Đế Bá Audio Podcast
Tập 591 [Chương 2951 đến Chương 2955]
❮ sautiếp ❯Chương 2951: Khiêu khích (1)
Nữ nhân trước mắt tên Diệp Diệu Tuyết, là quận chúa của Túng Thiên giáo, nổi tiếng lừng lẫy. Trong Thiên Thần học viện biết bao nhiêu học sinh vui vẻ ôm chân Diệp Diệu Tuyết.
Túng Thiên giáo là môn phái truyền thừa nổi tiếng như cồn trong Kiêu Hoành Châu, một môn năm Tiên Vương. Có thể nói trừ Cổ Phủ, Kỳ Trúc Sơn ra không môn phái nào mạnh hơn Túng Thiên giáo trong Kiêu Hoành Châu.
Diệp Diệu Tuyết được Túng Thiên thiếu chủ truyền nhân của Túng Thiên giáo yêu thương, được các lão tổ cưng chiều.
Nên Diệp Xảo Hương từng làm tỳ nữ của nàng mới kiêu căng bá đạo như vậy, vì có Diệp Diệu Tuyết làm chỗ dựa.
Lần này Diệp Xảo Hương bị Lý Thất Dạ tát tai liền chạy đi khóc lóc với Diệp Diệu Tuyết. Diệp Xảo Hương không còn hầu hạ cho Diệp Diệu Tuyết nữa nhưng vẫn là tỳ nữ của nàng, mọi người trong Thiên Thần học viện đều biết. Tục ngữ có câu: đánh chó phải nhìn mặt chủ nhân. Lý Thất Dạ tát Diệp Xảo Hương trước mắt bao người tương đương với đánh mặt Diệp Diệu Tuyết, nên nàng mới tìm hắn tính sổ.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Cúi đầu nhận sai?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nói đúng hơn là các ngươi bây giờ cúi đầu nhận sai với ta còn kịp. Chỉ cần các ngươi cúi đầu sám hối thì ta người lớn rộng lượng không so đo với các ngươi, nếu không thì khó nói.
Lý Thất Dạ thốt lời không chỉ làm Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng biến sắc mặt, học sinh Thánh Viện, Bách Đường đi theo bọn họ kéo đến cũng biểu tình cực kỳ khó xem. Trừng Lý Thất Dạ.
Có học sinh xúi Diệp Diệu Tuyết:
– Quận chúa, tiểu bối này quá cuồng, nên dạy cho hắn bài học.
Địa vị của Diệp Diệu Tuyết vốn rất cao, Túng Thiên thiếu chủ sư huynh của nàng là học sinh Đế Phủ, sư huynh muội bị người người trong Thiên Thần học viện e ngại, ai cũng phải nể mặt ba phần, nhiều học sinh muốn ôm chân bọn họ.
Trong Thiên Thần học viện có mấy người dám quang minh chính đại đối địch với sư huynh muội Diệp Diệu Tuyết? Bây giờ Lý Thất Dạ một mình mà kiêu ngạo đối đầu với Diệp Diệu Tuyết, nhiều người mong nàng giết hắn, bọn họ sẽ giúp một tay, qua đó nịnh bợ nàng.
Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!
Điều duy nhất khiến các học sinh e dè là giết một học sinh trong Thiên Thần học viện là chuyện cực kỳ nặng, bọn họ chỉ muốn dạy Lý Thất Dạ bài học trước mắt bao người, lập uy đã, về sau tìm cơ hội dụ hắn vào góc tối giết chết, khi đó không ai biết.
Ánh mắt Diệp Diệu Tuyết sắc bén lộ ra sát khí đáng sợ:
– Thứ không biết sôgsn chết, hôm nay dù không giết ngươi cũng phải đánh gãy tay chân ngươi!
– Vị bạn học này khiến ta khó xử quá.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng chậm rãi nói:
– Cách làm của ngươi gợi lên sóng gió, phá hoại quan hệ tốt đẹp giữa Bách Đường chúng ta và Thánh Viện, đẩy hàng vạn bạn học Bách Đường vào thế không tốt. Nếu cần thiết thì ta không thể ngồi xem, dù sao Bách Đường chúng ta có quy định của mình.
Lý Thất Dạ không nể mặt gã làm sát ý trong lòng Lục Kiếm Thiểu Hoàng dâng cao, gã vốn gai mắt hắn, giờ hắn không biết tiến lùi thì gã giết gà dọa khỉ luôn. Cho học sinh Bách Đường biết địa vị của gã trong Bách Đường không cho phép ai khiêu kchíh.
Với lời Lục Kiếm Thiểu Hoàng nói, Lý Thất Dạ cười nhàn nhã:
– Vậy sao? Ta thật muốn xem quy tắc của Bách Đường là thế nào.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng biến sắc mặt nói:
– Ngươi…!
Mẳt Lục Kiếm Thiểu Hoàng bắn ra sát khí đáng sợ, Lý Thất Dạ nhiều lần khiêu khích gã, đây là đang chống đối địa vị lãnh tụ của gã trong Bách Đường.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng giận dữ bật cười:
– Tốt, tốt, tốt, Bách Đường chúng ta thật là nhân tài lớp lớp, thế hệ sau mạnh hơn trước!
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười nói với Lục Kiếm Thiểu Hoàng:
– Diệp quận chúa, việc này không cần quận cháu ra tay, hôm nay ta sẽ quét sạch Bách Đường trả lại sự bình yên.
– Cũng tốt.
Diệp Diệu Tuyết chậm rãi nói:
– Thiểu Hoàng là lãnh tụ của Bách Đường, ta tin tưởng Thiểu Hoàng sẽ cho đệ tử Túng Thiên giáo ta một lẽ công bằng.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng bước ra, đứng khoanh tay thoáng chốc
– Tiểu tử, ta không ăn hiếp ngươi, ra tay đi, ta tay không đỡ ba chiêu của ngươi.
Học sinh Bách Đường hét to cổ vũ Lục Kiếm Thiểu Hoàng, nịnh nọt nói:
– Thiểu Hoàng cần gì ba chiêu, hai chiêu là có thể đánh gục hắn rồi!
Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Lý Thất Dạ sắp đánh nhau thì một học sinh chạy tới, vẻ mặt cực kỳ lo âu:
– Thiểu Hoàng, Thiểu Hoàng, chờ đã!
Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhìn học sinh chạy đến, nhíu mày hỏi:
– Có chuyện gì?
Học sinh chạy tới nói nhỏ vào tai Lục Kiếm Thiểu Hoàng, mắt học sinh liếc Lý Thất Dạ, biểu tình cực kỳ sợ hãi.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng nghe học sinh nói nhỏ xong biến sắc mặt, đứng ngây người tại chỗ, sắc mặt quái dị nhìn Lý Thất Dạ.
Diệp Diệu Tuyết thấy Lục Kiếm Thiểu Hoàng đứng yên tại chỗ không đánh, nhíu mày hỏi:
– Thiểu Hoàng, sao vậy?
Mặt Lục Kiếm Thiểu Hoàng lúc đỏ lúc xanh, biểu tình hết sức khó xử. Lúc này Lục Kiếm Thiểu Hoàng tiến lùi khó khăn, gã không biết nên làm sao.
Lý Thất Dạ nhìn Lục Kiếm Thiểu Hoàng khó xử, chậm rãi nói:
– Quy định của Bách Đường đâu?
Biểu tình của Lục Kiếm Thiểu Hoàng cực kỳ lúng túng, như nuốt phải ruồi, nuốt xuống không được, mà nhả ra cũng không thể.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười gượng:
– Khụ!
Lục Kiếm Thiểu Hoàng lúng túng nói:
– Cái đó, vị… Vị Lý công tử này, Lý công tử, không, Lý lão sư thì ra là lão sư Thư Phòng, hiểu lầm, có chút hiểu lầm.
Từ lúc Lý Thất Dạ và Diệu Thiền đi chung là Lục Kiếm Thiểu Hoàng đã muốn tìm hiểu lai lịch của tên học sinh Bách Đường này, nên gã phái người đi hỏi thăm. Không ngờ nghe xong mới biết Lý Thất Dạ không phải học sinh mà là lão sư Thư Phòng.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng thốt lời, các học sinh gục mặt xuống. Học sinh khác sợ hãi liên tục thụt lùi, học sinh đi theo Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Diệp Diệu Tuyết quay mặt đi như sợ bị Lý Thất Dạ nhớ kỹ.
Các học sinh sợ hãi tim đập chân run, muốn xoay người chạy trốn. Nhưng Lý Thất Dạ chưa mở miệng, mọi người không dám chạy, dù sao đây là lão sư của Thiên Thần thư viện.
Nên biết lão sư Thiên Thần thư viện toàn là tồn tại không tầm thường. Lão sư kém cỏi nhất cũng có thực lực mạnh mẽ, không thì làm sao trở thành lão sư của Thiên Thần thư viện được?
Trong Thiên Thần thư viện, trong học sinh ngươi có thể gây sóng gió. Chẳng sao, dù gì là ân oán giữa học sinh, các học sinh ma sát. Thiên Thần học viện mặc nhận loại ma sát này, vì có cạnh tranh, ma sát mới có tiến bộ. Học sinh nào cũng phải trải qua mưa giớ, trui rèn.
Chương 2952: Khiêu khích (2)
Lão sư thì khác, trong Thiên Thần học viện mà muốn khiêu khích lão sư không chỉ có thực lực cường đại không gì sánh bằng, quan trọng hơn nếu khiêu khích lão sư của Thiên Thần thư viện sẽ chịu hậu quả cực kỳ nặng nề. Trừ phi ngươi có thể một mình đánh bại tất cả lão sư, không thì nhẹ trục xuất học viện, nặng thì bị trực tiếp trấn áp.
Dù sao Thiên Thần học viện có vô số học sinh thiên tài, học sinh xuất thân cao quý, lai lịch khủng khiếp đếm không hết. Biết bao truyền nhân đế thống tiên môn đi học trong Thiên Thần học viện.
Nếu Thiên Thần học viện không có quyền uy tuyệt đối, dễ dàng khiêu khích được, ai cũng có thể thách thức uy quyền của Thiên Thần học viện thì Thiên Thần học viện đã không sừng sững đến hiện tại.
Vì vậy ngươi muốn làm lãnh tụ trong Thiên Thần học viện cũng được, quét ngang tất cả học sinh đều không sao, ngươi gặp học sinh là muốn đánh một trận thì tùy, ngươi có thể luận bàn với lão sư trong học viện.
Nhưng nếu ngươi muốn khiêu khích lão sư, muốn dựa vào thế lực sau lưng chèn ép lão sư của Thiên Thần học viện thì tuyệt đối không được.
Hiện tại đám học sinh Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng vây quanh Lý Thất Dạ, vây đánh lão sư của Thiên Thần học viện, gây họa lớn rồi.
Đây là chuyện lớn hơn trời, Lý Thất Dạ khỏi cần nhúc nhích tay, báo cho học viện một tiếng thì chuyện này vừa lớn vừa nhỏ. Nói nhỏ là luận bàn giữa học sinh, nói lớn là ý đồ quấy rối, vây đánh lão sư.
Nếu bị xác lập tội danh vây đánh lão sư, cho dù Thiên Thần học viện không trấn áp bọn họ mà đá ra khỏi học viện cũng là chuyện lớn.
Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng còn đỡ, dù sao bối cảnh hai người thâm sâu, có bị đá ra Thiên Thần học viện vẫn làm chuyện khác được. Học sinh thì khác, không có bối cảnh cứng như Diệp Diệu Tuyết và Lục Kiếm Thiểu Hoàng, bọn họ bị đuổi khỏi Thiên Thần học viện không chỉ địa vị trong môn phái rớt xuống ngàn trương, sau này khó sống trong Kiêu Hoành Châu.
Dù sao cương quốc, tông môn phái bọn họ đến Thiên Thần học viện đọc sách trừ việc tu hành có tiến bộ ra còn cần Thiên Thần học viện mạ vàng, mở rộng nhân mạch. Hiện tại nếu bị Thiên Thần học viện đá ra học viện, cho dù Thiên Thần học viện không xử phạt bọn họ, sau khi họ trở lại sẽ bị tông môn của mình xử.
Vì thế trong phút chốc đám học sinh theo Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến vây công Lý Thất Dạ đều sợ nhũn chân, mặt trắng bệch, không dám nhìn thẳng vào hắn. Bọn họ cúi gằm mặt xuống, sợ bị Lý Thất Dạ nhận ra.
– Lão sư…
Lý Thất Dạ nhìn đám học sinh sợ mặt không chút máu, hắn lười chú ý:
– Ai còn lời gì muốn nói không?
Các học sinh vừa rồi còn hùa theo Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng đều cúi đầu, không dám nhìn tới Lý Thất Dạ. Bọn họ nào dám nói gì nữa, giờ bọn họ chỉ thầm mong Lý Thất Dạ đừng nhớ mặt bọn họ, không biết họ, lỡ bị phạt thì bọn họ tiêu đời.
Mặt Lục Kiếm Thiểu Hoàng lúc xanh lúc đỏ, lúc này gã không cứng cổ được, nếu còn bướng là tương đương đánh vớ Lý Thất Dạ tới cùng, khiêu chiến lão sư Thiên Thần học viện cần có quyết đoán lớn, nguyên Thiên Thần học viện e rằng không ai dám làm.
Lý Thất Dạ nhìn thẳng Diệp Diệu Tuyết biểu tình căm giận bất bình:
– Còn lời gì muốn nói không?
Diệp Diệu Tuyết không nuốt trôi cơn tức được nhưng cũng không dám nói thẳng khiêu chiến Lý Thất Dạ, đánh nói lòng vòng:
– Dù… Dù ngươi là lão sư cũng không thể hở chút đánh học sinh, đây là trái với sư đức!
Huống chi trước mắt bao người, nếu Diệp Diệu Tuyết co vòi thì thiên chi kiêu nữ như nàng khó thể bình tĩnh.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhàn nhã nói:
– Con người ta chưa bao giờ có sư đức.
Diệp Diệu Tuyết nghẹn lời:
– Ngươi…!
Lý Thất Dạ không đánh trả bằng đạo lý như Diệp Diệu Tuyết nghĩ, vì lão sư bị chụp cái mũ sư đức sẽ phải hành động cẩn thận hơn. Lý Thất Dạ không thèm quan tâm. Hắn nói thẳng mình không có sư đức, nên Diệp Diệu Tuyết nghẹn lời.
– Ta… ta… Muốn khiếu nại ngươi lên học viện!
Diệp Diệu Tuyết hét to:
– Làm lão sư mà tùy ý ngược đãi học sinh, khi nhục các học sinh chúng ta, tàn hại nữ đệ tử Túng Thiên giáo! Túng Thiên giáo ta… ta… ta sẽ khiếu nại học viện, khiếu nại ngươi trái với sư đức!
Không biết Diệp Diệu Tuyết lấy đâu ra can đảm chống đối Lý Thất Dạ, nàng là nữ nhi của một vị lão tổ Túng Thiên giáo. Vị thân vương này có vị trí cực kỳ quan trọng trong Túng Thiên giáo, nên Diệp Diệu Tuyết làm vãn bối có địa vị cao trong Túng Thiên giáo.
Ngày thường Diệp Diệu Tuyết rất được cưng chiều, đi tới đâu cũng được đãi ngộ như công chúa. Dù trong Thiên Thần học viện cũng không ai làm phật lòng Diệp Diệu Tuyết, bình thường nàng cao cao tại thượng trong mắt không người, chưa từng sợ ai. Bây giờ bị lão sư vô danh đè đầu làm nàng không ngẩng đầu lên được, Diệp Diệu Tuyết không thể nhịn.
Diệp Diệu Tuyết không ngốc. Bằng vào danh tiếng của nàng không hù được ai nên dọn ra Túng Thiên giáo. Dù sao Túng Thiên giáo bọn họ là truyền thừa một môn năm Tiên Vương, phụ thân của nàng là lão tổ cường đại không gì sánh bằng, thực lực và địa vị như vậy dù gì cũng nên ảnh hưởng Thiên Thần thư viện một chút.
– Khiếu nại ta?
Lý Thất Dạ cười cười:
– Không sao, đã muốn khiếu nại vậy ta cho ngươi kiến thức cái gì gọi là không có sư đức. Ra tay đi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội ra tay.
Diệp Diệu Tuyết biến sắc mặt, lùi lại một bước:
– Ngươi…!
Ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh băng, uy nghiêm không thể cãi lại, khiến người lạnh lẽo tay chân:
– Ra tay!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Diệp Diệu Tuyết không còn lựa chọn nào khác, tất cả huyết khí bùng nổ.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một thanh Tiên Vương chi binh lơ lửng trên đầu Tiên Vương chi binh.
Diệp Diệu Tuyết chỉ là quận chúa, nàng có được Tiên Vương chi binh đủ thấy Túng Thiên giáo cưng chiều nàng cỡ nào.
Thấy Tiên Vương chi binh, nhiều học sinh tim đập nhanh:
– Tiên Vương chi binh.
Tập thể thụt lùi, mọi người đều biết uy lực của Tiên Vương chi binh.
– Ta… ta không sợ ngươi, Túng Thiên giáo ta có năm Tiên Vương!
Cầm Tiên Vương chi binh trong tay, Diệp Diệu Tuyết nổi lên can đảm quát:
– Lão sư Thiên Thần thư viện có gì ghê gớm!
Lý Thất Dạ không giận, cười nói:
– Lão sư Thiên Thần học viện không có gì ghê gớm, nhưng bạo đánh ngươi cũng không có gì lạ.
Lúc này Diệp Diệu Tuyết không còn sự lựa chọn, đã nói lời hăm dọa rồi thì nàng phải cứng cổ đến cùng, không thể cho mình một giây nào chịu thua.
– Giết!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai. Tiên Vương chi binh oanh giết xuống. Bát phương tan vỡ, trấn áp thần linh, một pháp tắc như thác nước đổ xuống, mỗi sợi pháp tắc Tiên Vương có thể nghiền áp bất cứ thần linh nào.
Trong Thiên Thần học viện có nhiều thiên tài nhưng toàn là người trẻ tuổi, là học sinh nên đạo hạnh chưa tới trình độ có thể đối kháng uy lực của Tiên Vương. Khi thấy Tiên Vương chi binh giáng xuống thì đa số học sinh sợ hãi nhũn chân, hét to:
– Tiên Vương chi binh!
Chương 2953: Bạo đánh
Đối diện Tiên Vương chi binh oanh giết, hắn không thèm nhướng mí mắt lên, cười cười vươn tay chộp Tiên Vương chi binh:
– Tài mọn!
Thấy Lý Thất Dạ tay không chộp Tiên Vương chi binh, các học sinh ngây người:
– Điên rồi!
Ai dám tay không đỡ Tiên Vương chi binh? Đây là cách làm của đồ khùng, rất điên cuồng, cái này là tự tìm đường chết.
Bùm!
Khi mọi người cho rằng Tiên Vương chi binh nghiền áp sẽ băm nát tay Lý Thất Dạ thì bàn tay hắn vững vàng đỡ Tiên Vương chi binh. Bàn tay to đè xuống, Tiên Vương chi binh không thể nhúc nhích, pháp tắc Tiên Vương rít gào nhưng không đối kháng lại được.
Thấy tay Lý Thất Dạ chộp Tiên Vương chi binh, tất cả học sinh trợn mắt há hốc mồm.
Có học sinh hét to một tiếng:
– Không thể nào!
Tay không đỡ Tiên Vương chi binh, thực lực nghịch thiên biết bao.
Tất cả học sinh bị cảnh tượng trước mắt làm rung động.
Bùm!
Lý Thất Dạ vỗ chưởng vào người Diệp Diệu Tuyết, xuyên qua ngực nàng, máu phun tung tóe.
Diệp Diệu Tuyết chưa kịp phản kích thì lại một tiếng bốp, Lý Thất Dạ co chân đá. Tiếng xương gãy răng rắc, chân đạp trúng làm cả người Diệp Diệu Tuyết không biết bị gãy bao nhiêu khúc xương.
Cuối cùng Diệp Diệu Tuyết té cái bịch xuống đất, máu tươi đầm đìa, máu chảy ra. Diệp Diệu Tuyết vẫn sống nhưng vết thương quá năng khiến nàng khó thể nhúc nhích.
Mùi máu quanh quẩn chóp mũi mọi người, kích thích dây thần kinh.
Tất cả biến đổi quá nhanh, từ khi Lý Thất Dạ ra tay đến kết thúc chỉ trong chớp mắt. Học sinh đạo hạnh cạn không nhìn ra Lý Thất Dạ đã làm như thế nào.
Diệp Diệu Tuyết cầm Tiên Vương chi binh, thực lực của nàng cho dù không phải học sinh đỉnh cao nhất Thiên Thần học viện nhưng cũng thuộc hàng đầu. Dù không bằng Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử, và Túng Thiên thiếu chủ sư huynh của nàng nhưng Diệp Diệu Tuyết mạnh hơn nhiều học sinh, thậm chí học sinh Thánh Viện gấp mấy lần.
Vậy mà chớp mắt bị Lý Thất Dạ một đấm một cước đánh bị thương nặng, nằm yên dưới đất không thể nhúc nhích.
Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, một lúc lâu các học sinh tỉnh táo lại. Nhìn Diệp Diệu Tuyết toàn thân đẫm máu, các học sinh rùng mình.
Đào Đình cũng vậy, Lý Thất Dạ cho nàng ấn tượng luôn là dịu dàng, bình tĩnh, nhưng hiện tại vừa ra tay thì hung mãnh cuồng bạo, chấn nhiếp trứ trái tim của nàng.
Các học sinh có mặt đều trải qua đẫm máu, nếm mùi máu tươi rồi, nhưng lần đầu tiên bọn họ thấy cách làm tàn bạo của Lý Thất Dạ. Một đấm một cước đánh một thiên tài tàn phấn, chuyện này chấn nhiếp hồn người.
Lý Thất Dạ nhìn Tiên Vương chi binh trong tay, ném trả cho Diệp Diệu Tuyết như đang vứt rác.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Binh khí có mạnh mấy cũng chỉ là binh khí.
Lý Thất Dạ liếc qua Diệp Xảo Hương, nàng sợ hãi mặt trắng bệch suýt chân mềm như bún té dưới đất.
– Mang nàng ta trở lại tĩnh dưỡng đàng hoàng.
Lý Thất Dạ dặn dò:
– Nghĩ tình các ngươi còn là học sinh nên hôm nay không lấy mạng nhỏ của các ngươi.
Diệp Xảo Hương sợ bay mất hồn vía, không dám hó hé tiếng nào, nghe Lý Thất Dạ ra lệnh thì như được đại xá vội cùng học sinh khác nâng Diệp Diệu Tuyết dậy lật đật chạy trốn.
Diệp Diệu Tuyết bị Lý Thất Dạ đánh bị thương nặng nhưng hắn đã nương tay, không để lại vết thương vĩnh cửu, nàng nằm dưỡng trên giường một thời gian là bình yên. Huống chi Diệp Diệu Tuyết xuất thân Túng Thiên giáo có thuốc chữa thương quý giá, nàng muốn khỏe lại không khó gì.
Khi Diệp Diệu Tuyết được nâng đi, Lý Thất Dạ nhìn các học sinh, bọn họ bị hắn nhìn thầm run, Lục Kiếm Thiểu Hoàng cũng chột dạ.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng tư nghĩ mình mạnh hơn Diệp Diệu Tuyết rất nhiều, nhưng thấy Lý Thất Dạ ra tay khiến gã hụt hơi. Huống chi Lục Kiếm Thiểu Hoàng mới đắc tội Lý Thất Dạ, lúc này hắn làm khó dễ thì gã khó tránh khỏi một kiếp.
– Con người ta không ngại mọi người khiêu khích ta, mọi người cũng đừng e ngại ta là lão sư. Có cái gì gai mắt ta, hoặc muốn khiêu chiến thì cá nhân ta rất hoan nghênh.
Lý Thất Dạ nhìn tất cả học sinh, cười dịu dàng:
– Mọi người muốn khiêu chiến, ta chẳng những hoan nghênh còn có thưởng. Ai chống đỡ tám chiêu, mười chiêu trong tay ta thì sẽ ban cho ngươi một cơ duyên. Nếu chịu được được ba, năm mươi chiêu thì ta ban cho ngươi một tạo hóa lớn tuyệt thế. Nếu qua được ba trăm, năm trăm chiêu ta sẽ đưa ngươi lên làm Tiên Vương.
Lý Thất Dạ cười rất dịu dàng, vô cùng hiền hòa nói:
– Đương nhiên trả giá mới có thu hoạch, bị ta đánh tàn phế, có lẽ nằm trên giường gì đó thì khó bảo đảm. Trước khi khiêu chiến ta phải chuẩn bị tinh thần, không có đau đớn làm sao đổi được thu hoạch phong phú, mọi người thấy có đúng không?
Đám học sinh ngây người không nói nên lời, bọn họ lần đầu tiên gặp lão sư như vậy. Đây là khích lệ hay khiêu chiến với tất cả học sinh?
Trong Thiên Thần thư viện có lẽ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, làm gì có lão sư khiêu chiến học sinh?
Trong khi mọi người kinh ngạc chỉ có Mai Tố Dao là bình tĩnh, chuyện này nằm trong dự đoán của nàng. Học sinh Thiên Thần học viện không biết mình đối diện tồn tại như thế nào.
Khi cả đám học sinh chưa tỉnh táo lại, Lý Thất Dạ vỗ tay nói:
– Được rồi, mọi người không còn việc gì nữa, quá khứ hãy để nó tán biến, đừng để bụng, giờ ai làm việc nấy đi.
Nghe Lý Thất Dạ ra lệnh, các học sinh như được đại xá đều chạy tứ tán. Lục Kiếm Thiểu Hoàng âm thầm rời đi, gã không dám nói câu hăm dọa gì trước mặt Lý Thất Dạ, gã tạm thời không có thực lực khiêu khích hắn, ít nhất là hiện tại.
Dù trong lòng Lục Kiếm Thiểu Hoàng có nhiều bất mãn với Lý Thất Dạ, thậm chí là thù hận nhưng gã chỉ có thể nhịn, tạm thời không thể khiêu chiến hắn.
Lý Thất Dạ cười cười, mang Đào Đình, Mai Tố Dao rời khỏi đây.
Sau khi Lý Thất Dạ đánh Diệp Diệu Tuyết bị thương gây sóng gió lớn, rất nhiều học sinh đều biết, cho nên Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí, Lưu Kim Thắng chạy tới tìm.
Dạ Hân Tuyết từ xa thấy Lý Thất Dạ liền hét to một tiếng:
– Lão sư!
Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí, Lưu Kim Thắng chạy đến gần.
Nhiều học sinh thấy Lý Thất Dạ ánh mắt liền thayđổi, vì chuyện hắn đánh Diệp Diệu Tuyết bị thương gây ồn ào, có học sinh đặt biệt danh cho hắn là ‘lão sư bạo lực’.
Nghe đồn Lý Thất Dạ hở chút là đánh học sinh thành tàn phế, các học sinh thấy hắn liền run. Hình tượng Lý Thất Dạ ở trong lòng các học sinh là khủng long hung mãnh bá đạo.
Đám người Dạ Hân Tuyết xông tới. Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí ngây người khi thấy Mai Tố Dao. Hai người là học sinh Thiên Thần học viện, đều nghe tiếng Mai Tố Dao, bọn họ không ngờ nàng sẽ đi chung với Lý Thất Dạ.
Chào Lý Thất Dạ xong Dạ Hân Tuyết nhiệt tình chào Mai Tố Dao, mắt đẹp chất chứa ngưỡng mộ:
– Mai Tiên Tử!
Kim Hoàn Thiết Tí nói đỡ cho Dạ Hân Tuyết:
– Mai Tiên Tử, nha đầu này người ủng hộ nhiệt tình của Mai Tiên Tử. Từ ngày đầu tiên nàng vào học viện là đã vô cùng ngưỡng mộ Mai Tiên Tử.
Kim Hoàn Thiết Tí nói làm Dạ Hân Tuyết ngại ngùng, nàng lườm gã, rất xấu hổ:
– Vương đại ca.
Chương 2954: Vườn trà
Mai Tố Dao cười khẽ, phong thái tuyệt thế, nói:
– Muội tử không cần ngưỡng mộ, ta cũng chỉ là người phàm tục. Miễn cố gắng tiến bước, không chừng sau này muội tử sẽ đứng ở đỉnh cao, được chúng sinh ngưỡng mộ muội.
Dạ Hân Tuyết ngây người, nàng không ngờ Mai Tố Dao dễ nói chuyện vậy. Dạ Hân Tuyết cứ tưởng Mai Tố Dao sẽ cao cao tại thượng, hơn nữa lời Mai Tố Dao nói kích thích nỗi lòng của nàng.
– Ta thích nghe lời này của Tó Dao.
Lý Thất Dạ gật đầu, cười nói:
– Đại đạo dài lâu, cố găng lên, đừng quên tấm lòng ban đầu, cứ đi tiếp, có ngày ngươi sẽ bay lên chín tầng mây. Khi đó ngươi không cần ngưỡng mộ người khác, ngươi đã đứng trên đỉnh cao, là chúng sinh ngưỡng mộ ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Dạ Hân Tuyết ngẩn ngơ. Đào Đình nghe xong đăm chiêu. Lưu Kim Thắng lặng im.
– Lão sư và Mai Tiên Tử đều là người đại quyết đoán.
Kim Hoàn Thiết Tí gãi đầu nói:
– Hai người đều trèo lên núi cao, ta thì không có dã tâm lớn muốn lên đỉnh của đỉnh. Ta xem từ xa là được, miễn có thể gầy dựng Vương gia thật tốt là ta đã thỏa mãn rồi.
Kim Hoàn Thiết Tí cười xòa.
Dãy núi trập rùng, lúc này Thiên Thần học viện đã có rất nhiều học sinh đi tới các ngọn núi, mọi người đều chờ đợi vườn trà mở ra.
Đương nhiên các học sinh đang ở dày đồi núi chưa phải vườn trà mà chỉ là lối vào.
Muốn vào vườn trà phải đợi khi Thiên Thần học viện mở ra. Nếu Thiên Thần thư viện không mở vườn trà thì mọi người muốn vào cũng không thể.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ vang lên, trên bầu trời xuất hiện hai hàng rào gỗ.
Két!
Một hàng rào gỗ mở ra, vô số sương khói đổ xuống, chớp mắt núi non trập trùng bị khói bao phủ, tất cả dãy núi biến mất.
Tất cả học sinh nhảy lên, cưỡi mây về gió trông như thần tiên.
Khi tất cả dãy núi bị sương khói che lấp, các học sinh hưng phấn hét to một tiếng:
– Vườn trà mở!
Bọn họ nhảy lên mây mù muốn vào vườn trà.
Rầm!
Trong tiếng nổ, các ngọn núi từ trên trời giáng xuống. Những ngọn núi không cao lớn, có núi trông như một khối đá to.
Một lão nhân xuất hiện trong mây mù, là lão sư của Thiên Thần học viện:
– Các bạn học, chuẩn bị vào vườn trà. Sau khi đi vào có thu hoạch hay không phải dựa vào chính các ngươi, chuyện không thể thì đừng miễn cưỡng.
Ngh lão sư nói, tất cả học sinh hưng phấn:
– Biết rồi!
Bọn họ nhảy lên ngọn núi của mình, trong phút chốc mỗi ngọn núi có học sinh đứng, đa số tốp năm tốp ba hợp tác. Vì vào vườn trà rồi người nhiều sức mạnh lớn, cơ hội cũng to hơn.
Lúc này nhiều học sinh đứng trên núi, học sinh thiên tài Đế Phủ, Thánh Viện đều tới. Các lãnh tụ học sinh trong Thiên Thần học viện như nhóm Tư Tông Thần Tử cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử chiếm hai ngọn núi lớn nhất, đều được đám đông vây quanh. Nhiều học sinh Thánh Viện, Bách Đường đi theo hai người. Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử là lãnh tụ của Thánh Viện, Bách Đường, lên tiếng một cái thì bao nhiêu học sinh vui vẻ đi theo bọn họ.
Đám đông học sinh đi theo bên cạnh Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử. Đặc biệt Tư Tông Thần Tử làm lãnh tụ của Thánh Viện, nhiều thiên tài học sinh theo cùng, thực lực của gã mạnh mẽ khiến người kiêng dè.
Tuy học sinh Bách Đường không bằng Thánh Viện nhưng Bách Đường người đông thế mạnh, Lục Kiếm Thiểu Hoàng đi đến đâu cũng kêu bằng gọi hữu, đoàn người đi theo rất đông.
Nên đa số học sinh né xa Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Tư Tông Thần Tử. Mọi người đều hiểu nếu hội phẩm trà lần này có ích lợi gì chắc chắn sẽ bị hai hóm người Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử chiếm trước. Những người khác không tiện tranh với hai nhóm này.
Nhưng nói cũng kỳ, sau khi vườn trà mở Diệu Thiền chỉ có một mình, nàng đứng ở ngọn núi nhỏ vắng vẻ, mây cuốn mây tán sắp che mất nàng.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng thấy Diệu Thiền liền chào hỏi:
– Học muội, đi chung với chúng ta không?
Lục Kiếm Thiểu Hoàng luôn tìm kiếm Diệu Thiền nên vừa thấy nàng liền vội vàng đưa ra lời mời.
– Đa tạ học trưởng.
Diệu Thiền gật rồi lắc đầu nói:
– Tiểu muội chỉ đi vào nhìn một cái, không cầu cơ duyên, không dám quấy rầy việc của học trưởng.
Diệu Thiền từ chối lời mời của Lục Kiếm Thiểu Hoàng ngay. Vì nàng hiểu rõ gã. Lục Kiếm Thiểu Hoàng xuất thân từ thế gia, phụ thân là Thượng Thần mười một đồ đằng, từ nhỏ gã đã tâm cao khí ngạo. Diệu Thiền hiểu rằng khi Lục Kiếm Thiểu Hoàng quyết định đối địch với Lý Thất Dạ thì sớm muộn gì cũng tự tìm chết.
Bị Diệu Thiền từ chối làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng khó chịu, trước đó gã tốn bao công sức mới mời nàng tham gia hội phẩm trà được, ai ngờ hiện tại nàng muốn rút lui.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng nghĩ ngay đến Lý Thất Dạ, chắc lúc ở miếu cũ hắn nói gì với Diệu Thiền, không thì tại sao hắn rút lui?
Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhìn hướng Lý Thất Dạ, hắn mang theo nhóm năm người Mai Tố Dao đứng trên ngọn núi nhỏ. Lục Kiếm Thiểu Hoàng thấy Lý Thất Dạ được các mỹ nhân vây quanh thì thầm hừ lạnh.
Lúc này Lục Kiếm Thiểu Hoàng có hàng trăm lý do gai mắt Lý Thất Dạ, nhưng hắn là lão sư của Thiên Thần học viện. Gã muốn khiêu khích hắn rồi lại bất lực.
Không chỉ Lục Kiếm Thiểu Hoàng gai mắt Lý Thất Dạ, Tư Tông Thần Tử cũng lạnh lùng nhìn hắn. Đặc biệt thấy Lý Thất Dạ và Mai Tố Dao thân thiết khiến Tư Tông Thần Tử cực kỳ khó chịu, gã rất muốn báo cáo lên Thiên Thần học viện là lão sư như Lý Thất Dạ không có bộ dáng của một lão sư, thân thiết với nữ học sinh như vậy còn ra thể thống gì?
Tư Tông Thần Tử đang suy xét có nên tố cáo Lý Thất Dạ lên Thiên Thần học viện. Lý do là lão sư mà đi dụ dỗ học sinh, đây là chuyện không nhỏ.
lão sư của Thiên Thần học viện ra lệnh:
– Được rồi. Các bạn học xuất phát đi.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, tất cả ngọn núi bắn ra. Các ngọn núi như những chiếc thyền bay xẹt nhanh qua, tất cả học sinh đứng trên ngọn núi đưa bọn họ xông lên trước.
Kim Hoàn Thiết Tí cười nói:
– Cưỡi trâu cưỡi ngựa, cưỡi phi hạc ta đều thử qua, lần đầu tiên cưỡi núi.
Các học sinh lần đầu tiên tới vườn trà như Đào Đình, Dạ Hân Tuyết cảm thấy rất mới mẻ, bọn họ chưa từng cưỡi núi.
– Chắc không phải núi đang động nên ngươi cho rằng ngươi đang cưỡi núi đi?
Trong lúc Kim Hoàn Thiết Tí hưng phấn thì Lưu Kim Thắng thản nhiên nói:
– Là thiên địa biến đổi nên ngươi mới nghĩ núi đang động.
Kim Hoàn Thiết Tí kinh ngạc khó tin hỏi:
– Không phải núi di chuyển?
– Là một phương thiên địa đấu chuyển tinh di, nếu bây giờ ngươi rớt xuống ngọn ní này sẽ rơi trở lại thư viện.
Lưu Kim Thắng bình tĩnh nói:
– Thật ra ngươi luôn ở chỗ này, vốn không hề nhúc nhích, là thiên địa biến đổi.
Dạ Hân Tuyết nghe xong tò mò hỏi:
– Lưu lão gia tử biết rõ vậy? Trước kia Lưu lão gia tử từng đến đây?
Lưu Kim Thắng không trả lời Dạ Hân Tuyết mà chỉ nhìn phía trước, biểu tình rất lạ. Lưu Kim Thắng chìm trong suy tư, mắt hấp háy.
Đào Đình, Kim Hoàn Thiết Tí không thấy có gì lạ. Mai Tố Dao cười tủm tỉm nhìn Lý Thất Dạ, nàng không phải người thường, giữa trán có một khối tiên cốt có thể thấy chân thật, nên nàng vừa gặp Lưu Kim Thắng liền biết gã không đơn giản.
Chương 2955: Vào vườn trà (1)
Mai Tố Dao biết dù ẩn giấu sâu mấy cũng không chạy khỏi đôi mắt Lý Thất Dạ được, Lưu Kim Thắng có thể theo bên cạnh hắn đó là đã được mặc nhận.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, ngọn núi di chuyển thật lâu chợt ngừng lại, tất cả ngọn núi nừng, mây mù xung quanh cũng dừng.
Đằng trước có tấm bia siêu khổng lồ, bia quá to lớn, nói nó là núi đá cao vút cũng không đủ.
Trên bia to vết hai chữ lớn ‘vườn trà’. Dưới hai chữ lớn viết chi chít chữ, những chữ rậm rạp xếp hàng, một bài tràng giang đại hải.
Trên bia to khắc chữ rất đẹp, nhẹ nhàng như tiên, nhìn từ xa như có các tiên nhân nhỏ bay múa, cực kỳ đẹp mắt, vô cùng xinh đẹp, hàng chữ như không dính nhân gian khói lửa.
Lúc này lão sư trong học viện lại xuất hiện, cười nói với tất cả học sinh:
– Các bạn học, đã đến vườn trà, các vị hãy vào đi.
Nói xong lão sư biến mất.
Các học sinh hò reo:
– Đến vườn trà rồi, vào thôi!
Các học sinh rồng bay cọp vồ lao vào vườn trà, không muốn mình châm hơn người khác, giành nhau đi trước vì có lẽ sẽ được thứ tốt, gặp cơ duyên tốt.
Mọi người lần lượt vào vườn trà, không nhiều người nhìn tấm bia to ở lối vào. Tất cả hướng về cơ duyên trong vườn trà, ai thèm nhìn đống chữ trên tấm bia to?
Dù có mấy người dừng bước nhìn, xem tấm bia ghi chép một số điều liên quan khởi nguồn của Thiên Thần thư viện thì hết hứng thú, vì lão sư vẫn thường kể về điều này.
Khi đám người đi vào, Dạ Hân Tuyết đứng trước tấm bia to thói quen đọc nó, vì nàng thích nhất là ghi chép lịch sử.
So với Dạ Hân Tuyết thì đám người Kim Hoàn Thiết Tí không hứng thú với kiểu ghi chép này.
– Thì ra lúc Thiên Thần thư viện xây dựng nơi này có một vực sâu.
Dạ Hân Tuyết xem ghi chép trên tấm bia, cực kỳ hưng phấn đọc say sưa:
– Trong sách không ghi chuyện này.
– Hãy nghiền ngẫm đi, miễn nàng đọc thấu nó sẽ đem lại lợi lớn cho nàng.
Lý Thất Dạ nhẹ vuốt mái tóc của Dạ Hân Tuyết:
– Dù sao Phi Tiên Đế sẽ không rảnh đến mức viết một đống chữ tại đây.
Lòng Dạ Hân Tuyết rung động, ra từ tay Tiên Đế thì chắc chắn là một Thiên Đế chương:
– Đây là Phi Tiên Đế viết?
– Đúng rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tấm bia to này toàn ghi lại khởi nguồn của Thiên Thần học viện, hãy đọc nó thật kỹ.
Lý Thất Dạ không cưỡng ép những người không hứng thú với lịch sử cho nhóm Đào Đình, dẫn họ vào vườn trà:
– Còn người khác thì đi vào xem.
Một mình Dạ Hân Tuyết đứng trước bia to nghiêm xem, đọc say sưa từng câu từng chữ, nghiền ngẫm tỉ mỉ.
Mây mù bao phủ vườn trà, nơi này có các ngọn núi hiển hiện. Có núi cao vút đâm mây, ngang ngửa trời trăng. Có núi dày đặc vì sao, liên miên trập trùng như biển núi. Có núi được sông lớn quay quanh, trong mây mù như tần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nói chỗ này là vườn trà chẳng bằng bảo là một thế giới thì thích hợp hơn. Vì nguyên vườn trà quá rộng lớn, to đến không giới hạn.
Cho nên rất nhiều học sinh tiến vào vườn trà liền hưng phấn lên.
Có học sinh không nhịn được hét dài:
– Cơ duyên tuyệt thế, ta đến đây! Ta nhất định sẽ nhận được bảo vật!
Học sinh nói xong nhảy vọt lên lao vào dãy núi.
Trong phút chốc nhiều học sinh không kiềm được xông vào dãy núi tìm kiếm, bọn họ muốn được đến một số kỳ trân dị bảo, kiếm cơ duyên trong vườn trà.
– Vườn trà lớn thật.
Vào vườn trà rồi Kim Hoàn Thiết Tí cảm thán rằng:
– Ta còn tưởng rằng vườn trà là cái vườn nho nhỏ, không ngờ nó rộng lớn như thiên địa, giống như một thế giới.
– Vườn trà vốn là một tiểu thế giới.
Lưu Kim Thắng bình tĩnh nói:
– Nó rộng lớn không thua gì Thiên Thần thư viện, vườn trà chỉ là một danh hiệu của nó.
– Thật sự là một tiểu thế giới?
Kim Hoàn Thiết Tí kinh ngạc hỏi:
– Thiên Thần thư viện chiếm diện tích đã rất rộng, đặt ở Kiêu Hoành Châu không có vài môn phái sánh bằng. Nếu Thiên Thần thư viện có một tiểu thế giới như vậy thì chẳng phải là Thiên Thần thư viện sở hữu thiên địa lớn nhất Kiêu Hoành Châu sao?
– Ngươi làm sao tưởng tượng được Thiên Thần thư viện mênh mông thế nào?
Lưu Kim Thắng nói:
– Thiên Thần thư viện bao la vô biên có thể chứa cửu thiên thập địa, cỡ chúng ta không thể nghiền ngẫm về nó. Nghe đồn tiểu thế giới đế thống tiên môn không thuộc về Thiên Thần thư viện, chẳng qua Phi Tiên Đế chuyển giao cho.
Lưu Kim Thắng nói xong hàng loạt, Lý Thất Dạ cười nói:
– Hiếm khi ngươi nói một câu giữ gìn Thiên Thần thư viện.
Bị Lý Thất Dạ trêu chọc, Lưu Kim Thắng cười khan, vẻ mặt lúng túng cười nói:
– Lớn tuổi, bản lĩnh khác không tăng tiến bao nhiêu nhưng tầm mắt rông hơn, suy nghĩ cũng khác đi, đây xem như không sống uổng năm tháng.
Lý Thất Dạ không nói gì thêm, cười cười.
– Ha, mọi người nói xem hội phẩm trà là ngày lành thu hoạch, nếu may mắn sẽ kiếm được chút thiên hoa vật búa tại đây. Có người nói thứ Tiên Đế, Tiên Vương áp đáy hòm cũng chôn trong vườn trà này.
Kim Hoàn Thiết Tí nói tới đây thì chảy nước miếng, như thể trước mắt đã xếp đầy núi vàng núi bạc.
– Lời kẻ tục nói.
Lý Thất Dạ bật cười, tùy ý nói:
– Hội phẩm trà đương nhiên là nơi uống trà.
Kim Hoàn Thiết Tí nghi ngờ hỏi:
– Chẳng lẽ lão sư cũng tới uống trà?
Lý Thất Dạ liếc Kim Hoàn Thiết Tí:
– Trà nơi này không phải ai cũng uống được, uống trà cũng cần xem bản lĩnh.
Bị Lý Thất Dạ nói làm Kim Hoàn Thiết Tí nghẹn lời:
– A!
Trong khi Kim Hoàn Thiết Tí câm nín thì đám người đã vượt qua các ngọn núi, đằng trước có một con sông chảy quanh, mặt sông toát ra khói đặc, khí lạnh ập vào mặt.
– Nhưng dù có trà ngon thì ngươi cũng không uống được.
Kim Hoàn Thiết Tí gãi đầu nói:
– À, lão sư đã nói vậy thì chút bản lĩnh của ta e rằng không uống được trà nơi đây.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không, ý ta nói dẫn ngươi tới đây không phải cho ngươi uống trà ngon mà là khiến ngươi đến chịu khổ.
Kim Hoàn Thiết Tí vỗ ngực bộp bộp:
– Thân thể ta có thể chịu đựng, có chịu khổ một chút cũng chẳng sao. Lão sư có chuyện gì cứ việc sai bảo.
Lý Thất Dạ cười tươi:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ vươn tay chộp hướng Kim Hoàn Thiết Tí.
Kim Hoàn Thiết Tí không chút cơ hội chống cự chớp mắt bị Lý Thất Dạ tóm, cả người gã bị nhấc bổng lên, bị hắn ném ra ngoài.
Bùm!
Bọt nước tung tóe, Kim Hoàn Thiết Tí bị ném vào con sông trước mặt.
Kim Hoàn Thiết Tí bị ném vào trong sông, thoáng chốc lạnh lẽo thấu xương, cả người gã kết lớp băng. Kim Hoàn Thiết Tí sợ hãi hết hồn hết vía.
Kim Hoàn Thiết Tí mới phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích, cơ thể bị băng giá đông lại, hàn băng càng lúc càng mạnh, gã sắp bị đóng băng thành tượng.
– Lão sư, chuyện… Chuyện này… Là sao?
Lý Thất Dạ nhìn Kim Hoàn Thiết Tí trôi theo dòng nước, cười nói:
– Không có gì, da thịt người thô ráp, hãy rèn luyện lại đi.
– Nhưng… Nhưng ta không nhúc nhích được, lão sư!
Cổ Kim Hoàn Thiết Tí bị đóng băng, gã sợ hết hồn la lên:
– Cá tiếp tục thế này có lẽ ta sẽ chết!