1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 589 [Chương 2941 đến Chương 2945]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 589 [Chương 2941 đến Chương 2945]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2941: Tâm sự của Đào Đình

– Hạc trắng sẽ bay cao.

Tu La thì thào:

– Vinh diệu này nên thuộc về lão sư. Lão sư khổ tâm nhọc lòng không phải vì chính mình mà vì thế giới này, nhưng ai biết lão sư ở sau lưng trả giá những gì? Qua lại trong Cửu Giới và Đệ Thập Giới, ứng đối sống chết bao lần, rèn luyện hành hạ hết lần này tới lần khác, cuối cùng lão sư chế tạo ra chúng ta.

– Ta biết điều này.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Ta chỉ muốn làm chút chuyện, dù sao ta sinh ra ở thời đại. Đã tới lúc sửa tên lại cho các ngươi, các ngươi lặng im từng thời đại, ẩn núp, các ngươi trả giá nên được đền đáp, các ngươi là anh hùng của Cửu Giới và Đệ Thập Giới.

– Nếu trên đời này chúng ta cần cảm tạ ai thì đó là lão sư.

Tu La khẽ nói:

– Chúng ta không nợ thế giới này nhưng chúng ta nợ lão sư.

– Không cần.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Các ngươi lúc xưa không mắng ta thích ngược đãi là tốt lắm rồi. Dù sao con đường này không dễ dàng, trải qua nhiều hành hạ.

Tu La mỉm cười nói:

– Không qua mưa gió sao thấy cầu vồng?

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Đúng rồi. Đây sẽ là cơn mưa to. Hy vọng không chỉ vượt qua nó, khi mưa gió qua đi sẽ thấy cầu vồng, mưa to sẽ tẩy hết dơ bẩn trong thế giới này, gột rửa hắc ám. Nhiều tiên hiền trả giá trên con đường này, dù là Kiêu Hoành hay Minh Nhân, có lẽ là Thanh Mộc, bọn họ một đường đi tới, chúng ta là hậu thuẫn của họ, hậu nhân nên giữ vững thế giới này. Không thể vì kẻ thù quá cường đại, hắc ám thật đáng sợ mà gã lấy cớ đó bỏ mặc thế giới này.

Tu La nhẹ giọng nói:

– Lão sư luôn giữ vững thế giới này, chưa từng từ bỏ. Mặc kệ thế giới thay đổi ra sao, mặc kệ người đời nhìn mình thế nào thì lão sư vẫn luôn giữ nó.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Không, là các ngươi. Sẽ có ngày ta rời đi, thế giới này cần các ngươi giữ vững. Nếu bảo tương lai ai có thể bảo vệ thế giới này thì đó là người như các ngươi, cần Đại Đế Tiên Vương giống các ngươi, cần lãnh tụ như Thế Đế.

Tu La cảm thán rằng:

– Đáng tiếc Thế Đế không phải tộc ta.

– Thế Đế dù gì là Thế Đế.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Tuy ta đời đời đối địch với Thế Đế, hắn muốn lấy cái đầu của ta mãnh liệt hơn bất cứ ai, nhưng trước trắng đen phải trái thì Thế Đế tỉnh táo hơn ai hết, thông minh hơn bất cứ ai. Có lẽ có ngày Thế Đế thân bất do kỷ, dù sao sau lưng hắn đại biểu cho một lực lượng khổng lồ đáng sợ. Nhưng khi đến phút nguy nan, xin hãy tin rằng Thế Đế sẽ đứng ra, hắn không phải loại người hẹp hòi. Dù Thế Đế là kẻ địch của ta thì vẫn là người rất lợi hại, một người có trách nhiệm, là lãnh tụ bẩm sinh.

Nếu người ngoài nghe hàng loạt câu này sẽ rất ngạc nhiên. Âm Nha và Thế Đế đối địch đời đời. Âm Nha nhiều lần đẩy ngã ba tộc Thần, Ma, Thiên. Thế Đế bao lần truy sát Âm Nha. Có thể nói bọn họ là đối đầu thề không đội trời chung, giữa hai người hoặc ngươi chết hoặc ta mất. Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ cho Thế Đế đánh giá rất cao.

Tu La vẫn lẩm bẩm:

– Thế Đế dù gì là Thế Đế.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nếu hỏi trên đời này có ai có thể khiến ta tín nhiệm thì lão già Thiển là một người. Tương lai có ngày ta đi xa thế gian, rắn mất đầu, khi cần thiết thì có thể sóng vai chiến đấu với lão già Thiển.

Tu La gật đầu nói:

– Ta hiểu ý của lão sư.

Tu La cũng là loại người đứng trên đỉnh, tuy Thế Đế và Lý Thất Dạ đời đời đối địch nhưng Thế Đế là quân tử. Quân tử đáng để người tin tưởng, phó thác, đặc biệt khi địa nạn đến.

Lý Thất Dạ ở trong động phủ trò chuyện với Tu La thậ lâu, tán gẫu rất nhiều. Đặc biệt là đối diện tai nạn sắp đến với Thiên Thần thư viện, hai người lên kế hoạch cẩn thận. Đây là cuộc huyết chiến, không chỉ liên quan tới Thiên Thần thư viện mà còn liên can tương lai bách tộc.

Bách tộc có thể không có đế thống tiên môn, thiếu truyền thừa như Cổ Phủ, Kỳ Trúc Sơn nhưng không thể không có Thiên Thần thư viện.

Thiên Thần thư viện ngã xuống tức là bít lại con đường cho tu sĩ bách tộc. Thiên Thần thư viện từng bồi dưỡng bao nhiêu người tài cho bách tộc, biết bao nhân vật oai phong một cõi ra từ Thiên Thần thư viện.

Tuy hôm nay bách tộc hưng thịnh không thể thiếu các vị Tiên Vương, Cổ Phủ trả giá như Kiêu Hoành Tiên Đế, Phi Tiên Đế, Cổ Thuần Tiên Đế, Vạn Cốt Tiên Đế, Nhất Diệp Tiên Vương. Nhưng không có Thiên Thần thư viện thì bách tộc không được như hôm nay. Vi Thiên Thần thư viện bồi dưỡng vô số tu sĩ cho Thiên Thần thư viện, gieo bao nhiêut hạt giống cho mảnh đất này, khiến bách tộc có khả năng vô hạn, dù sao một cây cột khó dựng cả căn nhà.

Với Lý Thất Dạ thì khi cần thiết vì giữ gìn Thiên Thần thư viện rất có thể hắn không chút do dự đồ sát đẫm máu một trận, đồ sát các vị Đại Đế Tiên Vương, tiêu diệt các đế thống tiên môn.

Lý Thất Dạ và Tu La nói chuyện một lúc lâu mới rời khỏi động phủ, trở lại Thiên Thần thư viện.

Vù vù vù vù vù!

Lý Thất Dạ trở lại sân nhỏ, lão bộc vẫn đứng đó, cúi đầu không nói một câu.

Lý Thất Dạ gật đầu với lão bộc, ra khỏi sân nhỏ.

Két!

Lão bộc lặng lẽ đóng lại cửa gỗ, sân nhỏ không thanh lâm, nhìn sao cũng không bắt mắt.

Lý Thất Dạ quay đầu nhìn sân nhỏ, cười cười, nhẹ nhàng lướt đi.

Lý Thất Dạ đi trong Thư thành, nhìn dòng người tới lui trên đường, nhìn các học sinh tinh thần phấn chấn, hắn thầm cảm khái. Từng có bao nhiêu học sinh hưng phấn ra khỏi Thiên Thần thư viện, đối mặt mưa gió trên thế giới này?

Còn nhớ lúc nào đó Lý Thất Dạ từng nhâm giáo trong Thiên Thần thư viện, từng tiễn các học sinh đi.

Lý Thất Dạ đang đi trên đường cái thì gặp người quen. Trong một quán rượu ven đường, một thiếu nữ ngồi gần cửa sổ, khi thấy Lý Thất Dạ liền kêu to, vẫy tay với hắn.

– Lý đạo huynh… Không, không, không, lão sư!

Lý Thất Dạ nhìn sang, là Đào Đình, nàng một người ngồi cô đơn một mình.

Lý Thất Dạ mỉm cười khi thấy hắn, đi vào.

Thấy Lý Thất Dạ đi tới khiến Đào Đình hơi lúng túng, vì ban đầu nàng gặp người quen định chào một tiếng, suýt quên thân phận của hắn. Dù sao Lý Thất Dạ giờ là lão sư trong Thiên Thần học viện, còn nàng là học sinh.

– Lão… Lão sư.

Lý Thất Dạ nhìn Đào Đình bối rối đứng đó, hắn mỉm cười nói:

– Ngồi đi.

Lý Thất Dạ nói xong ngồi xuống.

Đào Đình ngồi xuống ghế, nhìn Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, không khí hơi lúng túng, nàng không biết nên nói sao.

Đào Đình cười gượng, mặt đỏ rực nói:

– Lão… Lão sư, trước kia ta không biết người… Người là lão sư của học viện, ta… Ta… Ta mạo phạm.

Lý Thất Dạ gật đầu gật đầu nói:

– Việc nhỏ, ta cũng chỉ tình cờ nảy ý đến Thiên Thần học viện.

Đào Đình thở phào nhẹ nhõm, kêu tiểu nhị đến đưa lên bình trà ngon, nàng tự tay rót tách trà thơm cho hắn. Đào Đình đỏ mặt ngồi yên một chỗ.

Chương 2942: Một bàn tay tát bay (1)

Lý Thất Dạ nhìn thu mình ngồi yên, cười hỏi:

– Có tâm sự?

Đào Đình đang sững sờ chợt tỉnh táo lại, lắc đầu ngay:

– Không… Không có.

Đào Đình cười nhưng là nụ cười miễn cưỡng. Làm sao Lý Thất Dạ không thấy được?

– Có chuyện gì cứ nói với ta.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Có một số việc có lẽ ta có thể giúp đỡ nàng.

Đổi lại người khác Lý Thất Dạ lười quan tâm nhiều, nhưng Đào Đình thì khác. Đào Đình xuất thân từ Đào thôn, là hậu nhân của Đào gia, nên khi cần thiết Lý Thất Dạ không ngại giúp nàng một tay.

Đào Đình lắc đầu ngay, không dám nói nhiều:

– Không, không có gì, chỉ là một ít việc vặt, lão sư nhọc lòng.

– Có người ăn hiếp nàng?

Lý Thất Dạ thấy hết từng hành động nhỏ của Đào Đình, mỉm cười nói:

– Còn là tranh chấp tình cảm nam nữ.

Đào Đình sợ hết hồn, vì câu nói chọc trúng tâm sự của nàng:

– Lão sư!

– Đừng ngạc nhiên,ta đã thấy chuyện này nhiều.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Việc này lúc nào chẳng có.

Việc nhỏ này không qua mắt Lý Thất Dạ được. Đào Đình vốn xinh đẹp, tính cách dịu dàng đương nhiên khiến rất nhiều học sinh nam thích, nhưng nàng có một điểm yếu trí mạng là xuất thân từ nơi nhỏ như Đào thôn. Nói chỗ dựa thì không có, nói bối cảnh cũng không, Đào Đình chẳng có ai chống lưng trong Thiên Thần học viện.

Ngẫm lại một thiếu nữ thiên phú tốt vừa xinh đẹp, trừ khiến nhiều học sinh nam mến mộ ra cũng dễ khiến nữ hài tử khác ghen tỵ.

Đào Đình hé môi nhưng không biết nên nói cái gì, dù sao nàng và Lý Thất Dạ không quen thân. Huống chi Đào Đình là học sinh, Lý Thất Dạ là lão sư, nói chuyện không được tiện.

– Nếu là tranh giành tình cảm nho nhỏ thì mặc nó qua đi.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Nếu có người ra tay khi dễ nàng thì cứ nói với ta. Lúc nào làm chuyện đó đều được nhưng trong Thiên Thần thư viện đừng hòng có ai ăn hiếp người Đào gia!

Đào Đình nghe mà lòng ấm áp, Lý Thất Dạ nói như đại ca ca che chở tiểu muội muội.

Đào Đình lẻ loi một mình từ ức vạn dặm xa xôi đến Thiên Thần học viện học hình. Bên cạnh không có người thân, tất cả không núi dựa, Đào Đình một mình học trong Thiên Thần học viện rất vất vả.

Thiên Thần thư viện có nhiều học sinh, đặc biệt là học sinh Bách Đường càng hàng vạn. Đa số học sinh Bách Đường là bình dân, có lẽ đến từ tiểu môn tiểu phái.

Nhưng nói là đa số xuất thân từ bình dân, có lẽ là tiểu môn tiểu phái đó là so với đế thống tiên môn. Dù là tiểu môn tiểu phái cũng có nội tình của họ.

Như Đào Đình ra từ thôn trang nhỏ, trong Thiên Thần học viện cũng có học sinh ba đời tổ tiên là phàm nhân, nhưng rất hiếm.

Tỏn Thiên Thần học viện, dù là học sinh xuất thân bình dân thì tổ tiên của họ ít nhiều gì từng ra tu sĩ. Dù là tán tu nhỏ nhưng vẫn là tu sĩ, ít ra có người chỉ dẫn đường đi.

Đào Đình thì khác, tổ tiên của nàng ba đời là phàm nhân. Phụ mẫu hay lão nhân trong Đào thôn đều là phàm nhân, bọn họ và Đào Đình thuộc về hai thế giới khác nhau. Dù trong lòng Đào Đình có tâm sự, có lẽ bị ăn hiếp trong Thiên Thần học viện nhưng nàng không thể nói với người nhà hoặc trưởng bối.

Giờ có Lý Thất Dạ quan tâm làm lòng Đào Đình ấm áp. Từ khi quen Lý Thất Dạ, hắn cho nàng cảm giác thân thiết như người thân.

Lúc Đào Đình lẻ loi hiu quạnh thì lời nói của Lý Thất Dạ làm ấm lòng nàng, thì ra nàng không đơn độc.

– Ta nghe hiểu lời lão sư.

Đào Đình thấy nhẹ lòng hơn, nàng gật đầu nói:

– Trong học viện ta chỉ muốn tập trung tu hành, ngày nào đó đi vào Thánh Viện.

Đây là lời trong lòng Đào Đình, nàng là thiếu nữ ra từ sơn môn, trở thành học sinh của Thiên Thần học viện tùy nhờ lão sư xem trọng thiên phú của nàng, nhưng dù sao nàng bắt đầu từ con số không, thiên phú không cao tới mức Thiên Thần học viện ngoại lệ ghi nàng vào Thánh Viện, nên nàng bắt đầu học từ Bách Đường, khi nào thành tích ưu tú mới được vào Thánh Viện.

Nên Đào Đình chăm chỉ cố gắng học hành trong học viện, cần cù tu hành, không dính đến chuyện yêu đương. Nhưng nhiều lúc đời không đơn giản.

– Ta hiểu rồi, là có người nhằm vào nàng.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nhưng yên tâm đi, Thiên Thần học viện là truyền thừa sừng sững qua các thời đại, miễn nàng thật sự là vàng thì sẽ có ngày tỏa sáng, sẽ không bị vùi lấp. Trong học viện không chỉ có một lão sư, rất nhiều lão sư đang nhìn. Miễn nàng cố gắng tu hành, đạo hạnh tinh tiến thì sau này sẽ được ghi vào Thánh Viện. Điều nàng cần làm là tập trung tu hành thì tốt rồi.

Lý Thất Dạ từng nhâm giao trong Thiên Thần học viện nên biết một số tình huống, chỗ nào có người là sẽ có cạnh tranh, mỗi năm mỗi quý bao nhiêu học sinh Bách Đường muốn vào Thánh Viện, có thể tưởng tượng cạnh tranh lớn tới mức nào.

Học sinh không núi dựa, không bối cảnh như Đào Đình làm đối thủ cạnh tranh thường sẽ bị học sinh đá ra. Nếu thiên phú của Đào Đình bình thường thì thôi, nhưng nàng có thiên phú rất tốt, có cơ hội lớn vào Thánh Viện nên bị một vài người xem là cái đinh trong mắt.

– Đa tạ lão sư chỉ điểm.

Tà Chi Nguyệt Dạ – Nguyệt chi Hạ Tường Liêu – Truyện TÀ Tu Dị Thế Tà Quân – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Được Lý Thất Dạ chỉ điẻm khiến Đào Đình nhẹ lòng, cảm giác rẽ mây thấy ánh mặt trời, âm u đè nặng trong ngực mất sạch. Đào Đình dù gì đến từ thôn trang nhỏ, trừ cố gắng và có thiên phú không tệ ra nàng không biết lấy cái gì cạnh tranh với bạn học khác.

Giờ lời Lý Thất Dạ nói như viên thuốc an thần cho Đào Đình, hắn làm lão sư đã khẳng định như thế thì nàng không cần lo các bạn học xuất thân từ đại giáo cương quốc giở thiên phú gì hoặc lôi nội tình ra.

– Nàng cứ yên tâm tu hành, chuyện khác không cần quan tâm.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Nếu thật sự có người ăn hiếp hoặc giở trò xấu gì với nàng cứ báo cho ta một tiếng.

Lý Thất Dạ chân thành làm lòng Đào Đình ám áp, cảm động nói:

– Đa tạ lão sư.

Lý Thất Dạ cười nhìn Đào Đình, lòng thầm cảm khái. Tổ tiên Đào gia không hy vọng tử tôn của mình lại bước vào giới tu sĩ, nhưng hôm nay Đào Đình đã bước chân vào Thiên Thần học viện, có lẽ đây cũng là duyên phận, nên hắn làm nhân tình thuận nước giong thuyền, nghĩ tình tổ tiên mà giúp nàng một tay, hy vọng nàng sẽ bay cao trên con đường này.

Chợt một giọng nữ vang lên, thanh âm chất chứa mỉa mai:

– Ô, đây chẳng phải là bé ngoan của Bách Đường chúng ta sao?

Ba năm thiếu nữ đi vào quán, tất cả là học sinh Thiên Thần học viện, bề ngoài khoảng mười tám tuổi, xinh đẹp động lòng người. Nữ nhân dẫn đầu càng đẹp hơn, hơi quyến rũ, ăn mặc cao quý, cư xử có bảy phần khí thế hiếp người, nhìn sơ là biết xuất thân của nàng không cạn.

Nữ đệ tử này là người nói câu trên, nàng đi hướng Đào Đình, vẻ mặt cười nhạo châm chọc.

Nữ nhân tới gần, nhìn Đào Đình rồi ngó Lý Thất Dạ, nửa cười nửa không nói:

– Ô, bé ngoan của Bách Đường chúng ta lén chạy tới đây định làm gì? Lén hẹn hò với tình lang? Sao, có tình lang không dám công khai, chỉ có thể lén lút hẹn hò vì sợ bị nhóm Nghiêm học trưởng biết?

Chương 2943: Một bàn tay tát bay (2)

Mặt Đào Đình đỏ rực, nàng kiềm nén cơn giận sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói:

– Diệp Xảo Hương, không được nói bậy bạ ở đây!

– Nói bậy?

Nữ nhân cười khúc khích:

– Không thì ngươi lén ltú cùng một nam nhân ở đây làm gì? Không phải làm chuyện không thể gặp người thì làm chi?

Một bạn học nữ trong nhóm cười ré lên, mượn cơ hội

Chế nhạo Đào Đình:

– Diệp học tỷ, không chừng nàng ta không chỉ lén hẹn hò với một nam nhân.

Bạn học nữ khác phụ họa:

– Đúng rồi. Hừ, họ Đào lả lơi ong bướm, nếu bị Nghiêm học trưởng biết chắc chắn đá nàng ta đi.

Mấy bạn học nữ mỗi người một câu cố ý tổn thương Đào Đình. Mặt Đào Đình đỏ rực cực kỳ tức giận, nếu là người khác thì đã nổi khùng.

Nữ nhân tên Diệp Xảo Hương liếc Lý Thất Dạ, khinh thường nói:

– Bé ngoan, ánh mắt của ngươi kém quá, dù muốn lén hẹn hò cũng nên chọn nam nhân có trình độ một chút. Nhìn loại nam nhân này xem, phàm phu tục tử. Ánh mắt chọn nam nhân của ngươi quá tiện, chắc không phải là bụng đói ăn quàng nên…

Diệp Xảo Hương chưa nói hết câu Lý Thất Dạ đã lạnh lùng cắt ngang:

– Trước khi ta chưa nổi giận lập tức cút.

Bị Lý Thất Dạ nạt ngay trước mặt mọi người khiến nữ nhân tên Diệp Xảo Hương biến sắc mặt, hùng hổ nói:

– Tiểu súc sinh, ngươi biết bản cô nương là ai không? Dám lên mặt với bản cô nương, không nhìn xem nhân tình của ngươi không dám hó hé trước mặt bản cô nương! Bản cô nương là đệ tử của Túng Thiên giáo, tiểu thư nhà ta là quận chủ của Túng Thiên giáo…

Bốp!

Diệp Xảo Hương cha nói hết câu đã bị Lý Thất Dạ tát một cái, nàng không có cơ hội chống cự đã bị hắn tát bay đập bể tường quán rượu. Diệp Xảo Hương hộc búng máu, rụng mấy cái răng.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:

– Ta nói rồi. Cút đi.

Lý Thất Dạ tát bay Diệp Xảo Hương làm đám bạn học nữ chung nhóm kinh sợ, bọn họ ngây người nhìn hắn, không ngờ có người dám tát Diệp Xảo Hương dính vách trước mắt bao người, cái tát làm nàng gãy rặng.

Một bạn học nữ lấy lại tinh thần nghiêm nghị quát với Lý Thất Dạ:

– Ngươi… Ngươi… Ngươi dám đánh học tỷ của chúng ta! Nàng… Nàng là đệ tử của Túng Thiên giáo, tiểu thư của chúng ta là quận chúa Túng Thiên giáo…

Lý Thất Dạ lười nhìn nữ nhân đó:

– Biến.

Mấy học sinh nữ bị khí thế của Lý Thất Dạ chấn nhiếp không dám nói nữa. Bọn họ chỉ là học sinh bình thường, chưa từng thấy kẻ nào cứng rắn như vậy.

Các bạn học nữ rùng mình, hơi sợ vội nâng dậy Diệp Xảo Hương.

Diệp Xảo Hương được mấy bạn học nâng lên, trước khi đi nàng hậm hực bỏ lại câu hăm dọa:

– Tiểu… Tiểu… Tiểu tử, ngươi chờ đó, ta sẽ tìm ngươi tính sổ! Nếu ngươi có thể ở yên trong Thiên Thần học viện thì ta không họ Diệp!

Lý Thất Dạ lười quan tâm Diệp Xảo Hương, hắn chậm rãi uống trà.

Sau khi đám người Diệp Xảo Hương rời đi, Đào Đình thu về tầm mắt lo lắng nói:

– Diệp Xảo Hương là đệ tử của Túng Thiên giáo, tiểu thư của nàng là quận chúa Túng Thiên giáo. Túng Thiên thiếu chủ nổi tiếng lừng lẫy trong Thiên Thần học viện chúng ta là sư huynh của nàng.

Nữ nhân tên Diệp Xảo Hương là đệ tử của Túng Thiên giáo, là phó nữ của quận chúa Túng Thiên giáo, sau được quận chúa Túng Thiên giáo chỉ dẫn bái vào Túng Thiên giáo, có thể nói là bay lên cành biến phượng hoàng.

Bởi vì tiểu thư của Diệp Xảo Hương là Túng Thiên quận chúa bái vào Thiên Thần học viện nên nàng cũng đi theo trở thành học sinh Bách Đường. Diệp Xảo Hương muốn thành học sinh Thánh Viện, hiển nhiên Đào Đình thành đối thủ cạnh tranh của nàng, Diệp Xảo Hương xem Đào Đình là cái đinh trong mắt.

Lý Thất Dạ bình tĩnh hỏi:

– Rồi sao?

Đào Đình giật mình, nàng tỉnh táo lại, thầm biến sắc mặt, biểu tình lúng túng, nàng suýt quên thân phận của Lý Thất Dạ.

Diệp Xảo Hương có núi dựa rất lớn nhưng Lý Thất Dạ là lão sư của Thiên Thần học viện, dù núi dựa của nàng lớn mấy cũng chỉ là học sinh, làm gì được Lý Thất Dạ là lão sư?

Đào Đình tỉnh táo lại, nhỏ giọng nói:

– Đa tạ lão sư.

Đào Đình rất cảm động, muôn vàn lời muốn nói cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Bình thường đám người Diệp Xảo Hương hay khiêu khích Đào Đình, nàng cố gắng nhịn, ít khi xung đột ngay mặt với bọn họ. Dù sao đối phương người đông thế mạnh, nếu cứng đối cứng chưa chắc Đào Đình chiếm ưu thế.

Cũng tại Đào Đình xuất thân bình dân, dù trong học viện hòa thuận với bạn học nhưng đụng phải bạn học như Diệp Xảo Hương, có bao nhiêu bạn học dám đứng ra bênh vực nào? Ai thấy vật khổng lồ như Túng Thiên giáo đều e ngại.

Giờ Lý Thất Dạ ôm bất bình bênh vực Đào Đình, làm nàng hết sức cảm động. Tóm lại tí ra Lý Thất Dạ đem đến cảm giác ấm áp chưa từng có, cảm giác an toàn chưa bao giờ có.

– Đại đạo gặp nạn vượt khó.

Lý Thất Dạ nhìn người dịu dàng như ngọc, chậm rãi nói:

– Đôi khi có một số việc đáng cho mình nhún nhường, có vài việc không cần nhường bước mãi. Kẻ lỗ mãng tức giận thì máu đổ năm bước, trong lòng tu sĩ cũng có máu nóng, dù là đế thống tiên môn cũng không nên sợ.

Đào Đình ngẫm nghĩ kỹ lời Lý Thất Dạ nói, khẽ thì thầm:

– Đa tạ lão sư chỉ điểm, ta nhất định nhớ kỹ lời lão sư nói.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Lúc này từng đợt tiếng chuông vang lên, tiếng chuông truyền khắp Thư thành, trong phút chốc hấp dẫn vô số ánh mắt.

Nghe tiếng chuông, các cặp mắt nhìn phương xa rồi lấy lại tinh thần.

Có người nói nhanh:

– Đi mau. Chúng ta phải giành vị trí tốt. Hội phẩm trà bắt đầu, vườn trà mở rồi.

Trong phút chốc nhiều học sinh trong quán rượu đều tính tiền lao đi xa.

Đào Đình tỉnh táo lại từ tiếng chuông, nói với Lý Thất Dạ:

– Hội phẩm trà sắp mở.

– Vừa lúc ta định đi xem.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Nàng cũng đi chung đi, có lẽ đây là cơ duyên tốt. Hội phẩm trà là lễ khai giảng tốt cho các người.

Được Lý Thất Dạ mời làm Đào Đình ngạc nhiên, nàng không ngờ hắn săn sóc như vậy.

Đào Đình lấy lại tinh thần vội đáp:

– Tốt, ta cũng muốn đi xem.

Lý Thất Dạ đồng ý dẫn theo Đào Đình vì nghĩ tình tổ tiên của nàng, không phải ai cũng chịu tùy ý ban duyên phận cho nàng.

Lý Thất Dạ và Đào Đình rời khỏi quán đi hướng vườn trà. Nơi đó mở thịnh hội, đối với học sinh Thiên Thần học viện là vậy, mọi người không muốn bỏ qua nó.

Dĩ nhiên thịnh hội vườn trà thế này có cạnh tranh lớn, bạn học muốn vào vườn trà phải chuẩn bị tâm lý, có bạn học kéo bè kết nhóm hòng có lợi cho mình hơn trong thịnh hội.

Vườn trà nằm ở Thư thành, nó xây trong dãy núi. Thư thành cực kỳ bao la, trong thành là dãy núi trập trùng, vườn trà xây trong dãy núi nhấp nhô.

Các dãy núi trập trùng, xanh biếc. Trong dãy núi lên xuống, trong rừng xanh loáng thoáng thấy các cổ điện miếu cũ, tất cả không có người cư ngụ.

Đồn rằng nơi này từng có một số thiên tài thế hệ trước của Thiên Thần thư viện tu luyện tại đây, về sau nơi đây tự thành một mảnh thiên địa nên mới có vườn trà hôm nay.

Chương 2944: Hội phẩm trà

Nhưng sau này không biết vì lý do gì mà không ai cư trú tu luyện tại đây, mỗi năm vườn trà chỉ mở một lần nghênh tiếp học sinh Thiên Thần học viện luận bàn, ngộ đạo tại đây.

Học kỳ này vừa lúc vườn trà mở, nên học kỳ mới vừa bắt đầu là học sinh tất cả học đường hết sức hưng phấn đến đây, muốn nương cơ hội này tham ngộ đại đạo, có lẽ luận bàn với học sinh học đường khác, trao đổi tâm đắc tu luyện.

Trong phút chốc dãy núi ngày thường yên lặng giờ vô cùng náo nhiệt, người đến người đi nhộn nhịp, nhiều bạn học đến vờn trà, chờ ngày vườn mở ra.

Có học sinh đi bộ đến, có học sinh ngự báu vật tới. Có học sinh cưỡi phi hạc đến, có người cưỡi cự thú. Khi các học sinh cưỡi hạc cỡi thú đến thì từng tiếng nổ ầm ĩ không dứt, rất náo nhiệt.

Các học sinh tới sớm chiếm chỗ khi gặp người quen sẽ đi chào hỏi:

– Bạch Hạc học trưởng cũng đến.

Có học sinh cưỡi cự thú tới, bạn học khác ra đón chào, cười tươi:

– Xích Tê Nghê học trưởng ngày càng vạm vỡ, về sau chắc chắn sẽ thành yêu vương.

Nhiều bạn học gặp người quen sẽ chào hỏi, dù không quen cũng bắt chuyện mấy câu. Có học sinh muốn mượn cơ hội quen biết nhiều người hơn, mở rộng nhân mạch của mình. Đặc biệt học sinh Đế Phủ, Thánh Viện rất được học sinh Bách Đường hoan nghênh.

Khi đám đông học sinh vừa đến liền nghe các tin lớn.

– Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Diệu Thiền học muội của Bách Đường đều đến.

– Không chỉ là Diệu Thiền học muội, Lục Kiếm Thiểu Hoàng của Bách Đường, giờ Tư Tông Thần Tử của Thánh Viện cũng đến.

– Hội phẩm trà lần này rất náo nhiệt. Thiên tài Đế Phủ bình thường không ra khỏi cửa đều đến. Nghe nói Mai Tố Dao Mai Tiên Nữ mỹ nữ số một Đế Phủ cũng tiến đến ngộ đạo. Hai trong Tam Tử Thiên Thần học viện đã có mặt, không biết Túng Thiên thiếu chủ đứng đầu có đến không?

Vườn trà chưa mở đã có các tin tức truyền ra, rất nhiều học sinh hào hứng tám chuyện sôi nổi về nhân vật phong vân của học viện.

Đặc biệt nhắc đến mỹ nữ số một như Mai Tố Dao thì nhiều học sinh nam mắt sáng rực, ước gì được thấy mặt nàng.

Có học sinh khao khát nằm mơ giữa ban ngày:

– Trong lão sư có Vũ Thiên Tuyền lão sư, trong học sinh có Mai Tố Dao tiên nữ, Thiên Thần học viện chúng ta lần này toàn có mỹ nữ vô song, thật tuyệt vời.

Không chỉ một, hai học sinh mơ mộng, nói tới tuyệt thế mỹ nữ là các học sinh nam rất hào hứng.

Trong Thiên Thần học viện có ba mỹ nữ được nhắc đến nhiều nhất. Vũ Thiên Tuyền làm lão sư. Mai Tố Dao thiên tài của Đế Phủ, Diệu Thiền trong Bách Đường.

Vũ Thiên Tuyền làm lão sư nhưng luôn ỏ trong nhà, trừ lúc lên lớp ra ít học sinh gặp nàng. Diệu Thiền không nổi tiếng vì nhan sắc, nên Mai Tố Dao hiển nhiên thành học sinh được hoan nghênh nhất học viện. Trong học viện biết bao nhiêu học sinh nam điên đảo thần hồn vì Mai Tố Dao.

Khi Đào Đình đi cùng Lý Thất Dạ đến nơi khiến nhiều 8 chú ý. Dù sao trừ vài học sinh Nghiêm Trần Sinh ra những người khác không biết Lý Thất Dạ là lão sư của học viện, bộ dạng bình thường khiến đa số học sinh tưởng lầm hắn là học sinh Bách Đường.

Mấy học sinh Nghiêm Trần Sinh biết Lý Thất Dạ là lão sư của học viện, vì mạo phạm hắn mà bị lão tổ học viện răn dạy một phen, cấm túc hết. Đám Nghiêm Trần Sinh sợ hết hồn hết vía, biết mình đạp phải đinh.

Lý Thất Dạ và Đào Đình đi chung thì đa sô học sinh nhìn nàng chằm chằm. Đào Đình thua xa siêu mỹ nữ khuynh thành tuyệt thế như Mai Tố Dao nhưng khí chất dịu dàng tựa ngọc của nàng hút hồn người, nhiều bạn học nam chạy tới chào nàng.

Lý Thất Dạ và Đào Đình leo lên một ngọn núi, nơi đó có ngôi miếu cũ. Nơi này vốn không có người cư trụ nhưng có hai học sinh Bách Đường canh giữ trước cửa miếu cũ.

Thấy học sinh canh giữ cửa miếu, Đào Đình biết ngay ai ở bên trong:

– Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Diệu Thiền học tỷ định tỏa sáng trong hội phẩm trà lần này.

Đào Đình đưa ra ý kiến:

– Lục Kiếm Thiểu Hoàng từng nói quyết tranh cao thấp với Thánh Viện, nếu hợp tác với Diệu Thiền học tỷ trí tuệ vô song thì đúng là trí dũng song toàn.

Đào Đình rất là ngưỡng mộ, dù sao cường cường hợp sức trong hội phẩm trà chắc chắn có thu hoạch lớn hơn. Liên minh toàn là mấy thiên tài đế thống tiên môn, không có phần của học sinh bình dân bọn họ.

Thiên tài như Lục Kiếm Thiểu Hoàng sẽ không chơi với học sinh bình dân, dù được ích lợi cũng chia cho người bên cạnh mình.

Lý Thất Dạ nghe cái tên thì nhếch môi cười:

– Diệu Thiền.

Lý Thất Dạ đi hướng miếu cũ.

Khi Lý Thất Dạ tới cửa miếu bị hai học sinh ngăn lại, bọn họ thấy hắn không phải đại nhân vật thì mặt kênh kiệu lạnh lùng nói:

– Bạn học, tránh sang bên đi. Hiện tại chỗ này do Lục Kiếm Thiểu Hoàng chúng ta trưng dụng, không được vào.

Lý Thất Dạ liếc hai người:

– Lùi xuống.

Lời nói toát ra uy nghiêm vô thượng.

Hai học sinh nghe Lý Thất Dạ quát thì như bị môi miên, nháy mắt khuất phục, không dám hó hé tiếng nào mặc cho hắn đi vào.

Trong miếu cũ có mười mấy học sinh ngồi dưới đất, toàn là học sinh ưu tú nhất Bách Đường, xứng là thiên tài trong Bách Đường.

Bắt mắt nhất là Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Diệu Thiền. Lục Kiếm Thiểu Hoàng thì khỏi nói nhiều, thiên phú, xuất thân, thực lực của gã vào Thánh Viện là chắc ăn trăm phần trăm, gã cố tình muốn ở lại.

Có thể nói Lục Kiếm Thiểu Hoàng là lãnh tụ trong học sinh Bách Đường, rất được người thích, được vô số học sinh ủng hộ.

Diệu Thiền ngồi trong góc không bắt mắt, nhưng nàng có điệu thấp cỡ nào cũng không thể che đậy khí chất cao quý. Huống chi Diệu Thiền nổi tiếng thông tuệ trong Bách Đường, nên đám thiên tài Bách Đường lần này hợp tác thì Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhất quyết kéo nàng vào, để Diệu Thiền bày mưu tính kế. Cho bọn họ.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng đang bài bố kế hoạch Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhưng Lý Thất Dạ dẫn Đào Đình xông vào làm đại điện yên phăng phắc.

Trong phút chốc mọi ánh mắt tập trung vào Đào Đình và Lý Thất Dạ, thấy hai người đi chung nên mọi người cho rằng hắn là học sinh Bách Đường.

Chỉ có Diệu Thiền thấy Lý Thất Dạ thì biến sắc mặt.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng xụ mặt ra lệnh cho Đào Đình:

– Đào học muội, chúng ta đang bàn bạc việc lớn tại đây, không được đi lung tung, mau ra ngoài đi.

Đào Đình hé môi nhưng không thốt ra câu nào, vì nàng cũng không rõ tình huống này là sao, không hiểu tại sao Lý Thất Dạ đột nhiên xông vào.

Lúc này Lý Thất Dạ không nhìn người khác cái nào, hắn đi tới trước mặt Diệu Thiền đang ngồi trong góc, kéo tay nàng, nháy mắt khóa lại thủ mạch.

Khi thấy Lý Thất Dạ khóa thủ mạch của Diệu Thiền thì Lục Kiếm Thiểu Hoàng biến sắc mặt, đứng bật dậy, mắt lạnh băng:

– Càn rỡ!

Học sinh đều đứng dậy, tức giận trừng mắt Lý Thất Dạ:

– Ngươi là ai mà dám giương oai ở chỗ chúng ta?

Lý Thất Dạ không để ý tới họ, hắn đánh giá Diệu Thiền từ trên xuống dưới.

Mắt Lục Kiếm Thiểu Hoàng lạnh băng lộ ra sát khí:

– Ta lệnh cho ngươi lập tức buông tay, nếu không móng vuốt chó của ngươi sẽ bay đi!

Keng!

Lục Kiếm Thiểu Hoàng chậm rãi rút một thanh thần kiếm sau lưng ra.

Chương 2945: Diệu Thiền đến từ Cửu Giới

Diệu Thiền bị khóa lại mệnh mạch lúc này đã bình tĩnh lại, nói ngay với Lục Kiếm Thiểu Hoàng:

– Học trưởng đừng hiểu lầm, Lý công tử là bằng hữu tốt của ta.

Lý Thất Dạ không thèm nhìn đám người Lục Kiếm Thiểu Hoàng, lạnh lùng ra lệnh:

– Ra ngoài.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng biến sắc mặt nói:

– Ngươi…!

Trong Bách Đường không có ai dám nói chuyện kiểu đó với gã, Lục Kiếm Thiểu Hoàng âm trầm nói:

– Trong Bách Đường này không ai dám kiêu ngạo trước mặt ta, nếu ngươi muốn có chỗ đứng trong Bách Đường thì hãy khách sáo một chút đi.

Diệu Thiền nhẹ lắc đầu với Lục Kiếm Thiểu Hoàng:

– Học trưởng, ta và Lý Thất Dạ nói chuyện riêng một lúc, xin các vị học trưởng dời bước giây lát được không?

Lục Kiếm Thiểu Hoàng không biết Lý Thất Dạ nhưng Diệu Thiền thì có, đó là tồn tại từng một đám đánh nát vô số Đế Trữ, là Tiên Đế Cửu Giới chịu tải Thiên Mệnh, Diệu Thiền có thể không biết Lý Thất Dạ khủng bố sao? Cho nên đám Lục Kiếm Thiểu Hoàng dám có ý bất kính là tự tìm đường chết.

Trong lòng Lục Kiếm Thiểu Hoàng cực kỳ khó chịu nhưng Diệu Thiền đã mở miệng xin thì gã đành đồng ý.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng lạnh lùng nói:

– Nể mặt Diệu Thiền học muội nên lần này ta không so đo với ngươi, lần sau nếu còn dám mạo phạm thì sẽ cho ngươi biết tay!

Lục Kiếm Thiểu Hoàng hừ mũi xoay người đi.

Thấy Lục Kiếm Thiểu Hoàng ra ngoài, những học sinh khác lần lượt đi theo, trong phút chốc chỉ còn lại Lý Thất Dạ và Diệu Thiền tại đây.

Khi có đều rời đi, Lý Thất Dạ ngồi xuống giương mắt nhìn Diệu Thiền.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:

– Kim Xà Tiên Đế tốn nhiều tâm huyết vào nàng, tiếc rằng không đủ khả năng. Nếu Kỳ Lân còn ở, hai Tiên Đế hợp tác thì sẽ không có thiếu sót như vậy.

Bị Lý Thất Dạ nói trúng điểm yếu, Diệu Thiền thông minh đến mấy cũng không nhịn được kinh ngạc hỏi:

– Sao người biết?

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Ta hiểu rõ đạo lý này hơn ai hết. Kim Xà chỉ mòm mẫm được vụn vặt trong đó, năm xưa Kỳ Lân nghiên cứu sâu hơn Kim Xà.

Kim Xà Tiên Đế là Tiên Đế của Đề Thiên Cốc bọn họ, Kỳ Lân Tiên Đế là thủy tổ. Hiện tại Đề Thiên Cốc đã trở thành lịch sử, chính tay Lý Thất Dạ tiêu diệt nó.

Nghe Lý Thất Dạ nói khiến Diệu Thiền ngẩn ngơ.

Diệu Thiền khó khăn lấy lại tinh thần, nàng nhìn Lý Thất Dạ bằng ánh mắt lạ lùng:

– Không biết Lý công tử làm sao biết ta?

Tuy Lý Thất Dạ giết Kim Ô Thái Tử nhưng hai người chưa từng gặp nhau, rất có thể hắn không biết Diệu Thiền tồn tại. Nhưng nay Lý Thất Dạ xông thẳng đến chỗ Diệu Thiền, rõ ràng hắn biết nàng.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Lúc ở Thạch Dược giới Dạ Tuyết từng nói đến nàng, được Dạ Tuyết khen như vậy thì chắc nàng có chỗ hơn người.

Diệu Thiền biết Lý Thất Dạ nói Dạ Tuyết tức minh Dạ Tuyết của Dược quốc.

Diệu Thiền khẽ thở dài:

– Minh Tiên Tử quá khen.

Diệu Thiền công nhận chuyện đời khó đoán trước. Lúc trước Diệu Thiền không biết thế giới rộng như vậy, trên Cửu Giới còn có Thập Tam Châu.

Càng khiến người khó đoán là Lý Thất Dạ giết Kim Ô Thái Tử của Diệu Thiền, diệt Đề Thiên cốc bọn họ, nhưng về sau nàng nhờ phúc trạch của hắn mới đến thế giới Thập Tam Châu bao la này, thậm chí gặp Tiên Đế của Đề Thiên cốc.

– Chuyện ta diệt Đề Thiên cốc các ngươi.

Lý Thất Dạ nhìn Diệu Thiền, cười nói:

– Các ngươi có thể nói cho Kim Xà biết, hắn sẽ tự quyết định.

Diệu Thiền lặng thinh, lúc sau khẽ nói:

– Tổ tông đã biết, dặn dò ta không được mạo phạm công tử.

Nói tới đây tâm tình của Diệu Thiền cực kỳ phức tạp.

Sau khi Diệu Thiền đến Đệ Thập Giới thì may mắn được gặp Kim Xà Tiên Đế lão tổ tông Đề Thiên cốc. Khi Kim Xà Tiên Đế biết Đề Thiên cốc bị diệt không hề tức giận, đã im lặng thật lâu rồi dặn Diệu Thiền không được trả thù, không được bất kính với Lý Thất Dạ, nếu gặp hắn tốt nhất là chấp đại lễ, còn lại Kim Xà Tiên Đế không nói nhiều.

Đề Thiên cốc bị diệt, lý ra không ai nuốt trôi cục tức này đọc. Đặc biệt với Tiên Đế đã bị xúc phạm điều kỵ nhất, nhưng Kim Xà Tiên Đế không báo thù cho Đề Thiên cốc ngược lại dặn dò Diệu Thiền không được trả thù, quá nhiều ẩn ý trong này.

Diệu Thiền là người vô cùng thông minh, dù nàng không biết hyền cơ thật sự trong đó nhưng hiểu rằng sự việc không đơn giản, đây là nhân quả nàng không trêu vào nổi. Kim Xà Tiên Đế của họ còn phải nhân nhượng chứ nói gì đến vãn bối tầm thường như họ?

Lý Thất Dạ chậm rãi gật đầu:

– Vậy thì tốt.

Lý Thất Dạ nhìn thẳng vào Diệu Thiền:

– Nàng làm sao lên đây được?

– Lúc còn ở Cửu Giới công tử phá chướng ngại giới lại được Hạt Thần giúp đỡ nên ta đi một con đường trong đó lên, may mắn được tổ tiên che chở mới có thể tấn kiến Tiên Đế lão tổ tông.

Diệu Thiền không dám giấu diếm gì trước mặt Lý Thất Dạ, thông minh như nàng dĩ nhiên hiểu rằng chơi trò khôn vặt trước mặt hắn là vô ích.

Nghe Diệu Thiền nhắc khiến Lý Thất Dạ nhớ ra:

– Là Hạt Thần sao.

Trong cuộc chiến Bệ Ngạn thành Hạt Thần chạy trốn đầu tiên, từng là chiến tướng dưới tay Kim Xà Tiên Đế, thấy rộng biết nhiều. Hạt Thần mà thấy manh mối gì không đúng liền vứt bỏ thân phận, không thèm uy danh, trốn trước nói sau.

Lý Thất Dạ cười cười, tùy ý nói:

– Tục ngữ nói rất đúng, thỏ khôn có ba hang. Kỳ:Lân, Kim Xà để lại nhiều hậu chiêu và nội tình, hèn gì lần này nàng có thể đi lên, xem như may mắn.

Diệu Thiền khẽ nói:

– Cũng nhờ phúc của công tử.

Tuy lúc xưa Lý Thất Dạ diệt Đề Thiên cốc bọn họ, nhưng Diệu gia có nội tình không cạn. Tiên Đế của họ để lại chút hậu chiêu, sau này được Hạt Thần trợ giúp cuối cùng khiến Diệu Thiền leo lên Đệ Thập Giới, đây cũng xem việc cực kỳ may mắn.

Nhưng Diệu Thiền không ngờ rằng Thập Giới bao la mênh mông vậy mà nàng còn cơ hội gặp Lý Thất Dạ, phải nói duyên phận là thứ hết sức kỳ lạ.

Lý Thất Dạ nhìn Diệu Thiền, từ từ nói:

– Tuy nàng tu luyện từ đầu, cách đại đạo nhưng dù sao cũng là người Cửu Giới, đại đạo có thiếu sót. Kim Xà còn chưa hiểu thấu con đường, có lẽ Kim Xà cũng không ngờ sẽ gặp tình huống như vậy. Nếu tương lai bình bình thì sẽ không ảnh hưởng toàn cục, nếu nàng muốn lên đỉnh, sai sót nhỏ sẽ là trí mạng cho nàng.

Sau khi Diệu Thiền lên đây, Kim Xà Tiên Đế quý tài hoa của nàng nên ban cho một đại đạo, nhưng không đủ hoàn chỉnh. Bởi vì Kim Xà Tiên Đế cũng không có nghiên cứu hoàn chỉnh đại đạo này, Kim Xà không ngờ hậu thế của mình sẽ có người chưa trở thành Tiên Đế đã leo lên Đệ Thập Giới, bởi vì loại tình huống này trên cơ bản không có khả năng tồn tại.

Bởi vậy Kim Xà Tiên Đế không nghiên cứu kỹ về đại đạo này, gã không sáng tạo ra nó, chỉ biết có đại đạo như vậy. Kim Xà Tiên Đế lấy tâm pháp đại đạo từ chỗ Kỳ Lân Tiên Đế.

Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!

Diệu Thiền thành thực khai ra:

– Lão tổ tông từng nói về vấn đề này, bảo ta vào Thiên Thần học viện có lẽ sẽ có điều ngộ, tìm ra thuật nào đó bù đắp.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Kim Xà nghĩ cách này cũng tính là thượng sách, nếu hỏi trong Thập Tam Châu chỗ nào có thể tìm đến đáp án thì phải là Thiên Thần thư viện.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ