Đế Bá Audio Podcast
Tập 648 [Chương 3236 đến Chương 3240]
❮ sautiếp ❯Chương 3236: Sinh Mệnh Áo Nghĩa
– Hay —
Những người có mặt ở đây vỗ tay hò hét. Bất luận lập trường như thế nào, bất luận là địch hay là bạn, thế nhưng, không thể không thừa nhận y thuật của Hồ Thanh Ngưu rất vô song.
– Lợi hại —
Ngay cả Đan vương Phong Tiếu Trần cũng thán phục, thừa nhận y thuật của Hồ Thanh Ngưu.
Tuy rằng sau khi tu sĩ đủ mạnh thì có thể tái tạo thân thể của mình, thế nhưng chỉ là tự tái tạo mà thôi. Chỉ cần còn đạo cơ, chỉ cần còn chân mệnh thì vẫn còn có thể sống tiếp.
Thế nhưng muốn tái tạo người khác hay cứu sống người sắp chết thì lại không dễ như vậy, thủ đoạn này cực kỳ nghịch thiên, hơn nữa cần rất nhiều tài nguyên.
Thế nhưng Hồ Thanh Ngưu lại có thể dùng y thuật của mình cứu sống con ếch bị băm nhuyễn, hơn nữa còn hoàn hảo không hề sai sót, rất lợi hại. Có thể nói y thuật của Hồ Thanh Ngưu hiếm ai sánh bằng.
– Tới phiên ngươi.
Cho dù biết Lý Thất Dạ rất lợ hại, ngay cả Phong Tiếu Trần cũng cúi đầu, thế nhưng Hồ Thanh Ngưu rất tự tin vào y thuật của mình, vẫn khinh thường Lý Thất Dạ như cũ.
– Đúng là có chút bản lĩnh.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Nói vậy thì ngươi phải thể hiện một chút tài năng để chúng ta nhìn, chắc không phải sợ thua rồi chứ gì?
Hoàng Quyền Uy cười lớn nói rằng:
– Đương nhiên, nếu như nhận thua lúc này thì vẫn còn kịp, sẽ không mất mặt là mấy.
– Thế sao?
Lý Thất Dạ cười nhát, ánh mắt nhúc nhích, xuất hiện ở ngay trước mặt Hoàng Quyền Uy, nói hời hợt:
– Cứu sống một con ếch quá yếu, cứu sống một người mới là bản lĩnh.
– Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Hoàng Quyền Uy biến sắc.
“Phốc —”
Hoàng Quyền Uy còn chưa kịp định thần thì bàn tay của Lý Thất Dạ đã đâm vào cơ thể của hắn. Hoàng Quyền Uy sợ hãi trợn to mắt, sau đó chỉ nghe “bùm”, Hoàng Quyền Uy biến thành sương máu.
Ngay khi thân thể của Hoàng Quyền Uy bị hủy thì chỉ nghe một tiếng “vù”, chân mệnh của hắn xuất hiện. Lý Thất Dạ cũng không tiêu diệt chân mệnh của hắn ngay.
Chân mệnh xuất hiện, Hoàng Quyền Uy sợ hồn bay phách tán, định xoay người bỏ trốn. Thế nhưng trong nháy mắt này, bàn tay của Lý Thất Dạ đưa tới, bắt lấy chân mệnh định bỏ trốn.
– Ngươi nhìn này, nhìn xem cái gì mới gọi là cải tử hồi sinh.
Lý Thất Dạ cười hiền lành. Sau đó “bùm” một tiếng, chân mệnh của Hoàng Quyền Uy chớp mắt bị tiêu diệt, hóa thành từng hạt bụi sáng. Những hạt bụi sáng này bắt đầu tung bay.
Nhìn thấy Hoàng Quyền Uy biến thành bụi sáng, Ngũ Hiền Nghị ở cạnh hắn mặt mày trắng bệch, liên tục lui về phía sau.
Thế nhưng ngay lúc này, Lý Thất Dạ xòe bàn tay, sinh cơ dào dạt, chỉ nghe một tiếng “phốc”. Lúc này sinh cơ cuồn cuộn vô tận xuất hiện, giống như mở ra một thế giới sinh mệnh vô tận. Sinh cơ hội tụ lại, bụi sáng của Hoàng Quyền Uy lập tức gắn kết lại với nhau, lập tức được uẩn nhưỡng trong sinh cơ vô cùng vô tận.
Thời gian bên trong sinh cơ hoảng hốt trôi qua nghìn vạn năm. Chỉ thấy bụi sáng tố hình, trong giây lát, tất cả bụi sáng chân mệnh dung hợp lại với nhau tái tạo chân mệnh. Chỉ thấy chân mệnh của Hoàng Quyền Uy lại xuất hiện, được tái tạo hoàn chỉnh.
Khi chân mệnh của Hoàng Quyền Uy xuất hiện, bàn tay của Lý Thất Dạ dường như có thể che đậy tất cả thiên cơ trong thế gian, cướp đoạt tạo hóa trong thiên địa. Bàn tay của hắn chính là một thế giới, tất cả mọi thứ đều bị hắn chúa tể.
“Tư, tư, tư”
Chỉ thấy Hoàng Quyền Uy bắt đầu tái tạo trong bàn tay của Lý Thất Dạ, thân thể của hắn từ từ nặn hình. Cuối cùng, chỉ trong giây lát, thân thể của Hoàng Quyền Uy được tái tạo.
“Đùng”
Hoàng Quyền Uy té lăn trên mặt đất, mình mẩy co quắp lại, sắc mặt trắng tái, ngơ ngác hét lớn:
– Ngươi… ngươi… ngươi đã làm gì ta —?
Tình cảnh này quá chấn động lòng người. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này chấn động, ngay cả Đan vương Phong Tiếu Trần cũng không ngoại lệ.
– Định đoạt sinh tử mà thôi.
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn Hoàng Quyền Uy co quắp dưới đất.
Định đoạt sinh tử, câu này vừa thốt, tất cả mọi người rít lạnh, ai nấy đều ngơ ngác. Khoảnh khắc này mọi người mới biết cái gì gọi là sinh tử do ta định đoạt. Câu nói này không chỉ định đoạt cái chết mà còn có thể định đoạt cái sống. Đây mới thực sự là định đoạt sinh tử.
– Công tử đã vượt khỏi phạm trù y đạo rồi, đã dính líu tới sinh mệnh áo nghĩa. Y đạo đỉnh cao đứng trước ý nghĩa uyên áo của sinh mệnh cũng chỉ là một cành cây nhỏ, nhỏ bé không đáng kể tới. Chỉ có trường sinh bất tử cùng sáng tạo sinh mệnh thì mới có thể hơn nó một bậc.
Đan vương Phong Tiếu Trần cảm khái nói rằng:
– Công tử thật tài tình, dù cho chúng ta có cố gắng cả đời thì cũng không thể với tới.
Trong giây lát, mọi người đều rít lạnh. Nếu như nói việc làm này của Lý Thất Dạ là y thuật thì cũng là đỉnh cao của y thuật, vượt trên tất cả. Đây mới thực sự là cải tử hồi sinh.
– So với y thuật của ngươi thì như thế nào?
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Hồ Thanh Ngưu mặt mày trắng tái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giây lát không nói ra lời. Bởi vì cái này đã bỏ xa hắn, giống như Phong Tiếu Trần nói, việc này không còn là phạm trù y thuật nữa.
Cho dù y thuật của hắn lợi hại cách mấy, dù hắn có thể trị hết mọi bệnh tất, dù hắn có thể cứu chữa người sắp chết sống lại. Thế nhưng so sánh với thủ đoạn này của Lý Thất Dạ thì hoàn toàn không thể so sánh, đã vượt qua một cấp độ.
Bởi vì Lý Thất Dạ có thể tái tạo lại một sinh mệnh bị phá hủy, đây là sinh mệnh áo nghĩa. Có thể nói, đây cũng là cảnh giới tối cao mà hắn theo đuổi. Giống như Phong Tiếu Trần nói, ngoại trừ trường sinh bất tử cùng sáng tạo sinh mệnh ra thì không còn thứ gì có cấp bậc cao hơn sinh mệnh áo nghĩa cả.
– Ta thua rồi.
Cuối cùng Hồ Thanh Ngưu đặt mông ngồi lên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân ướt đẫm. Ngông nghênh của hắn giống như đã vỡ nát. Lúc này hắn không tài nào ngẩng cao đầu của mình được, cũng không tài nào ưỡn cao lồng ngực của mình nữa.
– Ngươi muốn xử trí ta như thế nào cũng được.
Cuối cùng Hồ Thanh Ngưu uể oải nói. Hắn luôn luôn kiêu ngạo, tròng mắt không người. Hắn tự tin về mặt y đạo không có ai lợi hại hơn hắn. Thế nhưng Lý Thất Dạ vừa ra tay thì đã đánh bại hắn, hơn nữa hắn không cách nào vượt qua được trình độ cao siêu của Lý Thất Dạ, bởi vì Lý Thất Dạ nắm giữ sinh mệnh áo nghĩa, là cảnh giới mà hắn theo đuổi cả đời, là cảnh giới tối cao của hắn, cũng là cảnh giới mà hắn không cách nào với tới.
– Cút đi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, nói rằng.
Chương 3237: Sát Phạt (Thượng)
Hồ Thanh Ngưu ngơ ngác ngồi tại chỗ, vất vả ngẩng đầu lên, vô cùng xơ xác. Cuối cùng từ từ bò dậy, từ từ rời đi.
Mọi người nhìn bóng lưng của Hồ Thành Ngưu, cảm thấy giờ phút này Hồ Thanh Ngưu héo hua rất nhiều, tựa như cơ thể hắn bị đánh sụp, không còn có thể đứng thẳng được nữa.
Cuối cùng, Hồ Thanh Ngưu lẻ loi biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Nhìn bóng lưng lẻ loi của Hồ Thanh Ngưu rời đi, không ít người thầm than. Con người của Hồ Thanh Ngưu quá kiêu ngạo, tính cách lạnh lùng kiêu căng thường làm người khác cảm thấy khó chịu, không được nhiều người ưa thích. Thế nhưng không thể phủ nhận rằng y thuật của hắn thực sự rất lợi hại, hơn nữa còn là một người đàn ông can trường.
Sau khi Hồ Thanh Ngưu rời đi, Lý Thất Dạ đi về phía Hoàng Quyền Uy. Hoàng Quyền Uy trải qua sinh tử, nhìn thấy Lý Thất Dạ đi tới thì sởn tóc gáy, sợ hãi mất hồn mất vía, liên tục lăn lóc bỏ trốn ra đằng sau.
Thế nhưng Hoàng Quyền Uy lăn về sau chưa đầy hai cái thì đã bị Lý Thất Dạ ngăn cản, làm Hoàng Quyền Uy sợ tái mặt, bước lui mấy bước.
– Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Nhìn Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, Hoàng Quyền Uy cảm thấy da đầu của mình sắp nổ tung, hai chân phát run.
– Ngươi nói thử xem?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói hời hợt:
– Một khi có ai đứng đối địch với ta thì việc ta thích làm nhất là đuổi tận giết tuyệt, ngươi nói xem sao.
– Ngươi… ngươi… ngươi đừng làm bậy… đừng có làm bậy… ta… ta chính là đệ tử Vạn Thọ quốc… là người được bệ hạ coi trọng.
Hoàng Quyền Uy sợ tái mặt, liên tục bước lùi.
– So với quốc sư nhà ngươi thì thế nào?
Lý Thất Dạ nói hời hợt:
– Ta nhớ không lầm thì quốc sư nhà ngươi cũng rất được bệ hạ nhà ngươi coi trọng.
Câu nói này khiến Hoàng Quyền Uy sởn tóc gáy, da đầu nổ tung, hồn bay phách tán.
Mọi người đều im lặng nhìn tình cảnh này, không ai dám đứng ra ngăn cản, cũng không ai dám can thiệp vào. Mọi người đều biết Trường Sinh cốc cùng Vạn Thọ quốc đã đi tới cục diện không chết không thôi. Bây giờ thủ tịch đại đệ tử Lý Thất Dạ muốn lấy tính mạng của Độc vương Hoàng Quyền Uy cũng là chuyện có thể hiểu.
– Ta… Ngân Long quân đoàn của chúng ta ở ngay tại Dược Lư… bệ hạ của chúng ta cũng đã tới Dược Lư… ngoài ra còn có rất nhiều lão tổ tông đều đã tới rồi. Bệ hạ chúng ta ngự giá thân chinh, ngươi… nếu ngươi dám xằng bậy thì chắc chắn… chắc chắn sẽ không thể rời khỏi Dược Lư.
Hoàng Quyền Uy vừa hăm dọa vừa sợ hãi.
Câu nói của Hoàng Quyền Uy tiết lộ quá nhiều tin tức khiến cho mọi người rít lạnh. Hoàng đế Vạn Thọ quốc ngự giá thân chinh, hơn nữa còn có rất nhiều lão tổ đi theo. Xem ra Vạn Thọ quốc thật sự muốn làm một vố lớn, hành động lần này thật sự là một hồi tranh giành chính quyền.
– Như vậy thì đã sao, bọn họ cũng không thể cứu được ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Lên —Nguồn truyện audio Podcast
Ngay khi sinh mệnh nằm trên đường tơ kẻ tóc thì Hoàng Quyền Uy cũng không bó tay chờ chết, nháy mắt mở ra túi càn khôn.
– Rống —
Túi càn khôn mở ra, tiếng giao long gầm gừ vang lên, chỉ thấy một con giao long vọt ra. Con giao long này toàn thân đen nhánh, dưới hàm có một túi chứa nọc.
Con giao long này bay nhanh ra ngoài, chỉ nghe “xì xèo”, cây cỏ bốn phía chết héo, độc tính cực kỳ mạnh.
– Độc Mãng Long —
Nhìn thấy con giao long kịch độc này, có trưởng lão thế gia biến sắc, hét lớn:
– Cẩn thận, độc tính của con giao này cực kỳ mạnh mẽ.
Nói xong thì lập tức lùi về phía sau.
Không ít người khi nghe “Độc Mãng Long” thì sợ giật mình, vội vàng lui về sau, kéo xa khoảng cách.
Độc Mãng Long này là một con độc vật mà Hoàng Quyền Uy chăm nuôi. Nó không chỉ toàn thân chứa kịch độc mà thực lực còn rất mạnh mẽ, bù đắp đạo hạnh thiếu hụt của Hoàng Quyền Uy, giúp cho Hoàng Quyền Uy có thực lực quyết đấu với người mạnh hơn mình.
Chỉ nghe tiếng “phụt” vang lên, Độc Mãng Long há miệng nhả khói độc. Khi khói độc phun ra, chỉ nghe “xì xèo”, chỉ cần bị khói độc lướt qua thì ngay cả bùn đất cũng bị hòa tan, đao kiếm kim loại bị ăn mòn ngay tức khắc, vô cùng khủng bố.
Khói độc cuồn cuộn lập tức cuốn lấy Lý Thất Dạ, phủ kín cả người hắn lại. Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị khói độc nhấn chìm, Hoàng Quyền Uy thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì kịch độc của Độc Mãng Long vô cùng hung mãnh, rất nhiều tu sĩ đều chết dưới độc của nó.
Thế nhưng trong chớp mắt có một bóng người bước ra khỏi khói độc, người này chính là Lý Thất Dạ, hắn đi lướt qua khói độc, không chút tổn hại, không hề bị ảnh hưởng.
Ngay cả kiếp hải mà Lý Thất Dạ còn sống sót đi qua thì chút xíu khói độc này không hề có tác dụng với hắn.
– Ô —
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi tới, Độc Mãng Long rống lên, móng vuốt đánh về phía Lý Thất Dạ, muốn cào Lý Thất Dạ thành thịt vụn.
– Nằm xuống!
Lý Thất Dạ hai mắt phát lạnh, sâu trong hai mắt tỏa ra từng luồng ánh sáng.
Chỉ nghe cái “rầm”. Chỉ thấy Độc Mãng Long đang vồ móng về phía Lý Thất Dạ lập tức quỳ sấp trên đất, ngoan hiền như một con rắn nhỏ, không dám nhúc nhích.
Nhìn thấy Độc Mãng Long hung mãnh bỗng dưng quỳ sấp trên đất, rất nhiều người thắc mắc, ngay cả Hoàng Quyền Uy cũng không biết tại sao Độc Mãng Long hắn nuôi lại trở nên hiền lành như vậy, lại nghe lời Lý Thất Dạ như vậy.
Chỉ có Đan vương Phong Tiếu Trần là biết, đây chính là sức mạnh chí cao. Khi tu sĩ đủ mạnh thì từng tiếng nói cử chỉ đều có thể dọa nạt hung vật. Con Độc Mãng Long này bị dọa sợ trong nháy mắt, không phải vì Độc Mãng Long quá yếu mà bởi vì Lý Thất Dạ quá mạnh mẽ, quá khủng bố.
Hoàng Quyền Uy bị dọa sợ muốn quay đầu bỏ chạy, thế nhưng hắn vừa mới bỏ chạy thì hai chân đạp không khí, bị Lý Thất Dạ nắm cổ nhấc lên cao.
– Hiền Nghị huynh… cứu… cứu mạng với.
Hoàng Quyền Uy sợ bể mật hét lên, vội vàng cầu cứu Ngũ Hiền Nghị.
Đổi lại là ngày trước thì nhân vật như Ngũ Hiền Nghị ngay cả tư cách lên tiếng trước mặt Hoàng Quyền Uy cũng chẳng có. Thế nhưng hiện tại lại ngang hàng với hắn, hơn nữa lúc Hoàng Quyền Uy đối mặt sinh tử cũng nghĩ ngay tới việc cầu cứu hắn.
– Dừng tay —
Cuối cùng Ngũ Hiền Nghị quát lạnh.
Ngày trước Ngũ Hiền Nghị chỉ là một gã đệ tử bình thường ở Trường Sinh đạo thống. Thế nhưng sau khi đi theo sư huynh ôm bắp đùi lớn thì mọi chuyện đều thay đổi. Thậm chí khi vào hoàng thất Vạn Thọ quốc, rất nhiều Vạn Thọ thân vương khách khí với hắn, tôn kính hắn.
Trước đây hắn còn chẳng có tư cách nhìn thấy những thân vương này, cho dù nhìn thấy thì hai chân cũng phát run.
Sau khi được đãi ngộ như vậy, tự tin của Ngũ Hiền Nghị bành trướng hơn bao giờ hết. Theo hắn thấy, chỗ dựa của hắn là vô địch khắp thế gian, bất luận môn phái truyền thừa hay bất luận cường giả nào ở Vạn Thống Giới cũng phải nể mặt bọn họ. Vì vậy sau khi ôm được bắp đùi này, bọn họ có thể hoành hành bốn phía.
Chương 3238: Sát Phạt (Hạ)
Lúc này Ngũ Hiền Nghị cũng sợ mất hồn mất vía, thế nhưng nghĩ tới chỗ dựa của mình, nghĩ tới những ngày qua không ai không nể mặt, không ai không tôn kính mình ba phần, để cho lá gan của Ngũ Hiền Nghị lớn hơn. Dù sao hắn cũng là người có chỗ dựa, hắn không tin Trường Sinh cốc không nể mặt hắn.
– Có gì muốn nói hả?
Bị Ngũ Hiền Nghị quát dừng tay, Lý Thất Dạ vẫn tóm cổ Hoàng Quyền Uy, cười tủm tỉm.
– Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức buông Hoàng huynh xuống!
Ngũ Hiền Nghị nghiêm mặt, hất mặt lên trời, dáng vẻ khí thế khiếp người.
– Nếu như không buông thì sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
– Không buông?
Ngũ Hiền Nghị hai mắt nghiêm lại, nói lạnh lùng:
– Không nể mặt mũi của ta thì sau này ngươi sẽ phải nếm mùi, đến khi đó ngay cả Trường Sinh cốc cũng không thể bảo vệ ngươi!
Nhớ tới ngày trước ở trước mặt Trường Sinh cốc hắn chỉ là một tên đệ tử bé nhỏ không đáng kể tới, bây giờ có cơ hội đạp lên Trường Sinh cốc, khiến cho lòng tự tin cùng lòng hư vinh của Ngũ Hiền Nghị bành trướng vô hạn.
– Nói như vậy, nhà ngươi có bản lĩnh thông thiên?
Lý Thất Dạ đánh giá Ngũ Hiền Nghị, cười nói:
– Thế nhưng tại sao ta lại nhìn không ra ngươi có bản lĩnh thông thiên nhỉ? Theo ta thấy thì ngươi chỉ là vô danh tiểu tốt mà thôi, đạo hạnh nông cạn, ngay cả đệ tử bình thường của Trường Sinh cốc cũng không bằng.
Câu nói này của Lý Thất Dạ chọc vào chỗ đau trong lòng của Ngũ Hiền Nghị. Hắn chỉ là một tên đệ tử bình thường mà thôi, cũng không phải là thiên tài nên đạo hạnh vốn nông cạn. Bây giờ hắn có thể dương oai diệu võ là nhờ ôm được bắp đùi mà thôi.
Bây giờ bị vạch trần trước mặt mọi người, giống như bộ mặt xấu xí nhất của hắn bị bại lộ trước mặt mọi người, khiến hắn vô cùng lúng túng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vạch trần Ngũ Hiền Nghị, không ít người phải mừng thầm. Bởi vì trước đây Ngũ Hiền Nghị không khác gì những đệ tử bình thường như bọn họ. Thế nhưng sau khi hắn ôm được bắp đùi thì coi thường bạn cũ bọn họ, vì vậy rất nhiều người cảm thấy gai mắt hắn lâu rồi.
Ngũ Hiền Nghị nhất thời đỏ mặt, tức giận run cầm cập. Hắn nghiêm mặt lại, hừ lạnh, lớn tiếng nói rằng:
– Cho dù đạo hạnh của ta nông cạn, thế nhưng có những người ngươi vĩnh viễn không thể trêu chọc nổi. Đừng nói ngươi mà ngay cả toàn bộ Trường Sinh đạo thống cũng không trêu chọc nổi.
– Người ta không trêu chọc nổi?
Lý Thất Dạ cười đậm, nói rằng:
– Khắp thế gian này, người ta trêu chọc không nổi rất hiếm thấy. Người này làm ta hứng thú rồi, vì vậy ta càng muốn trêu chọc.
– Khuyên ngươi đừng nên làm vậy, bằng không thì…
Ngũ Hiền Nghị nghiêm mặt lại.
Thế nhưng Ngũ Hiền Nghị còn chưa nói xong thì chỉ nghe “rắc” một cái, Hoàng Quyền Uy còn chưa kịp kêu thảm thì đã biến thành sương máu. Hoàng Quyền Uy thực sự chết oan uổng, còn chưa kịp phản ứng thì đã chết queo, thậm chí còn không hiểu vì sao mà chết.
Nhìn thấy Hoàng Quyền Uy biến thành sương máu, Ngũ Hiền Nghị há miệng thật to. Ngay cả hoàng đế Vạn Thọ quốc khi nhìn thấy hắn thì cũng rời khỏi long ỷ, đích thân tới đón hắn. Bây giờ Lý Thất Dạ không thèm nể mặt mũi hắn, khiến hắn đờ người, ngây ngốc đứng tại chỗ.
– Nếu như trên thế gian này thật sự có người mà ta không trêu chọc nổi thì ta trùng hợp rất muốn trêu chọc.
Sau khi Lý Thất Dạ biến Hoàng Quyền Uy thành sương máu thì vỗ tay một cái, nói hời hợt.
Lúc này Lý Thất Dạ cười nhạt đi về phía Ngũ Hiền Nghị.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi về phía mình, Ngũ Hiền Nghị giật mình, lùi về sau mấy bước.
– Ngươi… ngươi… ngươi muốn làm gì?
Ngũ Hiền Nghị hét lớn.
– Ngươi nói thử xem?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm.
– Lâu lắm ta không giết người, đột nhiên có chút ngứa tay, cho nên muốn hoạt động tay chân một chút.
– Ngươi… ngươi đừng có làm bậy.
Ngũ Hiền Nghị mặt mày trắng tái, quát lớn lên. Rất hiển nhiên, hắn cũng biết Lý Thất Dạ mạnh hơn mình rất nhiều.
– Nếu như ta làm bậy thì sao hả?
Lý Thất Dạ cười nói.
– Ngươi… ngươi phải biết rằng, tuy ta chỉ có một mình, thế nhưng Chu sư huynh của ta chính là tông đồ. Ngươi… ngươi… ngươi mà dám đụng tới ta thì sư huynh của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ngũ Hiền Nghị quát lớn.
– Tông đồ là gì? Ăn ngon không?
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm.
Ngũ Hiền Nghị hoàn toàn biến sắc, kêu lớn lên:
– Chu sư huynh chính là tông đồ dưới trướng Mộc thiếu chủ, được Mộc thiếu chủ coi trọng. Ngươi nên biết, chúng ta là người của Mộc thiếu chủ, nếu như ngươi mà giết ta thì chính là đối nghịch với Mộc thiếu chủ. Mộc thiếu chủ đáng sợ như thế nào, không cần ta nhiều lời thì chắc ngươi cũng biết rõ.
Cuối cùng Ngũ Hiền Nghị cũng nhấc ra chỗ dựa sau lưng hắn. Lúc này hắn rất sợ, không thể không nói ra tên gọi của chỗ dựa hù dọa Lý Thất Dạ.
Sau khi Ngũ Hiền Nghị nói ra tên gọi của chỗ dựa thì cường giả thế hệ trước biến sắc. Lão tổ thế gia, chưởng môn đại giáo thì nghiêm mặt lại. Ngay cả Đan vương Phong Tiếu Trần cũng phải nghiêm mặt.
Nhất là khi Ngũ Hiền Nghị nói ra “Mộc thiếu chủ”, rất nhiều người cảm thấy rét lạnh trong lòng. Thế nhưng cũng có nhiều người không biết “Mộc thiếu chủ”, phần lớn người trẻ tuổi chỉ biết Ngũ Hiền Nghị đi theo sư huynh Chu Chí Khôn của hắn tìm được chỗ dựa rất lợi hại, ôm được bắp đùi to, ngay cả đại giáo cương quốc cũng phải nể mặt hắn ba phần.
– Mộc thiếu chủ là thần thánh phương nào?
Có vãn bối nhỏ giọng hỏi trưởng bối của mình.
– Xuỵt —
Có trưởng bối ra hiệu cho vãn bối của mình im lại, thấp giọng nói:
– Không thể nói, cũng không thể nhắc, đây là một nhân vật không thể nhiều chuyện.
– Mộc thiếu chủ? Chưa từng nghe tới? Họ Mộc là cái giống gì?
Lý Thất Dạ hời hợt, cười nói.
– Ngươi… ngươi… ngươi chết chắc rồi!
Lần này Ngũ Hiền Nghị hoàn toàn biến sắc, kêu lớn:
– Ngươi… ngươi dám khinh nhờn Mộc thiếu chủ như vậy, tội đáng muôn chết, không thể tha thứ. Lời này truyền vào tai Mộc thiếu chủ, chắc chắn sẽ diệt cửu tộc…
Hiện tại Ngũ Hiền Nghị không chỉ sợ hãi Lý Thất Dạ mà còn bị lời nói của Lý Thất Dạ dọa phát khiếp, bởi vì Lý Thất Dạ dám khinh nhờn Mộc thiếu chủ. Nếu như lời này lọt vào tai Mộc thiếu chủ thì Mộc thiếu chủ nhất định sẽ nổi giận. Một khi Mộc thiếu chủ nổi giận, hậu quả khó mà tưởng nổi.
Thế nhưng Ngũ Hiền Nghị còn chưa nói hết thì Lý Thất Dạ chớp lóe, cần cổ của Ngũ Hiền Nghị bị Lý Thất Dạ tóm lấy, cả người bị Lý Thất Dạ nhấc lên.
– Khinh nhờn?
Lý Thất Dạ nói thảnh thơi:
– Cái gì gọi là khinh hờn? Chúng thần ở cửu thiên thập địa dám bất kính với ta, đó mới là khinh nhờn! Một con sâu kiếng mà cũng dám nhắc tới hai chữ khinh nhờn trước mặt ta ư? Mộc thiếu chủ gì chứ, ngay cả tư cách quỳ liếm giày trước mặt ta cũng không có thì nói gì tới hai chữ khinh nhờn.
Chương 3239: Ai Mới Là Người Không Trêu Chọc Nổi
Ngươi… ngươi… các ngươi mau ngăn cản tên điên này. Nếu không tới khi đó toàn bộ Trường Sinh đạo thống sẽ gặp xui xẻo. Các ngươi cũng biết Mộc thiếu chủ đáng sợ như thế nào. Một khi Mộc thiếu chủ tức giận thì Trường Sinh đạo thống sẽ biến thành tro bụi ngay tức khắc.
Đối mặt với nụ cười giống như ác ma của Lý Thất Dạ, Ngũ Hiền Nghị sợ đái ra quần, hồn vía lên mây.
Nghe Ngũ Hiền Nghị nói như vậy, không ít trưởng lão thế gia, chưởng môn đại giáo biến sắc. Chuyện này thật sự có chút khả năng xảy ra.
– Công tử, lùi một bước trời cao biển rộng. Có một số việc không cần phải đuổi tận giết tuyệt.
Có một vị nguyên lão thế gia ho khan một tiếng, khuyên can Lý Thất Dạ.
– Đúng vậy, lùi một bước trời cao biển rộng. Dù sao Mộc thiếu chủ cũng là người tới từ phía trên, chúng ta nhiều hơn một chuyện thì chi bằng bớt đi một chuyện.
Có một vị lão tổ thế gia cũng lên tiếng khuyên.
Trái lại người có quyền cao chức trọng nhất ở hiện trường là Đan vương Phong Tiếu Trần lại không lên tiếng. Hắn biết rõ cá tính của Lý Thất Dạ. Một người không kiêng kỵ khiêu chiến thẳng mặt toàn bộ Vạn Thống Giới thì chỉ một Mộc thiếu chủ không hù dọa được hắn.
– Ngươi… ngươi nghe thấy rồi chứ. Nếu như ngươi thật sự suy nghĩ cho Trường Sinh đạo thống thì lập tức thả ta ra, như vậy ta còn có thể nói đỡ đôi lời trước mặt Mộc thiếu chủ. Như vậy không chỉ bảo vệ được Trường Sinh đạo thống mà thậm chí còn có được lợi ích khổng lồ. Nói không chừng ngày sau ngươi sẽ đi lên phía trên, nếu như có Mộc thiếu chủ chống lưng thì ngươi có thể hoành thành bốn phương tám hướng.
Ngũ Hiền Nghị lớn tiếng nói ngay.
Ngũ Hiền Nghị không chỉ uy hiếp Lý Thất Dạ mà còn dụ dỗ Lý Thất Dạ.
– Há, nói như vậy Mộc thiếu chủ có bản lĩnh rất lớn.
Lý Thất Dạ cười đậm.
Khi Lý Thất Dạ nói như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ chịu thua, một vài nguyên lão thế gia thở phào, cảm thấy Lý Thất Dạ chịu thua mới tốt.
Thế nhưng Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược lập tức biết chuyện lớn không ổn. Khi Lý Thất Dạ cười đậm thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Điều này có nghĩa sẽ có người sẽ chết.
– Đương nhiên rồi.
Ngũ Hiền Nghị không biết rằng sắp chết tới nơi, lớn tiếng nói rằng:
– Mộc thiếu chủ là thiên thần giáng lâm, xuất thân dòng dõi thần linh vô thượng, càng là thiên chi kiêu tử, thế gian này không ai có thể sánh bằng. Thượng giới Mộc gia thì càng quyền khuynh vạn thế, thủy tổ, Chân Đế xuất hiện lớp lớp, quét ngang Tam Tiên Giới…
“Răng rắc —” Ngũ Hiền Nghị còn chưa khoác lác xong thì đã bị Lý Thất Dạ vặn gãy cổ.
– Ngươi… ngươi thật sự dám giết ta —
Cần cổ bị vặn gãy, Ngũ Hiền Nghị còn sót lại một hơi thở, sợ hãi hét lên.
– Có gì không dám giết?
Lý Thất Dạ nói hời hợt:
– Nếu như ông trời có con thì ta cũng không buông tha, huống chi chỉ là một con sâu kiếng.
“Bùm” một tiếng. Lý Thất Dạ vừa nói xong, Ngũ Hiền Nghị biến thành sương máu, ngay cả cặn thịt cũng không còn.
– Đáng tiếc không thể để ngươi nhắn lời tới Mộc thiếu chủ gì gì đó.
Lý Thất Dạ phủi tay, nói hời hợt:
– Đáng lẽ định để ngươi đi chuyển lời đến hắn, sau này gặp phải ta, thế giới rộng bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu. Bằng không thì ta sẽ chặt đầu hắn treo lên trên trời.
Trong nhất thời, hiện trường cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người rít lạnh. Lý Thất Dạ làm như vậy là muốn tuyên chuyến với Mộc thiếu chủ nha.
Ở Vạn Thống Giới, có ai mà không nể mặt Mộc thiếu chủ chứ. Đừng nói đại giáo cương quốc mà ngay cả một đạo thống cũng phải nể mặt Mộc thiếu chủ, bởi vì lai lịch của Mộc thiếu chủ quá đáng sợ.
– Công tử, nghe nói Mộc thiếu chủ xuống đây từ Đế Thống Giới. Ở trên kia hắn có lai lịch rất lợi hại, có nhân vật vô địch bảo vệ, nghe nói có thể dễ dàng tiêu diệt một đạo thống.
Có một vị lão tổ thế gia nhỏ giọng nhắc nhở Lý Thất Dạ.
– Chuyện tốt nha.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Giết tiểu bối mãi cũng thấy ngại, nói không chừng người khác sẽ cười ta ỷ mạnh hiếp yếu. Đến Mộc thiếu chủ gì gì đó, đến dòng dõi thần linh gì gì đó, đến Chân Đế vô địch hay thủy tổ gì gì đó thì mới thú vị…
-… Chém một Mộc thiếu chủ quá xuống cấp. Tiêu diệt dòng dõi thần linh, tàn sát một trăm tám mươi tên Chân Đế thì mới đã nghiền. Bằng không, Tam Tiên Giới có mấy ai biết tới uy danh đệ nhất hung nhân của ta chứ.
Lý Thất Dạ nói rất hời hợt thế nhưng người nghe lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía, ai ai cũng líu lưỡi. Trong nhất thời, mọi người không biết Lý Thất Dạ cuồng vọng vô tri hay là có bản lĩnh đó. Thế nhưng mọi người đều cảm thấy Lý Thất Dạ ăn nói quá mạnh miệng, quá không biết trời cao đất rộng.
– Được rồi, bây giờ còn có ai có ý kiến nữa không? Còn có vị bằng hữu nào phản đối ta thắp nén nhang thứ nhất không? Nếu như có thì đứng ra tâm sự một lát.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Con người của ta không có ưu điểm gì tốt cả, ưu điểm lớn nhất chính là biết nghe khuyên can. Hoan nghênh mọi người tới góp ý, hoan nghênh mọi người tới phản đối.
Nhất thời mọi người nhìn nhau, bây giờ còn ai dám đứng ra phản đối hắn nữa chứ? Kết cục của Trương Nham, Hồ Thanh Ngưu, Hoàng Quyền Uy, Ngũ Hiền Nghị chính là ví dụ tốt nhất.
Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu coi như may mắn, không rơi vào kết cục biến thành tro bụi như Hoàng Quyền Uy cùng Ngũ Hiền Nghị.
– Đại sư huynh, xin mời thắp nhang.
Lúc này không còn ai dám hé răng nữa, đệ tử Trường Sinh cốc lập tức dẫn đường Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, mỗi bước mười bậc, tự tại thản nhiên, khác hẳn với con người vừa rồi. Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đi theo phía sau.
Đi chưa được mấy bước thì Lý Thất Dạ quay đầu lại, nhìn tất cả mọi người ở hiện trường, hời hợt cười nói:
– Nói thô bỉ một chút, bây giờ quỳ liếm Trường Sinh cốc thì vẫn còn kịp. Chờ khi ta quét ngang cửu thiên thập địa thì tới khi đó muốn quỳ liếm thì cũng không tới phiên các ngươi.
Vừa nói xong thì đi vào Mao Lư.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ đi vào Mao Lư, nhất thời trầm mặc. Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, lúc này không ít người bắt đầu dao động.
Vạn Thọ quốc như mặt trời ban trưa, vũ lực cực mạnh, vượt trên cả Trường Sinh cốc, thậm chí rất có tư thế quét ngang Trường Sinh đạo thống.
Cũng chính vì vậy rất nhiều người mới do dự. Hơn nữa Trường Sinh cốc luôn điệu thấp, khiến mọi người lung lay, đoán rằng Trường Sinh cốc thật sự sa sút.
Thế nhưng thủ tịch đại đệ tử Lý Thất Dạ lại thình lình xuất hiện, bá đạo hung mãnh, lập tức quét sạch bầu trời u ám bao trùm phía trên Trường Sinh cốc. Dường như trong khoảnh khắc này, không ít người nhìn thấy hi vọng ở Trường Sinh cốc.
Vào lúc này, rất nhiều người cảm thấy lung lay. Có lẽ Vạn Thọ quốc không mạnh như tưởng tượng, mà Trường Sinh cốc cũng chưa hẳn đã suy yếu như bên ngoài đã đồn.
“Đang, đang, đang” tiếng chuông vang lên, vừa xa xưa vừa vang dội. Sau khi Lý Thất Dạ thắp nén nhang thứ nhất thì tiếng chuông truyền khắp Dược Lư, biểu thị đại điển tế tự của Trường Sinh đạo thống sắp sửa bắt đầu.
Chương 3240: Khúc Nhạc Dạo Trước Cơn Bão
Sau khi nén nhang đầu tiên được thắp thì tiếng chuông du dương vang khắp Dược Lư. Nghe thấy tiếng chuông này, các tu sĩ cường giả đến từ các môn phái ở Trường Sinh đạo thống phấn chấn. Mọi người biết, đại điển tế tự đã bắt đầu, Trường Sinh đạo thống sẽ bước sang một thời đại mới.
Đổi lại là ngày trước thì bầu không khí còn lâu mới hối hả như thế này. Dù sao thì đại điển tế tự ngày trước cũng không có nhiều thay đổi, Trường Sinh cốc vẫn thống trị Trường Sinh đạo thống, Trường Sinh đạo thống vẫn là một truyền thừa như trước.
Thế nhưng mọi người biết đại điển tế tự lần này Trường Sinh đạo thống sẽ lật trời, Vạn Thọ quốc sẽ đoạt quyền. Dưới thời cuộc như vậy, các môn phái truyền thừa ở Trường Sinh đạo thống mang nhiều tâm trạng khác nhau. Có người chờ đợi, có người lo lắng, cũng có người thấp thỏm không yên.
– Hoàng đế Vạn Thọ quốc đích thân tới, thay mặt Trường Sinh đạo thống gặp mặt các đại biểu từ khắp Vạn Thống Giới, còn cùng Dương Minh tán nhân thảo luận kế hoạch tương lai.
Ngay khi tiếng chuông vừa vang không lâu thì tin tức như trên truyền khắp Dược Lư.
Không biết có ai cố ý lan tin hay không, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi thì tin tức quét khắp Dược Lư như bão táp.
Nghe được tin tức này, các tu sĩ cường giả tới từ các môn phái ở Trường Sinh đạo thống phải rùng mình, rít lạnh một tiếng.
Cho dù có đại biểu của đạo thống khác tới tham gia đại điển tế tự của Trường Sinh đạo thống thì cũng nhất định phải do Trường Sinh cốc tiếp đãi. Dù sao Trường Sinh cốc thống trị Trường Sinh đạo thống, chỉ có Trường Sinh cốc mới có quyền đại biểu cho Trường Sinh đạo thống.
Bây giờ hoàng đế Vạn Thọ quốc lại vượt qua Trường Sinh đạo thống gặp mặt các đại biểu đạo thống của Vạn Thống Giới. Như vậy không phải là nhiều chuyện làm thay, mà là muốn thay quyền đoạt vị. Lòng dạ Tư Mã, người qua đường cũng có thể thấy rõ.
Càng khiến tu sĩ Trường Sinh đạo thống rùng mình đó là hoàng đế Vạn Thọ quốc lại có thể mời được Dương Minh tán nhân, chuyện này có ý nghĩa rất khác biệt.
Dương Minh tán nhân chính là giáo chủ Dương Minh giáo, là một trong hai đại đạo nhân ở Vạn Thống Giới cùng với Trường Sinh chân nhân, sâu không lường được, vô cùng mạnh mẽ.
Lỡ như Dương Minh tán nhân thật sự đại biểu Dương Minh giáo chống đỡ hoàng đế Vạn Thọ quốc thì cũng có nghĩa một khi Vạn Thọ quốc đoạt quyền thành công, rất nhiều đạo thống ở Vạn Thống Giới sẽ tán thành địa vị của Vạn Thọ quốc là hợp pháp, sẽ nảy sinh đả kích rất lớn đối với Trường Sinh cốc.
Dù sao thực lực của Dương Minh tán nhân có thể xếp vào tốp ba ở Vạn Thống Giới, thậm chí có người cho rằng nàng là Vạn Thống Giới đệ nhất nhân. Nếu như có thể tranh thủ được Dương Minh giáo tán thành thì chuyện này sẽ rất khác biệt.
– Trường Sinh cốc Phạm Diệu Chân cấu kết ma đạo, muốn đoạt quyền Trường Sinh đạo thống, bị Hồi Xuân công tử của Vạn Thọ quốc nhìn thấu.
Ngay khi tin tức hoàng đế Vạn Thọ quốc gặp mặt Dương Minh tán nhân vừa truyền ra thì một tin tức kinh thiên khác tiếp tục lan truyền.
Tin tức này vừa truyền ra, Dược Lư lập tức bùng nổ, tất cả tu sĩ cường giả của Trường Sinh đạo thống đều kinh hãi, nhất là các trưởng lão các lão tổ của đại giáo thế gia thì hoàn toàn biến sắc, biết rằng đại thế không ổn.
Vừa rồi hoàng đế Vạn Thọ quốc gặp gỡ đám người Dương Minh tán nhân, bây giờ lại truyền ra tin tức Phạm Diệu Chân cấu kết ma đạo. Tin tức này đến quá đúng lúc, đến quá nhanh chóng.
Chuyện này giống như có dự mưu, tất cả đều phát triển dựa theo kịch bản.
– Phạm Diệu Chân mưu phản thất bại, tất cả đệ tử bị Vạn Thọ quốc bắt giữ điều tra, thủ phạm Phạm Diệu Chân trốn vào núi chính. Hồi Xuân công tử dẫn theo mọi người đuổi vào núi chính, thề rằng nhất định phải bắt được Phạm Diệu Chân.
Trong khi mọi người chưa kịp tỉnh táo thì tin tức thứ ba lại bùng nổ khắp Dược Lư.
– Làm thật rồi! Vạn Thọ quốc đã trở mặt, muốn ăn thua đủ với Trường Sinh cốc.
Ngay cả lão tổ thế gia khi nghe tin tức này cũng phải biến sắc.
Phạm Diệu Chân là ai? Ai ai cũng biết nàng là đại đệ tử của Trường Sinh chân nhân, thường xuyên chia sẻ công việc với Trường Sinh chân nhân. Có thể nói mọi người ở Trường Sinh đạo thống đều tán thành địa vị của Phạm Diệu Chân. Bất luận đãi người hay là đãi vật, nàng luôn luôn xuất chúng. Rất nhiều người cho rằng Phạm Diệu Chân sẽ thừa kế vị trí của Trường Sinh chân nhân.
Hôm nay Vạn Thọ quốc bất ngờ tuyên bố Phạm Diệu Chân cấu kết ma đạo muốn soán đại vị. Thậm chí Vạn Thọ quốc còn muốn lấy mạng Phạm Diệu Chân. Chuyện này đúng là ăn nói vô lý, hơn nữa lại còn vượt quyền.
Bất kể Phạm Diệu Chân có cấu kết ma đạo hay không, cho dù thật sự có cấu kết ma đạo thì cũng không tới lượt Vạn Thọ quốc làm chủ mà phải do Trường Sinh cốc thanh lý môn hộ.
Bây giờ Vạn Thọ quốc vượt mặt Trường Sinh cốc, ra tay với Phạm Diệu Chân, muốn bắt giữ nàng, hoàn toàn không coi Trường Sinh cốc ra gì.
Tin tức này truyền ra, tất cả mọi người đều sợ hãi. Bởi vì Vạn Thọ quốc không phải đang mưu mô đoạt quyền bằng lý thuyết, cũng không phải đang trong giai đoạn thăm dò mà là trực tiếp đoạt quyền.
Tuy rằng trước đó đã có nhiều dấu hiệu, thế nhưng Vạn Thọ quốc hành động quá nhanh, giông bão tới quá bất ngờ, không hề có dấu hiệu báo trước nào. Có thể nói ra tay giết người bất ngờ tới nổi mọi người không kịp trở tay.
– Diệp gia, Lưu Dục tông, Tuyết Phi quốc… những môn phái thế gia này cùng Phạm Diệu Chân cấu kết ma đạo, các đệ tử tới đây đều bị Vạn Thọ quốc bắt giữ chờ điều tra. Hiện tại đại điển tế tự do Vạn Thọ quốc tiếp quản mọi mặt.
Mọi người còn chưa hết khiếp sợ bởi tin tức trước đó thì tin tức thứ ba lại truyền tới.audio coi am
Vừa nghe tin tức này, rất nhiều tu sĩ Trường Sinh đạo thống cảm thấy hoảng hốt. Bởi vì những thế gia như Diệp gia, Tuyết Phi quốc là những truyền thừa đáng tin cậy ủng hộ Trường Sinh cốc. Những môn phái truyền thừa này luôn tùy tùng Trường Sinh cốc, có thể nói họ đều là lính cũ.
Bây giờ Vạn Thọ quốc bắt giam đệ tử đang ở Dược Lư của những môn phái truyền thừa này, một lưới bắt hết, không chừa một ai, không chỉ đoạt quyền mà còn bài trừ dị kỷ, đồng thời suy giảm sức mạnh của Trường Sinh cốc.
Nghe những môn phái tùy tùng Trường Sinh cốc bị bắt giam, rất nhiều môn phái truyền thừa ở Trường Sinh đạo thống cảm thấy bị uy hiếp, nhất là những môn phái truyền thừa không có thực lực mạnh mẽ. Lúc này bọn họ không thể không lựa chọn, là nên chọn đứng về phía Trường Sinh cốc, hay là nên chọn phụ thuộc Vạn Thọ quốc?
– Đại điển tế tự sẽ tổ chức vào ngày mai, bất kỳ môn phái nào của Trường Sinh đạo thống cũng đều có tư cách tham gia, đại điển sẽ do hoàng đế Vạn Thọ quốc chủ trì. Bệ hạ sẽ liên hợp mọi người lại cuốn sạch khói độc, trả lại bầu trời trong sáng cho Trường Sinh đạo thống.
Lúc này, cuối cùng Vạn Thọ quốc cũng thả ra tin tức.
Những tin tức trước đó được lan truyền bằng nhiều cách khác nhau thế nên không thể xác định thật giả. Thế nhưng tin tức do chính bản thân Vạn Thọ quốc tuyên bố thì khác hẳn, nó có nghĩa Vạn Thọ quốc đang có được đại thế.