Đế Bá Audio Podcast
Tập 672 [Chương 3356 đến Chương 3360]
❮ sautiếp ❯Chương 3356: Cô Độc Kiếm Thần
– Khoái kiếm cũng không phải là sở trường của ta, chỉ là đánh tùy tiện thôi.
Lý Thất Dạ cười nhẹ.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều há hốc mồm, thậm chí có người còn hít lạnh. Mọi người đều được chứng kiến khoái kiếm của Lý Thất Dạ, kiếm này rất nhanh, kiếm vừa ra, đầu người rơi xuống đất, sợ rằng thế gian này không có kiếm nào nhanh được như vậy.
Kiếm nhanh như vậy, theo mọi người, phải là chuyện đáng để kiêu ngạo. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại hời hợt nói đây không phải là sở trường của hắn. Nếu như lời này là thật thì quá khủng bố. Kiếm nhanh như vậy mà còn không phải là sở trường, như vậy sở trường chẳng phải sẽ khủng bố không gì sánh bằng hay sao?
Lý Thất Dạ nói vậy khiến cho tròng mắt Cô Độc Kiếm Thần co rút, mắt nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, muốn nhìn ra một chút manh mối. Thế nhưng, ngay cả người si mê kiếm đạo như hắn cũng không thể nhìn ra manh mối gì.
– Chẳng hay sở trường của các hạ là gì?
Cô Độc Kiếm Thần nói chậm.
– Giết người, chỉ có vậy mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rất tùy ý. Thế nhưng không hiểu vì sao khi nghe câu nói tùy ý này của Lý Thất Dạ thì mọi người ngửi được mùi máu tanh, không khỏi rùng mình.
– Giết người.
Hai chữ này khi vào miệng Lý Thất Dạ thì giống như biến vị, tuy hắn không đe dọa ai cả, không uy hiếp ai cả, thế nhưng vẫn khiến người nghe nổi da gà.
“Keng —” Cô Độc Kiếm Thần chậm rãi rút cự kiếm. Khi Cô Độc Kiếm Thần rút cự kiếm thì động tác của hắn rất chậm, nét mặt trang trọng. Thế nhưng động tác của hắn lại không thừa thãi, hết sức đơn giản, mỗi một động tác đều tinh tế tới mức đơn giản nhất.
Lúc này Cô Độc Kiếm Thần cầm kiếm trong tay, nét mặt trang nghiêm, nói chậm:
– Kính mời các hạ ra tay, để ta chứng kiến phong thái khoái kiếm của các hạ.
– Trọng kiếm vô phong, đại xảo vô công.
Lý Thất Dạ nhìn cự kiếm trong tay Cô Độc Kiếm Thần, cười nhạt.
Cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần rất mộc mạc, không có bất cứ điêu văn hay trang sức dư thừa nào cả. Kiếm, chính là kiếm, là kiếm dùng để giết người, chỉ có như vậy mà thôi.
– Ngươi dùng trọng kiếm mà ta dùng khoái kiếm thì có chút vô vị.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói rằng:
– Nếu đã dùng trọng kiếm thì quyết đấu bằng trọng kiếm đi.
– Trọng kiếm —
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, hai mắt của Cô Độc Kiếm Thần lấp lánh, ánh mắt xuất hiện vẻ hưng phấn không gì sánh kịp.
Cả cuộc đời này hắn chỉ say mê kiếm. Sau khi kiếm đạo vạn pháp rồi thì hắn đơn giản hóa kiếm đạo, đạt tới cấp độ trọng kiếm vô phong. Mỗi chiêu mỗi thức đều không có nhiều biến hóa, chỉ có mỗi “nặng” mà thôi.
Đối với Cô Độc Kiếm Thần, người khác mạnh cách mấy thì hắn cũng không quan tâm. Chuyện để hắn tiếc nuối nhất đó là không kiếm được một người tinh thông kiếm đạo để quyết đấu.
Bây giờ Lý Thất Dạ muốn dùng trọng kiếm quyết đấu với hắn, hắn làm sao không thấy hưng phấn cho được. Đây chính là kiếm đạo mà hắn am hiểu nhất, cũng là kiếm đạo cao nhất của hắn.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Hôm nay, hãy nhìn kiếm đạo thực thụ là như thế nào.
Sau khi Lý Thất Dạ nói xong thì trên người hắn lan tỏa ánh sáng lộng lẫy. Ánh sáng lộng lẫy này mờ ảo như có như không, thân thể Lý Thất Dạ cũng chầm chậm bay lên.
“Keng —” Trong nháy mắt, có tiếng kiếm ngân vang lên. Thế nhưng, trong tay Lý Thất Dạ lại không hề có kiếm, xung quanh hắn cũng không có kiếm, chỉ có tiếng kiếm ngân chứ không nhìn thấy kiếm. Thế nhưng hoảng hốt lại giống như đâu đâu cũng có kiếm, bản thân Lý Thất Dạ cũng chính là kiếm.
– Tốt —
Tuy rằng không nhìn thấy kiếm, thế nhưng Cô Độc Kiếm Thần lại khen lớn. Hai bên còn chưa ra tay thì hắn đã cực kỳ hưng phấn, nói rằng:
– Đây mới là kiếm!
“Keng —” Lúc này, cự kiếm trong tay Cô Độc Kiếm Thần run lên. Nó không tỏa ra ánh kiếm kinh thiên, cũng không bùng nổ kiếm ý kinh thiên. Thế nhưng, trong khoảnh khắc này, thanh kiếm này giống như sống lại, giống như nó sắp sửa có được sinh mạng vậy.
Quan trọng hơn là, lúc này Cô Độc Kiếm Thần chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, là một thanh kiếm không hề sắc bén, thế nhưng lại nặng tới mức không thể cân đếm. Giống như chỉ cần thanh kiếm này vung lên thì có thể ép sụp chư thiên vậy.
Lúc này, cơ thể Kiếm Thần cũng chậm rãi bay lên, trôi nổi trên không, đứng đối lập với Lý Thất Dạ.
– Ta cũng rất muốn được nhìn thấy kiếm.
Lúc này Cô Độc Kiếm Thần nhân kiếm hợp nhất, vì kiếm không hề sắc bén thế nên ngay cả cách nói chuyện cũng rất bình thản, thế nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
“Keng —” Trong nháy mắt, bầu trời xuất hiện một thanh cự kiếm. Thanh cự kiếm này quá lớn, lớn tới mức mọi người không thể tưởng tượng nổi. Khi ngân hà vờn quanh thanh cự kiếm này thì cũng nó trở nên nhỏ bé như một cọng tóc.
Thanh cự kiếm khổng lồ tới mức không thể đo đạc này một khi bổ kiếm thì có thể chém nứt thế giới thành hai khúc. Bất cứ chiêu thức gì, công pháp gì đều trở nên nhỏ bé trước thanh cự kiếm này. Chiêu thức dù mạnh mẽ cách mấy nhưng một khi cự kiếm đánh xuống thì cũng như cành khô dễ gãy.
– Đây là kiếm gì —
Tất cả mọi người choáng váng, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm này. Cự kiếm khổng lồ như vậy, nếu như không mở Thiên Nhãn thì sẽ không cách nào nhìn thấy nó toàn bộ. Chỉ riêng mũi kiếm thôi thì đã bằng một thế giới. Kỳ kiếm khổng lồ như vậy, làm cho mọi người trợn mắt ngoác mồm.
– Hình như có hơi bắt nạt người.
Lý Thất Dạ cười nhạt, quơ tay nắm lấy. Chỉ thấy thanh cự kiếm nọ từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng rơi vào tay Lý Thất Dạ.
Lúc này, Lý Thất Dạ tay cầm kiếm đồng, cả thanh kiếm đồng lóe lên ánh sáng màu cổ đồng, cổ điển đại khí. Cầm kiếm này trong tay, cảm giác vô cùng nặng nề.
Lúc này, Lý Thất Dạ cầm kiếm đồng, so với cự kiếm trong tay Cô Độc Kiếm Thần thì binh khí của hai bên không kém nhau là bao.
– Tâm có kiếm, thì chính là kiếm.
Cô Độc Kiếm Thần thở dài một tiếng, nét mặt trang trọng, ánh mắt cô đọng, nhìn kiếm đồng trong tay Lý Thất Dạ, nói chậm:
– Kiếm này tên gì?
– Kiếm Đồng —
Lý Thất Dạ bình thản nói, sau đó vuốt nhẹ thân kiếm.
– Kiếm Đồng —
Cô Độc Kiếm Thần lẩm bẩm, cái tên này hết sức bình thường, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy dư vị.
Thế nhưng lại có vô số người nhìn nhau. Mọi người còn tưởng rằng thanh kiếm đồng trong tay Lý Thất Dạ sẽ có một cái tên vô cùng kinh thiên động địa, hoặc là một cái tên vô cùng bá đạo, thế nhưng không ngờ rằng lại chỉ là “Kiếm Đồng” mà thôi. Cái tên này bình thường tới mức khiến mọi người choáng váng.
Chương 3357: Trọng Kiếm (Thượng)
– Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu đi.
Cô Độc Kiếm Thần ngưng mắt, chớp mắt bùng nổ ánh sáng.
– Ngươi ra tay đi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tránh cho ta không cho ngươi cơ hội.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, mọi người phục rồi. Bất luận lời nói bá đạo như thế nào, nhưng một khi nói ra từ miệng của hắn thì lại nhẹ tênh, rất hời hợt. Mọi người chỉ có thể nói một tiếng phục mà thôi.
– Tốt —
Cô Độc Kiếm Thần không nói lời thừa, hai tay cầm kiếm, ánh mắt lóng lánh. Vào lúc này, đôi mắt của hắn giống như hóa thành hai vầng mặt trời, phun trào ra một loại ánh sáng có thể đốt cháy tất cả mọi thứ trên thế gian, khiến người khác phải run rẩy.
Lúc này, Cô Độc Kiếm Thần giống như thay đổi thành một con người khác, cao lớn nguy nga, tựa như đỉnh thế giới, vượt trên vạn giới, nặng không thể cân, thế gian không gì có thể lay chuyển.
“Vù —”
Cự kiếm trong tay Cô Độc Kiếm Thần ra chiêu. Khi kiếm của hắn vung lên, mọi người cảm thấy toàn bộ không gian đều bị cự kiếm kéo đi.
Như thể khi cự kiếm vung lên thì khuấy động toàn bộ thế giới, nhấc lên không gian. Như thể thanh kiếm này quá nặng, dù chỉ vẫy nhẹ một cái thì cũng đã có thể nhấc lên toàn bộ thế giới.
Cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần tuy ra chiêu thế nhưng lại không có chiêu thức cụ thể, chỉ chậm rãi đâm tới, đơn giản chất phác. Chiêu thức này bình thường tới mức không thể bình thường hơn, khiến mọi người không ai dám tin chiêu thức như vậy lại được đánh ra bởi Chân Thần cửu trọng thiên.
Chiêu thức này, không có bất cứ ảo diệu gì, rất là tùy ý. Bất kể kẽ hở hay là quỹ đạo kiếm, không có thứ gì đáng giá để nghiên cứu. Chiêu thức này, tinh khiết như nước lã vậy.
– Ta xuất kiếm đây.
Lúc này, Cô Độc Kiếm Thần nghiêm mặt, nói chậm. Tiết tấu nói chuyện của hắn không nhanh không chậm, thế nhưng từng câu từng chữ lại nặng ngàn tỉ kí.
“Vù” Cô Độc Kiếm Thần đâm kiếm thẳng tới Lý Thất Dạ. Nói chính xác hơn, Cô Độc Kiếm Thần vung kiếm đè xuống một cách chậm rãi. Giống như nhấc kiếm lên, sau đó hai tay nắm chuôi kiếm, lưỡi kiếm từ từ đè xuống, chứ không phải chém xuống.
Hơn nữa khoảng cách giữa Cô Độc Kiếm Thần cùng Lý Thất Dạ rất xa nhau. Cô Độc Kiếm Thần đè kiếm xuống như vậy, cự kiếm của hắn vốn không thể chạm tới Lý Thất Dạ.
Chiêu kiếm này, mọi người nhìn thấy chẳng khác gì con nít đang đùa giỡn. Chỉ là hai tay cầm kiếm, chậm rãi đè xuống. Đây chỉ là vung tay mà thôi, không giống xuất kiếm.
Cô Độc Kiếm Thần cả đời si mê kiếm, mọi người còn tưởng rằng Cô Độc Kiếm Thần sẽ ra tay nhanh như chớp, sẽ cực kỳ kinh diễm, chiêu kiếm ảo diệu vô song, kiếm đạo bàng bạc vô tận.
Thế nhưng chiêu kiếm đầu tiên của Cô Độc Kiếm Thần chỉ đơn giản là nhấc kiếm lên, sau đó đè kiếm xuống. Cách xuất kiếm như vậy, con nít ba tuổi cũng biết. Chiêu kiếm này quá đơn giản, đơn giản tới mức ai ai cũng biết.
Thế nhưng khi mọi người thất vọng thì chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn “răng rắc” vang lên.
Khi Cô Độc Kiếm Thần chậm rãi đè kiếm xuống thì không gian bắt đầu vỡ vụn, cứ như không gian là tinh thể trong suốt vậy. Khi cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần đè xuống thì cự kiếm cắt ra một vết nứt, chậm rãi cắt đứt không gian.
Loại sức mạnh này quá khủng bố… không phải, loại trọng lượng này quá khủng bố. Chỉ trong nháy mắt, trọng lượng của toàn bộ thế giới đều tập trung vào chiêu kiếm này của Cô Độc Kiếm Thần.
Đó chưa phải là điểm khủng bố nhất, khủng bố nhất là cho dù trọng lượng của toàn bộ thế giới đều tập trung vào chiêu kiếm này của Cô Độc Kiếm Thần, thế nhưng không gian không bị trọng lượng khủng bố này ép sụp ngay tức khắc.
Đến khi cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần chậm rãi ép xuống thì chỉ cắt ra một vết cắt không gian. Cũng có nghĩa cho dù đây có là trọng lượng không gì sánh bằng thì Cô Độc Kiếm Thần vẫn có thể điều khiển nó, tập trung hết tất cả sức mạnh vào chiêu kiếm này, không để trọng lượng khuếch tán. Rất hiển nhiên, chiêu kiếm này của Cô Độc Kiếm Thần đã tới trình độ tùy tâm sở dục, có thể khống chế toàn bộ sức mạnh của chiêu kiếm của mình.
Có một số người dù nâng nổi trọng kiếm năm mươi kí, thế nhưng sức mạnh đánh ra lại không như ý muốn. Còn Cô Độc Kiếm Thần thì là người nâng nổi trọng kiếm một trăm kí, hơn nữa khi cầm trọng kiếm trong tay thì trọng kiếm giống như cánh tay, không hề có gánh nặng, hắn hoàn toàn có thể khống chế thanh trọng kiếm này.
Khủng bố nhất là, tuy chiêu kiếm của Cô Độc Kiếm Thần chỉ đè chậm, thậm chí có thể nói loại tốc độ này không nhanh hơn kiến là mấy. Thế nhưng, cho dù chiêu kiếm này có chậm cách mấy thì ngươi cũng không thể trốn thoát. Không phải cứ ngươi thấy chiêu kiếm này chậm thì là có thể xoay người bỏ trốn được.
Bởi vì Cô Độc Kiếm Thần không phải cắt đứt hoặc đập nát không gian, mà người hắn nhắm tới là Lý Thất Dạ. Một kiếm đè xuống, Lý Thất Dạ ngay dưới lưỡi kiếm, mặc cho cự kiếm cách Lý Thất Dạ rất xa, căn bản không thể với tới Lý Thất Dạ.
Trên thực tế, chuyện này không có liên quan tới khoảng cách. Cho dù Lý Thất Dạ có xa mấy thì khi thanh kiếm này đè xuống thì nó vẫn cứ xuất hiện ngay trước Lý Thất Dạ, ngay trán Lý Thất Dạ. Mặc kệ có trốn đi đâu thì kết quả cũng như vậy, chiêu kiếm này sẽ chém xuống trán ngươi.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nảy sinh ảo giác. Cảm thấy người đối mặt với chiêu kiếm này không phải là Lý Thất Dạ, mà là chính mình. Chiêu kiếm của Cô Độc Kiếm Thần đang treo ở trên đầu của mình.
Nháy mắt, những người vừa rồi còn thất vọng chiêu kiếm này của Cô Độc Kiếm Thần đều hoảng hồn. Có vài người không đủ định lực, quỳ xuống nền đất.
Nhất thời, vô số người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Lúc này mọi người mới biết vì sao Cô Độc Kiếm Thần lại khủng bố, mới biết vì sao cùng là Chân Thần cửu trọng thiên thế nhưng Cô Độc Kiếm Thần lại có thể đánh bại những Chân Thần cửu trọng thiên khác, ngay cả Chân Thần vừa mới bước vào bất hủ thì Cô Độc Kiếm Thần vẫn khinh thường.
Một đời si mê kiếm. Khi Cô Độc Kiếm Thần xuất kiếm, mọi người biết, Cô Độc Kiếm Thần chính là vương giả, là kiếm đạo vương giả.
– Kiếm tốt!
Lý Thất Dạ mỉm cười, chớp mắt, Lý Thất Dạ cũng xuất kiếm.
Lý Thất Dạ xuất kiếm cũng hết sức đơn giản. Nhấc cánh tay, nâng bàn tay, giơ kiếm, tất cả động tác đều liên mạch, không thừa thải. Kiếm vừa nâng lên, hình ảnh nháy mắt ngắt quãng.
Không ai có thể nhìn ra Kiếm Đồng trong tay Lý Thất Dạ nặng bao nhiêu, chỉ có thể nói nó rất nặng. Thế nhưng trực giác lại mách bảo mọi người rằng Kiếm Đồng nặng tới trình độ không thể nào đo nổi, có lẽ kiếm này còn nặng hơn cả Vạn Giới.
Chương 3358: Trọng Kiếm (Hạ)
Khi thanh kiếm nặng không cách nào đo đạc này bị Lý Thất Dạ giơ lên, động tác liền mạch tới nỗi tạo cảm giác dường như cây kiếm này khi nằm trong tay Lý Thất Dạ thì không có trọng lượng vậy.
Đây cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, khi Lý Thất Dạ giơ cây kiếm này lên thì mọi hình ảnh đều bị ngắt quẵng. Điều này có nghĩa nó đã ngăn cách tất cả mọi thứ ra khỏi nơi này, nó chính là thứ nặng nhất thế gian này, không có thứ gì có thể nặng hơn nó.
Bất kể là thứ gì, khi cây kiếm này nâng lên thì tất cả mọi thứ đều dừng lại. Thời gian cũng vậy, không gian cũng vậy, ngay cả chiêu kiếm của Cô Độc Kiếm Thần cũng vậy.
Cuối cùng, chiêu kiếm của Lý Thất Dạ cùng chiêu kiếm của Cô Độc Kiếm Thần va chạm với nhau. Tuy rằng hai người bọn họ cách nhau rất xa, kiếm của hai người đều không đủ dài. Thế nhưng lúc này cả hai giống như không hề có khoảng cách, chiêu kiếm cứ thế đụng vào nhau.
“Đòang —” Trong nháy mắt, hai kiếm đụng vào nhau. Nhưng không phải phát ra tiếng “Keng” hay tiếng “Ầm” như mọi người đã tưởng tượng. Tiếng “đoàng” này không giống như tiếng hai thanh kiếm đụng vào nhau, mà giống như hai vật nặng không gì bằng đụng vào nhau hơn.
Giống như có hai thế giới đụng vào nhau, thế nhưng hai thế giới này lại không đổ nát, hai thế giới đều hoàn hảo không bị tổn hại, cho nên mới có tiếng “đoàng”, cũng chính là tiếng sấm rền.
“Phốc —” Khi hai kiếm đụng vào nhau, vô số người có mặt ở nơi này ói máu, chớp mắt bị thương. Người có đạo hạnh thấp kém mà ở quá gần thì “phốc” một cái, biến thành sương máu.
Đây chỉ là dư âm hai kiếm đụng vào nhau mà thôi, âm thanh dư âm của chúng không hề nhắm vào bất cứ ai, thế nhưng lại có thể nháy mắt đánh rất nhiều cường giả bị thương, nháy mắt đánh vài người thành sương máu. Có thể thấy hai kiếm đụng vào nhau khủng bố cỡ nào.
Hai chiêu kiếm đụng vào nhau, không ít tu sĩ cường giả bị trấn áp đặt mông ngồi lên đất, toàn thân xụi lơ. Uy lực của hai chiêu kiếm này quá lớn, quá khủng bố.
Hai chiêu kiếm ngừng, không ai nhìn ra thắng bại. Hình ảnh của chiêu kiếm của Lý Thất Dạ ngắt quãng, còn cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần thì lại không thể tiến thêm được nữa.
Tuy không ai nhìn ra thắng bại, thế nhưng trực giác mách bảo những lão tổ ở đây rằng, kiếm thứ nhất, Lý Thất Dạ chiếm thượng phong.
Nháy mát, Cô Độc Kiếm Thần thu kiếm, tinh thần tập trung, nét mặt cực kỳ nghiêm túc. Hơn nữa động tác thu kiếm của hắn rất liền mạch, không hề do dự.
Cô Độc Kiếm Thần hai tay cầm kiếm, đưa ra trước ngực, nét mặt lạnh nghiêm như sắt thép, giống như đang gặp đại địch, không dám nới lỏng chút nào cả.
– Tới lúc ta phản kích.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Nói xong, Lý Thất Dạ ra tay ngay. Kiếm Đồng đâm về phía Cô Độc Kiếm Thần.
Trước đó, mọi người đều biết khoái kiếm của Lý Thất Dạ nhanh không gì bằng, không gì có thể địch nổi. Kiếm vừa ra thì không ai có thể nhìn rõ kiếm của hắn.
Thế nhưng, lần này Lý Thất Dạ xuất kiếm đã khiến mọi người thất vọng. Bởi vì kiếm này của Lý Thất Dạ không hề liên quan gì tới khoái kiếm, thậm chí còn chả có dính dáng gì tới chữ “nhanh” cả.
Một chiêu kiếm đâm về phía Cô Độc Kiếm Thần. Thế nhưng không phải là khoái kiếm, mà chỉ là một cái đâm rất bình thường. Không, thậm chí có thể nói ngay cả người mới luyện kiếm cũng đâm kiếm nhanh hơn cả Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đâm kiếm rất tùy tâm, chỉ tùy ý đâm mũi kiếm về phía yết hầu của Cô Độc Kiếm Thần mà thôi, hết sức đơn giản, thậm chí có người còn hoài nghi có phải Lý Thất Dạ lười biếng hay không.
Thế nhưng, lát sau, tất cả mọi người đều nghĩ khác.
Chiêu kiếm này của Lý Thất Dạ đâm tới rất bình thản, tùy ý, tự nhiên, không tiếng động. Thế nhưng một chiêu kiếm như vậy lại có sức nặng nặng nhất thế giới này.
Một chiêu kiếm đâm ra, chiêu kiếm rất tùy ý. Thế nhưng chiêu kiếm này lại có sức nặng của ngàn tỉ thế giới, sức nặng này có thể đập nát tất cả mọi thứ trên thế gian, bất kể cứng rắn như thế nào thì cũng không thể chịu đựng nổi chiêu kiếm này.
Đây cũng không phải là chỗ kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là tất cả sức nặng của chiêu kiếm này đều dồn lên mũi kiếm. Cũng có nghĩa mũi kiếm tập hợp sức nặng của ngàn tỉ thế giới, sức nặng này vượt quá sức tưởng tượng của con người, là một thứ không thể cân đếm.
Thử nghĩ mà xem, cân nặng của ngàn tỉ thế giới đều tập trung vào mũi kiếm. Nên mặc dù nó đâm tới rất tùy ý thì cũng dư sức đâm thủng tất cả mọi thứ. Có thứ gì có thể ngăn được nó chứ? Thế gian này không có thứ gì có thể ngăn được nó.
Cũng chính vì vậy, khi chiêu kiếm này đâm tới, Kiếm Đồng lướt qua chỗ nào thì chỗ đó sẽ xuất hiện một vệt cắt tinh hệ. Vết cắt tinh hệ này nói rõ mũi kiếm cắt đứt không gian, xuyên thủng không gian, cắt mở không gian. Hơn nữa vết cắt này rất nhỏ, rất tinh vi.
Giống như chiêu kiếm vừa rồi của Cô Độc Kiếm Thần, chiêu kiếm này cũng cắt nát không gian. Thế nhưng, dù chiêu kiếm vừa rồi của hắn không khiến không gian đổ vỡ, thế nhưng vẫn chưa thực sự là một đường thẳng. Cũng có nghĩa, cân nặng của chiêu kiếm của Cô Độc Kiếm Thần trải đều khắp thân kiếm.
Mà Lý Thất Dạ thì lại khác, chiêu kiếm của hắn dồn hết sức nặng vào mũi kiếm. Cho dù nơi này còn mảnh hơn cả sợi tóc, thế nhưng hắn vẫn có thể dồn hết sức nặng về nơi này.
Giống như hai tên cao thủ múa kiếm. Một cao thủ vung kiếm thì có thể chém trúng con muỗi đang bay. Mà tên cao thủ còn lại thì có thể chém đứt cọng lông trên người con muỗi.
Cô Độc Kiếm Thần là người trước, Lý Thất Dạ là người sau. Đều là một con muỗi, thế nhưng một người chém con muỗi, một ngời chém cọng lông trên người con muỗi. Khoảng cách chênh lệch cách xa mười vạn tám ngàn dặm. Khoảng cách chênh lệch này không có thứ gì có thể bù đắp, là một vực thẳm không thể nào vượt qua.
Lúc này, rất nhiều tu sĩ đứng đằng xa quan sát cảm thấy vùng trán rát buốt, có chất lỏng chảy xuống, đưa tay sờ thử, tay dính đầy máu.
– Má ơi —
Lúc này, ngay cả lão tổ cũng sợ hết hồn. Trên trán bạn họ xuất hiện một vết đứt rất nhỏ, máu tươi chảy ra ồ ạt.
Tuy kiếm của Lý Thất Dạ không đâm về phía bọn họ, cũng không tỏa ra bất kỳ kiếm ý nào. Thế nhưng khi chiêu kiếm này đâm ra thì đồng thời cũng đâm vào tất cả mọi người. Cho dù kiếm này không làm tổn thương bọn họ, thế nhưng đầu của bọn họ cũng có vết cắt, bởi vì trong lòng bọn họ đã trúng kiếm.
– Tiếp tục lui —
Lần này, tất cả mọi người sợ bay hồn.
Chương 3359: Trọng Kiếm Vô Địch
Vừa rồi khi hai kiếm đụng nhau, có vô số người bị thương, làm cho mọi người lui ra phía sau, kéo dài khoảng cách. Bây giờ xem ra khoảng cách chưa đủ xa, vì vậy chúng tu sĩ cường giả lại lui ra phía sau, lại kéo dài khoảng cách, đảm bảo sự an toàn của mình.
“Keng —” Lúc này, cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần ngâm vang, chỉ thấy Cô Độc Kiếm Thần hai tay cầm cự kiếm, cự kiếm chỉa trước ngực.
Lúc này, Cô Độc Kiếm Thần không bùng nổ thần uy kinh thiên, hắn chỉ chỉa cự kiếm ra phía trước. Khi cự kiếm của hắn chỉa trước ngực, mọi người mới nhận ra Cô Độc Kiếm Thần đã đóng kín môn hộ của mình. Một khi hắn đã đóng kín môn hộ thì ai cũng đừng hòng vượt qua.
Nhất là khi Cô Độc Kiếm Thần chỉa cự kiếm ra trước ngực thì cả thế giới giống như hóa thành cự thuẫn che chắn trước mặt hắn.
Hoảng hốt, mọi người nảy sinh một loại ảo giác. Kiếm của Cô Độc Kiếm Thần không chỉ nặng, mà kiếm này còn dày ngàn vạn dặm, không có bất kỳ binh khí nào có thể đâm thủng đại địa hoặc thiên địa dày ngàn vạn dặm được cả.
Khi kiếm này lấp kín môn hộ thì dường như không có bất cứ ai có thể công phá được kiếm này.
Không chiêu thức, không công pháp, không bảo vật bảo vệ, Cô Độc Kiếm Thần chỉ tùy ý đưa kiếm ra trước mặt mình, thật giống như thật sự không có thứ gì có thể công phá kiếm này của hắn vậy.
Cảnh tượng này rất chấn động lòng người, lúc này mọi người mới biết thì ra kiếm có thể dùng như vậy, thì ra kiếm có thể phòng thủ, thì ra kiếm có thể dày nặng như đại địa ngàn vạn dặm. Thần tường này nọ, không thể so sánh với kiếm này.
Kiếm này có thể công, phá hủy thiên địa, kiếm cũng có thể thủ, ngăn cản vạn địch. Cô Độc Kiếm Thần một lần tấn công, một lần phòng thủ, làm chấn động vô số người, ngay cả Chân Thần đăng thiên nhìn thấy Cô Độc Chiến Thần một công một thủ thì cũng cảm thấy xấu hổ, bắt đầu tôn kính Cô Độc Kiếm Thần.
Vào lúc này, rất nhiều người cảm thấy kiếm đạo của mình chỉ là trò con nít, căn bản không thể trình diễn nơi thanh nhã. Giờ nhìn kiếm đạo của Cô Độc Kiếm Thần, đây mới thực sự là kiếm đạo. Một kiếm nơi tay, ta có thiên hạ.
Ngay cả Chân Thần đăng thiên cũng cảm thấy kiếm đạo của mình không đáng kể tới. Múa kiếm ở trước mặt Cô Độc Kiếm Thần, chính là không biết tự lượng sức mình.
Kiếm Thần! Nháy mắt, mọi người mới thực sự biết Cô Độc Kiếm Thần thật sự không thẹn với hai chữ “Kiếm Thần”. Những người khác tự xưng “Kiếm Thần”, chỉ là tự rước lấy nhục.
“Keng —”
Lúc này, mũi kiếm của Lý Thất Dạ đụng vào cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần. Tiếng “keng” này không phải là tiếng hai thanh kiếm đụng vào nhau, mà giống như mũi kim đụng vào chuông gió hơn. Thanh âm này rất nhỏ, rất yếu, rất độc đáo.
Không biết vì sao khi nghe thấy tiếng “keng” này thì mọi người cảm thấy chiêu kiếm này như đâm thủng lồng ngực của mình, hồn vía bay mất. Lạ hơn là, nếu như bản thân thật sự bị giết thì cũng không cảm thấy hoảng sợ, trái lại còn cảm thấy sung sướng.
“Răng rắc” tiếng vỡ vụn vang lên. Khi mũi kiếm đánh vào cự kiếm, lấy chỗ mũi kiếm đâm trúng làm trung tâm, từng đường vết nứt lan khắp cự kiếm.
Cuối cùng chỉ nghe cái “ầm”, cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần nát tan, cả thanh cự kiếm tan vỡ thành từng mảnh vụn lấp lánh, hơn nữa mỗi một mảnh vụn đều rất chỉnh tề, vỡ vụn theo hoa văn của cự kiếm, giống như một tác phẩm nghệ thuật, hoàn mỹ không gì sánh bằng.
Lúc này, cự kiếm trong tay Cô Độc Kiếm Thần hóa thành từng mảnh vụn lấp lánh tung bay theo gió, cả thanh cự kiếm tung bay vào thiên địa.
Khi tất cả mọi người hoàn hồn thì chỉ thấy mũi kiếm Kiếm Đồng của Lý Thất Dạ đã chỉa vào yết hầu của Cô Độc Kiếm Thần. Chỉ cần Lý Thất Dạ động nhẹ thì thanh kiếm này sẽ đâm thủng yết hầu của Cô Độc Kiếm Thần.
Nhất thời, thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi người nín thở, cực kỳ chấn động quan sát cảnh trước mắt, tất cả mọi người đều nhìn hai người.
Không cần nói thì mọi người cũng biết, Cô Độc Kiếm Thần thua, thua một cách thảm hại.
– Ta thua rồi, một kiếm này, đáng giá mười vạn năm tu luyện của ta.
Cô Độc Kiếm Thần buông hai tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thua tâm phục khẩu phục, nói rằng:
– Giết ta đi.
Nhất thời, thiên địa yên tĩnh, mọi người không dám thở mạnh, bởi vì chuyện này quá chấn động lòng người. Chân Thần cửu trọng thiên thất bại, Cô Độc Kiếm Thần thất bại. Hắn mạnh hơn Chân Thần cửu trọng thiên rất là nhiều, thế nhưng vẫn thua bởi Lý Thất Dạ.
Cảnh này khiến rất nhiều người chấn động không biết phải nói gì. Trước đó tất cả mọi người đều biết khoái kiếm của Lý Thất Dạ vô địch, khoái kiếm của hắn nhanh không gì bằng, một kiếm vừa ra, chắc chắn có đầu người rơi xuống đất. Hơn nữa không ai có thể nhìn rõ Lý Thất Dạ ra tay như thế nào.
Lúc này, rất nhiều người cảm thấy tiếc hận. Một vị kiếm thần chân chính cứ thế mà chết, Vạn Thống Giới sẽ tổn thất một vị kiếm thần.
Ở Vạn Thống Giới, dù có không ít Chân Thần cửu trọng thiên, thế nhưng kiếm thần chân chính như Cô Độc Kiếm Thần thì chỉ có một mà thôi. Đứng trước Cô Độc Kiếm Thần, những người khác không có tư cách tự xưng là kiếm thần.
“Keng”
Chỉ thấy Lý Thất Dạ thu hồi Kiếm Đồng, lạnh nhạt nói:
– Thế gian này không có nhiều người hiểu kiếm, giết ngươi thì thật đáng tiếc. Thôi thì vậy, cho ngươi đi đấy.
Cô Độc Kiếm Thần chậm rãi mở mắt, nhìn Lý Thất Dạ, cuối cùng thở dài một tiếng, không nói không rằng, cũng không nói cám ơn với Lý Thất Dạ, cứ thế xoay người bỏ đi.
Cô Độc Kiếm Thần không đặt nặng chuyện sống chết, thậm chí hắn không hề sợ hãi cái chết. Trong lòng hắn chỉ có kiếm, hắn cả đời si kiếm, vì vậy hắn mới có danh hiệu “Cô Độc Kiếm Thần”, vì vậy hắn mới cô độc.
– Lão tổ tông —
Nhìn thấy Cô Độc Kiếm Thần bỏ đi, có lão tổ Kiếm Trủng quát lên. Thế nhưng Cô Độc Kiếm Thần lại không hề quan tâm tới bọn họ, không hề nhìn bọn họ chút nào, nháy mắt biến mất vào chân trời.
Sau khi Cô Độc Kiếm Thần bỏ đi thì quãng thời gian ngắn sau đó mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, mọi người vẫn còn bị trận quyết đấu này làm rung động.
Trận quyết đấu này, từ đầu tới cuối chỉ có hai kiếm mà thôi. Hơn nữa hai kiếm này lại không hề có chiêu thức gì, không hề có biến hóa gì, không hề có kiếm thức lộng lẫy gì, lại càng không có kiếm khí kinh thiên động địa.
Hai kiếm, hai kiếm hết sức bình thường. Mỗi người đánh một kiếm, mỗi người đều có cơ hội tấn công và phòng thủ. Có thể nói, nếu bàn kiếm thức thì trận quyết đấu này quá bình thường, nhạt nhẽo như nước lã.
Thế nhưng hai kiếm nhạt nhẽo như nước lã ấy lại rung động tất cả mọi người, để mọi người biết kiếm đạo chân chính là gì, kiếm vô địch là gì.
Chương 3360: Thủy Tổ Chân Huyết (Thượng)
Kiếm vô địch, không ở kiếm thức rực rỡ như thế nào. Khi ngươi vô địch thì ngay cả kiếm thức bình thường nhất cũng vô địch.
Cô Độc Kiếm Thần đi rồi, đi rất cô độc. Hắn là Cô Độc Kiếm Thần, cũng chính bởi vì cô độc nên hắn mới trở thành kiếm thần.
Mọi người không hề nói gì, có lẽ đây mới là kết quả tốt nhất với Cô Độc Kiếm Thần. Nếu như hắn chết trong tay Lý Thất Dạ thì sẽ để cho mọi người cảm thấy tiếc hận.
– Bây giờ tới các ngươi.
Sau khi Cô Độc Kiếm Thần rời đi thì Lý Thất Dạ nhìn đám người Vạn Tí Thiên Vương, nét mặt rất hờ hững, cũng rất lạnh lùng.
Nhất thời, tất cả mọi người cùng nhìn đám người Vạn Tí Thiên Vương. Lúc này, tam đại đạo thống Bàn Long đạo thống, Kiếm Trủng, Khai Thiên đạo thống đã tập trung lại với nhau. Lúc này tam đại đạo thống phải đoàn kết với nhau, phải liên thủ với nhau, bằng không thì bọn họ không đủ thực lực để chống lại Lý Thất Dạ.
Lúc này tất cả mọi người cùng nhìn Vạn Tí Thiên Vương. Cô Độc Kiếm Thần thất bại, cũng có nghĩa Vạn Tí Thiên Vương cùng Đồ Đao Chân Thần cũng không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ.
Vạn Tí Thiên Vương tuy là Chân Thần tầng tám, thế nhưng so với Cô Độc Kiếm Thần thì bọn họ kém xa rất nhiều. Cho dù đám Chân Thần đang thiên bọn họ liên thủ với nhau thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lý Thất Dạ.
Bởi vì sau khi Chân Thần đạt tới một trình độ nhất định, nhất là Chân Thần đăng thiên thì khoảng cách chênh lệch giữa đôi bên không phải là một hoặc hai người liên thủ với nhau thì có thể bù đắp được.
Cho dù Vạn Tí Thiên Vương cùng Đồ Đao Chân Thần đều là Chân Thần tầng tám đỉnh cao, thế nhưng hai người bọn họ liên thủ với nhau thì cũng đánh không lại một mình Cô Độc Kiếm Thần. Bởi vì sự chênh lệch giữa bọn họ không phải là thứ mà hai hoặc ba, năm người liên thủ với nhau thì có thể đánh ngang tay được.
Bây giờ ai cũng thấy rõ, tuy tam đại đạo thống có gần mười Chân Thần đăng thiên, thế nhưng cho dù tất cả bọn họ liên thủ với nhau thì cũng không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, căn bản không thể làm gì Lý Thất Dạ.
Nếu như đám Chân Thần đăng thiên bọn họ dù liên thủ với nhau cũng không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, như vậy thì đây sẽ là một trận tàn sát nghiêng về một phía, Lý Thất Dạ sẽ tiêu diệt hết thảy lão tổ của tam đại đạo thống đang có mặt ở đây.
Nghĩ tới việc này, rất nhiều người hít lạnh. Lão tổ tam đại đạo thống đang có mặt ở đây đều là lực lượng trung kiên của đạo thống bọn họ. Tuy cách nói dốc toàn bộ lực lượng có chút khuếch đại, thế nhưng nếu như hết thảy lão tổ của tam đại đạo thống đang có mặt ở đây đều bị Lý Thất Dạ tàn sát.
Vậy thì tam đại đạo thống sẽ tổn thất nặng nề, tam đại đạo thống sẽ phải mất mấy thời đại thì mới khôi phục lại nguyên khí.
Vừa rồi đám người Vạn Tí Thiên Vương còn hùng hổ dọa người, bởi vì bọn họ người đông thế mạnh, thế nên ăn nói rất có khí phách. Bây giờ nhìn thấy Lý Thất Dạ đánh bại Cô Độc Kiếm Thần, để cho đám người Vạn Tí Thiên Vương mặt mày nghiêm túc, cảm thấy nhút nhát.
Thế nhưng hiện tại không thể chạy trốn. Lão tổ của tam đại đạo thống đều trình diện ở nơi này, nếu như chạy trốn thì tam đại đạo thống sẽ mất sạch tôn nghiêm. Huống chi, e là Lý Thất Dạ sẽ không cho phép bọn họ chạy trốn.
Bây giờ lão tổ của tam đại đạo thống chỉ có một lựa chọn — huyết chiến tới cùng, không phải ngươi chết thì ta vong!
– Trừ ma vệ đạo, chết cũng không từ —
Lúc này, Vạn Tí Thiên Vương nói chuyện rất có khí phách, mười phần mạnh mẽ.
– Thôi đi —
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoác tay, nói rằng:
– Đừng nói mấy lời nói khoác lác nữa, cũng không phải chưa từng nhìn thấy bộ dáng hèn mọn của ngươi, bại tướng dưới tay mà thôi, cũng dám giương oai ở trước mặt của ta chứ! Ngày đó không có đám người Đan Vương cầu xin thì e rằng đã chém đầu bọn ngươi lâu rồi, thế thì sẽ không có cơ hội khoác lác ở đây!
Sắc mặt của Vạn Tí Thiên Vương cực kỳ khó coi, mặt mày đỏ chót. Hắn chỉ muốn nói một câu cứu tràng, ngoại trừ lặp lại lập trường của mình ra thì còn tăng thêm can đảm cho chính mình. Không ngờ Lý Thất Dạ lại tát ngược, đánh hắn trở về nguyên hình.
– Họ Lý, tráng sĩ có thể giết, thế nhưng không thể nhục!
Cuối cùng, Vạn Tí Thiên Vương thẹn quá hóa giận, quát lớn.
– Tiếc là ngươi không phải.
Lý Thất Dạ cười nói:
– So với Cô Độc Kiếm Thần thì các ngươi yếu như bún, vậy mà dám tự xưng tráng sĩ.
Nhất thời, đám người Vạn Tí Thiên Vương căm tức nhìn Lý Thất Dạ, thế nhưng không thể làm gì khác.
– Tam đại đạo thống chúng ta cùng nhau trừ ma vệ đạo, cùng tiến cùng lui…
Lúc này, Đồ Đao Chân Thần lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ hoàn toàn không coi ra gì, nhẹ nhàng xua tay, nói rằng:
– Ta biết rồi, cũng đâu có nói không cho các ngươi liên thủ đâu. Yên tâm, ta sẽ không khinh bỉ các ngươi đâu, các ngươi cứ tới lần lượt. Các ngươi cảm thấy đòn sát thủ lớn nhất là gì thì cứ tung ra. Tốt nhất là cùng xông lên, một lần giết sạch các ngươi đỡ tốn công hơn.
– Đã như vậy thì chúng ta sẽ không khách khí.
Đồ Đao Chân Thần đang chờ câu nói này của Lý Thất Dạ. Hắn sợ Lý Thất Dạ thình lình làm khó. Nếu như Lý Thất Dạ bất ngờ ra tay, khoái kiếm vừa ra, sợ rằng rất nhiều lão tổ của tam đại đạo thống chưa kịp ra tay thì đã chết dưới khoái kiếm của Lý Thất Dạ.
– Muốn liên thủ thì liên thủ đi, ta đang chờ cái thứ gọi là đòn tuyệt sát của các ngươi đây.
Lý Thất Dạ vẫn thờ ơ như cũ, lạnh nhạt nói.Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Thái độ thờ ơ của Lý Thất Dạ làm sắc mặt của lão tổ của tam đại đạo thống hết sức khó coi. Tam đại đạo thống của bọn họ ở Vạn Thống Giới tốt xấu gì cũng là truyền thừa nặng ký. Bọn họ có nhiều lão tổ có mặt ở đây như vậy, bất luận là ai thì cũng phải nể mặt ba phần. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại căn bản không lọt mắt bọn họ.
Tuy tức giận thì tức giận, thế nhưng tất cả lão tổ, tất cả cường giả của tam đại đạo thống đều tập trung lại với nhau. Bọn họ chỉ liên thủ với nhau thôi thì cũng vô dụng. Sợ rằng tất cả mọi người của tam đại đạo thống đang có mặt ở nơi đây cùng nhau ra tay thì cũng không thể làm nên chuyện gì, cũng không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ.
Vì vậy bọn họ phải tung ra đòn sát thủ mạnh mẽ hơn, nhất định phải có chiến thắng thuật thì mới có thể tiêu diệt Lý Thất Dạ. Bằng không, bọn họ sẽ bị Lý Thất Dạ tàn sát.
Lý Thất Dạ chậm rãi xuất hiện trên không trung, nét mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn đám người Vạn Tí Thiên Vương, nói chậm:
– Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?