Đế Bá Audio Podcast
Tập 593 [Chương 2961 đến Chương 2965]
❮ sautiếp ❯Chương 2961: Khiêu khích
Tập thể học sinh câm nín, lần đầu tiên bọn họ gặp lão sư cà chớn như thế. Mới gần đây đánh Diệp Diệu Tuyết tàn phế giờ buông lời khiêu chiến học sinh, lão sư như vậy đúng là quái thai trong học viện.
Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng bất mãn Lý Thất Dạ nhưng rồi không biết làm sao, ai kêu hắn là lão sư, hai người đành hừ lạnh.
Lý Thất Dạ không nhằm vào thái độ của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử, chỉ cười nói:
– Có gì không vừa lòng với ta thì cứ nói ra, đừng nói sau lưng. Con đường ta rất thân thiện, vui lòng nhận ý kiến của mọi người.
Các học sinh nhìn nhau, không ai muốn chọc vào Lý Thất Dạ. Các học sinh cùng nhìn Túng Thiên thiếu chủ, trong bọn họ nếu ai có thể chọc vào lão sư Thiên Thần học viện được thì chỉ có thể là gã.
Trước mắt bao người Túng Thiên thiếu chủ buộc phải đứng ra, dù gì mới rồi gã còn nói dõng dạc như vậy.
– Chúng ta tôn kính lão sư của học viện, kính nể từ tận đáy lòng những gì bọn họ vất vả trả giá.
Túng Thiên thiếu chủ lạnh lùng nói:
– Nhưng một số lão sư làm thầy lại không đáng để chúng ta tôn trọng, loại người này không có tư cách làm thầy của chúng ta!
Túng Thiên thiếu chủ nói khá xảo diệu, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Lý Thất Dạ không tức giận khi bị Túng Thiên thiếu chủ chửi xéo, thẳng thắn thừa nhận:
– À, ta là lão sư không ra dáng thầy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta không hiếm lạ ngươi tôn kính, huống chi ngươi cũng không có tư cách làm học sinh của ta.
Túng Thiên thiếu chủ tức giận mặt đỏ rực:
– Ngươi…!
Túng Thiên thiếu chủ chửi xỏ xiên, lão sư bình thường hoặc khó chịu hoặc làm bộ không nghe thấy. Lý Thất Dạ thì trực tiếp thừa nhận còn mắng lại gã, hoàn toàn không có dáng vẻ lão sư, những lời khắc bạc của hắn đã tát thẳng vào mặt Túng Thiên thiếu chủ.
– Ngươi là Túng Thiên thiếu chủ đó đúng không?
Lý Thất Dạ nhìn Túng Thiên thiếu chủ, mỉm cười nói:
– Muốn khiêu chiến với ta thì đứng ra nói thẳng, đừng quanh co. Nam nhi sống trên đời nên chiến liền chiến, giở trò khôn vặt, bày thủ đoạn chỉ là bàng môn tả đạo. Trực tiếp đánh kẻ địch của mình không bò dậy nổi mới là lẽ phải.
Túng Thiên thiếu chủ hít sâu, mặt rắn đanh lạnh lùng nói:
– Lão sư đừng lôi đạo lý lớn ra dạy ta, lão sư muốn dạy ta thì hãy làm tấm gương thầy trước đí.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Nói cũng đúng.
Lý Thất Dạ không hề giận, hắn nghiêm túc gật đầu nói:
– Nói ra thì ngươi không đáng để ta dạy.
Mắt Túng Thiên thiếu chủ lạnh băng sáng rực, gã lạnh lùng nói:
– Lão sư, ta luôn tôn thầy yêu đạo, nếu lão sư cứ cố khiêu khích hì Vương Huyền Cực ta đây theo tới cùng!
Túng Thiên thiếu chủ tràn đầy bá khí, gã lập tức khiêu chiến Lý Thất Dạ. Học sinh đứng đây toàn e ngại lão sư ba phần, Túng Thiên thiếu chủ thì không sợ Lý Thất Dạ, gã có núi dựa cứng rắn trong Thiên Thần học viện.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
– Được thôi, ngươi định chịu được mấy chiêu trong tay ta?
Túng Thiên thiếu chủ ngạc nhiên, gã không ngờ Lý Thất Dạ sảng khoái đồng ý, còn tưởng hắn sẽ từ chối rồi gã sẽ lấy lời hắn đã nói ra đáp trả, ai ngờ hắn đồng ý.
Lần đầu tiên Túng Thiên thiếu chủ gặp lão sư như vậy. Lão sư bình thường có phong độ của lão sư, làm chuyện gì cũng hết sức rộng lượng, không so đo với học sinh bọn họ. Lý Thất Dạ thì không theo lẽ thường làm Túng Thiên thiếu chủ trở tay không kịp.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhỏ giọng nhắc nhở Túng Thiên thiếu chủ:
– Có rất nhiều cách so tài, không nhất định phải dùng võ đấu.
Lý Thất Dạ dù sao là lão sư của học viện, có thể trở thành lão sư Thiên Thần học viện thì chắc chắn không yếu. Nếu đấu võ thì Túng Thiên thiếu chủ là một đồ đằng chưa chắc mạnh hơn.
Túng Thiên thiếu chủ đã bất chấp, mặt lạnh băng hùng hổ nói:
– Đấu văn đấu võ đều được!
Túng Thiên thiếu chủ dù gì là truyền nhân của Túng Thiên giáo, dù chỉ có một đồ đằng nhưng gã tự tin có thể khiêu chiến với Thượng Thần hai, ba đồ đằng. Trong tay Túng Thiên thiếu chủ có binh khí siêu mạnh, cũng tu luyện công pháp tuyệt thế vô song, đây là tự tin của gã.
– Hay là đấu văn đi.
Tư Tông Thần Tử xoe tròn tròng mắt nói:
– Tu đạo quan trọng là thiên phú, Đại Đạo trà ngay trước mắt, mọi người đều biết hái Đại Đạo trà toàn thử thách thiên phú. So thiên phú được không?
– Đúng đúng, so thiên phú.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cùng chung ý tưởng, hùa theo:
– Lão sư là lão sư xuất sắc nhất Thiên Thần học viện chúng ta, tính thiên phú thì e rằng trên đời này không có người sánh bằng lão sư. Ta tin với thiên phú của lão sư thì hái Đại Đạo trà nhẹ nhàng như nhấc tay.
Mắt Tư Tông Thần Tử sáng rực:
– Đúng, đúng rồi!
Hai người không uổng là chơi thân, Tư Tông Thần Tử hiểu ngay ý tưởng của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, cười nói:
– Lão sư còn trẻ vậy đã làm lão sư của Thiên Thần học viện chúng ta, thiên phú cao có lẽ khiến Nhân Thánh, Thiếu Niên Vương đều mặc cảm không bằng. Lão sư hái Đại Đạo trà dễ như trở bàn tay, chắc sẽ thắng được Túng Thiên huynh.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử mặt ngoài hết sức khen ngơi, khích lệ Lý Thất Dạ, cho hắn đội mũ thật cao nhưng thật ra là dụ hắn vào bẫy.
Túng Thiên thiếu chủ và Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử chơi rất thân, nghe hai người tung hứng gã liền hiểu ý đồ. Mới rồi Túng Thiên thiếu chủ qua ngạo đòi cứng rắn đâu với Lý Thất Dạ, thật ra có rất nhiều cách xử lý hắn, cần gì phải cứng đấu cứng?
Túng Thiên thiếu chủ cười nói:
– Là học sinh đã thô lỗ.
– Trong học viện luận bàn một chút được rồi, cần gì phải đụng đao kiếm? Lão sư, chúng ta so hái Đại Đạo trà đi? Lão sư có thiên phú không gì sánh bằng, tuyệt thế vô song. Học sinh vụng về vừa rồi miễn cưỡng hái được mấy miếng lá trà tám đạo. Ta nghĩ thiên phú, thực lực của lão sư chắc hái ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo không thành vấn đề.
– Chỉ cần lão sư hái được ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo thì học sinh lập tức bái phục, xấu hổ vì không bằng ngay.
Túng Thiên thiếu chủ cực kỳ khách sáo khom người hướng Lý Thất Dạ:
– Học sinh tin tưởng lão sư nhất định có thể khiến học sinh tâm phục khẩu phục, dựa vào thiên phú, thực lực của lão sư thì ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo bình thường có đáng gì? Hôm nay các học sinh đều có phúc được thấy tận mắt thủ đoạn tuyệt thế của Kiêu Hoành Châu.
Ba người không uổng là bằng hữu thân thiết, trước đó Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử chụp mũ cao cho Lý Thất Dạ, gài hắn xong Túng Thiên thiếu chủ đào hố, bọn họ định chôn sống hắn.
Lá trà mười đạo vốn đã khó hái, ba, năm miếng lá trà tám đạo mười đạo càng khó khăn gấp trăm ngàn lần.
Nghe Túng Thiên thiếu chủ nói, các học sinh nhìn nhau. Ba người gài bẫy Lý Thất Dạ, không cho hắn bậc thang leo xuống.
Nên biết hái lá trà mười đạo nói dễ hơn làm. Thiên phú của Nhân Thánh cao không? Được gọi là người thiên phú cao nhất đương đại, nhưng gã chỉ hái được lá trà chín đạo.
Trong ghi chép của Thiên Thần học viện chỉ có một người duy nhất hái được lá trà mười đạo, đó là Cửu U Cuồng Ngao.
Chương 2962: Tùy tay hái tiên trà
Cửu U Cuồng Ngao được gọi là một trong những học sinh thiên phú cao nhất Thiên Thần học viện, cũng là học sinh cuồng ngạo nhất. Thiên phú như Cửu U Cuồng Ngao cũng chỉ hái đến lá trà mười đạo, huống chi là lão sư vô danh như Lý Thất Dạ.
Hái lá trà mười đạo đã khó, hái ba, năm mảnh càng không thể nào. Đám người Túng Thiên thiếu chủ gài bẫy Lý Thất Dạ vì không cho hắn có hy vọng thắng.
Các học sinh nhìn nhau.
Có học sinh Đế Phủ hát đệm:
– Đúng rồi, lão sư cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi, để được thấy phong thái vô địch tuyệt thế của lão sư.
Mặt ngoài nghe như học sinh Đế Phủ đang khen Lý Thất Dạ, nịnh hắn nhưng thật ra lòng dạ độc ác, không cho hắn dường lui, muố nđẩy hắn lên đống lửa nướng chín.
– Từ khi nào Thiên Thần học viện ra bao cỏ?
Lý Thất Dạ nhìn nhóm Túng Thiên thiếu chủ, cười lắc đầu nói:
– Ở thời đại nhóm Quy Phàm Cổ Thần khi nói chuyện không hợp sẽ đánh trước tính sau. Học sinh Thiên Thần học viện chinh chiến bát phương, từ khi nào biến thành bao cỏ chỉ biết giở trò khôn lõi?
Lý Thất Dạ hứng thú rã rời nói:
– Lá trà mười đạo bình thường không hái vậy.
Lý Thất Dạ không hề hứng thú với lá trà mười đạo.
Thấy Lý Thất Dạ không hứng thú đánh cuộc, Túng Thiên thiếu chủ không chịu bỏ qua:
– Lão sư muốn dừng tay sao?
Túng Thiên thiếu chủ cười khẩy nói:
– Ta nghĩ hái lá trà mười đạo không khó khăn với lão sư, xin lão sư ra tay đi, mọi người đều chờ được xem phong thái tuyệt thế của lão sư. Miễn lão sư hái được ba, năm mảnh lá trà mười đạo là học sinh sẽ quỳ rạp sát đất.
Túng Thiên thiếu chủ nói dễ nghe nhưng thật ra là odòn ép Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nghe Túng Thiên thiếu chủ nói, lắc đầu nói:
– Cách cục quá nhỏ, chỉ có chút trình độ.
Lý Thất Dạ nhiều lần đùn đẩy, Lục Kiếm Thiểu Hoàng trước tiên gài bẫy hắn liền thiếu kiên nhẫn nói:
– Mới rồi lão sư đã nói sẽ chơi tới cùng, lão sư nói mà không dám làm sao?
Tư Tông Thần Tử hùa theo bỏ đá xuống giếng:
– Nếu lão sư không cược thì hãy khom người xin lỗi Túng Thiên huynh đi.
Bọn họ thấy Lý Thất Dạ cứ từ chối thì cho rằng hắn không dám cá.
Túng Thiên thiếu chủ lạnh lùng cười:
– Nếu lão sư không cược thì đã nợ ta một lời xin lỗi, là lão sư chính miệng nói chấp nhận bất cứ khiêu chiến gì.
Tục ngữ nói đúng, rèn sắt khi còn nóng, đã gài hàng Lý Thất Dạ thì không sợ trở mặt.
Nhìn đám người Túng Thiên thiếu chủ vênh váo, Lưu Kim Thắng không nhịn được cười khẩy nói:
– Lá trà mười đạo tầm thường cần gì lão sư ra tay, để lão già ta làm cho!
Nếu là lúc Lưu Kim Thắng trẻ tuổi đã sớm thiếu kiên nhẫn, lớn tuổi rồi lão mới trầm ổn lại. Nhưng thấy nhóm Túng Thiên thiếu chủ giở trò khôn vặt khiến Lưu Kim Thắng không nhịn được, cười nhạt bênh vực Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười phất tay nói:
– Kim Thắng, ngươi vẫn còn bệnh cũ. Lá trà mười đạo bình thường này Tố Dao tiện tay hái được, ngươi hãy yên phận dưỡng bệnh đi.
Tà Chi Nguyệt Dạ – Nguyệt chi Hạ Tường Liêu – Truyện TÀ Tu Dị Thế Tà Quân – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Mai Tố Dao mỉm cười nói:
– Công tử, dù có phải là cá cược hay không, nếu chỉ hái lá trà mười đạo thì Tố Dao không muốn công tử ra tay. Trước khi tới đây công tử có nói muốn uống chút Đại Đạo trà, lá trà mười đạo bình thường hơi thô ráp sợ công tử không quen uống. Khẩu vị của công tử ít nhất phải uống lá trà mười hai đạo.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Nói cũng phải.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Một đám ngu xuẩn nâng lá trà mười đạo lên trời, loại lá trà này chỉ miễn cường cho ta pha nước trà rửa tay, uống nó thì hơi thô ráp, nghèo nàn. Vào được miệng ta ít nhất phải là lá trà mười hai đạo.
Câu nói kiêu ngạo bá đạo của Lý Thất Dạ làm nhóm Túng Thiên thiếu chủ biến sắc mặt, đây là đang tát vào mặt hắn. Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử hái được lá trà bốn, năm đạo đã xem như trân phẩm.
Bây giờ Lý Thất Dạ nói hái lá trà mười đạo pha trà uống thì ngại trà thô, chỉ có thể dùng làm rửa tay, rõ ràng là cười nhạo bọn họ, vả mặt.
Túng Thiên thiếu chủ cao ngạo không nhịn được cười khẩy nói:
– Lớn lối quá, có giỏi thì hái xuống xem thử.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười híp mắt:
– Lão sư, vậy xin cho các học sinh chúng ta mở rộng tầm mắt, hái mấy mảnh lá trà mười hai đạo đi.
Tư Tông Thần Tử thuận nước đẩy thuyền:
– Đúng rồi, lá trà mười đạo đã không lọt vào pháp nhãn của lão sư được thì hãy hái lá trà mười hai đạo cho chúng ta kiến thức phong thái vô địch tuyệt thế của lão sư đi.
Nghe Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng cắn chặt lá trà mười hai đạo, các học sinh nhìn nhau.
Trừ trường hợp bọn họ không biết ra, trong ghi chép của học viện chưa từng có học sinh hái được lá trà mười hai đạo. Có lẽ có lão sư ngoại lệ nhưng chưa được ghi lại, chỉ có thể nói ghi chép hiện tại là Cửu U Cuồng Ngao có thể hái được lá trà mười đạo.
Mọi người cảm thấy không thể nào hái lá trà mười hai đạo, họ không biết thiên phú của Cửu U Cuồng Ngao cao bao nhiêu, dù sao gã cách thời đại này quá xa.
Nhưng Nhân Thánh là tham khảo tốt nhất. Nhân Thánh là một trong những người thiên phú cao nhất thời đại này, tuyệt thế vô song, nhưng gã chỉ có thể hái lá trà chín đạo.
Nhân Thánh mà có thể hái lá trà chín đạo, các học sinh không tin Lý Thất Dạ hái được lá trà mười hai đạo.
Trong phút chốc các học sinh nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, cảm thấy hắn xấu mặt chắc rồi.
Các học sinh thì thầm, châu đầu ghé tai.
– Lá trà mười hai đạo? Không thể nào!
Học sinh nhỏ giọng nói:
– Ít ra trong ghi chép là không thể nào, chưa từng nghe có ai hái được lá trà mười hai đạo, ta cảm thấy không thể đánh phá được.
Các học sinh nhìn Lý Thất Dạ, cảm thấy hắn khoác lác hơi quá.
Lý Thất Dạ bật cười, lạnh nhạt nói:
– Cũng tốt. Nên cho đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi nhìn xem trời cao bao nhiêu, đất rộng cỡ nào. Đừng tưởng rằng chính mình làm không được thì người khác cũng không thể làm chuyện đó.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Xem kỹ cái gì gọi là chúa tể đại đạo, cái gì gọi là vạn cổ duy nhất!
Lý Thất Dạ bước ra một bước đạp hướng sườn núi.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ bước vào sườn núi, đại đạo phóng lên cao, vô cùng vô tận phù văn tuôn ra như đại dương mênh mông nhấn chìm cửu thiên thập địa.
Mắt Lý Thất Dạ sáng rực chói lòa như vượt qua tuyên cổ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Chỉ là tiểu đạo.
Lý Thất Dạ xòe tay, chúa tể thiên địa, chưởng chấp Càn Khôn, thủ ngự vạn đạo. Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ co tay lại.
Vèo!
Đại đạo tuyên hoành bị Lý Thất Dạ thu lấy, phù văn vô cùng tận nằm trong tay hắn.
Vèo!
Nguyên đại đạo và phù văn vô cùng vô tận bị bàn tay to thâu tóm, khiến người cảm thấy trong tay Lý Thất Dạ không phải nắm đại đạo mà chỉ là một dải lụa quấn eo.
Đây là đại đạo có thể vượt qua tuyên cổ nhưng nó thật nhỏ bé trong tay Lý Thất Dạ. Lực lượng đại đạo áu lớn, lúc bị Lý Thất Dạ nắm chặt thì nó đung đưa như lựa phất phơ theo gió.
Tay Lý Thất Dạ nắm đại đạo, một bước vào sườn núi, hắn đứng dưới cây trà cổ tùy ý nhìn gốc cây trà cổ trước mắt.
Chương 2963: Đun trà nhấm nháp
Nhìn cảnh tượng đó đám người Túng Thiên thiếu chủ biến sắc mặt, cùng thụt lùi một bước.
– Không thể nào!
Chưa từng có ai vượt qua đại đạo, đứng dưới cây trà cổ được. Bây giờ Lý Thất Dạ không chỉ đứng dưới cây trà cổ, hắn còn thu đại đạo, chuyện này không thể xảy ra.
Học sinh có mặt đều bị rung động, ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ:
– Không… Không… Không thể nào!
Với tất cả học sinh thì có thể hái Đại Đạo trà trong đại đạo dã là siêu ghê gớm, là thiên tài tuyệt thế. Hiện tại Lý Thất Dạ thu đại đạo, hắn đứng dưới cây trà cổ giờ hắn muốn hái bao nhiêu lá trà mà không được.
Lý Thất Dạ nhìn gốc cây trà cổ trước mắt, lạnh nhạt nói:
– Thế gian có quá nhiều kẻ ngốc, làm sao hiểu ảo diệu.
Lý Thất Dạ nhìn cây trà cổ, tùy tay phất một cái:
– Ài, trà này khiến người nhớ quá.
Lý Thất Dạ hái xuống các lá non có mười hai pháp tắc trên chỗ cao nhất cây trà.
Mảnh lá non hoàng kim có mười hai pháp tắc đại đạo mỏng như tơ quấn quanh trông rất đẹp, vừa non vừa vàng kim, khiến người nhìn chỉ muốn cắn một miếng.
Bàn tay to phất qua hái xuống phần lớn chỉ để lại một ít, Lý Thất Dạ cười nói:
– Thôi, ta tốt bụng chừa lại một chút cho đám lão già, tránh cho nói ta không để lại gì cho họ.
Thấy Lý Thất Dạ hái đống lá trà mười hai đạo, mọi người ngây ngẩn nhìn. Nhiều người nhìn lá trà tỏa ánh sáng vàng giữa hai tay Lý Thất Dạ, nuốt nước bọt khan.
Mỗi mảnh lá trà mười hai đạo đều có mười hai pháp tắc đại đạo quanh uquẩn. Khi một đống lá non được ôm trong tay thì như tay nâng đại đạo chương tự, khoảnh khắc này thiên địa vạn đạo đều bị ngươi nâng trong lòng bàn tay, cảm giác huyền diệu vô song.
Nhìn đống lá trà mười hai đạo trên tay Lý Thất Dạ, bao nhiêu học sinh nuốt nước bọt khan. Đừng nói ôm một đống, cho bọn họ một mảnh lá non cũng đã được ích lợi vô cùng.
Nên biết một lá trà năm đạo có thể cứu người khỏi sống chết, kéo người đó từ giây phút sống chết tẩu hỏa nhập ma, có thể tưởng tượng lá trà mười hai đạo kinh người cỡ nào.
Học sinh chưa ăn lá trà mười hai đạo nhưng có thể tưởng tượng một mảnh lá trà mười hai đạo có thể khiến người đại đạo sáng tỏ, có thể quy tố căn nguyên. Tuy một mảnh lá trà mười hai đạo sẽ không giúp tăng tiến đạo hạnh nhưng có thể khiến người rẽ mây thấy ánh mặt trời, suy tư thấy áo nghĩa chân chương, thu hoạch như thế vô giá biết bao.
Cái này giống như thuật Đại Đế, vất vả mãi mà không tham ngộ được nhưng một mảnh lá trà mười hai đạo là có thể cho ngươi tâm thần sáng tỏ, thông diệu của vạn pháp, trong một đêm hoàn toàn hiểu thấu ảo diệu của thuật Đại Đế.
Có thể tưởng tượng mảnh lá trà mười hai đạo như thế quý giá biết bao, kinh người biết mấy. Lý Thất Dạ ôm một đống lá non mười hai đạo thì khiến người nhễu nước miếng cỡ nào.
Lý Thất Dạ nhìn Đại Đạo trà trong tay, cười nói:
– Trà ngon cần bình tốt, và phải có nước tốt, gỗ tốt.
Lý Thất Dạ ngước lên cười nói:
– Nha đầu, ta nhớ Thiên Thần thư viện có nước tốt, bình tốt đúng không?
– Công tử thông thần.
Một thanh âm trong trẻo vang lên, cực kỳ êm tai, tựa như tiên âm. Trong khoảnh khắc một nữ nhân đứng trong áng mây, phong hoa tuyệt thế, đẹp không thể tả xiết. Khi nàng đứng trên mây tựa như tiên nữ.
Nhìn nữ nhân đứng trên mây, nhiều học sinh kinh kêu:
– Thiên Tuyền lão sư!
Biết bao học sinh ngước nhìn, hướng tới, dù là thiên tài tuyệt thế như Túng Thiên thiếu chủ cũng thẫn thờ vì phong tư tuyệt thế của nàng.
Nữ nhân đứng trên mây là Vũ Thiên Tuyền, có thể nói là lão sư xinh đẹp nhất Thiên Thần học viện. Vũ Thiên Tuyền xuất thân Cổ Phủ, nàng vô cùng cao quý, cỡ như Túng Thiên thiếu chủ cũng không thể so sánh. Vũ Thiên Tuyền cao sâu khó dò, không ai biết đạo hạnh cụ thể của nàng, vừa có tài vừa có sắc, khiến bao người ngưỡng mộ.
Lý Thất Dạ cười ra lệnh:
– Đun một phong hoa tuyệt thế thoáng chốc biến mất:bình đi.
Vũ Thiên Tuyền- Thiên Tuyền sẽ đi xin học viện. Yêu kiều cười,
Vũ Thiên Tuyền đi nhanh, về cũng nhanh, giây lát đã có mặt.
– Vào hết đi.
Đại đạo trong tay Lý Thất Dạ tản ra từ sườn núi như cây cầu dài vươn tới trước đám người Mai Tố Dao.
Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền, Lưu Kim Thắng bước lên cây cầu dài, đi tới dưới cây trà đại đạo.
Vũ Thiên Tuyền đăt đống đồ xuống, bàn ngọc bày ngang, ghế thần sắp ngay ngắn, đốt lư hơng, rất là bận rộn.
Lưu Kim Thắng, Mai Tố Dao giúp một tay, thoáng chốc mọi thứ sắp xếp xong. Lý Thất Dạ không khách sáo, ngồi chễm chệ trước ghế thần đặt ngay giữa.
– Mấy lão già Thiên Thần thư viện thích uống trà thật.
Lý Thất Dạ nhìn những dụng cụ, cười nói:
– Trầm Tinh cổ mộc là cực phẩm đun trà, phối hợp với lô Đồng Tiên cũ, dụng cụ như thế chỉ có trà cực phẩm mới xứng đôi.
– Còn có bộ ly Diêu Quang Tử.
Vũ Thiên Tuyền nhoẻn miệng cười:
– Nghe nói công tử sẽ đun trà nên Mặc lão đặc biệt dâng ra bộ bình tốt của mình. Ngày thường mặc lão không nỡ dùng, chỉ ngẫu nhiên dùng nó pha Đại Đạo trà.
Lời của Vũ Thiên Tuyền khiến đám học sinh tim rướt cái bịch. Mặc lão là lão sư kinh nghiệm lâu nhất thế giới, từng dạy học sinh cực kỳ lợi hại, có cả Thượng Thần, Tiên Vương, ngày thường ít ai gặp mặt vị lão sư này.
Lưu Kim Thắng xắn tay áo lên, cầm búa riu chặt Trầm Tinh Cổ Mộc:
– Để lão già ta làm việc cực cho, hai vị cô nương lo nấu trà được rồi.
Chốc lát Vũ Thiên Tuyền, Mai Tố Dao đã bưng lô Đồng Tiên cũ lên bắt đầu đốt lửa ấm lô đun trà.
Lý Thất Dạ ngồi nhàn nhã, nhắm mắt dưỡng thần, lưng dựa ghế thần như đang ngủ.
Lưu Kim Thắng từng búa chặt Trầm Tinh Cổ Mộc, lão chém từng khối cổ mộc đều đều, nhìn kỹ thì được xẻ theo vằn, rất ngay ngắn, tựa như quỷ phủ thần công.
Vũ Thiên Tuyền lo canh lô đun trà, Mai Tố Dao quạt gió lo phần lửa, dáng vẻ hai nàng tự nhiên hàn nhã, không cảm thấy đây là việc cực nhọc.
Cảnh tượng trước mắt khiến đám người bỏ qua Lưu Kim Thắng, chú ý đến Vũ Thiên Tuyền, Mai Tố Dao, nhìn hai nữ nhân tuyệt thế vào lúc này chỉ lo nhúm lửa đun trà.
Người xem mắt thèm, một người là lão sư đẹp nhất Thiên Thần thư viện, một người là học sinh đẹp nhất, hai nàng đun trà cho Lý Thất Dạ, quá cao giá, hưởng thụ khiến người ta thèm.
Nếu là người biết hàng sẽ chú ý Lưu Kim Thắng, tiếc rằng trên đời được mấy người biết hàng? Không nhiều người nhìn thấu Lưu Kim Thắng.
Nếu ai có thể nhìn thấu Lưu Kim Thắng, xem Thượng Thần cường đại như lão lo chẻ củi cho Lý Thất Dạ thì sẽ làm người ta lòng rung động.
Lưu Kim Thắng không hề thấy uất ức, không hề oán thanchẻ củi cho Lý Thất Dạ. Người biết thực lực của Lưu Kim Thắng sẽ thầm líu lưỡi, không thể tưởng tượng.
Trầm Tinh Cổ Mộc đốt cháy trong lô, đốm lửa tí tách như vì sao trong trời đêm rơi xuống lò lửa, từng bụm bốc cháy.
Lô Đồng Tiên cũ tỏa ánh sáng đồn khi lò lửa cháy. Ánh sáng đồng chiếu sáng, vô số phấn vàng đồng nát rơi xuống, phấn vàng phát ra thanh âm trong trẻo theo gió, cực kỳ êm tai, dễ nghe.
Chương 2964: Nhớ ngày xưa (1)
Trong lô có nước, sau khi nước sôi lúc thì nhảy lên, đôi khi chuyển động, trông nó như tinh linh có sinh mệnh. Khi nó nhảy nhót thì sương khói mờ mịt, trong làn hơi nước như thấy một thế giới ảo diệu lấp lánh.
Lưu Kim Thắng đag chẻ củi thấy nước trong lô thì cảm thán rằng:
– Linh Thần Thiên Thủy, chỉ có trong giếng cổ Thiên Thần của Thiên Thần thư viện.
Nghe Lưu Kim Thắng nói, dù là học sinh không biết hàng cũng nuốt nước bọt khan. Nhiều học sinh dù chưa từng thấy Linh Thần Thiên Thủy cũng có nghe về nó.
Nhiều học sinh có nghe đồn Thiên Thần thư viện có một giếng cổ Thiên Thần, trong giếng có Linh Thần Thiên Thủy là cực phẩm trong nước, có thể định thần, xua ma, càng có thể tịnh vạn đạo.
Tiếc rằng không phải ai cũng được thấy giếng cổ Thiên Thần, càng không nói tới uống Linh Thần Thiên Thủy, đây là thứ học sinh không có tư cách hưởng thụ.
Lúc này đám người Lý Thất Dạ dùng Linh Thần Thiên Thủy đun trà, xả xỉ không tả nổi.
Nghe nói Linh Thần Thiên Thủy, các học sinh nuốt nước miếng, bọn họ muốn uống một miếng còn không được vậy mà nhóm Lý Thất Dạ lấy ra nấu trà, lãng phí khiến người ngứa răng.
Lát sau mùi trà thoang thoảng, hơi trà bốc lên như rồng như phượng, đôi khi có tiếng phượng hót, có khi là rồng ngâm như có rồng phượng xoay quanh.
Ám để pha trà là cái bình cực phẩm, bộ ly tên Diêu Quang Tử Tiên, khi dùng bình này pha trà thì từng luồng sáng nở rộ, đung đưa như tiên quang từ trên trời giáng xuống. Bình bốc lên tử khí, trông như bình tiên.
Nhìn cảnh đó làm mọi người thèm thuồng, không nói tới lá trà mười hai đạo, chỉ tính dụng cụ trà đã là cực phẩm. Xem dị tượng trước mắt, người không biết hàng cũng hiểu rằng những trà cụ này không đơn giản.
Lát sau mùi trà thơm nức, khi mùi hương bốc lên, hít một hơi là khiến người cảm giác như đang trong tiên cảnh. Mùi thơm khó tả quanh quẩn ở chóp mũi, như mộng như ảo, khiến người lâng lâng tựa tiên, tinh thần thanh tẩy. Trong khoảnh khắc khiến người đại đạo viên mãn, leo lên tiên vị.
Ngửi mùi trà như thế khiến tất cả học sinh có mặt chảy nước miếng ròng ròng, nhiều học sinh quên hình tượng, há to mồm, có nước chảy ra.
Tiếng nhiều học sinh nuốt nước miếng vang rõ to, trà tốt như vậy ai cũng muốn uống một ngụm.
Vũ Thiên Tuyền tự tay đưa ly trà cho Lý Thất Dạ, mỉm cười nói:
– Công tử đã uống vô số trà tiên, tay nghề của Thiên Tuyền nông cạn, xin công tử đừng chê.
Tự tay Vũ Thiên Tuyền dâng trà, thấy cảnh làm người ta hâm mộ chết. Khiến lão sư xinh đẹp số một hầu hạ là điều bao người khao khát.
Lý Thất Dạ bưng trà uống một hớp, cười nói:
– Không tệ, còn chờ tiến bộ.
Các học sinh câm nín, xoe tròn mắt. Được Vũ Thiên Tuyền hầu hạ đã là may mắn ba đời, Lý Thất Dạ còn nói hời hợt ‘không tệ, còn chờ tiến bộ’, cuồng hết sức.
Lý Thất Dạ uống liền mấy ly, nói:
– Trà ngon, chưa xem như cực phẩm trần gian.
Lý Thất Dạ bật cười, nói với nhóm Vũ Thiên Tuyền:
– Các người cũng thử đi.
Ba người Vũ Thiên Tuyền tự chia nhau một ly.
Vũ Thiên Tuyền mỉm cười nói:
– Hôm nay nhờ phúc của công tử được uống một ly Đại Đạo trà mười hai đạo cũng là tạo hóa.
Lưu Kim Thắng nâng chén trà, cung kính khom người hướng Lý Thất Dạ:
– Đa tạ công tử ban trà.
Mai Tố Dao tự nhiên hơn Lưu Kim Thắng nhiều, dù sao nàng đã theo hầu Lý Thất Dạ lâu rồi.
Cầu một mảnh lá trà mười hai đạo cũng khó, giờ Lý Thất Dạ dùng để pha trà, xa xỉ khiến người cực kỳ ghen tỵ, khiến bao nhiêu học sinh nổi điên.
Khi Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền uống Đại Đạo trà không lâu sau cả người tỏa ánh sáng, đại đạo ngân cùng, như thân hóa căn nguyên đại đạo. Phù văn vô tận hiện ra quanh thân bọn họ. Các nàng biến đổi hoàn toàn, bọn họ cực kỳ rực rỡ. Đại đạo vô song, một ánh mắt khiến phức tạp thành giản đơn, tất cả đại đạo ở trong mắt các nàng trở nên dễ dàng, đơn giản.
Đặc biệt bọn họ có thiên phú vô song, ảo diệu đại đạo này càng biểu hiện rõ rệt hơn.
Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền ngồi xếp bằng, nhập định tham ngộ. Với hai nàng thì đây là cơ hội hiếm có, không phải ai cũng được uống Đại Đạo trà mười hai đạo, huống chi ngộ đạo dưới cây Đại Đạo trà thì càng hiếm có hơn.
Có thể nói ngộ đạo trong trạng thái này, hết thảy đều hiểu ra. Nghi hoặc bình thường lấn cấn trong lòng giờ bị giải quyết dễ dàng.
Không chỉ Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền, cả người Lưu Kim Thắng cũng tỏa ánh sáng nhạt. Ánh sáng của Lưu Kim Thắng nhạt hơn Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền nhiều, không gây động tĩnh lớn như hai nàng, dù vậy lão vẫn ngồi xuống đất nhập thần trầm tư.
Trong bọn họ người thay đổi nhỏ nhất là Lý Thất Dạ, hắn uống Đại Đạo trà nhiều nhất, phản ứng rất ít, chỉ có ánh sáng nhạt dâng lên rồi biến mất ngay.
Người khác nhìn sẽ cho rằng hiệu quả uống Đại Đạo trà khác biệt, phản ứng của Lý Thất Dạ và Lưu Kim Thắng không rõ rệt bằng Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền. Huống chi mọi người đều biết Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền thiên phú tuyệt thế.
Nên khi thấy cảnh này sẽ nghĩ Lý Thất Dạ, Lưu Kim Thắng uống Đại Đạo trà có hiệu quả không tốt. Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền mới phát huy uy lực thật sự của Đại Đạo trà, phát huy rõ ràng chỗ tốt của Đại Đạo trà, khiến uy lực Đại Đạo trà hiển hiện đại đạo, tham định vạn pháp ở mức độ lớn nhất.
Đám người không biết rằng đó là vì Lý Thất Dạ hiểu đại đạo vượt xa Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền, Lưu Kim Thắng.
Lưu Kim Thắng phản ứng không rõ bằng Vũ Thiên Tuyền, Mai Tố Dao vì đã quá mạnh, đến đẳng cấp như lão đừng nói Mai Tố Dao, dù là Vũ Thiên Tuyền so sánh cũng kém Lưu Kim Thắng xa.
Thiên phú của Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền tuyệt thế nhưng tu đạo kém xa Lý Thất Dạ, Lưu Kim Thắng sống lâu. Nên uống Đại Đạo trà khiến các nàng được ích lợi không nhỏ, khiến các nàng hiểu ra vạn pháp, trong lòng thông thần.
Thấy Lý Thất Dạ uống Đại Đạo trà mà không có hiệu quả gì, Tư Tông Thần Tử khẽ hừ:
– Trâu nhai mẫu đơn.
Tư Tông Thần Tử nhỏ giọng nói:
– Lãng phí trà tốt.
Câu này đầy ghen tỵ, Tư Tông Thần Tử cũng không cơ hội uống trà tốt vậy.
– Đúng rồi.
Học sinh Thánh Viện lẩm bẩm:
– Uống nhiều trà tốt vậy mà không có hiệu quả gì, quá lãng phí.
Đám học sinh chỉ có thể ghen tỵ, trong lòng cực kỳ ghen ghét.
Túng Thiên thiếu chủ hừ lạnh xoay người đi.
Khi Túng Thiên thiếu chủ sắp đi Lý Thất Dạ ngồi trong ghế thần lười biếng nói:
– Ai đã nói sẽ quỳ rạp dưới đất vậy?
Túng Thiên thiếu chủ biểu tình cực kỳ khó xem, lúc trước gã có nói nếu Lý Thất Dạ hía được lá trà mười hai đạo thì gã sẽ quỳ rạp dưới đất.
Ban đầu mọi người không ngờ, hái lá trà mười hai đạo chỉ là người si nói mộng, hiện tại Lý Thất Dạ làm được.
Bởi vậy lúc này Túng Thiên thiếu chủ sắc mặt hết sức khó coi, gã không thể quỵt nợ trước mắt bao người, dù sao gã nổi tiếng, nếu quỵt nợ thì mất hết danh tiếng.
– Còn không mau quỳ rạp dưới đất?
Lý Thất Dạ bình tĩnh ra lệnh:
– Nam tử hán đại trượng phu, dám chơi thì dám chịu.
Túng Thiên thiếu chủ hít sâu, nói:
– Được, ván này ta thua.
Túng Thiên thiếu chủ quỳ dưới đất, quỳ rạp sát đất lạy Lý Thất Dạ.
Chương 2965: Nhớ ngày xưa (2)
Túng Thiên thiếu chủ cực kỳ không muốn, hơi tức giận. Nhưng Túng Thiên thiếu chủ xuất thân từ ruyền nhân của Tiên Vương một môn năm Tiên Vương, gã nói được phải làm được, dám chơi cũn dám chịu, không giống một số người tự xưng thiên tài nhưng không thua nổi.
Nên khi Túng Thiên thiếu chủ quỳ rạp dưới đất khiến một số học sinh Đế Phủ thầm giơ ngón cái lên, cảm thấy gã là loại người dám cá dám thực hiện, có khí khái nam nhi, dám chịu.
– Thế này mới không nhục Túng Thiên giáo của ngươi.
Lý Thất Dạ gật gù nhìn Túng Thiên thiếu chủ quỳ rạp dưới đất, phất tay nói:
– Đi đi, nếu như ngươi không phục tùy thời đều có thể tới khiêu chiến ta.
Túng Thiên thiếu chủ hừ mũi, không nói gì nữa xoay người đi. Ván này gã thua thảm.
Túng Thiên thiếu chủ thua te tua nhưng gã vẫn còn ngạo khí, gã không vì mình thua một ván mà sợ Lý Thất Dạ. Trong lòng gã vẫn cứng rắn, có ngày gã sẽ thắng lại.
Người khác mà bị khí thế phô trương của Lý Thất Dạ trấn áp thì sau này nhìn hắn sẽ run rẩy, nhưng Túng Thiên thiếu chủ thì không. Có thể nói Túng Thiên thiếu chủ càng thua càng anh dũng, trong lòng gã thầm quyết định có gày sẽ đánh bại.
Túng Thiên thiếu chủ rời khỏi, Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Kiêu Hoành Tiên Đế cũng đi.
Tam Tử Thiên Thần học viện lần lượt ra đi, học sinh khác cảm thấy ở đứng đây ngó chảy nước miếng thì chán chết nên cũng đi.
Trong phút chốc nơi này trở lại bình tĩnh, chỉ có nhóm Lý Thất Dạ ở dưới Đại Đạo trà.
Một lúc lâu sau Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền thu lại ánh sáng, lấy lại tinh thần. Hiệu quả của Mai Tố Dao, Vũ Thiên Tuyền rất rõ ràng, hai người mắt sáng rực như mắt đại đạo, có thể xuyên thấu hết thảy sương mù đại đạo.
Vũ Thiên Tuyền đứng dậy cung tay hướng Lý Thất Dạ, phong tư tuyệt thế, nói:
– Đa tạ công tử, hôm nay thu hoạch phong phú, Thiên Tuyền muốn trở lại bế quan một chút.
– Đi đi.
Lý Thất Dạ nhẹ phất tay:
– Cổ Phủ có nhiều tiên trà, thứ này chỉ dệt hoa trên gấm cho nàng.
Vũ Thiên Tuyền nhoẻn miệng cười:
– Cơ hội luôn hiếm có, đáng để Thiên Tuyền trân trọng.
Phong tư của Vũ Thiên Tuyền khiến người thần hồn điên đảo, bao người vì nàng mà ngày nhớ đêm mất ngủ.
– Đám già Cổ Phủ rất có ánh mắt.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong thế hệ trẻ đương thời nàng chưa chắc mạnh nhất, không có thiên phú cao nhất nhưng phẩm như đá vàng, Cổ Phủ đã chọn đúng người.
Vũ Thiên Tuyền rất khiêm tốn, mỉm cười cung kính nói:
– Đa tạ công tử khích lệ.
Vũ Thiên Tuyền từ biệt, nhẹ nhàng rời đi, tiên tư vô song, tựa như tiên nữ trong áng mây, đến đi để lại bóng hình xinh đẹp nhất.
Vũ Thiên Tuyền đi rồi, Mai Tố Dao lên tiếng:
– Công tử, ta cũng muốn đi.
Giữa trán Mai Tố Dao có khối tiên cốt, có thể biến phức tạp thành đơn giản, nhìn thẳng ảo diệu. Mai Tố Dao uống Đại Đạo trà xong cảm giác đạo tâm của mình càng sáng, cảm nhận ảo diệu nguyên vườn trà, như thể nàng bước một bước là sẽ bước vào nguồn đại đạo vườn trà, tùy thời tùy lúc hiểu ra áo nghĩa đại đạo.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tuy vườn trà diệu nhưng chưa phải diệu nhất. Trở về đi, về Thiên Thần học viện, nàng sẽ có thu hoạch nhiều hơn. Nàng sẽ phát hiện so với Thiên Thần học viện thì vườn trà chỉ là một tiểu thế giới, Cửu Giới mới là thế giới mênh mông vô tận, nó sẽ cho nàng thu hoạch lớn hơn. Đây là lý do tại sao nha đầu Thiên Tuyền vội vàng trở lại bế quan.
Được Lý Thất Dạ điểm tỉnh, Mai Tố Dao mừng thầm vội vái:
– Tố Dao xin đi ngay.
Vũ Thiên Tuyền, Mai Tố Dao đều rời khỏi, Lý Thất Dạ nhìn Lưu Kim Thắng luôn giữ im lặng:
– Về ảo diệu đại đạo có người một ánh mắt nhìn thấu, có người luôn vất vả tham ngộ. Đây là tại sao thiên tài cao ngạo, vì thành công đến rất dễ dàng.
– Lão sư nói rất đúng.
Lưu Kim Thắng gật gù:
– Ta cũng là kẻ ngu dốt, có một số đạo lý tham ngộ vạn năm mới hiểu ra.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nếu ngươi là kẻ ngu dốt thì rất khó tìm ra người thông minh.
– Lão sư quá khen.
Lưu Kim Thắng cười gượng:
– Thiên Tuyền cô nương và Tố Dao cô nương là tuyệt thế đương thời, thiên phú của bọn họ tuyệt thế vô song, ta không thể với tới.
– Bàn về thiên phú bọn họ chưa chắc mạnh hơn lúc ngươi trẻ tuổi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng bọn họ sinh ở thời đại này, gặp đúng người, bọn họ hiểu thiên địa cao xa bao nhiêu.
– Đúng rồi, không biết là chuyện hạnh phúc nhưng cũng ngu xuẩn, khi ngươi không đứng ở đỉnh cao nhất sẽ không biết thiên địa cao xa cỡ nào.
Lưu Kim Thắng cảm thán rằng:
– Tương lai tạo hóa của Thiên Tuyền cô nương và Tố Dao cô nương e rằng trên ta rất xa.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Ngươi cũng có cơ hội.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Về sau có lẽ ngươi cũng có cơ hội lên đỉnh, có vài chuyện không phải không thể.
– Đa tạ lão sư nâng đỡ.
Lưu Kim Thắng cười khổ nói:
– Nếu sướm hơn một vạn năm có lẽ ta còn tin tưởng, bây giờ già rồi, nắm xương gài không chịu nổi giày vò, e rằng đạo của ta chỉ tại đây. Khi thấy đỉnh cao rồi mới hiểu mình cách đỉnh xa xôi biết bao, không phải một, hai bước có thể lướt qua cự ly này.
Lưu Kim Thắng cảm thán rằng:
– Tiếc nuối là học sinh không được gặp Lưu Kim Thắng sớm hơn.
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu nói:
– Chưa chắc, nếu ngươi gặp ta lúc trẻ không chừng sớm bị ta chém.
Nghe Lý Thất Dạ nói làm Lưu Kim Thắng cười gượng, công nhận rằng:
– Lão sư nói cũng phải, lúc trẻ ta rất xấu tính, chẳng tốt hơn nhóm Túng Thiên thiếu chủ hôm nay bao nhiêu.
Lưu Kim Thắng công nhận điều này, thời trẻ lão ngạo khí có bao giờ thèm để ai vào mắt? Lưu Kim Thắng ngày xưa trong mắt không chứa ai, gai mắt tất cả mọi người, cực kỳ kiêu ngạo.
Như Lý Thất Dạ đã nói, lúc trẻ Lưu Kim Thắng gặp hắn thì chắc sẽ xung đột với hắn, lão sẽ là người đầu tiên không phục hắn. Lúc đó mà xung đột với Lý Thất Dạ thì chắc chắn Lưu Kim Thắng sẽ bị hắn chém.
Bây giờ Lưu Kim Thắng lớn tuổi rồi, trải qua biết bao mưa gió, khi lão đã thấy vô địch thật sự mới hiểu mình cách vô địch xa thế nào, mới biết cái gì là độ cao mà lão không cách nào với tới.
Vì có cuộc đời như vậy nên khi lần đầu tiên gặp Lý Thất Dạ, Lưu Kim Thắng điệu thấp, cẩn thận như thế. Nếu không lúc trẻ lão xấu tính sớm cãi lại hắn.
Lưu Kim Thắng cũng hiểu tính cách ngày nay đã cứu lão, nếu ngày đầu tiên gặp Lý Thất Dạ đã xốc bàn trước mặt hắn thì giờ này lão sẽ không thể đứng đây, không chừng sớm bị hắn chém.
Tuy Lưu Kim Thắng cực kỳ mạnh, người đến cảnh giới như lão thì sẽ không tự coi nhẹ mình. Thượng Thần đến, thậm chí một số Tiên Đế Cửu Giới tới thì Lưu Kim Thắng không sợ, nói câu hơi vênh váo là lão không thèm để mắt Tiên Đế Cửu Giới thấp vị.
Nhưng Lý Thất Dạ đáng để Lưu Kim Thắng cung kính, vì tới cảnh giới như hắn, đạo hạnh sâu cạn không còn quan trọng. Dù hai tay Lý Thất Dạ trói gà không chặt thì hắn có trăm ngàn vạn cách diệt Lưu Kim Thắng.
– Ngạo khí cũng không có gì xấu.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng đừng mù quáng là được, ai không có mấy phần ngạo khí?