1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 647 [Chương 3231 đến Chương 3235]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 647 [Chương 3231 đến Chương 3235]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3231: Nén Nhang Thứ Nhất

Bây giờ các nàng đi ở phía sau Lý Thất Dạ, hiển nhiên làm tăng thân phận cùng địa vị của Lý Thất Dạ.

– Người đó là ai?

Rất nhiều người không nhận ra Lý Thất Dạ, nhỏ giọng nghị luận.

– Nghe nói hắn họ Lý, là thủ tịch đại đệ tử, là đại sư huynh của Mục thần y cùng Tần tiên tử.

Có người cơ trí hỏi thăm được thân phận của Lý Thất Dạ, nói rằng.

– Trường Sinh chân nhân nhận đại đệ tử hồi nào vậy? Đại đệ tử của Trường Sinh cốc chẳng phải là Phạm tiên tử hay sao?

– Ở Trường Sinh cốc có vị trí thủ tịch đệ tử, người ngồi vào vị trí này sẽ là đại đệ tử, cũng có nghĩa sẽ kế thừa y bát của Trường Sinh chân nhân, tương lai sẽ thống trị Trường Sinh đạo thống.

Có trưởng lão môn phái nói:

– Thế nhưng theo ta được biết thì vị trí thủ tịch đệ tử vẫn luôn bỏ trống, không hiểu vì sao lúc này lòi đâu ra thủ tịch đại đệ tử nữa?

Nghe trưởng lão này nói vậy, không ít người rít lạnh, bầu không khí có mấy phần nghiêm túc. Làm người thừa kế của Trường Sinh cốc thì cũng có nghĩa sẽ là người thống trị Trường Sinh đạo thống trong tương lai, địa vị vô cùng cao quý.

– Vị thủ tịch đại đệ tử này mấy ngày trước từng xuất hiện. Hắn điều khiển tổ thụ Kiếm Tùng, ghim chết Tiêu quốc sư của Vạn Thọ quốc.

Có một vị hộ pháp đại giáo nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:

– Chỉ sợ hắn đã trở thành đệ tử của Trường Sinh chân nhân lâu lắm rồi, thế nhưng không công khai mà thôi.

– Hóa ra là như vậy. Kiếm Tùng chính là một trong ba cây tổ thụ của Trường Sinh cốc, do chính tay Thủy Tổ trồng xuống. Có thể được tổ thụ tán thành, đúng là vô cùng ghê gớm. Có thể trở thành thủ tịch đại đệ tử cũng không kỳ quái.

Có lão tổ cương quốc gật đầu, tỏ vẻ thừa nhận người này.

Khi Lý Thất Dạ vừa bước lên thềm đá thì đệ tử Trường Sinh cốc lập tức tiếp đón. Mao Lư là trọng địa của Trường Sinh đạo thống, vì vậy nơi này luôn có đệ tử của Trường Sinh cốc trông coi.

– Sư huynh, sư tỷ, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi. Phạm sư tỷ đã truyền lời đến đây rồi, chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lúc này có thể mở lư hương thắp nhang.

Đệ tử chạy xuống tiếp đón thở dài một tiếng, nói rằng.

Những ngày qua bên ngoài Mao Lư chật ních tu sĩ cường giả đến đây dâng hương. Bởi vì Trường Sinh cốc không thắp nén nhang thứ nhất cho nên những người khác cũng không dám thắp. Mọi người đều chờ đợi ở bên ngoài Mao Lư, chờ đã rất lâu, ai cũng lên tiếng bực tức.

Nhất là Vạn Thọ quốc đột nhiên khởi sự, đánh thẳng vào quyền uy của Trường Sinh đạo thống nên càng khiến lòng người thay đổi, quyền uy của Trường Sinh cốc bắt đầu bị hạ thấp.

– Vậy thì bắt đầu ngay đi.

Lý Thất Dạ bình thản căn dặn.

– Chuẩn bị mở lư dâng hương, đại sư huynh chủ trì.

Vị đệ tử này lập tức cất giọng, thông báo cho các đệ tử khác chuẩn bị. Hắn dẫn đường Lý Thất Dạ đi vào Mao Lư.

– Không phải Trường Sinh chân nhân thắp nén nhang thứ nhất sao?

Ngay khi Lý Thất Dạ trèo lên thềm đá đi vào Mao Lư thì có người thấp giọng chất vấn. Cũng không biết cố ý hay vô tình mà âm thanh này tuy không vang dội thế nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy. Còn người nói thì núp trong đám đông, không ai phát hiện là ai cả.

– Đúng rồi, nén nhang thứ nhất phải do người thống trị Trường Sinh đạo thống thắp, vừa thông báo thiên hạ, vừa chứng tỏ địa vị thống trị đạo thống. Nén nhang này chỉ có Trường Sinh chân nhân mới có thể thắp.

Có người phụ họa. Nguồn truyện audio Podcast

– Chỉ có người thống trị mới có thể thắp nén nhang đầu.

Có tu sĩ thế hệ trước cảm thấy lời này rất có lý, gật đầu tán thành.

Lúc này chúng tu sĩ nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị. Có người cố tình gây gổ, muốn đả kích quyền uy của Trường Sinh cốc.

Chuyện Trường Sinh chân nhân trọng thương không còn là bí mật. Vì vậy Trường Sinh chân nhân không thể đến thắp nén nhang thứ nhất, tạo cơ hội cho vài người muốn khiêu khích quyền uy của Trường Sinh cốc.

– Đúng vậy, nén nhang thứ nhất có ý nghĩa không hề bình thường đối với Trường Sinh đạo thống chúng ta, là tượng trưng cho quyền uy của Trường Sinh đạo thống, phải do Trường Sinh chân nhân tới thắp, không phải con mèo con chó nào cũng có thể thắp được.

Trong đám đông lại truyền ra câu nói như vậy.

– Không thể để cho hắn thắp hương, trừ phi Trường Sinh chân nhân đến, bằng không thì không ai đủ tư cách cả.

Có không ít người tán thành.

– Đại sư huynh chính là thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc, kế thừa y bát của Trường Sinh cốc, cũng kế thừa quyền cai trị Trường Sinh đạo thống. Đại sư huynh thắp, không gì sai cả.

Nhìn thấy có người quạt gió thổi lửa, Mục Nhã Lan lạnh mặt, giọng nói lạnh lẽo của nàng vang tới tai của tất cả mọi người.

Mục Nhã Lan vừa nói như vậy, mọi người ở đây yên lặng không ít, rất nhiều tu sĩ không dám vọng ngôn.

Tuy rằng Mục Nhã Lan rất ít xuất hiện, thế nhưng nàng cai quản Bách Y Đường, từng cứu chữa rất nhiều người, thậm chí trong số đó có không ít đại nhân vật cấp lão tổ. Vì vậy Mục Nhã Lan rất nổi tiếng, uy danh không hề nhỏ.

– Há, nếu như Trường Sinh chân nhân không thể tới điểm hương, phải giao cho đời thứ ba tới điểm hương thì cũng phải do Hồi Xuân công tử điểm hương, hắn là nhân tài có tiếng, có thể đại biểu cho Trường Sinh đạo thống tới thắp nén nhang thứ nhất mà không phải cái gọi là thủ tịch đại đệ tử. Bằng không, rất khó phục chúng.

Lúc này có một âm thanh vang lên, âm thanh này có mấy phần kiêu căng.

Mọi người chỉ thấy độc vương Hoàng Quyền Uy dẫn tới một đám người. Ở bên cạnh hắn còn có một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi này có phần điển trai, đôi mắt nhìn thẳng lên trời, dáng vẻ cực kỳ kiêu căng.

– Độc vương cũng tới.

Nhìn Hoàng Quyền Uy dẫn tới một đám người, không ít người nhìn sang Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham.

Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham đã tới đây từ sớm, thế nhưng chỉ đứng sang một bên lẳng lặng quan sát. Theo bọn họ, nếu như có người làm khó Lý Thất Dạ thì không còn gì tốt bằng, thậm chí bọn họ còn tình nguyện quạt gió thổi lửa.

– Trường Sinh tam kiệt đều trình diện, có náo nhiệt để xem rồi.

Có người nhìn đám người Hồ Thanh Ngưu, rồi lại nhìn về phía Lý Thất Dạ.

Dù sao Trường Sinh tam kiệt đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ nên sợ rằng không có ai phục thủ tịch đại đệ tử Lý Thất Dạ bỗng dưng lòi ra.

Dù sao thủ tịch đại đệ tử sẽ là người kế thừa Trường Sinh đạo thống trong tương lai, rất nhiều người muốn khiêu chiến hắn, qua đó xác lập quyền uy của mình.

– Ngũ Hiền Nghị cũng tới rồi.

Có người để ý người trẻ tuổi ở bên cạnh Hoàng Quyền Uy, thấp giọng nói rằng.

– Ngũ Hiền Nghị là ai? Xem ra địa vị không hề nhỏ, không ngờ lại có thể sóng vai với độc vương.

Có tiểu tu sĩ vừa mới ra đời không nhận ra người trẻ tuổi này.

– Hừ, chỉ là đệ tử của một môn phái nào đó mà thôi. Lúc này tìm được chỗ dựa lợi hại, vì vậy mắt nhìn lên trời, thậm chí còn ruồng bỏ Trường Sinh đạo thống, càng không nghĩ tới bạn cũ năm xưa.

Có một tu sĩ hừ lạnh, thái độ vừa bất mãn vừa xem thường.

Chương 3232: Đan Vương Phong Tiếu Trần (Thượng)

Hoàng Quyền Uy đi tới, hắn nhìn Mục Nhã Lan vài lần, ánh mắt tham lam.

So với lần trước thì lần này Hoàng Quyền Uy thay đổi không hề nhỏ, càng có khí thế hơn, thậm chí có thể gọi là ngang ngược. Đổi cách nói khác, thở mạnh hơn, tự tin hơn, bắt đầu kiêu căng, lồng ngực ưỡn cao.

Lúc này Hoàng Quyền Uy nhìn mọi người xung quanh, nói rằng:

– Nếu như Trường Sinh chân nhân không thể đích thân tới thắp hương. Nếu như nén hương thứ nhất do đệ tử đời thứ ba thắp hương thì ta đây đề cử Hồi Xuân công tử. Hồi Xuân công tử nổi tiếng Vạn Thống Giới, là một trong tam công tử, tương lai chắc chắn vấn đỉnh Chân Đế, lại là đan đạo đệ nhất, có đủ tư cách đại biểu cho Trường Sinh đạo thống. Vì vậy, ta tiến cử hắn thắp nén nhang thứ nhất, mọi người cảm thấy như thế nào.

– Không sai, Hồi Xuân công tử mới có tư cách thắp nén nhang thứ nhất.

Có người phụ họa Hoàng Quyền Uy, nói rằng:

– Không phải ai đó đột nhiên xuất hiện là có thể đại biểu cho Trường Sinh đạo thống thắp nén nhang thứ nhất.

– Đúng vậy, ta cũng ủng hộ Hồi Xuân công tử.

Trong nhất thời, không ít người dồn dập phụ họa.

Rất hiển nhiên, chuyện này không phải là trùng hợp, thậm chí có thể nói đây là mưu kế. Dù sao, nếu như Hồi Xuân công tử thật sự có thể thắp được nén nhang đầu tiên thì cũng coi như bước đầu thành công, thậm chí là rút cờ đoạt quyền.

Những tu sĩ thế hệ trước đều tỏ thái độ quan sát, không muốn dính líu vào chuyện này.

– Nếu như thực sự phải đề cử thì ta cũng cảm thấy Hồi Xuân công tử thắp nén nhang thứ nhất là thích hợp nhất.

Lúc này, Trương Nham mỉm cười nói rằng.

Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mục Nhã Lan, hắn cười khan một tiếng, nói rằng:

– Mục cô nương, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Người thắp nén nhang thứ nhất là người đại biểu cho Trường Sinh đạo thống, cần có thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Trường Sinh đạo thống chúng ta nổi tiếng hậu thế nhờ vào đan, y dược. Hồi Xuân công tử không chỉ võ đạo vô song mà còn là đan đạo vô song.

Nói thật lòng, giao tình của Trường Sinh tam kiệt cũng không tệ lắm. Huống chi vừa rồi Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu chịu thiệt thòi trong tay Lý Thất Dạ nên đương nhiên sẽ không đứng về phía Lý Thất Dạ.

– Đại sư huynh ở bốn lĩnh vực đan, dược, y, độc đều có thành tựu không ai sánh bằng, có thể đại biểu cho Trường Sinh cốc, cũng có thể đại biểu cho Trường Sinh đạo thống.

Mục Nhã Lan mặt mày lạnh lùng, nhìn kỹ đám người Hồ Thanh Ngưu.

Hồ Thanh ưỡn lồng ngực, nói rằng:

– Nếu đúng là như vậy thì không còn gì bằng. Ta với hắn tranh tài y thuật, nếu như ta thua thì ta sẽ là người đầu tiên tán thành hắn.

Hồ Thanh Ngưu tuy rằng lạnh lùng kiêu căng, tính tình kỳ quái, không được nhiều người ưa thích, thế nhưng hắn rất đàn ông, nói chuyện rất có khí phách.

Nhìn thấy Hồ Thanh Ngưu đi đầu khiêu chiến Lý Thất Dạ, có người nói rằng:

– Không sai, nếu như đan, dược, y, độc vô song thì hãy so tài một lần, xem xem ai mạnh hơn ai.

Trương Nham gật đầu nói rằng:

– Ta cũng tán thành. Hôm nay Trường Sinh tam kiệt đều có mặt, chúng ta không biết tự lượng sức mình, xin phép thay mặt tất cả mọi người. Mỗi người trong chúng ta đều tinh thông đan, y, độc. Không biết Lý đại sư huynh có dám phân cao thấp với chúng ta hay không?

– Dựa vào đâu mà ta phải chấp nhận sự khiêu chiến của các ngươi?

Lý Thất Dạ bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

– Nếu không khiêu chiến thì làm sao có thể phục chúng, lại làm sao có tư cách thắp nén nhang thứ nhất. Ngươi có dám phân cao thấp hay không?

Hồ Thanh Ngưu ngạo nghễ, nói lạnh lùng.

– Chỉ bằng Trường Sinh cốc là đủ!

Hồ Thanh Ngưu vừa dứt lời, Tần Thược Dược ngày thường dịu dàng khoan dung cũng lên tiếng. Lúc này nàng nói chuyện rất mạnh mẽ. Trường Sinh cốc, không có ai yếu đuối cả.

Tần Thược Dược mắt lạnh nhìn Hồ Thanh Ngưu, nói lạnh lùng:

– Ngoại trừ Trường Sinh cốc thì còn có ai có tư cách thắp nén nhang đầu tiên chứ! Đại sư huynh chính là thủ tịch đệ tử, chỉ nhiêu đó là đủ, những người còn lại không đủ tư cách!

Tần Thược Dược ngày thường dịu dàng khoan dung, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt thì nàng ăn nói rất có khí thế. Làm đệ tử của Trường Sinh chân nhân, nàng không phải là người mặc cho người khác bắt nạt.

– Như vậy quá ngang ngược độc đoán rồi.

Lúc này người trẻ tuổi Ngũ Hiền Nghị ở bên cạnh độc vương Hoàng Quyền Uy cười lạnh, nói rằng:

– Người có tài là nhất, chuyện này, không phải luận bối phận.

– Ngũ Hiền Nghị, ngươi không phải là đệ tử Trường Sinh đạo thống, việc này ngươi ngậm miệng vào.

Mục Nhã Lan hàn mai ngạo tuyết không hề nể nang, lạnh giọng quát lên.

Sắc mặt của Ngũ Hiền Nghị căng thẳng, thế nhưng nghĩ tới thân phận của mình, nghĩ tới chỗ dựa của mình thì lấy lại can đảm, ưỡn lồng ngực, kiêu căng nói:

– Mục thần y, lời này của ta là vì muốn tốt cho Trường Sinh đạo thống mà thôi, là vì suy nghĩ cho tương lai của Trường Sinh đạo thống mà thôi. Nếu như Trường Sinh cốc cứ làm theo ý mình, chắc chắn sẽ sa sút.

Thanh niên tên Ngũ Hiền Nghị này vốn chỉ là một tên đệ tử của một tông môn bàng chi của Trường Sinh đạo thống. Thế nhưng sau khi sư huynh Chu Chí Khôn của hắn hiệu lực cho một người có lai lịch kinh thiên thì hắn cũng vội vàng đi theo, từ đó rời khỏi Trường Sinh đạo thống, ruồng bỏ Trường Sinh đạo thống.

Ngày trước, Ngũ Hiền Nghị chỉ là một gã đệ tử bình thường ở Trường Sinh đạo thống, bối phận thấp hơn đệ tử của Trường Sinh đạo thống không biết bao nhiêu lần, càng khỏi phải nói tới Mục Nhã Lan.

Ngày trước đứng trước mặt Mục Nhã Lan thì ngay cả can đảm nói chuyện hắn cũng không có, không dám tới gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Bây giờ thì khác rồi, chủ nhân của hắn lai lịch kinh thiên, Vạn Thống Giới có ai không kiêng nể ba phần? Có đạo thống nào dám không nể mặt?

Vì vậy trở về Trường Sinh đạo thống, hắn xem như áo gấm về nhà. Thậm chí khi ở Vạn Thọ quốc còn xưng huynh gọi đệ với Hoàng Quyền Uy, chuyện mà ngày trước hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Vì vậy, hôm nay đứng trước Mục Nhã Lan, thở mạnh hơn, phô trương hơn.

– Vậy sao?

Mục Nhã Lan nói lạnh lùng.

Ngũ Hiền Nghị ưỡn ngực, nói rằng:

– Không sai, Trường Sinh đạo thống là tâm huyết của liệt tổ liệt tông chúng ta, bất luận đệ tử nào của Trường Sinh đạo thống cũng đều không muốn nhìn thấy Trường Sinh đạo thống, càng không muốn Trường Sinh đạo thống sụp đổ chỉ vì Trường Sinh cốc ngang ngược độc đoán. Vì vậy, lúc này, bất luận đệ tử nào của Trường Sinh đạo thống cũng đều có tư cách giám sát, đều có tư cách can thiệp, phải để mọi người biết rằng, Trường Sinh đạo thống không phải là của cải riêng của Trường Sinh đạo thống mà là thuộc về tất cả mọi người. Nếu như Trường Sinh đạo thống cứ khư khư cố chấp, vậy thì cần có người ngăn cản, chẳng hạn như Vạn Thọ quốc, hoặc môn môn phái truyền thừa nào đó!

Chương 3233: Đan Vương Phong Tiếu Trần (Hạ)

Ngũ Hiền Nghị nói như vậy, thế hệ trẻ không thấy gì, thế nhưng thế hệ trước thì lập tức rít lạnh, lập tức tỉnh ngộ.

Cường giả thế hệ trước đã nghe ra một vài thứ, thái độ của Ngũ Hiền Nghị nói lên hắn đứng về phía Vạn Thọ quốc. Bọn họ lại nghĩ tới chủ nhân của Ngũ Hiền Nghị, không ít người rít lạnh.

– Ta cũng tán thành lời này.

Trương Nham nói ngay:

– Bất luận như thế nào, bối phận không nói lên được gì cả, người có tài là nhất, không thể chỉ bằng thân phận đại sư huynh thì áp đảo tất cả chúng ta, càng không thể để Trường Sinh cốc nói gì là nấy. Nếu như chỉ bằng thân phận đại sư huynh thì có thể áp đảo chúng ta, như vậy thì chúng ta là gì? Cho dù có là Trường Sinh cốc thì cũng phải bày ra thực lực, như vậy mới có thể phục chúng.

Trương Nham không phải muốn trở mặt với Trường Sinh cốc, hắn chẳng qua chỉ muốn đối nghịch với Lý Thất Dạ mà thôi, chỉ muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi. Thế nhưng vừa vặn lại hợp ý của Ngũ Hiền Nghị.

Trương Nham vừa nói như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều rít lạnh. Trương Nham nói như vậy, ở mức độ nào đó đã đại biểu cho Bách Đan môn, dù sao thì hắn cũng là đệ tử của Bách Đan môn.

– Ngu xuẩn.

Lý Thất Dạ chỉ nói lạnh nhạt, còn chẳng thèm liếc nhìn hắn.

Bị Lý Thất Dạ mắng ngu xuẩn khiến cho lửa giận của Trương Nham tăng vọt. Hắn vốn đã kết oán với Lý Thất Dạ, ở bùn nhão đã mất mặt lắm rồi, bây giờ còn bị Lý Thất Dạ công khai mắng ngu xuẩn, hắn làm sao nuốt nổi cục tức này được chứ?

– Họ Lý, nhà ngươi có dám so đấu đan thuật với ta không.

Trương Nham phẫn nộ quát lên:

– Bằng không thì ngươi không có tư cách đại biểu Trường Sinh đạo thống thắp nén nhang đầu tiên!

– Đây chính là lập trường của Bách Đan môn sao?

Mục Nhã Lan lạnh mắt, nói lạnh lùng.

Sắc mặt của Trương Nham đỏ chót, da đầu tê rần. Thế nhưng hắn cưỡi hổ khó xuống, lúc này hắn không thể chịu thua, nhất là có nhiều người ở đây như vậy, nếu như chịu thua thì quyền uy của hắn sẽ bị đả kích mạnh mẽ.

– Khong sai!

Trương Nham bị kích thích, đầu óc nóng ran, lớn tiếng nói rằng:

– Nếu như không bày ra chút bản lãnh, chỉ bằng thân phận mà muốn áp đảo tất cả chúng ta, không có cửa đâu. Không có bản lĩnh thì đừng hòng đại biểu cho Trường Sinh đạo thống thắp nén nhang đầu tiên, cho dù có là đại đệ tử của Trường Sinh cốc thì cũng không thể được!

Trương Nham vừa nói như vậy, tất cả mọi người rùng mình, lời này không thể nói bậy.

– Ngu xuẩn.

Trương Nham vừa nói xong thì tiếng quát chói tai vang lên, nhưng lần này Lý Thất Dạ không có mở miệng. Sau đó chỉ nghe “chát”, một bạt tay tát mạnh lên trên mặt của Trương Nham, đánh Trương Nham hoa mắt chóng mặt, khóe miệng chảy máu tươi.

Vô duyên vô cớ bị người ta đánh mạnh như vậy khiến cho Trương Nham giận dữ, đang định phát giận thì khi ngẩng đầu lên, hắn lập tức sợ mất hồn mất vía.

Lúc này chỉ thấy có một nhóm người đi đến, cầm đầu là một ông lão mặc một thân áo trắng, mặt trẻ tóc trắng. Bên cạnh của hắn còn có một ông lão khác sánh vai, ông lão này vô cùng uy nghiêm.

– Sư tôn… lão tổ tông…

Vừa nhìn thấy hai lão nhân này, Trương Nham sợ mất hồn mất vía.

– Đan vương cùng môn chủ Bách Đan môn.

Nhìn thấy nhóm người này, không ít người giật mình. Bởi vì Bách Đan môn cũng là một môn phái vô cùng mạnh mẽ ở Trường Sinh đạo thống

Nhìn nhóm người này, nhất là Đan vương Phong Tiếu Trần, rất nhiều người cảm thấy chấn động. Những cường giả thế hệ trước có mặt ở đây khi nhìn thấy Đan vương Phong Tiếu Trần đều cung tay hành lễ.

Đan vương, không chỉ Trường Sinh đạo thống mà thanh danh của hắn còn vang vọng khắp Vạn Thống Giới. Hắn là một trong hai đại lão tổ của Trường Sinh đạo thống.

Ở Trường Sinh đạo thống, ở Vạn Thống giới, Đan vương có địa vị vô cùng quan trọng. Có rất nhiều Chân Thần đăng thiên cầu hắn một viên Trường Sinh Đan nhưng lại không được, ngay cả tồn tại bất hủ cầu đan dược của hắn thế nhưng cũng chưa chắc đã cầu được.

– Lão tổ tông… sư tôn…

Lúc này hai chân Trương Nham run rẩy, trong lòng sợ hãi.

– Hừ!

Lúc này môn chủ Bách Đan môn mặt lạnh như băng sương, lạnh lùng hừ một tiếng. Tuy hắn làm sư phụ thế nhưng lúc này hắn không thể che chở cho đệ tử của mình, cho dù sủng ái cách mấy thì cũng không thể. Bởi vì hắn đã phạm phải cấm kỵ.

Đan vương Phong Tiếu Trần vốn mỉm cười tới đây thì bây giờ cũng mặt mày lạnh lẽo, bởi vì Trương Nham đã làm quá phận, kéo Bách Đan môn vào trong chuyện này. Một khi đối đầu với Trường Sinh cốc thì chẳng khác gì trời sụp cả.

Đan vương Phong Tiếu Trần tiến lên, đang định nói chuyện với đám người Lý Thất Dạ, thế nhưng khi nhìn thấy Lý Thất Dạ thì hắn lập tức trợn mắt, trong lòng chấn động.

Bởi vì Phong Tiếu Trận nhận ra Lý Thất Dạ. Người khác có lẽ không biết lai lịch của đại sư huynh Lý Thất Dạ, thế nhưng hắn lại biết!

Ngày đó tấn công Cuồng Đình đạo thống, Đan vương Phong Tiếu Trần là một thành viên trong những lão tổ đấy, cũng là lão tổ chủ trương hòa bình. Vì vậy hắn đương nhiên biết Lý Thất Dạ là người thống trị tối cao của Cuồng Đình đạo thống.

Bây giờ Lý Thất Dạ lại lắc mình trở thành thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh đạo thống, hắn không choáng váng mới là lạ.

Cuối cùng, Đan vương Phong Tiếu Trần hít sâu một hơi, khom người vái lạy Lý Thất Dạ, nói chậm:

– Công tử quá bộ, là rồng tới nhà tôm. Nguyện Trường Sinh cốc có thể phát dương quang đại trong tay công tử, cả thế gian phải ngước nhìn.

Lời này của Đan vương còn có một mặt ý nghĩa khác, xem như đang bóng gió với Lý Thất Dạ.

– Ta tung hoành Tam Tiên Giới, đứng bễ nghễ trên đỉnh vạn thế, nơi này chỉ là một nơi nghỉ chân, đâu cần ta phát triển.

– Đúng vậy, hôm nay có thể gặp lại công tử đúng là phúc ba đời, là niềm vinh hạnh của ông lão này. Công tử đan đạo vô thượng, thế hệ này không ai sánh bằng. Ngày khác ông lão này nhất định vào Trường Sinh cốc, cầu kiến công tử, muốn thỉnh giáo đan đạo.

Đan vương Phong Tiếu Trần khấu đầu vái lạy.

Phong Tiếu Trần không phải nói cho có lệ. Khi còn ở Cuồng Đình đạo thống hắn thậm chí còn tình nguyện làm con tin ở lại Cuồng Đình đạo thống chỉ để tận mắt nhìn đan đạo tuyệt thế vô thượng của Lý Thất Dạ.

Nhìn thấy Đan vương Phong Tiếu Trần cung kính như vậy, tất cả mọi người đều choáng váng, đều trợn mắt, chấn động không nói ra lời.

Đan vương là ai? Một trong hai đại lão tổ của Trường Sinh đạo thống, càng là dược sư lợi hại nhất Vạn Thống Giới, đan đạo vô thượng, ngay cả Chân Đế cũng cầu hắn Trường Sinh Đan, địa vị tôn sùng ai ai cũng đều biết.

Đừng nói Chân Thần, ngay cả Chân Thần đăng thiên khi nhìn thấy Đan vương thì cũng phải làm đại lễ, bày tỏ lòng tôn kính. Dù sao, rất nhiều người muốn cầu được Trường Sinh Đan của hắn.

Bây giờ Đan vương địa vị tôn sùng lại cung kính làm đại lễ với Lý Thất Dạ, chuyện này khiến mọi người chấn động biết mấy.

Chương 3234: Quỳ Sát (Thượng)

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Đan vương Phong Tiếu Trần cúi người vái lạy thật sâu, nói rằng:

– Công tử cao thượng, ngày khác chúng ta chắc chắn đứng dưới thần huy của công tử.

Nhìn thấy Đan vương Phong Tiếu Trần cung kính như vậy, mọi người rít lạnh. Dẫu sao, Phong Tiếu Trần cũng có địa vị vô cùng quan trọng.

Lý Thất Dạ chỉ gật đầu, thản nhiên nhận đại lễ của Phong Tiếu Trần.

– Ngu dốt —

Phong Tiếu Trần quát lạnh lùng, lạnh giọng nói rằng:

– Chuyện lớn của tông môn làm sao có thể qua loa như vậy. Bách Đan môn là truyền thừa của Trường Sinh đạo thống, bắt nguồn từ Trường Sinh cốc, nhận được ân huệ rất lớn. Ngón tay Trường Sinh cốc chỉ tới đâu thì đó cũng chính là hướng đi của Bách Đan môn.

Bị lão tổ tông của mình quát mắng, Trương Nham toàn thân run rẩy, cúi đầu không dám cãi lại, trong lòng nơm nớp lo sợ, không dám thở lớn tiếng.

Đan vương Phong Tiếu Trần là lão tổ có địa vị cao nhất Bách Đan môn, nhất ngôn cửu đỉnh. Tuy hắn là thiếu môn chủ Bách Đan môn, thế nhưng Phong Tiếu Trần chỉ cần nói một câu thì có thể phế bỏ địa vị hắn ngay lập tức.

– Môn chủ Bách Đan môn ra mắt đại sư huynh.

Lúc này môn chủ Bách Đan môn quỳ bái trước mặt Lý Thất Dạ, xưng hô là đại sư huynh, cung kính bày tỏ lòng trung thành, nói rằng:

– Bách Đan môn lệ thuộc Trường Sinh cốc, ngày trước là vậy, bây giờ là thế, tương lai cũng vậy, lòng trung thành của Bách Đan môn đối với Trường Sinh cốc mãi mãi không hề thay đổi. Ý chí của Trường Sinh cốc chính là hướng đi của Bách Đan môn. Chỉ cần Trường Sinh cốc có yêu cầu thì đại sư huynh cứ ra lệnh một tiếng, trên dưới Bách Đan môn chẳng màng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!

Môn chủ Bách Đan môn nói chuyện âm vang mạnh mẽ, nói năng khí phách, không chỉ riêng môn chủ Bách Đan môn hiệu trung cho Lý Thất Dạ mà toàn bộ Bách Đan môn sẽ hiệu trung cho Trường Sinh cốc. Đan vương Phong Tiếu Trần đã quyết định hướng đi của Bách Đan môn, bây giờ có thêm câu nói này của môn chủ Bách Đan môn, trói chặt Bách Đan môn với Trường Sinh cốc, đứng bên trận doanh của Trường Sinh cốc, muốn cùng tiến cùng lùi với Trường Sinh cốc.

Môn chủ Bách Đan môn vừa nói như vậy, tất cả mọi người rùng mình, rất nhiều người chợt hiểu, đã tới lúc chọn trận doanh rồi.

Mọi người nghĩ ngay tới không lâu trước đây có không ít môn phái ở Trường Sinh đạo thống lấy lòng Vạn Thọ quốc, thậm chí còn đứng cùng trận tuyến với Vạn Thọ quốc. Bây giờ Bách Đan môn đứng ra hiệu trung cho Trường Sinh cốc, có thể nói đây là môn phái mạnh mẽ đầu tiên ở Trường Sinh đạo thống hiệu trung cho Trường Sinh cốc.

Trong thời khắc như vầy, môn chủ Bách Đan môn hiệu trung cho Trường Sinh cốc, hiển nhiên cực kỳ quý giá, nhất là Bách Đan môn còn là một môn phái mạnh mẽ. Cho dù Bách Đan môn không mạnh bằng Vạn Thọ quốc đi chăng nữa thì cũng ghi tên hàng đầu trong vô số môn phái truyền thừa ở Trường Sinh đạo thống.

Bây giờ Bách Đan môn hiệu trung như một lời cảnh tỉnh, thức tỉnh một số cường giả thế hệ trước.

Bởi vì hiện này Vạn Thọ quốc như mặt trời ban trưa, ngông cuồng tự đại, hơn nữa trong thời gian ngắn mà đã có rất nhiều môn phái truyền thừa đứng về phía Vạn Thọ quốc nên càng khiến cho thanh thế của Vạn Thọ quốc mênh mông cuồn cuộn.

Trái lại Trường Sinh cốc lặng im không có động tĩnh, tạo cảm giác sa sút cho người khác, giống như mặt trời sắp lặn. Tình cảnh này làm cho mọi người đều cảm thấy Trường Sinh đạo thống thật sự sắp sửa thay đổi người thống trị.

Lúc này Bách Đan môn tỏ rõ lập trường, kiên quyết hiệu trung cho Trường Sinh cốc, để cho những thế hệ trước từng trải sự đời nhận ra Trường Sinh cốc đã thống trị đạo thống này vô số năm tháng, từ lúc Trường Sinh đạo thống thành lập cho tới ngày nay thì Trường Sinh cốc vẫn luôn cầm quyền. Cho dù Trường Sinh cốc điệu thấp tới mức khiến mọi người quên hẳn, thế nhưng dường như không có bất kỳ ai hay bất kỳ truyền thừa nào có thể rung chuyển được quyền lực của Trường Sinh cốc.

Vì vậy ngay khoảnh khắc này, một ít cường giả thế hệ trước nhận ra rằng Trường Sinh cốc chưa bao giờ sụp đổ, chỉ là nó luôn luôn như vậy, khiến mọi người nảy sinh ảo giác.

– Người khôn nghĩ xa, là một chuyện tốt.

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

– Đứng lên đi, tha tội cho Bách Đan môn các ngươi.

Môn chủ Bách Đan môn là người cùng thế hệ với Trường Sinh chân nhân, cho dù địa vị của Trường Sinh chân nhân cao hơn môn chủ Bách Đan môn, thế nhưng một tên đệ tử đời thứ ba như Lý Thất Dạ lại có thái độ bề trên ở trước mặt môn chủ Bách Đan môn, khiến cho mọi người không sao tin nổi. Thế nhưng môn chủ Bách Đan môn không dám ngạo mạn, dù cho bối phận của Lý Thất Dạ thấp hơn thì hắn cũng vẫn cung kính như thường.

Ngay cả Đan vương Phong Tiếu Trần cũng cung kính với Lý Thất Dạ, mà bối phận của môn chủ Bách Đan môn thấp hơn lão tổ tông rất nhiều, hắn dám không cung kính sao?

– Tiểu Trình, đệ tử do ngươi dạy dỗ nên phải do ngươi phụ trách. Kêu hắn nhận tội, nếu như công tử không tha thứ thì giáng tội.

Đan vương Phong Tiếu Trần nói chậm.

Lời này vừa thốt, môn chủ Bách Đan môn tim gan lạnh lẽo. Lão tổ tông của bọn họ trải qua nhiều sóng gió, ngay cả Chân Đế cũng tìm hắn làm khách. Đừng nói Chân Thân, ngay cả Chân Thần đăng thiên cũng phải ngồi chung bàn với hắn.

Lão tổ tông coi trọng Lý Thất Dạ như vậy, thật là kinh khủng biết mấy. Không còn nghi ngờ, một khi giáng tội thì vị trí môn chủ của hắn cũng không thể bảo vệ.

– Nham nhi, tự mình gây họa thì tự mình gánh chịu. Ngươi tự tiện chủ trương, làm trái luật lệ của tông môn, là đại tội. Mau mau thỉnh lội với đại sư huynh, nếu như đại sư huynh cùng Trường Sinh cốc tha thứ ngươi thì trở về phạt nặng. Nếu như đại sư huynh cùng Trường Sinh cốc không tha thứ thì ngươi tự mình kết thúc vậy.

Cuối cùng, môn chủ Bách Đan môn căn dặn.

Môn chủ Bách Đan môn cũng muốn bảo vệ đồ đệ của mình, dù sao thì tên đồ đệ này cũng do hắn tự tay dạy dỗ mà ra, có thể nói tình như cha con. Thế nhưng Trương Nham phạm phải đại đội, ngay cả môn chủ như hắn cũng không thể bảo vệ được.

Bách Đan môn có triệu trung với Trường Sinh cốc hay không thì đều liên quan tới sự tồn vong của Bách Đan môn. Quyết định lớn lao như vậy không phải một thiếu môn chủ như Trương Nham có quyền quyết định, thiếu môn chủ như hắn không đủ quyền lực quyết định vận mệnh của Bách Đan môn.

Thế nhưng Trương Nham lại đứng trước mặt mọi người nói ra lời lẽ đại nghịch bất đạo như vậy, phản bội Trường Sinh cốc, đẩy Bách Đan môn vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Trương Nham tái mặt, hai chân nhũn ra. Hắn kết oán với Lý Thất Dạ, lần này lại chống đối Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Một khi hắn thỉnh tội với Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ chắc chắn sẽ lấy mạng hắn.

Chương 3235: Quỳ Sát (Hạ)

Thế nhưng hiện tại Trương Nham không còn lựa chọn nào khác. Nếu như lúc này hắn cãi lời sư môn, không chỉ Lý Thất Dạ không bỏ qua cho hắn mà sư phụ của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn đại nghịch bất đạo, người bị liên lụy đầu tiên chính là sư phụ của hắn.

Trương Nham tái mặt, hai chân nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Lý Thất Dạ ở trước mặt mọi người, run giọng nói rằng:

– Đại… đại sư huynh… là… là ta vô tri… không nên tiết độc Trường Sinh cốc… ta đồng ý nhận tội… chấp nhận sự trừng phạt của Trường Sinh cốc.

Lúc này Trương Nham không còn lựa chọn nào khác. Hắn biết rõ vận mệnh của mình, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nhận lấy cái chết.

Cho dù biết sẽ nhận lấy cái chết nhưng Trương Nham cũng không làm chuyện khiến sư phụ bị liên lụy, cũng không để lỗi lầm của mình liên lụy tới bạn bè người thân, vì vậy hắn phải đứng ra gánh chịu lỗi lầm của mình.

Rất hiển nhiên, mọi người biết, lúc này là thời cơ tốt nhất để Lý Thất Dạ dương oai. Nếu như giết chết Trương Nham, như vậy sẽ dựng được quyền uy cho hắn.

– Thấy ngươi còn trẻ vô tri, nể mặt Đan vương, hôm nay ta tha ngươi không chết, trở về diện bích hối lỗi đi.

Lý Thất Dạ nhìn Trương Nham, nói bình thản.

Nếu như Lý Thất Dạ thật sự muốn cái mạng của Trương Nham thì dễ hơn ăn cháo, cho dù Đan vương không xuất hiện thì Trương Nham cũng sẽ bị bóp chết như một con kiếng.

Lý Thất Dạ vừa nói xong, mình mẩy Trương Nham run như điện giựt. Hắn không dám tin lỗ tai của mình. Hắn luôn luôn chống đối với Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chắc chắn rất muốn lấy mạng của hắn. Thế nhưng lúc này Lý Thất Dạ lại tha thứ cho hắn, hắn thật sự không thể nào tin nổi.

– Cám ơn đại sư huynh đặc xá, ta nhất định phục vụ hết mình vì Trường Sinh cốc.

Trương Nham tỉnh táo lại, dập đầu với Lý Thất Dạ, cảm kích muôn phần.

Cuối cùng Trương Nham lui ra phía sau môn chủ Bách Đan môn, đứng khoanh tay.

– Ngươi còn có ý kiến?

Sau khi Trương Nham lui ra, Lý Thất Dạ nhìn Hồ Thanh Ngưu đang chặn trước mặt.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người cùng nhìn Hồ Thanh Ngưu. Trong những người trẻ tuổi có mặt ở đây thì Trường Sinh tam kiệt có sức hiệu triệu nhất. Trương Nham đã nhận tội, mọi người đều cảm thấy Hồ Thanh Ngưu cũng nên chịu thua.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Hồ Thanh Ngưu lui ra phía sau một bước, sắc mặt khó coi. Thế nhưng hắn cắn răng, tiến lên một bước, ưỡn cao lồng ngực.

– Thái độ của ta không đại biểu cho tông môn của ta.

Hồ Thanh Ngưu ưỡn ngực, vẫn quật cường như cũ, nói rằng:

– Thái độ của ta vẫn không thay đổi. Trường Sinh cốc đại biểu cho Trường Sinh đạo thống, người thắp nén nhang thứ nhất phải là người đứng đầu Trường Sinh đạo thống. Người này nhất định phải để mọi người tin phục. Nếu như ngươi muốn đại biểu Trường Sinh đạo thống thì phải thể hiện bản lĩnh…

-… Trường Sinh đạo thống nổi tiếng hậu thế nhờ đan, dược, y. Hôm nay ta dùng y đạo khiêu chiến ngươi, nếu như ta thua thì mặc ngươi xử lý, nếu như ngươi thua thì ít nhất rằng trong lòng ta ngươi không có tư cách đại biểu cho Trường Sinh cốc thắp nén nhang thứ nhất.

– So y đạo thì cần gì đại sư huynh ra tay, mình là ta đủ!

Lý Thất Dạ còn chưa lên tiếng thì Mục Nhã Lan đã nói lạnh lùng:

– Chỉ bằng ngươi mà cũng có tư cách khiêu chiến thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc hay sao?

Bị Mục Nhã Lan khiêu khích, sắc mặt của Hồ Thanh Ngưu hết sức khó coi, mặt mày đỏ bừng không nói được câu nào.

Mọi người đều nhìn thấy tình cảnh này nhưng không ai cảm thấy lời nói này có vấn đề. Y đạo của Mục Nhã Lan chưa chắc đã yếu hơn Hồ Thanh Ngưu, hơn nữa thanh danh của Mục Nhã Lan tốt hơn Hồ Thanh Ngưu rất nhiều. Nếu như người ở đây phải lựa chọn thì chắc chắn phần lớn sẽ đứng về phía Mục Nhã Lan.

– Nhã Lan, để cho ta đi. Y đạo, đối với ta chỉ là tiểu thuật mà thôi.

Lý Thất Dạ nhìn Hồ Thanh Ngưu, nói hời hợt:

– Ngươi muốn đấu cái gì? Ngươi cứ mở miệng, ta sẵn sàng tiếp đón.

Hồ Thanh Ngưu hít sâu, cuối cùng hai mắt nghiêm lại, ưỡn ngực tự tin, nói rằng:

– Chúng ta đấu cứu chết, ngươi dám đấu không?

Nhất thời, mọi người cùng nhìn Lý Thất Dạ. Y thuật của Hồ Thanh Ngưu ai nấy đều biết, rất nhiều người đều nói rằng Hồ Thanh Ngưu có thể cứu chết thành sống, y thuật kinh thiên. Đừng nói thế hệ trẻ mà khắp toàn bộ Vạn Thống Giới cũng ít ai sánh bằng.

– Có gì không dám. Ngươi hãy bắt đầu trước đi, mắc công ngươi không có cơ hội thể hiện.

Lý Thất Dạ cười nói.

– Hồ huynh, chúc ngươi mã đáo thành công. Với y thuật của ngươi, không có bất luận kẻ nào có thể sánh bằng.

Hoàng Quyền Uy cổ vũ Hồ Thành Ngưu.

Còn những người khác thì không dám tỏ thái độ. Dù sao tông môn của bọn họ đứng về phe nào cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể định đoạt.

Lúc này Hồ Thanh Ngưu bắt tới một con ếch, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ nghe “xuy”, đao của hắn rớt xuống chặt đứt chân tay của con ếch, chớp mắt cắt con ếch thành tám miếng lớn. Sau đó chỉ nghe “đốc, đốc, đốc”, tám miếng cóc lớn bị Hồ Thanh Ngưu băm thành thịt nát.

– Ta bắt đầu đây.

Hồ Thanh Ngưu quát lớn. Hắn ra tay như thiểm điện, rắc một loại thuốc bột chỉ có mình hắn có lên thịt nát.

Đồng thời, Hồ Thanh Ngưu vận chuyển tinh lực, chân khí của hắn truyền vào thịt nát. Chỉ nghe “tư, tư, tư”, thịt nát bắt đầu dính lại.

Khi thịt nát bắt đầu dính lại thì Hồ Thanh Ngưu ra tay như thiểm điện, ngân châm như ánh sáng đâm vào thịt nát. Thủ pháp của Hồ Thanh Ngưu cực kỳ nhuần nhuyễn, ra tay điêu luyện.

Chỉ trong chớp mắt, Hồ Thanh Ngưu dĩ nhiên khâu lại con ếch bị băm thành thịt nát. Ngoại trừ vẫn còn miệng vết thương, ngoại trừ con ếch này vẫn còn thoi thóp thì cả người con ếch đã được khâu lại vô cùng hoàn mỹ, không hề có sai lầm nào.

– Chữa —

Lúc này, Hồ Thanh Ngưu gầm lên, mở ra một bảo bình, đổ ra một loại nước thuốc sền sệt. Nước thuốc này chảy lên mình ếch, nháy mắt bao trùm con ếch, nước thuốc lan tỏa một mùi hương như xạ hương.

– Lên —

Sau khi nước thuốc gói con ếch lại thì Hồ Thanh Ngưu trầm quát, hai tay chụm ếch, từng luồng chân khí như những cây kim của hắn đâm vào mình ếch, chảy xuôi theo máu trong cơ thể ếch.

“Tư, tư, tư”

Lúc này miệng vết thương trên mình ếch từ từ khép lại, trong giây lát, tất cả miệng vết thương đều đã khép lại, hơn nữa không để lại dấu vết, da dẻ của con ếch vẫn trơn bóng như cũ.

– Ộp —audio coi am

Lúc này, con ếch sinh khí dồi dào, tinh thần phấn chấn, bật nhảy rất cao.

– Ta xong rồi.

Hồ Thanh Ngưu thở dài một tiếng, ưỡn ngực nhìn thẳng Lý Thất Dạ, vẫn rất ngạo khí. Hồ Thanh Ngưu rất tự tin về y thuật của mình, có lẽ ở những phương diện khác thì hắn không bằng người khác, thế nhưng về mặt y thuật thì hắn có thể khinh thường tất cả mọi người. Đây chính là thứ mà hắn kiêu ngạo.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 1 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 1 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 2 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá