Đế Bá Audio Podcast
Tập 721 [Chương 3601 đến Chương 3605]
❮ sautiếp ❯Chương 3601: Đột Nhiên Có Ý Tưởng Này (1)
– Rất đúng thật tế.
Lý Thất Dạ đánh giá Tần Kiếm Dao, cười nhạt:
– Ít nhất không có mơ tưởng xa vời, nói không chừng sẽ có thể được.
– Còn bệ hà thì cầu thứ gì?
Tần Kiếm Dao mỉm cười, xinh đẹp vô song, khiến cho vô số nam tử trẻ tuổi ái mộ, cũng khiến cho vô số nam tử hâm mộ ghen ghét.
Phải biết rằng mặc dù Tần Kiếm Dao rất khách khí với người khác, thế nhưng nàng luôn luôn xa cách với mọi người, khiến cho mọi người rất khó tiếp cận, rất khó trèo cao. Có thể được nàng mỉm cười như thế, rất là hiếm thấy.
Thế nhưng Lý Thất Dạ không hề quan tâm vẻ đẹp của nàng, chỉ mỉm cười, nói rằng:
– Cái gọi là cửu bí, đối với ta chỉ là chuyện hạ bút thành văn mà thôi, cần gì phải ngộ. Ta tới đây là vì lấy một thứ.
Nghe Lý Thất Dạ nói như thế, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ. Lời này quá phách lối rồi, quá bá đạo rồi. Cửu bí là công pháp tối cao của Cửu Bí đạo thống, mọi người cầu còn không có. Vạn cổ tới này, có rất nhiều không thể lĩnh hội nó, người có thể tu luyện cửu bí ít ỏi không nhiều.
Thế nhưng hôm nay Lý Thất Dạ lại nói là chuyện hạ bút thành văn, bất kỳ người nào nghe thế thì cũng đều cảm thấy quá phách lối rồi.
– Hừ…
Thang Hạc Tường hừ lạnh, lạnh lùng nói rằng:
– Vạn cổ tới nay, người có thể tu luyện cửu bí rải rác không nhiều, làm gì có ai hạ bút thành văn chứ. Muốn khoác lác thì cũng phải có hạn độ.
Nói xong thì khinh thường ra mặt.
Thang Hạc Tường cũng không phải nói ngoa. Vạn cổ tới nay người có thể tu luyện cửu bí ít ỏi không nhiều. Bản thân hắn tu luyện bí “Giả”, chỉ có người tu luyện cửu bí thì mới biết cửu bí ảo diệu như thế nào, khó lĩnh hội như thế nào.
– Đó là bởi vì ngươi ngu.
Bị Thang Hạc Tường khinh thường, Lý Thất Dạ hời hợt trả lời.
Lý Thất Dạ nói thế khiến cho Thang Hạc Tường đỏ mặt, giận dữ nhìn Lý Thất Dạ, sát ý trong ánh mắt càng nồng. Hôm nay hắn nhất định phải giết chết tân hoàng.
– Hừ, cho dù ngươi có thông minh cách mấy đi chăng nữa thì cũng không thể nào lĩnh hội được cửu bí.
Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nói rằng:
– Có thể lĩnh hội một bí thì đã là thiên tư tung hoành, người tu luyện hai bí chính là kinh diễm vô song…
– Thiên tư tung hoành cái gì chứ, ngu xuẩn mà thôi.
Lý Thất Dạ cắt lời Binh Trì Hàm Ngọc, nói rằng:
– Chỉ một bí mà đã nói bất phàm như thế, ngươi đang thổi phồng chính ngươi, hay đang thổi phồng Bát Trận Chân Đế?
– Thiên phú của Thiên Trập đương thời hiếm thấy, cần gì ta thổi phồng chứ.
Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nói rằng:
– Bí “Trận” của hắn đã viên mãn đại thành, đoạt thiên tạo hóa, vì vậy hắn mới có thể lĩnh hội được Tru Tiên Cổ Trận. Hắn không cần thổi phồng, hắn cũng sẽ không ngông cuồng tự đại giống như ngươi, ngay cả hai bí của Đấu Thánh vương triều cũng chưa từng tu luyện mà đã khoác lác lĩnh hội cửu bí là chuyện hạ bút thành văn.
Lúc này mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Mọi người đều có thể thấy, mặc dù Lý Thất Dạ từng làm hoàng đế, thế nhưng hắn thật sự chưa từng luyện qua hai bí Đấu, Giả của Đấu Thánh vương triều.
– Hoàn toàn chính xác, ta chưa từng luyện hai bí này.
– Hừ, hai bí Đấu, Giả chính là chính thống của Đấu Thánh vương triều. Ngay cả một bí cũng luyện không xong thì có tư cách gì nói chính thống.
Thang Hạc Tường nói lạnh lùng.
Thang Hạc Tường nói vậy là muốn phủ định địa vị hợp pháp của Lý Thất Dạ. Bởi vì mọi người đều biết hai bí Đấu, Giả là bí mật bất truyền của Đấu Thánh vương triều. Nếu như nắm giữ quyền hành mà chưa từng tu luyện một bí nào thì đúng là hết sức nói nổi.
Mà Thang Hạc Tường hắn là người tu luyện bí Giả, việc này chứng tỏ hắn đạt được chân truyền của Đấu Thánh vương triều. Có thể nói, ngày sau hắn kế thừa hoàng vị cũng là chuyện hợp pháp.
Lý Thất Dạ chẳng thèm quan tâm tới Thang Hạc Tường, nhìn Binh Trì Hàm Ngọc, cười nhạt nói rằng:
– Mặc dù ta chưa từng tu luyện bí nào hết, thế nhưng bí Trận đại thành ở trước mặt ta cũng không có cái gì đáng để khoe khoang cả, tiểu thuật mà thôi.
– Cuồng vọng vô tri.
Binh Trì Hàm Ngọc cười lạnh, khinh thường nói rằng:
– Thiên Trập bí Trận đại thành, giúp hắn có thể điều khiển mọi trận pháp trong thiên hạ, khống chế thiên địa làm đại trận, thành tựu của hắn, người như ngươi làm sao có thể so sánh. Ngươi cũng chỉ biết khoác lác “cửu bí hạ bút thành văn” mà thôi.
– Xem ra ta đây đúng là khoác lác rồi.
Lý Thất Dạ bật cười, nói với Liễu Sơ Tình:
– Nha đầu, ngươi có tin ta có thể hạ bút thành văn cửu bí hay không.
– Tin.
Liễu Sơ Tình không hề do dự, nhẹ nhàng gật đầu. Nàng vô điều kiện tin tưởng Lý Thất Dạ.
– Sư muội, đừng mù quáng.
Nhìn thấy sư muội của mình mù quáng như vậy, Quan Hải Đao Thánh cười khổ, lắc đầu nói rằng:
– Vạn cổ tới này, cũng chí có một hoặc hai người như Cửu Ngưng Chân Đế mới có thể luyện đủ cửu bí, nào có dễ hạ bút thành văn chứ.
Quan Hải Đao Thánh mặc dù không trực tiếp phủ nhận Lý Thất Dạ, thế nhưng cũng gián tiếp không tin tưởng lời nói của Lý Thất Dạ.
– Ý nghĩ hão huyền.
Thang Hạc Tường cười lạnh.
– Hừ, khoác lác thì cũng phải biết hạn độ.
Binh Trì Hàm Ngọc cười lạnh, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói rằng:
– Nếu như ngươi có thể hạ bút thành văn thì chính là vạn cổ kỳ tích.
Trong đám bọn họ, người duy nhất không lên tiếng đó chính là Tần Kiếm Dao. Tần Kiếm Dao nghiêng đầu, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không tin tưởng lời nói của Lý Thất Dạ, có người cười lạnh, khinh thường nói rằng:
– Tên này quá vô tri rồi. Có thể hạ bút thành văn cửu bí, cho mình là ai nha? Cho mình là thủy tổ Cửu Bí hay sao?
– Người nói ra lời này thì ngay cả kiến thức căn bản cũng không có.
Có lão tổ thế gia lắc đầu, không tin tưởng, nói rằng:
– Cửu bí mênh mông ảo diệu cỡ nào, làm gì có ai có thể hạ bút thành văn? Năm đó ngay cả Cửu Ngưng Chân Đế cũng không thể làm được.
– Dù sao cũng là hôn quân hoang đường, hành vi vẫn hoang đường như cũ.
Không ít người lắc đầu. Trước đó mọi người còn tưởng rằng tân hoàng sẽ quật khởi, bây giờ xem ra, tân hoàng vẫn hoang đường như cũ.
– Vạn cổ kỳ tích gì chứ, chỉ là tiện tay mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
– Tốt, nếu như ngươi thật sự có thể hạ bút thành văn thì Binh Trì Hàm Ngọc ta là người đầu tiên phục ngươi.
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc đứng ra, cười lạnh một cái.
– Ta không cần ngươi phục.
Chương 3602: Đột Nhiên Có Ý Tưởng Này (2)
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói chậm:
– Ngươi chịu phục đáng giá mấy xu? Thế nhưng, vưu vật giống như ngươi, ta rất có hứng thú điều giáo một hồi.
Binh Trì Hàm Ngọc đỏ mặt, giận dữ nhìn Lý Thất Dạ. Thế nhưng lần này nàng không nổi giận, mà nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ một lát, lạnh lùng nói rằng:
– Nếu như ngươi có thể tìm hiểu cửu bí thì coi như ta thua, Binh Trì Hàm Ngọc ta sẽ mặc cho ngươi xử trí, muốn đánh muốn giết tùy ý nhà ngươi. Nhưng nếu như ngươi thua gì sao?
Binh Trì Hàm Ngọc nói thế lập tức khiến mọi người ngạc nhiên. Không ngờ Binh Trì Hàm Ngọc vậy mà lại muốn cá cược với tân hoàng.
– Ngươi muốn thế nào?
Lý Thất Dạ nhìn Binh Trì Hàm Ngọc, mỉm cười.
Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ một hồi, sau đó lạnh lùng nói rằng:
– Ta cũng không làm khó nhà ngươi, ngươi sẽ không bị ảnh hưởng gì hết. Nếu như ngươi thua thì đơn giản thôi, ngươi hãy tuyên bố với thiên hạ truyền hoàng vị cho Bát Trận Chân Đế.
Binh Trì Hàm Ngọc vừa nói xong, mọi người ngây ra như phổng. Khi mọi người lấy lại tinh thần thì ai cũng thán phục một câu. Mặc dù Binh Trì Hàm Ngọc rất cao ngạo, thế nhưng nàng cũng rất thông minh.
Nếu như tân hoàng thật sự tuyên bố với người trong thiên hạ sẽ truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế thì sẽ xác định được địa vị hợp pháp của Bát Trận Chân Đế. Về phần những người khác muốn tranh giành hoàng vị với hắn thì là một chuyện khác nữa.
Thế nhưng chỉ cần hoàng vị của Bát Trận Chân Đế là hợp pháp thì tương lai sẽ không bị người khác lên án, đối với thanh danh của Chân Đế thì đúng là rất đáng quý.
Binh Trì Hàm Ngọc vừa nói như thế, Thang Hạc Tường lập tức hối hận. Tại sao hắn lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ. Sớm biết như vậy thì hắn cũng có thể cá cược giống như Binh Trì Hàm Ngọc.
Mọi người lập tức nhìn Lý Thất Dạ, bởi vì mọi người có thể tưởng tượng trận cá cược này Binh Trì Hàm Ngọc chắc chắn sẽ thắng. Như vậy Lý Thất Dạ tất nhiên sẽ tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế. Khi đó địa vị của Bát Trận Chân Đế sẽ càng vững chắc.
Lúc này mọi người cảm thán một câu. Binh Trì Hàm Ngọc đúng là thông minh, hơn nữa còn là một vị hiền nội trợ rất khó lường. Cứ như thế mà có thể dễ dàng đặt vững địa vị của Bát Trận Chân Đế, đúng thật là đáng quý biết mấy. Nữ nhân thông minh hiền tuệ như vậy, đúng là chỉ có nam nhân như Bát Trận Chân Đế mới có thể xứng đôi.
– Có dám cá cược hay không?
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, tiếp tục bức Lý Thất Dạ. Nàng muốn nhân lúc này giành lấy cơ hội về mình.
– Nói như vậy, ngươi nguyện ý làm tất cả mọi thứ cho Bát Trận Chân Đế.
Lý Thất Dạ cười đậm.
– Hắn đáng giá để ta ủng hộ.
Binh Trì Hàm Ngọc nói chậm:
– Nam tử vĩ đại như hắn, vốn nên làm một ít chuyện cho Cửu Bí đạo thống, nên mưu cầu phúc lợi cho muôn dân thiên hạ.
– Cho nên, ngươi dám đánh được không? Dám truyền ngôi cho hắn không?
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nói chậm:
– Ngươi sẽ không lâm trận rút lui chứ.
Nói tới đây, nàng cười lạnh.
Binh Trì Hàm Ngọc muốn dùng phép khích tướng để khiêu khích Lý Thất Dạ, để hắn cá cược. Chỉ cần Lý Thất Dạ cá cược thì như vậy nàng chắc chắn sẽ thắng lợi, thế gian này không có ai có thể hạ bút thành văn cửu bí hết.
– Ta thì không quan trọng, thế nhưng ngươi thì phải suy nghĩ lại.
Lúc này, nụ cười trên khuôn mặt Lý Thất Dạ càng đậm hơn.
– Binh Trì Hàm Ngọc ta nói được làm được, nếu như ngươi thắng, muốn chém muốn giết, tùy ngươi.
Binh Trì Hàm Ngọc trịnh trọng.
– Tốt, như vậy thì ta cá cược.
Lý Thất Dạ vỗ tay, cười một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn Lý Thất Dạ, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn điên rồi. Ngay cả Thang Hạc Tường cũng hối hận muốn điên. Đây là kết cục đã định, Lý Thất Dạ mà thua thì hắn sẽ tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế, tới lúc đó Bát Trận Chân Đế tranh đoạt đại quyền thiên hạ là chuyện hợp tình hợp lí.
Mặc dù sau này hắn cùng Bát Trận Chân Đế tranh đoạt hoàng vị, thế nhưng hắn cũng danh không chính ngôn không thuận.
Lúc này, Thang Hạc Tường hối hận muốn chết. Tại sao hắn lại không nghĩ tới chuyện này, bị Binh Trì Hàm Ngọc đoạt lấy tiên cơ, đúng thật là tính sai rồi.
– Hoang đường.
Ngay cả Quan Hải Đao Thánh cũng lắc đầu, cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra được. Hắn không tin Lý Thất Dạ có thể hạ bút thành văn cửu bí, đây là chuyện không ai có thể làm được.
Theo Quan Hải Đao Thánh, Binh Trì Hàm Ngọc chắc chắn sẽ thắng. Tân hoàng Lý Thất Dạ đúng là hết sức hoang đường.
Mặc dù Quan Hải Đao Thánh không hề có hứng thú với hoàng vị, thế nhưng bây giờ tốt xấu gì Lý Thất Dạ cũng là hoàng đế, sư muội gả cho hắn vẫn còn có thể có được hư danh. Nếu như Lý Thất Dạ thua thì sau này hắn sẽ không còn là hoàng đế nữa.
– Vô cùng hoang đường.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy tân hoàng quá là hoang đường. Nhưng có người lại không hề cảm thấy ngạc nhiên:
– Khó trách hắn lại đánh mất giang sơn. Người như vậy, không đánh mất giang sơn mới là vạn cổ kỳ tích.
– Xem ra Bát Trận Chân Đế sẽ danh chính ngôn thuận làm hoàng đế rồi.
Có lão tổ thế gia lầm bầm.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Mọi người không ngờ rằng Bát Trận Chân Đế lại kế thừa hoàng vị dễ dàng như thế. Đương nhiên, tất cả công lao đều là của Binh Trì Hàm Ngọc, nàng đúng là hiền nội trợ.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cảm thấy tân hoàng quá hoang đường, cảm thấy hắn sắp sửa đánh mất hoàng vị, không một ai tin hắn có thể thắng được trận cá cược này.
Người duy nhất không lên tiếng đó chính là Tần Kiếm Dao. Lúc này nàng nhìn Lý Thất Dạ, cảm thấy hết sức quái lạ, thế nhưng quái lạ ở đâu thì nàng lại không thể nói rõ. Nhưng, trực giác nói cho nàng biết rằng, Lý Thất Dạ rất tự tin, dường như thật sự có thể hạ bút thành văn cửu bí.
Lý trí nói cho Tần Kiếm Dao biết rằng đây là chuyện không thể nào, vạn cổ tới nay làm gì có ai có thể hạ bút thành văn cửu bí chứ? Không ai có thể làm được cả!
Thế nhưng không biết vì sao trực giác lại nói cho nàng biết, Lý Thất Dạ chắc sẽ làm được. Hơn nữa, trực giác của nàng trước giờ luôn rất chính xác.
Lúc này Tần Kiếm Dao cảm thấy mâu thuẫn, vì vậy nàng không nói không rằng, đứng sang một bên, lặng lẽ theo dõi biến hóa. Lúc này chỉ có lặng lẽ theo dõi biến hóa mới là lựa chọn lý trí nhất.
– Tốt, như vậy một lời đã định.
Chương 3603: Cửu Bí, Hạ Bút Thành Văn Mà Thôi (1)
Binh Trì Hàm Ngọc cũng sảng khoái nói rằng:
– Ngươi muốn ngộ cửu bí, như vậy chúng ta sẽ nhường chỗ trống cho ngươi, sẽ không có ai quấy rầy ngươi. Ta cũng không bắt buộc ngươi tiện tay lấy ra cửu bí, chỉ cần ngươi có thể tìm hiểu được cửu bí thì coi như ngươi thắng.
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc tự nhiên hào phóng. Đương nhiên, theo nàng cảm thấy thì trận này nàng thắng chắc. Hào phóng một chút thì cũng chẳng sao hết.
Tất cả mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này tất cả mọi người đều đang chờ đợi một kết quả… chờ Lý Thất Dạ tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế.
Tất cả mọi người cùng nhìn Lý Thất Dạ. Ánh mắt của mọi người hết sức rõ ràng, bọn họ đều đang chờ đợi Lý Thất Dạ tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế.
– Cửu bí nha.
Lý Thất Dạ mỉm cười, tùy ý ngồi trên hoàng tọa, hai chân vẫn gác trên án, dường như không hề sốt ruột.
– Muốn kéo dài thời gian sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi trên hoàng tọa, không hề có động tĩnh nào hết, có người nói nhỏ.
– Cho dù có kéo dài thời gian đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Lời đã nói ra thì cũng như nước đã đổ đi, hắn kéo dài được nhất thời, thế nhưng không kéo dài được cả đời. Đừng nói là hạ bút thành văn, mà chỉ cần hắn không thể ngộ được cửu bí thì chắc chắn phải nhường ngôi cho Bát Trận Chân Đế.
Cường giả thế hệ trước lắc đầu.
Còn phần hai ông lão bên cạnh Binh Trì Hàm Ngọc thì nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ như hổ rình mồi. Theo bọn hắn thấy thì Lý Thất Dạ muốn tìm hiểu cửu bí thì chẳng khác gì người si nói mộng, vì vậy càng khỏi phải nói tới chuyện hạ bút thành văn.
Cho nên lúc này bọn họ đang chờ đợi Lý Thất Dạ tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế. Nếu như lúc này Lý Thất Dạ dám giở trò vô lại thì bọn họ sẽ ra tay, tuyệt đối sẽ không khách sáo.
Lý Thất Dạ chỉ bình tĩnh ngồi trên hoàng tọa, nhìn ra xa xôi, cười nhạt một tiếng, không hề sốt ruột, hai mắt đầy ắp ý cười.
– Mau tìm hiểu đi, để mọi người mở mang tầm mắt, xem xem nhà ngươi lĩnh hội cửu bí như thế nào.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn còn ngồi trên hoàng tọa, không hề có ý muốn ra tay, có người không nhịn nổi mà quát lên.
– Đúng vậy, mau mau tìm hiểu ra cửu bí. Chúng ta lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy cửu bí bao giờ. Hôm nay ngươi tìm hiểu ra để mọi người mở mang tầm mắt cũng hay.
Những người khác cũng ồn ào theo.
Nhất là những thiên tài trẻ tuổi từng bị Lý Thất Dạ nhục nhã trong thạch lâm thì càng cười lạnh, hét lớn rằng:
– Nếu như làm không được thì đừng bày đặt làm anh hùng, mau mau tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế đi. Dù sao thì ngươi cũng là hôn quân, người trong thiên hạ có ai mà không biết nhà ngươi ngu ngốc vô năng, có ai mà không biết ngươi chỉ là một đống bùn nhão không đáp được tường. Dù sao thì ngươi cũng không phải chưa từng ngu dốt như thế.
Bên trong thạch lâm có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi bị Lý Thất Dạ nhục nhã, bọn họ chịu nhục rất lớn. Hôm nay có cơ hội bỏ đá xuống giếng, có thể nhục nhã tân hoàng một phen, bọn họ làm sao có thể bỏ qua chứ.
Cho dù không thể tự tay báo thù thì cũng có thể mượn cơ hội này để trút giận.
Thế nhưng Lý Thất Dạ không thèm quan tâm tới bọn họ, chỉ cười nhạt một cái.
– Ngươi phải mất bao lâu nữa thì mới lĩnh hội cửu bí đây?
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc khoan thai nói chậm. Lúc này nàng không hề sốt ruột, bởi vì nàng đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nàng đã giúp Bát Trận Chân Đế tranh thủ được cơ hội tốt nhất, tranh thủ được ưu thế tốt nhất. Bây giờ chuyện duy nhất mà nàng đề phòng đó chính là Lý Thất Dạ chơi xấu.
Lý Thất Dạ không trả lời Binh Trì Hàm Ngọc, chỉ cười nhạt nói rằng:
– Ngươi ra sức tranh thủ lợi ích cho Bát Trận Chân Đế như vậy. Nếu lỡ như ngươi rơi vào tay ta thì ngươi cảm thấy hắn có liều mạng tới cứu ngươi hay không?
– Chuyện như vậy sẽ không xảy ra.
Binh Trì Hàm Ngọc nói lạnh lùng.
– Đúng không? Đừng có nói quá chắc ăn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Bây giờ ta mà ngộ ra cửu bí thì ngươi sẽ rơi vào tay ta, như vậy ta muốn làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó.
– Vậy cũng phải chờ ngươi ngộ được cửu bí đã.
Binh Trì Hàm Ngọc hừ lạnh, nói lạnh lùng.
– Ta đột nhiên có một ý tưởng rất thú vị.
Lý Thất Dạ cười đậm, nói rằng:
– Nếu như ngươi rơi vào tay ta, ta điều giáo ngươi trở thành nữ nô. Ngươi nói xem vị hôn phu Bát Trận Chân Đế của ngươi vẫn sẽ lấy ngươi chứ? Vẫn sẽ muốn nữ nhân từng làm nữ nô của ta chứ?
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, sắc mặt của Binh Trì Hàm Ngọc thay đổi, ánh mắt trở nên mông lung.
– Miệng của ngươi sạch sẽ lại chút đi.
Hai ông lão bên cạnh Binh Trì Hàm Ngọc biến sắc, quát lạnh một câu, hai mắt lộ ra sát cơ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ không quan tâm tới bọn họ, sờ cằm, mỉm cười, nói chậm:
– Đột nhiên ta cảm thấy thế gian này có một số chuyện rất thú vị. Ta đang nghĩ xem có nên tha mạng cho Bát Trận Chân Đế không. Nếu như tha hắn một hắn, để hắn sống hết một đời, không biết hắn có thể thoát khỏi bóng tối của ta hay không nữa?
Nghe vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đưa mắt nhìn nhau. Mọi người lại có nhận thức mới. Tân hoàng có phải phế vật hay không thì không biết chắc, thế nhưng hắn tuyệt đối là một người hoang dâm vô đạo, chỉ có người hoang dâm vô đạo thì mới có thể nghĩ ra những thứ này, thì mới có thể có những ý tưởng điên cuồng như thế.
Trong số những người đang có mặt ở đây, Quan Hải Đao Thánh nghe Lý Thất Dạ nói vậy thì cũng nghiêm mắt. Lúc này hắn có hơi hoài nghi. Suy nghĩ điên cuồng như vậy, một tên hôn quân thật sự có thể nghĩ ra được hay sao?
Hai con ngươi của Tần Kiếm Dao đột nhiên co rút lại. Lúc này, nội tâm của nàng cảm thấy sợ hãi. Lúc này, nàng cảm thấy người đang ngồi kia không phải là tân hoàng, mà là một hắc thủ hết sức kinh khủng. Hắn là hắc thủ trốn sau tấm màn thao túng tất cả mọi thứ, hắn mới là tồn tại khủng bố nhất.
– Ngươi mau mãu lĩnh hội đi.
Binh Trì Hàm Ngọc mặt lạnh như sương, lạnh lùng nói rằng:
– Có nói xằng, có kéo dài thời gian thì cũng vô dụng. Chi bằng tranh thủ nhận thua, lập tức tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế.
– Đúng đấy, không làm được thì nhận thua đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.
Ở bờ hồ có người gào lớn:
– Thứ hôn quân như ngươi làm hoàng đế thì cũng chỉ tổ hại nước hại dân mà thôi.
Chương 3604: Cửu Bí, Hạ Bút Thành Văn Mà Thôi (2)
– Thứ phế vật như ngươi mà cũng đòi tìm hiểu cửu bí, nằm mơ đi. Ngay cả Chân Đế cũng không thể làm mà ngươi lại dám tự nhận, ngươi cho rằng mình là ai, cười rụng răng ta mất.
Không ít người ồn ào gào lớn. Nhất là những người từng quỳ gối Lý Thất Dạ thì càng gào lên dữ dội.
Lý Thất Dạ cười đậm, không thèm quan tâm tới những người đang kêu gào. Lúc này ánh mắt của hắn nghiêm lại, cười nói:
– Cửu bí mà thôi, sao đủ thành đạo, hãy nhìn ta hạ bút thành văn này.
Nói xong thì Lý Thất Dạ giơ tay phải ra, nhấc nhẹ một cái. Ngay khi tay phải của Lý Thất Dạ nhấc nhẹ thì tất cả mọi người có ảo giác rằng, dường như mặt đất của Cửu Liên Sơn bị lột ra vậy.
Giống như Cửu Liên Sơn là một con hung thú hồng hoang, một con hung thú hồng hoang vô cùng to lớn. Khi Lý Thất Dạ nhấc nhẹ bàn tay thì da lông của con hung thú hồng hoang vô cùng to lớn này bị lột sạch. Cho nên lúc này mọi người cảm thấy mình đứng trên tấm da bị lột, dưới bàn chân rất nhẹ, rất mềm. Cho dù hai chân rõ ràng đang giẫm trên núi, thế nhưng vẫn có cảm giác có thể rơi rụng bất cứ lúc nào.
Lúc này Lý Thất Dạ xòe bàn tay phải, chỉ nghe “ông”, lòng bàn tay của Lý Thất Dạ xuất hiện một vòng xoáy nhỏ.
Tiếng “ông ông ông” vang khẽ. Toàn bộ không gian của Cửu Liên Sơn run rẩy, run rẩy giống như đôi cánh đang vỗ của con ve.
Trong nháy mắt, chỉ thấy toàn bộ Cửu Liên Sơn dâng lên từng sợi quang mang. Những sợi quang mang này như chui ra từ từng tấc đạo thổ.
Sau khi những sợi quang mang này chui ra khỏi từng tấc đạo thổ thì từ từ bay lên trên. Những sợi quang mang này dài ba thước, hơn nữa mỗi sợi quang mang đếu lấp lánh hào quang màu hoàng kim.
Khi những sợi quang mang này chậm rãi bay lên thì trong nháy mắt, Cửu Liên Sơn như biến thành một vùng biển rộng lớn.
Những sợi quang mang này giống như những cây kim vàng vừa dài vừa mảnh. Những cây kim nhỏ này treo lơ lửng giữa bầu trời, mỗi một cây kim nhỏ đều chỉ dài chừng ba thước.
Những sợi quang mang chui lên từ dưới đất có hơn ức ức vạn. Nhiều quang mang trôi nổi trên bầu trời Cửu Liên Sơn như vậy, khiến cho Cửu Liên Sơn giống như bị vùng biển kim vàng nhấn chìm, ánh mắt của mọi người quét tới đâu thì biển kim vàng có tới đó. Dường như chỉ cần biển kim vàng này ập xuống thì có thể đâm Cửu Liên Sơn thành tổ ong.
Tất cả mọi người nhìn hơn ức ức vạn kim châm màu vàng lơ lửng trên không trung, há miệng thật lớn. Tất cả mọi người không biết chúng là cái gì.
Nhìn thấy ức ức vạn quang mang, Tần Kiếm Dao mặt mày trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng, không dám tin vào hai mắt của mình.
Quan Hải Đao Thánh nhìn cảnh tượng này, hai mắt nghiêm lại. Mặc dù hắn không biết đây là thứ gì, thế nhưng ảo diệu của nó lại khiến hắn không thể nào tìm hiểu được. Phải biết rằng Quan Hải Đao Thánh hắn từng tu luyện vô số công pháp thâm ảo. Thế nhưng ức ức vạn quang mang trước mắt lại khiến hắn cảm thấy mờ mịt khó hiểu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Binh Trì Hàm Ngọc thay đổi. Mặc dù nàng không biết ức ức vạn quang mang này có tác dụng gì, thế nhưng bỗng nhiên nàng có dự cảm không lành. Lúc này nàng cảm thấy vận mệnh của nàng như bị người khác khống chế, không còn là của mình nữa. Dưới cảm giác bị người khống chế này, nàng cảm thấy mềm yếu bất lực.
Còn phần Thang Hạc Tường thì mặt mày nghiêm túc, nắm chặt hoàng kim trường thương, hai mát tuôn trào sát cơ.
Ở bên trong Cửu Liên Sơn, Nam Sơn tiều tử đang hút thuốc nhìn thấy ức ức vạn quang mang treo lơ lửng giữa bầu trời, ánh mắt của hắn nhúc nhích, thế nhưng lại không thể làm gì được, đành phải thở dài, thì thào rằng:
– Trăm ngàn vạn năm nay, rất nhiều người dù cố gắng cả đời cũng không thể lĩnh hội được. Thế nhưng đối với một số tồn tại thì chỉ là cái nhấc tay mà thôi. Chư thiên chúng thần so với cự đầu thật sự thì vẫn chỉ là sâu kiến.
Nói tới đây, Nam Sơn tiều tử bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục hút thuốc xoạch xoạch, không hề có động tác gì cả.
Bởi vì hắn biết mình đang đối mặt với tồn tại kinh khủng như thế nào. Tồn tại có thể tùy tiện cướp đoạt bản mệnh thần khí của hắn, ít nhất cũng phải là thủy tổ trở lên.
Tồn tại như vậy, hắn không thể đỡ nổi, cho dù hắn có mạnh cách mấy thì cũng không thể làm được.
Ức ức vạn quang mang treo lơ lững giữa trời. Ngẩng đầu nhìn lên, tất cả mọi người choáng váng. Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này thì há miệng thật lớn.
– Đây là cái gì?
Có người thì thào, đưa tay vớt quang mang trên đỉnh đầu của mình. Thế nhưng bọn họ không thể vớt được những quang mang này. Như thể những quang mang này là vô hình vô ảnh, khi bàn tay của bọn họ chạm tới thì sẽ xuyên thấu qua bàn tay của bọn họ, không để lại bất kỳ vết tích nào hết.
Lúc này chỉ nghe “tách” một cái. Chỉ thấy Lý Thất Dạ búng nhẹ ngón tay. Chỉ nghe “ông ông ông”, tất cả quang mang treo lơ lửng giữa bầu trời đều rung động.
Tất cả quang mang càng run càng kịch liệt. Cuối cùng, tất cả quang mang như bị cái gì đó hấp dẫn. Mỗi sợi quang mang đều như cây kim bị nam châm hấp dẫn.
“Xuy xuy xuy…” Trong nháy mắt, tất cả quang mang bay lên, ức ức vạn quang mang biến thành một dòng chảy.
Ức ức vạn quang mang tụ tập lại tạo thành một dòng chảy kim châm. Nhìn từ xa, dòng chảy kim châm này chảy rất nhanh. Mà khi những cây kim châm này chảy nhanh thì chúng không hề va chạm vào nhau, kim châm ngay ngắn trật tự, không hề hỗn loạn.
Cảnh tượng này quá là hùng vĩ. Khi ức ức vạn quang mang ngưng tụ thành dòng chảy kim châm thì giống như có một dòng suối nhỏ đang chảy xiết. Thế nhưng thứ chảy xiết trong dòng suối nhỏ này không phải là nước suối, mà là kim châm. Dòng chảy kim châm này có thể đâm rách tất cả mọi thứ.
Khi ức ức vạn quang mang ngưng tụ thành dòng chảy kim châm thì những dòng chảy kim châm nhỏ bắt đầu tụ tập lại với nhau, những dòng chảy kim châm này đều có trật tự riêng, không hề hỗn loạn. Khi các dòng chảy kim châm qua lại hư không thì rất là thẳng hàng, không hề rối loạn.
Hiện trường giống như là một không gian từ trường to lớn, mà kim châm là những đường sức từ, mọi chuyển động trong vùng không gian này đều tuần hoàn theo một quy luật nào đấy.
Từng dòng kim châm tụ tập với nhau thành một dòng kim châm lớn hơn. Cuối cùng tất cả dòng kim châm tụ tập lại với nhau thành chín dòng kim châm. Khi chín dòng kim châm này lao nhanh thì hiện trường rất rúng động, rất hùng vĩ.
Chương 3605: Đây Chính Là Cửu Bí
– Cửu bí nha, thế gian cũng chỉ có Cửu Ngưng Chân Đế có thể luyện đủ. Bây giờ chỉ cần nhấc tay một cái là đủ rồi.
Nam Sơn tiều tử hít lạnh một hơi, cảm khái muôn phần.
– Cửu bí…
Quan Hải Đao Thánh tự nhận mình là một người hết sức trấn định, đã từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn. Thế nhưng lúc này hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt hù ngây người. Hắn không ngờ rằng cửu bí cứ như vậy xuất hiện ngay trước mặt mình.
Còn phần Thang Hạc Tường thì càng bị hù ngây người như phổng, rất lâu không thể hoàn hồn.
Lâm Binh Đấu Giả, Giai Trận Liệt Tiền Hành. Cửu bí, đây chính là công pháp chí cao vô thượng của Cửu Bí đạo thống, là nền tảng của Cửu Bí đạo thống, cũng là pháp thuật vô thượng mà các thế hệ đệ tử của Cửu Bí đạo thống khổ sở theo đuổi.
Lâm Binh Đấu Giả, Giai Trận Liệt Tiền Hành. Đây là một câu chân ngôn, trăm ngàn vạn năm nay, có vô số tìm hiểu chúng, có rất nhiều thiên tài tiên hiền tìm hiểu chúng.
Chín chữ này chính là cửu bí. Trong cửu bí, mỗi một bí đều có thể trở thành tâm pháp, công pháp, thậm chí là một môn thể thuật, hoặc là trở thành một chiêu thức tuyệt thế vô song.
Thế nhưng chúng nó cuối cùng đều quay về với bản nguyên. Đây mới là chỗ ảo diệu chân chính của cửu bí, mới thể hiện được uy lực thật sự của nó.
Cho nên mỗi một bí trong cửu bí dù nhìn thì chỉ có một chữ, nhưng trên thực tế mỗi một chữ đều chất chứa vô tận ảo diệu, ẩn chứa trật tự đại đạo mênh mông như biển. Cũng chính vì vậy tìm hiểu cửu bí rất là khó khăn, có thể tìm hiểu một bí thì đã vô cùng ích lợi, thậm chí có thể giúp người ta khai tông lập phái.
Trên thực tế, thủy tổ của Đấu Thánh vương triều cùng ngũ cường sao không phải là tìm hiểu xong cửu bí thì lập tức khai tông lập phái chứ? Có ai mà không tìm hiểu cửu bí xong rồi mới thành lập cơ nghiệp ngàn vạn năm không ngã?
Ở Cửu Bí đạo thống trăm ngàn vạn năm nay có vô số thiên tài, trong số đó có người tu luyện được một bí thì đã có thể khai tông lập phái. Nếu như có thể tìm hiểu được hết cửu bí thì đúng là khó lường, đúng là nghe rợn cả người, có thể đuổi kịp thủy tổ.
Một số người cố gắng cả đời cũng không thể nhìn thấy được một bí. Thế nhưng hôm nay cửu bí ở ngay trước mắt, thật là rung động lòng người biết mấy.
– Từ lâu đã nghe đồn rằng Cửu Liên Sơn có giấu cửu bí, hôm nay xem ra đã chứng minh được rồi.
Có lão tổ đại giáo nhìn chín chữ chân ngôn khắc trên hư không, không khỏi thất thần, lầm bầm nói rằng.
Trước giờ luôn có lời đồn đãi nói rằng Cửu Liên Sơn có giấu cửu bí. Cũng chính vì vậy trăm ngàn vạn năm nay có vô số đệ tử Cửu Bí đạo thống nối đuôi nhau tới Cửu Liên Sơn lĩnh hội cửu bí. Thế nhưng người thành công rải rác không nhiều, tuyệt đại đa số mọi người đều tay trắng mà về.
Chính vì như vậy mới khiến mọi người dao động, thậm chí là hoài nghi chuyện Cửu Liên Sơn giấu cửu bí là thật hay giả.
Hôm nay xem ra, Cửu Liên Sơn thật sự có giấu cửu bí. Tiền nhân không lừa bọn họ, thế nhưng thế nhân không ai có thể hiểu được huyền cơ mà thôi.
– Cửu bí mà thôi, có gì mà khó, tiện tay là có.
Lý Thất Dạ hời hợt như mây gió, giống như đang làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Lúc này thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi người nín thở.
Trước đó nếu như Lý Thất Dạ nói ra lời này thì sẽ không có ai tin tưởng, cho rằng Lý Thất Dạ không biết trời cao đất rộng, xuất khẩu cuồng ngôn mà thôi.
Bây giờ không ai dám nói gì cả, bởi vì sự thật rành rành trước mắt, hắn thật sự tiện tay lấy ra. Lúc này cho dù hắn ăn nói phách lối như thế nào đi chăng nữa, ăn nói cuồng vọng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không hề cuồng vọng, mà nó chỉ là một câu nói rất bình thường mà thôi.
Lúc này, hắn có thực lực cùng tư cách để nói như thế.
Lý Thất Dạ duỗi tay phải ra, ngón tay của hắn điểm nhẹ một cái. Chỉ nghe “tách” một cái, toàn bộ không gian Cửu Liên Sơn như một mặt hồ gợn sóng. Đầu ngón tay của Lý Thất Dạ nhấc lên một vòng gợn sóng, khuếch trương ra toàn bộ không gian của Cửu Liên Sơn, rất là xinh đẹp.
Theo vòng gợn sóng khuếch trương, chỉ thấy cửu bí cũng bắt đầu nhộn nhạo.
Trong nháy mắt, chỉ nghe “sa” một cái, chỉ thấy cửu bí giống như cát chảy. Lúc này như có một cơn gió thổi qua, thổi bay cửu bí.
Trong nháy mắt, cửu bí hóa thành vô số cát vàng. Mà ngón tay của Lý Thất Dạ lại giống như có sức hút rất mạnh, cát vạng nhỏ xíu bị hút tới đầu ngón tay của Lý Thất Dạ.
Trong nháy mắt, cát vàng hội tụ trên đầu ngón tay của Lý Thất Dạ. Những hạt cát vàng này đan xen vào nhau thành một pháp tắc. Pháp tắc này như được chế tạo từ vàng ròng, rất tinh xảo, rất thuần kim, là một tác phẩm nghệ thuật.
Lúc này pháp tắc lấp lóe hào quang như kim cương. Mỗi một luồng hào quang như kim cương đều khiến lòng người rung động. Dường như pháp tắc này là một thế giới, bên trong nó chứa đựng tất cả mọi thứ trên thế gian.
– Pháp tắc chân ngôn.
Nhìn thấy pháp tắc quấn quanh ngón tay Lý Thất Dạ, có lão tổ thế gia thì thào. Khi nói tới đây, hắn không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Người biết hàng đều biết rằng pháp tắc này chứa đựng cửu bí. Nếu như có thể có được pháp tắc này thì chính là có được cửu bí.
Cửu bí nha. Mỗi một tên đệ tử của Cửu Bí đạo thống đều biết cửu bí quý báu như thế nào, vô giá như thế nào. Có thể nói, pháp tắc trước mắt trân quý hơn tất cả mọi thứ, chính là một món bảo vật vô giá.
Cho nên vào lúc này có rất nhiều người nuốt nước bọt. Nếu như có thể có được pháp tắc này thì cũng chính là có được toàn bộ cửu bí, tương lai khai tông lập phái không phải là chuyện khó khăn gì.
– Cửu bí, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn pháp tắc quấn quanh đầu ngón tay, cười một tiếng, nói với Liễu Sơ Tình:
– Nha đầu, thứ này coi như là quà ra mắt mà ta tặng cho ngươi.
Nói xong thì ngón tay điểm lên mi tâm của Liễu Sơ Tình.
“Tách” một cái. Khi Lý Thất Dạ điểm lên mi tâm của Liễu Sơ Tình thì mi tâm của Liễu Sơ Tình tách ra, thức hải hiện ra, pháp tắc lập tức chui vào bên trong thức hải của Liễu Sơ Tình.
Liễu Sơ Tình còn chưa kịp hoàn hồn thì pháp tắc đã chui vào bên trong thức hải của nàng. Chỉ nghe “đùng” một cái, trong nháy mắt, thức hải nhấc lên sóng to gió lớn. Liễu Sơ Tình ngây người như phổng, rất lâu không thể hoàn hồn.