1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 658 [Chương 3286 đến Chương 3290]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 658 [Chương 3286 đến Chương 3290]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3286: Gọi Địa Chủ (Thượng)

“Vù”

Khi món đồ này chui khỏi lòng đất thì lập tức lan tỏa từng sợi ánh sáng, những sợi ánh sáng này lập lòe khí tức cổ xưa.

– Là một tấm bảo phù.

Trưởng bối cùng các đệ tử nhìn lại, chỉ thấy nơi đó có một tấm bảo phù. Tuy rằng không biết tấm bảo phù này có tác dụng gì, thế nhưng từ uy lực mà nó tản mát ra thì có thể biết đây là một món bảo vật rất lợi hại.

– Kiếm lời rồi, ba mươi vạn chân tệ Chân Hào đổi được một tấm bảo phù.

Nhìn thấy tấm bảo phù này, ngay cả trưởng bối cũng hưng phấn.

– Sư phụ, chúng ta mau cất lại đi, để người khác phát hiện sẽ không tốt.

Có đệ tử nhanh trí, lập tức vọt tới, muốn thu hồi bảo phù.

– Cẩn thận.

Khi tên đệ tử này vừa xông lên, trưởng bối phát hiện mặt đất hơi nhúc nhích, hắn biến sắc.

Thế nhưng đã muộn, chỉ nghe “phốc”, máu tươi tung tóe, chỉ thấy dưới mặt đất thình lình đâm lên một xúc tu thật dài, nháy mắt đâm thủng lồng ngực của tên đệ tử nọ, một đòn trí mạng.

– Sư phụ…

Khi sắp chết, tên đệ tử nọ trợn trừng mắt, vô cùng kinh khủng. Thế nhưng lúc này trưởng bối của hắn cũng không thể cứu nổi hắn.

– Nhị sư huynh…

Nhìn thấy cảnh này, những đệ tử khác kinh hãi.

– Đừng qua đó.

Trưởng bối vô cùng quả đoán, mang theo những đệ tử khác lùi lại. Ngay lúc này, chỉ nghe “phốc, phốc, phốc”, từng cái xúc tu thoát khỏi mặt đất.

Những cái xúc tu này bao vây bảo phù, từng cái xúc tu đều đen nhánh như mực, ngoài da có vảy giáp, mọc ra gai nhọn, vô cùng khủng bố, khiến người ta nhìn lạnh sống lưng.

Nhìn những cây xúc tu này, không ai biết con quái vật bên dưới lòng đất là gì.

– Đi, đi gọi đại sư bá tới, liên thủ giết vào trong.

Cuối cùng trưởng bối cắn răng, không cam lòng bỏ qua bảo phù, ra lệnh cho đệ tử.

Đệ tử lập tức lĩnh mệnh đi mời trưởng bối khác.

………

Chuyện như vậy, ở Kim Tiễn Lạc Địa luôn có. Đương nhiên, có người vui, có kẻ sầu.

“Leng keng”

Trên một gò đất phẳng phiu có người ném chân tệ. Sau khi chân tệ biến mất, chỉ nghe tiếng vỡ vụn “răng rắc”, sau đó bảo quang phóng thẳng lên trời.

– Bảo Liên Đăng, đây là một món cổ khí.

Nhìn thấy bảo vật thoát khỏi đất, tên cường giả này mừng rỡ như điên. Thấy mọi người còn chưa hoàn hồn, hắn lấy bảo vật rồi rời đi ngay, không dám ở lại quá lâu, dù sao bảo vật sẽ khiến người khác đỏ mắt.

– Đúng là số may, ba ngàn chân tệ Chân Kiệt đổi được món cổ khí, vậy may đúng là nghịch thiên.

Nhìn thấy tên cường giả nọ lấy bảo vật rời đi, có rất nhiều người ướt ao.

“Leng keng”

Cũng có người ném rất nhiều chân tệ, sau đó chỉ nghe “rầm”, vùng đất đó lập tức sụp xuống.

Khi tất cả những tu sĩ ở đây còn chưa hoàn hồn thì chỉ nghe tiếng rít “ô”, lòng đất mọc ra những chiếc răng nhọn, sau đó một cái miệng rộng đỏ tươi như bồn máu chui khỏi lòng đất, “răng rắc”, cái miệng này nuốt hết tất cả mọi người ở đây.

– Không…

Có cường giả khi bị cắn chết thì kêu lên thảm thiết, tiếng kêu vang vọng khắp trời.

Nháy mắt tất cả tu sĩ cường giả ở đây đều bị thôn phệ, sau đó cái miệng rộng này lặn xuống lòng đất, không còn thấy đâu nữa.

– Mẹ ơi, chẳng phải đã nói quan địa ít nguy hiểm hơn hoang địa hay sao?

Ở ngoài xa có tu sĩ rùng mình.

– Quan địa chỉ ít nguy hiểm hơn hoang địa mà thôi. Hơn nữa, chỗ nào giá càng cao thì xác suất nguy hiểm cũng càng lớn.

Có thế hệ cường giả trước nói rằng.

Ở Kim Tiễn Lạc Địa, bất cứ lúc nào cũng nghe được tin có người được bảo vật, đồng thời bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được tin có người chết trên bảo địa.

Dù rằng phiêu lưu cùng tồn tại với nguy hiểm, thế nhưng dù trên bảo địa xuất hiện hung vật đáng sợ đến mấy thì cũng không thể ngăn cản được lòng tham của mọi người, mỗi ngày đều có người đi vào Kim Tiễn Lạc Địa.

– Nam Cương Sơn có một tên đệ tử dùng ba trăm viên chân tệ Chân Đồ cấp sáu đổi được một miếng da thông linh bảo thú ở hoang địa.

– Ba trăm viên chân tệ Chân Đồ cấp sáu đổi được một miếng da thông linh bảo thú!

Nghe được tin tức này, rất nhiều người đỏ mắt.

– Đi, chúng ta đi tìm hoang địa, hoang địa mới là chỗ cược lớn, nói không chừng chỉ cần một viên chân tệ là đổi được tạo hóa thông thiên.

Nhất thời có rất nhiều người đỏ mắt, không ít người điên cuồng tìm kiếm hoang địa.

“Leng keng”

Có tiếng chân tệ rơi xuống đất. Âm thanh này vang vọng khắp nơi sơn dã, tựa như một bản nhạc hòa tấu về Kim Tiễn Lạc Địa.

Chỉ nghe “leng keng”. Bên trong một thung lũng, có một đệ tử đại giáo ném rất nhiều chân tệ xuống đất. Chỉ thấy chân tệ vừa chạm đất thì lập tức hòa tan, biến mất không còn tung tích.

– Ngô huynh, đừng ném nữa, ngươi đã ném hơn ba triệu chân tệ mà vẫn không nhìn thấy gì cả.

Mấy bằng hữu bên cạnh người trẻ tuổi này khuyên can.

– Không, vất vả lắm mới có thể tìm được hoang địa, làm sao có thể từ bỏ chứ, lại ném thêm hai triệu.

Người trẻ tuổi này nói xong thì lại ném ra lượng lớn chân tệ.

Trong tiếng “leng keng”, hai triệu chân tệ hòa tan ngay lâp tức.

“Răng rắc, răng rắc, răng rắc”

Lúc này, vết nứt xuất hiện khắp thung lũng.

– Đến rồi, đến rồi, bảo vật kinh thiên đến rồi, ta sắp sửa nghịch thiên rồi.

Nhìn thấy thung lũng bắt đầu nứt, tên đệ tử đại giáo này hết sức hưng phấn, vội vàng chà sát tay.

Cuối cùng, một tiếng “rầm” vang lên, cả thung lũng nứt toác, chỉ thấy có một vật chui ra khỏi mặt đất.

Đệ tử đại giáo hết sức hưng phấn chạy tới, nhặt thứ đó lên. Thế nhưng vừa nhìn cái thứ trong tay, nụ cười trên mặt của hắn cứng lại.

– Tiên sư nó, định giỡn mặt với ta hả? Lão tử bỏ ra năm triệu tệ, thế mà lại cho lão tử một viên Tinh Ngân khoáng thạch trị giá mười chân tệ! Hơn nữa còn là khoáng thô nữa, chó đẻ mà!

Đại giáo đệ tử chửi ầm lên, nện Tinh Ngân khoáng thạch xuống đất.

– Đồ chó, mau đền ta năm triệu, mau đền.

Hắn dẫm mạnh lên Tinh Ngân khoáng thạch, thế nhưng không có tác dụng gì.

– Ngô huynh, quên thôi, không thể làm gì khác hơn. Dù sao nơi này là hoang địa, không yết giá công khai như quan địa. Ở hoang địa, một viên chân tệ có thể đụng tới đại vận, nhưng đồng thời chó khi ném ngàn vạn chân tệ cũng chưa hẳn đã có bảo vật, thậm chí còn mất luôn tính mạng. Bây giờ chỉ trắng tay mà thôi, ngươi vẫn bình yên vô sự, cũng coi như là may mắn.

Nhìn thấy hắn mắng to, bằng hữu của hắn cười an ủi.

So với tu sĩ hưng phấn vung tiền tùy tiện thì một ít lão tổ có kinh nghiệm có vẻ thành thục hơn rất nhiều. Một vị lão tổ dẫn đệ tử của mình đi xuyên qua rừng rậm, cuối cùng nhìn thấy một cây cổ thụ, vội vàng khom người bái lạy.

Chương 3287: Gọi Địa Chủ (Hạ)

Sau đó cung kính lấy ra một túi chân tệ chật ních, nhẹ nhàng đổ vào hốc cây, chỉ nghe “leng keng”, chỉ thấy tất cả chân tệ sau khi rơi vào hốc cây thì lập tức hòa tan.

– Bà Thụ mỗ mỗ, Bà Thụ mỗ mỗ, xin nói cho ta biết, nơi nào có hoang địa tốt, ta chỉ cầu xin một tấm cổ đồ, không dám cầu nhiều.

Lão tổ thì thầm cầu khẩn.

Đám đệ tử cảm thấy khó tin. Sư tôn của bọn họ là Chân Thần uy danh hiển hách, hôm nay thế mà lại cầu khẩn một cây già. Nếu như bọn họ không tận mắt nhìn thấy thì nói sao bọn họ cũng không chịu tin.

“Sa, sa, sa” có tiếng lá cây xào xạc, chỉ thấy cây già chầm chậm duỗi ra một ngọn cây, chỉ về một hướng.

Cây già này đột nhiên chỉ đường khiến cho đám đệ tử sợ giật mình.

– Cám ơn Bà Thụ mỗ mỗ.

Lão tổ lạy bái, dẫn đám đệ tử của mình rời đi.

– Đó là cây gì?

Sau khi rời đi, có đệ tử tò mò hỏi sư tôn của mình.

– Nó gọi là Bà Thụ mỗ mỗ, là một loại cây đặc biệt ở Kim Tiễn Lạc Địa, rất hiếm thấy. Chỉ cần ngươi trả tiền thì nó sẽ chỉ đường cho ngươi.

Lão tổ nói.

– Đúng là chỗ tốt, cái gì cũng đòi tiền.

Đệ tử cười khổ:

– Bà Thụ mỗ mỗ chỉ đường có chính xác không? Chúng ta sẽ tìm được một vùng hoang địa phát tài chứ?

– Không chắc.

Lão tổ lắc đầu, nói rằng:

– Bà Thụ mỗ mỗ chưa chắc chỉ cho ngươi một nơi thích hợp với ngươi, cũng chưa chắc chỉ cho ngươi hoang địa mà ngươi muốn tìm. Thế nhưng so với việc mò mẫm thì hơn rất nhiều. Hơn nữa, chỗ mà Bà Thụ mỗ mỗ chỉ thường ít nguy hiểm hơn hoang địa mà mình tự tìm.

– Hóa ra là như vậy.

Nghe sư tôn của mình nói vậy, một tên đệ tử hiểu ra, nói rằng:

– Kim Tiễn Lạc Địa đúng là nơi kỳ quái, ngồi thuyền cần tiền, hỏi đường cần tiền, hỏi giá cũng cần tiền, cái gì cũng cần tiền hết. Ngay cả cái cây cũng cần tiền, chúng nó cần tiền để làm gì?

– Đã gọi Kim Tiễn Lạc Địa rồi mà. Chỉ cần ngươi có tiền thì có thể đi ngang.

Lão tổ nói rằng:

– Thế nhưng rất nhiều ngươi không thể hiểu hết nơi này. Nếu như ngươi có thể hiểu hết thì nói không chưng người cho con cóc chân tệ, con cóc cũng mang tới cơ duyên cho ngươi, đương nhiên, còn phải xem vận may của ngươi nữa.

Các đệ tử không khỏi cười khổ. Bọn họ đúng thật là đi tới một nơi thấy tiền sáng mắt, ngay cả con cóc cũng đòi tiền, đúng thật là khó tin.

………Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Ở Kim Tiễn Lạc Địa, không chỉ có hoang địa nguy hiểm mà quan địa cũng tràn ngập nguy hiểm. Ngoại trừ những nơi này ra thì Kim Tiễn Lạc Địa còn có một vài di tích cực kỳ khủng bố.

Trên một cao nguyên hoang dã có một tòa chùa miếu vô cùng lớn. Tòa chùa miếu này vô cùng lớn nên từ xa đã nhìn thấy nó, huống hồ nó còn tỏa ra kim quang nhàn nhạt.

Vì vậy tòa chùa miếu vô cùng lớn này thu hút rất nhiều tu sĩ cường giả, khi có tu sĩ cường giả ngoài xa nhìn thấy tòa chùa miếu này thì tim đập thình thịch.

– Chùa miếu này nhất định có bảo vật.

Có cường giả hai mắt sáng rực, muốn xông tới đó.

– Đừng đi.

Trưởng bối của hắn lập tức kéo hắn lại, nét mặt nghiêm nghị, nhìn tòa chùa miếu này, nói chậm:

– Có đi thì cũng chỉ chịu chết thôi.

– Tại sao?

Đệ tử không hiểu.

– Đây là di tích.

Trưởng bối nét mặt nghiêm nghị, nói rằng:

– Đồn rằng tám vạn năm trước một cường giả gọi địa chủ gọi ra bảo địa này, thế nhưng hắn không thể lấy được đồ vật trong đó. Sau này rất nhiều người đi vào, đều chết ở trong đó.

– Gọi địa chủ?

Đệ tử lần đầu tiên nghe thấy cái tên mới mẻ này.

– Là gọi ra toàn bộ thiên địa.

Trưởng bối nói chậm:

– Ngươi quăng một viên chân tệ lên trời, điều khiển chân tệ của ngươi lượn một vòng tròn. Ngươi muốn vẽ bao lớn đều được, ví dụ ngươi muốn vẽ ngàn dặm đại địa, như vậy chân tệ sẽ lượn một vòng theo diện tích ngàn dặm đại địa, và mảnh thiên địa này sẽ là của ngươi. Sau đó Kim Tiễn Lạc Địa sẽ đưa ra một cái giá, một cái giá trên trời. Chỉ cần ngươi trả nổi tiền thì vùng thế giới này sẽ là của ngươi, hơn nữa đồ vật trong vùng thế giới này tuyệt đối là bảo vật vô thượng, siêu cấp nghịch thiên. Đương nhiên, có thể lấy được hay không thì còn phải coi bản lãnh của ngươi nữa.

Nghe trưởng bối nói như vậy, đệ tử hiểu ra, bọn họ mua bảo địa chỉ là đánh cược nhỏ mà thôi. Gọi địa chủ mới thật sự là chơi lớn. Đây là mua đứt một thế giới.

– Năm đó lão tổ của Tịnh Dương đạo thống gọi địa chủ ở nơi này, trả một cái giá rất lớn để gọi ra cao nguyên này. Đáng tiếc hắn không có lấy được bảo vật, hơn nữa còn chôn luôn chính mình.

Trưởng bối chỉ vào tòa chùa miếu, nói rằng:

– Nhìn thấy không, đằng đó có một ác ma, không ai biết nó là gì. Sau này có không ít Chân Thần đi vào, thế nhưng đều bị nó giết chết.

Đệ tử nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy bên trong chùa miếu của một bóng đen rất lớn, bao phủ toàn bộ thiên địa, dường như bất kể ai đi vào thì cũng bị nó xé chết.

– Gọi địa chủ khác với mua bảo địa. Sau khi bảo địa bán xong thì nó sẽ trở lại nguyên trạng, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Thế nhưng gọi địa chủ thì khác, một khi bị địa chủ gọi ra thì nó sẽ không trở lại. Vì vậy những nơi gọi địa chủ được người ta gọi là di tích.

Trưởng bối nói rằng:

– Chỉ có nhân vật như Chân Đế, bất hủ mới dám gọi địa chủ. Những người khác cho dù có tiền gọi địa chủ thì cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.

Nhìn bóng đen trong chùa miếu, đệ tử không khỏi rùng mình.

………

Ở biên giới một vùng sa mạc rộng lớn có một vùng biển rộng. Chỉ thấy biển rộng vỡ vụn, chính giữa bị xuyên thủng, hình thành một vòng xoáy khổng lồ. Tất cả nước biển trong biển rộng rất dữ dội, dường như bất cứ thứ gì rơi vào đều sẽ bị chúng nó xé rách.

Có rất nhiều tu sĩ khi tới nơi này, đứng quan sát từ xa, ai ai cũng cảm thấy sợ hãi.

– Cuồng Hải.

Nhìn thấy vùng biển rộng này, có lão tổ kính nể.

– Tại sao lại gọi là Cuồng Hải?

Có cường giả hỏi.

– Bởi vì nơi này do Cuồng Tổ gọi ra.

Vị lão tổ này nói:

– Đồn rằng năm đó Cuồng Tổ của Cuồng Đình đạo thống gọi địa chủ ở nơi này, bỏ ra số tiền cực kỳ khủng bố để gọi ra vùng biển này. Đồn rằng khi đó bên trong vùng biển này xuất hiện một vòng xoáy huyết bạo cực kỳ khủng bố. Thế nhưng Cuổng Tổ dưới cơn nóng giận đã san bằng vòng xoáy huyết bạo, đánh nát vùng biển này, lấy đi một món bảo vật cực kỳ mạnh mẽ nằm sâu dưới biển. Từ đó về sau, nơi này được hậu nhân gọi là Cuồng Hải.

– Cuổng Tổ đúng là lợi hại, chẳng trách lại có thể sáng tạo truyền thừa Tiên Thống.

Nghe được truyền thuyết này, cường giả cũng nổi lòng kính nể.

Chương 3288: Cho Kiến Ăn

Ở Kim Tiễn Lạc Địa, chuyện ly kỳ như thế nào cũng có, giây phút nào cũng có người may mắn phát tài, giây phút nào cũng có người gặp xui xẻo, ném mất tính mạng của mình.

Thế nhưng hai ngày nay ở Kim Tiễn Lạc Địa đang lan truyền một chuyện ly kỳ, trở thành đề tài nói chuyện của tất cả mọi người.

– Ở vách núi phía đông có một thằng đần.

Hai ngày hôm nay, không ít người nhắc về câu chuyện này.

– Thằng đần? Đần như thế nào?

Nghe vậy, có người tò mò hỏi.

– Thằng đần đó đút chân tệ cho kiến ăn. Hắn đã ở đó mấy ngày rồi, đúng là đần hết thuốc cứu chữa.

Tu sĩ nọ cười nói.

Bởi vì có nhiều người nói về chuyện này nên chuyện thằng ngu cho kiến ăn chân tệ trong thời gian ngắn truyền khắp Kim Tiễn Lạc Địa.

Chuyện thú vị như vậy khiến cho không ít tu sĩ cường giả tới nhìn hắn, mọi người đều muốn xem xem kẻ ngu này rốt cuộc đang làm gì.

Không ít người kéo tới chỗ mà mọi người nói, chỉ thấy nơi đó đúng là một vách núi, dưới vách núi này thật sự có một người trẻ tuổi đang ngồi xổm. Người trẻ tuổi này mặc trường bào, thoạt nhìn bình thường, không hề có nét đặc biệt, bề ngoài phổ thông tới mức không thể phổ thông hơn, ném vào đường lớn sẽ không có ai chú ý hắn.

Chỉ thấy thằng đần trong miệng của mọi người đang cầm túi càn khôn, không rõ trong túi càn khôn chứa bao nhiêu chân tệ.

Hắn cứ ngồi xổm như thế, mắt nhìn hàng kiến dưới đất. Mọi người nhìn theo, chỉ thấy hàng kiến này bò ra từ một khe đá dưới vách núi.

Cứ con kiến nào xếp hàng đi tới dưới chân người trẻ tuổi thì người trẻ tuổi sẽ lấy ra một viên chân tệ đưa cho con kiến. Những con kiến này ngậm chân tệ xoay người chui vào trong khe đá dưới vách núi. Một lúc sau những con kiến này lại bò ra khỏi khe đá.

Thế nhưng khi những con kiến này bò ra thì miệng của chúng ngặm một thứ nhỏ như hạt gạo nhìn như hạt cát thế nhưng lại không phải là hạt cát.

Những con kiến này để cái thứ như hạt cát nhưng không phải là hạt cát dưới chân người trẻ tuổi, người trẻ tuổi lại cho con kiến một chân tệ, sau đó con kiến ngặm chân tệ bò vào khe đá, cứ thế lặp đi lặp lại.

Mọi người cẩn thận quan sát hạt cát dưới chân người trẻ tuổi. Chỉ thấy hạt cát có vẻ ngoài như tinh thạch, nhỏ như hạt gạo, viền ngoài góc cạnh. Có thể nói những hạt cát này chỉ được cái sáng lấp lánh, ngoài ra, không có gì đặc biệt.

Thế nhưng người trẻ tuổi lại hết sức thích thú. Hắn lấy chân tệ đổi lấy hạt cát của con kiến, khiến cho rất nhiều người không hiểu.

– Cuối cùng hắn đang làm gì?

Không ai hiểu người trẻ tuổi này muốn làm gì.

Thậm chí có người tò mò học theo hắn đổi một hạt cát, ngay cả lão tổ cũng thử tìm hiểu những hạt cát này, thế nhưng không thể nhìn ra có gì lạ cả.

– Đây chỉ là cát tinh thạch mà thôi.

Có lão tổ dùng thiên nhãn quan sát những hạt cát này, cuối cùng chỉ có thể nói:

– Những hạt cát này chỉ thêm vào một chút tinh khoáng, ngoài ra không có gì đặc biệt cả.

Ngay cả nhân vật cấp bậc lão tổ cũng xác nhận hạt cát ngày không có tác dụng gì, càng khiến mọi người không hiểu người trẻ tuổi này muốn làm gì.

– Hắn tới đây bao lâu rồi?

Có một vài người nhìn người trẻ tuổi lấy chân tệ đổi hạt cát, tò mò hỏi.

– Khoảng mấy ngày.

Có tu sĩ qua đường nói:

– Hắn đã dùng mấy túi chân tệ rồi, số hạt cát thu thập cũng cỡ một ngọn núi nhỏ, cất hết vào trong túi rồi.

– Này, ngươi đang làm gì vậy?

Có người hỏi người trẻ tuổi.

– Chỉ vui đùa một chút mà thôi.

Người trẻ tuổi cười nhạt, bàn tay không dừng lại, vẫn đưa chân tệ cho kiến. Nói cũng kỳ quái, những con kiến này vô cùng siêng năng, không ngừng không nghỉ chuyển chân tệ về sào huyệt của mình.

– Ách.

Người trẻ tuổi nói vậy khiến không ít tu sĩ bặt tiếng. Bỏ ra mấy túi chân tệ chỉ để cho vui.

– Đúng là không thể hiểu nổi người trẻ tuổi ngày nay.

Có tu sĩ thế hệ trước nghe vậy, lắc đầu rời khỏi.

– Tiên sư nó, nếu như mua hoang địa thì còn có thể hiểu, dù sao nói không chừng sẽ gặp đại vận.

Có tu sĩ lắc đầu, nói rằng:

– Thế mà ngươi lại cầm chân tệ cho kiến ăn, đúng là có bệnh.

– Ngươi đần à.

Có tu sĩ trẻ tuổi liếc người trẻ tuổi này, nói rằng:

– Cho kiến ăn nhiều tiền như vậy, còn không bằng đi cược hoang địa.

– Ta tiền nhiều, tùy hứng.

Người trẻ tuổi nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người bặt tiếng. Người ta tiền nhiều nên tùy hứng, thích cho kiến ăn thì cho kiến ăn. Tất cả mọi người hết biết phải làm gì.

– Được rồi, ngươi tiền nhiều, nhưng ngươi lại đần.

Có không ít tu sĩ cười khổ, lắc đầu rời khỏi.

Thế nhưng, chỉ qua mấy ngày thì người trẻ tuổi này bị người khác gọi là tiểu tử ngốc ném tiền cho kiến ăn. Tuy không ai biết hắn tên gì, thế nhưng lại biết ở Kim Tiễn Lạc Địa có một tên tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn.

Hiển nhiên, người bị mọi người gọi là tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn chính là Lý Thất Dạ. Hắn không quan tâm chuyện mọi người gọi hắn là tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn, ngày nào cũng ngồi ở chỗ đó dùng chân tệ đổi lấy hạt cát của con kiến.

Lý Thất Dạ ở lại nơi này chừng mấy ngày, không ngừng dùng chân tệ trao đổi với con kiến. Cũng bởi vì tiểu tử ngốc tiền nhiều ném cho kiến ăn quá nổi tiếng nên không ít người khi đến Kim Tiễn Lạc Địa đều muốn tới nhìn hắn. Chỉ trong thời gian ngắn, Lý Thất Dạ trở thành danh nhân ở Kim Tiễn Lạc Địa.

Lúc này mọi người vẫn chưa biết tới uy danh đại sư huynh Trường Sinh cốc của hắn, thế nhưng đã biết danh hiệu con kiến tiểu tử của hắn.

Ở lại chừng mấy ngày, Lý Thất Dạ đã dùng lượng lớn chân tệ đổi lấy một túi tinh sa. Cảnh tượng này khiến cho không ít tu sĩ lắc đầu, có người bất bình nói rằng:

– Thế giới này đúng là không công bằng, người ngu mà lại có nhiều tiền đến như vậy. Nếu như ta có chân tệ thì ta nhất định sẽ đi cược hoang địa, nói không hưng ta sẽ gặp đại vận, sẽ phát tài.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng dừng tay. Hắn huýt sáo một tiếng, thu hồi tinh sa trên đất, cười nhạt, vỗ vỗ mặt đất, cười nói:

– Được rồi, các bạn nhỏ, nên dừng rồi, ta phải đi rồi.

Cũng không biết có phải là do Lý Thất Dạ ném quá nhiều tiền hay không mà ngay cả những con kiến lúc rời đi cũng quay lại nhìn Lý Thất Dạ một chút, dường như có chút không nỡ.

Đương nhiên, ai bảo Lý Thất Dạ nhiều tiền đến như vậy. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, những con kiến này đã mang đi lượng lớn chân tệ, khiến không ít người nhìn mà thèm. Thậm chí có ít người muốn đánh cướp con kiến tiểu tử.

Thế nhưng bất kể mọi người nói như thế nào thì Lý Thất Dạ cũng bội thu rất nhiều tinh sa, như vậy là đủ. Còn vụ thằng đần nhiều tiền, Lý Thất Dạ chỉ cười cợt.

Chương 3289: Bình Thành Công Tử (Thượng)

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi vách núi thì một đường hướng bắc, tới trước một con sông lớn.

– Oa, con kiến tiểu tử tới rồi.

Lý Thất Dạ vẫn chưa tới gần bờ sông thì đã có người nhận ra hắn.

Câu nói này khiến không ít người cười lớn. Ngay cả những người chưa từng nhìn thấy Lý Thất Dạ thì cũng từng nghe qua vị danh nhân này. Thằng đần đưa chân tệ cho kiến ăn, mấy ngày qua rất nhiều người ở Kim Tiễn Lạc Địa đều nghe thấy chuyện này.

– Ai, ngươi nhiều tiền như vậy, có muốn cược hoang địa, hay muốn gọi địa chủ không.

Cũng có người giựt dây Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, đi tới gần con sông lớn, đừng bên bờ sông đưa mắt nhìn đằng xa.

Đây là một con sông cực kỳ rộng lớn, đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy nước sông mênh mông, không thể nhìn thấy điểm cuối.

– Muốn tiến về phía bắc, nhất định phải vượt qua con sông này.

Lúc này không chỉ có một mình Lý Thất Dạ đứng bên bờ sông mà còn có không ít tu sĩ cường giả khác.

– Chúng ta bay qua à?

Có tu sĩ hỏi đồng bọn của mình.

– Không, nơi này cấm bay, chỉ có thể bỏ tiền.

Đồng bọn lắc đầu nói rằng:

– Có thể ngồi kim ngư vượt qua, có thể ngồi rùa biển vượt qua, cũng có thể ngồi thuyền lớn vượt qua.

– Chúng ta nhiều người như vậy, ngồi thuyền lớn đi.

Tu sĩ nhìn mười mấy đồng bọn xung quanh, nói ngay.

– Đùa gì vậy, thuyền lớn rất đắt đỏ. Một chiếc thuyền lớn, cần tám mươi ngàn chân tệ Chân Hào.

Tên đồng bọn họ lắc đầu nói rằng.

– Móa, không phải chứ, muốn tiền phát điên rồi sao? Một chiếc thuyền lớn mà lại có giá trên trời như vậy.

Nghe giá cả như vậy, tu sĩ giật mình.

– Đừng quên rằng nơi này là Kim Tiễn Lạc Địa, cái gì cũng cần đến tiền, hơn nữa mắc tới mức không thể mắc hơn.

Đồng bọn cười khổ.

– Vậy cái gì rẻ nhất? Chúng ta ngồi cái rẻ nhất đi qua đi!

Tu sĩ cũng hết cách. Dù sao bọn họ cũng không phải là người có tiền, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.

– Cá vàng là rẻ nhất, chỉ cần ba ngàn chân tệ Chân Sĩ.

Đồng bọn nói rằng.

– Vậy chúng ta ngồi cá vàng đi.

Tu sĩ nói rằng:

– Chúng ta còn phải vào miếu thắp hương, tiết kiệm một chút cũng tốt.

– Không, chúng ta ngồi rùa biển.

Đồng bọn lắc đầu, nói rằng:

– Cá vàng không đủ an toàn, một khi gặp nguy hiểm thì sẽ chết ở trong sông.

Cuối cùng, đám tu sĩ này thương lượng với nhau một hồi, quyết định ngồi rùa biển.

“Leng keng”

Bọn họ rải xuống lượng lớn chân tệ. Lúc này, chỉ nghe “rào”, dưới sông nổi lên một con rùa biển. Khi chân tệ rơi lên lưng của bọn họ thì lập tức hòa tan.

– Đi thôi.

Đám tu sĩ này vội vàng leo lên lưng rùa biển, miễn cưỡng chen chúc đủ chỗ. Sau đó cưỡi rùa biển đi tới bờ bên kia.

Cũng có người rải ba ngàn viên chân tệ, chỉ nghe “rào”, một con cá vàng lộng lẫy nhảy khỏi mặt nước, chân tệ rơi vào miệng nó, lập tức hòa tan.

Tu sĩ này không nhiều lời, cưỡi cá vàng đi tới bờ bên kia.

Lý Thất Dạ đứng trên bờ sông, nhìn bờ bên kia, ánh mắt ngưng lại, tựa như có thể xuyên thấu bỉ ngạn.

– Có bão, không có bão, có bão, không có bão…

Ngay khi Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt thì bên tai có tiếng thì thào.

Lý Thất Dạ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trong một góc không đáng chú ý ở bên bờ sông có một cô gái đang đứng. Cô gái này mặc áo vải thô, màu sắc nhợt nhạt, lưng cõng một thanh thiết kiếm. Thanh thiết kiếm này rất cũ kỹ, đã có không ít niên đại. Cô gái này không tô son phấn, tuy rằng không phải rất xinh đẹp, thế nhưng mang tới cảm giác thanh tú cho người nhìn, nhất là đôi mắt tràn đầy kiên định, một loại cảm giác quật cường toát ra từ ánh mắt của nàng.

Cô gái này cột gọn tóc ra phía sau, khi gió sông thổi tới, có vài sợi tóc ngổn ngang lướt qua khuôn mặt của nàng.

Lúc này nàng cầm một cành hoa, ngắt từng cánh hoa một, mỗi lần ngắt một cánh hoa thì thì thào rằng:

– Có bão, không có bão, có bão, không có bão…

Nàng ngắt từng cánh hoa một, giống như đang bói toán.

Nhìn dáng vẻ này của cô gái, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:

– Hôm nay chắc chắn có bão, hơn nữa còn là bão lớn, đừng có thử vận may.

Cô bé này đứng một mình trong góc, không hòa nhập với mọi người. Bây giờ được Lý Thất Dạ nhắc nhở, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lý Thất Dạ. Bị Lý Thất Dạ vạch trần tâm tư, nàng đỏ mặt, lùi về sau một bước, thì thào:

– Ta… ta… như vậy ngày mai ta trở lại.

Nói xong thì không dám ngẩng đầu lên.

– Sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ luôn có bão.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói khẽ.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cô gái nọ ngẩng đầu nhìn mặt sông, có hơi do dự, lại có hơi bất đắc dĩ, bộ dáng có vẻ không cam tâm.

Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không nói nữa.

“Ầm, ầm, ầm”

Lúc này có tiếng chân vang lên, một đám người đi tới bờ sông. Đám người này khí thế khiếp người, mạnh mẽ chen chúc tới bờ sông, khiến cho không ít người ở bờ sông nhường đường cho bọn họ.

Mọi người nhìn lại, đám người này ai cũng cõng một thanh trường kiếm, vừa nhìn là biết cùng tới từ một môn phái, cầm đầu là một cô gái trẻ tuổi, vẻ ngoài quyến rũ, vóc dáng lồi lõm gợi tình. Hơn nữa cô gái này mặc quần áo sang quý, vừa nhìn là biết không phải con nhà quyền quý thì cũng là con nhà giàu.

– Là người của Kiếm Trủng.

Nhìn thấy nhóm người này, không ít người lén giật mình, nói khẽ:

– Người của Kiếm Trủng tới rồi. Là Hạ quận chúa, biểu muội của Kiếm Tôn.

– Hạ Tử Oánh, biểu muội của Kiếm Tôn đã tới rồi. Xem ra Kiếm Tôn cũng sẽ tới.

Sau khi nhìn thấy cô gái này, ngay cả thế hệ trước cũng giật mình.

Sau khi cô gái được gọi là Hạ quận chúa tới nơi này thì ánh mắt đảo quanh, nhìn cô gái đếm cánh hoa.

– Ái ui, chẳng phải là thiên kim tiểu tư của Lăng gia đây sao? Không ngờ ngươi cũng tới Kim Tiễn Lạc Địa, hiếm thấy, hiếm thấy, vô cùng hiếm thấy.

Cô gái đếm cánh hoa khi nhìn thấy người của Kiếm Trủng tới thì đã định rời đi, thế nhưng còn chưa kịp rời đi thì đã bị Hạ quận chúa tóm lấy.

– Ta… ta chỉ tới xem một chút mà thôi.

Cô gái hơi cúi đầu, thế nhưng nàng lại lấy can đảm, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hạ quận chúa. Có thể thấy, trong lòng nàng đang cảm thấy sợ hãi, thế nhưng nàng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ quận chúa.

– Lăng gia.

Nghe Hạ quận chúa nói vậy, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, thế nhưng một vài lão tu sĩ giật nảy mình, nhìn cô gái này.

– Kim Tiễn Lạc Địa là nơi đòi tiền, chi phí rất lớn.

Hạ quận chúa ngoài cười nhưng trong không cười, nói một câu ẩn ý.

– Ta… ta vẫn có thể gánh nổi.

Cô gái nói chậm. Cho dù vậy, lời nói của nàng có vẻ hụt hơi.

Chương 3290: Bình Thành Công Tử (Hạ)

– Cũng không thể nói chắc được.

Hạ quận chúa lắc đầu, nói rằng:

– Ngươi muốn đi đâu? Nói không chừng sẽ chung đường với chúng ta.

– Ta… ta chỉ tùy tiện tham quan mà thôi.

Cô gái nhìn sang nơi khác, có chút chột dạ. Rất hiển nhiên, nàng tới đây là vì thứ khác.

– Nói không chừng là cùng chỗ với chúng ta.

Hạ quận chúa tươi cười như hoa, cười nói:

– Không dối gạt ngươi, Kiếm Tôn sư huynh cũng tới. Chúng ta là người cùng đạo thống, nên đồng tâm hiệp lực, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau giải quyết.

Nghe Kiếm Tôn muốn tới, cô gái lập tức biến sắc, sắc mặt trắng tái, liên tục lui về phía sau mấy bước. Nàng cố gắng giấu diếm không để mình lộ sơ hở, thế nhưng vẫn không thể nào khống chế được tâm trạng của mình.

Mà sắc mặt của cô gái lọt vào mắt của Hạ quận chúa.

– Nếu như chúng ta đã cùng đường, như vậy thì cùng đi chung với nhau đi.

Hạ quận chúa căn dặn đệ tử bên cạnh, nói rằng:

– Đi mời Lăng cô nương, chúng ta cùng nhau lên đường. Đến khi gặp Kiếm Tôn sư huynh thì cũng dễ bàn giao.

Người đứng bên cạnh Hạ quận chúa lập tức đi về phía cô gái, cô gái biến sắc, muốn xoay người chạy trốn, thế nhưng đã muộn.

Không ít tu sĩ nhìn ra chuyện này không hề đơn giản, tu sĩ thế hệ trước thì càng rõ ràng trong lòng, thậm chí có tu sĩ thế hệ trước thở dài, thì thào rằng:

– Tiếc cho Lăng gia.

Thế nhưng dù như vậy thì cũng không ai đứng ra. Dù sao Kiếm Trủng đạo thống cũng rất mạnh mẽ.

– Dừng lại.

Ngay lúc này, một cánh tay duỗi ra, ngăn cản đường đi của bọn họ.

Người cản bọn họ chính là Lý Thất Dạ. Người của Hạ quận chúa dừng lại, đánh giá Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:

– Tiểu tử, thức thời thì cút xéo sang một bên, đây là chuyện của Kiếm Trủng chúng ta.

– Trước khi ta ra tay thì hãy cút đi.

Lý Thất Dạ hời hợt nói.

– Ái ui —

Hạ quận chúa thấy Lý Thất Dạ đứng ra bênh vực, lập tức cười duyên:

– Thì ra thiên kim tiểu thư của Lăng gia ra ngoài quyến rũ nam nhân, hèn chi lại dám tới Kim Tiễn Lạc Địa. Tìm được một nam nhân, không cần xài tiền cũng có thể tới Kim Tiễn Lạc Địa. Nếu thấy không đủ, vậy tìm hai nam nhân…

Cô gái bị Hạ quận chúa cười nhạo, sắc mặt đỏ lên, nhất thời không nói được ra lời.

– Ngươi có tin ngươi dám nói huyên thuyên nữa thì ta sẽ rút lưỡi ngươi không.

Lý Thất Dạ híp mí mắt, lạnh nhạt nói rằng.

– Khẩu khí thật lớn.

Hạ quận chúa lạnh mắt, nói lạnh lùng:

– Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không, vậy mà lại dám khoác lác trước mặt bổn tiểu thư…

– Không cần phải biết, chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi.

Lý Thất Dạ không hề khách khí, cắt ngang câu nói của nàng, lạnh nhạt nói rằng.

– Cái đồ không biết sống chết —

Lúc này, cường giả bên cạnh Hạ quận chúa đều nổi giận, hai mắt tuôn ra sát cơ, thậm chí đã có người rút trường đao ra khỏi vỏ.

– Đánh nhau sao? Thật sự đánh nhau sao?

Ngay lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên, một người thanh niên bước nhanh tới đây.

Người thanh niên này mặc thanh bào, sau lưng cõng một cái bao tải rất lớn. Bao tải rất dài, trong bao nhét chật ních, không biết là nhét thứ gì. Người thanh niên này đẹp trai sáng sủa, trên khuôn mặt treo mãi một nụ cười xán lạn.

– Bình Thành công tử —

Nhìn thấy người thanh niên này, không ít người nhận ra lai lịch của hắn, có người khẽ giọng kêu lên.

Những cường giả đang đi về phía Lý Thất Dạ sau khi nhìn thấy người thanh niên này thì lập tức dừng lại. Bọn họ liếc mắt ra hiệu, tất cả lui lại bên cạnh Hạ quận chúa.

– Bình Thành công tử, một trong tam công tử —

Nghe tên Bình Thành công tử, ngay cả người chưa từng nhìn thấy hắn thì cũng biết hắn là ai.

Bình Thành công tử là một trong tam công tử ở Vạn Thống Giới, nổi danh cùng Hồi Xuân công tử, Bàn Long công tử. Thế nhưng Hồi Xuân công tử đã chết rồi, hiện tại tam công tử chỉ còn lại nhị công tử.

Bình Thành công tử. Không ai biết tên thật của hắn là gì, cũng không ai biết hắn xuất thân từ môn phái nào. Mọi người chỉ biết hắn tới từ BÌnh Thành, sống ở Bình Thành. Vì vậy mọi người gọi hắn là Bình Thành công tử.

Bây giờ Bình Thành công tử đột nhiên xuất hiện ở nơi này, khiến cho không ít người giật mình. Bởi vì đồn rằng Bình Thành công tử rất ít khi rời khỏi Bình Thành, phần lớn thời gian đều ở lại Bình Thành.

– Bình Thành công tử, ngưỡng mộ đã lâu.

Lúc này Hạ quận chúa đoan trang cao quý, ôm quyền với Bình Thành công tử, dáng vẻ tự nhiên trang nhã.

– Hóa ra là Hạ quận chúa, đã lâu không gặp.

Bình Thành công tử cười nói:

– Thời gian trước ta còn gặp Kiếm Tôn, hắn còn mua một thanh kiếm của ta. Hạ quận chúa muốn đánh nhau hả? Có cần ta giúp không?

Kiếm Tôn chính là cường giả tiếng tăm đương thời, cũng là một vị thiên tài lợi hại, cũng chỉ có Bình Thành công tử mới dám gọi thẳng như vậy.

– Không, chúng ta chỉ đi đường mà thôi.

Hạ quận chúa cười tươi, vội vàng nói rằng:

– Lần sau kính mong công tử tới Kiếm Trủng làm khách.

– Cũng được.

Bình Thành công tử thấy Hạ quận chúa muốn rời khỏi, hơi thất vọng nói rằng.

Lúc này Hạ quận chúa ném ra lượng lớn chân tệ, chỉ nghe “leng keng”, chân tệ rớt xuống cái “rầm”, dưới sông nổi lên một chiếc thuyền gỗ lớn thu hồi hết thảy chân tệ.

– Chúng ta đi.

Hạ quận chúa nhảy lên thuyền gỗ, mang mọi người ngồi thuyền gỗ đi tới bờ bên kia. Lúc này nàng không gây khó dễ cô gái kia nữa, bởi vì có một số chuyện nàng không muốn người khác biết được.

– Mua kiếm chứ?

Khi Lý Thất Dạ định qua sông thì Bình Thành công tử lập tức đi tới, mặt mày tươi cười, xán lạn như ánh mặt trời.

Lý Thất Dạ nhìn hắn. Bình Thành công tử vô cùng nhiệt tình, lập tức cởi bao tải, mở ra, chỉ thấy trong đấy chứa đầy kiếm trúc, kiếm trúc này được gọt rất tinh tế.

– Đây đều là kiếm tốt, do chính tay ta gọt. Huynh đệ, có muốn một cái hay không. Đây chính là lợi khí phòng thân.

Bình Thành công tử lập tức chào hàng kiếm trúc của mình với Lý Thất Dạ.

Những tu sĩ khác không hề cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Bình Thành công tử trước giờ luôn như vậy. Bất luận nhìn thấy đại nhân vật như thế nào thì hắn cũng chào hàng kiếm trúc của mình. Đương nhiên, cũng có một vài đại nhân vật nể nang tiếng tăm của hắn mà mua một, hai thanh kiếm trúc.

Lý Thất Dạ nhìn Bình Thành công tử, mỉm cười nói rằng:

– Không có hứng thú.Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

– Huynh đệ… à không, đại ca, kiếm trúc của ta là nhất tuyệt đương thời. Kiếm này vừa ra, bảo đảm ngươi quét ngang cửu thiên thập địa, bảo đảm ngươi không có đối thủ.

Bình Thành công tử chưa từ bỏ, tiếp tục chào hàng kiếm trúc của mình, nói rằng:

– Bình Thành kiếm trúc chính là biểu tượng của cường hào, có một cây chính là gia tài bạc triệu, có mười cây chính là giàu nhất một phương, có trăm cây chính là giàu nhất trăm nước…

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 7 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 7 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 1 tuần trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 3 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 3 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi