1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 637 [Chương 3181 đến Chương 3185]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 637 [Chương 3181 đến Chương 3185]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3181: Xuyên qua (1)

Lúc này, có danh túc lão tổ mở hai mắt. Bọn họ quan sát, Hỏa Nguyên Chi Liên bọn họ đứng có tuôn trào xích diễm, thế nhưng xích diễm này không dội lên cơ thể bọn họ mà bị người khác hút mất.

Mọi người nhìn theo hướng xích diễm bị hút mất, chỉ thấy thứ hút xích diễm là một con động vật tựa như con cóc. Chỉ thấy nó mở rộng miệng, nuốt chửng tất cả xích diễm do Hỏa Nguyên Chi Liên phun ra.

“Hô, hô, hô…” Tiếng nuốt chửng vang bên tai không ngừng. Chỉ thấy con cóc này nuốt chửng tất cả xích diễm, dường như cái miệng của con cóc này là hố đen, tất cả xích diễm đều không thể trốn thoát khỏi nó.

Đương nhiên con cóc xấu đến mức không thể xấu hơn trong mắt người khác này chính là Vạn Lô Thần của Lý Thất Dạ. Nó không chỉ hút xích diễm mà các danh túc lão tổ đứng lên, ngay cả xích diễm của sen vua, sen hậu đều bị nó hút mất.

Trong giây lát, tất cả danh dúc lão tổ há hốc. Bọn họ vất vả chiếm được cơ hội này, thế nhưng xích diễm còn chưa dội thể tôi luyện thân thể bọn họ thì đã bị một con cóc xấu banh nhà lồng hút mất. Nhất thời, bọn họ không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng lúc này.

“Hồ” một tiếng. Luồng xích diễm cuối cùng bị Vạn Lô Thần nuốt vào miệng. Lúc này nó nhảy lên vai của Lý Thất Dạ, đầu lưỡi liếm một vòng, tựa như có tiếng “chà chà”. Dáng vẻ của nó, giống như vẫn chưa ăn no.

“Ợ” Vạn Lô Thần ợ một tiếng. Dáng vẻ này của nó làm rất nhiều người muốn tẩn nó một trận. Tất cả Hỏa Nguyên Chi Liên ở nơi này đều bị nó độc chiếm, lại còn bày dáng vẻ muốn ăn thêm, rất nhiều người giận nghiến răng nghiến lợi.

Trong ao sen có rất nhiều Hỏa Nguyên Chi Liên, đủ cho những danh túc lão tổ, những thiên tài đại giáo thế gia sử dụng. Bây giờ lại bị một con cóc tí xíu độc chiếm, khiến rất nhiều người tức sôi gan. Không ít người căm tức nhìn Lý Thất Dạ.

Lúc này bọn họ mới hiểu rõ câu nói của Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ muốn độc chiếm tất cả Hỏa Nguyên Chi Liên trong ao sen không phải cho một mình hắn mà là cho một mình con cóc này.

Cũng như việc nhiều lão tổ như vậy mà đãi ngộ lại không bằng một con cóc, thế nên ai nấy đều có oán khí, đều ghi hận con cóc này, ngay cả Lý Thất Dạ cũng bị hận lây.

Khi mà Lý Thất Dạ đối đầu với Hồi Xuân công tử, không ít danh túc lão tổ có mặt ở đây không coi là chuyện, dù sao đây là ân oán giữa Lý Thất Dạ cùng Hồi Xuân công tử, bọn họ không muốn xen vào.

Thế nhưng giờ này con cóc của Lý Thất Dạ cướp mất Hỏa Nguyên Chi Liên vốn thuộc về họ, điều này khiến mọi danh túc lão tổ khó chịu nên hận lây Lý Thất Dạ. Không ít danh túc lão tổ nhìn Lý Thất Dạ, thế nhưng ánh mắt không hề thân thiện, thậm chí còn tuôn trào lửa giận.

Nếu như lúc này có người ra tay với Lý Thất Dạ, sợ rằng rất nhiều lão tổ có mặt ở nơi này sẽ giẫm Lý Thất Dạ mấy cước, giải trừ oán khí bị đoạt Hỏa Nguyên Chi Liên.

Đương nhiên ở ngoài sơn cốc có không ít tu sĩ mừng thầm. Đám người Hồi Xuân công tử phong tỏa ao sen, những danh túc lão tổ này, những đệ tử thế gia này độc chiếm Hỏa Nguyên Chi Liên, chuyện này khiến rất nhiều tu sĩ cường giả ôm hận, thế nhưng bọn họ không thể làm gì cả.

Bây giờ con cóc của Lý Thất Dạ độc chiếm liên hỏa, cướp hết Hỏa Nguyên Chi Liên vốn thuộc về danh túc lão tổ cùng đệ tử thế gia, chuyện này khiến không ít tu sĩ không được chia phần giải hận, cảm thấy rất sảng khoái.

– Họ Lý quá quắc lắm rồi, ngươi không coi người trong thiên hạ ra gì à?

Lúc này, Hồi Xuân công tử tức giận quát lớn.

– Ngươi nói đúng.

Lý Thất Dạ chẳng thèm nhìn Hồi Xuân công tử, nói tùy ý:

– Thế gian này không có mấy người lọt vào pháp nhãn của ta, ít nhất không phải các ngươi. Nếu như không lọt vào pháp nhãn của ta thì ta cớ gì phải coi các ngươi ra gì.

Bễ nghễ cuồng bá, trong mắt không người. Câu nói này vừa thốt ra, không chỉ Hồi Xuân công tử khó coi mà không ít danh túc lão tổ cũng khó coi.

– Họ Lý, có dám đánh với ta một trận không!

Nét mặt của Hồi Xuân công tử cực kỳ khó coi, gầm thét lên:

– Ta muốn xem thử xem bản lĩnh của ngươi bao lớn!

– Cần gì công tử ra tay, một mình ta là đủ.

Vũ Băng Ngưng lạnh lùng nhìn xung quanh, cười lạnh, nói rằng:

– Ngay cả ta cũng không đánh lại mà còn dám khiêu chiến công tử. Không biết tự lượng sức mình.

Vũ Băng Ngưng vừa nói vậy, Hồi Xuân công tử lập tức nghẹn lời, mặt mày đỏ chót.

Ngay cả danh túc lão tổ, đệ tử thế gia cũng bị câu nói này của Vũ Băng Ngưng làm im bặt. Vũ Băng Ngưng nói như thế, ai muốn khiêu chiến Lý Thất Dạ thì phải qua ải của nàng trước.

Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, bất luận danh túc lão tổ hay đệ tử thế gia cũng đều không hề cảm thấy câu nói này của Vũ Băng Ngưng có gì ngông cuồng. Nàng thật sự có tư cách nói như vậy. Thực lực cá nhân của nàng có thể khiêu chiến bất kỳ ai trong tam đại công tử.

Lại nói, chỉ với việc nàng từng theo liên quân thâm nhập Cuồng Đình đạo thống thì đã có thể khiến thế hệ trẻ cảm thấy xấu hổ. Bất luận tam công tử hay danh túc thế hệ trước, người thật sự dám theo liên quân thâm nhập Cuồng Đình đạo thống ít ỏi không nhiều. Bất luận thiên tài trẻ tuổi hay danh túc thế hệ trước đều luyến tiếc sinh mạng, bọn họ không muốn chôn thay ở Cuồng Đình đạo thống.

Thế nhưng Vũ Băng Ngưng tiền đồ vô lượng lại dám theo liên quân chinh chiến, chỉ với phần dũng khí cùng sự tự tin này cũng đủ khiến rất nhiều người lu mờ bởi nàng.

Lý Thất Dạ không thèm quan tâm tới đám người Hồi Xuân công tử, chỉ tiện tay nhấc lên, “đùng” một tiếng thật lớn. Trong nháy mắt, tất cả dung nham trong ao sen dâng trào, cả ao sen hệt như nổ tung.

– Rút lui.

Bất ngờ có chuyện, tất cả mọi người giật mình, có lão tổ hét lên, chớp mắt rút lui khỏi sơn cốc.

Hồi Xuân công tử cũng theo mọi người nhanh chóng rút lui khỏi sơn cốc. Nhiều dung nham thình lình tuôn trào như vậy, một khi bị nhấm chìm thì dù bản lĩnh cách mấy thì thân thể cũng sẽ bị hòa tan. Sức mạnh của dung nham ở Hỏa Nguyên chi địa, ai nấy đều rành rẽ.

“Đùng” một tiếng thật lớn. Tất cả dung nham trong ao sen dâng trào, lại còn không ngừng phun thẳng, giống như một ngọn núi nửa sắp sửa bùng nổ, như thể sâu dưới lòng đất có dung nham vô cùng vô tận phun lên điên cuồng.

Khi dung nham phun trào, dường như có tiếng “xì xèo”, dường như dung nham khủng bố này muốn hòa tan bầu trời, dường như dung nham càng sâu thì uy lực càng khủng khiếp, như thể có thể hòa tan mọi thứ trên thế gian.

Cảnh tượng này khiến rất nhiều người lạnh gáy. Nếu như dung nham khủng khiếp này dội lên người mình, sợ rằng sẽ thiêu hủy thân thể của mình ngay lập tức. Cho dù chỉ có chút xíu dung nham dội trúng thì cũng có thể thiêu ra một lỗ thủng ngay trong tích tắc.

Chương 3182: Xuyên qua (2)

Khi tất cả dung nham phun trào, nó lập tức bao trùm Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng, hai người bọn họ lập tức bị dung nham khủng khiếp vây chặt lấy. Cái thứ dung nham có thể hòa tan bọn họ trong nháy mắt xối mạnh lên người bọn họ, dường như muốn thiêu rụi bọn họ.

Khi dung nham dội xuống, thân thể Lý Thất Dạ lập lức bùng cháy diễm hỏa. Diễm hỏa chớp mắt bao trùm toàn thân hắn. Khi diễm hỏa này bao trùm toàn thân hắn thì dung nham vừa lúc dội tới, thế nhưng không thể khiến hắn tổn thương.

Cùng lúc đó, dưới chân Vũ Băng Ngưng xuất hiện một đóa hoa. Đóa hoa này dập dờn ánh lửa lạnh buốt. Ngọn lửa lạnh buốt này lập tức bao trùm toàn thân Vũ Băng Ngưng. Sau khi ngọn lửa lạnh buốt bao trùm toàn thân nàng thì khi dung nham dội nên người nàng, chỉ nghe “xèo xèo”, dung nham dội tới bị làm lạnh ngay lập tức.

Nhìn thấy dung nham vây kín Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng, tất cả mọi người hốc mồm, mọi người không biết bọn họ đang tính làm gì.

– Muốn tự sát sao?

Có danh túc choáng váng, không khỏi thì thào.

Ở bên trong dung nham, khi dung nham tuôn trào tới, Lý Thất Dạ đẩy lòng bàn tay, hỏa diễm nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn. Chỉ nghe “xèo xèo”, dung nham vốn là dịch thể, thế nhưng bị Lý Thất Dạ bắt lấy, dung nham lại dường như bị hòa tan.

Trong giây lát, dung nham bị hòa tan thành một cái hố lớn, thế nhưng nhìn xuyên qua hố lớn thì lại không nhìn thấy thế giới bên ngoài, không nhìn thấy Hỏa Nguyên chi địa mà dường như là một thế giới khác, ở nơi đó sóng nhiệt cuồn cuộn phả vào mặt.

Lý Thất Dạ đưa tay ấn vào trán Vũ Băng Ngưng, chỉ nghe “Vù” một tiếng, diễm hỏa trên người hắn trút xuống, bao trùm lấy ngọn lửa lạnh buốt dưới chân Vũ Băng Ngưng. Diễm hỏa của Lý Thất Dạ chớp mắt bao trùm toàn thân Vũ Băng Ngưng.

– Đi.

Trong nháy mắt này, Lý Thất Dạ mang theo Vũ Băng Ngưng đi xuyên qua hố lớn. Trong nháy mắt, dường như xuyên qua một thế giới khác.

“Rầm” một tiếng. Khi Lý Thất Dạ mang theo Vũ Băng Ngưng xuyên qua thế giới khác thì mọi dung nham đang dâng trào lập tức rơi rụng, trở vào ao sen, dung nham dập dờn, Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng biến mất, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

– Người đâu rồi?

Nhìn thấy dung nham dập dờn, Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng biến mất, có đệ tử thế gia giật mình nói rằng:

– Lẽ nào bọn họ bị dung nham đốt thành tro bụi rồi chăng?

– Không đơn giản như thế.

Có danh túc lão tổ đạo hạnh cao thâm, kiến thức uyên bác trở nên nghiêm nghị, thì thào nói:

– Trong này có huyền cơ.

Còn phần huyền cơ là gì thì bọn họ không nói được. Trên thực tế Hỏa Nguyên chi địa có quá nhiều bí mật mà bọn họ không biết, nếu không thì năm đó Dược Tiên cũng không kéo Hỏa Nguyên chi địa khỏi dị không gian, khảm vào lãnh thổ đạo thống Trường Sinh Cốc.

Nhìn thấy Hỏa Nguyên Chi Liên không còn nữa, rất nhiều người tản đi. Cũng có người ở lại chờ, nhưng thời gian lâu dần mà Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng vẫn chưa xuất hiện, bọn họ đành phải rời đi.

Hồi Xuân công tử một bụng lửa giận. Không chỉ do Lý Thất Dạ giết Ngô Luyện, vẽ mặt hắn trước mặt mọi người mà càng bởi vì Hồi Xuân công tử cảm thấy đố kị, người thương lại có quan hệ mập mờ với Lý Thất Dạ, nhất là vẻ thân mật, nhu thuận mà Vũ Băng Ngưng dành cho Lý Thất Dạ càng khiến Hồi Xuân công tử giận bừng bừng, căm hận nghiến răng nghiến lợi.

Lúc Hồi Xuân công tử rời đi, hai mắt của hắn có sát cơ, hắn thầm thề trong lòng, một ngày nào đó hắn sẽ khiến Lý Thất Dạ chết trong tay mình.

Bất luận Lý Thất Dạ có lai lịch như thế nào, dám đối đầu với Hồi Xuân công tử hắn, không ai có kết quả tốt.

– Cái người họ Lý này có lai lịch như thế nào, quan hệ của hắn với nữ võ thần không được bình thường nha.

Trong lúc rời đi, ngay cả danh túc lão tổ cũng âm thầm phỏng đoán.

Dù sao, nam nhân được Vũ Băng Ngưng ưu ái tuyệt đối là người có lai lịch không đơn giản. Thế nhưng mọi người không biết rốt cuộc Lý Thất Dạ có lai lịch như thế nào.

Tu sĩ trẻ tuổi thì vừa ướt ao vừa đố kỵ, được nữ võ thần ưu ái là chuyện cực kỳ diễm phúc.

Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng đi vào nơi dung nham thông tới. Chỉ thấy nơi này là một thế giới dung nham, vô số dung nham gào gừ dữ dội, giống hệt như hồng thủy cự thú. Dõi mắt nhìn xa, thế giới dung nham này tựa như một vùng biển dung nham, dung nham mênh mông rộng lớn gào gừ, tựa như thú triều.

Khi dung nham này nhấc lên cao thì tựa như sóng lớn va trời, chỉ nghe thấy tiếng “xì xèo”, dung nham xuyên qua không gian.

Dường như nơi này mới là thế giới của chúng nó, dường như nơi này là nơi tất cả mọi dung nham sinh ra. Như dung nham ở Hỏa Nguyên chi địa chỉ là dung nham ở nơi này xuyên tới mà thôi.

Có diễm hỏa che chở, dù cho dung nham ở nơi này giội tới xối xả thì trước khi dính trúng thân thể Lý Thất Dạ cùng Vũ Băng Ngưng thì đã bị chặn lại, không gây tổn thương bọn họ, dường như diễm hỏa trên người bọn họ có chung nguồn gốc với dung nham, sẽ không gây tổn thương cho nhau.

Sau khi đi vào thế giới dung nham, Lý Thất Dạ quát mạnh:

– Đi!

Lời vừa dứt, Lượng Thiên Thước trong tay hắn bay ngay ra ngoài.

“Ba, ba, ba…” Từng tiếng thước vỗ vang lên. Chỉ thấy Lượng Thiên Thước vỗ lên bề mặt dung nham, vỗ ra sóng gợn. Trong giây lát, sóng gợn lan khắp biển dung nham.

Sau đó chỉ nghe từng tiếng nổ vang “đùng, đùng đùng”, chỉ thấy dung nham chập trùng, sóng lớn cuồn cuộn. Bề mặt dung nham nứt ra một khe lớn, dường như có quái vật khổng lồ muốn chui khỏi biển dung nham.

Tiếng nước rơi “rầm, rầm, rầm…” vang lên. Lúc này, chỉ thấy có một cây cầu đá ở dưới dung nham bay lên chầm chậm. Cây cầu đá này đỏ thẩm, cả câu cầu nối liền một mạch, như công trình trên trời, như không phải do con người tạo ra mà tự nhiên đã vậy.

Sau khi cây cầu đá này trồi lên thì nối thẳng vòm trời, tựa như đâm thẳng vào vũ trụ mênh mông, tựa như nó nối liền tới một thế giới khác.

– Đi lên.

Lúc này, Lượng Thiên Thước đã quay về tay Lý Thất Dạ. Hắn níu tay của Vũ Băng Ngưng, bước một bước lên cầu đá.

Vũ Băng Ngưng vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho Lý Thất Dạ nắm tay của mình, đi theo hắn lên cầu đá.

Khi bàn tay có phần thô ráp của Lý Thất Dạ nắm lấy bàn tay của nàng, một loại cảm giác an toàn lan tỏa khắp tim gan nàng. Không cần bất kỳ lời nói nào, trong khoảnh khắc này, Lý Thất Dạ rất đáng tín nhiệm, rất đáng dựa dẫm.

Dù cho lúc này bọn họ đang ở nơi hiểm địa, nhưng chỉ cần Lý Thất Dạ nắm bàn tay của nàng thì nàng đã cảm thấy an toàn, cảm thấy đáng giá ỷ lại, cho dù trời có sập xuống thì nàng cũng không cần phải lo lắng.

– Sao vậy? Nguồn truyện audio Podcast

Trong khi Vũ Băng Ngưng nghĩ ngợi lung tung thì bên tai vang lên tiếng cười nhạo của Lý Thất Dạ:

– Muốn ta ôm ngươi hả?

Chương 3183: Hỏa nguyên thế giới

Tỉnh táo lại, nghe Lý Thất Dạ chọc ghẹo như vậy, khuôn mặt trắng trẻo của Vũ Băng Ngưng bừng đỏ, nhất là khi nàng ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt thâm thúy của Lý Thất Dạ thì càng cảm thấy bị hấp dẫn trí mạng, khiến người ta không khống chế nổi bản thân mình.

Vũ Băng Ngưng lập tức quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn Lý Thất Dạ lâu hơn. Vừa thẹn vừa giận, dẫm mạnh mũi chân của Lý Thất Dạ, cáu gắt:

– Tưởng bở, đừng có nằm mơ ban ngày. Muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương hả, nằm mơ đi.

Cảnh tượng này khiến Vũ Băng Ngưng vừa thẹn vừa giận, thế nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại thấy ngọt ngào khó tả. Giống như cái liếc mắt đưa tình vừa rồi khiến nàng vui thích là vậy, sung sướng là vậy, quên hết mọi buồn phiền là vậy.

– Được rồi, chúng ta đi thôi, đường còn rất dài.

Lý Thất Dạ mỉm cười, không quan tâm Vũ Băng Ngưng có đồng ý hay không, cứ nắm tay nàng tiếp tục lên đường.

Vũ Băng Ngưng vừa thẹn vừa thích, mặc cho Lý Thất Dạ nắm lấy. Nàng bình thường khí thế khiếp người, thế nhưng lúc này lại yểu điệu như cô gái nhỏ, hai bên hò má ửng hồng, vầng trán cúi thấp, ngoan ngoãn theo sát Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ dẫn Vũ Băng Ngưng lên cầu đá, cầu đá khúc khuỷu, thông hướng vũ trụ, vừa dài vừa xa. Lý Thất Dạ dẫn Vũ Băng Ngưng leo cầu, thoạt nhìn thì đi không nhanh, thế nhưng thực ra một bước một thiên địa, mỗi bước bước ra là một mảnh thời không.

Hơn nữa mỗi bước chân của Lý Thất Dạ đều có ý nghĩa, mỗi bước bước xuống đều xuất hiện đạo văn. Đạo văn dập dờn dưới chân hắn, dập dờn giống như sóng nước. Khi đạo văn này dập dờn, không gian cũng dập dờn theo nó.

Nhìn thì như Lý Thất Dạ dẫn Vũ Băng Ngưng leo cầu đá, nhưng thật ra cầu đá chỉ là vật dẫn, mỗi bước chân của bọn họ đều bước trong không gian, cầu đá chỉ là nơi dân đạp xuống.

Vũ Băng Ngưng im lặng đi theo Lý Thất Dạ, đi theo Lý Thất Dạ trèo lên từng bước. Nàng cúi thấp vầng trán, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ rồi lại tiếp tục cúi thấp vầng trán.

Nữ võ thần ngày thường khí thế khiếp người, không sợ hãi bất cứ thứ gì cũng có lúc yểu điệu như cô gái nhỏ. Phong tình này đẹp không tả nổi, mỹ lệ này đẹp không bút mực hình dung.

Trong bầu không khí đó, thời gian lặng lẽ trôi qua. Không hiểu tại sao, Vũ Băng Ngưng khát vọng thời gian dừng mãi vào lúc này, hy vọng con đường này có thể dẫn tới tuyên cổ, cứ thế mà đi.

– Lần này vận may của ngươi không tệ, không ngờ lấy được Hàn Viêm Hoa.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ mở miệng cười nói. Hắn đánh vỡ bầu không khí hết sức tế nhị cùng ngột ngạt này.

– Là con cóc của ngươi dẫn ta tới một hang động lấy nó.

Vũ Băng Ngưng tỉnh táo lại, nói rằng.

Đóa hoa vừa rồi xuất hiện dưới chân Vũ Băng Ngưng chính là “Hàn Viêm Hoa” mà Lý Thất Dạ nói. Hoa này cực kỳ quý giá, nó có thể bùng cháy hỏa diễm lạnh buốt, có thể khắc chế các loại liệt hỏa, là một đóa kỳ hoa.

– Không phải là cóc.

Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói rằng:

– Nó là Vạn Lô Thần, có một không hai, có thể nuốt hết mọi hỏa nguyên trên thế gian, có thể ăn hết mọi linh dược trên thế gian. Bản thân nó là một lò thuốc vô cùng quý giá, hơn nữa còn là một vị thuốc vô giá.

Nghe vậy khiến Vũ Băng Ngưng ngạc nhiên. Nàng không ngờ Vạn Lô Thần vẻ ngoài xấu xí lại ghê gớm tới như vậy. Thế nhưng nàng đi theo Vạn Lô Thần một thời gian, cảm thấy nó rất thần kỳ, có thể tới lui tự do ở Hỏa Nguyên chi địa, không gì có thể ngăn cản. Một số nơi ngay cả Chân Thần cũng không dám tới, thế nhưng nó lại không hề quan tâm, liệt diễm nóng cách mấy, dung nham khủng khiếp cách mấy, nó đều xem như đất phẳng.

– Nơi này dẫn tới đâu?

Vũ Băng Ngưng vất vả tỉnh táo lại thì thấy bọn họ vẫn đang lên đường, dường như cây cầu đá này không có điểm cuối vậy.

Hiện tại bọn họ đã rời xa biển dung nham, đã đi vào vũ trụ, xung quanh bọn họ lúc này là sao trời chập trùng, có thể nhìn rõ từng viên ngôi sao gào thét bay qua, có thể nhìn thấy ngân hà mênh mông tựa như vòng xoáy màu bạc đang xoay cực nhanh. Hoàn cảnh trước mắt vô cùng đồ sộ, dường như lúc này bọn họ đang nhìn xuống đại thế giới, cực kỳ rung động.

– Chỉ được lấy một thứ.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Hỏa Nguyên chi địa bị gọi là Hỏa Nguyên là bởi vì người đời bị vẻ ngoài của nó đánh lừa, chỉ nhìn thấy vẻ bên ngoài của nó. Độ lớn của Hỏa Nguyên chi địa, không ai có thể tưởng tượng nổi. Cái nơi được gọi là Hỏa Nguyên chi địa chỉ là một lối vào, giống như miệng núi lửa vậy. Hỏa Nguyên chi địa mà người đời nhìn thấy, bất kể lửa hay dung nham đều chỉ là một phần nhỏ xíu mà Hỏa Nguyên chi địa tiết ra bên ngoài.

Nói đoạn, Lý Thất Dạ dừng lại một lát, sau đó mới nói tiếp:

– Hậu nhân cho rằng Dược Tiên lôi Hỏa Nguyên chi địa khỏi dị không gian, khảm vào trong đạo thống Trường Sinh Cốc. Thế nhưng lại không biết rằng Hỏa Nguyên chi địa kỳ diệu hơn xa tưởng tượng của bọn họ. Thậm chí có thể nói Hỏa Nguyên chi địa chẳng khác gì một đại thế giới. Muốn lôi Hỏa Nguyên chi địa vào đạo thống Trường Sinh Cốc, sợ rằng đạo thống Trường Sinh Cốc sẽ không chịu đựng nổi. Vì vậy năm đó Dược Tiên chỉ kéo lối vào khảm vào đạo thống Trường Sinh Cốc, cũng chính là Hỏa Nguyên chi địa ngày hôm nay.

Nghe một hồi, Vũ Băng Ngưng không khỏi giật mình. Nàng không biết Hỏa Nguyên chi địa lại có bí mật như vậy. Nàng còn tưởng rằng Hỏa Nguyên chi địa chỉ giống như lời đồn đãi.

Qua hồi lâu, Vũ Băng Ngưng tỉnh táo lại, nói rằng:

– Ngươi muốn lấy chí bảo của Hỏa Nguyên chi địa sao?

Trước kia đã có lời đồn kể rằng Hỏa Nguyên chi địa cất giấu một món chí bảo cực kỳ nghịch thiên, cực kỳ ghê gớm. Thế nhưng trước nay chưa ai tìm được, thậm chí từng có Chân Đế tìm kiếm nhưng cũng không tìm kiếm được.

– Phải, nhưng cũng không phải.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:

– Hỏa Nguyên chi địa có lai lịch kinh thiên. Cái thứ gọi là báu vật, đã dính liền với nó, muốn lấy, nói thì dễ nhưng làm mới khó. Năm đó Dược Tiên cũng biết ảo diệu trong này, thế nhưng hắn không thể làm gì hơn được.

– Sao ngươi biết?

Vũ Băng Ngưng không khỏi quan sát Lý Thất Dạ. Nếu như nói Lý Thất Dạ là lão tổ của Cuồng Đình đạo thống, Vũ Băng Ngưng không hề tin lắm, bởi vì hiểu biết của Lý Thất Dạ đã vượt khỏi Cuồng Đình đạo thống.

– Trên thế gian này, chuyện ta không biết, ít ỏi không nhiều.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Cũng như Vũ Tổ của Chu Tương võ đình các ngươi từng gieo một thứ ở đạo thống của các ngươi, thế nhưng phong tỏa không cho ai biết.

– Ngươi… sao ngươi biết được?

Vũ Băng Ngưng giật mình. Chu Tương võ đình thật sự có chuyện như vậy, thế nhưng ghi chép ít ỏi, hậu nhận rất ít người biết. Ngay cả nàng, sau khi được liệt vào truyền nhân thì mới có tư cách xem qua cơ mật của đạo thống.

– Đọc nhiều sách.

Lý Thất Dạ cười nói

Vũ Tổ Mười Hai Thức. (Thượng)

– Với ta, dưới ánh mặt trời không có gì mới mẻ cả. Thế gian không có tường không lọt gió, chỉ cần kiến thức đủ uyên bác thì có thể loại suy, nhìn một đốm chấm có thể tưởng tượng ra một con báo. Đây cũng là một loại thôi diễn.

Vũ Băng Ngưng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Lý Thất Dạ. Nàng không tin Lý Thất Dạ từng đọc bí mật của Chu Tương võ đình, bởi vì nơi Chu Tương võ đình giấu tráp đựng bí mật không cho phép người ngoài đi vào.

Khi Vũ Băng Ngưng kinh ngạc, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Nếu như ngày khác ta tới Chu Tương võ đình các ngươi, chắc chắn cũng có thể điều khiển Chu Tương võ đình các ngươi.

– Khoác lác.

Vũ Băng Ngưng không tin, nói ngay:

– Nếu ngươi là lão tổ Cuồng Đình đạo thống thì tu luyện là tâm pháp của Cuồng Đình đạo thống, là tâm kinh của Cuồng Tồ, làm sao có thể điều khiển Chu Tương võ đình? Hừ, lẽ nào ngươi muốn đoạt quyền? Lẽ nào ngươi muốn cưu chiếm tổ sẻ sao? Nếu như ngươi dám cưu chiếm tổ sẻ, ta sẽ là người đầu tiên liều mạng với ngươi!

Nói tới đây, Vũ Băng Ngưng hung hăng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt có ba phần giận dỗi, bảy phần buồn phiền.

Cũng không trách Vũ Băng Ngưng không tin Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ không phải là đệ tử Chu Tương võ đình, chưa từng tu luyện công pháp Chu Tương võ đình thì làm sao hắn có thể điều khiển Chu Tương võ đình. Chỉ riêng hắn xuất thân Cuồng Đình đạo thống thôi thì đã không thể điều khiển Chu Tương võ đình bọn họ rồi.

– Ai nói ta tu luyện công pháp của Cuồng Đình đạo thống?

Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, vỗ tay cười lớn.

– Chẳng phải ngươi là lão tổ của Cuồng Đình đạo thống hay sao?

Vũ Băng Ngưng nhìn Lý Thất Dạ, có phần ngạc nhiên.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Chẳng lẽ lão tổ Cuồng Đình đạo thống thì nhất định phải tu luyện công pháp của Cuồng Đình đạo thống hay sao? Đó chỉ là một thân phận mà thôi.

– Có khi nào ngươi là hàng giả.

Vũ Băng Ngưng hoài nghi. Nói thật, nếu như không phải Lý Thất Dạ có thể khống chế đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống, nàng thật sự hoài nghi Lý Thất Dạ là hàng giả. Lý Thất Dạ luôn khiến người ta cảm thấy hắn không hợp với thế giới này. Hắn không chỉ không phải là lão tổ của Cuồng Đình đạo thống mà thậm chí còn không phải là người của thế giới này.

– Thật một trăm phần trăm.

Lý Thất Dạ cười nhạt:

– Vũ Tổ của Chu Tương võ đình các ngươi tuy được ca tụng võ đạo vô địch thế nhưng các ngươi có mấy ai biết cội nguồn võ đạo của Chu Tương võ đình các ngươi chứ? Hoặc nói là cội nguồn võ đạo của Vũ Tổ. Chẳng hạn như Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình các ngươi.

– Vũ Tổ Mười Hai Thức!

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Vũ Băng Ngưng chấn động, ánh mắt sáng bừng.

Vũ Tổ Mười Hai Thức là tuyệt học cao nhất của Chu Tương võ đình, “Vũ Tổ Mười Hai Thức” thậm chí còn được xem là công pháp mạnh nhất của Vũ Tổ.

Vũ Tổ Mười Hai Thức không chỉ là pháp thuật thảo phạt mà đồng thời còn là tâm pháp, tương truyền nó đại diện cho thành tựu tối cao của Vũ Tổ.

Tương truyền, Vũ Tổ truyền thụ Vũ Tổ Mười Hai Thức cho mười hai người đệ tử, mỗi người một thức. Cũng chính vì vậy, mười hai người đệ tử này sau này được hậu nhân của Chu Tương võ đình gọi là “mười hai tổ”.

Thế nhưng sau này bởi vì nhiều nguyên nhân, Vũ Tổ Mười Hai Thức mất mác rất nhiều, cuối cùng chỉ còn thừa lại năm thức.

Cũng chính vì vậy, ở Vạn Thống giới từng có người cho rằng, nếu như Chu Tương võ đình có thể tìm về “Vũ Tổ Mười Hai Thức” thì nói không chừng Chu Tương võ đình có thể trở thành đạo thống mạnh nhất Vạn Thống giới, thậm chí có thể chèn ép Dương Minh Giáo.

– Ngươi tu ba thức, chỉ tiếc không phát huy được uy lực của nó. Chờ ngươi trở thành Chân Đế thì mới có thể liền mạch ba thức này.

Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Vũ Băng Ngưng đang giật mình, cười cợt.

– Người… sao ngươi biết được?

Vũ Băng Ngưng giật mình, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ không buông.

Vũ Tổ Mười Hai Thức… Chu Tương võ đình chỉ còn sót lại năm thức, trong năm thức này chỉ có ba thức liền mạch với nhau, hai thức khác không thể liền mạch. Vì vậy cho dù có tư cách tu luyện năm thức thì hoặc là tu luyện một thức không thể liền mạch, hoặc là tu luyện ba thức có thể liền mạch.

Tuy ba thức này có uy lực vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng cũng bởi vì uy lực của nó quá mạnh mẽ nên cũng cần công lực mạnh mẽ chèo chống.

Bởi vì Vũ Tổ Mười Hai Thức chỉ còn lại năm thức tàn khuyết nên cho dù bọn họ tu luyện thành công thì cũng có thiếu hụt.

Chẳng hạn như Vũ Băng Ngưng hiện tại tu luyện ba thức liền mạch là nhờ vào thiên phú cùng nghị lực mạnh mẽ. Thế nhưng khi thật sự thi triển thì công lực bây giờ của nàng không thể nào sử dụng ba thức liên tục được, công lực của nàng không đủ chèo chống, vì vậy chỉ có thể sử dụng một thức.

Cũng chính vì vậy, ngày đó ở Cuồng Đình đạo thống đánh lén Lý Thất Dạ, nàng thậm chí còn chẳng có cơ hội triển khai ba thức này, trong nháy mắt đã bị Lý Thất Dạ bắt giữ.

– Vừa nhìn biết ngay.

Lý Thất Dạ cười cợt, nói rằng:

– Thế nhưng, bất luận thiên phú hay đạo tâm của ngươi đều vẫn còn có thể mài giữa, ngươi có thể kiên trì tu luyện ba thức này, trùng tu là chuyện không thành vấn đề. Tương lai sẽ có cơ hội luyện thành Vũ Tổ Mười Hai Thức.

– Ngươi… lời này của ngươi là có ý gì?

Vũ Băng Ngưng nhúc nhích con ngươi, lập tức nhận ra ẩn ý trong câu nói của Lý Thất Dạ.

– Tương lai, có rất nhiều khả năng.

Lý Thất Dạ mỉm cười.

Vũ Băng Ngưng lập tức nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ không buông, nói rằng:

– Ngươi biết “Vũ Tổ Mười Hai Thức”? Không đúng, chẳng lẽ ngươi có “Vũ Tổ Mười Hai Thức” của Cuồng Đình đạo thống chúng ta?

Vũ Băng Ngưng đọc ra một chút huyền cơ từ câu nói của Lý Thất Dạ, thế nhưng nàng cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra. Lý Thất Dạ là tổ tiên của Cuồng Đình đạo thống, làm sao có thể có được Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình được chứ. Ngay cả Chu Tương võ đình cũng thất truyền, Lý Thất Dạ là người ngoài, làm sao có thể có được.

Thế nhưng Vũ Băng Ngưng vẫn nghe ra một chút huyền cơ từ lời nói của Lý Thất Dạ. Dường như Lý Thất Dạ thật sự có Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình.

– Sau này ngươi sẽ biết.

Lý Thất Dạ mỉm cười, xoa mái tóc mềm mại của nàng.

– Nói mau —

Vũ Băng Ngưng hung dữ nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này nàng không thèm quan tâm tới hình tượng nữ võ thần cao lãnh nữa, cũng không quan tâm hình tượng thục nữ nữa mà, nàng tóm lấy Lý Thất Dạ, ngắt một cái thật mạnh, dáng vẻ đầy hung dữ, nói rằng:

– Nếu ngươi không nói thì ta sẽ ngắt rớt miếng thịt này của ngươi.

Mặc dù dáng dấp lúc này của Vũ Băng Ngưng rất hung dữ. Thế nhưng khi nàng buông xuống cảm giác rụt rè, sau khi không còn cao lãnh nữa, dáng dấp lúc này của nàng rất là đáng yêu.

Chương 3184: Vũ tổ mười hai thức (thượng)

– Với ta, dưới ánh mặt trời không có gì mới mẻ cả. Thế gian không có tường không lọt gió, chỉ cần kiến thức đủ uyên bác thì có thể loại suy, nhìn một đốm chấm có thể tưởng tượng ra một con báo. Đây cũng là một loại thôi diễn.

Vũ Băng Ngưng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Lý Thất Dạ. Nàng không tin Lý Thất Dạ từng đọc bí mật của Chu Tương võ đình, bởi vì nơi Chu Tương võ đình giấu tráp đựng bí mật không cho phép người ngoài đi vào.

Khi Vũ Băng Ngưng kinh ngạc, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

– Nếu như ngày khác ta tới Chu Tương võ đình các ngươi, chắc chắn cũng có thể điều khiển Chu Tương võ đình các ngươi.

– Khoác lác.

Vũ Băng Ngưng không tin, nói ngay:

– Nếu ngươi là lão tổ Cuồng Đình đạo thống thì tu luyện là tâm pháp của Cuồng Đình đạo thống, là tâm kinh của Cuồng Tồ, làm sao có thể điều khiển Chu Tương võ đình? Hừ, lẽ nào ngươi muốn đoạt quyền? Lẽ nào ngươi muốn cưu chiếm tổ sẻ sao? Nếu như ngươi dám cưu chiếm tổ sẻ, ta sẽ là người đầu tiên liều mạng với ngươi!

Nói tới đây, Vũ Băng Ngưng hung hăng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt có ba phần giận dỗi, bảy phần buồn phiền.

Cũng không trách Vũ Băng Ngưng không tin Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ không phải là đệ tử Chu Tương võ đình, chưa từng tu luyện công pháp Chu Tương võ đình thì làm sao hắn có thể điều khiển Chu Tương võ đình. Chỉ riêng hắn xuất thân Cuồng Đình đạo thống thôi thì đã không thể điều khiển Chu Tương võ đình bọn họ rồi.

– Ai nói ta tu luyện công pháp của Cuồng Đình đạo thống?

Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, vỗ tay cười lớn.

– Chẳng phải ngươi là lão tổ của Cuồng Đình đạo thống hay sao?

Vũ Băng Ngưng nhìn Lý Thất Dạ, có phần ngạc nhiên.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Chẳng lẽ lão tổ Cuồng Đình đạo thống thì nhất định phải tu luyện công pháp của Cuồng Đình đạo thống hay sao? Đó chỉ là một thân phận mà thôi.

– Có khi nào ngươi là hàng giả.

Vũ Băng Ngưng hoài nghi. Nói thật, nếu như không phải Lý Thất Dạ có thể khống chế đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống, nàng thật sự hoài nghi Lý Thất Dạ là hàng giả. Lý Thất Dạ luôn khiến người ta cảm thấy hắn không hợp với thế giới này. Hắn không chỉ không phải là lão tổ của Cuồng Đình đạo thống mà thậm chí còn không phải là người của thế giới này.

– Thật một trăm phần trăm.

Lý Thất Dạ cười nhạt:

– Vũ Tổ của Chu Tương võ đình các ngươi tuy được ca tụng võ đạo vô địch thế nhưng các ngươi có mấy ai biết cội nguồn võ đạo của Chu Tương võ đình các ngươi chứ? Hoặc nói là cội nguồn võ đạo của Vũ Tổ. Chẳng hạn như Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình các ngươi.

– Vũ Tổ Mười Hai Thức!

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Vũ Băng Ngưng chấn động, ánh mắt sáng bừng.

Vũ Tổ Mười Hai Thức là tuyệt học cao nhất của Chu Tương võ đình, “Vũ Tổ Mười Hai Thức” thậm chí còn được xem là công pháp mạnh nhất của Vũ Tổ.

Vũ Tổ Mười Hai Thức không chỉ là pháp thuật thảo phạt mà đồng thời còn là tâm pháp, tương truyền nó đại diện cho thành tựu tối cao của Vũ Tổ.

Tương truyền, Vũ Tổ truyền thụ Vũ Tổ Mười Hai Thức cho mười hai người đệ tử, mỗi người một thức. Cũng chính vì vậy, mười hai người đệ tử này sau này được hậu nhân của Chu Tương võ đình gọi là “mười hai tổ”.

Thế nhưng sau này bởi vì nhiều nguyên nhân, Vũ Tổ Mười Hai Thức mất mác rất nhiều, cuối cùng chỉ còn thừa lại năm thức.

Cũng chính vì vậy, ở Vạn Thống giới từng có người cho rằng, nếu như Chu Tương võ đình có thể tìm về “Vũ Tổ Mười Hai Thức” thì nói không chừng Chu Tương võ đình có thể trở thành đạo thống mạnh nhất Vạn Thống giới, thậm chí có thể chèn ép Dương Minh Giáo.

– Ngươi tu ba thức, chỉ tiếc không phát huy được uy lực của nó. Chờ ngươi trở thành Chân Đế thì mới có thể liền mạch ba thức này.

Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Vũ Băng Ngưng đang giật mình, cười cợt.

– Người… sao ngươi biết được?

Vũ Băng Ngưng giật mình, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ không buông.

Vũ Tổ Mười Hai Thức… Chu Tương võ đình chỉ còn sót lại năm thức, trong năm thức này chỉ có ba thức liền mạch với nhau, hai thức khác không thể liền mạch. Vì vậy cho dù có tư cách tu luyện năm thức thì hoặc là tu luyện một thức không thể liền mạch, hoặc là tu luyện ba thức có thể liền mạch.

Tuy ba thức này có uy lực vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng cũng bởi vì uy lực của nó quá mạnh mẽ nên cũng cần công lực mạnh mẽ chèo chống.

Bởi vì Vũ Tổ Mười Hai Thức chỉ còn lại năm thức tàn khuyết nên cho dù bọn họ tu luyện thành công thì cũng có thiếu hụt.

Chẳng hạn như Vũ Băng Ngưng hiện tại tu luyện ba thức liền mạch là nhờ vào thiên phú cùng nghị lực mạnh mẽ. Thế nhưng khi thật sự thi triển thì công lực bây giờ của nàng không thể nào sử dụng ba thức liên tục được, công lực của nàng không đủ chèo chống, vì vậy chỉ có thể sử dụng một thức.

Cũng chính vì vậy, ngày đó ở Cuồng Đình đạo thống đánh lén Lý Thất Dạ, nàng thậm chí còn chẳng có cơ hội triển khai ba thức này, trong nháy mắt đã bị Lý Thất Dạ bắt giữ.

– Vừa nhìn biết ngay.

Lý Thất Dạ cười cợt, nói rằng:

– Thế nhưng, bất luận thiên phú hay đạo tâm của ngươi đều vẫn còn có thể mài giữa, ngươi có thể kiên trì tu luyện ba thức này, trùng tu là chuyện không thành vấn đề. Tương lai sẽ có cơ hội luyện thành Vũ Tổ Mười Hai Thức.

– Ngươi… lời này của ngươi là có ý gì?

Vũ Băng Ngưng nhúc nhích con ngươi, lập tức nhận ra ẩn ý trong câu nói của Lý Thất Dạ.

– Tương lai, có rất nhiều khả năng.

Lý Thất Dạ mỉm cười.

Vũ Băng Ngưng lập tức nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ không buông, nói rằng:

– Ngươi biết “Vũ Tổ Mười Hai Thức”? Không đúng, chẳng lẽ ngươi có “Vũ Tổ Mười Hai Thức” của Cuồng Đình đạo thống chúng ta?

Vũ Băng Ngưng đọc ra một chút huyền cơ từ câu nói của Lý Thất Dạ, thế nhưng nàng cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra. Lý Thất Dạ là tổ tiên của Cuồng Đình đạo thống, làm sao có thể có được Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình được chứ. Ngay cả Chu Tương võ đình cũng thất truyền, Lý Thất Dạ là người ngoài, làm sao có thể có được.

Thế nhưng Vũ Băng Ngưng vẫn nghe ra một chút huyền cơ từ lời nói của Lý Thất Dạ. Dường như Lý Thất Dạ thật sự có Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình.

– Sau này ngươi sẽ biết.

Lý Thất Dạ mỉm cười, xoa mái tóc mềm mại của nàng.

– Nói mau —

Vũ Băng Ngưng hung dữ nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này nàng không thèm quan tâm tới hình tượng nữ võ thần cao lãnh nữa, cũng không quan tâm hình tượng thục nữ nữa mà, nàng tóm lấy Lý Thất Dạ, ngắt một cái thật mạnh, dáng vẻ đầy hung dữ, nói rằng:

– Nếu ngươi không nói thì ta sẽ ngắt rớt miếng thịt này của ngươi.

Mặc dù dáng dấp lúc này của Vũ Băng Ngưng rất hung dữ. Thế nhưng khi nàng buông xuống cảm giác rụt rè, sau khi không còn cao lãnh nữa, dáng dấp lúc này của nàng rất là đáng yêu.

Chương 3185: Vũ tổ mười hai thức (hạ)

– Được rồi, nha đầu, ta chịu thua.

Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa hai tay lên hàng, nói rằng:

– Chờ tới thời cơ thích hợp thì ta sẽ mài giũa ngươi, giúp ngươi luyện thành mười hai thức!

Tức khắc, bàn tay ngắt Lý Thất Dạ buông ra. Vũ Băng Ngưng đứng đó ngơ ngác, bởi vì nàng quá rung động, nàng quá ngạc nhiên tới mức ngớ người.

Tuy trong lòng nàng đã có chuẩn bị, thế nhưng khi nghe được Lý Thất Dạ khẳng định, nàng vẫn còn bị chấn động.

Vũ Tổ Mười Hai Thức, đừng nói là nàng, ngay cả lão tổ tối cao của Chu Tương võ đình, một khi biết được tin tức này thì cũng sẽ ngạc nhiên ngớ người.

Vũ Tổ Mười Hai Thức là công pháp tối cao của Chu Tương võ đình, cũng là đại biểu cho thành tựu lớn nhất của Vũ Tổ. Từ sau khi Chu Tương võ đình làm mất nó thì trở nên ảm đạm rất nhiều.

Tuy rằng Chu Tương võ đình không thiếu công pháp, Vũ Tổ từng để lại rất nhiều công pháp, thế nhưng không có công pháp nào có thể so sanh với Vũ Tổ Mười Hai Thức.

Nếu như thật sự có ngày Chu Tương võ đình tìm về “Vũ Tổ Mười Hai Thức”, chắc chắn sẽ khiến mọi người rung động.

– Thật không?

Tỉnh táo lại, Vũ Băng Ngưng không khỏi vui mừng. Nếu như Lý Thất Dạ thật sự biết Vũ Tổ Mười Hai Thức thì mọi chuyện êm xuôi rồi, chuyện này là tin vui đối với nàng.

– Người khác có lẽ sẽ lừa người.

Lý Thất Dạ sờ lên mái tóc mềm mại của nàng, cười nói:

– Thế nhưng lời nói của ta là nhất ngôn cửu đỉnh, quý giá hơn tất cả mọi thứ.

– Hừ, lại tự biên tự diễn, mèo khen mèo dài đuôi.

Vũ Băng Ngưng tức giận lườm Lý Thất Dạ. Dáng vẻ hờn giận có ba phần quyến rũ, vô cùng mê người, đẹp đẽ tới nỗi khiến con người ta tim đập thình thịch, khiến con người ta hồn vía lên mây.

Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, tiếp tục dẫn Vũ Băng Ngưng lên đường.

– Sao ngươi có được Vũ Tổ Mười Hai Thức của Chu Tương võ đình chúng ta.

Lúc này, Vũ Băng Ngưng nắm bàn tay của Lý Thất Dạ không buông, tra hỏi cặn kẽ:

– Thành thật khai báo, có phải cướp từ Chu Tương võ đình không?

Lý Thất Dạ mỉm cười không nói, còn Vũ Băng Ngưng thì hỏi suốt một đường, khí thế bức cung. Thế nhưng dáng vẻ này trái lại có bảy phần hờn dỗi, ba phần quyến rũ, khiến lòng người điêu đứng.

Lý Thất Dạ mang theo Vũ Băng Ngưng lên đường, không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng đi tới cuối cây cầu đá.

Ở ngay phía trước phần cuối cây cầu đá có một cảnh tượng vô cùng đồ sộ, khi Vũ Băng Ngưng nhìn thấy cảnh tượng này thì chấn động ngay lập tức.

Ở phần cuối cầu đá, chỉ thấy nơi đó có một vầng mặt trời, không đúng, đó không phải là mặt trời. Bởi vì nếu như là mặt trời thì nó phải nóng rực, bất kỳ ai tới gần nó đều bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt.

Đây là một viên ngôi sao vô cùng lớn, một ngôi sao giống hệt mặt trời, thế nhưng so với mặt trời hàng tỉ năm không thay đổi thì ngôi sao này nhìn có vẻ đẹp mắt hơn nhiều.

Chỉ thấy viên ngôi sao vô cùng lớn này tuôn trào diễm hỏa, thế nhưng nó không đơn thuần là một viên ngôi sao tuôn trào diễm hỏa mà nó càng giống vô số diễm hỏa tạo thành ngôi sao.

Ở trên viên ngôi sao vô cùng lớn ấy có vô số hỏa nguyên, có hỏa nguyên lớn như bó đuốc thiêu cháy trời, cũng có hỏa nguyên phóng lên trời như nộ diễm, cuồn cuộn không ngừng. Có hỏa nguyên mênh mông như biển, tuôn trào sóng lửa. Cũng có hỏa nguyên giống như huyền băng, đóng băng một vùng thế giới…

Đây không phải là mặt trời, đây là một ngôi sao hỏa nguyên. Nơi này có tất cả hỏa nguyên trên thế gian, dường như nơi đây là nơi sinh ra tất cả mọi hỏa nguyên trên thế gian.

Dường như tất cả mọi hỏa nguyên đều tụ tập lại nơi này, dường như nó là cội nguồn của mọi hỏa nguyên trên thế gian. Khung cảnh này… đồ sồ là vậy, chấn động lòng người là vậy.

Nhìn ngôi sao hỏa nguyên vô cùng lớn, Vũ Băng Ngưng vô cùng rung động. Ở nơi này, còn sầu gì không tìm được hỏa nguyên chứ?

Nhất là đối với dược sư, khi luyện đan hỏa nguyên có vai trò hết sức quan trọng, thậm chí còn quyết định thực lực của dược sư. Thậm chí có những loại hỏa nguyên quý báu rất hiếm thấy, tìm mãi không ra.

Giờ này viên ngôi sao hỏa nguyên ở trước mắt có mọi hỏa nguyên trên thế gian. Ở đây chỉ sợ ngươi không nghĩ ra hỏa nguyên, chứ không sợ tìm không thấy hỏa nguyên.

Nếu như có vị dược sư nào đó tới được nơi này thì nhất định sẽ bị ngôi sao hỏa nguyên này làm chấn động, sẽ mừng rỡ như điên. Dù sao ngôi sao hỏa nguyên như vậy có thể thỏa mãn tất cả hỏa nguyên mà ngươi mong muốn.

Có tiếng “Ô” vang lên. Lúc này, Vạn Lô Thần không biết nhảy ra từ nơi nào. Nó hoan hô một tiếng rồi nhảy ngay vào ngôi sao hỏa nguyên. Trong nháy mắt, chỉ nghe “ộp, ộp, ộp”, chỉ thấy Vạn Lô Thần mở rộng miệng, ăn hết hỏa nguyên này tới hỏa nguyên khác, cắn ăn rất nhanh.

Giống như kẻ tham ăn đột nhiên nhìn thấy mỹ thực ăn hoài không hết, lập tức há miệng, liều mạng ăn hết, liều mạng nhét vào miệng, dường như chỉ có hai bàn tay là không đủ dùng.

Nhìn dáng vẻ ăn nhanh của Vạn Lô Thần, Lý Thất Dạ mỉm cười. Hắn xòe bàn tay, chỉ nghe một tiếng “bồng”, trong nháy mắt lòng bàn tay của hắn xuất hiện một đóa diễm hỏa nhảy nhót.

Sau khi diễm hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ thì bên trong ngôi sao hỏa nguyên vang lên một tiếng “bồng”, chỉ thấy ngôi sao hỏa nguyên có vô số hỏa diễm phóng lên trời, dường như ngàn vạn hỏa nguyên trở nên hưng phấn, tất cả đều nhảy múa, cảnh tượng giống như hỏa thiêu cháy trời, thế lửa của mọi hỏa nguyên trở nên rừng rực, hỏa diễm phóng thẳng lên trời.audio coi am

Khi tất cả mọi hỏa nguyên ở trong ngôi sao hỏa nguyên hưng phấn, khi vô số hỏa diễm phóng thẳng lên trời, chỉ nghe “vù vù vù”, chỉ thấy từng sợi ánh bạc phóng lên trời. Khi những sợi ánh bạc này phóng lên trời, nó mang theo từng luồng hỏa diễm, như thể những luồng hỏa diễm này bao bọc những sợi ánh bạc.

Khi nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện những sợi ánh bạc này chính là những sợi ánh bạc mà Lý Thất Dạ thu thập ở bên dưới dung nham. Trước đó, sau khi hỏa diễm đốt cháy ngân mang thì những sợi ánh bạc này tung bay đi mất, biến mất ở bốn phương tám hướng, không ngờ những sợi ánh bạc lại xuất hiện ở nơi này.

Lúc này, hỏa diễm trên lòng bàn tay Lý Thất Dạ cũng cực kỳ hưng phấn, dường như đang triệu hoán thứ gì đó.

“Vù” một tiếng. Những sợi ánh bạc dâng lên từ ngôi sao hỏa nguyên phóng tới lòng bàn tay Lý Thất Dạ, chớp mắt nhảy vào trong diễm hỏa. Tất cả sợi ánh bạc đan dệt ở bên trong diễm hỏa, hóa thành một ngọn lửa màu bạc.

“Bồng” một tiếng. Khi ngọn lửa này vừa hình thành thì dường như có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ, vô số hỏa nguyên ở bên trong ngôi sao hỏa nguyên tuôn trào hỏa diễm. Đủ kiểu hỏa diễm chảy cuồn cuộn vào bên trong ngọn lửa màu bạc.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 6 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 7 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá