Đế Bá Audio Podcast
Tập 669 [Chương 3341 đến Chương 3345]
❮ sautiếp ❯Chương 3341: Thú Tuyền (Hạ)
Cũng có người nhìn thấy một viên đạo cột màu vàng ở trong thâm cốc, gợi ra không ít náo động. Có người lập tức lẻn vào thâm cốc, chỉ nghe “bùng” một cái, tu sĩ còn chưa kịp phản ứng thì chỉ thấy thâm cốc nổi sương mù, toàn thân của hắn cứng ngắc, ngã xuống đất, đi đời nhà ma.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, không ít người sởn tóc gáy, không dám tiến thêm nữa.
Tuy rằng thật sự phát hiện một vài viên đạo cốt trong vùng thế giới này, thế nhưng chúng đều tồn tại ở các vùng hung hiểm, làm mọi người khó lòng vượt qua được. Rất nhiều người tham lam còn chưa kịp lấy được đạo cốt thì đã ném luôn tính mạng của mình.
Đạo cốt bị phát hiện đều xuất hiện ở những nơi cực kỳ hung hiểm, muốn lấy được chúng nó còn khó hơn cả lên trời. Thậm chí dù có vài người lấy được đạo cốt thế nhưng cũng vô dụng, bởi vì bọn họ không thể hiểu hết ảo diệu của nó.
– Đạo cốt từ đâu mà ra?
Tuy phát hiện đạo cốt, thế nhưng lại không thể lấy được, làm cho mọi người hết sức phiền muộn. Đồng thời, bọn họ cũng hết sức tò mò.
– Không biết.
Ngay cả lão tổ đạo thống cũng không rõ lai lịch của Tệ Thú Thành, nói rằng:
– Đồn rằng sau khi tệ thú chết thì sẽ quay về tạo hóa, chỉ chừa lại một viên xương thú tốt nhất. Mà viên xương thú này sẽ được vùng thế giới này thai nghén, cất chứa đại đạo. Nếu như ngươi có được đạo cốt thì ngươi hãy tìm hiểu nó, bởi vì đây chính là ảo diệu nguyên thủy nhất…
-… Điều này rất có ích cho việc tu hành trong tương lai, thậm chí còn tốt hơn cả việc ngươi tu luyện công pháp thủy tổ. Bởi vì công pháp thủy tổ do chính thủy tổ sáng chế, nó đã thành hình, chỉ thích hợp với bản thân của thủy tổ. Thế nhưng nếu như ngươi có thể tìm hiểu được ảo diệu nguyên thủy nhất thì nó là thứ thích hợp với ngươi nhất, thậm chí có thể trở thành một phần căn cơ của ngươi.
Vị lão tổ này nói từ từ, làm không ít vãn bối nghe say sưa.
– Nghe nói Đạo Giải Chân Đế có được một viên đạo cốt.
Có một vị lão tổ nói rằng:
– Cũng chính bởi vì vậy nên hắn mới có thể kích hoạt được đạo nguyên của Phục Ngưu đạo thống. Bằng không, chỉ bằng quyển [Phục Ngưu Kinh] mà hắn có được thì căn bản không thể nào kích hoạt được đạo nguyên đã chết héo.
Nghe các lão tổ nói vậy, mọi người càng thèm thuồng đạo cốt của Tệ Thú Thành. Thế nhưng muốn lấy được đạo cốt thì còn khó hơn cả lên trời. Từng có lão tổ cực kỳ mạnh mẽ ra tay, thế nhưng cũng không thể lấy được một viên đạo cốt nào.
Cũng chính vì vậy, đạo cốt càng có vẻ quý giá.Nguồn truyện audio Podcast
Trong khi mọi người hối hả cướp thú đản, giựt thú tuyền, lấy đạo cốt thì ba người Lý Thất Dạ cưỡi Quỳ Ngưu đi nhanh, một đường đi thẳng, bỏ xa tất cả mọi người ở phía sau.
Vì vậy ba người Lý Thất Dạ dẫn đầu con đường này. Tuy rằng trên đường cũng gặp phải một ít hài cốt tệ thú, thế nhưng những bộ hài cốt này so với Quỳ Ngưu thì quá yếu, vì vậy những bộ hài cốt tệ thú này cũng thoái lui, không dám chống lại.
Cuối cùng, con tệ thú này đi tới đằng trước một ngọn núi lớn cực kỳ xa xôi. Không, nói chính xác hơn thì đây là một dãy núi to lớn.
Nhìn dãy núi này từ xa thì nó giống như một con tệ thú to lớn ngoài sức tưởng tượng đang nhằm nhoài trên đại địa. Hơn nữa, dãy núi này là một chỉnh thể, giống như do một con tệ thú biến thành.
Dãy núi này quá lớn, dọc đường tới đây, những dãy núi mà bọn họ từng thấy đều không thể so bì với dãy núi này.
Khi chưa kịp tới gần dãy núi này thì từ xa đã cẩm nhận được thú tức cuồn cuộn phả vào mặt, giống như có một con vua của các loài thú đang ở nơi này, thú tức kinh khủng tới mức khiến trái tim rung lên, cảm thấy sởn tóc gáy, có một loại cảm giác không thể diễn tả được bằng lời.
Ngay cả tệ thú bễ nghễ thiên hạ như Quỳ Ngưu cũng thu bớt khí tức của mình, giống như rất kính nể dãy núi vô cùng to lớn này, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ hơn.
– Đây… đây là núi gì.
Nhìn thấy dãy núi to lớn này, cảm nhận được thú tức cuồn cuộn vô tận, Vũ Băng Ngưng chấn động.
Lúc này, Quỳ Ngưu từ từ đi tới, cho dù đằng sau có tệ thú đi tới nơi này, thế nhưng chúng nó đều vội vàng dừng lại, không dám vào núi. Chúng nó chỉ có thể đứng nhìn dãy núi to lớn này từ đằng xa.
Tệ thú Quỳ Ngưu cõng đám người Lý Thất Dạ chầm chậm đi vào dãy núi này. Đi vào dãy núi không được bao lâu thì nó dừng lại.
Sau khi tệ thú Quỳ Ngưu dừng lại thì chỉ thấy nơi này là một khe núi, trước mắt có một hồ đá khô cạn. Hồ đá này không giống như nhân công xây thành, là loại hồ có nhiều loạn thạch chất thành, giống như tự nhiên mà có. Bởi vì có quá nhiều tệ thú tới nơi này uống nước, lâu dần, thì có một hồ đá như vậy.
Chỉ là hồ đá này đã khô cạn, không có bất cứ thứ gì. Sau khi tệ thú Quỳ Ngưu dưng lại thì đứng im không hề nhúc nhích, giống như đang lẳng lặng chờ đợi thứ gì đó.
Nếu như đứng nhìn từ trên không, nhìn kỹ vị trí của tệ thú Quỳ Ngưu, ngươi sẽ thấy, nếu như ví dãy núi này là một con cự thú nằm nhoài trên đất thì chỗ mà tệ thú Quỳ Ngưu đứng chính là trước cái miệng rộng của con cự thú này, giống như ngày trước có một con cự thú đang cúi đầu uống nước ở nơi này.
– Sao vậy?
Nhìn thấy tệ thú Quỳ Ngưu đứng ở chỗ này không nhúc nhích, Vũ Băng Ngưng hỏi.
– Chờ.
Lý Thất Dạ ngồi trên bả vai tệ thú Quỳ Ngưu, nhắm mắt dưỡng thần, dường như không hề sốt ruột.
Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc chỉ có thể im lặng chờ đợi theo, các nàng không biết Lý Thất Dạ tới Tệ Thú Thành là vì vật gì.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng “rầm”, chỉ thấy hồ đá bốc lên nước suối. Nước suối từ dưới lòng đất phun lên có màu trắng đục như sữa, hơn nữa khi nước suối phun ra khỏi mặt đất thì có mùi thơm xông vào mũi, và hình như mùi thơm này là mùi thơm của sữa.
Lúc này, nhiều nơi trên vùng thế giới này cũng phun ra thú tuyền tương tự. Nhưng nếu như có người so sánh thú tuyền trước mắt với thú tuyền ở những nơi khác thì nhất định sẽ phát hiện thú tuyền ở nơi này càng đục màu hơn, càng đậm đặc hơn, đậm đặc giống như sữa thú.
Lại ngửi cẩn thận, sẽ thấy mùi thơm mà thú tuyền trước mắt tỏa ra càng thuần chính, thậm chí trong mùi hương này còn có mùi tinh khiết không thể diễn tả bằng lời.
So với những thú tuyền khác thì hình như thú tuyền trước mắt mới là nguồn gốc của tất cả thú tuyền trong mảnh đất này. Thú tuyền ở những nơi khác dường như đã bị pha loãng, hoàn toàn không thể so sánh với thú tuyền này.
Chương 3342: Cự Mạch
Khi thú tuyền xuất hiện, tệ thú Quỳ Ngưu cúi đầu uống, uống rất thả cửa, bởi vì không có tệ thú nào tranh chấp với nó, tệ thú Quỳ Ngưu độc chiếm toàn bộ thú tuyền.
– Thú tuyền —
Nhìn thấy nước suối phun lên, Vũ Băng Ngưng giật mình. Nàng cũng nghe nói tới truyền thuyết này, nhưng không ngờ mình lại có thể tận mắt nhìn thấy.
– Thú tuyền này có lợi ích gì?
Lăng Tịch Mặc hiếu kỳ.
– Có thể ích thọ duyên niên.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Mà đối với tệ thú thì hiệu quả càng mạnh hơn, thậm chí có thể phản lão hoàn đồng.
– Ích thọ duyên niên!
Nghe vậy, Lăng Tịch Mặc chấn động, nhìn thú tuyền phun lên ào ào, trái tim của nàng đập thình thịch.
Đương nhiên, lấy tuổi thọ bây giờ của Lăng Tịch Mặc thì không cần thú tuyền ích thọ duyên niên. Thế nhưng đám lão nhân của Lăng gia lại cần, nhưng lấy thực lực của đám lão nhân ở Lăng gia, bọn họ không có vốn liếng để đi tới nơi này.
Tuy rằng Lăng Tịch Mặc tim đập thình thịch, thế nhưng nhìn tệ thú Quỳ Ngưu cúi đầu uống ừng ực, nàng không dám xằng bậy. Đạo hạnh của nàng nhỏ yếu như vậy, nếu như dám cướp đoạt thú tuyền với tệ thú Quỳ Ngưu, chỉ sợ nó hừ nhẹ một hơi thì đã có thể biến nàng thành tro bụi.
– Đi đi, mang một ít trở lại cũng tốt.
Lý Thất Dạ cười nhẹ, nói rằng:
– Bằng không thì uổng công chuyến này tới Tệ Thú Thành. Hơn nữa, thú tuyền ở nơi này quý giá hơn những nơi khác rất nhiều lần. Nếu như ngươi không cưỡi tệ thú cấp bậc này thì sợ rằng ngươi sẽ không có cơ hội lấy được loại thú tuyền này.
Thấy Lý Thất Dạ lên tiếng, Lăng Tịch Mặc vui vẻ, vội vàng đi xuống, đi hứng thú tuyền.
– Ta cũng mang một ít trở về.
Vũ Băng Ngưng cũng nhảy xuống, lấy ra một cái bình hứng thú tuyền. Tuy rằng nàng cũng không cần thú tuyền, thế nhưng có thể dùng để hiếu kính trưởng bối, hoặc giữ lại sau này tự mình dùng.
Cũng không biết có phải vì Lý Thất Dạ lên tiếng hay là vì ở đây không có tệ thú khác tranh cướp thú tuyền nên tệ thú Quỳ Ngưu đang uống ừng ực chỉ liếc nhìn hai người Lăng Tịch Mặc một chút rồi tiếp tục uống thú tuyền, lười quan tâm tới hai người bọn họ.
Sau đó Lý Thất Dạ cũng tiện tay hứng một bình thú tuyền, nhìn lên bầu trời, lạnh nhạt nói:
– Tới lúc tiếp tục lên đường rồi.
Quả nhiên, sau khi Lý Thất Dạ dứt lời thì chỉ nghe thấy tiếng ùng ục, một ao thú tuyền tràn đầy rút hết vào trong lòng đất, hồ đá không còn sót lại một giọt thú tuyền nào.
Cùng lúc đó, tất cả thú tuyền trên vùng thế giới này đều khô cạn, tất cả thú tuyền biến mất vào trong lòng đất. Bất luận tệ thú có uống được thú tuyền hay không, thời gian vừa tới, tất cả thú tuyền đều biến mất hết.
– Má nó, ta vẫn chưa có hứng được thú tuyền!
Nhìn thấy thú tuyền khô cạn, có tu sĩ chửi ầm lên.
– Đến muộn rồi —
Có tu sĩ vừa chạy tới nơi này thì thú tuyền đã biến mất, hối hận hét lớn.
Không chỉ có tu sĩ hối hận mà ngay cả tệ thú khi nhìn thấy thú tuyền biến mất cũng ngẩng đầu rống lớn, nhìn rất phẫn nộ. Có rất nhiều tệ thứ vẫn chưa kịp uống thú tuyền đã phải trơ mắt nhìn thú tuyền biến mất. Nhất thời, vùng đất này đầy tiếng thú rống, tiếng thú rống rung chuyển đất trời, hù mọi người sợ hãi.
Sau khi thú tuyền biến mất thì phản ứng của tệ thú Quỳ Ngưu rất bình tĩnh, giống như nó đã nhìn quen chuyện này, không hề lạ lẫm.
– Chúng ta đi thôi.
Sau khi nhìn thấy thú tuyền biến mất thì Lý Thất Dạ nói.
Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc hoàn hồn, vội vàng nhảy lên vai của tệ thú Quỳ Ngưu, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Lúc này tệ thú Quỳ Ngưu lại tiến tục tiến tới, đi sâu vào dãy núi. Hình như đây không phải là lần đầu tiên nó vào dãy núi này, hết sức quen thuộc đường đi, thậm chí có thể nói là ngựa quen đường cũ.
Dãy núi này kéo dài mười vạn dặm, cực kỳ rộng lớn. Ở trong một dãy núi to lớn như thế này, kỳ phong có khắp mọi nơi, thắng cảnh đẹp không sao tả xiết. Có thác nước từ trên trời trút xuống, có núi tuyết vờn quanh như ngọc long, cũng có hồ nước xanh màu ngọc bích nhìn tựa như một viên minh châu…
Nơi đây giống như tự cấu thành một vùng thế giới, có một số bảo vật vượt xa sức tưởng tượng. Khi tệ thú Quỳ Ngưu đi qua một ngọn núi, chỉ thấy trên vách núi này có một sào huyệt.
Chỉ thấy sào huyệt này được xây bằng lông của thần điểu, lông chim lấp loáng kim quang, vô cùng mềm mại, giống như nó chính là lông chim mềm mại nhất thế gian vậy.
Bên trong sào huyệt xây bởi lông chim này có một viên thú đản. Viên thú đản này không lớn, chỉ to cỡ cái bát, so với những thú đản to bằng cái chậu rửa mặt ở những nơi khác thì viên thú đản này nhìn có vẻ nhỏ gọn hơn rất nhiều.
Viên thú đản này tựa như ngọc bích, tỏa ra ánh sáng xanh bích mềm mại. Viên thú trứng này rất xinh đẹp, nhìn chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta không thể liên tưởng nó với quả trứng.
Viên thú đản này thỉnh thoảng phun ra chân hỏa, loại chân hỏa này rất khủng bố. Đừng nói tu sĩ cường giả mà ngay cả Chân Thần phổ thông chạm vào cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.
– Là thú đản.
Nhìn thấy viên thú đản này, Vũ Băng Ngưng biến sắc.
– Trứng tốt.
Lý Thất Dạ nhìn viên thú đản này, cười nhạt, nói rằng:
– Tuy không thể ấp ra được một con Chu Tước, thế nhưng huyết thống của nó rất gần với Chu Tước, nói không chừng tương lai sẽ trở thành tồn tại giống như con tệ thú này.
Nói xong thì vỗ nhẹ lên đầu của tệ thú Quỳ Ngưu.
– Mạnh như vậy sao!
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc rung động.
Cho dù các nàng chưa từng thấy con tệ thú này ra tay, thế nhưng khi nó xuất hiện thì đã làm tất cả tệ thú khác bái lạy, qua đó có thể biết bản thân nó khủng bố như thế nào.
– Đúng vậy.
Lý Thất Dạ gật đầu, nhưng không nhúc nhích, mặc cho tệ thú cõng mình rời đi.
– Tại sao lại không lấy?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích, Vũ Băng Ngưng hiếu kỳ. Nên biết, nếu như người khác biết tới viên thú đản này thì chắc chắn sẽ có vô số người điên cuồng.
– Chỉ là huyết thống gần với Chu Tước mà thôi, không phải là Chu Tước thật sự.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Nếu như là Chu Tước thật sự thì còn khiến ta cảm thấy hứng thú, thế nhưng chỉ là huyết thống gần gũi thì kém nhau rất xa. Đây không phải là vấn đề mạnh hay không mạnh, mà là bản thân của thần thú có giá trị riêng của nó, giá trị của nó cao hơn sức mạnh của bản thân nó, đây mới thật sự là thứ vô giá.
– Có lòng bồi dưỡng một con tệ thú mạnh thì chi bằng bồi dưỡng một vị thủy tổ.
Chương 3343: Một Khối Đạo Cốt (Thượng)
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Giống như con tệ thú này, khi nó quyết đấu với thủy tổ thì sẽ không chiếm được tiện nghi, nhất là thủy tổ Tiên Thống, nó căn bản không thể chống lại.
Nói xong thì vỗ lên đầu của tệ thú Quỳ Ngưu.
Tệ thú Quỳ Ngưu bất mãn với câu nói của Lý Thất Dạ, thấp giọng rống lên, thế nhưng không hề nổi giận. Hình như nó đã khai trí, tệ thú bình thường không thể so sánh với nó, nó đã có được trí tuệ.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Vũ Băng Ngưng cùng Lý Thất Dạ đều ngẩn người. Đối với rất nhiều người, ấp ra được một con tệ thú mạnh mẽ là chuyện rất ước ao, giống như Đạo Giải Chân Đế năm đó, hắn ấp ra được một con Bệ Ngạn, mà con Bệ Ngạn này bây giờ chính là thủ hộ thần thú của Phục Ngưu đạo thống.
Lăng Tịch Mặc không khỏi nhìn viên thú đản này, nhưng nàng lại không dám mơ tưởng tới viên thú đản này. Trước tiên không nói nàng không có thực lực lấy viên thú đản này, cho dù nàng có được thì nàng cũng không có điều kiện để ấp cùng bồi dưỡng một con thần thú.
Dù sao, thứ như thần thú, không phải ai cũng có tư cách có. Chỉ có người mạnh tới một trình độ nhất định thì mới có thực lực để ấp cùng bồi dưỡng một con thần thú.
Tệ thú Quỳ Ngưu tiếp tục cõng Lý Thất Dạ đi sâu hơn, giữa đường có đi qua một vách nham thạch, hai mắt Lý Thất Dạ ngưng lại, cười nhạt:
– Có chút thú vị.
Lúc này, hắn đứng dậy.
– Tiểu nhị, ngươi đi đi.
Lý Thất Dã vỗ lên đầu của tệ thú Quỳ Ngưu, sau đó nhảy xuống.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ nhảy khỏi bả vai của tệ thú Quỳ Ngưu, Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc cũng vội vàng nhảy xuống.
Tệ thú Quỳ Ngưu cũng không quan tâm ba người Lý Thất Dạ có ngồi hay không ngồi tiếp, nó không hề bận tâm, tiếp tục tiến tới, chớp mắt đã biến mất vào trong núi non trùng điệp.
Mặt đá nham thạch này nằm trên một ngọn núi, vị trí ngay giữa sườn núi. Dưới vách đá có một thiềm đá dài ngoằng nhô ra ngoài. Nhìn từ xa, giống như có một bục đá đá chuyển động xoay quanh vách đá vậy.
Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc nhìn kỹ vách đá này, các nàng không nhìn ra được manh mối gì, giống như vách đá này chỉ là một vách đá bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Vách đá này không hề nhẵn nhụi, nó giống như những vách núi khác, có rất nhiều chỗ loang lổ, cũng có không ít đá vụn chen mình vào vách đá, nhìn không ra chỗ nào kỳ lạ.
Mặt vách đá này có màu xám nhạt, giống như bao vách đá bình thường khác, hơn nữa có không ít nơi trên vách đá còn mọc ra cỏ dại.
Mặt vách đá này quá bình thường, không hề đặc biệt.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại bị nó thu hút, giống như nó cực kỳ xinh đẹp, nó giống như một báu vật, khiến cho Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc không sao hiểu nổi.
Lúc này, Lý Thất Dạ nhún người nhảy lên, nhảy tới sát vách đá, đứng trên hiên đá, giơ tay xoa nhẹ vách đá thô ráp tới mức có thể đâm rách tay này. Lý Thất Dạ xoa thật nhẹ, động tác rất dịu dàng, giống như xoa da thịt của tình nhân.
Lúc này Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc cũng lần lượt nhún người nhảy lên, đứng trên mái đá cùng với Lý Thất Dạ.
– Quá hoàn mỹ, có thể coi là khởi nguyên.
Lý Thất Dạ sờ nhẹ lên vách đá, cảm khái nói rằng.
Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc nhìn không ra manh mối. Theo các nàng, mặt vách đá này quá bình thường, mặt vách đá như thế này khắp nơi trên thế giới đâu đâu cũng có. Vách đá như vậy, làm gì có cái gì hoàn mỹ chứ.
Lăng Tịch Mặc đưa tay sờ vách đá, thế nhưng đây chỉ là một vách đá hết sức bình thường, vách đá rất thô ráp, thậm chí còn có thể cắt đứt tay, không hề dính dáng gì tới hai chữ hoàn mỹ.
– Thứ này… thứ này sao lại hoàn mỹ?
Vũ Băng Ngưng không phải nghi ngờ Lý Thất Dạ mà chỉ cảm thấy tò mò mà thôi, bởi vì nàng không thể nhìn ra ảo diệu, không thể nhìn ra huyền cơ của thứ này.
– Nhìn kỹ vào.
Lúc này, ngón tay của Lý Thất Dạ tựa như thiên ngoại phi tiên, có một loại tiết tấu cùng thần vận không cách nào diễn tả được bằng lời. Chỉ thấy ngón tay của hắn điểm nhẹ lên vách đá.
Chỉ nghe “ba”, trong nháy mắt, thứ trước mắt các nàng không phải là vách đá mà là một mặt hồ, khi tiếng “ba” vang lên, mặt hồ gợn sóng, sóng nước lăn tăn.
Ngay khoảnh khắc này, thứ mà hai người Vũ Băng Ngưng nhìn thấy không phải là bóng phản chiếu của mình, hơn nữa thứ mà hai nàng thấy lại khác nhau. Lúc này, Vũ Băng Ngưng nhìn thấy một thế giới cực kỳ mênh mông rộng lớn, giống như “Đùng” một cái, vũ trụ nổ tung, một thế giới mới ra đời.
Thế nhưng nó đến vội vàng, đi cũng vội vàng. Tất cả những cảnh này chỉ là thoáng qua, Vũ Băng Ngưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì tất cả những thứ này đã biến mất.
Mà những thứ mà Lăng Tịch Mặc chứng kiến còn ngắn hơn. Lúc này, nàng nhìn thấy một thanh thần kiếm vô thượng xuất hiện. Thanh thần kiếm này chứa đựng vô tận thiên cơ. Thanh thần kiếm này vừa xuất hiện thì lập tức biến mất. Khi nàng muốn nhìn lại lần thứ hai thì đã không còn cơ hội nữa.
Trong nháy mắt, Lăng Tịch Mặc cùng Vũ Băng Ngưng đều bị chấn động. Khi các nàng hoàn hồn, cẩn thận quan sát lại lần nữa thì vách đá vẫn là vách đá, vẫn không có gì đặc biệt, vẫn thô ráp như cũ, thậm chí còn có hơi đứt tay.
Lúc này, bọn họ hoài nghi có phải gặp ảo giác hay không. Thế nhưng lý trí nói cho Vũ Băng Ngưng biết, đây tuyệt đối không phải là ảo giác, thứ nàng vừa nhìn thấy vô cùng chân thật.
– Chuyện… chuyện gì vậy?
Vũ Băng Ngưng hoàn hồn lại, chấn động nói rằng.
– Bởi vì trước mặt ngươi là một khối đạo cốt.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Một… một khối đạo cốt —
Nghe vậy, Vũ Băng Ngưng trố mắt, nói rằng:
– Là vách đá trước mặt sao?
– Chính xác, chính là vách đá trước mặt các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Nhất thời, Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc bối rối, nhất là Vũ Băng Ngưng. Vũ Băng Ngưng cũng từng nghe qua đạo cốt, đạo cốt chỉ to bằng bàn tay, lớn hơn nữa thì chỉ to bằng chậu rửa mặt.
Thế nhưng vách đá trước mắt lớn bao nhiêu? Khối đạo cốt này thật sự quá sức tưởng tượng, thế gian này thật sự có tồn tại một khối đạo cốt như thế này sao?
– Nó… nó quá lớn rồi.
Vũ Băng Ngưng thì thào.
– Vì vậy, đây là một khối đạo cốt không thể nào mang đi được.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Nguồn gốc của nó rất cổ xưa, hơn nữa lai lịch rất kinh thiên. Khối đạo cốt này, quý giá hơn tiên kinh khởi nguyên rất nhiều.
Vất vả lắm Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc mới tỉnh táo lại. Vũ Băng Ngưng học theo Lý Thất Dạ, vươn ngón tay điểm lên vách đá này, thế nhưng không có chuyện gì phát sinh như tưởng tượng, vách đá vẫn là vách đá, dường như nó chỉ là một vách đá bình thường mà thôi.
Chương 3344: Một Khối Đạo Cốt (Hạ)
– Tại sao ta không điểm được cảnh tượng như vừa rồi?
Vũ Băng Ngưng nhìn thấy vách đá không phản ứng, cảm thấy không hiểu.
– Nếu như ai cũng có thể chỉ ra bản nguyên thì chẳng có gì là ảo diệu cả.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Muốn trả lại bản nguyên, ngươi cần phải có thực lực của thủy tổ, hoặc là tồn tại như thủy tổ. Nếu không thì ngươi sẽ không thể làm được, trừ phi ngươi trời sinh đã có một viên tiên tâm.
– Thứ này… thứ này có thể ngộ đạo không?
Tuy Lăng Tịch Mặc biết rất ít, thế nhưng cũng có nghe qua chuyện đạo cốt có thể ngộ đạo.
– Có thể, thế nhưng không phải ai cũng có thể ngộ. Cần phải có thiên phú phi phàm, có đạo tâm kiên định, thông minh tài trí thì mới có thể tìm hiểu.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Ngay cả đạo cốt bình thường thì người bình thường cũng không thể tìm hiểu, càng đừng nói tới khối đạo cốt trước mắt này.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại.
Thấy vậy, Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc cũng học theo Lý Thất Dạ, nhắm mắt ngồi xếp bằng, các nàng cũng muốn tìm hiểu khối đạo cốt này.
Đạo cốt rất hiếm thấy, còn đạo cốt lớn tới mức không thể nào tưởng tượng như khối đạo cốt trước mắt này thì sợ rằng mất cả đời cũng chưa chắc đã thấy.
Nhất thời, thiên địa dường như yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng gió thổi, ngoại trừ tiếng nước chảy thì không còn nghe thấy tiếng động nào khác, ngay cả tiếng hít thở của chính mình cũng không nghe thấy được.
Lăng Tịch Mặc học theo Lý Thất Dạ, xếp bằng ngồi tại chỗ, nhắm mắt nhập định. Thế nhưng, theo thời gian dần trôi, Lăng Tịch Mặc không thể tìm hiểu được thứ gì, không thể cảm nhận được thứ gì, như thể bên trong thứ này rỗng tuếch vậy. Hơn nữa khối đạo cốt này dường như cự tuyệt không cho nàng vào.
So với Lăng Tịch Mặc thì Vũ Băng Ngưng đỡ hơn rất nhiều. Trong hoảng hốt, nàng giống như nắm bắt được thứ gì đó, thế nhưng lại để vụt mất, không thể tìm hiểu. Vũ Băng Ngưng thử nghiệm nhiều lần, thế nhưng vẫn không thể thành công, giống như nàng còn lâu mới đủ tiêu chuẩn tìm hiểu khối đạo cốt này vậy.
Cuối cùng, Vũ Băng Ngưng từ bỏ, bởi vì nàng biết có một vài thứ không thể cưỡng cầu được. Muốn tìm hiểu thứ này thì phải đạt tới một cấp độ rất cao, nàng không thể với tới nổi, ít nhất bây giờ nàng không thể nào đạt tới độ cao như vậy.
Còn Lý Thất Dạ thì ngược lại. Chỉ thấy hắn ngồi tại chỗ, giống như đang ngủ. Hắn ngồi nhập định tại chỗ, không nhúc nhích, giống như hóa thành một pho tượng, không có thứ gì có thể kinh động hắn.
Tuy rằng Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc cũng tìm hiểu vách đá này, thế nhưng các nàng không thể làm giống như Lý Thất Dạ, điểm nhẹ một cái là xuất hiện cảnh gợn sóng.
– Dùng tâm quan sát.
Cuối cùng, Vũ Băng Ngưng đành phải thở dài, đành phải từ bỏ. Các nàng không thể nào tìm hiểu được, thứ này không phải là thứ mà các nàng có thể với tới.
Cuối cùng Vũ Băng Ngưng cùng Lăng Tịch Mặc đều từ bỏ, các nàng đứng im lặng ở bên cạnh, không dám quấy rầy Lý Thất Dạ.
Thời gian dần trôi, Lý Thất Dạ vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, không hề nhúc nhích, giống như đã hóa thành một bức tượng đá.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng sàn sạt. Chớp mắt, Vũ Băng Ngưng đề phòng.
– Có người.
Lúc này Vũ Băng Ngưng lập tức canh giữ bên cạnh Lý Thất Dạ. Nàng biết Lý Thất Dạ đang nhập định, lỡ như bị cắt ngang thì nói không chừng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Nháy mắt, Lăng Tịch Mặc cũng canh chừng bên cạnh Lý Thất Dạ. Tuy đạo hạnh của nàng rất nông cạn, thế nhưng cũng cố gắng hết một phần sức mọn.
Quả nhiên, ngay lúc này, từ xa xuất hiện một đám người, hơn nữa đám người này không hề yếu, nhất là một vài ông lão lan tỏa khí tức Chân Thần.
– Kiếm Tôn —
Nhìn thấy người trẻ tuổi cầm đầu, Lăng Tịch Mặc nhận ra ngay lập tức, sắc mặt trắng tái.
Nàng xuất thân từ Kiếm Trủng nên trong lòng rất kiêng kỵ Kiếm Trủng.
– Là chư vị lão tổ của Kiếm Trủng.
Lúc này Lăng Tịch Mặc nhận ra không ít ông lão trong đám người, hoàn toàn biến sắc, hít lạnh một hơi, ngơ ngác nói rằng.
Nhìn thấy đám người Kiếm Tôn, Lăng Tịch Mặc hoàn toàn biến sắc. Nếu như Lý Thất Dạ còn tỉnh thì nàng không hề sợ hãi, bởi vì cho dù trời có sụp xuống thì cũng có Lý Thất Dạ chống. Thế nhưng bây giờ Lý Thất Dạ đang nhập định ngộ đạo, như vậy thì nguy rồi.
Lúc này Lăng Tịch Mặc không cảm thấy lo lắng cho mình, mà là lo lắng cho Lý Thất Dạ. Bởi vì một khi nhập định ngộ đạo bị cắt đứt thì có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, nghiêm trọng hơn là thân tử đạo tiêu.
Lăng Tịch Mặc lo lắng nhìn Lý Thất Dạ, nàng hy vọng Lý Thất Dạ có thể tỉnh lại nhanh hơn, có thể tỉnh khỏi trạng thái nhập định.
– Cẩn thận.
Lúc này, nét mặt của Vũ Băng Ngưng nghiêm lại, chuẩn bị kỹ càng, nhỏ giọng căn dặn.
Lăng Tịch Mặc nắm chặt nấm đấm. Bất kể như thế nào thì nàng cũng không thể để đám người Kiếm Tôn toại nguyện. Thậm chí khi này Lăng Tịch Mặc đã đưa thân thể của mình ra chắn trước mặt Lý Thất Dạ. Tuy rằng đạo hạnh của nàng nông cạn, thế nhưng nàng sẽ không trơ mắt nhìn Lý Thất Dạ chết dưới tay đám người Kiếm Tôn.
Đám người Kiếm Tôn vốn cưỡi tệ thú tới nơi này, bọn họ cũng có một chút xíu hiểu biết về Tệ Thú Thành, vì vậy mới tìm tới được nơi này. Thế nhưng tệ thú của bọn họ không dám đi vào trong này nên bọn họ đành phải đi bộ tới đây.
Dãy núi này cực kỳ nguy hiểm, vì vậy đám người Kiếm Tôn rất cẩn thận, sợ chọc phải con tệ thú mạnh mẽ nào đấy. Cho dù nhìn thấy thú đản thì bọn họ cũng không tùy tiện ra tay.
Thế nhưng không ngờ rằng bọn họ lại gặp được ba người Lý Thất Dạ ở chỗ này.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng ở chỗ đó, hai mắt Kiếm Tôn ngưng lại, hừ lạnh, ánh mắt khóa chặt Lý Thất Dạ.
– Hắn chính là vãn bối họ Lý đó sao?
Lúc này, đằng sau lưng Kiếm Tôn có một ông già đi tới, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Thất Dạ, nói chậm.
Ông lão này cõng một thanh cự kiếm, thanh cự kiếm này xám đen như sắt, không biết là lấy loại thần kim nào đúc thành. Vóc người của hắn khôi ngô, phối hợp với thanh cự kiếm như vậy nên nhìn trông có vẻ cường tráng mạnh mẽ. Tuy hắn không cố gắng lan tỏa khí tức Chân Thần trên người hắn, thế nhưng trên người hắn lại có thần hoàn xoay chuyển, chứng tỏ hắn là một vị Chân Thần, hơn nữa còn là Chân Thần đăng thiên.
– Cô Độc Kiếm Thần —
Nhìn thấy ông lão này, Lăng Tịch Mặc mặt mày tái nhợt, mất kiểm xoát kêu lên thất thanh.
– Vân Thiêm!
Nhìn thấy ông lão này, hai mắt Vũ Băng Ngưng nghiêm lại, sắc mặt thay đổi, không ngờ lão tổ nặng ký như vậy lại đích thân giá lâm.
Chương 3345: Chúng Địch Tập Hợp
Cô Độc Kiếm Thần, Vân Thiêm, là lão tổ mạnh nhất Kiếm Trủng, là một vị Chân Thần cửu trọng thiên, mạnh hơn Truy Phong Thần Ẩu rất là nhiều. Vả lại Cô Độc Kiếm Thần khổ luyện kiếm đạo cả đời, có thể nói đã đạt tới một độ cao hiếm thấy ở phương diện kiếm đạo. Chính vì vậy có lời đồn rằng kiếm đạo của Cô Độc Kiếm Thần là vô địch, cuộc đời rất ít khi đánh quá ba kiếm.
Vì vậy có người suy đoán rằng, tuy Cô Độc Kiếm Thần là Chân Thần cửu trọng thiên, thế nhưng dựa vào kiếm đạo mạnh không gì bằng của hắn, hắn có thể đối đầu với tồn tại vừa trở thành bất hủ.
Điều tiếc nuối duy nhất của Cô Độc Kiếm Thần đó là hắn không có tu luyện công pháp hạt nhân của Kiếm Thánh, bằng không thì hắn sẽ có cơ hội kế thừa vô thượng kiếm đạo của Kiếm Thánh.
– Ta muốn nhìn thử khoái kiếm của hắn.
Lúc này hai mắt Cô Độc Kiếm Thần phát sáng, nét mặt hăng hái.
Cô Độc Kiếm Thần cực kỳ say mê kiếm. Chuyện hắn thích làm nhất không phải là khiêu chiến cao thủ trong thiên hạ, mà là luận bàn kiếm đạo với cường giả kiếm đạo trong thiên hạ.
Vốn dĩ Cô Độc Kiếm Thần không quản chuyện của Kiếm Trủng, thế nhưng hắn nghe tin tức Kiếm Tôn truyền về nói rằng Lý Thất Dạ khoái kiếm vô địch, để cho Cô Độc Kiếm Thần sáng mắt, vì vậy xuất thế, vì khoái kiếm của Lý Thất Dạ mà đi tới nơi này.
Kiếm Tôn mời tới Cô Độc Kiếm Thần là vì để đối phó Lý Thất Dạ. Ngay cả Truy Phong Thần Ẩu cũng thất bại, vì vậy Kiếm Tôn cân nhắc mãi, ngoại trừ bất hủ ra thì Kiếm Trủng chỉ có mỗi mình Cô Độc Kiếm Thần là có thể phân cao thấp với Lý Thất Dạ.
Kiếm Tôn cũng biết địa vị chưởng môn như hắn cũng không có cách nào mời nhân vật như Cô Độc Kiếm Thần, vì vậy nhấn mạnh Lý Thất Dạ khoái kiếm vô địch, kiếm đạo tuyệt thế vô song, để cho Kiếm Thần sáng mắt, vì vậy xuất thế.
Đương nhiên, Cô Độc Kiếm Thần xuất thế không phải vì ân oán của Kiếm Tôn, hắn chỉ muốn mở mang khoái kiếm vô địch của Lý Thất Dạ, hắn muốn phân cao thấp kiếm đạo với Lý Thất Dạ.
– Lý Thất Dạ, đây chính là vô địch lão tổ của Kiếm Trủng bọn ta, kiếm đạo vô địch, hôm nay muốn lãnh giáo khoái kiếm vô địch của ngươi.
Kiếm Tôn đứng dậy, nói lạnh lùng. Hắn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “khoái kiếm vô địch”.
Thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
– Công tử chúng ta tạm thời không có hứng thú.
Lúc này Vũ Băng Ngưng khiêm tốn từ chối. Nàng hy vọng tìm cớ kéo dài thời gian, không muốn mọi người biết Lý Thất Dạ đang nhập định ngộ đạo.
– Hừ, khẩu khí thật lớn.
Kiếm Tôn lạnh lùng hừ, nói:
– Cô Độc Kiếm Thần của bọn ta chính là Chân Thần cửu trọng thiên…
– Công tử của chúng ta có gì phải sợ, ngay cả Chân Thần tám tầng cũng tùy tiện giơ tay là đuổi được.
Vũ Băng Ngưng phủi tay, cắt lời Kiếm Tôn.
Vũ Băng Ngưng kiêu ngạo như vậy là vì muốn gây náo động bầu không khí, để Kiếm Tôn lầm tưởng Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng tại chỗ là đang tỏ vẻ xem thường kẻ địch của hắn.
Trên thực tế, trước kia Lý Thất Dạ cũng gần như vậy. Hắn thường hay nhắm mắt dưỡng thần, xem thường chúng địch.
Bây giờ Lý Thất Dạ ngồi yên xếp bằng tại chỗ, trong thời gian ngắn Kiếm Tôn không nghĩ tới chuyện Lý Thất Dạ ngồi đó nhập định ngộ đạo, mà còn tưởng rằng Lý Thất Dạ đang kiêu ngạo ngồi yên, xem thường tất cả mọi kẻ địch. Dù sao, trước đó Lý Thất Dạ cũng làm như vậy.
Thái độ cùng lời nói của Vũ Băng Ngưng khiến cho sắc mặt của Kiếm Tôn hết sức khó coi, thế nhưng nhất thời không thể phản bác lại. Bởi vì Vũ Băng Ngưng nói thật, mới đó không lâu, Lý Thất Dạ còn nhấc tay trấn áp Truy Phong Thần Ẩu.
– Hừ —
Ngay khi Kiếm Tôn nghẹn lời thì có tiếng hừ lạnh vang lên, một người lạnh lùng nói rằng:
– Nói vậy nữ võ thần đã hoàn toàn phản bội Chu Tương võ đình, nương nhờ vào tên ma đầu này.
Lúc này lại có một đám người đi tới, người tới chính là Bàn Long công tử của Bàn Long đạo thống. Hơn nữa Bàn Long công tử không tới đây một mình mà là mang theo hơn một trăm ông lão tới cùng. Trong đó, đa số đều là lão tổ của Bàn Long đạo thống, đều là Chân Thân, thậm chí còn có Chân Thần đăng thiên.
– Bàn Long công tử, ta có phản bội Chu Tương võ đình hay không thì cũng là chuyện riêng của Chu Tương võ đình. Nếu như Bàn Long công tử muốn quản chuyện nhà người khác thì trước tiên nên lau chùi sạch sẽ chuyện cũ của Bái Nguyệt giáo đi. Khi nào cái mông của mình sạch cứt thì hẵng chỉ trích cái mặt của người khác dính bùn.
Vũ Băng Ngưng nói lạnh lùng, không hề khách khí, không hề nể nang mặt mũi.
Rất hiển nhiên, nữ võ thần không phải là hư danh. Một khi nàng đã hung hăng rồi thì sẽ cực kỳ hung hăng, không sợ bất luận kẻ nào, khinh thường quần hùng.
– Ngươi —
Vũ Băng Ngưng nói vậy thì chả khác gì vả mặt Bàn Long công tử, cũng vả mặt Bàn Long đạo thống, không, là vả mặt Bái Nguyệt giáo. Không ít lão tổ của Bàn Long đạo thống căm tức nhìn Vũ Băng Ngưng, thế nhưng lại không thể làm gì hơn, dù sao Bái Nguyệt giáo thực sự có một đoạn lịch sử tu hú chiếm tổ thước không hề vẻ vang.
– Vũ cô nương, đã lâu không gặp.
Ngay khi Bàn Long công tử tức giận không nói ra lời thì có một ông lão ở phía sau lưng Bàn Long công tử đi tới. Ông lão này vừa đi tới, ánh sáng rọi xuống mặt đất, ánh sáng giống như dòng nước chảy xuôi trên mặt đất.
Ông lão này có ngàn cánh tay, mỗi cánh tay đều giang rộng, giống như có thể đánh nổ toàn bộ thiên địa vậy. So với cánh tay của hắn thì Bàn Long công tử còn thua xa.
– Thiên vương, đã lâu không gặp.audio coi am
Đối mặt với ông lão này, Vũ Băng Ngưng vẫn cư xử bình thản, chỉ gật đầu, nói chậm.
– Vạn Tí Thiên Vương —
Khi nghe Vũ Băng Ngưng gọi “thiên vương”, Lăng Tịch Mặc nghĩ ngay tới một người, không khỏi thất thanh, lập tức che miệng của mình.
Vạn Tí Thiên Vương… không sai, ông lão này chính là Vạn Tí Thiên Vương tiếng tăm lừng lẫy của Bàn Long đạo thống, cũng từng là lão tổ từng tham gia liên quân tấn công Cuồng Đình.
Hôm nay hắn xuất hiện ở nơi này chính là vì Lý Thất Dạ.
Ngày đó liên quân thảm bại dưới tay Lý Thất Dạ, Vạn Tí Thiên Vương rất không cam lòng. Dù sao bọn họ đều cho rằng lý do liên quân thua dưới tay Lý Thất Dạ là bởi vì Lý Thất Dạ có được thiên thời địa lợi. Nếu như Lý Thất Dạ không nắm giữ đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống thì liên quân tuyệt đối sẽ không thất bại thảm hại như vậy.
Chính vì vậy, sau khi biết Lý Thất Dạ xuất hiện ở Kim Tiễn Lạc Địa thì Vạn Tí Thiên Vương vừa chữa thương xong lập tức vượt qua ngàn tỉ dặm đi tới nơi này, hắn muốn tìm Lý Thất Dạ rửa sạch sỉ nhục.