1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 592 [Chương 2956 đến Chương 2960]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 592 [Chương 2956 đến Chương 2960]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2956: Vào vườn trà (2)

– Vậy phải xem ngươi có vượt qua được không, nếu không chịu đựng ổi chắc chắn sẽ chết.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Phải rồi, quên cho ngươi biết. Lúc trước lão tổ tông nhà ngươi suýt đông chết tại đây, không biết ngươi có chịu đựng được tốt hơn lão tổ tông của mình không?

Kim Hoàn Thiết Tí sợ đứng tim:

– Lão… Lão sư!

Rắc!

Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Kim Hoàn Thiết Tí chưa nói hết lời thì bị đóng băng nguyên người, thành khối băng lớn trôi nổi theo nước sông.

Kim Hoàn Thiết Tí ở trong khối băng không mở miệng nói chuyện được, trợn to mắt, há to mồm, biểu tình kêu cứu.

Đào Đình nhìn Kim Hoàn Thiết Tí bị đóng băng trôi theo nước sông, nàng tốt bụng thầm lo cho gã:

– Có khi nào hắn bị đông chết không?

– Khó nói.

Lưu Kim Thắng vui sướng khi người gặp họa ung dung nói:

– Hàn Giang vườn trà là con sông lớn không có cuối, càng xuống hạ du thì khí lạnh càng lạnh. Không ai biết dòng nước Hàn Giang chảy đi đâu, có người nói là chảy vào lòng đất, sơ sẩy một cái sẽ bị đông chết, dù không đông chết cũng chìm vào địa phủ, vĩnh viễn không về được.

Đào Đình sợ hãi kêu lên:

– Thật không?

– Đừng nghe hắn nói nhảm.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Hàn Giang đúng là nơi nguy hiểm nhưng tử đệ Vương gia không chết dễ vậy, da cốt của hắn cần được rèn luyện lại ở nơi như Hàn Giang, vượt qua được sẽ được ích lợi lớn.

Đào Đình hỏi:

– Nếu không chịu đựng nổi thì sao?

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Nếu không chịu đựng nổi thì cũng không có gì, nằm nửa năm, một năm trên giường thôi.

Đào Đình ngây người, nhưng bình tĩnh lại nàng biết Lý Thất Dạ đang thành toàn cho Kim Hoàn Thiết Tí.

Lý Thất Dạ mang theo đám người Đào Đình đi trong vườn trà, các học sinh đã xông lên những ngọn núi. Nhưng nơi này là địa bàn của Thiên Thần thư viện, đám học sinh không dám quá càn rỡ, nếu đổi lại nơi khác thì bọn họ đã đào ba thước đất lên, dù sao cơ hội như vậy cực kỳ hiếm có.

Trong vườn trà dãy núi toàn là mây mù che phủ, cổ thụ mọc trên núi non trập tùng, có tre to, nhiều ngon núi có cây trà cổ mọc. Đa số núi vườn trà đều mọc cây trà, nhưng một số học sinh không quan tâm.

Đương nhiên có học sinh biết hàng, học sinh Thánh Viện thấy cây trà màu tím lá ít thì hái lá non xuống thu vào trong túi.

– Trương học trưởng tại sao hái hái loại lá trà này làm gì?

Có bạn học không hiểu, mở miệng hỏi:

– Mọi người đang bận rộn tìm báu vật, nhóm Tạ học đệ leo lên một ngọn núi cao đào ra tinh duẩn trong rừng trúc, học trưởng muốn đi chung không?

Học trưởng hái đầy giỏ tre, cười nói:

– Không được, ta chỉ đến hái lá trà.

Học sinh không biết huyền diệu bên trong, hỏi:

– Học trưởng, lá trà này có điểm gì thần kỳ sao?

Học sinh chỉ cười không nói, bước nhanh rời đi tiếp tục tìm cây trà khác.

Việc này truyền vào tai Tư Tông Thần Tử đang tìm báu vật, nghe học đệ hỏi gã thuận miệng trả lời:

– Huyền Mi trà, có thể tĩnh tâm, dưỡng đạo.

Học đệ hỏi tới:

– Trong vườn trà có nhiều loại cây trà này, chúng ta có nên đi hái không?

Tư Tông Thần Tử rộng rãi nói:

– Huyền MI trà không phải tiên phẩm gì. Tư Thần tông của ta trồng mấy ngàn mẫu, hôm nào tặng mọi người một lạng uống thử.

Học sinh hưng phấn nhiệt tình nịnh Tư Tông Thần Tử:

– Học trưởng tốt với chúng ta quá, lần này chúng ta đi theo học trưởng đến có thể nói là thu hoạch phong phú. Trong khe sâu vừa rồi đã thu hoạch tràn đầy Nhất Lâu Diêu Thần Hoa.

Nhiều học sinh muốn đi theo Tư Tông Thần Tử, vì đi cùng gã sẽ được ăn no, gã rất rộng rãi, thường chia chút đồ tốt cho mọi người.

Không chỉ Tư Tông Thần Tử làm vậy, học sinh Bách Đường thích đi chung với Lục Kiếm Thiểu Hoàng. Lần này Lục Kiếm Thiểu Hoàng dẫn đám học sinh Bách Đường chiếm một ngọn núi, từ vách núi đào được Thạch Côn Phong mật đầy một bình, thu hoạch phong phú.

Học sinh xông vào vườn trà đều tìm báu vật đào dược, mọi người cực kỳ hưng phấn.

– Nơi này không tầm thường.

Khi đám người Lý Thất Dạ đang đi, Mai Tố Dao luôn giữ im lặng bỗng lên tiếng:

– Đây là đất đại đạo, có thể chủ vạn pháp, có thể vào đạo tâm, thông ảo diệu.

Mai Tố Dao là thiên tài tuyệt thế, có thiên phú không gì sánh ngang được. Nên khi đám người vội vàng đào báu vật thì Mai Tố Dao cảm nhận ỹ càng mảnh thiên địa này.

– Đây là vườn trà.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Chỉ kẻ tục mới vội vàng tranh giành báu vật tại đây, đã đến vườn trà thì nên nhấm nháp trà.

Đào Đình nghe Lý Thất Dạ nói, tò mò hỏi:

– Chúng ta thật sự tới nơi này phẩm trà?

Đào Đình không rành về vườn trà, lần đầu tiên nàng tham gia hội phẩm trà.

Lưu Kim Thắng cười nói:

– Là ngộ đạo.

Lưu Kim Thắng tốt bụng nhắc nhở:

– Phẩm trà ngộ đạo, chỉ lấy hai chữ đầu, đây là nơi tốt để ngộ đạo. Thật ra học viện mở ra vườn trà vì hy vọng học sinh ngộ đạo tại đây. Như Mai Tiên Tử nói, đây là một vùng đất đại đạo, cực kỳ ảo diệu, chỗ tốt để tham ngộ đại đạo. Mỗi giới chỉ có cơ hội một lần, cực kỳ hiếm có, nên nắm chắc cơ hội như vậy. Tới nơi này tìm báu vật, đào linh dược chỉ rơi vào hạ thừa.

Lưu Kim Thắng nắm rõ như lòng bàn tay khiến Đào Đình tò mò hỏi:

– Trước kia lưu lão từng đến vườn trà?

Lưu Kim Thắng không trả lời, cười cười, biểu tình rất phức tạp.

Đám người Lý Thất Dạ đến chân một ngọn núi, núi vô cùng bàng bạc, cao vút đâm mây. Mây mù bao phủ ngọn núi, khi đứng trước núi cho người cảm giác như một tòa thần nhạc chặn đường, không thể vượt qua.

Trên đỉnh núi mọc gốc cây lớn, lá cây uốn quanh, lá màu bạc, nhìn tư xa như cây sắt hoa bạc, cực kỳ xinh đẹp và đồ sộ.

Dưới núi có đoàn học sinh, có người xuất thân từ Đế Phủ, Thánh Viện, cũng có học sinh Bách Đường đến góp vui.

– Nghe nói này là Ngân Hoa Thiết Thụ, rễ cây mọc ngân khuẩn, thứ này là trân phẩm, vừa làm thuốc được, có thể nâng cao đạo hạnh.

Có học sinh Đế Phủ bay lên cao. Mở thiên nhãn nhìn thẳng gốc Ngân Hoa Thiết Thụ, xem rễ cây mọc đầy ngân khuẩn thì chảy nước miếng nói:

– Đúng rồi, chắc đã lâu chưa ai lên nên Ngân Hoa Thiết Thụ này mọc đầy ngân khuẩn, nếu lên được thì tốt quá, có thể luyện một bình đan dược tốt tăng công lực mười năm cho ta.

Có học sinh nhìn ngân khuẩn mọc đầy trên rễ già của Ngân Hoa Thiết Thụ, thèm thuồng nói:

– Tiếc rằng Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Tư Tông Thần Tử không đến, nếu bọn họ ra tay có lẽ có cơ hội lên đỉnh núi, sẽ thử hái ngân khuẩn.

Một học sinh Thánh Viện lắc đầu nói:

– Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử đã đi đạo trà, bọn họ không hứng thú với ngân khuẩn. Tuy ngân khuẩn là trân phẩm nhưng môn phái như Tư Thần tông không thiếu gì, đạo trà mới là thứ bọn họ muốn.

Đoàn học sinh tụ dưới chân núi thèm thuồng nhìn Ngân Hoa Thiết Thụ trên ngọn núi, vì bọn họ không leo lên được, một khi bước lên ngọn núi sẽ trượt ra ngoài. Nếu ví von ngọn núi là cục đá trơn giữa sông thì bọn họ là dòng nước, vĩnh viễn không thể bám vào núi này được.

Khi đám người Lý Thất Dạ đến liền gây náo động lớn, nhiều học sinh nhìn hắn.

Chương 2957: Tham đạo ngộ diệu

– Có lão sư đến, a, là lão sư bạo lực, không, là Lý lão sư và Mai Tiên Tử!

Bây giờ Lý Thất Dạ nổi tiếng như cồn, các học sinh lén gọi là lão sư bạo lực.

Khi Lý Thất Dạ tới thì các học sinh nhường một con đường, hắn không hấp dẫn người vì lúc trước hắn rất bình phàm, nhưng thân phận lão sư khiến nhiều học sinh e ngại ba phần. Đoàn người Lý Thất Dạ chỉ có một người hấp dẫn các ánh mắt, đó là Mai Tố Dao.

Mai Tố Dao nhẹ nhàng như tiên, nàng đi đâu cũng khiến người xem bị hút hồn, ai nhìn nàng cũng tim đập nhanh. Nên khi Mai Tố Dao theo Lý Thất Dạ tiến đến, ánh mắt đám người bị nàng hấp dẫn, bao nhiêu học sinh thần hồn điên đảo nhìn.

Có học sinh Đế Phủ thấy Mai Tố Dao liền chào:

– Mai Tiên Tử.

Mai Tố Dao ung dung thản nhiên, gật đầu chào lại bạn học đã chào mình chứ không lên tiếng.

– Ngân Hoa Thiết Thụ đúng là thứ tốt.

Lý Thất Dạ liếc sơ, ra lệnh cho Đào Đình đứng cạnh mình:

– Hãy lên đi, thứ nàng cần không phải ngân khuẩn mà là ngộ đạo trong đó. Cay này đại đạo cứng rắn như đá vàng, nếu nàng ngộ được đôi chút sẽ có ích lợi lớn vô cùng cho tương lai.

Nghe Lý Thất Dạ nói nhưng Đào Đình không tự tin chút nào:

– Ta… ta… ta có thể đi lên sao?

Trong này có học sinh, Đế Phủ, Thánh Viện, bọn họ còn không lên được. Đào Đình không tin vào bản thân, học sinh Bách Đường như nàng làm sao lên?

Lý Thất Dạ nhìn Đào Đình, khẽ thở dài:

– Thôi, ta tạm thời giúp nàng một tay. Về sau đại đạo dài dặc, cần phải tự mình cố gắng.

Lý Thất Dạ vươn tay hướng ngọn núi.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, khi bàn tay Lý Thất Dạ vươn hướng ngọn núi thì gốc Ngân Hoa Thiết Thụ liền tỏa ánh sáng bạc vô cùng tận. Ánh sáng bạc vô cùng vô tận che lấp thiên địa chặn lại bàn tay Lý Thất Dạ chộp tới, như cánh cửa cứng rắn không thể lay động, khiến người không cách nào vượt qua nửa bước.

Bùm!

Răng rắc!

Bàn tay Lý Thất Dạ thế không thể đỡ xé rách ánh sáng bạc tựa màn trời, mọi người chưa lấy lại tinh thần thì Lý Thất Dạ đã túm Đào Đình ném lên núi, rớt xuống dưới Ngân Hoa Thiết Thụ.

Lý Thất Dạ ném Đào Đình lên xong ra lệnh:

– Hãy từ từ tham ngộ đi, ta trợ giúp nàng một lần nhưng không thể giúp lần hai.

Đào Đình bị ném lên Ngân Hoa Thiết Thụ còn chưa tỉnh táo lại, cơ duyên đến quá đột ngột. Cơ duyên này là Đào Đình ngày thường không dám mơ đến, bây giờ nó rớt xuống người nàng.

Nghe Lý Thất Dạ nói xong Đào Đình hít sâu, ổn định tinh thần chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt, nhập thần tham đạo. Đào Đình mặc kệ ngân khuẩn trân phẩm, nàng nghe lời Lý Thất Dạ tham ngộ đại đạo tại đây.

Thấy cảnh đó nhiều học sinh lòng rung động. Trước đó mọi người đều nghe qua vụ Lý Thất Dạ đánh Diệp Diệu Tuyết, một số học sinh không tin. Có học sinh cho rằng Lý Thất Dạ ỷ vào thân phận lão sư khi dễ học sinh.

Giờ nhìn Lý Thất Dạ tay không xé phòng ngự cường đại không gì sánh bằng trên ngọn núi này mới khiến học sinh hiểu ra lão sư là lão sư, lão sư Thiên Thần học viện làm sao yếu được?

Lý Thất Dạ nhìn Đào Đình đã nhập định, mỉm cười mang theo Mai Tố Dao, Lưu Kim Thắng xoay người đi:

– Đi thôi.

Có học sinh thấy Đào Đình ngồi chỗ đó ngộ đạo mà không hái trân phẩm thì chép miệng:

– Tiếc quá, leo lên núi mà không hái ngân khuẩn lại ngồi thiền chỗ đó, thật là lãng phí cơ hội tốt. Ở đâu mà chẳng thể ngồi thiền?

Nhiều học sinh cực kỳ tiếc nuối, rõ ràng là lãng phí cơ hội.

Không học sinh nào có thể leo lên ngọn này, cuối cùng bọn họ đành từ bỏ, rời khỏi đây.

– Ài, đi thôi, chúng ta đổi chỗ.

Tất cả học sinh xông vào vườn trà đều đang tìm báu vật. Hái linh dược, ít người yên tĩnh ngộ đạo. Với học sinh Thiên Thần học viện thì một giới chỉ có một cơ hội, nếu bỏ lỡ là vụt qua.

Nhiều học sinh cho rằng lúc nào mà chẳng có cơ hội thiền định ngộ đạo, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt đào báu vật hái thuốc thì không cách nào bù đắp lại.

lão sư Thiên Thần học viện không can thiệp cách làm của học sinh, với Thiên Thần học viện thì lão sư chỉ dẫn các học sinh nhập môn, cuối cùng cần học sinh tự mình đi. Tương lai đi con đường thế nào là sự lựa chọn và cố gắng của học sinh.

Ví dụ hội phẩm trà lần này, ban đầu Thiên Thần học viện tổ chức hội phẩm trà là để học sinh ngộ đạo trên đấu điệu kỳ thiên thời địa lợi vườn trà, để tham ảo diệu, hy vọng học sinh có thể quý trọng cơ hội tốt như vậy.

Học sinh một lòng muốn đào linh dược đan thảo của mảnh đất huyền diệu này thì Thiên Thần học viện sẽ không can thiệp, chẳng qua bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội ngộ đạo.

Đây là một trong những lý do nhiều học sinh, đặc biệt là học sinh bình dân thích Thiên Thần học viện. Thiên Thần học viện không chỉ tự do còn chia cho nhiều ích lợi.

Nếu là đại giáo cương môn thì thánh địa đất diệu vậy chỉ có cao thủ trong tông môn mới có tư cách hưởng dụng, không giống Thiên Thần học viện rộng rãi cho tất cả học sinh cùng chung. Còn về được đến bao nhiêu ích lợi trong đó thì tùy vào thực lực của mọi người.

Lần này vườn trà mở rộng, nhiều học sinh bận rộn đàu báu tìm dược, nhiều học sinh đã nhét đầy túi. Đặc biệt học sinh đi theo Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử Thánh Viện, Bách Đường thì càng được đến rất nhiều chỗ tốt.

Cuối cùng Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử đến trước một ngọn núi, khi bọn họ tới nơi đã có nhiều học sinh thiên tài Đế Phủ có mặt.

Ngọn núi này bị mây mù bao phủ, sườn núi mọc một gốc cây trà cổ. Cây trà cổ cực kỳ xa xưa, dà già cực dày, chỗ nứt ra như vảy rồng. Lớp da già nứt tỏa mùi trà nhàn nhạt.

Trên cây trà cổ mọc từng miếng lá non, mỗi lá non tầng tầng lớp lớp, trông như tháp mây, rất thần kỳ.

Càng thần kỳ là những lá trà non có màu vàng kim mơn mởn như những miếng vàng lá mới mọc, vô cùng xinh đẹp.

Trên những miếng trà non có các pháp tắc nhỏ quanh quẩn, khi pháp tắc lưu động tựa tơ tiên phất phơ, khiến lá non trông tràn ngập linh khí.

Mỗi miếng lá non khác nhau, lá tầng dưới chót chỉ có một pháp tắc mỏng như tơ quấn quanh, lên một tầng thì lá non có hai pháp tắc mỏng vòng quanh, lá non tầng thứ ba có ba pháp tắc móng quấn quanh.

Cứ thế lên trên ngọn cây trà cổ là các mảnh lá non có mười hai sợi pháp tắc mỏng manh.

– Đại Đạo trà kìa.

Nhìn gốc cây trà cổ như mây tháp trước mắt. Bao người thèm nhễu nước miếng. Dù là học sinh đến từ đế thống tiên môn cũng nước miếng ròng ròng. Vì Kiêu Hoành Châu chỉ mình Thiên Thần thư viện là có một gốc Đại Đạo trà, càng hiếm có là tự do cho các học sinh dùng.

Học sinh Đế Phủ vô cùng tiếc nuối nói:

– Năm nay các lão sư để lại nhiều trà non cho chúng ta, tiếc rằng chúng ta không hái được bao nhiêu.

– Ta thì thỏa mãn rồi.

Học sinh Đế Phủ khác xòe tay ra, ba miếng lá non nằm trong lòng bàn tay, mỗi miếng lá có hai pháp tắc vờn quanh.

Học sinh Đế Phủ cười tủm tỉm nói:

– Ba miếng lá trà hai đạo đủ cho ta dùng. Hôm nào tu luyện nếu lòng sinh ma chướng thì ngậm một miếng lá đủ giúp ta vượt cửa khó.

Chương 2958: Đại Đạo trà

Thì ra Đại Đạo trà này rất có lai lịch, được người gọi là tiên trà. Nó rất quý giá, được một miếng lá có thể giữ đạo tâm, khi gặp ma chướng, đại đạo khó khăn có thể kéo người lại từ bờ vực tẩu hóa nhập ma.

Lá non Đại Đạo trà chia đẳng cấp, mỗi miếng lá trà pháp tắc càng nhiều thì càng quý giá, tức là lá non càng lên cao càng trân quý. Quý nhất là lá non có mười hai pháp tắc mọc trên ngọn.

Học sinh khác hâm mộ nói:

– Lá non hai đạo, thế là ghê gớm lắm rồi. Đạo hạnh của Bạch Hạc đạo huynh là số một số hai trong Đế Phủ chúng ta.

Bạn học khác lên tiếng:

– Đúng rồi, lần này bắt đầu chín lâu vậy mà chỉ có năm bạn học hái được Đại Đạo trà. Bạn học giỏi nhất chỉ hái được lá non ba đạo.

Lá non Đại Đạo trào vô cùng quý giá nhưng cũng khó hái, người muốn hái lá non Đại Đạo trà phải có tham ngộ không gì sánh bằng với đại đạo, có hiểu biết độc nhất vô nhị về ảo diệu đại đạo.

Ở góc độ nào đó muốn hái Đại Đạo trà liên quan đến đạo hạnh của ngươi sâu hay cạn. Như hai người cùng hái Đại Đạo trà, một người mạnh, một người yếu. Nhưng nếu kẻ yếu lĩnh ngộ đại đạo sâu hơn thì khi hái Đại Đạo trà sẽ tốt hơn người mạnh.

Có một học sinh dáng vẻ phấn chấn tiến đến:

– Để ta thử xem!

Học sinh này khí vũ phi phàm, bước ra một bước nháy mắt đạp đến giữa sườn núi, trong khoảnh khắc đến gần cây trà cổ.

Ong ong ong ong ong!

Khi học sinh đến gần cây trà cổ thì một đại đạo từ cây trà cổ giắt ngang trước học sinh đó. Đại đạo giãn ra vượt qua ức vạn dặm, nó có thể cuốn thiên địa vào.

Đại đạo mênh mông, hiển hiện phù văn vô cùng vô tận. Các phù văn như nước chảy trong sông đồng, đang chảy xiết, nháy mắt nhấn chìm người, dù không bị chìm cũn khiến người xem hoa,ắt.

ở trong đại đạo như vậy làm gì có Đại Đạo trà, lá non nữa, toàn bộ bị phù văn đại đạo che lấp, bị đại đạo mênh mông bàng bạc nhấn chìm.

Học sinh thét dài:

– Mở!

Mắt học sinh tỏa định một áo nghĩa đại đạo, ra tay thọc vào áo nghĩa đại đạo, hái áo nghĩa đi.

Bóc!

Học sinh hái áo nghĩa đại đạo xong liền bị đẩy lùi trở lại chỗ cũ

Ngón tay học sinh kẹp một mảnh lá non, có ba pháp tắc mỏng như tơ trên lá non.

Thấy học sinh hái một lá trà quanh quẩn ba pháp tắc thì học sinh khác khen rằng

– Xích Tê huynh giỏi quá, hái được một lá trà ba đạo.

Học sinh đỏ mặt cười gượng:

– Nói ra thật xấu hổ, ta vốn định hái lá trà bốn đạo nhưng chẳng ngờ không tham ngộ thấu áo nghĩa đại đạo này. Chỉ hái được lá trà ba đạo.

Có người lớn tiếng khen:

– Xích Tê học đệ vậy là giỏi lắm rồi, không uổng là cao thủ số hai của Thánh Viện chúng ta!

Hai người đạp không tiến tới, muôn vàn khí tượng khiến đám người đón chào.

Thấy hai người đạp không đến, học sinh reo lên:

– Thiểu Hoàng và Thần Tử đến!

Học sinh khiêm tốn nói:

– Thần Tử nói đùa, so với Thần Tử thì tiểu đệ xấu hổ không bằng.

Hai người đạp không đến là Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Tư Tông Thần Tử, bọn họ tới khiến các học sinh nghênh đón, ai kêu họ là lãnh tụ của Thánh Viện, Bách Đường làm chi.

Tư Tông Thần Tử nhìn cây trà cổ như tháp mây, cảm thán rằng:

– Đại Đạo trà, nếu có thể hái pha được một bình trà thì không còn mong mỏi gì hơn.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười nói:

– Thần Tử làm vậy thì rất xa xỉ, một bình lá trà cần bao nhiêu lá non mới đủ? Đừng nói học sinh chúng ta, dù là lão sư của Thiên Thần học viện cũng không vài người làm được. Sợ là trừ lão viện trưởng và Mặc lão ra hiếm lão sư nào hái đủ một bình trà.

Các học sinh cùng cười:

– Hái một bình trà pha uống thì xa xỉ quá.

Có học sinh nói:

– Đổi lại là ta hái được một miếng lá trà tám đạo thì đã vô cùng thỏa mãn. Có một mảnh lá trà lúc gặp nguy hiểm có thể cứu mạng ta.

– Hái một mảnh lá trà tám đạo đúng là khó khăn.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng cảm thán rằng:

– Nếu là ta cùng lắm bốn đạo.

Tư Tông Thần Tử cười lắc đầu nói:

– Ta không mạnh hơn Thiểu Hoàng huynh bao nhiêu.

Thiên Thần học viện Tam Tử, ba người xuất thân cao quý, chơi khá thân, có ăn ý nhất định. Như Lục Kiếm Thiểu Hoàng là lãnh tụ Bách Đường, Tư Tông Thần Tử là lãnh tụ của Thánh Viện, Túng Thiên thiếu chủ là lãnh tụ Đế Phủ. Ba người ở chung rất tốt, nên bình thường ba học đường ít khi xung đột, vì ba người Lục Kiếm Thiểu Hoàng nể nang nhau.

Đương nhiên hai học đường Thư Phòng, Nhân Tông không nằm trong số đó.

Học sinh tò mò hỏi:

– Trong học viện chúng ta ai có thể hái lá trà tám đạo được?

Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử nhìn nhau.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười khổ nói:

– Có lẽ trong học sinh chúng ta không ai hái được lá trà tám đạo. Nếu nói về người trẻ tuổi thì cá nhân ta cho rằng Thiên Tuyền lão sư, Khải Hàng lão sư có thực lực này. Lão sư thế hệ trước thì không biết.

Học sinh gật gù phụ họa:

– Nói đúng, lão sư trẻ tuổi chỉ có Thiên Tuyền lão sư, Khải Hàng lão sư là mạnh nhất, thiên phú thuộc đỉnh cao nhất, không ai so bằng.

Có một học sinh Thánh Viện nhỏ giọng nói:

– Nghe nói gần đây có lão sư vào Thư Phòng, tên là Lý Thất Dạ. Nghe học sinh khác nói Lý Thất Dạ rất trẻ tuổi, còn trẻ vậy đã làm lão sư, không chừng thiên phú tuyệt thế vô song, hắn cũng rất có thể hái được lá trà tám đạo thì sao?

Lục Kiếm Thiểu Hoàng. Tư Tông Thần Tử sầm mặt xuống. Lục Kiếm Thiểu Hoàng có thù với Lý Thất Dạ, điều này quá rõ ràng. Tư Tông Thần Tử cũng ghét Lý Thất Dạ, vì hắn thân thiết với Mai Tố Dao quá, làm lòng gã khó chịu.

Học sinh thân với Tư Tông Thần Tử lập tức lên tiếng hạ thấp Lý Thất Dạ:

– Trẻ tuổi làm lão sư chưa chắc mạnh, chuyện trên đời không nói trước được. Nếu mạnh vậy sẽ không đi Thư Phòng làm lão sư. Nguyên Thư Phòng chỉ có vài ba học sinh như chó mèo. Nhìn Khải Hàng lão sư xem, tuổi tác như vậy đã có thể giảng dạy Thánh Viện, đây mới là thiên tài tuyệt thế thật sự, không ai dám nghi ngờ thực lực của Khải Hàng lão sư.

– Đúng rồi, người bình thường ai muốn đi Thư Phòng làm lão sư?

Học sinh khác phụ họa:

– Đi Thư Phòng làm lão sư tựa như đày ra biên cương, không chừng vì biểu hiện kém quá nên mới bị điều đi Thư Phòng.

– Đúng lắm, Khải Hàng lão sư hái lá trà tám đạo không thành vấn đề.

Có học sinh dời đề tài:

– Nghe nói lúc xưa Nhân Thánh hái được lá trà chín đạo tại đây.

– Đúng vậy!

Nhắc đến Nhân Thánh thì dù là Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử cũng trở nên nghiêm nghị. Dù sao Nhân Thánh là niềm tự hào của nhân tộc ở thời đại này.

Có học sinh phụ họa:

– Khải Hàng lão sư và Nhân Thánh là bạn học cùng giới, đều là học sinh thiên phú cao nhất, có lẽ hai người cách biệt không lớn.

Học sinh tò mò hỏi:

– Thiên tài tuyệt thế vô song như Nhân Thánh mà chỉ có hái lá trà chín đạo, ai hái được mười đạo hay cao hơn nữa là mười một đạo, mười hai đạo đây?

Chương 2959: Túng Thiên thiếu chủ (1)

Tư Tông Thần Tử học thức sâu rộng trầm ngâm nói:

– Về lão sư có lẽ Tiên Đế chưa từng ghi chép hoặc lời đồn, nhưng học sinh Thiên Thần học viện chúng ta từng có một ghi chép là có học sinh một giới nào đó hái lá trà mười đạo.

Câu này hấp dẫn các học sinh hào hứng hỏi:

– Là học sinh nào?

Tư Tông Thần Tử chậm rãi nói:

– Cửu U Cuồng Ngao.

– Cửu U Cuồng Ngao.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng gật gù:

– Thượng Thần mười một đồ đằng, ngang ngửa với phụ thân ta.

– Ta có nghe về ghi chép liên quan Cửu U Cuồng Ngao. Nghe nói Cửu U Cuồng Ngao từng là học sinh cuồng ngạo nhất Thiên Thần học viện. Cũng là một trong học sinh thiên phú cao nhất.

Một học sinh cảm thán rằng:

– Nghe nói hồi Cửu U Cuồng Ngao còn đi học trong Thiên Thần học viện thì không phục lão sư, cho rằng trên đời hiếm ai làm được lão sư của hắn.

Học sinh xuất thân từ đại giáo lên tiếng:

– Đúng rồi. Cửu U Cuồng Ngao là Thượng Thần nổi tiếng trong bách tộc chúng ta, cuồng ngạo không gì sánh được. Sau này nghe người ta nói Cửu U Cuồng Ngao đi khiêu chiến Quy Phàm Cổ Thần, muốn lay động địa vị của Quy Phàm Cổ Thần, nhưng từ đó bặt tin, nghe đâu Cửu U Cuồng Ngao đã chết thảm trong tay Quy Phàm Cổ Thần.

Nhắc tới Quy Phàm Cổ Thần làm mọi người trầm lặng. Dù sao Quy Phàm Cổ Thần quá cường đại, đương thời không có mấy Cổ Thần, Quy Phàm Cổ Thần không chỉ là Cổ Thần còn có huyết thống Nhân Vương, quá nghịch thiên.

Nhắc tới Quy Phàm Cổ Thần làm mọi người lặng im, cuối cùng Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười nói:

– Đã đến rồi vậy chúng ta hái chút Đại Đạo trà về đi, không thì xem như đến một chuyến tay không.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười nói với Tư Tông Thần Tử:

– Thần Tử, tiểu đệ không biết tự lượng sức mình, xin bêu xấu trước.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng không khách sáo, dù sao có rất nhiều Đại Đạo trà, hái được hay không tùy vào bản lĩnh của mọi người.

Tư Tông Thần Tử cười nói:

– Ta sẽ cổ vũ cho Thiểu Hoàng.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng bước ra một bước, nháy mắt lướt đi bước lên sườn núi.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, một đại đạo vắt ngang, mênh mông vô biên, đại đạo tản ra không ai trốn được, Lục Kiếm Thiểu Hoàng bị cuố nvào đại đạo bao la

Phù văn đại đạo như biển nhấn chìm vạn vực, vùi chôn Lục Kiếm Thiểu Hoàng.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng thét dài:

– Mở!

Lục Kiếm Thiểu Hoàng lập tức ra tay tỏa định một phù văn, hái nó.

Bộp!

Lục Kiếm Thiểu Hoàng bay ngợc về.

Sau khi Lục Kiếm Thiểu Hoàng bay ngược về đám học sinh xúm lại hỏi:

– Hái được bao nhiêu?

– Hái được vài miếng lá.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng xòe tay ra, năm lá non màu hoàng kim nằm trong lòng bàn tay gã. Mỗi miếng lá có bốn pháp tắc đại đạo mỏng như tơ quấn quanh.

Tư Tông Thần Tử nhìn năm lá non hoàng kim trong tay Lục Kiếm Thiểu Hoàng, cười khen:

– Thiểu Hoàng ghê gớm, ra tay đã hái được năm lá trà bốn đạo.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng lắc đầu cười nói:

– Chỉ là thu hoạch nhỏ, Thần Tử sẽ dễ dàng vượt qua ta.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng nói xong cất năm miếng lá non, dù là gã cũng rất trân trọng Đại Đạo trà này.

Học sinh thiên tài Đế Phủ khen, công nhận thiên phú của Lục Kiếm Thiểu Hoàng:

– Thiểu Hoàng đã giỏi lắm rồi. Mạnh hơn thiên tài Đế Phủ chúng ta.

Thật ra thiên phú như Lục Kiếm Thiểu Hoàng có tư cách vào Đế Phủ, chẳng qua gã tình nguyện ở lại Bách Đường.

Tư Tông Thần Tử cười khẽ:

– Ta cũng bêu xấu.

Tư Tông Thần Tử bước ra một bước vào sườn núi.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, đại đạo vắt ngang, Tư Tông Thần Tử cũng bị cuốn vào đại đạo.

Lát sau.

Bốp!

Tư Tông Thần Tử bay ngược về.

Thấy Tư Tông Thần Tử bay ngợc ra, học sinh vây quanh gã.

– Hái được mấy lá?

Thiên phú như Tư Tông Thần Tử chắc chắn hái được Đại Đạo trà, nhưng chưa biết là bao nhiêu.

Tư Tông Thần Tử xòe tay ra:

– Xấu hổ thật, ít hơn Thiểu Hoàng hai mảnh.

Ba miếng lá non hoàng kim nằm trong lòng bàn tay Tư Tông Thần Tử, mỗi miếng lá non có năm pháp tắc quanh quẩn.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười nói:

– Thần Tử khiêm tốn quá, của Thần Tử là lá trà năm đạo còn ta chỉ có bốn đạo, chênh lệch không thể đo bằng con số. Thần Tử thắng ta một bậc.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng thẳng thắn thừa nhận.

Dù sao Tam Tử Thiên Thần thư viện luôn chơi thân, bọn họ sớm biết thực lực của nhau. Trong ba người nếu bàn về thực lực thì Túng Thiên thiếu chủ mạnh nhất, Tư Tông Thần Tử thứ hai, Lục Kiếm Thiểu Hoàng chót nhất.

Tư Tông Thần Tử cất đi lá non, cười nói:

– Ta chỉ may mắn, không mạnh hơn Thiểu Hoàng bao nhiêu.

Tư Tông Thần Tử mới dứt lời thì một thanh âm sang sảng vang lên:

– Hai vị huynh đệ thật có nhã hứng, ở đây so tài với nhau.

Chỉ thấy một người đạp không đến, người đó đi có mây theo cùn, muôn vàn khí tượng. Áo rộng có thể che thiên địa, tế van pháp, cử chỉ có thể nuốt trời ăn trăng, giương mắt thì thần uy khiếp người. Một Thượng Thần pháp tắc lơ lửng quanh thân người đó, uy Thượng Thần tràn ngập toaàn thân, khiến người nhìn kính sợ.

Thấy người đó đạp không đến, Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử mừng rỡ bước lên phía trước đón chào.

– Túng Thiên huynh đến!

Các học sinh tiến lên cao, cung kính nói:

– Cung nghênh Hạ thiếu chủ xuất quan.

Các học sinh có mặt tỏ thái độ cung kính hơn lúc gặp Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử. Dù là học sinh thiên tài Đế Phủ cũng hết sức cung kính.

Với Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử có lẽ học sinh thiên tài Đế Phủ còn ba phần muốn tranh hùng, nhưng với người trước mắt thì bọn họ cực kỳ khâm phục, biết mình thua xa đối phương.

Người đó cười nói với Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng:

– Hai vị huynh đệ, lâu không gặp.

Tư Tông Thần Tử cười nói:

– Không ngờ Túng Thiên huynh xuất hiện nhanh vậy, đáng vui đáng mừng.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng vui vẻ nói:

– Mấy ngày nay không được nghe Túng Thiên huynh giảng bài khiến người ăn cơm không ngon, rất là hoài niệm.

Thiếu niên trước mắt là Túng Thiên thiếu chủ đứng đầu Tam Tử Thiên Thần học viện, cũng là truyền nhân của Túng Thiên giáo, người thừa kế truyền thừa năm Tiên Vương. Thiên phú của Túng Thiên thiếu chủ Vương Huyền Cực cực kỳ kinh người, tuổi còn trẻ đã thanh âm Thượng Thần có một đồ đằng.

Bởi vậy Túng Thiên thiếu chủ được Cổ Khải Hàng xem trọng, đôi khi gã sẽ giảng bài cho học sinh Bách Đường thay Cổ Khải Hàng. Túng Thiên thiếu chủ không phụ ủy thác của Cổ Khải Hàng, gã giảng cực kỳ huyền diệu, học sinh Bách Đường khen ngợi hết lời.

Cổ Khải Hàng là ai? Gã không chỉ là lão sư của Thiên Thần học viện còn cùng giới với Nhân Thánh, hai người là học sinh thiên phú cao nhất lúc ở Thiên Thần học viện.

Năm xưa Cổ Khải Hàng được người xưng là Thiếu Niên Vương, điều đáng tiếc duy nhất là gã đi con đường phong thần, tuổi trẻ đã có sáu đồ đằng, được người gọi là có cơ hội trở thành Cổ Thần cao nhất trong thời đại này.

Túng Thiên thiếu chủ là học sinh trong Thiên Thần học viện mà đã là Thượng Thần một đồ đằng, thành tựu này khiến học sinh khác không thể sánh bằng, hèn gì học sinh Thiên Thần học viện dù là Bách Đường hoặc Thánh Viện, thậm chí Đế Phủ đều tâm phục khẩu phục.

Chương 2960: Túng Thiên thiếu chủ (2)

Tư Tông Thần Tử cười mời:

– Túng Thiên huynh đến vừa lúc, Túng Thiên huynh cũng bộc lộ tài năng cho mọi người mở rộng tầm mắt đi.

Có học sinh chộp ngay cơ hội nịnh:

– Đúng rồi, xin thiếu chủ ra tay cho kẻ trần tục chúng ta được mở rộng tầm mắt. Thiếu chủ mà ra tay chắc lấy được lá trà mười đạo ngay.

Túng Thiên thiếu chủ không chỉ có đạo hạnh cường đại, thiên phú siêu đẳng mà còn xuất thân vô cùng cao quý. Làm truyền nhân Túng Thiên giáo, Túng Thiên thiếu chủ chấp chưởng Túng Thiên giáo là chuyện sớm hay muộn. Nếu tương lai lôi kéo quan hệ tốt với chưởng môn đại giáo một môn năm Tiên Vương thì cả đời người kia sẽ được lợi ích lớn vô cùng.

– Đây là nâng ta lên cho té đau.

Túng Thiên thiếu chủ lắc đầu, cười nói:

– Ta chỉ là người bình thường, ta dốc hết sức cùng lắm hái được lá trà tám đạo.

Học sinh cười nói:

– Làm gì có, hái được lá trà tám đạo thì đã siêu khủng rồi, đó là độ cao cả đời chúng ta không thể với tới.

Tư Tông Thần Tử cười nói:

– Túng Thiên huynh là bạn học thiên phú cao nhất của Thiên Thần học viện chúng ta, nếu Túng Thiên huynh chỉ hái được lá trà tám đạo thì những người khác khó mà vượt qua.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng hùa theo:

– Đúng rồi, Túng Thiên huynh ra tay đi, cho chúng ta được kiến thức.

Túng Thiên thiếu chủ cười to bảo:

– Nếu vậy thì ta đành bêu xấu, xin các vị đừng chê cười.

Túng Thiên thiếu chủ bước ra một bước.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, khi Túng Thiên thiếu chủ bước ra một bước vào sườn núi thì đại đạo vắt ngang. Cường đại như Túng Thiên thiếu chủ cũng không thể trốn thoát đại thế này, nháy mắt bị đại đạo cuốn vào trong đó, bị nhấn chìm trong phù văn vô tận.

Bộp!

Túng Thiên thiếu chủ bị hất ngược về.

Tất cả học sinh vội xúm lại:

– Thiếu chủ hái được mấy mảnh?

Túng Thiên thiếu chủ xòe tay ra:

– Phụ kỳ vọng của mọi người rồi, chỉ miễn cưỡng hái được bốn mảnh.

Bốn mảnh lá non nằm trong lòng bàn tay Túng Thiên thiếu chủ, hoàng kim đậm hơn lá non của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử nhiều, mỗi mảnh có tám pháp tắc mỏng như tơ quấn quanh.

Học sinh tập thể tán thán, vô cùng khâm pơhục:

– Lá trà tám đạo, thiếu chủ không phụ sự trông mong của học sinh chúng ta, phục ơi là phục.

Mọi người không hoàn toàn nịnh hót Túng Thiên thiếu chủ, Lục Kiếm Thiểu Hoàng mà chỉ hái được lá trà bốn đạo, Nhân Thánh kinh diễm nhất thời đại này cũng chỉ hái được lá trà chín đạo. Cửu U Cuồng Ngao trong truyền thuyết ngông cuồng kiêu ngạo nhất Thiên Thần học viện cũng chỉ hái được lá trà mười đạo.

Có thể nói Túng Thiên thiếu chủ biểu hiện đã cực kỳ kinh diễm, lấn át mọi người.

Học sinh lớn tiếng khen:

– Đừng nói trong học sinh, e rằng trong lão sư hiếm ai có thể so sánh với thiếu chủ. Không nói lão sư thế hệ trước, lão sư trẻ tuổi chỉ có chỉ Khải Hàng lão sư và Thiên Tuyền lão sư là bằng được thiếu chủ.

Lập tức có người nhiệt tình nịnh Túng Thiên thiếu chủ:

– Đúng rồi, theo ta thấy lão sư trẻ tuổi giống như lão sư bạo lực của Thư Phòng cũng thua thiếu chủ.

Mắt Túng Thiên thiếu chủ lạnh băng toát ra khí thế phi phàm:

– Lão sư bạo lực…

Mọi người đều biết Diệp Diệu Tuyết là quận cháu của Túng Thiên giáo, được Túng Thiên giáo yêu thương, Túng Thiên thiếu chủ cưng chiều nàng. Diệp Diệu Tuyết bị Lý Thất Dạ đánh nằm trên giường, Túng Thiên thiếu chủ khó thể cho qua.

Nhắc dến lão sư làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử hơi e ngại, nhưng Túng Thiên thiếu chủ thì không sợ lão sư như Lý Thất Dạ. Túng Thiên thiếu chủ làm truyền nhân của Túng Thiên giáo nên có địa vị cao.

Dù Túng Thiên thiếu chủ vứt bỏ thân phận truyền nhân Túng Thiên giáo thì vẫn có đại vị rất cao trong Thiên Thần học viện. Túng Thiên thiếu chủ không chỉ được một lão sư như Thiếu Niên Vương Cổ Khải Hàng xem trọng, một sô lão sư của Thiên Thần học viện cũng coi trọng gã. Vài lão sư đề nghị Túng Thiên thiếu chủ tốt nghiệp hãy ở lại Thiên Thần học viện nhâm giáo vài năm.

Túng Thiên thiếu chủ có địa vị siêu cao trong Thiên Thần học viện, gã tự tin đối địch lão sư như Lý Thất Dạ.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng ám chỉ:

– Vị lão sư này hiện đang rất nổi.

Trong đám người chỉ có Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Lý Thất Dạ là có xích mích.

– Lão sư bạo lực.

Túng Thiên thiếu chủ hừ lạnh một tiếng:

– Làm thầy của người mà dùng bạo lực thì không có tư cách làm thầy.

Tư Tông Thần Tử vội nhắc nhở:

– Suỵt, Túng Thiên huynh nói chuyện cẩn thận, hắn dù sao làlão sư của học viện.

Ánh mắt Túng Thiên thiếu chủ sắc bén như kiếm, khí thế khiếp người làm người ta kính sợ.

Túng Thiên thiếu chủ lạnh lùng nói:

– Lão sư thì sao? Dù là lão sư cũng không thể thích làm gì thì làm trong học viện. Hừ, khi cần thiết ta phải tố cáo với Khải Hàng lão sư và các vị lão sư, trong học viện ao có thể để ai đó phá hoại không khí.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng nghe thế liền khen:

– Kế này của Túng Thiên huynh hay.

Mọi người đều biết Túng Thiên thiếu chủ được Thiếu Niên Vương Cổ Khải Hàng xem trọng, gã có Cổ Khải Hàng làm chỗ dựa trong Thiên Thần học viện, chiếm ưu thế học sinh khác không có.

Như Tư Tông Thần Tử cũng muốn tố cáo Lý Thất Dạ, tuy nhiên bàn về sức ảnh hưởng thì bằng vào lão tổ Tư Thần tông chưa được. Lão tổ Tư Thần tông bọn họ sao có thể buộc tội được lão sư của Thiên Thần học viện, nếu muốn buộc tội thành công thì cần có Tiên Vương ra mặt. Nhưng dù Tư Tông Thần Tử là truyền nhân của tông môn chưa chắc xin được Tiên Vương đứng ra.

Túng Thiên thiếu chủ nói câu đó cho Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử nhìn thấy con đường hoàn toàn mới. Nếu từ nội bộ Thiên Thần học viện tố cáo Lý Thất Dạ không chừng sẽ cho hắn chịu khổ, dù sao Thiếu Niên Vương Cổ Khải Hàng có địa vị cực kỳ quan trọng trong Thiên Thần học viện.

Tư Tông Thần Tử xúi giục Túng Thiên thiếu chủ:

– Hừ! Họ Lý quá kiêu ngạo, nói chuyện không hợp liền đánh Diệp quận chúa bị thương nặng, phải cho hắn biết tay.

Tam Tử Thiên Thần học viện đứng chung một chiến tuyến thì sẽ có lực lượng đầy uy hiếp trong Thiên Thần học viện.

Ánh mắt Túng Thiên thiếu chủ sắc bén lạnh lùng nói:

– Ta rất muốn gặp hắn xem thử.

Một thanh âm lời biếng vang lên:

– Hình như ta nghe có người nói đến ta?

Mọi người nhìn qua. Lý Thất Dạ chậm rãi đi tới, Mai Tố Dao, Lưu Kim Thắng đi theo bên cạnh hắn. Lý Thất Dạ đi rất chậm, cực kỳ tự nhiên, mỗi bước có tiết tấu khó tả.

Thấy Lý Thất Dạ đến, học sinh hét to một tiếng:

Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Lão sư đến!

Mọi người đều biết biệt danh của Lý Thất Dạ là lão sư bạo lực, đặc biệt khi biết Diệp Diệu Tuyết bị đánh tàn phế nằm trên giường thì nhiều học sinh thầm run, không dám chọc vào vị lão sư này.

Thấy Lý Thất Dạ, nét mặt Tư Tông Thần Tử. Lục Kiếm Thiểu Hoàng sa sầm. Bọn họ không chọc vào Lý Thất Dạ có thân phận lão sư được, nhưng trong lòng vẫn bực tức, miễn có cơ hội thì bọn họ sẽ trả thù hắn.

Lý Thất Dạ đi tới, quét mắt các học sinh, nhàn nhã nói:

– Mọi người đều có mặt, hình như ta vừa nghe có người nhắc ta? Các ngươi đang bàn bạc làm sao đánh ta bầm dập? Dạo này ta hơi ngứa người, nếu ai muốn đánh ta thì vô cùng hoan nghênh.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ