1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 590 [Chương 2946 đến Chương 2950]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 590 [Chương 2946 đến Chương 2950]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2946: Mai Tố Dao (1)

Vì đại đạo này vốn ra từ Thiên Thần học viện, cũng xe, như từ tay Lý Thất Dạ đắp nặn, thật lâu trước kia hắn đã có ý tưởng.

Đây là vì sao lúc Lý Thất Dạ lên đỉnh Đệ Thập Giới, Đạo Long Thiên Đế nói nếu trên đời này ai tìm ra cách kiêm dung tu luyện Cửu Giới và Đệ Thập Giới thì người đó phải là Lý Thất Dạ. Đạo Long Thiên Đế nói đúng, thật lâu trước kia Lý Thất Dạ đã từng thử rồi.

Lý Thất Dạ cười nhìn Diệu Thiền:

– Nhưng đại đạo Thiên Thần thư viện mênh mông như biển rộng, nàng muốn tìm cách bù đắp cho mình không thể hoàn thành trong ba, năm năm. Nàng sẽ phải mất thời gian rất dài, trừ phi có người chỉ lối cho.

Diệu Thiền mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng buông tiếng thở dài. Diệu Thiền biết đạo lý đó, nhưng nàng từ Cửu Giới lên không thể nói cho ai nghe, chỉ có người cùng lên Cửu Giới giống Lý Thất Dạ là nàng còn tâm sự được. Diệu Thiền rất muốn hỏi lão sư Thiên Thần học viện nhưng có nhiều điều không tiện.

– Thôi, ta sẽ thành toàn nàng.

Lý Thất Dạ nhìn Diệu Thiền:

– Ta có một tâm pháp, nàng cầm đi đi.

Lý Thất Dạ nói rồi viết nhanh trên giấy, viết ra tâm pháp sau đó đưa cho Diệu Thiền.

Diệu Thiền nhận tờ giấy từ tay Lý Thất Dạ, đứng ngây người. Nê biết công pháp tâm quyết quý giá biết bao, Lý Thất Dạ tùy tiện đưa cho nàng, hai người còn có thù.

Diệu Thiền không cho rằng Lý Thất Dạ giở trò trong tâm pháp, vì nếu hắn muốn hại nàng chỉ cần giơ tay là sẽ tiêu diệt được ngay, hắn không cần tốn công sức như vậy.

Diệu Thiền tỉnh táo lại từ ngạc nhiên, tò mò hỏi:

– Tại sao Lý công tử tốt với ta vậy?

Lý Thất Dạ liếc qua Diệu Thiền:

– Ta diệt Đề Thiên cốc, đó là chuyện trước kia.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Trên đời này thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chỉ vậy. Nếu ta ghi hận từng chút một thì đời này giết hoài không hết. Vậy chẳng phải là ta cả đời không thể ngủ?

Nói tới đây Lý Thất Dạ tạm dừng, chậm rãi nói:

– Kẻ biết thời thế mới là tuấn kliệt, ta luôn ưu ái cho người như vậy, đây là phong cách làm việc của Lý Thất Dạ ta.

Diệu Thiền thầm thở dài. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, câu bá đạo vậy chỉ có thể nói ra từ m,iệng Lý Thất Dạ.

Dù trong thiên hạ có người dám làm chuyện đó cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, giả nhân giả nghĩa. Lý Thất Dạ không chỉ làm, còn nói, bá đạo rõ rành rành, không nhìn bất cứ ai, bá đạo này thành lập từ lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối.

Lý Thất Dạ nhìn Diệu Thiền, chậm rãi nói:

– Hơn nữa ta chỉ con đường sáng cho nàng vì nàng từ Cửu Giới lên.

– Cửu Giới chúng ta toàn anh kiệt, người có thể lên Đệ Thập Giới ít ai không phải loại người tung hoành bát phương. Xem lịch sử Thập Tam Châu thì biết, Tiên Đế từ Cửu Giới chúng ta lên dù không nhiều bằng Tiên Đế Cửu Giới bản xứ Thập Tam Châu nhưng Tiên Đế Cửu Giới chúng ta đã bao giờ yếu hơn người ta?

– Tuy nàng không phải Tiên Đế nhưng về thiên phú, trí tuệ là nhân tài có thể đào tạo. Nếu nàng đã bước lên mảnh đất này vẫy hãy cố gắng lên, đừng làm nhục anh minh của hào kiệt Cửu Giới chúng ta, đừng làm bôi nhọ uy danh mà tiên hiền Cửu Giới đã dựng lên trên mảnh đất này.

Hàng loạt lời nói làm lòng Diệu Thiền rung động. Nàng lên đỉnh Đệ Thập Giới vì các loại cơ duyên, Diệu Thiền không có nhiều lưu luyến với Cửu Giới nên mới định liều một phen, đến thế giới hoàn toàn mới xem thử, dù có chết trên đường cũng không hối hận.

Đến Đệ Thập Giới rồi Diệu Thiền bị thế giới này hấp dẫn, có Tiên Đế tổ tông bọn họ chỉ điểm mới tiếp tục tu hành, nàng không suy nghĩ quá nhiều, càng không nghĩ sâu xa đến vậy.

Giờ nghe Lý Thất Dạ nói như mở ra một cánh cửa cho Diệu Thiền, trong khoảnh khắc nàng từ góc độ hoàn toàn mới xem xét thế giới này.

Diệu Thiền vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, khoảnh khắc nàng rộng mở trong sáng, trở nên khác xưa. Diệu Thiền phấn khởi tinh thần, cả người tỏa sáng, rực rỡ sắc màu hơn.

Diệu Thiền thông não tinh thần sáng láng, cả người tỏa sáng:

– Đa tạ công tử chỉ điểm, tiểu muội được mở rộng tầm mắt. Công tử nói một lời còn hơn tiểu muội tham ngộ hơn mười năm nay.

Từ lúc Diệu Thiền hiểu chuyện đến bây giờ bỏ ra nhiều thời gian vào chuyện tình cảm, trong khi Kim Ô Thái Tử tràn đầy dã tâm vấn đỉnh thiên hạ thì nàng chỉ vòng quanh gã, bày mưu tính kế, chấp chưởng Đề Thiên cốc cho gã.

Về sau Kim Ô Thái Tử bị giết, Đề Thiên cốc bị diệt làm Diệu Thiền sa sút một thời gian dài, tuy sau này nàng ra khỏi thung lũng, leo lên Đệ Thập Giới nhưng trong lòng bị bóng ma ám ảnh mãi không thể xáo nhòa.

Bây giờ lời Lý Thất Dạ nói đánh tan bóng ma, khiến Diệu Thiền rộng mở lòng, trong khoảnh khắc đó nàng như thấy thế giới hoàn toàn mới.

Lý Thất Dạ gật gù:

– Hãy cố gắng lên, bằng vào trí tuệ, thiên phú của nàng, miễn chăm chỉ thì tương lai trong Thập Tam Châu sẽ có một chỗ đứng cho nàng. Đó không phải vì nàng được Tiên Đế các người che chở dưới tổ ấm mà vì nàng có năng lực thực hiện.

Diệu Thiền hít sâu, nàng không ngờ từng là kẻ thù lại đẩy ra cánh cửa trong lòng cho nàng, khiến nàng mở bật cửa ra xem xét lại mình.

Diệu Thiền thật lòng cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:

– Công tử nói như thế mà tiểu muội còn không cố gắng thì sẽ thẹn với kỳ vọng cao của mọi người dành cho ta.

Lý Thất Dạ gật đầu, xoay người đi.

Diệu Thiền vội nói:

– Công tử, Mai Tiên Tử cũng ở Thiên Thần học viện, hôm nay vườn trà đã mở, Mai Tiên Tử ngộ đạo dưới tiên tùng.

– Nha đầu này.Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Nàng cũng bước qua chướng ngại trong lòng rồi.

Lý Thất Dạ đi ra ngoài.

Khi Lý Thất Dạ rời đi, Diệu Thiền tự mình tiễn đưa đến ngoài miếu cũ.

Ngoài miếu cũ, đám thiên tài Bách Đường như Lục Kiếm Thiểu Hoàng chờ đợi mòn mỏi. Khi Lý Thất Dạ đi ra thì vẻ mặt bọn họ hằn học, nhất là Lục Kiếm Thiểu Hoàng lạnh băng đầy sát ý nhìn hắn.

Đặc biệt Diệu Thiền sóng vai đi bên Lý Thất Dạ. Cử chỉ thân mật. Đặc biệt Diệu Thiền dịu ngoan với Lý Thất Dạ làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng càng bực tức, mắ bắn ra sát ý.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng thích Diệu Thiền, chuyện này không bí mật gì trong Bách Đường. Lục Kiếm Thiểu Hoàng từng theo đuổi Diệu Thiền nhưng nàng không mặn không nhạt, không dao động.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng vẫn không nản, gã nghĩ mình có cơ hội lớn. Dù sao Diệu Thiền đối xử bình đẳng với mọi người, huống chi trong Bách Đường còn ai có tư cách hơn gã? Về xuất thân, thiên phú, thực lực thì Lục Kiếm Thiểu Hoàng nghiền áp bất cứ học sinh nam Bách Đường nào.

Bây giờ đột nhiên một nam nhân không biết tên từ đâu chui ra, trong thời gian ngắn có mối quan hệ đặc biệt với Diệu Thiền. Nhất là Diệu Thiền dịu ngoan, vẻ mặt khác hẳn làm lòng Lục Kiếm Thiểu Hoàng hết sức ghen tỵ, đáy mắt lóe sát ý.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng chưa biết Lý Thất Dạ là lão sư của Thiên Thần học viện, nếu gã biết thì chẳng rõ sẽ có cảm tưởng gì.

Lý Thất Dạ rời khỏi miếu cũ nhưng không định đi tìm Mai Tố Dao, hắn rất yên tâm với nàng, dù sao thiên phú bày ra đó. Nhưng khi Lý Thất Dạ nhìn hướng đông thì thấy tử khí mập mờ, hắn nhìn chằm chằm, cười khổ.

Chương 2947: Mai Tố Dao (2)

Lý Thất Dạ lắc đầu nói:

– Nha đầu này tuy rút đi phồn hoa nhưng vẫn còn lòng tranh hùng.

Lý Thất Dạ đi hướng đông.

Phương đông có một ngọn núi cao, nơi này nằm trong phạm vi vườn trà, trên ngọn núi cao có một gốc tiên tùng. Tiên tùn xanh mướt, tiên khí nghi ngút.

Nghe đồn Thiên Thần thư viện từng có nhiều học sinh thiên tài ngộ đạo dưới gốc tiên tùng này, nổi tiếng nhất dĩ nhiên là Hợp Bích Song Tiên Vương. Nghe đâu phu thê Hợp Bích Song Tiên Vương lúc trẻ hay ngộ đạo dưới cây tiên, cũng vào lúc đó hai người thầm yêu nhau.

Tiên tùng này qunha năm mông lung sương tiên, khi ngộ đạo dưới gốc cây khiến người tâm trí sáng trong, có thể thông thiên địa, được ích lợi không nhỏ.

Đương nhiên không phải ai cũng chịu được lợi đó, nếu người thiên tư kém, đạo tâm không kiên mà ngộ đạo dưới tiên tùng thường sẽ thần du thái hư không thể hồn về, ngồi ba năm năm là chuyện thường.

Nên về sau học sinh bình thường không tham ngộ dưới tiên tùng, vì sơ sẩy một cái nguyên thần không trở về, ngồi không ba, bốn năm là bình thường. Không ai muốn tùy tiện mạo hiểm, dám tham ngộ dưới tiên tùng đa số là các học sinh thiên tài Thiên Thần thư viện.

Tiên tùng sinh trưởng trên đỉnh núi, đỉnh núi rộng lớn vô cùng, có thể chứa một, hai trăm người. Hiện trên đỉnh núi có hơn một trăm học sinh ngồi dưới đất, yên lặng lắng nghe.

Học sinh ngồi đây nghe đạo đều là học sinh có thiên phú nhất, đỉnh cao nhất Thánh Viện, Đế Phủ. Bọn họ là học sinh thiên tài, ngồi đây luận đạo luận bàn.

Đương nhiên luận đạo luận bàn không cấm người khác tiến đến, nhưng có thể ngồi đây luận đạo luận bàn là hai đệ tử đỉnh cao nhất, có thực lực mạnh nhất Thánh Viện. Đế Phủ. Đặc biệt thiên tài tuyệt thế như Tông Thần Tử càng khiến đám người lu mờ.

Nhiều đệ tử thiên tài giảng đạo luận bàn tại đây, học sinh bình thường ngại không dám ngồi đây. Mấy học sinh thiên tài này mở miệng toàn là ảo diệu đại đạo. Nói ba hoa chích chào. Học sinh thiên phú bình thường nếu ngồi chung với họ, không nêu ra được thứ gì hay ho chẳng phải rất mất mặt?

Mai Tố Dao ngồi dưới tiên tùng, nàng chậm rãi nói, tiếng đại đạo thốt ra từ miệng nàng. Khi Mai Tố Dao giảng đạo thì tiên tùng rũ xuống tiên khí, tiên khí màu tím nhẹ nâng Mai Tố Dao. Nàng vốn tuyệt thế khuynh thành, đẹp không thể tả giờ được tiên khí nâng lên càng như tiên nữ giáng trần, khiến người mê mẩn nhìn.

Huống chi Mai Tố Dao nói đại đạo thanh như luân âm,khiến các học sinh nghe say mê.

Mai Tố Dao chỉ định tham ngộ dưới tiên tùng trong vườn trà hội phẩm trà, để hiểu sâu hơn đại đạo tâm gần đây vừa hiểu ra. Mai Tố Dao không ngờ nhiều thiên tài Thánh Viện, Đế Phủ kéo tới tham đạo.

Khi thảo luận đại đạo thì nhiều học sinh thiên tài lôi kéo Mai Tố Dao giảng đạo.

Lúc ở Cửu Giới Mai Tố Dao từng dạy dỗ giảng đạo, sau này nàng không hứng thú với đạo này. Mai Tố Dao đến Đệ Thập Giới chỉ muốn bình tâm tu hành, không muốn gây qua nhiều sóng gió.

Nhưng hàng trăm học sinh nam nữ thiên tài đẩy Mai Tố Dao lên đài, nàng khó thể từ chối lòng nhiệt tình, tùy tiện giảng một đoạn tâm pháp kinh điển nhất Thiên Thần học viện.

Khi Mai Tố Dao giảng đoạn tâm pháp này thì diệu không thể tả, hơn một trăm vị nam nữ thiên tài học sinh nghe say mê.

Đặc biệt lúc Mai Tố Dao giảng đến diệu dụng của nó cực kỳ huyền diệu, tiên tùng rũ xuống từng lũ tiên khí thô to như tiên anh vây quanh bảo vệ Mai Tố Dao.

Mai Tố Dao nói xong vang tiếng vỗ tay như sấm.

– Nói rất đặc sắc!

Các học sinh thiên tài nam hoặc nữ đều vỗ tay nhiệt liệt.

Tài hoa thiên phú của Mai Tố Dao khiến rất nhiều học sinh phục sát đất, nàng không chỉ xinh đẹp mà tài hoa và thực lực cũng cao nhất Thiên Thần học viện hiện thời. Tài sắc vẹn toàn, Mai Tố Dao được người gọi là mỹ nữ số một Thiên Thần học viện là đúng.

Nữ học sinh thiên tài nhập học lâu hơn Mai Tố Dao cũng khâm phục khen:

– Học muội nói rất xuất sắc, ngang bằng lão sư của học viện chúng ta.

Trong Thiên Thần học viện trừ tồn tại chung cực như Nhân Tông, có thể nói Đế Phủ và Thánh Viện là nơi ngọa hổ tàng long. Chỗ này có vô số thiên tài, từng ra các Thượng Thần, có cả Tiên Vương.

Có thể nói thiên tài đại giáo cương quốc, thậm chí là đế thống tiên môn nếu bỏ vào Thánh Viện, Đế Phủ chưa chắc xuất hiện nhất. Đặc biệt Đế Phủ là nơi tụ tập thiên tài mạnh nhất bách tộc, Nhân Thánh nổi tiếng như cồn hiện nay cũng ra từ Đế Phủ.

Lúc này tụ tập trên ngọn núi toàn là nam nữ học sinh có thiên phú nhất, mạnh nhất Đế Phủ, Thánh Viện của Thiên Thần thư viện. Những học sinh này không dễ phục ai, đều tự cho rằng mình là thiên tài số một thiên hạ.

Nhưng Mai Tố Dao giảng đoạn tâm pháp này khiến nam nữ học sinh có mặt đều tâm phục khẩu phục, kinh thán, gục ngã trước nàng. Mai Tố Dao giảng đoạn tâm pháp này sánh bằng lão sư của học viện. Nên biết lão sư Thiên Thần học viện là Thượng Thần, thậm chí có Tiên Vương, Mai Tố Dao phải tham ngộ đoạn tâm pháp này đến trình độ nào mới được như vậy.

Một học sinh nam đứng dậy trong các nam nữ học sinh, hết sức kinh thán nói:

– Mai Tiên Tử giảng đoạn tâm pháp này đã không ai trong học sinh chúng ta vượt qua được, Diệc Phàm xấu hổ không bằng.dù là Huyền Cực huynh giảng chưa chắc vượt qua được Mai Tiên Tử.

Học sinh nam này người tỏa thần quang, sau đầu có thần hoàn, trông cực kỳ thần thánh, khiến người nhìn kính sợ.

Học sinh nam này là nhân vật phong vân của Thiên Thần học viện, thiếu chủ Tư Thần tông một môn bốn Tiên Vương, tên là Trần Diệc Phàm, được người gọi là Tư Tông Thần Tử.

Trần Diệc Phàm và Vương Huyền Cực Túng Thiên thiếu chủ của Đế Phủ, Khổng Diệp lâm Lục Kiếm Thiểu Hoàng của Bách Đường được người gọi là Tam Tử Thiên Thần học viện. Vương Huyền Cực Túng Thiên thiếu chủ đứng đầu, Trần Diệc Phàm Tư Tông Thần Tử thứ hai, Lục Kiếm Thiểu Hoàng thứ ba. Ba người rất thân nhau.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng là lãnh tụ của Bách Đường, Tư Tông Thần Tử là lãnh tụ của Thánh Viện. Thiên phú của Tư Tông Thần Tử dư sức vớ Đế Phủ nhưng gã cố tình ở trong Thánh Viện.

Đám người biết Tư Tông Thần Tử có theo đuổi Mai Tố Dao, tiếc rằng nàng không chút hứng thú với gã. Tư Tông Thần Tử không ngừng cố gắng, gã tràn đầy tự tin.

Lúc này Tư Tông Thần Tử đứng ra nói trừ vì Mai Tố Dao giảng quá hay cũng có ý nịnh.

Mai Tố Dao phản ứng thản nhiên, bình tĩnh như nước:

– Trần học trưởng quá khen, chỉ là tài mọn, bêu xấu.

Có nữ học sinh thiên tài vô cùng hâm mộ say mê nói:

– Mai Tiên Tử quá thần kỳ, đã lợi hại như vậy mà còn khiêm tốn, nếu ta là nam nhân chắc chắn yêu chết Mai Tiên Tử.

– Mai Tiên Tử khiêm tốn, trừ lão sư học viện ra ta chưa từng nghe ai giảng đoạn tâm pháp này tốt như vậy.

Tư Tông Thần Tử cười nói:

– So với Mai Tiên Tử làm ta tự biết xấu hổ.

Học sinh nam thiên tài hùa theo cảm khái:

– Đúng rồi, Mai Tiên Tử chỉ vì xuất đạo muộn chút, không thì đã có thể tranh hùng với hai vị tiền bối Nhân Thánh, Thiếu Niên Vương.

Chương 2948: Vừa gặp đã thương

Các học sinh nam thiên tài có mặt tại đây đều mến môn Mai Tố Dao, bọn họ cực kỳ ưu tú, chỉ kém hơn Tư Tông Thần Tử một chút.

Có học sinh nam thiên tài hớn hở xúi:

– Hay là Mai Tiên Tử giảng một đoạn Chiến quyết đi, đây là đoạn tâm pháp kinh điển nhất của Thiên Thần học viện chúng ta, mỗi người thuyết minh nó khác nhau. Nghe nói mỗi vị lão sư đều có giảng về Chiến quyết, mỗi cách nói khác nhau, rất diệu.

Nhiều nam nữ học sinh lên tiếng:

– Đúng rồi, giảng một đoạn Chiến quyết đi!

Mai Tố Dao nhìn các học sinh, nàng mỉm cười lắc đầu nói:

– Tố Dao tài học nông cạn, không dám so sánh với người xe.

Lúc ở Cửu Giới thì Mai Tố Dao rất thích giảng đạo truyền dạy, nhưng về sau tâm tính thay đổi, nàng quen Lý Thất Dạ rồi mới biết trời cao bao nhiêu, đất rộng cỡ nào. Xưa kia Mai Tố Dao giữa trán có một khối tiên cốt, tự phụ có thể giải ảo diệu tại hạ.

Quen Lý Thất Dạ, ở chung với hắn khiến Mai Tố Dao hiểu so với học thức mênh mông vô tận của hắn thì nàng lĩnh ngộ ảo diệu đại đạo như muối bỏ biển, chẳng đáng.

Nên sau này Mai Tố Dao ít khi giảng đạo dạy dỗ, trong lòng nàng cho rằng mình giảng đạo là bêu xấu, không thể so sánh với Lý Thất Dạ.

Tư Tông Thần Tử cười vuốt đuôi:

– Mai Tiên Tử quá khiêm khiến, giảng một đoạn có sao đâu? Lúc trước Khải Hàng lão sư từng giảng một đoạn Chiến quyết, mọi người nghe say mê. Với thiên phú của Mai Tiên Tử không thua gì Khải Hàng lão sư, có lẽ cách giảng của Mai Tiên Tử càng xuất sắc.

Học sinh khác hùa theo:

– Đúng đúng, giảng một đoạn đi, nếu Mai Tiên Tử vượt qua Khải Hàng lão sư thì chúng ta cũng được hưởng lây.

Các học sinh nói Khải Hàng lão sư tức Cổ Khải Hàng, được người gọi là Thiếu Niên Vương, một thiên kiêu tuyệt thế, hiện nay chấp giáo trong Thiên Thần học viện. Thiên tài như Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng cũng phục Khải Hàng lão sư sát đất.

Đang lúc Mai Tố Dao do dự thì các nam nữ học sinh phụ họa, xúi nàng giảng một đoạn:

– Mai Tiên Tử giảng đi, xem như đặt dấu chấm hoàn mỹ cho lần này luận đạo luận bàn lần này của chúng ta.

Thấy các nam nữ học sinh nhiệt tình, Mai Tố Dao cười khổ đành nói:

– Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy thì Tố Dao đành bêu xấu.

– Chiến đến từ tâm, đạo diễn từ pháp, lấy chiến làm đạo, lập vạn pháp…

Mai Tố Dao từ từ giảng đạo, thanh như luân âm. Khi miệng Mai Tố Dao phun ra chân ngôn thì vạn pháp diệu sinh, tiên tung đung đưa, tiên khí tràn ngập. Tiên khí màu tím càng đậm thêm như hóa thành tinh linh vờn quanh Mai Tố Dao.

Mai Tố Dao chậm rãi giảng, lưu loát, nói đến diệu dụng như suối vàng tuôn ra từ mặt đất, diệu không thể tả.

Trong phút chốc các nam nữ học sinh nghe mê mẩn, nhiều người nghe diệu dụng thì vỗ tay khen hay, đẩy không khí trên ngọn núi lên cao trào.

Mai Tố Dao miệng phun hoa sen, khiến người say mê:

– Chiến đạo tạng tâm, trên là phạt, không phạt là uy vì người, đây là thiện pháp, cũng là thượng đạo…

– Sai!

Mai Tố Dao đang nói đến điểm ảo diệu nhất thì một thanh âm vang lên ngắt lời nàng:

– Câu này nói sai.

Mọi người đang nghe say sửa bi tiếng hét như có bồn nước lạnh đổ xuống đầu.

Mọi người tỉnh táo lại, các nam nữ học sinh thiên tài bừng bừng lửa giận. Bọn họ nghe Mai Tố Dao giảng đạo về ảo diệu đại đạo, giúp bọn họ được lợi lớn, giờ bị người ngắt ngang bị nhân hát đoạn, khiến bọn họ trong phút chốc không theo kịp tiết tấu, sao không giận được?

Có học sinh nam tỉnh táo lại tức giận quát:

– Là ai dám buông lời ngông cuồng?

Mọi người cùng nhìn qua, thấy một nam nhân bình thường lướt không gian đến, là nam nhân này ngắt lời Mai Tố Dao. Ánh mắt các học sinh nhìn nàng chằm chằm.

Người đạp không đến là Lý Thất Dạ, hắn miệng phun chân ngôn, từng câu từng chữ như chuông thần cổ mộ gõ vào đạo tâm của Mai Tố Dao:

– Chiến cần gì tàng tâm, đại đạo phạt thiên, chiến đến cùng, đây mới là thượng đạo. Chiến không có thiện, chỉ cần tâm sinh chiến thì không cần che giấu.

Người khác không biết rõ Mai Tố Dao nhưng Lý Thất Dạ hiểu nàng, hắn biết gút mắc trong lòng nàng. Lúc này Lý Thất Dạ miệng phun chân ngôn, từng câu từng chữ gõ vào đạo tâm của Mai Tố Dao là giải đáp khó hiểu của nàng, dẫn đường nàng.

Khi chân ngôn của Lý Thất Dạ từng câu từng chữ đánh vào đạo tâm của Lý Thất Dạ, lòng nàng rung động.

Đám người Tư Tông Thần Tử không biết quan hệ giữa Lý Thất Dạ và Mai Tố Dao, thấy hắn dám lớn tiếng với nàng ngay trước mặt công chúng, buông lời hạ thấp nàng thì các nam nữ học sinh cực kỳ tức giận.

Có học sinh nhảy ra quát to:

– Thứ không biết tự lượng sức mình, dám múa búa trước cửa Lỗ Ban trước mặt Mai Tiên Tử!

Có học sinh thiên tài Lý Thất Dạ không phải bạn học Đế Phủ, Thánh Viện thì mắt lạnh băng khinh thường nói:

– Đúng rồi, tiểu tử từ đâu chạy ra không biết trời cao đất rộng, dám buông lời ngông cuồng trước mặt Thánh Viện, Đế Phủ chúng ta, nên dạy hắn bài học.

Tư Tông Thần Tử thiếu kiên nhẫn, gã hét to một tiếng, mắt lộ sát khí:

– Tiểu bối, lăn xuống núi đi, không thì đừng trách ta đánh gãy hai chân của ngươi!

Tư Tông Thần Tử vốn muốn biểu hiện tốt trong hội phẩm trà lần này, không khí giảng đạo đang rất tốt lại bị tiểu tử từ đâu chạy ra phá hỏng, sao không khiến gã giận được?

Lý Thất Dạ không thèm quan tâm đám người Tư Tông Thần Tử, hắn một bước lướt tới, đi dưới tiên tùng.

Mai Tố Dao lấy lại tinh thần, nàng rất mừng chạy tới lao vào vòng tay Lý Thất Dạ, ôm chặt hắn:

– Công tử!

– Xem ra nàng thu hoạch rất lớn.

Lý Thất Dạ ôm Mai Tố Dao vào ngực, vui mừng cười:

– Con đường này nàng thật sự có thể đi rất xa.

– Đã lâu không gặp công tử, rất nhớ công tử.

Mai Tố Dao không kiêng dè gì nữa, nàng vùi vào ngực Lý Thất Dạ, ôm chặt hắn. Mai Tố Dao siêu vui vẻ, nàng không ngờ gặp lại Lý Thất Dạ tại đây.

Lúc xưa phá trời lên, bọn họ đến Kiêu Hoành Châu liền mất liên lạc với Lý Thất Dạ. Mai Tố Dao tin Lý Thất Dạ có năng lực đối diện bất cứ khó khăn gì nhưng đã lâu không gặp khiến nàng ngày đêm nhớ mong.

Lý Thất Dạ vuốt mái tóc đẹp của nàng, mỉm cười nói:

– Ta cũng rất nhớ, nhưng vì mọi việc chưa xong, chưa đến được.

Trong phút chốc không gian tĩnh lặng, hơn một trăm vị nam nữ học sinh thiên tài ngây ngốc nhìn cảnh tượng, bọn họ không kịp phản ứng.

Đặc biệt Đào Đình đi theo tới càng há hốc mồm, nàng hóa đá. Đào Đình không đoán ra lai lịch của Lý Thất Dạ, hoàn toàn không biết gì về hắn.

Tiếng thơm của Mai Tố Dao vang vọng toàn Thiên Thần thư viện. Mỹ nữ số một Thiên Thần thư viện, thiên phú cao gần bằng Nhân Thánh, Thiếu Niên Vương. Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử so với nàng cũng kém cỏi.

Trong Thiên Thần học viện Mai Tố Dao được nhiều học sinh gọi là tiên tử, nàng là học sinh mà có thể bằng Vũ Thiên Tuyền làm lão sư, trừ đạo hạnh không bằng Vũ Thiên Tuyền ra.

Mai Tố Dao ở trong Thiên Thần học viện tựa như nữ thần, tiên nữ, khiến người ngưỡng mộ. Trong Thiên Thần thư viện biết bao học sinh nam mến mộ Mai Tố Dao, điên đảo thần hồn vì nàng. Thiên tài như Tư Tông Thần Tử vừa gặp liền gục ngã trước nàng.

Chương 2949: Đạo chi bá

Nhiều học sinh trong Thiên Thần học viện, thậm chí là nữ học sinh thiên tài cũng ngưỡng mộ Mai Tố Dao, tôn sùng nàng.

Trong Thiên Thần học viện Mai Tố Dao không thiếu người theo đuổi, cho dù mọi người biết rõ Tư Tông Thần Tử thích nàng nhưng vẫn có học sinh thiên tài theo đuổi nàng.

Nếu luận đạo luận bàn thì Mai Tố Dao đồng ý luận đạo với bất cứ học sinh nào trong học viện, nhưng về tình cảm nam nữ thì nàng luôn lạnh lùng cao ngạo, hờ hững với bất cứ ai theo đuổi mình. Mai Tố Dao không dao động trước người mến mộ nào, nàng hoàn toàn không có hứng thú.

Trong lòng mọi người thì Mai Tố Dao như tiên nữ trên mây, khiến người nhìn không thể với tới, mọi người suy đoán là loại nam nhân nào xứng được nàng ưu ái đây?

Hôm nay Lý Thất Dạ đi ra, mọi người nhìn nam nhân bình thường không có gì lạ này lại được Mai Tố Dao lao vào vòng tay. Cử chỉ thân mật của hai người nhìn liền biết có quan hệ không tầm thường.

Mọi người hóa đá nhìn cảnh tượng, nam hay nữ học sinh đều không hiểu tại sao tiên nữ như Mai Tố Dao lại ưu ái nam nhân bình phàm này như thế.

Thấy Lý Thất Dạ ôm Mai Tố Dao, trong phút chốc biết bao học sinh nam thiên tài nổi lòng ghen tỵ. Bọn họ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, hắn trở thành tình địch chung của họ, Tư Tông Thần Tử khẽ hừ.

Tư Tông Thần Tử rất khó chịu, tràn đầy ghen tỵ. Tư Tông Thần Tử từng xum xoe chiều chuộng Mai Tố Dao nhưng không được nàng ban cho chút ưu ái. Một tiểu bối vô danh nửa đường chui ra lại khiến Mai Tố Dao lao vào vòng tay, hỏi sao không khiến Tư Tông Thần Tử khó chịu?

Bằng vào thiên phú, xuất thân, thực lực của gã mạnh hơn tiểu bối vô danh bình phàm không có gì lạ, mặt mũi chẳng ra gì này rất nhiều.

Đào Đình há to miệng muốn trật quai hàm. Đó là Mai Tiên Tử, tiếng thơm lan xa, cao không thể với tới, nàng là tiên nữ trên mây, chỉ có thể ngước nhìn. Giờ Mai Tố Dao lao vào vòng tay Lý Thất Dạ trước mắt bao người, cái… Này… thì quá tin quá, Đào Đình bị rung động.

Lý Thất Dạ cùng Mai Tố Dao ôm rất lâu. Lý Thất Dạ vịn Mai Tố Dao, xem kỹ nàng rồi cười.

Lý Thất Dạ cảm thán rằng:

– Tuy nàng đã vượt qua chướng ngại trong lòng nhưng còn ám ảnh. Tranh giành đại đạo khiêm nhường chưa chắc là mỹ đức, nên chiến thì phải chiến đến cùng, không cần giấu mũi nhọn. Giơ đao chĩa lên trời, lưỡi dao đâm trời là đủ rồi.

Mai Tố Dao như tiểu nữ nhi e thẹn cười, nũng nịu rung động hồn người:

– Đại đạo chi bá làm sao ta bằng công tử được.

Ngày thường Mai Tố Dao ít khi lộ nụ cười ngây thơ như vậy, nàng cười có thể nói là khuynh thế khuynh quốc, khiến người điên đảo thần hồn, tinh thần lay động, các nam nữ có mặt xem ngây người.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Sẽ được, nàng không thua gì ai, chẳng qua ta ngày xưa để lại bóng ma trong nàng.

Vù vù vù vù vù!

Ngón tay Lý Thất Dạ ẹp một pháp tắc.

Pháp tắc như tơ nháy mắt chui vào giữa trán Mai Tố Dao.

Ong ong ong ong ong!

Trên trán Mai Tố Dao tỏa sáng, từng vầng tiên quang chói lòa, nàng càng thêm tiên khí khiếp người, như chân tiên giáng trần.

Giữa trán Mai Tố Dao bẩm sinh có một khối tiên cốt, lúc này tiên cốt tỏa tiên quang khiến khí chất của nàng hoàn toàn khác đi.

Vù vù vù vù vù!

Lũ pháp tắc của Lý Thất Dạ không chỉ thắp sáng tiên cốt giữa trán Mai Tố Dao mà còn có đạo tâm, như từng tia nắng ấm áp chiếu sáng đạo tâm, xua tan mọi bóng ma. Cảm giác ấm áp bao lấy Mai Tố Dao, trong khoảnh khắc khiến nàng cảm giác trời cao biển rộng, nâng nàng bay lượn, mặc nàng nhảy nhót.

Trước kia Mai Tố Dao từng có lòng tranh hùng thiên hạ nhưng sau khi thua vào tay Lý Thất Dạ, hắn như lạch trời khiến nàng hoàn toàn không cách nào vượt qua. Lòng tranh hùng của Mai Tố Dao dần nhạt nhẽo, nàng mất đi mục tiêu. Vì mặc cho Mai Tố Dao mạnh cách mấy cũng không thể vượt qua Lý Thất Dạ được.

Cuối cùng được Lý Thất Dạ mở đường đưa Mai Tố Dao, lên đỉnh Đệ Thập Giới, nàng lại bước lên đại đạo mà mình theo đuổi. Mai Tố Dao lấy bản thân làm mục tiêu, không tranh hùng với ai mà là liên tục vượt qua chính mình, nhưng trong lòng nàng vẫn còn mãi bóng ma, nàng chưa đi triệt để trên con đường này. Chính xác hơn là Mai Tố Dao không đủ bá khí, không đủ tự tin.

Bá khí và tự tin của Mai Tố Dao không phải so sánh với người khác mà so cùng Lý Thất Dạ, nên nàng có chướng ngại giấu mũi nhọn, hắn đang giúp nàng vượt qua nó.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người Mai Tố Dao, mắt nàng sáng trong. Mai Tố Dao xinh đẹp, trở nên tràn đầy sức sống hơn, rực rỡ hơn. Mai Tố Dao giống chim công xòe đuôi ra, thật xinh đẹp, đầy tự tin. Tâm thái lúc xưa của Mai Tố Dao đã trở lại, nàng vẫn tự tin như thế. Thong dong như vậy. Mai Tố Dao còn có sự kiên định, rộng rãi mà trước kia không có. Khiến nàng càng xinh đẹp.

Mai Tố Dao hít sâu, nói:

– Đa tạ công tử hộ đạo.

Mai Tố Dao cảm giác đại đạo khác hẳn, trên đại đạo đã có bóng dáng của chính nàng.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt tóc Mai Tố Dao:

– Đây là tự nàng cố gắng.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nàng luôn tiến lên, nếu không tự mình vượt qua chướng ngại thì không ai giúp được nàng. Ta chỉ có thể giúp nàng thắp sáng ngọn đèn trước mặt, khiến nàng nhìn thấy bản thân, thấy phương hướng. Điều ta có thể làm chỉ có bấy nhiêu.

Mai Tố Dao nhoẻn miệng cười, nở nụ cười đẹp nhất. Mai Tố Dao đứng bên Lý Thất Dạ, nàng thật vui vẻ, rất thoải mái. Lý Thất Dạ vĩnh viễn biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn giống như ngọn đèn sáng chỉ dẫn nàng tiến lên. Miễn có Lý Thất Dạ thì tại hạ có dài mấy cũng không cô đơn.

Ở trước mặt Lý Thất Dạ thì Mai Tố Dao có thể bày ra mặt xinh đẹp nhất, mềm mại nhất của mình, chỉ hắn được thấy.

Xem Mai Tố Dao nhoẻn miệng cười, không biết bao nhiêu người ngây ngốc nhìn, hóa đá. Chưa từng thấy đẹp như vậy, trước đó không ai thấy Mai Tố Dao cười vui vẻ như thế.

Lúc này Mai Tố Dao nhoẻn miệng cười không vì thiên tài nào, không vì cường giả tuyệt thế nào mà là một tiểu tử rất bình thường.

Tư Tông Thần Tử ghen ghét dữ dội, gã hừ mũi đứng ra, biểu hiện phong độ phiên phiên.

Tư Tông Thần Tử chắp tay hướng Mai Tố Dao, mỉm cười hỏi:

– Mai Tiên Tử, không biết vị đạo hữu này xưng hô như thế nào? Có thể giới thiệu không?

Tư Tông Thần Tử tự cho rằng mình rất có phong độ, ngày thường gã không thèm nhìn kẻ bình thường thế này.

Mai Tố Dao ôm cánh tay Lý Thất Dạ, vẻ mặt vô cùng thân thiết. Mai Tố Dao cười tủm tỉm nhìn Lý Thất Dạ, ý đồ quá rõ ràng.

Lý Thất Dạ nhìn Tư Tông Thần Tử, mỉm cười:

– Một người qua đường, không cần hỏi nhiều, nên biết tự nhiên sẽ biết.

Lý Thất Dạ nói xong nắm tay Mai Tố Dao rời đi.

Lúc xuống núi Lý Thất Dạ huơ tay trước mặt Đào Đình, cười nói:

– Đi thôi, còn ngây người làm gì?

Đào Đình tỉnh táo lại, vẻ mặt lúng túng. Mới rồi Đào Đình ngây người, chờ khi lấy lại tinh thần liền đuổi theo Lý Thất Dạ và Mai Tố Dao.

Đào Đình không ngờ có lúc được đi gần Mai Tố Dao như vậy:

– Cái… Cái đó… Mai Tiên Tử, ta tên Đào Đình, học sinh của Bách Đường.

Chương 2950: Diệp Diệu Tuyết

Chênh lệch giữa Bách Đường và Đế Phủ quá xa. Học sinh Đế Phủ ra trường đa số có thể trở thành Thượng Thần, không thể thành Thượng Thần là làm Đế Phủ mất mặt. Có học sinh Đế Phủ sau khi ra trường liền thành Tiên Vương.

Mai Tố Dao chào Đào Đình:

– Được công tử ưu ái nhất định có chỗ bất phàm.

Mai Tố Dao mỉm cười nói:

– Đình muội muội tương lai tất nhiên sẽ tiền đồ vô lượng.

Được Mai Tố Dao khen làm Đào Đình ngại ngùng, thật ra nàng cũng không hiểu Lý Thất Dạ nhìn trúng điểm nào của nàng, nhưng nàng ngốc mấy cũng cảm giác được từ khi gặp nhau thì Lý Thất Dạ luôn chăm sóc nàng, rất quan tâm nàng.

Đào Đình không cho rằng Lý Thất Dạ thích nàng, mê đắm nhan sắc nàng.

Vì vậy Đào Đình càng không rõ tại sao Lý Thất Dạ tốt với nàng như thế, rốt cuộc hắn nhìn trúng điểm nào của nàng.

Khi ba người Lý Thất Dạ vừa xuống núi thì bị chặn đường, bị đám người cản đường.

Đám người có nam có nữ chặn đường ba người Lý Thất Dạ, nhóm người khí thế bất phàm, nhìn là biết xuất thân không tầm thường.

Lý Thất Dạ không xa lạ gì người dẫn đầu đám nam nữ học sinh. Là Lục Kiếm Thiểu Hoàng, lãnh tụ của Bách Đường.

Trừ Lục Kiếm Thiểu Hoàng còn có một người Lý Thất Dạ quen thuộc, là Diệp Xảo Hương học sinh Bách Đường từng bị hắn tát bay.

Diệp Xảo Hương ngoan ngoãng đứng cạnh một nữ nhân, nàng ta mặc phượng bào, trên áo thêu lông chim khổng tước cực kỳ xinh đẹp, ống tay áo khảm minh ngọc, tràn đầy quý khí. Nữ nhân mắt phượng sắc bén, khí thế khiếp người, cao cao tại thượng.

Đám người hùng hổ kéo đến, nhìn liền biết có ý xấu. Khi thấy Lý Thất Dạ và Mai Tố Dao đi chung, nói cười vui vẻ thì Lục Kiếm Thiểu Hoàng đang hùng hổ chạy tới bỗng chốc tụt khí thế.

Đào Đình nhìn đám người thế tới rào rạt liền biến sắc mặt, nàng hiểu nhóm người này nhằm vào nàng.

Thấy Mai Tố Dao và Lý Thất Dạ đi chung làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng rất giật mình, ngạc nhiên:

– Mai Tiên Tử!

Lục Kiếm Thiểu Hoàng15e tiểu tử này có sức hấp dẫn gì mà đầu tiên là khiến Diệu Thiền dịu ngoan, bây giờ đi chung với tiên nữ Mai Tố Dao, khiến người khó hiểu.

Nữ nhân bên cạnh Diệp Xảo Hương khi thấy Mai Tố Dao thì nét mặt sa sầm, nhưng vẫn cao ngạo nói:

– Mai Tiên Tử, hôm nay chúng ta quấy rầy nhã hứng của ngươi, sau này sẽ xin lỗi sau. Chúng ta có chút ân oán cá nhân cần tính sổ nên xin Mai Tiên Tử giúp đỡ cho.

Nữ nhân này nói chuyện leng keng nhưng rất khách sáo với Mai Tố Dao, dù sao nàng là thiên tài tuyệt thế của Đế Phủ, nữ nhân này phải nể mặt.

Mai Tố Dao nhìn Lý Thất Dạ, nàng cười cười, dù không biết đầu đuôi sự việc nhưng nàng có thể đoán được đôi chút.

Mai Tố Dao chậm rãi nói:

– Đây chưa chắc là chuyện xấu, nếu vậy ta không tự tiện làm chủ.

Mai Tố Dao cười cười đứng sang bên.

Đào Đình kinh ngạc, nàng không hiểu tại sao vào phút sóng gió này Mai Tố Dao đột nhiên tránh sang bên. Đào Đình vốn cho rằng Mai Tố Dao sẽ khuyên nhủ, với thực lực và địa vị của Mai Tố Dao không chừng có thể biến can qua thành tơ lụa.

Đào Đình không biết rằng Mai Tố Dao lười hỏi, bởi vì chịu thiệt không phải Lý Thất Dạ mà là nhóm Lục Kiếm Thiểu Hoàng. Nếu Mai Tố Dao can thiệp là cứu đám Lục Kiếm Thiểu Hoàng, bọn họ không hay biết mình nguy hiểm mạng sống nên nếu nàng xen vào sẽ bị cho rằng lắm chuyện. Làm hỏng việc của bọn họ.

Làm chuyện tốt không được cảm ơn ngược lại bị ăn mắng. Mai Tố Dao cần gì lo cho an nguy của đám người Lục Kiếm Thiểu Hoàng?

Thấy Mai Tố Dao lùi ra, Lục Kiếm Thiểu Hoàng thở phào một hơi.

Nữ nhân kia chắp tay hướng Mai Tố Dao:

– Mai Tiên Tử, hôm khác có cơ hội sẽ trò chuyện.

Nữ nhân cứ nghĩ Mai Tố Dao e ngại thế lực sau lưng mình nên nể nang.

Mai Tố Dao cười cười, không nói nhiều. Là tự bọn họ muốn tìm chết, người ngoài không ngăn được.

Lý Thất Dạ cười, lười biếng nhìn đám học sinh bao vây mình và Đào Đình.

Lý Thất Dạ hỏi:

– Có chuyện gì không?

Diệp Xảo Hương chỉ vào Lý Thất Dạ đứng cạnh Lý Thất Dạ. Mắng to:

– Tiểu thư, là tiện nhân này dụ dỗ nam nhân lang thang…

– Vả miệng!

Diệp Xảo Hương chưa nói xong Lý Thất Dạ đã giơ tay.

Bốp!

Bàn tay tát Diệp Xảo Hương bay, hộc máu. Lý Thất Dạ đã nương tay, không thì cái tát này đủ lấy mạng nàng.

Lý Thất Dạ ra tay quá nhanh, mọi người không kịp đề phòng, định ra tay ngăn cũng muộn màng. Diệp Xảo Hương bị tát bay, Lục Kiếm Thiểu Hoàng và nữ nhân vừa kinh vừa giận.

Bằng vào địa vị của họ trong Thiên Thần học viện, bằng vào thực lực của bọn họ, trong Thiên Thần học viện có mấy người dám nói chuyện không hợp liền tát tai người bên cạnh ngay trước mặt bọn họ? Cái tát trên mặt Diệp Xảo Hương tương đương đánh vào mặt bọn họ, là đối địch với họ.

– Ngươi quá càn rỡ!

Lục Kiếm Thiểu Hoàng tức điên, rút kiếm ra, hai tay cầm hai thanh thần kiếm, mắt bắn ra sát khí.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng lạnh lùng nói:

– Thiên Thần học viện không phải nơi cho ngươi muốn làm gì thì làm!

Nếu như nơi này không phải Thiên Thần học viện thì Lục Kiếm Thiểu Hoàng đã giơ đao giết Lý Thất Dạ trước tính sau, nhưng Thiên Thần học viện không cho tùy tiện giết người, gã hơi kiêng dè.

Nữ nhân tức xì khói, huyết khí ngút trời:

– Càn rỡ!

Nữ nhân âm trầm nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

– Tiểu bối, hôm nay mặc kệ ngươi là ai, ngươi đừng hòng bình an rời khỏi! Dám đối địch với Diệp Diệu Tuyết ta, ai đến cũng không thể bảo vệ ngươi!

– Lớn lối thật.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nhưng ta đã thấy nhiều người còn lớn lối hơn nữa.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng hít sâu kiềm nén lửa giận, bình ổn sát khí, gã dù gì là lãnh tụ của Bách Đường.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng lạnh lùng nói:

– Vị bạn học này, chắc chưa biết lai lịch của Diệp quận chúa? Mặc kệ ngươi có lai lịch gì, nếu chống đối Diệp quận chúa, chống lại Túng Thiên giáo là hành động không sáng suốt. Làm bạn học Bách Đường, ta khuyên ngươi lùi một bước gió êm sóng lặng. Nếu ngươi cúi đầu nhận sai với Diệp quận chúa thì ta vui lòng háo giải ân oán cho ngươi. Dù sao mọi người cùng học trong Bách Đường.

Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua..!

Lục Kiếm Thiểu Hoàng chưa biết Lý Thất Dạ là lão sư, cứ tưởng hắn là học sinh Bách Đường. Vì Thánh Viện, Đế Phủ không có nhiều học sinh, nếu Lý Thất Dạ nằm trong hai học đường đó đã sớm có người biết mặt.

Trong học viện thì Bách Đường đông học sinh nhất, Lục Kiếm Thiểu Hoàng làm lãnh tụ Bách Đường nhưng không thể biết mặt hết tất cả, vì số học sinh lên tới hàng vạn.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng nói năng đàng hoàng đầy ý tốt, đương nhiên gã không phải tốt bụng.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng là người có dã tâm, gã làm lãnh tụ Bách Đường có ý xác lập địa vị trong Bách Đường, gã muốn lấy Lý Thất Dạ ra để lập uy, cũng cho học sinh Bách Đường biết ở trong Bách Đường, đầu vào Lục Kiếm Thiểu Hoàng mới có lợi.

Trong Thiên Thần học viện không thể giết học sinh như Lý Thất Dạ, nên chắc chắn Diệp Diệu Tuyết sẽ trừng phạt hắn. Lục Kiếm Thiểu Hoàng ở giữa xoay vần, cho Diệp Diệu Tuyết mặt mũi, tạo dựng danh tiếng cho gã, khiến người ta biết Lục Kiếm Thiểu Hoàng hóa giải ân oán cho Lý Thất Dạ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 2 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 2 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 3 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá