như Quan Hải Đao Thánh cùng Thang Hạc Tường đánh với nhau thì tất cả mọi người đều coi trọng Quan Hải Đao Thánh.

Dù sao thì bọn họ một người là Chân Thần cửu trọng thiên, một người là Chân Thần ngũ trọng thiên. Thực lực chênh lệch nhau quá xa. Đơn đả độc đấu, Thang Hạc Tường tuyệt đối không phải là đối thủ của Quan Hải Đao Thánh.

Thế nhưng nhìn dáng vẻ của Thang Hạc Tường thì xem chừng hắn không muốn đơn đả độc đấu với Quan Hải Đao Thánh. Chuyện này làm mọi người tò mò, không biết Thang Hạc Tường có đòn sát thủ gì.

– Hừ…

Quan Hải Đao Thánh lạnh lùng hừ, cầm chặt long thương, hai mắt lộ ra sát cơ. Hắn cũng không phải là một kẻ yếu kém mặc người nhào nặn.

– Được rồi, ngươi lui xuống đi.

Ngay khi bầu không khí giữa Quan Hải Đao Thánh cùng Thang Hạc Tường hết sức căng thẳng thì Lý Thất Dạ phất tay với Quan Hải Đao Thánh, ra lệnh:

– Mạng chó của hắn, ta muốn rồi. Ngươi ở bên cạnh quan sát là được.

Quan Hải Đao Thánh không có trả lời ngay, mà chỉ lạnh lùng nhìn Thang Hạc Tường một lát, sau đó mới lạnh giọng nói rằng:

– Hôm nay coi như ngươi may mắn.

Nói xong thì thu hồi trường đao, lui sang một bên.

Thang Hạc Tường lạnh lùng hừ một cái, nội tâm rất khó chịu Quan Hải Đao Thánh. Bị Quan Hải Đao Thánh xem thường như vậy, cứ như hắn không phải là đối thủ của Quan Hải Đao Thánh vậy, vì vậy nội tâm của hắn thoải mái được sao?

Chương 3614: Bọn Chuột Nhắt Mà Thôi

Khi Quan Hải Đao Thánh lui ra thì Lý Thất Dạ nhìn Thang Hạc Tường, cười nhạt nói rằng:

– Ngươi muốn chết như thế nào? Muốn được chết thống khoái thì hãy tự mình kết liễu. Nếu như ta ra tay thì không thể nói chắc, chết không toàn thây là chuyện rất bình thường.

Sắc mặt của Thang Hạc Tường hết sức khó coi. Bị Quan Hải Đao Thánh coi thường thì cũng thôi, bây giờ lại còn bị Lý Thất Dạ coi thường như thế, nội tâm của hắn gần như phát điên.

Phải biết rằng trước kia là hắn xem thường Lý Thất Dạ. Trước kia tân hoàng chẳng qua chỉ là một tên phế vật bị người ta đuổi xuống hoàng vị mà thôi, ngay cả giang sơn cũng bị cướp mất.

Bây giờ thì hay rồi. Bị Lý Thất Dạ coi thường ngay trước mặt người trong thiên hạ, thậm chí còn chẳng thèm ngó tới. Cho dù trong lòng hắn biết Lý Thất Dạ rất cường đại, thế nhưng nội tâm vẫn không thể áp chế được cảm giác giận dữ.

– Ngươi thật sự cho rằng ngươi vô địch hay sao?

Thang Hạc Tường hừ lạnh, ánh mắt toát lên vẻ tức giận.

– Không sai, ta chính là vô địch.

Lý Thất Dạ mỉm cười, tùy tiện nhìn xung quanh, hời hợt nói rằng:

– Ai muốn khiêu chiến ta thì ta tùy thời hoan nghênh, để mọi người kiến thức được phong thái vô địch của ta.

Đứng trước mặt người trong thiên hạ nói mình vô địch, thật sự quá bá đạo, quá kiêu căng. Ngay cả Chân Đế cường đại cách mấy thì cũng không dám kiêu căng tuyên bố mình vô địch. Thế nhưng, tân hoàng lại dám kiêu căng tuyên bố mình vô địch.

Nghe vậy, tất cả mọi người cười khổ. Trên thực tế tân hoàng không hề thay đổi. Khi mọi người coi hắn là kẻ yếu thì mọi người đều coi hành vi của hắn là hoang đường ngu ngốc. Thế nhưng bây giờ mọi người biết hắn cường đại nên mọi người chỉ có một từ để hình dung hành vi của hắn… điên cuồng.

Trên thực tế bản chất của tân hoàng vẫn luôn như vậy, chỉ là mọi người đã thay đổi góc độ nhìn hắn mà thôi.

– Sao hả, không còn làm rùa đen rút đầu tiếp à?

Lý Thất Dạ nhìn Thang Hạc Tường, cười nói:

– Thế nhưng cho dù hôm nay ngươi muốn làm rùa đen rút đầu thì cũng không thể được.

Lúc này, mọi người nhìn Thang Hạc Tường. Nếu như lúc này Thang Hạc Tường không dám ứng chiến thì thanh danh cùng uy vọng của hắn sẽ bị ảnh hưởng, địa vị ở Cửu Bí đạo thống của hắn sẽ bị lung lay. Cho dù thật sự có ngày hắn trở thành hoàng đế thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người không phục.

– Được…

Thang Hạc Tường hít sâu, ánh mắt dữ dội, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, chậm rãi nói rằng:

– Ta chính là một tên tướng lĩnh, thiện mang binh đánh giặc. Khi ta giao chiến với địch nhân, đều là dẫn binh xung phong…

– Được rồi, đừng nói vòng nói vo nữa, nói thẳng đi thôi.

Lý Thất Dạ phất tay, cắt lời Thang Hạc Tường, nói rằng:

– Ngươi cứ nói thẳng muốn quần ẩu là được, không cần bày đặt nói mang binh đánh giặc.

Bị Lý Thất Dạ chặn họng bằng câu nói này, khuôn mặt của Thang Hạc Tường đỏ bừng. Hắn nói nhiều như vậy, là muốn tìm lý do để đám người của hắn có thể cùng lên.

Dù sao, Thang Hạc Tường cũng biết chỉ bằng thực lực cá nhân thì hắn không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ. Nội tình lớn nhất của hắn đó chính là liên thủ, vì vậy hắn muốn liên thủ với đội ngũ sau lưng mình đánh nhau với Lý Thất Dạ, thế nhưng chỉ là ngại nói ra miệng mà thôi.

– Mặc kệ ngươi có trăm người hay ngàn người, cho dù toàn bộ quân đoàn của ngươi tới đây, thậm chí là sáu quân đoàn cùng xông lên thì ta đều phụng bồi hết. Một mình ta là đủ rồi.

Lý Thất Dạ hời hợt nói rằng:

– Đương nhiên, theo ta thấy thì sáu quân đoàn các ngươi cùng xông lên là tốt nhất. Ta có thể nhấc tay tiêu diệt sạch sẽ đám phản quân các ngươi, đỡ tốn thời gian ta đi xử lý từng người một.

Lý Thất Dạ nói rất hời hợt, giống như đang nói một chuyện nhỏ bé không quan trọng. Thế nhưng người đang có mặt ở đây đều bất giác rùng mình.

Mặc dù Lý Thất Dạ chỉ nói miệng mà thôi, thế nhưng lúc này những người đang có mặt ở đây như đã ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi.

Lúc này tất cả mọi người đều có ảo giác rằng, bọn họ như thể đang nhìn thấy cái khoảnh khắc Lý Thất Dạ vừa vung tay lên thì sáu quân đoàn lớn bị tàn sát không còn một mống, trăm vạn đại quân của sáu quân đoàn lớn nằm phơi thây trên đất, thi cốt như núi, máu chảy thành sông.

Nhất thời, vô số người run cầm cập. Lúc này mọi người đều cảm thấy Lý Thất Dạ không phải nói ngoa, mọi người đều tin rằng nếu như Lý Thất Dạ thật sự ra tay thì sáu quân đoàn lớn chắc chắn khó thoát kiếp.

– Bạo quân chính là bạo quân…

Lúc này Thang Hạc Tường lạnh lùng nói rằng:

– Tại sao không nghĩ lý do mình đánh mất dân tâm, lý do bị chúng bạn xa lánh…

– Được rồi, đừng thuyết giáo ta nữa.

Lý Thất Dạ cắt lời Thang Hạc Tường, cười nói:

– Ngươi chỉ là sâu kiến dưới chân của ta mà thôi, có gì hay ho để dạy chứ? Muốn chiến thì mau kêu gọi trợ thủ của ngươi, bằng không ta mà ra tay rồi thì ngươi sẽ chết ngay tại chỗ.

Thang Hạc Tường lập tức đỏ mặt, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn quát khẽ:

– Bày trận, hôm nay ta muốn lĩnh giáo cao chiêu của hắn.

“Keng, keng, keng”

Thang Hạc Tường vừa ra lệnh, đội ngũ sau lưng Thang Hạc Tường lập tức đứng thành hàng, chớp mắt kết thành trận. Chỉ nghe “ông” một cái, khi bọn họ tế lên trận đồ thì dưới chân xuất hiện pháp tắc, kinh độ vĩ độ giao thoa với nhau.

Lúc này Thang Hạc Tường đi vào trong trận, chỉ nghe “ông”, đại trận lơ lửng, vô số pháp tắc lập tức chuyển động xung quanh Thang Hạc Tường, lấy Thang Hạc Tường làm trung tâm, tất cả sức mạnh bá đạo của đội ngũ đều tập trung lên trên người Thang Hạc Tường.

Nhìn thấy đám người Thang Hạc Tường bày trận, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt.

– Kỳ quái.

Nhìn thấy màn này, có người nói nhỏ.

– Tại sao kỳ quái?

Đồng bạn của hắn hỏi nhỏ.

– Ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao?

Người này nhìn đám người Thang Hạc Tường bày trận, nói nhỏ:

– Đội ngũ này không phải là Cấm Vệ quân, mà là đội ngũ hạch tâm của Trung Ương quân đoàn, phần lớn đều là lão binh của Mã gia quân. Thế nhưng ngươi nhìn tình hình trước mắt xem, thuần thục biết mấy, mới đó mà đã thành trận, lâm thời thao luyện không thể được như thế.

Nghe vậy, mọi người xung quanh ngạc nhiên, nội tâm run rẩy. Mọi người đều chú ý tới chi tiết này, bây giờ xem ra vấn đề không hề nhỏ.

Phải biết rằng hôm nay không phải Cấm Vệ quân đi theo Thang Hạc Tường, mà là đội ngũ của Trung Ương quân đoàn, nhưng Thang Hạc Tường lại là quân đoàn trưởng Cấm Vệ quân.

Chương 3615: Pháp Tướng Thiên Địa (1)

Hai người đóng giữ hai nơi khác nhau, vậy thì vì sao đội ngũ của Trung Ương quân đoàn lại có thể phối hợp ăn ý với Thang Hạc Tường? Đây không phải là thành quả mà lâm thời thao luyện có được.

– Đừng quên rằng Thái Thanh Hoàng xế chiều rất lâu.

Khi mọi người còn đang hiếu kỳ thì có một lão tổ lên tiếng.

Nghe vậy, tất cả mọi người chấn động.

Nếu như nói, ở ngày xưa, khi Thái Thanh Hoàng băng hà thì người trẻ tuổi nào của Đấu Thánh vương triều có cơ hội trèo lên hoàng vị nhất? Đáp án vô cùng rõ ràng… Thang Hạc Tường.

Điều này có nghĩa khi Thái Thanh Hoàng còn chưa băng hà thì Thang Hạc Tường cùng Trung Ương quân đoàn đã có quan hệ không hề tầm thường, đã sớm mưu mô hoàng vị. Cho nên bọn họ mới phối hợp với nhau ăn ý như thế.

“Đùng…”

Lúc này, đại trận hình thành. Chỉ thấy thân thể của Thang Hạc Tường bắt đầu phóng to, càng lúc càng lớn. Còn đội ngũ tham gia đại trận thì hóa thành một tấm thuẫn cầm trong tay Thang Hạc Tường.

“Đùng… đùng… đùng…”

Thân thể của Thang Hạc Tường càng lúc càng lớn, cuối cùng hắn lớn như một ngọn núi cao.

Lúc này chỉ thấy Thang Hạc Tường đầu đội trời, chân đạp đất, mây trắng chỉ bay ngang hông hắn mà thôi. Hồ nước dưới chân cũng chỉ dâng tới bắp chân của hắn mà thôi.

Thân thể khổng lồ như vậy, làm cho mọi người cảm thấy ngưỡng mộ.

Còn cự thuẫn nằm trong tay Thang Hạc Tường thì giống như một ngọn núi lớn. Khi tấm cự thuẫn này nện xuống thì có thể lập tức đánh nát hồ nước.

Chỉ thấy Thang Hạc Tường đứng sừng sững như núi, tay cầm cự thuẫn, long thương cũng hóa thành khổng lồ, nhìn y hệt như đang cầm một con kim long, khí thế phi phàm, từng cái nhấc tay nhấc chân đều có thể hủy thiên địa, diệt tinh thần, đánh vỡ vạn đạo.

Lúc này Thang Hạc Tường thần uy hiên ngang, nhìn xuống bát phương, y như là cửu thiên thập địa, duy ta vô địch.

– Họ Lý, bước ra đánh một trận.

Lúc này Thang Hạc Tường hết sức kiêu căng, hai mắt như hai ngọn thần đăng treo trên trời cao. Khi đôi mắt này rũ xuống thì có ánh sáng trút xuống như thác trời, chiếu sáng đại địa.

Nhất là lúc này Thang Hạc Tường cố ý phóng thích thần uy kinh thiên, bởi thế khí tức của hắn mênh mông như biển, nhấn chìm đại địa.

– Hiện tại, hắn mạnh tới cỡ nào?

Nhìn thấy màn này, có người thì thào. Cho dù mọi người không thể đánh giá được sức mạnh của Thang Hạc Tường, thế nhưng bọn họ có thể khẳng định sau khi dung hòa vào đại trận với Trung Ương quân đoàn thì Thang Hạc Tường trở nên mạnh hơn rất nhiều.

Lúc này Thang Hạc Tường không chỉ nắm giữ sức mạnh của một mình hắn, mà còn có được sức mạnh của cả một đội ngũ. Bên trong đại trận, sức mạnh, huyết khí cùng chân khí của tất cả mọi người đều ngưng tụ trên người Thang Hạc Tường.

Không những thế, lúc này Thang Hạc Tường đã dung hòa làm một thể với đại trận. Cũng có nghĩa Thang Hạc Tường không chỉ được cường hóa sức mạnh, dung hợp sức mạnh của toàn bộ đội ngũ, mà đồng thời còn có được sức mạnh của đại trận. Đại trận này cực kỳ mạnh mẽ, cũng chính vì vậy khi Thang Hạc Tường hóa thân thành cự nhân thì thực lực của hắn tăng lên một cách điên cuồng.

– Khó nói lắm, có thể sẽ không kém gì Chân Thần cửu trọng thiên. Còn phần có đột phá bất hủ hay không thì rất khó nói, thế nhưng cơ hội không lớn. Dù sao thì ngưỡng cửa của bất hủ rất cao, không phải có thể tùy tiện đột phá.

Có lão tổ đại giáo nhìn Thang Hạc Tường hóa thân thành cự nhân, nói.

– Họ Lý, mau bước ra nhận lấy cái chết!

Lúc này Thang Hạc Tường quát lạnh, khiêu khích Lý Thất Dạ, khí thế cuồn cuộn, nhìn xuống bát phương.

– Loại trình độ này mà cũng muốn soán vị làm hoàng đế, quá kém cỏi rồi, chỉ là một con tôm tép mà thôi.

Lý Thất Dạ nhìn Thang Hạc Tường, hời hợt nói rằng:

– Thứ rác rưởi như vậy mà cũng là thiên tài của Đấu Thánh vương triều, đúng là làm mất hết mặt mũi của Đấu Thánh vương triều.

– Có dám bước ra đánh nhau một trận hay không.

Thang Hạc Tường đỏ mặt, gào lên.

MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

– Ngươi quá coi trọng mình rồi.

Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:

– Thứ sâu kiến như ngươi, muốn làm nóng người cũng rất là miễn cưỡng. Quan Hải Đao Thánh mạnh hơn ngươi nhiều.

Bị Lý Thất Dạ coi thường ngay trước mặt người trong thiên hạ, sắc mặt của Thang Hạc Tường cực kỳ khó coi, lạnh lùng nói:

– Có bản lĩnh thì bước ra đánh một trận, nội tình của ta, thứ như ngươi không thể phỏng đoán được.

Thang Hạc Tường nói vậy làm mọi người nhìn nhau. Mọi người đều biết tân hoàng mạnh mẽ, thế nhưng vì sao Thang Hạc Tường lại dám tự tin như vậy chứ. Nhất thời, không ít người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Thang Hạc Tường có nội tình như thế nào mà lại dám mạnh miệng vớ tân hoàng như thế.

– Tốt, ta cũng muốn xem ngươi có nội tình gì.

Lý Thất Dạ bật cười, vẫy nhẹ tay.

“Đùng…”

Khi Lý Thất Dạ vẫy nhẹ tay thì chỉ thấy sóng lớn ngập trời, tất cả nước trong hồ lao vút lên trên trời.

“Ô…” Cự long gào thét, long tức khủng bố lan tràn, chớp mắt quét sạch thiên địa.

Chớp mắt, chỉ thấy trên bầu trời lấp lánh kim quang. Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con cự long chiếm giữ bầu trời. Con cự long này là nước hồ hóa thành. Nước hồ ở chỗ này có màu hoàng kim, giống y như là hoàng kim dịch.

Vì vậy khi tất cả nước hồ lao vút lên trời, hóa thành một con cự long thì con cự long này chính là một con cự long hoàng kim lộng lẫy.

Con cự long hoàng kim này bay cao trên trời, thân thể dài vạn dặm, toàn thân lấp lánh ánh kim, giống y như được chế tạo từ hoàng kim.

Bất luận là vảy rồng hay là râu rồng, hay là móng rồng sắc nhọn. Cái nào cũng rất chân thật, giống y như là thật sự có một con cự long hoàng kim đang chiếm giữ bầu trời.

Đồng thời, con cự long này còn phun ra long tức. Long tức ngập trời tàn phá thiên địa như giông bão.

– Thật sự là một con cự long hoàng kim sao?

Nhìn con cự long hoàng kim chiếm giữ bầu trời, không ít người bị cảnh tượng này hù ngây người, bởi vì cảnh tượng trước mắt quá là rung động.

– Không phải, thế nhưng, quá giống thật.

Có lão tổ thế gia cảm nhận long tức mà con cự long hoàng kim phun ra, cảm thấy không phân biệt được thật giả.

– Chỉ là tiểu thuật, không đủ thành đạo.

Nhìn cự long hoàng kim do nước hồ hóa thành, Thang Hạc Tường chẳng thèm ngó tới. Theo hắn thấy, nước hóa rồng chỉ là điêu trùng tiểu kỹ. Tiểu thuật như vậy, cho dù hoàn mỹ cách mấy thì cũng chỉ để hù dọa người khác mà thôi, uy lực có hạn.

“Ô…” Cự long hoàng kim dường như thông linh, dường như có thể nghe hiểu Thang Hạc Tường. Nó hét lên một tiếng, vung lợi trảo lên, đập mạnh xuống.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)