Đế Bá Audio Podcast
Tập 639 [Chương 3191 đến Chương 3195]
❮ sautiếp ❯Chương 3191: Bách Hoa cốc (Thượng)
Sau khi Lý Thất Dạ trèo lên sơn môn thì bị đệ tử Trường Sinh cốc ngăn cản. Lý Thất Dạ cười cợt, đưa ra công văn Trường Sinh chân nhân đã đưa. Đệ tử bảo vệ sơn môn nhìn thấy công văn của chưởng môn nhân, lập tức nghiêm túc kính lễ:
– Mời công tử đi theo đệ tử vào cốc, nơi công tử ở là Bách Hoa cốc.
Bởi vì là chỉ thị của Trường Sinh chân nhân nên Trường Sinh cốc sắp xếp Lý Thất Dạ rất nhanh.
Khi đi vào Trường Sinh cốc, một luồng sinh cơ phả vào mặt. Sinh cơ này rất ngưng thực, nên khi sinh cơ này phả vào mặt sẽ làm con người ta cảm thấy toàn thân dễ chịu, quét tan mệt mỏi, làm cho người ta có cảm giác “hồi sinh đầy máu”.
Đây là chỗ lợi hại nhất của Trường Sinh cốc. Bởi vì Trường Sinh cốc có nhiều linh dược đan thảo nhất Vạn Thống Giới, vì vậy Trường Sinh cốc uẩn nhưỡng rất nhiều sinh cơ, Trường Sinh cốc cũng vì vậy mà bừng bừng sức sống.
Khi Lý Thất Dạ đi theo đệ tử vào Bách Hoa cốc thì cảm nhận được bầu không khí chỉ có vào mùa xuân. Nơi đây trăm hoa đua nở, sức sống dào dạt. Cả sơn cốc bừng bừng sức sống, khiến người ta không nỡ rời xa.
Bách Hoa cốc là một tòa cung điện rất nổi tiếng. Ở Vạn Thống Giới, chỉ cần nhắc tới Bách Hoa cốc thì rất nhiều người sẽ sáng mắt, nhất là nam tu sĩ trẻ tuổi khi nhắc tới Bách Hoa cốc thì sẽ cảm thấy mê mẩn.
Bách Hoa cốc có ba thứ nhiều, một là nhiều hoa, hai là nhiều thiên tài, ba là nhiều mỹ nữ. Bách Hoa cốc là nơi tập trung những nữ đệ tử ưu tú nhất Trường Sinh cốc, tất cả nữ đệ tử có thiên phú đều hội tụ về Bách Hoa cốc.
Có thể nói, Bách Hoa cốc mỹ nữ như mây.
Trước nay, Bách Hoa cốc không có nam đệ tử vào ở. Bây giờ Lý Thất Dạ lấy thân phận nam đệ tử vào ở Bách Hoa cốc, đúng là khiến người khác phải ước ao. Đây là Trường Sinh chân nhân thực hiện lời hứa của nàng.
Bách Hoa cốc, bốn mùa như xuân. Trong cốc dạt dào sinh cơ, có cỏ cây hoa lá, có nước lành chảy xuôi, có cành liễu như khói, càng có giai nhân ra vào.
Ở Bách Hoa cốc, đâu đâu cũng đều có thể nhìn thấy giai lệ, yến sấu hoàn phì đều có, có thể nói mỹ nữ như mây.
Có thể nói Bách Hoa cốc không chỉ có khí hậu đượm lòng người mà còn có phong cảnh xinh đẹp, mỹ nữ như mây, khiến cho bất cứ ai một khi tới Bách Hoa cốc thì cũng đều lưu luyến quên lối về.
Lý Thất Dạ đi vào Bách Hoa cốc thu hút không ít ánh mắt của các giai lệ. Có mỹ nữ nhìn thấy Lý Thất Dạ thì hé miệng mỉm cười, cũng có mỹ nhân lãnh ngạo chỉ lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, cũng có giai lệ gật đầu hỏi thăm thân mật…
Mỹ nữ như mây, xem chóng cả mặt. Đổi lại là nam nhân khác rơi vào diệu cảnh như này, sợ rằng sẽ không kiềm chế nổi mà thay lòng đổi dạ. Thế nhưng Lý Thất Dạ nhìn đông đảo mỹ nhân giai lệ, chỉ cười nhạt, đi bộ từng bước, không nhanh không chậm, từng bước thưởng thức cảnh đẹp của Bách Hoa cốc.
Bách Hoa cốc bất ngờ có nam tử tới khiến rất nhiều nữ đệ tử hiếu kỳ. Càng khiến người khác hiếu kỳ hơn chính là Lý Thất Dạ còn là đệ tử thủ tịch của Trường Sinh cốc.
Vì vậy, sau khi tin tức này lan truyền ra ngoài thì có không ít nữ đệ tử Bách Hoa cốc vội vàng tới nhìn. Đương nhiên phần lớn nữ đệ tử đều đứng nhìn Lý Thất Dạ từ xa, vừa có vẻ ngạc nhiên, vừa có vẻ thẹn thùng. Dù sao cũng có rất ít nam đệ tử có thể đi vào Bách Hoa cốc.
Một số nữ đệ tử hiếu kỳ lén nhìn Lý Thất Dạ mấy lần rồi hé miệng cười nhẹ. Cũng có một số nữ đệ tử gan dạ chỉ chỉ chỏ chỏ Lý Thất Dạ, lén lút xì xầm với bạn thân mật.
Sau khi Lý Thất Dạ đi vào Bách Hoa cốc thì đã gợi lên làn sóng không nhỏ, dẫn tới rất nhiều nữ đệ tử vội vàng dừng chân quan sát. Dường như Lý Thất Dạ lúc này giống như con khỉ trong lồng tre, làm mọi người tò mò quan sát.
Đương nhiên Lý Thất Dạ không bận tâm việc bị mọi người quan sát, vẫn mỉm cười đi bộ, thần thái tự nhiên.
Nhìn một người nam tử bình thường đi dạo trong Bách Hoa các mà biểu cảm lại không hề lúng túng, làm cho rất nhiều nữ đệ tử tò mò.
Cũng không thể trách những nữ đệ tử này lại tò mò như vậy. Thứ nhất, trước giờ Bách Hoa cốc có rất ít nam đệ tử đi vào, cho dù có thì cũng là tình huống đặc thù. Quan trọng hơn, vị trí thủ tịch đệ tử trước này luôn bị bỏ trống.
Bởi vì thủ tịch đệ tử thường thường đều là truyền nhân. Nếu như được chọn làm thủ tịch đệ tử thì tương lai rất có khả năng sẽ kế thừa Trường Sinh cốc, là người nắm quyền Trường Sinh đạo thống trong tương lai.
Thế nhưng hiện nay Trường Sinh chân nhân còn rất trẻ, đạo hạnh lại sâu không lường được, được trên dưới Trường Sinh cốc cùng khắp Vạn Thống giới tôn sùng. Trường Sinh cốc thật sự chưa tới lúc phải định ra người thừa kế.
Cũng chính vì vậy, vị trí thủ tịch đệ tử vẫn luôn bỏ trống. Bây giờ thình lình xuất hiện một thủ tịch đệ tử, làm sao không khiến mọi người tò mò cho được.
Nếu như là lúc bình thường, Lý Thất Dạ thình lình xuất hiện làm thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc thì chắc chắn sẽ bị mọi người cho rằng là giả mạo.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại cầm công văn của Trường Sinh chân nhân đi tới đây. Những thứ khác có thể làm giả, thế nhưng công văn của Trường Sinh cốc chủ Trường Sinh chân nhân thì không thể làm giả được. Vì vậy Lý Thất Dạ đúng là đệ tử thủ tịch của Trường Sinh cốc, không lẫn vào đâu được.
Khi Lý Thất Dạ đi vào Bách Hoa cốc, thủ tịch đệ tử Lý Thất Dạ giống như con rể, bị các cô nương vây xem. Không ít cô nương còn mỉm cười khi nhìn thấy Lý Thất Dạ.
Thế nhưng, da mặt Lý Thất Dạ dày, cũng thấy nhiều sóng gió nên trong tình huống này thì vẫn bình tĩnh, tiếp tục đi bộ, từng bước thưởng thức cảnh đẹp cùng mỹ nhân ở Bách Hoa cốc.
– Lưu manh. Nguồn truyện audio Podcast
Nhìn thấy Lý Thất Dạ thưởng thức cảnh đẹp cùng mỹ nhân của Bách Hoa cốc, có nữ đệ tử hờn dỗi mắng khẽ.
Lý Thất Dạ đúng là không hề kiêng dè. Bất luận cảnh đẹp hay mỹ nhân, hắn đều nhìn ngắm cẩn thận. Ánh mắt của hắn vô cùng bá đạo, cho dù là mỹ nhân xa lạ thì hắn vẫn đánh giá từ trên xuống dưới, nhìn ngắm cẩn thận.
Thế nhưng da mặt của con gái rất mỏng, không có bất cứ nữ đệ tử nào trong Bách Hoa cốc có thể chịu đựng được ánh mắt bá đạo của Lý Thất Dạ. Trước ánh mắt đầy tính xâm lược của Lý Thất Dạ, các nàng cảm thấy mình như trần trụi, lập tức hờn dỗi. Có không ít nữ đệ tử tức tối vì cách hành sử bá đạo của Lý Thất Dạ thế nhưng lại không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thể mắng hắn “lưu manh”.
Có thể nói, tuy rất nhiều người vẫn chưa biết được tên của thủ tịch đệ tử, thế nhưng “lưu manh” đã trở thành danh hiệu của Lý Thất Dạ.
Hờn dỗi mắng giận, oanh ngữ tước thanh, nghe rất thoải mái, rất êm tai. Đương nhiên trước nhất da mặt ngươi phải đủ dày thì mới có thể cảm thấy thoải mái khi bị nhiều người mắng “lưu manh” như vậy.
Lý Thất Dạ không hề quan tâm các nữ đệ tử mắng hắn “lưu manh”. Hắn vẫn cứ cười xán lạn, nét mặt tự nhiên.
Chương 3192: Bách Hoa cốc (Hạ)
– Thật đúng là một tên lưu manh!
Nhìn thấy nụ cười của Lý Thất Dạ càng lúc càng xán lạn, không hề cảm thấy lúng túng, không ít nữ đệ tử tức tối.
Trong nhất thời, tiếng mắng giận hờn dỗi vang không ngừng, bầu không khí của Bách Hoa cốc càng trở nên náo nhiệt.
Cuối cùng, đệ tử Trường Sinh cốc dàn xếp chỗ ở cho Lý Thất Dạ. Bởi vì hắn là nam đệ tử duy nhất nên không thể ở chung chỗ với những nữ đệ tử khác. Thế nên hắn chiếm một đình viện nằm ở một góc hẻo lánh trong Bách Hoa cốc, việc này cũng vừa hợp ý hắn.
Sau khi được dàn xếp, Lý Thất Dạ không ra ngoài mà nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tu đại đạo. Có thể nói, Trường Sinh cốc là một nơi sinh cơ dồi dào, tu luyện ở nơi đây là tốt nhất. Ở nơi sinh cơ bừng bừng như thế này, con người ta tu luyện cũng cảm thấy tràn trề sức sống.
Lý Thất Dạ vừa được dàn xếp chỗ ở thì đã có người tới gặp mặt, hơn nữa người này còn là một đại mỹ nhân.
Cô gái này mày như sương khói, hai mắt to tròn tựa như biết nói. Thế nhưng hai mắt to tròn dịu dàng như gợn nước ấy đâu chỉ biết nói mà còn biết phát sáng chẳng khác gì một con cáo con.
Cô gái này mặt như hoa đào, da thịt mũm mĩm. Cuốn hút nhất chính là nụ cười xán lạn trên khuôn mặt nàng, khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cô gái này mặc quần áo màu hồng nhạt, váy dài áo ngắn, làm nổi bật được vẻ đẹp của nàng. Tuy vẻ đẹp của nàng không sánh bằng Vũ Băng Ngưng, cũng không thể so với Trường Sinh chân nhân, thế nhưng cũng có mị lực rất lớn, rất có cảm giác thân thiết.
– Tiểu muội Phạm Diệu Chân bái kiến đại sư huynh.
Cô gái này sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ thì không hề tỏ vẻ xa lạ, trái lại còn vô cùng nhiệt tình, khom ngưng chắp tay chào Lý Thất Dạ, cử chỉ vô cùng đúng mức.
Phạm Diệu Chân là đại sư tỷ của Bách Hoa cốc, cũng là người có tài nghệ luyện đan tốt nhất trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi, có thể xem như là thiên tài.
Lý Thất Dạ đánh giá Phạm Diệu Chân một hồi, cẩn thận ngắm nghía, dường như muốn xem hết từ trong ra ngoài.
So với những nữ đệ tử e thẹn khác, Phạm Diệu Chân to gan hơn rất nhiều. Nàng đứng trước mặt Lý Thất Dạ, tự nhiên hào phóng, tùy ý để Lý Thất Dạ nhìn. Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngắm gần đủ, nàng hé miệng cười khẽ, duyên dáng nói rằng:
– Chẳng trách các tỷ muội đều nói đại sư huynh là một gã lưu manh, xem ra thật sự đúng là một gã lưu manh. Ai đời có đại sư huynh nào lại nhìn con gái người ta như vậy chứ. Bất luận cô gái nào cũng không thể chịu được cái nhìn của đại sư huynh hết trơn ấy.
– Thế nhưng ngươi chịu được.
Lý Thất Dạ cười nhạt, tùy ý ngồi xuống, dáng vẻ bễ nghễ. Tuy rằng bình thường tự tại, thế nhưng vẻ bình thường tự tại ấy lại tỏ rõ sự thô bạo của hắn.
– Bởi vì ta là đại sư tỷ đấy mà. Nếu như ngay cả ta cũng e thẹn như tiểu cô nương thì sau này ai ở Bách Hoa cốc có thể hầu hạ đại sư huynh cơ chứ. Làm sao cũng phải có một người mặt dày tới hầu hạ sư huynh ngài.
Nói tới đây, Phạm Diệu Chân chớp chớp đôi mắt to tròn dịu dàng như gợn nước.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Chưa chắc à nha. Biết đâu khẩu vị của ta đặc biệt, thích con gái đỏ mặt e thẹn. Con gái to gan quá, sẽ dọa ta chạy mất.
Nếu như có nữ tử khác ở đây thì nàng nhất định sẽ khinh bỉ Lý Thất Dạ, bởi vì câu nói này quá mất mặt.
– Nếu như có thể dọa chạy đại sư huynh thì cô gái đó phải cực kỳ to gan, còn ta thì chỉ sợ không thể dọa chạy đại sư huynh được.
Phạm Diêu Chân cười khẽ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, ngồi tự tại, tùy ý nhìn Phạm Diệu Chân, ánh mắt không hề dè dặt, vẫn cứ càn quấy, vẫn cứ thản nhiên.
– Đại sư huynh nhìn hoài, tiểu muội cảm thấy không thoải mái trong mình.
Phạm Diệu Chân hờn dỗi một câu, hai mắt dìu dàng như nước mùa thu lập lòe ánh sáng.
– Có câu nói này rất là hay… có danh sư, nhất định có danh đồ. Đệ tử của Trường Sinh chân nhân đúng là không tầm thường.
Lý Thất Dạ cười nói.
– Không đâu, đại sư huynh nói sai người rồi.
Phạm Diệu Chân cười dịu dàng, nhìn Lý Thất Dạ nói rằng:
– Câu nói này nên nói chính đại sư huynh mới đúng, chứ không phải là ta. Có danh sư, nhất định có danh đồ, danh đồ chính là đại sư huynh, cũng chỉ có người nhìn xa trông rộng như sư tôn thì mới có đệ tử như đại sư huynh. Đại sư huynh nhìn xa trông rộng, tương lai nhất định sẽ khiến các vị tỷ muội sáng mắt. Sau này tiểu muội còn cần đại sư huynh dìu dắt đây này.
Nói tới đây, Phạm Diệu Chân ngồi xổm xuống, thế nhưng dáng vẻ lại rất đúng mực.
– Ngươi đang đá xéo ta đúng không?
Lý Thất Dạ nhìn Phạm Diệu Chân, cười nói.
– Nào dám, tiểu muội chỉ nói thật mà thôi.
Hai mắt xinh đẹp của Phạm Diệu Chân lấp lóe ánh sáng giảo hoạt, cười khẽ:
– Lại nói, lấy thần thông của đại sư huynh, các vị tỷ muội làm sao dám tỷ thí với đại sư huynh chứ.
– Đáng ăn đòn lắm.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
– Ngươi muốn thăm dò ta thì cứ nói thẳng, đừng lấy các tỷ muội ra làm cái cớ.
– Là tự đại sư huynh nói chứ tiểu muội chưa từng nói thế bao giờ nhé.
Phạm Diệu Chân chớp mắt, đôi mắt vừa tròn vừa to toát lên vẻ đáng thương, trông rất vô tội.
Lý Thất Dạ miễn dịch với dáng vẻ dễ thương của Phạm Diệu Chân, không hề lay động, cười nói:
– Có tin đại sư huynh vừa mới nhậm chức ngày đầu tiên đã đè ngươi ra đánh mông hay không.
– Như vậy không được.
Phạm Diệu Chân hoảng hồn, lùi về sau một bước, dáng vẻ đáng thương, nói rằng:
– Cho dù ngươi là đại sư huynh thì cũng không thể bắt nạt thiếu nữ chân yếu tay mềm.
Lý Thất Dạ chỉ cười, không nói gì nữa.
Phạm Diệu Chân ranh ma đảo mắt, vầng trán nghiêng nghiêng, dáng dấp đáng yêu, nói rằng:
– Trước đây sư tôn chưa từng nhắc tới chuyện ngài ấy đã thu đại đệ tử. Hôm nay tiểu muội mới biết sự tồn tại của đại sư huynh, không biết trước kia đại sư huynh vân du nơi nào.
– Sao hả, muốn thăm gò gốc gác của ta sao? Hay ngươi muốn thay mặt Trường Sinh chân nhân kiểm tra ta?
Lý Thất Dạ nhìn Phạm Diệu Chân, nói.
– Nào dám, nào dám, đại sư huynh hiểu lầm ý của tiểu muội rồi. Nếu như lời này lọt vào tai sư tôn thì tiểu muội sẽ bị lão nhân gia răn dạy mất.
Phạm Diệu Chân tỏ vẻ dễ thương, bẹp miệng, nói rằng:
– Tiểu muội chỉ tò mò mà thôi.
– Nha đầu ngươi cũng học được mấy phần bản lĩnh đấy.
Lý Thất Dạ không khỏi lắc đầu mỉm cười, nói rằng:
– Nói cho ngươi biết cũng không sao. Trước đây ta là một tên đại ma đầu, không chuyện ác nào mà không làm, giết người như ngóe. Gần đây lớn tuổi rồi cho nên muốn rửa tay gác kiếm, nương nhờ vào Trường Sinh cốc. Vì vậy kiếm đại cái ghế thủ tịch đệ tử ngồi chơi.
– Oa, thì ra đại sư huynh còn có quá khứ uy phong đến như vậy.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Phạm Diệu Chân không chỉ không sợ mà trái lại còn tỏ vẻ sùng bái, đôi mắt vừa to vừa tròn đầy vẻ khát khao.
Chương 3193: Sư muội ranh ma
– Nói như vậy đại sư huynh vô địch khắp thế gian, quét ngang Vạn Thống giới.
Lúc này, Phạm Diệu Chân giống như fan cuồng nhiệt, rất sùng bái Lý Thất Dạ, gần như chảy cả nước dãi, chỉ thiếu mỗi việc cọ mặt trên đùi Lý Thất Dạ mà thôi.
– Chỉ Vạn Thống Giới thôi thì tính làm chi, chỉ là một cái ổ nhỏ giữa thiên địa mà thôi.
Lý Thất Dạ nói hời hợt:
– Chỉ cần ta vừa ra tay thì sẽ quét sạch vạn giới, vô địch vạn cổ, Chân Đế thủy tổ, không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ nói vậy, nếu như có người khác ở đây thì nhất định sẽ cho rằng Lý Thất Dạ ăn nói ngông cuồng, miệng mồm phét lác.
– Đại sư huynh lợi hại như vậy, chẳng phải sau này ta hành tẩu giang hồ thì có thể đi ngang hay sao. Ai dám đụng tới một cọng lông của ta, ta khai tên đại sư huynh, chẳng phải dọa bọn họ đái ra quần hay sao.
Nói tới đây, Phạm Diệu Chân hưng phấn, múa tay múa chân.
“Đùng” ngay khi Phạm Diệu Chân hưng phấn thì Lý Thất Dạ vỗ lên cặp mông đẫy đà của nàng.
– Ngươi làm gì thế.
Bị Lý Thất Dạ đánh lén, Phạm Diệu Chân sợ bắn người. Nàng lùi ra đằng sau một bước dài, cảnh giác nhìn Lý Thất Dạ.
Nàng dù sao cũng là con gái, bị đàn ông vỗ mông bất ngờ, không xấu hổ mới là lạ.
– Hóa ra ngươi không phải ngu thật.
Lý Thất Dạ vỗ tay cười lớn:
– Mông rất có thịt, mềm mại đàn hồi.
– Ngươi mới ngu ấy.
Phạm Diệu Chân đỏ mặt, hung dữ trừng mắt Lý Thất Dạ, có phần tức tối.
– Cho nên nếu như ngươi còn giả ngu thì ta không chỉ đánh mông của ngươi mà ta còn cởi trần truồng ngươi, xem ngươi có còn giả ngu với ta nữa hay không.
Lý Thất Dạ cười nói.
Phạm Diệu Chân giận nghiến răng, hung dữ trừng Lý Thất Dạ, cắu gắt:
– Chẳng trách các tỷ muội đều nói ngươi là đại lưu manh, đúng là không biết xấu hổ!
– Ngươi nói đúng, ta thật sự là đại lưu manh, không biết xấu hổ, ai cũng sợ hãi, ngươi cũng nên sợ ta đi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Lúc này, đôi mắt to tròn của Phạm Diệu Chân xoay chuyển, cười duyên nói rằng:
– Đại sư huynh đại nhân có đại lượng, tiểu muội thất lễ mạo phạm, kính mong đại sư huynh tha lỗi.
Nói tới đây, nàng cúi mình thật sâu, dáng dấp hối lỗi.
Rất hiển nhiên, Phạm Diệu Chân thật sự có ý định thăm dò Lý Thất Dạ, muốn sờ thấu gốc gác của Lý Thất Dạ. Làm đại sư tỷ Bách Hoa cốc, nàng thật sự muốn biết đại sư huynh có lai lịch như thế nào.
Phạm Diệu Chân rất tin tưởng khả năng của sư phụ mình, nàng biết sư phụ sẽ không tùy tiện đưa người nào đó tới Trường Sinh cốc làm thủ tịch đệ tử. Vì vậy Phạm Diệu Chân rất tò mò, Lý Thất Dạ rốt cuộc có thần thông thì mà lại có thể lọt vào pháp nhãn của sư tôn nàng.
Được Phạm Diệu Chân xin lỗi, Lý Thất Dạ vẫn ngồi vững tại chỗ, thản nhiên đón nhận cái cúi đầu của Phạm Diệu Chân.
– Đại sư huynh, bọn tỷ muội Bách Hoa cốc rất tò mò, rất muốn hiểu thêm về đại sư huynh, muốn nhìn thấy tư thế oai hùng của đại sư huynh, muốn xem qua thần thông vô thượng của đại sư huynh…
Phạm Diệu Chân chớp chớp hai con mắt to tròn như biết nói, dáng vẻ rất đáng yêu.
– Ta hơi mệt, ngày khác đi.
Lý Thất Dạ từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng khoát tay.
Lý Thất Dạ ra lệnh đuổi khách, Phạm Diệu Chân không sợ hãi. Nàng cúi người nói rằng:
– Mời đại sư huynh nghỉ ngơi thật tốt, chờ khi nào đại sư huynh có thời gian thì tiểu muội sẽ trở lại thỉnh an.
Nói xong thì từ từ lui ra.
Phạm Diệu Chân tuy nhí nhảnh thế nhưng nàng cũng hết sức thông minh, rất biết tiến thối. Tới lúc mấu chốt thì hành sử vẫn luôn đúng mực.
Sau khi Phạm Diệu Chân lui khỏi thì Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng tại chỗ, giống như đang ngủ, nhập định thần du, hít thở đều đặn. Lúc này hắn tựa như được sinh cơ mênh mông bao phủ, tựa như không còn Trường Sinh cốc, không còn Bách Hoa cốc, tất cả dường như đều biến mất.
Bên trong mệnh cung của Lý Thất Dạ, chỉ thấy Thái Sơ Chi Thụ cao lớn khỏe mạnh, tuy chưa thể khẳng định Thái Sơ Chi Thụ lớn chọc trời, thế nhưng nó cũng râm mát một phương. Khi gió nhẹ đu đưa, tiếng lá sàn sạt vang lên không ngừng.
Đương nhiên Thái Sơ Chi Thụ sẽ còn trưởng thành, tương lai nó chắc chắn sẽ cao lớn đủ để chọc thủng trời cao. Lúc này, Thái Sơ Chi Thụ nở một đóa hoa, hoa này không tên, cũng không quá lớn, vẻ ngoài bình thường không hề đặc biệt. Thế nhưng khi nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nhụy hoa hô hấp đạo mang, nhụy hoa của nó khác với nhụy hoa bình thường, nó được tạo thành bởi đại đạo pháp tắc.
Nhụy hoa mỏng như sợi chỉ, do từng luồng pháp tắc đại đạo cấu thành, từng luồng pháp tắc đạo đạo đều rất thâm ảo, dường như từng luồng pháp tắc đại đạo nhỏ bé ấy bao hàm đại đạo của vạn thế, làm người ta bỏ ra cả đời cũng không thể hiểu thấu.
Hoa đại đạo nở chỉ là bắt đầu. Hoa nở kết trái chỉ là một quá trình Lý Thất Dạ sáng chế đại đạo mà thôi. Quả đại đạo cũng không phải duy nhất. Vì vậy con đường Lý Thất Dạ sáng tạo hệ thống đại đạo vẫn còn rất dài.
Đóa hoa đại đạo này nở, sức mạnh thái sơ lan tràn, dường như vạn pháp bắt nguồn từ đây, vạn đạo kết thúc ở đây. Khi đóa hoa đại đạo này kết trái, là lúc một đại đạo chín muồi, chắc chắn sẽ vô cùng kinh người.
Lý Thất Dạ hấp khí, thần du thái hư. Trong khoảnh khắc này, hắn dường như hòa tan vào thiên địa, dường như hòa tan vào vạn vực. Trong khoảnh khắc này, người ta có một ảo giác rằng, dường như hắn không phải hòa tan vào thiên địa mà là thiên địa do hắn sáng tạo ra, vạn vật do hắn sáng tạo ra, mọi thứ trên thế gian do hắn sáng tạo ra. Thậm chí ngay cả thời gian, không gian đều do hắn sáng tạo ra. Hắn chính là khởi nguyên của tất cả mọi thứ…
Trường Sinh cốc, ngày qua yên tĩnh. Bởi vì đệ tử Trường Sinh cốc rất say mê đan đạo dược lý, thế nên Trường Sinh cốc thiếu bớt mất phần sát phạt.
Nhất là Bách Hoa cốc thì lại càng yên tĩnh. Ngoại trừ một số ít nữ đệ tử tìm đạo ngộ pháp thì phần lớn là đọc dược thư, tìm hiểu đan đạo, phân loại bách dược…
Lý Thất Dạ đồng ý ở lại Bách Hoa cốc cũng bởi vì nơi này ngày qua yên bình. Tuy rằng Phạm Diệu Chân mấy lần tới bái phỏng, thế nhưng Phạm Diệu Chân biết tiến thối. Mấy ngày qua Lý Thất Dạ không bước ra khỏi cửa, một lòng ngộ đạo nên nàng cũng không quấy rầy Lý Thất Dạ, thậm chí còn căn dặn đệ tử chớ tới quấy rầy Lý Thất Dạ.
Có một hôm Lý Thất Dạ tỉnh dậy, hắn rời khỏi đình viện, bắt đầu đi dạo Bách Hoa cốc.
Tuy rằng các nữ đệ tử Bách Hoa cốc đã chấp nhận sự thật có đàn ông vào ở Bách Hoa cốc, thế nhưng khi các nữ đệ tử nhìn thấy Lý Thất Dạ thì vẫn cười khẽ, to gan hơn một chút thì thấp giọng bàn tán đôi câu.
Có không ít nữ đệ tử tò mò về Lý Thất Dạ, thế nhưng cốc chủ chưa về nên mọi người không thể biết được tình huống cụ thể.
Lý Thất Dạ đi dạo trong Bách Hoa cốc, thích ý tự tại, không hề cảm thấy xa lạ, giống như đang đi dạo hậu hoa viên của nhà mình, vô cùng tùy ý.
Chương 3194: Tiên nhụy sinh bệnh (thượng)
Trường Sinh cốc là truyền thừa dược đạo, ở Trường Sinh cốc trồng rất nhiều linh dược đan thảo có giá trị. Bách Hoa cốc cũng không ngoại lệ, có thể nói trong Bách Hoa cốc đâu đâu cũng có thể nhìn thấy linh dược đan thảo, thậm chí có thể nhìn thấy linh dược vô cùng quý giá mọc dại trong khe đá. Có thể nói, linh dược đan thảo mọc khắp Bách Hoa cốc, đâu đâu cũng thấy. Lý Thất Dạ đi bộ nhàn nhã, bất giác bước tới một u cốc. Nơi này xanh um biên biếc, gió mát đong đưa, cảm giác mát mẻ phả vào mặt.
Bất giác, Lý Thất Dạ đã đi sâu vào bên trong u cốc. Trong đấy có một vũng nước, nói đúng hơn là một hồ nước, thế nhưng là một hồ nước vô cùng đặc biệt. Hồ nước này rộng khoảng mười mẫu, một nửa đóng thành băng, hàn khí tua tủa. Nửa còn lại thì là dung nham, dung nham đỏ sẫm phun trào, thỉnh thoảng còn phun ra hỏa diễm. Một hồ nước nửa lửa nửa băng thật sự rất hiếm thấy, là nơi âm dương hội tụ, băng hỏa giao hòa. Ở chính giữa hồ nước nửa lửa nửa băng này, ở nơi hàn băng cùng dung nham hội tụ chính là một đũng suối nước nóng.
Một đũng suối nước sôi ùng ục, nước suối trong vắt, hơi nước mịt mù, đích thị là suối nước nóng. Suối nước nóng như thế, ai nấy nhìn thấy đều muốn xuống đó ngâm mình. Thế nhưng suối nước nóng này không dùng để tắm. Bên trong suối nước nóng có một cây cỏ lạ sinh trưởng. Cây cỏ lạ này không biết tên gọi là gì, cánh hoa nhỏ xíu vừa hẹp vừa dài nâng đỡ một nhụy hoa vô cùng tươi tốt. So với cánh hoa nhỏ bé thì nhụy hoa sinh trưởng quá tốt. Chỉ thấy từng sợi nhụy hoa lớn mạnh như từng sợi râu. Khi các nhụy hoa buông xuống thì trông cứ như một thác nước tí hon. Chính bởi cây cỏ lạ này sinh trưởng ở giữa lòng suối nước nóng nên nhìn từ xa khiến người ta lầm tưởng rằng nước nóng trong suối chính là nước nóng trút từ nhụy hoa, cảnh tượng rất đồ sộ.
Nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ thấy cây cỏ lạ này dường như có mấy phần uể oải, đầu cúi phân nửa, dường như có thể đổ ngã bất cứ lúc nào. Ngay phía trước cái hồ kỳ lạ này có một cô gái đang ngồi trên nham thạch, hai tay chống cằm, thẩn thờ nhìn cây cỏ lạ giữa hồ. Cô gái này mặc váy dài màu xanh biếc, tướng mạo tinh tế, hai mắt có linh khí. Khuôn mặt của nàng thanh lệ, siêu phàm thoát tục. Tuy rằng không phải như tiên trên trời thế nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng thiên liêng. Nhất là khi bận váy dài thướt tha, nếu như nàng đứng lên đi lại giữa u cốc thì sẽ khiến người ta hoảng hốt như nhìn thấy nữ thần.
– Băng Hỏa Nộ Hủy, đúng là hiếm thấy. Lý Thất Dạ tùy ý ngồi gần cô gái, cũng học theo nàng ta nhìn cây cỏ lạ giữa hồ, lên tiếng.
– Ừm. Cô gái thơ thẩn, không thèm nhìn ngó Lý Thất Dạ, trả lời qua loa. Lý Thất Dạ không bận tâm, nhìn cây cỏ lạ, nói rằng:
– Nhụy hoa này sinh trưởng rất khó, chỉ sống được ở suối băng hỏa. Một khi rời khỏi suối băng hỏa thì chắc chắn sẽ chết. Vì vậy, muốn cấy ghép nhụy hoa này, nhất định phải dùng đại thần thông dời luôn cả suối băng hỏa tới nơi này.
– Đúng vậy, cây Băng Hỏa Nộ Hủy này do một vị trưởng bối trong cốc cấy ghép tới nơi này, có hơn mấy ngàn năm. Cô gái gật đầu, vẫn thẩn thơ như cũ, ánh mắt của nàng không hề xê dịch khỏi cây cỏ lạ.
– Nó bị bệnh. Lý Thất Dạ nói.
– Ngươi cũng biết — Sau khi Lý Thất Dạ nói xong thì cô gái này lập tức quay đầu nhìn lại, nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, hai mắt thẩn thờ trở nên sáng ngời.
– Vừa nhìn biết ngay. Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Ngươi cũng hiểu dược lý? Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cô gái có chút hứng thú, vội hỏi. Lúc này Lý Thất Dạ mới nghiêng mắt nhìn cô gái, cười nói:
– Hiểu sơ sơ, lúc rãnh có đọc qua kỳ văn tạp đàm, vì vậy có hiểu một chút. Lý Thất Dạ nói rất khiêm tốn, cả thế gian này có ai hiểu dược lý đan đạo hơn hắn chứ? Hắn đã nghiên cứu phương diện này từ thời đại này sang thời đại khác.
– Ngươi thích dược lý. Lý Thất Dạ nhìn cô gái, cười nói.
– Đúng vậy. Cô gái vội đáp, hứng thú nói rằng:
– Ta học dược lý từ nhỏ nên được trưởng bối nhờ cậy trông coi cây Nộ Hủy này. Nó vẫn luôn sinh trưởng khỏe mạnh, nhưng không hiểu sao gần đây nó đột nhiên sinh bệnh. Ta chẩn đoán cho nó thế nhưng không thể phát hiện bất cứ manh mối gì nên không biết nó đang bị bệnh gì. Nói tới đây, cô gái cảm thấy thất bại. Bởi vì nàng hiểu dược lý rất sâu, thế nhưng lại bị một cây Băng Hỏa Nộ Hủy làm khó. Nàng lật rất nhiều sách nhưng vẫn không thể tìm được bệnh trạng của cây Băng Hỏa Nộ Hủy này.
– Nó không bị bệnh. Lý Thất Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Cô gái không khỏi nhìn Lý Thất Dạ, không tin lời của hắn lắm, nói rằng:
– Không phải bị bệnh thì bị gì? Mấy ngày nay nó ỉu xìu, khí thế sa sút, chẳng khác gì sắp chết cả.
– Vấn đề không phải bản thân nó. Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi nhìn thấy vẻ ngoài của nó nên mới cho rằng nó bị bệnh, vì vậy không thể tìm ra được vấn đề.
– Nếu như không phải bị bệnh thì bị gì? Cô gái có chút không phục. Trình độ dược lý của nàng rất ít ai ở Trường Sinh cốc có thể sánh bằng, ít nhất là ở thế hệ trẻ tuổi. Thậm chí có thể nói, toàn bộ Vạn Thống Giới rất ít người có thể so sánh với nàng. Bây giờ Lý Thất Dạ phủ định chẩn đoán của nàng nên nàng đương nhiên cảm thấy không phục. Cũng may cô gái này tính tình dịu dàng độ lượng, chứ đổi lại lạ người khác, với thân phận của nàng, không phải quát mắng Lý Thất Dạ thì cũng sẽ cãi cọ với Lý Thất Dạ.
– Vấn đề ở chỗ suối băng hỏa. Lý Thất Dạ nói thờ ơ.
– Vấn đề ở chỗ suối băng hỏa? Cô gái không khỏi ngạc nhiên, nói rằng:
– Làm sao… làm sao có thể chứ. Suối băng hỏa trước nay luôn như vậy, chưa từng thay đổi, sao nó có thể có vấn đề được chứ?
– Bản thân suối băng hỏa không có vấn đề. Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Nhưng suối băng hỏa có một vị khách mới, cũng là hàng xóm của cây Băng Hỏa Nộ Hủy này.
– Làm sao có thể? Cô gái không tin, nói rằng:
– Băng Hỏa Nộ Hủy luôn do ta chăm sóc, chưa từng phát hiện có thứ gì xâm lấn cả.
– Tin hay không thì ngươi sẽ biết nhanh thôi. Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi nghiền Bách Thuật Bì, Hộc Thạch Căn, Liệt Băng Đống Thổ thành phấn, rải vào suối băng hỏa thì ngươi sẽ có đáp án.
– Thật.. thật không? Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cô gái không khỏi do dự. Phương pháp phối chế của Lý Thất Dạ, nàng xưa nay chưa nghe bao giờ. Phải biết nàng là đại sư dược lý nên rất hiểu công dụng của những loại dược thảo này.
– Thử xem thì chẳng phải biết. Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi tinh thông dược lý như vậy thì chắc cũng biết hỗn hợp thuốc này rơi xuống suối băng hỏa thì cũng chẳng gây hại gì. Cô gái nghĩ ngợi một lúc, cũng cảm thấy Lý Thất Dạ nói có lý. Cũng như Lý Thất Dạ nói, coi như rải hỗn hợp thuốc này vào suối băng hỏa thì cũng không có gì tai hại cả.
– Để ta thử xem. Cô gái nói là làm, lập tức đi lấy thuốc. Trường Sinh cốc là kho thuốc lớn nhất Vạn Thống giới, có đủ mọi loại dược liệu trong thiên hạ. Dược liệu mà Lý Thất Dạ nói cũng không quá quý giá nên đi lấy không hề khó khăn.
Chương 3195: Tiên nhụy sinh bệnh (hạ)
Cô gái mài dược liệu thành bột phấn, sau đó rải vào trong suối băng hỏa, không bỏ qua bất cứ một góc nào.
Sau khi tất cả dược liệu hòa tan vào suối băng hỏa thì suối băng hỏa không hề có phản ứng gì, vẫn yên ả như cũ.
– Chuyện này là thế nào?
Nhìn suối băng hỏa không có bất cứ phản ứng gì, cô gái không khỏi nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Đừng gấp, phải có kiên trì, chờ một lát nữa thì sẽ có kết quả.
Lý Thất Dạ vừa nói hết thì không lâu sau, chỉ nghe tiếng “sùng sục, sùng sục, sùng sục”. Lúc này trong suối băng hỏa xuất hiện từng chuỗi bọt. Khi những chuỗi bọt ấy trồi lên thì từng con sâu bé tí trồi lên theo.
Những con sâu bé tí này thoạt nhìn vừa giống giun, vừa giống sán, thân thể vừa mảnh vừa dài. Khi chúng nó trồi lên mặt nước thì đều trắng bệch, giống như bị độc chết.
Trong giây lát, suối nước nóng trắng bệch, bề mặt suối nước nóng toàn là thi thể của loại sán này, khiến người ta nhìn mà rùng mình. Nhất là có một số con sâu chưa chết hẳn, khi bồng bềnh trên mặt suối thì chúng nó cọ cựa mấy lần. Nhìn thân hình dài hẹp của nó cọ cựa, khiến người ta nổi da gà khắp mình khắp mẩy, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Cô gái nhìn những con sán cọ cựa, da đầu tê rần, hỏi:
– Đây… đây là thứ quái quỷ gì vậy?
– Giòi Đất Ấm.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói rằng:
– Khi Giòi Đất Ấm trưởng thành thì sẽ bắt đầu đẻ trứng rồi chôn trứng dưới dung nham. Trứng của chúng nó có thể tồn tại dưới dung nham trăm nghì vạn năm. Dồn lại một ngày để ấp, khi ấp thì chúng nó sẽ liều mạng hấp thu đại địa linh khí. Đây cũng là lý do tại sao Băng Hỏa Nộ Hủy của ngươi lại ỉu xìu như vậy.
– Ta… ta từng nghe qua thứ này.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, cô gái hiểu thông, chợt tỉnh ngộ.
Cô gái cũng từng nghe qua Giòi Đất Ấm, thế nhưng xưa nay chưa từng nhìn thấy. Nàng không ngờ vấn đề lại xuất phát từ chỗ này, chẳng trách nàng không thể chẩn đoán được bệnh của Băng Hỏa Nộ Hủy.
Tỉnh táo lại, cô gái cúi người thật sâu với Lý Thất Dạ, vui vẻ nói:
– Cám ơn chỉ giáo, việc này đã dạy cho tiểu muội một bài học, để tiểu muội hiểu thêm nhiều thứ. Tiểu muội Tần Thược Dược, sau này kính xin chỉ giáo nhiều hơn.
Tần Thược Dược có phong thái mê người, linh khí không sao diễn tả bằng lời. Khi nàng dịu dàng cúi đầu thì vừa có vẻ ung dung, vừa có vẻ đẹp đẽ, khiến người ta cảm thấy khoan khoái.
– Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cũng mỉm cười khai tên của mình.
– Ta biết đại sư huynh.
Tần Dược Thược hé miệng cười khẽ, nói rằng:
– Ở Bách Hoa cốc chỉ có một mình đại sư huynh là đàn ông thôi. Không ngờ đại sư huynh là đại sư dược lý, chẳng trách sư tôn lại chọn đại sư huynh. Xem ra sau này tiểu muội còn cần thỉnh giáo đại sư huynh rất nhiều.
Dáng vẻ hé miệng cười khẽ của Tần Thược Dược đã thể hiện được hết vẻ đẹp ôn như như nước của nàng.
– Tiểu đạo mà thôi, chỉ có thể xem là hiểu chút chút.
Lý Thất Dạ tùy ý mỉm cười.
– Đại sư huynh nói vậy làm tiểu muội ngượng chết mất.
Tần Thược Dược cười khẽ một tiếng, nói rằng:
– Nếu như đại sư huynh chỉ hiểu biết chút chút thì chắc tiểu muội không hiểu gì hết.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.
Tần Thược Dược nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
– Vài ngày trước ta đã nghe đại sư tỷ nhắc tới đại sư huynh. Thế nhưng nghe nói đại sư huynh bế quan nên tiểu muội không dám quấy rầy. Hôm nay vừa gặp mặt thì đại sư huynh đã giải tỏa được tâm bệnh của tiểu muội, đúng là quá khéo.
– Ái ui, ái ui, ta còn chưa kịp giới thiệu các ngươi với nhau thì các ngươi đã tới đây tình chàng ý thiếp rồi.
Lý Thất Dạ vẫn chưa kịp nói gì thì một giọng nói vang lên đường đột.
Phạm Diệu Chân không biết xông ra từ nơi nào, tươi cười trêu ghẹo Lý Thất Dạ cùng Tần Thược Dược. Lúc này, khuôn mặt của nàng đầy vẻ bắt gian tại trận. Thật giống như Lý Thất Dạ cùng Tần Thược Dược thật sự có chuyện không muốn người khác biết.
So với Phạm Diệu Chân ranh ma nhí nhảnh thì da mặt của Tần Thược Dược mỏng hơn rất nhiều. Nàng lập tức đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ, nói rằng:
– Sư tỷ lại tới đây bắt nạt người ta nữa.
Phạm Diệu Chân thần thái tự tại, cười duyên giới thiệu với Lý Thất Dạ:
– Tần Thược Dược là tiểu sư muội của Bách Hoa cốc chúng ta, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đại sư huynh chớ có bắt nạt nàng, chúng ta không cho phép việc đó xảy ra đâu.
Đối mặt Phạm Diệu Chân ranh ma nhí nhảnh, Lý Thất Dạ không khỏi lắc đầu mỉm cười.
– Thế nhưng Tần Thược Dược sư muội nói rất có đạo lý. Trình độ dược lý của Tần Thược Dược cao tới mức ở Trường Sinh cốc không người có thể so sánh, đại sư huynh nhất định phải luận bàn với sư muội Tần Thược Dược nhà chúng ta mới được.
Phạm Diệu Chân cười duyên, nháy mắt với Lý Thất Dạ cùng Tần Thược Dược, thần thái có ba phần ám muội.
Tần Thược Dược xếp chót trong đám các nàng nên trở thành tiểu sư muội. Tần Thược Dược biểu hiện ra thiên phú tuyệt thế trên phương diện dược lý, ở phương diện này, nàng được xem là người số một trong thế hệ trẻ.
Có thể nói, ở Trường Sinh cốc hiện nay, bất kể trồng trọt linh đan dược thảo hay điều chế dược lý đều do Tần Thược Dược chủ trì.
– Sư tỷ lại tới đây cười nhạo ta. Ở Trường Sinh cốc ai mà không biết thiên phú của sư tỷ mới là số một, đan đạo vô song.
Tần Thược Dược đỏ mặt, nhẹ giọng nói.
Tần Thược Dược nói thật lòng chứ không phải tâng bốc Phạm Diệu Chân. Thế nhưng tính tình Phạm Diệu Chân ranh ma nhí nhảnh nên rất nhiều người ở gần nàng đều quên rằng trình độ đan đạo của nàng hết sức kinh người.
– Nghe tiểu sư muội nói thế, sư tỷ đây có hơi lâng lâng. Trường Sinh cốc tam mỹ chúng ta chính là mỹ nữ xinh đẹp nhất Vạn Thống Giới. Có thể thấy sư tôn chúng ta có cách giáo dục.
Phạm Diệu Chân cười duyên, nháy mắt trêu chọc.
Nhìn dáng vẻ của Phạm Diệu Chân, Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười.
– Trường Sinh tam mỹ chúng ta đều là tuyệt thế đại mỹ nhân. Hai mỹ là ta với Thược Dược muội muội thì đại sư huynh đã gặp rồi. Nhân lúc đại sư huynh rãnh rỗi, ta sẽ giới thiệu với đại sư huynh đại mỹ nhân còn lại của Trường Sinh cốc, không biết đại sư huynh có hứng thú không.
Phạm Diệu Chân cười khẽ.
Trường Sinh chân nhân có ba đệ tử. Trong ba người đệ tử này thì Phạm Diệu Chân đứng đầu, Tần Thược Dược xếp cuối, người còn lại là Mục Nhã Lan xếp thứ hai.
– Sao không hứng thú chứ?
Lý Thất Dạ cười cợt.
– Vậy thì đi thôi.
Phạm Diệu Chân cười khẽ nói rằng:
– Ta còn muốn đại sư huynh nhận xét ai mới là người đẹp nhất trong Trường Sinh cốc tam mỹ nữa cơ.
– Ta quét dọn Băng Hỏa Nộ Hủy, sư huynh với sư tỷ đi đi.audio coi am
Tần Thược Dược ôn nhu nói. Nàng có hơi sợ bị đại sư tỷ trêu ghẹo. Ở Bách Hoa cốc, một khi đã bị đại sư tỷ trêu ghẹo thì ai ai cũng cảm thấy đau đầu.
– Cũng được, lần này tiện nghi ngươi, cho phép ngươi lâm trận chạy trốn.
Phạm Diệu Chân cười duyên, không miễn cưỡng Tần Thược Dược, kéo Lý Thất Dạ chạy ra ngoài.