1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 643 [Chương 3211 đến Chương 3215]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 643 [Chương 3211 đến Chương 3215]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3211: Tiêu quốc sư (hạ)

Lời này vừa thốt lên, ai nấy đều rít lạnh. Đừng nói tu sĩ cường giả bên ngoài, ngay cả đệ tử Trường Sinh cốc cũng bị lời nói của Lý Thất Dạ làm giật mình.

Tên này điên rồi hay sao… đệ tử Trường Sinh cốc nhìn nhau, đều cảm thấy đại sư huynh của mình điên rồi. Vạn Thọ quốc là đệ nhất đại giáo ở Trường Sinh đạo thống, thực lực mạnh mẽ, có thể sánh ngang với Trường Sinh cốc bọn họ.

Bây giờ đại sư huynh lại nói một mình hắn có thể tiêu diệt Vạn Thọ quốc, đúng là quá điên cuồng rồi.

Tu sĩ cường giả bên ngoài cũng bị lời nói này làm sững sờ. Vạn Thọ quốc như mặt trời ban trưa, còn là truyền thừa từng xuất hiện Chân Đế. Bây giờ có người dám mạnh miệng đòi tiêu diệt nó, quá bá đạo rồi. Người này nếu không bị điên thì là cực kỳ mạnh mẽ.

Lát sau, có người tỉnh táo, không khỏi nghĩ sang chuyện khác, nhất là những cường giả thế hệ trước lén phán đoán màn xung đột này không phải chuyện bất ngờ mà là chuyện được mưu tính từ lâu rồi.

Nếu không thì tại sao quốc sư Vạn Thọ quốc lại xuất hiện ở ngoài cửa Trường Sinh cốc đúng lúc như vậy chứ?

Cường giả thế hệ trước cũng biết sớm muộn gì Trường Sinh cốc cùng Vạn Thọ quốc cũng có một trận chiến, chỉ là trận chiến đó xảy ra sớm hay xảy ra muộn mà thôi.

Những thời đại gần đây Vạn Thọ quốc ngày một mạnh mẽ, nhất là dưới sự cai quản của hoàng đế hiện tại thì Vạn Thọ quốc càng như mặt trời ban trưa, binh mã cường tráng, là Trường Sinh đạo thống đệ nhất giáo.

Còn người cầm quyền Trường Sinh đạo thống – Trường Sinh cốc, thì ngày càng lặn tiếng. Ai nấy đều cho rằng Trường Sinh cốc là mặt trời sắp lặn. Cũng chính vì như vậy, rất nhiều người cho rằng Trường Sinh cốc không xứng tiếp tục nắm giữ quyền hành.

Quyền hành khống chế một đạo thống là thứ khiến biết bao người thèm chảy dãi, là ngôi báu mà biết bao môn phái truyền thừa khao khát từ lâu! Nếu như nắm giữ được quyền hành thì cũng có nghĩa sẽ trở thành chính thống của đạo thống đó, sẽ đại diện cho toàn bộ đạo thống. Như vậy, địa vị ở Vạn Thống Giới… không nói cũng biết.

Từ việc Vạn Thọ quốc ngày một mạnh mẽ, còn Trường Sinh cốc ngày một lặn tiếng, mọi người biết, Vạn Thọ quốc rất thèm khát quyền hành trong tay Trường Sinh cốc. Vì vậy mọi người đều biết, Vạn Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc sẽ có một trận chiến, một núi không thể chứa hai hổ.

Lúc này, Lý Thất Dạ là đệ tử Trường Sinh cốc nhưng lại dám đứng trước mặt mọi người nói tiêu diệt Vạn Thọ quốc, khiến cho quan hệ giữa Vạn Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc căng thẳng tột đỉnh, rất nhiều người đã ngửi thấy mùi máu tanh sắp tới.

– Khẩu khí thật lớn.

Sắc mặt của Tiêu Hồng Hạm khó coi tột cùng. Làm quốc sư Vạn Thọ quốc, hắn có nghĩa vụ phải giữ gìn quyền uy của Vạn Thọ quốc.

– Bây giờ ngươi thả Vạn Thọ thân vương thì vẫn còn kịp, bằng không, giết không tha.

Tiếu Hồng Hạm nói:

– Tới lúc đó ngay cả Trường Sinh chân nhân cũng không thể cứu được ngươi!

Tức thì, Tiếu Hồng Hạm bùng nổ sát khí. Sát khí của hắn giống như ngân châm, đâm đau da thịt của tất cả mọi người.

“Phốc”

Tiếu Hồng Hạm vừa dứt lời thì Vạn Thọ thân vương đang bị Lý Thất Dạ bóp cổ bỗng hóa thành sương máu. Vạn Thọ thân vương còn không kịp kêu thảm nên khỏi phải nói tới chuyện phản kháng.

– Không, ngươi nói sai rồi, phải nói ngay cả ông trời cũng không thể cứu được ngươi.

Lý Thất Dạ nói hời hợt.

Tức thì, tất cả mọi người choáng váng. Lý Thất Dạ ra bài không theo lẽ thường, bị Chân Thần đăng thiên uy hiếp thế nhưng hắn lại không coi ra gì, lại dám bóp nát con tin thành sương máu ở ngay trước mặt vị Chân Thần đó. Đổi lại là người khác thì chắc chắn không ai dám hành động điên rồ đến như vậy.

– Tiểu bối, bổn tọa muốn chém ngươi thành muôn mảnh!

Cơn giận của Tiêu Hồng Hạm lên tới đỉnh điểm. Lý Thất Dạ đang trần trụi khiêu khích quyền uy của hắn, thậm chí còn không coi Chân Thần như hắn ra gì cả.

“Cheng” Trong nháy mắt, Tiêu Hồng Hạm chắp hai tay, một luồng ánh kiếm phóng thẳng lên trời. Chỉ nghe một tiếng kiếm vang “cheng”, một thanh thần kiếm cực kỳ khổng lồ từ từ dâng lên. Thanh thần kiếm này dài ngàn vạn trượng, mũi kiếm có thể chạm tới khung trời.

Vào lúc này, kiếm khí khủng bố trút xuống như thác nước, mỗi một luồng kiếm khí đều có thể giết chết ngàn vạn cường giả, khiến cho rất nhiều người sợ hãi lui về phía sau.

“Ầm”

Trong nháy mắt, Tiếu Hồng Hạm chém kiếm. Khi Tiếu Hồng Hạm chém kiếm xuống, chỉ nghe tiếng vỡ vụn vang lên. Dưới uy thế của chiêu kiếm này, một vài ngọn núi ở bên ngoài Trường Sinh cốc xuất hiện vết nứt.

– Quá đáng sợ!

Nhìn chiêu kiếm bá đạo này, rất nhiều cường giả mặt mày trắng nhách, lòng còn sợ hãi, nói rằng:

– Nhìn uy thế của chiêu kiếm này, sợ rằng là Chân Thần nhị trọng thiên.

– Vãn bối Trường Sinh cốc khiêu chiến Chân Thần đăng thiên, quá là ngu xuẩn, là tự tìm đường chết.

Khi chiêu kiếm này chém xuống, có người thì thào. Bọn họ không cần nhìn thì cũng biết kết quả. Một vãn bối như Lý Thất Dạ, căn bản không thể nào đỡ được chiêu kiếm khủng bố như thế này.

“Ầm”

Chiêu kiếm này chém xuống, hoa lửa tung tóe, thế nhưng Lý Thất Dạ không bị chém chết như mọi người đã tưởng tượng, mà là cự kiếm của Tiếu Hồng Hạm bị chặn lại.

Lúc này, chỉ thấy phía sau lưng Lý Thất Dạ có một cây tùng già chầm chậm bay lên. Cây tùng già này sinh trưởng ở ngay Trường Sinh cốc. Cây tùng già này chỉ vươn đại một nhánh cây già của mình thôi thì cũng đã chặn được cự kiếm của Tiếu Hồng Hạm.

Chỉ thấy cây tùng già này vô cùng già nua, bề ngoài giống như cù rồng mọc sừng. Hơn nữa những chiếc lá hình kim của cây tùng già vừa to vừa dài, thoạt nhìn như từng thanh kiếm nhỏ treo lơ lửng trên nhánh cây.

– Kiếm Tùng!

Nhìn thấy cây tùng già này, người biến sắc đầu tiên chính là Chân Thần đăng thiên Tiếu Hồng Hạm.

Chỉ một cây tùng, lá tùng như kiếm, thân tùng như rồng, tuy không cao chọc trời thế nhưng lại có khí thế như thể có thể chặt nứt đại thế.

Giống như chỉ cần một nhánh cây già thì nó đã dễ dàng chặn lại cự kiếm của Tiếu Hồng Hạm. Mặc cho cự kiếm của Tiếu Hồng Hạm có thể cắt đứt sông lớn, có thể chém rụng cửu nhạc, thế nhưng lại không thể chém bị thương cành cây già này.

– Kiếm Tùng —

Nhìn thấy tùng già, Phạm Diệu Chân chấn động, giật mình nói rằng:

– Tổ thụ hiển linh!

Cảnh tượng này không chỉ làm một mình Phạm Diệu Chân chấn động mà còn làm trên dưới Trường Sinh cốc chấn động.

– Thật sự là tổ thụ!

Nhìn thấy tùng già, có đệ tử Trường Sinh cốc không tin tưởng, đánh giá trên dưới, cuối cùng mới khẳng định đây thật sự là Kiếm Tùng của Trường Sinh cốc bọn họ.

Truyền rằng năm xưa Dược Tiên từng trồng ba cây kỳ thụ ở Trường Sinh cốc. Ba cây kỳ thụ này sống qua vô số năm tháng, tồn tại cùng Trường Sinh cốc. Biết bao năm thắng trôi qua, ba cây kỳ thụ này trở nên cực kỳ già nua, giống như ba ông lão lớn tuổi nhất Trường Sinh cốc.

Vì vậy các đời đệ tử Trường Sinh cốc đều gọi chúng nó là tổ thụ. Thế nhưng chưa từng có dệ tử hay lão tổ nào nhìn thấy ba cây tổ thụ này hiển linh. Ba cây tổ thụ này thoạt nhìn không khác gì ba cây già bình thường, chỉ là già nua hơn một chút thôi.

Chương 3212: Chân thần như sâu bọ

Từng có lão tổ nói rằng, ba cây tổ thụ của Trường Sinh cốc có được đại thần thông cực kỳ lợi hại. Nếu như chúng nó bùng nổ đại thần thông kinh thiên thì chắc chắn rất kinh khủng, chắc chắc có thể chém Chân Thần, chiến Chân Đế. Thế nhưng muốn ba cây tổ thụ bùng nổ đại thần thông kinh thiên thì nhất định phải được ba cây tổ thụ này tán thành.

Trường Sinh cốc sừng sững hết thời đại này tới thời đại khác, thế nhưng xưa nay chưa từng nghe nói có đệ tử hay lão tổ nào được ba cây tổ thụ tán thành cả.

Ngày hôm nay, Kiếm Tùng bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Lý Thất Dạ, gây chấn động toàn bộ Trường Sinh cốc.

Phạm Diệu Chân thì càng trợn mắt ngoác mồm. Tuy Lý Thất Dạ là thủ tịch đệ tử, thế nhưng thủ tịch đệ tử này có phần tiện nghi, hơn nữa thời gian hắn trở thành thủ tịch đệ tử cũng rất ngắn.

Thế nhưng một thủ tịch đệ tử tiện nghi như vậy lại được Kiếm Tùng tán thành, chuyện này quá hoang đường rồi.

Các đời tới nay, biết bao lão tổ lợi hại của Trường Sinh cốc muốn được tổ thụ tán thành, thế nhưng trước giờ chưa có ai thành công. Một vãn bối như Lý Thất Dạ, trở thành thủ tịch chưa được bao lâu thì đã được tổ thụ thừa nhận, đúng là quá hoang đường.

– Quá lợi hại! Cốc chủ quả là nhìn xa trông rộng.

Bên trong Trường Sinh cốc cũng có lão tổ quan sát chuyện bên ngoài, nhìn thấy Lý Thất Dạ có thể khiến Kiếm Tùng hiển linh, cực kỳ chấn động, không khỏi rít lạnh một hơi. Kỳ tích này vạn cổ tới nay chưa từng có, thế nhưng hôm nay lại xuất hiện trên người một người trẻ tuổi.

Tiếu Hồng Hạm cũng trợn to mắt, không thể tin nổi con mắt của mình. Hắn cũng là tu sĩ của Trường Sinh đạo thống, cũng biết rõ truyền thuyết về ba cây tổ thụ của Trường Sinh cốc. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ hôm nay Kiếm Tùng lại hiển linh.

– Phá —Nguồn truyện audio Podcast

Tỉnh táo lại, Tiếu Hồng Hạm hét dài. “Cheng”, trong nháy mắt, sau lưng hắn lại xuất hiện một cây thần kiếm. Hắn giống như chúa tể vạn kiếm, trăm nghìn vạn thần kiếm như lửa đỏ phóng lên trời, thoạt nhìn rất giống khổng tước xòe đuôi.

“Đang đang đang” tiếng kiếm reo như có thể đâm thủng chín tầng trời. Chỉ trong chớp nhoáng, tất cả thần kiếm hợp thành một luân, chỉ nghe “vèo”, kiếm luân chém xuống, ngay cả bầu trời cũng bị chém nứt, lưu lại một vệt trời lạch rợn người.

– Kiếm Cửu Luân Hồi!

Tiếu Hồng Hạm hét dài, uy Chân Thân liên tục bùng nổ, tựa như hồng thủy vỡ đê, cuồn cuộn không dứt, có thể nhấn chìm toàn bộ đại địa.

“Cheng —” kiếm động vạn vực. Khi kiếm luân chém xuống, giống như có ngàn tỉ lưỡi kiếm chém xuống, hơn nữa còn luân hồi vô tận, dường như vĩnh viễn không hết, mãi cho tới khi kẻ địch tử vong mới thôi.

Kiếm đạo hung bá khiến người nhìn phải lạnh gáy. Kiếm đạo hung bá, phối hợp với sức mạnh của thần, một chiêu này có thể diệt một môn phái truyền thừa.

Thế nhưng, đối mặt với kiếm đạo khủng khiếp như vậy mà Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, chỉ nói hời hợt:

– Đi thôi.

Sau đó vung tay lên.

“Cheng” trong nháy mắt, chỉ thấy Kiếm Tùng rũ xuống ngàn tỉ lá tùng, từng chiếc lá tùng nhỏ xíu như biến thành thác trời trút xuống ngàn tỉ thiên kiếm. Kiếm Tùng giống như một cây đại thụ lạch trời, rũ xuống thác kiếm như cây liễu rũ cành, lập tức trùm kím toàn bộ Trường Sinh cốc.

Được thác kiếm bao phủ, Trường Sinh cốc giống như một tòa thành sắt thép, vô cùng kiên cố.

“Ầm ầm ầm” từng tiếng va chạm vang lên, lung lay đại địa, hoa lửa tung tóe, toàn bộ thiên địa lung lay, giống như đang có tai họa hủy thiên diệt địa vậy.

Kiếm Cửu Luân Hồi của Tiếu Hồng Hạm chém lên thác kiếm. Đây là chiêu kiếm Tiếu Hồng Hạm đắc ý nhất, cũng là chiêu kiếm có uy lực lớn nhất. Thế nhưng khi chém lên thác kiếm thì thác kiếm lại không hề bị thương tổn, căn bản không thể phá hủy được thác kiếm, càng khỏi nói chém nứt Trường Sinh cốc.

Cảnh tượng này làm Tiêu Hồng Hạm biến sắc, hắn chợt hiểu Kiếm Tùng rất khủng bố.

Tu sĩ cường giả quan sát từ đằng xa cũng không khỏi ngơ ngác. Lúc này mọi người mới biết Trường Sinh cốc khủng bố dường nào. Là người nắm quyền của Trường Sinh đạo thống, Trường Sinh cốc quả thật có nội tình vô cùng sâu xa.

“Vèo —” chiêu kiếm không có tác dụng, chỉ thấy ánh kiếm phi thiên, Tiếu Hồng Hạm bay theo ánh kiếm, chớp mắt biến thành cầu vồng trốn đi thật xa.

Tiếu Hồng Hạm biết mình không địch lại Kiếm Tùng, ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách. Trước bước ngoặt sinh tử, thanh danh, vinh nhục hay tôn nghiêm đều không còn quan trọng với hắn nữa, giữ được tính mạng rồi hẵng tính sau.

“Cheng —” ngay khi Tiếu Hồng Hạm bỏ chạy thì Kiếm Tùng lưu chuyển tinh quang, tức thì, sâu trong lòng đất bay lên từng thanh cự kiếm. Những thanh cự kiếm này tựa như được Kiếm Tùng đẻ ra, hơn nữa mỗi thanh cự kiếm đều lóng lánh ánh sáng, trong suốt như thủy tinh. Khi những thanh cự kiếm này bay lên thì chúng giống như một vách núi thủy tinh, ngăn cản đường đi của Tiếu Hồng Hạm.

– Phá —

Tiếu Hồng Hạm không dừng chân, vẫy tay, từng thanh thần kiếm mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đánh về phía vách núi thủy tinh do cự kiếm tạo thành.

“Đùng đùng đùng” khi thần kiếm đâm trúng vách núi thủy tinh thì tất cả mọi thần kiếm đều vỡ vụn, căn bản không thể xuyên thủng vách núi thủy tinh.

– Lên —

Cùng đường, Tiếu Hồng Hạm đưa thân mình lên cao, bay lên chín tầng trời, muốn lên trời chạy trốn.

Thế nhưng chỉ trong tích tắc, chỉ nghe “vèo”, một nhánh cây già của Kiếm Tùng nhúc nhích, đâm thủng hư không, chớp mắt vượt qua ngàn vạn dặm.

– Không tốt —

Tiếu Hồng Hạm lập tức cảm nhận được nguy cơ, trở tay đánh ra một chiêu kiếm, muốn chặt đứt tất cả mọi thứ ở đằng sau. Thế nhưng chiêu kiếm này của hắn dù đoạn hậu thì cũng không thể thay đổi được gì, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cành già xuyên thủng chui kiếm. Chỉ nghe một tiếng “phốc”, máu tươi tung tóe, cành già đâm thủng lồng ngực của Tiếu Hồng Hạm.

“Ầm” hư không đổ nát, vô số mảnh vụn bay lấp lánh như thủy tinh đổ vỡ, một cành cây già đóng đinh Tiếu Hồng Hạm trong hư không.

Tí tách, tí tách, tí tách… từng giọt máu tươi chảy xuôi theo cành cây già. Máu tươi vô cùng đẹp đẽ, đỏ hồng buốt tim, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Tiếu Hồng Hạm trợn to đôi mắt, nhìn cành cây già đâm thủng lồng ngực mình. Một vị Chân Thần đăng thiên như hắn không ngờ lại bị một cành cây già đánh bại dễ dàng như vậy.

Tất cả mọi người bị cảnh tượng này làm chấn động. Biết bao người ngoác rộng miệng, rộng tới mức có thể nhét vừa một viên trứng ngỗng. Qua rất lâu, thế nhưng mọi người vẫn không khép miệng lại.

Một vị Chân Thần đăng thiên cứ như vậy bị đóng đinh ở nơi đó… chuyện này khủng khiếp biết mấy, khiến người ta lạnh gáy biết mấy.

Lúc này Lý Thất Dạ bước ra một bước, bước lên trời cao, đi tới trước mặt Tiếu Hồng Hạm, cười nhạt, nói thản nhiên:

– Đồ thần, không có tính khiêu chiến gì cả. Kiếm một Chân Đế giết chơi, như vậy mới có chút đã tay.

Câu nói này khiến tất cả mọi người im bặt, Phạm Diệu Chân cũng cười khổ. Người này quá bá đạo, bá đạo tới mức không còn từ gì để hình dung.

Chương 3213: Nhìn xuống (thượng)

Tu sĩ cường giả bên ngoài cũng không nói gì. Bất luận thực lực của Lý Thất Dạ bao lớn, chỉ cần là người được tổ thụ của Trường Sinh cốc thừa nhận thôi thì đã có đủ vốn liếng. Bất luận người nào được tổ thụ thừa nhận, như vậy sẽ có vốn liếng khoác lác cả đời.

Huống chi lúc này Lý Thất Dạ khống chế tổ thụ đóng đinh một vị Chân Thần đăng thiên, chiến tích này, có khoác lác như thế nào thì cũng không hề quá phận.

Đối với Lý Thất Dạ mà nói, khống chế tổ thụ không hề khó khăn. Không nói tới Trường Sinh lão thụ độc nhất vô nhị, chỉ riêng Thái Sơ Thụ mà hắn sáng tạo thì cũng đã vô cùng nghịch thiên rồi. Cho nên đối với Lý Thất Dạ, khống chế Kiếm Tùng chỉ là việc dễ như ăn cháo mà thôi.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ tới gần, hai mắt Tiếu Hồng Hạm lộ vẻ hoảng sợ. Dù sao trên thế gian này rất ít người không sợ chết, khi cái chết tới gần, bất luận người nào cũng đều cảm thấy hoảng sợ.

– Ngươi… ngươi muốn làm gì?

Tiếu Hồng Hạm tái mặt, quát lớn. Lúc này hắn muốn giãy dụa, thậm chí không tiếc bạo thể giúp chân mệnh chạy trốn.

Thế nhưng Kiếm Tùng đóng đinh hắn, căn bản không cho hắn cơ hội, đóng đinh hắn cùng với chân mệnh, căn bản không cho hắn bạo thể bỏ chạy.

Tiêu Hồng Hạm bị đóng đinh trên hư không, đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn chỉ là một con cá nằm trên thớt mà thôi.

Lý Thất Dạ nhìn Tiếu Hồng Hạm, nói lạnh nhạt:

– Ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì? Đương nhiên là chặt đầu ngươi, lẽ nào lại nhân từ thả ngươi hay sao?

– Ngươi… ngươi đừng quên rằng ta chính là quốc sư Vạn Thọ quốc, mà Vạn Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc đời đời giao hảo. Ngươi phá hỏng hữu nghị ngàn vạn năm giữa Vạn Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc thì là tuyên chiến với Vạn Thọ quốc!

Tiếu Hồng Hạm thấy sợ, lập tức khơi ra hữu nghị ngàn vạn năm. Đây là một cách xin tha của hắn.

– Hữu nghị ngàn vạn năm sao?

Lý Thất Dạ mỉm cười nói rằng:

Hữu nghị của ngươi cũng quá khéo rồi. Cốc chủ của chúng ta bị người ta lén đánh trọng thương, Vạn Thọ quốc các ngươi lại trùng hợp tới đây cầu hôn, người muốn cưới lại còn là nữ thần y của Trường Sinh cốc chúng ta. Sau khi trở mặt thì quốc sư nhà ngươi cũng tới quá đúng lúc, chẳng lẽ ngươi cũng trùng hợp ở gần Trường Sinh cốc hay sao?

Lý Thất Dạ vừa nói như thế, rất nhiều tu sĩ cường giả ở bên ngoài giật mình. Bởi vì rất ít người biết tin Trường Sinh chân nhân bị thương, bây giờ Lý Thất Dạ nói như vậy, mọi người lập tức hiểu, Vạn Thọ quốc muốn nhân cơ hội này thăm dò Trường Sinh cốc.

– Chuyện này… chuyện này… chỉ là trùng hợp… trùng hợp mà thôi.

Tiếu Hồng Hạm nói ngay. Lúc này hắn hoàn toàn không quan tâm tới tôn nghiêm. Đối mặt với cái chết, tôn nghiêm không đáng đồng xu cắc bạc nào cả.

– Hóa ra là trùng hợp.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Xem ra ta trượt tay, không cẩn thận chém đứt đầu của ngươi thì cũng là trùng hợp. Con người của ta thích nhất là trùng hợp.

Tiếu Hồng Hạm tái mặt, biết xin tha Lý Thất Dạ là không có tác dụng.

– Nếu như ngươi giết ta thì chắc chắn sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho Trường Sinh cốc.

Cuối cùng Tiếu Hồng Hạm hít một hơi thật sâu, nếu như xin tha không có tác dụng vậy thì hắn uy hiếp:

– Đằng sau chuyện này có một ít người mà ngươi vĩnh viễn không thể chọc nổi, Trường Sinh cốc vĩnh viễn không thể chọc nổi.

– Thế gian còn có người mà ta không chọc nổi sao?

Lý Thất Dạ cười đậm.

– Không sai.

Tiếu Hồng Hạm sụ mặt, nói lạnh lùng:

– Có một ít người, ngươi vĩnh viễn không chọc nổi, hơn nữa hắn tới từ phía trên. Đừng nói là giết ngươi, sợ rằng tiêu diệt Trường Sinh cốc của các ngươi cũng là chuyện dễ dàng…

Thế nhưng Tiếu Hồng Hạm vẫn chưa nói hết thì Lý Thất Dạ đã vung tay lên, đầu của hắn rơi xuống đất, máu tươi phun mạnh từ cần cổ, nhuộm đỏ đại địa.

Đầu của Tiếu Hồng Hạm rơi lên mặt đất, lăn đi cực xa. Đôi mắt của hắn trừng to, hắn không ngờ mình lại chết như vậy, hơn nữa uy hiếp của hắn không hề có một chút tác dụng gì.

– Người ta chọc không nổi sao?

Lý Thất Dạ cười nhạt, thái độ hời hợt:

– Ta vui, trời cao biển rộng, thế gian yên bình. Ta giận, vạn thế tan vỡ, chúng đế run rẩy. Trên thế gian này, có người nào mà ta không chọc nổi chứ?

Lời này hời hợt như gió thổi, thế nhưng lại vô cùng hung bạo. Mọi người nín thở, bọn họ lần đầu tiên nghe được lời nói bá đạo như vậy, lần đầu tiên nghe có người dám nói chúng đế run rẩy.

Trước sự bá đạo này, mọi người mất rất lâu mới hoàn hồn lại. Chuyện này quá chấn động, cho dù Lý Thất Dạ nói rất hời hợt thế nhưng lại vô cùng thô bạo.

Cuối cùng, Trường Sinh cốc bắt hết toàn bộ những đệ tử còn sống của Vạn Thọ thân vương, bị áp giải tới bên ngoài sơn môn, đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ.

Những đệ tử này quỳ gối bên ngoài sơn môn, mặt mày trắng nhách, mình mẩy run rẩy. Lúc đến bọn họ ưỡn ngực rất cao, lúc này bọn họ là cá nằm trên thớt.

Lý Thất Dạ chỉ hời hợt nhìn bọn họ, vung tay lên, từng viên đầu lâu lăn lóc trên mặt đất, máu tươi nhuộm đầy đất.

Tên đệ tử cuối cùng còn sống sót sợ hãi nằm liệt người trên đất, đái ướt đũng quần.

– Chuyển lời giúp ta.

Lý Thất Dạ nói điềm đạm:

– Lúc nào ta rãnh thì sẽ đi Vạn Thọ quốc, tiêu diệt các ngươi.

Cuối cùng tiện tay ném người này ra ngoài. Tên đệ tử còn sống này sợ mất hồn mất vía, xoay người chạy trốn, hận không thể mọc thêm hai chân để mình sớm thoát khỏi nơi này.

Mọi người không ai biết nói gì, bất luận cường giả tu sĩ bên ngoài hay là đệ tử Trường Sinh cốc, trong nhất thời, bọn họ hai mặt nhìn nhau.

Đối với đệ tử Trường Sinh cốc, tuy bọn họ có hơi không thoải mái thế nhưng cảm giác hưng phấn chiếm nhiều hơn. Bởi vì trước nay Trường Sinh cốc luôn điệu thấp, không tranh giành với bên ngoài.

Vì vậy tuy Trường Sinh cốc nắm quyền Trường Sinh đạo thống, thế nhưng lúc bình thường Trường Sinh cốc hầu như bị quên lãng, không giống những chính thống nắm quyền đạo thống khác: cao cao tại thượng, hiệu lệnh thiên hạ, khống chế những đại giáo truyền thừa trong đạo thống. Về mặt này, Trường Sinh cốc chọn cách trị vì theo tự nhiên.

Cũng chính vì vậy, tuy là người nắm quyền đạo thống, thế nhưng đệ tử Trường Sinh cốc không có hùng hổ dọa người hay có khí thế khiếp người đi đối diện với những tu sĩ đại giáo tông môn khác.

Thậm chí còn bị một ít đệ tử đại giáo cương quốc leo lên đầu lên cổ, chẳng hạn như Vạn Thọ quốc.

Lúc này phong cách làm việc của Lý Thất Dạ không giống với phong cách thuận theo lẽ tự nhiên của Trường Sinh cốc, thậm chí còn là hung hăng bá đạo.

Lúc này Lý Thất Dạ nói chuyện không hợp thì ra tay đồ sát, thậm chí còn giết luôn cả Chân Thần đăng thiên, nháy mắt xé rách mối quan hệ mỏng tanh giữa Trường Sinh cốc cùng Vạn Thọ quốc, thậm chí còn không ngại tuyên chiến với Vạn Thọ quốc.

Đổi lại là những người khác ở Trường Sinh cốc, thậm chí ngay cả lão tổ, thì cũng không ai dám làm chuyện như vậy. Phong cách làm việc của Trường Sinh cốc xưa nay luôn chừa đường lui cho người khác chứ không đuổi tận giết tuyệt giống như Lý Thất Dạ.

Chương 3214: Nhìn xuống (hạ)

​Cho nên khi Lý Thất Dạ giết người, tuy rất nhiều đệ tử Trường Sinh cốc cảm thấy không thoải mái, thế nhưng ai cũng cảm thấy hưng phấn, bởi vì có rất nhiều đệ tử không vừa mắt Vạn Thọ quốc, từ lâu đã muốn giáo huấn Vạn Thọ quốc một trận, để bọn họ biết ai mới là chủ nhân của Trường Sinh cốc.

Vì vậy việc làm của Lý Thất Dạ chính là việc mà bọn họ rất muốn làm. Đông đảo đệ tử Trường Sinh cốc cảm thấy thoải mái trong lòng, cảm thấy hãnh diện hẳn ra.

– Trường Sinh cốc muốn xuất thế sao?

Nhìn thấy phong cách làm việc của thủ tịch đệ tử Lý Thất Dạ khác với phong cách làm việc của Trường Sinh cốc, có tu sĩ cường giả thế hệ trước phỏng đoán rằng.

Trước đây, ai cũng biết rằng Trường Sinh cốc làm việc điệu thấp. Trường Sinh cốc trong mắt mọi người luôn có vẻ lánh đời xuất trần, không thích can thiệp vào ân oán trong chốn trần tục. Bây giờ Lý Thất Dạ xử xự kinh thiên, thậm chí đại khai sát giới, nhất thời khiến mọi người suy đoán lung tung.

Ngoại giới suy đoán như thế nào, Lý Thất Dạ không hề quan tâm. Hắn mặt mày thản nhiên quay trở lại Bách Hoa cốc, hoàn toàn không quan tâm chuyện này. Đối với hắn mà nói, giết một Chân Thần đăng thiên cũng chẳng khác gì việc đạp chết một con kiếng cả.

– Vạn Thọ quốc tìm được chỗ dựa.

So với Lý Thất Dạ mặt mày thản nhiên thì Phạm Diệu Chân khá là lo lắng, nói chậm.

Bất luận Vạn Thọ thân vương hay là Tiếu Hồng Hạm, từ lời nói của bọn họ có thể đoán ra được Vạn Thọ quốc bỗng dưng có hành động với Trường Sinh cốc không đơn giản chỉ bởi vì Vạn Thọ quốc thèm khát quyền hành của Trường Sinh đạo thống mà sau lưng Vạn Thọ quốc có người đổ thêm dầu vào lửa.

– Có chỗ dựa mới tốt.

Lý Thất Dạ cười nhạt:

– Càng nhiều người, giết càng vui.

– Ngươi nói nhẹ nhàng quá đấy.

Phạm Diệu Chân lườm Lý Thất Dạ, tức giận nói rằng:

– Như vậy sẽ kéo Trường Sinh cốc vào ngọn lửa chiến tranh vô cùng vô tận.

– Vậy Trường Sinh cốc nhường nhịn Vạn Thọ quốc thì Vạn Thọ quốc sẽ dừng tay sao? Có thể khiến Trường Sinh cốc thoát khỏi ngọn lửa chiến tranh sao? Đơn giản chỉ là làm tăng sự kiêu ngạo của Vạn Thọ quốc mà thôi.

Lý Nhất Dạ nói lạnh nhạt.

Nghe vậy, Phạm Diệu Chân trầm mặc, nàng biết Lý Thất Dạ nói đúng. Vạn Thọ quốc thèm khát quyền hành Cuồng Đình đạo thống lâu rồi, bọn họ chỉ đang án binh bất động mà thôi. Thế nhưng điều đó không có nghĩa bọn họ sẽ luôn án binh bất động, rồi sẽ có một ngày bọn họ sẽ chiến tranh với Trường Sinh cốc.

Vạn Thọ quốc nếu muốn chấp chưởng quyền hành của Trường Sinh đạo thống thì nhất định phải đánh bại Trường Sinh cốc, thậm chí là tiêu diệt Trường Sinh cốc. Chỉ có như vậy thì Vạn Thọ quốc mới thật sự chấp chưởng quyền hành Trường Sinh đạo thống, hiệu lệnh thiên hạ.

Vì vậy bất luận Trường Sinh cốc nhường nhịn như thế nào thì chiến tranh cũng sẽ xảy ra, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

– Ta nhất định phải biết được ai là người thổi lửa phía sau chuyện này.

Phạm Diệu Chân thở dài, nói rằng:

– Đây là âm mưu.

Từ sau khi sư tôn Trường Sinh chân nhân của nàng bị tập kích, đến Vạn Thọ quốc đến cửa cầu hôn, rồi đến hai bên xung đột, phía sau chuyện này nhất định có người đang bày mưu.

– Biết hay không cũng không quan trọng.

Lý Thất Dạ nói hời hợt:

– Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu, mọi tính toán đều chỉ là mây bây. Trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mưu kế đều bị nghiền ép thành cặn bã.

– Ngươi nói thật nhẹ nhàng.

Phạm Diệu Chân túc giận, thế nhưng không biết tại vì sao lại rất tin tưởng Lý Thất Dạ.

Không biết tại vì sao, Phạm Diệu Chân luôn cảm thấy Lý Thất Dạ nói được thì sẽ làm được, hắn nói nghiền thành cặn bã thì nhất định nghiền thành cặn bã. Đây chỉ là một tên đệ tử trẻ tuổi mà thôi, không ngờ lại có thể khiến nàng tin tưởng mù quáng đến như vậy. Phạm Diệu Chân cảm thấy thật không thể tin nổi.

– Cốc chủ ra sao rồi?

Lý Thất Dạ thuận miệng hỏi.

Phạm Diệu Chân lắc đầu, nói rằng:

– Ta cũng không rõ lắm, tới giờ ta vẫn chưa nhìn thấy lão nhân gia, hi vọng lão nhân gia không có chuyện gì. Tổ Lô có thể cải tử hoàn sinh, nhất định có thể cứu sống nàng.

Câu nói cuối cùng, chỉ là Phạm Diệu Chân tự cổ vũ mình, tự an ủi mình mà thôi.

Dù sao Trường Sinh cốc rất ít khi tùy tiện sử dụng Tổ Lô. Bây giờ lại sử dụng Tổ Lô, có thể thấy thương thế của sư tôn rất là đáng sợ. Vì vậy mấy hôm nay, Phạm Diệu Chân luôn cảm thấy thấp thỏm bất an. Không chỉ nàng mà trên dưới Trường Sinh cốc cũng cảm thấy bất an.

Qua hồi lâu, Phạm Diệu Chân ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

– Lỡ như… lỡ như sư tôn có chuyện gì thì ngươi… ngươi sẽ ngồi lên vị trí cốc chủ sao?

Khi Phạm Diệu Chân nói ra câu nói này, thái độ có mấy phần do dự.

Tuy Phạm Diệu Chân rất muốn sư tôn bình yên vô sự, thế nhưng nàng nhất định phải làm chuẩn bị cho Trường Sinh cốc, nhất định phải đưa mắt nhìn xa hơn. Một khi sư tôn có chuyện, nhất định phải có người ngồi lên vị trí cốc chủ. Theo đạo lý, vị trí cốc chủ sẽ do thủ tịch đệ tử đảm nhiệm, cũng chính là Lý Thất Dạ.

– Yên tâm, Trường Sinh chân nhân sẽ bình yên vô sự.

Lý Thất Dạ mỉm cười, an ủi.

– Ta nói là lỡ như.

Phạm Diệu Chân hít thở sâu, nét mặt nghiêm túc. Đây là điểm khác biệt giữa Phạm Diệu Chân cùng Tần Thược Dược, Mục Nhã Lan. Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan quá chăm chú vào lĩnh vực của mình, quá chăm chú nhìn hoàn cảnh trước mắt. Còn Phạm Diệu Chân thì nhìn xa hơn, cho nên nàng mới là đại sư tỷ.

– Coi như thật sự có lỡ như thì cũng không tới lượt ta ngồi.

Lý Thất Dạ cười cợt nhìn về phương xa. Đương nhiên, hắn không hề thích thú với vị trí cốc chủ Trường Sinh cốc.

– Nếu như có thể ngồi thì sao?

Phạm Diệu Chân vô cùng nghiêm túc, nhìn Lý Thất Dạ không chớp mắt.

– Nha đầu, suy nghĩ này của ngươi chưa hẳn đã tốt.

Lý Thất Dạ chạm nhẹ vào mũi ngọc nhỏ nhắn của nàng, nói thản nhiên:

– Tên đại sư huynh tiện nghi như ta đến Trường Sinh cốc không được bao lâu. Ngươi hi vọng ở ta, chưa chắc đã là hi vọng, nói không chừng sẽ là vực sâu vạn trượng. Giống như ta từng nói, nói không chừng ngươi đang dâng Trường Sinh đạo thống cho một ác ma.

– Mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Phạm Diệu Chân nhìn Lý Thất Dạ, vừa nghiêm túc vừa thản nhiên, nói chậm:

– Thế nhưng ta tin tưởng ánh mắt của sư tôn hơn ai hết, và cũng rất tin tưởng ngươi. Lòng tin của ta tuyệt đối không sai.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Phạm Diệu Chân, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Yên tâm đi, có chuyện vui như vậy, ta không đi góp mặt, không đi đại khai sát giới thì còn ý nghĩa gì nữa chứ.

Không còn nghi ngờ, Lý Thất Dạ nói như vậy là đang hứa hẹn với Phạm Diệu Chân.

– Vậy thì tốt.

Phạm Diệu Chân giãn mặt mỉm cười, đẹp đẽ mê người. Tuy rằng Lý Thất Dạ là thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc, thế nhưng trực giác mách bảo nàng, Lý Thất Dạ không hề để ý tới vị trí thủ tịch đệ tử này. Hắn ở Trường Sinh cốc giống như khách qua đường, có thể rời khỏi Trường Sinh cốc bất cứ lúc nào.

Chương 3215: Tế tự

​Thế nhưng bây giờ Lý Thất Dạ nói thế thì khác hẳn, cũng để Phạm Diệu Chân ôm hi vọng rất lớn vào Lý Thất Dạ.

– Qua mấy ngày nữa chính là Dược Lư tế tự, trước nay đều do Trường Sinh cốc chúng ta chủ trì, lần này vốn do sư tôn chủ trì. Bây giờ sư tôn không thể đích thân tới, ta không thể không thay mặt chư vị sư huynh muội qua đó. Thế nhưng có nhiều chuyện ta cùng sư tỷ muội có thể giải quyết, riêng còn đại cục thì phải cần tới đại sư huynh đến chủ trì, cần sư huynh tới tọa trấn đại cục.

Phạm Diệu Chân mỉm cười, vô cùng tinh nghịch.

– Nói hơn nửa ngày, vẫn là bắt ta đi làm chốt thí.

Lý Thất Dạ vỗ mạnh lên gò mông của nàng, nói rằng:

– Sau này còn dám khôn vặt trước mặt ta, như vậy sẽ không có kết cuộc tốt.

Phạm Diệu Chân vội vàng nhảy xa, mặt đỏ bừng, giận dữ lườm hắn, trách móc:

– Đại sắc lang!

Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt.

– Chư vị lão tổ sợ là không thể rời khỏi Trường Sinh cốc, nếu như cục diện bình thường thì ta cùng chu vị sư huynh muội cùng với các trưởng lão có thể ứng phó được, thế nhưng sợ rằng Vạn Thọ quốc sẽ không giảng hòa. Vì vậy cần nhờ đại sư huynh đến chủ trì đại cục.

Phạm Diệu Chân nói.

– Cũng được, ta biết rồi.

Lý Thất Dạ nói tùy tiện:

– Nếu như đại khai sát giới thì dứt khoác làm cho trót, mượn lúc bứng tận ổ của bọn họ.

Lý Thất Dạ nói rất hời hợt, giống như hắn muốn tiêu diệt một ổ kiếng chứ không phải là đệ nhất đại giáo của một đạo thống.

Lý Thất Dạ thô bạo làm Phạm Diệu Chân yên tâm, làm nàng rất có lòng tin vào lần tế tự này, không hề sợ Vạn Thọ quốc gây khó dễ.

Ngày tế tự không lâu nữa sẽ tới, Phạm Diệu Chân mang theo Tần Thược Dược, Mục Nhã Lan đi Dược Lư, hiển nhiên Lý Thất Dạ cũng đồng hành.

Trước nay, đại điển như tế tự đều do thế hệ trước của Trường Sinh cốc chủ trì. Thế nhưng lần này Phạm Diệu Chân nhận trách nhiệm lúc lâm nguy, gánh vác trọng trách to lớn này.

Bởi vì Trường Sinh chân nhân sống chết chưa rõ, chư vị lão tổ Trường Sinh cốc dốc sức cứu giúp. Hơn nữa lại phát sinh chuyện Vạn Thọ quốc tới cầu hôn, khiến Trường Sinh cốc cảnh giác nghiêm ngặt. Vì vậy Trường Sinh cốc cũng đang đề phòng Vạn Thọ quốc sẽ nhân cơ hội này công kích Trường Sinh cốc.

Nếu như lúc này phái các lão tổ còn lại tới Dược Lư chủ trì đại điển thì Trường Sinh cốc sẽ không có ai canh giữ, là lúc suy yếu nhất, Trường Sinh cốc rất có khả năng sẽ bị kẻ địch đánh chiếm.

Vì vậy Trường Sinh cốc không thể không giao đại điển lần này cho người trẻ tuổi chủ trì, giao cho đám người Phạm Diệu Chân sắp xếp.

Có thể nói, Trường Sinh chân nhân bị tập kích quá đúng thời điểm. Nàng không bị tập kích lúc khác mà lựa ngay lúc trước đại điển tế tự bị tập kích, chuyện này quá mức trùng hợp.

Phải biết, đại điển tế tự rất quan trọng đối với Trường Sinh đạo thống, phần lớn đại giáo cương quốc, tông môn thế gia đều sẽ được mời tham gia đại điển tế tự.

Vì vậy, tuy nói đại điển tế tự là để tế bái tổ tiên, thế nhưng xét về ý nghĩa nào đó thì cũng là thời điểm Trường Sinh cốc tuyên bố địa vị cùng quyền hành của họ ở Trường Sinh đạo thống.

Đại điển tế tự, chỉ có chính thống Trường Sinh cốc mới có thể thắp nhang đầu. Vì vậy đại điển tế tự vừa là lúc Trường Sinh cốc lộ mặt với mọi môn phái ở Trường Sinh đạo thống, vừa là lúc tuyên bố với tất cả đạo thống khác ở Vạn Thống Giới rằng quyền hành của Trường Sinh đạo thống vẫn còn trong tay Trường Sinh cốc, bọn họ mới là người cầm quyền hợp pháp của Trường Sinh đạo thống.

Thế nhưng ngay thời điểm mấu chốt này thì Trường Sinh chân nhân người sẽ chủ trì đại điển lại bị người khác tập kích, quá là trùng hợp. Nếu như Vạn Thọ quốc muốn thế chỗ Trường Sinh cốc, như vậy bắt tay từ đại điển tế tự là một khởi đầu vô cùng tốt.

Trên đại điển tế tự, nếu như Trường Sinh cốc không thể chủ trì đại cục, như vậy chắc chắn sẽ do Vạn Thọ quốc chủ trì đại cục. Với thực lực của Vạn Thọ quốc, sợ rằng không có bất kỳ môn phái nào ngoài Trường Sinh cốc dám phản đối. Tới khi đó, con đường cầm quyền hợp pháp của Vạn Thọ quốc sẽ tiến xa hơn một bước, chuyện thay thế Trường Sinh cốc, chỉ là chuyện sớm muộn.

Vì vậy, mọi chuyện xảy ra quá sức trùng hợp. Giống như Phạm Diệu Chân đã nói, có người đứng đằng sau chuyện này bày mưu.

Dược Lư là một trong những thánh địa của Trường Sinh đạo thống, cũng là nơi tất cả tu sĩ Trường Sinh đạo thống hành hương. Theo ý nghĩa nào đó, Dược Lư không thuộc về bất cứ một môn phái nào. Nó vừa không thuộc về Trường Sinh cốc, vừa không thuộc về bất luận một môn phái nào. Dược Lư là của toàn bộ Trường Sinh đạo thống, bất cứ ai cũng có phần.

Bởi vì Dược Lư là nơi thủy tổ Dược Tiên của Trường Sinh đạo thống chào đời, cũng là nơi sau này ngộ đạo, là nơi luyện đan. Đồn rằng, phần lớn thời gian trong cuộc đời của Dược Tiên đều trôi qua ở Dược Lư.

Vì vậy cho nên, rất nhiều người ở Trường Sinh cốc coi Dược Lư là tổ địa, bao năm qua có vô số tu sĩ hoặc dược sư tới Dược Lư hành hương.

Dược Lư đương nhiên không phải là nhà tranh mà là một dãy núi liên miên không dứt. Nơi đây núi non chập trùng, trăm đỉnh xanh miếc, có thác nước suối phun, có kỳ hoa bảo thụ.

Đồ sộ hơn chính là, sâu trong Dược Lư có những ngọn núi lơ lửng trên bầu trời. Những ngọn núi này cao thấp khác nhau, có thềm đá bắt lên trên, bắt thẳng vào vũ trụ.

Những ngọn núi lơ lửng trên bầu trời này bị mây mù che lấp, nhìn trông chẳng khác gì thần sơn trong truyền thuyết. Những ngọn núi này vây quanh một ngọn núi vô cùng lớn, ngọn núi này đâm thẳng vào vũ trụ, giống như cột trời, nhật nguyệt vào ra nơi này, còn có thác nước ngút tròi, cách ngoài ngàn dặm cũng có thể thấy rõ.

Có người nói Dược Lư không phải để chỉ dãy núi bên dưới mà là chỉ những ngọn núi trôi nổi trên bầu trời này. Nhất là ngọn núi chính chọc thẳng vào vũ trụ, nó mới là trung tâm của dãy núi.

Liên quan về Dược Lư, có một câu thơ rất đặc biệt, thơ viết: dưới cây tùng hỏi đồng tử, thầy ngươi hái thuốc nơi đâu. Nơi đó ở trong núi này, nhưng mây sâu chẳng biết đường thưa.

“Núi này” trong bài thơ chính là ngọn núi chính đâm thẳng vào vũ trụ.audio coi am

Đồn rằng, thời đại xa xưa, Dược Tiên từng tu hành ở nơi này, luyện đan ở nơi này, hái thuốc ở nơi này. Danh tiếng của Dược Tiên vang khắp Tam Tiên Giới, thậm chí có Chân Đế, thủy tổ đi xuống từ Tiên Thống Giới, xin thuốc Dược Tiên.

Thế nhưng người muốn xin thuốc không chỉ có Chân Đế, thủy tổ mà còn có rất nhiều Chân Thần bất hủ hoặc người đồng đạo. Vì vậy ngày thường Dược Tiên lẩn tránh không gặp, nói là ra ngoài hái huốc, để người xin thuốc trắng tay ra về.

Cũng chính vì vậy bài thơ này rất nổi tiếng ở thời đại đó, người muốn tới Dược Lư xin thuốc đều biết bài thơ này.

Thời gian dần trôi, phong quang năm đó đã không còn, Dược Lư đã không còn Dược Tiên ở, cũng không còn Chân Đế, thủy tổ tới nơi này xin thuốc. So với thời đại đó, Dược Lư quạnh quẽ hơn rất nhiều.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 7 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 7 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 3 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 3 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi