1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 584 [Chương 2916 đến Chương 2920]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 584 [Chương 2916 đến Chương 2920]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2916: Thiên Thần thư viện (2)

Phi Tiên Đế không bá đạo vô địch như Kiêu Hoành Tiên Đế, không coi rẻ Đại Đế ba tộc, quét ngang ba ngàn Đại Đế như Kiêu Hoành Tiên Đế, càng không sửa tên Bạch Châu là Kiêu Hoành Châu, buộc ba tộc Thần, Ma, Thiên thừa nhận địa vị của bách tộc như Kiêu Hoành Tiên Đế đã làm.

Phi Tiên Đế không giống Vạn Cốt Tiên Đế tiềm tu vạn năm, cuối cùng ký kết hiệp nghị với ba tộc Thần, Ma, Thiên, tranh thủ độc lập cho Thanh Châu.

Nhưng Phi Tiên Đế cống hiến cho bách tộc không thua gì Kiêu Hoành Tiên Đế, Vạn Cốt Tiên Đế. Phi Tiên Đế thành lập Thiên Thần thư viện, đặt nền móng lớn mạnh cho bách tộc, bồi dưỡng từng lớp cường giả cho bách tộc. Năm tháng khi bách tộc còn nhỏ yếu, hàng tá cường giả tu sĩ bách tộc ra từ Thiên Thần thư viện, phấn đấu vì sinh tồn của bách tộc.

Nên ở Kiêu Hoành Châu, tu sĩ trong thiên hạ vừa ghi nhớ Kiêu Hoành Tiên Đế cũng tưởng nhớ Phi Tiên Đế.

Khiến người thở dài là về sau Phi Tiên Đế cùng Chung Nam Thần Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ ba, bước lên hành tình dài đằng đẵng rồi từ đó biến mất khỏi tầm mắt thế nhân.

Học kỳ mới bắt đầu, nguyên Thiên Thần thư viện náo nhiệt hơn. Các học sinh ra ngoài du lịch hoặc về quê đều quay lại học viện, chuẩn bị cho học kỳ mới.

Thiên Thần thư viện chiếm diện tích rất rộng lớn, nguyên học viện có mấy sơn môn, mỗi sơn môn cực kỳ náo nhiệt, đông đúc học sinh trở về.

– Chiếp!

Có thanh niên trẻ cưỡi phi hạc trở về. Lướt qua bầu trời đáp xuống bên ngoài sơn môn.

Sơn môn có học sinh phụ trách đăng ký và nghênh tiếp, hạc trắng vừa đậu liền có học trưởng tiến lên cười nói:

– Bạch Hạc học đệ trở về rồi, các bạn học đang chờ học đệ dẫn bọn họ đi du lịch núi sông.

Học sinh cưỡi bạch hạc về cười nói:

– Vừa lúc, ta đi Linh Vân sơn nuôi một đám linh thứu, tặng cho mỗi bạn học một con.

Câu này khiến nhiều bạn học cùng khóa hò reo.

– Grao!

Có tiếng nổ vang, ngoài núi trời đất rung rinh, một con cự thú chạy tới. Cự thú to trăm trượng, có cái sừng lớn, tuy thân hình cồng kềnh nhưng chạy nhanh như gió.

Một nam nhân trẻ ngồi trên cự thú, dáng vẻ sáng láng toát ra ngạo nghễ.

Khi sơn môn vang tiếng nổ đó thì học sinh phụ trách nghênh tiếp đăng ký cười nói:

– Học trưởng Xích Tê Nghê đến.

Học trưởng cưỡi cự thú đến sơn môn thì bước chân nhẹ lại, không dám lỗ mãng.

Học trưởng cười to bảo:Nguồn truyện audio Podcast

– Các bạn học, lần này trở lại ta vừa lúc đào được Xíc Hỏa bảo ngọc trong khoáng sản của gia tộc, tặng cho các người một ít.

Nghe học trưởng nói, các bạn học cùng khóa mắt sáng rực:

– Học trưởng rộng rãi quá!

Thiên Thần thư viện tuyển nhận học sinh trong thiên hạ bách tộc, mặc kệ ngươi ở châu nào, miễn thích hợp điều kiện là có thể vào Thiên Thần thư viện đi học.

Nên học sinh Thiên Thần thư viện cực kỳ phức tạp, có người thường xuất thân từ phàm nhân, có tu sĩ đến từ tiểu môn tiểu phái. Trong đó không thiếu đệ tử đại giáo cương quốc đi Thiên Thần thư viện, còn nhiều tu sĩ đế thống tiên môn đọc sách tại đây.

Có học sinh xuất thân từ đế thống tiên môn, thậm chí hậu đại của Tiên Đế, Tiên Vương, truyền nhân đế thống tiên môn đến Thiên Thần thư viện đi học.

Với những truyền nhân đế thống tiên môn thì truyền thừa của môn phái đã rất lợi hại, môn phái bọn họ có đế thuật tiên pháp học hoài không hết.

Nhưng so với Thiên Thần thư viện thì đế thống tiên môn bọn họ thiếu vài thứ, bọn họ không thể có thứ đó.

Nên biết cực kỳ nhiều Tiên Đế Cửu Giới, Tiên Vương bách tộc từng học ở Thiên Thần thư viện. Tiên Đế Cửu Giới như Phi Tiên Đế, Phi Dương Tiên Đế, Khải Chân Tiên Đế, Thôn Long Tiên Đế, Minh Nhân Tiên Đế, Hạo Hải Tiên Đế, các Tiên Đế Cửu Giới uy danh hiển hách đều từng ở lại Thiên Thần thư viện, truyền đạo dạy dỗ.

Còn các Tiên Vương đỉnh cao nhất bách tộc như Lục Đạo Nhân Vương, Nhất Diệp Tiên Vương, Dạ Lâm Tiên Vương cũng từng ở lại Thiên Thần thư viện dạy học.

Nghe đồn Chung Nam Tiên Đế xuất thân từ Thần tộc cũng ngoại lệ ở lại Thiên Thần thư viện dạy dỗ một thời gian.

Trong Thập Tam Châu, Thiên Thần thư viện có thể không phải truyền thừa môn phái có nhiều báu vật nhất, không phải đại giáo học viện có nhiều công pháp bí kíp nhất, nhưng Thiên Thần thư viện là nơi có nhiều cách dạy tu hành phong phú nhất trên đời.

Nên Thiên Thần thư viện đặt nền móng cái nôi tu luyện bách tộc, đặt địa vị của nó trong Thập Tam Châu.

Thiên Thần thư viện có lẽ không phải gia tộc, môn phái mạnh nhất trên đời nhưng nó là truyền thừa môn phái ra nhiều nhân tài nhất.

Bởi vậy nhiều học sinh đi ra từ Thiên Thần thư viện, sau này bọn họ nổi bật hoặc phong thần, chịu tải Thiên Mệnh thường sẽ quay về Thiên Thần thư viện cư ngụ một thời gian, dạy lại cho thế hệ trẻ. Có tồn tại đã thành Tiên Vương Thượng Thần để lại một phần bí kíp công pháp trong đời mình.

Chính vì Thiên Thần thư viện truyền thừa các đời, hương khói không dứt khiến Thiên Thần thư viện đời đời hưng thịnh, các truyền nhân đế thống tiên môn đời sau sẽ đi học trong Thiên Thần thư viện để mở mang tâ,mà mắt và cuộc đời mình.

Nên mỗi khi bắt đầu học kỳ mới sẽ có nhiều tuyền nhân đế thống tiên môn đến trước sơn môn Thiên Thần thư viện đi học, chuyện này đã rất bình thường trong Thiên Thần thư viện, nhiều học sinh thói quen rồi.

Học kỳ mới bắt đầu, nhiều học tử lần lượt trở về Thiên Thần thư viện khiến thư viện vắng lặng một thời gian lại bắt đầu náo nhiệt.

Một số truyền nhân đế thống tiên môn đến gây cơn sóng lớn, dù sao truyền nhân đế thống tiên môn, đại giáo cương quốc sau khi trở về rất là rộng rãi tặng đồ tốt cho bạn học cùng lớp.

Đây là một trong những mục đích truyền nhân đế thống tiên môn, đại giáo cương quốc cần làm khi đến Thiên Thần thư viện học, quen nhiều bằng hữu để đặt cơ sở cho con đường tương lai của mình.

Vù vù vù vù vù!

Khi đám đông học tử trở về thì đột nhiên trên bầu trời Thiên Thần thư viện trải một đại đạo, một thanh âm cất bước đi tới.

Thanh niên bước đến, tự nhiên dạt dào, cử chỉ tùy tâm. Thanh niên rất tùy ý nhưng cho người cảm giác vĩ đại như trời, thanh niên là một ngọn thần phong giắt ngang trong thiên địa, khiến người không thể vượt qua.

Thấy thanh niên đó, không biết ai rung động kêu lên:

– Cổ Quách trở lại!

Có học sinh đạo hạnh cường đại thấy thanh niên thì khâm phục nói:

– Nam Đế đã về. Đúng là kiêu ngạo ghê thật, nhe đâu hắn đi hung địa trải qua nguy hiểm.

Có học muội mắt hình trái tim ngất ngây nói:

– Chắc hắn sắp tốt nghiệp, có lão sư nói hắn học thêm một năm là sẽ tốt nghiệp. Thiên tài tuyệt thế, trên đời không ai sánh bằng.

Nam Đế Cổ Quách là nhân vật phong vân trong Thiên Thần thư viện, không người nổi tiếng bằng, vượt qua Nhân Thánh học trưởng trên một quý.

Ít ai biết lai lịch của Nam Đế Cổ Quách, có người nói gã đến từ Kỳ Trúc Sơn nhất môn lục đế, có người nói gã có lai lịch khác.

Tóm lại ở học kỳ trước Cổ Quách mới vào Thiên Thần thư viện đã trực tiếp đi học trong Nhân Tông, là học sinh duy nhất của Nhân Tông cho đến thời điểm này.

Chương 2917: Thiên tài lớp lớp

Thiên Thần thư viện chia năm phần, gồm có Nhân Tông, Đế Phủ, Thánh Viện, Bách Đường, Thư Phòng.

Nhân Tông là ngưỡng cửa cao nhất của Thiên Thần thư viện, các đời hiếm ai vào trong đó học được. Một thời đại Nhân Tông ra một học sinh là đã rất ghê gớm.

Ví dụ khóa của Nhân Thánh, gã rất lợi hại đúng không? Thiên phú tuyệt thế, có huyết thống không gì sánh bằng, nhưng chưa được vào học trong Nhân Tông.

Nghe đồn chỉ bồi dưỡng đỉnh Tiên Vương và Cổ Thần, nên Nhân Tông yêu cầu học sinh cực kỳ nghiêm khắc. Người vào trong Nhân Tông học thì thành tựu cả đời chắc chắn kinh thế.

Ví dụ Lục Đạo Nhân Vương từng học trong Nhân Tông nên có thành tựu vô thượng.

Thiên Thần thư viện chưa từng thừa nhận Nhân Tông là một học đường chuyên bồi dưỡng đỉnh Tiên Vương và Cổ Thần, nhưng mọi người thầm mặc nhận nếu được vào Nhân Tông thì dù ngươi không thành Cổ Thần, không là đỉnh Tiên Vương thì thành tựu cả đời đều cực kỳ kinh người. Học sinh ra từ Nhân Tông có lẽ Tiên Vương, Thượng Thần chỉ là bước khởi đầu.

Cổ Quách bái vào Thiên Thần thư viện liền được chiêu vào Nhân Tông, lúc bấy giờ gây chấn động lớn. Càng khủng hơn là lão viện trưởng đã sóm quy ấn đích thân vào Nhân Tông làm lão sư cho Cổ Quách. Truyền dạy cho gã.

Đãi ngộ của Cổ Quách gây oanh động lớn, khiến nhiều người ghen tỵ. Nhân Thánh khóa trước cũng không có đãi ngộ này, lúc ấy Nhân Thánh chỉ học trong Đế Phủ.

Nên khi Cổ Quách bái vào Nhân Tông, đám người đều suy đoán gã sẽ trở thành đỉnh Tiên Vương, thành tựu thậm chí cao hơn Nhân Thánh.

Nên lúc Cổ Quách tự xưng là Nam Đế thì đám người đều mặc nhận danh hiệu đó.

Thật ra mọi người cảm thấy cách làm này cực kỳ bá đạo. ít ai chưa trở thành Đại Đế hoặc Tiên Vương mà đã đặt niên hiệu cho mình, Cổ Quách tự xưng là Nam Đế thì tự tin hơi lố.

Đương nhiên với một số học sinh vốn đã sùng bái Nhân Thánh thì trong lòng bọn họ tràn ngập ghen tỵ, họ cho rằng Nhân Thánh mới là người giỏi nhất, nên họ thầm cười nhạt chờ thấy Cổ Quách làm trò hề.

Nếu có ngày Cổ Quách không thể trở thành Tiên Vương, hoặc làm Tiên Vương nhưng thành tựu thua xa Nhân Thánh thì sẽ là trò cười lớn nhất.

Trong Thiên Thần thư viện thì Cổ Quách có uy danh rất cao, rất được người yêu thích. Dù sao thực lực bày ra đó, nguyên học viện không có học sinh nào có thể tranh phong với Cổ Quách, gã quá mạnh. Trong học viện chỉ có lão sư là có tư cách luận bàn so tài với Cổ Quách, học sinh khác không đủ tư cách.

Cổ Quách đến nơi, gã không ngừng lại trước cửa sơn môn mà bước vào Thiên Thần thư viện, chớp mắt biến mất trong dãy núi.

Có học sinh nữ xinh đẹp động lòng người nhìn bóng lưng Cổ Quách biến mất, mê đắm nói:

– Cổ Quách học trưởng nhất định có thể trở thành Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh.

Có học sinh nam ghen ghét nói:

– Chưa chắc, Cổ Quách sinh không đúng thời. Thời đại của chúng ta đã ra Đại Đế Tiên Vương, hắn muốn trở thành một vị Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh sẽ phải chịu áp lực rất lớn.

Cổ Quách đến gây náo động lớn, nhiều người nhỏ gọng xì xầm.

Cổ Quách đến không lâu sau ở sơn môn khác có học sinh tới cũng gây náo động.

Một nữ nhân tuyệt thế khuynh thành chậm rãi đi đến, nàng quá đẹp, nàng đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn người đời. Hút hồn người không phải sắc đẹp mà là khí chất của nàng. Nữ nhân từng bước một đi đến tựa như thiên tiên khuynh thành, khiến đám người thần hồn điên đảo.

Nữ nhân này không ăn nhân gian khói lửa, nàng tựa như thiên tiên, cử chỉ toát ra thần vận như tiên nữ giáng trần lỡ rơi vào chốn trần gian.

Thấy nữ nhân đến, học sinh đứng ở sơn môn nghênh tiếp reo lên:

– Tố Dao học muội đến!

Đặc biệt học sinh Đế Phủ càng kích động, học sinh nam lập tức chạy xuống nghênh tiếp.

Khi nghênh đón nữ nhân có học sinh nam hưng phấn nói:

– Học muội trở về tăng thêm sắc màu vô cùng cho Đế Phủ chúng ta, các bạn học đều chờ muội về.

Không chỉ nam học trưởng Đế Phủ hăng máu, học sinh nam khác trong Đế Phủ, hay học sinh nam học đường khác đều gục ngã vì nàng, mê đắm nhìn nữ nhân tuyệt thế trước mắt.

Mai Tố Dao cũng xem như nhân vật phong vân lần này. Mai Tố Dao nổi tiếng không chỉ vì sắc đẹp, nàng không phải mỹ nữ bao cỏ chỉ có cái mặt.

Thiên phú của Mai Tố Dao rất kinh khủng, khi nàng đầu vào Thiên Thần thư viện liền được ghi vào Đế Phủ. Nên biết nhiều truyền nhân đế thống tiên môn để trở thành học sinh Đế Phủ phải qua các cuộc thử thách của học viện, khi nào qua cuộc thi mới trở thành học sinh Đế Phủ.

Đế Phủ giành giật Mai Tố Dao là đủ biết thiên phú của nàng cao cỡ nào, có người nói thiên phú của nàng cao còn hơn Nhân Thánh.

Mai Tố Dao rất bình tĩnh và thản nhiên, không gì dao động được. Mai Tố Dao nhẹ gật đầu, đi vào Thiên Thần thư viện.

Học sinh Thiên Thần thư viện đã quen phong tư như vậy của Mai Tố Dao. Từ sau khi Mai Tố Dao bái vào Thiên Thần thư viện có vô số người theo đuổi, không thiếu truyền nhân đế thống tiên môn xuất thân hiển hách, có thiên tài tuyệt thế. Đặc biệt Đế Phủ là nơi không thiếu thiên tài.

Nhưng không ai được Mai Tố Dao ưu ái, nàng đối xử bình dị gần gũi với bất cứ ai. Mai Tố Dao không có sự kiêu ngạo tự phụ, nhưng bình dị gần gũi kiểu này cho người cảm giác ngăn cách, như không ai có thể bước vào thế giới của nàng, nàng tựa mặt nước lặng không gợn sóng.

Có tiểu học muội nhìn bóng lưng tuyệt thế khuynh thành của Mai Tố Dao, ngưỡng mộ nói:

– Không biết ai có thể bắt cóc trái tim của Mai học tỷ.

Rất nhiều học sinh nam của Đế Phủ hay học đường khác đều ngây người nhìn bóng lưng tuyệt thế khuynh thành của Mai Tố Dao, biết bao thiên tài siêu ưu tú theo đuổi nhưng không được nàng ưu ái.

Lộc cộc lộc cộc!

Ở sơn môn khác có một chiếc xe ngựa ngừng lại, xe ngựa mộc mạc do con ngựa già bình thường kéo, không có điểm nào đặc biệt.

Một nữ nhân bước xuống từ xe ngựa, khi nàng bước xuống khiến người mắt sáng lên.

Nữ nhân trước mắt không có nhan sắc tuyệt thế, nàng không đẹp bằng Mai Tố Dao, nhưng cho người cảm giác ung dung phú quý. Nàng nhã khí tự nhiên khiến người thoải mái, nhìn một lần liền không kiềm được muốn xem lần thứ hai.

Thấy nữ nhân này, học sinh Bách Đường đứng ở sơn môn nghênh tiếp nhếch miệng cười:

– Diệu Thiền học muội đến!

Đám nam học sinh nữ reo lên, lập tức chạy xuống nghênh tiếp.

Học trưởng Đế Phủ cũng nhiệt tình thân thiết hỏi:

– Diệu Thiền học muội, kỳ nghỉ lần này đi Huyền cốc có thu hoạch gì không?

Diệu Thiền nhẹ gật đầu:

– Đa tạ học trưởng, cũng có thu hoạch.

Nàng ung dung quý khí, nhã khí thấm vào hồn người.

Học trưởng Đế Phủ cười to bảo:

– Ta đã nói với bằng hữu rồi, với trí tuệ của học muội tất nhiên có thu hoạch lớn, quả nhiên.

Nhiều học trưởng lớp dưới vây quanh Diệu Thiền, học tỷ học muội cũng đi bên nàng.

Diệu Thiền là học sinh nữ vào học kỳ trước vừa bái vào Thiên Thần thư viện, nghe nói lai lịch của nàng rất bình thường, nàng nộp phí vào Bách Đường.

Khi Diệu Thiền vào Bách Đường đi học, nàng không biểu hiện ra thiên phú kinh người, không giao bằng hữu rộng rãi. Nhưng nàng hành sự ung dung cơ trí, giỏi bày mưu tính kế, điều này khiến Diệu Thiền rất được yêu thích trong thư viện.

Chương 2918: Gặp lại Đào Đình

Nhiều bạn học Bách Đường bầu Diệu Thiền là hoa khôi trong khóa, nàng rất được hoan nghênh trong Thiên Thần thư viện.

Diệu Thiền không vì vậy mà lộ mũi nhọn, nhiều lúc nàng biểu hiện điệu thấp. Nhưng mặc cho Diệu Thiền cố gắng không nổi bật vẫn không thể che giấu trí tuệ của nàng, nhiều bạn học Bách Đường gặp vấn đề khó khăn hay thích xin Diệu Thiền dạy, hỏi ý kiến nàng.

Nhiều lúc Diệu Thiền làm việc điệu thấp, không muốn bộc lộ quá nhiều nhưng nàng vẫn là một trong những học sinh được hoan nghênh nhất học viện.

Khi Lý Thất Dạ đến bên ngoài Thiên Thần thư viện thì sắp tới lúc kết thúc học sinh tựu về học kỳ mới, ngoài sơn môn lạnh lẽo rất nhiều.

Nhìn Thiên Thần thư viện từ xa, Lý Thất Dạ thầm cảm khái. Người đến người đi, từng đời thiên kiêu ra đi, các khuôn mặt trẻ con xa lạ xuất hiện, dù thay đổi thế nào thì Thiên Thần thư viện vẫn sừng sững không ngã.

Nếu có ngày Thiên Thần thư viện ngã thì bách tộc sẽ nguy hiểm, rất có thể sau này bách tộc cũng lung lay sắp ngã.

Không phải vì Thiên Thần thư viện là gốc của bách tộc, nếu bách tộc mất Thiên Thần thư viện sẽ thiếu bớt phần phấn chấn tinh thần, thiếu một phần dung chứa.

Thiên Thần thư viện khác với bất cứ môn phái nào, môn phái trong thiên hạ có mặt hẹp hòi của mình. Thiên Thần thư viện thì ngược lại, nó dung chứa bát phương, chiêu lãm thánh hiền bách tộc.

Có thể nói một học sinh tốt nghiệp từ Thiên Thần thư viện chưa chắc đạo hạnh tinh tiến nhiều nhưng kiến thức kết hợp cùng bách tộc chắc chắn được mở rộng nhiều.

Thiên Thần thư viện không chỉ bồi dưỡng nhân tài qua các thời đại, cũng gỡ bỏ ràng buộc cho bách tộc, khiến thế hệ trẻ bách tộc có thiên địa rộng lớn hơn, cung cấp khả năng lớn nhất cho bách tộc qua lại thân thiết với nhau.

Bởi vậy trong Kiêu Hoành Châu có thể không có truyền thừa như Cổ Phủ, không có môn phái như Kỳ Trúc Sơn nhưng không thể thiếu Thiên Thần thư viện.

Không còn truyền thừa một môn bảy phái như Cổ Phủ thì sau này còn đế thống tiên môn khác thăng chức, nếu mất Thiên Thần thư viện là mãi mãi không thể trùng kiến.

Vì trên đời không có Phi Tiên Đế thứ hai, không có Chung Nam Thần Đế thứ hai. Ở góc độ nào đó thì Thiên Thần thư viện không chỉ là tâm huyết của Phi Tiên Đế còn là kiệt tác của Chung Nam Thần Đế.

Nhìn núi sông vô cùng mênh mông, Lý Thất Dạ thầm cảm khái. Thiên Thần thư viện tiếp nhận vô số nhân kiệt, nhiều Tiên Đế Cửu Giới từng nhâm giáo. Năm tháng xa xôi Lý Thất Dạ cũng từng dạy học ở đây.

Lý Thất Dạ không như nhóm Phi Dương Tiên Đế, Hạo Hải Tiên Đế để lại danh tiếng ạai đây, hắn vẫn chỉ là con Âm Nha, tồn tại phía sau màn. Lý Thất Dạ dạy các hạng người vô địch nhưng hắn không để lại dòng nào cho Thiên Thần thư viện, không để lại tên mình.

Thời gian trôi qua, nên rời đi rốt cuộc cũng đi, như Minh Nhân Tiên Đế, lại như Lục Đạo Nhân Vương. Mặc kệ ngươi là tồn tại vô địch cỡ nào cũng sẽ có ngày rời khỏi. Thiên Thần thư viện thì vẫn ở đó, nó vẫn dào dạt tinh thần.

Lý Thất Dạ chưa đến sơn môn, hắn từ xa nhìn núi sông tráng lệ của Thiên Thần thư viện, nhìn tất cả khiến hắn nhờ vài người, vài việc.

Trong thư viện này từng có các khuôn mặt non nớt tiến vào, đi ra ngoài là hạng người vô địch danh chấn bát phương. Hôm nay Lý Thất Dạ trở về, Thiên Thần thư viện còn đó mà đám người kia đã đi mất.

Khi Lý Thất Dạ đến có một số học sinh đi vội vàng chạy về học viện. Học sinh lúc này mới về đa số xuất thân bình thường.

Bởi vì học sinh xuất thân từ đế thống tiên môn hoặc là đại giáo cương quốc có thể kịp lúc trở về học viện khi khai giảng là do họ có nhiều tiền, qua đạo môn truyền tống vượt qua thiên địa xa xôi, cho họ đủ thời gian trở về học viện chơi đùa cùng bạn học.

Còn về tu sĩ xuất thân tiểu môn tiểu phái hoặc bình dân thì khó khăn. Lúc học viện nghỉ bọn họ hoặc ra ngoài tôi luyện hoặc về quê thăm người nhà, đa số đi bộ hoặc bay, có lẽ để dành ít tiền đi đạo môn phạm vi nhỏ. Nên lúc đám học sinh này về, nếu có gì ngoài ý muốn bình thường kết thúc khai giảng mới chạy về.

Lúc Lý Thất Dạ nhìn Thiên Thần thư viện phương xa, học sinh vội vàng đi không ai chú ý tới hắn. Dù sao dáng vẻ Lý Thất Dạ không xuất chúng, rất bình thường, đám học sinh đang vội vào học viện, không rảnh quan tâm người lạ như hắn.

Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, chậm rãi đi vào Thiên Thần thư viện.

Lý Thất Dạ đang từ từ đi hướng Thiên Thần thư viện thì sau lưng vang lên thanh âm trong trẻo:

– Lý đạo huynh!

Một nữ nhân chạy nhanh đến, đây là một nữ nhân xinh đẹp động lòng người, nàng là Đào Đình của Đào thôn. Lúc Đào Đình chạy theo Lý Thất Dạ thì mặt trái xoan đỏ rực, thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống.

Lý Thất Dạ dừng chân nhìn Đào Đình, cười cười.

Đào Đình rất bất ngờ khi gặp Lý Thất Dạ, vui vẻ nói:

– Lý đạo huynh, chúng ta lại gặp mặt.

Đào Đình không ngờ gặp Lý Thất Dạ tại đây, từ khi chia tay ở Đào thôn thì nàng không còn thấy hắn nữa.

– Đời người chỗ nào cũng sẽ có dịp gặp gỡ.

Lý Thất Dạ mỉm cười nhàn nhã nói:

– Miễn là có duyên thì sẽ gặp lại.

Tóm lại gặp Lý Thất Dạ khiến Đào Đình rất vui, dù lúc ở Đào thôn nàng hơi đề phòng hắn nhưng trong lòng cứ thấy hắn thân thiết, cảm giác rất khó tả, tóm lại là như người nhà.

Đào Đình vui vẻ nhìn Lý Thất Dạ, gặp hắn bên ngoài Thiên Thần thư viện khiến nàng nghĩ hắn là học sinh.

Đào Đình nói:

– Thì ra đạo huynh cũng là học trưởng của Thiên Thần thư viện, tiểu muội là Bách Đường, không biết học trưởng học ở học đường nào?

Tính thiên phú thì Đào Đình thuộc hàng đỉnh cao trong thế gian, nhưng Thiên Thần thư viện là nơi tụ tập thiên tài bách tộc, thiên phú của Đào Đình không xuất sắc trong Thiên Thần thư viện, chỉ tàm tạm.

Trong Thiên Thần thư viện, mọi người đừng mơ vào học đường như Nhân Tông, muốn vào Đế Phủ cũng khó khăn. Có thể nói người vào Đế Phủ toàn là thiên tài thiên phú đỉnh cao nhất trên đời. Thiên tài như thế có thể nói là tuyệt thế, Nhân Thánh khóa trước là đại biểu tốt nhất, Mai Tố Dao lần này cũng là ví dụ.

Thánh Viện mở rộng với bên ngoài, tuyển nhận vô số học sinh. Nhưng yêu cầu đệ tử của Thánh Viện cũng rất cao, học sinh phải có thiên phú xuất sắc mới vào được. Nên nhiều học sinh Thánh Viện xuất thân từ đại giáo cương quốc, rất có thể là truyền nhân đại giáo cương quốc.

Bách Đường là học đường tạp nhất, học sinh vào đây có đủ mọi hạng người. Có học sinh bình dân, có học sinh đại giáo, thậm chí một số học sinh cố ý che giấu thân phận.

Bách Đường là học đường dễ vào nhất, có hai cách để vào, một là thi đậu kiểm tra của Thiên Thần thư viện, hai là nộp đủ Hỗn Độn thạch.

Học viện như Đế Phủ, Thánh Viện không phải ngươi có tiền liền được vào. Bách Đường thì khác, dù ngươi là phế thải, miễn ngươi trả đủ Hỗn Độn thạch là được vào Bách Đường học tập.

Cho nên Bách Đường là học đường pha tạp nhất, học sinh đủ loại. Nếu nói học sinh ra từ Đế Phủ, Thánh Viện có thể thành tài thì học sinh ra từ Bách Đường chưa chắc. Học sinh Bách Đường có thể nói là đồ ngốc, phế vật.

Chương 2919: Tới học viện Thiên Thần (1)

Một số con nhà giàu được gia đình bỏ tiền ra đưa vào Bách Đường để mạ vàng, mượn danh tiếng Thiên Thần thư viện.

Cũng không phải Bách Đường cái gì cũng sai, ngược lại học sinh Bách Đường chiếm tám mươi chín phần trăm tổng số Thiên Thần thư viện. Trăm ngàn vạn năm nay Bách Đường đào tạo nhiều nhân tài cho bách tộc, mỗi thời đại trong bách tộc có nhiều cường giả nổi tiếng đều xuất thân từ Bách Đường.

Hơn nữa Bách Đường cũng từng ra Tiên Vương, Thượng Thần rất ghê gớm. Ví dụ Tề Lâm Tiên Vương sáng lập Tề Lâm thế gia từng là học sinh Bách Đường. Đạp Tinh Thượng Thần cũng là học sinh Bách Đường.

Bách Đường đã đào tạo nhiều nhân tài cho bách tộc, khá nhiều Thượng Thần từng học trong Bách Đường.

Đào Đình không có tiền mua ghế học sinh, nàng được lão sư Bách Đường chọn trúng, qua kỳ thi Thiên Thần thư viện trở thành học sinh.

Có thể nói một nữ hài tử ở vùng núi hẻo lánh như Đào Đình mà bái vào Thiên Thần thư viện được đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh của nàng. Cương quốc chỗ Đào thôn khi biết Đào Đình trở thành học sinh Thiên Thần thư viện thì hoàng đế đích thân đón chào, chấp đại lễ.

Lý Thất Dạ nhìn Đào Đình, mỉm cười nói:

– Thiên phú của nàng không xem như tuyệt thế nhưng căn cơ rất vững chắc, đạo căn tốt, tu luyện Chúng Thần quyết rất xuất sắc. Thành tích hiện nay của nàng có thể vào Thánh Viện.

Trong Thiên Thần thư viện, học sinh không phải luôn ở chết một học đường, ví dụ ban đầu ngươi vào Bách Đường nhưng nếu tiến bộ mau, thành tích tốt thì có cơ hội lên Thánh Viện. Học sinh Thánh Viện có cơ hội lên Đế Phủ.

– Đa tạ Lý đạo huynh khích lệ.

Đào Đình dịu dàng như ngọc, không vì được khen mà kiêu ngạo:

– Ta còn cần trui rèn, lão sư nói sau khi kết thúc học kỳ này có thể thi thử.

Với một nữ hài tử phàm nhân xuất thân vùng núi thì từ Bách Đường đến Thánh Viện là chuyện không dễ chút nào, có thể nói là vinh diệu, một chyuện quang tông diệu tổ.

Nếu Đào Đình lên làm học sinh Thánh Viện thì cương quốc chỗ Đào thôn chắc chắn hoàng đế sẽ mời nàng làm quốc sư của vương triều này.

Lý Thất Dạ nhìn Đào Đình dịu dàng như ngọc, Lý Thất Dạ cảm thán rằng:

– Chuyện đời không cách nào tránh khỏi.

Tổ tiên của bọn họ từng khiến tử tôn làm một phàm nhân bình thường, nhiều đời cắt đứt duyên với việc tu luyện. Cuối cùng thôn trang nhỏ hẻo lánh vậy mà vẫn có thiếu nữ đi lên con đường của tổ tiên, chẳng qua nàng không biết tổ tiên từng có vinh diệu vô thượng.

Đào Đình không nghe hiểu lời của Lý Thất Dạ, nghi hoặc hỏi:

– Ý của Lý đạo huynh là…?

Lý Thất Dạ cười cười:

– Không có gì.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Đại đạo dài dặc, hãy quý trọng, đây xem như duyên phận.

Lý Thất Dạ đi về hướng Thiên Thần thư viện, Đào Đình cũng đuổi theo, nàng nhớ lại vấn đề vừa rồi:

– Lý đạo huynh muốn đi đến học đường nào?

– Thư phòng.

Lý Thất Dạ bình thản nói.

– Thư phòng?

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Đào Đình hơi ngạc nhiên, Lý Thất Dạ hoàn toàn là đi theo ý của nàng.

Thiên Thần thư viện đích xác là có năm học đường: Nhân tông, Đế phủ, Thánh Viện, Bách đường, Thư phòng.

Nhưng nếu thật sự so sánh, thì rất nhiều người nói bốn học đường Nhân tông, Đế phủ, Thánh Viện, Bách đường rất ít nhận học sinh, hơn nữa chỉ nhận một vài học sinh, nhưng Nhân tông vẫn khiến cho người ta phải khen nức nở không thôi.

Trái lại Thư phòng có rất ít học sinh đến đàm luận, thậm chí có thể nói, nếu như được lựa chọn, không có người nào nguyện ý chọn Thư phòng học đường.

Mặc dù nói Thư phòng là một bộ phận của Thiên Thần thư viện, Thư phòng cũng truyền đạo thụ pháp, lão sư ở Thiên Thần thư viện cũng sẽ truyền thụ công pháp cho học sinh của Thư phòng, giảng giải sự huyền diệu của đạo pháp, nhưng phần nhiều thời gian học sinh Thư phòng phải học tập lịch sử mười ba châu tu sĩ giới hoặc là xem phong thổ của mười ba châu.

Đối với một người có lòng tu đạo mà nói, bái nhập Thiên Thần thư viện đương nhiên là vì tu luyện đại đạo, để đến một ngày có thể thay đổi thiên mệnh.

Thử nghĩ một chút, để cho một vị tu sĩ đi học tập lịch sử tu chân mười ba châu, đi tìm hiểu phong thổ mười ba châu, chỉ sợ không có mấy người tu sĩ nguyện ý đi làm, mọi người ở Thiên Thần thư viện đều muốn học bản lĩnh phi thiên độn thổ, có ai muốn làm một con mọt sách đâu.

Cho nên đến nay học sinh của Thư phòng là lác đác không có mấy, tuy rằng không như Nhân tông vô cùng ít ỏi, nhưng cũng không biết ở nơi nào.

Cũng như hiện nay ở Thư phòng, nghe nói toàn bộ Thư phòng cũng chỉ có vài học sinh mà thôi.

Vì vậy vào giờ phút này, Đào Đình không khỏi liếc mắt nhìn Lý Thất Dạ, tuy rằng nàng không qua lại với Thư phòng nhưng tên các nam học sinh ở đây nàng đều biết, nhưng đúng là không có tên Lý Thất Dạ.

– Đạo huynh đây là..

Đào Đình cũng không biết nên hỏi Lý Thất Dạ như thế nào.

Nhìn bộ dáng kia của Đào Đình, Lý Thất Dạ liền muốn trêu chọc nàng một chút, vừa cười vừa nói:

– Ta vừa mới tới không được sao?

– Nhưng mà, học kỳ này không nhận tân sinh.

Đào Đình khẽ nhíu mày, có chút quan tâm Lý Thất Dạ mà nói:

– Nếu như đạo huynh muốn vào Thư phòng, chỉ sợ là phải tay không một chuyến, ít nhất phải đến khi học kỳ tiếp theo mới có cơ hội.

Lý Thất Dạ nhàn nhã vừa cười vừa nói:

– Nếu đã tới thì hãy vào xem một chút, thế gian rất nhiều chuyện không thể nói chính xác, nói không chừng vận khí ta tốt, lại được vào thì sao.

– Nhưng mà…

Đào Đình suy nghĩ một chút, cho rằng lời này của Lý Thất Dạ cũng có đạo lý, nàng đối với Lý Thất Dạ có cảm giác thân thiết, không khỏi nhiệt tâm nói:

– Đạo huynh, Thư phòng cách cửa nam gần nhất, đạo huynh muốn đi Thư phòng tốt nhất là đi cửa nam. Vừa vặn là cửa nam do Bách đường học trưởng của chúng ta phụ trách, ta biết bọn họ, ta sẽ dẫn huynh đi.

Nói xong nàng liền dẫn đường cho Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ vốn là muốn trêu chọc Đào Đình một chút, thật không ngờ tiểu cô nương này lại nhiệt tình như vậy, điều này làm cho Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong lúc này ở trên người Đào Đình, hình như hắn vừa thấy bóng dáng quen thuộc của một người.

Thiên Thần thư viện có diện tích cực kỳ rộng, thay vì nói là một thư viện, gọi là một nước thì chính xác hơn. Toàn bộ đất nước Thiên Thần thư viện rộng mênh mông, có diện tích hơn trăm vạn dặm, có thể nói bất kì đại giáo cương quốc ở đâu thì Thiên Thần thư viện sẽ có.

Coi như là Đào Đình mang theo Lý Thất Dạ, tốc độ nhanh vô cùng, nhưng khi tới cửa nam của Thiên Thần thư viện cũng phải mất nửa ngày.

Trên đường đi về phía cửa nam, hai người vốn là không nói chuyện, Đào Đình liền nghĩ tới một chuyện, nàng nhịn không được mà hỏi Lý Thất Dạ:

– Lý đạo huynh, có một việc không biết có nên hỏi hay không?

– Cứ nói đừng ngại. Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.

Đào Đình suy nghĩ một chút, hỏi:

Lần trước Lý đạo huynh đến Đào thôn, chỉ sợ là không phải chỉ là đi ngang qua chứ? Nếu có điều gì mạo phạm, xin Lý đạo huynh thứ lỗi.

– Đúng vậy.

Chương 2920: Tới học viện Thiên Thần (2)

Lý Thất Dạ nhìn Đào Đình một cái, cũng không có giấu nàng mà từ từ nói ra:

– Ta đúng lúc đi qua nhìn một chút.

Đào Đình nghe nói như thế, không khỏi do dự một chút, trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:

– Là miếu nhỏ trong thôn chúng ta sao?

Trên thực tế, ở trong lòng nàng đã đoán được một chút, nàng ở dám khẳng định rằng, Lý Thất Dạ đến đào thôn của bọn họ, nhất định là vì miếu nhỏ kia mà thôi.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu nói:

– Không sai, đúng là miếu nhỏ kia, rất lâu rồi không đi nhìn qua, đúng lúc tiện đường liền đi xem một chút.

– Giữa miếu nhỏ có cái gì chứ?

Lần này Đào Đình không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra.

Đối với chỗ ngồi này trong miếu nhỏ, Đào Đình cũng hết sức hiếu kỳ, nàng đã hỏi qua tất cả lão nhân trong thôn, ai cũng không biết nguồn gốc của chỗ ngồi này trong miếu nhỏ là như thế nào, cũng không ai biết đến tột cùng là chỗ ngồi trong miếu nhỏ kia xây lúc nào, lão nhân lớn tuổi nhất nhớ rằng, miếu nhỏ có lẽ là đã có từ rất sớm, mà còn có trước phụ thân bọn họ, có lẽ lúc mới bắt đầu có đào thôn thì đã có miếu nhỏ kia.

Đào Đình đối với chỗ ngồi trong miếu nhỏ tràn ngập tò mò, trước đây một tòa miếu nhỏ thông thường cũng không khiến cho người chú ý. Nàng khi còn bé sinh hoạt trong miếu nhỏ cũng không để ý, một tòa miếu nhỏ như vậy giống như là một bộ phận trong cuộc sống của bọn họ ở đào thôn, mọi người cũng đã quen sự tồn tại của nó rồi.

Nhưng lần này lại hoàn toàn khiến cho Đào Đình đối với miếu nhỏ này vô cùng lòng hiếu kỳ, nàng muốn mở ra chỗ ngồi trong miếu nhỏ này, nhưng bất luận nàng nỗ lực như thế nào đều không thể mở ra chỗ ngồi trong miếu nhỏ, chỉ sợ là nàng có dùng hết lực lượng chín trâu hai hổ cũng không cách nào mở ra chỗ ngồi trong miếu nhỏ.

Cuối cùng Đào Đình đã dùng hết thủ đoạn nhưng vẫn như cũ không cách nào mở ra phiến cửa gỗ thoạt nhìn có vẻ bình thường kia.

Mặc dù Đào Đình không dám nói chính mình là một tuyệt thế cao thủ, nàng tại Bách đường ở Thiên thần thư viện cũng được coi như là một người nổi bật, chỉ lấy khí lực mà nói, nàng có thể lực bạt núi cao, nhưng hết lần này tới lần khác không có cách nào lay động phiến cửa gỗ thoạt nhìn rất thông thường kia.

Hoàn toàn không cách nào mở ra phiến cửa gỗ, điều này khiến cho Đào Đình triệt để minh bạch chỗ ngồi trong miếu nhỏ này xem ra là không đơn giản, chỗ ngồi giữa miếu nhỏ này nhất định có giấu bí mật to lớn, nhưng nàng lại không cách nào biết được bí mật này.

Cho nên vào lúc này, nàng không khỏi đột nhiên nghĩ đến Lý Thất Dạ, nhưng Lý Thất Dạ đã rời đi rồi, biển người mênh mông, nàng phải đi nơi nào để tìm kiếm Lý Thất Dạ đây.

Lần này ngoài ý muốn nhìn thấy Lý Thất Dạ không khỏi làm cho Đào Đình trở nên kinh hỉ, vì vậy lúc này nàng nhịn không được hỏi Lý Thất Dạ chuyện tình có liên quan đến miếu nhỏ.

Lý Thất Dạ nhìn Đào Đình một chút, lúc này Đào Đình cũng nhìn Lý Thất Dạ, một đôi mắt đẹp tràn đầy khao khát hướng về.

Nhìn ánh mắt như thế, trong lòng Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trước đây hắn cũng thường thấy đôi mắt như vậy, thường thấy khao khát như vậy, ánh mắt tràn ngập niềm tin vào tương lai.

– Tất nhiên, nếu như Lý đạo huynh không muốn nói, đó là tiểu muội đường đột, coi như tiểu muội chưa từng hỏi.

Thấy Lý Thất Dạ trầm mặc, Đào Đình cho rằng Lý Thất Dạ không muốn nói, vội vàng giải vây nói.

Lý Thất Dạ trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói:

– Cũng không phải là ta không muốn nói, loại vật này có lúc cũng phải cần cơ duyên, cần có duyên phận. Nếu là không có duyên phận, thì dù ngươi biết cũng vô pháp cưỡng cầu, nó sẽ chỉ như một cái đinh ở trong lòng ngươi, để cho ngươi nhổ không ra, sẽ trở thành ma chướng trong lòng ngươi.

Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Đào Đình ngạc nhiên một chút, hết sức ngoài ý muốn.

– Nếu như ngươi thật muốn biết, vậy thì hãy dụng tâm.

Lý Thất Dạ chỉ vào ngực của mình, nhẹ nhàng mà nói rằng:

– Dụng tâm để cảm nhận, dụng tâm để nghe, chỉ dùng lòng của ngươi để nghe, để cảm thụ, là ngươi có thể mở ra cánh cửa.

– Dụng tâm?

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Đào Đình không khỏi ngẩn ra.

Lý Thất Dạ gật đầu, nhìn Đào Đình, nhẹ nhàng nói:

– Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, khi ngươi mở một cánh cửa, thế giới cũng sẽ vì ngươi đóng một cánh cửa khác. Chuyện như vậy trên đời có rất nhiều, chẳng qua là xem sự lựa chọn của ngươi, xem các ngươi thấy thế nào?

– Đóng một cánh cửa khác?

Đào Đình không khỏi lầm bầm nói, Lý Thất Dạ cả buổi nói chuyện tràn đầy huyền cơ, để cho nàng đều không cách nào lĩnh hội được.

Lý Thất Dạ đành phải nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nếu đổi lại là ngày trước, hắn chắc là sẽ không nói cho Đào Đình, dù sao tổ tiên bọn họ đã làm ra lựa chọn, nhưng bây giờ thời đại không giống nhau, thời thế tương tàn, ngày sau tràn đầy hung hiểm, cho nên Lý Thất Dạ cho Đào Đình một lựa chọn cũng là cho đào thôn một lựa chọn.

Còn tương lai bọn họ ra sao, vậy cũng chỉ có thể dựa vào chính họ, dù sao tổ tiên bọn họ đã từng muốn cho con cháu cách xa thị phi sát phạt ồn ào, chỉ hy vọng qua nhiều thế hệ con cháu có thể sinh sôi nảy nở tiếp mà thôi.

Trong lúc vô tình, Lý Thất Dạ và Đào Đình đã đi tới cửa nam Thiên Thần thư viện.

Ở trên cửa nam của Thiên thần thư viện lác đác không có mấy bóng người, chỉ có học sinh năm ba ở nơi này chịu trách nhiệm đăng ký và nghênh đón học trưởng niên đệ các cửa trở lại.

Bởi vì cửa nam là một góc vắng vẻ ở trong sơn môn, nó cách những học đường khác cũng xa, chỉ có Thư phòng là tương đối gần, hơn nữa Thư phòng cũng không có mấy học sinh, cho nên học sinh trở về từ cửa nam không có mấy người.

Thời điểm Lý Thất Dạ và Đào Đình xuất hiện ở cửa nam khiến cho hai mắt của đám học sinh đón chào ở tại chỗ này sáng ngời, đương nhiên ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Đào Đình.

Đào Đình cũng là một đại mỹ nữ, mặc dù là không cách nào so sánh với tuyệt thế mỹ nữ, nhưng nàng cũng là một mỹ nhân thanh tú.

– Đình học muội, muội trở lại sớm như vậy sao, đào thôn của muội cách học viện xa như vậy, huynh còn tưởng rằng muội phải mất mấy ngày nữa mới trở về?

Từ trong dám học sinh ở đây, một nam học sinh lớn tuổi nhất cũng anh tuấn nhất rất có khí thế đi ra, hắn vô cùng nhiệt tình nói với Đào Đình, hắn có ý tứ lấy lòng Đào Đình.

– Trong thôn không có chuyện gì, cho nên muội trở về trước.audio coi am

Đào Đình cũng là một cô gái giản dị dễ gần, không hề cao cao tại thượng, cũng không kêu ngạo.

– Thôn của muội cách học viện khá xa, huynh còn lo lắng học muội đường xá xa xôi, muốn đi đào thôn đón muội trở lại, thật không ngờ lại bị lão sư an bài ở chỗ này nghênh đón các học sinh, thật sự là không yên tâm.

Nam học sinh này vội vàng hướng về phía Đào Đình lấy lòng.

– Đa tạ Nghiêm học trưởng. Đào Đình gật đầu nói:

– Vị này là Lý đạo huynh, huynh ấy đồng hành cùng muội, hôm nay huynh ấy tới Thư phòng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 1 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 1 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 2 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá