1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 659 [Chương 3291 đến Chương 3295]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 659 [Chương 3291 đến Chương 3295]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3291: Hương Tượng Độ Giang

Bình Thành công tử bắt đầu khoác lác, hơn nữa còn hết sức ra sức.

Dáng vẻ của Bình Thành công tử khiến mọi tu sĩ cường giả ở nơi này dở khóc dở cười. Thân là Vạn Thống Giới tam công tử, là thiên tài lợi hại, Bình Thành công tử chắc chắn không thiếu chút đỉnh tiền này. Thế nhưng hắn rất thích chào hàng kiếm trúc của mình.

– Công tử, ta mua một thanh.

Gần đó có nữ tu sĩ xinh đẹp bị sự cố gắng của Bình Thành công tử đánh động, lập tức hỏi mua Bình Thành công tử một thanh kiếm trúc.

– Ái ui, vị tiên tử này thật có ánh mắt.

Bình Thành công tử cười lớn, nụ cười xán lạn, mang đến một cảm giác quyến rũ khó tả bằng lời. Hắn cười nói:

– Tiên tử mua một thành, như vậy ta với ngươi có duyên phận với nhau. Ngày khác tiên tử tới Bình Thành của ta, ta nhất định sẽ tận tình địa chủ, sẽ dẫn đường cho tiên tử, dẫn tiên tử đi tham quan cảnh đẹp của Bình Thành.

– Vậy thì cám ơn.

Nữ tu sĩ xinh đẹp không khỏi mỉm cười. Dù sao Bình Thành công tử cũng không phải là tiểu thương, hắn là một trong tam công tử tiếng tăm đương thời, là thiên tài lợi hại. Được hắn dỗ ngọt cũng là một loại hưởng thụ.

– Không cần cám ơn, không cần cám ơn.

Bình Thành công tử cười nói:

– Tiên tử mắt sáng vô song. Tiên tử như ngươi, nếu như xài song kiếm, cầm hai thanh kiếm trúc nơi tay thì nhất định đại sát bát phương, không ai địch nổi…

Sau khi nữ tu sĩ xinh đẹp mua thanh kiếm trúc thứ nhất thì Bình Thành công tử lập tức giựt dây nàng mua thanh thứ hai.

– Ta đã mua một cái rồi, còn chưa đủ sao.

Nữ tu sĩ xinh đẹp hờn dỗi một câu, phiền muộn nói rằng.

– Thất lễ… thất lễ, là Bình Thành quá lỗ mãng, đã đắc tội… đã đắc tội. Bất kể như thế nào, có thể gặp tiên tử chính là duyên phận. Ngày khác nếu như tiên tử có yêu cầu thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.

Bình Thành công tử lập tức nhận sai, thái độ chân thành, nụ cười xán lạn rất dễ làm lòng người xao xuyến.

– Vậy cũng được, ta mua thêm một cái.

Nữ tu sĩ xinh đẹp từ phiền thành vui, bị Bình Thành công tử đánh động.

– Tiên tử đúng là khách quý của ta. Chẳng trách sáng sớm hôm nay ta nghe được tiếng hỉ tước líu ríu, thì ra là vì gặp được tiên tử vừa xinh đẹp vừa thiện lương như tiên tử. Ai ui, gặp được tiên tử chính là phúc ba đời của ta. Tiểu sinh cám ơn tiên tử chiếu cố việc làm ăn, lần sau nếu như muốn mua nữa thì đừng nên quên tiểu sinh nha.

Bình Thành công tử nói ra lời nói không đứng đắn một cách đường hoàng.

– Ngươi thật biết ăn nói.

Nữ tu sĩ xinh đẹp hờn dỗi một câu, bị Bình Thành công tử ghẹo cười.

– Bình Thành, nhà ngươi bán kiếm hay là tán gái vậy?

Có lão tu sĩ quen biết Bình Thành công tử, lắc đầu cười nói.

– Thạch lão nói xấu ta rồi.

Bình Thành công tử trịnh trọng nói ngay:

– Bình Thành chỉ bán kiếm, muốn kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, trong lòng không hề có ý niệm xấu xa.

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của Bình Thành công tử, không khỏi mỉm cười, lắc lắc đầu. Bởi vì Bình Thành công tử trước giờ luôn là như vậy.

Đương nhiên, không phải Bình Thành công tử muốn tán gái mà tính tình của hắn vốn là như vậy. Nếu như hắn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, với uy danh Bình Thành công tử của hắn, với khuôn mặt đẹp trai của hắn, sẽ có không ít nữ tu sĩ muốn nhào vào lòng hắn.

Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, vung tay ném lượng lớn chân tệ. Chỉ nghe “leng keng”, lượng lớn chân tệ rải xuống, tiếng kêu lanh lảnh vang lên.

Chỉ nghe “rầm”, chỉ thấy dưới sông nổi lên một con voi lớn. Con voi này khác với con voi bình thường. Con voi này nuốt mây nhả khói, tỏa ra mùi thơm. Hơn nữa nó phát sáng lộng lẫy, khí tức thần thánh, khiến người ta vừa nhìn là biết ngay con voi này rất lợi hại.

Con voi này vừa trồi lên thì nhận lấy chân tệ của Lý Thất Dạ. Rất nhiển hiên, nó sẽ chở Lý Thất Dạ vượt sông.

– Hương Tượng vượt sông.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay xa xi như vậy, không ít tu sĩ cường giả trợn mắt ngoác mồm.

– Quá lãng phí rồi. Chỉ có một mình mà lại gọi ra Hương Tượng, đúng là phung phí, truyền nhân của đạo thống lớn cũng chưa chắc đã phung phí như vậy.

Có tu sĩ đố kỵ nói rằng.

– Xí, ngươi thì biết cái gì, hắn là một gã đần, không phải, là nhiều tiền.

Bên cạnh hắn có tu sĩ nói nhỏ:

– Chẳng lẽ ngay cả con kiến tiểu tử mà ngươi cũng không biết sao. Người ta nhiều tiền, hắn có thể lấy rất nhiều tiền cho kiến ăn, nên cưỡi Hương Tượng đã là gì chứ.

Rất nhiều tu sĩ ở Kim Tiễn Lạc Địa không biết lai lịch của Lý Thất Dạ, thế nhưng danh hiệu con kiến tiểu tử của hắn thì ai ai cũng biết.

Nghe tu sĩ đó nói vậy, mọi người cảm thấy có đạo lý. Lý Thất Dạ ném chân tệ cho kiến ăn mà không nháy mắt, bây giờ cưỡi Hương Tượng cũng không phải là không thể.

Lúc này Lý Thất Dạ đã ngồi lên Hương Tượng. Hắn quay đầu, nói với cô gái họ Lăng:

– Ngươi muốn qua sông không?

– Ta…

Cô gái hơi do dự, không biết nên trả lời như thế nào.

– Nếu như ngươi muốn cưỡi cá vàng sang sông thì chờ thêm một lát, mấy ngày tới sẽ luôn có bão.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cô gái có chút do dự. Cuối cùng nàng cắn răng, nói rằng:

– Vậy thì ta qua bây giờ, làm phiền ngươi rồi.

Cuối cùng, cô gái này trèo lên Hương Tượng, ngồi ra phía sau Lý Thất Dạ.

– Đại ca, có thể thêm một người nữa hay không. Dù sao Hương Tượng ngồi mười hay mười tám người cũng không thành vấn đề.

Ngay lúc này, Bình Thành công tử kêu lớn.

– Không.

Lý Thất Dạ cự tuyệt, nói rằng:

– Tự ngươi gọi một con.

– Đại ca, ngươi… ngươi không thể thấy sắc quên nghĩa. Tốt xấu gì chúng ta cũng có duyên gặp gỡ một lần.

Bình Thành công tử oan ức nói rằng:

– Lại nói, gọi ra một con Hương Tượng cần xài rất nhiều tiền. Một tên tiểu tử nhà nghèo như ta làm gì có tiền gọi ra Hương Tượng chứ. Ngươi kêu ta gọi Hương Tượng, ta phải bán bao nhiêu kiếm trúc thì mới kiếm đủ số tiền này chứ…

Ngay khi Bình Thành công tử lải nhải thì Lý Thất Dạ đã cưỡi Hương Tượng tiến vào dòng sông, căn bản không quan tâm tới Bình Thành công tử.

Cuối cùng Bình Thành công tử chỉ có thể đứng trên bờ sông trừng mắt. Thế nhưng hắn cũng không quan tâm, rung đùi đắc ý:

– Ai ui, Khổng tử nói, thực sắc tính dã. Thời đại như vậy, ta cũng không trách nam nhân thấy sắc quên nghĩa…

Nhìn thấy dáng vẻ này của Bình Thành công tử, không ít người ở bờ sông không nhịn cười nổi. Cuối cùng có lão tổ đại giáo cười nói:

– Nếu như công tử không chê thì chúng ta hãy cùng nhau sang sông.

Lúc này, vị lão tổ này đã gọi ra thuyền lớn.

– Không chê, không chê, làm sao có thể chê chứ.

Chương 3292: Kiếm Trủng (Thượng)

Bình Thành công tử lập tức cười xán lạn, vội vàng nói rằng:

– Được chư vị giúp đỡ, Bình Thành vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích.

Nói xong thì hắn vội vàng lên thuyền.

Không ít người mỉm cười. Là một trong tam công tử, thế nhưng Bình Thành công tử rất khác loài.

Bình Thành công tử cùng Bàn Long công tử đều xuất thân từ Bàn Long đạo thống. Thế nhưng hắn không cao quý như Bàn Long công tử, dù sao Bàn Long công tử cũng là truyền nhân của Bàn Long đạo thống, thân phận địa vị khác biệt.

Trong tay hắn cũng không có đan dược lợi hại như Hồi Xuân công tử.

Thế nhưng hắn vẫn có thể sánh vai với Hồi Xuân công tử cùng Bàn Long công tử, qua đó có thể thấy hắn lợi hại như thế nào, hắn tuyệt đối là một vị thiên tài đáng gờm.

Thế nhưng Bình Thành công tử không cao cao tại thượng như Hồi Xuân công tử cùng Bàn Long công tử. Trái lại, Bình Thành công tử không chỉ bình dị gần gũi mà còn đôi lúc còn tạo cảm giác hắn là một người thích pha trò, vì vậy hắn là một tồn tại khác loài trong tam công tử.

Trên thực tế, ở Vạn Thống Giới có rất nhiều người tình nguyện kết giao với Bình Thành công tử. Tuy rằng mọi người chỉ biết hắn tới từ Bình Thành, không có xuất thân cao quý. Thế nhưng hắn lại là thiên tài rất lợi hại, hắn rất có tiềm lực, thậm chí rất nhiều người cho rằng hắn sẽ trở thành Chân Đế.

Kết giao với một vị Chân Đế tương lai cũng không phải là chuyện xấu. Huống chi Bình Thành công tử không có xung đột lợi ích với mọi người, nhiều nhất hắn chỉ chào hàng kiếm trúc của hắn với mọi người mà thôi.

Cũng chính vì vậy, bất luận Bình Thành đi tới nơi nào thì nơi đó sẽ có tiếng cười, bất luận hắn đi tới đâu thì luôn có thể nhìn thấy nụ cười xán lạn của hắn.

Nước sông chảy xuôi, tiếng nước sông vang ào ào. Khi mọi người đứng ở bờ sông, đưa mắt quan sát, có thể thấy mình có thể vượt qua con sông này chỉ trong một bước, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy. Khi ngươi tiến vào dòng sông thì mới phát hiện rằng dòng sông này rộng mênh mộng, sau khi tiến vào thì ngươi có thể lạc mất phương hướng.

Đây cũng là lý do vì sao mọi người phải cưỡi cá vàng, rùa biển hay thuyền lớn để vượt sông.

Lúc này Lý Thất Dạ cưỡi Hương Tượng sang sông, ngồi sau hắn là cô gái họ Lăng. Lý Thất Dạ ngồi thẳng trên lưng voi, không hề nói gì, thần thái ung dung tự nhiên.

Trái lại cô gái họ Lăng ngồi bên cạnh Lý Thất Dạ cảm thấy lúng túng, không biết nên nói gì. Dù sao nàng cũng không quen biết Lý Thất Dạ, chỉ nghe mọi người gọi hắn là con kiến tiểu tử cho kiến ăn, tiền nhiều tới mức cầm nhức tay.

– Ta… ta… ta tên Lăng Tịch Mặc.

Cuối cùng, cô gái này tự giới thiệu mình.

Nàng muốn sang sông, thế nhưng tiền trong tay nàng không nhiều, chỉ có thể cưỡi cá vàng sang sông. Thế nhưng đạo hạnh của nàng rất nông cạn, sợ khi ngồi cá vàng sang sông sẽ gặp bão táp. Một khi gặp phải bão táp giữa dòng sông thì sẽ xong đời. Chính bởi vì vậy nàng mới do dự có nên sang sông hay không.

– Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn trên lưng cự tượng, lạnh nhạt nói rằng.

Lăng Tịch Mặc mở miệng muốn nói, nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng nàng đành phải nói khẽ:

– Cám ơn ngươi chở ta qua sông!

Nếu không có Lý Thất Dạ giúp đỡ thì nàng thực sự không biết nên qua sông như thế nào, ngồi kim ngư quá nguy hiểm.

– Ngươi không nên tới Kim Tiễn Lạc Địa.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói bình thản.

Câu nói này của Lý Thất Dạ rất khó nghe, thế nhưng lại thật lòng. Nơi này không phải là nơi mà một cô gái nên tới một mình. Huống chi đạo hạnh của nàng nông cạn, chân tệ cũng ít.

– Ta… ta biết chứ.

Lăng Tịch Mặc mặt mày buồn rượi, cúi thấp vầng trán. Nhưng lát sau, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị, nàng nói rằng:

– Thế nhưng ta vẫn muốn liều một lần. Ta… Lăng gia chỉ còn sót lại mấy người chúng ta.

Nói tới đây, lòng nàng u ám. Nàng cũng xuất thân từ Kiếm Trủng, nhưng phải biết rằng năm xưa Lăng gia bọn họ là người thống trị Kiếm Trủng.

Bây giờ Lăng gia đã hoàn toàn sa sút, Lăng gia chỉ còn sót lại vài người bọn họ. Là hạt giống của Lăng gia, vì vậy cô gái như nàng phải gánh vác trọng trách chấn hưng Lăng gia.

Cũng giống như Lý Thất Dạ nói, nàng không nên tới Kim Tiễn Lạc Địa. Bởi vì đạo hạnh của nàng nông cạn, lại còn nghèo, trong tay không có bao nhiêu chân tệ. Ở một nơi như Kim Tiễn Lạc Địa, không tiền một bước cũng khó đi. Nàng vất vả lắm mới đi tới được nơi này.

Nhưng ra sao thì nàng cũng quyết tâm tiến tới, bởi vì nàng không còn lựa chọn nào khác, Lăng gia thật sự sắp xong đời rồi. Nếu như không chấn chỉnh lại thì Kiếm Trủng sẽ thật sự đổi chủ

– Tìm được Mồ Kiếm cũng chưa hẳn có thể cứu Lăng gia các ngươi.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, Lăng Tịch Mặc ngơ ngác, nàng nhích ra phía sau, thất thanh nói:

– Ngươi… ngươi… sao ngươi lại biết?

– Có gì khó chứ?Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Lý Thất Dạ bình thản nói:

– Chẳng phải cái cô Hạ quận chúa gì đấy cũng nhìn thấu tâm tư của ngươi sao, cũng biết ngươi tới Kim Tiễn Lạc Địa là vì cái gì. Vì vậy việc ngươi tới Kim Tiễn Lạc Địa tìm kiếm Mồ Kiếm cũng không phải là bí mật kinh thiên.

Lăng Tịch Mặc hoảng sợ, bởi vì việc nàng tìm kiếm Mồ Kiếm chỉ có một người biết, bây giờ lại bị Lý Thất Dạ nói huỵch toạc. Thế nhưng nghĩ lại cẩn thận thì Lý Thất Dạ nói đúng, khi ở bờ sông lời nói của Hạ quận chúa rõ ràng có dụng ý không tốt, nàng cũng biết mình tới Kim Tiễn Lạc Địa làm gì.

Phải biết, hiện tại Lâm Hạ vương triều của Hạ quận chúa đang cầm quyền Kiếm Trủng, bọn họ tuyệt đối không hy vọng Lăng gia tìm được Mồ Kiếm, cũng tuyệt đối không cho phép Lăng gia có được Mồ Kiếm!

– Trong tay của ngươi có thứ then chốt để tìm kiếm Mồ Kiếm.

Nghĩ thông điểm này, tấm lưng của Lăng Tịch Mặc lạnh rơn. Lý Thất Dạ hời hợt nói rằng:

– Chỉ cần nghĩ thông điểm này thì sợ rằng ở Kiếm Trủng không chỉ có một hay hai người muốn lấy mạng người.

– Ngươi… ngươi… ngươi muốn làm gì —

Lần này Lăng Tịch Mặc thật sự sợ đến hồn vía lên mây, di chuyển thân thể ra phía sau. Bởi vì Lý Thất Dạ nói đúng rồi, nàng thật sự có một thứ mà Lâm Hạ vương triều không có.

– Yên tâm đi, ta không có ý đồ gì với đồ vật trong tay ngươi.

Ngay khi Lăng Tịch Mặc sợ tới mức sắp sửa nhảy sông thì Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:

– Chỉ là nhắc nhở ngươi mà thôi. Chỉ là Mồ Kiếm, ta nhìn không lọt mắt.

Qua hồi lâu, Lăng Tịch Mặc mới bình tĩnh trở lại, người đờ đẫn, vẫn còn chút sợ hãi. Hiện tại nghĩ lại, nếu như Lý Thất Dạ có thể đoán được thì nói không chừng Hạ quận chúa cũng có thể đoán được.

Chương 3293: Kiếm Trủng (Hạ)

Nhất thời, Lăng Tịch Mặc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Sợ rằng sau khi qua sông thì nàng chưa chắc đã an toàn, Hạ quận chúa tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.

Nhất thời, Lăng Tịch Mặc ngẩn người. Nàng sức mỏng thế yếu, một khi bị Lâm Hạ vương triều nhìn chằm chằm thì không chỉ nửa bước khó đi mà sợ rằng ngay cả tính mạng cũng không thể giữ nổi.

– Cám ơn ngươi.

Sau hồi lâu, Lăng Tịch Mặc mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Lý Thất Dạ không chỉ cho nàng quá giang mà khi ở trên bờ, nhờ có hắn ngăn cản người của Hạ quận chúa thì cái mạng này của nàng mới giữ được.

– Nói lại, cho dù ngươi tìm thấy Mồ Kiếm, ngươi có thứ mà lão tổ tông các ngươi để lại, cũng không có ai đánh lén ngươi. Ngươi cho rằng với thiên phú của ngươi, với đạo hạnh của ngươi thì ngươi có thể lấy nó được sao? Có thể được nó tán thành sao? Ngươi có thể mang nó trở về Lăng gia sao?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.

– Ta —

Lăng Tịch Mặc muốn nói, thế nhưng lại không biết nên nói gì, trái tim của nàng chợt nặng.

Tuy rằng Lý Thất Dạ nói rất khó nghe, thế nhưng lại là sự thật. Cho dù nàng tìm được Mồ Kiếm thì nàng lấy gì để mang Mồ Kiếm đi? Cho dù không ai tranh giành thì nàng cũng chưa chắc đã lấy được Mồ Kiếm.

Phải biết Mồ Kiếm chính là hạt nhân đạo nguyên của Kiếm Trủng. Nó cất chứa đại đạo ảo diệu nhất của Kiếm Trủng. Năm đó thủy tổ Kiếm Thánh của bọn họ để lại vô thượng kiếm ý ở lại Mồ Kiếm. Một tiểu cô nương như nàng, làm sao có thể lĩnh ngộ được kiếm ý của thủy tổ chứ?

Lần này tâm trạng của Lăng Tịch Mặc rơi xuống đáy vực.

Kiếm Trủng là đạo thống do Kiếm Thánh sáng lập, còn Lăng gia chính là con cháu của Kiếm Thánh. Trước nay Kiếm Trung đều nằm dưới quyền thống trị của Lăng gia, thế nhưng sau này Mồ Kiếm bên trong đạo nguyên của Kiếm Trung bất ngờ bay đi mất, biến mất không còn tăm tích.

Sau đó tổ tiên Lăng gia bỏ ra vô số tâm huyết mới biết được Mồ Kiếm rất có thể đã bay vào Kim Tiễn Lạc Địa.

Mãi tới tận đời này, Kim Tiễn Lạc Địa mới xuất hiện ở Vạn Thống Giới, thế nhưng Lăng gia đã hoàn toàn sa sút. Dưới tình hình này, là hạt giống của Lăng gia, Lăng Tịch Mặc không còn lựa chọn nào khác, quyết tâm bước chân vào Kim Tiễn Lạc Địa.

Mới đầu trong lòng Lăng Tịch Mặc vẫn còn đầy ắp hy vọng, nàng khao khát mang Mồ Phần quay về chấn hưng Lăng gia, giành lại Kiếm Trủng vốn thuộc về Lăng gia.

Thế nhưng thực tế khó khăn hơn nàng tưởng tượng, dù sao nàng cũng không có năng lĩnh ngộ được kiếm ý của Mồ Kiếm, nhất là trong thời gian giới hạn.

– Ta… ta sẽ cố gắng làm.

Cuối cùng Lăng Tịch Mặc chỉ có thể nói như vậy. Câu nói này rất bất lực, bản thân nàng cũng rất bất lực khi nói ra câu này.

Thế nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, hoặc là nàng trơ mắt nhìn Lăng gia diệt vong mà không hề làm gì, hoặc là nàng cố gắng làm thử, cho dù biết sẽ không thành công thì nàng cũng muốn tranh giành một hơi, ít nhất nàng đã từng cố gắng.

– Như vậy sẽ ném luôn tính mạng của ngươi.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Kim Tiễn Lạc Địa vốn là một trò chơi kẻ mạnh ăn kẻ yếu, chỉ có một số ít người may mắn tìm được cái gọi là cơ duyên ở nơi này.

– Ta biết.

Lăng Tịch Mặc hít sâu, quyết chí nói:

– Cho dù ta chết thì ta cũng muốn làm. Đây là trách nhiệm của ta, nếu như ta không làm thì sẽ thẹn với liệt tổ liệt tông, cũng thẹn với con cháu đời sau. Ta là truyền nhân của Lăng gia, đây chính là sứ mạng của ta!

Cho dù nàng biết nàng nói ra câu này một cách bất lực, cho dù nàng biết cố gắng của mình là uổng phí, cho dù nàng biết cho dù đặt cược tính mạng của mình thì cũng chưa chắc lấy được Mồ Kiếm, thế nhưng nàng vẫn sẽ làm, bởi vì đây là trách nhiệm của nàng, nàng không thể trốn tránh, nàng phải đứng ra đối mặt.

– Biết rõ trên núi có cọp, thế nhưng vẫn đi vào ổ cọp, dũng khí rất đán khen.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:

– Thế nhưng, thế gian có rất nhiều chuyện không thể nói trước được. Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Rất nhiều cơ hội chỉ dành cho người có lòng. Nếu ngay cả cố gắng cũng không có thì làm sao có cơ hội.

Lăng Tịch Mặc chỉ có thể buông tiếng thở dài. Nàng cho rằng Lý Thất Dạ chỉ an ủi mình, nàng biết khả năng hoàn thành mục tiêu rất thấp, thế nhưng nàng chỉ có thể tiến về phía trước.

Hồi lâu, bầu không khí lạnh ngắt. Lý Thất Dạ không nói gì, Lăng Tịch Mặc cũng không biết nên nói gì nữa.

Lúc này chi còn mỗi tiếng nước rào rạt, đồng thời ưu thế của Hương Tượng cũng được thể hiện. Chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ vượt qua rất nhiều người, rất nhiều tu sĩ cường giả đi trước đều bị vượt qua.

Những người cưỡi cá vàng, hải quy không thể so bì với Hương Tượng. Nhất là cá vàng, cho dù xuất phát sớm thì cũng không hề có ích, chớp mắt là bị vượt qua.

– Má ơi, cường hào nha, ra cửa là ngồi Hương Tượng, để người cưỡi cá vàng như ta biết phải làm sao.

Có tu sĩ cưỡi cá vàng bị bỏ lại phía sau, nhìn Hương Tượng của Lý Thất Dạ đạp gió rẽ sóng, không khỏi ước ao đố kỵ.

– Ngươi không nhận ra hắn sao? Hắn chính là con kiến tiểu tử, chính là cái tên nhiều tiền, cưỡi Hương Tượng sang sông cũng là chuyện đương nhiên.

Gần đó có tu sĩ cưỡi hải quy cười lớn.

Bất kể bọn họ cười nhạo hay làm thấp Lý Thất Dạ như thế nào thì bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Thất Dạ cưỡi Hương Tượng biến mất bằng tốc độ tia chớp.

– Ngươi… ngươi… ngươi thực sự lấy chân tệ cho kiến ăn?

Sau khi đi xa, Lăng Tịch Mặc lấy can đảm, hỏi nhỏ rằng.

Sau khi Lăng Tịch Mặc đi tới Kim Tiễn Lạc Địa thì cũng có nghe truyền thuyết thần kỳ của Lý Thất Dạ. Nói thật, là một người nghèo, nàng không hiểu nổi vì sao Lý Thất Dạ lại lấy chân tệ cho kiến ăn. Nàng phải tiết kiệm từng viên chân tệ một, còn Lý Thất Dạ lại dư tiền cho kiến ăn. Thế giới của người có tiền, người nghèo không thể hiểu nổi.

– Phải —

Lý Thất Dạ chỉ bình thản nói.

– Thật xa xỉ —

Lý Thất Dạ thừa nhận, Lăng Tịch Mặc nhỏ giọng nói một câu. Nàng không thể nào hiểu nổi thế giới của người có tiền.

– Thế gian này có rất nhiều chuyện không thể chỉ xem vẻ ngoài.

Lý Thất Dạ cười nhạt:

– Có một số ảo diệu vượt xa vẻ ngoài của nó, phải dùng tuệ nhãn để nhìn, phải dùng tấm lòng để lĩnh hội.

Câu nói này của Lý Thất Dạ làm Lăng Tịch Mặc ngẩn người một lát. Khi nàng tỉnh táo lại thì cẩn thận ngẫm nghĩ nó.

Chương 3294: Bão Táp (Thượng)

“Rầm, rầm, rầm”

Âm thanh vượt sông vang lên, Hương Tượng cõng Lý Thất Dạ cùng Lăng Tịch Mặc tiến về phía trước với tốc độ nhanh nhất.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Hương Tương đã vượt qua rất nhiều cá vàng, hải quy xuất phát sớm, thậm chí còn có cả thuyền lớn.

Chẳng mất bao lâu, chỉ thấy đằng trước có một con thuyền lớn đang lướt nhanh về phía trước, tốc độ của nó nhanh không khác gì mũi tên rời cung, bỏ xa cá vàng cùng hải quy lại phía sau.

– Là đám người Hạ quận chúa.

Nhìn thấy con thuyền lớn phía trước, Lăng Tịch Mặc không khỏi thấp giọng.

Tận đáy lòng, Lăng Tịch Mặc có hơi sợ hãi đám người Hạ quận chúa. Tuy rằng hiện tại Lâm Hạ vương triều đã hoàn toàn khống chế Kiếm Trủng, còn Lăng gia cũng hoàn toàn sa sút. Thế nhưng thỉnh thoảng Lâm Hạ vương triều sẽ phái người tới làm khó dễ Lăng gia, hoặc kiếm chuyện với người Lăng gia.

Dù sao Lăng gia chính là con cháu của Kiếm Thánh, là chính thống của Kiếm Trủng. Cho dù Lâm Hạ vương triều đã hoàn toàn nắm giữ quyền lực của Kiếm Trủng, thế nhưng bọn họ lại không hề yên lòng.

Đồng thời Lâm Hạ vương triều lại không dám đuổi tận giết tuyệt Lăng gia, nguyên nhân rất đơn giản, đạo thống mà Kiếm Thánh sáng lập không chỉ có Kiếm Trủng.

Ban đầu Kiếm Thánh trở thành thủy tổ Vạn Thống, sau này hắn đăng phong tạo cực, thành tựu thủy tổ Tiên Thống, đã sáng lập đạo thống thứ hai ở Tiên Thống Giới.

Thử nghĩ mà xem, nếu như Lâm Hạ vương triều tàn sát con cháu Lăng gia, một khi tin tức này truyền lên Tiên Thống Giới thì nói không chừng ở Tiên Thống Giới sẽ có người báo thù cho Lăng gia, khi đó cả Lâm Hạ vương triều cũng không đủ cho người của Tiên Thống Giới tiêu diệt.

Quan trọng hơn là, có đồn đãi rằng Kiếm Thánh vẫn chưa chết, vẫn còn sống trên đời. Cũng chính vì vậy, cho dù Lâm Hạ vương triều có một triệu lá gan thì cũng không dám đuổi tận giết tuyệt Lăng gia.

Còn phần Lăng gia xuống dốc, đây là chuyện mà không ai có thể nói gì, bởi vì đây là do Lăng gia không cố gắng.

Tốc độ của Hương Tượng rất nhanh, nháy mắt đã bắt kịp thuyền lớn, đám người Hạ quận chúa trên thuyền lớn cũng lập tức nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Lăng Tịch Mặc.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Lăng Tịch Mặc cưỡi Hải Tượng, Hạ quận chúa hừ lạnh một tiếng. Nàng là Kiếm Trủng quận chúa, thế nhưng lại chỉ có thể ngồi thuyền lớn mà thôi.

Bây giờ con tiện nhân Lăng gia lại cùng một tên tiểu bối vô danh cưỡi Hương Tượng, nàng không khó chịu trong lòng làm sao mà được?

– Ái ui, đây chẳng phải là Lăng gia muội muội hay sao. Làm sao, cám dỗ được một gã đàn ông có tiền sao?

Hạ quận chúa mặt mày cười tươi rói, nói rằng:

– Thời buổi này nha, chỉ cần buông thả một chút là sống tốt. Người nghèo một chút, xấu một chút cũng không sao, chỉ cần cởi váy ra thì cái gì cũng có, sẽ có rất nhiều nam nhân bị cám dỗ.

– Há, không sai, đúng là như vậy.

Không ít đệ tử Kiếm Trủng ngồi chung thuyền lớn với Hạ quận chúa ồn ào cười lớn.

Bị đám người Hạ quận chúa cười nhạo như vậy, nhục nhã như vậy, Lăng Tịch Mặc nóng mặt, cực kỳ tức giận. Nàng run cầm cập chỉ tay vào đám người Hạ quận chúa, nói rằng:

– Ngươi… các ngươi nói vớ vẩn. Ta… ta với Lý công tử không có gì cả.

– Đương nhiên là không có chuyện gì rồi.

Hạ quận chúa lập tức cười duyên, ánh mắt quyến rũ như hoa đào, cười nói:

– Đối với một số nữ nhân thì lên giường đâu phải là chuyện, chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi.

– Ngươi… ngươi… ngươi…

Lăng Tịch Mặc chỉ ngón tay vào Hạ quận chúa, run lẩy bẩy hơn nửa ngày, nói không ra lời. Nàng tức giận sắp khóc, nhưng đạo hạnh của nàng nông cạn, không thể làm gì đám người Hạ quận chúa.

“Rầm”

Lúc này Hương Tương vung móng, đập xuống thật mạnh, nhấc lên sóng lớn, đánh thuyền lớn lung lay không ngừng.

– Cẩn thận.

Đám người Hạ quận chúa trên thuyền lớn lập tức biến sắc, quát lớn một tiếng, nắm lấy mép thuyền thật chặt.

– Tiểu tử, ngươi muốn làm gì hả.

Vất vả ổn định lại, Hạ quận chúa lập tức cáu giận quát lên, tức giận trợn nhìn Lý Thất Dạ.

Đây là Lý Thất Dạ điều khiển Hương Tượng vung móng, suýt nữa lật tung con thuyền của bọn họ.

– Chỉ là cảnh cáo mà thôi.

Lý Thất Dạ hời hợt nói rằng:

– Tiếp tục vạ miệng nữa thì sẽ để cho các ngươi chết không có chỗ chôn.

– Làm càn.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, không ít đệ tử Kiếm Trủng trên thuyền lớn giận dữ quát lớn, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, thậm chí còn có người đã rút kiếm.

– Tiểu tử, ngươi có biết bổn quận chúa là ai chăng? Ta chính là Kiếm Trủng quận chúa, Kiếm Tôn chính là sư huynh của ta. Ngươi dám đối đầu với ta, sợ rằng ngay cả trưởng bối của ngươi cũng không che chở ngươi nổi…

Hạ quận chúa quát lạnh, cáo mượn oai hùm.

“Rầm”

Hương Tượng lại nện móng, sóng lớn cuốn tới, chớp mắt nâng thuyền lớn lên cao, đám người Hạ quận chúa sợ tới nỗi liên tục rít gào, sắc mặt trắng tái.

– Ngươi.. ngươi… ngươi thật là to gan.

Lúc này Hạ quận chúa sợ tái mặt, còn đệ tử Kiếm Trủng thì không dám lên giọng nữa, cũng bị hù phát khiếp.

“Đùng đùng, đùng đùng, đùng đùng…”

Ngay lúc này, sấm chớp thình lình đánh xuống, bầu trời tức thì bị mây đen giăng phủ, tạo thành vòng xoáy.

– Cẩn thận, bão táp tới rồi, giữ tay thật chặt.

Mây đen đột nhiên kéo tới khiến mọi người cảm thấy không ổn, ở đằng trước có tu sĩ quát lớn.

“Đùng, đùng, đùng”

Tiếng nổ đùng đoàng vang bên tai không dứt. Bão táp nói tới là tới, nháy mắt sóng lớn ngợp trời, cuồng phong gào thét, sóng to gió lớn lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.

– Không…

Lúc này, có tu sĩ cưỡi cá vàng đi ở phía trước không thể ôm vững cá vàng của mình, bị bão táp nhấc lên cao, khi rơi xuống dưới sông thì lập tức biến mất không còn tung tích.

Đây không phải là nước sông bình thường, một khi rơi xuống con sông này thì sẽ không trở lại được nữa.

– Cẩn thận, ngồi vững vào.

Có người đạo hạnh cao cường, ngồi trên lưng hải quy, như thể hợp thành một thể với hải quy, mặc cho sóng lớn cuốn trào thì cũng không thể hất bay bọn họ được.

– Nắm thật chặt, đừng buông tay.

Lúc này đám người Hạ quận chúa cũng quát lớn. Nhìn thấy bão táp đánh tới, đám người Hạ quận chúa quát lên. Từng con sóng đánh tới, nhấc cao con thuyền của bọn họ, thế nhưng thuyền lớn vẫn vững chải.

– Tiểu tử, sau khi lên bờ nhất định sẽ tính sổ với ngươi.

Khi sóng lớn đánh tới, Hạ quận chúa vẫn không nhịn nổi mà gào thét với Lý Thất Dạ. Nàng nuốt không trôi cục tức này.

– Cút!

Lý Thất Dạ chỉ nhìn lướt qua nàng, Hương Tương nhấc giò thật cao rồi đạp xuống, đạp thẳng lên đầu sóng. Chỉ nghe một tiếng “ầm” vang lên, sóng lớn nhấc lên trùng điệp, hất con thuyền lên thật cao, chớp mắt bị hất văng đi xa, chớp mắt bị hất vào sóng bão, biến mất không thấy, cũng không biết là sống hay đã chết. Nếu như con thuyền của bọn họ bị lật thì bọn họ chắc chắn phải chết.

Chương 3295: Bão Táp (Hạ)

Lý Thất Dạ thình lình xuống tay ác độc dọa Lăng Tịch Mặc ở phía sau giật nảy mình.

– Má ơi, tiểu tử này đủ tàn nhẫn.

Tu sĩ cưỡi cá vàng, hải quy ở khu vực này nhìn thấy Lý Thất Dạ không hề nương tay hất bay con thuyền của Hạ quận chúa, ai ai cũng sợ hãi giật nảy mình.

Nhất thời những tu sĩ cưỡi cá vàng, hải quy cách Lý Thất Dạ thật xa. Bọn họ không muốn bị Hương Tương của Lý Thất Dạ nhấc móng làm lật ngã vào sông.

Lý Thất Dạ không thèm quan tâm tới mọi người, khiển chân lao nhanh, ưu thế của Hương Tượng lập tức được thể hiện. Cho dù khi này có mưa to gió lớn, thế nhưng Hương Tượng vẫn vững chải như Thái Sơn, chạy cực nhanh về phía bờ bên kia, không hề bị mưa to gió lớn làm ảnh hưởng.

Như vậy khó trách Hương Tương đòi nhiều chân tệ hơn cá vàng, hải quy hay thậm chí là thuyền lớn. Nó đi lại trong sông như đi lại trên đất phẳng, cho dù có mưa to gió lớn thì cũng có thể thẳng tiến.

Mới đầu nhìn thấy mưa to gió lớn tập kích, khiến cho Lăng Tịch Mặc giật nảy mình, không khỏi lo sốt vó, níu lấy Lý Thất Dạ thật chặt. Mãi khi nhìn thấy Hương Tượng mặc gió mặc sóng tiến về phía trước, căn bản không hề sợ bão táp thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hương Tượng lướt nhanh, mượn sức gió xông tới, vượt qua bão táp, cuối cùng bước lên bờ bên kia.

“Rầm”

Thân thể của Hương Tượng run lên, Lý Thất Dạ cùng Lăng Tịch Mặc bị hất xuống, Hương Tượng lập tức chui vào trong nước, chớp mắt biến mất.

Sau khi hai chân tiếp đất, Lăng Tịch Mặc không khỏi thở dài, thế nhưng hai chân của nàng vẫn còn run lẩy bẩy.

– Được rồi, vào bờ rồi.

Lý Thất Dạ phủi hạt nước đọng trên người.

Lăng Tịch Mặc tỉnh táo lại, không khỏi cảm kích. Nếu như Lý Thất Dạ không dẫn nàng sang sông, tự nàng cưỡi cá vàng qua sông, sợ rằng đã chôn thây dưới đáy sông như những tu sĩ khác.

– Cảm ơn.

Lăng Tịch Mặc nói.

Lý Thất Dạ chỉ gật đầu, xoay người bỏ đi, đi về phía trước.

Lăng Tịch Mặc đứng bên bờ, nhất thời mê mang, không biết nên đi đâu. Tuy rằng nàng đọc qua rất nhiều điển tịch trong gia tộc, trên đường cũng có người chỉ điểm nàng, thế nhưng nàng chỉ biết rằng phải sang sông, còn vị trí cụ thể thì nàng không biết.

Lăng Tịch Mặc quay đầu lại nhìn sông lớn, nghĩ rằng không biết đám người Hạ quận chúa đã chết hay chưa. Nàng không khỏi giật mình, trái tim phát lạnh, nếu như đám người Hạ quận chúa không chết thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình.

Nàng nhìn phía trước, chỉ thấy bóng lưng của Lý Thất Dạ kéo dài dưới ánh chiều tàn. Không biết dũng khí từ đâu tới, nàng đuổi theo Lý Thất Dạ. Khoảnh khắc này, nàng cảm thấy đi theo Lý Thất Dạ sẽ an toàn hơn chút ít.

Lý Thât Dạ cũng không đi nhanh, Lăng Tịch Mặc vất vả đuổi kịp hắn, đi theo phía sau hắn.

Lý Thất Dạ tất nhiên biết Lăng Tịch Mặc đuổi theo mình. Hắn dừng lại, xoay người nhìn Lăng Tịch Mặc.

Lăng Tịch Mặc không khỏi cúi đầu, không biết nên làm gì, dù sao nàng với Lý Thất Dạ cũng không quen biết, đừng nói Lý Thất Dạ muốn giúp nàng, đổi lại là bất cứ ai thì ngay cả đi theo cũng không cho.

Lâu sau, Lăng Tịch Mặc vất vả lấy can đảm, ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, nói nhỏ:

– Ta… ta… ta không biết nên đi đâu tìm chỗ đó. Nghe nói… nghe nói thủy tổ của chúng ta từng đi tới nơi đó. Rất nhiều người nói rằng phải sang sông. Thế nhưng ta… ta… ta không biết nó còn bao nhiêu xa.

Nàng vừa đi vừa dò đường, mất rất nhiều thời gian, thế nhưng vẫn không thể biết rõ địa điểm.

– Theo ta đi.

Lý Thất Dạ thở dài, nói:

– Có thời gian thì xem xem có nên đi tới đó một chuyến hay không.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Lăng Tịch Mặc lập tức vui vẻ, vội vàng khom người nói rằng:

– Cám ơn ngươi…

Lý Thất Dạ xoay người bỏ đi, lạnh nhạt nói:

– Con người ta chẳng ra làm sao cả, ngươi phải chịu được khổ.

Nói xong thì tiếp tục đi tới.

Lý Thất Dạ một đường tiến tới, Lăng Tịch Mặc bám theo phía sau Lý Thất Dạ, không nói không rằng.

Lý Thất Dạ không hề đi nhanh, nếu như hắn thực sự đi nhanh thì Lăng Tịch Mặc tất nhiên không theo kịp. Lúc này tốc độ của Lý Thất Dạ rất chậm, thế nhưng Lăng Tịch Mặc cũng bám theo rất vất vả.

Thế nhưng bất kể khổ cực như thế nào, bất kể mồ hôi có đổ như mưa thì Lăng Tịch Mặc cũng không kêu rên tiếng nào, cắn răng tiến về phía trước, không hề mở miệng xin dừng lại nghỉ ngơi.

Thế nhưng nhìn thấy Lăng Tịch Mặc kiên trì hiếm thấy, Lý Thất Dạ bước chậm lại, để Lăng Tịch Mặc có thể theo kịp.

Cứ như vậy, hai người bọn họ vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng đi tới được chỗ Lý Thất Dạ muốn tới.

Chỉ thấy nơi này non xanh nước biếc, núi non chập trùng, kỳ phong hằng hà. Trên những ngọn kỳ phong này xây dựng những tòa cổ điện, mỗi ngọn kỳ phong là một tòa cổ điện. Có người đếm cẩn thận, tổng cộng có 128 kỳ phong, cũng có nghĩa có 128 tòa cổ điện.

Hơn nữa những ngọn kỳ phong này cao từ thấp tới cao và được xếp trật tự từ trước ra sau. Nhìn từ xa, những ngọn kỳ phong này được xếp nhìn như một mặt cánh quạt.

Mà ở ngọn kỳ phong trước nhất, cũng là ngọn kỳ phong lùn nhất có xây một tòa đại điện, trước tòa đại điện này có thềm đá kéo dài xuống trước mặt mọi người.

Lúc này có không ít tu sĩ đứng trước thềm đá, có tu sĩ đứng quan sát, có tu sĩ thất vọng bước xuống khỏi cung điện, có tu sĩ ủ rũ cúi đầu trên thềm đá.

– Đây là đâu?

Lăng Tịch Mặc ngẩng đầu nhìn cung điện ở phía trước, hỏi.

– Mê Tiên Điện.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.

– Mê Tiên Điện?

Lăng Tịch Mặc giật mình:

– Chính là tiên điện khó đi vào nhất trong truyền thuyết sao, có thể khiến cho tất cả mọi người lạc đường?

– Không phải lạc đường.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói rằng:

– Là xác suất quá thấp, thấp tới mức khiến người ta quên mất. Nếu không phải là thủy tổ thì sẽ không thể thôi diễn được ảo diệu của nó.

Lúc này ở trước Mê Tiên Điện càng ngày càng nhiều người tụ tập, có người chờ đợi, có người kỳ vọng, thế nhưng phần lớn mọi người đều cúi đầu ủ rũ, đương nhiên cũng có một ít người hưng phấn.

– Bách Nhạc huynh, sao rồi hả?

Lúc này có một lão tu sĩ nhìn xung quanh, nhìn thấy bạn cũ của mình rời khỏi, lập tức hỏi han.

– Ai ui, đừng nói nữa, nhất thời tham lam nên mất trắng.

Lão tu sĩ ủ rũ cúi đầu, nói rằng:Kiếm Tu a … chư vị.. chư vị.. mong nghé thăm a… phong cách mới bá đạo a mọi chuyện [ Nhất Kiếm ]… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

– Vất vả lắm mới đi tới được tòa cung điện thứ ba, nhưng vì quá tham lam, muốn vào tòa cung điện thứ tư nên đã mất trắng. Nếu sớm biết như vậy thì ta sẽ không tham lam, sẽ lấy đồ vật ở tòa cung điện thứ ba rồi rời khỏi.

– Ngươi coi như cũng đỡ, ta đây vào ra ba lần, vung rất nhiều tiền, vất vả lắm mới đến được tòa cung điện thứ năm. Vốn muốn tới tòa cung điện thứ sáu thì dừng tay, nhưng không ngờ lại bị đuổi ra ngoài.

Bằng hữu của lão tu sĩ cười khổ, lắc đầu.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 5 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 5 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 6 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá