1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 642 [Chương 3206 đến Chương 3210]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 642 [Chương 3206 đến Chương 3210]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3206: Vạn thọ quốc đến cầu thân (thượng)

Dù sao Trường Sinh cốc cầm quyền Trường Sinh đạo thống, nội tình sâu không lường được. Cho dù ngươi mạnh mẽ cách mấy thì cũng chưa chắc có thể đánh đổ Trường Sinh cốc.

Trường Sinh cốc yên tĩnh, Trường Sinh cốc sợ bóng sợ gió, từng tên đệ tử Trường Sinh cốc thủ vững cương vị, thậm chí còn rút đao kiếm khỏi vỏ, gối giáo chờ sáng.

So với đệ tử Trường Sinh cốc có thể chiến đấu bất cứ khi nào thì Lý Thất Dạ cực kỳ rãnh rỗi, không có bất cứ ai đến quấy rầy hắn. Còn hắn thì không bước chân ra khỏi cửa, yên tâm tu hành.

Lý Thất Dạ ngồi lặng trong phòng, nhập định nội thị, giống như thần du thái hư, mình mẩy cứng nhắc chẳng khác gì một bức tượng gỗ.

“Xào xạt, xào xạt, xào xạt…” Không biết trôi qua bao lâu, một loạt tiếng động nhỏ xíu vang lên. Lúc này trên mặt đất trải đầy lá xanh, chỉ thấy một gốc cây già chui ra khỏi lòng đất.

Cây già này chính là cây già mà Lý Thất Dạ chiếm được ở Khuyết Nha Sơn. Sau khi nó đi theo Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ đặt cho cây già này một cái tên, Trường Sinh.

Sau khi cây già Trường Sinh chui khỏi mặt đất thì những cành cây không mấy nhiều lá xanh đung đưa, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.

– Ta biết rồi.

Lý Thất Dạ nhìn cây già Trường Sinh đung đưa lá xanh, không khỏi cười nhẹ, nhẹ nhàng vỗ về cây già, ánh mắt sâm thẳm, nói chậm:

– Trường Sinh cốc đúng là có chút thú vị, nội tình rất sâu, đúng là khiến người ta không sao tưởng tượng nổi.

Lúc này Lý Thất Dạ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt thâm thúy chớp lóe ánh sáng. Hắn đến Trường Sinh cốc đương nhiên không phải để làm thủ tịch đệ tử, sở dĩ làm thủ tịch đệ tử, chỉ là vì hắn tùy hứng mà thôi.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ thu hồi cây già Trường Sinh, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, tựa như đang ngủ.

Lý Thất Dạ ở Bách Hoa cốc nhàn rỗi không có chuyện gì phải lo, thế nhưng mấy ngày sau thì cuộc sống này của hắn bị phá vỡ. Hôm đó, Phạm Diệu Chân tới tìm hắn.

Lúc này Phạm Diệu Chân mặc y phục bó sát, khác hẳn với ngày thường, quần áo thẳng thướm tinh tươm, trên người toát lên khí thế ác liệt. Nhìn kỹ thì nàng mang tới một cảm giác khác, nhìn kỹ thì Phạm Diệu Chân cũng xinh đẹp rung động lòng người, làm con người ta phải sáng mắt.

– Một vị thân vương của Vạn Thọ quốc tới đây.

Sau khi Phạm Diệu Chân nhìn thấy Lý Thất Dạ thì vào thẳng vấn đề, không hề vòng vo.

Từ sau khi Trường Sinh chân nhân bị trọng thương thì các vị lão tổ cùng nhau chữa thương cho Trường Sinh chân nhân, các vị trưởng lão thì hộ pháp ở bên ngoài bí cốc. Vì vậy rất nhiều chuyện ở Trường Sinh cốc rơi lên người đệ tử trẻ tuổi. Chuyện lần này là một thử thách của đệ tử Trường Sinh cốc.

Làm đại đệ tử dưới gối Trường Sinh chân nhân, Phạm Diệu Chân gánh vác trọng trách. Rất nhiều chuyện ở Trường Sinh cốc do tự nàng chủ trì. Sắp xếp lực lượng phòng thủ Trường Sinh cốc cũng là nàng làm.

Tuy là lâm thời nhận mệnh, thế nhưng Phạm Diệu Chân lại thể hiện thái độ già dặn không hợp với tuổi tác, tài năng lãnh đạo được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Không còn nghi ngờ, làm đại đệ tử của Trường Sinh chân nhân, Phạm Diệu Chân đã chuẩn bị ngày này từ lâu lắm rồi, bản lĩnh của nàng hôm nay cuối cùng cũng có đất dụng võ.

– Sau đó thì sao?

Lý Thất Dạ mỉm cười.

Phạm Diệu Chân co rút tròng mắt, thần thái trịnh trọng:

– Thân vương Vạn Thọ quốc mang tới hậu lễ muốn hỏi vợ.

– Là ai?

Lý Thất Dạ nói:

– Để ta đoán xem… là Độc Vương Hoàng Quyền Uy đúng không? Muốn cưới nữ thần y của chúng ta.

– Không sai.

Phạm Diệu Chân trịnh trọng gật đầu, nói rằng:

– Thân vương Vạn Thọ quốc muốn gặp cốc chủ bàn chuyện hai nhà đám hỏi.

Nghe vậy, Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười. Trường Sinh chân nhân vừa trọng thương thì Vạn Thọ quốc lập tức phái thân vương tới cửa cầu hôn, muốn tác hợp Độc Vương Hoàng Quyền Uy với Mục Nhã Lan. Động tác này… quá là trùng hợp.

Không sớm cũng không muộn mà lại lựa đúng thời khắc sống còn này phái thân vương tới cửa cầu thân, đúng là quá sức trùng hợp.

– Ngươi đi bẩm bảo với các lão tổ là được rồi.

Lý Thất Dạ cười nhạt.

– Các lão tổ nếu không bế quan thì cũng đi chủ trì Tổ Lô cứu trị sư tôn. Trưởng lão thì phần lớn đều hộ pháp ở bí cốc.

Phạm Diệu Chân nói.

Phạm Diệu Chân đã nói thẳng tới mức không thể thẳng hơn được nữa. Chuyện này, do bọn họ quyết định.

– Ngươi là đại sư tỷ, ngươi đi hỏi Nhã Lan thử xem. Tự các ngươi quyết định với nhau.

Lý Thất Dạ nói.

– Nhã Lan từ chối.

Phạm Diệu Chân nói: Nguồn truyện audio Podcast

– Hơn nữa ta chỉ là đại sư tỷ, còn ngươi mới là đại sư huynh. Làm thủ tịch đệ tử của sư tôn, chuyện này do ngươi chủ trì.

Trong lúc Trường Sinh cốc nguy nan thì Vạn Thọ quốc lại lựa thời khắc sống còn này đến cầu hôn. Chuyện này không đơn giản chỉ là trùng hợp, vì vậy Phạm Diệu Chân làm sao có thể đồng ý. Lại nói Mục Nhã Lan không hề có tình cảm với Hoàng Quyền Uy, vì vậy chuyện thông gia này có làm gì thì cũng không thể đồng ý.

– Ngươi làm đại sư tỷ rất xuất sắc, rất ưu tú. Chuyện này, tỷ muội các ngươi quyết định với nhau là được.

Lý Thất Dạ cười nói.

– Ngươi nghĩ hay lắm!

Phạm Diệu Chân tức giận lườm Lý Thất Dạ, nói rằng:

– Ngươi đừng hòng lâm trận chạy trốn. Hiện tại Trường Sinh cốc đang lúc nguy nan, ngươi làm thủ tịch đệ tử thì phải gánh vác trọng trách! Coi như chuyện này do tỷ muội chúng ta tự quyết định thì nhất định phải do ngươi đi nói với Vạn Thọ thân vương.

– Muốn ta gánh tai vạ chứ gì.

Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, nói rằng:

– Chuyện lần này có thể gây ra chiến tranh. Lần này Vạn Thọ quốc là “lai giả bất thiện”, một khi khai chiến thì ta chẳng phải trở thành pháo hôi hay sao.

– Sao hả, sợ rồi sao?

Phạm Diệu Chân háy Lý Thất Dạ, trừng mắt khiêu khích hắn.

– Nha đầu, đừng dùng phép khích tướng.

Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, nói ung dung:

– Phép khích tầm này tướng không hề có tác dụng với ta.

– Đừng quên ngươi chính là thủ tịch đệ tử. Đừng có hòng chiếm toa lét mà không chịu ỉa. Không kêu ngươi ra tuyến đầu chiến đấu thì đã ưu đãi ngươi dữ lắm rồi.

Phạm Diệu Chân tức giận háy Lý Thất Dạ, nói rằng.

– Nhã nhặn, nhã nhặn lại. Ngươi là đại diện của Trường Sinh cốc, làm sao có thể ăn nói tục tĩu như vậy được chứ, nhã nhặn lại.

Lý Thất Dạ mỉm cười uốn nắn nàng, nói rằng:

– Coi chừng làm hỏng hình tượng thục nữ.

– Bớt ba hoa với ta, đi, hoặc không đi.

Phạm Diệu Chân nghiến răng, siết chân siết tay, không nói được mấy câu thì đã bộc lộ bản tính tiểu ma nữ.

Nhìn dáng vẻ nghiến răng của nàng lúc này, giống như nếu như Lý Thất Dạ không đồng ý thì nàng sẽ đánh Lý Thất Dạ một trận tàn nhẫn.

– Đi, làm sao không đi chứ.

Lý Thất Dạ mỉm cười, vâng lời nói rằng:

– Mệnh lệnh của đại sư tỷ, ta dám làm trái sao? Nếu không thì, Trường Sinh cốc không có chỗ cho ta cắm dùi mất.

– Bớt lắm lời.

Phạm Diệu Chân giận nghiến răng, tàn nhẫn bấm hông Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ đau tới mức nhe răng nhếch miệng.

Chương 3207: Vạn thọ quốc đến cầu thân (hạ)

– Tiết lộ với ngươi thông tin này.

Khi Lý Thất Dạ đứng dậy đi gặp thân vương Vạn Thọ quốc thì Phạm Diệu Chân gọi lại.

– Mấy ngày nữa chính là đại hội Dược Lư, là ngày Trường Sinh đạo thống tế bái tổ tiên, trước nay luôn là do Trường Sinh cốc chúng ta chủ trì.

Phạm Diệu Chân nghiêm túc nói với Lý Thất Dạ.

– Như vậy thì lại càng trùng hợp.

Lý Thất Dạ lập tức mỉm cười, nói rằng:

– Trước ngày tế bái tổ tiên thì cốc chủ bị người khác đánh trọng thương, mà ngay lúc này thì Vạn Thọ quốc tới cửa đầu hôn, đúng là quá khéo.

– Vì vậy, nên làm như thế nào, trong lòng ngươi chắc biết rồi.

Phạm Diệu Chân nhìn Lý Thất Dạ, nói.

– Nếu như ta làm cứng thì sao?

Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt:

– Phải biết, xưa nay ta chưa từng chịu thua bao giờ. Mặc kệ kẻ địch là ai, hoặc là nằm trên mặt đất quỳ liếm, hoặc là trở thành xương khô dưới chân ta. Nha đầu, kéo ta tham gia chuyện này, ngươi cân nhắc kỹ chưa.

– Ngươi muốn hoãn binh, hay muốn khai chiến?

Lý Thất Dạ nhìn Phạm Diệu Chân cười hằng hặc, nói rằng:

– Nếu như các ngươi muốn hoãn binh, tranh thủ thời gian cho Trường Sinh cốc thở thì ngươi không nên lôi ta vào chuyện này. Con người của ta, một khi nhúng đã nhúng tay rồi thì nhất định sẽ làm cứng tới cùng.

Trong nhất thời, Phạm Diệu Chân trầm mặc không nói câu nào. Một lát sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn thẳng vào hai mắt của Lý Thất Dạ, đón nhận ánh mắt của Lý Thất Dạ, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của Lý Thất Dạ, đồng thời cũng để Lý Thất Dạ nhìn thấu nội tâm của mình.

– Ta tin ngươi.

Cuối cùng, Phạm Diệu Chân trịnh trọng gật đầu, nói:

– Tuy ta không biết tại vì sao sư tôn lại chọn ngươi làm thủ tịch đệ tử, thế nhưng ta vẫn tin tưởng ngươi. Hiện nay sư tôn vắng mặt, ta tin tưởng thủ tịch đệ tử ngươi. Bất luận ngươi quyết định như thế nào thì sư tỷ muội chúng ta đều ủng hộ ngươi.

– Nha đầu, nói không chừng ngươi đang chắp tay dâng Trường Sinh cốc cho ác ma đấy.

Lý Thất Dạ mỉm cười, xoa xoa vầng trán của Phạm Diệu Chân, sau đó xoay người rời đi.

Bên trong một cung điện, thân vương Vạn Thọ quốc lạnh lùng ngồi tại chỗ. Thân vương Vạn Thọ quốc là một ông lão oai vũ. Hắn tóc mây như kiếm, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn là thân vương quyền thế nhất Vạn Thọ quốc hiện nay, từng vì Vạn Thọ quốc mang binh chinh chiến, lập được chiến công hiển hách.

Hôm nay hắn được hoàng đế Vạn Thọ quốc nhờ vả tới đây cầu hôn cho thiên tài Vạn Thọ quốc Hoàng Quyền Uy. Lần này cầu hôn này, hắn tới có chuẩn bị.

Thân vương Vạn Thọ quốc tới đây đã được một thời gian rất lâu thế nhưng vẫn không thể nhìn thấy trưởng lão Trường Sinh cốc, càng khỏi bàn tới lão tổ Trường Sinh cốc. Thế nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, không hề nổi nóng.

Thân vương Vạn Thọ quốc ánh mắt lạnh lẽo, hắn lẳng lặng ngồi đó, vô cùng bình tĩnh. Coi như Trường Sinh cốc cố tình lạnh nhạt hắn thì hắn cũng không quan tâm, bởi vì theo hắn thấy Trường Sinh cốc không còn kiêu ngạo được bao lâu nữa. Tương lai, Trường Sinh đạo thống chính là thiên hạ của Vạn Thọ quốc bọn họ.

Theo cái nhìn của thân vương Vạn Thọ quốc thì tương lai Vạn Thọ quốc cầm quyền Trường Sinh đạo thống là một chuyện vô cùng hiển nhiên. Vạn Thọ quốc bọn họ là truyền thừa lớn nhất Trường Sinh đạo thống, có vũ lực mạnh nhất Trường Sinh đạo thống.

Có thể nói vũ lực của Vạn Thọ quốc đã vượt qua Trường Sinh đạo thống. Vì vậy trên dưới Vạn Thọ quốc, bất kể đệ tử bình thường hay là thân vương, trong lòng đều nghĩ rằng hôm nay Trường Sinh cốc đã xuống dốc, thua xa Vạn Thọ quốc bọn họ.

Cũng bởi vì vậy, tương lai Vạn Thọ quốc cầm quyền Trường Sinh đạo thống là một chuyện tất nhiên. Huống chi, Trường Sinh cốc cầm quyền Trường Sinh đạo thống đã đủ lâu rồi, đã tới lúc nên thay người.

Vạn Thọ thân vương ngồi trên ghế lớn, thần thái lạnh lùng. Đệ tử của hắn thì đứng khoanh tay thành hai hàng trái phải. Hơn nữa để tử của hắn còn đè sẵn chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, rất hung hăng, nét mặt không hề thân thiện.

Phải biết rằng nơi này là Trường Sinh cốc, mà Trường Sinh cốc là truyền thừa chính thống của Trường Sinh đạo thống. Trong một đạo thống, những đệ tử thuộc môn phái khác khi vào chính thống đều ngoan ngoãn rụt rè, thậm chí là cẩn thận từng li.

Thế nhưng Vạn Thọ thân vương cùng đệ tử của hắn không có nhận thức này, thậm chí còn coi rằng nơi này là hậu hoa viên của bọn họ. Nhất là hành động đè sẵn chuôi kiếm của đệ tử Vạn Thọ thân vương, dáng vẻ giống như nếu như nói chuyện không ưng thì lập tức ra tay. Thái độ này là “lai giả bất thiện”, là không coi Trường Sinh cốc ra gì.

Theo thời gian trôi dần, Trường Sinh cốc vẫn không có đại nhân vật nào xuất hiện đón chào Vạn Thọ thân vương, dường như muốn ngó lơ Vạn Thọ thân vương.

Hai mắt Vạn Thọ thân vương cười gằn, không lâu nữa thì có thể tận mắt nhìn thấy cái ngày Trường Sinh cốc kêu rên trong ngọn lửa chiến tranh, rồi hắn sẽ có ngày dương oai ở nơi này!

– Đại sư huynh đến.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, một tiếng nói trầm bổng vang lên. Lý Thất Dạ đi vào, Phạm Diệu Chân đi theo bên cạnh. Ngoại trừ Phạm Diệu Chân ra thì còn có một vài đệ tử đi theo tăng thanh thế cho Lý Thất Dạ.

Sau khi đi vào đại sảnh thì Lý Thất Dạ nhìn Vạn Thọ thân vương, nói chậm:

– Ngươi tới đây có chuyện gì.

Thái độ bề trên của Lý Thất Dạ khiến đệ tử của Vạn Thọ thân vương tức giận. Phải biết rằng sư tôn của bọn họ từng quét ngang tám phương, tay cầm binh quyền, là nhân vật không hề tầm thường ở Trường Sinh đạo thống, là một vị Chân Thần tiểu cảnh.

Vạn Thọ thân vương lập tức lạnh mắt. Hắn không hề nổi giận, chỉ nói lạnh lùng:

– Ngươi là ai.

– Thân vương, đây là thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc chúng ta, cũng là đại sư huynh của chúng ta.

Phạm Diệu Chân nói chậm.

– Phạm cô nương, bổn tọa tới đây là muốn gặp Trường Sinh chân nhân.

Vạn Thọ thân vương nói lạnh lùng.

– Trường Sinh chân nhân đâu phải người mà ngươi muốn gặp thì có thể gặp.

Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói rằng:

– Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng làm lỡ thời gian của ta.

– Ngươi…

Vạn Thọ thân vương hai mắt phát lạnh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, nói lạnh lùng:

– Việc ta muốn nói, tiểu bối vô danh như ngươi không có khả năng làm chủ!

– Thân vương, hiện nay đại sư huynh chúng ta chủ trì sự vụ. Mọi việc của Trường Sinh cốc, đại sư huynh đều có thể làm chủ.

Trong mắt người khác có lẽ Lý Thất Dạ là tiểu bối vô danh, thế nhưng còn Phạm Diệu Chân thì khác. Nàng là đại đệ tử của Trường Sinh chân nhân, là đại sư tỷ Bách Hoa cốc, ở Trường Sinh đạo thống nàng có tiếng nói không hề nhỏ.

– Có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau xì.

Lý Thất Dạ thiếu kiên nhẫn xua tay, nói rằng:

– Dành ra thời gian tới đây gặp ngươi đã là vinh hạnh cho ngươi rồi, mau nói nhanh!

– Ngông cuồng!

Đệ tử của Vạn Thọ thân vương lập tức quát lớn, tay đè chuôi kiếm.

– Vả miệng.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn hắn, ra lệnh rằng.

Chương 3208: Thưởng các ngươi đấy, cút!

“Chát, chát!” Hai tiếng bạt tay vang lên. Trong tức thì, Phạm Diệu Chân tự mình ra tay tát hai bạt tay thật mạnh lên mặt gã đệ tử nọ, đánh hắn khóe miệng chảy máu tươi.

– Ngươi…

Gã đệ tử nọ phẫn nộ, thế nhưng lại bị Vạn Thọ thân vương cản lại.

– Trường Sinh cốc là nơi nào, là nơi chấp chưởng quyền hành vô thượng, ngay cả hoàng đế của các ngươi khi tới nơi này cũng không dám nói sằng.

Phạm Diệu Chân ánh mắt lạnh buốt, sát ý cuồn cuộn.

Phạm Diệu Chân không tốt tính được như Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược, một khi có đại sư thì nàng vô cùng quả đoán.

– Tốt lắm… coi như ta không biết cách dạy dỗ.

Sau khi Vạn Thọ thân vương ngăn cản đệ tử của mình thì lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.

Trước khi chưa thăm dò được thực hư của Trường Sinh cốc thì bọn họ cũng không vội vã nhất thời. Cuối cùng, hắn nói chậm:

– Nếu như đại sư huynh có thể làm chủ thì không còn gì tốt hơn. Hôm nay ta mang theo tin vui tới đây, Trường Sinh cốc với Vạn Thọ quốc thân thiết như người một nhà, cớ gì phải động can qua.

Nói xong Vạn Thọ thân vương vỗ tay. Sau khi tiếng vỗ tay của hắn văng hết thì đệ tử ở ngoài cửa nâng vào từng chiếc rương, sau đó từng chiếc rương lần lượt mở ra.

– Hỏa Tình Ngọc Nhãn, một rương. Bách Linh Bảo Châu, một đôi. Thiết Đan Khoáng Thạch, trăm cân. Linh Hi Tuyền Thủy, một bình. Hồn Thụ Trâm, một cây. Thạch Hộc Thánh Hoa, một hộp…

Sau khi đệ tử báo xong xuôi, Vạn Thọ thân vương đứng lên, mỉm cười nói rằng:

– Hôm nay bổn tọa tới đây có mang theo tin vui. Mục thần y của Trường Sinh cốc y thuật giỏi giang, xinh đẹp dịu dàng, lại còn tới tuổi kết hôn. Hoàng hiền chất của Vạn Thọ quốc chúng ta là nhân tài rường cột, là thiên tài hiếm có. Hằn với Mục thần y tình đầu ý hợp…

– Thân vương ăn nói cẩn thận.

Vạn Thọ thân vương còn chưa nói hết thì Phạm Diệu Chân đã ngắt lời, nói lạnh nhạt:

– Sư muội ta là khuê nữ trong trắng, chớ ăn nói xằng quấy.

Một khi gặp chuyện, Phạm Diệu Chân tuyệt đối sẽ không hàm hồ, tuyệt đối là một người quả đoán. Vì vậy Vạn Thọ thân vương vừa nói sai một câu, nàng lập tức đứng lên.

– Khục!

Vạn Thọ thân vương ho khan một tiếng, nói rằng:

– Nói chung, Mục thần y cùng Hoàng hiền chất là trai tài gái sắc, trời tạo một đôi. Vì vậy bổn tọa được bệ hạ nhờ cậy tới đây làm mai, đưa tới một phần sính lễ, chỉ là lễ mọn, xin đừng trách…

Bát tự vẫn chưa coi, cũng không quan tâm Trường Sinh cốc có đồng ý hay không mà Vạn Thọ thân vương đã nói tới chuyện sính lễ. Như thế này đâu phải ngang ngược, mà là ép cưới.

– Đúng là lễ mọn.

Lý Thất Dạ cắt ngang Vạn Thọ thân vương, nói tùy ý:

– Mười tám rương trân bảo gì chứ, chỉ là mười tám rương đồng nát mà thôi. Cầm đi đi, từ đâu tới thì từ đó về.

Chỉ nghe “leng keng” một tiếng, Lý Thất Dạ vung tay ném, một viên chân tệ lăn lóc trên mặt đất. Khi viên chân tệ này vừa xuất hiện lăn lóc trên mặt đất thì tức thì đế uy lan tỏa, chân khí lan tràn khắp đại sảnh. Khi đế uy lan tỏa, mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy nghẹn thở.

– Đế tệ!

Nhìn thấy chân tệ rơi trên mặt đất, ngay cả Phạm Diệu Chân cũng kinh ngạc mở to miệng.

Tất cả mọi người lập tức sững sờ tại chỗ. Đế tệ! Thứ này quý giá biết dường nào. Chân thạch cấp bậc Chân Đế vốn không nhiều, vì vậy giá trị của một viên chân tệ được đúc từ chân thạch cấp bậc Chân Đế không nói cũng biết. Người hoặc truyền thừa có tư cách đúc chân tệ đẳng cấp này, không hề nhiều.

Bây giờ Lý Thất Dạ tiện tay ném một viên chân tệ cấp bậc Chân Đế… đây… đây là Đế tệ hàng thật giá thật… trong bất kỳ một tông môn truyền thừa nào thì không phải ai cũng có thể sử dụng Đế tệ. Ngay cả chính thống đạo thống như Trường Sinh cốc cũng không phải ai cũng có thể sử dụng Đế tệ. Phải là cấp bậc lão tổ, hơn nữa còn là lão tổ địa vị rất cao thì mới có thể sử dụng Đế tệ.

Đối với bất kỳ một truyền thừa, hay thậm chí đạo thống, thì Đế tệ là một loại tài nguyên cực kỳ quý hiếm.

Bây giờ Lý Thất Dạ tiện tay ném một viên Đế tệ, hơn nữa còn ném như ném rác, hoặc nói ném như ném một đồng cắc lẻ. Hành động này thô bạo biết mấy.

Lý Thất Dạ có được kho báu của Cuồng Tổ nên Đế tệ chẳng là gì cả. Số lượng Đế tệ trong tay hắn, nhiều tới nổi không ai có thể tưởng tượng nổi.

Tuy Vạn Thọ thân vương mang tới mười tám rương trân bảo, nghe qua thì rất dọa người, thế nhưng toàn là trân bảo bình thường. Cho dù mười tám rương trân bảo cộng lại thì cũng thua xa một viên Đế tệ của Lý Thất Dạ.

Đừng nói Vạn Thọ thân vương mà ngay cả Phạm Diệu Chân cũng phải giật mình. Người có thể tiện tay ném một viên Đế tệ, người có thể xa xỉ như vậy, chỉ có thể là siêu cấp phá gia chi tử.

Mà ngay cả Vạn Thọ thân vương cũng phải sững sờ. Hắn không ngờ Lý Thất Dạ lại không ra bài theo lẽ thường. Cho dù Trường Sinh cốc từ chối việc hôn nhân này, thế nhưng chiêu này… Lý Thất Dạ thực sự là nói chuyện không hợp, dùng tiền đập chết bọn họ.

– Một đám nghèo kiết xác, nghèo thành bã như vậy mà còn đòi cưới sư muội của ta. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Lý Thất Dạ phủi tay, nói rằng:

– Miếng Đế tệ này là khen thưởng các ngươi, cầm về mua chút thịt ăn bồi bổ đi.

Phạm Diệu Chân cười khổ, không nói ra lời. Đem một miếng Đế tệ đi mua thịt ăn… chẳng khác gì mua về một núi thịt ăn mãi không hết!

Lý Thất Dạ tiện tay ném ra một viên Đế tệ đuổi bọn họ làm Vạn Thọ thân vương lúng túng. Lúc này hắn bắt đầu hoài nghi mình có nghèo thật hay không.

Dù sao so với đại gia có thể ném Đế tệ đuổi khách thì bọn họ thật sự nghèo tối mày tối mặt.

Vạn Thọ thân vương hít sâu một hơi, cuối cùng nói chậm:

– Chúng ta là lễ mọn tình nặng, quan trọng là nam nữ hai bên trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối…

– Một đám nghèo kiết xác mà cũng dám nói môn đăng hộ đối với ta sao.

Lý Thất Dạ cắt ngang Vạn Thọ thân vương, nói rằng:

– Từ đâu tới thì cút về đó. Sư muội của ta, không phải người mà các ngươi có thể trèo cao!

Lúc này, Phạm Diệu Chân không thể làm gì ngoại trừ cười gượng. Trường Sinh cốc đương nhiên sẽ không thông gia với Vạn Thọ quốc, Mục Nhã Lan sẽ không gả tới Vạn Thọ quốc, chuyện hôn nhân này tuyệt đối phải từ chối.

Thế nhưng phương thức cự tuyệt của Lý Thất Dạ đúng là đơn giản tới mức ngang ngược. Chuyện này chẳng khác gì dẫm chân lên mặt đối phương rồi bạt tay lên mặt đối phương kêu đùng đùng, căn bản không hề nể nang tình cảm với đối phương.

Phạm Diệu Chân cho rằng phong cách làm việc của mình rất bá đạo rồi, thế nhưng so với Lý Thất Dạ thì chẳng khác gì gặp sư phụ. Bá đạo như vậy, nàng không thể sánh kịp.

– Ngươi nên chú ý cách ăn nói của mình.

Lúc này, Vạn Thọ thân vương tối mặt, nói lạnh lùng:

– Vạn Thọ quốc chúng ta không phải là thứ mà ngươi có thể tùy tiện sỉ nhục!

Bất luận việc hôn nhân này có thành công hay không, thái độ của Lý Thất Dạ đã cho Vạn Thọ quốc một cái cớ. Trong chuyện lần này Trường Sinh cốc thất lễ trước, vì vậy chớ trách Vạn Thọ quốc bọn họ vô lễ!

Chương 3209: Đập chết ngươi

– Ăn nói cẩn thận?

Lý Thất Dạ mỉm cười nói rằng:

– Ta chịu nói chuyện với ngươi thì đã là vinh hạnh của ngươi rồi. Chỉ là Vạn Thọ quốc mà thôi, cái thá gì chứ. Nếu tâm trạng ta tốt, thì còn là một quốc gia. Nếu chọc ta khó chịu, thì chỉ là một con sâu kiếng dưới chân ta mà thôi. Ta chỉ cần dẫm một cái thì có thể đạp chết nó ngay lập tức!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vạn Thọ thân vương khó coi tột cùng. Vạn Thọ quốc bọn họ không phải con mèo con chó. Vạn Thọ quốc bọn họ là Trường Sinh đạo thống đệ nhất giáo, thực lực mạnh mẽ, có thể che chở toàn bộ Trường Sinh đạo thống, có tư cách chấp chưởng quyền hành Trường Sinh đạo thống. Thế nhưng đến miệng Lý Thất Dạ lại trở thành một thứ rác rưởi như vậy.

Lý Thất Dạ coi thường Vạn Thọ quốc trần trụi như vậy, vừa sỉ nhục thân vương là hắn, cũng vừa sỉ nhục Vạn Thọ quốc bọn họ.

Tức thì, Vạn Thọ thân vương giận dữ nhìn Lý Thất Dạ, đệ tử xung quanh hắn rút kiếm, hai mắt phun trào lửa giận.

Đối với đệ tử của Vạn Thọ thân vương mà nói, ở Trường Sinh đạo thống làm gì có ai dám xem thường Vạn Thọ quốc bọn họ đến như vậy? Coi như đứng trước đệ tử Trường Sinh cốc thì đệ tử Vạn Thọ quốc cũng có thể ưỡn thẳng lưng, vậy mà hôm nay lại bị Lý Thất Dạ coi thường như vậy, bọn họ xưa nay chưa từng chịu nhục nhã như thế này.

– Tiểu bối, ăn nói phải cẩn thận.

Vạn Thọ thân vương gầm lên, nói lạnh ngắt:

– Hậu quả, ngươi có gánh nổi không? Bây giờ ngươi chịu thua vẫn còn kịp. Bổn tọa đại nhân có đại lượng, bằng không…

– Vậy ư?

Lý Thất Dạ cười nhạt, ung dung thoải mái.

Vạn Thọ thân vương lạnh mắt, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh ngắt:

– Vạn Thọ quốc cầu hôn Trường Sinh cốc chính là nể mặt tình cảm năm xưa, nể mặt là đồng môn với nhau, vừa cũng vì muốn dìu dắt các ngươi một hai…

– Nói như vậy thì Trường Sinh cốc bọn này trèo cao sao.

Phạm Diệu Chân lập tức lạnh lùng ngắt lời hắn.

– Phạm cô nương, có câu nói này mạo phạm, thế giới này đã thay đổi rồi, đã không còn là thế giới trước đây nữa, phải dùng ánh mắt mới để nhìn thế giới này. Bằng không, sẽ có một ngày chết như thế nào cũng không biết.

Vạn Thọ thân vương cười âm u, nói rằng:

– Không chỉ Mục thần y mà Phạm cô nương cũng có thể tìm được một tấm chồng tốt. Thái tử Vạn Thọ quốc chúng ta đang có ý định muốn nạp thiếp…

Vạn Thọ thân vương nói năng không còn kiêng kỵ gì nữa.

Tức thì, đệ tử Trường Sinh cốc giận dữ nhìn Vạn Thọ thân vương. Phạm Diệu Chân là đại đệ tử dưới gối Trường Sinh chân nhân, là đại sư tỷ của bọn họ, rất được đồng môn kính nể. Còn Vạn Thọ quốc chỉ là một quốc gia dưới quyền cai quản của Trường Sinh cốc mà thôi. Bây giờ Vạn Thọ quốc dám mạnh miệng nói thái tử của bọn họ muốn nạp Phạm Diệu Chân làm thiếp. Đây là trần tụi khiêu khích quyền uy của Trường Sinh cốc, trần trụi sỉ nhục Trường Sinh cốc bọn họ.

– Nạp ta làm thiếp?

Phạm Diệu Chân không giận mà trái lại còn mỉm cười, cười nói:

– Chỉ bằng cái đồ Hồi Xuân công tử mua danh chuộc tiếng mà cũng muốn nạp ta làm thiếp? Sao không cầm gương cho hắn coi lại bộ dáng của hắn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

– Há, Phạm cô nương, sợ rằng không lâu nữa thì ngươi muốn kiêu ngạo thì cũng không kiêu ngạo nổi. Tới lúc đó, Phạm cô nương muốn làm tiểu thiếp thì cũng không đủ tư cách. Tới lúc đó, gọi ngươi thì ngươi phải tới, đuổi ngươi thì ngươi phải cút…

“Chát!” Vạn Thọ thân vương còn chưa nói hết thì Lý Thất Dạ đã tát một cái thật mạnh lên mặt Vạn Thọ thân vương.

Cái tát này của Lý Thất Dạ quá nhanh đi, giống hệt như tia chớp, Vạn Thọ thân vương không kịp trốn, lập tức bị Lý Thất Dạ tát trúng, đánh hắn hoa mắt chóng mặt, khóe miệng chảy máu tươi.

– Thứ ngu xuẩn, bây giờ chịu cút thì ta còn tha cho mạng chó của ngươi.

Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.

– Ta giết ngươi!

Vạn Thọ thân vương lập tức phẫn nộ. Hắn là thân vương, tay cầm binh quyền, có khi nào từng chịu nhục nhã như thế này chứ. Vì vậy lúc này hắn cực kỳ phẫn nộ, mất hết lí trí.

– Giết!

Vừa ra lệnh xong, đệ tử ở xung quanh Vạn Thọ thân vương rút đao kiếm ra khỏi vỏ. Nháy mắt, ánh đao ánh kiếm bủa giết Lý Thất Dạ.

Đệ tử của Vạn Thọ thân vương không có kẻ yếu. Huống chi bọn họ tinh thông cận chiến, ra tay trong chớp mắt, bủa giết trái phải, phối hợp chặt chẽ không có kẽ hở, ánh đao ánh kiếm ngợp trời, muốn phân thây Lý Thất Dạ.

– Đồ sâu kiếng không biết tự lượng sức mình.

Lý Thất Dạ không hề nhìn tới, thân hình lóe lên, xông tới như một con quái vật khổng lồ.

“Ầm, ầm, ầm” từng tiếng va chạm liên tiếp vang lên. Sau đó tiếng xương vỡ vụn “răng rắc” vang lên không ngừng. Trong nháy mắt này, những đệ tử xung phong bị va chạm toàn thân vỡ vụn, người nghiêm trọng hơn thì lập tức biến thành sương máu.

Mười mấy tên đệ tử bị giết trong nháy mắt, ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có.

– Giết!

Vạn Thọ thân vương điên cuồng hét lên, nhân lúc Lý Thất Dạ đưa lưng về phía mình, thình lình ra tay đánh lén. Một tòa bảo tháp nguy nga như Thái Sơn đập nhanh về phía Lý Thất Dạ. Bảo tháp nổ vang, có thể đụng nát núi sông.

– Trò mèo mà thôi.

Lý Thất Dạ xòe lòng bàn tay túm lấy bảo tháp nguy nga như một ngọn núi lớn, chỉ nghe “răng rác”, bảo tháp bị hắn bóp nát.

Trong lúc bóp nát bảo tháp, Lý Thất Dạ vung tay, cánh tay tựa như một dãy sơn mạch xa xưa dài mười triệu dặm, mạnh mẽ đánh tới.

Tiếng “ầm” nổ vang, Vạn Thọ thân vương lập tức sử dụng tuyệt học, ngăn cản cánh tay của Lý Thất Dạ, thế nhưng không thể thay đổi được gì. Trong tiếng nổ vang, Vạn Thọ thân vương văng ra ngoài, đập mạnh người ra khỏi Trường Sinh cốc.

Vạn Thọ thân vương bị đánh văng ra khỏi Trường Sinh cốc, máu me đầy mình, vô số xương cốt vỡ vụn. Lúc này hắn sợ mất hồn mất vía, dốc hết sức lực bò dậy khỏi lòng đất.

Lúc này không chỉ Vạn Thọ thân vương sợ bể mật mà ngay cả Phạm Diệu Chân cũng sững sờ mở to miệng. Lý Thất Dạ mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của nàng, chỉ vừa nhấc tay thì đã tiêu diệt Vạn Thọ thân vương. Dưới lòng bàn tay của Lý Thất Dạ, Vạn Thọ thân vương yếu ớt không chịu nổi một đòn.

Ngay khi Vạn Thọ thân vương vừa bò dậy thì phía sau hắn truyền tới một giọng nói thản nhiên:

– Xem ra xương cốt của ngươi tương đối cứng, rất lì đòn.

– Ngươi… ngươi… ngươi muốn làm gì?

Lúc này Vạn Thọ thân vương dù muốn kiêu ngạo thì cũng không kiêu ngạo nổi. Hắn sợ sệt tái mày tái mặt, lùi về sau mấy bước. Lúc này hắn biết mình đá phải thiết bản rồi.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Ta làm gì hả? Lúc vui thì ngắm trăng uống trà, chưa đã thì đi chọc ghẹo tiểu cô nương. Nếu như không vui thì giết người, giết thần. Thỉnh thoảng giết ngàn vạn thần linh để giải trí đỡ buồn. Thật không khéo, lúc này đúng lúc ta không vui.

– Ta… ta… ta chính là thân vương Vạn Thọ quốc. Ta… ta… ta tay cầm đại quân ngàn vạn người, là chiến tướng đắc lực nhất của bệ hạ. Ngươi… ngươi… nếu như ngươi dám đụng tới ta thì ngàn vạn đại quân của ta sẽ xua thẳng tới đây, hủy diệt Trường Sinh cốc.

Vạn Thọ thân vương run giọng.

Chương 3210: Tiêu quốc sư (thượng)

– Ngàn vạn đại quân? Rất tốt.

Lý Thất Dạ vô cùng hứng thú, chà sát bàn tay, cười khanh khách nói rằng:

– Còn nhớ khi ta đồ sát ngàn vạn đại quân đã là chuyện mấy năm về trước. Bây giờ nhớ lại, thật là hoài nghiệm. Nhìn cảnh tượng hài cốt chất thành núi, ngửi mùi máu tanh thoang thoảng, thật khiến người ta cảm thấy hưng phấn lạ lùng.

– Nếu như lúc này có ngàn vạn đại quân kéo tới, như vậy ta vừa vặn có thể làm nóng người. Chà chà, lâu quá không giết người, mình mẩy cảm thấy không khỏe, mình mẩy giống như bị rỉ sét vậy.

Nói tới đây, Lý Thất Dạ cười đậm.

Người khác nghe Lý Thất Dạ nói vậy, nhất định cho rằng Lý Thất Dạ chỉ nói đùa mà thôi. Thế nhưng Phạm Diệu Chân khi nghe Lý Thất Dạ nói vậy, nàng không khỏi rùng mình.

Phạm Diệu Chân biết, Lý Thất Dạ không phải đang nói đùa, cũng không có ý đùa giỡn ai, hắn đang nói sự thật. Hắn thật sự giết hơn ngàn vạn người, hắn thực sự giết người thây chất thành núi.

Tưởng tượng cảnh tượng đó, Phạm Diệu Chân không khỏi rùng mình, tên này là người tàn sát ngàn vạn người… Khi nhìn thấy Lý Thất Dạ cười đậm, Phạm Diệu Chân cuối cùng cũng biết nụ cười ác quỷ là gì rồi. Đây chính là nụ cười ác quỷ. Vào lúc này, Lý Thất Dạ mỉm cười còn đáng sợ hơn là phẫn nộ.

– Ngươi… ngươi… ngươi có biết binh lực của Vạn Thọ quốc là số một đạo thống, hơn xa Trường Sinh cốc các ngươi hay không… còn… còn có… sức mạnh mà Vạn Thọ quốc có được, các ngươi không sao tưởng tượng nổi đâu… có một vài người, các ngươi mãi mãi cũng không thể dây vào…

Vạn Thọ thân vương sợ tái mặt tái mày, vừa lùi vừa kêu gào.

Thế nhưng hắn vẫn chưa nói hết thì Lý Thất Dạ đã bóp cần cổ của hắn. Lúc này, Vạn Thọ thân vương dù muốn giãy dụa thì cũng không thể giãy dụa được. Trong tay Lý Thất Dạ, hắn chỉ là sâu kiếng mà thôi.

– Quốc sư, cứu… cứu… cứu ta!

Cuối cùng, Vạn Thọ thân vương sợ bể mật, hét lớn.

“Đùng” trong nháy mắt, bên ngoài Trường Sinh cốc hào quang ngút trời. Sau đó chỉ nghe từng trận kiếm reo “leng keng” vang lên không dứt. Chỉ thấy từng thanh thần kiếm lao khỏi lòng đất, nháy mắt đâm thẳng tới bên ngoài sơn môn Trường Sinh cốc.

Chỉ nghe một tiếng kiếm vang “cheng” vang dài không dứt, vang vọng đất trời. Tức thì, một cây cầu kiếm vắt ngang bầu trời, thiên địa tràn ngập kiếm khí đáng sợ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều giật mình. Không chỉ đệ tử Trường Sinh cốc mà ngay cả tu sĩ, phàm nhân trong các trấn nhỏ ngoài Trường Sinh cốc cũng bị kiếm khí làm giật mình.

“Đùng” một tiếng, uy Chân Thần dâng trào, vút thẳng lên bầu trời như thác nước chảy ngược.

Phải biết rằng nơi này là địa bàn của Trường Sinh cốc. Ở bên ngoài địa bàn Trường Sinh cốc đột nhiên có người bùng nổ uy Chân Thần, lại còn lan khắp bốn phương tám hướng. Như vậy chẳng khác gì khiêu khích quyền uy của Trường Sinh cốc cả.

Ngay lúc này, một ông lão đạp không đi tới, đi lên cầu kiếm. Hắn đi học theo cầu kiếm, đi từng bước một, thoạt nhìn rất chậm thế nhưng tốc độ nhanh kinh người, chớp mắt đã đi tới bên ngoài sơn môn Trường Sinh cốc.

Ông lão này mình mặc áo báu, hai mắt sắc bén như ưng, tóc mây xám trắng, râu ngắn như gai nhím, khí thế hung mãnh, nhất là khí tức Chân Thân trên người hắn càng khiến người khác cảm thấy kính nể.

Lúc này uy Chân Thần trên người ông lão giống như biển gầm, vút thẳng lên trời, hung mãnh cuồn cuộn. Hơn nữa ông lão không hề có ý định thu bớt lại, trái lại còn bỏ mặc khí tức Chân Thần tàn phá vùng không gian này.

Phải biết rằng nơi này là địa bàn của Trường Sinh cốc, càng là trước cửa sơn môn Trường Sinh cốc. Trường Sinh cốc là chính thống của một đạo thống, bất luận là ai, bất luận là môn phái truyền thừa nào, đều phải tôn kính Trường Sinh cốc.

Cho dù Chân Thần mạnh mẽ cách mấy thì đứng ngoài sơn môn Trường Sinh cốc cũng phải thu hồi khí tức của mình, đây là sự tôn trọng dành cho một đạo thống.

Lúc này ông lão này buông trôi khí tức Chân Thần của mình, trần trụi khiêu khích quyền uy của Trường Sinh cốc, thậm chí còn không coi Trường Sinh cốc vào mắt.

– Tiếu Hồng Hạm! Tiếu quốc sư!

Nhìn thấy ông lão dẫm cầu kiếm đi tới, không chỉ tu sĩ ở bên ngoài Trường Sinh cốc giật mình mà ngay cả đệ tử của Trường Sinh cốc cũng lén giật mình.

Lúc này chỉ nghe tiếng “leng keng” vang khắp Trường Sinh cốc, toàn bộ Trường Sinh cốc như gặp đại địch.

Tiếu Hồng Hạm chính là ông lão, ông lão chính là quốc sư Vạn Thọ quốc. Rất lâu trước đây, Tiếu Hồng Hạm là tu sĩ cường đại có tiếng ở Trường Sinh đạo thống, sau này được Vạn Thọ quốc mời chào, được Vạn Thọ quốc coi trọng.

Nhất là sau khi có được đan dược của Vạn Thọ quốc trợ giúp thì đạo hạnh của Tiếu Hồng Hạm tăng mạnh như bay. Rất lâu trước đây đã có lời đồn Tiếu Hồng Hạm đã đăng thiên, trở thành Chân Thần nhất trọng thiên. Thời gian dài sau đó, có người suy đoán Tiếu Hồng Hạm rất có thể đã trở thành Chân Thần nhị trọng thiên.

Bản thân là Chân Thần nhị trọng thiên thế nhưng lại đồng ý đảm nhiệm vị trí quốc sư Vạn Thọ quốc, qua đó có thể thấy được một khía cạnh sức mạnh của Vạn Thọ quốc. Phải biết rằng Vạn Thọ quốc chỉ là một môn phái ở Trường Sinh đạo thống mà không phải toàn bộ Trường Sinh đạo thống, thế nhưng quốc sư của bọn họ lại là Chân Thần nhị trọng thiên, có thể tưởng tượng lão tổ của bọn họ cũng không thua kém là bao.

– Tiếu quốc sư!

Nhìn thấy Tiếu Hồng Hạm xuất hiện ở ngoài cửa sơn môn trong nháy mắt, Vạn Thọ thân vương không khỏi vui vẻ, cảm thấy mình được cứu rồi.

Trong tức thì, rất nhiều con mắt nhìn về phía Lý Thất Dạ. Bất luận tu sĩ bên ngoài hay đệ tử Trường Sinh cốc, rất nhiều người không biết chuyện gì đang xảy ra.

– Tiểu hữu, có chuyện gì thì nói hết chuyện, xin hãy thả thân vương.

Tiếu Hồng Hạm nhìn kỹ Lý Thất Dạ, ánh mắt thâm thúy, không giận mà uy.

– Ngươi nói thả thì thả sao?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Người ta muốn giết, ai có nói gì thì cũng vô dụng.

– Tiểu hữu, ngươi phải suy nghĩ thiệt kỹ.

Tiếu Hồng Hạm nói chậm:

– Tục ngữ nói rất hay, hai nước tranh chấp không giết sứ giả, thân vương chỉ là người truyền lời mà thôi. Lại nói, cách làm tùy tiện của tiểu hữu sẽ đẩy Trường Sinh cốc vào ngọn lửa chiến tranh, như vậy không quá khôn ngoan.

– Thật ư? audio coi am

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Ngọn lửa chiến tranh sao… ta rất thích. Trước giờ chỉ có ta đốt lên ngọn lửa chiến tranh cho người khác, còn người dám đốt lên ngọn lửa chiến tranh với ta, sợ rằng chán sống rồi.

– Tiểu hữu, e rằng ngươi sẽ không gánh chịu nổi hậu quả của việc này đâu. Bây giờ dừng cương trước bờ vực vẫn còn kịp, nếu như chém giết sứ giả của Vạn Thọ quốc thì là tuyên chiến với Vạn Thọ quốc. Chuyện này ngươi không thể làm chủ, hãy mời Trường Sinh chân nhân đứng ra làm chủ…

Tiếu Hồng Hạm lạnh mặt.

Lý Thất Dạ xua tay, cắt ngang lời hắn, nói rằng:

– Vạn Thọ quốc mà thôi, chưa đủ thành đạo. Chuyện nhỏ như vậy không cần cốc chủ đứng ra, một mình ta là đủ rồi. Tiêu diệt Vạn Thọ quốc các ngươi, chỉ là chuyện nhỏ như ăn cháo.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ