Đế Bá Audio Podcast
Tập 646 [Chương 3226 đến Chương 3230]
❮ sautiếp ❯Chương 3226: Mộc Đố Sắt (Hạ)
– Hừm, thật can đảm.
Lý Thất Dã vỗ tay cười nói:
– Còn ngươi?
Lúc này, hắn nhìn Trương Nham.
– Chuyện này —
Trương Nham nhất thời do dự, so với Hồ Thanh Ngưu quật cường thì hắn cơ trí hơn rất nhiều.
Vừa rồi tham gia cá cược, hắn có chút miễn cưỡng, chỉ là nhắm mắt cược đại. Bây giờ nhìn Lý Thất Dạ tự tin mười phần, hắn bắt đầu dao động, có ý định lâm trận lùi bước.
– Cùng lắm thì lăn bùn, Trương huynh, cược đi.
Hồ Thanh Ngưu kéo Trương Nham xuống nước, giựt dây động viên hắn.
Tuy lăn bùn không có tổn thất gì cả, thế nhưng lại tổn hại tôn nghiêm của Trương Nham hắn. Hắn đường đường là truyền nhân Bách Đan môn mà lại thua cược lăn bùn, chỉ sợ sẽ thành vết nhơ trong đời của hắn. Quan trọng hơn đó là, lăn bùn trước mặt mỹ nhân, như vậy sau này hắn rất khó ngóc đầu lên nổi.
– Ta… ta cược một lần.
Cuối cùng, Trương Nham cắn răng, bất chấp tất cả. Nếu như lâm trận lùi bước trước mặt mỹ nhân, như vậy hắn cũng sẽ mất hết mặt mũi. Nếu là như vậy thì chi bằng cắn răng làm tới cùng, nói không chừng còn có cơ hội thắng Lý Thất Dạ.
– Như vậy thì chúng ta bắt đầu đi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Nhất thời, mọi người đều nhìn bãi bùn. Trong nước bùn nổi lên những cái hang mà Lý Thất Dạ đắp ra, mỗi một cái hang đều rất quái dị.
Mọi người nghĩ rằng Lý Thất Dạ sẽ xuống nước đào tiếp, thế nhưng hắn chỉ lấy ra một cái hồ lô màu vàng lóng lánh, cũng chính là Nhất Dương Hồ.
“Phụt ~” một tiếng. Nhất Dương Hồ vừa mở ra, lập tức phun ra một luồng lưu quang nhỏ xíu. Luồng lưu quang này giống như những điểm sáng nát vụn trôi giữa biển sao, dường như nó chính là dòng chảy của ánh sao.
Dòng chảy này lập tức phân chia thành nhiều luồng chảy xuôi vào những hang bùn. Trong chớp mắt, tất cả lưu quang đều chảy vào trong đấy.
Theo lưu quang chảy vào hang bùn, chỉ nghe tiếng “phốc, phốc, phốc” vang lên. Chỉ thấy tất cả hang bùn từ từ phồng lên, giống như bánh bao trong lồng, càng hấp thì càng phình lớn.
Nhìn thấy hang bùn càng lúc càng phình lớn, mọi người không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì.
“Bùm ~” một tiếng. Khi tất cả hang bùn phình đủ lớn thì nổ mạnh, bùn nhão tung tóe, các tu sĩ trẻ tuổi vội vàng né tránh, sợ bùn nhão dính trúng.
“Vù” một tiếng. Khi toàn bộ hang bùn nổ hết thì mặt bùn giống như tổ ong vò vẻ, bên dưới bùn nhão có một loài vật nhỏ lít nha lít nhít, đâu đâu cũng thấy, giống như nạn sâu kéo tới.
– Thứ này là gì —
Nhìn những loài vật nhỏ này bay khỏi bùn nhão, mọi người giật mình nhìn lại, chỉ thấy những con sâu bay ra khỏi bùn nhão có vẻ ngoài giống rận nước, thế nhưng cơ thể lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lục. Khi chúng nó đậu trên mặt nước, ánh sáng màu xanh lục trên người chúng nó giống như những ngọn đèn nhỏ màu xanh vậy.
– Là Mộc Đố Sắt.
Có tu sĩ trẻ tuổi nhận ra thứ này, hắn nói rằng:
– Mộc Đố Sắt thích gặm âm mộc nhất, nhất là dược mộc sản xuất ở Dược Lư. Nghe sư phụ của ta nói, nếu như phát hiện Mộc Đố Sắt trong suối nước ở Dược Lư thì vùng này chắc chắn không có dược mộc, cho dù có thì cũng bị chúng nó gặm hết rồi.
– Đúng là Mộc Đố Sắt.
Nhìn thấy Mộc Đố Sắt bay ngợp trời, Hồ Thanh Ngưu thở phào nhẹ nhõm. Mỉm cười nói rằng:
– Có lẽ nơi này từng có một khúc dược mộc lớn, tiếc là bây giờ không còn tồn tại nữa.
Lúc này, Hồ Thanh Ngưu đắc ý nhìn Lý Thất Dạ. Hắn làm thần y, hắn hiểu hơn bất kỳ ai, nơi có Mộc Đố Sắt thì chắc chắn sẽ không có âm mộc, càng khỏi phải nói tới dược mộc. Cho dù từng có thì cũng bị chúng nó gặm hết cả rồi. Bình thường, Mộc Đố Sắt thường phát hiện dược mộc sớm hơn tu sĩ.
Rất hiển nhiên, Mộc Đố Sắt bay đầy trời như vậy chứng tỏ chúng nó đã xây tổ ở nơi này. Chỗ mà Mộc Đố Sắt xây tổ thì làm sao có thể tìm thấy dược mộc được chứ.
Nhìn thấy nhiều Mộc Đố Sắt như vậy, Trương Nham cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đã nắm chắc phần thắng rồi. Thế nhưng hắn vẫn không yên lòng, tiến lên quan sát, chỉ thấy hang bùn bị nổ tung ngoại trừ bùn nhão ra thì không còn thứ gì khác, càng khỏi nói tới dược mộc.
– Không có dược mộc, không có thứ gì cả.
Nhìn thấy hang bùn nổ tung không có thứ gì, Trương Nham thở phào nhẹ nhõm, quay về trên thuyền.
Hồ Thanh Ngưu cũng đưa mũi ngửi không khí. Làm thần y, kinh nghiệm của hắn cực kỳ phong phú. Chỉ cần có dược mộc thì hắn ngửi nhẹ không khí một cái thì sẽ có thể ngửi được mùi dược mộc. Thế nhưng hắn cẩn thận ngửi không khí, ngoại trừ mùi bùn đất hôi tanh ra thì không có bất cứ mùi vị nào của dược mộc.
– Nơi này không có dược mộc.
Cuối cùng, Hồ Thanh Ngưu dứt khoát kết luận.
Nghe thấy Hồ Thanh Ngưu kết luận như vậy, mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ. Hang bùn bị nổ tung không có thứ gì, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
– Đúng là không có dược mộc.
Nhất thời, không ít tu sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán. Có vài người cảm thấy hối hận, nếu như sớm biết nơi này không có dược mộc thì bọn họ đã đánh cược rồi, dù sao thắng cược cũng là một chuyện rất có mặt mũi.
– Xem ra nơi này từng có dược mộc, tiếc là bị Mộc Đố Sắt xây tổ, sợ rằng dược một trầm tích ở nơi này đã bị chúng nó gặm hết sạch, xem ra tính sai rồi.
Có tu sĩ suy đoán.
– Ngươi thua rồi.
Hồ Thanh Ngưu lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:
– Coi như nơi này từng có dược mộc, thế nhưng hiện tại đã không còn nữa. Đoán sai một bước, cả ván đều thua.
– Chúng ta thắng rồi.
Trương Nham mừng rỡ. Vừa rồi hắn còn do dự không quyết, bây giờ lại cảm thấy hưng phấn, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nói rằng:
– Tới lúc ngươi biểu diễn ăn bùn rồi.
– Vẫn là thần y lợi hại nhất, pháp nhãn như đuốc, vừa liếc mắt thì đã có thể nhìn thấu tất cả, lợi hại.
Thừa cơ hội này, có tu sĩ nịnh nọt Hồ Thanh Ngưu. Dù sao tu sĩ đều là người sống trên lưỡi đao, nói không chừng sẽ có lúc bị thương cần phải cầu cạnh Hồ Thanh Ngưu.
– Há, Hồ thần y cùng tiểu đan vương đúng là không hề tầm thường, dễ dàng chiến thắng.
Có tu sĩ trẻ tuổi bỏ đá xuống giếng, thừa dịp nói rằng:
– Bùn không dễ ăn, nếu như mắc nghẹn thì có thể uống luôn nước hồ. Nước hồ của Dược Hồ là nước từ trên trời giáng xuống, cũng có vị của dược mộc.
Trong nhất thời, mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ. Phần lớn mọi người đều cười trên sự đau khổ của người khác. Lý Thất Dạ được hai đại mỹ nữ Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược hầu hạ là diễm phúc cực lớn, mọi người sao mà không đố kỵ được chứ. Bọn họ rất muốn Lý Thất Dạ xấu mặt ngay lập tức, rất muốn Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham nhục nhã Lý Thất Dạ thật nhiều để bọn họ cảm thấy được thoải mái trong lòng.
– Ngày nắng trời, ăn bùn cùng uống nước hồ, đúng là tuyệt phối.
Có tu sĩ trẻ tuổi nhỏ giọng trêu chọc.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, uống trà sâm trong tay, dáng vẻ không hề vội vàng, vẫn ung dung như vậy, vẫn tự tại như vậy.
– Cho dù ngươi muốn kéo dài thời gian thì cũng không có tác dụng. Đã thua thì phải thực hiện lời hứa, mau đi ăn bùn.
Chương 3227: Thanh Hạo Thần Châu
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn khoan thai uống trà sâm, Trương Nham hừ lạnh.
Cuối cùng cũng thắng được một ván nên hắn cảm thấy rất thoải mái, cảm thấy rất hãnh diện. Nhất là có thể khiến Lý Thất Dạ xấu mặt trước Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược, đây là chuyện vui sướng biết bao.
– Chỉ có thể nói rằng, các ngươi còn quá trẻ.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói rằng:
– Kiến thức nông cạn thì thôi, ngay cả việc suy nghĩ trước sau cũng không có. Chút trình độ đó mà cũng dám ra ngoài lăn lộn.
– Đây không phải là lúc chúng ta nghe ngươi thuyết giáo mà là lúc nhìn ngươi ăn bùn…
Trương Nham hừ lạnh, khinh thường nói rằng.
“Xì —” một tiếng. Ngay khi Trương Nham còn chưa nói dứt thì bên trong bùn nhão bỗng dưng phun lên một cột nước. Chỉ nghe tiếng “ầm ầm” vang lên, dưới bùn nhão có một vật trồi lên, quấy tung tất cả bùn nhão. Khi cột nước rút xuống thì dòng nước tràn khắp bùn nhão.
“Rầm —” một tiếng. Sau cùng, bên trong bùn nhão có một vật mở rộng miệng.
– Đây là loài trai nào —
Trong nhất thời, tất cả mọi người vội vàng nhìn qua, chỉ thấy trong bãi bùn xuất hiện một con trai lớn. Con trai này lớn bằng mặt bàn, khi con trai này mở xác, sương mù bốc lên, nhìn giống như nhả mây nuốt khói.
– Thơm quá —
Khi sương mù bốc lên thì tất cả mọi người nghe được mùi dược mộc. Trong nháy mắt tất cả mọi người cảm thấy mình dấn thân vào rừng rậm. Mùi vị của dược mộc này rất thuần hậu, khiến người ta không dứt ra được, giống như rượu ủ lâu năm làm bao người say sưa.
– Dược mộc, là dược mộc cực phẩm!
Vừa ngửi được mùi thuốc này, Hồ Thanh Ngưu giật mình nói rằng.
“Bùm —” một tiếng. Khi con trai này hoàn toàn mở xác thì trong xác tỏa ra một vầng hào quang lộng lẫy. Khi hào quang màu lục nhạt tràn tới thì giống như mang tới sinh cơ cuồn cuộn, dường như có một vùng thế giới tràn ngập sinh mệnh được mở ra.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hào quang màu lục nhạt này tỏa ra từ một vật. Vật này bị con trai lớn ngậm trong miệng, không biết được nó uẩn nhưỡng bao nhiêu năm rồi.
Vật đó tượng hình không theo một quy tắc nào, thoạt nhìn rất giống một cành cây già, ở chỗ đứt đoạn mơ hồ có thể nhìn thấy vòng tuổi. Thế nhưng cành cây già này không biết bị nước chảy giội bao nhiêu năm thắng, cũng không biết bị con trai uẩn nhưỡng bao nhiêu năm tháng, chỗ dứt đoạn đã mất hết góc cạnh, vô cùng bóng loáng.
Hơn nữa cành cây già này đã hóa đá, như thể nó chìm trong bùn đất trăm nghìn vạn năm, đã không còn là chất gỗ nữa mà nhìn chẳng khác gì là ngọc thạch.
Đoạn cành gỗ này dài chừng ba thước, tỏa ra mùi thơm, khi ngửi nhẹ mùi thơm này thì tâm thần được rột rửa, giống như được tắm rửa trong thần thủy.
– Cực phẩm… không… là dược mộc thần phẩm.
Nhìn thấy đoạn cành già này, Hồ Thanh Ngưu chấn động, nhìn chảy nước miếng.
Lúc này, Lý Thất Dạ đưa tay lấy thần mộc, quan sát một lúc, cười nói:
– Đúng là thứ tốt, là một đoạn rễ chính của thần thụ, trải qua ngàn tỉ năm uẩn nhưỡng, sắp sửa thông thần, từ một đoạn gỗ mục hóa thành thần mộc, đúng là rất khó tin.
– Trong cốc chúng ta cũng có một khúc dược mộc thần phẩm, thế nhưng cũng chỉ có một khúc mà thôi, cũng không lớn được như này, chỉ dài hơn một thước. Chư vị lão tổ tôn sùng là khuê bảo, dùng để dưỡng thần.
Nhìn thấy đoạn dược mộc trong tay Lý Thất Dạ, Mục Nhã Lan cũng giật mình.
Khi những tu sĩ trẻ tuổi trên thuyền lấy lại tinh thần thì nhao nhao chấn động. Bọn họ là tu sĩ Trường Sinh đạo thống, rất am hiểu phẩm chất của dược mộc. Bọn họ nhận thức được giá trị của dược một thần phẩm… thứ này là bảo vật vô giá.
Trường Sinh cốc có tiên dược thần phẩm nhiều vô số kể, không một cương quốc đại giáo nào ở Trường Sinh đạo thống có thể so sánh nội tình với Trường Sinh cốc.
Thế nhưng Trường Sinh cốc chỉ có một khúc dược mộc thần phẩm dài hơn một thước, so với khúc dược mộc thần phẩm dài ba thước trước mắt, thua kém không biết bao nhiêu.
– Bảo vật vô giá.Nguồn truyện audio Podcast
Có tu sĩ trẻ tuổi chảy nước miếng, khi nước miếng chảy tới vạt áo thì mới lấy lại tinh thần, vội vàng lau nước miếng.
Chúng tu sĩ trẻ tuổi có mặt ở nơi này đều nhìn dược mộc thần phẩm trong tay Lý Thất Dạ chảy nước miếng. Cho dù bọn họ xuất thân không tầm thường, thế nhưng nếu như bọn họ có được dược mộc thần phẩm thì chắc chắn sẽ phát tài. Nếu như đem về nộp cho tông môn thì chắc chắn sẽ được ban thưởng kinh người, cho dù cất riêng thì thứ này cũng là một đoạn thần mộc vô thượng.
– Thanh Hạo Thần Bạng.
Khi mọi người đều đưa mắt tập trung vào đoạn dược mộc thần phẩm trên tay Lý Thất Dạ thì ánh mắt của Tần Thược Dược lại bị con trai lớn trong bùn nhão thu hút, giật mình nói rằng:
– Đây là thần chủng, loài trai này thế gian hiếm thấy.
– Không sai, Thược Dược có hiểu biết lắm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nó có được đoạn rễ chính này trước, uẩn nhưỡng ngàn vạn năm. Sau đó Mộc Đố Sắt muốn cướp giựt, thế nhưng không địch lại trai thần. Thế nhưng chúng nó không muốn từ bỏ nên mới xây tổ ở trong bùn nhão, chờ đợi thời cơ.
– Nếu như bắt con trai này đi nấu cao thì sẽ có thể luyện chế được thánh dược vô thượng.
Nghe Tần Thược Dược nói “Thanh Hạo Thần Bạng”, Hồ Thanh Ngưu chấn động. Vừa rồi hắn không quan tâm con trai này. Hắn là thần y, hắn cũng biết tới con trai này, cũng biết giá trị của nó, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy.
Lúc này, Lý Thất Dạ ra tay, ngân đao cắt thịt con trai này. Động tác của hắn lưu loát, giống như đồ tể mổ bò, động tác nhanh nhẹn, khiến người khác không nhìn kịp.
“Phốc” một tiếng. Khi cắt thịt trai xong, Lý Thất Dạ lấy ra một thứ từ trong thịt trai, là một viên kim châu. Khi kim châu vừa được lấy ra ngoài thì tỏa sáng như mặt trời, kim quang lấp lóe khiến người ta không mở mắt nổi.
– Thanh Hạo Thần Châu —
Nhìn thấy viên kim châu này, Tần Thược Dược kêu thất thanh:
– Đồn rằng ngàn con Thanh Hạo Thần Bạng mới đẻ được một kim châu, thứ này vô cùng quý giá, lão tổ trong cốc khổ sở tìm kiếm mà cũng không thấy.
– Thanh Hạo Thần Châu!
Trương Nham trợn to mắt, thì thào:
– Lão tổ tông của ta cũng có một viên, từng có một vị bất hủ dùng một viên Thanh Hạo Thần Châu to bằng ngón tay cái đổi lấy một bình Trường Sinh Đan.
Lão tổ tông của Trương Nham là Đan Vương, hắn rất có địa vị ở Vạn Thống Giới. Trường Sinh Đan mà hắn luyện chế càng là vật vô giá, biết bao người cầu mà không thấy.
Một viên Thanh Hạo Thần Châu to bằng ngón tay cái mà lại có thể đổi được một bình Trường Sinh Đan, có thể tưởng tượng giá trị của nó đáng sợ như thế nào.
Vậy mà bây giờ viên kim châu mà Lý Thất Dạ cầm trong tay lại to bằng quả trứng, có thể tưởng tượng được viên Thanh Hạo Thần Châu trong tay Lý Thất Dạ quý báu hơn viên châu của lão tổ tông hắn.
Có được một đoạn dược mộc thần phẩm đã đủ khiến người ta chấn động. Bây giờ Lý Thất Dạ còn được thêm một viên Thanh Hạo Thần Châu, đúng là một tên trúng hai chim. Chẳng trách hắn lại đào hang bùn ở nơi này, thì ra không phải chỉ vì dược mộc.
Chương 3228: Lăn
“Hô”
Lúc này, Lý Thất Dạ lấy ra Nhất Dương Hồ, thu hồi thần thông. Sau khi Lý Thất Dạ thu hồi thần thông thì chỉ nghe “phốc phốc phốc”, Thanh Hạo Thần Bạng lập tức khép miệng. Chỉ nghe “phốc” một cái, con trai lớn này lập tức trốn sâu vào trong Dược Hồ, biến mất trong nháy mắt.
Cảnh tượng này khiến mọi người trợn to mắt, mọi người không biết rằng con trai này lại có thể chạy trốn nhanh tới như vậy.
Lúc này mọi người ngơ ngác nhìn Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ một tay Thanh Hạo Thần Châu, một tay dược mộc thần phẩm. Bất luận là món nào thì cũng đều là bảo vật vô giá, đều là thứ khiến người ta thèm chảy dãi.
Bảo vật cực kỳ quý giá như vậy, rất nhiều người cả đời cũng không có được, thế nhưng Lý Thất Dạ lại có được quá dễ dàng, giống như cúi đầu xuống là gặp được bảo vật, khiến mọi người cực kỳ ghen tỵ.
– Nha đầu, ngươi cứu người, nếu như có châu này thì nhất định sẽ làm ít hưởng nhiều.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa Thanh Hạo Thần Châu cho Mục Nhã Lan.
Mục Nhã Lan cầm Thanh Hạo Thần Châu trong tay, nhất thời chưa thể hoàn hồn.
– Ngươi thông thạo dược lý, nuôi trồng đan thảo, thứ này gần gũi với đại địa, có thể nuôi dưỡng mộc thảo. Ngươi đeo nó trên người là thích hợp nhất.
Lý Thất Dạ đưa dược mộc thần phẩm cho Tần Thược Dược.
Trong nhất thời, Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đều đứng tại chỗ. Cho dù các nàng xuất thân Trường Sinh cốc thì bảo vật dường này cũng cực kỳ quý giá. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại tùy tiện đưa cho các nàng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đưa Thanh Hạo Thần Châu cùng dược mộc thần phẩm cho Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược, mọi người nhất thời trợn mắt, vừa ướt ao vừa đố kỵ, cảm giác phức tạp không sao hình dung nổi.
Đừng nói những tu sĩ trẻ tuổi khác mà ngay cả Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham cũng chưa chắc có thể có hai món bảo vật vô giá này. Nếu như bọn họ có được bảo vật vô giá như thế này thì nhất định sẽ cẩn thận cất giấu, tuyệt đối sẽ không tặng người khác.
Cho dù Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham muốn chiếm được nụ cười của mỹ nhân thì cũng sẽ không đưa tặng bảo vật dường này. Bảo vật dường này, bọn họ không tặng nổi. Bởi vì bảo vật dường này còn quý giá hơn cả tính mạng của bọn họ.
Thế nhưng giờ này Lý Thất Dạ lại tùy tiện đưa cho hai vị mỹ nhân, thật giống như đưa hai món đồ kỷ niệm nhỏ bé, không hề để ý.
Nam nhân ra tay lớn như vậy, lễ vật xa xỉ như vậy, không muốn có mị lực cũng khó. Nam nhân như vậy, không thu hút người khác cũng khó.
Trong nhất thời, đám người Hồ Thanh Ngưu ghen tị đỏ mắt.
– Cám ơn sư huynh.
Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan sau khi tỉnh táo thì cúi người chào Lý Thất Dạ. Các nàng rất cảm động, ngay cả người có thân phận như các nàng thì bảo vật này cũng quá quý giá rồi.
– Xem ra ta không cần ăn bùn.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham, cười nói.
Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham đỏ mặt. Rất nhiên hiên, hai người bọn họ thua, hơn nữa còn thua rất triệt để. Bọn họ không chỉ thua trận cá cược này mà còn thua hết mọi ưu thế, nhất là còn thua ở trước mặt mỹ nhân. Lý Thất Dạ vừa ra tay thì lập tức trấn áp bọn họ, để bọn họ không thể vươn mình trong lòng Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược được.
– Phải là các ngươi lăn bùn.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham.
Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham đỏ mặt. Bọn họ đều là nhân vật có danh dự, ghi tên vào Trường Sinh tam kiệt, có thể gọi là nhân vật nổi tiếng ở Trường Sinh đạo thống. Hôm nay lại phải lăn bùn trước mặt mọi người, đúng là sự sỉ nhục đối với bọn họ.
Thế nhưng lời là bọn họ nói, nếu như nuốt lời thì bọn họ sẽ mất hết danh dự.
– Lăn thì lăn.
Hồ Thanh Ngưu cắn răng. Tuy hắn mười phần ngạo khí, thậm chí tròng mắt không người, thế nhưng hắn cũng rất có khí phách, cược được thì thua được.
Lúc này Hồ Thanh Ngưu không nói hai lời, “bùm” một tiếng, nhảy vào trong bùn nhão. Sau đó tiếng nước “rào, rào” vang lên, Hồ Thanh Ngưu lăn lộn trong bùn nhão, chớp mắt biến thành tượng đất.
Hồ Thanh Ngưu ngày thường khí thế khiếp người. Hắn được gọi là thánh thủ, biết bao người đứng trước hắn nhưng hắn xem thường không thèm nhìn tới, biết bao đại nhân vật tìm hắn chữa bệnh thế nhưng hắn vẫn mười phần ngạo khí. Ngày hôm nay lại bị Lý Thất Dạ làm cho hắn lăn lộn trong bùn nhão, dáng vẻ cực kỳ chật vật. Lấy thân phận của hắn, đây là sự sỉ nhục. Thế nhưng Hồ Thanh Ngưu nói được làm được, cho dù sỉ nhục thì hắn cũng làm tới cùng.
– A… a… a…
Nhìn thấy Hồ Thanh Ngưu lăn lộn trong bùn nhão trước mặt mọi người, Trương Nham chột dạ, dù sao chuyện này cũng rất mất mặt. Hắn cười khan mấy tiếng, do dự nói với Lý Thất Dạ:
– Đạo huynh… ta… ta… chúng ta chỉ đùa một chút… chỉ đùa một chút mà thôi…
So với Hồ Thanh Ngưu thì Trương Nham chẳng ra gì, ít nhất Hồ Thanh Ngưu nói được làm được, cực kỳ quật cường.
– Lăn.
Lý Thất Dạ không muốn nói nhiều, đạp qua một cước, Trương Nham muốn trốn cũng không trốn nổi, bị Lý Thất Dạ đạp xuống thuyền. “Bùm” một tiếng, toàn thân rơi vào bùn nhão, toàn thân dính bùn.
– Được, ta lăn.
Trương Nham xấu hổ không còn mặt mũi gặp người, đành phải lăn vài vòng trên bùn nhão. So với Hồ Thanh Ngưu thì động tác của hắn có phần mưu lợi, sau khi lăn mấy vòng thì nằm trong bùn nhão giả chết.
Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ không dám nói gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
– Đủ rồi chưa?
So với Trương Nham mưu lợi thì Hồ Thanh Ngưu thật sự nói được làm được. Hắn lăn lộn trong bùn nhão hết vòng này đến vòng khác chứ không lăn đại mấy cái rồi giả chết như Trương Nham.
– Cút đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt ta.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói lạnh nhạt.
“Rào rào” Lý Thất Dạ còn chưa nói xong thì người chạy trốn đầu tiên lại chính là Trương Nham. Hắn lập tức nhảy vào hồ nước, lập tức thủy độn. Lúc này hắn không còn mặt mũi gặp người khác, không dám dừng ở đây thêm chút nào nữa.
Hồ Thanh Ngưu đứng trong bùn nhão, cho dù lúc này toàn thân hắn dính bùn, thế nhưng vẫn mười phần ngạo khí, vẫn ưỡn cao lồng ngực, nhìn thẳng Lý Thất Dạ.
– Ta nhất định sẽ tìm ngươi luận bàn.
Hồ Thanh Ngưu thua không phục, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.
Đây là điểm khác nhau giữa Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham. Hồ Thanh Ngưu quật cường đến cùng, giống như một con trâu chỉ biết đâm thẳng, bị kéo cũng không quay đầu lại.
– Cút đi, hôm nay ta không có hứng thú.
Lý Thất Dạ xua tay, không hề quan tâm.
Hồ Thanh Ngưu hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. So với Trương Nham chật vật chạy trốn thì lúc rời đi Hồ Thanh Ngưu vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hơn hẳn Trương Nham biết bao nhiêu lần.
– Cút hết cho ta, đừng ở đây chướng mắt, bằng không ta sẽ vứt hết toàn bộ các ngươi vào bùn nhão.
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn những tu sĩ trẻ tuổi trên thuyền.
Những tu sĩ trẻ tuổi trên thuyền không dám tiếp tục ở lại, lập tức giải tán, vội vàng rời đi.
– Đều là một đám gỗ mục không thể điêu.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói rằng
– Ngay cả Hồ Thanh Ngưu cũng cá tính hơn đám người này.
– Đó là bởi vì bọn họ không biết sư huynh lợi hại như thế nào.
Tần Thược Dược cười nhẹ.
Chương 3229: Ngân Long Quân Đoàn (Thượng)
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, hớp nhẹ trà sâm trong chén, ánh mặt trời chiếu lên mặt, vô cùng hưởng thụ.
– Tìm được sư huynh rồi, ta phải thông báo với đại sư tỷ một tiếng, nàng sắp sửa nổi khùng rồi.
Mục Nhã Lan nói.
– Trời đâu có sụp, nổi khùng gì chứ.
Lý Thất Dạ cười nói.
– Giờ không sụp, nhưng cũng sắp rồi.
Mục Nhã Lan nghiêm túc nói rằng:
– Trước đây không lâu sư tỷ vừa nhận được tin tức rằng đại điển tế tự không chỉ có đại giáo cương quốc của Trường Sinh đạo thống tới tham gia mà không ít đạo thống ở Vạn Thống Giới như Dương Minh giáo, Chu Tương võ đình, Bàn Long đạo thống,… cũng sẽ phái người tới tham gia. Nghe nói là Vạn Thọ quốc mời bọn họ tới tham gia.
– Vạn Thọ quốc muốn người trong thiên hạ chứng kiến đoạt quyền chính biến hay sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Bọn họ muốn mượn tay vạn thống trong thiên hạ ép Trường Sinh cốc thoái vị sao?
– Chỉ sợ là như vậy.
Mục Nhã Lan cũng lo lắng, nói rằng:
– Vì vậy đại sư tỷ hỏi xin lão tổ điều động binh mã, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Phạm Diệu Chân biết khả năng Trường Sinh cốc phái binh mã tới giúp là không lớn. Dù sao nếu như Vạn Thọ quốc muốn đoạt quyền thì bọn họ nhất định phải tấn công Trường Sinh cốc, vì vậy Trường Sinh cốc càng cẩn phải phòng thủ kỹ càng. Cũng chính vì vậy, Phạm Diệu Chân tìm Lý Thất Dạ phát điên. Đại điển tế tự lần này nàng phải dựa dẫm Lý Thất Dạ rất nhiều. Nếu không, chỉ bằng các nàng thôi thì không đủ ngăn cơn sóng dữ.
– Không vội, cứ để giông gió mạnh hơn tí đã.
Lý Thất Dạ cười nói, vô cùng túy ý.
– Đại sư tỷ nói nếu như tìm được sư huynh thì dẫn sư huynh đến thắp nén nhang đầu, thông báo thiên hạ đại điển sắp sửa bắt đầu.
Tần Thược Dược nói rằng:
– Đại điển tế tự lần này sẽ do đại sư huynh chủ trì.
– Cũng được, như vậy thì lên đường thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười căn dặn.
Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan lập tức sắp xếp khởi hành. Tìm được Lý Thất Dạ, trái tim căng thẳng của các nàng coi như thả lỏng.
Như Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan đã nói, Dược Lư lúc này muôn phần náo nhiệt. Sở dĩ náo nhiệt được như vậy là vì không chỉ có đại giáo cương quốc của Trường Sinh đạo thống tới tham gia đại điển tế tự mà rất nhiều đạo thống ở Vạn Thống Giới cũng phái người tới tham gia.
Chỉ nghe tiếng xe ngựa “lộc, lộc, lộc” vang lên, có người nhìn thấy một chiếc thần xa chạy vào Dược Lư.
– Dương Minh Giáo.
Nhìn thấy tiêu chí trên thần xa, tu sĩ Trường Sinh đạo thống giật mình:
– Dương Minh Giáo cũng đến tham gia đại điển tế tự.
“Oành” một tiếng, khi thần xa vừa chạy vào thì có cự thú vọt tới như điên, rung chuyển đất trời.
– Bàn Long đạo thống cũng đến.
Nhìn thấy cự thú lao nhanh, không ít người giật mình.
Chốc lát sau, đại diện của Chu Tương võ đình, Phục Ngưu đạo thống cùng rất nhiều đạo thống khác lần lượt xuất hiện trong Dược Lư.
– Chuyện này… chuyện này là sao.
Nhìn thấy người của những đạo thống khác đều có mặt, rất nhiều tông môn thế gia ở Trường Sinh đạo thống giật mình.
Dương Minh giáo, Bàn Long đạo thống, Chu Tương võ đình,… rất nhiều đạo thống phái đại biểu tới đây, hơn nữa đại biểu không phải là đệ tử mà đều là đại nhân vật, thậm chí còn có chưởng môn đạo thống đích thân tới.
Bỗng nhiên có nhiều đại biểu đạo thống đến như vậy làm đông đảo tu sĩ Trường Sinh cốc ngây ngẩn.
Phải biết đại điển tế tự là việc nhà của Trường Sinh đạo thống, là để đệ tử Trường Sinh đạo thống bái tế tổ tiên, không liên quan tới người ngoài, cũng không phải là thịnh hội.
Từ trước tới giờ, đại điển tế tự của Trường Sinh đạo thống chỉ có đại giáo cương quốc cùng tông môn thế gia ở Trường Sinh đạo thống tham gia, cho dù có người của đạo thống khác tới xem lễ thì quy mô cũng rất nhỏ, hơn nữa thường là đại biểu cá nhân, đều lấy thân phận thâm giao tới xem lễ.
Thế nhưng bây giờ những đạo thống tuyệt thế vô song như Dương Minh giáo, Bàn Long đạo thống, Chu Tương võ đình đều phái người tới tham dự đại điển tế tự của Trường Sinh đạo thống, hơn nữa còn đại biểu cho đạo thống của bọn họ, lấy thân phận đại biểu tới xem lễ.
Chuyện quá đột nhiên, không ít tu sĩ Trường Sinh đạo thống choáng váng, không ai biết đang xảy ra chuyện gì.
– Vì sao có nhiều đạo thống tới tham gia đại điển tế tự của chúng ta như vậy?
Có đệ tử Trường Sinh đạo thống thắc mắc. Đại điển tế tự là việc nhà của Trường Sinh đạo thống mà bây giờ tất cả đạo thống của Vạn Thống Giới đều tới tham gia, đúng là khó tin.
– Nghe nói Vạn Thọ quốc phát thiệp mời, mời tất cả đạo thống Vạn Thống Giới đến xem lễ.
Có trưởng lão thế gia tin tức linh thông nên nghe ngóng được tin tức này.
Sau khi nghe được tin tức này, rất nhiều đệ tử Trường Sinh đạo thống rùng mình. Từ trước tới nay đại điển tế tự đều do Trường Sinh cốc chủ trì, hơn nữa Trường Sinh cốc là người thống trị Trường Sinh đạo thống nên chỉ có nó mới có quyền chủ trì đại điển, chỉ có nó mới có quyền mời thiệp những đạo thống khác ở Vạn Thống Giới. Thế mà bây giờ Vạn Thọ quốc lại vượt mặt Trường Sinh cốc làm chuyện này.
Vượt quá chức phận! Mọi người nghĩ ngay tới câu nói này. Rất nhiều cường giả của Trường Sinh đạo thống đều nghĩ tới một chuyện, Vạn Thọ quốc khởi sự.
– Sắp biến thiên rồi sao?
Trong nhất thời, không ít chưởng môn cùng trưởng lão của Trường Sinh đạo thống lo lắng.
Đối với đông đảo đại giáo cương quốc ở Vạn Thống Giới, nếu như chọn ra một người thống trị giữa Trường Sinh cốc cùng Vạn Thọ quốc thì nếu như không bị võ lực bức ép, phần lớn đại giáo cương quốc đều tình nguyện chọn Trường Sinh cốc.
Trừ việc Trường Sinh cốc là chính thống của Trường Sinh đạo thống ra thì thái độ thống trị thuận theo tự nhiên của Trường Sinh cốc để cho rất nhiều đại giáo cương quốc có lợi. Bởi vì xưa nay Trường Sinh cốc không xen vào việc của bất kỳ đại giáo cương quốc nào ở Trường Sinh đạo thống, chỉ cần hợp với đại thế của Trường Sinh đạo thống thì tất cả đại giáo cương quốc đều có quyền tự chủ.
Nếu như Vạn Thọ quốc thống trị Trường Sinh đạo thống thì câu chuyện sẽ khác. Khi Vạn Thọ quốc thống trị Trường Sinh đạo thống thì sợ rằng sẽ quét sạch tất cả. Bởi vì Vạn Thọ quốc khác với Trường Sinh đạo thống, nó quật khởi nhờ võ lực, một khi Vạn Thọ quốc thống trị thì chắc chắn sẽ quét sạch Trường Sinh đạo thống nhằm xác nhận vai trò thống trị của Vạn Thọ quốc, tới khi đó thì thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
“Đùng”
Ngay khi mọi người nghĩ ngợi thì thiết kỵ đạp không chạy tới như một tia chớp màu bạc, chớp mắt chạy vào Dược Lư. Nhánh thiết kỵ này chạy tới dữ dội như một dòng lũ sắt thép, cuốn bay tất cả mọi thứ.
Đây là một nhánh đại quân mười vạn quân. Cả nhánh quân bạc lấp lánh, khi nó xông tới thì giống như một con cự long màu bạc bổ vào Dược Lư, lay động toàn bộ dãy núi.
– Ngân Long quân đoàn.
Nhìn thấy nhánh thiết kỵ chạy vào Dược Lư, không ít người rung động, đệ tử của Trường Sinh đạo thống thì rít lạnh một hơi.
– Hồi Xuân công tử cũng đến.
Có người thấp giọng bàn tán.
Chương 3230: Ngân Long Quân Đoàn (Hạ)
Ngân Long quân đoàn là quân đoàn mạnh mẽ nhất, lâu đời nhất của Vạn Thọ quốc. Nó được thành lập kể từ khi Vạn Thọ quốc dựng nước, truyền thừa hết đời này đến đời khác, đã từng quét ngang Trường Sinh đạo thống, vô cùng hiển hách.
Hiện tại quân đoàn trưởng mới của Ngân Long quân đoàn chính là Hồi Xuân công tử. Ngoài ra, Ngân Long quân đoàn còn có vài vị lão tổ Chân Thần tọa trấn, thực lực mạnh mẽ, khiến mọi người phải run sợ.
– Ngân Long quân đoàn đến giúp Trường Sinh cốc giữ gìn trật tự!
Ngân Long quân đoàn vừa tới không lâu thì tin tức như trên được lan truyền.
Tuy tin tức nói Ngân Long quân đoàn giúp Trường Sinh cốc giữ gìn trật tự, thế nhưng chúng tu sĩ Trường Sinh đạo thống sau khi nghe được tin tức này thì đều rít lạnh.
Đại điển tế tự luôn do Trường Sinh cốc phụ trách, khi nào tới lượt Vạn Thọ quốc chứ. Bây giờ Vạn Thọ quốc dẫn quân đoàn mạnh mẽ nhất đến Dược Lư, hơn nữa còn lại là đêm trước đại diển tế tự, không cần nói thì cũng đủ hiểu rồi.
Chớp mắt, mọi người đều biết Vạn Thọ quốc bắt đầu đoạt quyền rồi, Trường Sinh đạo thống sắp biến thiên rồi.
– Dược Vương cốc tình nguyện giúp đỡ Ngân Long quân đoàn!
– Thánh Đan quốc cũng giúp đỡ Ngân Long quân đoàn!
– Luân Thạch đại giáo cũng giúp đỡ Ngân Long quân đoàn!
……………
Trong nhất thời, các đạo giáo cương quốc cùng tông môn thế gia của Trường Sinh đạo thống vội vàng tỏ thái độ. Rất hiển nhiên, những người công khai giúp đỡ Ngân Long quân đoàn lựa chọn đứng bên trận doanh của Vạn Thọ quốc. Ngay khi Trường Sinh đạo thống sắp sửa biến thiên, bọn họ quyết định lựa chọn trận doanh.
Nhìn những đại giáo cương quốc vội vàng lựa chọn trận doanh, nhìn không ít tông môn thế gia thực lực mạnh mẽ lựa chọn nương nhờ Vạn Thọ quốc. Nhất thời Trường Sinh đạo thống lòng người hoang mang, nhất là những tu sĩ tham dự đại điển tế tự, ai ai cũng cảm thấy nguy hiểm.
Bởi vì mọi người đều biết Trường Sinh đạo thống sắp biến thiên, cũng là lúc phải lựa chọn trận doanh. Lựa chọn của ngày hôm nay sẽ quyết định vận mệnh của môn phái. Một khi đã lựa chọn trận doanh rồi thì nói không chừng sẽ vì sự lựa chon này mà tan biến thành tro bụi.
Khi những đại giáo cương quốc lần lượt nương nhờ Vạn Thọ quốc thì Phạm Diệu Chân chủ trì đại điển tế tự phải chịu đựng áp lực rất lớn. Những ngày qua nàng bận bịu sứt đầu mẻ trán, nhất là áp lực đến từ Vạn Thọ quốc càng khiến nàng cảm thấy uể oải không có tinh thần.
Dưới cục diện này, Phạm Diệu Chân không thể không nghĩ tới Lý Thất Dạ. Nàng mấy lần truyền tin cho Lý Thất Dạ, muốn Lý Thất Dạ quay về chủ trì đại cục ngay lập tức. Thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn chưa trở về, làm cho Phạm Diệu Chân nghiến răng tức giận.
Lý Thất Dạ đang trên đường đi thắp hương không hề sốt ruột, ngồi êm trên thuyền lớn, dáng vẻ như du sơn ngoạn thủy, thảnh thơi không sầu lo, không hề hối hả. Hơn nữa Phạm Diệu Chân mấy lần truyền tin cầu viện, hắn đều bỏ mặc.
– Sư huynh, sư tỷ nhiều lần đưa tin, mời sư huynh thắp hương xong thì nhanh chóng quay về chủ trì đại điển.
Tần Thược Dược giúp Phạm Diệu Chân truyền tin.
– Không vội, mọi người còn chưa tới đông đủ, cần gì gấp gáp.
Lý Thất Dạ ngồi bên cửa sổ, quan sát phong cảnh của Dược Hồ, vô cùng nhàn nhã.
Trên thực tế, nếu như bọn họ bay thì chỉ bay khoảng nửa ngày là tới. Còn bây giờ bọn họ thảnh thơi ngồi thuyền, vì vậy tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều.
– Thế nhưng Ngân Long quân đoàn đã đến rồi, chỉ sợ sư tỷ sẽ gặp nguy hiểm.
Mục Nhã Lan không khỏi lo âu. Nàng cũng muốn trở về giúp đỡ Phạm Diệu Chân một chú sức. Thế nhưng Lý Thất Dạ đi chậm chạp, các nàng cũng đành hết cách.
– Yên tâm đi, đại điển tế tự vẫn chưa bắt đầu, Vạn Thọ quốc sẽ không vội vàng nhất thời.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Lại nói, đây là thời cơ tốt để rèn luyện đại sư tỷ của các ngươi. Dù sao trong tương lai nàng sẽ là người thống trị một đạo thống.
Lý Thất Dạ nói như vậy khiến cho Mục Nha Lan cùng Tần Thược Dược nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
Đại điển tế tự được cử hành ở tại Dược Đàn trong Dược Lư, bởi vì nơi này từng là nơi Dược Tiên giảng đạo, cũng là nơi Dược Tiên triệu kiến người trong thiên hạ. Vì vậy đại điển tế tự cử hành ở nơi này là thích hợp nhất. Trường Sinh cốc cử hành đại điển tế tự ở nơi này cũng có nghĩa nó vẫn thống trị Trường Sinh đạo thống.
Thế nhưng trước khi cử hành đại điển tế tự thì phải thắp nén nhang đầu tiên, báo hiệu đại điển tế tử đã bắt đầu.
Nhưng nén nhang đầu tiên không phải thắp ở Dược Đàn mà là ở Mao Lư. Mao Lư còn được tu sĩ Trường Sinh đạo thống gọi là tổ miếu, bởi vì năm xưa Dược Tiên từng bện cỏ xây nhà ở lại nơi này, hơn nữa sau này bài vị của tổ tiên của Trường Sinh đạo thống cũng được đặt ở nơi này.
Cho nên, nén nhang đầu tiên ngoại trừ tuyên bố đại điển tế tự bắt đầu ra thì đồng thời cũng là tế bái liệt tổ liệt tông của Trường Sinh đạo thống.
Những ngày qua bên ngoài Mao Lư có rất nhiều tu sĩ, những người này đều là tu sĩ mà các giáo phái của Trường Sinh đạo thống phái tới. Bọn họ cũng tới nơi này thắp nhang tế bái liệt tổ liệt tông.
Thế nhưng, phải biết rằng nén nhang đầu tiên trong tổ miếu phải do người thống trị Trường Sinh cốc thắp. Nếu như Trường Sinh cốc vẫn chưa thắp nhang thì những cương giáo đại quốc, tông môn thế gia khác cũng không thể thắp nhang.
Những năm trước đều do Trường Sinh chân nhân đích thân tới thắp nhang. Vì vậy lúc này chúng tu sĩ đại giáo cương quốc chờ sẵn bên ngoài Mao Lư, chờ Trường Sinh cốc tới thắp nhang.
Bất luận như thế nào, người thống trị lúc này vẫn là Trường Sinh cốc. Cho dù ngay cả người qua đường cũng biết được ý định đoạt quyền của Vạn Thọ quốc, thế nhưng lúc này Trường Sinh cốc vẫn là người lãnh đạo, vì vậy không ai dám làm xằng bậy trước Mao Lư cả.
Mao Lư thật sự là mao lư, được xây bằng những ngọn cỏ dài. Đồn rằng nó được chính tay Dược Tiên bện thành, trái qua không biết bao nhiêu năm tháng, Mao Lư vẫn còn đó, còn cây cối hai bên Mao Lư đã um tùm.
Đằng trước Mao Lư là một dãy thềm đá xuôi xuống Dược Hồ. Lúc này, trong Dược Hồ có rất nhiều thuyền đậu lại. Còn ở trên thềm đá, hai bên trái phải có rất nhiều tu sĩ nán lại.
Những người này đều tới đây để dâng hương, tới đây bái tế liệt tổ liệt tông, cũng có người tới cầu xin mọi chuyện như ý.
– Đến rồi, Trường Sinh cốc đến rồi.
Khi con thuyền của Mao Lư từ từ lái vào Mao Lư, từ xa đã có tu sĩ nhìn thấy, có người quát lớn lên.
– Là Mục thần y cùng Tần tiên tử.audio coi am
Khi con thuyền tới gần, Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược xinh đẹp vô song thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Khi Lý Thất Dạ xuống thuyền đi dọc theo thềm đá thì mọi người mới chú ý tới hắn.
Bởi vì lúc này Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đang đi phía sau Lý Thất Dạ. Mục Nhã Lan là nữ thần y, còn Tần Thược Dược thì được mọi người ca ngợi nhà Dược tiên tử. Các nàng rất nổi tiếng ở Trường Sinh đạo thống, càng là tình nhân trong mộng của rất nhiều người trẻ tuổi.