Đế Bá Audio Podcast
Tập 644 [Chương 3216 đến Chương 3220]
❮ sautiếp ❯Chương 3216: Dược Lư (Thượng)
Thế nhưng dù vậy, ở trong lòng tu sĩ Trường Sinh đạo thống thì Dược Lư vẫn là tổ địa của bọn họ. Nhất là đối với Dược Sư thì nơi này càng là thánh địa trong lòng bọn họ. Rất nhiều dược sư đều sẽ tới Dược Lư hành hương một lần trong đời, dù sao vạn cổ tới nay, rất khó tìm được người có thể đi xa hơn Dược Tiên trên con đường Dược đạo.
Dược Lư tuy ngày thường vắng vẻ thế nhưng khi tế tự sắp sửa bắt đầu thì Dược Lư lại trở nên náo nhiệt. Không ít đệ tử của đại giáo cương quốc, tông môn thế gia ở Trường Sinh đạo thống sớm đến Dược Lư.
Trước khi tế tự bắt đầu, Trường Sinh cốc cũng có chuẩn bị, sớm có đệ tử Trường Sinh cốc trông coi Dược Lư, nghênh đón tu sĩ cường giả tới từ khắp mọi nơi.
Khi đám người Phạm Diệu Chân tới Dược Lư thì rất nhiều chuyện đã vào nề nếp. Dù sao đây không phải là lần đầu tiên Trường Sinh cốc chủ trì đại điển, bây giờ chủ trì đại điển thêm lần nữa, đệ tử Trường Sinh cốc làm rất nề nếp.
Sau khi đoàn người Lý Thất Dạ đi tới Dược Lư thì đệ tử Trường Sinh cốc đã hoàn thành công tác nghênh đón rất có nề nếp, khi đại sư tỷ Phạm Diệu Chân nhận việc thì mọi chuyện đều được vào guồng.
Với thế cuộc trước mắt, nếu chỉ là công tác nghênh đón thôi thì Phạm Diệu Chân không cần phải bận tâm đến. Việc làm Phạm Diệu Chân bận tâm thật sự chính là nguy cơ xảy ra trong khi chủ trì tế tự sắp tới. Cũng chính vì vậy, Phạm Diệu Chân mới mang theo Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược.
Bởi vì tế tự lần này rất có thể sẽ bùng nổ huyết chiến, mà có chiến tranh thì không thể thiếu được nữ thần y như Mục Nhã Lan. Đồng thời để đề phòng có người sử dụng thủ đoạn thấp hèn, cần có người tinh thông dược lý như Tần Thược Dược đến giám thị.
Có thể nói, Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đều là đại sư trong lĩnh vực của mình. Phạm Diệu Chân có hai nàng giúp đỡ thì cũng như hổ mọc thêm cánh.
Còn phần Lý Thất Dạ thì không cần làm gì cả. Đối với Phạm Diệu Chân, Lý Thất Dạ là thuốc trợ tim của nàng. Chỉ cần Lý Thất Dạ ở thì đại cục đều nắm trong lòng bàn tay. Cho dù Vạn Thọ quốc có hành động lớn thì Phạm Diệu Chân cũng không hề lo lắng.
Sau khi đi tới Dược Lư thì Lý Thất Dạ không cần phải làm gì cả, tất cả mọi chuyện đều có Phạm Diệu Chân giải quyết. Vì vậy sau khi tới Dược Lư thì hắn đóng cửa bế quan, yên tâm tu hành, chỉ cần giải quyết chuyện xảy ra khi tế tự đại điển bắt đầu là được.
Trường Sinh cốc có phân đà độc lập ở Dược Lư, được xây trên núi xanh. Sau khi Lý Thất Dạ tới Dược Lư thì đóng cửa mấy ngày không ra khỏi cửa, đóng cửa tu luyện, cả người đắm chìm vào trạng thái thần du thái hư.
Trôi qua mấy ngày, Lý Thất Dạ đột nhiên mở hai mắt, cười nhạt, nói rằng:
– Có chút thú vị.
Nói xong thì đi ra khỏi cửa.
Lý Thất Dạ rời khỏi phân đà, bắt đầu đi dạo khắp nơi trong Dược Lư.
Dược Lư là nơi trăm núi xanh miết, cây già che trời có ở khắp nơi, cổ đằng chất thành núi, kỳ mộc mọc thành rừng. Khắp nơi trong Dược Lư sinh cơ dào dạt, một luồng khí tức cổ điển phả vào mặt.
Thế nhưng ở bên trong Dược Lư trăm núi xanh miết như vậy thì vẫn có thể nhìn thấy gạch đỏ ngói xanh, đình đài cổ tháp. Ở trong Dược Lư, ngoại trừ di chỉ của Dược Tiên năm xưa ra thì còn có không ít phòng ốc đại điện.
Tuy nói Dược Lư thuộc về tất cả mọi người ở Trường Sinh đạo thống, bất luận người nào ở Trường Sinh đạo thống đều cũng có phần. Thế nhưng không có nghĩa bất cứ ai cũng có thể đặt cơ sở ở Dược Lư.
Muốn đặt cơ sở ở Dược Lư thì phải được Trường Sinh cốc đồng ý. Sau khi được Trường Sinh cốc đồng ý thì có thể xây dựng phòng ốc hoặc phân đà ở đỉnh núi được chỉ định.
Cũng chính vì vậy, dù trên chớp núi hay dưới vách núi thì đều có thể nhìn thấy phòng ốc nhà của.
Thế nhưng nơi thu hút người khác nhất vẫn là ngọn núi chính nằm sâu trong Dược Lư. Sau khi Lý Thất Dạ trèo lên một ngọn núi, đưa mắt nhìn xa thì chỉ thấy bầu trời nơi đó trôi nổi từng ngọn núi một. Những ngọn núi này có cao có thấp, có cái xinh đẹp, có cái khí thế, cũng có cái tầm thường không hề có nét nổi bật…
Những ngọn núi này trôi nổi ở nơi đó, có thềm đá liên kết, có thể đi từ ngọn núi này sang ngọn núi khác.
Khiến người ta cảm thấy đồ sộ nhất chính là ngọn núi nối thẳng vào vũ trụ. Không ai biết ngọn núi chính này cao bao nhiêu, nó nối thẳng vào vũ trụ, từ giữa lưng núi đã bị mây mù che phủ, khiến người ta không thể quan sát rõ ràng.
Đàn núi đồ sộ như vậy, có gốc cây trên trời rũ xuống, có thác nước trên ngọn núi cao ngàn tỉ trượng trút xuống, va chạm vào những ngọn núi khác, cuối cùng rớt xuống đại địa, tạo thành một dòng sông.
Lý Thất Dạ nhìn cảnh tượng đồ sộ này một lúc lâu, nói chậm:
– Dược Tiên đúng là không tầm thường, vì đạo thống này, sợ rằng hắn đã tiêu xài hết tâm huyết cả đời, đúng là đâu đâu cũng là diệu thổ.
Tuy so thực lực thì Dược Tiên không thể nào so sánh với nhân vật như Cuồng Tổ, thế nhưng nội tình của Trường Sinh đạo thống lại không hề thua kém bất luận đạo thống nào ở Vạn Thống Giới.
Nói như vậy không phải chứng minh nội tình võ lực của Trường Sinh đạo thống mạnh mẽ như thế nào, mà muốn nói rằng khi xây dựng Trường Sinh đạo thống, Dược Tiên đã trút xuống tâm huyết cả đời, đi khắp Tam Tiên Giới, tìm kiếm rất nhiều bảo địa, sau đó đưa những bảo địa cùng diệu thổ đó vào Trường Sinh đạo thống.
Nhìn ngọn núi chính đâm vào vũ trụ, Lý Thất Dạ không khỏi cười nhạt:
– Một mảnh bảo địa, độ quý báu không hề thua kém Hỏa Nguyên chi địa. Đối với Trường Sinh đạo thống, đối với Trường Sinh cốc thì giá trị của nó là vô giá.
Hỏa Nguyên chi địa cũng là một mảnh bảo địa của Trường Sinh đạo thống, thế nhưng Hỏa Nguyên chi địa thích hợp với Hỏa tộc cùng dược sư hơn. Nhưng còn mảnh bảo địa trước mắt này thì lại khác.
Mảnh bảo địa trước mắt này cất giấu rất nhiều bí mật, thế nhưng hậu nhân rất khó nhận ra những bí mật này.
Lý Thất Dạ nhìn lên ngọn núi chính lơ lửng giữa trời, không khỏi cười nhạt, chậm rãi đi về phía trước, đi sâu vào Dược Lư, đi về phía ngọn núi chính.
Đàn núi trôi nổi trên bầu trời vô cùng đồ sộ, khiến người ta khát khao chinh phục. Nhất là đứng trên ngọn núi chính, tầm mắt có thể bao quát non sông.
Thế nhưng muốn trèo lên những ngọn núi trôi nổi trên trời này là một chuyện vô cùng khó khăn, nhất là ngọn núi chính thì độ khó chẳng thua gì trèo lên trời xanh cả.
Tuy nói ngọn núi cách mặt đất gần nhất đã có thềm đá nối thẳng lên ngọn núi chính, thậm chí là nơi cao nhất.
Thế nhưng thềm đá rất khó đi, mỗi bước đi đều rất tốn sức. Leo núi ở nơi này giống như cõng mười vạn ngọn núi cùng leo, càng leo cao thì càng nặng, càng khó khăn.
Còn việc phi hành thì khỏi phải nghĩ. Có người nói, ngay cả Chân Đế muốn phi hành ở ngọn núi chính cũng là việc khó khăn. Chỉ có nhân vật như thủy tổ thì mới có thể đi lại tự do, không bị ảnh hưởng.
Chương 3217: Dược Lư (Hạ)
Nghe nói đàn núi trôi nổi trên bầu trời có chí bảo sức mạnh vô thượng trấn áp, bất luận người nào muốn trèo lên nơi này đều bị sức mạnh này trấn áp. Vì vậy nơi này cũng là nơi khảo nghiệm tốt nhất của Trường Sinh đạo thống.
Còn việc bị sức mạnh gì trấn áp thì mọi người không ai biết. Có người nói khi Dược Tiên ngộ đạo, luyện đan ở nơi này, không muốn bị người khác quấy rầy nên dùng đại thần thông trấn áp nơi này. Cũng có người nói nơi này là một mảnh bảo địa, là Dược Tiên lấy xuống từ Tiên Thống Giới, bản thân nó có đại thần thông vô thượng, vì vậy mới có sức mạnh trấn áp.
Nhưng bất luận như thế nào thì bất cứ ai muốn leo núi đều bị trấn áp rất dữ dội, không thể một bước lên trời, chỉ có thể đi từng bước dọc theo thềm đá.
Khi Lý Thất Dạ vào sâu trong Dược Lư thì đã có không ít người bắt đầu leo từ ngọn núi cách mặt đất gần nhất, bắt đầu leo từ thềm đá đầu tiên, leo lên từng bước một.
Bởi vì nơi này có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ trấn áp, càng leo cao thì sức mạnh trấn áp sẽ càng lớn. Muốn leo cao hơn, ngoại trừ tu hành cá nhân ra thì còn cần phải có đại nghị lực, cần phải có đạo tâm.
Đổi cách nói khác, hai người có cùng đạo hạnh, nhưng người có nghị lực mạnh hơn, đạo tâm vững chắc hơn thì sẽ leo được cao hơn. Vì vậy, nơi này trở thành nơi mài giũa tu sĩ, rất nhiều đệ tử Trường Sinh đạo thống tới nơi này rèn luyện nghị lực, đánh bóng đạo tâm.
Lý Thất Dạ nhìn qua, cười cợt, cũng bắt đầu leo từ thềm đá đầu tiên. Thế nhưng Lý Thất Dạ không leo cao hơn mà sau khi hắn leo được một, hai ngọn núi thì tìm một hang đá, phong bế không gian, xếp bằng nhập định.
Sau khi nhập định trong hang đá này thì trên người Lý Thất Dạ tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Theo hào quang gợn sóng, không gian cũng gợn sóng theo. Dần dần, cơ thể Lý Thất Dạ mờ nhạt, giống như hòa làm một cơ thể với không gian. Cuối cùng cơ thể hắn bị hòa tan hẳn, giống như băng tuyết hòa tan vào nước.
Khi Lý Thất Dạ nhập định trong hang đá này, từng ngày một trôi qua, Dược Lư bắt đầu náo nhiệt, ngày càng nhiều tu sĩ tràn vào Dược Lư. Phần lớn cương quốc đại giáo, tông môn thế gia ở Trường Sinh đạo thống đều phái người tới nơi này. Dù sao đại điển tế tự cũng là một chuyện lớn ở Trường Sinh đạo thống, cũng là một hồi thịnh hội.
Rất nhiều đệ tử đại giáo cương quốc, tông môn thế gia đi tới nơi này. Đối với thế hệ trước thì đây là thời điểm tốt để qua lại tình cảm, đối với người trẻ tuổi thì đây là thời điểm tốt để kết bạn kết bè.
Đại điển tế tự lần này có không ít tu sĩ kiệt xuất của thế hệ trẻ, khi những tuấn kiệt này tụ tập với nhau, bất luận đi tới đâu đều cũng có thể thu hút ánh nhìn của mọi người. Trong đó, người thu hút ánh nhìn nhất phải kể đến Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu.
Hồ Thanh Ngưu là tuấn kiệt tiếng tăm lừng lẫy ở Trường Sinh đạo thống, được xưng là thánh thủ, y thuật tuyệt thế vô song. Hắn từng tự phụ nói rằng, thế gian không có bệnh mà hắn không trị hết, không có vết thương mà hắn không chữa lành.
Y thuật của Hồ Thanh Ngưu cực kỳ nghịch thiên, có người từng nói không hề thua kém so với Trường Sinh cốc Mục Nhã Lan, thậm chí còn cao hơn một bậc.
Thế nhưng Hồ Thanh Ngưu cùng Mục Nhã Lan không hề giống nhau. Mục Nhã Lan là đệ tử Trường Sinh cốc, là đường chủ Bách Y Đường. Nàng nhân tâm diệu thủ, rất nhiều người tìm nàng cầu y.
Còn Hồ Thanh Ngưu thì lại khác, hắn luôn luôn kiêu ngạo. Dù cho có người tìm hắn cầu y thì hắn cũng rất ít khi ra tay, cho dù ra tay thì hắn cũng yêu cầu thù lao trên trời.
Thế nhưng dù rằng Hồ Thanh Ngưu kiêu ngạo, không có tình người, nhưng y thuật của hắn thật sự không hề tầm thường, vẫn khiến hắn nổi danh ở Trường Sinh đạo thống. Cũng chính vì vậy, hắn được mọi người xếp vào tam kiệt.
Trường Sinh tam kiệt, Vạn Thọ quốc Độc Vương Hoàng Quyền uy, thánh thủ Hồ Thanh Ngưu, còn có một người nữa đó chính là Tiểu Đan Vương Trương Nham.
Trương Nham tinh thông Bồi Nguyên Đan, có người từng nói Bồi Nguyên Đan của Trương Nham chưa chắc đã kém hơn Hồi Xuân công tử. Tiếc rằng thiên phú của Trương Nham kém, vì vậy đạo hạnh của hắn thua xa Hồi Xuân công tử, xuất thân cũng không cao quý bằng Hồi Xuân công tử.
Cũng chính vì vậy nên Trương Nham chỉ có thể xếp vào tam kiệt mà không phải xếp vào tam công tử.
Trương Nham xuất thân Bách Đan môn. Thuật luyện đan của Bách Đan môn rất có tiếng tăm ở Trường Sinh đạo thống, thậm chí là ở Vạn Thống Giới. Thậm chí có người từng nói rằng, chỉ tính Bồi Nguyên Đan thôi thì Bách Đan môn có thể sánh ngang với Trường Sinh cốc.
Trương Nham được mọi người gọi là Tiểu Đan Vương, thế nhưng hắn không dám huênh hoang danh hiệu này. Nguyên nhân rất đơn giản, lão tổ tiếng tăm lừng lẫy của Bách Đan môn Phong Tiếu Trần có danh hiệu “Đan Vương”. Hắn không dám so sánh với lão tổ, vì vậy không dám tự xưng “Tiểu Đan Vương”.
Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham đến, để không ít người trẻ tuổi tình nguyện tới làm quen. Cũng có nhiều người thảo luận, Trường Sinh tam kiệt đã tới hai người, như vậy Độc Vương Hoàng Quyền Uy nhất định cũng sẽ tới tham gia đại điển tế tự.
– Trường Sinh tam kiệt tụ tập một nơi, thiên tài kiệt xuất của thế hệ trẻ ở Trường Sinh đạo thống đều đến hết rồi, đúng thật là lóa mắt. Nếu như Hồi Xuân công tử cũng đến thì thịnh hội lần này sẽ tăng thêm không ít sắc thái.
Có tu sĩ trẻ tuổi hưng phấn nói.Nguồn truyện audio Podcast
– Đâu chỉ tam kiệt tụ tập một nơi, nói cho các ngươi tin tức này, Trường Sinh cốc tam mỹ đều đến Dược Lư.
Có tu sĩ tin tức linh thông làm bộ thần bí, nói rằng.
– Ba vị mỹ nhân của Trường Sinh cốc đều tới sao?
Vừa nghe tin tức này, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi hưng phấn, có hơi mất kiểm soát.
Vừa nghe Trường Sinh cốc tam mỹ nhân, rất nhiều người bị thu hút, rất nhiều người vểnh tai thật dài nghe ngóng.
Trường Sinh cốc tam mỹ nhân, mỹ danh lan xa. Tuy các nàng ở trong Trường Sinh cốc phần lớn thời gian, rất ít khi ra mặt, rất ít khi xuất hiện trong những trường hợp đông người như thế này, thế nhưng vẫn không thể ảnh hưởng mỹ danh lan xa.
Khuôn mặt của các nàng vốn đẹp tuyệt thế, huống chi mỗi người các nàng đều có thành tựu vô cùng xuất sắc trong lĩnh vực của mình. Phạm Diệu Chân là đan đạo, Mục Nhã Lan là y thuật, Tần Thược Dược là dược lý. Để biết bao tu sĩ Trường Sinh đạo thống say sưa bàn tán.
Xinh đẹp, thông minh, lại có thành tựu kinh người, hơn nữa các nàng đều xuất thân từ Trường Sinh cốc, thân phận cao quý, lá ngọc cành vàng. Con gái như vậy, không khiến nam tu sĩ ái mộ mới là lạ.
Trường Sinh tam kiệt, Trường Sinh cốc tam mỹ nhân… đều là nhân vật nổi tiếng mà thế hệ trẻ bàn tán say sưa.
Bây giờ mọi người nghe Trường Sinh cốc tam mỹ nhân đến, rất nhiều người trở nên hưng phấn, rất nhiều người chà tay, cũng có rất nhiều người mơ tưởng ôm mỹ nhân về nhà.
– Phải dành thời gian đi bái kiến Phạm sư tỷ các nàng.
Có tu sĩ trẻ tuổi linh hoạt, bàn tính trong lòng gõ vang vang.
Chương 3218: Tùng Tháp Đạo Quả
Phạm Diệu Chân các nàng là đệ tử Trường Sinh cốc, là người nắm quyền Trường Sinh đạo thống. Bọn họ đi bái kiến Phạm Diệu Chân một hồi là chuyện phải làm, cũng là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên những tu sĩ trẻ tuổi này không chỉ muốn qua lại lễ nghĩa mà càng muốn kiếm cơ hội tiếp cận Phạm Diệu Chân các nàng, hy vọng được các nàng ưu ái.
– Lần trước Mục thần y cứu ta một mạng, ta nhất định phải cám ơn nàng.
Cũng có thanh niên hai mắt tỏa sáng, hết sức hưng phấn.
– Đúng vậy, năm ngoái Mục Thần y từng cứu sư thúc của ta, đúng lúc có thể thay mặt sư thúc cảm ơn nàng, báo đáp nàng.
Nhìn thấy có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi muốn tiếp cận các nàng, những tu sĩ trẻ tuổi còn lại cũng vội vàng nghĩ cách.
Còn phần có thật sự được sư thúc nhờ thay mặt cám ơn hay không thì không quan trọng, coi như không có thì cũng phải tự tạo cơ hội cho mình. Bây giờ Trường Sinh cốc tam mỹ nhân đều ở Dược Lư, bọn họ không tìm cơ hội tiếp cận, sau này các nàng quay về Trường Sinh cốc thì càng khó có cơ hội.
Ngay cả Trường Sinh tam kiệt Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham nghe được Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan tới thì cũng phấn chấn tinh thần, muốn tìm cơ hội tiếp cận các nàng.
Hồ Thanh Ngưu trong một lần hái thuốc gặp phải Tần Thược Dược đang hái thuốc, lập tức bị vẻ dịu dàng của Tần Thược Dược mê hoặc. Thế nhưng Tần Thược Dược chỉ cảm thấy hứng thú với dược lý, ngoài ra không còn hứng thú gì nữa.
Còn phần Trương Nham thì một lần đi theo trưởng bối tới Trường Sinh cốc, nhìn thấy Mục Nhã Lan, vừa thấy đã thương. Tiếc là Mục Nhã Lan luôn xa cách, Trương Nham từng thử theo đuổi Mục Nhã Lan, thế nhưng ăn phải canh bế môn.
Vì vậy mấy ngày hôm nay có vô số tu sĩ trẻ tuổi tới bái phỏng Phạm Diệu Chân các nàng. Đương nhiên ngoài miệng thì những người này đều nói thay mặt trưởng bối hỏi thăm Trường Sinh chân nhân, vân vân…, bọn họ đều là người say, thế nhưng không say bởi rượu.
Phạm Diệu Chân các nàng cũng phiền muộn không thôi, vì vậy không gặp bất cứ kẻ nào nữa. Bất luận đệ tử đại giáo cương quốc hay thế gia tông môn tới đây bái kiến, các nàng đều không gặp.
Tới sau khi các nàng yên ổn lại thì mới đột nhiên phát hiện một chuyện động trời, Lý Thất Dạ mất tích.
Sau khi phát hiện chuyện này, các nàng không khỏi giật mình. Các nàng hỏi người trong phân đà, nhưng không ai biết Lý Thất Dạ đi đâu, hơn nữa hắn đã đi được mấy ngày, chưa từng trở về.
Lý Thất Dạ đột nhiên mất tích hù các nàng sợ hãi. Phạm Diệu Chân lập tức cho Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan dẫn người đi tìm tung tích của Lý Thất Dạ.
Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược lập tức đi tìm tung tích của Lý Thất Dạ khắp Dược Lư. Thế nhưng chuyện này quá mẫn cảm, Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan không dám gióng trống khua chiêng tìm kiếm Lý Thất Dạ, chỉ có thể ngấm ngầm tìm kiếm.
Khiến Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đau đầu hơn đó là bất luận hai nàng đi tới đâu thì luôn có một đám tu sĩ trẻ tuổi đuổi theo, các nàng nhiều lần né tránh thế nhưng cũng không thể thoát khỏi.
Khi Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược tìm kiếm Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ ở bên trong hang đá từ từ hiện hình. Lúc này, không gian rung chuyển, Lý Thất Dạ bị hòa tan từ từ xuất hiện.
Sau khi thân thể Lý Thất Dạ xuất hiện thì hắn từ từ mở hai mắt, cười nhẹ nói rằng:
– Dược Tiên đúng là một người thú vị. Người khác đều giấu ảo diệu vào đạo nguyên, còn hắn thì ngược lại, đúng là có phong cách riêng. Cũng vừa quyết định Trường Sinh cốc sẽ không quân lâm thiên hạ, vừa quyết định nơi này là đạo thống chuyên sản xuất linh dược tiên thảo.
Dược Tiên là một vị thủy tổ xuất thân từ dược sư. Rất nhiều thủy tổ đều lấy việc tu luyện làm đầu, cả đời chinh chiến thảo phạt, đột phá đại đạo. Còn cả đời của Dược Tiên đều dành phần lớn thời gian trên đan đạo, vì vậy đạo thống của hắn khác với những đạo thống khác.
Ở một mức độ nào đó, Dược Tiên quan tâm phát triển đạo thống của hắn hơn bất kỳ ai. Đối với nhiều thủy tổ, đạo thống chỉ là một loại thủ đoạn để bọn họ để lại truyền thừa mà thôi.
Mà Dược Tiên thì khác, bản thân hắn là dược sư, bất luận trồng trọt linh dược tiên thảo hay luyện chế tiên đan, đều cần một mảnh bảo địa. Vì vậy khi rèn luyện Trường Sinh đạo thống thì Dược Tiên như rèn luyện một mảnh vô thượng bảo địa.
Cho nên, nội tình vũ lực của Trường Sinh đạo thống không sánh bằng những đạo thống khác như Dương Minh giáo hay Chu Tương võ đình. Thế nhưng bàn trình độ quý giá của đạo thổ cùng thánh tụ tiên thảo được trồng trong đạo thống thì Dương Minh giáo cùng Chu Tương võ đình không thể nào sánh bằng.
Giống như ngọn núi chính ở Dược Lư, quý báu không sao tả nổi, bên trong nơi này có một vật cực kỳ quý giá.
Vật quý giá như thế này, rất nhiều thủy tổ sẽ để lại trong truyền thừa của mình, thậm chí là trong đạo nguyên của mình.
Thế nhưng Dược Tiên lại không để lại trong Trường Sinh cốc, bởi vì Dược Tiên đã để lại trong đó một vật cực kỳ nghịch thiên. Còn vật mà hắn để lại ở Dược Lư lại cần có không gian của chính mình. Có câu nói này rất hay, một núi không thể chứa hai hổ.
Lý Thất Dạ không biết đám người Mục Nhã Lan đang tìm mình. Sau khi hắn quay trở về từ không gian thứ nguyên thì không rời khỏi ngay lập tức mà vẫn ở lại bên trong hang đá.
Lúc này, Lý Thất Dạ nhập định nội thị. Chỉ thấy Thái Sơ Hoa đã lụi tàn, kết thành một trái cây. Trái cây này xanh non, giống như quả táo vừa kết thành quả, vẫn chưa thể ăn.
Vẻ ngoài của trái cây này có hơi đặc biệt. Trái cây này thoạt nhìn giống như trái thông, thế nhưng lại không giống trái thông, bởi vì bên trong trái này không chứa hạt thông.
Trái cây có vẻ ngoài như trái thông này lấp lánh trong suốt, như thể bên trong trái thông này chứa đựng hằng hà giọt sương. Thế nhưng nhìn kỹ lại thì trong đó không phải hạt sương mà nhìn giống như ngôi sao hơn. Mỗi viên ngôi sao đều óng a óng ánh, giống như một viên cầu thủy tinh.
Ở bên trong những ngôi sao nhỏ xíu ấy vậy mà chứa đựng cây đất cỏ hoa, cũng có viên chứa đựng thần sơn kỳ nhạc, thậm chí có viên chứa đựng nhật nguyệt tinh thần…
Những thứ bên trong trái thông không hề chân thật, nhìn rất giả tạo, thế nhưng chúng nó thật sự tồn tại. Nếu như có người nhìn thấy cảnh này, nhất định không tin vào mắt mình.
Tùng Tháp Đạo Quả, Lý Thất Dạ đặt cho đạo quả một cái tên vô cùng đơn giản, cái tên này quá mức phổ thông.
Thế nhưng Lý Thất Dạ giải thích nó không hề tầm thường. Một hạt một thế giới, một hạt hóa vạn đạo! Một trái thông nhỏ, tạo hóa cổ kim, thông diễn vạn đạo, một hạt rơi xuống, là một đạo nguyên.
Đây là điểm đáng sợ của viên đạo quả thứ nhất của Lý Thất Dạ. Lấy ví dụ như Trường Sinh đạo thống, trước đó Lý Thất Dạ điều khiển được Kiếm Tùng là bởi vì Lý Thất Dạ được nó thừa nhận.
Trên thực tế, Lý Thất Dạ để được Kiếm Tùng tổ thụ thừa nhận, không nhất định cần tới vật nghịch thiên như Trường Sinh Lão Thụ.
Chương 3219: Lãnh Tràng Vương (Thượng)
Lhỉ bằng viên Tùng Tháp Đạo Quả này thôi thì đã có thể thôi diễn tất cả đạo nguyên của Trường Sinh đạo thống. Phải biết, một khi hạt thông trên Tùng Tháp Đạo Quả rớt xuống thì có thể thôi diễn tất cả đạo nguyên, cũng có nghĩa Lý Thất Dạ có thể dễ dàng khống chế sức mạnh của Trường Sinh đạo thống.
Đây chính là điểm sáng sợ nhất của hệ thống tu luyện mà Lý Thất Dạ khai sáng, cũng là điểm đáng sợ nhất của viên đạo quả đầu tiên mà Lý Thất Dạ chứng được. Một khi viên đạo quả đầu tiên của Lý Thất Dạ chín muồi, vậy thì hắn chẳng khác gì có một viên thuốc vạn năng, có thể tháo gỡ tất cả ảo diệu của đạo nguyên, có thể thôi diễn tất cả đại đạo đương thời.
Cũng có nghĩa, chỉ cần Tùng Tháp Đạo Quả chín muồi thì ở Tam Tiên Giới, Lý Thất Dạ không cần tu luyện công pháp của đạo thống, hắn chỉ cần dùng Tùng Tháp Đạo Quả thì đã có thể hiểu thấu đạo nguyên, khống chế sức mạnh của đạo nguyên.
Hệ thống tu luyện tuyên cổ vô song như vậy, Lý Thất Dạ phải tìm hiểu hết ảo diệu vạn cổ thì mới có thể khai sáng được hệ thống tu luyện như vậy. Thậm chí nó có thể vượt qua tất cả, là lá bài tẩy lớn nhất để tương lai Lý Thất Dạ chiến đến cùng.
Không biết trôi qua bao lâu, Lý Thất Dạ tỉnh lại. Hắn thở một tiếng, tâm thần thoải mái, dõi mắt nhìn ra xa.
– Chỉ một viên đạo quả thì đã có thể thấu triệt tất cả mọi thứ. Chỉ cần chứng được mười hai viên đạo quả… à không, chứng được mười ba viên đạo quả thì chắc chắn sẽ đột phá vượt qua tuyên cổ.
Ánh mắt Lý Thất Dạ thâm thúy.
Đây là ý tưởng lớn lao nhất của Lý Thất Dạ, cũng là chỗ đáng gờm nhất của hệ thống tu luyện của hắn Mỗi viên đạo quả đều khác nhau, đều có ảo diệu của chính nó.
Tương lai, khi có người tu luyện hệ thống của hắn thì đạo quả mà mỗi người chứng được đều không giống nhau.
Đương nhiên, đạo quả mà Lý Thất Dạ hắn chứng được là tuyên cổ duy nhất, không ai có thể vượt qua!
Cuối cùng, Lý Thất Dạ đi khỏi hang đá, đi từ lửng núi đi xuống.
Trên ngọn núi chính, có thác nước trút xuống như bay. Hơn nữa thác nước trút xuống như bay không chỉ có một, trên những ngọn núi trôi lơ lửng này có không ít thác nước trút xuống từ trên trời, nhất là thác nước ở ngọn núi chính thì càng giống như thác trời móc xuống từ thiên vũ, giống như một con sông lớn giữa trời, cách ngoài ngàn dặm thì đã có thể nhìn thấy kỳ quan này.
Từng ngọn thác nước từ đàn núi trôi nổi trút xuống ầm ầm, hội tụ thành một dòng sông trong dãy núi, cuối cùng hội tụ thành một hồ nước vô cùng lớn. Hồ nước này cực kỳ rộng, đứng bên hồ nhìn xa, mờ mịt không bến bờ, nhìn chẳng khác nào đại dương mênh mông.
Ở chính giữa hồ là những hòn đảo lúc ẩn lúc hiện. Có những hòn đảo khi xuất hiện trên mặt hồ xanh biếc nhìn chẳng khác gì những viên minh châu.
Hồ nước do nước từ thác nước tạo thành này được người ta gọi là Dược Hồ. Bởi vì trong Dược Hồ có không ít hòn đảo, thế nên thỉnh thoảng có thuyền lui tới, có một số hòn đảo có người ở lại, thế nhưng phần lớn chỉ là du khách đến tham quan mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn thác nước trút xuống từ trên trời, ánh mắt thâm thúy, như thể nhìn thấu đàn núi trôi nổi trên bầu trời.
– Đúng là nơi tốt. Chỉ riêng mảnh bảo địa này thôi thì Dược Tiên cũng đã tiêu xài rất nhiều tâm huyết. Mảnh bảo địa này đúng là bảo vật đầy đất.
Lý Thất Dạ cười nhạt, đi dạo dọc theo dòng sông.
Ở Dược Lư có rất nhiều linh dược đan thảo, thế nhưng có một thứ chỉ có duy nhất ở Dược Lư, vật này không nơi nào ở Vạn Thống Giới có, vật này chính là dược mộc.
Đồn rằng, ở một ngọn núi nào đó lơ lửng trên bầu trời mọc một cây thần thụ, thần thụ này lẩn sâu vào mây không biết bóng hình. Thế nhưng mỗi năm khi cây thần thụ này tới thời điểm thụ linh thì sẽ có cành già rụng xuống, những cành già này rơi vào suối nước, ngâm mình trong suối nước trăm nghìn vạn năm, rồi chảy xuống theo thác nước, được thác nước đánh bóng, được đàn núi thấm nhuần.
Sau khi những cành già này chảy xuống từ trên trời thì chảy xuôi theo dòng sông. Bởi vì cành già nặng như sắt đá nên sau cùng chìm vào lòng sông, chìm vào bùn đất.
Lại trải qua trăm nghìn vạn năm, cành già cuối cùng được gọi là dược mộc.
Bởi vì dược mộc là cành già của thần thụ trong truyền thuyết, lại ngâm lại chảy trong nước thiêng, lại được thác trời đánh bóng, lại chìm vào bùn đất dưới đáy sông, thấm nhuần vô số năm tháng, có thể nói cơ thể của nó ngưng đọng thiên địa tinh hoa của Dược Lư.
Cũng bởi vì vậy dược mộc quý báu như vàng, thậm chí còn quý báu hơn cả vàng. Chỉ một khúc dược mộc nhỏ xíu thì cũng đã có giá rất cao. Nếu như năm tuổi lâu đời thì thậm chí còn có giá trên trời.
Không ít đệ tử Trường Sinh đạo thống tới dòng suối ở Dược Lư tìm kiếm dược mộc. Ở trong Dược Lư có rất nhiều dòng suối, kéo dài vạn dặm. Chỉ là Trường Sinh cốc không cho phép đào móc trắng trợn, vì vậy dược mộc rất khó cầu, cũng rất quý giá.
Cho dù là như vậy thì vẫn có rất nhiều tu sĩ hướng về. Đối với những tu sĩ xuất thân dân gian, nếu như có thể có được một nhánh dược mộc thì chắc chắn sẽ giàu có, từ đó vươn mình.
Khi Lý Thất Dạ đi suôi theo dòng sông, nhìn đại thế của dòng sông, hắn bắt đầu nảy sinh hứng thú với dược mộc. Đương nhiên, điều khiến hắn cảm thấy hứng thú không phải là bản thân dược mộc.
Lý Thất Dạ đi xuôi theo dòng sông, cuối cùng đi tới Dược Hồ nơi dòng sông hội tụ. Dược Hồ sóng nước lấp loáng, sóng vàng ngàn dặm, vô cùng xinh đẹp.
Thế nhưng thứ thu hút Lý Thất Dạ không phải là cảnh đẹp của Dược Hồ mà là một hòn đảo nhỏ. Hòn đảo nhỏ này rất vắng vẻ, không có người ở, thế nhưng nó lại thu hút Lý Thất Dạ.
– Thú vị, vạn vật trong thiên địa đều có linh, đúng thật là thú vị.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ lấy ra Dược Xẻng, bắt đầu đào móc ở chỗ nước cạn trên hòn đảo nhỏ này, bất chấp bùn đất dính đầy người.
Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược tìm kiếm Lý Thất Dạ, tìm suốt mấy ngày vẫn không thể tìm được tung tích của Lý Thất Dạ, làm cho Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược âm thầm sốt ruột. Sau đó nghe môn hạ đệ tử truyền tin, nói Lý Thất Dạ xuất hiện ở Dược Hồ. Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược lập tức chạy tới Dược Hồ.
Khi Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược chạy tới Dược Hồ thì bên cạnh các nàng có không ít tu sĩ trẻ tuổi theo sau, trong đó có không ít người là người ái mộ các nàng.
Những người này theo sau khiến cho Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược hết sức đau đầu. Các nàng rất không ít những người này bám theo phía sau gây trở ngại hành động của các nàng. Thế nhưng các nàng không có cách xua đuổi những người này.
Lúc này Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đều cảm thấy nếu như lúc này đại sư tỷ có mặt thì quá tốt rồi.
So với Mục Nhã Lan lạnh nhạt, Tần Thược Dược dịu dàng thì Phạm Diệu Chân ranh ma quỷ quái có rất nhiều thủ đoạn. Nếu như Phạm Diệu Chân thật sự có mặt thì có thể dễ dàng xua đuổi những người theo đuôi này. Nàng tùy tiện ra kế thì cũng có thể đuổi những người
Chương 3220: Lãnh Tràng Vương (Hạ)
Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược không có bản lĩnh như sư tỷ của các nàng, vì vậy các nàng hết sức đau đầu, rất nhiều lúc các nàng không muốn ra mặt, các nàng càng thích núp ở Trường Sinh cốc nghiên cứu y thuật dược lý.
Lần này vì tìm kiếm Lý Thất Dạ, Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược không thể không ra mặt. Vì vậy đưa tới không ít người theo đuôi, đi tới nơi nào cũng có người bám theo, khiến cho Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược cảm thấy đau đầu.
Trong những người theo đuôi này, xuất chúng nhất phải kể đến Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu. Có thể nói là hạc giữa bầy gà, lực ép đông đảo tình địch.
Lần này Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược ngồi thuyền vào hồ tìm kiếm Lý Thất Dạ. Các nàng lưu ý từng hòn đảo một, hy vọng phát hiện hành tung của Lý Thất Dạ.
Thế nhưng không ít người theo đuôi đuổi theo. Đổi lại là Phạm Diệu Chân xảo quyệt thì chưa biết chừng đã đá đít họ lâu rồi. Thế nhưng Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược thì lại không có thủ đoạn cao như vậy.
– Mục cô nương tới Dược Hồ tham quan sao?
Nhìn thấy Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược hết nhìn hòn đảo này thì lại nhìn hòn đảo khác, Trương Nham mỉm cười tới gần. Hắn cho rằng dáng vẻ lúc này của hắn là tiêu sái nhất, nụ cười lúc này cũng là mê người nhất, đẹp trai sáng lạn.
Trương Nham thật sự là một nam tử đẹp trai. Là một trong Trường Sinh tam kiệt, lại còn là truyền nhân của Bách Đan môn, có thể nói hắn có địa vị không hề nhỏ, là bạch mã vương tử trong lòng biết bao thiếu nữ. Thế nhưng hắn lại say đắm Mục Nhã Lan.
– Tìm thuốc.
Đối mặt Trương Nham nhiệt tình, Mục Nhã Lan chỉ nói lạnh nhạt. Không phải Mục Nhã Lan làm mình làm mẩy, trên thực tế nàng vẫn luôn lạnh nhạt như vậy với tất cả mọi người.
– Không biết Tần cô nương cùng Mục cô nương muốn tìm loại thuốc gì?
Hồ Thanh Ngưu đứng kiệm lời ở bên cạnh cũng vội vàng sảm vào một câu, nói rằng:
– Ít nhiều gì thì ta cũng am hiểu linh dược, có thể sẽ giúp được hai vị cô nương một chút sức.
Hồ Thanh Ngưu được mọi người tung hô là thánh thủ, vô cùng kiêu ngạo. Hắn cũng là một người kiệm lời, thậm chí còn xem thường không muốn nói chuyện với người khác. Thế nhưng ở trước mặt Tần Thược Dược, hắn không kiềm lòng được muốn biểu hiện chính mình. Người kiệm lời như hắn cũng phải sảm vào mấy câu, hy vọng kiếm được niềm vui của Tần Thược Dược.
– Cám ơn, không cần.
Tần Thược Dược lắc đầu. Nàng là người dịu dàng khoan dung, ngay cả cự tuyệt cũng không hề gay gắt. Đổi lại là Phạm Diệu Chân thì đã đá đít Trương Nham, Hồ Thanh Ngưu từ lâu.
– Hai vị cô nương quá khách khí, đều là người một nhà cả, cần gì phải khách khí như vậy chứ. Lại nói, Trường Sinh cốc là chủ tông của Trường Sinh đạo thống chúng ta, chúng ta làm việc cho Trường Sinh cốc cũng là chuyện trong phận sự.
Trương Nham vội vàng nói.
– Kho thuốc của ta thu thập rất nhiều danh dược nổi tiếng thiên hạ, không biết Tần cô nương muốn tìm loại thảo dược gì, nói không chừng ta vừa vặn lại có.
Ngay cả người không thích nói chuyện như Hồ Thanh Ngưu cũng tìm cách chiếm niềm vui của mỹ nhân.
– Đúng vậy, nữ thần y cùng Tần tiên tử quá khách khí, chuyện này cứ giao cho chúng ta là được. Chuyện tìm thuốc, hai vị tiên tử chỉ cần mở miệng là được, cần gì hai vị tiên tử tự mình tới đây tìm kiếm chứ.
Tức thì, có tu sĩ trẻ tuổi phụ họa.
Mục Nhã Lan không muốn nói chuyện, nàng chỉ lạnh nhạt nhìn hòn đảo ngoài xa. Còn phần Tần Thược Dược thì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối lòng tốt của mọi người.
Các nàng không tiện tiết lộ tin tức về Lý Thất Dạ, tìm thuốc chỉ là cái cớ để tìm kiếm Lý Thất Dạ mà thôi.
Nhìn thấy Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược không nói câu nào, Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu cảm thấy tẻ nhạt. Trương Nham xoay tròn ánh mắt, nói với Hồ Thanh Ngưu:
– Hồ huynh, ngươi dạo chơi khắp thiên hạ, cứu sống biết bao nhiêu người, không biết có gặp phải chuyện là gì không?
– Không nhiều chuyện lạ, vội lo hái thuốc cứu người còn chả kịp, nào có thời gian quan tâm chuyện khác. Thế nhưng gần đây gặp phải một vài chứng bệnh khá thú vị, vì vậy mất không ít thời gian nghiên cứu.
Hồ Thanh Ngưu suy nghĩ một chút, không biết nói gì khác hơn nữa.
Hồ Thanh Ngưu là một người khá kiệm lời, không thích qua lại với người khác. Còn cứu người, hắn cực xem thường. Thế nhưng lúc này hắn phải khoe khoang một phen, muốn thu hút sự quan tâm của Tần Thược Dược.
Hồ Thanh Ngưu vừa nói vậy, Trương Nham không biết phải nói gì. Bởi vì hắn không tinh thông y thuật, mà hắn lại muốn theo đuổi nữ thần y Mục Nhã Lan. Nếu như nói chuyện y thuật thì sẽ bị Hồ Thanh Ngưu đoạt hết danh tiếng.
– Nghe nói Hồi Xuân huynh sắp xuất quan, sẽ tới tham gia đại điển tế tự lần này.
Trương Nham không thể không lái sang đề tài khác.
Bởi vì Trương Nham biết một ít về quan hệ giữa Vạn Thọ quốc cùng Trường Sinh cốc, vì vậy hắn muốn khơi dậy đề tài thu hút sự quan tâm của Mục Nhã Lan.
– Hừm, đúng vậy. Trước đó ta từng nghe một số lời đồn đại rằng Hồi Xuân công tử muốn luận bàn với Trường Sinh chân nhân.
Hồ Thanh Ngưu đáp ngay. Người kiệm lời như hắn cũng muốn nói chuyện nhiều hơn, muốn biểu hiện nhiều hơn.
Thế nhưng Hồ Thanh Ngưu vừa nói như vậy thì lập tức giết ngay đề tài này. Bởi vì Trường Sinh chân nhân là sư phụ của Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược, lúc này Hồ Thanh Ngưu nói như vậy, chẳng phải là để mỹ nhân không vui hay sao?
Trương Nham kích động muốn bóp chết Hồ Thanh Ngưu. Cái tên Hồ Thanh Ngưu này tuy y thuật vô song, chứng bệnh khó chữa cách mấy thì cũng có thể dễ dàng chữa lành. Thế nhưng cái việc trò chuyện thì lại bệnh hết thuốc chữa, nói câu nào thì giết đề tài câu nấy, khiến cho Trương Nham gần như phát điên.
May là lúc này có tu sĩ trẻ tuổi cơ trí tiếp lời:
– Nghe nói cách đây không lâu Hồi Xuân công tử đã tới Hỏa Nguyên chi địa, gặp gỡ nữ võ thần Chu Tương.
– Đúng vậy, ta cũng nghe qua chuyện này.
Một tu sĩ khác nói ngay:
– Nghe nói bên cạnh nữ võ thần Chu Tương có một nam tử, rất thân mật với nữ võ thần, hình như là họ Lý, còn xuất thân từ môn phái nào thì vẫn chưa rõ.
– Họ Lý —audio coi am
Mục Nhã Lan đang nhìn xa xa phải quay đầu lại hỏi.
– Đúng, là một người nam họ Lý.
Người thanh niên này thấy nữ thần y có hứng thú với đề tài của mình, lập tức hăng hái nói rằng:
– Nữ võ thần rất giỏi, là người trẻ tuổi duy nhất đi theo liên quân tấn công Cuồng Đình, hơn nữa còn có thể toàn thân trở ra. Thế nhưng người nam họ Lý ở bên cạnh nàng khiến mọi người rất không hiểu, bời vì hắn rất thân mật với nữ võ thần.
– Ta cũng có nghe chuyện này. Thậm chí còn có lời đồn đãi rằng người nam họ Lý này có quan hệ không hề tầm thường với nữ võ thần. Cũng chính vì vậy Hồi Xuân công tử hết sức gai mắt hắn, giữa đôi bên có xung đột không nhỏ.
Một người thanh niên khác nhìn thấy cơ hội đến, làm sao chịu bỏ qua, lập tức cười nói.
– Người nam đó dáng vẻ như thế nào?
Tần Thược Dược cùng Mục Nhã Lan nhìn nhau. Lúc này, các nàng mơ hồ đoán được người nam đó là ai rồi.