Đế Bá Audio Podcast
Tập 681 [Chương 3401 đến Chương 3405]
❮ sautiếp ❯Chương 3401: Bảo Vật Áp Đáy Hòm Của Mộc Thiếu Thần (Thượng)
Nhìn thấy thủy kiếm rợp trời đánh tới, Vân Độ Ưng Thần cũng biến sắc. Nháy mắt, hắn điên cuồng gõ Lôi Thần Cổ. Chỉ nghe “đùng đùng đùng”, vô số sóng âm, hung lôi đánh về phía thủy kiếm.
Chỉ nghe “ầm ầm ầm”, bị sóng âm xung kích, có không ít thủy kiếm tan vỡ, thế nhưng chỉ là muối bỏ bể so vói ngàn vạn thủy kiếm.
Ngay lúc này, thủy kiếm đánh tới. Vân Độ Ưng Thần ngước đầu nhìn lên, toàn bộ thế giới trước mắt hắn đã bị thủy kiếm nhấn chìm. Tất cả thủy kiếm cùng đánh về phía hắn, cho dù hắn chạy trốn mười triệu dặm thì kết quả vẫn như vậy.
– Phá…
Vân Độ Ưng Thần hoảng sợ, lấy ra một món bảo vật kinh thiên, chớp mắt dựng lên từng tầng phòng thủ.
Tiếng đổ nát “ầm ầm ầm” vang lên. Bị thủy kiếm vô tận tấn công, cho dù phòng thủ của Vân Độ Ưng Thần mạnh mẽ cách mấy thì cũng không có tác dụng. Trong nháy mắt, tất cả phòng thủ đổ nát, từng món bảo vật kinh thiên bị đánh nát.
“Keng…” Ngay lúc này, thủy kiếm rợp trời đã đánh tới trước mặt. Lúc này Vân Độ Ưng Thần đã hết cách ngăn cản thủy kiế.
– Mạng ta xong rồi…
Vân Độ Ưng Thần hoảng sợ, tung ra đòn phòng thủ cuối cùng của mình, thế nhưng hắn biết sẽ không có tác dụng gì, sẽ không thể ngăn cản được.
– Tiền bối, ta giúp ngươi một tay.
Ngay lúc này, Mộc Thiếu Thần hét lên. Đại thế dưới chân hắn bừng sáng, “Đùng”, một bộ thần giáp cao lớn ngút trời chặn ra phía trước.
“Đùng”
Đối mặt với đòn đánh này, ngay cả thần giáp có thể ngăn cản một đòn đánh vô địch của thần ma cũng bị thủy kiếm đánh nổ bay.
Thế nhưng tuy thủy kiếm bị thần giáp chặn lại, uy lực giảm mạnh thì vẫn có thủy kiếm đánh trúng Vân Độ Ưng Thần.
Tiếng hét thảm vang lên. Chỉ thấy Vân Độ Ưng Thần bị đánh bay. Khi hắn bị đánh bay thì máu tươi bắn lên cao, máu tươi nhuộm đỏ trời xanh.
Cảnh tượng này làm mọi người lạnh gáy, vô số người rùng mình. Đây chính là bất hủ, thế nhưng cứ thế mà bị ngàn vạn thủy kiếm đâm thủng thân thể.
Tất cả mọi người đều cho rằng Vân Độ Ưng Thần đã chết. Nhưng lát sau, chỉ thấy Vân Độ Ưng Thần run rẩy đứng lên.
Chỉ thấy lúc này Vân Độ Ưng Thần hết sức chật vật, mình mẩy đầy máu, quần áo trên người dính đầy máu tươi. Lồng ngực của hắn bị thủy kiếm khủng bố đâm thủng, để lại một lỗ máu nhìn mà rợn người. Rất nhiều chỗ trên thân thể của hắn bị thủy kiếm đâm thủng. Có thể nói, thân thể của hắn gần như bị ngàn vạn thủy kiếm đâm thành cái rỗ.
Nếu như thời khắc cuối cùng không có thần giáp của Mộc Thiếu Thần ngăn cản một lúc thì hắn đã bị thủy kiếm khủng bố đánh thành sương máu, nói không chừng sẽ biến thành tro bụi.
Nhìn thấy Vân Độ Ưng Thần run rẩy đứng dậy, rất nhiều người thở phào, Mộc Thiếu Thần cũng thở phào.
Bất kể có phải đối địch với Lý Thất Dạ hay không. Lúc này nhìn thấy Vân Độ Ưng Thần còn sống, ai ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Một vị Chân Thần bất hủ bị vãn bối trẻ tuổi chém giết, chuyện này quá kinh khủng. Kinh khủng hơn đó là, người trẻ tuổi này vẫn chưa trở thành Chân Đế.
Nếu như thật sự như thế thì sau này thế hệ trước dù mạnh cách mấy thì cũng phải rụt đầu rụt cổ trong hang ổ của mình, thế hệ trước sẽ không còn ngày nổi danh nữa.
– Ha ha ha, tiểu súc sinh, khiến ngươi thất vọng rồi, ngươi không thể giết ta. Bất hủ, là không thể giết.
Lúc này Vân Độ Ưng Thần cười điên cuồng.
Vân Độ Ưng Thần cười như vậy, là tạo niềm tin cho mình. Lúc này lòng dạ hắn lạnh buốt. Tuy hắn có thể tái tạo thân thể, thế nhưng lần giao thủ này đã nói rõ hắn không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ sẽ đánh hắn thành mảnh vụn. Nếu như Mộc Thiếu Thần không ra tay thì thật sự nguy rồi.
Hắn chính là Chân Thần bất hủ. Tuy không phải là Chân Thần bất hủ cao nhất, thế nhưng cũng không tới mức chót nhất. Trong cảnh giới Chân Thần bất hủ, thực lực của hắn vẫn còn tạm được.
Nhân vật như hắn, đã bao lâu rồi chưa bị thương? Ngay cả hắn cũng không nhớ rõ lần trước mình bị thương nặng là lúc nào nữa. Thế mà hôm nay lại bị một vãn bối đánh thành cái rỗ, hắn không lạnh người mới là lạ. Hắn cười lớn như vậy là vì lấy can đảm, chứ thật ra trong lòng đã sợ hãi.
– Chỉ một kiếm tiện tay mà thôi, chỉ mới nóng người thôi, đừng có hưng phấn như vậy.
Thấy Vân Độ Ưng Thần cười lớn, Lý Thất Dạ lười biếng nói.
Thái độ hờ hững khiến nụ cười của Vân Độ Ưng Thần cứng lại, không thể cười nổi nữa. Nhất thời, Vân Độ Ưng Thần cực kỳ lúng túng, tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm gì mới tốt. Lúc này, đường đường là Chân Thần bất hủ, hắn sẽ không đầu hàng Lý Thất Dạ. Thế nhưng đấu cứng với Lý Thất Dạ tới cùng… hắn không có niềm tin đó.
– Một kiếm tiện tay? Đây… đây là chiêu kiếm gì?
Nghe Lý Thất Dạ nói hời hợt như vậy, không chỉ nụ cười của Vân Độ Ưng Thần cứng lại, mà nét mặt của tất cả mọi người đều cứng lại.
Một kiếm tiện tay thì đã đánh Chân Thần bất hủ Vân Độ Ưng Thần thành cái rỗ. Chiêu kiếm này quá kinh khủng. Chiêu kiếm này… cuối cùng là chiêu kiếm gì.
Mọi người đương nhiên không biết “một kiếm tiện tay” này của Lý Thất Dạ chính là Thủy Kiếm trong [Chỉ Kiếm]. Thủy kiếm vừa ra, có thể chứa đựng mọi công kích. Sau khi chứa đựng công kích tới cực hạn thì sẽ biến tất cả sức mạnh của kẻ địch thành thủy kiếm đánh trả lại.
Hon nữa, chỗ kinh khủng nhất của thủy kiếm không phải là phản đòn công kích của đối phương. Chỗ đáng sợ nhất của nó là một khi đã phản đòn thì nó sẽ kéo dài không dứt, có thể duy trì sức mạnh đàn hồi mạnh nhất mãi mãi.
– Tiền bối, hãy giúp ta chút sức, để ta giết chết kẻ này.
Ngay khi Vân Độ Ưng Thần cứng đờ thì giọng nói của Mộc Thiếu Thần vang lên.
Lúc này mọi người cùng nhìn Mộc Thiếu Thần. Chỉ thấy Mộc Thiếu Thần đứng đó, mặt đất dưới chân phát sáng. Ánh sáng dưới chân Mộc Thiếu Thần là do đạo văn tỏa ra.
Nhìn từ xa, hai chân của Mộc Thiếu Thần giống như mộc rễ, cắm rễ vào đại địa. Ngay khoảnh khắc này mọi người có một loại ảo giác, rằng Mộc Thiếu Thần chính là một cây đại thụ sinh trưởng trên vùng đất này. Lúc này, hắn không chỉ hòa làm một thể với đại địa mà còn không ngừng hấp thu sức mạnh từ đại địa.
Chính bởi vì vậy vừa rồi Mộc Thiếu Thần mới có thể điều khiển thần giáp ngăn cản thủy kiếm rợp trời của Lý Thất Dạ. Bằng không, lấy thực lực của Mộc Thiếu Thần, cho dù hắn có thần giáp tuyệt thế vô song thì cũng không thể ngăn cản được thủy kiếm của Lý Thất Dạ.
– Tốt! Nếu như hiền chất của thượng sách trảm ma thì lão hủ nguyện ý ra sức giúp đỡ.
Chương 3402: Bảo Vật Áp Đáy Hòm Của Mộc Thiếu Thần (Hạ)
Vân Độ Ưng Thần mừng rỡ như điên, cười lớn. Thân hình lóe lên, lập tức xuất hiện ở bên cạnh Mộc Thiếu Thần.
– Hai người các ngươi nên cùng lên với nhau sớm hơn, tránh lãng phí thời gian của ta.
Lý Thất Dạ không hoảng sợ, cười nhạt nói.
– Họ Lý, tuy ngươi rất mạnh, thế nhưng hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết.
Hai mắt Mộc Thiếu Thần đanh lạnh, lộ ra sát cơ rùng rợn.
Lý Thất Dạ nhìn ánh sáng di chuyển dưới chân Mộc Thiếu Thần, cười cợt, hời hợt nói:
– Thiên phú không tệ, có thể nhìn ra được một chút manh mối, lại còn biết mượn đại thế của chút ít đại thế đó. Tiếc là, chỉ mượn một chút mà thôi. Nếu như ngươi cảm thấy mượn đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa mà có thể giết ta, vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi. Thủy tổ của các ngươi miễn cưỡng còn có tư cách đánh với ta một trận, còn ngươi hả, sâu kiến mà thôi.
Câu nói này vừa thốt, tất cả mọi người hít lạnh. Điều khiến mọi người giật mình không chỉ là Mộc Thiếu Thần có thể mượn đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa, mà càng khiến mọi người choáng váng hơn đó là, thủy tổ của Mộc gia chỉ mới miễn cưỡng có tư cách đánh với Lý Thất Dạ một trận?
Nhất thời, vô số lão tổ đạo thống nhìn nhau, mọi người không biết câu nói này là thật hay giả. Thủy tổ Mộc gia là tồn tại khủng bố vô biên, thế nhưng Lý Thất Dạ lại nói hắn chỉ miễn cưỡng có tư cách đánh một trận?
– Lời này quá cuồng vọng rồi. Thủy tổ Mộc gia đồn rằng chính là thủy tổ Tiên Thống.
Có lão tổ đạo thống không tin lời nói của Lý Thất Dạ, cảm thấy lời này của Lý Thất Dạ quá ngông cuồng.
Thế nhưng, Mộc Thiếu Thần đúng là một người cực kỳ có thiên phú. Hắn thế mà lại có thể tìm hiểu được huyền cơ của Kim Tiễn Lạc Địa, lại còn có thể mượn đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa. Tuy nói chỉ là chút ít bề nổi, thế nhưng thiên phú này cũng đã tuyệt thế vô song rồi.
– Nói khoác không biết ngượng, cuồng vọng vô tri.
Sắc mặt của Mộc Thiếu Thần cực kỳ khó coi, âm u nói:
– Thủy tổ ta vô địch, nhà ngươi chưa có tư cách phỏng đoán. Cần gì thủy tổ của ta ra tay, hôm nay ta sẽ giết ngươi! Người sỉ nhục tiên hiền Mộc gia ta, giết không tha!
– Nói nhiều vô dụng.
Lý Thất Dạ cười cợt, nói:
– Chỉ bằng ngần ấy đại thế mà cũng muốn giết ta, đúng là nằm mơ ban ngày.
Tuy rằng Mộc Thiếu Thần có thể mượn một ít đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa, thế nhưng theo Lý Thất Dạ thấy thì chuyện này không đáng được nhắc tới. Nếu như Lý Thất Dạ thật sự muốn thì hắn có thể mượn toàn bộ đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa, nháy mắt tiêu diệt tất cả mọi người ở Kim Tiễn Lạc Địa.
– Hay… hay… hay lắm.
Mộc Thiếu Thần cười giận dữ, nói lạnh lùng:
– Ngươi đã ăn nói ngông cuồng, muốn khiêu chiến thủy tổ của chúng ta. Như vậy thì sẽ cho ngươi mở mang thủy tổ ta vô địch như thế nào.
Nói xong, mặt hắn nghiêm lại, lấy ra hộp báu.
Khi hộp báu được lấy ra thì chỉ nghe “vù”, hộp báu tỏa ra khí tức vô địch nhất thế gian.
Hộp báu vẫn chưa được mở, mọi người vẫn chưa nhìn thấy bảo vật trong hộp báu. Thế nhưng chỉ riêng khí tức tỏa ra từ hộp báu thôi thì đã khiến tất cả mọi người run rẩy.
Cứ như hộp báu này chứa một thứ có thể diệt thế. Khi thứ này được lấy ra thì toàn bộ thế giới sẽ bị hủy diệt.
– Tiền bối, xin giúp ta chút sức mạnh. Đây là trọng khí mà thủy tổ nhà ta để lại, chỉ cần phát huy được uy lực của nó thì chắc chắn có thể giết được họ Lý.
Lấy ra hộp báu, Mộc Thiếu Thần nghiêm mặt lại, không dám bất cẩn.
– Được, ta sẽ toàn lực ứng phó.
Nghe Mộc Thiếu Thần nói thế, Vân Độ Ưng Thần mừng như điên. Hắn không ngờ Mộc Thiếu Thần thật sự mang theo trọng khí của thủy tổ Mộc gia.
– Thủy tổ trọng khí!
Nghe vậy, tất cả mọi người ngơ ngác. Không ít lão tổ đạo thống nói nhỏ:
– Chúng ta rút lui, lui khỏi Vạn Phong Lĩnh!
Trong thời gian ngắn, vô số người rút khỏi Vạn Phong Lĩnh, vội vàng rút lui, cách xa vùng thế giới này, đứng quan sát ở khoảng cách xa nhất.
– Thủy tổ trọng khí!
Nghe bốn chữ này, ngay cả lão tổ đạo thống cũng run rẩy.
Trọng khí, chỉ có thủy tổ mới có thể chế tạo, hơn nữa không phải tất cả thủy tổ đều có tư cách chế tạo trọng khí. Phải sau khi đạt tới cảnh giới nhất định thì thủy tổ mới có tư cách chế tạo trọng khí. Rất hiển nhiên, thủy tổ Mộc gia là một vị thủy tổ có tư cách chế tạo trọng khí.
Dù rằng Mộc gia có rất nhiều bảo vật, rất nhiều binh khí. Thế nhưng, trọng khí thì chỉ có một cái. Bởi vì, sau khi thủy tổ chế tạo ra một món trọng khí thì sẽ không còn đủ sức chế tạo ra món trọng khí thứ hai. Huống chi, trọng khí là binh khí mạnh nhất của thủy tổ, hắn không cần phải chế tạo món thứ hai.
Lúc này, nghe Mộc Thiếu Thần thế mà lại có thủy tổ trọng khí, mọi người lập tức chấn động. Chuyện này quá khó tin, Mộc gia thế mà lại giao thủy tổ trọng khí cho hắn, để hắn mang theo bên người!
Vân Độ Ưng Thần cũng mừng như điên. Có trọng khí, lo gì không giết được Lý Thất Dạ chứ? Vì vậy, hắn không chút do dự, bàn tay đặt lên lưng Mộc Thiếu Thần, truyền công lực của mình vào trong cơ thể của Mộc Thiếu Thần.
Mộc Thiếu Thần nghiêm mặt. Thực lực của hắn không đủ điều khiển món bảo vật này, chính bởi vì vậy hắn mới cần Vân Độ Ưng Thần giúp đỡ. Có sức mạnh của Chân Thần bất hủ giúp đỡ, hắn có thể phát huy được uy lực của món bảo vật này.
Lúc này, vô số người nín thở quan sát, tất cả mọi người đều rùng mình.
“Vù…” Mộc Thiếu Thần mở hộp báu. Hộp báu vừa được mở ra thì có tiếng “xì xèo” vang lên.
Trong nháy mắt, cái lạnh tràn khắp thiên địa. Lúc này, thế giới giống như biến thành băng quật, thậm chí còn lạnh hơn cả băng quật gấp trăm lần…
“Xì xì” Khi hộp báu mở ra, thế giới rơi tuyết, thiên địa đóng băng, tuyết bay vạn dặm, núi non trùng điệp ở Vạn Phong Lĩnh lập tức hóa thành từng ngọn núi băng. Không phải núi tuyết, mà là núi băng. Những ngọn núi này bị khí lạnh rét thấu xương đóng thành băng.
Cảnh tượng này quá khủng khiếp. Mới nháy mắt đó mà đã đóng băng toàn bộ thế giới, khiến cho chúng tu sĩ chạy trốn tới chân trời rùng mình. Nếu như bọn họ chạy chậm, khi đó chỉ cần không chịu nổi sức mạnh băng phong thì sẽ bị biến thành tượng băng, sẽ chết bởi cực hàn.
Khi Mộc Thiếu Thần mở hộp báu ra thì cơ thể của hắn cũng kêu “xì xì”. Bắt đầu từ cánh tay, hàn băng muốn đóng băng thân thể của hắn. Mặc dù bản thân Mộc Thiếu Thần cũng rất mạnh, thế nhưng hắn không thể ngăn nổi sức mạnh hàn băng.
Chương 3403: Bán Trọng Khí
Ngay lúc này, công lực của Vân Độ Ưng Thần truyền vào cơ thể Mộc Thiếu Thần, giúp hắn đối kháng sức mạnh băng phong.
Lúc này, mọi người mới thấy rõ thứ trong hộp báu là một viên bảo châu. Viên bảo châu này to bằng trứng ngỗng, màu trắng tái, giống như một viên đá được mài nhẵn. Vẻ ngoài của nó rất bình thường, cũng không tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ gì cả. Thế nhưng một viên bảo châu như thế lại nắm giữ sức mạnh đóng băng thiên địa, đúng là quá khủng bố.
– Đúng là đồ tốt, tiếc là sức mạnh ngoại tiết, vẫn chưa thật sự luyện chế thành công, bảo vật vẫn chưa phong kín, lại còn chỉ có bảy phần mười nguyên liệu.
Nhìn thấy bảo châu, Lý Thất Dạ cười cợt, nói:
– Chỉ là bán trọng khí mà thôi. Xem ra đây là thứ mà thủy tổ các ngươi luyện lúc đầu, sau này cảnh giới cao hơn thì từ bỏ thứ này, luyện chế thứ khác.
– Bán trọng khí!
Rất nhiều người lần đầu tiên nghe cách gọi này.
– Chỉ có thủy tổ Tiên Thống mới có thể luyện trọng khí, như vậy mới gọi là thủy tổ trọng khí.
Có lão tổ đạo thống nhận ra khác biệt, nói.
Tuy nói chỉ có trọng khí thủy tổ Tiên Thống luyện chế mới thật sự là trọng khí, thế nhưng thủy tổ Vạn Thống, Đế Thống cũng có thể dùng quy cách của trọng khí để luyện chế binh khí mạnh nhất của mình. Hoặc là, bọn họ đã tìm được vật liệu thích hợp để luyện chế trọng khí ở ngay cấp bậc này nên bắt đầu luyện chế phôi trọng khí.
Thế nhưng, phôi trọng khí muốn trở thành trọng khí chân chính thì còn phải cần thời gian rất dài. Hơn nữa còn phải cần thủy tổ đăng lâm Tiên Thống thì nó mới thật sự trở thành trọng khí.
Vì vậy, mô phôi mà thủy tổ Đế Thống trở xuống luyện chế được gọi là chuẩn trọng khí, còn mô phôi mà thủy tổ Vạn Thống luyện chế được gọi là bán trọng khí.
Viên bảo châu trong tay Mộc Thiếu Thần là mô phôi do Mộc Vân luyện chế khi vừa mới trở thành thủy tổ. Thế nhưng, sau này hắn bước lên đỉnh cao, trở thành thủy tổ Tiên Thống thì hắn đã từ bỏ mô phôi này, tìm kiếm vật liệu khác để luyện chế một món trọng khí hoàn toàn mới.
Cũng chính vì vậy, bán trọng khí mới để ở lại Mộc gia, truyền cho đời sau.
Không thể không thừa nhận, Mộc Thiếu Thần thật sự được Mộc gia sủng ái cùng coi trọng. Ngay cả bán trọng khí mà cũng cho hắn đem theo xuống Vạn Thống Giới.
– Họ Lý, cho dù chỉ là bán trọng khí thì cũng đủ giết ngươi rồi!
Lúc này, Mộc Thiếu Thần hét lớn.
– Bán trọng khí mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
– Nếu như ta muốn thì có thể bỏ sỉ tặng cho người khác. Thứ đồng nát sắt vụn như thế mà cũng đòi giết ta sao.
Lời nói này khiến tất cả mọi người trợn mắt, có người lắp bắp:
– Quá khoa trương rồi… bán trọng khí… vậy mà lại là đồng nát sắt vụn… như vậy thì còn có bảo vật gì có thể lọt vào pháp nhãn của hắn chứ!
– Không biết tự lượng sức mình, hôm nay chắc chắn giết chết nhà ngươi.
Mộc Thiếu Thần hét lên điên cuồng. Trong nháy mắt, ánh sáng dưới chân Mộc Thiếu Thần bừng sáng, giống như nhật nguyệt tinh thần bùng nổ hào quang óng ánh nhất của mình, chiếu sáng vạn vực tới mức không thể mở mắt nổi.
“Đùng” Sức mạnh cuồn cuộn bùng nổ. Trong nháy mắt, Mộc Thiếu Thần giống như con của đại địa, hấp thu lượng lớn sức mạnh của đại địa, cơ thể lập tức trở nên cao lớn.
Rất hiển nhiên, lúc này Mộc Thiếu Thần đang mượn đại thế của Kim Tiễn Lạc Địa. Đương nhiên hắn chỉ tìm hiểu được chút ít bề nổi, đại thế có thể mượn được ít như muối bỏ biển.
Thế nhưng, nơi đây là nơi nào? Đây chính là Kim Tiễn Lạc Địa. Mặc dù chỉ mượn được sức mạnh như muối bỏ bể, thế nhưng cũng đã rất khủng bố rồi. Trong nháy mắt, Mộc Thiếu Thần như trở thành bất hủ, như có được sức mạnh của thần linh ngang hàng với Vân Độ Ưng Thần.
Đồng thời, công lực của Vân Độ Ưng Thần cũng chảy cuồn cuộn vào bên trong cơ thể của Mộc Thiếu Thần. Lần này Mộc Thiếu Thần càng trở nên mạnh mẽ, sau lưng của hắn xuất hiện cánh lửa rợp trời. Chỉ thấy đôi cánh lửa rợp trời quét nhẹ một cái, một ngôi sao trong vũ trụ vỡ nát. Chỉ nghe “đùng đùng đùng”, từng viên ngôi sao nổ tung, thiên địa như bị hủy diệt.
“Vù…” Lúc này, nắm giữ công lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ thấy Mộc Thiếu Thần mở bảo châu. Bảo châu vốn có màu trắng tái bắt đầu xuất hiện hào quang.
Trước đó, bảo châu như một mảnh hỗn độn. Thế nhưng bây giờ, công lực vô cùng mạnh mẽ giống như những tia sáng đầu tiên bùng nổ trong hỗn độn. Mỗi sợi tia sáng đều lấp lánh óng ả. Khi những sợi tia sáng này bùng nổ, lập tức xua tan hỗn độn.
“Đùng…” Trong nháy mắt, một bó hào quang phóng thẳng lên trời. Lúc này, Mộc Thiếu Thần vẫn chưa khống chế được viên bảo châu này, khiến cho bó hào quang bắn vào vòm trời.
“Xì…” Khi bó hào quang lướt qua, hư không lập tức bị đóng băng, ngàn dặm hư không lấp lánh ánh sáng như thủy tinh.
Cuối cùng “ầm” một cái, bó hào quang này bắn lên một dãi ngân hà. Chỉ nghe “xì xì xì”, ngân hà này bị đóng băng ngay tức khắc.
Lát sau, “ầm” một cái, khi đóng băng tới cực hạn thì toàn bộ ngân hà đổ nát, hóa thành vô số bụi băng, thế giới như bị hủy diệt, vô số bụi băng chìm nổi trong vũ trụ.
– Họ Lý, nhận lấy cái chết!
Lỡ sai sót một lần, Mộc Thiếu Thần lập tức khống chế bảo châu. “Xì”, chỉ thấy bảo châu bắn ra một bó hào quang lao về phía Lý Thất Dạ.
“Xuy…” Khi bó hào quang bắn về phía Lý Thất Dạ thì toàn bộ Vạn Phong Lĩnh đã bị đóng băng tới cực hạn. Tuy bó hào quang không bắn ra xung quanh, thế nhưng hàn ý khủng bố vẫn phát huy sức mạnh đóng băng tới cực hạn.
Vì vậy, chỉ nghe tiếng “ầm ầm ầm” vang liên tục, chỉ thấy từng ngọn núi đổ nát trong nháy mắt. Dưới sức mạnh kinh khủng, tất cả ngọn núi ở Vạn Phong Lĩnh đều đổ nát từng ngọn một.
– Thú vị, xem thử xem sức mạnh đóng băng của viên bảo châu này lớn bao nhiêu.
Khi Mộc Thiếu Thần bắn ra bó hào quang óng ánh này, Lý Thất Dạ mỉm cười.
Tiếng “vù” vang lên, sau đó “đùng” một cái thật lớn, nháy mắt ngàn vạn thanh thủy kiếm đánh về phía Mộc Thiếu Thần.
“Xì xì xì…” Chỉ thấy ngàn vạn thanh thủy kiếm bị đóng băng ngay tức khắc. Thế nhưng thủy kiếm vô cùng vô tận, tiếng đổ nát vang “đùng đùng đùng”, thủy kiếm kinh khủng đánh tới, tựa như không có thứ gì có thể chống lại.
Thế nhưng, sức mạnh đóng băng vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Khi thủy kiếm ngày càng nhiều thì uy lực của nó ngày một lớn, chỉ nghe “xuy…” một cái, nháy mắt mười triệu dặm đại địa đóng thành băng, tất cả thủy kiếm đóng thành băng.
Ngay khoảnh khắc này, toàn thân Lý Thất Dạ bị đóng thành băng trong khi đang duy trì tư thế điều khiển vạn kiếm.
Chương 3404: Viêm Kiếm (Thượng)
Chỉ trong nháy mắt, thiên địa đóng băng. Không chỉ Lý Thất Dạ, mà toàn bộ thế giới đều trở thành một khối băng vô cùng lớn. Bên trong khối băng vô cùng lớn này, không chỉ mọi sinh linh, mọi núi non sông nước bị đóng băng, mà ngay cả không gian, thời gian cũng bị đóng băng.
Trong nháy mắt, thế giới bên trong khối băng này dừng lại. Ngay cả thời gian cũng dừng chảy, càng khỏi phải nói tới những thứ khác.
Đứng trước khối băng khổng lồ này, hàn ý rét xương, không ai dám tới gần. Cách khối băng gần như vậy, rất ít người chịu đựng nổi hàn ý mạnh mẽ của nó.
Nhất thời, tất cả mọi người rùng mình. Những người vốn đã lùi tới chân trời tiếp tục lùi về phía sau vì không chịu đựng nổi hàn ý.
Thế giới đóng băng, thiên địa trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đờ đẫn nhìn khối băng khổng lồ này. Thậm chí có người còn nhìn thấy có ánh sáng trong suốt uốn lượn trong khối băng, đó chính là thời gian.
Bởi vì thời gian bên trong khối băng bị đóng băng, mà thời gian bên ngoài khối băng lại đang chảy, thế nên tạo thành tương phản, khiến mọi người nhìn thấy bên trong khối băng có ánh sáng uốn lượn.
Nhìn thế giới bị đóng băng thành khối, tất cả mọi người lạnh người. Nếu như bó hào quang này bắn tới đạo thống của mình, như vậy đạo thống của mình sẽ bị đóng thành một khối băng lớn, khi đó thì toàn bộ đạo thống sẽ bị hủy diệt.
– Đây… đây… đây chỉ mới là bán trọng khí mà thôi. Nếu như là trọng khí thật sự thì sẽ khủng bố như thế nào. Như vậy công kích của trọng khí thật sự chẳng phải sẽ diệt thế, sẽ hủy diệt toàn bộ Vạn Thống Giới luôn hay sao?
Nghe vậy, ngay cả lão tổ đạo thống cũng rùng mình. Chẳng trách thủy tổ lại không để lại trọng khí, bởi vì uy lực của trọng khí quá khủng khiếp rồi!
– Đã xong rồi sao?
Có lão tổ đạo thống nhìn Lý Thất Dạ bị đóng băng, thì thào:
– E rằng hắn ta chết chắc rồi.
– Sức mạnh đóng băng khủng khiếp như vậy, dù thân thể mạnh mẽ cách mấy thì cũng không thể chịu đựng nổi, chắc chắn phải chết rồi. Đừng nói là Chân Thần, ngay cả bất hủ mà bị đóng băng như thế thì cũng chắc chắn phải chết.
Có lão tổ nhìn Lý Thất Dạ bị đóng băng như thế, cũng cho rằng Lý Thất Dạ đã chết rồi.
– Cuối cùng cũng chết rồi.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị đóng băng, có vô số người thở phào nhẹ nhõm, nhảy nhót tưng bừng.
Dù sao đạo thống ủng hộ Mộc Thiếu Thần cũng không hề ít. Bọn họ xem trọng Mộc Thiếu Thần, thậm chí còn đặt cược tương lai của mình lên Mộc Thiếu Thần. Cũng chính vì vậy bọn họ mới dám theo Mộc Thiếu Thần rung chuyển địa vị của Dương Minh Giáo.
Nếu như Mộc Thiếu Thần thua Lý Thất Dạ thì có thể tưởng tượng được tương lai của những đạo thống theo phe Mộc Thiếu Thần sẽ hoàn toàn u ám.
Bây giờ Mộc Thiếu Thần đóng băng Lý Thất Dạ, chiến thắng Lý Thất Dạ, để cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Mộc Thiếu Thần có thực lực khủng khiếp như vậy, tương lai chắc chắn lãnh tụ toàn bộ Vạn Thống Giới. Bọn họ theo phe Mộc Thiếu Thần, là quyết định đúng đắn.
– Hừ, Lý Thất Dạ mạnh mẽ thì đã sao, cũng không thể sánh bằng Mộc thiếu chủ.
Có thần tử đạo thống cười lạnh, khinh thường nói:
– Phải biết rằng Mộc thiếu chủ chính là truyền nhân của Mộc gia, có vô số bảo vật. Đừng nói là chém giết Lý Thất Dạ, mà ngay cả tiêu diệt một đạo thống thì cũng dễ như ăn cháo.
– Đúng vậy, họ Lý không biết tự lượng sức mình, dám đối địch với Mộc thiếu chủ, tự tìm đường chết.
Thánh tử của một đạo thống khác cũng vội vàng phụ họa.
Có lão tổ đạo thống thở dài thật nhẹ, nhìn Lý Thất Dạ bị đóng băng, hơi tiếc nuối nói:
– So với Mộc gia, nội tình vẫn thiếu một chút. Nếu như không chết ở nơi này thì tương lai chắc chắn sẽ kinh tài tuyệt diễm, vô địch thiên hạ.
– Hừ, đấu với sức mạnh của thủy tổ của ta, chỉ là sâu kiến mà thôi.
Mộc Thiếu Thần nhìn Lý Thất Dạ bị đóng băng, khinh thường nói.
Lúc này Mộc Thiếu Thần ngẩng cao đầu, nhìn Vũ Băng Ngưng ở đằng xa, cười lớn, nói rằng:
– Ngươi tìm không đúng người rồi. Chỉ bằng một tên họ Lý mà cũng đủ tư cách đối địch với ta sao? Các ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo bổn thiếu chủ, ngoan ngoãn làm dâu Mộc gia, như vậy ngươi có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.
– Tự mình đắc chí.
Vũ Băng Ngưng lạnh lùng nhìn Mộc Thiếu Thần, lạnh nhạt nói:
– Ngươi vĩnh viễn cũng không biết mình đang đối địch với nhân vật khủng bố như thế nào. Chờ ngươi thật sự hiểu rồi, như vậy thì ngươi đã cách cái chết không xa.
– Nói khoác không biết ngượng, họ Lý đã hết cứu rồi.
Mộc Thiếu Thần cười lớn, ngạo nghễ nói lạnh:
– Cho dù bây giờ ngươi không tuân theo thì bổn thiếu chủ cũng có cách khiến ngươi tâm phục khẩu phục, khiến ngươi ngoan ngoãn đi theo bổn thiếu chủ.
– Nhìn kìa, đó là gì vậy…
Lúc này có người quát lớn, nhìn về khối băng.
Mọi người nhìn thấy lồng ngực của Lý Thất Dạ lóe lên một tia sáng, tia sáng này giống như một đốm lửa phập phồng.
“Xì…” Ngay lúc này, Lý Thất Dạ di chuyển. Mặc cho sức mạnh đóng băng khủng bố vô biên, đóng băng tất cả mọi thứ, thế nhưng hắn lại không hề bị ảnh hưởng, động tác của hắn không hề chậm chạp, hành động cực kỳ trôi chảy.
Băng phong không hề có tác dụng với hắn. Hắn bước lên từng bước một, từ trong khối băng đi ra ngoài.
Khó tin nhất là, khi hắn từ trong khối băng đi ra, đứng ở bên trên khối băng thì dáng vẻ của hắn vẫn ung dung như cũ, trên người không dính nửa giọt nước, cũng không hề có chút bụi băng nào cả. Cứ như vừa rồi người bị đóng băng không phải là hắn vậy.
– Ngươi…
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người ngơ ngác. Người ngơ ngác nhất chính là Mộc Thiếu Thần. Hắn không tin bán trọng khí của mình lại không hề thương tổn Lý Thất Dạ chút nào cả.
– Bán trọng khí mà thôi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt nói:
– Cuối cùng cũng là bán trọng khí, kém trọng khí quá xa.
Lúc này Lý Thất Dạ hời hợt, cười nhạt nói:
– Ta có thể khống chế cực âm, thì cũng có thể điều khiển cực dương. Chút sức mạnh đóng băng này đối với ta chỉ là mùa xuân tuyết tan mà thôi, trong cái ấm áp có mấy phần lạnh lẽo. Nước gặp lạnh thì kết thành băng, ta vốn định thử sức mạnh của bán trọng khí lớn như thế nào, tiếc là, khiến ta thất vọng rồi.
– Lấy thân thử bán trọng khí!
Nghe vậy, tất cả mọi người há hốc mồm. Lúc này mọi người mới thật sự biết, Lý Thất Dạ chỉ là thử xem sức mạnh đóng băng của bán trọng khí mạnh tới đâu mà thôi.
Dù sao, người có thường thức đều biết khi gặp phải sức mạnh hàn băng như thế này thì phải dùng sức mạnh chí cương chí dương để chống lại, chứ không phải là dùng thủy kiếm. Thủy là chí âm chí nhu, dùng sức mạnh này để đối chọi với sức mạnh hàn băng thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, tự tìm đường chết.
Chương 3405: Viêm Kiếm (Hạ)
Lý Thất Dạ phạm vào sai lầm mà người bình thường sẽ không phạm phải, không phải bởi vì hắn sai lầm, mà bởi vì hắn muốn lấy thân thử bán trọng khí.
Nhất thời, tất cả mọi người trố mắt. Ngay cả lão tổ cũng choáng váng, thì thào rằng:
– Chuyện này… quá điên cuồng rồi. Thế gian còn có ai có thể điên cuồng hơn hắn nữa sao. Lấy thân thử bán trọng khí, chuyện này… đúng là hết muốn sống rồi mà.
– Bán trọng khí, rất tẻ nhạt.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
– Sau này có cơ hội, nhất định sẽ lĩnh giáo trọng khí của thủy tổ Mộc gia nhà ngươi, hiện tại chỉ mới nhìn được sơ sơ mà thôi. Còn bây giờ, nên kết thúc rồi.
Lý Thất Dạ nói như vậy khiến mọi người ngơ ngác. Người này thật sự muốn khiêu chiến thủy tổ. Người trẻ tuổi, thử hỏi có ai dám khiêu chiến thủy tổ. Đừng nói là người trẻ tuổi mà nhìn khắp thế gian này, người dám khiêu chiến thủy tổ ít ỏi không nhiều.
“Keng” Lúc này, Lý Thất Dạ cầm một thanh kiếm trong tay, là một thanh xích kiếm. Không đúng, nhìn kỹ lại thì đây không phải là một thanh xích kiếm, mà là một thanh kiếm lửa. Nói chính xác hơn là một thanh kiếm cách lửa.
Thanh kiếm này đỏ sẫm, giống như một thanh thần kiếm bị liệt hỏa nung đỏ. Thế nhưng thanh kiếm lửa đỏ sẫm này lại không bốc lửa. Tất cả nhiệt độ của nó đều gắn kết vào bên trong thanh kiếm.
Thanh kiếm này chứa đựng nhiệt độ cao nhất thế gian, ngay cả mặt trời trên bầu trời so với nó thì mặt trời cũng chỉ là một tấm sắt lạnh mà thôi.
Kinh khủng nhất không phải là nhiệt độ của thanh kiếm này, mà là Lý Thất Dạ có thể thu phát liệt hỏa của thanh kiếm này theo ý muốn của mình. Nhiệt độ cao cách mấy, liệt hỏa mạnh cách mấy, tất cả đều gắn kết vào thân kiếm, không hề có hỏa diễm, không hề có sức mạnh tiết ra bên ngoài. Đây mới là chỗ kinh khủng nhất.
Nhìn thấy kiếm này, tất cả mọi người run rẩy. Bất kể là thứ gì, bảo vật cũng vậy, Chân Thần cũng vậy, thậm chí ngay cả thiên địa, một khi chạm phải thanh kiếm này thì sẽ bị đốt cháy ngay tức khắc. Thậm chí ngay cả tro cũng không còn, sẽ bị bốc hơi đi mất.
“Xì…” Ngay cả không gian chạm phải thanh kiếm này thì cũng bị hòa tan, không gian trở nên vặn vẹo giống như chất keo sền sệt.
Viêm Kiếm. Thanh kiếm trong tay Lý Thất Dạ là một chiêu kiếm trong [Chỉ Kiếm]. Kiếm này chí cương nhất, chí dương nhất. Nó nắm giữ nhiệt độ cao nhất thế gian. Nó có thể đốt cháy tất cả mọi thứ trong nháy mắt. Tất cả mọi thứ chạm vào nó đều sẽ bốc hơi ngay lập tức.
– Giết…
Nhìn thấy Viêm Kiếm trong tay Lý Thất Da, Mộc Thiếu Thần đột ngột sinh lòng sợ hãi. “Vù” một cái, bảo châu trong tay lập tức dâng trào hào quang óng ánh.
– Tới hay lắm.
Lý Thất Dạ hời hợt đối mặt với sức mạnh đóng băng, mỉm cười vung Viêm Kiếm. “Vù” một cái, Viêm Kiếm chém thẳng ra phía trước.
“Xì…” Trong nháy mắt, cực hàn cùng cực nhiệt va chạm với nhau, toàn bộ không gian bốc hơi, thiên địa trở nên ảm đạm.
“Xì…” Cực hàn không địch lại cực nhiệt. Nhiệt độ khủng khiếp cuốn về phía Mộc Thiếu Thần cùng Vân Độ Ưng Thần.
“Đùng…” Ngay lúc này, đại thế mà Mộc Thiếu Thần đang mượn như một bức tường phóng thẳng lên trời, ngăn cản trước mặt bọn họ.
Đồng thời Mộc Thiếu Thần dùng đại thế kim thiền thoát xác. Hắn bỏ chạy như tia chớp, chớp mắt xuyên qua không gian, biến mất vào chân trời.
Xem ra Mộc Thiếu Thần đã chuẩn bị đường lui cho bản thân, đã khóa chặt tọa độ ở bên ngoại, thấy tình huống không ổn thì lập tức bỏ chạy.
Vân Độ Ưng Thần ngạc nhiên. Hắn không ngờ Mộc Thiếu Thần không nói tiếng nào thì đã bỏ chạy.
“Xì…” Ngay khi Vân Độ Ưng Thần ngạc nhiên thì đại thế không thể ngăn cản cực nhiệt, lập tức bốc hơi.
– Phá…
Vân Độ Ưng Thần hoảng hốt, bùng nổ chiêu thức phòng thủ mạnh nhất trong cuộc đời của mình. Đây là phòng thủ mạnh mẽ nhất trong cuộc đời này của hắn, bởi vì lúc này hắn muốn chạy trốn thì cũng đã không còn kịp.
– A…
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp thiên địa. Ngay cả chiêu thức phòng phủ mạnh mẽ nhất của Vân Độ Ưng Thần thì cũng không thể ngăn cản được cực nhiệt. Hắn bị đốt cháy ngay lập tức, ngay cả tro cũng không còn, trực tiếp bốc hơi.
Cực nhiệt lập tức xuyên thủng hư không, đánh về phía Mộc Thiếu Thần đang bỏ chạy.
Mộc Thiếu Thần trốn rất nhanh. Hắn không phải chạy trốn như bay, mà là nhảy từ tọa độ này tới tọa độ khác để trốn. Cũng có nghĩa từ đầu Mộc Thiếu Thần đã chuẩn bị đường lui rồi.
Từ lúc bắt đầu hắn đã chuẩn bị đường lui khi binh bại, bảo đảm tính mạng cho chính mình. Không thể không thừa nhận, Mộc Thiếu Thần đúng là tính toán không bỏ sót thứ gì.
Tiếc là hắn lại gặp phải Lý Thất Dạ, cho dù hắn tính toán không bỏ sót thứ gì thì cũng không hề có tác dụng.
Viêm Kiếm cực nhiệt chỉ đung đưa tí xíu thôi thì đã lập tức hòa tan hư không, xuyên thủng không gian, vượt qua hư không chém giết Mộc Thiếu Thần.
Việc này giống như một giọt nước thép chảy xuống đụn tuyết, lập tức hòa tan đụn tuyết. Đụn tuyết dày cách mấy thì cũng không thể ngăn cản giọt nước thép nhỏ xíu này.
Tuy rằng Mộc Thiếu Thần nhảy từ tọa độ này đến tọa độ khác, xuyên qua không gian, thế nhưng cực nhiệt lại hòa tan không gian, nháy mắt xuyên qua ngàn vạn dặm.
Điểm cực nhiệt này như một đóa hoa lửa bắn về phía Mộc Thiếu Thần. Mộc Thiếu Thần lập tức cảm nhận thấy nguy hiểm, ngay lúc này, hắn lấy bảo châu ra đập điểm cực nhiệt. Thế nhưng lúc này Mộc Thiếu Thần đã không còn có thể phát huy được uy lực mạnh mẽ của bán trọng khí nữa.
“Ầm…” Điểm cực nhiệt va vào bảo châu, cho dù đây có là bán trọng khí đi chăng nữa, thế nhưng khi nó không thể phát huy được sức mạnh mạnh nhất của mình thì uy lực của nó là có hạn. Trong tiếng “ầm” này, bảo châu bị đánh bay.
Cực nhiệt như một giọt nước thép bắn lên trên người Mộc Thiếu Thần. Lúc này, dù Mộc Thiếu Thần gia tăng tốc độ tới cực hạn thì cũng không có tác dụng, vẫn không thể trốn thoát được cực nhiệt.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên địa. Khi cực nhiệt rơi lên trên người Mộc Thiếu Thần, Mộc Thiếu Thần hét thảm. Tiếng “xì…” vang lên, toàn thân Mộc Thiếu Thần bị đốt thành hơi nước, lập tức bốc hơi, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Khi thân thể của Mộc Thiếu Thần bốc hơi thì chỉ thấy một sợi hào quang yếu ớt bay nhanh đi mất, nháy mắt biến mất vào vũ trụ.
Nhìn hào quang yếu ớt bay nhanh đi mất, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, nói rằng:
– Có chút thú vị.
Nhưng không đuổi theo.
Nhìn toàn thân Mộc Thiếu Thần bị đốt thành hơi nước, toàn bộ thiên địa yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nín thở.