Đế Bá Audio Podcast
Tập 670 [Chương 3346 đến Chương 3350]
❮ sautiếp ❯Chương 3346: Tế Thế Thảo Thần Thông (Thượng)
Huống chi, Vạn Tí Thiên Vương cho rằng chỉ cần Lý Thất Dạ không nắm giữ đạo nguyên thì hắn sẽ có cơ hội đánh bại Lý Thất Dạ. Dù sao thực lực của Chân Thần đăng thiên như hắn cũng tuyệt đối không hề tầm thường.
Vạn Tí Thiên Vương nhìn Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng, sau đó nhìn Vũ Băng Ngưng, nói chậm:
– Vũ cô nương, đừng quên rằng xưa nay chánh tà không thể sống chung với nhau. Vũ cô nương là truyền nhân của Chu Tương võ đình, cần phải giữ vững lập trường của mình.
– Như thế nào là chính, như thế nào là tà?
Vũ Băng Ngưng nói lạnh nhạt:
– Thiên vương chớ quên thỏa thuận ngày đó ký kết. Nếu như tất cả đạo thống đều ký thì cũng có nghĩa đã thừa nhận thỏa thuận này. Nếu tất cả đạo thống đều thừa nhận thì cách nói ma giáo tà ác từ đâu mà có? Lẽ nào thiên vương định phủ nhận chữ ký ngày đó sao?
– Đương nhiên không phải vậy.
Vạn Tí Thiên Vương lắc đầu nói:
– Ta không có phủ nhận phần thỏa thuận này. Thế nhưng, chúng ta không thể vì thế mà bất cẩn, cẩn thận là trên hết, không để người khác mê hoặc, lời này cũng rất thích hợp với Vũ cô nương.
– Ý tốt của thiên vương, ta chân thành ghi nhớ.
Vũ Băng Ngưng lạnh nhạt nói:
– Lựa chọn của ta, không cần thiên vương phải bận tâm. Nếu như thiên vương không còn chuyện gì nữa thì hãy đi về đi.
Đám người Bàn Long công tử không chen lời, bởi vì năm đó Vũ Băng Ngưng từng tham gia liên quân. Nói cách khác, Vũ Băng Ngưng có tư cách nói chuyện ngang hàng với nhân vật như Vạn Tí Thiên Vương. Trái lại, Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn không có tư cách này.
Lúc này đã có không ít người đi tới nơi này. Có không ít lão tổ đạo thống có hiểu biết về Tệ Thú Thành, vì vậy sau khi rời tệ thú thì đi tới dãy núi này. Bọn họ muốn thử vận may, xem thử xem có thể có được thú đản tuyệt thế vô song hay không. Bởi vì có lời đồn kể rằng Chân Đế có được thú đản ở ngay trong dãy núi này.
Sau khi những cường giả này đi vào dãy núi thì nhanh chóng phát hiện được tình huống ở nơi này, nhất thời khiến cho không ít cường giả quan tâm, rất nhiều cường giả đứng xa quan sát.
– Muốn đánh nhau.
Nhìn thấy Kiếm Trủng cùng Bàn Long đạo thống có nhiều lão tổ như vậy, có cường giả nói nhỏ.
Mọi người hiểu Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn tuyệt đối sẽ không nuốt trôi cơn giận này, tìm cứu binh là chuyện sớm muộn. Bây giờ lão tổ của hai đạo thống đều có mặt, cũng có nghĩa một hồi đại chiến sắp sửa bắt đầu.
Vạn Tí Thiên Vương bất mãn thái độ hùng hổ dọa người của Vũ Băng Ngưng, hắn hừ nhẹ, nói chậm:
– Vũ cô nương, ngươi làm quá phận rồi, hành động của ngươi quá hùng hổ dọa người, có hơi quá phận.
Bất luận như thế nào thì Vạn Tí Thiên Vương cũng ngang hàng với Truy Phong Thần Ẩu, thực lực chưa chắc đã yếu hơn Truy Phong Thần Ẩu là bao. Bây giờ Vũ Băng Ngưng nói như vậy, làm hắn không thích, dù sao hắn cũng là trưởng bối.
– Thiên vương, ta đã nể tình cảm lắm rồi.
Vũ Băng Ngưng lạnh nhạt nói:
– Nếu như ta quá phận hơn chút nữa thì giờ này chính là lúc thiên vương nên trả lợ, thiên vương còn mắc nợ ta!
Vũ Băng Ngưng không có nói thẳng, mà chỉ nói chút chút hăm dọa.
Vạn Tí Thiên Vương nghe vậy, sắc mặt thay đổi. Đúng là hắn mắc nợ Vũ Băng Ngưng. Ngày đó liên quân đánh vào Cuồng Đình đạo thống, tất cả bọn họ đều trở thành tù nhân. Lúc đó Lý Thất Dạ thật sự muốn chặt đầu bọn họ, bọn họ thật sự có thể chết hết ở Cuồng Đình.
Sau đó dưới sự điều hòa của Cuồng Ngưu Minh Tổ cùng Đan Vương thì Lý Thất Dạ mới dừng tay, mới giao dịch, món hàng giao dịch là Vũ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống làm con tin.
Có thể nói, đám lão tổ bọn họ đúng là nợ Vũ Băng Ngưng một ân tình. Đám người bọn họ có nhiều lão tổ mạnh mẽ như vậy thế mà cuối cùng lại để một cô gái ở lại làm con tin, chuyện này không hề vẻ vang chút nào.
Vì vậy, khi Vũ Băng Ngưng nói tới chuyện này, Vạn Tí Thiên Vương không muốn nói thêm về chuyện này. Dù sao, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ trở thành trò cười.
– Thôi.
Vạn Tí Thiên Vương nói chậm:
– Đã như vậy thì ta sẽ không làm khó Vũ cô nương. Thế nhưng chuyện Cuồng Đình, Vũ cô nương không thể ngăn cản được.
Vũ Băng Ngưng lạnh nhạt nói:
– Cám ơn thiên vương.
Vạn Tí Thiên Vương hừ lạnh, không nói gì nữa, chỉ từ từ lui ra đằng sau, vẫn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ. Tuy hắn nể tình Vũ Băng Ngưng, thế nhưng chỉ cần có cơ hội thì hắn sẽ ra tay với Lý Thất Dạ.
Ngay lúc này, thình lình có tiếng “xuy”, một đạo hàn mang thình lình đánh lén Lý Thất Dạ, đâm thẳng vào yết hầu của Lý Thất Dạ.
Hàn mang rất nhanh, Lăng Tịch Mặc không phản ứng kịp, thế nhưng phản ứng của Vũ Băng Ngưng thì còn nhanh hơn nữa. Chỉ nghe “keng”, hoa lửa văng tung tóe, Vũ Băng Ngưng cầm kiếm ngăn cản hàn mang đánh lén Lý Thất Dạ.
Trong nháy mắt, trên bầu trời xuất hiện một bóng người, người này chính là người đánh lén.
– Ma Đao thái tử.
Nhìn thấy bóng người xuất hiện, có người giật mình, Lăng Tịch Mặc tái mặt, đưa cơ thể ngăn trước mặt Lý Thất Dạ.
Nàng biết mình không thể nào so với nhân vật như Ma Đao thái tử, thế nhưng lúc khẩn cấp thì nàng có thể lấy cơ thể của mình ngăn cản đao kiếm của kẻ địch.
– Nữ võ thần, chỉ cần là người ta muốn giết thì không ai chạy thoát cả.
Ma Đao thái tử nói lạnh lùng.
– Thật sao?
Vũ Băng Ngưng lạnh lùng, nháy mắt biến mất, không thấy hình bóng.
Ma Đao thái tử am hiểu ám sát, thuật độn hình của hắn vô cùng lợi hại. Thế nhưng lúc này hắn lại không thể phát hiện được Vũ Băng Ngưng.
“Xuy —” Trong nháy mắt, hàn quang xuất hiện, một đạo hàn quang đâm thẳng tới trái tim của Ma Đao thái tử.
“Vù” Ma Đao thái tử lập tức biến mất, thế nhưng khi hắn biến mất thì có tiếng “phốc” vang lên, hàn quang đâm xuyên hư không, ép Ma Đao thái tử phải hiện hình.
Ma Đao thái tử rùng mình, lại biến mất thêm lần nữa. Thế nhưng khi hắn vừa biến mất thì hàn quang lại đâm xuyên hư không, lại ép hắn phải hiện hình.
– Giết —
Lúc này, Ma Đao thái tử bị ép không thể nào độn hình, hét lên một tiếng, ma đao tung hoành, phong tỏa toàn bộ không gian.
Thế nhưng Vũ Băng Ngưng lại biến mất không thấy hình bóng. Chớp mắt, hàn quang lóe lên, hàn kiếm nhắm thẳng tới yết hầu của Ma Đao thái tử.
Ma Đao thái tử hét dài, ma đao ngút trời, thế nhưng trong nháy mắt hàn kiếm lại biến mất.
Mấy lần như vậy, cuối cùng một tiếng “xuy” vang lên, máu tươi văng tung tóe, Vũ Băng Ngưng xuất quỷ nhập thần, Ma Đao thái tử bất cẩn trúng một kiếm. Tuy vết thương rất nông, không gây tổn thương tới chỗ yếu hại, thế nhưng lại đả kích Ma Đao thái tử rất nặng
Chương 3347: Tế Thế Thảo Thần Thông (Hạ)
Đồng thời, Vũ Băng Ngưng xuất hiện, nàng đứng ở bên cạnh Lý Thất Dạ.
– Tốc độ thật nhanh —
Thấy vậy, có cường giả giật mình rằng.
– Không phải tốc độ, đây là một loại độn hình.
Có lão tổ nhìn ra manh mối, nói chậm.
– Tế Tế Thảo!
Lúc này sắc mặt của Ma Đao thái tử hết sức khó coi, hai mắt lạnh lùng nhìn Vũ Băng Ngưng.
Trước giờ Ma Đao thái tử luôn kiêu ngạo về thuật độn hình giết người của mình. Cũng nhờ nó mà rất nhiều kẻ địch mạnh hơn hắn đều chết bởi hắn.
Thế nhưng hôm nay hắn lại thua Vũ Băng Ngưng ở thuật độn hình, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ma Đao thái tử cũng nghe nói về chuyện Vũ Băng Ngưng có Tế Thế Thảo, đồn rằng loại kỳ thảo này có thể giúp Vũ Băng Ngưng độn hình.
Thế nhưng trước đây Ma Đao thái tử không coi trọng, thậm chí còn khịt mũi coi thường. Theo hắn, loại thủ đoạn độn hình nhờ ngoại vật chẳng ra làm sao cả, vì vậy hắn không coi trọng chuyện này. Thế nhưng hôm nay hắn lại ăn thiệt thòi trong việc độn hình.
Luận đạo hạnh, Vũ Băng Ngưng chưa chắc đã mạnh hơn hắn. Thế nhưng về độn hình, Vũ Băng Ngưng có Tế Thế Thảo chiếm được tiên cơ, ít nhất Ma Đao thái tử không còn ưu thế đánh lén ở trước mặt Vũ Băng Ngưng nữa.
– Ma Đao thái tử, ở Vạn Thống Giới không chỉ có mình ngươi tinh thông thuật ám sát, chỉ là không thèm làm chuyện thấp kém như vậy thôi.
Vũ Băng Ngưng lạnh nhạt nói.
Lúc này Vũ Băng Ngưng rất kiêu ngạo, dáng vẻ bễ nghễ quần hùng. Danh tiếng nữ võ thần rất xứng đáng.
– Thế Thế Thảo, một loại kỳ thảo rất ghê gớm.
Có lão tổ thì thào rằng.
Người trong thiên hạ đều biết Chu Tương võ đình võ đạo vô song, Vũ Băng Ngưng là truyền nhân của Chu Tương võ đình nên võ đạo của nàng mạnh như thế nào, không cần nói thì ai cũng biết.
Thế nhưng điều này làm mọi người quên mất chuyện Vũ Băng Ngưng nắm giữ “Tế Thế Thảo”, cũng làm mọi người quên Vũ Băng Ngưng cũng từng tinh thông thuật đánh lén.
Khi mọi người say sưa nói về thuật đánh lén của Ma Đao thái tử thì đã quên mất thuật đánh lén của Vũ Băng Ngưng cũng không kém gì Ma Đao thái tử, thế nhưng nàng khinh thường dùng loại thủ đoạn này để rình giết kẻ địch.
– Đúng là không hề bình thường.
Ma Đao thái tử sắc mặt lạnh lùng, âm u nói rằng:
– Nữ võ thần, ta không phải tới một mình, hôm nay tên họ Lý chạy trời không khỏi nắng!
Khi Ma Đao thái tử vừa dứt lời thì có một đám người đi tới, đám người này tỏa ra khí tức sát phạt, cầm đầu là một lão tổ.
Tên lão tổ này ôm một thanh trường đao, trường đao lấp lánh huyết quang, từ xa đã mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh, như thể thanh trường đao này từng giết chết vô số sinh mệnh.
– Đồ Đao Chân Thần.Tà Chi Nguyệt Dạ – Nguyệt chi Hạ Tường Liêu – Truyện TÀ Tu Dị Thế Tà Quân – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Nhìn thấy tên lão tổ này, có cường giả biến sắc, giật mình nói rằng:
– Khai Thiên đạo thống có quá nhiều lão tổ đến, đều là Chân Thần.
Nhìn đám lão tổ Khai Thiên đạo thống này, không ít người giật mình.
Lần này Khai Thiên đạo thống có rất nhiều lão tổ đến nơi này, hơn nữa tên lão tổ cầm đầu chính là Chân Thần tầng tám Đồ Đao Chân Thần, Trần Bảo Giang.
Đồ Đao Chân Thần là một nhân vật hung ác. Khi hắn còn trẻ đã từng ám sát vô số kẻ địch, chỉ cần đối địch với hắn thì không những bị hắn giết chết mà ngay cả môn phái, tộc nhân, thế gia của người đó cũng bị hắn tàn sát.
Có thể nói tu sĩ chết dưới tay hắn nhiều vô số kể, trường đao của hắn nhuộm đỏ màu máu, tụ tập vô số oán linh. Cũng chính vì vậy hắn mới có danh hiệu “Đồ Đao Chân Thần”.
Đã từng có vô số người tìm Đồ Đao Chân Thần báo thù, tiếc là hắn xuất thân Khai Thiên đạo thống, nội tình quá mạnh, những người muốn tìm hắn báo thù không thể làm gì được hắn.
Hôm nay Đồ Đao Chân Thần đã tới, nói rõ Khai Thiên đạo thống muốn chơi lớn.
– Chỉ là trùng hợp thôi sao?
Nhìn thấy cảnh này, có người thì thào rằng.
Bàn Long đạo thống, Kiếm Trủng, Khai Thiên đạo thống đều dồn hết toàn bộ lực lượng lão tổ, chỉ là trùng hợp thôi sao? Mọi người cảm thấy không đơn giản như vậy, có lẽ bọn họ tới đây vì Lý Thất Dạ.
– Nghe nói Mộc thiếu chủ đã hạ lệnh lấy đầu Lý Thất Dạ, sẽ có trọng thưởng.
Có một cường giả tin tức linh thông nói nhỏ.
– Thì ra là như thế.
Nghe vậy, không ít người tỉnh ngộ.
Chẳng trách lại có nhiều lão tổ tới như vậy, hóa ra là Mộc thiếu chủ treo giải thưởng. Bằng không, chỉ là ân oán cá nhân thì không thể khiến nhiều lão tổ vội vàng xuất thế, dốc hết toàn bộ lực lượng như vậy.
Nhìn thấy Khai Thiên đạo thống có nhiều lão tổ giá lâm như vậy, các cường giả đang theo dõi ở đằng xa không khỏi hít hà.
Có cường giả thì thào rằng:
– Muốn lấy mạng người mà… Lý Thất Dạ đã hoàn toàn xé rách mặt mũi với Mộc thiếu chủ, muốn khai chiến với nhau.
– Ngay cả Khai Thiên đạo thống cũng phải nể mặt mũi, thiếu chủ Mộc gia đúng thật là cao quý, sức ảnh hưởng của Mộc gia cũng không hề nhỏ.
Có lão tổ đạo thống cảm khái.
Tuy rằng Bàn Long đạo thống cùng Kiếm Trủng rất mạnh, thế nhưng không thể so sánh với năm xưa. Người đang cầm quyền Bàn Long đạo thống chính là Bát Tí vương triều. Còn Kiếm Trủng cũng không phải là Lăng gia năm xưa. Có thể nói, hai đạo thống này đang có xu hướng yếu dần. Thế nhưng trước mắt thì chúng nó vẫn mạnh mẽ, thế nhưng nhìn xa hơn thì bọn họ không sánh được năm xưa.
Khai Thiên đạo thống thì lại khác, người đang cầm quyền Khai Thiên đạo thống vẫn là hậu nhân của Khai Thiên Đao Tổ, bọn họ nắm giữ công pháp đại đạo hoàn chỉnh của Khai Thiên Đao Tổ. Xét ở mức độ nào đó thì Bàn Long đạo thống cùng Kiếm Trủng không thể sánh bằng.
Huống chi Khai Thiên Đao Tổ rất nghịch thiên. Đầu tiên là sáng tạo truyền thừa vạn thống là Khai Thiên đạo thống, thế nhưng đồn rằng về sau hắn đã trở thành thủy tổ đế thống.
Bây giờ Mộc thiếu chủ treo giải thưởng, Khai Thiên đạo thống, Bàn Long đạo thống cùng Kiếm Trủng hưởng ứng sớm nhất, tập trung lực lượng lão tổ, dốc hết toàn bộ lực lượng để lấy tính mạng của Lý Thất Dạ. Qua đó có thể thấy các đạo thống ở Vạn Thống Giới coi trọng Mộc thiếu chủ như thế nào.
Cũng chính bởi vì Mộc thiếu chủ có địa vị như vậy nên từ khi hắn xuất hiện ở Vạn Thống Giới, có rất ít người dám chống lại, càng đừng nói tới là trở mặt thành thù, thậm chí là tuyên chiến.
Bây giờ Lý Thất Dạ xé rách mặt mũi với Mộc thiếu chủ, thậm chí không coi Mộc gia ra gì. Chỉ bằng lòng can đảm này thôi thì cũng đủ để người khác khâm phục.
– Đúng là bá đạo, ở Vạn Thống Giới không nhiều người đám làm kẻ thù với Mộc thiếu chủ, càng khỏi phải nói tới Mộc gia.
Ngay cả lão tổ đạo thống cũng kính nể.
Chương 3348: Đại Đạo Không Thể Ngộ
Nhìn thấy Mộc thiếu chủ vừa treo giải thưởng thì Khai Thiên đạo thống, Kiếm Trủng cùng Bàn Long đạo thống đều đồng ý đi đầu hưởng ứng, hiệu lực cho Mộc thiếu chủ, khiến cho không ít người hoảng hốt, ngay cả lão tổ đạo thống cũng hoảng sợ. Quá hiển nhiên, địa vị của Mộc thiếu chủ ở Vạn Thống Giới đã trở nên hết sức kinh người.
– Nữ võ thần, chư vị lão tổ của đạo thống ta cũng có ở đây.
Lúc này Ma Đao thái tử lộ ra sát ý, nói rằng.
Về việc chư vị lão tổ của Khai Thiên đạo thống tới, thậm chí cả việc Đồ Đao Chân Thần cũng tới, Vũ Băng Ngưng chỉ lạnh lùng nói:
– Vậy thì sao?
Ma Đao thái tử ngưng mắt, sát ý nùng nặc, lạnh lùng nói:
– Nữ võ thần, vì một tên ma đầu mà ngươi muốn đối đầu với thiên hạ, có đáng không?
– Chuyện của ta, không cần người ngoài xía vào.
Vũ Băng Ngưng trả lời rất lạnh lùng.
– Hừ, nữ võ thần, chớ phạm sai lầm.
Lúc này Bàn Long công tử nói chậm:
– Lý Thất Dạ tuy mạnh, thế nhưng dám đối địch với Mộc thiếu chủ thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt…
– Chó săn ta thấy nhiều rồi.
Vũ Băng Ngưng cắt lời Bàn Long công tử, lạnh lùng nói:
– Ngày trước ta nguyện theo liên quân viễn chinh thì đã không còn quan tâm tới chuyện sống chết nữa, lẽ nào ta lại sợ Mộc Thiếu Thần hay sao? Mộc gia mạnh cách mấy thì cũng chỉ là Mộc gia mà thôi, ở Vạn Thống Giới không thiếu thủy tổ xem thường Mộc gia.
Vũ Băng Ngưng vừa nói như vậy làm cho mọi người chấn động, nhất là những người kiêng kỵ thần uy của Mộc gia khi nghe lời nói này thì xúc động trong lòng.
Mọi người kiêng kỵ Mộc thiếu chủ không phải bởi vì bản thân hắn, mà là bởi vì Mộc gia quá mạnh. Thế nhưng nghĩ cẩn thận thì tổ tiên của bọn họ có rất nhiều người mạnh mẽ, thủy tổ của bọn họ cũng từng xem thường mọi đạo thống trong thiên hạ.
Thậm chí có một vài thủy tổ chưa chắc đã yếu hơn thủy tổ của Mộc gia, tỉ như Kiếm Thánh, hắn chưa chắc đã yếu hơn thủy tổ Mộc gia.
Chỉ là đám con cháu bọn họ không hăng hái, khuất phục dưới dâm uy của Mộc gia.
Bàn Long công tử bị lời nói này của Vũ Băng Ngưng làm đỏ mặt, nhất thời không nói ra lời. Bọn họ là tam công tử, là đao kiếm song tuyệt, thế nhưng khi đem so với Mộc thiếu chủ thì thái độ có mấy phần nhún nhường.
Không phải bởi vì bọn họ mặc cảm tự ti, cũng không phải bọn họ trời sinh kém cỏi, hoặc bọn họ không đủ mạnh. Mà là bọn họ không có can đảm coi thường quyền uy như Vũ Băng Ngưng mà thôi.
– Hắn đang tìm hiểu cái gì?
Khi tất cả mọi người cãi vã với nhau thì Cô Độc Kiếm Thần chỉ nhìn Lý Thất Dạ.
Cô Độc Kiếm Thần là một tên kiếm si, sau khi hắn nhìn kỹ Lý Thất Dạ thì không thèm nhìn những người khác nữa, cũng không quan tâm xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Cô Độc Kiếm Thần là một vị Chân Thần cửu trọng thiên, vô cùng lợi hại. Khi hắn quan sát cẩn thận thì phát hiện manh mối. Lúc này, hắn biết Lý Thất Dạ đang nhập định tìm hiểu thứ gì đó.
Câu nói của Cô Độc Kiếm Thần đánh vỡ tất cả ồn ào, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ, lúc này mọi người mới thấy Lý Thất Dạ thực sự có điểm khác thường.
Tất cả mọi người nhìn tới, chỉ thấy Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn tại chỗ, giống như tượng đá.
– Là nhập định ngộ đạo sao.
Sau khi được Cô Độc Kiếm Thần nhắc nhở, rồi sau đó nhìn thần thái của Lý Thất Dạ, tất cả mọi người hiểu ra.
Trước đó mọi người còn tưởng rằng Lý Thất Dạ khinh thường quần hùng, không muốn nói chuyện với mọi người. Dù sao trước đây hắn cũng như vậy, ngay cả khi đối mặt với Truy Phong Thần Ẩu thì hắn cũng nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ.
Thế nhưng bây giờ sau khi bi Cô Độc Kiếm Thần vạch trần thì mọi người mới hiểu ra, lần này khác với những lần trước, Lý Thất Dạ không phải đang nhắm mắt dưỡng thần, mà là nhập định ngộ đạo.
Bị Cô Độc Kiếm Thần vạch trần, Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc lập tức biến sắc. Vũ Băng Ngưng cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không để người khác nhìn ra manh mối. Thế nhưng Lăng Tịch Mặc chưa từng trải sóng gió, nàng hoàn toàn biến sắc, sắc mặt trắng bệch.
Mọi người nhìn sắc mặt của Lăng Tịch Mặc thì đã xác định lần này khác với những lần trước, Lý Thất Dạ thật sự đang nhập định ngộ đạo.
Vũ Băng Ngưng vẫn lạnh mặt, không trả lời Cô Độc Kiếm Thần.
Cô Độc Kiếm Thần cũng không quan tâm, hắn lập tức nhìn vách đá. Hắn là một vị Chân Thần cửu trọng thiên, có nhãn lực hơn người, có thực lực cùng tuệ căn hơn người. Hắn cẩn thận quan sát vách đá, nói rằng:
– Vách đá này có gì đó rất là lạ.
Cô Độc Kiếm Thần nói vậy làm cho mọi người chú ý. Trước đó chưa có ai chú ý tới vách đá này, mọi người đều cảm thấy vách đá này không hề đặc biệt, chỉ là một vách đá bình thường tới mức không thể nào bình thường hơn mà thôi.
Bây giờ nghe Cô Độc Kiếm Thần nói vậy, mọi người vội vàng nhìn vách đá này, thậm chí có người còn mở thiên nhãn, thế nhưng cũng không thể nhìn ra điều gì đặc biệt.
Lúc này, Cô Độc Kiếm Thần mở thiên nhãn, thiên nhãn của hắn giống như một viên bảo thạch to lớn, tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Khi ánh sáng từ thiên nhãn của Cô Độc Kiếm Thần rơi lên vách đá thì vách đá này tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, thế nhưng còn lâu mới bằng cảnh tượng gợn sóng khi Lý Thất Dạ điểm ngón tay. Có thể nói, so với Lý Thất Dạ thì còn kém xa lắm.
Nhìn thấy Cô Độc Kiếm Thần mở thiên nhãn, Bát Tí Thiên Vương cùng Đồ Đao Chân Thần cũng cảm thấy hứng thú, vội vàng mở thiên nhãn, cẩn thận quan sát vách đá này.
Có thể nói, trong đám lão tổ ở đây thì Cô Độc Kiếm Thần có thực lực mạnh nhất. Quan trọng hơn là, Cô Độc Kiếm Thần chấp nhất đại đạo hơn bất kỳ vị lão tổ nào đang có mặt ở đây, vì vậy về mặt nhạy bén với đại đạo, bất kể là Vạn Tí Thiên Vương hay là Đồ Đao Chân Thần, bọn họ đều mặc cảm không bằng.
– Đúng là có gì đó là lạ.
Khi mở thiên nhãn quan sát vách đá này thì Vạn Tí Thiên Vương cùng Đồ Đao Chân Thần đều nhìn ra manh mối.
– Đây là một khối đạo cốt —
Quan sát hồi lâu, Cô Độc Kiếm Thần thất thanh.
Nếu như Lý Thất Dạ không có nhập định tìm hiểu ở chỗ này thì Cô Độc Kiếm Thần cũng sẽ không chú ý tới vách đá này, thậm chí tất cả mọi người đều không chú ý tới vách đá này, bởi vì vách đá này không có điểm nào đáng để mọi người chú ý cả.
Bởi vì Lý Thất Dạ tìm hiểu ở chỗ này nên Cô Độc Kiếm Thần mới chú ý tới chỗ độc đáo của vách đá này, sau một hồi cân nhắc cẩn thận thì hắn có thể khẳng định thứ này chắc chắn là một khối đạo cốt.
Chương 3349: Thừa Lúc Người Khác Gặp Khó (Thượng)
– Kiếm thần, ngươi nói thật hay nói giỡn?
Vừa nghe nói vậy, bất kể Vạn Tí Thiên Vương, hay Đồ Đao Chân Thần, ai ai cũng chấn động, không sao tin nổi.
Bọn họ đều là Chân Thần tầng tám, thế nhưng lại không thể nhìn ra vách đá này là một khối đạo cốt, bọn họ vẫn chưa tìm được đầu mối.
Thế nhưng, về mặt nhạy bén với đại đạo thì bọn họ kém xa Cô Độc Kiếm Thần. Cô Độc Kiếm Thần là một người si, trời sinh có giác quan nhạy bén với đại đạo.
Bây giờ Cô Độc Kiếm Thần nói đây là một khối đạo cốt, tuy rằng Vạn Tí Thiên Vương cùng Đồ Đao Chân Thần có chút hoài nghi, thế nhưng trong lòng đã tán thành ý kiến của Cô Độc Kiếm Thần.
Thế nhưng Cô Độc Kiếm Thần chẳng buồn quan tâm tới Vạn Tí Thiên Vương cùng Đồ Đao Chân Thân, hai mắt nhìn chằm chằm vách đá, thì thào rằng:
– Thứ này… ta không thể nào tìm hiểu được thứ này.
Tuy rằng Cô Độc Kiếm Thần không đoái ngoài gì tới mình, thế nhưng Vạn Tí Thiên Vương cùng Đồ Đao Chân Thần không thể làm gì hơn, bởi vì Cô Độc Kiếm Thần nổi tiếng là cao ngạo.
– Thứ này thật sự là một khối đạo cốt à?
Nghe Cô Độc Kiếm Thần nói, tất cả mọi người đều chấn động, ngay cả tồn tại cấp bậc lão tổ cũng trợn trừng hai mắt, cẩn thận quan sát vách đá này, muốn tìm kiếm một chút ít đầu mối.
Thế nhưng bất kể bọn họ có trừng mắt to như thế nào thì cũng không thể nhìn ra chút đầu mối gì từ vách đá này.
Tất cả mọi người đều bị vách đá thu hút sự chú ý, rất nhiều lão tổ trợn to đôi mắt, muốn nhìn ra chút gì đó từ vách đá này.
– Thật sự có một khối đạo cốt lớn đến như vậy sao? Chuyện này… không thể nào được.
Cũng có người không tin lắm. Tuy rằng trong Tệ Thú Thành có đạo cốt, thế nhưng đạo cốt mà mọi người biết chỉ lớn bằng bàn tay mà thôi.
Còn vách đá ở trước mắt lớn bao nhiêu? Thế gian này đào đâu ra đạo cốt khổng lồ tới như vậy chứ? Đây là chuyện không thể nào.
Tuy có mấy người không tin, thế nhưng Cô Độc Kiếm Thần đã khẳng định đây là một khối đạo cốt nên bọn họ không nhất thiết phải phủ nhận.
– Thứ này… có lẽ đúng là đạo cốt.
Qua hồi lâu, bất kể Đồ Đao Chân Thần hay là Vạn Tí Thiên Vương, bọn họ đều dám khẳng định, thứ này đúng là đạo cốt.
Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy rất khó tin nổi vì khối đạo cốt này quá khổng lồ, nguyên cả một vách đá là đạo cốt, khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng sau khi cân nhắc một lúc thì bọn họ dám chắc vách đá này là đạo cốt. Khối đạo cốt này, có lẽ là đạo cốt lớn nhất thế gian.
– Thứ này… nhìn không thấu.
Cuối cùng, bất luận Đồ Đao Chân Thần hay là Vạn Tí Thiên Vương, bọn họ đều phải bỏ cuộc. Về điểm này, bọn họ thật sự không bằng Cô Độc Kiếm Thần.
Thế nhưng Cô Độc Kiếm Thần cũng không cách nào tìm hiểu được ảo diệu của khối đạo cốt này. Hắn cũng cẩn thận suy nghĩ, tuy không thể tìm hiểu thế nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ.
– Thứ này là một khối đạo cốt tuyệt thế vô song chăng?
Ngay cả Đồ Đao Chân Thần cùng Vạn Tí Thiên Vương cũng khẳng định thứ này là đạo cốt nên tất cả mọi người không còn hoài nghi thứ này có phải là đạo cốt hay không nữa.
Đạo cốt là nguyên mặt vách núi, thật sự quá chấn động tâm thần. Có lão tổ hít lạnh, thì thào rằng:
– Đồn rằng Đạo Giải Chân Đế chỉ lấy được một khối đạo cốt to bằng bàn tay thì đã trở thành Chân Đế kinh diễm nhất. Nếu như tìm hiểu được khối đạo cốt này thì chẳng phải là vạn thế vô địch hay sao?
Nghĩ tới khả năng này, vô số người tim đập thình thịch, vô số người thèm thuồng chảy dãi. Thế nhưng bất kể bọn họ mở mắt to như thế nào thì cũng không thể nhìn ra được thứ gì.
Bị Cô Độc Kiếm Thần vạch trần, Vũ Băng Ngưng âm thầm lo lắng. Thế nhưng bây giờ thấy mọi người đều quan tâm tới khối đạo cốt này, Vũ Băng Ngưng mới âm thầm thở phào.
Ngay khi Vũ Băng Ngưng âm thầm thở phào thì Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn nhìn nhau, cả hai lập tức bước lên phía trước.
Nhìn thấy Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn bước lên phía trước, Vũ Băng Ngưng lập tức rùng mình, chuyện nàng lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.
– Lý Thất Dạ, hôm nay chúng ta nhất quyết sinh tử!
Lúc này, Bàn Long công tử lạnh lùng quát:
– Có dám đánh với ta một trận hay không!
Bàn Long công tử bất ngờ khiêu chiến Lý Thất Dạ để cho tất cả mọi người nhìn nhau. Mọi người đều biết Lý Thất Dạ hiện tại đang nhập định ngộ đạo, hắn căn bản không thể ứng chiến.
Thế nhưng mọi người cũng biết đây là lúc Lý Thất Dạ yếu nhất. Hắn đang nhập định ngộ đạo, một khi bị cắt đứt, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thân tử đạo tiêu. Rất hiển nhiên, đây là thời cơ tốt nhất của Bàn Long công tử.
Bàn Long công tử khiêu chiến Lý Thất Dạ chỉ là mượn cớ mà thôi, bọn họ muốn mượn cơ hội này diệt trừ Lý Thất Dạ.
Còn phía lão tổ như Vạn Tí Thiên Vương thì chỉ lạnh lùng quan sát, không hề ngăn cản Bàn Long công tử.
Mặc dù lão tổ như bọn họ không muốn làm chuyện này, thế nhưng có người trẻ tuổi gánh tiếng xấu dùm, bọn họ cớ sao không làm.
– Nếu như Bàn Long công tử muốn khiêu chiến công tử của chúng ta thì hãy hẹn thời gian, hẹn địa điểm, công tử của chúng ta chắc chắn phụng bồi.
– Hẹn ngày chi bằng đụng mặt.
Kiếm Tôn cười nói:
– Ngay bây giờ đi, cần gì phải hẹn thời gian địa điểm chứ. Ta thấy, nơi này rất thích hợp quyết chiến. Ngay chỗ này, ngay bây giờ, hãy phân cao thấp đi.
– Đã như vậy thì tính luôn cả ta.
Ma Đao thái tử cũng cười lạnh lùng, nói.
Nhìn thấy đám người Ma Đao thái tử bắt tay với nhau muốn mượn cơ hội này loại trừ Lý Thất Dạ, không ít người hít lạnh, rất nhiều người nhìn nhau. Tuy trong lòng khinh thường cách làm của đám người Ma Đao thái tử, thế nhưng có câu châm ngôn này rất hay, thừa lúc hắn bệnh lấy mạng của hắn.
Bây giờ chính là lúc Lý Thất Dạ yếu ớt nhất, lúc này không lấy mạng của hắn thì còn chờ tới lúc nào nữa.
– Một đám chết nhát.
Vũ Băng Ngưng sao mà không hiểu ý đồ của bọn người Ma Đao thái tử chứ. Nàng lạnh lùng nhìn bọn họ, cười lạnh rằng:
– Ở ngoài Tệ Thú Thành, một kiếm kia của công tử đã hù các ngươi bể mật, chạy trối chết. Hôm nay đột nhiên to gan, chỉ đơn giản là thừa lúc người khác gặp khó mà thôi.
Câu nói này của Vũ Băng Ngưng chà đạp mạnh lên vết thương của bọn người Ma Đao thái tử. Ngày đó ở ngoài Tệ Thú Thành, khoái kiếm của Lý Thất Dạ vừa xuất hiện, bọn người Ma Đao thái tử sợ hãi nhượng bộ, cũng làm cho bọn họ cảm thấy nhục nhã.
Chương 3350: Thừa Lúc Người Khác Gặp Khó (Hạ)
Bây giờ bị Vũ Băng Ngưng nói huỵch toẹt, chà đạp mạnh lên vết thương của bọn họ, làm bọn họ đỏ mặt đỏ mày, cực kỳ khó coi, vừa thẹn vừa giận, thậm chí xấu hổ quá hóa giận dữ.
– Nữ võ thần, ngươi với ma đầu thông đồng làm bậy, đã không còn là người trong chính đạo, sợ rằng ngươi cũng khó thoát chết.
Kiếm Tôn quá xấu hổ, đanh mặt, nói lạnh lùng.
– Tùy các ngươi muốn nói gì cũng được.
Vũ Băng Ngưng lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, cho dù danh dự bị hạ nhục thì nàng cũng không quan tâm, cười lạnh rằng:
– Các ngươi muốn khiêu chiến công tử của ta thì hãy đánh với ta một trận, trước tiên phải qua cửa ải của ta đã.
Vũ Băng Ngưng bất ngờ khiêu chiến ba người Ma Đao thái tử để cho tất cả mọi người có mặt ở nơi này nhìn nhau, nhất thời, tất cả mọi người đều quan sát bọn họ.
– Nữ võ thần đúng là nữ võ thần, không hổ là truyền nhân của Chu Tương võ đình.
Có người cảm khái rằng.
Bàn Long công tử giận dữ, lạnh giọng rằng:
– Nữ võ thần, ngươi quá đề cao bản thân mình rồi, ngươi cho rằng chỉ bằng sức của mỗi mình ngươi có thể đánh lại chúng ta sao?
Cũng khó trách Bàn Long công tử giận dữ. Trước đây không lâu ba người bọn họ liên thủ muốn giết Bình Thành công tử, làm cho uy danh của Bình Thành công tử vượt qua bọn họ. Sau đó bọn họ bị một kiếm của Lý Thất Dạ hù chạy. Có thể nói mấy ngày gần đây lần nào ra tay cũng không thuận lợi. Bây giờ lại bị Vũ Băng Ngưng khiêu chiến như vậy, đúng là dẫm bẹp uy danh của bọn họ.
Nên biết, tam công tử cùng đao kiếm song tuyệt vốn là tồn tại đứng đầu thế hệ trẻ ở Vạn Thống Giới, thế nhưng bọn họ lại nhiều lần bị người khác khiêu chiến, để uy danh của bọn họ mất mát, khiến cho Bàn Long công tử giận dữ.
Hôm nay nếu như bọn họ không đánh lại Vũ Băng Ngưng thì ba người bọn họ không cần phải cắm dùi ở Vạn Thống Giới nữa.
– Các ngươi thử thì sẽ biết.
Cho dù lấy một đánh ba thì Vũ Băng Ngưng vẫn kiêu căng lạnh lùng, lạnh lùng nhìn ba người bọn họ.
– Được, đã như vậy thì chúng ta sẽ lĩnh giáo vô thượng võ kỹ của nữ võ thần.
Ma Đao thái tử cười lớn. So với Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn yêu quý thanh danh thì Ma Đao thái tử có cái nhìn thoáng hơn.
Đã có cơ hội lấy ba đánh một, Ma Đao thái tử sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
– Được, vậy thì chúng ta sẽ lĩnh giáo tuyệt thế thuật của Chu Tương võ đình.
“Keng —” Lúc này, Kiếm Tôn rút trường kiếm, hàn quang lấp lóe, soi lóa mắt tất cả mọi ngời, ánh kiếm kinh khủng không ai dám nhìn thẳng.
– Đã như vậy, còn chần chờ gì nữa?
Bàn Long công tử cười lạnh lùng, lạnh lùng nói:
– Nếu như nữ võ thần muốn chôn chung với nữ võ thần thì chúng ta tác thành là được.
Nói xong thì có tiếng “đùng” rất lớn, tám cánh tay của hắn nâng tám món bảo vật, bùng nổ sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, uy hếp thập vạn đại địa.
Trong lòng Bàn Long công tử cảm thấy rất uất ức. Đầu tiên là Bình Thành công tử lấy một đánh ba, bây giờ lại có Vũ Băng Ngưng lấy một đánh ba. Giống như ba người bọn họ là thứ mà ai ai cũng có thể khiêu chiến. Bọn họ chính là thiên tài mạnh nhất đương thời nha!
“Vù!” Ma Đao thái tử cũng cầm ma đao trong tay, thổ nạp ma khí đáng sợ. Toàn thân Ma Đao thái tử đều bị ma khí bao phủ, khiến người ta run rẩy.
Nhìn thấy ba người Ma Đao thái tử đều cầm vũ khí trong tay, Vũ Băng Ngưng không dám khinh địch. Lần này nàng thu hồi trường kiếm của mình, sau đó chỉ nghe “keng”, nàng đổi một món binh khí khác, là một thanh chiến kích.
“Đùng —”
Lúc này, Bàn Long công tử lấy ra một bảo ấn. Thế nhưng bảo ấn này không đánh về phía Vũ Băng Ngưng mà là treo trên đỉnh đầu của hắn, rũ xuống đại đạo pháp tắc, đại đạo pháp tắc dày đặc bao phủ cả người hắn.
“Leng keng”
Kiếm Tôn cũng nhấc tay trái, một thanh thần kiếm vô cùng to lớn xuất hiện. Từng thanh thần kiếm trôi lơ lửng quanh người hắn, xoay tròn chầm chậm tạo hình một bức tường kiếm to lớn, che chở toàn thân hắn.
Còn phần Ma Đao thái tử thì dứt khoát sử dụng thuật độn hình, biến mất không còn tăm tích.
Mới vừa rồi bọn họ đều chứng kiến thuật độn hình đánh lén của Vũ Băng Ngưng, vì vậy lúc này bọn họ đều bày ra tư thế phòng thủ, đề phòng Vũ Băng Ngưng đánh lén.
– Giết —
Vũ Băng Ngưng không nhiều lời, quát lạnh, chớp mắt biến mất.
Tức thì, đám người Kiếm Tôn mở thiên nhãn, chiếu khắp thiên địa, muốn tìm kiếm Vũ Băng Ngưng, thế nhưng không thể tìm thấy gì cả.
“Rầm”
Chớp mắt, chiến kích đâm thủng hư không. Ma Đao thái tử đang độn hình bị ép phải hiện hình. Ma Đao thái tử hét dài, chớp mắt, bóng đao che kín thiên địa.
– Giết —
Nhìn thấy Vũ Băng Ngưng đánh nát hư không ép Ma Đao thái tử phải hiện hình, đồng thời nàng cũng bại lộ hành tung của mình. Tức thì, Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn hét dài, nhanh chóng đánh về phía Vũ Băng Ngưng.
Bàn Long công tử hét dài, tám món bảo khí đánh xuống, trấn áp từ bốn phương tám hướng, nghiền nát không gian, phong tỏa thiên địa. Hắn không cho Vũ Băng Ngưng cơ hội chạy trốn.
Còn Kiếm Tôn thì kiếm vang cửu thiên. Chỉ nghe “keng”, ánh kiếm óng ánh, một chiêu kiếm tuyệt diệu không gì sánh bằng chém xuống, kiếm đạo cuồn cuộn, chớp mắt khóa chặt Vũ Băng Ngưng, ánh kiếm lướt qua, muốn lấy đầu Vũ Băng Ngưng.
Có thể nói, ba người bọn họ ra tay trong nháy mắt, không chừa cho Vũ Băng Ngưng một chút cơ hội nào cả. Bọn họ muốn đánh một đòn trí mạng, muốn một chiêu dồn Vũ Băng Ngưng vào chỗ chết.
Thế nhưng, bất luận Bàn Long công tử nghiền nát không gian như thế nào, phong tỏa thiên địa ra làm sao thì cũng không thể nhốt được Vũ Băng Ngưng. Chỉ nghe “vù”, Vũ Băng Ngưng chớp mắt biến mất, thoát khỏi vùng không gian này.
Lần này không chỉ bởi Tế Thế Thảo cực kỳ nghịch thiên mà còn bởi chính thuật độn hình của bản thân Vũ Băng Ngưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn lợi hại hơn cả Ma Đao thái tử.
“Phốc —”
Ngay khi Vũ Băng Ngưng biến mất, hàn mang thình lình xuất hiện sau lưng Kiếm Tôn. Hàn mang đâm tới trái tim của Kiếm Tôn bằng tốc độ nhanh nhất, đòn đánh này khiến trái tim Kiếm Tôn phát lạnh.
Trong nháy mắt, những thanh thần kiếm vờn quanh Kiếm Tôn bừng sáng hào quang, thần kiếm phóng to, hóa thành một bức tường kiếm kín kẽ không để lọt một ngọn gió.
Hơn nữa trong nháy mắt này Kiếm Tôn còn đánh ngược lại một chiêu, tư thái khai thiên phách địa, muốn đánh bay chiến kích.
“Keng —” Hoa lửa văng tung tóe, tiếng “keng” này không chỉ là tiếng chiến kích của Vũ Băng Ngưng đâm thủng tường kiếm mà đồng thời là tiếng va chạm của chiêu kiếm của Kiếm Tôn với chiến kích, đinh tai nhức óc.