Đế Bá Audio Podcast
Tập 625 [Chương 3121 đến Chương 3125]
❮ sautiếp ❯Chương 3121: Trần Thái Hợp (Thượng)
Bành Sở Quân tái mặt. Hiện tại hắn bị thương nặng, căn bản không có sức tái chiến. Hắn liên tục lăn cù mèo, bỏ chạy tới nơi Thượng bộ Trần gia đóng quân. Lúc này, hắn dốc hết sức bú sữa mẹ, chỉ hận không thể lập tức chạy vào doanh trai của Trần Thư Vĩ.
Bành Sở Quân liên tục lăn lộn về phía doanh trại Thượng bộ Trần gia. Khi hắn vừa nhảy vào bên trong doanh trại Thượng bộ Trần gia thì ngã ra đất không đứng dậy nổi. Hắn bị thương rất nặng, có thể nói khi hắn trốn vào nơi Trần gia đóng quân thì đã dùng hết khí lực, là nỏ hết đà.
– Cứu ta.
Bành Sở Quân ngã vào nơi Trần gia đóng quân quát lớn.
Bành gia trang là bàng chi của Thượng bộ, nó đời đời liên hôn với Trần gia. Tuy Bành gia trang không phải minh hữu mạnh nhất của Trần gia, thế nhưng bất luận như thế nào thì Bành gia trang vẫn là minh hữu của Trần già, mà Bành Sở Quân còn là bạn thân với gia chủ Trần gia cùng các trưởng lão, vì vậy Thượng bộ Trần gia không thể thấy chết không cứu.
Vì vậy khi Bành Sở Quân tới nơi Trần gia đóng quân, đệ tử Trần gia lập tức kéo hắn vào doanh địa chữa thương.
Trong chớp mắt, tiếng đao kiếm cự thuẩn vang “leng keng” khắp doanh địa của Thượng bộ Trần gia. Một nhánh đội ngũ vào chỗ, đứng hai bên trái phải đằng sau viên môn. Quân đoàn thiết kỵ của Trần gia canh giữ nơi đóng quân chặt chẽ đến một giọt nước cũng chảy không lọt. Toàn bộ nơi đóng quân nháy mắt biến thành một tòa pháo đài, một tòa pháo đài thành đồng vách sắt, rất khó công phá.
Không còn nghi ngờ, khi cứu Bành Sở Quân, Thượng bộ Trần gia lập tức vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, bọn họ như lâm đại địch.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều nín thở, tất cả mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, cũng nhìn nơi Trần gia đóng quân.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, đi chậm tới nơi Trần gia đóng quân. Hắn đi không hề nhanh, mỗi bước đi đều rất nhẹ nhàng. Thế nhưng khi Lý Thất Dạ bước ra mỗi bước thì dường như dao động tim gan của tất cả mọi người, mọi người nín thở, nhất là khi Lý Thất Dạ cách nơi Trần gia đóng quân ngày càng gàn thì rất nhiều người nắm chặt hai đấm.
Chỉ lát sau, Lý Thất Dạ đã đi tới bên ngoài nơi Trần gia đóng quân.
– Gào!
Con cháu Trần gia quát lớn, chỉ nghe tiếng trường thương “leng keng”, trường thương lấp lóe hàn quang chớp mắt dựng thẳng đứng, từng mũi thương lạnh lẽo chỉ xéo về hướng Lý Thất Dạ, cứ như rừng thương núi đao, mũi thương lưỡi đao tầng tầng lớp lớp, muốn xông vào nơi Trần gia đóng quân, sợ rằng phải bước ra rừng thương núi đao.
Trong giây lát, Trần gia tràn trề sát khí, khí tức sát phạt bao trùm nơi Trần gia đóng quân.
Nhìn nơi Trần gia đóng quân tràn trề sát khí, vững chắc như thành đồng vách sắt, mọi người nhìn nhau. Thượng bộ là một trong bốn thế lực lớn của Cuồng Đình đạo thống, Trần gia lại là trụ cột của Thượng bộ, từ nơi đóng quân có thể nhìn ra thực lực của Trần gia. Bọn họ danh xứng kỳ thực, có thực lực có thể khiêu chiến bất cứ ai, bất cứ môn phái nào ở Cuồng Đình đạo thống.
– Tôn giá, xin dừng bước!
Khi Lý Thất Dạ tới gần, con cháu Trần gia hét lên, cảnh cáo:
– Chớ phạm sai lầm!
Tuy đệ tử Trần gia đang cảnh cáo Lý Thất Dạ thế nhưng bọn họ cũng căng thẳng, thần kinh căng chặt. Vừa rồi bọn họ tận mắt nhìn thấy Lý Thất Dạ đại khai sát giới, mấy ngàn đệ tử Bành gia trang bị Lý Thất Dạ giết sạch sành sanh, bọn họ không có can đảm chống đỡ được vị hung nhân này.
Thế nhưng may mắn là Trần gia mạnh hơn Bành gia trang rất nhiều lần, bọn họ có chỗ dựa mạnh mẽ hơn, bọn họ có lão tổ vô cùng mạnh mẽ và cũng là nội tình lớn nhất của Trần gia.
“Ầm ầm ầm” Tiếng bước chân vang chỉnh tề, chỉ thấy Kinh Sư Thiếu Bảo Trần Thư Vĩ mang theo hai nhánh thiết kỵ chạy vội ra bên ngoài viên môn.
Hai nhánh thiết kỵ này phân biệt trái phải, bất luận Trần Thư Vĩ hay đệ tử Trần gia trong hai nhánh thiết kỵ này đều mặc chiến khải, chiến khải dày cộm che chở thân thể của bọn họ, chỉ để lộ đôi mắt.
Chiến khải của Trần Thư Vĩ cùng đệ tử Trần gia lập lòe hàn quang, vừa nhìn biết ngay là chiến khải được luyện từ chân thiết do bảo kim bách luyện mà thành. Chiến khải này có sức phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, cường giả rất khó xuyên thủng phòng ngự của chiến khải.
Khi hai nhánh đội ngũ này lao ra bên ngoài thì chẳng khác gì có hai dòng lũ sắt thép có thể đụng banh mọi vật cản trước mặt bọn họ, khí thế sắc bén không gì đỡ nổi. Thiết kỵ hung mãnh mạnh mẽ như vậy, sợ rằng rất nhiều người vừa nhìn thấy thì đã cảm thấy khiếp sợ.
Trần gia rất mạnh, đây không phải chỉ là một câu nói suông. Quân đoàn Trần gia đều thân kinh bách chiến, từng chinh chiến tứ phương, có thực lực mạnh mẽ.
Trần Thư Vĩ suất lĩnh hai nhánh thiết kỵ chạy tới viên môn, ngăn chặn đường đi của Lý Thất Dạ, bầu không khí rất căng thẳng, rất nghiêm túc.
– Lý đạo huynh, xin dừng bước.
Lúc này, Trần Thư Vĩ nói chậm:
– Quân doanh trọng địa, không được tùy tiện xông vào.
Nhìn Trần Thư Vĩ cùng hai nhánh thiết kỵ chặn đường của mình, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
– Một đám gà đất chó sành mà cũng muốn cản trở ta?
Câu này vừa thốt ra, rất nhiều tu sĩ có mặt ở đây rít lạnh. Câu nói này quá thô bạo, nếu như Bành gia trang chưa bị tiêu diệt thì mọi người chắc chắn cho rằng Lý Thất Dạ quá ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng. Thế nhưng, lúc này bất kể Lý Thất Dạ ngông cồng như thế nào thì cũng không ai dám lắm miệng, không dám nói bừa. Vừa rồi Lý Thất Dạ giết người tàn nhẫn đã tự chứng tỏ mọi thứ.
Vừa nghe Lý Thất Dạ nói vậy, sắc mặt Trần Thư Vĩ cực kỳ khó coi. Thượng bộ Trần gia tuy không phải là truyền thừa mạnh nhất Cuồng Đình đạo thống, thế nhưng thế lực của Trần gia tuyệt đối được xếp vào năm vị trí đầu.
Thực lực mạnh mẽ như vậy, không ngờ vào miệng Lý Thất Dạ lại không đáng một xu. Nhánh đội ngũ kinh nghiệm sa trường lâu năm bọn họ vào miệng Lý Thất Dạ lại trở thành gà đất chó sành. Chuyện này không khiến Trần Thư Vĩ khó coi mới là lạ.
Đâu chỉ sắc mặt Trần Thư Vĩ khó coi, đệ tử hai nhánh thiết kỵ phía sau hắn cũng căm tức nhìn Lý Thất Dạ. Bọn họ đều là hạng người máu chảy sa trường, trải qua sinh tử, hôm nay lại bị Lý Thất Dạ coi rẻ như vậy, bọn họ nuốt nổi cơn giận này mới là lạ.
– Tôn giá quá ngông cuồng rồi.
Lúc này, Trần Thư Vĩ thay đổi giọng điệu, nói lạnh lùng:
– Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Thế gian này, cường giả xuất hiện lớp lớp, ngươi dám tự nhận mình vô địch sao?
– Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, câu nói này không tệ lắm.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
– Thế nhưng cũng chỉ là mây khói. Theo ta, ta là vô địch! Các ngươi chỉ là gà đất chó sành mà thôi!
Lại bị Lý Thất Dạ coi rẻ, Trần Thư Vĩ giận run người. Bọn họ tiếu ngạo Cuồng Đình đạo thống, có biết bao cường giả môn phái phải cúi đầu khom lưng trước mặt bọn họ. Hôm nay lại bị Lý Thất Dạ coi rẻ như vậy, vào miệng hắn không đáng một xu, chuyện này khiến bọn họ tức giận trong lòng.
– Tôn giá, xin mời trở về.
Chương 3122: Trần Thái Hợp (Hạ)
Đúng lúc này, một âm thanh vừa trầm ổn vừa mạnh mẽ vang lên. Bên trong doanh trại Trần gia có một ông lão bước ra, nói chậm:
– Tha lỗi Trần gia chúng ta hôm nay không mở cửa đón khách, xin thứ lỗi.
Ông lão này đứng ở nơi đó, tựa như một cây kính tùng, khí thế phi phàm. Hai đường tóc tấn của hắn trắng xóa, ánh mắt lấp lánh như sao trời, không giận mà uy. Hắn đứng ở đó, khí tức Chân Thánh tràn trề, cuồn cuộn dữ dội như sóng lớn.
– Gia chủ Trần gia… lão Thượng Thư.
Nhìn thấy ông lão này, có người nhận ra lai lịch của hắn, kinh ngạc thốt lên.
Ông lão này chính là gia chủ đương thời của Trần gia, Trần Thái Hợp. Hắn từng nhậm chức Binh bộ Thượng Thư ở Cuồng Đình đạo thống, cũng từng chủ trì sự vụ của Thượng bộ, có thể nói là một người quyền cao chức trọng. Hắn cũng là phụ thân của Trần Thư Vĩ.
Ông lão này không những quyền cao chức trọng mà thực lực cũng rất mạnh mẽ, là một vị Chân Thánh đại cảnh, từng là nhân vật lừng lẫy ở Cuồng Đình đạo thống. Sau này nhường đường cho con trai của mình, rút lui về hậu trường, rất ít ló mặt.
Trần Thái Hợp vừa xuất hiện, rất nhiều người giật mình cùng bất ngờ. Mọi người không ngờ Trần Thái Hợp lại tới Khuyết Nha Sơn.
Phải biết, khi hoàng đế Cuồng Đình đạo thống chưa băng hà cũng chỉ là một vị Chân Hoàng đại cảnh. Còn Trần Thái Hợp lại là một vị Chân Thánh đại cảnh, mạnh hơn hoàng đế Cuồng Đình đạo thống một cảnh giới.
Có thể tưởng tượng thực lực của Trần Thái Hợp mạnh như thế nào, có thể tưởng tượng hắn có địa vị cao như thế nào.
Không ít người ngưỡng mộ Trần Thái Hợp, thậm chí là kính nể.
Còn phần Lý Thất Dạ, không hề có phản ứng. Hắn tùy ý nhìn Trần Thái Hợp, nói bình thản:
– Các ngươi có tiếp khách hay không cũng chẳng liên quan gì tới ta. Chỉ cần các ngươi giao Bành Sở Quân ra thì ta sẽ coi như không xảy ra chuyện gì hết.
Câu nói này vừa thốt, sắc mặt của Trần Thư Vĩ khó coi, căm tức nhìn Lý Thất Dạ. Trần Thái Hợp là người trải qua sóng gió, hắn không hề tức giận mà chỉ nói chậm:
– Tôn giá, giết người không nên giết tận, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Bành gia trang đã thất bại, bọn họ đã trả giá, sau này Bành gia trang sẽ không dám đối địch với tôn giá nữa. Tôn giá có thể tha thứ Bành gia chủ được không?
Trần Thái Hợp nói rất có lý, mọi người lập tức nhìn Lý Thất Dạ.
– Ta làm việc, chưa tới lượt ngươi chỉ điểm. Một con sâu kiếng chỉ điểm một con voi lớn nên làm gì, đúng là buồn cười.
Lý Thất Dạ cười cợt:
– Con người của ta làm việc rất đơn giản. Nếu như ngươi không giao Bành Sở Quân thì ta sẽ san bằng Trần gia các ngươi. Đây là lựa chọn rất đơn giản, các ngươi chọn đi.
– Khẩu khí thật lớn.
Lý Thất Dạ vừa nói vậy, Trần Thư Vĩ là người đầu tiên kích động quát lên, trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ.
Không chỉ một mình Trần Thư Vĩ căm tức nhìn Lý Thất Dạ mà tất cả đệ tử Trần gia có mặt ở đây đều căm tức nhìn Lý Thất Dạ.
Dám tuyên bố san bằng Trần gia bọn họ trước mặt người trong thiên hạ, đúng là không coi Trần gia bọn họ ra gì cả. Khiêu khích trần trụi như vậy, bọn họ sao mà nuốt giận nổi. Vì vậy bọn họ trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, hai mắt phun trào lửa giận.
Thế nhưng Lý Thất Dạ không thèm quan tâm bọn họ, chỉ cười nhạt.
Bị người kêu gào san bằng Trần gia trước mặt người trong thiên hạ, Trần Thái Hợp hơi sụ mặt, nói chậm:
– Tôn giá quá phận rồi. Nếu như tôn giá nhất định đuổi tận giết tuyệt, vậy thì Trần gia tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Lúc này, theo Trần Thái Hợp, bất luận như thế nào thì Trần gia cũng phải bảo vệ Bành Sở Quân. Dù sao Bành gia trang là chó săn của Trần gia, càng khỏi nói Bành gia còn là thông gia với Trần gia.
Nếu như hôm nay bọn họ không bảo vệ được Bành Sở Quân thì ngày sau còn ai dám nương nhờ Trần gia bọn họ. Đến tiểu đệ của mình còn không bảo vệ được thì ngày sau Thượng bộ còn ai đồng ý nghe Trần gia sai phái. Vì vậy hôm nay bất luận như thế nào, bọn họ sẽ không giao ra Bành Sở Quân.
Trần Thái Hợp nói vậy, Lý Thất Dạ chỉ cười, nói rằng:
– Vậy thì ta sẽ san bằng các ngươi. Ta cũng muốn xem xem các ngươi có mấy người có bản lĩnh. Quá yếu, đánh không hề thú vị. Có bản lĩnh gì thì cứ xài, giúp ta nóng người cũng hay.
Lý Thất Dạ nói vậy khiến đệ tử Trần gia hết sức khó coi. Trong số bọn họ có không ít người là cường giả tiếng tăm lẫy lừng, thế nhưng vào miệng Lý Thất Dạ lại không đáng một xu. Vẻ mặt không thèm điếm xỉa bọn họ của Lý Thất Dạ khiến bọn họ rất uất ức, khiến bọn họ nghẹn giận. Chỉ cần Trần Thái Hợp ra lệnh, bọn họ là người đầu tiên xông lên, đánh một trận sinh tử với Lý Thất Dạ!
– Trần gia của chúng ta cũng không phải dễ chọc!
Có câu nói này rất hay, tượng đất có ba phần tính bùn. Bị Lý Thất Dạ coi thường ba lần bốn lượt, khiến Trần Thái Hợp nghẹn giận. Hắn hừ lạnh, toàn thân tràn ngập khí tức Chân Thánh. Lúc này, chân khí của hắn tựa như nộ long gào thét, vô cùng điên loạn, giống như đang muốn chứng tỏ cơn giận của hắn.
“Vù”
Trần Thái Hợp vừa nói xong thì bên trong doanh trại Trần gia xuất hiện từng luồng ánh sáng. Trong chớp mắt, cuồng triều phun trào, bao phủ thiên địa như hồng thủy. Khi cuồng triều này phun trào, rất nhiều tu sĩ cường giả thót tim.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người dường như nhìn thấy một tồn tại vô địch đang đứng trước mặt mình. Ở bên dưới khí tức Chân Thần của hắn, mọi người xúc động muốn quỳ xuống cúng bái.
– Chân Thần —
Cảm nhận khí tức như cuồng triều này, có trưởng lão môn phái giật mình, ngơ ngác kêu lên.
– Trần gia có Chân Thần tới đây tọa trấn!
Có cường giả thế hệ trước thì thào.
Trong giây lát, không ít người nhìn nhau. Chẳng trách Trần gia lại tự tin như vậy, thì ra Trần gia có Chân Thần giá lâm. Có Chân Thần tọa trấn, bất luận môn phái nào, bất luận cường giả nào, muốn đánh vào nơi Trần gia đóng quân, nhất định phải cân nhắc bản lĩnh của mình.
– Không biết Thượng bộ có mấy Chân Thần tới.
Có lão nhân thì thào.
Ở Cuồng Đình đạo thống, Chân Thần không nhiều lắm. Cũng hết cách rồi, ai bảo Cuồng Đình đạo thống xuống dốc chứ. Hơn nữa Chân Thần của Cuồng Đình đạo thống phần lớn đều xuất thân từ Thượng bộ, Thánh viện, Sở doanh, Vương phủ. Trừ ra, có rất ít môn phái thế gia có Chân Thần, xưa nay chỉ có một vài trường hợp mà thôi.
– Chân Thần —
Bất luận ai, khi nhắc tới Chân Thần thì cũng đều kính nể. Tuy Chân Thánh chỉ chênh lệch Chân Thần một cảnh giới.
Nhưng trên thực tế Chân Thần với Chân Thánh lại cách biệt nhau một trời một vực. Đối với rất nhiều tu sĩ, Chân Thánh là một gờ trũng, sau khi trèo lên Chân Thần thì mới thực sự trời cao biển rộng. Chỉ khi bước vào Chân Thần thì mới có tư cách trèo lên đỉnh cao Tam Tiên giới. Còn không thì chỉ là cường giả bình thường mà thôi.
Chương 3123: Long Tu Tiên
Có người hỏi, chênh lệch lớn nhất giữa Chân Thần cùng Chân Thánh là ở đâu? Chân Thần là Thần, tu sĩ dưới Chân Thần chỉ là phàm nhân mà thôi, đây là chênh lệch. Hà huống chi, ngay cả Chân Đế cũng phải trở thành Chân Thần thì mới có thể xưng đế.
– Sợ rằng Lý Thất Dạ tiêu đời rồi.
Nhìn thấy bên trong nơi đóng quân của Trần gia có Chân Thần tọa trấn. Tuy rằng mọi người không biết vị Chân Thần Trần gia này là ai, thế nhưng chỉ cần có thực lực Chân Thần thì đã đủ rồi.
Trong giây lát, mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Dù rằng Lý Thất Dạ rất mạnh, thế nhưng rất nhiều người cảm thấy Lý Thất Dạ vẫn chưa đạt tới độ cao như Chân Thần. Dù sao từ Chân Thánh bước vào Chân Thần là một chuyện vô cùng khó khăn. Nếu như ở Cuồng Đình đạo thống ai có thể bước vào Chân Thần cảnh giới, vậy thì chỉ có thế hệ trẻ đệ nhất nhân — Sở Thanh Lăng.
– Người này là đệ nhất hung nhân. Nhưng coi như hung cách mấy thì cũng không thể đấu với Chân Thần. Nếu như thức thời thì nên rút lui, tìm kiếm một cái thang leo xuống.
Ngay cả cường giả thế hệ trước cũng nghĩ như vậy.
Nói không khách sáo, toàn bộ Cuồng Đình đạo thống sợ rằng không có một người trẻ tuổi nào có thể chống lại Chân Thần. Coi như đệ nhất nhân Sở Thanh Lăng cũng không thể. Dù sao nàng còn trẻ, còn cần thời gian.
– Chân Thần mà thôi.
Đối mặt với khí tức Chân Thần như cuồng triều ở trong doanh địa Trần gia, Lý Thất Dạ vô cùng bình tĩnh, nói tùy ý:
– Chân Thần nếu như không thành tựu bất hủ thì cũng chỉ là sâu kiếng mà thôi. Đăng lâm Chân Thần, hoặc chứng đạo thành đế, hoặc thành tựu bất hủ, những thứ còn lại chỉ là mây bay.
Câu nói này vừa thốt, tất cả mọi người hoàn toàn biến sắc, tất cả mọi người cùng rít lạnh. Trong nhất thời, rất nhiều người nhìn nhau. Cho dù vừa rồi Lý Thất Dạ phô bày thực lực mạnh mẽ, thế nhưng câu nói này của Lý Thất Dạ cũng thật quá quắc.
– Quá ngông cuồng rồi, lại dám coi thường Chân Thần như vậy, hắn cho rằng hắn là ai, hắn là Chân Đế sao?
Có người hừ lạnh, bất mãn cái thói hung hăng ngông cuồng của Lý Thất Dạ.
– Chân Thần nếu đăng thiên đã được xem là vô địch rồi. Nếu như bất hủ thì là tồn tại có tư cách đi vào Tiên Thống, có thể khinh thường Vạn Thống giới, thậm chí ở Đế Thống giới cũng hết sức quan trọng. Cái người đệ nhất hung nhân này tuy thực lực mạnh mẽ, thế nhưng coi thường Chân Thần như vậy, cũng quá mức ngông cuồng rồi. Khắp thế gian này, có ai dám nói dưới bất hủ đều là mây bay chứ.
Có trưởng lão môn phái cũng cảm thấy Lý Thất Dạ quá ngông cuồng.
Dù sao Chân Thần đã mạnh lắm rồi, chứ đừng nói tới Chân Thần đăng thiên. Còn Chân Thần bất hủ thì càng khỏi bàn, đó là tồn tại cao thượng.
Đừng nói Cuồng Đình đạo thống, ngay cả Vạn Thống giới cũng không có ai dám nói dưới bất hủ đều là mây bay. Như vậy chẳng khác nào đắc tội toàn bộ Chân Thần trong thiên hạ.
– Hừ —
Ngay khi Lý Thất Dạ vừa nói xong thì bên trong doanh trại Trần gia vang tới tiếng hừ, âm thanh như sấm sét, chớp mắt nổ tung, uy lực vô cùng cường bá!
Dưới sức mạnh Chân Thần vô cùng cường bá này, rất nhiều người thót tim, nhất là những người yếu, họ không thể đứng vững, nhào quỳ xuống đất.
Cảnh tượng này khiến nhiều người kiêng dè. Chân Thần đúng là Chân Thần, sức mạnh hơn xa bọn họ.
– Đừng bất mãn, ta chỉ nói thật mà thôi.
Dù cho Chân Thần hừ lạnh, Lý Thất Dạ vẫn cứ thảnh thơi, chỉ mỉm cười, nói rằng:
– Ở Tam Tiên giới, dưới bất hủ đều là mây bay, thủy tổ mới là chí cao!
– Cái đồ không biết trời cao đất rộng!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ nhục mạ lão tổ tông của mình, Trần Thư Vĩ kích động quát lên:
– Họ Lý, nhà ngươi chớ ngông cuồng tự đại. Muốn khiêu chiến lão tổ tông Chân Thần của chúng ta, nhà ngươi còn chưa đủ tư cách, trước tiên qua ải của ta rồi hẵng nói.
Bị Trần Thư Vĩ khiêu chiến, Lý Thất Dạ chỉ chầm chậm nhìn hắn, lười nhác nói rằng:
– Gà đất chó sành mà thôi, sao đủ thành đạo, ba quyền hai cước là đánh tan nát.
Lý Thất Dạ vừa nói vậy, sắc mặt Trần Thư Vĩ cực kì khó coi, giận run người. Hắn làm Kinh Sư Thiếu Bảo, cũng coi như cao cao tại thượng, rất nhiều con cháu thế gia nhìn thấy hắn đều phải cúi đầu khom lưng, đều coi việc xưng huynh gọi đệ với hắn là chuyện vinh quang. Nhưng ở trước mặt Lý Thất Dạ lại không đáng nhắc tới, khiến hắn giận đỏ mặt.
– Được lắm, họ Lý, ta muốn xem xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!
Lúc này, Trần Thư Vĩ phẫn nộ. Chỉ nghe “đùng”, hắn lấy ra một món binh khí.
Khi món binh khí này được lấy ra, chớp mắt đế uy tràn trề, từng luồng đế uy phóng lên trời, xông thẳng vòm trời, xé rách vân tiêu.
– Đế Binh! Binh khí của Chân Đế!
Cẩm nhận từng luồng đế uy, rất nhiều người thót tim. Từng luồng đế uy dường như có thể ép vỡ chư thiên.
Lúc này, chỉ thấy hai tay Trần Thư Vĩ cầm một cây roi rất dài, đầu roi nằm ở hai bên tay Trần Thư Vĩ, thoạt nhìn như hai sợi râu rồng vừa dài vừa to.
Nhất là lúc này Trần Thư Vĩ đứng ở trước nhất, phía sau có hai nhánh kỵ bình nên thoạt nhìn hắn giống như một cái đầu rồng, mà roi dài trong tay hắn thì lại là râu rồng, kéo dài tới thân rồng mới thôi.
Roi dài vừa dài vừa thô vừa to này tỏa ra từng luồng đế uy. Khi từng luồng đế uy phóng lên trời thì hệt như một cây thiên kiếm chém trời. Hơn nữa roi dài này tràn trề một loại khí tức, dường như là khí tức của cự long.
– Đế Binh, đây là đạo ngoại kỳ binh của Chân Đế!
Có người nhìn thấy roi dài ở hai tay Trần Thư Vĩ, thì thào nói rằng.
– Long Tu Tiên!
Nhìn roi dài ở hai tay Trần Thư Vĩ, có một vị trưởng lão môn phái nhận biết lai lịch của cây roi này, rít lạnh một hơi, thì thào nói rằng:
– Đây là món binh khí do Chân Đế Trần gia dùng râu rồng luyện thành.
Là một đại thế gia của Cuồng Đình đạo thống, tổ tiên của Thượng bộ Trần gia cũng từng xuất hiện một vị Chân Đế.
Long Tu Tiên trong tay Trần Thư Vĩ đúng thật là đạo ngoại kỳ binh mà Chân Đế Trần gia để lại cho bọn họ. Nghe nói Chân Đế Trần gia từng giết chết một con cự long, cuối cùng lấy hai nhánh râu của con cự long này luyện chế thành một món binh khí — Long Tu Tiên!
Khi Trần Thư Vĩ cầm roi dài, rất nhiều người sợ hãi, cũng có mấy phần kính nể.
Tuy thực lực của Trần Thư Vĩ chỉ là Chân Hoàng tiêu cảnh. Thế nhưng khi hắn cầm Long Tu Tiên do tổ tiên Chân Đế để lại thì lai là một chuyện khác.
Cầm Đế Binh, cũng có nghĩa Trần Thư Vĩ có thể khiêu chiến Chân Hoàng đại cảnh, thậm chí có cơ hội đánh vượt cảnh giới với Chân Thánh không có Đế Binh. Binh khí của một vị Chân Đế, uy lực vô cùng khủng bố.
– Đây là nội tình.
Có người hâm mộ.
Đối với không ít đệ tử thế gia, có được một món binh khí của Chân Thần cũng là chuyện rất ghê gớm, càng khỏi phải nói binh khí Chân Đế!
Chương 3124: Cuồng Thần kiếm đạo
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiếng thuẫn kích liên tục vang lên, hai đội cường giả sau lưng Trần Thư Vĩ lần lượt lấy ra cự thuẫn. Thuẫn đen bóng, chế tạo từ kim loại xám rèn luyện mài giũa thành thép thực.
Khi các tấm cự thuẫn đó được giơ lên, cự thuẫn của hai đội như vảy trên mình con rồng to, từng miếng vảy lấp lóe tia sáng đen.
Trần Thư Vĩ thét dài:
– Họ Lý, chúng ta xin lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!
Trần Thư Vĩ vung roi Long Tu như có con rồng to khoanh lại thành đại trận.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc hai đội cường giả sau lưng Trần Thư Vĩ giơ cự thuẫn đều tỏa ánh sáng, hiện ra đạo văn. Khoảnh khắc này tất cả đạo văn đan xen vào nhau biến thành chiến trận siêu to, ánh sáng rực rỡ chiếu nhiều người không mở mắt ra được.
Có tiếng cự long gầm rống:
– Grào!
Trong tiếng gầm đó biết bao chim bay cá nhảy run rẩy. Trong khoảnh khắc đó hơi thở rồng thổi quét thiên địa, hơi thở rồng đáng sợ làm muôn thú run cầm cập nằm sấp dưới đất.
Một con cự long hiện ra trước mặt mọi người, đó là mọt con rồng đen, vảy rồng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Vảy rồng bao bọc thân hình cự long lạnh băng tựa như đúc bằng thép cứng.
Con rồng to này có cái râu vừa thô vừa dài, râu rồng đung đưa như chất chứa tất cả sức mạnh của rồng. Râu rồng quét qua là đập nát tất cả.
Rồng to bàn cứ đằng trước doanh địa của Trần gia tựa như ngọn núi to lớn. Khi nó xòe vuốt rồng cực kỳ sắc bén thì xoẹt một tiếng, mặt đất bị nó xé ra năm vệt sâu nhẹ nhàng như tờ giấy.
Thấy con cự long trước mắt, đám người rợn tóc gáy, cự long bộc phát ra lực lượng tuyệt đối có thể dễ như trở bàn tay đập chết một Tiểu Cảnh Chân Hoàng.
Trần Thư Vĩ cũng chỉ là một đệ, tất cả cường giả trong hai đội thiết kỵ của gã cũng không ai có thực lực vượt qua đệ.
Nhưng con cự long này có lực lượng không thể tính bằng Tiểu Cảnh Chân Hoàng. Nhóm Trần Thư Vĩ vẫn đứng trên roi Long Tu, sáng lập một chiến trận hóa thành một con cự long, trong thời gian ngắn nhất đẩy thực lực của bọn họ lên gấp trăm lần, thậm chí là ngàn lần.
Có đệ tử thế gia trông thấy cự long thì biến sắc mặt thì thào:
– Mạnh thật, rót lực lượng mấy trăm cường giả vào một món đế binh, lực lượng như vậy đúng là khủng bố. Một chiêu đánh ra đừng nói là Chân Hoàng, dù là Chân Thánh cũng không đỡ nổi. Thực lực như vậy có thể chiến với Chân Thần!
Trần Thư Vĩ rống to:
– Nhãi ranh Lý gia, ăn một chiêu của ta đây!
Cự long rống to, nó vọt lên trên trời cao.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc cự long từ chín tầng trời lao xuống.
Bùm!
Cự long xòe năm móng vuốt từ trên trời giáng xuống Lý Thất Dạ.
Móng vuốt rồng chưa đến nơi đã có tiếng nổ, không gian vỡ nát, từng mảnh vỡ lấp lánh. Móng vuốt rồng như vạn ngọn núi to đập mạnh vào Lý Thất Dạ.
Móng vuốt cự long từ trên trời chụp xuống có thể chụp nát mặt đất, bát phương sụp đổ. Chiêu hung mãnh bá đạo khiến đám người biến sắc mặt. Dù là Đại Cảnh Chân Thánh cũng không chắc chắn an toàn rút lui từ cú chụp này.
Đối diện cự long chụp móng vuốt xuống mà Lý Thất Dạ chỉ cười cười:
– Hơi thú vị.
Lý Thất Dạ không thèm nhướng mí mắt lên, không thèm nhìn kỹ.
Có tiếng rồng ngâm:
– Grào! Nguồn truyện audio Podcast
Đột nhiên toàn thân Lý Thất Dạ phát ra hơi thở rồng như có cuồng long bá rống. Chớp mắt người Lý Thất Dạ bộc phát kình đạo cực kỳ cuồng bá như bão, một con rồng cuồng bá hùng hổ vọt lên cao.
Cuồng long bay vút lên cao cực kỳ nanh ác, nó bay thẳng lên như có thể đụng vỡ khung trời.
Thấy nộ bá cuồng kình bay vọt lên cao, nhiều cường giả, lão tổ nhận ra đó là công pháp gì:
– Cuồng Long Bạo!
Lại lần nữa thấy Lý Thất Dạ vận dụng Cuồng Long Bạo vẫn khiến mọi người rất giật mình. Dù là Chân Hoàng hay Chân Thánh, trong lòng họ phỏng chừng nếu là họ thi triển ra Cuồng Long Bạo chỉ e không có uy lực khủng khiếp như thế.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Cuồng Long Bạo cứng rắn đỡ móng vuốt của cự long, cả thiên địa lung lay. Cuồng Long Bạo chặn lại móng vuốt của cự long nhưng vuốt rồng cũng đập tan cuồng kình cực kỳ bá đạo này. Trong khoảnh khắc cuồng kình như gió lốc tứ tán, vô số cây cối nháy mắt bị xé tan.
Trần Thư Vĩ thấy cảnh đó thì gầm lên:
– Nhãi ranh Lý gia, chịu chết đi!
Trần Thư Vĩ không ngờ Lý Thất Dạ tùy tiện tung một chiêu đã chặn lại chiến trận mấy trăm người hình thành, huống chi trong tay bọn họ còn có đế binh.
Bùm!
Hai râu rồng của cự long ngoe nguẩy từ vũ trụ quất xuống, khi nó từ vũ trụ xa xôi quất xuống thì phóng to vô hạn. Hai sợi râu rồng phóng to vô hạn đập nát khung trời cũng là lúc nó to không thể tả nổi, như có hai sơn mạch liên miên ngàn vạn dặm từ trời cao đập xuống, quất nát nguyên Khuyết Nha sơn mạch.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiếng nổ ầm ĩ không dứt bên tai, hai sợi râu rồng như hai sơn mạch to lớn quất xuống, khủng khiếp nhất không phải chúng nó to mà là hai sợi râu rồng kèm theo Chân Đế chi uy. Cùng với Chân Đế chi uy là hai sợi râu rồng như thác nước đổ ập xuống, có thể xua tan mọi thứ.
Có thể nói khi nhóm Trần Thư Vĩ hình thành đại trận cự long thì cái mạnh nhất không phải đại trận mà là râu rồng, vì râu rồng đó là món đế binh roi Long Tu của họ biến ra, nó không có lực lượng Chân Đế còn lực lượng của cự long.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai sợi râu rồng như sơn mạch đập xuống, có thể đánh nát nguyên ngôi sao. Uy lực này khiến đám người hoảng sợ biến sắc, thậm chí có người không kiềm được hét lên một tiếng.
Chân Thánh trông thấy tuyệt sát như thế cũng tái mặt:
– Khủng bố quá!
Vì râu rồng quất xuống không cho người có đường trốn, hai sợi râu rồng từ hai bên cắt xén, mặc cho ngươi dùng tốc độ nhanh mấy trốn đi cũng không thoát khỏi nó cắt nghiền.
Với chiêu này dù là Chân Thánh cũng sẽ nuốt hận tại đây.
Lý Thất Dạ cười cười phất tay:
– Tài mọn.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Có tiếng kiếm ngân.
Lý Thất Dạ vung tay, ngàn vạn thanh thần kiếm bắn lên cao, tiếng kiếm ngân đinh đang không dứt. Ngàn vạn thanh thần kiếm như thác nước bắn lên cao.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, ngàn vạn thanh thần kiếm bay lên cao và sau lưng Lý Thất Dạ có các thanh thiên kiếm mở ra. Thiên kiếm dài ức vạn trượng, khi mỗi thanh thiên kiếm chém xuống có thể cắt rơi trời trăng sao trên bầu trời.
Đinh!
Khi ngàn vạn thanh thần kiếm bắn vọt lên thì hóa thành một kiếm đạo vô cùng mênh mông, kiếm đạo dài vắt qua ức vạn dặm thiên địa, cả thế giới bị kiếm đạo cuốn vào trong.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai sợi râu rồng quất xuống vốn có lực lượng hủy thiên diệt địa nhưng trước kiếm đạo này thì trở nên yếu ớt không chịu nổi một kích. Kiếm đạo đâm thủng hai sợi râu rồng khổng lồ, uy kiếm đạo không chỉ thế. Kiếm đạo giơ cao đâm lên chín tầng trời, xuyên qua hai sợi râu rồng rồi đâm thủng cơ thể cự long.
– Gru!
Cự long hét thảm, cảnh tượng như đồ long.
Đinh!
Kiếm ngân chín tầng trời, khoảnh khắc kiếm đạo đâm xuyên thân thể cự long thì các thiên kiếm sau lưng Lý Thất Dạ chém xuống. Kiếm rạch phá chân trời. Các thanh thiên kiếm to lớn chém xuống đừng nói một con cự long, dù là trăm ngàn vạn thần linh cũng sẽ bị chém rơi khỏi bầu trời.
Chương 3125: Cuồng bá
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiếng chém nát vang lên, cự long trên bầu trời bị chém thành mấy khúc. Lúc con cự long bị chém đứt vài khúc thì máu tuôn như suối.
Phụt phụt phụt!
Là tiếng máu phun ra, các thanh thiên kiếm chặt đứt cự long cũng chém mấy cái đầu. Mấy trăm cường giả Trần gia đều không thoát khỏi cuộc giết chóc này. Thiên kiếm chém xuống, đầu bọn họ bay lên cao, máu phun ra như đóa hoa nở rộ trên bầu trời. Cái đầu bị chém bay lên cao nhìn thân thể mình từ trên trời rớt xuống, cái miệng há to nhưng không phát ra chút thanh âm nào.
Nhìn Lý Thất Dạ thi triển công pháp, Hàn Phong xuất thân từ Cổ Từ cũng sợ tái mặt hét to:
– Cuồng Thần kiếm đạo!
– Cuồng Thần kiếm đạo!?
Nghe cái tên này biết bao người hoảng sợ, đại nhân vật đẳng cấp lão tổ cũng hút ngụm khí lạnh. Cái tên này rung động tâm hồn của mọi người.
Rầm!
Trần Thư Vĩ bị thiên kiếm chém từ trên cao rớt xuống đập mạnh xuống đất, người gã đẫm máu, bị kiếm chém bị thương nặng.
Nhưng Trần Thư Vĩ là người may mắn nhất trong tất cả. Nguyên đại trận cự long chỉ có mình Trần Thư Vĩ sống sót, gã sống được vì có roi Long Tu che chở, vào phút lằn ranh sống chết được đế binh bảo vệ cứu lại một mạng.
Nhưng dù có đế binh che chở thì Trần Thư Vĩ vẫn bị thương nặng, đầu suýt bị thiên kiếm chặt. Vào phút sống chết Trần Thư Vĩ sợ mặt không còn chút máu.
Trần Thư Vĩ người đẫm máu lật đật trốn vào doanh địa Trần gia, phụ thân của gã là Trần Thái Hợp lập tức cứu gã vào doanh địa.
Trong phút chốc thiên địa tĩnh lặng, mọi người không chỉ bị cảnh này rung động mà còn bị Cuồng Thần kiếm đạo làm chấn động.
Mọi người sững sờ nhìn Lý Thất Dạ, nhiều người vẫn ngây như phỗng trong thời gian ngắn.
Có trưởng lão môn phái thẫn thờ thì thào:
– Cuồng Thần kiếm đạo!
Có lão tổ thế gia hút ngụm khí lạnh, khó tin sững sốt nhìn Lý Thất Dạ:
– Sao… Sao… Sao hắn biết Cuồng Thần kiếm đạo?
Cuồng Thần kiếm đạo đại biểu cho kiếm đạo mạnh nhất của Cuồng Đình đạo thống, một trong những cơ mật tối cao của Cuồng Đình đạo thống, trong Cuồng Đình đạo thống ít ai có tư cách tiếp xúc đến Cuồng Thần kiếm đạo, có thể nói rất hiếm có lão tổ nào có tư cách tu luyện Cuồng Thần kiếm đạo.
Như Trần gia Thượng Bộ, trong lão tổ của họ có người đã là Chân Thần nhưng vẫn không có tư cách tu luyện Cuồng Thần kiếm đạo.
Giờ phút này Cuồng Thần kiếm đạo xuất hiện trên người tiểu bối vô danh trước mắt, mọi người nhìn sững sờ. Không ai biết Lý Thất Dạ học Cuồng Thần kiếm đạo từ đâu.
Mọi người không cho là Lý Thất Dạ học trộm, trước không nói tới bí kíp Cuồng Thần kiếm đạo được giữ ở nơi an toàn bí ẩn nhất Cuồng Đình đạo thống, dù Lý Thất Dạ thật sự lấy được bí kíp Cuồng Thần kiếm đạo nhưng Cuồng Thần kiếm đạo ảo diệu vô song, nếu không có người chỉ điểm thì vãn bối như hắn không thể nào tu luyện thành công. Cuồng Thần kiếm đạo quá ảo diệu bao la, dù là thiên tài cũng không dám nói mình có thể tự học thành tài.
Mọi người cũng không cho rằng lão tổ nào đó âm thầm truyền Cuồng Thần kiếm đạo cho Lý Thất Dạ, vì chuyện lớn thế này dù là lão tổ tu luyện Cuồng Thần kiếm đạo cũng không dám ích kỷ truyền công pháp đó cho đệ tử của mình. Đây là hành động khi sư diệt tổ, phản bội sư môn, nếu bị phát hiện thì hậu quả cực kỳ nặng nề.
Trong phút chốc mọi người ngây ra, không biết tiểu tử thoạt trông bình thường trước mắt là ai, có lai lịch gì. Mọi người không đoán ra, ngây ngẩn nhìn Lý Thất Dạ trước mắt.
Trần Thái Hợp gia chủ Trần gia cũng ngây người:
– Ngươi… Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?
Trong Cuồng Đình đạo thống có một đệ tử tu luyện Cuồng Thần kiếm đạo, vậy mà gã không biết gì. Lẽ ra nếu có đệ tử Cuồng Đình đạo thống tu luyện Cuồng Thần kiếm đạo thì phải báo cho các vị lão tổ biết mới đúng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Người giết ngươi.
Trần Thái Hợp biểu tình cực kỳ khó xem, giờ phút này gã đành đâm lao phải theo lao. Trần gia Thượng Bộ bọn họ không chịu thua được, mà không chịu thua cũng không được.
Nếu lúc này bọn họ chịu thua trước Lý Thất Dạ sẽ khiến uy danh Trần gia bị đả kích rất lớn, e rằng nhiều môn phái, thế gia trong Thượng Bộ không muốn dựa vào Trần gia bọn họ nữa, càng đừng nói tới tranh giành ngai vàng. Khi đó tôn uy, ưu thế của Trần gia sẽ không còn sót lại chút gì.
Nếu không chịu thua thì Trần gia phải trả giá rất lớn. Chết người hơn là cho đến bây giờ bọn họ vẫn hoàn toàn không biết gì về Lý Thất Dạ, không rõ lai lịch của hắn thế nào.
Trần Thái Hợp lạnh lùng nói:
– Tôn giả, Trần gia chúng ta không phải cục đất mặc người nắn. Dù có vương phủ chống lưng cho tôn giả nhưng Trần gia chúng ta vẫn có chỗ đứng trong Cuồng Đình đạo thống này!
Trần Thái Hợp có ý cảnh cáo Lý Thất Dạ, nhưng khi thốt những lời đó chính gã cũng không mấy tự tin, không dõng dạc. Nhưng trong trường hợp này Trần Thái Hợp buộc phải cứng rắn, phải buông lời hăm dọa.
– Thế thì sao?
Lý Thất Dạ cười hờ hững hỏi ngược lại:
– Trần gia gì đó, Thượng Bộ gì đó ở trong mắt ta chỉ là gà đất chó nhà, không khác gì cục đất sét.
Lý Thất Dạ thốt lời không chỉ làm Trần Thái Hợp biến sắc, các cường giả tu sĩ có mặt cũng biến sắc. Vì Thượng Bộ của Cuồng Đình đạo thống không chỉ có Trần gia còn có rất nhiều môn phái thế gia, Lý Thất Dạ nói câu đó không chỉ mắng Trần gia mà bao gồm toàn bộ môn phái thế gia Thượng Bộ bọn họ. Lý Thất Dạ coi khinh tất cả thượng cổ, khinh rẻ ra mặt làm bọn họ rực cháy lửa giận.
Nhưng dù trong lòng nhiều người rất tức giận cũng chỉ trừng mắt Lý Thất Dạ, giận mà không dám nói gì, không có mấy người muốn đối địch với hắn.
Lý Thất Dạ cười cười, cất bước đi hướng doanh địa Trần gia.
Đinh! audio coi am
Khi Lý Thất Dạ bước chân vào doanh địa Trần gia thì tất cả cường giả trong chỗ này như gặp đại địch, rừng thương biển kiếm chỉ xéo vào hắn. Nhưng dù có rừng thương biển kiếm thì Lý Thất Dạ bước chân vào bọn họ liền lùi một bước.
Lý Thất Dạ từng bước đi vào danh địa Trần gia, rừng thương biển kiếm trong này thì từng bước thụt lùi. Nếu từ xa nhìn trông rừng thương biển kiếm như thủy triều sắt thép dần thụt lùi.
Nhiều đệ tử Trần gia nhìn hướng Trần Thái Hợp, lúc này gã sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Trần Thái Hợp đang tiến lùi khó khăn, gã muốn ra lệnh cho đệ tử Trần gia huyết chiến đến cùng, nhưng sợ hy sinh uổng phí.
Ong ong ong ong ong!
Trong khi Trần Thái Hợp tiến lùi khó khăn thì đột nhiên trong Khuyết Nha sơn, tức là trong cái hố to bắn lên luồng huyết quang, ngay sau đó huyết vụ tuôn ra, mây đỏ đầy trời nhuộm cả bầu trời sắc đỏ tuyệt đẹp.
Đột nhiên xảy ra chuyện này khiến mọi người xoay lại cùng nhìn cái lỗ to trong Khuyết Nha sơn:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người thấy huyết quang phóng lên cao, cực kỳ sặc sỡ, rất quỷ dị, như có máu nhuộm đỏ tất cả.
Ngay sau đó là huyết vụ tuôn ra, mây đỏ mênh mông mang theo mùi thuốc như có tiên dược xuất thế.
Có người ngửi mùi dược thì chép miệng kinh tán:
– Là mùi nhân sâm!