Đế Bá Audio Podcast
Tập 724 [Chương 3616 đến Chương 3620]
❮ sautiếp ❯Chương 3616: Pháp Tướng Thiên Địa (2)
Thân thể của con cự long hoàng kim này to lớn biết mấy. Khi cự trảo của nó đập xuống thì giống như là một tòa ngũ chỉ sơn lấp lánh ánh kim giáng xuống.
Một trảo đập xuống, chỉ nghe thấy tiếng không gian vỡ vụn “răng rắc”, chỉ cự trảo của cự long hoàng kim đập xuống, không gian trên đường đi vỡ nát như thủy tinh.
“Phanh…” Uy lực của cự trảo quá lớn, Thang Hạc Tường biến sắc, vội vàng nâng thuẫn ngăn cản. Trong tiếng nổ “phanh” này, Thang Hạc Tường bị sức mạnh khủng bố vô song đập lung lay, thân thể to lớn lùi lại mấy bước, đạp nát rừng núi.
Chỉ nghe “xùy” một cái. Khi cự long thu hồi cự trảo thì năm cái móng sắc nhọn lướt qua mặt đất, để lại năm vết cào rất sâu. Đối mặt với long trảo sắc bén, đại địa trở nên mềm mại như đậu hủ, có thể bị cắt đứt mọi lúc.
Nhìn thấy màn này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây biến sắc, hít lạnh một hơi. Không ai ngờ tới cự long hoàng kim do nước hồ biến thành lại mạnh mẽ như thế.
– Giết…
Lúc này sắc mặt của Thang Hạc Tường hết sức khó coi. Hắn vất vả lắm mới mạnh mẽ như thế này, vậy mà lại bị một con cự long do nước hồ hóa thành đánh lui mấy bước, khiến hắn mất hết mặt mũi.
Mặc dù cũng do hắn khinh địch, thế nhưng cự long chỉ đập một cái mà đã có thể bức lui hắn, qua đó có thể thấy nó cường đại như thế nào, khủng bố như thế nào.
“Keng…”
Lúc này, long thương trong tay Thang Hạc Tường kim quang trùng thiên, giống y như là một con kim long đang giương nanh múa vuốt. Chớp mắt, Thang Hạc Tường đâm ra một thương. Chỉ nghe tiếng thương reo “keng” vang vọng đất trời, làm cho lỗ tai của tất cả mọi người đau nhói.
Trong tiếng thương reo “keng”, chỉ thấy long thương đâm thẳng tới, tất cả quang mang đều hội tụ lại với nhau hóa thành một mũi nhọn sắc bén. Mũi nhọn sắc bén này còn nhanh hơn cả thiểm điện, sắc bén không gì bằng, chớp mắt đâm xuyên bầu trời, để lại một đường rãnh trời không thể xóa nhòa.
Chỉ nghe “phanh” một cái, cự long hoàng kim không cam lòng yếu thế, cự trảo nghênh đón long thương.
Cự trảo cùng long thương đụng vào nhau. Trong tiếng “phanh” to lớn, thiên địa bị chấn nát, hoa lửa văng tung tóe, giống y như là có trăm ngàn vạn ngọn núi lửa bùng nổ.
“Đùng…”
Hư không vỡ nát. Ngay khi long trảo cùng long thương đụng vào nhau thì tấm cự thuẫn trong tay Thang Hạc Tường đập tới.
Tấm cự thuẫn này đập tới nhanh như tia chớp, không hề có bất kỳ chiêu thức nào. Tấm cự thuẫn này nặng nề biết mấy, mạnh mẽ biết mấy. Khi nó đập tới thì đập nát tất cả mọi thứ, chỉ nghe “phanh” một cái, hư không bị đập thành hố đen.
Cảnh tượng này quá sức kinh khủng, một thuẫn đập tới, đại địa bị đập nát tan.
“Phanh”
Khi cự thuẫn đập tới thì cự long hoàng kim dùng đuôi ngăn lại. Thế nhưng sức mạnh của cự thuẫn quá cường đại. Trong tiếng nổ “phanh” lần này, cự long hoàng kim bị đánh lăn tròn ba vòng ngay giữa bầu trời.
– Sâm La Thương Hải…
Thang Hạc Tường hét lên, long thương ập tới như vũ bão. Trong nháy mắt, thương mang ngập trời nhấn chìm cự long hoàng kim. Hàng ngàn hàng vạn thanh long thương từ trên trời giáng xuống đâm lên trên thân thể của cự long hoàng kim.
“Đùng…”
Khi cự long hoàng kim đang đau khổ giãy dụa trong biển thương mênh mông ngập trời thì cự thuẫn trong tay Thang Hạc Tường như một viên thiên thạch ngoài vũ trụ đập tới, đập mạnh lên trên đầu rồng, nháy mắt trấn áp cự long hoàng kim.
“Phanh”
Cự long hoàng kim bị Thang Hạc Tường đánh rụng, rớt mạnh vào hồ nước, dấy lên sóng lớn cao ức vạn trượng, khiến cho thân thể của cự long hoàng kim cũng văng lên thật cao.
Khi thân thể của cự long hoàng kim rơi xuống thì chỉ nghe tiếng nước “rào rào rào” vang lên, cự long hoàng kim bị trấn áp về nguyên hình, biến thành nước hồ.
“Rào rào rào” hồ nước cuồn cuộn sóng lớn, thế nhưng đã không còn thấy bóng dáng của cự long hoàng kim đâu nữa. Long tức cuồn cuộn vô song cũng biến mất không còn tăm hơi.
Rất hiển nhiên, Thang Hạc Tường đã đập chết cự long hoàng kim rồi.
Nhìn thấy Thang Hạc Tường đánh rụng cự long hoàng kim, đánh cự long hoàng kim trở về nguyên hình, không ít tu sĩ cường giả thán phục.
– Đúng là rất mạnh, đúng là rất có thủ đoạn. Hắn thật sự có nội tình tranh giành đế vị với Bát Trận Chân Đế, những người khác chưa chắc đã có thể.
Có cường giả đại giáo cảm khái.
Không ít người bị thực lực của Thang Hạc Tường gây chấn động, hắn đúng là một người rất có thực lực.
Mặc dù vừa rồi Thang Hạc Tường ra tay đánh lén làm rất nhiều người coi thường hắn. Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng mặc dù Thang Hạc Tường có hơi hèn hạ, thế nhưng thực lực của hắn rất là cường đại.
“Keng…”
Lúc này Thang Hạc Tường chỉ long thương về phía Lý Thất Dạ, từ trên cao nhìn xuống, khí thôn sơn hà, cười lạnh một cái, nói rằng:
– Điêu trùng tiểu kỹ, không đáng một xu.
Lời này của Thang Hạc Tường mặc dù có hơi cuồng vọng, thế nhưng thực lực của hắn đúng thật là không hề tầm thường, không ai dám xem thường hắn cả.
Lúc này mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Dĩ nhiên, mọi người không cho rằng tân hoàng sẽ thua, bởi vì tân hoàng quá sâu không lường được. Mọi người chỉ đang tò mò tân hoàng sẽ sử dụng thủ đoạn nào tiếp mà thôi.
– Chút thực lực ấy mà cũng dám nói chuyện dõng dạc như vậy.
Lý Thất Dạ bật cười, chậm rãi đứng lên, nói chậm:
– Thôi được, như vậy bồi ngươi một chiêu, để ngươi kiến thức được thực lực của ta.
– Tân hoàng nghiêm túc rồi, tân hoàng muốn ra tay.
Lý Thất Dạ đứng lên, vạn chúng chú mục. Tất cả mọi người trợn trừng hai mắt, theo dõi nhất cử nhất động của Lý Thất Dạ, không hề bỏ lỡ bất kỳ một động tác nhỏ nào hết. Bọn họ muốn xem thử xem Lý Thất Dạ có thủ đoạn kinh thiên động địa gì.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ được vạn chúng chú mục, nội tâm của Thang Hạc Tường rất là khó chịu. Trước kia người được vạn chúng chú mục chính là thiên chi kiêu tử như Thang Hạc Tường hắn, mà không phải là tên hôn quân này!
– Tân hoàng sâu không lường được, hắn ra tay, chắc chắn kinh thiên.
Ngay cả lão tổ đại giáo cũng trở nên nghiêm túc, nói chậm.
Có người nói nhỏ:
– Tân hoàng ra tay, Thang Hạc Tường có thể chịu đựng được mấy chiêu đây?
– Ta đoán là năm chiêu. Dù sao thì lúc này hắn đã dung hòa một thể với đại trận. Lúc này hắn không chỉ có sức mạnh của hắn, mà còn có sức mạnh của Trung Ương quân đoàn.
Có cường giả trẻ tuổi nói nhỏ.
– Năm chiêu? Ngươi quá để mắt hắn rồi. Hãy nhìn Quan Hải Đao Thánh đi, sau ba chiêu thì lập tức nhận thua. Ta không cho rằng Thang Hạc Tường mạnh hơn Quan Hải Đao Thánh là bao. Quan Hải Đao Thánh chính là Chân Thần cửu trọng thiên, là bản lĩnh chân chính.
Chương 3617: Một Chiêu
Có thiên tài trẻ tuổi khác lắc đầu.
Những lời bàn tán này đều lọt vào tai Thang Hạc Tường, khiến cho sắc mặt của Thang Hạc Tường vô cùng khó coi. Nếu là trước đây, khi hắn ra tay thì chắc chắn sẽ được khen ngợi, có vô số người muốn được nhìn thấy phong thái tuyệt thế của hắn, có vô số người muốn được nhìn thấy tuyệt thế thuật của hắn.
Thế nhưng bây giờ hắn lại trở nên không đáng một xu, thậm chí lại còn trở thành đối tượng để người khác chế giễu, để người khác gièm pha. Thang Hạc Tường làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ?
Cho nên lúc này sắc mặt của Thang Hạc Tường hết sức khó coi, hai mắt lộ ra sát cơ, long thương trong tay chỉ thẳng Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Họ Lý, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi Cửu Liên Sớn
– Được rồi, đã mạnh miệng đủ chưa?
Lý Thất Dạ đứng tại chỗ, nhẹ nhàng vẫy tay, hoàn toàn không quan tâm, hời hợt nói rằng:
– Nếu như nói đủ rồi thì hãy chuẩn bị kỹ đi. Ta vừa ra tay, e rằng ngươi sẽ không có cơ hội phản kích đâu.
– Bản tọa cũng muốn xem thử xem năng lực của ngươi như thế nào.
Thang Hạc Tường đã bị Lý Thất Dạ chọc giận, cuống giọng rống lên.
“Đùng…”
Trong nháy mắt, chỉ thấy chân khí của Thang Hạc Tường như cầu vồng bay thẳng lên trời cao. Chân khí mênh mồng cuồn cuộn như mạch xung đâm sâu vào trong thiên vũ.
Trong nháy mắt, toàn thân Thang Hạc Tường dâng trào ánh sáng cuồn cuộn. Chỉ nghe “keng keng keng”, cự thuẫn trong tay hắn như được dựng lại, khiến cho cự thuẫn to lớn hơn, nặng nề hơn.
“Ô” Cự long gào thét, long thương trong tay Thang Hạc Tường to lớn hơn, giống như có một con cự long hoàng kim cuộn mình trên thân thương. Cây trường thương này, có thể chọc thủng thời không.
“Phanh”
Trời đất quay cuồng. Lúc này Thang Hạc Tường một tay cầm cự thuẫn ngăn trước người mình, một tay cầm trường thương vắt ngang phía trước, bày ra tư thế tấn công.
– Bắt đầu rồi, thử xem xem Thang Hạc Tường cường đại như thế nào.
Nhìn thấy thư thế hoàn mỹ vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ của Thang Hạc Tường, không ít người sợ hãi than thở.
– Họ Lý, đến đây nhận lấy cái chết…
Tất cả chân khí của Thang Hạc Tường đều ngưng tụ trên thân, hết sức bá khí. Hắn tự nhận ngay cả Chân Thần bất hủ ra tay thì hắn cũng có thể đỡ nổi một hai chiêu.
– Được, ta đến.
Lý Thất Dạ mỉm cười. Vừa nói xong thì thân hình lóe lên.
Thế nhưng là tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh. Qua hồi lâu, khi mọi chuyện kết thúc thì chỗ hắn đứng mới có tiếng “tách”, không gian gợn sóng. Tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn, chớp mắt đột phá không gian.
“Phanh…”
Trời đất quay cuồng, vạn vực quay cuồng. Lúc này thời gian như dừng lại, hình ảnh như dừng lại, tất cả mọi thứ đều như dừng lại.
“Phanh”
Một tiếng vang thật lớn khiến mọi người hoàn hồn lại. Trái tim của tất cả mọi người xiết chặt, hai mắt trợn trừng, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Khi tất cả mọi thứ dường như dừng lại thì tất cả mọi người chỉ thấy Lý Thất Dạ nâng gối đá lên cự thuẫn.
Chỉ thấy cự thuẫn lập tức đổ nát, vô số mảnh vụn văng tung tóe. Khi Lý Thất Dạ nâng gối đá nát cự thuẫn thì thân thể khổng lồ của Thang Hạc Tường bay vọt lên cao, ngửa mặt lên trào máu.
Tất cả mọi người trừng mắt, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Lâu sau thì mới có tiếng “phanh”. Tiếng này là tiếng đầu gối của Lý Thất Dạ đá nát cự thuẫn. Tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua thời gian, khiến cho thời gian như dừng lại, làm cho không gian như dừng lại.
Một lát sau thì thời gian mới chảy tiếp, lúc này tiếng Lý Thất Dạ lên gối đá nát cự thuẫn mới lọt vào tai mọi người.
Có thể nói, mọi người nhìn thấy Lý Thất Dạ đá nát cự thuẫn trước rồi sau đó mới nghe thấy âm thanh. Thế nhưng khi đó thời gian đình trề, thời không bị rối loạn, thế nên tất cả mọi người không phân biệt được trước sau.
Qua hồi lâu, một tiếng “phanh” thật lớn vang lên, đại địa lung lay ba lần. Tiếng nước “rào rào rào” vang liên tục.
Sau khi Lý Thất Dạ lên gối đá nát cự thuẫn thì thân thể khổng lồ của Thang Hạc Tường bị đá bay. Lúc này hắn ngã mạnh xuống hồ nước, ngã mạnh tới mức khiến cho Cửu Liên Sơn lung lay, hồ nước dấy lên bọt sóng ngập trời, rất lâu mới bình ổn trở lại.
Nhất thời, thiên địa trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn màn này, nhìn Thang Hạc Tường bị hồ nước nhấn chìm. Lúc này Thang Hạc Tường chìm nổi giữa hồ nước, không biết sống chết.
Lúc này tất cả mọi người trợn trừng hai mắt, lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Cảnh tượng trước mắt thật sự quá chấn động lòng người.
Trước đó mọi người còn thảo luận rằng Thang Hạc Tường có thể đỡ được mấy chiêu của tân hoàng. Có người nói có thể đỡ được ba chiêu, cũng có người nói có thể đõ được ba chiêu.
Thế nhưng mọi người không ngờ là, tân hoàng vừa ra tay thì Thang Hạc Tường ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Nhìn thấy màn này, Binh Trì Hàm Ngọc trắng mặt. Lý Thất Dạ cường đại tới mức khiến cho tâm hồn của nàng sợ hãi, khiến cho nàng hoang mang lo sợ. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một nam nhân khủng bố như thế, cường đại như thế.
Mặc dù trước đó nàng rất có lòng tin với vị hôn phu Bát Trận Chân Đế của mình, cho rằng Bát Trận Chân Đế chắc chắn có thể quét ngang thế hệ trẻ. Thế nhưng lúc này nội tâm của Binh Trì Hàm Ngọc dao động. Lúc này trong lòng nàng có ảo giác rằng, đứng trước Lý Thất Dạ, Chân Đế vô địch như Bát Trận Chân Đế cũng trở nên nhỏ bé.
Tần Kiếm Dao nhìn màn này, không khỏi thở dài. Nàng biết đại thế đã định, đại thế của Cửu Bí đạo thống đại định, tân hoàng chính là tồn tại chí cao vô thượng ở Cửu Bí đạo thống. Trước đó tân hoàng chỉ đùa nghịch thiên hạ mà thôi. Người trong thiên hạ, bất kể ưu tú ra sao, bất kể mạnh mẽ ra sao thì cũng chỉ là quân cờ trong tay hắn mà thôi, chỉ là tồn tại như sâu kiến mà thôi.
Nhìn thấy màn này, Quan Hải Đao Thánh cười khổ. Hắn biết, vừa rồi Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ đang giỡn chơi với hắn mà thôi. Lý Thất Dạ để hắn đỡ được ba đao là đã hạ thủ lưu tình rồi.
Nếu như Lý Thất Dạ nghiêm túc thì sợ rằng ngay cả một đao hắn cũng không đỡ nổi. Làm không khéo thì một đao chém xuống, lập tức chém hắn thành hai khúc.
Lúc này Quan Hải Đao Thánh cười khổ sở. Mặc dù hắn không phải là người cuồng vọng tự đại, thế nhưng hắn tự nhận mình tài cao. Thế nhưng bây giờ so với tân hoàng thì chút ít thành tựu của hắn chẳng là gì hết, thậm chỉ còn không đáng giá một xu.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt chấn động, miệng há thật lớn, rất lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Chương 3618: Chấn Nhiếp
– Chút thực lực đó mà cũng dám ăn nói dõng dạc.
Lý Thất Dạ vẫn đứng tại chỗ, thái độ hời hợt. Hắn đứng chắp tay, dường như từ đầu tới cuối hắn chưa từng nhúc nhích. Tất cả mọi người có ảo giác rằng, dường như người vừa mới ra tay không phải là hắn.
Mọi người vất vả lắm mới hoàn hồn lại, nhìn Lý Thất Dạ đứng hời hợt ở nơi đó, không khỏi hít lạnh một hơi, không khỏi rùng mình một cái. Lúc này có rất nhiều người đang run rẩy, hai chân kêu cầm cập.
Nhất thời, mọi người đang có mặt ở hiện trường đưa mắt nhìn nhau. Tân hoàng mạnh ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ đã không thể nào đoán được tân hoàng cường đại như thế nào nữa rồi.
– Cuối cùng tân hoàng có cảnh giới như thế nào? Hắn là Chân Thần bất hủ sao?
Có người nhỏ giọng suy đoán.
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, mọi người không ai đoán được cảnh giới của tân hoàng là gì, mọi người cũng không có cách thăm dò thực lực của tân hoàng.
– Thế hệ trẻ tuổi đã không còn ai có thể địch lại tân hoàng nữa rồi.
Lúc này ngay cả thiên tài trẻ tuổi ngày thường tự cao tự đại cũng cúi thấp đầu, không dám nhìn tân hoàng.
– Xem ra tiên hoàng cơ trí. Hắn truyền hoàng vị cho tân hoàng là cử chỉ rất sáng suốt. Hắn đã sớm biết tân hoàng có thể ngồi chắc vị trí này.
Lúc này, có lão tổ đại giáo hoàn hồn, giật mình một cái, thì thào rằng.
Trước đó mọi người đều cho rằng Thái Thanh Hoàng già hồ đồ, hoặc cho rằng Thái Thanh Hoàng quá nuông chiều con riêng nên mới để lại giang sơn cho một người hoang dâm vô đạo như tân hoàng. Bây giờ xem ra Thái Thanh Hoàng mới thật sự là người tỉnh táo, hắn thật sự đã tìm được người thừa kế Cửu Bí đạo thống.
Lúc này mọi người mới nhận ra rằng chênh lệch giữa mình với Thái Thanh Hoàng rất là lớn. Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, làm việc không hề đơn giản.
– So với Thái Thanh Hoàng thì sao?
Lúc này không ít người bắt đầu có một suy đoán kỳ lạ. So sánh tân hoàng với tiên hoàng, hai người bọn họ ai mạnh ai yếu đây?
Nghe vậy, không ít người đưa mắt nhìn nhau. Khi Thái Thanh Hoàng còn sống thì hoàng uy của hắn chấn nhiếp toàn bộ Cửu Bí đạo thống, không có mấy ai dám bất kính Thái Thanh Hoàng. Cho nên có rất nhiều người sinh tồn bên dưới thần uy của Thái Thanh Hoàng.
Bây giờ Thái Thanh Hoàng đã băng hà, đã có không ít người dám nhìn thẳng vào công tích cùng thực lực của Thái Thanh Hoàng. Lúc này, không ít người so sánh tân hoàng với Thái Thanh Hoàng.
– Có lẽ sẽ là Thái Thanh Hoàng thứ hai.
Có người lầm bẩm.
Nghe vậy, mọi người chấn động, lén lút hít lạnh một hơi, không ai dám lên tiếng.
Thử nghĩ mà xem, khi Thái Thanh Hoàng còn sống thì hắn tam thế xưng hoàng, độc tôn thiên hạ. Mặc dù khi đó Cửu Bí đạo thống là truyền thừa mạnh nhất Đế Thống Giới, chỉ có Lý gia cùng Mộc gia mới có thể sánh ngang.
Thế nhưng đối với truyền thừa ở trong Cửu Bí đạo thống thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thái Thanh Hoàng độc tôn thiên hạ, ngang ngược độc đoán. Lúc đó rất nhiều môn phái truyền thừa sợ hãi sống trong quyền uy của Thái Thanh Hoàng, sống trong bóng ma của Thái Thanh Hoàng. Nếu như tân hoàng trở thành Thái Thanh Hoàng thứ hai, thì đúng là khiến cho người ta phải rùng mình.
“Rào rào rào…” Ngay khi mọi người ngẩn người thì có tiếng nước vang lên, hồ nước lại nhấc lên sóng lớn.
Lúc này, Thang Hạc Tường đang chìm nổi trong hồ nước giãy dụa đứng dậy. Thân thể của Thang Hạc Tường vô cùng cao lớn, giống hệt như là một ngọn núi cao. Khi hắn giãy dụa bò dậy thì đã nhấc lên sóng lớn trong hồ nước.
“Rào rào rào” Tiếng nước vang liên tục, Thang Hạc Tường giãy dụa, đập bọt nước văng tung tóe.
Thang Hạc Tường vất vả lắm mới đứng dậy được. “Keng”, hắn dùng long thương chống đỡ thân thể. Khi long thương chạm xuống mặt đất thì mặt đất rung chuyển, giống như có một thứ gì đó rất nặng đập xuống đại địa vậy.
Lúc này Thang Hạc Tường đã đứng thẳng người. Mặc dù lúc này hắn đã đứng dậy, thế nhưng mình mẩy máu me be bét, áo giáp trên người vỡ vụn. Cự thuẫn trong tay thì càng khỏi phải nói, tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Lúc này khóe miệng của hắn vẫn còn chảy máu tươi. Lúc này có thể chật vật bao nhiêu thì hắn chật vật hết bấy nhiêu, phong thái uy phong bễ nghễ bát phương đã không còn nữa.
– Đứng lên rồi…
Nhìn thấy Thang Hạc Tường cuối cùng cũng đứng lên được, có người quát lớn.
Nhất thời, tất cả mọi người cùng nhìn thân thể cao lớn của Thang Hạc Tường. Tất cả mọi người cảm thấy, Thang Hạc Tường bại cục đã định, rất khó để xoay người, trừ phi hắn có đòn sát thủ gì đó nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Nhìn Thang Hạc Tường đứng dậy, Tần Kiếm Dao lắc đầu. Mặc dù Thang Hạc Tường vẫn còn có thể đứng nổi, thế nhưng Tần Kiếm Dao biết đại thế đã định, đại cục đã không thể nghịch chuyển nữa rồi. Bất kỳ ai muốn giãy dụa, muốn đi ngược dòng, thì cũng là uổng công vô ích mà thôi.
Tần Kiếm Dao biết, lúc này dù có giãy dụa như thế nào thì cũng rất yếu ớt, chỉ là vẫy chết mà thôi. Nếu như lúc này Thang Hạc Tường thức thời nhận thua, cúi đầu thần phục Lý Thất Dạ thì nói không chừng sẽ may mắn giữ được tính mạng.
“Rào rào rào” Nước hồ trút khỏi thân thể cao lớn của Thang Hạc Tường, hệt như một dòng thác nước từ trên trời trút xuống.
Mặc dù lúc này Thang Hạc Tường rất chật vật, thế nhưng hắn vẫn đứng thẳng sống lưng, ưỡn cao bộ ngực của mình. Dù là lúc nào đi chăng nữa thì Thang Hạc Tường cũng sẽ không chịu thua, hắn luôn luôn tự cao tự đại, hắn luôn luôn cho rằng mình cao hơn người khác một bậc. Dù sao thì hắn cũng xuất thân từ hoàng thất của Đấu Thánh vương triều, trong người chảy xuôi huyết thống cao quý, vì vậy hắn tự cao tự đại là chuyện có thể hiểu.
Thế nhưng hôm nay hắn lại bị tân hoàng mà hắn luôn xem thường đánh ngã. Chuyện này làm cho Thang Hạc Tường cảm thấy khó chịu. Trong mắt hắn, tân hoàng chính là một tên hôn quân hoang dâm vô đạo, vậy mà hôm nay hắn lại bị tân hoàng đánh ngã, suýt chút nữa là không đứng dậy nổi nữa. Chuyện này đã đánh nát lòng tự tôn của hắn, đã giẫm đạp lên lòng tự tôn của hắn.
Cho nên sau khi bò dậy thì Thang Hạc Tường ưỡn cao lồng ngực, không muốn mình quá chật vật, muốn giữ gìn tự tôn cùng thể diện.
– Còn bò dậy nổi nha, đúng là có chút nghị lực.
Sau khi nhìn thấy Thang Hạc Tường bò dậy, Lý Thất Dạ cười nhạt nói rằng:
– Có thể giãy dụa bò dậy, nghị lực tạm coi được. Ta còn tưởng rằng ngươi không bò dậy nổi chứ.
– Còn chưa biết ai cười tới cùng đâu, bây giờ ngươi cao hứng thì vẫn còn quá sớm.
Thang Hạc Tường quát lạnh, ánh mắt tuôn trào lửa giận.
Chương 3619: Tập Kích (1)
– Thật sao? Nói vậy thì ngươi vẫn còn có nội tình chưa xài tới.
Lý Thất Dạ cười nhạt, vẫn đứng tại chỗ, nói chậm:
– Thôi được, có bản lĩnh gì thì cứ sử dụng, ta cũng muốn xem qua.
“Đùng…”
Trong nháy mắt, thân thể của Thang Hạc Tường dâng trào chân khí. Khi chân khí của hắn dâng trào ra ngoài thì bay thẳng lên bầu trời, giống như muốn dẫn dắt thiên địa.
“Ông”
Chỉ thấy đại trận xuất hiện, kinh tuyến vĩ tuyến giăng khắp không gian. Bất luận là dưới chân hay trên đầu Thang Hạc Tường thì đều có trận vân xa xưa, tất cả trận vân xa xưa dung hòa lại với nhau.
Cuối cùng chỉ nghe “ầm” một cái, đại trận phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, trên bầu trời rũ xuống từng sợi quang mang, giống như tinh huy của ức vạn sao trời đều bị tuyệt thế đại trận hút lấy, tất cả tinh huy đều chuyển động quay xung quanh thân thể của Thang Hạc Tường
Tiếng nổ “đùng, đùng, đùng” vang liên hồi. Lúc này tinh huy dập dờn, chỉ thấy lưu tinh xoay chuyển xung quanh thân thể của Thang Hạc Tường. Hắn như trở thành trung ương vũ trụ, nhật nguyệt tinh thần đều đang chuyển động xung quanh hắn.
Cuối cùng chỉ nghe “đùng” một cái, nhật nguyệt tinh thần đều bị hút vào bên trong cơ thể của Thang Hạc Tường. Lúc này, mỗi tấc da thịt của Thang Hạc Tường đều tỏa sáng rực rỡ, như thể thân thể của hắn được chế tạo bởi nhật nguyệt tinh thần.
Trong tiếng “đùng”, thân thể Thang Hạc Tường dâng trào sức mạnh cuồn cuộn, tinh diễm hóa thành hai cái cánh khổng lồ.
“Keng keng keng”
Tiếng kim loại vang liên tục, chỉ thấy cự thuẫn cùng áo giáp đã vỡ nát bắt đầu tổ hợp lại với nhau. Chỉ thấy Thang Hạc Tường mình mặc áo giáp, tay cầm cự thuẫn, hít hà tinh huy, càng cường đại hơn vừa rồi, càng chói mắt hơn vừa rồi.
– Đã mạnh hơn.
Nhìn thấy Thang Hạc Tường hoàn hảo không chút tổn hại, tất cả mọi người âm thầm giật mình.
– Mặc dù cự thuẫn đã vỡ, thế nhưng đại trận của hắn vẫn chưa có vỡ.
Nhìn thấy màn này, có lão tổ đại giáo nhìn ra ảo diệu, thì thào rằng:
– Xem ra Thang Hạc Tường cùng đội ngũ của Trung Ương quân đoàn đã dung hòa tới mức cao nhất. Sự phối hợp này, cần mất rất nhiều thời gian thì mới có thể làm được.
“Keng…”
Lúc này Thang Hạc Tường cầm trường thương chỉ thẳng, thương mang tuôn trào. Hắn quát lên:
– Đánh tiếp một trận nữa!
Lúc này hắn vô cùng mạnh mẽ, chiến ý dâng cao, hùng hổ dọa người.
Theo Thang Hạc Tường thấy, vừa rồi là do hắn quá bất cẩn, vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ. Thế nhưng lần này hắn chắc chắn sẽ không thất bại dễ dàng như vậy nữa đâu.
– Ngu không ai bằng. Ngươi thật sự cho rằng bùng nổ cực hạn đại trận này thì có thể là đối thủ của ta sao?
Lý Thất Dạ nhìn Thang Hạc Tường chiến ý dâng cao, bật cười, nói chậm:
– Không biết tự lượng sức!
Mọi người nín thở nhìn Lý Thất Dạ cùng Thang Hạc Tường. Có người nói nhỏ:
– Lần này tân hoàng sẽ dùng thủ đoạn gì?
– Có lẽ không cần dùng thủ đoạn gì hết, giống như vừa rồi, một chiêu đập chết.
Có người nói nhỏ.
Nghe vậy, mọi người gật đầu tán thành. Vừa rồi khi mọi người đang suy đoán tân hoàng sẽ dùng mấy chiêu đánh bại Thang Hạc Tường thì cũng không ai ngờ tới tân hoàng chỉ dùng một chiêu mà đã đánh ngã Thang Hạc Tường.
Bây giờ xem ra tân hoàng chắc cũng như vừa rồi, một chiệu quật ngã Thang Hạc Tường.
– Ngươi cao hứng quá sớm rồi. Chỉ cần ta còn chưa chết thì ngươi đừng có mà dương dương tự đắc.
Nội tâm Thang Hạc Tường ùn ùn lửa giận, giận dữ quát lớn.
Bị Lý Thất Dạ coi khinh thì thôi, bây giờ ngay cả người qua đường Ất, người qua đường Giáp cũng coi khinh hắn. Thang Hạc Tường hắn làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ.
– Thôi được, như vậy ta sẽ khiến ngươi bỏ suy nghĩ này.
Lý Thất Dạ cười nhạt, chậm rãi đạp không đi lên cao, mỗi bước đạp là một vạn trượng. Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ đã đứng cao trên bầu trời.
Mặc dù thân thể của Thang Hạc Tường vô cùng cao lớn, thế nhưng lúc này Lý Thất Dạ đứng cao tới mức khiến hắn ph tính chất ải ngước đầu nhìn lên.
– Ra tay đi, mắc công ngươi không phục.
Lý Thất Dạ đứng đó, hết sức hời hợt.
So với thân thể khổng lồ của Thang Hạc Tường thì cho dù Lý Thất Dạ đứng cao cách mấy thì cũng rất nhỏ bé. Lý Thất Dạ giống như một con ruồi bay trên đầu Thang Hạc Tường, chỉ cần Thang Hạc Tường đập cự thuẫn thì Lý Thất Dạ sẽ bị đập chết.
Tuy nhiên dù thân thể của Thang Hạc Tường có khổng lồ, có lớn hơn Lý Thất Dạ gấp nhiều lần đi chăng nữa thì mọi người đều biết cũng vô dụng mà thôi.
– Giết…
Thang Hạc Tường giận dữ gầm lên, thân thể sáng chói tinh quang. Hắn như thể hóa thân thành sao trời, lòe sáng chói mắt.
“Đùng…”
Trong nháy mắt, Thang Hạc Đường nện cự thuẫn. Cự thuẫn lớn tới nỗi che khuất cả bầu trời, có các vì sao vờn quanh. Khi tấm cự thuẫn này bay lên trời thì chỉ nghe thấy tiếng vỡ nát “đùng đùng đùng”, có ngôi sao bị cự thuẫn đập trúng, lập tức vỡ nát.
Khi tấm cự thuẫn này bay lên trời thì bầu trời tối tăm, trong nháy mắt, cự thuẫn đập tới trước mặt Lý Thất Dạ. So với tấm cự thuẫn to lớn vô song thì Lý Thất Dạ trông có vẻ rất nhỏ yếu, cứ như cự thuẫn có thể đập hắn thành tương thịt ngay lập tức.
– Quá yếu ớt.
Nhìn thấy cự thuẫn đập tới, Lý Thất Dạ hời hợt đứng tại chỗ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lý Thất Dạ chỉ nới lỏng bàn tay, xòe năm ngón tay, bàn tay vỗ xuống. So với tấm cự thuẫn che trời thì bàn tay của Lý Thất Dạ trông có vẻ quá bé nhỏ.
“Đùng” không gian chấn động. Mặc dù bàn tay của Lý Thất Dạ quá nhỏ so với cự thuẫn, thế nhưng khi bàn tay của hắn vỗ xuống thì lập tức cản lại cự thuẫn. Cự thuẫn kêu ken két, không thể vượt qua lôi trì. Sóng dư chấn của cự thuẫn lan tới, có thể hủy diệt nhật nguyệt tinh thần.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại hời hợt đứng đó, căn bản không hề bị ảnh hưởng.
– Thực lực hai bên cách nhau quá xa, binh khí to lớn cách mấy, thân thể to lớn cách mấy thì cũng không hề có tác dụng.
Nhìn thấy màn này, có cường giả thế hệ trước lắc đầu.
Theo lẽ thường thì Lý Thất Dạ quá nhỏ bé so với Thang Hạc Tường khổng lồ, có thể bị đập chết bất cứ lúc nào. Thế nhưng bất kể Thang Hạc Tường khổng lồ cách mấy đi nữa, cự thuẫn của hắn nặng cách mấy đi nữa thì cũng không thể nào làm Lý Thất Dạ rung chuyển mảy may. Lý Thất Dạ vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.
– Lên…
Thang Hạc Tường không tin tà, gầm lên một tiếng, tất cả chân khí trào hết ra ngoài, ánh sao như một cơn cuồng triều càn quét thiên địa, làm cho thực lực của hắn tăng lên điên cuồng.
Lúc này cự thuẫn dâng trào hào quang chói mắt, lực lượng mạnh hơn. Thế nhưng vẫn không thể rung chuyển Lý Thất Dạ.
Chương 3620: Tập Kích (2)
Tiếng nổ “đùng đùng đùng” vang liên tục, cự thuẫn chấn động một cách điên cuồng, liên tục va vào bàn tay của Lý Thất Dạ.
Thế nhưng bàn tay của Lý Thất Dạ vẫn hời hợt đặt trên cự thuẫn, không quan tâm Thang Hạc Tường bùng nổ như thế nào, cự thuẫn điên cuồng ra sao.
Khi bàn tay của Lý Thất Dạ hời hợt đặt ở đó thì cứ như là thương thiên trấn áp, không thể nào vượt qua lôi trì. Bất luận ngươi là tồn tại mạnh mẽ như thế nào đi nữa thì cũng phải dừng bước lại.
Thấy không thể rung chuyển được mảy may, hai mắt Thang Hạc Tường đanh lại, cự thuẫn tiếp tục cuốn lấy bàn tay của Lý Thất Dạ, còn long thương thì đâm tới.
“Xuy…”
Long thương đâm tới, hóa thành hàn mang vô cùng đáng sợ, đâm thẳng tới yết hầu của Lý Thất Dạ, một kích trí mạng. Thang Hạc Tường đã chờ thời cơ này lâu lắm rồi, cho nên khi long thương đâm tới thì tốc độ phát huy cực hạn, khi vừa ra tay thì mũi thương đã đâm tới yết hầu của Lý Thất Dạ.
Đòn đâm này của Thang Hạc Tường có sát ý ngập trời, có tốc độ tuyệt thế vô song. Cho nên khi long thương đâm tới yết hầu của Lý Thất Dạ thì có rất nhiều người cảm thấy cổ họng của mình lạnh lẽo, cảm giác như long thương đâm vào yết hầu của mình vậy.
“Keng” Ngay khi mũi thương sắp đâm vào yết hầu của Lý Thất Dạ thì có tiếng kim loại vang lên, hàn mang đột nhiên ngừng lại. Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy thời gian như dừng lại, chỉ thấy hai ngón tay của Lý Thất Dạ kẹp lấy mũi thương.
“Đùng…”
Trong khi tất cả mọi người đang thở dài, đồng thời cũng là khi Lý Thất Dạ dùng hai ngón tay kẹp mũi thương thì thình lình có tiếng nổ lớn, một tòa bảo tháp thình lình xuất hiện, đập mạnh vào lưng Lý Thất Dạ.
Tòa bảo tháp này xuất hiện quá đột nhiên. Dường như nó với long thương của Lý Thất Dạ được đánh ra cùng một lúc. Ngay khi mũi thương của Thang Hạc Tường đâm tới yết hầu của Lý Thất Dạ thì tòa bảo tháp này cũng đã xuất hiện ở sau lưng Lý Thất Dạ.
Cho nên, khi Lý Thất Dạ kẹp lấy mũi thương thì bảo tháp lập tức đánh trúng lưng của Lý Thất Dạ.
Có người ra tay đánh lén Lý Thất Dạ, hơn nữa người này còn phối hợp rất ăn ý với Thang Hạc Tường. Hai người bọn họ phối hợp với nhau không chê vào đâu được.
“Đùng”
Ngay khi bảo tháp đập trúng thì bảo tháp tuôn trào sức mạnh bất hủ. Sức mạnh này không chỉ nghiền ép hư không, nghiền ép nhật nguyệt tinh thần, mà còn nghiền ép luôn cả thời gian. Bảo tháp đập tới, đánh tất cả mọi thứ trở về nguyên điểm, trở về hỗn độn.
Cho nên khi bảo tháp đập tới thì có vô số người sợ hãi quát lớn. Sức mạnh bất hủ nghiền ép tới, khiến cho mọi người không chịu đựng nổi, lập tức ngạt thở.
“Phanh”
Bảo tháp đánh trúng lưng Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ trúng một đòn nặng nề, thân thể từ trên cao rớt xuống. Chỉ nghe “rầm” một cái, thân thể của hắn rơi vào hồ nước, chìm xuống đáy hồ, biến mất không thấy.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Thang Hạc Tường đâm yết hầu Lý Thất Dạ cho tới khi bảo tháp thình lình đánh lén, lại tới khi Lý Thất Dạ rơi vào đáy hồ, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Mọi người vẫn chưa hoàn hồn, bởi vì không ai biết đang xảy ra chuyện gì.
– Không…
Liễu Sơ Tình biến sắc, nàng không ngờ lại có người đột nhiên ra tay đánh lén.
– Hừ…
Lúc này có tiếng hừ lạnh vang lên, khí tức bất hủ tràn khắp thiên địa. Tất cả mọi người đều bị khí tứ bất hủ bao trùm, bị thần uy đáng sợ chấn nhiếp.
Nhất thời, mọi người ngước đầu nhìn lên. Cũng không biết từ khi nào mà có một ông lão đứng trên bầu trời, trên đầu ông lão có một tòa bảo tháp lơ lửng, hệt như một tôn thần linh cao cao tại thượng.
– Quân đoàn trưởng Trung Ương quân đoàn Mã Minh Xuân.
Nhìn thấy ông lão này, có người hít lạnh, không dám nói lớn.
Người ra tay đánh lén Lý Thất Dạ chính là quân đoàn trưởng quân đoàn Trung Ương Mã Minh Xuân. Một tôn Chân Thần bất hủ ra tay đánh lén, uy lực có thể tưởng.
Quan Hải Đao Thánh mạnh chứ? Thế nhưng hắn cũng chỉ là Chân Thần cửu trọng thiên mà thôi, vẫn còn cách bất hủ một khoảng cách nhất định. Huống chi Chân Thần bất hủ cũng phân chia mạnh yếu.
Lúc này nội tâm tất cả mọi người run rẩy, rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau. Trong những người này, không có mấy ai dám nói mình đủ sức khiêu chiến Mã Minh Xuân. Hắn chính là quân đoàn trưởng quân đoàn Trung Ương, là Chân Thần bất hủ, thực lực rất mạnh. Ở Cửu Bí đạo thống, người mạnh hơn hắn cũng không nhiều.
Có thể nói người mạnh hơn Mã Minh Xuân đều là nhân vật số má, tỉ như năm lão tổ chí tôn.
– Chân Thần bất hủ đã ra tay.
Có người nói nhỏ. Đương nhiên bọn họ không dám nói Chân Thần bất hủ đánh lén.
Trên thực tế, chuyện này rất khó tin nổi. Mã Minh Xuân không chỉ là Chân Thần bất hủ mà còn là quân đoàn trưởng quân đoàn Trung Ương, quyền cao chức trọng. Loại tồn tại như hắn vậy mà lại ra tay đánh lén tân hoàng ngay trước mặt mọi người, thật sự khiến cho mọi người không sao ngờ tới.
Nếu như Mã Minh Xuân khiêu chiến tân hoàng thì mọi người còn có thể hiểu, dù sao thì con trai Mã Kim Minh của hắn cũng chết trong tay Lý Thất Dạ.
Thế nhưng, thân là Chân Thần bất hủ, là quân đoàn trưởng Trung Ương quân đoàn, vậy mà lại đánh lén hoàng đế của mình, đúng là rất hèn hạ.
Thế nhưng mọi người không dám nói mà thôi. Chân Thần bất hủ như Mã Minh Xuân không phải là loại như Thang Hạc Tường, có ai mà dám nói xấu Chân Thần bất hủ chứ?
Cho nên khi nhìn thấy màn này, không ít người rùng mình một cái.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây không ai ngờ tới Mã Minh Xuân lại ra tay đánh lén Lý Thất Dạ. Nhìn mặt hồ không thấy bóng dáng Lý Thất Dạ đâu, mọi người thẩn thờ một lát.
Không ít người đưa mắt nhìn nhau. Mọi người không ai ngờ rằng người có thân phận địa vị như Mã Minh Xuân mà lại làm ra chuyện như thế. Huống chi quân quyền của hắn còn là do hoàng quyền ban cho. Mã Minh Xuân làm như vậy, hoàn toàn là đại nghịch bất đạo.
Khi tấn công Binh Trì thế gia, Mã Minh Xuân dẫn dắt năm quân đoàn lớn phản chiến thì còn có thể thông cảm được, ít nhất vẫn có thể nói là vì phúc lợi thương sinh thiên hạ nên mới phản bội.
Thế nhưng bây giờ Mã Minh Xuân đột nhiên đánh lén tân hoàng thì đúng là hết nói nổi, là báo thù riêng, là phạm thượng. Hơn nữa Mã Minh Xuân còn dùng thủ đoạn hèn hạ để báo thù. Chuyện này, bất kể viện cớ gì đi nữa thì cũng không thể tẩy sạch vết nhơ.
Mã Minh Xuân hai mắt lạnh lùng, liên tục dò xét mặt hồ, nhìn xem Lý Thất Dạ có còn sống hay không. Có thể nói, Mã Minh Xuân rất tự tin với đòn đánh của mình. Bị đòn đánh đó của hắn đánh trúng, ngay cả Chân Thần bất hủ cũng ô hô chầu trời.