1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 638 [Chương 3186 đến Chương 3190]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 638 [Chương 3186 đến Chương 3190]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3186: Ngôi sao hỏa nguyên

Có tiếng “vù vù vù” vang lên. Khi lửa của tất cả hỏa nguyên chảy vào ngọn lửa màu bạc thì ngọn lửa màu bạc lập tức bành trướng. Hơn nữa nó không còn là ngọn lửa màu bạc nữa. Sau khi nó dung hợp hàng nghìn, hàng vạn hỏa nguyên thì cả màu sắc lẫn hình dạng của nó đều phát sinh biến hóa.

Khi lửa của tất cả hỏa nguyên chảy vào ngọn lửa màu bạc hồi lâu, ngọn lửa trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ lớn hơn gấp mười lần. Lúc này ngọn lửa cũng không còn mang màu bạc mà biến hóa thành đủ loại màu sắc, khi thì lạnh như lưu ly, khi thì nhiệt như long viêm, khi nhì trong như hàn hỏa…

Hơn nữa đóa hỏa diễm này không ngừng biến ảo đủ loại hình dáng, khi thì như nước chảy xuôi, khi như lượn lờ như tinh linh, khi thì tức giận như bão táp…

“Hô” một tiếng. Khi hỏa diễm trong tay Lý Thất Dạ đủ lớn mạnh, ngôi sao hỏa nguyên ngừng tuôn trào hỏa diễm, tất cả hỏa nguyên bình tĩnh trở lại, vội vàng quay trở về vị trí của mình. Lúc này ngôi sao hỏa nguyên trở nên yên tĩnh, hỏa diễm của ngôi sao hỏa nguyên không chút thay đổi, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vũ Băng Ngưng không khỏi nhìn hỏa diễm trong tay Lý Thất Dạ, nói rằng:

– Ngươi tới đây là vì để thu thập hỏa diễm của tất cả hỏa nguyên sao?

Không còn nghi ngờ, ngọn lửa trong tay Lý Thất Dạ đã có thần thông của ngàn vạn loại hỏa nguyên. Tuy chỉ là một hỏa nguyên thế nhưng nó có thể biến hóa ra bất kỳ loại lửa nào.

– Nói đúng, nhưng cũng không đúng.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Hỏa nguyên này của ta đúng thật là tinh túy của ngàn vạn loại hỏa nguyên, có thể biến hóa thành bất kỳ loại hỏa nguyên nào, thế nhưng nó không phải thu thập. Trên thực tế bản thân nó cũng là một loại hỏa nguyên, nó luôn tồn tại bên trong các hỏa nguyên khác. Lúc này ta chỉ gắn kết chúng nó lại, trả cho nó hình dáng ban đầu mà thôi.

– Nó tồn tại bên trong các loại hỏa nguyên khác?

Vũ Băng Ngưng không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ thế gian này lại có một loại hỏa nguyên ẩn núp trong các loại hỏa nguyên khác, nói ra cũng không ai tin.

– Hỏa nguyên này gọi là Vạn Hỏa Cổ Loại, vạn cổ hiếm thấy. Nó có thể núp vào bất cứ hỏa nguyên nào. Thế nhưng muốn nắm giữ Vạn Hỏa Cổ Loại thì phải tới những nơi như thế này để gắn kết nó lại. Bằng không, cho dù ngươi tìm được ngọn lửa này thì cũng chỉ tàn khuyết mà thôi.

Lý Thất Dạ cười.

Nghe Lý Thất Dạ giải thích, Vũ Băng Ngưng vẫn còn giật mình. Vạn Hỏa Cổ Loại có thể diễn hóa ra lửa của bất kỳ loại hỏa nguyên nào. Hỏa nguyên này là hỏa nguyên trong mơ của mọi dược sư. Hỏa nguyên này chính là bảo vật vô giá.

– Đi thôi.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ gọi Vạn Lô Thần trở về.

Vạn Lô Thần kêu to một tiếng, cuối cùng có hơi không tình nguyện quay về lòng bàn tay Lý Thất Dạ. Cho dù vậy, trong lúc rời đi, nó vẫn quay đầu lại há rộng miệng, chỉ nghe một tiếng “ộp”, miệng ngặm đầy hỏa nguyên.

Nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của Vạn Lô Thần, Vũ Băng Ngưng có hơi dở khóc dở cười.

Trong lúc rời đi, Vũ Băng Ngưng không khỏi ngẩng đầu nhìn ngôi sao hỏa nguyên.

– Thì ra bảo vật vô thượng trong truyền thuyết chính là ngôi sao hỏa nguyên.

Vũ Băng Ngưng cuối cùng cũng biết bảo vật vô thượng trong truyền thuyết là cái gì.

– Không sai.Nguồn truyện audio Podcast

Lý Thất Dạ cười nói:

– Chính là nó. Ngươi tới đây, ngươi có thể có được bất kỳ loại hỏa nguyên nào mà ngươi muốn có. Đương nhiên, tiền đề là ngươi phải có thực lực, phải hiểu được huyền cơ của nơi này thì mới có thể đi tới nơi này. Bất kể hỏa nguyên gì thì cũng đều là một phần của ngôi sao hỏa nguyên, sau khi ngươi đi tới nơi này thì có thể mang đi một hoặc một vài hỏa nguyên, thế nhưng ngươi không thể mang đi ngôi sao hỏa nguyên.

Vũ Băng Ngưng nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu vì sao trong truyền thuyết ngay cả thủy tổ như Dược Tiên cũng không thể nhìn thấu huyền cơ của nơi này, cũng không thể lấy được bảo vật vô thượng ở Hỏa Nguyên chi địa. Trên thực tế, chưa hẳn Dược Tiên không hiểu huyền cơ, mà bởi vì chí bảo vô thượng ở Hỏa Nguyên chi địa vốn không thể mang đi.

Sau cùng, Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng rời khỏi thế giới này, quay trở lại Hỏa Nguyên chi địa. Khi đặt chân lên mặt đất, Vũ Băng Ngưng không khỏi thở dài. Có mấy ai biết rằng Hỏa Nguyên chi địa có thể đi thông tới một thế giới khác chứ.

– Ngươi muốn đi đâu?

Vừa đặt chân lên mặt đất, Vũ Băng Ngưng liền hỏi.

– Trường Sinh Cốc.

Lý Thất Dạ nhìn xa xăm, nói chậm:

– Đi Trường Sinh Cốc một chuyến.

– Há, ta nghe nói Trường Sinh Cốc mỹ nữ nhiều như mây, ai nấy đều như hoa như ngọc. Có khi nào ngươi thèm thuồng mỹ nữ Trường Sinh Cốc chăng?

Vũ Băng Ngưng lườm Lý Thất Dạ, nói giận dữ.

– Ngươi nói đúng.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Trái ôm phải ấp, hưởng hết phúc của đời người, cuộc sống tươi đẹp biết bao.

– Chết đi.

Vũ Băng Ngưng nghe Lý Thất Dạ nói vậy thì giận nghiến răng, dẫm mạnh lên mũi chân Lý Thất Dạ. Dường như nghĩ lại vẫn chưa thấy hết giận nên dẫm thêm một cước.

– Ái ui, nữ võ thần của chúng ta ghen kìa.

Lý Thất Dạ nhìn dáng vẻ của nàng, cười chọc ghẹo:

– Nữ võ thần cao lãnh của chúng ta ghen à nha, dáng vẻ này vô cùng đẹp đẽ, đẹp không sao tả nổi, khiến ta tim đập thình thịch.

– Bớt ba hoa, ai ghen chứ, chớ nằm mơ ban ngày.

Vũ Băng Ngưng giận rát mặt, lập tức đi ra đằng trước, rất giống chạy trối chết.

Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, đi theo đằng sau Vũ Băng Ngưng.

Thế nhưng, khi bọn họ vừa rời khỏi Hỏa Nguyên chi địa thì chỉ trong nháy mắt, chỉ nghe “đùng đùng đùng”, một nhánh thiết kỵ chạy tới như bay, chớp mắt vọt tới trước mặt Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng.

Nhánh thiết kỵ này khí thế như cầu vồng, ác liệt hung mãnh, vừa nhìn là biết là một đội quân mạnh mẽ có thể quét ngang bát phương. Nhất là chữ Vũ rồng bay phượng múa thêu trên tinh kỳ càng khiến người ta phải rùng mình. Người nhận ra tinh kỳ này đều sẽ nhượng bộ lui binh.

– Chu Tương võ đình!

Hễ ai nhìn thấy tinh kỳ này đều sẽ rít lạnh. Bọn họ biết tinh kỳ này có ý nghĩa như thế nào. Nó đại biểu có lão tổ Chu Tương võ đình đích thân tới.

Chu Tương võ đình có uy danh hiển hách ở Vạn Thống giới. Có người từng nói thực lực của Chu Tương võ đình hơn xa Bàn Long đạo thống, thậm chí có thể sánh ngang với Dương Minh giáo. Thực lực của nó có thể xếp vào ba vị trí đầu ở Vạn Thống giới.

Lão tổ Chu Tương võ đình đích thân tới, cực kỳ kinh khủng.

Thế nhưng khi nhìn thấy nhánh thiết kỵ này dừng trước Vũ Băng Ngưng, rất nhiều người thở phào. Bởi vì Vũ Băng Ngưng là truyền nhân của Chu Tương võ đình, nàng từng chấp chưởng quân đoàn của Chu Tương võ đình. Vì vậy bây giờ một nhánh thiết kỵ đi theo Vũ Băng Ngưng xuất hiện ở Hỏa Nguyên chi địa cũng không mấy là lạ.

Nếu không, một nhánh thiết kỵ mạnh như thế này đột nhiên xuất hiện ở bên trong đạo thống Trường Sinh Cốc, chuyện này không phải là điềm tốt.

Chương 3187: Tạm thời chia tay

– Điện hạ —

Nhánh thiết kỵ này chạy tới trước mặt Vũ Băng Ngưng, quỳ lên mặt đất, cùng nhau hô lên.

Nhìn thấy nhánh thiết kỵ này, Vũ Băng Ngưng không khỏi nhíu mày lại, nói rằng:

– Vũ tướng quân, vì sao các ngươi lại ở chỗ này?

– Bẩm điện hạ, chúng ta tới đây nghênh đón điện hạ hồi triều.

Tướng quân cầm đầu vội vàng cung kính trả lời Vũ Băng Ngưng.

Nghe vậy, Vũ Băng Ngưng không khỏi tối mặt. Sau khi nàng theo Lý Thất Dạ tới Hỏa Nguyên chi địa, nàng từng gửi tin tức về Chu Tương võ đình. Nàng chỉ nói với các lão tổ rằng nàng đã an toàn rời khỏi Cuồng Đình đạo thống. Nàng cũng không ngờ quân đoàn của Chu Tương võ đình lại tới đây nhanh như vậy.

Vũ Băng Ngưng hít sâu một hơi, ổn định tâm thần của mình, nói chậm:

– Vũ tướng quân, tới lúc nên về thì ta sẽ về, không cần Vũ tương quân lo lắng.

Vị tướng quân quỳ trên mặt đất mở miệng muốn nói, thế nhưng lại không biết nên nói gì.

– Băng nhi, bên ngoài hiểm ác, tạm thời về triều nghỉ ngơi cái đã.

Lúc này, một giọng nói già nua vang lên. Chỉ thấy có đệ tử nâng một cỗ kiệu, bên trong cỗ kiệu ngồi một lão già. Đây là một vị Chân Thần cấp bậc lão tổ, sắc mặt của hắn tái nhợt, khí sắc kém cỏi, thế nhưng đôi mắt vẫn sáng sủa.

– Lão tổ —

Nhìn thấy vị lão tổ này, Vũ Băng Ngưng không khỏi giật mình. Vị lão tổ này chính là lão tổ đã từng tham gia liên quân tấn công Cuồng Đình đạo thống.

– Nghe ngươi bình an trở về, ta đặc biệt tới đây đón ngươi.

Vị lão tổ này nhìn thấy Vũ Băng Ngưng bình yên vô sự, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ngày đó tuy rằng còn sống rời khỏi Cuồng Đình đạo thống, thế nhưng hắn cũng bị thương rất nặng. Trên thực tế, không chỉ một mình hắn bị thương mà tất cả những lão tổ khác đều bị Lý Thất Dạ làm bị thương rất nặng. Sau khi bọn họ trở về thì vội vàng bế quan chữa thương, tránh để lại di chứng.

Thế nhưng sau khi nghe Vũ Băng Ngưng trở về thì vị lão tổ bị thương này lại xuất quan, đích thân tới đón Vũ Băng Ngưng. Dù sao bọn họ có thể sống sót rời khỏi Cuồng Đình đạo thống, Vũ Băng Ngưng có công rất lớn. Vì vậy dù vị lão tổ này bị thương thì cũng tới đây tiếp đón Vũ Băng Ngưng.

Vũ Băng Ngưng đổi sắc. Chuyện gì nên đến cũng phải đến. Nàng hít sâu, nói chậm:

– Kinh động lão tổ, khiến lão tổ bôn ba vì ta, Băng Ngưng thấy thẹn trong lòng. Thế nhưng ta tạm thời có việc, ngày khác sẽ về đạo thống.

– Như vậy không ổn lắm.

Lão tổ vừa nghe Vũ Băng Ngưng nói vậy, vội vàng nói:

– Đạo thống không thể thiếu ngươi dù chỉ một ngày, ngươi mau theo ta trở về, tránh cho ngày càng rắc rối.

Lão tổ nói vậy khiến Vũ Băng Ngưng sầm mặt. Lòng nàng không muốn quay về Chu Tương võ đình, quay về rồi thì sẽ không thể thoát khỏi phiền não.

– Sao hả, muốn cướp người hả?

Ngay khi Vũ Băng Ngưng sầm mặt thì Lý Thất Dạ ở đằng sau nàng đứng dậy, nói nhàn nhã:

– Muốn cướp người, phải hỏi ta có đồng ý hay không đã.

Đệ tử của Chu Tương võ đình không nhận ra Lý Thất Dạ, thế nhưng vị lão tổ này lại nhận ra Lý Thất Dạ. Ngày đó hắn suýt nữa đã chết trong tay Lý Thất Dạ.

– Là ngươi —

Vị lão tổ này vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ, lập tức giật mình, sắc mặt vốn tái nhợt lập tức trắng bệch, dáng vẻ như lâm đại địch, vung tay lên.

“Leng keng” trong nháy mắt, các đệ tử của Chu Tương võ đình rút đao kiếm khỏi vỏ, lập tức vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, lập tức bao vây Lý Thất Dạ. Không thể không thừa nhận đệ tử Chu Tương võ đình được huấn luyện nghiêm chỉnh, phản ứng cực nhanh, không hổ là đệ tử của đạo thống nhất lưu.

– Muốn đánh nhau sao?

Lý Thất Dạ nhìn cao thủ Chu Tương võ đình vây nhốt xung quanh, cười nhạt:

– Ta có thể phụng bồi bất cứ lúc nào.

Lúc này, lão tổ Chu Tương võ đình tái mét mặt mày, kêu đệ tử lui xuống. Hắn biết đệ tử cùng cường giả bình thường không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, nhiều người hơn nữa cũng phải chịu chết.

– Tôn giá, ta không có ý gì khác, Chu Tương võ đình chỉ muốn đón đệ tử trở về mà thôi, ta tin chắc tôn giá là người biết giữ lời hứa.

Cuối cùng, vị lão tổ này hít sâu, nói chậm.

Vị lão tổ này biết lúc này dù đánh nhau với Lý Thất Dạ thì cũng không thể giải quyết vấn đề, nếu như đánh nhau thì bọn họ không có phần thắng.

– Ta sẽ không ngăn cản.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Nếu như nàng muốn trở về thì có thể trở về bất cứ lúc nào, nhưng nếu nàng không muốn trở về, ai muốn ép buộc nàng thì phải hỏi ta có đồng ý hay không đã.

Lý Thất Dạ nói vậy lập tức khiến vị lão tổ này nghẹn lời, hắn cưỡi hổ khó xuống, chỉ biết nhìn Vũ Băng Ngưng.

Nếu như lúc này bọn họ nhất quyết cướp người từ tay Lý Thất Dạ thì khó thoát khỏi một trận huyết chiến.

– Ta về.

Cuối cùng, Vũ Băng Ngưng hít sâu một hơi, nói trịnh trọng:

– Ta theo lão tổ về đạo thống!

Nghe Vũ Băng Ngưng nói vậy, vị lão tổ này mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim thắt chặt của hắn buông lỏng.

– Nha đầu, nếu như ngươi không muốn trở về thì không cần phải trở về. Chỉ cần có ta thì không có bất kỳ ai có thể ép ngươi làm bất kỳ chuyện gì.

Lý Thất Dạ xoa nhẹ lên mái tóc của Vũ Băng Ngưng.

– Ta biết.

Vũ Băng Ngưng thản nhiên đón nhận ánh mắt của Lý Thất Dạ, trịnh trọng gật đầu, nói rằng:

– Trốn tránh không phải là cách, ta sẽ đi giải quyết nó.

Theo Vũ Băng Ngưng, chuyện gì tới thì cũng sẽ tới, nàng trốn hoài cũng không phải cách, cho nên nàng phải quay về Chu Tương võ đình, muốn tự mình giải quyết.

– Cũng được, vậy thì đi đi.

Lý Thất Dạ xoa mái tóc mềm mại của nàng, nói rằng:

– Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại, chỉ cần ngươi cần thì ta sẽ có mặt.

Nói tới đây, hắn điểm vào mi tâm Vũ Băng Ngưng.

Chỉ nghe “vù” một tiếng, mi tâm của Vũ Băng Ngưng dập dờn sóng ánh sáng. Đây là dấu ấn Lý Thất Dạ để lại trên người Vũ Băng Ngưng, chỉ cần Vũ Băng Ngưng muốn hoặc gặp phải tai nạn thì giống như Lý Thất Dạ nói, hắn sẽ xuất hiện.

Vũ Băng Ngưng nhìn Lý Thất Dạ thật lâu. Lúc này, nàng không kiềm chế được nắm chặt tay Lý Thất Dạ, trong lòng không nỡ. Nàng nắm bàn tay thô ráp của Lý Thất Dạ thật chặt, không biết sau lần tạm biệt này thì phải mất bao lâu thì mới có thể gặp lại.

– Ta đi đây.

Cuối cùng, Vũ Băng Ngưng cắn răng, xoay người rời đi, đi vào trong quân đoàn Chu Tương võ đình.

“Giá —” Vũ Băng Ngưng nhảy lên chiến mã, không hề quay đầu nhìn lại, giục ngựa rời đi. Chúng đệ tử trong quân đoàn lập tức chạy theo nàng.

Nhìn thấy Vũ Băng Ngưng giục ngựa rời đi, lão tổ Chu Tương võ đình mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn bình tĩnh lại, ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói chậm:

– Chúng ta từng có hiểu lầm với tôn giá, hôm nay coi như xóa sạch hiềm khích trước kia. Ngày khác tôn giá có rãnh thì hoan nghênh tôn giá tới Chu Tương võ đình uống trà.

Đương nhiên, vị lão tổ này chỉ nói khách sáo mà thôi.

– Ta cũng hy vọng sẽ có ngày tới Chu Tương võ đình các ngươi. Thế nhưng khi đó các ngươi nên khấn ta đi uống trà, chứ ta mà đi đại khai sát giới thì tin chắc Chu Tương võ đình không có ai có thể ngăn cản ta được!

Lý Thất Dạ cười nhạt.

Chương 3188: Trường sinh chân nhân (thượng)

Câu nói này khiến lão tổ biến sắc. Câu nói này quá hung hăn bá đạo, hắn không cách nào phản bác. Đối mặt với hung nhân như vậy, hắn không thể dám nói dữ câu nào, bởi vì ở trước mặt hung nhân như vậy, nói dữ cách mấy thì cũng có vẻ mềm yếu.

– Con người của ta không hẳn đã thích đánh đánh giết giết.

Lý Thất Dạ nhìn lão tổ biến sắc, nói hời hợt:

– Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng, nha đầu nhà các ngươi có Lý Thất Dạ ta che chở, ta không thèm điếm xỉa tới chuyện chó má của Chu Tương võ đình các ngươi. Thế nhưng, hôm nay nha đầu theo ngươi trở về nên hãy nhớ kỹ câu nói này của ta. Nha đầu khỏe mạnh rời khỏi ta nên ta muốn nàng khỏe mạnh trở về, nếu như bị thương hại hay bị oan ức thì chớ trách ta không nhắc nhở các ngươi. Một khi ta giận rồi thì trời đất khóc, quỷ thần gào! Tự các ngươi xem xét mà làm.

Uy hiếp trắng trợn như vậy khiến không ít đệ tử ở bên cạnh lão tổ biến sắc, không khỏi căm tức nhìn Lý Thất Dạ. Chu Tương võ đình bọn họ có từng bị ai uy hiếp bao giờ. Tất nhiên, những đệ tử này không biết Lý Thất Dạ đáng sợ như thế nào.

Bị uy hiếp, lão tổ không hề tức giận. Hắn hít sâu, nói chậm:

– Lời nói của tôn giá, chúng ta sẽ nhớ kỹ.

– Vậy thì cút đi cho ta. Nhân lúc ta chưa đổi ý, mau cút đi. Bằng không thì đừng hòng ai rời khỏi nơi này.

Lý Thất Dạ đứng chắp tay, khí thế lăng nhân.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn xa xăm, cuối cùng thở dài một hơi.

Đương nhiên, với hắn thì chút phiền muộn của Vũ Băng Ngưng chẳng là cái thá gì hết. Chỉ cần hắn ra tay thì có thể dẹp yên tất cả, phiền muộn sẽ được giải quyết dễ dàng.

Thế nhưng phải xem Vũ Băng Ngưng có chịu dùng võ lực giải quyết hay không, phải xem nàng có nguyện ý ầm ĩ với trưởng tối tông môn hay không.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ thở nhẹ, đi về hướng Trường Sinh Cốc.

Lý Thất Dạ đi Trường Sinh Cốc là có mục đích riêng, không phải vì mỹ nữ như Vũ Băng Ngưng nói.

Lần này đến Trường Sinh Cốc là bởi vì Trường Sinh Cốc có thứ mà hắn cần. Trường Sinh Cốc… năm đó Dược Tiên dám lấy hai chữ “Trường Sinh” để đặt tên, không phải bởi vì Trường Sinh Đan do Dược Tiên luyện ra có một không hai mà do đằng sau hai chữ “Trường Sinh” có một tầng ý nghĩa sâu hơn… đằng sau nó có huyền cơ thâm ảo.

Lý Thất Dạ đi Trường Sinh Cốc là vì huyền cơ đằng sau hai chữ “Trường Sinh”, đây mới là thứ mà hắn cần. Bằng không, chỉ bằng Trường Sinh Đan của Trường Sinh Cốc, hắn không coi vào đâu.

Lý Thất Dạ rời khỏi Hỏa Nguyên chi địa, đi đến Trường Sinh Cốc. Thế nhưng hắn còn chưa kịp tới Trường Sinh Cốc thì trên đường gặp phải một đạo nhân.

Đây là một nữ đạo nhân, hơn nữa còn là một nữ đạo nhân cực kỳ xinh đẹp. Nữ đạo nhân này thoạt nhìn đã có ba mươi, đạo bào mặc trên người rộng thùng thình, phiêu dật theo gió. Thế nhưng cho dù đạo bào rộng cách mấy thì cũng không thể che khuất được đường cong lung linh của nàng. Khi đạo bào phiêu dật theo gió thì chỉ thấy lên xuống chập trùng, ý nhị như một viên minh châu bị phủi bụi giữa trần thế. Phần ý nhị này khiến người ta cứ muốn ngắm mãi, hơn nữa còn là ngắm mãi không chán.

Nữ đạo sĩ tóc giấu tóc dưới đấu bồng, hào hiệp không sao nói hết bằng lời. Nữ đạo sĩ này, bất luận lúc nào cũng có thể khiến người ta phải sáng mắt.

Nữ đạo sĩ mặt như trăng, mắt như sao, mày như liễu, dung nhan tuy không kinh diễm thế nhưng lại khiến người ta ngắm mãi không chán. Vẻ đẹp của nàng là vẻ đẹp tinh tế, mỗi lần ngắm nàng thì sẽ thấy được những vẻ đẹp không giống nhau.

Nữ đạo sĩ này vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ, liền chắp tay hợp thành chữ thập, nói rằng:

– Vô lượng thiên tôn, diệu tai, diệu tai.

Thấy nữ đạo sĩ chắp tay, Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, cũng chắp tay thành chữ thập, nói rằng:

– Phật Tổ từ bi, thiện tai, thiện tai.

Nếu như có người thứ ba ở đây thì nhất định sẽ cười Lý Thất Dạ rụng răng. Phật, Đạo vốn bất hòa, Lý Thất Dạ không phải đệ tử Phật gia thế nhưng lại làm Phật lễ, chẳng phải có ý muốn khó dễ người ta sao?

Thế nhưng nữ đạo sĩ không hề quan tâm, động tác vẫn xuôi thuận, mỉm cười nói rằng:

– Thí chủ, nhà ngươi có duyên với ta.

Khi nữ đạo sĩ xinh đẹp mỉm cười, tựa như xuân về, ấm áp hòa tan lòng người.

Lý Thất Dạ cũng cười nói:

– Đạo trưởng, chúng ta thật sự có duyên. Giữa ta với đạo trưởng có phải nên có một hồi tạo hóa không.

– Có gì không được.

Nữ đạo sĩ mỉm cười, dịu dàng như ngọc, ấm áp lòng người, thoải mái không sao nói ra lời, khiến người ta cảm thấy rất gần gũi.

– Thế thì ta hóa duyên một người vợ, nữ đạo trưởng làm đạo lữ của ta thấy sao?

Lý Thất Dạ chắp tay chữ thập, cười tủm tỉm nói.

Quá đột ngột, nếu như người khác nghe thấy thì nhất định cho rằng Lý Thất Dạ điên rồi. Huống chi nữ đạo sĩ này có lai lịch kinh người, địa vị cực kỳ đáng sợ, không ngờ lại có người dám ăn nói như vậy với nàng, đúng là chán sống rồi.

– Thí chủ quá thẳng thắng.

Nữ đạo sĩ không tức giận, mỉm cười nói.

– Đúng, con người ta rất thẳng thắng.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói chậm:

– Nếu như đạo trưởng đã nói ta có duyên với ngươi thì tục ngữ có câu, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nếu như đã hữu duyên thì cần gì phải câu nệ tiểu tiết. Đạo trưởng, về nhà ta, ta cần một người vợ.

– Vì sao nhất định muốn bần đạo theo thí chủ về, tại sao thí chủ không theo bần đạo về.

Nữ đạo sĩ chớp mắt, đôi mắt dịu dàng tựa như biết nói. Khi nàng chớp mắt, phong tình không sao nói cho hết.

Nữ đạo sị nói:

– Thí chủ cũng không phải tục nhân, chắc sẽ không nói rằng cưới gà theo gà, cưới chó theo chó đâu nhỉ. Chi bằng thí chỉ theo ta về Trường Sinh Cốc?

– Theo ngươi về Trường Sinh Cốc ư.

Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, sờ sờ cằm, nhìn thật kỹ nữ đạo sĩ này.

Nữ đạo sĩ đón nhận ánh mắt của Lý Thất Dạ, thản nhiên tự tại. Đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu vô cùng tao nhã.

– Đúng là một ý kiến không tồi.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Theo ngươi về Trường Sinh Cốc thì không biết có phúc lợi gì? Trường Sinh Cốc các ngươi có mỹ nữ không?

– Trường Sinh Cốc ta mỹ nữ như mây. Thí chủ tới rồi, có thể nói trái ôm phải ấp, chúng tinh phủng nguyệt, vô cùng tiêu dao.

Nữ đạo sĩ nói hài hước.

Nếu như có người thứ ba ở đây nghe vậy thì chắc chắn sẽ sợ hãi giật mình, chắc chắn sẽ bị nữ đạo sị dọa hốc mồm. Bởi vì thân phận của nữ đạo sĩ này rất động trời, câu nói này hoàn toàn không giống nói ra từ miệng nàng mà giống như tú bà Di Hồng Lâu đang kiếm khách.

– Đạo trưởng nói vậy làm con tim ta đập thình thịch, xem ra đạo trưởng thật sự có duyên với ta.

Lý Thất Dạ chắp tay thành chữ thập, cười nói:

– Ứng với câu đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Lý Thất Dạ ta thật sự thích như vậy.

– Diệu tai, diệu tai.

Chương 3189: Trường sinh chân nhân (hạ)

Nữ đạo sĩ chắp tay thành chữ thập, nói rằng:

– Bần đạo Trường Sinh chân nhân, thơ viết sở ngôn thị cực, ngươi với ta thật sự có duyên, nếu không có duyên thì sẽ không thể gặp gỡ giữa biển người mênh mông.

Trường Sinh chân nhân… nếu như có người thứ ba nghe được đạo hiệu này thì nhất định sẽ sợ hãi giật mình. Trường Sinh chân nhân chính là cốc chủ Trường Sinh Cốc, cũng là người cầm quyền hiện nay của đạo thống Trường Sinh Cốc.

Thử nghĩ mà xem, người cầm quyền một đạo thống, cao thượng biết mấy. Hơn nữa Trường Sinh chân nhân còn là một trong hai đại chân nhân hiện nay ở Vạn Thống giới.

Phải biết, người cầm quyền đạo thống Trường Sinh Cốc không phải người mà hoàng đế Cuồng Đình đạo thống có thể so sánh, dù sao thì Cuồng Đình đạo thống cũng đã suy sụp.

Trường Sinh chân nhân là người cầm quyền Cuồng Đình đạo thống, là một trong hai đại chân nhân của Vạn Thống giới. Nàng nổi danh ngang với giáo chủ Dương Minh Giáo Dương Minh tán nhân. Đạo hạnh của nàng sâu không lường được, không một ai biết cụ thể đạo hạnh của nàng ra sao.

Trường Sinh chân nhân ở Vạn Thống giới rất được tôn trọng. Nếu như để người khác biết chuyện này thì nhất định sẽ giật bắn người.

Thế nhưng Trường Sinh chân nhân không trách móc, vẫn rộng rãi như cũ, khôi hài tự tại. Không thể không thừa nhận, lòng dạ của Trường Sinh chân nhân, thế nhân không thể so sánh.

– Duyên phận này đúng là quá khéo.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nhàn nhã nói:

– Ta đang tính đi đầu quân Trường Sinh Cốc các ngươi, không ngờ lại gặp đạo trưởng ở ngay đây. Duyên phận như thế này, đúng là được định sẵn trong cõi u minh. Duyên phận tốt như vậy, đạo trưởng có muốn tay trong tay đi chung đường với ta không.

– Có duyên thì chắc chắn có cơ hội.

Trường Sinh chân nhân mỉm cười. Phong thái khi cười của nàng quá đẹp, khiến người ta ngắm mãi không chán. Cái chớp mắt ấy, sâu sắc không sao nói ra lời.

Trường Sinh chân nhân nói chậm:

– Chờ ta hiểu hết sự đời thì đồng hành với thí chủ cũng không muộn.

– Nói như vậy, đạo trưởng không muốn đi chung đường với ta đến Trường Sinh Cốc?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Như vậy là vì chuyện gì đáng để cao nhân như đạo trưởng xuống núi vào trần vậy?

– Chỉ là chuyện tầm thường trên cõi đời, chỉ là công danh lợi lộc, chỉ là phiền não mà thôi.

Trường Sinh chân nhân nói chậm:

– Người đường xa, đứng nhìn từ xa. Người nóng lòng, thường dễ xao động. Dõi nhìn hồng trần cảm thấy có xao động, vì vậy bần đạo ra ngoài một lần.

– Cần ta đi chung với đạo trưởng không?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Con người của ta trước nay rất thích đi theo cổ vũ náo nhiệt, nhất là với những người có duyên như đạo trưởng thì càng tình nguyện phụng bồi.

– Điều mà thí chủ mong muốn không phải là hồng trần. Điều mà thí chủ nhìn xa, chính là bầu tròi trong vắt trên đỉnh đầu chúng ta. Việc tầm thường ở thế gian làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của thí chủ chứ. Việc vặt vãnh dường này, một mình bần đạo làm là được.

Trường Sinh chân nhân cười tủm tỉm.

– Thế thôi, ta không miễn cưỡng.

Lý Thất Dạ nửa nghiêm túc, nửa đùa giỡn, nói rằng:

– Nếu như đạo trưởng cần ta thì cứ việc dặn dò, ta hết sức vui lòng giúp đạo trưởng chống đỡ đại thế.

– Bần đạo xin nhận, cảm kích khôn cùng.

Trường Sinh chân nhân mỉm cười, nói chậm:

– Sao thí chủ không vào Trường Sinh Cốc chợp mắt trước, vui đùa với đệ tử trong cốc, ngày khác chờ ta trở lại, sẽ luận bàn đại đạo với thí chủ được không?

– Vào Trường Sinh cốc các ngươi ư.

Lý Thất Dạ cười cợt, nhìn Trường Sinh chân nhân, nói chậm:

– Không biết đạo trưởng sẽ cho ta danh phận gì? Có phải nên cho ta danh phận đạo lữ hay không?

– Thí chủ nói quá sớm.

Trường Sinh chân nhân không hề tức giận, cười nói:

– Vị trí đệ tử thủ tịch của Trường Sinh Cốc, không biết thí chủ có hứng thú không? Đương nhiên thí chủ cũng có thể trải nghiệm trước, nếu như thấy không thích thì ngày khác quyết định cũng không muộn.

Nếu như có ai đó nghe được thì chắc chắn sẽ bị lời nói của Trường Sinh chân nhân dọa hốc mồm. Đệ tử thủ tịch Trường Sinh Cốc là một vị trí quyền cao chức trọng, người ngồi lên vị trí này, tương lai chắc chắn có thể tiếp quản quyền hành của đạo thống Trường Sinh Cốc, có thể nói là một vị trí tay cầm quyền to.

Vị trí như vậy, ở bất kỳ đạo thống nào, cho dù là đệ tử ở trong đạo thống, cũng phải trải qua nhiều lần bàn bạc thì mới có thể quyết định được.

Bây giờ Trường Sinh chân nhân lại dứt khoát đưa vị trí này cho một người ngoài. Một khi người ngoài biết chuyện thì nhất định sẽ sợ giật mình.

Thế nhưng lúc này Trường Sinh chân nhân rất điềm tĩnh, rất tùy ý, nhẹ như mây gió. Dường như nàng không phải đưa ra một vị trí quan trọng mà chỉ là một vị trí bình thường mà thôi.

– Đệ tử thủ tịch ư.

Lý Thất Dạ vuốt cằm, cười nói:

– Nói vậy, tình yêu thầy trò đúng là mê người, khiến ta ngứa ngáy trong lòng.

– Nói như vậy, thí chủ đồng ý sao?

Trường Sinh chân nhân cười nói.

– Thì đã sao chứ? Thế tục chỉ là mây bây, có chuyện thú vị như vậy, làm sao ta có thể bỏ qua.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Đệ tử thủ tịch thì đệ tử thủ tịch. Để ta tham quan phong cảnh kiều diễm của Trường Sinh Cốc các ngươi.

Trường Sinh chân nhân lấy ra một phần công hàm, đưa cho Lý Thất Dạ, nói rằng:

– Cầm công hàm này đi vào Trường Sinh Cốc, tự nhiên sẽ có người tiếp đãi ngươi. Nếu chờ được ta trở lại thì mọi chuyện đều có thể bàn bạc.

– Tốt lắm.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Có câu nói này của ngươi thì ta yên tâm rồi. Nói như vậy, ta trái ôm phải ấp cũng không thành vấn đề nhỉ.

– Chỉ cần ngươi có bản lãnh đó thì không gì không thể.

Trường Sinh chân nhân mỉm cười.

Cuộc nói chuyện của bọn họ quá mức kinh thế hãi tục.

– Có thể trường sinh không?

Lý Thất Dạ mỉm cười, hai mắt lập tức sáng long lanh, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Trường Sinh chân nhân. Trong nháy mắt này, đôi mắt của Lý Thất Dạ khiến người khác sợ điếng hồn.

Trường Sinh chân nhân đón nhận ánh mắt của Lý Thất Dạ, nhìn thẳng ánh mắt cực kỳ thâm thúy của Lý Thất Dạ. Cuối cùng, nàng chắp tay thành chữ thập, nói rằng:

– Vô lượng thiên tôn, thế gian nào có trường sinh, chỉ là chấp nhất của người đời mà thôi.

– Thật sao?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nếu như không có trường sinh thì lấy đâu ra Trường Sinh Cốc. Mưu đồ của Dược Tiên năm xưa, không chỉ có mỗi Trường Sinh Đan mà thôi.

– Trường sinh còn mờ mịt, chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Trường Sinh chân nhân mỉm cười, nói rằng:

– Cũng giống như ngươi, ngươi có dám khẳng định có trường sinh?

– Với tiêu chuẩn của ta thì thế gian rất khó có trường sinh.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Thế nhưng Trường Sinh Cốc các ngươi… không đúng, Trường Sinh Cốc chúng ta lại có một thứ, cốc chủ đừng giấu ta. Sau này nói không chừng ta với cốc chủ sẽ thành đạo lữ, cốc chủ, ngươi cho rằng chúng ta có nên thẳng thắn với nhau không?

– Nói như vậy, ngươi cũng tới vì trường sinh.

Trường Sinh chân nhân không khỏi kinh hãi, nói rằng.

– Ta chỉ tới đây vì duyên phận, giống như cốc chủ gặp ta vậy, tất cả đều là duyên phận.

Chương 3190: Vào trường sinh cốc

Lý Thất Dạ cười thần bí, nói rằng:

– Nếu như không có duyên phận thì tại sao cốc chủ lại tìm được ta?

– Diệu tai, diệu tai.

Trường Sinn chân nhân mỉm cười. Khi nàng mỉm cười, vạn vật như hồi xuân, diệu không tả xiết.

– Nếu đã bắt nguồn từ duyên thì kết thúc do duyên, dù sao cũng là duyên, cần phải quý trọng.

– Không, duyên tới duyên đi, đâu chỉ đơn giản là quý trọng. Hai chữ “duyên phận”, cần phải vun trồng.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Chỉ khi nào ta với ngươi vun trồng nó thì duyên phận mới có thể chống lại thử thách của thời gian, nếu không, duyên phận chỉ là một hồi tính toán lợi ích mà thôi. Cốc chủ, ngươi nói có đúng không?

Trường Sinh chân nhân nhìn Lý Thất Dạ hồi lâu, cuối cùng nói chậm:

– Một hớp một ngụm, đều được định sẵn. Nếu ngươi đã tới vì trường sinh thì nhất định sẽ hướng về trường sinh, trong lòng ngươi đã có quyết định.

– Vậy thì chưa chắc.

Lý Thất Dạ lắc đầu nói rằng:

– Vì sao ta phải tới vì trường sinh, vì sao ta phải hướng về trường sinh. Cốc chủ cũng là trường sinh, nói không chừng ta tới là vì cốc chủ, và cũng hướng về cốc chủ.

Trường Sinh chân nhân nhìn Lý Thất Dạ, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói chậm:

– Nếu ngươi tới vì trường sinh thì cũng khoan nóng vội, tới Trường Sinh Cốc ở tạm được không?

– Cũng được, ta có thể chờ.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Vừa tới vì trường sinh, cũng đi vì trường sinh. Có lẽ ta sẽ ôm được mỹ nhân về nhà… cốc chủ nói đúng hay không?

Trường Sinh chân nhân mỉm cười không nói, nhưng cũng không ngại bị Lý Thất Dạ trêu ghẹo như vậy.

– Đã vậy thì ta đi trước, đi chờ trường sinh.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ mỉm cười đi về phía Trường Sinh Cốc.

Trường Sinh chân nhân nhìn Lý Thất Dạ đi xa, tay hợp thành chữ thập, nói rằng:

– Diệu tai, diệu tai.

Cuối cùng, nàng nhìn sang một hướng khác, ánh mắt lạnh lẽo, đi về hướng đó.

Trường Sinh Cốc là chính thống của Trường Sinh đạo thống, cũng là nơi tập trung quyền lực của Trường Sinh đạo thống, đại diện cho truyền thừa của thủy tổ, có được nhiều bí kíp của Dược Tiên nhất, không có môn phái truyền thừa nào có thể so sánh.

Ở Trường Sinh đạo thống, đại giáo thế gia san sát, có rất nhiều môn phái quốc gia mạnh mẽ, đếm hoài không hết. Mạnh như Vạn Thọ quốc, như Bách Đan môn đâu chỉ uy danh hiển hách ở Trường Sinh đạo thống thôi đâu mà còn vang danh khắp Vạn Thống giới, ảnh hưởng sâu xa.

Thậm chí Vạn Thống giới từng có người nói rằng, chỉ tính vũ lực thì Vạn Thọ quốc đã vượt qua Trường Sinh Cốc, thậm chí một ít đệ tử Vạn Thọ quốc còn tự nhận mình là quốc gia số một Trường Sinh đạo thống.

Có thể tưởng tượng được thực lực của Vạn Thọ quốc mạnh mẽ như thế nào, cũng có thể tưởng tượng được dã tâm của Vạn Thọ quốc.

So với Vạn Thọ quốc như mặt trời ban chưa thì Trường Sinh cốc lại có vẻ đê điều. Tuy rằng mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của Trường Sinh chân nhân làm cho Trường Sinh cốc không ngừng phát triển, thế nhưng Trường Sinh cốc chú trọng lĩnh vực đan đạo với dược lý. Có thể nói mấy năm nay dược sư của Trường Sinh cốc tăng trưởng rất mạnh, thậm chí từng có người tiên đoán tương lai Trường Sinh cốc sẽ chúa tể mọi linh đan diệu dược của Vạn Thống giới trong thời đại này.

Có thể nói mấy năm nay Trường Sinh cốc tập trung phát triển căn cơ lập nghiệp, rất ít tham dự phân tranh giữa các thế lực, quốc gia.

Trái ngược với Trường Sinh cốc, mấy năm qua thực lực của Vạn Thọ quốc như mặt trời ban trưa. Bất kể lãnh thổ hay thực lực, Vạn Thọ quốc cũng đều tăng trưởng rất nhiều.

Dù vậy, dù Vạn Thọ quốc cùng không ít thế gia ở Trường Sinh đạo thống tăng cường võ lực, thậm chí Vạn Thọ quốc còn tự nhận võ lực hơn xa Trường Sinh cốc.

Thế nhưng bất kể Vạn Thọ quốc hay Bách Đan môn, chúng nó không thể nào lay động địa vị chính thống của Trường Sinh cốc. Trong quá khứ, Trường Sinh đạo thống từng xuất hiện không ít quốc gia như Vạn Thọ quốc, thế nhưng quốc gia mạnh mẽ cách mấy rồi cũng biến thành tro bụi, còn Trường Sinh cốc thì vẫn sừng sững không ngã.

Tuy có người cho rằng Vạn Thọ quốc dã tâm bừng bừng, có dã tâm rung chuyển địa vị của Trường Sinh cốc, thậm chí còn có dã tâm thay thế vị trí của nó. Thế nhưng Vạn Thọ quốc muốn làm được như vậy, nói thì dễ nhưng làm thì khó.

Trường Sinh cốc không phải là một sơn cốc, mà là một truyền thừa khống chế một đạo thống. Trường Sinh cốc chiếm giữ một vùng sơn mạch rất rộng lớn. Nhìn từ xa, chỉ thấy sinh cơ dồi dào, giống như một con rồng xanh đang nằm nhoài trên mặt đất.

Thậm chí có người từng kể rằng còn chưa tới Trường Sinh cốc thì đã nghe được mùi thuốc từ xa. Câu nói này tuy có mấy phần khuếch đại, thế nhưng không thể phủ nhận việc Trường Sinh cốc có nhiều linh đan diệu dược nhất Vạn Thống giới, nhất là vườn thuốc của Trường Sinh cốc, không một đạo thống nào có thể so sánh.

Bên trong Trường Sinh cốc không chỉ có rất nhiều linh dược đan thảo hoang dại mà linh dược đan thảo do bản thân Trường Sinh cốc trồng cũng tốt nhất Vạn Thống giới. Thậm chí có thể nói, có hơn phân nửa linh dược đan thảo trên thị trường Vạn Thống giới là đến từ Trường Sinh cốc.

Bên ngoài Trường Sinh cốc có một tòa thành cổ, hằng ngày cổ thành xe tới xe đi, vô cùng náo nhiệt. Trong đó, lượt đến nhiều hơn lượt đi, đều là những tu sĩ cường giả đến từ những đạo thống khác.audio coi am

Những cường giả này có thuần túy chỉ là đi du lịch mở mang tầm mắt, cũng có người tới Trường Sinh cốc buôn dược liệu, hoặc cũng có người tới Trường Sinh cốc cầu y.

Tuy mọi người ai cũng biết Trường Sinh cốc nổi tiếng nhờ đan dược, nhất là Trường Sinh Đan của Trường Sinh cốc thì càng là thứ tốt nhất thế gian. Thế nhưng Trường Sinh Đan của Trường Sinh cốc rất ít khi tuồn ra ngoài, người có thể mua Trường Sinh Đan của Trường Sinh cốc đều là nhân vật không hề tầm thường. Ở Vạn Thống giới, không phải có tiền thì có thể mua Trường Sinh Đan của Trường Sinh cốc.

Tuy ở Vạn Thống giới rất ít người được dùng Trường Sinh Đan của Trường Sinh cốc, thế nhưng có một thứ của Trường Sinh cốc mà rất nhiêu người có thể dùng được, đó chính là y thuật của Trường Sinh cốc! Y thuật của Trường Sinh cốc không hề thua kém thuật luyện đan, có thể nói, hàng năm người tới Trường Sinh cốc cầu y nhiều vô số kể. Trong số những người cầu y này, có đại nhân vật danh chấn một phương, cũng có vô danh tiểu bối không tên không tuổi, thậm chí còn có phàm nhân tới Trường Sinh cốc cầu y.

Về mặt y thuật, Trường Sinh cốc được xem là thánh thủ nhân tâm, trừ nhân vật đặc biệt ra thì Trường Sinh cốc hầu như không hề từ chối bất cứ ai tới đây cầu y. Người tới Trường Sinh cốc cầu y đều được Trường Sinh cốc trị liệu, hơn nữa phần lớn mọi người đều khỏi bệnh.

Chính bởi vì vậy thanh danh Trường Sinh cốc vang vọng khắp Vạn Thống Giới. Có rất nhiều người từng được Trường Sinh cốc cứu mạng. Vì vậy, có người cho rằng căn cơ của Trường Sinh cốc không phải đan đạo mà là y thuật.

Lý Thất Dạ đi dọc theo thềm đá, trèo lên sơn môn của Trường Sinh cốc. Nơi đây không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Bên trong sơn môn chính là đạo thổ của Trường Sinh cốc. Nơi đây không chỉ là nơi đệ tử Trường Sinh cốc tu luyện mà còn là nơi Trường Sinh cốc trồng thuốc.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 6 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 6 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 1 tuần trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 3 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 3 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi