Đế Bá Audio Podcast
Tập 595 [Chương 2971 đến Chương 2975]
❮ sautiếp ❯Chương 2971: Tùy tay bắt giữ
Mọi người nhìn cảnh tượng đó thì hoảng sợ, có học sinh sợ hãi chân run cầm cập.
Đây là âm mưu cuối cùng của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, gã muốn hại chết Lý Thất Dạ trong sát hải. Vì Lục Kiếm Thiểu Hoàng nắm giữ ảo diệu Thất Sát tháp, vào sát hải thì gã muốn làm gì tùy thích. Khi Lý Thất Dạ đuổi kịp Lục Kiếm Thiểu Hoàng liền dùng bộ pháp tyuệt thế điều động sát khí nguyên sát hải, tất cả sát khí điên cuồng đập vào Lý Thất Dạ, hoàn toàn nhấn chìm hắn.
Nếu Lý Thất Dạ bị sát khí nhấn chìm. Khi đó mặc cho hắn mạnh cách mấy cũng khó thoát chết. Một số lão sư Thiên Thần thư viện chỉ có thể vượt qua tầng thứ sáu sát hải, không biết Thất Sát tháp đáng sợ cỡ nào, cừng đừng nói bị sát khí chôn vùi. Nếu chìm vào sát hải thì lão sư mạnh mấy cũng khó thoát chết.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng không chỉ muốn thắng Lý Thất Dạ, khi lòng gã nảy lên sát cơ thì gã muốn giết chết hắn, nên gã dụ hắn vào sát hải, mượn uy lực sát hải giết hắn.
Ầm!
Sát hải vang tiếng nổ điếc tai. Tất cả nước biển tuôn ra như tận thế, nháy mắ nhấn chìm toàn thiên địa. Lý Thất Dạ bị sát hải chôn vùi, Lục Kiếm Thiểu Hoàng thì bước chân nhẹ nhàng đã nhảy vào chỗ sâu trong sát hải.
Các học sinh nhìn cảnh tượng như tận thế, hút ngụm khí lạnh.
Một số học sinh hét to:
– Khủng khiếp quá!
Bọn họ nhũn chân, may mắn mình không đi vào.
Nhìn sát hải như bom nổ, mắt Lưu Kim Thắng hấp háy thì thào:
– Cửu Kiếm Thượng Thần đúng là có bản lĩnh, nắm giữ áo nghĩa hạch tâm của Thất Sát tháp, năm xưa hắn thật sự có thể lấy tháp này đi.
Cửu Kiếm Thượng Thần đã nghiên cứu rõ ràng Thất Sát tháp, nên mới cho Lục Kiếm Thiểu Hoàng nắm giữ ảo diệu Thất Sát tháp. Lục Kiếm Thiểu Hoàng không thể so sánh với phụ thân, gã không lấy Thất Sát tháp đi được nhưng có thể nương ảo diệu mình biết điều khiển sát khí.
Đây là vì sao Lục Kiếm Thiểu Hoàng biết rõ Lý Thất Dạ là lão sư Thiên Thần học viện, thực lực mạnh hơn mình nhưng gã vẫn tràn đầy tự tin, dám khiêu chiến hắn. Đây là tự tin của gã, lá bài tẩy của gã.
Rào rào! Rào rào!
Tiếng nước liên miên không dứt, sát hải điên cuồng tuôn ra rốt cuộc từ từ bình tĩnh trở lại. Trong sát hải trừ Lục Kiếm Thiểu Hoàng ra không có ai, không thấy bóng dáng Lý Thất Dạ đâu, biến mất như bốc hơi khỏi thế giới.
Không thấy Lý Thất Dạ, nhiều học sinh lao nhao tìm kiếm.
– Lão sư bạo lực đâu?
Ánh mắt mọi người tìm khắp sát hải nhưng không thấy bóng dáng Lý Thất Dạ, hắn như đã bốc hơi biến mất.
Không thấy Lý Thất Dạ, có học sinh suy đoán:
– Chẳng lẽ bị chìm xuống sát hải rồi?
Vài học sinh sợ hãi biến sắc mặt nói:
– Cái này… Đó là lão sư, lỡ… Lỡ bị học viện truy hỏi thì sao?
Câu đó khiến một số học sinh thầm sợ, giết lão sư là chuyện lớn trong Thiên Thần học viện, tương lai đâm thủng trời.
– Học viện truy hỏi thì có sao?
Học sinh quen thân với Lục Kiếm Thiểu Hoàng phồng can đảm hừ lạnh một tiếng:
– Đây là so đấu quang minh chính đại, nếu thau chỉ trách mình học nghệ không tinh. Trong quyết đấu ai dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ?
Vài học sinh Bách Đường hùa theo:
– Đúng rồi, mọi người thấy tận mắt đây là so đấu quang minh chính đại, chính lão sư đồng ý chứ không ai ép, mất mạng đành trách bản thân.
Một số học sinh tỉnh táo lại, nịnh nọt Lục Kiếm Thiểu Hoàng:
– Thiểu Hoàng mạnh nhất, lão sư cũng không đánh lại.
– Hừ! Tự phụ quá mức, cho rằng là lão sư thì mạnh hơn học sinh chúng ta sao? Còn dám coi thường học sinh chúng ta không?
Học sinh Bách Đường cố ý nịnh bợ Lục Kiếm Thiểu Hoàng, cười khẩy nói:
– Có lão sư quen thói ngang ngược.Thiểu Hoàng dạy cho bài học cũng tốt.
– Đúng rồi, năm xưa Cửu U Cuồng Ngao cũng đánh bại lão sư Thiên Thần học viện đấy thôi.
Học sinh Thánh Viện cười nói:
– Chúng ta đúng là học sinh nhưng đừng tưởng rằng chúng nhỏ yếu, chỉ cần có đầy đủ thời gian thì chúng ta sẽ vượt qua lão sư của học viện!
Lưu Kim Thắng nghe các học sinh nói, lão bật cười nhẹ lắc đầu. Ai không từng tuổi trẻ khinh cuồng? Đặc biệt với người có thiên phú, lúc trẻ trong mắt không người, lão tử mới là số một thiên hạ.
Nhưng khi trải qua sóng gió cuộc đời mới hiểu mình nhỏ bé biết bao, đừng nói cường giả bình thường, dù là Thượng Thần, Tiên Đế Cửu Giới thấp vị cũng không mạnh bao nhiêu.
Thấy Lý Thất Dạ mất tích, Lục Kiếm Thiểu Hoàng cho rằng hắn đã bị sát hải nhấn chìm xuống đáy biển, lòng mừng như điên.
– Hừ! Mọi chuyện trên đời biến ảo khó dò, dù là hạm tàu to cũng có lúc lật thuyền trong mương.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười khẩy nói:
– Kẻ dám chống đối Lục Kiếm Thiểu Hoàng ta, mặc kệ ngươi có thân phận gì cũng không có kết cuộc tốt!
Trong khi Lục Kiếm Thiểu Hoàng mừng vì cho rằng Lý Thất Dạ đã chết, một thanh âm nhàn nhã vang lên:
– Đúng là hạm tàu to rất có thể sẽ lật thuyền trong mương, nhưng bằng vào mương thối nho nhỏ của ngươi chưa lật được hạm tàu to ta đây. Ta đạp xuống một cước là cái mương thối nhà ngươi tan tác. Chống đối? Ngươi chưa đủ tư cách làm kẻ địch của ta.
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ xuất hiện sau lưng Lục Kiếm Thiểu Hoàng, không ai thấy hắn làm sao đến đằng sau gã được, dường như hắn luôn đứng đó.
Thấy Lý Thất Dạ làm các học sinh biến sắc mặt hét to:
– Lão sư bạo lực!
Vì vừa rồi có học sinh nói xấu Lý Thất Dạ.
Mọi người cho rằng lão sư bạo lực đã chết nên nói xấu không kiêng dè gì, ai ngờ hắn không chết, làm các học sinh sợ đến không chút máu.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng vừa nghe Lý Thất Dạ lên tiếng liền biến sắc mặt, phản ứng đầu tiên là chạy trốn. Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhấc chân lên ngay nhưng đã muộn, Lý Thất Dạ giơ tay chộp gã.
Bàn tay to che trời làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng biến sắc mặt, rống to:
– Mở!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng kiếm ngân vang, tháp kiếm bảo vệ Lục Kiếm Thiểu Hoàng.
Nhưng trước bàn tay to của Lý Thất Dạ thì kiếm tháp mạnh mấy cũng chỉ là hạt bụi, không đáng nhắc tới.
Bùm!
Lý Thất Dạ siết năm ngón tay bóp nát tháp kiếm, túm chặt Lục Kiếm Thiểu Hoàng trong tay.
Bị Lý Thất Dạ bắt sống, mặt Lục Kiếm Thiểu Hoàng trắng bệch, khoảnh khắc này gã hiểu rõ mình cách hắn bao xa.
– Muốn giết ta không phải chuyện xấu, nhưng đừng mãi suy nghĩ những thủ đoạn nhỏ này.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
– Ngươi đã muốn nhấn chìm ta vào sát hải, vậy cho ngươi nếm thử mùi vị sát khí đi.
Lý Thất Dạ nhấn Lục Kiếm Thiểu Hoàng vào sát hải.
Thấy mình bị đè xuống sát hải, Lục Kiếm Thiểu Hoàng sợ hãi mặt không chút máu hét to:
– Không!
Nhưng lúc này không theo ý Lục Kiếm Thiểu Hoàng, gã bị Lý Thất Dạ nhấn vào sát hải.
Xèo xèo xèo!
Cả người Lục Kiếm Thiểu Hoàng bốc khói, sát khí nhanh chóng ăn mòn cơ thể gã.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng hét chói tai vùng vẫy:
– Không!
Tiếng nước bùm bùm vang lên, nhưng mặc cho Lục Kiếm Thiểu Hoàng vùng vẫy cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì, bị Lý Thất Dạ ấn vào sát hải, mặc cho sát khí thẩm thấu toàn thân.
Tiếng hét thê lương của Lục Kiếm Thiểu Hoàng vang vọng thiên địa:
– A!
Chương 2972: Cổ Khải Hàng
Trong tiếng gào thê thảm là tiếng ăn mòn xèo xèo, các học sinh nghe mà rợn tóc gáy.
Nhìn Lục Kiếm Thiểu Hoàng bị tẩm vào trong sát hải mục rữa, tất cả học sinh sợ mặt trắng bệch. Đặc biệt học sinh đã nói xấu Lý Thất Dạ thì chân run cầm cập mềm như bún, suýt đái dầm.
Với học sinh thì kết cuộc của Lục Kiếm Thiểu Hoàng giống của bọn họ, không chừng lát nữa Lý Thất Dạ sẽ ấn họ vào sát hải.
Xèo xèo xèo!
Tiếng mục rữa vẫn không dứt, khói bốc mù mịt. Ban đầu Lục Kiếm Thiểu Hoàng còn vùng vẫy kịch liệt, về sau gã kiệt sức.
Cuối cùng Lý Thất Dạ xách Lục Kiếm Thiểu Hoàng lên khỏi sát hải. Người Lục Kiếm Thiểu Hoàng héo rút như lão nhân chín mươi tuổi, tóc bạc phơ, toàn thân còn lại da lông xương, chẳng còn phong thái như trước.
Trong thời gian ngắn Lục Kiếm Thiểu Hoàng mất hết huyết khí, đây là uy lực của sát khí, nó ăn mòn huyết khí của gã, mục rữa cơ thể.
Đây còn là nhờ Lý Thất Dạ nương tay giữ mạng Lục Kiếm Thiểu Hoàng lại, không thì với sát khí khủng bố như vậy gã sớm không còn mẩu xương.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng bị Lý Thất Dạ xách lên, gã đã hấp hối, chẳng còn ngạo khí hùng hổ nữa. Lúc này Lục Kiếm Thiểu Hoàng có thể thở được một hơi đã không dễ dàng.
Lý Thất Dạ nhìn Lục Kiếm Thiểu Hoàng, lạnh nhạt nói:
– Nghĩ tình ngươi còn là học sinh nên tha cho một mạng, không được tái phạm.
Lý Thất Dạ nói xong ném lão sư ra ngoài.
Thấy Lục Kiếm Thiểu Hoàng bị ném ra, vài học sinh Bách Đường vội nâng gã dậy. Hiện tại Lục Kiếm Thiểu Hoàng không dám nói câu hăm dọa nào, gã nằm đó khó nhúc nhích một ngón tay.
Tình huống của Lục Kiếm Thiểu Hoàng đã rất tốt, chỉ bị thương nặng chứ không mất mạng, nằm trên giường điều dưỡng sẽ khỏe.
– Thiên Thần học viện luôn hoan nghênh khiêu chiến lão sư, ta cũng vậy.
Lý Thất Dạ nhìn các học sinh, lạnh lùng nói:
– Đúng, Thiên Thần học viện ra nhiều học sinh ghê gớm, trong bọn họ có Thượng Thần, cũng có Tiên Vương. Có thể nói nhiều học sinh sau này thành tựu ghê gớm còn hơn lão sư.
– Nhưng, nam nhi sống trên đời đừng như phụ nữ chỉ biết nói xấu sau lưng. Có bất mãn với lão sư thì đứng ra, muốn khiêu chiến lão sư thì đi lên đánh một trận. Không làm được điều đó thì câm miệng!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn đám học sinh:
– Các ngươi không phải phụ nữ nông thôn giữa đường, không phải chó mòe gì. Các ngươi là học sinh Thiên Thần học viện, là tinh anh của bách tộc, đừng nói chuyện thị phi như phụ nữ, làm Thiên Thần học viện mất mặt!
– Thiên Thần học viện ra Thượng Thần, ra Tiên Vương, ra hung nhân, ra bạo quân nhưng không có kẻ yếu đuối!
Nói đến đây ánh mắt Lý Thất Dạ sắc bén nhìn các học sinh.
Bị Lý Thất Dạ mắng, đám học sinh không dám lên tiếng. Đặc biệt những người vì nịnh bợ Lục Kiếm Thiểu Hoàng mà nói xấu Lý Thất Dạ càng sợ đến chân mềm như bún, không dám nói điều gì nữa.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn các học sinh:
– Cút đi!
Đám học sinh như được đại xá chạy tứ tán, học sinh Bách Đường nâng Lục Kiếm Thiểu Hoàng chạy nhanh như bay, không dám ở lâu.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Thật là đời sau không bằng đời trước.
Lý Thất Dạ nhìn Thất Sát tháp, vươn tay chộp.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Thất Sát tháp bị Lý Thất Dạ bứng lên.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vang từng tiếng nổ, Thất Sát tháp rung trong tay Lý Thất Dạ, muốn thoát khỏi bàn tay to nhưng mọi giãy dụa chỉ uổng công.
Cuối cùng Thất Sát tháp rơi vào tay Lý Thất Dạ chỉ là một tháp đá nh onhỏ.
Lý Thất Dạ nâng tháp nhỏ hét to một tiếng:
– Thu!
Thất Sát tháp như nuốt chửng điên cuồng cắn nuốt tất cả sát khí trong sát hải, chỉ tích tắc Thất Sát tháp nuốt sạch sát khí.
Sát khí tan biến, núi xanh nước biếc dạt dào sức sống, núi non lại phục hồi sức sống.
Lý Thất Dạ nhìn Thất Sát tháp trong tay rồi ném cho Lưu Kim Thắng, thản nhiên nói:
– Cái tháp rách này đặt ở đây vướng víu, tặng cho ngươi vậy.
Lưu Kim Thắng nhận lấy Thất Sát tháp bị Lý Thất Dạ ném qua, lặng thinh.
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Kim Thắng giữ im lặng, lạnh nhạt nói:
– Con người sống trên đời nếu đã lựa chọn thì hãy đi tiếp, làm triệt để một chút. Làm người tốt cũng vậy, làm người xấu cũng thế lựa chọn thì hãy cố gắng làm, đừng do dự.
– Đại đạo dài dặc, có vài chuyện khó nói đúng hay sai. Ngươi ở giai đoạn khác nhau trong đời sẽ có cách nhìn khác biệt, hôm nay ngươi cho rằng đúng có lẽ ngày mai lại nghĩ nó sai. Đúng và sai chỉ là thước đo trong lòng, tư mình tính toán.
Lý Thất Dạ liếc mắt Lưu Kim Thắng:
– Chấp nhận nó không có gì xấu. Còn về mất mặt thì đó chỉ là lòng tự tôn quấy phá. Nắm xương già chúng ta ai không sống ngàn vạn năm? Đôi khi một số ân oán chỉ cần cười là xóa bỏ.
Lời Lý Thất Dạ nói làm Lưu Kim Thắng rùng mình, lão hít sâu, cất Thất Sát tháp, cúi gập người hướng hắn:
– Đa tạ lão sư dạy bảo, lời lão sư nói khiến học sinh mở rộng cõi lòng. Học sinh muốn đi gặp người quen, xin cáo lui trước.
Lý Thất Dạ phất tay với Lưu Kim Thắng:
– Đi đi.
Lưu Kim Thắng vái lạy hướng Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng rời đi, biến mất. Từ khi Lưu Kim Thắng bái vào Thiên Thần học viện đến nay luôn che giấu thực lực khiến người ngoài tưởng chỉ là lão tu sĩ bình thường.
Đừng nói đám người trẻ tuổi Dạ Hân Tuyết, một số lão sư Thiên Thần học viện cũng không nhìn ra thực lực của Lưu Kim Thắng, còn các lão sư cường đại không gì sánh bằng mới nhìn thấu được.
Lưu Kim Thắng nhẹ nhàng rời đi, Lý Thất Dạ cười cười đi dọa trong vườn trà, hắn đến đây vì tiện tay làm chút chuyện.
Lý Thất Dạ đầu tiên đánh Diệp Diệu Tuyết đến tàn phế, giờ nhấn nước Lục Kiếm Thiểu Hoàng khô quắt. Sau khi tin tức truyền ra khiến học sinh Thiên Thần học viện sợ hết hồn.
Có rất nhiều lão sư trong Thiên Thần học viện, có hàng tá lão sư nghiêm khắc, thậm chí thô bạo. Nhưng không có lão sư nào như Lý Thất Dạ, trong một ngày gắn ngủi đánh hai học sinh ưu tú nhất Thiên Thần học viện thành tàn phế, lão sư như vậy quá ác, quá bá đạo, quá bạo lực.
Trong thời gian ngắn biệt danh lão sư bạo lực của Lý Thất Dạ đã vang vọng Thiên Thần học viện. Nếu nhắc tên Lý Thất Dạ có lẽ mọi người không biết là ai, nhưng nói lão sư bạo lực thì tất cả `Học sinh biết ngay.
Nghe Lục Kiếm Thiểu Hoàng bị Lý Thất Dạ nhấn nước khô quắt, Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử biểu tình cực kỳ khó xem, nhưng lúc này hai người không làm gì hắn được. Giờ đã rõ ràng, Lý Thất Dạ mạnh hơn bọn họ tưởng tượng, muốn lay động hắn thì vô cùng khó khăn.
Vù vù vù vù vù!
Khi cái tiếng bạo lực của Lý Thất Dạ tuyền khắp Thiên Thần học viện thì đột nhiên trên một ngọn núi bắn luồng sáng.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lửa thần vọt lên cao. Lửa thần ngập trời nháy mắt che lấp cửu thiên thập địa, chiếu sáng núi non vô cùng mênh mông của Thiên Thần học viện.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong chuỗi tiếng nổ thần uy tuôn ra tứ giăng bát phương, vô số học sinh cảm nhận thần uy thì lòng sợ hãi.
Trong thời gian ngắn một tin tức bom tấn truyền khắp Thiên Thần thư viện:
– Khải Hàng lão sư xuất quan!
– Khải Hàng lão sư thành công bảy đồ đằng!
Chương 2973: Lão sư tốt (1)
– Thành công bảy đồ đằng!?
Nghe tin này toàn bộ Thiên Thần học viện sôi trào, học sinh hay lão sư đều phấn khởi.
Thiếu Niên Vương Cổ Khải Hàng, lão sư thiên tài hiện nay của Thiên Thần học viện, là một trong học sinh có thiên phú nhất Thiên Thần học viện ở giới trước, từng ngang ngửa Nhân Thánh.
Cổ Khải Hàng vốn xuất thân từ thế gia, về sau bởi vì gã biểu hiện xuất sắc trong Thiên Thần thư viện nên được Thiên Thần học viện mời, gã ở lại nhâm giáo. Đương nhiên không phải suốt đời nhâm giáo, nếu ngyà nào Cổ Khải Hàng muốn rời đi thì tùy thời đều được.
Cổ Khải Hàng không chỉ nổi tiếng ở Thiên Thần thư viện mà còn nổi khắp Kiêu Hoành Châu, Thập Tam Châu. Cổ Khải Hàng không chỉ là Tiên Vương trẻ tuổi nhất thời đại này, cũng là người cơ hội trở thành Cổ Thần nhất thời đại.
Nghe tin đó vô số học sinh Thiên Thần thư viện tôn sùng cảm thán:
– Ghê gớm, trẻ vậy đã có bảy đồ đằng, cứ tiếp tục thế này Khải Hàng lão sư sớm muộn gì sẽ trở thành Cổ Thần.
Cổ Khải Hàng cực kỳ được thích trong Thiên Thần thư viện, vô số người tôn sùng gã, nhiều học sinh Thiên Thần học viện phục gã sát đất.
Túng Thiên thiếu chủ rất mừng khi nghe tin:
– Khải Hàng lão sư xuất quan!
Túng Thiên thiếu chủ cùng Tư Tông Thần Tử đi thăm Khải Hàng lão sư.
Không phải học sinh nào cũng có thể đến thăm Cổ Khải Hàng, Túng Thiên thiếu chủ được gã xem trọng, Túng Thiên thiếu chủ từng giảng bài thay Cổ Khải Hàng, hai người có quan hệ rất tốt.
Nhận Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử bái kiến rồi, Cổ Khải Hàng cười nhìn hai người:
– Như thế nào? Tam Tử thư viện các ngươi không phải cùng nhau ra vào sao? Tại sao Lục Kiếm không đi chung?
Túng Thiên thiếu chủ khẽ thở dài:
– Thiểu Hoàng bị thương nặng không thể tự mình đến bái kiến, xin lão sư thứ lỗi.
– À.
Cổ Khải Hàng cười cười:
– Tạo háo của Lục Kiếm không mạnh, tuy ở Bách Đường nhưng trong học sinh Thiên Thần thư viện chỉ có vài người các ngươi mới đánh hắn bị thương nặng được.
– Lão sư, chúng ta làm sao dám đánh Tiên Đế Cửu Giới bị thương nặng.
Tư Tông Thần Tử vội phân bua:
– Là một lão sư đánh Thiểu Hoàng ra như thế, hắn rất thảm, cả người khô quắt. Sợ là khó khỏe lại trong thời gian ngắn.
– Thì ra là vậy.
Cổ Khải Hàng kinh ngạc nói:
– Xem ra Thiểu Hoàng phạm sai lầm lớn đây, không thì lão sư sẽ không dễ dàng răn dạy học sinh.
Túng Thiên thiếu chủ cảm thán rằng:
– Thiểu Hoàng không phạm sai lầm gì. Không phải tất cả lão sư đều rộng rãi, khoan hồng độ lượng giống như người.
Cổ Khải Hàng cười nói:
– Còn có loại lão sư này? Thật thú vị, ta rất muốn gặp lão sư như vậy.
– Loại lão sư đó sao có thể so sánh với Khải Hàng lão sư?
Túng Thiên thiếu chủ nói:
– So với lão sư thì như đom đóm tranh phát sáng với trăng, không thì hắn đã chẳng bị phân phối đến Thư Phòng làm lão sư.
Cổ Khải Hàng bất ngờ:
– Làm lão sư trong Thư Phòng?
– Đúng rồi.
Tư Tông Thần Tử đáp lời:
– Có học sinh nghi ngờ có phải hắn nhờ quan hệ đi cửa sau vào Thiên Thần học viện làm lão sư không, nếu không tại sao học viện phân phối hắn đến Thư Phòng làm lão sư. Thư Phòng chỉ có ba học sinh, cho đến nay đều đi học ở Bách Đường, vốn không cần lão sư. Học viện phân phối hắn đến chắc vì sợ hắn dạy sai đệ tử.
– Không.
Cổ Khải Hàng cười lắc đầu nói:
– Các ngươi coi thường Thư Phòng, mọi người đều biết Thư Phòng là chỗ hỗn tạp, Thư Phòng không đơn giản như các ngươi tưởng tượng. Thư Phòng là nơi tạo hóa lớn, người hiểu ảo diệu của nó muốn ở Thư Phòng cũng khó khăn.
Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử kinh ngạc nghe Cổ Khải Hàng nói, khó tin hỏi:
– Thư Phòng là vùng đất tạo hóa lớn?
Học sinh Thiên Thần học viện đều biết Thư Phòng chỉ là nơi cất chứa sách vở tạp vụ, nhiều học sinh không muốn vào Thư Phòng.
Cổ Khải Hàng nhẹ gật đầu, từ từ nói:
– Đúng, là chỗ tạo hóa lớn ghê gớm.
Túng Thiên thiếu chủ tò mò hỏi:
– Thư Phòng có tạo hóa lớn thế nào?
Cổ Khải Hàng từ tốn nói:
– Cái này khó nói, trong đó có bí mật mà chúng ta, dù là các lão sư Thiên Thần thư viện cũng ít ai biết. Người trong Thiên Thần thư viện thật sự hiểu ảo diệu của thư viện chỉ có mấy vị lão tổ chưa xuất thế.
Tư Tông Thần Tử khen ngay:
– Hèn gì có học trưởng nói thời lão sư còn đi học đã đọc nhiều sách vở, lão sư bác học không ai sánh bằng.
Cổ Khải Hàng cười nói:
– Nhưng vị Lý lão sư này khá thú vị, ta rất muốn gặp hắn.
Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử mừng rỡ, hai người liếc nhau.
Túng Thiên thiếu chủ châm ngòi:
– Lão sư, Lý lão sư và Thiên Tuyền lá sư khá thân nhau, hình như có chút quan hệ với một số lão tổ học viện. Có vẻ chỗ dựa của Lý lão sư rất mạnh, lão sư đừng xung đột với hắn để tránh mọi người hiểu lầm.
Túng Thiên thiếu chủ cố ý nói vậy vì gã thân với Cổ Khải Hàng, biết Cổ Khải Hàng thích Vũ Thiên Tuyền nên ám thị Lý Thất Dạ và nàng có quan hệ. Túng Thiên thiếu chủ nói hàng loạt câu trên nghe như đang nguyên Cổ Khải Hàng nhưng thật ra là kích gã.
Cổ Khải Hàng phong tư thong dong, bình thản cười nói:
– Muôn vàn đại đạo, thế gian rộng lớn bao la, muốn đứng trong đại thế phải dựa vào chính mình. Ta uống cùng các đế, đàm đạo với Tiên Vương cũng chỉ là quen biết sơ. Dù là quen biết thiên hạ hay xuất thân đế môn cũng chỉ là ưu thế nhỏ trong đại đạo. Đứng ở đại đạo, mở đại thế, chỉ có bản thân vô địch mới là căn bản.
Cổ Khải Hàng chậm rãi nói chuyện, không dùng lời lẽ hùng hồn, giọng điệu thản nhiên nói ra nhưng tràn đầy bá khí, khiến người nghe tâm thần rung động.
Uống cùng các đế, đàm đạo với Tiên Vương, điều này bá khí biết bao. Cả đời nhiều vô thượng mấy ai đến độ cao như vậy.
Bao người ngưỡng mộ các đế, tôn sùng Tiên Vương. Cổ Khải Hàng thì có thể uống cùng các đế, đàm đạo với Tiên Vương, người nào nghe xong cũng hút ngụm khí lạnh.
Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử biết Cổ Khải Hàng không nói khóa. Làm Thượng Thần có thiên phú nhất, Cổ Khải Hàng có tư cách uống cùng các đế, đàm đạo với Tiên Vương.
Tư Tông Thần Tử nói ngay:
– Lão sư thần tư ngạo thế, chúng tiểu bối xin ngưỡng mộ.
– Được rồi, ta biết tính toán nhỏ nhặt của các ngươi.
Cổ Khải Hàng cười nói:
– Ta muốn gặp Lý lão sư không phải vì ân oán của các ngươi, thiên tài có thực lực như thế khiến ta mừng vì gặp đối thủ, muốn so tài thử. Những trò vặt của các ngươi, mấy cái nịnh hót đó hãy dẹp sang bên đi. Miễn thực lực của các ngươi đủ mạnh thì có thể khiêu chiến với bất cứ ai.
Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử mừng rỡ vái lạy:
– Đa tạ lão sư dạy bảo, học sinh sai.
– Lần này ta và Lý lão sư đàm đạo, thảo luận, chỉ có vậy.
Cổ Khải Hàng cười nói:
– Các ngươi cũng xem như học sinh của ta, xem như ta bao che đi. Còn ân oán của các ngươi, có lẽ các ngươi bị ăn hiếp, hãy để nó qua đi, ai êu các ngươi học nghệ không tinh. Các ngươi hy vọng ta và Lý lão sư đánh nhau là điều không thể.
Chương 2974: Lão sư tốt (2)
Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử cười gượng:
– Học sinh không dám.
Hai người không dám nói gì, Cổ Khải Hàng địa vị cao quyền trọng, chịu giúp bọn họ tranh một hơi đã là không dễ dàng.
Cổ Khải Hàng cười nói:
– Các ngươi hãy yên ổn đi, đừng cứ huênh hoang, điệu thấp chút, đừng khiến người chú ý. Con đường phía trước không bằng phẳng, không biết các ngươi có thể qua được tốt nghiệp không.
Tư Tông Thần Tử sợ hết hồn hỏi dồn:
– Ý của lão sư là chúng ta sẽ bị đuổi ra Thiên Thần học viện?
Cổ Khải Hàng lắc đầu nói:
– Không phải các ngươi bị đuổi ra Thiên Thần học viện mà là học viện gặp nạn, ta sợ là không chống đến lúc đó được.
Tư Tông Thần Tử sợ đứng tim:
– Không thể nào!
Mắt Túng Thiên thiếu chủ hấy háy, không kiềm được hỏi:
– Lão sư, tin đồn đó là thật sao?
Làm truyền nhân một môn năm Tiên Vương và còn là một vị Thượng Thần, Túng Thiên thiếu chủ biết nhiều hơn.
– Chuyện trên đời lúc thật lúc giả, khó nói.
Cổ Khải Hàng mỉm cười nói:
– Nhưng các ngươi hãy chuẩn bị tinh thần, tính toán cho bản thân, tương lai đi con đường thế nào phải xem tạo hóa của chính các ngươi.
Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử nhìn nhau.
Túng Thiên thiếu chủ đoán không thấu ý nghĩ của Cổ Khải Hàng:
– Ý của lão sư là…?
Cổ Khải Hàng mỉm cười nói:
– Đây sẽ là thời đại các đế và Tiên Vương cùng ra. Sẽ là một trận thịnh yến. Các ngươi có cơ duyên hay không phải xem bản thân các ngươi.
Tư Tông Thần Tử giật bắn người tỉnh táo lại, cúi đầu trước Cổ Khải Hàng:
– Xin lão sư chỉ một con đường sáng.
Cổ Khải Hàng chỉ cười.
Lý Thất Dạ đi trong vườn trà, hắn tùy tiện đi dạo thì đột nhiên một luồng sáng vàng từ xa xẹt qua. Lý Thất Dạ nhướng mí mắt, nhếch môi đạp không đi.
Sâu trong vườn trà có một cốc sâu, sương mù bao phủ quanh năm. Ghe học sinh mỗi giới nói chỗ này thường có người bị lạc đường, người vào cốc sâu này sẽ đi vòng trở lại vị trí ban đầu.
Đây là cốc sâu bình thường, 96 bên trong có huyền cơ gì, lão sư Thiên Thần học viện chưa bao giờ nói về nó.
Lý Thất Dạ vào cốc sâu, tùy tay điểm.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Thanh âm như mở khóa, trong sương mù hiện ra một pháp tắc màu vàng. Đinh một tiếng, tất cả pháp tắc đen vào nhau hóa thành cánh cửa.
Vù vù vù vù vù!
Lý Thất Dạ bước vào cánh cửa được truyền tống đi, trong khoảnh khắc đó vượt qua các không gian tiến vào tọa độ chưa biết.
Lý Thất Dạ đi vào một căn nhà cổ, bên trong không có thứ gì, chỉ bày một cái giường đế, người biết hàng nhìn cái giường sẽ sợ đứng tim. Vì giường đế điêu bằng tiên mộc trong truyền thuyết, hoàn chỉnh một thể như chém gốc tiên mộc to khắc thành. Tiên Đế Cửu Giới khó có được tiên mộc này chứ đừng nói phàm phu tục tử.
Trên giường đế dùng thì huyết tiên thạch tuyệt thế vô song phong lai, thủ đoạn rất hiếm thấy, Tiên Đế Cửu Giới bình thường không tư cách hưởng thụ loại trần phong này.
Một người ngồi dậy rên giường đế:
– Tiên sinh đích thân đến, ta không từ xa tiếp đón.
Người đó mặc đế bào, cực kỳ uy vũ. Người này bề ngoài như lão nhân tám mươi tuổi, mặc đế bào cổ xưa, mái tóc dài hoàng kim xõa trên vai. Khi lão nhân ngồi dạậ thì đế nhiếp chín tầng trời. Khí thế uy động Thập Tam Châu.
Lý Thất Dạ vẫy tay:
– Thôi đi, gân cốt như ngươi cứ nằm yên là được.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, cười nói:
– Lỡ bị thiên tru gì thì rắc rối.
Lão nhân cười nói:
– Sợ ông trời không vừa mắt nắm xương già của ta.
Lý Thất Dạ chỉ cười, đánh giá lão nhân từ trên xuống dưới:
– Cả ngươi cũng xuất thế, thật khiến ta bất ngờ. Từ khi phụ thân của ngươi viễn chinh thì ngươi ít khi lộ mặt.
Lão nhân cười cảm thán rằng:
– Ài, nắm xương gài không chịu nổi giày vò, còn tiếp tục lăn qua lộn lại sẽ rã rời, đành nằm, khiến cái thân hữu dụng này tương lai phát huy vào lúc cần.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Bỏ đi, ngươi đừng nói câu đó với ta. Dựa vào huyết thống Thần Vĩnh của ngươi miễn không bị thiên tru thu thì có thể nhảy nhót sống khỏe.
– Tiên sinh đùa.
Lão nhân cười khổ nói:
– Thế hệ chúng ta thật sự không chịu nổi giày vò. Không giống tiên sinh càng chiến càng dũng. Bảo ta bây giờ viễn chinh như phụ thân ăm xưa thì ta không có can đảm đó, thân thể kém xa trước kia.
– Nhưng ngươi đi ra.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta cứ tưởng ngươi sẽ bỏ mặc không hỏi.
Lão nhân cảm thán rằng:
– Đây dù gì là tâm huyết của phụ thân và ngoại công của ta, và cả mẫu thân đại nhân. Dù ta muốn không hỏi chuyện đời nhưng đây là tâm huyết của bọn họ, ta cũng không hy vọng nó sụp đổ.
– Phi Tiên Đế có một nhi tử như thế đáng để tự hào.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Biết bao hổ phụ khuyển tử, ngươi thì chưa bao giờ làm mất uy danh của phụ thân.
– Tiên sinh quá khen.
Lão nhân cười khổ nói:
– So với phụ thân thì ta kém xa. Phụ thân của ta cả đời kinh diễm, ta không bằng một phần mười.
Thì ra lão nhân này là nhi tử của Phi Tiên Đế và mỹ nhân số một Thần tộc, cũng là thủ hộ thần của Thiên Thần học viện nhưng 96, ít người biết lão còn sống.
Hỗn Nguyên Thiên Đế trời sinh quý tộc, phụ thân là Phi Tiên Đế, mẫu thân là mỹ nữ số một Thập Tam Châu thời đó, ngoại công thì khỏi phải nói, Phi Tiên Đế lừng lẫy.
Dựa vào xuất thân đã quý không thể tả, khó tìm ra ai xuất thân cao quý hơn Phi Tiên Đế Tử. Có thể nói Phi Tiên Đế Tử muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Trong hoàn cảnh này bao nhiêu Đế Tử kiêu căng ngang ngược, ngạo thị vạn giới, không ai bì nổi.
Nhưng Phi Tiên Đế Tử thì không, cả đời lão cẩn trọng, thiên phú cực cao. Phi Tiên Đế Tử có một nửa huyết thống Thần tộc, khi sinh ra đã có huyết thống Thần Vĩnh một trong ba tiên huyết thời đó.
Thiên phú tuyệt thế, huyết không gì sánh bằng, cộng thêm xuất thân cao quý không gì sánh được, đã định trước Phi Tiên Đế Tử ưu tú, định trước tuyệt thế vô song.
Nhưng Phi Tiên Đế Tử có phụ thân kinh diễm vô song, ngoại công tuyệt thế vô địch, khiến cả đời lão nhạt nhòa.
Không phải Phi Tiên Đế Tử không cố gắng, không mạnh, thật ra lão rất cường đại, có thể ngạo thị rất nhiều Tiên Đế Cửu Giới, vấn đề ở chỗ gia đình của Phi Tiên Đế Tử quá ưu tú.
Phụ thân là Tiên Đế kinh diễm nhất Tiên Đế Cửu Giới, ngoại công là người chấp chưởng Thần tộc thời đó. Có phụ thân và ngoại công vô địch tuyệt thế khiến người mãi mãi không thể vượt qua, cả đời lão cố pgắng, cần cù cẩn trọng.
Nhưng phụ thân và ngoại công quá mạnh, quá ưu tú, suốt đời Phi Tiên Đế Tử bị bao phủ dưới ánh sáng của hai người. Phi Tiên Đế Tử không thể vượt qua phụ thân và ngoại công nên lão mờ nhạt.
Có phụ thân và ngoại công cường đại như vậy thì dù Phi Tiên Đế Tử có mười hai Thiên Mệnh cũng không cách nào vượt qua hai người. Dưới ánh sáng của phụ thân và ngoại công, Phi Tiên Đế Tử không hề rực rỡ chói mắt.
Dù bị bao phủ dưới ánh sáng của phụ thân và ngoại công thì Phi Tiên Đế Tử vẫn làm tốt bản thân, nên Lý Thất Dạ mới khen và thích lão.
Chương 2975: Phi Tiên Đế Tử
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đã giỏi lắm rồi, có phụ thân và ngoại công vô địch mà không biến thành kẻ ăn chơi trác táng. Bị hai ngọn núi lớn đè ép, đổi lại người khác chắc đã điên.
Lý Thất Dạ không nói khao trương. Phụ thân và ngoại công vô địch, mẫu thân rất ưu tú, làm nhi tử bình thường cố gắng cách mấy đều làm người ta cảm thấy cũng chỉ đến thế là cùng.
– Đây là số mệnh.
Phi Tiên Đế Tử cười nói:
– Ai kêu ta là nhi tử của Chung Nam Tiên Đế, tôn nhi của Chung Nam Thần Đế, điều ta có thể làm là cố gắng.
Trong mắt người khác thì xuất thân của Phi Tiên Đế Tử làm bao người hâm mộ, ghen tỵ, nhưng với người có lòng cầu tiến, có khát vọng lại là chuyện vô cùng đau khổ. Vì ngươi cố gắng cả đời, phấn đấu suốt đời vẫn không thể vượt qua phụ thân, ngoại công của mình.
Mặc cho ngươi làm xuất sắc tới đâu, ưu tú cỡ nào người ta sẽ cho rằng chỉ có thế, thậm chí có người nghĩ đó là được phụ thân, ngoại công che chở không ai thấy đằng sau sự cố gắng của ngươi, không người thấy ưu tú của ngươi.
Dù vậy Phi Tiên Đế Tử vẫn rộng rãi, dù không thể vượt qua phụ thân, ngoại công được, dù thật nhạt nhòa dưới ánh sáng của phụ thân, ngoại công thì lão vẫn yên lặng bảo vệ Thiên Thần học viện, vì đây là tâm huyết của phụ thân.
Lý Thất Dạ gật gù:
– Đi đến ngày nay không dễ dàng.
Phi Tiên Đế Tử làm Đế Tử tốt hơn những Đế Tử khác gấp trăm lần, điều đáng tiếc duy nhất là phụ thân và ngoại công quá mạnh khiến ở thời đại của lão mọi người không thấy lão xuất sắc thế nào, tuyệt thế vô song. Biết bao.
– Phụ mẫu không ở, đã tới lúc ta làm chút chuyện cho Thiên Thần thư viện.
Phi Tiên Đế Tử nói:
– Thiên Thần thư viện không chỉ là tâm huyết của phụ mẫu, ngoại công mà còn là tâm huyết của nhiều tiên hiền, dù có chuyện gì cũng không thể để nó ngã. Nắm xương già của ta không biết sẽ chịu được bao lâu, hy vọng sẽ vượt qua được ải khó này, về sau có tương lai tươi sáng hơn.
– Đúng vậy!
Lý Thất Dạ nói:
– Thiên Thần thư viện tụ tập tâm huyết của nhiều người, từng có biết bao Tiên Đế Cửu Giới, Tiên Vương bách tộc chấp giáo tại đây. Cũng vì nó tụ tập tâm huyết của quá nhiều người nê mới thành thịt mỡ trong mắt đám người. Nếu có ngày nó ngã xuống sẽ có vô số người ngửi mùi ùa tới, ước gì cắn một miếng.
Phi Tiên Đế Tử buông tiếng thở dài, ai không thèm nhỏ dãi nội tình thâm sâu của Thiên Thần thư viện?
Phi Tiên Đế Tử nhìn Lý Thất Dạ, cười nói:
– Nhưng đời này có tiên sinh ở, ta yên lòng. Sóng gió lớn mấy có tiên sinh thì Thiên Thần thư viện sẽ sừng sững không ngã.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta chỉ đến sống qua ngày, dạy học trong Thư Phòng, tham ngộ huyền cơ nhỏ, chẳng qua đánh bậy đánh bạ.
– Có tiên sinh trong Thư Phòng thì ta yên tâm hơn.
Phi Tiên Đế Tử cười nói:
– Vậy không cần phái người đi giữ Thư Phòng, tiên sinh tọa trấn thì không ai lấy được thứ đó.
– Dù ta không ở cũng không ai lấy được thương thiên binh thư trong Thư Phòng, đã bao nhiêu năm nó vẫn ở đó.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Đương thời người có thể lấy nó đi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
– Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Phi Tiên Đế Tử cười khổ nói:Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Nếu Thiên Thần thư viện nguy hiểm thì ai dám bảo đảm không có Tiên Đế Cửu Giới mười hai Thiên Mệnh hành động?
– Cũng đúng, Thương Thiên Điện, binh khí thương thiên này quá hấp dẫn người.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Trên đời mấy ai không tim đậ nhanh vì nó? Nó không chỉ là thương thiên binh thư hoàn chỉnh nhất trên đời, cũng là mạnh nhất thế gian.
Phi Tiên Đế Tử cười nói:
– Bảo là mạnh nhất thì hơi quá.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Vạn cổ đến nay dù nó không phải thương thiên binh thư mạnh nhất nhưng có thể xếp vào ba hàng đầu. Trên đời này khó thương thiên binh thư nào còn tồn tại mà mạnh hơn nó.
Người đời không biết trong Thư Phòng Thiên Thần thư viện giấu một trọng bảo Thương Thiên Điện siêu khủng, nó là thương thiên binh thư, được gọi là thương thiên binh thư mạnh nhất trên đời.
Không nhiều người biết bí mật này, người ngoài muốn tham ngộ Thương Thiên Điện khó hơn lên trời. Ít ai trên đời có thể tham ngộ Thương Thiên Điện, Phi Tiên Đế là một, Chung Nam Thần Đế là hai, Âm Nha là ba.
Trên đời có nhiều báu vật, rất nhiều vật báu có thể làm Tiên Đế Cửu Giới động lòng nhưng không nhiều báu vật khiến Tiên Đế Cửu Giới mười hai Thiên Mệnh dao động, Thương Thiên Điện nằm trong số đó.
– Thương Thiên Điện.
Phi Tiên Đế Tử khẽ nói:
– Giữ báu vật này trong Thiên Thần thư viện không biết là họa hay phúc.
– Khó nói.
Lý Thất Dạ cười:
– Nhưng có Thương Thiên Điện sẽ cho Thiên Thần thư viện khả năng vô hạn, vì nếu ngươi muốn ngửa đầu xem, muốn hiểu biết bầu trời trên đầu mình thì có thứ gì huyền diệu hơn là tham ngộ Thương Thiên Điện?
– Tiên sinh nói cũng có lý.
Phi Tiên Đế Tử khẽ nói:
– Lúc xưa phụ thân viễn chinh đặc biệt để lại Thương Thiên Điện, có dặn nếu Thiên Thần thư viện không ngã, nếu Thương Thiên Điện vẫn còn thì tất cả đều có khả năng vô hạn, có lẽ thế giới chúng ta còn hy vọng.
– Để Thương Thiên Điện ở chỗ đó đi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Chỉ cần nó còn, Thiên Thần thư viện vẫn tràn ngập hy vọng. Đương nhiên lần này có chủ thèm thuồng nó là việc tốt, có người mơ ước nó tức là đám người này sẽ lộ đuôi trước.
Phi Tiên Đế Tử nhẹ gật đầu:
– Nếu không vượt qua nổi tai nạn lần này Thiên Thần thư viện cũng có thể đổi một đoạn năm tháng bình yên.
Lý Thất Dạ cười tươi:
– Sẽ rất náo nhiệt, ai đứng bên Thiên Thần thư viện, ai dòm ngó Thiên Thần thư viện, chờ khi đó nhìn liền biết.
Phi Tiên Đế Tử cười cười.
Phi Tiên Đế Tử trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, từ tốn nói:
– Tiên sinh, có một vấn đề ta luôn muốn hỏi.
– Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Ngươi muốn biết viễn chinh.
– Cho đến nay ta không muốn hỏi vì trong lòng chưa chuẩn bị.
Phi Tiên Đế Tử khẽ thở dài:
– Nhưng ta đã lớn tuổi, không biết có thể sống bao lâu, ta tin tưởng nên biết thì sẽ biết. Theo ta được biết tiên sinh là người duy nhất sống sót từ chỗ đó trở về, nên đặc biệt muốn hỏi tiên sinh. Cuộc chiến chung cực rốt cuộc có hy vọng sống sót không?
Vấn đề này không phải Phi Tiên Đế Tử đột nhiên muốn hỏi, nó tồn tại từ lâu nhưng trong lòng lão sợ nghe đáp án, vì vậy mãi không hỏi, lần này không kiềm được.
– Có lẽ đây là lần cuối ta gặp tiên sinh, e rằng tương lai tiên sinh sẽ bước lên con đường này, hiện tại nếu không hỏi chỉ sợ sau này không còn cơ hội.
Phi Tiên Đế Tử nói xong thở hắt ra như trút được gánh nặng.
Cho tới nay Phi Tiên Đế Tử muốn biết tình huống cuộc chiến chung cực, vì đó không chỉ là con đường phụ thân, ngoại công của lão bước lên mà mẫu thân cũng đi.
Lúc xưa Phi Tiên Đế và Chung Nam Thần Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ ba rồi bặt tin. Người đời cho rằng bọn họ không còn sống nhưng Phi Tiên Đế Tử làm nhi tử đều không chết tâm, còn ôm chút hy vọng.