Đế Bá Audio Podcast
Tập 624 [Chương 3116 đến Chương 3120]
❮ sautiếp ❯Chương 3116: Uy Bức
Nhìn thấy Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh bị trói ở viên môn, tất cả tu sĩ cường giả ở xung quanh Khuyết Nha Sơn đều nín thở. Mọi người biết Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh là người hầu của Lý Thất Dạ, Bành Sở Quân đang tính giết gà dọa khỉ. Hắn không chỉ muốn giết Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh mà còn muốn giết hết Lý Thất Dạ, ngoại trừ vì báo thù cho con trai đã chết của mình ra thì còn vì nâng cao uy thế của Bành gia trang.
Bành Sở Quân muốn nói với mọi môn phái, nói với mọi tu sĩ biết rằng Bành gia trang không dễ trêu, ai dám đối địch với Bành gia trang thì chắc chắn không có kết quả tốt.
– Cái tên Lý Thất Dạ kia đâu?
Nhìn thấy Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh bị trói ở viên môn, có người nhỏ giọng hỏi.
Ngày đó trong khách sạn Lý Thất Dạ giết Bành Uy Cẩm, ai ở đây cũng biết. Bây giờ Bành Sở Quân muốn báo thù cho con trai đã chết, mọi người đều không cảm thấy bất ngờ.
– Há, sợ rằng đã chạy trốn rồi.
Có đệ tử thế gia cười âm hiểm, nói rằng:
– Khi Bành gia trang nổi khùng thì ai mà không sợ, lúc này ở đây có mấy ai dám đánh nhau với Bành gia trang chứ.
– Thế nhưng Lý Thất Dạ không giống người sợ phiền phức, có là ai thì hắn cũng dám đắc tội.
Cũng có người nói nhỏ, cảm thấy Lý Thất Dạ không chạy trốn mới phải.
Đệ tử thế gia cười gằn, nói:
– Vậy thì chưa chắc. Có mấy người cực kỳ hung hăng, thế nhưng một khi có chuyện thì lại là một bao cỏ. Đây là đối đầu với Bành gia trang, Bành gia trang có hơn vạn cường giả, càng có vô số lão tổ mạnh mẽ. Lý Thất Dạ dù mạnh thì một mình hắn có thể đánh với toàn bộ Bành gia trang hay sao? Theo ta thấy, không thể nào.
Nghe đệ tử thế gia đó nói vậy, có người cảm thấy có lý. Lý Thất Dạ tuy hung hăng, đối mặt với một hoặc hai thiên tài thì còn được, thế nhưng chắc chắn không có can đảm để đối đầu với cả một gia tộc.
Lúc này, Bành Sở Quân lạnh lùng đứng trong doanh trại, hai mắt hiện sát cơ, giọng nói rùng rợn của hắn vang lên, nói lạnh lùng:
– Lý gia tiểu nhi, coi như ngươi thoát được nhất thời thì cũng không thoát được cả đời. Hôm nay không bước ra nhận cái chết thì cho dù ngươi có chạy tới chân trời góc biển, con cháu của Bành gia trang sẽ truy sát ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!
Âm thanh của Bành Sở Quân vang khắp Khuyết Nha Sơn. Âm thanh vang vọng khe núi, truyền đi rất xa. Không còn nghi ngờ, Bành Sở Quân đang nói cho Lý Thất Dạ nghe.
Âm thanh của Bành Sơ Quân vang khắp Khuyết Nha sơn, mọi người nghe thấy đều nhìn nhau. Không ít người nhìn xem xung quanh, xem thử xem cuối cùng Lý Thất Dạ có xuất hiện hay không.
Còn phần Ngân Hồ Từ Trí Kiệt cùng Kinh Sư Thiếu Bảo Trần Thư Vĩ thì cười gằn nhìn cảnh này. Đối với Từ Trí Kiệt, có người làm tấm mộc, không còn gì tốt hơn.
Đối với Trần Thư Vĩ, hắn hy vọng Bành Sở Quân có thể thành công, nếu như có thể bắt sống Lý Thất Dạ thì càng tốt, tới khi đó sẽ biến Lý Thất Dạ thành then chốt giúp Thượng bộ đánh bại Vương phủ.
Âm thanh của Bành Sở Quân vang khắp toàn bộ Khuyết Nha Sơn, thế nhưng Lý Thất Dạ không có động tĩnh, chưa từng xuất hiện.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không xuất hiện, không ít người nhìn nhau. Dù sao Bành Sở Quân khiêu khích trần trụi như vậy, không phải ai cũng nuốt giận được.
– Hừ, ta thấy cái tên họ Lý kia sợ thật rồi. Trước đây mạnh miệng như vậy thì có ít gì, trở mặt còn không phải làm con rùa đen rụt đầu.
Có đệ tử thế gia hừ lạnh, nói rằng.
– Đúng vậy. Hai ngày trước còn khoác lác, vênh váo tận trời. Nhưng khi có chuyện thì chạy nhanh hơn ai hết.
Có tu sĩ xuất thân Thượng bộ cười lạnh, nói khinh thường.
Ở bên trong Khuyết Nha Sơn có không ít tu sĩ xuất thân Thượng bộ, hoặc có dây mơ rễ má với Thượng bộ. Bành gia trang là phân bộ của Thượng bộ, những tu sĩ này đương nhiên đứng theo phe Bành gia trang, đương nhiên nói chuyện giúp Bành gia trang.
– Được lắm, Lý gia tiểu nhi, xem ngươi có thể trốn được bao lâu!
Lúc này, Bành Sở Quân mặt mày lạnh lùng, nói rằng:
– Chờ ta lóc sống người bên cạnh ngươi, xem ngươi còn có thể làm rùa đen rụt đầu nữa hay không!
Nghe Bành Sở Quân nói vậy, không ít người hít lạnh. Bọn họ nhìn Dương Thăng Bình cùng Chu Tư TĨnh, biết bọn họ sắp phải xui xẻo.
Thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn không xuất hiện, dường như không có nghe Bành Sở Quân nói gì.
– Lý gia tiểu nhi, ta biết ngươi ở gần đây. Ta đếm tới năm, nếu như ngươi không xuất hiện thì ta sẽ lóc từng miếng thịt trên mình người hầu của ngươi.
Bành Sở Quân quát lớn, cưỡng bức Lý Thất Dạ.
Bành Sở Quân lấy Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh để ép Lý Thất Dạ ra mặt. Theo hắn Lý Thất Dạ nhất định sợ hãi chạy trốn, vì vậy hắn muốn lóc sống Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh. Trừ phi Lý Thất Dạ thật sự không quan tâm tới sự sống chết của người hầu của mình, bằng không hắn nhất định sẽ ra mặt.
Bành Sở Quân vung tay lên, đao phủ đứng bên cạnh Dương Thăng Bình tiến tới, “xoẹt” một cái, xé áo Dương Thăng Bình, để lộ lồng ngực của Dương Thăng Bình.
– Há, ha ha, họ Dương, Bành gia trang chúng ta muốn lóc từng miếng thịt của ngươi. Yên tâm, tay nghề của ta rất tốt, sẽ lóc từng miếng nhỏ, dù lóc hết thịt trên người của ngươi thì ngươi cũng có thể sống tiếp ba ngày ba đêm.
Đao phủ nói rùng rợn.
– Có giỏi cứ tới, có bản lãnh thì cứ xài lên người ông đây, ông đây mà kêu la hay nhíu mày thì sẽ không mang họ Dương!
Làm lão tổ Đại Kiếm môn, Dương Thăng Bình lúc này mười phần kiên cường, không hề sợ hãi, không hề làm mất mặt Đại Kiếm môn.
– Xem ngươi có thể kiên cường bao lâu.
Đao phủ Bành gia trang cười rùng rợn.
– Một, hai, ba… Nguồn truyện audio Podcast
Lúc này, Bành Sở Quân đếm chậm. Từng con số thốt ra từ miệng hắn đều rất lạnh, rất đáng sợ.
– Năm.
Cuối cùng, Bành Sở Quân báo một con số. Thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn không xuất hiện, vẫn không có tung tích.
Thấy Bành Sở Quân báo năm mà Lý Thất Dạ vẫn không có động tĩnh, khiến rất nhiều người lắc đầu.
– Đi theo chủ nhân như vậy, đúng là xui xẻo ba đời. Chuyện mình trêu ra mà lại không dám đứng ra, để người bên cạnh chịu tội.
Có cường giả thế hệ trước lắc đầu nói.
– Phi, cái thứ nhát gan, miệng thì vênh váo tận trời, thế nhưng cuối cùng còn chẳng phải làm một con rùa đen rụt cổ.
Trong giây lát, không ít người cảm thấy hai người Dương Thăng Bình cực kỳ xui xẻo nên mới đi theo một chủ nhân như vậy.
– Được, nếu ngươi không xuất hiện thì lóc thịt người hầu của ngươi trước!
Bành Sở Quân hai mắt phát lạnh, để lộ sát cơ cực kỳ đáng sợ. Vung tay lên, ra lệnh đao phủ ra tay.
– Ha, họ Dương, chớ trách ta lòng dạ độc ác, chỉ có thể nói ngươi chọn sai chủ nhân, đi theo một tên nhát gan.
Đao phủ cười rùng rợn. Nói xong thì mài đao nhọn trong tay.
– Thật náo nhiệt.
Ngay khi đao phủ muốn ra tay thì một âm thanh nhàn nhã vang lên, chỉ thấy Lý Thất Dạ bước ra khỏi hang đá.
– Lý Thất Dạ xuất hiện.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bước ra khỏi hang đá, cũng không biết ai đã kêu to.
Sau khi Lý Thất Dạ ló mặt thì Bành Sở Quân hai mắt lạnh lùng, sát cơ cực kỳ đáng sợ.
Chương 3117: Cuồng Bá Kình
Đến cả Từ Trí Kiệt cùng Trần Thư Vĩ đều đánh mắt ra hiệu với người hầu, hôm nay bọn họ nhất định phải bắt Lý Thất Dạ, không màn sống chết. Bởi vì bọn họ nhất định phải đánh tan Vương phủ, Lý Thất Dạ là then chốt trong chuyện này!
– Ta vừa rời đi một lúc mà đã có người động thổ trên đầu thái tuế ròi hả!
Lý Thất Dạ cười cợt, bước một bước, nháy mắt tới bên ngoài nơi Bành gia trang đóng quân.
“Leng keng” Đệ tử tinh nhuệ Bành gia trang nháy mắt lao ra, đao kiếm nơi tay, chiến đội thành hình, ngăn chặn đường đi của Lý Thất Dạ, chuẩn bị xông lên giết Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy mấy ngàn con cháu Bành gia trang cầm đao cầm kiếm, đằng đằng sát khí. Lý Thất Dạ khí định thần nhàn, đứng trước nơi đóng quân. Trong giây lát, mọi người nín thở.
– Ha ha ha, thời gian qua rồi, cho dù ngươi xuất hiện cầu xin thì cũng muộn rồi…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng ngoài nơi đóng quân, Bành Sở Quân nói nghiêm nghị.
– Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Lý Thất Dạ cắt ngang Bành Sở Quân, cười nói:
– Một con sâu kiếng mà thôi, lại dám kêu ta xin tha. Buồn cười chẳng khác gì con kiếng kêu con voi quỳ xuống xin tha! Ngươi quá coi trọng mình rồi, cũng quá coi trọng Bành gia trang.
– Ngươi —
Bị Lý Thất Dạ nói vậy, Bành Sở Quân tức đỏ mặt, run lên bần bật, nhất thời không nói ra lời.
– Đáng tiếc, ngươi không biết mình đắc tội với ai.
Lý Thất Dạ nói thờ ơ:
– Ta không chỉ giết con trai ngươi mà hôm nay ta còn muốn giết ngươi, thậm chí giết sạch tất cả các ngươi! Nếu như lúc này ngươi tự sát thì ta có thể bỏ qua ho Bành gia trang, còn không, chờ khi ta ra tay thì sẽ tiêu diệt Bành gia trang các ngươi, khi mặt trời lên, Cuồng Đình đạo thống sẽ không còn Bành gia trang nữa.
Lý Thất Dạ vừa nói vậy, không ít người nhìn nhau. Mọi người cảm thấy câu nói này của Lý Thất Dạ quá ngông cuồng. Tiêu diệt Bành gia trang, không ai dám nói nhẹ tênh như vậy. Đừng nói bản thân Bành gia trang rất lớn, chỉ riêng chỗ dựa của Bành gia trang là Trần gia, là Thượng bộ thì đã không ai dám nói tiêu diệt Bành gia trang. Thế nhưng lúc này Lý Thất Dạ lại nói muốn tiêu diệt Bành gia trang! Câu nói này, quá kiêu ngạo rồi.
– Giỏi, giỏi, giỏi lắm!
Bành Sở Quận giận quá hóa cười, cười lớn nói rằng:
– Lý gia tiểu nhi, bản tọa muốn xem xem ngươi có bản lĩnh bao lớn. Hôm nay bản tọa không chỉ tự tay giết ngươi mà còn muốn lóc sống người hầu của ngươi ở ngay trước mặt ngươi! Bao vây hắn lại!
Nói tay, bàn tay vẫy lên.
“Leng keng”
Trong nháy mắt, đệ tử tinh nhuệ của Bành gia trang lao ra khỏi nơi đóng quân, nhanh chóng bao vây Lý Thất Dạ. Bọn họ nhanh chóng hình thành trận hình chiến đấu, từng miếng cự thuẫn như tường đồng vách sắt, vây chặt Lý Thất Dạ. Bên dưới cự thuẫn là lưỡi đao sắc bén, ai mà tới gần thì sẽ bị đâm xuyên tim.
Đệ tử tinh nhuệ của Bành gia trang đều trải qua chiến trường, đều là cường giả từng liều mạng tranh đấu, không ai là kẻ yếu. Vì vậy khi bọn họ vây nhốt Lý Thất Dạ bằng trận hình chiến đấu, sát ý khủng bố tràn lan, người ta có thể ngửi được mùi máu tanh bên trong sát ý.
Nhìn thấy cảnh này, không ít người nín thở, mọi người đều ngửi được mùi máu tanh. Không còn nghi ngờ, cách làm của Bành Sở Quân vô cùng dọa người. Ở trước mặt kẻ địch, lóc sống người hầu của kẻ địch. Khi kẻ địch không thể cứu được người của mình, như vậy kẻ địch sẽ bị đả kích rất dữ dội. Đồng thời trong hoàn cảnh đó, kẻ địch sẽ e ngại.
Không còn nghi ngờ, lúc này Bành Sở Quân đang có ưu thế tuyệt đối. Lý Thất Dạ có thể sóng sót trong thế yếu như vậy không còn chưa biết chắc.
– Giết —
Một tiếng quát trầm vang lên, đệ tử tinh nhuệ Bành gia trang đang bao vây Lý Thất Dạ cuộn người lăn khỏi chỗ. Bọn họ hệt như địa lôi, chỉ nghe “leng keng”, hàn quang chớp lóe, đao ảnh cuồn cuộn. Trong nháy mắt, vô số lưỡi đao chém về phía Lý Thất Dạ. Tất cả lưỡi đao giống như nhô ra từ mặt đất, muốn chặt tay chặt chân Lý Thất Dạ.
– Há, tới lúc ta lóc thịt rồi.
Lúc này, đao phủ cười rùng rợn, đứng tới trước mặt Dương Thăng Bình.
“Đang —” Đao ảnh kéo dài, từng ngọn đao ảnh giao nhau, nháy mắt khóa chặt Lý Thất Dạ, muốn ngàn đao phanh thây Lý Thất Dạ, muốn băm nát cơ thể của Lý Thất Dạ.
– Một đám sâu kiếng.
Lý Thất Dạ chỉ cười, thân thể hơi chấn động. Trong nháy mắt, dưới chân Lý Thất Dạ dường như nổi gió, đại địa dường như run rẩy.
“Đùng —” một tiếng. Dường như có cái gì đó va chạm, dường như có thiên quân vạn mã chạy tới, tất cả mọi người hoa mắt, không nhìn rõ động tác của Lý Thất Dạ.
– Nên cắt ở nơi nào trước đây. Chớ trách ta độc ác —
Đao phủ trên đài cầm dao quơ qua quơ lại trước ngực Dương Thăng Bình, nói đắc ý. Thế nhưng hắn còn chưa nói hết thì thình lình ngừng lại.
“Ầm —” Lúc này tiếng va chạm vang bên tai mọi người, tốc độ của Lý Thất Dạ nhanh hơn tất cả mọi người.
Tất cả mọi người nhìn thấy một cảnh tượng hết sức ngạc nhiên. Chỉ thấy từng tên đệ tử tinh nhuệ vây nhốt Lý Thất Dạ bị va chạm văng lên cao. Trường đao, cự thuẫn trong tay bọn họ cùng áo giáp trên người bọn họ đổ nát từng chút một. Khi áo giáp đổ nát, mọi người nghe tiếng xương vỡ “răng rắc”, dường như có thứ gì xuyên thủng thân thể bọn họ vậy.
Thế nhưng không phải có thứ gì đó xuyên thủng thân thể bọn họ mà là kình lực lướt qua va nát toàn thân bọn họ, xương cốt kinh mạch đều tan nát. Tất cả bọn họ văng cao, thẳng mị lên trời.
Chỉ thấy từng tên đệ tử tinh nhuệ Bành gia trang văng lên bầu trời, máu tươi tung tóe hệt như hoa tươi nở rộ. Thời gian dường như đọng lại, máu tươi tung tóe, nở rộ như hoa tươi, vô cùng đồ sộ.
Mà đao phủ dừng lại là vì có một bàn tay bóp chặt cổ hắn, người hắn bị nhấc cao, từ đầu tới cuối không hề có sức phản kháng.
– Cứu mạng —
Biến hóa đột ngột khiến đao phủ sợ hết hồn hết vía, thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Chỉ nghe “răng rắc”, đao phủ vừa gọi cứu đã bị bàn tay vặn gãy cổ, đôi mắt trợn to.
“Ầm ầm ầm…” Lúc này đệ tử tinh nhuệ Bành gia trang bị đánh văng lên trời mới rớt xuống.
Khi mấy trăm tinh nhuệ Bành gia trang rớt xuống đất thì không ai còn cử động được, bọn họ nằm nhão nhẹt trên mặt đất. Tuy rằng da thịt không bị thương thế nhưng toàn thân đã bị đụng nát nhừ, gân cốt cùng nội tạng trong cơ thể đã bị đụng tan nát.
Máu tươi từ từ chảy ra, mấy trăm tinh nhuệ Bành gia trợn to mắt, cảm thấy khó tin. Tới lúc chết bọn họ vẫn chưa nhìn rõ thứ gì đụng vào mình. Bọn họ chỉ cảm thấy có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ xuyên thấu thân thể bọn họ, giống như có một người vô hình nào đó đi xuyên qua bọn họ.
Máu tươi chảy xuôi, mùi máu tanh tràn ngập chóp mũi mọi người.
– Cuồng Bá Kình —
Nhìn thấy mấy trăm tinh nhuệ Bành gia chết thảm nhưng trên người không có vết thương. Một vị lão tổ thấy vậy ngạc nhiên thốt lên, nói ra lai lịch của môn công pháp này.
– Cuồng Bá Kình —
Rất nhiều người rít lạnh, không ít người nhìn nhau, rồi nhìn Lý Thất Dạ.
Chương 3118: Liệt Hỏa Lung (Thượng)
Bởi vì đây là một trong những công pháp do thủy tổ để lại, trước nay luôn bị những thế lực lớn của Cuồng Đình đạo thống quản lý, những môn phái thế gia khác không thể nào tu luyện được môn công pháp này.
Trong giây lát, mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ. Mọi người đều suy đoán lai lịch của Lý Thất Dạ. Có thể nói, Cuồng Đình đạo thống hiện nay chỉ có mấy thế lực nắm giữ bí kíp Cuồng Bá Kình mà thôi, như Thượng bộ, Thánh viện, Sở doanh, Vương phủ.
Những cường giả đến từ Thánh viện, Thượng bộ như Từ Trí Kiệt cùng Trần Thư Vĩ.. thậm chí ngay cả lão tổ, ai nấy đều biến sắc. Bởi vì Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải đệ tử của bọn họ, Lý Thất Dạ cũng tuyệt đối không thể tu luyện Cuồng Bá Kinh từ gia tộc hay môn phái của bọn họ. Như vậy, khả năng duy nhất là — Vương phủ!
Ban đầu, Từ Trí Kiệt cùng Trần Thư Vĩ đều cho rằng Lý Thất Dạ là người ngoài. Nhưng không ngờ Lý Thất Dạ lại là đệ tử Vương phủ. Bọn họ đồng thời nghĩ tới một chuyện, Vương phủ muốn đẩy một ứng cử viên mới cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, như vậy người đó rất có thể là Lý Thất Dạ!
– Có chút không đúng, không đúng lắm.
Hàn Phong tới từ Cổ Từ vẫn luôn để ý Lý Thất Dạ, nhìn thấy Lý Thất Dạ dùng “Cuồng Bá Kình” va chết mấy trăm tinh nhuệ Bành gia trang, hắn biến sắc, lẩm bẩm.
Bởi vì hắn cảm nhận được “Cuồng Bá Kình” không xuất phát từ bản thân Lý Thất Dạ, nói cách khác sức mạnh của Lý Thất Dạ không tới từ chính bản thân hắn.
Nếu như nói ở trên lãnh thổ của Cuồng Đình đạo thống, sức mạnh không tới từ chính mình, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất đó là tới từ bản thân Cuồng Đình đạo thống, từ sức mạnh dưới lòng đất của đạo thống, sức mạnh của đạo nguyên.
Dù sao, là đệ tử của đạo thống, khi ngươi tu luyện mạnh tới trình độ nào đó thì ngươi có thể nắm giữ sức mạnh đại đạo tới từ đạo thống, thậm chí là mượn sức mạnh mênh mông vô bờ của đạo nguyên.
Thế nhưng, đối với rất nhiều cường giả, thậm chí là Chân Thần, bọn họ chỉ có thể mượn một phần sức mạnh của đạo thống mà thôi.
Theo Hàn Phong, Lý Thất Dạ dường như không hề có chút sức mạnh nào, hoàn toàn mượn dùng sức mạnh của đạo thống.
Hàn Phong cảm thấy chuyện này không thể xảy ra. Có thể hoàn toàn mượn dùng sức mạnh của đạo thống, khống chế sức mạnh của đạo nguyên, một là thủy tổ, hai là hậu nhân trở thành Chân Đế.
Hiển nhiên người trẻ tuổi trước mắt này không phải thủy tổ của Cuồng Đình đạo thống, cũng không phải là Chân Đế của Cuồng Đình đạo thống. Thế nhưng tại sao hắn lại có thể hoàn toàn mượn dùng sức mạnh của đạo thống.
Vì vậy Hàn Phong cảm thấy rất không đúng, thế nhưng, hắn không nói được không đúng ở chỗ nào, nói chung vô cùng quỷ dị.
Lý Thất Dạ sử dụng “Cuồng Bá Kình” của Cuồng Đình đạo thống, hơn nữa cũng giống như Hàn Phong thấy, hắn không hề sử dụng sức mạnh của bản thân mình mà là khống chế Cuồng Đình đạo thống, điều khiển sức mạnh của đạo nguyên.
Phải biết, Lý Thất Dạ nắm giữ tất cả pháp tắc của Cuồng Tổ, hắn muốn khống chế sức mạnh của Cuồng Đình đạo thống, là chuyện rất dễ.
Trong giây lát, xung quanh lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người đều rít lạnh, đều cảm thấy lạnh gáy. Tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, mới nháy mắt đã tàn sát mấy trăm cường giả của Bành gia trang, hơn nữa những cường giả này cũng không phải là hạng người vô danh.
Nhìn đao phủ bị vặn gãy cổ, rất nhiều người cảm thấy cần cổ của mình lạnh buốc, nhất là những đệ tử thế gia vừa rồi nói xấu Lý Thất Dạ lại càng rét, đưa tay sờ cổ theo bản năng.
Lúc này, đừng nói đám người Từ Trí Kiệt, Trần Thư Vĩ mà ngay cả những lão tổ luôn giấu mặt của Thượng bộ, Thánh viện đều biến sắc, bởi vì “Cuồng Bá Kình” tuy không được xem là công pháp đứng đầu nhất của Cuồng Tổ, thế nhưng một tên tiểu bối vô danh như Lý Thất Dạ lại có thể sử dụng xuất thần nhập hóa, đúng là quá khủng bố. Sợ rằng ở Thượng bộ, Thánh viện cũng không có mấy người am hiểu “Cuồng Bá Kình” hơn tên tiểu tử này.
“Ầm” một tiếng, Lý Thất Dạ ném đao phủ xuống đất tựa như ném rác rưởi. Sau đó thờ ơ nhìn Bành Sở Quân, nói chậm:
– Nhìn rõ chưa, ta giết con trai của ngươi như vậy đấy.
– Ngươi —
Bị Lý Thất Dạ nói vậy, Bành Sở Quân mặt mày trắng toát, suýt nữa ói máu. Câu nói này chả khác gì có một cây búa lớn đập mạnh vào lồng ngực của hắn, khiến hắn lùi về sau mấy bước như vừa bị đánh mạnh.
Lý Thất Dạ phất tay, trói gô trên người Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh đổ nát. Sau khi được cứu trợ, Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh trốn ra phía sau Lý Thất Dạ.
– Mọi người đều nói ta lòng dạ độc tác, ra tay tàn nhẫn không có tính người.
Lý Thất Dạ nhìn Bành Sở Quân bị tức gần như ói máu, nói bình thản:
– Trên thực tế con người của ta rất nhân từ. Ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi hãy tự sát, ta sẽ không thanh toán ai hết. Bằng không ta nhất định tiêu diệt Bành gia trang các ngươi!
Lý Thất Dạ lại nói tiêu diệt Bành gia trang. Vừa rồi còn có người cười ra tiếng, cảm thấy Lý Thất Dạ quá ngông cuồng. Thế nhưng lúc này không ai dám hó hé, tất cả mọi người đều sợ hãi, đều nhìn về phía Bành Sở Quân.
Trong giây lát, sắc mặt Bành Sở Quân cực kì khó coi. Hắn đương nhiên không thể tự sát, Bành gia trang vẫn còn chiêu để sử dụng, hắn không tin một tiểu bối vô danh có thể tiêu diệt Bành gia trang.
– Thả ra —
Bành Sở Quân mặt mày tái xanh, quát lạnh.
Theo sát, chỉ nghe “leng keng”, chỉ thấy lòng đất nhô lên từng cây thiết bản vô cùng to lớn. Những cây thiết bản này hình thành một lồng giam vô cùng lớn. Chỉ chốc lát, một lồng giam cực kỳ to lớn vây nhốt ba người Lý Thất Dạ.
– Liệt Hỏa Lung —
Nhìn thấy lồng giam to lớn, ngay cả Từ Trí Kiệt cũng hơi giật mình, nhìn Bành Sở Quân cùng Trần Thư Vĩ, nói rằng:
– Xem ra Bành gia trang tới có chuẩn bị.
– Liệt Hỏa Lung là một món bảo vật của Bành gia trang. Nghe nói là do một vị Chân Thần của Bành gia trang đúc, uy lực rất mạnh.
Có trưởng mão môn phái nhìn thấy lồng giam này, giật mình nói.
Nhìn thấy lồng giam to lớn nhốt chặt ba người Lý Thất Dạ, Bành Sở Quân hừ lạnh, nói lạnh lùng:
– Lý gia tiểu nhi, hôm nay ta nhất định lóc da lóc thịt ngươi! Báo thù cho đứa con trai đã chết của ta!
– Có đúng không!
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này. Đồng nát sắt vụn mà cũng đòi nhốt ta?
– Ngươi —
Bị Lý Thất Dạ coi khinh như vậy, Bành Sở Quân biến sắc, quát lên:
– Thả ra —
“Bùng” Trong nháy mắt, cường giả Bành gia trang khởi động Liệt Hỏa Lung. Tức thì, bốn phương tám hướng bên trong Liệt Hoa Lung dâng trào liệt hỏa hừng hực.
Liệt hỏa chớp lóe ánh lửa màu xanh, từng ánh lửa đều tựa như lưỡi dao gió sắc bén, có thể lóc thịt con người ta be bét.
– Chân Thần chi hỏa —
Nhìn thấy liệt diễm dâng trào bên trong Liệt Hỏa Lung, có cường giả thế hệ trước biết hàng, nhận biết thứ này, không khỏi giật mình.
Chân Thần chi hỏa là chân hỏa do Chân Thần tế luyện, một khi bùng cháy thì có thể trong nháy mắt tiêu diệt cường giả dưới Chân Thần thành tro bụi.
Chương 3119: Liệt Hỏa Lung (Hạ)
– Tiểu súc sinh, hôm nay ta nhất định đốt ngươi thành tro.
Nhìn thấy Chân Thần chi hỏa cuồn cuộn nuốt chửng ba người Lý Thất Dạ, Bành Sở Quân nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể có thể nhìn thấy cảnh Lý Thất Dạ bị đốt thành tro ngay tức khắc, để hắn cảm nhận được sự sung sướng khi báo được thù lớn.
– Đáng tiếc lửa này quá yếu.
Ngay khi Bành Sở Quân nghiến răng nghiến lợi thì một âm thanh nhàn nhã vang lên.
Tất cả mọi người nhìn vào trong Liệt Hỏa Lung, chỉ thấy Lý Thất Dạ thanh nhàn đứng đó. Lúc này, toàn thân Lý Thất Dạ phát sáng, ánh sáng này không chỉ bao phủ hắn mà còn bao phủ Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh ở phía sau. Được ánh sáng bao phủ, không chỉ Lý Thất Dạ bình yên vô sự mà ngay cả Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh cũng không bị Chân Thần chi hỏa làm bỏng.
Nhìn thấy Chân Thần chi hỏa không thể đốt cháy đám người Lý Thất Dạ được ánh sáng bao phủ, Bành Sở Quân biến sắc, quát lên:
– Thêm sức, thiêu chết hắn!
Trong nháy mắt, lại có mấy trăm đệ tử Bành gia trang tham dự. Chân khí của bọn họ giống như nước sông lênh láng rót vào bên trong Liệt Hỏa Lung. Khi tất cả chân khí của bọn họ rót hết vào Liệt Hỏa Lung thì chỉ nghe một tiếng “đùng” thật lớn.
Trong nháy mắt, Chân Thần chi hỏa bên trong Liệt Hỏa Lung lao về phía Lý Thất Dạ hệt như hồng thủy vỡ đê, lập tức nhấn chìm ba người bọn họ. Chân Thần chi hỏa không ngừng rít gào, tựa như một con rồng lửa tức giận, muốn thiêu hủy hết thảy mọi thứ trong lồng, muốn đốt hết thảy mọi thứ trong lồng thành tro bụi.
Nhìn thấy ba người Lý Thất Dạ chìm vào bên trong Chân Thần chi hỏa, Bành Sở Quân thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả Từ Trí Kiệt cùng Trần Thư Vĩ cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì bọn họ cho rằng Lý Thất Dạ là ứng cử viên cạnh tranh ngôi vị hoàng đế của Vương phủ, bọn họ coi Lý Thất Dạ là đối thủ cạnh tranh ngôi vị hoàng đế lớn nhất. Nếu như Lý Thất Dạ bị thiêu chết thì bọn họ sẽ bớt đi một kẻ địch mạnh mẽ.
– Tiểu súc sinh, hôm nay nhất định biến ngươi thành tro bụi!
Nhìn Lý Thất Dạ bị Chân Thần chi hỏa cuồn cuộn như hồng thủy bao trùm, Bành Sở Quân căm hận, cảm giác trả được thù sung sướng tràn đầy cõi lòng.
“Ầm —” Ngay khi Bành Sở Quân vừa nói hết câu thì Liệt Hỏa Lung bay lên, đập về hướng này.
Chỉ nghe “ầm ầm mầ”, mấy trăm đệ tử Bành gia trang đang khởi động Liệt Hỏa Lung bị đập máu thịt be bét, không kịp kêu thảm, chớp mắt bị vỡ thành một đống thịt vụn, có người còn thảm hơn, bị biến thành sương máu.
– Lui —
Nhìn thấy Liệt Hỏa Lung hệt như một cây búa lớn đập về hướng này, hoàn toàn không bị bọn họ khống chế. Bành Sở Quân thất sắc, quát lớn.
Không ít cường giả Bành gia trang rút lui. Bọn họ vút lên trời, bay ngược ra sau, muốn tránh thoát Liệt Hỏa Lung đang đập tới.
Thế nhưng Liệt Hỏa Lung lại như sao chổi, vút lên trời, đập tới cùng tư thái vô địch. Tiếng va chạm “Ầm ầm ầm” không ngừng vang bên tai, chỉ thấy bầu trời như đổ mưa máu.
Những đệ tử Bành gia trang bay lên bầu trời vỡ thành thịt vụn, máu tươi tung tóe. Cảnh tượng này tựa như một con tượng đất bị một viên bi lăn qua, chớp mắt bị đè nát bét, không có cơ hội hét thảm.
Sau cùng, chỉ nghe “ầm”, Liệt Hỏa Lung đập mạnh xuống đất, cách Bành Sở Quân trong gang tấc. Bành Sở Quân sợ tái mặt, liên tục lăn lộn, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.
Lúc này chỉ nghe “ầm”, Liệt Hỏa Lung vỡ thành từng mảnh, từng cây thiết bản đổ nát từng chút một, rơi rớt trên mặt đất như sắt vụn.
Lúc này, Lý Thất Dạ bình yên vô sự đứng đó. Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh ở phía sau hắn cũng không bị tổn hại.
Lúc này, Lý Thất Dạ đứng đó, nhẹ như mây gió, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngay cả một sợi tóc cũng không bị mất.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người rít lạnh. Rất nhiều người sợ bũn nhũn hai chân, những người từng chê cười Lý Thất Dạ ăn nói ngông cuồng đều tái mặt.
– Không thể để hắn sống sót.
Nhìn thấy cảnh tượng bá đạo như vậy, bất luận Từ Trí Kiệt hay là Trần Thư Vĩ thì cũng đều hoàn toàn biến sắc. Hai mắt của bọn họ chứa đầy sát cơ. Lý Thất Dạ mạnh quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này, bọn họ muốn giết hắn hơn bao giờ hết. Lý Thất Dạ là uy hiếp quá lớn. Nếu như để Lý Thất Dạ sống sót rời khỏi Khuyết Nha Sơn, như vậy tương lai hắn chắc chắn có thể trèo lên ngôi vi hoàng đế. Cho nên thừa lúc binh mã của Vương phủ chưa tới, bọn họ phải mượn cơ hội hiếm hoi này giết chết Lý Thất Dạ.
– Giết —
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cách trang chủ trong gang tấc, mấy vị trưởng lão Bành gia trang điên cuồng hét lên, suất lĩnh hơn một ngàn đệ tử Bành gia trang đâm tới, không cho Lý Thất Dạ cơ hội phản ứng.
“Leng keng” tiếng binh khí vang lên, hai nhánh chiến đội Bành gia được hình thành. Một đội hóa thành trường mâu, một đội hóa thành thần đao. Vừa bổ vừa đâm, liều chết giết về phía Lý Thất Dạ. Tinh nhuệ Bành gia trang đều từng vào quân đoàn chinh chiến bát phương, một khi bước lên chiến trường, bọn họ rất quả đoán, trở nên thiết huyết vô tình.
Hai nhánh đội ngũ tựa như hai thanh thần khí, giết trái giết phải. Phong vân biến hóa, đại địa nổ vang, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
Nhìn thấy hai nhánh đội ngũ đâm bổ tàn nhẫn về phía Lý Thất Dạ, không ít người gật gù. Bành gia trang có được địa vị như ngày hôm nay, không phải chỉ có hư danh, mà bọn họ dùng thực lực của mình để chứng minh Bành gia trang mạnh mẽ.
– Gào!
Ngay khi hai nhánh đội ngũ đánh tới thì có riếng rồng ngâm, chính xác hơn là tiếng hét của một con cự long điên loạn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người sản sinh ảo giác. Lý Thất Dạ biến mất, trong chớp nhoáng, chỉ thấy một con cự long xuất hiện. Con cự long này bỗng chốc nổi điên, hét lên điên loạn. Cự long giương nanh vuốt, chớp mắt phóng ra ngoài. Khi con cự long này nổi điên, long tức đáng sợ đập phá mọi thứ, long trảo sắc bén không gì sánh bằng, phá tan hết thảy mọi thứ ở trước mắt.
Chỉ nghe “Ầm ầm ầm”, thần giáo cùng thần đao do hai nhánh đội ngũ tạo thành bị cự long bẻ gãy trong nháy mắt. Sau đó chỉ nghe “tê tê tê”, chỉ thấy cự long đụng nát hai nhánh đội ngũ, đội ngũ của đệ tử Bành gia trang tan nát, loạn tung tùng phèo.
Chỉ trong tích tắc, cự long như lọt vào bầy dê, tất cả đệ tử Bành gia trang trở nên yếu ớt trước nanh vuốt sắc bén. Trong tiếng xé toạc “tê tê tê”, chỉ thấy từng tên đệ tử Bành gia trang bị xé thành từng mảnh vụn.
– A a a…
Từng tiếng kêu thảm vang lên, chỉ thấy máu tươi phun mạnh, máu thịt bay loạn xạ. Từng tên đệ tử Bành gia trang bị xé thành thịt vụn. Trong giây lát, thịt vụn đầy đất, máu tươi chảy trên mặt đất đọng thành ao, mùi máu tanh xộc vào mũi, khiến người ta muốn nôn mửa.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hơn ngàn đệ tử Bành gia trang bị xé thành mảnh vụn, tiếng kêu thảm thiết khiến người ta không rét mà run.
Chương 3120: Phong Cuồng Bạo Kiếm
Khi cự long xé vụn toàn bộ đệ tử Bành gia trang thì biến mất. Chỉ thấy Lý Thất Dạ bình tĩnh đứng đó, thịt vụn nhớp nháp dưới chân hắn, máu tươi chảy xuôi dưới chân hắn. Hắn đi chậm, hệt như một đóa hoa sen mọc giữa thịt thối máu đen, khiến người ta có cảm giác tuyệt vời không gì đẹp bằng. Hắn tựa như đi ra từ tu la địa ngục, thế nhưng lại rất bình thản, rất tự nhiên, khiến người ta không rét mà run.
– Cuồng Long Bạo.
Khi nhìn thấy cự long xé nát mọi thứ, bất luận lão tổ môn phái hay thế gia đều thất thanh kêu lên.
– Người này tuyệt đối là đệ tử chính thống bồi dưỡng trọng điểm.
Lúc này, những lão tổ này nghĩ ngay tới Vương phủ. Cuồng Long Bao cao hơn Cuồng Bá Kình một cấp, là một trong những môn công pháp bá đạo nhất mà Cuồng Tổ để lại. Ở Cuồng Đình đạo thống, môn phái thế gia có công pháp này rất ít, cỡ như Thượng bộ Trần gia, Vương phủ Vương gia mới có.
Thế nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện môn công pháp này. Như Cuồng Bá Kình, không ít đệ tử trong môn phái thế gia đều có thể tu luyện. Nhưng Cuồng Long Bạo thì lại khác, chỉ có đệ tử địa vị cao, thiên phú cao thì mới có thể tu luyện.
Theo các môn phái thế gia, người có thể tu luyện Cuồng Long Bạo tuyệt đối là đệ tử Vương phủ bồi dưỡng trọng điểm, thậm chí là người tiếp nhận vị trí hoàng đế!
Mùi máu tanh đầy ắp lổ mũi mọi người. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hơn ngàn đệ tử Bành gia trang bị tiêu diệt, nơi đóng quân chỉ còn sót lại một mình Bành Sở Quân. Toàn bộ nơi đóng quân đầm đìa máu me, hệt như hóa thành địa ngục tu la.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người hai chân bũn nhũn, thậm chí có người ói mửa, ói luôn cả mật.
– Ngươi…
Bành Sở Quân mặt mày tái nhợt, hai chân bùn nhũn. Khi nhìn thấy Lý Thất Dạ đi về hướng mình, hắn không khỏi lui ra sau mấy bước, cảm giác hoảng sợ tràn khắp ruột gan.
Nhưng đâu chỉ có Bành Sở Quân cảm thấy hoảng sợ mà còn rất nhiều người run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Thất Dạ.
– Ngươi… ngươi… ngươi quá tàn nhẫn!
Lúc này, Bành Sở Quân quát lạnh, đứng vững thân thể. Hắn không thể lùi nữa, chỉ có thể liều chết một phen!
– Tàn nhẫn…
Lý Thất Dạ nói ôn nhu:
– Như vầy mà cũng là tàn nhẫn sao? Cầm đao kiếm sống thì phải có giác ngộ bị người khác giết chết. Lão già như ngươi mà lại nói ra câu nói như thế, không cảm thấy ấu trĩ hả? Lại nói, nếu như ta không tàn nhẫn thì làm sao có thể được gọi là “đệ nhất hung nhân” chứ? Giết chóc kiểu này, đối với ta chỉ là đồ khai vị buổi sáng, không đáng nhắc tới.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, thân thể Bành Sở Quân run rẩy.
– Đệ nhất hung nhân…
Có người ghi nhớ danh hiệu của Lý Thất Dạ. Thế nhưng bọn họ chưa từng nghe qua danh hiệu này!
– Đồ khai vị, không đáng nhắc tới.
Có người nhìn hoàn cảnh trước mắt, nổi hết da gà da vịt. Chớp mắt tiêu diệt hơn ngàn đệ tử Bành gia trang chỉ là đồ khai vị buổi sáng. Nếu như là món chính thì phải kinh khủng cỡ nào, sợ rằng sẽ là biển máu ngập trời. Cảnh tượng đó, bọn họ không dám tưởng tượng.
Lúc này, Bành Sở Quân có hơi hối hận. Hắn đánh giá thấp thực lực của Lý Thất Dạ, không ngờ mấy ngàn cường binh tráng mã của Bành gia trang lại không chống đỡ nổi một đòn của Lý Thất Dạ.
– Đáng tiếc, thế gian không có thuốc hối hận. Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Nhìn thấy Bành Sở Quân hối hận, Lý Thất Dạ cười cợt, nói rằng:
– Đời người chỉ có một lần lựa chọn, một khi bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội quay đầu lại! Đi nhầm một bước, mất trắng tất cả!
“Keng”
Trong chớp nhoáng, Bành Sở Quân cầm một cây cự kiếm. Cự kiếm này tuôn trào xích diễm cuồn cuộn, khi xích diễm tuôn trào, dù cách mười trường thì cũng cảm nhận được sóng nhiệt cực kỳ nóng.
“Đùng” một tiếng. Trong nháy mắt, chỉ thấy cự kiếm tuôn trào vô tận ánh sáng, hệt như một vị Chân Thần phục sinh.
– Chân Thần chi kiếm!
Nhìn thấy cự kiếm cuồn cuộn xích diễm, có cường giả thế hệ trước nhận ra lai lịch của cự kiếm, nói chậm:
– Đây là Chân Thần chi kiếm do người sáng lập Bành gia trang để lại, là chân khí của một vị Chân Thần tầng ba!
Lúc này, Chân Thần chi kiếm tuôn trào uy thế Chân Thần cuồn cuộn không dứt, áp lực của Chân Thần đè nén mọi người không thở nổi. Khi Bành Sở Quân truyền hết thảy chân khí của mình vào Chân Thần chi kiếm thì chẳng khác gì thức tỉnh ý chí thủy tổ Chân Thần của bọn họ, chẳng khác gì ý chí của Chân Thần giá lâm.
– Ta liều chết với ngươi!
Trong nháy mắt, Bành Sở Quân hét lên điên loạn. Lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể chiến đấu tới cùng, giữa hắn với Lý Thất Dạ có một người phải chết!
“Keng” Một kiếm chém xuống, tựa như ngân hà trút xuống. Chiêu kiếm này tựa như xuất từ tay của Chân Thần. Khi chiêu kiếm này chém xuống, có thể chém đại địa thành hai khúc, vô cùng sắc bén dữ tợn, không gì đỡ nổi.
Trong chớp mắt đó, chỉ thấy Lý Thất Dạ xòe tay. “Đùng” một tiếng, trong tích tắc, mưa to gió lớn, bầu trời thình lình nổi bão, cơn bão tựa như có thể hủy diệt toàn bộ thế giới. Bão táp vô cùng vô tận ập xuống, sấm rền vang khắp thế gian. Chỉ nghe “đùng đùng đùng”, toàn bộ đại địa như bị cơn lốc phá tan thành từng mảnh.
“Leng keng” Bên trong cơn lốc của một thanh kiếm chống trời. Khi thanh kiếm chống trời này giáng lâm, nó dường như trở thành người đại diện cho bão táp, nắm giữ tất cả sức mạnh hủy diệt của bão táp.
– Phong Bạo Cuồng Kiếm!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Thánh viện lão tổ cũng biến sắc, trầm giọng nói.
Người nhận biết chiêu kiếm này đều biến sắc, bởi vì “Phong Bạo Cuồng Kiếm” là một môn công pháp mang tính chất đại biểu của Cuồng Đình đạo thống. Hào quang của nó ở Cuồng Đình đạo thống là không gì sánh bằng, có người gọi “Phong Bạo Cuồng Kiếm” là một trong Tam Đại Kiếm của Cuồng Đình đạo thống.
Hơn nữa ở Cuồng Đình đạo thống, cho dù có môn phái thế gia có môn kiếm pháp này thì cũng chỉ có nhân vật cấp bậc lão tổ mới tu luyện. Đây là công pháp mạnh mẽ nhất Cuồng Đình đạo thống, cụng đại diện cho quyền uy của Cuồng Đình đạo thống!
Bây giờ “Phong Bạo Cuồng Kiếm” xuất hiện trong tay Lý Thất Dạ, chuyện này không khiến lão tổ Thánh viện, Thượng bộ, Sở doanh biến sắc mới là lạ!
“Ầm” một tiếng. Phong Bạo Cuồng Kiếm chống đỡ chiêu kiếm Chân Thần của Bành Sở Quân. Dù cho chiêu kiếm Chân Thần của Bành Sở Quân cực kỳ hung mãnh, thế nhưng cũng không thể địch lại Phong Bạo Cuồng Kiếm bá đạo vô thượng. Chỉ thấy Chân Thần chi kiếm của Bành Sở Quân bị đánh bay, Bành Sở Quân nổ văng ra ngoài, máu tươi phun mạnh.
Chỉ nghe “răng rắc”, trước lực xung kích kinh khủng, Bành Sở Quân gãy rất nhiều xương. Đồng thời lưỡi kiếm Phong Bạo Cuồng Kiếm lướt qua thân thể của Bành Sở Quân, chớp mắt máu me đầm đìa, vết kiếm khắp thân thể. Vết kiếm cực sâu, lộ ra xương trắng ơn ởn, thậm chí còn có lưỡi kiếm đâm thủng thân thể hắn.
Chỉ nghe “ầm”. Bành Sở Quân té xuống đất, lâu sau mới đứng dậy. Có thể nói, hắn còn sống đã là một kỳ tích.
– Đáng tiếc, ngươi chọc người không nên chọc.audio coi am
Lý Thất Dạ nói bình thản. Hắn từng bước tới gần Bành Sở Quân, nói chậm:
– Hôm nay ngươi nhất định phải chết!