Đế Bá Audio Podcast
Tập 683 [Chương 3411 đến Chương 3415]
❮ sautiếp ❯Chương 3411: Con Mắt Đó (Hạ)
Khi Lý Thất Dạ đi vào cầu thang hắc ám thì ở Vạn Thống Giới, ở Chu Tương võ đình, “đùng” một cái thật là lớn, trong nháy mắt, từng luồng thần quang bay lên ngút trời, thần mang vô cùng vô tận lan khắp đạo thống. Thậm chí còn có thần quang vô cùng vô tận chiếu khắp thiên địa, chiếu sáng vũ trụ mênh mông của Vạn Thống Giới.
Khi thần quang chiếu sáng, một luồng khí tức vô địch phóng lên trời. Trong nháy mắt này, một bóng người đạp không mà đi. Bóng người này vừa xuất hiện, ngàn tỉ sinh linh ở đạo thống Chu Tương võ đình lập tức bị trấn áp, vô số tu sĩ cường giả quỳ bái trên mặt đất.
– Long Tượng Võ Thần…
Khi này, vô số người chấn động, bị khí tức vô địch thế gian này làm hoảng sợ.
– Long Tượng Võ Thần xuất thế…
Lúc này, một tin tức kinh thiên quét khắp Vạn Thống Giới như bão tố.
– Long Tượng Võ Thần xuất thế!
Nghe được tin này, bất luận là đạo thống nào thì cũng cảm thấy khiếp sợ. Chỉ trong thời gian ngắn, vô số lão tổ mạnh nhất của đạo thống bị kinh động.
Long Tượng Võ Thần là đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới, thế gian này không ai sánh bằng. Hắn là lão tổ trấn thủ Chu Tương võ đình, là đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới, rất lâu rồi hắn chưa xuất hiện, hắn đã biến mất trong con mắt của thế nhân lâu rồi. Hắn như câu truyện thần thoại, thỉnh thoảng mới có người nhắc tới nhân vật như hắn.
Hôm nay Long Tượng Võ Thần bất ngờ xuất thế khiến cho vô số lão tổ Vạn Thống Giới giật mình.
– Có chuyện lớn rồi.
Có lão tổ thì thào:
– Vạn Thống Giới sắp biến thiên rồi. Thế gian này có mấy người, có mấy việc đáng để Long Tượng Võ Thần xuất thế chứ.
“Đùng…” Ngay lúc này, trong Kim Tiễn Lạc Địa như có người đánh vỡ hư không, thiên địa lung lay. Trong nháy mắt, có người đi xuyên qua thiên địa, rung chuyển vạn vực.
Lúc này, một luồng khí tức cuồn cuộn tràn khắp thiên địa Kim Tiễn Lạc Địa.
Tất cả mọi người bị luồng khí tức này chấn động. Vân Độ Ưng Thần đã từng xuất hiện ở nơi này, hắn cũng là bất hủ, thế nhưng khi hắn xuất hiện còn lâu mới có khí thế như thế này.
Lúc này, mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy có một ông lão đạp không mà đi.
Chỉ thấy ông lão này mặc quần áo màu xám, trên người không có ánh sáng soi chiếu thiên địa, cũng không có khí thế uy hiếp vạn thế. Thế nhưng khi hắn đi ra từng bước một thì thiên địa như thể nằm dưới bàn chân của hắn, đại thế như thể chuyển động vì hắn.
Hắn mặc một bộ áo xám, có vẻ rất già giặn. Nhưng dù hắn rất lớn tuổi, thế nhưng vẫn có khí tức cuồn cuộn, như thể ngay cả năm tháng cũng không thể khiến hắn già nua.
Hắn đi từng bước một, ấn tượng đầu tiên đó là… võ giả, một người luyện võ không thể bị ma diệt, lão luyện lạnh nghiêm, cơ thể như một pho tượng hoàn chỉnh.
Đường nét trên người ông lão này rất vừa vặn, không dư thừa tí nào, tất cả đều rất vừa vặn.
– Long Tượng Võ Thần…
Nhìn ông lão này khoan thai đi tới, có lão tổ đạo thống nhận ra lai lịch của hắn, ngơ ngác hét lên.
– Long Tượng Võ Thần, là Long Tượng Võ Thần, Long Tượng Võ Thần tới rồi!
Trong nhất thời, vô số người ở Kim Tiễn Lạc Địa trợn mắt ngoác mồm, đứng nhìn ông lão này từ xa.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, tất cả mọi người nhìn ông lão này không chớp mắt.
Long Tượng Võ Thần là đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới. Hắn không thể hiện sức mạnh vô địch của mình, cũng không lan tỏa khí tức cuồng bá của mình. Thế nhưng hắn chỉ cần đi chậm từng bước một như thế này thôi thì cũng đã đủ gây chú ý rồi.
Bất cứ lúc nào, dù Long Tượng Võ Thần không cẩn thề hiện sức mạnh vô địch của mình thì hắn cũng sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
– Long Tượng Võ Thần, hắn… hắn tới rồi.
Có lão tổ run rẩy, lòng thấy sợ hãi.
Từ xa nhìn thấy Long Tượng Võ Thần, Vũ Băng Ngưng biết chuyện lớn không ổn, không khỏi run rẩy, biết sắp sửa xảy ra chuyện gì.
Lúc này Vũ Băng Ngưng muốn lui tránh, thế nhưng đã muộn rồi.
Vừa rồi Long Tượng Võ Thần còn ở chân trời, từng bước đi tới nơi này. Thế nhưng khi Vũ Băng Ngưng muốn lui tránh thì Long Tượng Võ Thần đã đi tới trước mặt Vũ Băng Ngưng.
Cứ như dưới bàn chân của Long Tượng Võ Thần thì đây không phải là khoảng cách ngàn vạn dặm, mà chỉ vẻn vẹn là một bước chân mà thôi.
Thoạt nhìn thì Long Tượng Võ Thần không giống một nhân vật vô địch, không có tư thái bề trên, trái lại hắn mang tới một cảm giác mộc mạc đơn giản.
Thế nhưng bất kể hắn đứng ở đâu thì hắn cũng sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, mọi người sẽ chú ý tới hắn, như thể thiên địa xoay xung quanh hắn vậy.
Long Tượng Võ Thần bước tới một bước, bước tới trước mặt Vũ Băng Ngưng, khiến người khác cảm thấy quá đỗi đột nhiên. Vũ Băng Ngưng lập tức lui về phía sau một bước.
– Hài tử, ngươi rời võ đình đủ lâu rồi, giải sầu cũng giải xong rồi, tới lúc phải về rồi.
Long Tượng Võ Thần nhìn Vũ Băng Ngưng, không hề quát mắng, cũng không hề nghiêm khắc, mà trái lại giống như là một vị trưởng bối hiền lành.
Vũ Băng Ngưng hoàn toàn biến sắc, lui về phía sau, nói rằng:
– Lão tổ, ta đã rời khỏi Chu Tương võ đình, sẽ không quay về đâu, đã phiền lão tổ lo lắng.
– Nói mê sảng. Chu Tương võ đình chính là nhà của ngươi, ngươi không trở về thì còn có thể đi đâu chứ?
Long Tượng Võ Thần nhẹ nhàng lắc đầu, nói chậm:
– Nên theo ta trở về thì hơn.
Cách nói chuyện của Long Tượng Võ Thần không giống như là đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới. Hắn không hùng hổ dọa người, cũng không có cảm giác bề trên. Trái lại hắn rất giống một vị trưởng bối hiền lành, hòa ái dễ gần, giống như một ông lão hiền hòa, khiến mọi người không dám tin rằng đây chính là đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới.
Trong ấn tượng của tất cả mọi người, đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới phải vô địch thế gian, phải bễ nghễ vạn giới, nhìn xuống chúng sinh, lời nói chính là luật, người khác chỉ có thể ngước nhìn.
Thế nhưng Long Tượng Võ Thần lại không có tư thái bề trên của đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới, mà trái lại giống như một vị trưởng bối hiền lành, một ông lão hòa ái dễ gần.
– Lão tổ, đệ tử bất hiếu, đệ tử đã quyết định rồi.
Thái độ của Vũ Băng Ngưng rất kiên định, lắc đầu, nói khí phách.
– Ăn nói mê sảng mà thôi, theo ta trở về.
Long Tượng Võ Thần nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay chộp lấy Vũ Băng Ngưng, Vũ Băng Ngưng lập tức bị phong tỏa toàn thân, không thể nhúc nhích, không thể khống chế mình, bị Long Tượng Võ Thần mang tới bên cạnh.
– Tiền bối, tội gì khó dễ một vãn bối chứ, để vãn bối tự mình bay đi.
Chương 3412: Long Tượng Võ Thần
Khi Long Tượng Võ Thần mang Vũ Băng Ngưng tới bên cạnh thì phất trần trong tay Trường Sinh chân nhân quét tới, quấn về phía Vũ Băng Ngưng, muốn giành lại Vũ Băng Ngưng.
Trường Sinh chân nhân cũng biết mình không phải là đối thủ của Long Tượng Võ Thần, thế nhưng không thể cứ trơ mắt nhìn Long Tượng Võ Thần mang Vũ Băng Ngưng đi như vậy.
Khi phất trần của Trường Sinh chân nhân quét tới, Long Tượng Võ Thần khẩy nhẹ ngón tay, thoải mái đẩy lùi phất trần của Trường Sinh chân nhân. Toàn bộ động tác rất suông sẻ, không hề khó khăn.
Trường Sinh chân nhân không phải là đối thủ của Long Tượng Võ Thần, khi Long Tượng Võ Thần đẩy lùi phất trần của nàng thì nàng đã không thể ra tay nữa, bởi vì thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn.
– Chân nhân lo xa rồi, đây là chuyện tốt.
Long Tượng Võ Thần vẫn thảnh thơi, không hề tức giận, chỉ mỉm cười, nói rằng:
– Ta có việc vặt quấn thân, không thể vào Trường Sinh cốc bái phỏng, kính xin chân nhân thay ta vấn an Phong huynh. Năm tháng dài dẵng, ngày khác có rãnh sẽ thỉnh giáo Phong huynh.
Long Tượng Võ Thần nói ra lời này rất tao nhã, rất có khí độ. Đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới không chỉ có vũ lực vô địch, mà còn có lòng dạ cùng khí độ hơn xa mọi người.
Trường Sinh chân nhân thu hồi phất trần, buông tiếng thở dài, biết chỉ dựa vào mình thì không thể làm gì, không thể thay đổi cục diện.
Trường Sinh chân nhân nói chậm:
– Vãn bối nhất định sẽ chuyển lời tới lão tổ.
Phong huynh, người trước sau bị Vạn Thọ lão quân, Long Tượng Võ Thần gọi là “Phong huynh” chính là lão tổ mạnh nhất Trường Sinh cốc, sâu không lường được. Thế nhưng hắn luôn ở ẩn không xuất hiện, ở Vạn Thống Giới rất ít người biết còn có một vị lão tổ như thế tồn tại.
Vạn Thọ lão quân thì thôi, ngay cả Long Tượng Võ Thần cũng kính trọng gọi một tiếng “Phong huynh”, có thể thấy vị lão tổ này của Trường Sinh cốc mạnh như thế nào, khủng khiếp như thế nào.
– Về thôi.
Cuối cùng Long Tượng Võ Thần xoay người, mang theo Vũ Băng Ngưng rời đi.
Lúc này Vũ Băng Ngưng thân bất do kỷ, nàng bị Long Tượng Võ Thần phong ấn hoàn toàn, căn bản không thể giãy dụa.
Cuối cùng tất cả mọi người ở Kim Tiễn Lạc Địa đều nhìn thấy Long Tượng Võ Thần mang Vũ Băng Ngưng rời đi. Nhìn thấy cảnh này, không ít người nhìn nhau.
Bởi vì trước đó Vũ Băng Ngưng chống lại Truy Phong Thần Ẩu, muốn thoát khỏi Chu Tương võ đình, cả thiên hạ đều biết chuyện này. Bây giờ Long Tượng Võ Thần lại xuất thế chỉ vì một vãn bối, đúng là khiến mọi người cảm thấy khó tin.
– Ít ngày nữa Chu Tương võ đình sẽ làm xui với Mộc gia, hoan nghênh hào kiệt trong thiên hạ tới dự tiệc.
Khi rời đi, Long Tượng Võ Thần đã nói như thế.
Âm thanh của Long Tượng Võ Thần không hề rõ ràng, thế nhưng tất cả mọi người lại nghe thấy rõ ràng. Giống như Long Tượng Võ Thần thủ thỉ bên tai mình vậy.
– Chu Tương võ đình làm xui với Mộc gia?
Nghe vậy, vô số người ngẩn ra, nhất thời không thể hồi phục tinh thần.
– Là ai ở Mộc gia muốn cưới vợ?
Long Tượng Võ Thần mang Vũ Băng Ngưng rời đi, mọi người biết nữ võ thần phải gả vào Mộc gia. Thế nhưng, là ai ở Mộc gia muốn cưới Vũ Băng Ngưng làm vợ?
– Là Mộc Thiếu Thần sao? Không đúng, Mộc Thiếu Thần không phải đã bị đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ giết chết rồi hay sao?
Có người nghĩ như vậy, cảm thấy không đúng. Ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy Lý Thất Dạ giết chết Mộc Thiếu Thần, Mộc Thiếu Thần bị Lý Thất Dạ đốt bốc hơi, ngay cả tro cốt cũng không còn.
– Sợ rằng Mộc Thiếu Thần vẫn chưa chết.
Có lão tổ đạo thống trầm ngâm.
– Không thể nào, ngày đó ta tận mắt nhìn thấy Mộc Thiếu Thần bị đệ nhất hung nhân đốt bốc hơi, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Có tu sĩ không tin.
– Chứng tỏ ngươi không quan sát kỹ. Ngay khi Mộc Thiếu Thần bị thiêu thì có một tia hào quang rất nhỏ bỏ chạy, e rằng Mộc Thiếu Thần vẫn còn sống.
Vị lão tổ đạo thống này nói.
– Coi như tàn hồn chạy trốn thì cũng không có tác dụng gì. Một tia ánh sáng yếu ớt như vậy, chứng tỏ tàn hồn rất tàn tạ, căn bản không thể nào sống lại được.
Có tu sĩ nói.
– Không, Mộc gia thì khác.
Lão tổ đạo thống nọ trầm ngâm, nói rằng:
– Ta có nghe qua một truyền thuyết, đồn rằng thủy tổ Mộc gia từng chiếm được tàn quyển của một quyển thiên thư, trong tàn quyển này có một môn bất tử thuật. Đồn rằng tu luyện bất tử thuật này thì sẽ không thể bị giết, cho dù giết được thì cũng rất khó khăn. Chỉ cần còn một tia tàn hồn thì sẽ bất tử.
– Thật không đó?
Có người nghe vậy, nói rằng:
– Bất tử thuật, thế gian thật sự có công pháp như thế sao? Nếu như có thì chẳng phải người của Mộc gia đều bất tử hay sao?
– Đây chỉ là lời đồn, còn cụ thể thì không rõ, thế nhưng e rằng Mộc Thiếu Thần vẫn chưa chết. Mộc gia có bất tử thuật hay không thì không biết. Thế nhưng nếu như Mộc Thiếu Thần thật sự không chết thì cho dù Mộc gia không có bất tử thuật thì cũng có một môn công pháp cực kỳ nghịch thiên. Cũng chính vì vậy, muốn giết Mộc Thiếu Thần là chuyện rất khó.
Lão tổ đạo thống nói.
– Bất tử thuật…
Nhất thời, kỳ thuật này khiến mọi người mơ màng.
– Lẽ nào nữ võ thần thật sự phải gả cho Mộc Thiếu Thần sao?
Có người thì thào.
Mọi người biết Vũ Băng Ngưng không muốn gả cho Mộc Thiếu Thần. Thế nhưng hiện tại mọi người nhìn thấy Long Tượng Võ Thần xuất thế, một khi hắn đã ra tay thì một vãn bối như Vũ Băng Ngưng không có khả năng phản kháng. Dưới sức mạnh tuyệt đối của Long Tượng Võ Thần, không có người nào có thể thay đổi.
– E rằng không phải đơn giản như vậy. Đây không chỉ là Chu Tương võ đình cùng Mộc gia thông gia với nhau, mà còn nhằm về phía đệ nhất hung nhân nữa.
Có chưởng môn đại giáo phản ứng nhanh.
– Đúng rồi.
Mọi người tỉnh lại. Tuy rằng Vũ Băng Ngưng có gả vào Mộc gia hay không thì cũng chỉ là chuyện nhà của Chu Tương võ đình, không có liên quan tới người ngoài. Thế nhưng lúc này mọi người đều nghĩ, Vũ Băng Ngưng là người của đệ nhất hung nhân, sau khi nữ võ thần rời khỏi Chu Tương võ đình thì đã đi theo bên cạnh đệ nhất hung nhân.
Hơn nữa bất kể là lúc nào thì nữ võ thần đều luôn ủng hộ đệ nhất hung nhân, quan hệ của bọn họ rất thân mật. Nói bậy một chút thì nữ võ thần chính là đàn bà của đệ nhất hung nhân.
– Đệ nhất hung nhân đâu? Đệ nhất hung nhân chạy đi đâu rồi?
Khi mọi người tỉnh ra thì phát hiện từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ không hề lên tiếng.
– Há, có lẽ đệ nhất hung nhân sợ Long Tượng Võ Thần.
Một ít cường giả đạo thống đã từng ủng hộ Mộc Thiếu Thần cười nham nhở.
Chương 3413: Mắt Lớn (Thượng)
– Ngươi có bản lĩnh thì đứng trước mặt hắn nói lời này.
Có cường giả đạo thống nhìn hắn khinh miệt, nói rằng:
– Đệ nhất hung nhân có sợ ai bao giờ? Ngay cả bất hủ cũng giết không tha, ngay cả truyền nhân Mộc gia Mộc Thiếu Thần cũng giết không tha. Ngươi cảm thấy hung nhân như hắn sẽ sợ Long Tượng Võ Thần sao?
– Đệ nhất hung nhân giết rất nhiều người. Bàn Long đạo thống, Tịnh Dương đạo thống, Kiếm Trủng… mười mấy đạo thống bị hắn tàn sát hơn vạn lão tổ, hắn thậm chí dám đối địch với toàn bộ Vạn Thống Giới, ngươi cho rằng hắn sẽ sợ Long Tượng Võ Thần sao?
Trong thời gian ngắn, có rất nhiều tu sĩ nói thay Lý Thất Dạ, dồn dập khinh bỉ tu sĩ nọ.
Tên tu sĩ nọ hết sức xấu hổ, không dám nói nhiều nữa.
Thực tế đúng là như vậy, trước giờ không ai nghĩ rằng đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ sẽ sợ Long Tượng Võ Thần. Nếu như hắn biết sợ Long Tượng Võ Thần thì sẽ không đối địch với toàn bộ Vạn Thống Giới, cũng sẽ không giết Mộc Thiếu Thần. Hắn căn bản không sợ bất kỳ ai trên thế gian này cả.
Long Tượng Võ Thần mang Vũ Băng Ngưng đi, còn Lý Thất Dạ thì bặt vô âm tính. Trong thời gian ngắn, có rất nhiều tin tức lan truyền, có người nói đệ nhất hung nhân đã bế quan tu luyện, cũng có người nói đệ nhất hung nhân đi vào Đế Vẫn.
– Đi vào Đế Vẫn? Thật không đây?
Nghe được tin này, tất cả mọi người bị hù một phen. Đương nhiên, không có ai tận mắt nhìn thấy Lý Thất Dạ đi vào Đế Vẫn, đây chỉ là suy đoán mà thôi.
Rất nhiều người cho rằng đệ nhất hung nhân sẽ không điên tới mức đi vào Đế Vẫn, đây là hành động chỉ có kẻ điên mới làm mà thôi.
– Đệ nhất hung nhân cùng đệ nhất cường giả, chắc chắn có một trận chiến.
Cuối cùng có lão tổ khẳng định.
Nghe lời khẳng định này, vô số người động tâm. Chỉ trong thời gian ngắn, vô số người trông mong muốn nhìn thấy cảnh đó.
Khi bên ngoài đang sôi sục ầm ĩ thì Lý Thất Dạ đã đi vào nơi sâu nhất ở Kim Tiễn Lạc Địa, một nơi không ai có thể đặt chân tới. Nói chính xác hơn, đây không phải là một nơi, mà là một vùng không gian rộng lớn hơn.
Cũng không biết Lý Thất Dạ đã đi bao lâu, khi đi hết cầu thang thì trước mắt là một mảnh tối tăm.
Đưa mắt nhìn tới, phía trước tối tăm mờ mịt, là một vùng hư không tăm tối vô tận, như thể bất kỳ ai rơi vào vùng hư không này thì sẽ không thể còn tồn tại nữa.
Đứng trước vùng hư không này, Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của hắn như nối liền tới chỗ sâu nhất trong hư không, giống như có thể nhìn thấu tất cả ảo cảnh ở trong vùng hư không này vậy.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ lấy ra một nắm cát, hạt cát trắng nõn này thế mà lại tỏa ra hào quang nhàn nhạt trong bóng tối, hạt cát như thể là từng viên trân châu bé nhỏ vậy.
Những hạt cát này là do Lý Thất Dạ dùng chân tệ đổi với những con kiến. Khi đó có rất nhiều người cười nhạo Lý Thất Dạ là kẻ đần, chỉ có kẻ đần mới dùng chân tệ đổi hạt cát với con kiến.
Thế nhưng, không ai biết rằng hạt cát này lại có diệu dụng khác. Đương nhiên, cho dù có người biết bí mật này thì cũng không thể làm được gì cả, bởi vì dù biết bí mật này thì ngươi cũng không thể nào đi tới được nơi này cả.
– Hô…
Lý Thất Dạ thổi một hơi thổi bay hết những hạt cát này. Sau khi Lý Thất Dạ thổi thì những hạt cát này tung bay vào trong hư không vô tận.
Khi những hạt cát này bay vào hư không vô tận thì giống như có vô số đom đóm tung bay trong hư không, vô cùng xinh đẹp.
Tuy rằng ánh sáng của những hạt cát này không sáng lắm, thế nhưng khi tất cả hạt cát tung bay vào trong hư không thì chúng nó như thể soi sáng hư không, khung cảnh xinh đẹp tới mức không cách nào hình dung nổi.
Cuối cùng tất cả hạt cát biến mất vào hư không, hạt cát bay càng xa thì ánh sáng ngày càng mờ, cuối cùng tất cả ánh sáng đều biến mất.
Lúc này, toàn bộ hư không trở nên cực kỳ yên tĩnh. Trên thực tế, vùng hư không này luôn yên tĩnh như thế. Thế nhưng lúc này vẻ yên tĩnh hiện tại lại khác với vẻ yên tĩnh trước đây.
Dường như lúc này yên tĩnh, là bởi vì nghênh đón thứ gì đó sắp sửa thức giấc.
Toàn bộ hư không cực kỳ yên tĩnh. Hồi lâu sau, chỉ nghe “Tách ~”. Lúc này, không gian gợn sóng, như thể có thứ gì đó vén lên.
Khi tiếng “tách ~” vang lên, chỉ thấy ánh sáng chiếu thẳng tới. Ánh sáng cực kỳ xinh đẹp cuốn đến như thủy triều, dùng cách miêu tả đại dương mênh mông cũng không hề quá.
Trong nháy mắt, bầu trời trở nên sáng sủa, toàn bộ không gian bị ánh sáng nhu hòa bao trùm.
Ở chính giữa hư không tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Đây là nơi ngân hà hội tụ, thoạt nhìn giống như một vùng biển ngân hà. Như thể ngôi sao, ngân hà của toàn bộ thế giới đều tập trung về nơi này.
Ánh sáng nơi này lan tỏa không hề lóa mắt, mà là vô cùng mềm mại, màu sắc xanh thẳm linh động, vô cùng xinh đẹp. Như thể khắp nơi trong vùng thế giới này đều tràn ngập sinh cơ.
Ngay khi người khác đang mê muội bởi cảnh đẹp này thì chỉ nghe “tách ~”, như thể có cái gì đó vén xuống, trước mắt tối sầm lại, toàn bộ thế giới lại rơi vào bóng tối, cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp vừa tồi biến mất không thấy đâu nữa, giống như toàn bộ thế giới đóng lại, để không ai có thể nhòm ngó được thế giới này.
– Đúng là một con mắt cực kỳ xinh đẹp, khiến cho người nhìn phải than thở. Tiếc là thế nhân không thể nhìn thấy.
Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, nói rằng:
– Đương nhiên, người đương đại nhìn thấy con mắt xinh đẹp như thế này cũng không phải là chuyện tốt.
Thiên địa yên tĩnh, như thể chỉ có một mình Lý Thất Dạ lẩm bẩm.
Lý Thất Dạ không quan tâm, chỉ mỉm cười. Lúc này hắn khoan thai lấy ra một thứ, chính là tấm cổ lệnh mà Lý Thất Dạ lấy từ tòa điện cuối cùng của Mê Tiên Điện.
– Nếu như ta đoán không sai thì tấm cổ lệnh này là của ngươi. Dựa theo quy tắc, nếu như ta cầm tấm cổ lệnh này tới đây thì có thể nói ra một yêu cầu.
Lý Thất Dạ giơ cao tấm cổ lệnh trong tay, cười nhạt.
“Tách…” Lúc này, ánh sáng trút xuống. Trong nháy mắt, thế giới cực kỳ xinh đẹp nọ lại xuất hiện ở trước mắt.
Đúng vậy, đây không phải là thế giới, đây là một con mắt. Lý Thất Dạ nói không sai, đây là một con mắt vô cùng xinh đẹp.
Con mắt lớn như bầu trời, nơi ngân hà tập trung chỉ là tròng mắt mà thôi, chứ không phải là ngôi sao hay ngân hà gì cả!
Chương 3414: Mắt Lớn (Hạ)
Nếu như có người biết nơi như bầu trời ngân hà này lại là một con mắt thì nhất định sẽ giật mình. Con mắt này giống như một vùng tinh không, có thể tưởng tượng được chủ nhân của con mắt này khổng lồ như thế nào. Đúng thật là to lớn tới mức người khác không thể tưởng tượng nổi.
Một con mắt vô cùng lớn. Khi nhìn thấy con mắt còn lớn hơn cả bầu trời này, ngươi mới thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói “Nhắm mắt trời tối, mở mắt trời sáng”.
Trước con mắt khổng lồ này, bất kỳ sinh linh gì cũng đều trở nên nhỏ bé. Cho dù thân thể của ngươi có to lớn thì đã sao, ngươi có thể lớn bằng một vùng tinh không hay không? Huống chi vùng tinh không này chỉ là một con mắt mà thôi.
Khi con mắt này mở ra thì nó không chỉ mở mắt, mà còn nhìn Lý Thất Dạ nữa. Đứng trước con mắt này, Lý Thất Dạ nhỏ bé tới mức không thể nhỏ bé hơn được nữa, giống như chúng ta đang nhìn một hạt bụi nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn được nữa.
– Nói…
Sau khi con mắt này quan sát kỹ Lý Thất Dạ một hồi lâu thì cuối cùng một giọng nói vang lên. Không đúng, đây không phải là âm thanh, nói chính xác hơn là thần niệm. Thần niệm này không vang bên tai, mà vang trong con tim.
Nếu như ngươi dùng lỗ tai lắng nghe thì căn bản không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Chỉ có dùng con tim lắng nghe thì mới có thể nghe thấy âm thanh này. Hơn nữa, âm thanh này không bị rào cản ngôn ngữ, nó trực tiếp biểu đạt ý nghĩ của mình.
– Cuối cùng cũng nói chuyện.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Kim Tiễn Lạc Địa cũng không phải là vùng đất chết. Chỉ là đằng sau nó có một thứ không ai có thể tưởng tượng nổi mà thôi.
Nếu như để người khác biết được chân tướng này thì e rằng thế nhân sẽ ngơ ngác. Đằng sau Kim Tiễn Lạc Địa lại có một con quái vật khổng lồ. Nếu như để người khác biết được sự thật này thì chắc chắn rằng ai ai cũng sẽ cảm thấy rợn người.
Lúc này Lý Thất Dạ giơ cổ lệnh, nói rằng:
– Theo quy tắc, ta có thể đưa ra một điều kiện, ngươi phải thỏa mãn mọi yêu cầu của ta.
– Ngươi muốn cái gì…
Thần niệm lần thứ hai vang lên, nói rằng:
– Tiên đan, thần khí, bí thuật, hay là trở thành vô địch…
– Không, những thứ đó quá tục.
Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, nói chậm:
– Nếu như ta chỉ muốn tiên đan thần khí thì cần gì tới nơi này chứ. Thế gian có rất nhiều nơi có thể thay thế. Huống chi nếu như là tiên đan, thần khí mà ta thấy cần, e rằng nơi này của ngươi sẽ không cho nổi.
Lý Thất Dạ vừa nói xong thì có những sợi ánh sáng trong con mắt sáng lên. Con mắt này thật sự quá lớn, chỉ là những sợi ánh sáng trong mắt nó hơi sáng lên một chút thì đã khiến cho toàn bộ thế giới sáng sủa hẳn ra. Chỉ riêng ánh mắt của nó thôi thì cũng đã có thể giết chết một tồn tại bất hủ.
– Ngươi muốn cái gì?
Cũng không biết con mắt lớn này là vui hay giận. Không ai biết được cảm xúc của nó. Thần niệm của nó vang lên trong tim, hoàn toàn không nghe ra được tâm trạng của nó.
– Ta muốn mượn con mắt của ngươi để quan sát.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Ngoài việc này ra thì ta không còn gì mong muốn.
– Mượn ánh mắt của ta quan sát?
Thần niệm lại vang lên, nói rằng:
– Ngươi muốn quan sát cái gì?
– Ngươi đoán xem?
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Nếu đã mượn ánh mắt của ngươi quan sát rồi thì ngươi cũng phải biết ta muốn quan sát cái gì. Cái ta muốn thấy, không phải là hiện tại, cũng không phải là tương lai, lại càng không phải là quá khứ của thế giới này. Ta muốn thấy khoảng thời gian càng xa xôi hơn, khoảng thời gian không tồn tại, khoảng thời gian đã bị xóa bỏ!
– Nếu không tồn tại thì không thể nhìn thấy.
Thần niệm vang lên trong tim.
– Người khác đúng là không thể nhìn thấy.
Lý Thất Dạ cười nhạt, khẳng định rằng:
– Thế nhưng ngươi có thể nhìn thấy. Không phải bởi vì ngươi có hiểu biết về khoảng thời gian này, mà là nó nằm bên trong trí nhớ của ngươi. Ta nói đủ hiểu chưa.
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, thần niệm không vang lên nữa, nó đang trầm mặc.
– Ta đã từng nói rằng, ta muốn có một câu trả lời. Hoặc có lẽ, trong lòng ta đã có câu trả lời.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Thế nhưng trước khi ta cho mình câu trả lời chính thức, ta muốn được tận mắt nhìn thấy.
– Ngươi có thể đi tới đó, tận mắt quan sát.
Thần niệm lại vang lên.
– Ta sẽ, ta sẽ đích thân đi một chuyến.
Lý Thất Dạ nói chậm:
– Nhưng trước đó ta cần phải biết về khoảng thời gian này, ta cần phải biết rõ về kẻ địch. Vì vậy ta phải hoàn toàn hiểu rõ khoảng thời gian đã bị xóa bỏ, ta phải có cái nhìn rõ ràng hơn về đại khủng bố.
– Vì vậy, ta muốn mượn con mắt của ngươi để quan sát một hồi!
Nói tới đây, ánh mắt của Lý Thất Dạ đọng lại, trở nên cực kỳ thâm thúy, giống như có thể nhìn thấu vùng tinh không này, nhìn thấu chỗ sâu nhất trong con mắt lớn.
Thần niệm trầm mặc, qua hồi lâu, nó lại vang lên:
– Yêu cầu này, ta có thể từ chối.
– Cũng có thể.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Thế nhưng ta đã đứng ở đây rồi thì sẽ không có từ “không”. Ta tin ngươi không từ chối được. Ta đã tới đây rồi, thì nhất định phải xem!
Hư không vắng lặng, con mắt lớn nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, ánh mắt hội tụ, như thể có vô số tinh hà trong bầu trời sao nổ tung.
– Mượn con mắt của ta.
Cuối cùng, thần niệm lại vang lên, nói rằng:
– Thông qua ánh mắt của ta quan sát thế giới, không chỉ là hủy diệt, mà còn là trầm luân. Vạn cổ có vô số hào kiệt trầm luân vào bóng tối. Nếu như mượn con mắt của ta quan sát, có mấy ai có thể thủ vững?
– Ý tốt này, ta xin cám ơn.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Có lẽ ta không phải là người mạnh nhất vạn cổ. Có lẽ thế gian có rất nhiều nhân vật kinh diễm hơn ta. Thế nhưng, luận đạo tâm, ta có thể cười khắp tuyên cổ.
Lý Thất Dạ vừa nói xong, hư không lại trầm mặc. Dường như nó đang tha thứ, cũng dường như nó đang đắn do.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng thần niệm lại vang lên, nói rằng:
– Vậy thì cho ngươi mượn nhìn, hãy chuẩn bị kỹ.
Khi thần niệm vừa chấm dứt thì chỉ thấy tròng mắt của con mắt lớn co rút lại. Trong nháy mắt, một cảnh tượng đồ sộ xuất hiện trong con mắt, như thể có vô số ngân hà sụp đổ, cả quá trình đồ sộ không gì sánh bằng. Cái mà ngươi thấy không phải là một thế giới hủy diệt, mà là toàn bộ thế giới co rút lại, giống như ngàn tỉ ngôi sao trong nháy mắt co rút lại thành một điểm.
Chương 3415: Khoảng Thời Gian Đó
“Đùng…” Trong nháy mắt này, chỉ thấy con mắt bắn ra một luồng xung mạch vô song. Khi luồng xung mạch này vọt tới thì giống như có sức mạnh của ngàn tỉ ngôi sao dâng trào khi sụp đổ, uy lực còn kinh khủng hơn là ngàn tỉ ngôi sao bùng nổ nữa.
Trước đó Vạn Thọ quốc cũng đã từng gắn kết sức mạnh của một quốc gia tạo ra một mạch xung, thế nhưng so với mạch xung trước mắt thì mạch xung của Vạn Thọ quốc chỉ là một giọt nước trong bão tố mà thôi.
Luồng xung mạch này bắn tới, đừng nói là cương quốc như Vạn Thọ quốc, mà ngay cả mạnh mẽ như Dương Minh giáo, Chu Tương võ đình cũng sẽ biến thành tro bụi.
Bất hủ cũng vậy, Chân Đế cao vị cũng thế, không ai chịu đựng nổi luồng mạch xung này, sẽ bị nổ thành tro bụi. Luồng mạch xung này quá khủng bố, ngay cả thủy tổ cũng phải biến sắc.
“Tách…” Khi luồng mạch xung này bắn lên người Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ không bị đánh bay.
Chỉ nghe “răng rắc”, bị mạch xung bắn trúng, thân thể của Lý Thất Dạ lập tức vỡ vụn, bắp thịt toàn thân bay đi như bột phấn, Lý Thất Dạ như thể sắp tan xương nát thịt vậy.
Phải biết thân thể của Lý Thất Dạ đã trải qua muôn vàn tôi luyện. Chỉ cần hắn bùng nổ trạng thái mạnh mẽ nhất thì ngay cả thiên kiếp cũng không hề hấn gì. Thế nhưng khi mạch xung vừa chạm vào thì thân thể của hắn muốn tan nát ngay lập tức.
Trong nháy mắt, chỉ nghe “leng keng”, chỉ thấy Thái Sơ Nguyên Mệnh xuất hiện, ba vòng xoáy lớn chuyển động, ngăn cản mạch xung bắn tới. Đồng thời, mười hai pháp tắc buông xuống, bảo vệ chặt chẽ Lý Thất Dạ.
“Đùng…” Mạch xung càng sáng hơn. Ngay cả mặt trời nổ tung cũng không chói sáng bằng nó. Ánh sáng của nó đã sáng tới cực hạn, là ánh sáng cực hạn nhất của thế giới.
Chớp mắt uy lực của mạch xung điên cuồng tăng lên. Lúc này, đừng nói là Chân Đế, ngay cả thủy tổ cũng chưa chắc ngăn nổi mạch xung như thế này. Hơn nữa, đây chỉ mới là một con mắt mà thôi.
“Đùng…” Trong nháy mắt, mười ba mệnh cung của Lý Thất Dạ dâng lên, hóa thành vạn cổ thương mang, hắn như thể cai quản thương thiên, chớp mắt vượt lên tất cả, thoát khỏi tất cả.
– Pháp ta bất diệt, vạn cổ trường sinh.
Lý Thất Dạ phun chân ngôn, Thái Sơ Thụ chìm nổi, mở ra một kỷ nguyên hoàn toàn mới. Đại thế giới được mở ra từ hỗn độn, lại được sinh ra một lần nữa. Mà Lý Thất Dạ thì cai quản tất cả mọi thứ ở nơi này.
Lý Thất Dạ nhất niệm thành ánh sáng, nhất niệm thành hắc ám, nhất niệm có tiên, nhất niệm có ma. Thiên địa vạn vật đều nằm trong một ý nghĩ của hắn, nhật nguyệt tinh thần chỉ là khoảnh khắc mà hai mắt hắn khép mở.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ vượt qua tất cả, hắn cao thượng như đấng tạo hóa, hai thân phận trùng lặp, nháy mắt khiến Lý Thất Dạ vượt trên tất cả, thậm chí còn hơn cả thương thiên.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ khống chế sinh tử, tay cầm âm dương. Hắn trong trạng thái mạnh nhất, ngay cả thủy tổ cũng phải nhượng bộ lui binh, bằng không thì chắc chắn sẽ biến thành tro bụi.
Trong trạng thái này, Lý Thất Dạ là vô địch. Chỉ có nhân vật khủng bố như thế này mới để Lý Thất Dạ bùng nổ trạng thái mạnh mẽ nhất. Bằng không, cho dù quyết đấu với thủy tổ đi chăng nữa thì Lý Thất Dạ cũng không cần dốc toàn lực.
“Đùng… đùng… đùng…”
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ nhấc chân đi lên, đi vào nơi sâu nhất trong con mắt.
Khi Lý Thất Dạ nhấc chân đi vào nơi sâu nhấc trong con mắt thì mỗi bước đi của hắn đều đạp nát một quãng thời gian, đạp nát một quãng ánh nhìn. Lúc này Lý Thất Dạ không chỉ đi sâu vào trong con mắt mà còn đi ngược thời gian, vượt qua vạn cổ, vượt qua vô số năm tháng tuyên cổ. Đây là một đoạn năm tháng đã biến mất lâu rồi, một đoạn năm tháng không còn tồn tại.
Thậm chí có thể nói rằng, không có ai có thể tìm hiểu được quãng thời gian này. Giống như Luân Hồi Hoang Tổ năm xưa, hắn có thể dựng lại năm tháng, hồi tưởng dòng chảy thời gian của kỷ nguyên của hắn.
Thế nhưng, nếu như hôm nay Luân Hồi Hoang Tổ có mặt ở đây thì hắn sẽ không thể dựng lại năm tháng trước mắt được. Bởi vì thứ này đã vượt qua cực hạn của hắn, hắn đi ngược mãi thì cũng không thể tìm hiểu được đoạn năm tháng tuyên cổ này, cũng không thể tìm kiếm được đoạn năm tháng đã biến mất này.
Đi từng bước một, cuối cùng Lý Thất Dạ tìm về bản nguyên. Trong nháy mắt này, “đùng” một tiếng thật là lớn, mọi thứ dường như nổ tung, mọi thứ trở lại ban đầu, không có Tam Tiên Giới, không có Thập Giới, không có Cửu Giới, càng không có ánh sáng, cũng không có hắc ám… tất cả đều bắt đầu từ nơi này.
Trong năm tháng không còn tồn tại, mọi thứ rất khủng bố. Nhân vật chí tôn, nhân vật vô địch chỉ là sâu kiến mà thôi. Trước đại khủng bố, tất cả đều nhỏ yếu, tất cả chỉ là thức ăn mà thôi.
Trong thế giới này, tất cả đều tuyệt vọng. Đây mới thực sự là hắc ám khởi nguyên. Năm đó Luân Hồi Hoang Tổ tự nhận mình là hắc ám khởi nguyên, thế nhưng điều đó chỉ dừng lại ở kỷ nguyên của bọn họ mà thôi.
So với hắc ám khởi nguyên thật sự thì hắc ám của Luân Hồi Hoang Tổ chỉ là trò con nít mà thôi.
Đại khủng bố thật sự, là khi bị khủng bố bao trùm thì ngoại trừ tuyệt vọng ra thì cũng chỉ có tuyệt vọng. Đối với đại khủng bố, ngàn thế cũng vậy, vạn thế cũng vậy. Thậm chí một kỷ nguyên chỉ vẻn vẹn là một cái nháy mắt mà thôi.
Hắc ám khởi nguyên, nơi khủng bố bắt đầu. Ở đây đừng nói là chúng sinh, ngay cả bá chủ, ngay cả chí tôn vô địch cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng… dưới sự hoảng sợ vô hạn, sẽ đầu hàng làm đầy tớ, sẽ khiến con người ta trầm luân…
Giống như con mắt đã nói, đây là một đoạn lịch sự sẽ khiến con người ta trầm luân, là một đoạn lịch sử khiến con người ta không dám đối mặt. Đây là một đoạn lịch sử kinh khủng nhất…
– Đây chính là thứ ta muốn tìm…Yêu Thần Ký là cái tên quá nổi trong làng truyện tiên hiệp suốt mấy năm qua. Cho dù chưa từng đọc thì hẳn bạn cũng đã từng một lần nghe đến tên của nó….!
Nhìn quãng thời gian kinh khủng nhất này, Lý Thất Dạ thì thào:
– Đáp án, ở ngay trong lòng mỗi người. Chỉ có biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ thủ vững đạo tâm, không vì vậy mà lay đông.
Vào lúc này, tuy rằng vô địch rất quan trọng, thế nhưng đạo tâm càng quan trọng hơn. Cần phải có một viên đạo tâm vững như bàn thạch. Bằng không, cho dù mạnh mẽ cách mấy thì cũng sẽ làm hại nhân gian, cũng sẽ trở thành nanh vuốt của hắc ám…
Thời gian trôi qua, Lý Thất Dạ đi qua đoạn thời gian hắc ám kinh khủng nhất, đạo tâm bất động, vạn pháp tự nhiên…