Đế Bá Audio Podcast
Tập 667 [Chương 3331 đến Chương 3335]
❮ sautiếp ❯Chương 3331: Nhượng Bộ Lui Binh (Hạ)
Bình Thành công tử đứng dậy, bóng người lóe lên, biến mất vào chân trời giống như tia chớp. Thế cuộc không có lợi cho hắn, đi khỏi nơi này là tốt nhất.
Sau khi Bình Thành công tử rời đi thì bốn phía trở lại vẻ yên lặng. Tuy Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn đều ở lại, thế nhưng bọn họ không muốn nói nhiều, mỗi người chiếm một ngọn núi.
Cho dù đạo thống của bọn họ không chỉ có mỗi mình bọn họ mà còn có những lão tổ khác nữa, thế nhưng, đây không phải là lúc mà bọn họ bại lộ thực lực. Huống chi, bọn họ tới nơi này là vì Tệ Thú Thành, bọn họ cũng cần bảo lưu thực lực.
Sau khi bốn phía yên lặng trở lại thì tất cả mọi người hoàn hồn, mọi người đều nhìn về phía bờ biển ở phía xa. Mọi người tới nơi này là vì Tệ Thú Thành, thế nhưng chuyện vừa rồi suýt nữa khiến bọn họ quên mất mục đích tới nơi này.
– Mau mau, sắp tới rồi, tới lúc tệ thú lên bờ rồi.
Có lão tổ kinh nghiệm phong phú nhìn biển rộng ở đằng xa, nói rằng.
Lúc này có lão tổ kinh nghiệm phong phú lấy ra một đống chân tệ, hơn nữa còn đều là chân tệ Chân Thần. Hắn bỏ đống chân tệ đó ở dưới mặt đất trước mặt mình.
– Lão tổ tông, chúng ta bày chân tệ ra ngoài đó làm gì?
Có vãn bối nhìn thấy lão tổ tông vứt nhiều chân tệ như vậy, hơn nữa còn đều là chân tệ Chân Thần thì cảm thấy khó hiểu.
– Đừng quên rằng, nơi này chính là Kim Tiễn Lạc Địa, không tiền nửa bước khó đi. Không có tiền thì ngươi đừng hòng đi vào Tệ Thú Thành.
Lão tổ tông cười nói.
– Lấy tiền ra đi, chúng ta tách nhau ra, như vậy cơ hội sẽ lớn hơn. Tam trưởng lão dẫn một đội, lục trưởng lão cũng dẫn một đội, đừng tụ tập lại với nhau. Đương nhiên, sau khi đi vào Tệ Thú Thành thì các đệ tử phải nghe trưởng lão căn dặn, không thể liều lĩnh.
Có lão tổ đạo thống dặn dò đệ tử.
Chỉ thấy mấy vị trưởng lão vội vàng lấy ra chân tệ của mình, xếp chồng trên măt đất trước mặt mình.
– Đừng chất quá gần đường lớn, chúng ta lui về sau trăm dặm.
Có nguyên lão đại giáo cân nhắc, cuối cùng chọn một ngọn núi ở phía sau, sau đó lấy ra chân tệ, xếp chồng ở trước mặt mình.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã có không ít tu sĩ cường giả đã chuẩn bị xong xuôi, vội vàng xếp chồng chân tệ của mình. Đương nhiên cũng có người không vội xếp chồng chân tệ, chỉ đứng trên ngọn núi, không làm gì hết.
Rất nhiều người xếp chồng chân tệ, số chân tệ mỗi người lấy ra đều không giống nhau. Có người lấy ra rất nhiều chân tệ, có người thì lấy ra rất ít chân tệ.
– Sư phụ, chân tệ dùng để làm gì?
Có đệ tử nhìn thấy sư phụ của mình cũng học theo người khác xếp chồng chân tệ, không khỏi tò mò hỏi thăm.
– Nghe nói là để cho tệ thú. Muốn đi vào Tệ Thú Thành thì nhất định phải cưỡi tệ thú, bằng không thì dù ngươi mạnh mẽ cách mấy thì cũng không thể đi vào Tệ Thú Thành.
Trưởng bối nói rằng:
– Nghe một vị lão tổ nói rằng, chỉ cần ngươi bày ra chân tệ thì tệ thú sẽ đến theo số lượng chân tệ. Tệ thú càng cường đại thì chúng càng cần nhiều chân tệ.
– Chúng khác biệt chỗ nào?
Có vãn bối không rõ.
– Cụ thể thì ta không rõ, ta cũng chưa từng nghe.
Vị trưởng bối đó nói:
– Nghe lão tổ nói, nếu như cưỡi tệ thú càng cường đại thì ngươi càng đi sâu vào Tệ Thú Thành, càng có cơ hội lấy được thú đản tốt hơn, đạo cốt tốt hơn. Đương nhiên, an toàn cũng nhiều hơn một chút. Đây là một loại phí bảo kê.
Chỉ qua một thời gian ngắn mà đã có rất nhiều người lấy ra chân tệ của mình, vội vàng xếp chồng ngay trước mặt, chờ tệ thú tới.
Có một ít lão tổ đạo thống ra tay xa xỉ, bày một đống lớn chân tệ Chân Thần ở trước mặt mình, ánh sáng lấp lóe, sáng mù con mắt của mọi người, khiến mọi người vừa ước ao vừa đố kỵ.
Đương nhiên, ở nơi này, người có thể lấy ra nhiều chân tệ Chân Thần như vậy cũng không nhiều. Bọn họ không phải là Chân Thần thì cũng xuất thân từ đạo thống mạnh mẽ, không ai dám có ý đồ gì với bọn họ, không ai dám tới cướp đoạt bọn họ.
Lúc này, Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn đều đổ chân tệ. Bọn họ ra tay không hề tầm thường, bọn họ đổ ra chân tệ Chân Đế, chân tệ nhiều nhun nhút, không cần đếm thì cũng biết con số lên tới khổng lồ.
– Quá xa xỉ.
Nhìn thấy Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn đổ chân tệ Chân Đế, không ít người hít lạnh, cực kỳ ước ao. Bọn họ ra tay quá hào phóng, hơn xa rất nhiều lão tổ. Tác phẩm cỡ này, biết bao người thèm chảy dãi.
Thế nhưng nghĩ cẩn thận thì cũng không có gì ngạc nhiên. Bàn Long công tử là truyền nhân của Bàn Long đạo thống, Kiếm Tôn thì là người cầm quyền của Kiếm Trủng, bọn họ có thực lực Chuẩn Đế, bọn họ đều là trụ cột của đạo thống, ra tay xa xỉ như vậy cũng là bình thường.
– Quá giàu, Bàn Long đạo thống đúng là quá giàu rồi.
Không ít người thán phục, cực kỳ ước ao.
Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn dù làm mặt lạnh, dù nét mặt hết sức lạnh lùng, thế nhưng cũng vô cùng hưởng thụ những tiếng suýt xoa này, cảm giác hư vinh này quá thoải mái. Dù sao cũng rất ít người có thể dùng tới chân tệ Chân Đế như bọn họ. Tác phẩm xa xỉ này cũng nói lên thân phận của bọn họ cao quý như thế nào.
Tác phẩm này, ngoại trừ khiến vô số người ngạc nhiên thì còn chứng minh tài lực của bọn họ rất mạnh, địa vị của bọn họ rất cao quý.
Nhất là Bàn Long công tử tuổi trẻ khí thịnh, sau khi đổ ra một đống lớn chân tệ Chân Đế thì khinh thường nhìn Lý Thất Dạ, nét mặt đó không cần nói gì cũng biết là có ý gì.
Dù sao vừa rồi bọn họ bị Lý Thất Dạ uy hiếp, phải buông tha Bình Thành công tử, để bọn họ mất hết mặt mũi, bọn họ không nuốt nổi cơn giận này.
Bây giờ, sau khi đổ ra nhiều chân tệ Chân Đế như vậy, Bàn Long công tử cảm thấy ưu việt, vô cùng tự tin, khinh thường nhìn Lý Thất Dạ.
Cũng có không ít người chú ý tới thái độ của Bàn Long công tử, nhất thời có không ít người vội vàng nhìn Lý Thất Dạ.
Vừa rồi Bàn Long công tử bị Lý Thất Dạ làm mất sạch mặt mũi, bây giờ Bàn Long công tử lấy ra nhiều chân tệ Chân Đế như vậy là muốn đấu với Lý Thất Dạ, muốn khiêu khích Lý Thất Dạ, để Lý Thất Dạ biết hắn là người có tiền có thế.
Nhất thời, không ít người cảm thấy hứng thú, mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, nhìn xem Lý Thất Dạ có thể lấy ra được bao nhiêu chân tệ Chân Đế để cho mọi người mở mang tầm mắt.
– Nếu như có tranh đấu thì sẽ liều mạng lấy ra chân tệ, như vậy có kịch hay rồi, chờ xem ai lấy ra nhiều chân tệ nhất.
Có cường giả cảm thấy thú vị, thì thào rằng.
Chương 3332: So Giàu
Tuy mọi người biết luận thực lực thì Bàn Long công tử không thể sánh bằng Lý Thất Dạ, thế nhưng nói không chừng tài lực của Bàn Long công tử có thể hơn được Lý Thất Dạ.
Vì vậy, bầu không khí lập tức thay đổi, bắt đầu có chút không khí so tiền của.
Nhìn thấy bầu không khí này, Kiếm Tôn lướt nhìn mọi người. Hắn lấy ra không nhiều chân tệ Chân Đế, lúc này hắn lại đổ thêm một đống chân tệ, tất cả đều là chân tệ Chân Đế.
Nhìn thấy Kiếm Tôn đổ thêm chân tệ, Bàn Long công tử cũng không hề yếu thế, cũng đổ thêm một núi chân tệ Chân Đế. Nhất thời, chân tệ của hai người bọn họ chất cao như một bức tường.
Nhìn thấy Kiếm Tôn cùng Bàn Long công tử đổ ra nhiều chân tệ Chân Đế như vậy, mọi người hít lạnh, đúng là ném ngàn vàng ra cửa sổ, hào khí không gì sánh bằng.
– Có tiền thật tốt.
Không ít người thán phục, thì thào rằng:
– Đây là đại đạo thống. Con số này, có đạo thống dốc hết toàn lực cũng không lấy ra nổi.
Lúc này, sau khi Kiếm Tôn cùng Bàn Long công tử đổ ra nhiều chân tệ như vậy thì hai người cùng nhìn Lý Thất Dạ.
Mới đầu bọn họ cũng không muốn so của, thế nhưng sau khi bầu không khí thay đổi thì bọn họ đều vội vàng đổ thêm chân tệ, đã không còn đơn giản là đi vào Tệ Thú Thành nữa mà đã biến tướng thành so giàu.
Lúc này khi hai người Kiếm Tôn cùng Bàn Long công tử nhìn Lý Thất Dạ, thái độ khiêu khích quá rõ. Vừa rồi hai người bọn họ bị Lý Thất Dạ uy hiếp phải chịu thua, bây giờ bọn họ muốn từ của cải tìm lại mặt mũi, muốn dùng chân tệ đè chết Lý Thất Dạ.
Theo bọn họ, cho dù thực lực không bằng Lý Thất Dạ, thế nhưng bọn họ muốn Lý Thất Dạ biết rằng, của cải cùng quyền thế của bọn họ hơn xa Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn khiêu khích nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt của mọi người cũng nhìn Lý Thất Dạ theo bọn họ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại giống như không biết gì cả. Hắn nhắm mắt nằm lười biếng trên ghế thái sư, giống như đang ngủ, thậm chí còn chẳng thèm nhìn đám người Bàn Long công tử.
Còn Lăng Tịch Mặc thì nàng không dám nói gì. Con số trên trời như vậy, nàng nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Vũ Băng Ngưng thì chỉ mỉm cười, không nói không rằng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích, giống như không có chuyện gì cả. Bàn Long cùng Kiếm Tôn tuy rằng không nạt nộ Lý Thất Dạ, không khiêu khích Lý Thất Dạ, mà chỉ hừ lạnh một tiếng, thế nhưng thần thái rất ngạo nghễ, thái độ rất rõ ràng.
Tuy bọn họ không đánh lại Lý Thất Dạ, thế nhưng về mặt của cải thì bọn họ khinh thường Lý Thất Dạ, bọn họ có rất nhiều tiền.
– Hừ, không có tiền nên làm bộ ngủ.
Một vài tu sĩ trẻ tuổi sùng bái Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn, vì vậy bọn họ căm ghét Lý Thất Dạ.
Bây giờ thấy Lý Thất Dạ không có tiền thì có người cười lạnh, khinh thường rằng:
– Không có tiền thì cứ nói thật, giả bộ ngủ làm gì.
– Cũng không thể nói như vậy. Hắn chính là con kiến tiểu tử, từng lấy rất nhiều chân tệ cho kiến ăn.
Có người nhắc nhở.
– Đó chỉ là chân tệ cấp thấp mà thôi, sao đủ thành đạo. Bây giờ Bàn Long công tử lấy ra chân tệ Chân Đế, một viên có thể sánh bằng triệu viên, có thể so sánh sao? Hé, lại nói, so của cải thì hắn có thể so được với Bàn Long đạo thống như mặt trời ban trưa sao?
Là người hâm mộ trung thành của Bàn Long công tử, một tu sĩ trẻ tuổi cười lạnh.
Trên thực tế, lúc này có rất nhiều người nhìn Lý Thất Dạ, mọi người muốn thấy Lý Thất Dạ lấy tiền ra, muốn xem thử xem trận so giàu này có kết quả như thế nào. Nếu như Lý Thất Dạ không lấy tiền ra thì trận so giàu này quá vô vị.
– Không biết hắn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy không.
Nhìn thấy chân tệ Chân Đế chất thành núi trước mặt Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn, có không ít người mong đợi, cùng nhìn Lý Thất Dạ.
– Từ việc hắn cho kiến ăn tới việc đi vào Mê Tiên Điện thì chắc không phải là người thiếu tiền. Thế nhưng muốn lấy ra chân tệ Chân Đế thì không chắc.
Có một lão tu sĩ phân tích:
– Dù sao chân tệ Chân Đế quá quý giá, tuy hắn là người cầm quyền Cuồng Đình, thế nhưng Cuồng Đình suy sụp quá lâu, rất lâu rồi bọn họ chưa có Chân Đế, sợ rằng chân tệ Chân Đế đã xài gần hết…
-… Còn thân phận thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc thì khó nói. Hắn hình như chỉ là thủ tịch đại đệ tử trên danh nghĩa, giống như cố vấn vậy, Trường Sinh cốc không thể cho hắn nhiều chân tệ Chân Đế như vậy được. Tuy nói chân tệ Chân Đế của Bàn Long công tử không phải tốt nhất, thế nhưng cũng không hề kém. Hiện nay, ở Vạn Thống Giới, rất ít người lấy ra được nhiều chân tệ Chân Đế đến như vậy. Cho dù có lấy ra chân tệ Chân Đế thì số lượng cũng đếm trên đầu ngón tay.
Một vị cường giả thế hệ trước phân tích rất tỉ mỉ, rất có đạo lý.
– Xem ra hắn không bỏ được nhiều chân tệ Chân Đế như vậy, vì vậy mới giả chết.
Sau khi nghe phân tích như vậy, có người hừ lạnh, khinh thường rằng.
Thế nhưng, một ít người có thể thông cảm. Dù sao đám người Bàn Long công tử là đầu to, bọn họ có nhiều tiền như vậy là chuyện tất nhiên. Lý Thất Dạ không nhiều tiền như bọn họ thì cũng có thể thông cảm được.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ không nhiều tiền bằng Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn thì Lý Thất Dạ lười biếng mở mắt, giống như vừa tỉnh ngủ.
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, nói rằng:
– Xem ra thời gian không còn nhiều lắm, tệ thú sắp sửa lên bờ.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ tùy ý ném cho Lăng Tịch Mặc một chiếc túi càn khôn nhỏ, nói rằng:
– Nha đầu, ta có chút tiền tiêu vặt, ném xuống đất, đưa cho tệ thú phí vất vả.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay, mọi người đều nhìn Lăng Tịch Mặc, mọi người đều nhìn túi càn khôn trong tay Lăng Tịch Mặc.
Lăng Tịch Mặc lần đầu gặp phải tình cảnh lớn như vậy nên vô cùng sốt sáng, khi đưa tay vào túi lấy chân tệ ra, đôi tay của nàng run lẩy bẩy.
Lăng Tịch Mặc lấy hết chân tệ trong túi ra ngoài, mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy có mỗi mười mấy chân tệ nằm trong lòng bàn tay.
– Xí, chỉ có mười mấy chân tệ, cho dù là chân tệ Chân Đế thì cũng không thể so sánh với Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn.
Có người đứng ngoài xa nhìn tới, khinh thường rằng.
– Đúng là không bằng Bàn Long công tử, quá ít… không đúng!
Có trưởng lão đại giáo đứng ngoài xa nhìn tới, ban đầu cảm thấy chân tệ của Lý Thất Dạ quá ít, thế nhưng khi nhìn lại thì cảm thấy không đúng.
– Không… đó không phải là chân tệ Chân Đế… đó… đó… đó là chân tệ Thủy Tổ!
Vị trưởng lão đại giáo này hét lên.
Chương 3333: Tiền Xài Vặt (Thượng)
– Chân tệ Thủy Tổ —
Nghe vậy, tất cả mọi người giật mình.
Ban đầu khi mọi người nhìn thấy chỉ có mỗi mười mấy chân tệ thì chỉ tùy tiện nhìn, cảm thấy không thể nào so với Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn.
Bây giờ nghe “chân tệ Thủy Tổ” thì tất cả mọi người sợ nhảy dựng, vội vàng rướn cổ quan sát.
Tất cả mọi người nhìn kỹ chân tệ trong tay Lăng Tịch Mặc. Chỉ thấy những viên chân tệ này tràn đầy chân khí, khi nhìn kỹ thêm vài lần thì phát hiện những viên chân tệ này lan tỏa ra khí tức có thể đè sập chư thiên!
Chân tệ Thủy Tổ khiến mọi người choáng váng, đừng nói tiểu tu sĩ mà ngay cả rất nhiều lão tổ đại giáo cũng chưa từng nhìn thấy chân tệ Thủy Tổ.
Thậm chí, ngay cả lão tổ đạo thống, cho dù bọn họ từng nhìn thấy chân tệ Thủy Tổ thì cũng chỉ là nhìn sơ qua, không có tư cách có được chân tệ Thủy Tổ.
Tuy chân tệ Thủy Tổ trong tay Lăng Tịch Mặc chỉ có mười mấy viên, thế nhưng như vậy đã đủ rồi. Cho dù chỉ có mười mấy viên chân tệ Thủy Tổ, thế nhưng cũng đã mạnh hơn núi chân tệ Chân Đế. Trừ phi ngươi có thể lấy ra chân tệ Chân Đế cao cấp nhất, bằng không, chỉ cần mấy viên chân tệ Thủy Tổ như này thôi thì cũng đủ hạ thấp núi chân tệ Chân Tế.
Lúc này bàn tay cầm chân tệ Thủy Tổ của Lăng Tịch Mặc run cầm cập. Cuộc đời nàng lần đầu tiên nhìn thấy chân tệ Thủy Tổ, cũng là lần đầu tiên cầm lấy chân tệ Thủy Tổ, chân tệ Thủy Tổ đang nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Lúc này, Lăng Tịch Mặc cảm nhận được sức mạnh tràn trề chứa trong chân tệ Thủy Tổ trong tay mình, như thể mỗi viên chân tệ là một thế giới, có sức mạnh vô địch, cho dù chỉ là một viên chân tệ mà thôi, thế nhưng cũng có thể đè nát chư thiên, mạnh không gì bằng.
Nếu như viên chân tệ này không được thủy tổ chế luyện, để cho chân khí nội liễm, thì người đạo hạnh yếu ớt như Lăng Tịch Mặc sẽ không cầm nổi loại chân tệ này.
Lăng Tịch Mặc rung động hơn bao giờ hết, cẩn thận bày từng viên chân tệ Thủy Tổ lên bề mặt nham thạch ở phía trước, hơn nữa viên nào viên nấy đều được đặt ngay ngắn, giống như chỉ cần méo lệch một chút thôi thì cũng là bất kính với chân tệ Thủy Tổ.
Lăng Tịch Mặc đặt từng viên chân tệ xuống đất, mỗi một động tác đều rất thành kính, mỗi một động tác đều rất tỉ mỉ, giống như sợ rằng sẽ bất cẩn làm vỡ chân tệ Thủy Tổ vậy.
Không có bất cứ ai cười nhạo động tác cung kính của nàng. Đừng nói tiểu tu sĩ như Lăng Tịch Mặc, cho dù có là trưởng lão đại giáo, nếu như bọn họ có được chân tệ Thủy Tổ thì cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí. Nói không chừng sẽ tới mức ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ nát. Dù sao, mấy viên chân tệ Thủy Tổ này có thể để một người hưởng lợi suốt đời, phú quý suốt đời.
Thử nghĩ mà coi, chân tệ quý giá như vậy, ai mà không cẩn thận từng li từng tí chứ?
Khi Lăng Tịch Mặc lấy ra mười mấy viên chân tệ Thủy Tổ ra khỏi túi càn khôn, ngay cả Vũ Băng Ngưng đã chuẩn bị tâm lý cũng giật mình. Nàng cho rằng Lý Thất Dạ sẽ lấy ra rất nhiều chân tệ Chân Đế, thậm chí còn là chân tệ Chân Đế mười hai cung. Nhưng không ngờ rằng hắn lại lấy ra chân tệ Thủy Tổ. Tác phẩm như vậy, xa hoa không còn đủ hình dung nữa, chỉ có thể hình dung bằng xa xỉ.
Nhìn Lăng Tịch Mặc bày từng viên chân tệ Thủy Tổ, vô số tu sĩ đưa mắt nhìn chân tệ Thủy Tổ, tất cả mọi người nín thở. Nhìn chân tệ Thủy Tổ lấp lánh tinh quang, như thể trong mỗi viên chân tệ đều thai nghén ngàn tỉ ngôi sao, mỗi viên chân tệ là một thế giới, có sức mạnh vô cùng vô tận.
– Chân tệ Thủy Tổ.
Có lão tổ đạo thống nuốt nước miếng, thì thào rằng.
Tuy rằng Vạn Thống Giới có hằng ngàn hằng vạn đạo thống, thế nhưng đạo thống có chân tệ Thủy Tổ không nhiều. Cho dù có đạo thống có chân tệ Thủy Tổ thì cũng coi là bảo vật áp đáy hòm. Đừng nói đệ tử, ngay cả lão tổ cũng không có quyền sử dụng.
Dù sao, vạn thế nay, có rất nhiều đạo thống đã truyền thừa trăm nghìn vạn năm, thậm chí ngàn tỉ năm. Cho dù thủy tổ của bọn họ từng để lại chân tệ cho hậu nhân, thế nhưng trong quãng thời gian dài dẵng ấy, những chân tệ Thủy Tổ này đã bị xài hết.
Huống chi có rất nhiều đạo thống biến thiên theo thời đại, đã thay triều đổi đại, người nắm quyền đã thay đổi thành một nhóm người mới. Có rất nhiều vương triều đạo thống không phải là hậu nhân của thủy tổ, những vương triều này càng ít có khả năng có chân tệ Thủy Tổ.
Giống như Bàn Long đạo thống, giống như Kiếm Trủng, bọn họ không phải là hậu nhân của thủy tổ. Tuy bọn họ từng có Chân Đế, bọn họ có chân tệ Chân Đế để giao dịch. Thế nhưng, muốn bọn họ lấy ra chân tệ Thủy Tổ thì vô cùng khó. Sợ rằng cho dù đạo thống của bọn họ thật sự có cất giữ chân tệ Thủy Tổ thì bọn họ cũng không có tư cách sử dụng, nhiều nhất chỉ nhìn giải thèm mà thôi.
Nhìn Lăng Tịch Mặc bày ra từng viên chân tệ Thủy Tổ, Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn đen mặt. Vừa rồi bọn họ còn khoe khoang bọn họ có chân tệ Chân Đế, thậm chí còn khiêu khích Lý Thất Dạ.
Bây giờ thì Lăng Tịch Mặc lấy chân tệ Thủy Tổ ra từng viên một. Trên thực tế Lăng Tịch Mặc không có ý khoe khoang, chỉ xuất phát từ lòng cung kính mà thôi.
Thế nhưng, cũng bởi vì Lăng Tịch Mặc bày chân tệ Thủy Tổ từng viên một, hơn nữa còn cẩn thận từng li từng tí, mỗi viên đều ngay ngắn chỉnh tề, mỗi viên chân tệ Thủy Tổ đều mất một khoảng thời gian mới bày xong.
Động tác này rơi vào mắt Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn chính là khoe khoang, giống như đang quất bạt tay vào mặt bọn họ vậy. Vừa rồi bọn họ còn thị uy, khiêu khích Lý Thất Dạ.
Bây giờ hay rồi, Lý Thất Dạ tiện tay ném ra chân tệ Thủy Tổ, lập tức nghiền ép chân tệ Chân Đế của bọn họ. Vì vậy khi mỗi một lần Lăng Tịch Mặc bày xong chân tệ Thủy Tổ thì giống như có một bạt tay đánh vào mặt bọn họ, đánh “bốp — bốp — bốp —” mười mấy cái lên trên mặt bọn họ.
Vì vậy, Lăng Tịch Mặc bày chân tệ Thủy Tổ càng lâu thì sắc mặt của Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn càng khó coi. Nhất là sau khi mười mấy viên chân tệ Thủy Tổ được bày ra đất thì trông có vẻ rất chói mắt, Kiếm Tôn cùng Bàn Long công tử tối sẩm mặt mày, quay mặt đi chỗ khác, không nhìn mười mấy viên chân tệ Thủy Tổ này nữa.
Nhìn thấy Lăng Tịch Mặc bày biện chân tệ Thủy Tổ cẩn thận như vậy, Vũ Băng Ngưng cười nhẹ. Lăng Tịch Mặc vốn vô ý, nàng không phải khoe khoang, cũng không phải chế nhạo đám người Bàn Long công tử. Thế nhưng cử chỉ vô tâm của nàng lại trông có vẻ rất chói mắt trong mắt củ đám người Bàn Long công tử, khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái.
Chương 3334: Tiền Xài Vặt (Hạ)
Còn về những tu sĩ mới vừa rồi chế nhạo Lý Thất Dạ đều đã cúi đầu, không dám nói gì. Hành động tùy tiện lấy ra chân tệ Thủy Tổ đã giống như vả một bạt tay thật mạnh vào mặt bọn họ rồi.
– Tiền xài vặt.
Ngay cả lão tổ đạo thống cũng cười cay đắng, nói rằng:
– Biết bao nhiêu người cố gắng cả đời cũng không kiếm được chút tiền tiêu vật này. Không, cả đời cũng không kiếm được một đồng tiền tiêu vặt.
Mọi người bị sự bá đạo của Lý Thất Dạ trấn áp không dám thở mạnh. Sự bá đạo của hắn đã tới mức không bút mực nào có thể hình dung được.
Biết bao nhiêu tu sĩ cường giả cả đời cũng không có một viên chân tệ Thủy Tổ, thế mà Lý Thất Dạ lại tùy tiện ném ra mười mấy viên chân tệ Thủy Tổ, hơn nữa đây chỉ là tiền xài vặt.
Nếu như ai còn dám khoe của trước mặt Lý Thất Dạ nữa thì chỉ tự làm mất mặt mình mà thôi.
Cuối cùng, mọi người đều im thinh thít. Lý Thất Dạ tiện tay ném ra chân tệ Thủy Tổ đã kết thúc trận so của này, làm gì còn ai dám so của với Lý Thất Dạ nữa chứ?
“Đùng —”
Ngay lúc này, trong lòng biển ở đằng xa nổi gió lớn, sóng biển ngập trời, hơn nữa tầng sóng sau cao hơn tầng sóng trước, giống như có bão táp đang kéo tới.
Trước trận sóng lật trời này, tiếng sóng va đậm vang không dứt, như thể toàn bộ vùng biển này muốn nhấc lên vậy.
– Tới rồi.
Có lão tổ mở thiên nhãn nhìn vùng biển ở đằng xa, thì thào rằng.
“Đùng, đùng, đùng” Ngay lúc này, phía xa vang lên tiếng nổ vang, khi tiếng nổ vang truyền tới bên này thì đã qua được một lúc lâu.
Cuối cùng, chỉ nghe thấy tiếng sóng nhấc lên, “Rầm”, chỉ thấy khi sóng lớn nhấc lên, toàn bộ vùng biển cũng nhấc lên giống như một tấm thảm, đáy biển là một mảnh tối om. Mảnh tối om này lan vào bờ biển giống như cuồng triều.
“Đùng, đùng, đùng” Tiếng nổ đùng đoàng vang mãi không dứt. Chỉ thấy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mảnh tối om kia đã bao trùm lấy ven biển, thậm chí còn bao trùm cả bầu trời.
– Tệ thú tới rồi.
Có lão tổ nhìn ra đằng xa, ánh mắt nhìn xa mấy triệu dặm, khi nhìn thấy hắc triều kéo tới thì quát lớn.
Không ít người vội vàng mở thiên nhãn nhìn tới. Đúng thật là như vậy, chỉ thấy vô số tệ thú leo lên bờ. Sau khi tệ thú leo lên bờ thì phóng chân lao tới Tệ Thú Thành như điên. Cũng có tệ thú giang hai cánh bay lên trời, bay về phía Tệ Thú Thành.
Có quá nhiều tệ thú, hơn nữa khi tất cả những con tệ thú này chạy như điên thì nhìn chẳng khác nào cuồng triều bao trùm thiên địa. Hơn nữa bên dưới biển còn có vô số tệ thú bơi vào bờ, chúng nó dường như vô cùng vô tận.
Không ai biết dưới biển có bao nhiêu tệ thú, nhưng chỉ trong nháy mắt mà đã có hơn ngàn con tệ thú bơi vào bờ, lao về phía Tệ Thú Thành, thú triều hết sức kinh khủng.
Khi thú triều kinh khủng này kéo tới thì thiên địa rung chuyển, chỉ nghe “đùng, đùng, đùng”, không thứ gì có thể cản chúng. Chỉ thấy cây lớn che trời hoặc rừng rậm chặn ngay đường lớn đều bị đạp bằng phẳng. Vùng đất vốn xanh ươm ngay lập tức bị đạp thành một con đường rộng thênh thang.
Hơn nữa còn có vô số tệ thú xông tới, đâm đổ từng tòa núi. Chỉ thấy đá vụn văng tung tóe, cảnh tượng vô cùng đồ sộ, mặt đất rung chuyển.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người hít lạnh. Lúc này mọi người mới biết vì sao trước cửa Tệ Thú Thành lại có một con đường bằng phẳng nối liền tới biển rộng. Đây không phải là nhân công, mà là bị tệ thú đạp mà ra.
“Đùng — đùng — đùng —” Khi tệ thú còn cách xa Tệ Thú Thành thì đã thấy bụi bay vạn trượng, vô số tệ thú điên cuồng tấn công tới, giống như nước lũ cuốn tới, giống như có sóng thần cao ngàn tỉ trượng đang kéo tới.
– Má ơi.
Lúc này mọi người mới biết thú triều khủng khiếp như thế nào. Có mấy người sợ hãi lui về phía sau, tránh khỏi đường lớn, sợ bị thú triều đâm trúng.
Khi thú triều ngày càng gần thì mọi người mới thực sự thấy rõ tệ thú. Trên thực tế, tệ thú nhìn không khác gì phi cầm tẩu thú, ít nhất vẻ ngoài rất tương đồng. Đương nhiên cũng có một vài con hình thù cực kỳ quái lạ, thế nhưng dù sao cũng là số ít.
Tệ thú trong thú triều giống nào cũng có, có trâu hoang cao lớn, dài chừng ba trượng, toàn thân đỏ đậm, khi nó lao tới thì bốn vó hực lửa của nó để lại dấu chân trên mặt đất. Cũng có thú dữ như báo tuyết, tuy thân hình không lớn thế nhưng tốc độ lại như tia chớp, thoăn thoắt ở đằng trước, thân hình của nó thì sáng trắng như hoa tuyết, nơi đó đi qua đều bị kết băng. Cũng có tệ thú rất nhỏ, thoạt nhìn giống như một con khỉ rừng, nó cưỡi trên lưng một con cự thú, mà con cự thú đó dường như rất nghe lời của nó…
Có quá nhiều tệ thú kéo tới, muôn hình muôn vẻ, đếm mãi cũng không hết, mọi người nhìn mà hoa mắt. Thế nhưng, mặc kệ những tệ thú này có dáng vẻ như thế nào, tẩu thú cũng vậy, phi cầm cũng vậy, chúng nó đều có chung một đặc điểm, đó là phần trán trên đầu chúng nó có hoa văn, hoa văn này giống như một viên đồng tiền. Cũng chính bởi vì hoa văn này mà chúng nó mới bị mọi người gọi là tệ thú.
“Ầm, ầm, ầm” Tiếng đất rung vang lên không ngừng. Trong thú triều cũng có tệ thú vô cùng to lớn, loại cự thú này thuộc về đẳng cấp đầu sỏ.
Chỉ thấy có một con vượn lớn có thân hình còn cao hơn ngọn núi cao nhất một cái đầu. Mỗi bước đi của nó đều dài ngàn dặm. Mỗi bước nó đạp xuống là để lại một vết chân to lớn, vô số ngọn núi bị nó giẫm bẹp. Trên đường nó lao tới, có không biết bao nhiêu ngọn núi bị nó va nát, cực kỳ hung tợn.
Khi con vượn lớn này giẫm xuống thì có vô số tệ thú bị giẫm trúng, có tệ thú trúng một giẫm thì nát thành thịt vụn. Thế nhưng những con tệ thú khác lại làm như không có chuyện gì, tiếp tục lao nhanh.
Lại có một con rắn lớn dài ngàn dặm. Chỉ thấy nó le lưỡi, “ầm” một cái, ngọn núi đằng trước bị đánh nát. Con rắn lớn này tuy rằng có thân thể khổng lồ, thế nhưng tốc độ của nó lại nhanh không gì bằng, trườn qua giống như tia chớp.
Khi con rắn lớn này trườn qua, chỉ nghe “răng rắc, răng rắc”, vô số cây lớn che trời, vô số núi non bị đè nát tan. Nơi nó trườn qua đều bị nó ép thành một con đường bằng phẳng, khiến người ta phải trố mắt nhìn.
“Đùng —” Chỉ trong thời gian ngắn, thú triều khủng bố đã tới phạm vi của Tệ Thú Thành. Tức thì, giống như có động đất xảy ra, vô số cây cối che trời tan nát, vô số ngọn núi đổ nát.
– Má ơi, chúng ta cách gần quá rồi.
Chương 3335: Thú Triều
Có không ít tu sĩ chọn ngọn núi cách gần đường lớn, vì vậy khi thú triều kéo tới thì bọn họ cũng đứng mũi chịu sào, không ít tu sĩ bị thú triều cuốn lấy.
– A —
Tiếng hét thảm vang bên tai không dứt, có vô số tu sĩ cường giả sau khi bị thú triều cuốn lấy thì bị giẫm thành thịt vụn, tiếng kêu thảm thiết vang bên tai không dứt.
Có tu sĩ vội vàng tung người nhảy lên trời, thế nhưng bọn họ bất hạnh rồi, chỉ nghe một tiếng “ríu”, có một con chim to lớn bay ngang bầu trời, đôi cánh lớn của nó quét trúng bọn họ, bọn họ hét thảm, thân thể bị cắt đứt ngang, trên trời đổ mưa máu.
Cũng có một số tu sĩ may mắn đã dọn sẵn chân tệ, khi con tệ thú xông tới trước nhất nhìn thấy, có tệ thú há rộng miệng nuốt chân tệ của bọn họ.
Sau khi nhìn thấy tệ thú nuốt chân tệ của mình thì những tu sĩ này vội vàng nhảy lên tệ thú, ngồi trên tệ thú, để chúng nó cưỡi mình chạy vào Tệ Thú Thành.
Thế nhưng, có người may mắn, cũng có người bất hạnh. Có một vài tu sĩ cường giả vừa ngồi lên lưng tệ thú thì chỉ nghe “ầm”, bầu trời tối đen, một bàn chân lớn đạp xuống, giẫm bọn họ thành thịt vụn, thậm chí ngay cả tệ thú cõng bọn họ cũng bị giẫm thành thịt vụn. Bọn họ đến khi chết cũng không biết mình đã chết, chết rất oan uổng.
Đương nhiên cũng có một số tệ thú chỉ có tu sĩ trên lưng chúng nó là bị giẫm thành thịt vụn, thế nhưng chúng nó lại làm như không có chuyện gì, tiếp tục chạy về phía trước.
– May mà chúng ta không cách đường lớn gần như vậy.
Nhìn thấy tu sĩ cường giả cách gần đường lớn bị giẫm thành thịt vụn, những tu sĩ cường giả cách xa đường lớn vui mừng nói rằng. Ban đầu không cướp được những ngọn núi ở đằng trước xem ra cũng là chuyện may mắn.
“Ô —” Lúc này có một số tệ thú chạy lệch khỏi đường lớn, chạy tới trước mặt một vài tu sĩ, há mồm nuốt chân tệ của bọn họ vào bụng.
Sau khi nhìn thấy tệ thú nuốt chân tệ của mình vào bụng thì những tu sĩ này vội vàng nhảy lên lưng của tệ thú, cưỡi tệ thú đi vào Tệ Thú Thành.
Đương nhiên cũng có một số người muốn cưỡi chùa, không muốn trả thù lao nhưng muốn cưỡi tệ thú đi vào trong, vì vậy sau khi bọn họ ngắm trúng một con cự thú thì lập tức xông lên, cưỡi lên lưng tệ thú.
“Ầm” Tệ thú không hề khách khí, hất hung toàn bộ những người muốn cưỡi chùa này xuống mặt đất, thậm chí còn giẫm lên bọn họ. Còn có một vài người muốn cưỡi chùa sau khi bị tệ thú hất văng thì bị thú triều ở phía sau giẫm thành thịt vụn.
Nhìn thấy kết quả của những người muốn cưỡi chùa này, một vài người cũng muốn cưỡi chùa không dám manh động.
“Ô —” Nhất thời, tiếng thú rống, tiếng chim hót vang bên tai không dứt. Tiếng gầm gừ vang vọng thiên địa, vô cùng rung động.
Nhắc đến cũng lạ, cửa thành Tệ Thú Thành tuy rằng rất lớn, thế nhưng tuyệt đối không thể lớn hơn thú triều, thậm chí có con cự thú có thân thể còn lớn hơn cửa thành rất nhiều lần.
Thế nhưng khi tệ thú lao tới thì lại không hề đụng hỏng cửa thành. Chỉ thấy tệ thú giống như bị thu nhỏ, giống như từ một viên tinh cầu khổng lồ biến trở thành một cục đá vậy.
Trên thực tế không phải do tệ thú bị thu nhỏ mà là khi tệ thú đặt chân tới cửa thành Tệ Thú Thành thì đã tiến vào một vùng không gian khác, vì vậy thoạt nhìn thì thấy tệ thú thu nhỏ lại, thế nhưng trên thực tế nơi này là một vùng không gian vô hạn.
Cũng chính vì vậy nên mọi người sau khi đi vào Tệ Thú Thành thì sẽ mất phương hướng, không tìm được con đường phía trước, bởi vì họ đã tiến vào một vùng không gian khác.
“Ầm —” Chỉ thấy con vượn lớn bước tới, tuy cách ngọn núi của Bàn Long công tử còn rất xa thế nhưng nó đã há miệng nuốt hết toàn bộ chân tệ Chân Đế của Bàn Long công tử, sau đó hét lớn với Bàn Long công tử.
Rất hiển nhiên, con vượn này đồng ý để đám người Bàn Long công tử cưỡi nó đi vào trong. Nhìn thấy vượn lớn hét lớn, Bàn Long công tử mừng rỡ, lập tức bay lên, nhảy lên bả vai của vượn lớn. Khi hắn ngồi lên bả vai củ vượn lớn thì nhìn trông giống như một con khỉ con.
“Ầm —” Đồng thời, chỉ thấy rắn lớn trườn tới, thân thể cuộn lại, cuốn lấy một ngọn núi, ngọn núi này lập tức nát tan.
Rắn lớn há miệng, nuốt chân tệ của Kiếm Tôn vào bụng. Nhìn thấy rắn lớn nuốt chân tệ của mình, Kiếm Tôn cũng nhảy lên lưng rắn lớn.
Bất kể rắn lớn hay là vượn lớn, chúng nó đều rất mạnh mẽ. Rất nhiều tệ thú biết chúng nó mạnh mẽ, vì vậy cách chúng nó rất xa, tránh bị chúng nó nghiền ép.
Ngay khi rắn lớn cùng vượn lớn chuẩn bị xuất phát thì ở trong biển rộng ở đằng xa có tiếng “đùng” thật lớn, sóng lớn đập tận trời, sóng lớn ngàn tỉ trượng gần như lật tung toàn bộ biển rộng.
Lúc này có một con cự thú từ từ bay khỏi lòng biển. Nó vượt sóng di lên, đứng trên mặt biển.
“Ầm —” Trong nháy mắt, tất cả tệ thú đang chạy như bay lập tức dừng lại, giống như một chiếc xe thắng phanh gấp, tất cả tệ thú đều thắng phanh lại.
Vừa rồi thú triều còn che kín thiên địa, tiếng nổ vang chấn động tới mức lỗ tai của mọi người gần như nổ tung. Vậy mà lúc này tất cả âm thanh đều đột ngột dừng lại, thiên địa lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Khi mọi người còn chưa hay biết chuyện gì thì chỉ nghe một tiếng “rào”, chỉ thấy tất cả tệ thú đều quỳ lạy trên mặt đất. Mặt đất tối om, tất cả tệ thú đều nằm lạy.
Ngay cả vượn lớn cùng rắn lớn cũng vội vàng cúi người, không dám xằng bậy.
Biến hóa bất ngờ làm mọi người sợ giật mình, vội vàng nhìn ra biển rộng. Lúc này, chỉ thấy một con tệ thú đang vươn mình khỏi mặt biển.
Con tệ thú này mình như mình trâu, chỉ có một cái chân, đầu mọc một sừng. Khi nó vươn mình khỏi mặt biển thì có thể nghe thấy tiếng sấm rền. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng điện chớp nhá “xoèn xoẹt”, chỉ thấy thi thoảng có tia điện xẹt qua người nó.
Con tệ thú này tuy chỉ có một chân, thế nhưng nó lại không nhảy mà là bước đi từng bước một, hơn nữa mỗi bước của nó rất nhanh, mỗi bước dài ngàn dặm, thậm chí còn không phát ra tiếng động.
Thân hình của con tệ thú này không bì kịp vượn lớn, cũng không lan tỏa uy thế kinh thiên động địa. Thế nhưng khi nó đi ngang qua thì mơ hồ có thể cảm nhận được một loại khí tức chí cao vô thượng, loại khí tức chí cao vô thượng này không phải nó cố ý lan tỏa, mà là giống như chảy xuôi bên trong cơ thể của nó vậy.
Giống như khí tức chí cao vô thượng này chảy xuôi trong máu thịt của nó. Cũng có nghĩa trời sinh nó đã chí cao vô thượng rồi, trời sinh nó đã nắm giữ lấy huyết thống mạnh mẽ nhất rồi!