1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 588 [Chương 2936 đến Chương 2940]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 588 [Chương 2936 đến Chương 2940]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2936: Một ánh mắt ngoái nhìn từ vạn cổ

Trước kia Lý Thất Dạ rất đau đầu vì điều này, hắn suy tư qua từng thời đại mà không hề đột phá. Mãi khi lấy tấm da người từ tay Luân Hồi Hoang Tổ đem đến cơ hội cho Lý Thất Dạ, khiến hắn tìm được cánh cửa.

Lý Thất Dạ nhiều lần nghiên cứu rồi cảm ngộ với ngọn đồi, rốt cuộc hắn dò ra ảo diệu trong đó.

Vù vù vù vù vù!

Khi Lý Thất Dạ mở tấm da người ra, da người tỏa ánh sáng nhạt. Ánh sáng cực kỳ đặc biệt, đó là ánh sáng độc nhất vô nhị, ít ai trên đời từng thấy qua loại ánh sáng này.

Ánh sáng giống tiên quang hoặc như thiên trạch, vô cùng huyền diệu. Khi ngươi thấy ánh sáng đỏ sẽ bị nó hấp dẫn ngay, làm tâm hồn của ngươi dao động, cả người vũ hóa đăng tiên.

Ánh sáng này quá đẹp, ánh sáng chậm rãi chuyển động trên da người như chảy dọc hoa văn, hoặc giống mạch máu chạy dọc làn da.

Khi ánh sáng chậm rãi chảy xuôi, Lý Thất Dạ nín thở. Lý Thất Dạ bị ánh sáng hấp dẫn, ghi nhớ kỹ tuyến đường ánh sáng chảy trên da người vì bên trong ẩn giấu bí mật động trời.

Không biết qua bao lâu, ánh sáng chảy khắp hoa văn tấm da người rồi vù một tiếng, tất cả ánh sáng tụ lại thành một bóng người.

Bóng người cực kỳ mơ hồ, mơ hồ đến mức không thấy rõ mặt mũi, chỉ nhìn thấy đường nét hình người, không biết là nam hay nữ.

Bóng người không lớn, to cỡ nắm tay. Khi bóng người đứng trên da người, tấm da như thế giới cực kỳ bao la, bóng người trong thế giới này chỉ là một trong số chúng sinh.

Lý Thất Dạ nín thở nhìn bóng người, ánh mắt cực kỳ sâu tẳm. Mắt Lý Thất Dạ như vượt qua dòng sông thời gian vươn lên các thời đại, xuyên qua các kỷ nguyên.

Cuối cùng ánh mắt Lý Thất Dạ bắt được một kỷ nguyên, khoảnh khắc đó hắn thấy chân thân, khuôn mặt thật của người này.

Bóng người trên da người dường như cũng nhận thấy,chợt quay đầu nhìn Lý Thất Dạ.

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người vượt qua dòng sông thời gian, lướt qua năm tháng xa xăm nhìn nhau một cái.

Chỉ một ánh mắt rồi bóng người nhấ chân từng bước đi xa, dường như đang đi trong thế giới, đi tới nơi xa xôi, đi nơi tận cùng thế giới này.

Lý Thất Dạ nín thở nhìn mõi bước đi, nhớ kỹ tuyến đường của bóng người. Đây là cơ duyên, là cơ duyên vạn cổ khó tìm được.

Không biết qua bao lâu, bóng người đi xong tuyến đường, phút cuối có vẽ đã mệt, đi mệt rồi. Bóng người đã đi rất lâu, đi quá xa, cuối cùng đến tận cùng thế giới, đã tới lúc nghỉ ngơi, ngủ say.

Cho nên vào lúc này ánh sáng từ từ tan biến, bóng người mờ dần cho đến biến mất.

Ánh sáng tan biến, bóng người cũng mất, da người vẫn là tấm da, không có gì thay đổi, như không có chuyện gì xảy ra.

Khi bóng người biến mất, Lý Thất Dạ vỗ tay cười, thì thào:

– Thì ra là vậy, háo ra là vậy.

Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên, bên ngoài ánh mặt trời sáng sủa, tất cả trở nên tươi đẹp, hắn nhoẻn miệng cười.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Đời này từng có người hỏi ta có vài phần nắm chắc chiến đến cuối cùng? Nếu hôm nay bắt ta cho ra đáp án thì dó là: Dù thế đạo có gian nguy cỡ nào thì ta vẫn có thể an toàn rút lui.

Nói đến đây Lý Thất Dạ nở nụ cười.

Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ đứng lên ra khỏi phòng. Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí, Lưu Kim Thắng đã đứng ngoài cửa chờ.

Thấy Lý Thất Dạ, ba người khom người cung kính chào:

– Lão sư!

Người thâm tàng bất lộ như Lưu Kim Thắng cũng tâm phục khẩu phục kêu một tiếng lão sư.

Lý Thất Dạ nhìn ba người có mặt đông đủ, bình tĩnh hỏi:

– Có chuyện gì sao?

Ba người Dạ Hân Tuyết nhìn nhau. Dạ Hân Tuyết rụt rè cúi đầu, Kim Hoàn Thiết Tí cười lớn.

Cuối cùng Lưu Kim Thắng lên tiếng:

– Học kỳ mới vừa bắt đầu không lâu, học viện có hội phẩm trà trong Thư thành, chúng ta muốn đi giúp vui, xin lão sư cho phép.

– Tĩnh mà tư động.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Cũng tốt, tu đạo nghiên cứu học vấn không phải cứ đóng cửa ru rú trong nhà, đi ra ra ngoài cũng được. Dù sao đang rảnh, ta cùng các ngươi đi Thư thành.

Nghe Lý Thất Dạ nói, Dạ Hân Tuyết vui vẻ vụt ngẩng đầu hét to:

– Thật không?

Dạ Hân Tuyết nhận ra mình mất rụt rè, vội cúi đầu.

– Đi thôi, đi một chút cũng tốt.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Thư Phòng chúng ta không phải sâu sách, để thiên tài Đế Phủ, Thánh Viện kiến thức tiềm lực của Thư Phòng chúng ta.

Kim Hoàn Thiết Tí gãi đầu, thành thật nói:

– Đế Phủ, Thánh Viện có vô số thiên tài, bọn họ nổi tiếng nhất là Thiên Thần Tam Tử mạnh hơn học sinh chúng ta mấy năm nay nhiều.

Dạ Hân Tuyết không suy nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn đi xem giúp vui.

Lý Thất Dạ bình thản nói:

– Thiên tài thì có gì mà sợ? Miễn các ngươi chăm chỉ cố gắng rồi sẽ có ngày vượt qua những thiên tài này. Vạn cổ đến nay không phải chỉ thiên tài mới vô địch.

Lý Thất Dạ chủ yếu là nói cho Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí nghe. Dạ Hân Tuyết là học sinh của Lý Thất Dạ, tự tay hắn dạy. Kim Hoàn Thiết Tí là hậu nhân của người quen cũ, Lý Thất Dạ quan tâm giúp đỡ gã cũng không lạ.

Lưu Kim Thắng thì không nằm trong số đó, gã vốn siêu mạnh, gã không đi gây sự đã là may mắn. Thiên tài gì đó không thể so sánh với Lưu Kim Thắng.

Dạ Hân Tuyết không nói gì nhưng nàng nhớ kỹ lời Lý Thất Dạ, dù ở lúc nào nàng đều thích ghi nhớ từng câu từng chữ hắn nói. Vì lời của Lý Thất Dạ là khuôn vàng thước ngọc, cực kỳ quý giá với Dạ Hân Tuyết.

Kim Hoàn Thiết Tí gãi đầu cười khờ.

Lý Thất Dạ cười dặn dò ba người Dạ Hân Tuyết:

– Đi thôi, đi nhìn xem, ta cũng muốn gặp người.

Thiên Thần thư viện rất lớn, chiếm diện tích mênh mông bao la. Trong Thiên Thần thư viện không chỉ các lão sư có động thiên của mình, không chỉ học viện chiếm diện tích rộng. Trong Thiên Thần thư viện có mấy tòa thành cổ siêu lớn, tất cả đều là sản nghiệp của Thiên Thần thư viện.

Thư thành là một trong mấy tòa thành cổ thành, Thư thành nằm ở giữa năm học đường, cách khá gần với năm học viện. Thư thành thường là chỗ học sinh năm học đường tụ họp lại.

Chưa đến Thư thành từ xa đã thấy hai pho tượng vô cùng cao lớn đứng thẳng ngoài cửa thành, khi tới gần mới thấy tượng siêu cao lớn.

Đứng dưới hai pho tượng khiến người cảm giác mình như con kiến, lúc ngước lên nhìn không thấy đầu tượng vì chúng đã cao vút đâm mây.

Hai pho tượng đứng sừng sững ngoài cửa thành, giống như hai người khổng lồ bảo vệ nguyên Thư thành.

Nhìn kỹ sẽ thấy hai pho tượng là một nam một nữ. Nam cao lớn uy mãnh, nữ xinh đẹp nhỏ xinh. Pho tượng nam hai tay chống thanh thần đao, tượng nữ thì hai tay chống thanh thần kiếm, đao kiếm cắm trước mặt, tư thế bảo vệ Thư thành.

Hai pho tượng không giống điêu bằng nham thạch, có khí thế bao trùm vạn vực làm người nhìn trở nên nghiêm nghị không dám khinh nhờn.

– Tượng đá to quá, đó là tượng của ai?

Kim Hoàn Thiết Tí ngẩng đầu nhìn hai pho tượng vô cùng to lớn, lẩm bẩm:

– Là lão tổ Thiên Thần thư viện sao?

Lý Thất Dạ nhìn pho tượng khổng lồ, bình tĩnh nói:

– Bọn họ là Dương Chấn Uy, Quách Hinh Nguyệt.

Chương 2937: Hợp Bích Song Tiên Vương

– Dương Chấn Uy, Quách Hinh Nguyệt là ai?

Kim Hoàn Thiết Tí chưa từng nghe hai cái tên này, tò mò hỏi:

– Là vị tiền bối nào?

– Bọn họ là Hợp Bích Song Tiên Vương, đôi phu thê duy nhất trong Tiên Vương.

Dạ Hân Tuyết giỏi về lịch sử Đại Đế Tiên Vương trả lời ngay:

– Bọn họ cũng tốt nghiệp trong Thiên Thần học viện chúng ta.

– Hợp Bích Song Tiên Vương.

Nghe Dạ Hân Tuyết giới thiệu, Kim Hoàn Thiết Tí vỗ tay cái bốp:

– Ta biết hai vị Tiên Vương này, nghe nói cặp phu thê là kỳ tích của bách tộc chúng ta.

Nhắc tới lịch sử làm Dạ Hân Tuyết khá hưngp hấn, không kiềm được kể ra:

– Đúng vậy! Trong sách ghi Hợp Bích Song Tiên Vương không chỉ cùng nhau tốt nghiệp ở Thiên Thần thư viện chúng ta còn kết làm vợ chồng, phu thê chịu tải Thiên Mệnh cùng thời đại. Quan trọng hơn là phu thê mỗi người chịu tải bốn Thiên Mệnh, có thể nói là đôi thần tiên quyến lữ khiến người hâm mộ, từng khiến vô số người ngưỡng mộ hướng về.

Dạ Hân Tuyết từng nghiên cứu sâu về lịch sử các vị Đại Đế Tiên Vương nên khi kể lịch sử của Tiên Vương như Hợp Bích Song Tiên Vương thì thuộc như lòng bàn tay. Dù sao đôi phu thê này là Tiên Vương bách tộc, có nhiều ghi chép liên quan tới bọn họ.

Nói đến đây Dạ Hân Tuyết hơi hưng phấn, mặt đỏ hồng, nàng ngước lên nhìn Lý Thất Dạ. Dạ Hân Tuyết vẫn đủ tự tin, nàng sợ mình nói sai chỗ nào.

Lý Thất Dạ cười cười, khích lệ nàng:

– Nói rất tốt nhưng Hợp Bích Song Tiên Vương kiêu ngạo nhất không phải việc phu thê cùng trở thành Tiên Vương, cũng không phải mỗi người chịu tải bốn Thiên Mệnh.

Lý Thất Dạ sửa chữa làm Dạ Hân Tuyết hơi e ngại, nghiêng đầu hỏi:

– Ta… Ta nói sót cái gì sao?

Dạ Hân Tuyết tiếp tục bảo:

– Trong sách ghi chiến tích đáng kiêu ngạo nhất của Hợp Bích Song Tiên Vương là giết một Đại Đế có tám Thiên Mệnh, phu thê hợp sức khổ chiến với Đại Đế, cuối cùng giết chết. Nghe nói cặp phu thê phải trả cái gái khá đắt.

– Giết Đại Đế tám Thiên Mệnh, cái này… Không thể nào!

Kim Hoàn Thiết Tí kinh ngạc hỏi:

– Tiên Vương bốn Thiên Mệnh sao có thể giết Đại Đế tám Thiên Mệnh được?

Rất nhiều tu sĩ đều hiểu một Thiên Mệnh chất chứa lực lượng không thể tưởng tượng, ví dụ Đại Đế bốn Thiên Mệnh không thể so sánh với Đại Đế năm Thiên Mệnh.

Còn về Đại Đế tám Thiên Mệnh đấu với Đại Đế bốn Thiên Mệnh, khoảng cách giữa hai bên là điều người ngoài không thể tưởng tượng, chênh lệch cực lớn, khó thể bù đắp. Có thể nói chênh lệch bốn Thiên Mệnh không thể bù đắp bằng số người.

Đụng độ Đại Đế tám Thiên Mệnh, hai vị Tiên Vương bốn Thiên Mệnh hợp tác cũng không thắng được. Có lẽ đối diện Đại Đế năm Thiên Mệnh thì hai vị Tiên Vương bốn Thiên Mệnh còn cơ hội liên hợp đối kháng. Còn Đại Đế tám Thiên Mệnh, dù hai Tiên Vương có bốn Thiên Mệnh cũng không đánh lại, thậm chí ba người cũng thua.

Vì Thiên Mệnh không đơn giản là cộng trừ, nếu lạch trời đã vạch ra thì chênh lệch cực kỳ khó lấp đầy.

Bây giờ phu thê Hợp Bích Song Tiên Vương chỉ là Tiên Vương bốn Thiên Mệnh làm cùng nhau giết một vị Đại Đế tám Thiên Mệnh, nghe rất hoang đường buồn cười, người có chút thường thức sẽ không tin được.

Nghe Kim Hoàn Thiết Tí không tin, Dạ Hân Tuyết nóng nảy nói:

– Trong sách ghi như vậy, nghe nói có mấy vị Tiên Vương bách tộc đã chứng thật. Cụ thể thì… Thì ta cũng không rõ.

Không phải Dạ Hân Tuyết bịa đặt câu chuyện mà trong sách đúng là có ghi chép như vậy.

Dạ Hân Tuyết chỉ có thể tìm bằng chứng từ trong sách, dù sao chiến dịch đẳng cấp Tiên Vương, Đại Đế thì tiểu nhân vật con kiến nhỏ như nàng không thể tự mình đi gặp đương sự hoặc đại nhân vật hỏi rõ.

– Chuyện này có thật.

Trong lúc Dạ Hân Tuyết nóng nảy thì Lưu Kim Thắng luôn im lặng chợt gật gù nói:

– Nghe nói trận chiến lúc xưa kinh thiên động địa, nhưng Hợp Bích Song Tiên Vương trả giá cực kỳ đắt. Tuy phu thê giết được Đại Đế tám Thiên Mệnh nhưng vẫn phải trả giá lớn, suýt chết.

Lưu Kim Thắng đã khẳng định làm Dạ Hân Tuyết tăng niềm tin, bổ sung thêm:

– Trong sách đúng là ghi như vậy, nghe nói bị thương rất nặng.

Kim Hoàn Thiết Tí vẫn không hiểu:

– Hai Tiên Vương bốn Thiên Mệnh làm sao giết một vị Đại Đế tám Thiên Mệnh được? Cái này… Thật khó tin.

– Chuyện… Này… Thì ta cũng không biết nữa.

Dạ Hân Tuyết nhìn hướng Lý Thất Dạ, ánh mắt khao khát mong chờ. Không có ghi chép cụ thể về trận chiến này, càng không ghi rõ phu thê Hợp Bích Song Tiên Vương làm sao giết được một Đại Đế tám Thiên Mệnh.

– Hợp Bích Song Tiên Vương có thể giết Đại Đế tám Thiên Mệnh vì các loại nguyên nhân.

Thấy ánh mắt của Dạ Hân Tuyết, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Ví dụ phu thê một đao một kiếm chiếm ưu thế, ví dụ phu thê đã có sự ăn ý cả đời, phu thê hợp tác có thể nói là hoàn mỹ không sơ hở. Hai phu thê trẻ hơn Đại Đế đo, chỉ tính huyết khí vượng thịnh đủ làm đối phương tiêu hao chết.

Lý Thất Dạ tạm dừng, từ từ nói:

– Đương nhiên những điều này không quan trọng mấy, quyết định thắng thua cuộc quyết chiến này là vì phu thê cùng nhau sáng tạo một đại đạo vô thượng.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Cặp phu thê sáng tạo một đại đạo đao kiếm hợp bích, đại đạo độc nhất vô nhị. Khi phu thê đao kiếm hợp bích thì sức chiến đấu sẽ tăng vọt, không đơn giản là hai vị Tiên Vương hợp sức.

Kim Hoàn Thiết Tí hút ngụm khí lạnh giật mình kêu lên:

– Đao kiếm hợp bích lợi hại vậy sao? Thật sự dường như như thế?

– Đại Đế Tiên Vương vốn ít thuật hợp kích.

Lý Thất Dạ liếc qua Kim Hoàn Thiết Tí:

– Thuật hợp kích vốn chú trọng ăn ý và lực lượng tương đương. Tình huống bình thường thì ngươi kiếm đâu ra hai vị Đại Đế Tiên Vương hợp nhau, thực lực ngang ngửa, phối hợp ăn ý? Hai phu thê Hợp Bích Song Tiên Vương cùng tốt nghiệp trong Thiên Thần thư viện, bọn họ có thể nói là thanh mai trúc mã, phu thê sớm tâm có linh tê, người ngoài không thể tưởng tượng mức độ ăn ý giữa bọn họ. Huống chi phu thê sáng chế đại đạo vô thượng là đại đạo hợp bích, mỗi người hiểu một đại đạo, đại đạo của hai người kết hợp lại với nhau.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Đại đạo như vậy có thể nói là hiếm thấy trong vạn cổ đến nay, xứng là đại đạo độc nhất vô nhị. Vì hai phu thê kết hợp đại đạo lại, phu thê đao kiếm hợp bích nên vừa ra tay liền kinh thiên. Có thể nói đây là căn bản cho phu thê chiến thắng Đại Đế tám Thiên Mệnh.

Nghe Lý Thất Dạ giảng giải, Kim Hoàn Thiết Tí ngây người.

Dạ Hân Tuyết rất mừng, ba phần rụt rè, bảy phần vui vẻ nói:

– Lão sư kể hay thật, tốt hơn ta nhiều.

Dạ Hân Tuyết kể là rập khuôn trong sách, nhiều thứ khác nàng không có năng lực kiểm chứng, không tư cách biết bí ẩn người ngoài không thể biết. Lý Thất Dạ kể đầy đủ hơn Dạ Hân Tuyết.

Kim Hoàn Thiết Tí khó khăn lấy lại tinh thần, gã nhìn hai bức tợng đá cao ngất:

– Vì Hợp Bích Song Tiên Vương giết Đại Đế tám Thiên Mệnh nên Thiên Thần thư viện mới dựng tượng đá ở đây để kỷ niệm công tích vĩ đại của cặp phu thê?

Chương 2938: Lục Kiếm Thiểu Hoàng (1)

Kim Hoàn Thiết Tí nói câu ngờ nghệch làm Lưu Kim Thắng đứng bên cạnh lườm gã, cười mắng:

– Ai bảo không đọc sách!

Dạ Hân Tuyết che miệng cười, không phản bác lời Kim Hoàn Thiết Tí.

Kim Hoàn Thiết Tí không phục trừng Lưu Kim Thắng:

– Lão già Lưu kia, ta nói sai sao?

Kim Hoàn Thiết Tí hụt hơi nói:

– Nếu ta nói sai thì ngươi nói nghe thử tại sao Thiên Thần thư viện dựng hai pho tượng phu thê bọn họ tại đây.

Lưu Kim Thắng lườm Kim Hoàn Thiết Tí, ngạo nghễ nói:

– Chắc chắn ngươi sẽ chết vì ngốc.

Kim Hoàn Thiết Tí tức giận nghiến răng.

Dạ Hân Tuyết lên tiếng hòa giải:

– Thiên Thần thư viện dựng pho tượng Hợp Bích Song Tiên Vương không phải vì kỷ niệm công tích vĩ đại của đôi phu thê, Hợp Bích Song Tiên Vương là người thủ hộ của Thiên Thần thư viện chúng ta.

Kim Hoàn Thiết Tí kinh ngạc hỏi lại:

– Người thủ hộ?

Kim Hoàn Thiết Tí chưa từng nghe về chuyện này.

– Đúng vậy!

Dạ Hân Tuyết gật đầu nói:

– Hợp Bích Song Tiên Vương tốt nghiệp ở Thiên Thần thư viện, sau khi trở thành Tiên Vương thì uống nước nhớ nguồn, cảm ơn Thiên Thần thư viện bồi dưỡng nên phu thê đồng ý trở về Thiên Thần thư viện, gánh vác trách nhiệm thủ hộ. Dù phu thê không ở Thiên Thần thư viện nhưng hễ Thiên Thần thư viện có điều cần, một tờ giấy kêu đến chắc chắn phu thê họ không từ chối.

Kim Hoàn Thiết Tí cực kỳ khâm phục giơ ngón tay cái lên:

– Ghê gớm, có ân có nghĩa.

Kim Hoàn Thiết Tí khom người hướng pho tượng Hợp Bích Song Tiên Vương, lẩm bẩm:

– Hai vị bệ hạ, tủi tử khom người trước hai vị để bày tỏ lòng kính ngưỡng như nước sông chảy xiết…

Vẻ mặt Kim Hoàn Thiết Tí hơi khoa trương nhưng lời nói là sự thật.

Thiên Thần học viện không chỉ có hai Tiên Vương như Hợp Bích Song Tiên Vương, có mấy Tiên Vương tốt nghiệp từ Thiên Thần học viện. Nhưng những Tiên Vương sau đó thành lập đế thống tiên môn, có đạo thống của riêng mình.

Tuy ngày nào đó Thiên Thần thư viện gặp nạn có lẽ các Tiên Vương sẽ giúp một tay nhưng tuyệt đối không giống Hợp Bích Song Tiên Vương xem an nguye của Thiên Thần thư viện là nhiệm vụ của mình, gánh vác nhiệm vụ thủ hộ Thiên Thần thư viện.

Thấy Kim Hoàn Thiết Tí vái hướng Hợp Bích Song Tiên Vương, Dạ Hân Tuyết cũng vái. Lưu Kim Thắng chỉ nhìn chứ không vái.

Không chỉ Kim Hoàn Thiết Tí vái hướng Hợp Bích Song Tiên Vương, nhiều học sinh ra vào Thư thành đều cúi mình trước pho tượng.

Lý Thất Dạ nhìn bức tượng Hợp Bích Song Tiên Vương, chậm rãi nói:

– Đi thôi.truyện tiên hiệp audio

Lý Thất Dạ bước vào Thư thành.

Ba người Dạ Hân Tuyết tỉnh táo lại vội chạy theo vào Thư thành.

Lúc này Thư thành cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi đông như mắc cửi, nhốn nháo nhộn nhịp. Người ra tới lui trong Thư thành có đủ mọi hình dạng, có dân bản xứ, có học sinh đến từ bốn bể.

Náo nhiệt hơn hết là các học sinh đến từ Bách Đường, Thánh Viện, Đế Phủ. Những học sinh này kéo nhau vào học đường, kêu bằng gọi hữu tụ tập lại, tinh thần phấn chấn rất là náo nhiệt.

Mấy ngày nay Thư thành tổ chức hội phẩm trà, dĩ nhiên không đơn giản là các học sinh Thiên Thần thư viện ngồi xuống uống trà tán gẫu.

Cái gọi là hội phẩm trà tức là trừ việc học sinh các học đường nương mới khai giảng quen biết nhau, mở rộng nhân mạch ra cũng không thiếu luận bàn, có lẽ tính cả so tài.

Đương nhiên học sinh các học đường có thể ngồi xuống nhâm nhi trà, đàm đạo, hoặc truyền dạy một số tâm đắc tu luyện của mình. Nhưng mấy chuyện này khá hiếm.

Thư thành siêu lớn, bốn phương thông suốt, lúc này trên đường cái rộng lớn người đến người đi, rất nhiều học sinh tràn vào. Các học sinh kêu bằng gọi hữu, cũng có học sinh đụng mặt nhau thì trừng mắt chọi gà.

Dù sao nơi nào có người là có giang hồ, Thiên Thần thư viện là nơi nghiên cứu học vấn cũng không thể thiếu các loại phân tranh ân oán. Nhiều học sinh kết thù lớn trong thư viện.

Đoàn người Lý Thất Dạ đi qua phố cổ có một đám học sinh hưng phấn hô to:

– Bạn học Diệu đến!

Một nhóm học sinh Bách Đường lao hướng cuối phố cổ, nơi đó có một nữ nhân thướt tha đi tới. Nàng đi một mình không ai theo cùng, nàng mặc đồ mộc mạc, điệu thấp không màu mè.

Nhưng nữ nhân như nàng đi đâu cũng khó giấu mình, khí chất ung dung cao quý đã định trước nàng không thể điệu thấp, nàng đi đâu cũng sẽ là hạc trong bầy gà.

Trong nháy mắt đám học sinh Bách Đường bao vây nữ nhân như sao quay quanh trăng sáng.

Đám học sinh Bách Đường xúm lại lao nhao nói:

– Diệu học tỷ, lần này hội phẩm trà nhờ các người tỏa sáng cho Bách Đường chúng ta, chống lại Thánh Viện, đại chiến Đế Phủ. Chỉ có học tỷ và Thiểu Hoàng là làm được.

Nhiều học sinh phụ họa:

– Đúng đúng. Trong Bách Đường chúng ta chỉ nghe lời học tỷ và Thiểu Hoàng sai gì làm nấy. Học tỷ và Thiểu Hoàng hợp bích chắc chắn có thể tỏa sáng trong hội phẩm trà, không chừng có thể đè Thánh Viện và Đế Phủ.

Nữ nhân này là thiên chi kiêu tử của Bách Đường, Diệu Thiền. Nàng rất nổi tiếng trong Bách Đường, được các học sinh Bách Đường kính yêu, có đia vị siêu cao trong học sinh.

Trước những lời khen của học sinh Bách Đường thì Diệu Thiền hết sức khiêm tốn, trò chuyện vài câu, không dõng dạc bảo đảm cái gì.

– Là Diệu Thiền.

Dạ Hân Tuyết nhìn Diệu Thiền từ xa, khen ngợi:

– Là kỳ nữ của Bách Đường, nghe nói trí tuệ như biển, rất thông minh, được tất cả học sinh Bách Đường thích. Thiên Thần thư viện chúng ta lần này có ba nữ nhân xuất sắc là Bách Đường Diệu Thiền, Diệp Diệu Tuyết của Thánh Viện, Mai Tố Dao của Đế Phủ.

Kim Hoàn Thiết Tí cũng khen:

– Ta có thấy Mai Tố Dao, giống tiên nữ, khí chất của nàng có thể sánh ngang với Thiên Tuyền lão sư.

Nghe Kim Hoàn Thiết Tí nhắc tới Vũ Thiên Tuyền làm Dạ Hân Tuyết liếc trộm Lý Thất Dạ, vì lúc mới đến Vũ Thiên Tuyền tỏ ra cực kỳ cung kính với hắn.

Lý Thất Dạ nghe Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí nói, hắn chỉ cười cười nhìn Diệu Thiền. Lúc ở Thạch Dược giới Lý Thất Dạ chưa gặp Diệu Thiền nhưng có nghe Minh Dạ Tuyết nhắc tới.

Minh Dạ Tuyết từng nói trong Thạch Dược giới thân phận cao nhất không phải Kim Ô Thái Tử, cũng không phải Diệp Khuynh Thành mà là Diệu Thiền, cho nên hiện tại Diệu Thiền đi tới Đệ Thập Giới làm Lý Thất Dạ nổi chút hứng thú.

Tuy lúc ở Cửu Giới Lý Thất Dạ đâm thủng giới bích đi thông Đệ Thập Giới, thủng một con đường, nhưng muốn từ Cửu Giới đến Đệ Thập Giới không dễ dàng.

Trong lúc Diệu Thiền được nhiều học sinh Bách Đường bao vây như sao quanh trăng thì vang tiếng nổ, một đám học sinh nam Bách Đường chạy tới.

– Diệu học muội, rốt cuộc đuổi kịp.

Đám học sinh nam khí thế hùng hồn, mỗi học sinh dáng vẻ sáng láng. Các học sinh nam mặc thần giáp hoặc eo treo bảo khí, nai nấy khí vũ phi phàm khiến người nhìn liền biết bọn họ không giàu cũng quý, đều xuất thân từ đại giáo cương quốc.

Học sinh dẫn đầu đám học sinh nam càng khí vũ phi phàm. Học sinh nam nàyngọc thụ lâm phong, anh tuấn hào khí, lưng cõng sáu thanh thần kiếm, mỗi thanh phun ra nuốt vào thần quang khác nhau, kiếm khí tung hoành, khiến người gặp gã sẽ bị khí thế uy hiếp bất giác né xa.

Chương 2939: Lục Kiếm Thiểu Hoàng (2)

Thấy bạn học nam này, nhiều bạn học nữ xông chào:

– Thiểu Hoàng tới rồi!

Các nàng cực kỳ nhiệt tình, mắt hình trái tim, không chút che giấu lòng ái mộ.

Bạn học nam ngọc thụ lâm phong này là nhân vật phong vân trong Bách Đường, thậm chí nổi tiếng nguyên Thiên Thần học viện, được nhiều người trong học viện ủng hộ và yêu mến. Nam nhân tên Khổng Diệp Lâm hay còn gọi là Lục Kiếm Thiểu Hoàng.

Các bạn học nam nữ nịnh Lục Kiếm Thiểu Hoàng:

– Lần này Thiểu Hoàng liên hợp với Diệu Thiền học tỷ chắc chắn sẽ quét ngang nguyên hội phẩm trà.

– Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến, chắc hội phẩm trà lần này náo nhiệt hơn năm ngoái đây.

Dạ Hân Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt:

– Lục Kiếm Thiểu Hoàng là lãnh tụ học sinh trong Bách Đường, là một trong Tam Tử Thiên Thần học viện chúng ta. Nếu Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến thì chắc Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử cũng sẽ tới.

Kim Hoàn Thiết Tí tò mò hỏi:

– Nghe nói Lục Kiếm Thiểu Hoàng là nhi tử của Cửu Kiếm Thượng Thần, có thật không vậy?

– Đúng rồi!

Dạ Hân Tuyết gật đầu nói:

– Nghe nói lúc Lục Kiếm Thiểu Hoàng tới Thiên Thần học viện được Nhân Thánh đưa tiễn, có thể nói Lục Kiếm Thiểu Hoàng rất có sức nặng.

Kim Hoàn Thiết Tí cảm thán rằng:

– Vênh váo thật. Cửu Kiếm Thượng Thần là Thượng Thần mười một đồ đằng, người hộ đạo Nhân Thánh. Hiện tại Nhân Thánh là một vị Tiên Vương, tương lai có thể trở thành Tiên Vương tám Thiên Mệnh. Có núi dựa như thế thì đúng là hĩnh mũi nhìn đời. Hắn đến Thiên Thần học viện chắc chỉ để mở rộng nhân mạch.

Như Dạ Hân Tuyết nói, Lục Kiếm Thiểu Hoàng là nhi tử của Cửu Kiếm Thượng Thần, mà Cửu Kiếm Thượng Thần là người hộ đạo của Nhân Thánh, có thể nói chỗ dựa của Lục Kiếm Thiểu Hoàng rất mạnh.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng có thiên phú siêu cao, được người gọi là một trong Tam Tử của thư viện. Thiên phú của Lục Kiếm Thiểu Hoàng đủ tư cách vào Thánh Viện, thậm chí là Đế Phủ. Nhưng Lục Kiếm Thiểu Hoàng cố tình ở lại Bách Đường, trở thành lãnh tụ tất cả học sinh trong Bách Đường. Có thể nói Lục Kiếm Thiểu Hoàng kêu một tiếng là vô số học sinh Bách Đường sẽ hưởng ứng ngay.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến gần Diệu Thiền, cử chỉ hơi thân thiết, đôi mắt lộ rõ mến mộ:

– Diệu học muội, hội phẩm trà lần này cao thủ như mây, vi huynh không biết tự lượng sức mình nguyện ý xung phong. Mong Diệu học muội khi đó sẽ bày mưu tính kế cho ta.

Diệu Thiền không chỉ điệu thấp mà lời nói cũng khiêm tốn:

– Học trưởng khiêm tốn, học trưởng nắm chắc mọi thứ trong tay, tiểu muội sẽ phất cờ cổ vũ cho học trưởng.

Được Diệu Thiền khen làm lòng Lục Kiếm Thiểu Hoàng lâng lâng, ưỡn ngực nhô cao hơn:

– Đâu, khi đó còn cần học muội nhắc nhở.

Diệu Thiền cười cười, giương mắt nhìn. Diệu Thiền chợt thấy một người, dó là một nam nhân vô cùng bình thường. Nam nhân đi trên đường cái rộn ràng người qua lại, không chút bắt mắt, tùy thời sẽ biến mất trong dòng người.

Người này là Lý Thất Dạ, khi Diệu Thiền thấy hắn thì nàng biến sắc mặt, tinh thần chấn động. Người khác không biết Lý Thất Dạ nhưng Diệu Thiền thì có!

Trái tim đập nhanh, Diệu Thiền thầm thở ra, xoay người bỏ đi.

Diệu Thiền đột nhiên rời khỏi làm Diệu Thiền sửng sốt, gã vội đuổi theo:

– Học muội đi đâu vậy?

Diệu Thiền không quay đầu lại vội vàng chạy đi:

– Ta chợt nhớ có việc, thứ lỗi cho ta đi trước một bước.

Lý Thất Dạ thấy hành động của Diệu Thiền, hắn cười cười, không làm gì. Năm xưa Lý Thất Dạ giết Kim Ô Thái Tử, diệt Đề Thiên Cốc nhưng nếu Diệu Thiền biết tiến lùi không chọc vào hắn thì hắn không quan tâm người như nàng sống.

Diệu Thiền rời đi, Lý Thất Dạ mang nhóm Dạ Hân Tuyết đi dạo một lúc.

Lý Thất Dạ nói với ba người:

– Các ngươi cứ tùy tiện đi, tađi gặp một người.

Đám người Dạ Hân Tuyết nào dám càu nhàu.

Kim Hoàn Thiết Tí vội nói:

– Vâng, chúng ta chờ lão sư ở vườn trà.

Lý Thất Dạ cười dặn:

– Nhớ trông chừng bọn họ.

Lý Thất Dạ nói câu đó với Lưu Kim Thắng, dù xảy ra chuyện gì nếu có gã ở thì chắc sẽ ứng đối được, dù sao Lưu Kim Thắng không dễ chọc.

Lưu Kim Thắng gật đầu, không trả lời, gã yên lặng đi cùng Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí.

Ba người Dạ Hân Tuyết rời đi, Lý Thất Dạ xuyên qua hơn một nửa thư viện, đi qua các con hẻm, cuối cùng dừng lại trước sân nhỏ cũ kỹ.

Hai cánh cửa gỗ đóng chặt, trên cửa ogõ treo vòng đồng. Lý Thất Dạ nhìn nhìn, nhởn miệng cười, tiến lên gõ vòng đồng.

Cốc cốc cốc!

Vòng đồng đập vào cửa gỗ đầy tiết tấu, thanh âm cực kỳ êm tai.

Nhiều lần gõ cho đến khi két một tiếng, cửa gỗ mở ra. Một lão bộc đứng đằng sau cửa gỗ, lão bộc mặc áo xám, lão nhìn Lý Thất Dạ mà không nói gì, chỉ cúi đầu.

Lý Thất Dạ cười nhìn lão bộc, nhẹ gật đầu bước vào sân nhỏ.

Trong viện nhỏ không có đồ gì, chỉ có một đạo đài không chút bắt mắt, Lý Thất Dạ bước lên đạo đài.

Vù vù vù vù vù!

Đạo đài mở ra, một đạo môn hiện, Lý Thất Dạ nháy mắt bị truyền tống đi.

Giây sau Lý Thất Dạ xuất hiện ở nơi 96, nơi này vẫn là một đạo đài.

Ong ong ong ong ong!

Lý Thất Dạ lại bị đưa đi, truyền tống tới chỗ khác.

Cứ thế lặp lại, Lý Thất Dạ bị truyền tống mấy lần, cuối cùng hắn tài được đưa đến một tòa phủ đệ. Phủ đệ phòng ngự cực kỳ nghiêm ngặt, các đại trận trấn thủ nguyên tòa phù đệ, nếu có người ngoài bước vào một bước là sẽ bị nghiền nát nay.

Nhưng Lý Thất Dạ không bị ảnh hưởng gì, hắn bước nhanh vào, chớp mắt đã vào sâu trong phủ đệ. Nơi này có một tòa tiên tinh làm ra phòng nhỏ, mơ hồ thấy một người ngồi xếp bằng đang phun mây nuốt khói.

Lý Thất Dạ nhìn người ngồi xếp bằng trong căn phòng nhỏ, hắn cười cười tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.

Khi Lý Thất Dạ ngồi xuống thì người ngồi xếp bằng chợt mở mắt ra.

– Thánh Sư!

Khi người đó mở mắt, nháy mắt phun ra nuốt vào trời trăng, ba ngàn đại đạo ở trong đó khiến người sợ hãi vô cùng.

– Thôi, ngươi ở yên bên trong đi.

Khi người đó định đứng lên đón chào, Lý Thất Dạ phất tay nói:

– Thiên Thần học viện dựng tiên ốc như vậy cho ngươi đã khó khăn, đừng để hậu nhân dồn tài nguyên đều trở thành vô ích.

– Đệ tử không thể đứng lên đón chào, hổ thẹn.

Người trong phòng cảm thán rằng:

– Đệ tử rất muốn lại gặp mặt lão sư một lần.

– Nhất định, sau này sẽ có cơ hội.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Ngươi là đại danh đỉnh đỉnh Tu La, khi nào có tình cảm ủy mị vậy?

Bị Lý Thất Dạ trêu, người trong phòng cười gượng:

– Có lẽ vì học sinh đã rất lâu không gặp lão sư, hoặc vì học sinh đã già, thân thể ngày càng lụn bại.

Người trong phòng tên Tu La, là một trong các lão tổ mạnh nhất Thiên Thần học viện, sâu không lường được, đã từng cứu Thiên Thần học viện vợt qua nhiều cửa ải khó khăn, có địa vị rất cao trong Thiên Thần học viện.

Có thể nói dù trong Thiên Thần học viện thì ít ai có thể đích thân thấy mặt Tu La, muốn gặp tồn tại như Tu La đều phải được lão tổ Thiên Thần học viện xét duyệt và đồng ý, không phải lão sư nào cũng được thấy Tu La.

Chương 2940: Tu La

Lý Thất Dạ cười nói:

– Yên tâm, thân thể của ngươi rất chắc khỏe, không chết được.

Tu La ở trong phòng bật cười nói:

– Mấy ngày trước nghe vãn bối nói Thanh Châu có động tĩnh kinh thiên, có uy diệt thế, ta nghĩ ngay đến lão sư, không ngờ lão sư đến thật. Tính thời gian thì lúc xưa từ biệt đã mấy thời đại không gặp lão sư…

Tu La rất là cảm khái.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Có chút chuyện xưa xong nên đặc biệt trở về một chuyến.

Tu La cười nói:

– Lão sư đến là tốt lắm rồi, mấy ngày nay ta còn lo cho Thiên Thần học viện, bây giờ có lão sư ở thì chắc chắn Thiên Thần học viện sẽ vượt qua khó khăn này.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Năm xưa Phi Tiên Đế, Chung Nam Thần Đế chọn nơi đây thì bọn họ đã sớm đoán trước, chẳng qua ngày này tới hơi sớm.

Tu La cảm thán rằng:

– Đúng rồi, đại thế đang thay đổi, có lẽ hắc ám đến sớm hơn chúng ta tưởng tượng.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Tuy có khó khăn nhưng Thiên Thần học viện đã trải qua nhiều sóng gió, lần này Thiên Thần học viện vẫn sẽ vượt qua gian khó.

– Nếu dốc hết sức ứng đối, nếu chỉ đối kháng nguy nan thì Thiên Thần học viện có thực lực này.

Tu La khẽ thở dài:

– Chỉ sợ đám người kia không để Thiên Thần học viện như ý. Miếng thịt mỡ Thiên Thần học viện mà ngã xuống thì bao nhiêu người muốn cắn một miếng, không chỉ Thiên, Ma Thần, chính bách tộc cũng muốn chia chút ít.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Ngươi sợ một số Tiên Vương, Thượng Thần xuất thân Thiên Thần học viện đúng không?

– Nếu đúng vậy thì Thiên Thần học viện nguy rồi.

Tu La lo lắng nói:

– Nếu những Tiên Vương Thượng Thần này hợp sức với Tiên Vương bách tộc khác hoặc Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên thì tình huống không lạc quan. Bọn họ hiểu rất rõ về Thiên Thần học viện, nắm rõ một số ải phòng ngự, có một ít là tự tay bọn họ tạo ra. Nếu ngày đó đến, có lẽ phòng ngự của Thiên Thần học viện sẽ sụp đổ nhanh.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Ngươi không biết ai đáng tin, ai không thể tin, cho nên Thiên Thần học viện trong tình trạng tiến lùi khó khăn. Nếu cầu cứu Tiên Vương, Thượng Thần có lẽ sẽ khiến thực lực Thiên Thần học viện tăng nhiều, vượt qua ải khó dễ dàng. Nhưng lỡ dẫn sói vào nhà thì chắc chắn Thiên Thần học viện tan vỡ từ bên trong.

– Lão sư nói rất đúng.

Tu La trong phòng im lặng một lúc rồi nói:

– Lần này lão sư đến là may mắn cho Thiên Thần học viện chúng ta. Chỉ cần lão sư ra lệnh một tiếng, Tiên Vương, Tiên Đế Cửu Giới bách tộc cũng không dám lỗ mãng. Dù là Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên nếu biết lệnh này từ lão sư thì chắc chắn không dám ngang ngược.

Tu La không nói nịnh, chỉ nói sự thật. Nếu tồn tại như Âm Nha đứng ra phát lệnh, Tiên Vương, Tiên Đế Cửu Giới bách tộc biết đến hắn đều không dám lỗ mãng. Dù là Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên cũng sẽ thận trọng ứng đối, dù sao đó là tồn tại từng đồ sát Đại Đế, người biết tới hắn đều sẽ e ngại ba phần.

– Không, cần gì như vậy.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Nếu kêu ta ra hiệu lệnh sẽ bị người nói là ta ỷ thế hiếp người. Ta không phải loại người đó, sao ta có thể ỷ thế hiếp người được? Có người muốn tới cứ để họ đến, chúng ta nên nhiệt liệt hoan nghênh mới đúng..

– Thiên Thần học viện là truyền thừa thu nạp bát phương, Đại Đế Tiên Vương đã có hứng thú với Thiên Thần học viện chúng ta vậy chúng ta sẽ dùng nhiệt tình chân thành nhất hoan nghênh bọn họ.

Lý Thất Dạ cười rất tươi:

– Người đến là khách, đều tới Thiên Thần học viện làm khách thì nên nhiệt tình chút, phải giữ khách lại. Không thể để khách chưa ngồi nóng mông đã để họ đi, sẽ bị người ta nói là không hiếu khách.

Mắt Tu La hấp háy:

– Ý của lão sư là…

Tu La là học sinh của Lý Thất Dạ, nói chính xác hơ nlà đồ đệ, khi hắn nói câu đó thì Tu La biết có ý gì.

Tu La thoáng ngửi được mùi máu, mùi rất nồng.

– Từng có người nói không phải tộc ta chắc chắn có lòng khác, đáng diệt.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Còn một câu nữa, người không chung đạo chắc chắn có lòng khác, đáng diệt. Đây là tiêu diệt kẻ trái ý mình. Tiên Vương bách tộc cũng vậy, Tiên Đế Cửu Giới cũng thế, vào lúc này mà nhằm vào Thiên Thần học viện, dù đứng ở lập trường gì, có lý do gì đều phải bị tru.

Tim Tu La đập nhanh, đây là chiến dịch lớn:

– Đồ diệt Tiên Vương, Tiên Đế Cửu Giới bách tộc!

– Tai nạn lớn của Thiên Thần thư viện cũng là hử thách, không chỉ thử thách mà còn thử thách bách tộc, thử thách chúng ta.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Khi tai nạn ập đến đều sẽ cắn Thiên Thần thư viện một miếng…

Lý Thất Dạ lạnh lùng cười:

– Nếu khi hắc ám đến hoặc đại thế tan vỡ, bách tộc giành ăn là chuyện bình thường. Thừa dịp thử thách này nên diệt thì hãy xóa sổ, tương lai muốn vượt qua ải khó đầu tiên phải đồ diệt con sâu trong thế giới này. Không thì bọn họ sẽ là nanh vuốt của hắc ám.

Tu La im lặng, cuối cùnggật đầu nói:

– Lão SƯ nói có lý. Đại nạn của Thiên Thần thư viện đến, lúc đó sẽ biết ngay ai là bằng hữu, ai là kẻ thù. Nếu có cơ hội đó sẽ là thời cơ tốt quét sạch kẻ địch.

Trước kia Tu La từng nghĩ đến chuyện như vậy nhưng có lòng mà không đủ sức. Dù sao Thiên Thần thư viện bọn họ không mạnh đến mức có thể khai chiến với bất cứ ai.

Huống chi Tu La không biết ai đáng tin hoặc không, đây mới là điều khiến Thiên Thần thư viện ném chuột sợ vỡ đồ.

Hiện tại Lý Thất Dạ đến, mọi chuyện khác đi. Không chỉ Lý Thất Dạ có năng lực cố gắng xoay chuyển, quan trọng hơn Tu La tin tưởng hắn. Tu La có thể không tin bất cứ Tiên Vương, Tiên Đế Cửu Giới bách tộc nhưng tuyệt đối tin tưởng Lý Thất Dạ.

– Hãy chuẩn bị đi, sẽ là trận chiến gay go.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Nói đồ kẻ rục rịch trong ba tộc Thần, Ma, Thiên chuẩn bị cho việc sau này nghênh đón hắc ám đến thì quét sạch Tiên Vương, Tiên Đế Cửu Giới bách tộc là món khai vị trước cơn bão đó. Tai nạn sắp đến, hy vọng nanh vuốt một kỷ nguyên đừng sinh ra như nấm trong thế giới chúng ta, không thì đại thế tương lai khó đoán.

Tu La khẽ thở dài:

– Lão sư nhìn xa trông rộng.

Khi tai nạn thật sự đến, ai dám nói mình không quên tấm lòng ban đầu. Không vi phạm chủng tộc, người nhà của mình? Dù là Đại Đế Tiên Vương cũng chưa chắc mà được điều này. Bi kịch từng diễn ra, đây là sự thậ đẫm máu.

Lý Thất Dạ ngồi yên một lúc rồi chậm rãi hỏi:

– Các tướng có khỏe không?

Tu La lặng im:

– Chắc cũng bình thường.truyện đao tu audio

Tu La tiếp tục bảo:

– Tuy chúng ta không liên lạc, không thể gặp nhau nhưng dấu ấn của lão sư còn đó thì các tướng vẫn bình an.

– Vậy thì tốt.

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

– Hôm nào ngày ta đi xa thế gian, khi cần thiết không cần ta ra lệnh, lúc đại thế nghiêng là ngày các ngươi đứng ra. Ta tin hạc trắng sẽ bay cao, vinh diệu ngày đó thuộc về các ngươi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 4 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 4 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 5 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi