Đế Bá Audio Podcast
Tập 583 [Chương 2911 đến Chương 2915]
❮ sautiếp ❯Chương 2911: Trách nhiệm của Đại Đế (1)
– Ta hiểu được, trong lòng Thánh Sư vẫn có nhiều nỗi lo.
Lão Ma nói.
– Ngược lại chưa đến mức lo lắng chỉ là có điều nên làm, tiện tay mà thôi.
Lý Thất Dạ rất bình thản, nói tiếp:
– Ta tin rằng, nên đến cuối cùng sẽ đến, nhưng thời điểm tất cả thế giới này ngập trong bóng đêm ngươi cho rằng kẻ nào rơi vào sa đọa kẻ nào có thể vững bản tâm?
Lời nói này của Lý Thất Dạ khiến Lão Ma trầm mặc, cuối cùng chỉ từ từ nói:
– Ta chỉ là một người nông cạn, không cách nào phỏng đoán chuyện tương lai, cũng không có khả năng nhìn xa trông rộng, lo xa cho thế cuộc thiên hạ không phải là một kẻ như ta có thể làm được.
Lão Ma nói ra lời này hết sức cẩn thận, đồng dạng là Đại Đế, hắn không dám nói bừa, bởi vì mỗi câu mỗi chữ của hắn sẽ liên lụy đến danh dự một vị Đại Đế, thậm chí quan hệ đến sinh tử một vị Tiên Vương, cho nên hắn rất cẩn ngôn không dám khẳng định.
– Ta cũng không trách ngươi,
Lý Thất Dạ chỉ cười cười dường như đã đoán trước Lão Ma sẽ nói như vậy.
– Trong mười ba châu ai cũng có khả năng có thể sa đọa nhưng ta tin tưởng có một người nhất định có thể thủ vững, tuyệt đối có thể thủ vững đạo tâm của bản thân, đó chính là…… Ngươi!!!
– Thánh Sư coi trọng, cảm kích không thôi.
Lão Ma nói.
– Đây không phải nâng đỡ.
Lý Thất Dạ cười nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Nói chính xác thì đây là tử phù, chắc ngươi cũng minh bạch ta nói vậy không phải là muốn đưa các ngươi lên tử lộ.
Lão Ma trầm mặc một thoáng rồi nói tiếp:
– Nếu như đối với thế gian này cái chết của ta là có ý nghĩa thì ta cũng không ngại nhận lấy cái chết.
– Ta đáp ứng ngươi sẽ đứng ra.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Đại Đế Tiên Vương khác ta không dám chắc nhưng ta tin tưởng ngươi có thể, cũng tin tưởng ngươi có thể thủ vững, đây cũng chính là lý do mà ta tìm đến ngươi.
– Ta cũng nói trước, tương lai nếu thật sự có một ngày như vậy thì cũng không có cách nào ngăn cơn sóng dữ.
Lão Ma nói tiếp:
– Trên đời này, người có thể xoay chuyển tình thế chỉ có Đại Đế Tiên Vương đạt được thập nhị thiên mệnh.
– Thế gian này có nhiều việc không ai dám nói chắc.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Thực lực đủ cường đại không nhất định có thể đại biểu đưa được phúc lợi cho thế gian hoặc cũng có thể nói cũng có thể những tồn tại đỉnh phong trên thế gian này có thể lại chính là những kẻ hại nhân thế. Về phần có nguyện ý thủ vững hay không có nguyện ý trả giá cho thế gian này hay không cũng thật khó nói.
– Ta tin tưởng sẽ có Đại Đế Tiên Vương nguyện ý đứng ra, sẽ có Đại Đế Tiên Vương nguyện ý đi thủ hộ.
Lão Ma từ từ nói.
– Ví dụ như Thế Đế.Nguồn truyện audio Podcast
Lão Ma im lặng trước câu nói của Lý Thất Dạ. Nên biết Thế Đế là một vị Đại Đế có mười hai Thiên Mệnh, huống chi còn sở hữu chân tiên sáo trang.
Trên đời này không ai biết Thế Đế mạnh đến mức nào, nhưng nếu bảo bầu chọn Đại Đế mạnh nhất trong Thập Tam Châu thì Thế Đế chắc chắn nằm trong số đó.
Nếu bảo Thế Đế bị ép buộc thân bất do kỷ thì lực lượng khủng bố tới mức nào đang sắp đặt đại cục?
Cuối cùng Lão Ma từ từ nói:
– Tuy ta xuất thân từ Thần tộc nhưng lấy đạo tâm ra nói thì trong ba tộc Thần, Ma, Thiên hiếm ai ngang bằng Thế Đế, ít ra theo ta thấy trong Đại Đế là vậy. Cho nên ta tin tưởng tương lai mặc kệ hắc ám ập đến Thập Tam Châu như thế nào, ta cho rằng Thế Đế nhất định có thể giữ vững lập trường của mình, lo cho Thập Tam Châu.
Lão Ma vẫn tin vào Thế Đế, dù biết rõ Lý Thất Dạ và Thế Đế đời đời đối địch, hai người không hợp nhau nhưng Lão Ma vẫn nói ra lời trong lòng, nói một câu công bằng.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, không phủ nhận lời của Lão Ma:
– Hy vọng là vậy.
– Thánh Sư đi đâu, đến từ đâu?
Lão Ma ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, chân thành hỏi:
– Thánh Sư định thổi kèn tụ tập Đại Đế Tiên Vương, bước lên chinh chiến chung cực sao?
Lúc trước đám Nữ Đế như Khải Chân Tiên Đế bước lên chinh chiến chung cực mà không có kết quả, nguyên Thập Tam Châu lại chìm xuống, không còn Đại Đế Tiên Vương nào nhắc đến chinh chiến chung cực nữa. Dù là Thế Đế hay Xích Đế là Đại Đế Tiên Vương có mười hai Thiên Mệnh cũng không bao giờ nhắc tới chinh chiến chung cực.
– Chinh chiến chung cực sẽ đến nhưng không phải hiện tại.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Đây là cuộc chiến không gì sánh bằng, là cuộc chiến khó khăn nhất trong đời của bất cứ tồn tại nào. Không chuẩn bị đầy đủ thì ai dám dễ dàng nói khởi động chinh chiến chung cực?
chinh chiến chung cực chỉ xảy ra sáu lần trong kỷ nguyên này, bao nhiêu Đại Đế Tiên Vương kinh diễm tuyệt thế, biết bao tiên hiền vô địch sau khi bước lên con đường này thì bặt vô âm tín.
– Cũng đúng.
Lão Ma gật gù:
– Đám Khải Chân Tiên Đế thổi lên kèn chinh chiến chung cực rồi các vị Đại Đế Tiên Vương trải qua trui rèn thời gian dài mới bước lên hành trình.
– Đó là thời gian các đế thích ứng.
Lý Thất Dạ nói:
– Thật ra cần thời gian chuẩn bị trước chinh chiến chung cực lâu hơn ngươi tưởng nhiều. Khải Chân mở ra chinh chiến chung cực không phải bỗng nhiên nổi hứng, thật ra từ lúc Minh Nhân mở ra chinh chiến chung cực lần thứ năm thì nàng đã có ý nghĩ đó, nhưng vì thời gian vẫn còn lâu mới chín muồi, chuẩn bị chưa đầy đủ. Cuối cùng từ Minh Nhân chuẩn bị đầy đủ hơn khởi động chinh chiến chung cực lần thứ năm.
Lão Ma gật gù, dù chưa tham gia chinh chiến chung cực nhưng có biết chinh chiến chung cực vô cùng khó khăn, mỗi Đại Đế Tiên Vương phải trả giá cực đắt. Đây là chiến tranh rất dài, con đường này chưa từng ngừng lại.
Bắt đầu từ lần đầu tiên chinh chiến chung cực không thể ngược dòng tìm hiểu do ai phát động, đến Hỗn Nguyên Thiên Đế khởi động chinh chiến chung cực lần thứ hai.
Khi Hỗn Nguyên Thiên Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ hai, Đại Đế thời đại đó mới chỉ khởi đầu, không hưng thịnh như bây giờ, nên Hỗn Nguyên Thiên Đế thời đại đó phát động chinh chiến chung cực lần thứ hai không được nhiều người hưởng ứng.
Tới lúc Phi Tiên Đế, Chung Nam Thần Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ ba thì ba tộc Thần, Ma, Thiên đã cực kỳ hưng thịnh, nhiều Đại Đế của ba tộc. Chinh chiến chung cực lần này có quy mô hơn xa chinh chiến chung cực lần thứ hai.
Khi Cổ Thuần Tiên Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ bốn cũng là lúc bách tộc nổi lên, đặt nền móng địa vị bách tộc.
Minh Nhân Tiên Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ năm thì bách tộc tiến vào thời đại hưng thịnh, nhiều Đại Đế Tiên Vương, Tiên Đế Cửu Giới chinh chiến tham gia, chiến tranh không cực hạn một chủng tộc nữa.
Khải Chân Tiên Đế phát động chinh chiến chung cực lần thứ sáu là các Nữ Đế Cửu Giới và Thập Tam Châu cùng nhau cố gắng, cân quắc không thua tu mi.
Mỗi lần chinh chiến chung cực đều vượt qua thời đại dài dòng, từ thời đại này nối tiếp đến thời đại khác, trung gian thậm chí trải qua vài hoặc mấy chục thời đại. Có thể nói mỗi chinh chiến chung cực từ có ý tưởng đến khi chuẩn bị rồi thổi kèn bắt đầu, mỗi vị Đại Đế Tiên Vương nhọc lòng trù tính rất lâu.
Chương 2912: Trách nhiệm của Đại Đế (2)
Lão Ma nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
– Vì trận chiến này chắc Thánh Sư cũng chuẩn bị vô số năm tháng đúng không? Nếu thắng trận thì cái gọi là hắc ám không đáng sợ với kỷ nguyên chúng ta nữa. Thánh Sư mưu tính cho kỷ nguyên chúng ta, Thánh Sư lo trận chiến cuối cùng không thắng được có lẽ vì lý do khác?
– Ta không quan tâm quang minh hoặc hắc ám, chỉ vì đây là thế giới ta từng sống.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta tin tưởng chừng mấy thời đại nữa thì nên tới sẽ tới, tan vỡ cách chúng ta rất gần. Nhiều Đại Đế Tiên Vương chắc cũng thấy điều này rồi, sẽ đối mặt vấn đề này.
Ánh mắt Lý Thất Dạ trở nên sâu thẳm:
– Trước khi tan vỡ chưa đến đã tới lúc hắc ám vén màn lên, lúc đó có lẽ ta không còn trên đời này. Ta có thể để lại cho cõi đời là một nhắc nhở nho nhỏ, một cảnh báo. Chuyện bảo vệ không phải việc ta cần làm.
Lão Ma không suy nghĩ sâu xa câu nói của Lý Thất Dạ, không hỏi nhiều. Nếu ngày đó đến, Lý Thất Dạ rời khỏi đời này thì chắc chắn hắn có lý do rời đi nhân thế. Khi ngày đó đến, Lý Thất Dạ ra đi có lẽ vì có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Lão Ma không hỏi Lý Thất Dạ sẽ đi đâu, vì đây không phải lĩnh vực Lão Ma có thể xen vào.
– Nếu ngày đó thật sự đến, miễn có cần sức nhỏ nhoi của ta thì ta sẽ dốc hết sức ra. Dù ta đem đến tác dụng thế nào đều sẽ không do dự.
Lão Ma trịnh trọng gật đầu nói:
– Cho dù Thánh Sư không nhờ thì đây là điều ta nên làm.
Lý Thất Dạ không bất ngờ, thái độ của Lão Ma nằm trong dự đoán:
– Ta biết.
Lão Ma khẽ thở dài:
– Đại Đế Tiên Vương đều nên gánh vác trách nhiệm này. Trở thành Đại Đế Tiên Vương không chỉ khiến mình càng mạnh thêm, cũng nên gánh trách nhiệm, lực lượng càng cường đại thì trách nhiệm càng lớn. Nếu không thì những người cho chúng ta đi trên con đường Đại Đế Tiên Vương đã chết uổng, dù là bằng hữu, người thân hay là kẻ thù, là xương khô của bọn họ trải con đường Đại Đế.
– Xương cốt của bọn họ không chỉ khiến Đại Đế Tiên Vương đi chịu tải Thiên Mệnh, không chỉ khiến Đại Đế Tiên Vương trải qua máu tươi tẩy lễ, trở nên mạnh hơn. Xương cốt của bọn họ tạo nên một Đại Đế Tiên Vương đi lên con đường, có thể gánh vác trách nhiệm nên có, không thì con đường đi thông Đại Đế Tiên Vương đã mất sắc màu nên có.
Lão Ma nói rất trang trọng nghiêm túc, mỗi trở thành Đại Đế Tiên Vương, trên con đường chết biết bao người. Trải bao nhiêu xương khô. Những người dã chết, những bộ xương gục ngã tại đó không chỉ là kẻ thù của ngươi, còn có người bên cạnh ngươi, người thân, người mà ngươi yêu, người yêu ngươi.
Khi bước trên con đường này lên đỉnh, trở thành Đại Đế Tiên Vương, nếu như nói thành Đại Đế Tiên Vương rồi mà không thể gánh vá trách nhiệm mình nên gánh thì người gục ngã dọc con đường đã chết uổng.
Giống như tại sao Thế Đế cắn chết Âm Nha không nhả, vì gã gánh vác trách nhiệm Thiên tộc, bảo vệ chủng tộc của mình.
– Đừng quên tấm lòng ban đầu, không phảiai cũng có thể làm được.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Cho dù là Đại Đế Tiên Vương chưa chắc sẽ giữ gìn được tấm lòng ban đầu của mình.
Làm Đại Đế Tiên Vương, Lão Ma không muốn đánh giá nhiều về Đại Đế Tiên Vương khác.
Lão Ma trầm ngâm một chút, hỏi:
– Nếu hắc ám ập đến Thập Tam Châu, Thánh Sư cho rằng sẽ là kiểu nào?
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Trong kỷ nguyên chúng ta có một số người từng Luân Hồi Hoang Tổ, hỏi ý Luân Hồi Hoang Tổ. Vì luôn có người theo dõi bọn họ, nên họ không làm theo kiểu gặt mỗi thời đại một lần như Luân Hồi Hoang Tổ.
– Bọn họ sẽ làm kiểu Luân Hồi Hoang Tổ bản thăng cấp, gặt hoàn toàn. Bọn họ dùng cách nào thì khó nói, có thể khẳng định là khi nó đến, thế giới này không chỉ hóa thành đất hoang, có lẽ không đơn giản là cắt sinh mệnh như của Luân Hồi Hoang Tổ.
Lý Thất Dạ nở nụ cười lạnh băng.
Lòng Lão Ma chùng xuống, vì Lý Thất Dạ là một trong những người nhìn chằm chằm thế giới này, hắn suy luận như vậy thì chắc là đúng. Nếu ngày đó tới, không ngăn được hắc ám thì kỷ nguyên bọn họ sẽ trở thành lịch sử.
Thế giới của bọn họ là miếng thịt mỡ trong miệng tồn tại trong hắc ám. Như mùa đông sắp đến, gấu ngựa phải nuốt đủ con mồi mới vượt qua mùa đông dài được.
Tồn tại trong hắc ám ăn chút thực vật, nguyên thế giới là con mồi, món ngon trong miệng bọn họ.
Viễn Hoang Luân Hồi Hoang Tổ đã làm như vậy, lão cắt sinh mệnh qua từng thời đại chỉ vì tích lũy lương thực mùa đông thật nhiều cho mình, để sống qua năm tháng khủng bố nhất, sống qua tan vỡ.
Nhưng dù sống sót thì chỉ có thể bị nhốt trong kỷ nguyên còn sót lại của mình.
Đối với một số tồn tại thì chỉ cần được sống tiếp, dù là sống như tù nhân thì bọn họ sẽ không tiếc mọi giá, dù dùng nguyên thế giới để bổ khuyết cũng không tiếc.
Lão Ma có thể hiểu tại sao một số Đại Đế Tiên Vương luôn nhấn mạnh đừng quên tấm lòng ban đầu.
Trong khi Lão Ma nói chuyện phiếm về đại thế thì đột nhiên thiên địa hội tụ, vô cùng vô tận lực lượng bị tụ tập lại. Thiên Mệnh hiển hiện, đại đạo của vô số cường giả tu sĩ Kiêu Hoành Châu rít gào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nơi nào đó trong Kiêu Hoành Châu chợt rực ánh sáng. Lực lượng Thiên Mệnh cuồng địa tụ tập, có khí thế trấn áp vạn giới.
Lực lượng hội tụ như thế kinh động vô số cường giả tu sĩ, trong phút chốc các cặp mắt nhìn chăm chú.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong thời gian ngắn thiên địa ầm vang, vạn pháp cùng ngân. Giây sau uy Tiên Vương quét bát hoang.
Ầm!
Trong tiếng nổ nhức óc, một thân hình vĩ ngạn xuất hiện trên bầu trời Kiêu Hoành Châu.
Keng keng keng!
Từng đợt đế minh không ngừng bên tai, các pháp tắc Tiên Vương nháy mắt bày ra giắt ngang thiên địa, như chưởng ngự nguyên đại thế. uy Tiên Vương tràn ngập cửu thiên thập địa, uy Tiên Vương này rất trong lành, khi hơi thở Tiên Vương tràn ngập thì như hỗn độn bị xẻ ra.
Cảm nhận uy Tiên Vương tràn ngập, có người không thể nhìn phương xa cũng biết đã xảy ra chuyện.
– Tiên Vương mới sinh ra!
– Nhân Thánh lên đỉnh Tiên Vương, chịu tải bốn Thiên Mệnh!
Hôm nay một tin tức động trời như cơn bão quét qua cửu thiên thập địa, trong thời gian ngắn tin tức đó truyền khắp mỗi góc Kiêu Hoành Châu.
Khi tin lan rộng, không biết bao nhiêu người phấn chấn. Đặc biệt là nhiều cường giả tu sĩ nhân tộc, khi nghe tin này thì cực kỳ hưng phấn.
Nghe tin Nhân Thánh chịu tải Thiên Mệnh, nhiều cường giả tu sĩ nhân tộc thấy hãnh diện, đặc biệt đám người trẻ tuổi từng sùng bái Nhân Thánh càng vô cùng kích động.
– Nhân Thánh là niềm tự hào của nhân tộc!
Cường giả nhân tộc thế hệ trước nghe tin cũng hớn hở ra mặt, kỳ vọng cao vào Nhân Thánh:
– Đời này nhân tộc cần có Tiên Vương như Nhân Thánh gánh đại cục.
– Một lần chịu bốn Thiên Mệnh, thủ đoạn cao đương thời hiếm có, đáng tiếc.
Có lão tổ nhân tộc khi biết Nhân Thánh lên đỉnh Tiên Vương thì bóp cổ tay, cảm khái nói:
– Nếu Nhân Thánh không bị Thiên tộc thư kích bỏ lỡ cơ hội lần đầu tiên chịu tải Thiên Mệnh thì không chừng sẽ có cơ hội trở thành Tiên Vương có mười hai Thiên Mệnh.
Chương 2913: Nhân Thánh thành Tiên Vương
Có cường giả cực kỳ sùng bái Nhân Thánh nói:
– Cho dù Nhân Thánh không trở thành Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh thì vẫn là niềm tự hào của nhân tộc chúng ta. Nhân Thánh vì ngăn cản Kim Qua mới làm ra tuyển chọn, nếu Nhân Thánh không thư kích Kim Qua thì chưa chắc về sau Thiên tộc sẽ không thư kích lại Thiên tộc. Vì vậy Nhân Thánh hy sinh cho nhân tộc, đây là niềm kiêu hãnh của nhân tộc chúng ta.
Nhân Thánh lên đỉnh Tiên Vương, chịu tải Thiên Mệnh, tin tức này nổ tung trong Kiêu Hoành Châu. Khi đám người nghe tin vừa bất ngờ vừa trong dự đoán.
Với nhiều cường giả tu sĩ ở Kiêu Hoành Châu thì bất ngờ là bỏ lỡ lần đầu tiên chịu tải Thiên Mệnh, Nhân Thánh lần thứ hai vẫn có thể chịu tải bốn Thiên Mệnh, thật khiến người ngạc nhiên.
Trong dự đoán của đám người vì việc Nhân Thánh trở thành Tiên Vương, hỏi trong nhân tộc đương thời ai có thể trở thành Tiên Vương thì chắc chắn Nhân Thánh nằm trong số đó.
Trong tòa thành nhỏ, Lão Ma và Lý Thất Dạ bị kinh động, hai người mở mắt ra. Đôi mắt vượt qua thời không thẳng tới chỗ Nhân Thánh trở thành Tiên Vương, thấy quá trình Nhân Thánh lên đỉnh Tiên Vương.
Hồi lâu sau Lý Thất Dạ, Lão Ma thu tầm mắt về. Lý Thất Dạ cười cười, lên đỉnh Tiên Vương, thành tựu Đại Đế, hắn đã thấy nhiều nên không có gì để cảm khái.
– Lần này Thiên tộc không có bất cứ một vị cường giả nào xuất hiện.
Lão Ma thu lại tầm mắt, chậm rãi nói:
– Có vẻ đã hiệp ước gì với nhau.
Lúc trước Nhân Thánh liên hợp vô số cường giả nhân tộc thư kích Kim Qua, ngăn cản Kim Qua chịu tải Thiên Mệnh. Nhóm Nhân Thánh, Đạp Tinh Thượng Thần thành công trọn vẹn.
Nhưng về sau khi Nhân Thánh lên đỉnh Tiên Vương chịu tải Thiên Mệnh cũng bị Thiên tộc trả thù, vô số cường giả Thượng Thần Thiên tộc thư kích.
Nhân Thánh rất mạnh, gã sống sót qua cuộc thư kích, nhưng cũng giống như Kim Qua, bỏ lỡ cơ hội đầu tiên.
Lần này Nhân Thánh tái xuất giang hồ, một lần nữa chịu tải Thiên Mệnh, lên đỉnh Tiên Vương. Lạ là Thiên tộc, thậm chí chủng tộc khác không ai thư kích Nhân Thánh, quá trình gã chịu tải Thiên Mệnh hết sức thuận lợi.
Trong đó trừ có Tiên Vương hộ đạo cho Nhân Thánh ra e rằng còn lý do gì khác.
Lão Ma cảm thán rằng:
– Đời này e rằng không thể ra Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh.
Vạn cổ đến nay thời đại ra Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh vốn hiếm hoi, bây giờ Kim Qua, Nhân Thánh có thiên phú nhất đã bỏ lỡ cơ hội chịu tải Thiên Mệnh một lần, bọn họ vĩnh viễn vô duyên vấn đỉnh, đời này không thể ra Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh được.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Mọi chuyện trên đời đều có khả năng, có lẽ đời này sẽ có Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh mới sinh ra.
Lão Ma nghe vậy kinh ngạc hỏi:
– Thánh Sư nói xem ai có thể thành tựu mười hai Thiên Mệnh?
Lão Ma biết nhân vật như Lý Thất Dạ sẽ không nói khoác, giờ Kim Qua, Nhân Thánh đã bỏ lỡ cơ hội trở thành Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh nhưng Lý Thất Dạ nói có thể sẽ sinh ra Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh, hỏi sao không làm Lão Ma ngạc nhiên?
Lý Thất Dạ nói câu đó tức là trong Thập Tam Châu có người được hắn xem trọng. Trên đời này thanh niên được tồn tại như Âm Nha xem trọng thì rất giỏi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Bây giờ nói ra thì quá sớm, chờ ngày đó đến tự nhiên sẽ công bố.
Lão Ma gật đầu, không gặn hỏi.
Lúc này ngoài cửa vang lên thanh âm trong trẻo:
– Tiền bối, Thiên Tuyền bái kiến.
Thanh âm réo rắt êm tai khiến người nghe vui vẻ thoải mái.
Lão Ma thở dài khi nghe thanh âm.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Trên đời này còn có các cặp mắt theo dõi, dù ngươi ẩn trong hồng trần thì các đỉnh Đại Đế Tiên Vương vẫn không bớt hứng thú với ngươi.
Lão Ma cười khổ, đã thấy nhiều Đại Đế Tiên Vương trong đời, Đại Đế Tiên Vương đỉnh như Chung Nam Thần Đế, Thế Đế, Xích Đế vân vân đều quen mặt.
Lão Ma chậm rãi nói:
– Vào đi.
Lát sau làn gió thơm thổi đến, một nữ nhân trẻ tuổi bước đến. Nữ nhân bước vào làm căn phòng ngát hướng.
Nữ nhân trước mắt xinh đẹp tuyệt trần, tà áo trắng như bước ra từ trong tranh, không chân thật, mông lung như tiên. Từng cử chỉ toát ra nét tuyệt thế, Lạc Thần ra khỏi mặt đất cũng đến thế là cùng.
Đôi mắt nữ nhân ngời sáng long lanh, sóng mắt thu thủy.
Nữ nhân thướt tha đi đến, căn phòng thơm ngát như có tiên khí quanh quẩn, thần vận khó tả. Dường như nàng tu không phải thuật thế gian, đã nhảy ra khỏi phàm tục.
Nữ nhân xinh đẹp vô song, nhăn mày cười đều rung động lòng người, làm người ta chỉ xem chứ không dám xúc phạm, đứng xa nhìn, tới gần sợ vấy bẩn.
Nữ nhân đi vào phòng, nàng thấy Lão Ma thì không ngạc nhiên, nhưng khá bất ngờ khi thấy Lý Thất Dạ và Lão Ma ngồi ngang hàng.
Nhưng nữ nhân rất nhanh tỉnh táo lại, cúi gập người cung kính nói:
– Thiên Tuyền nhận ủy thác của trưởng bối đến bái kiến tiền bối.
Nữ nhân giơ hai tay dâng thần giản.
Thần giản này bàng bạc đại khí, vô thượng thần uy tràn ngập, rõ ràng nó do người phi phàm dưa.
Nữ nhân không quen Lý Thất Dạ nhưng vẫn cúi người hướng hắn biểu đạt kính ý. Tuy không biết Lý Thất Dạ nhưng nàng biết thân phận của Lão Ma, người có thể ngồi ngang hàng với Lão Ma thì chắc chắn rất ghê gớm.
Lão Ma nhận lấy thần giản nhưng không mở ra xem ngay, vì mới chạm vào liền biết ai đưa nó.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói, đứng lên rời đi:
– Chuyến đi này của ta đã làm xong việc, nên đi rồi.
Lão Ma vội đứng dậy tiễn, Lý Thất Dạ đè tay xuống, chậm rãi nói:
– Không cần tiễn, sẽ có ngày gặp lại nhau.
Nói rồi Lý Thất Dạ ung dung rời đi.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi tứ hợp viện của Lão Ma, hắn không ra khỏi thành nhỏ ngay mà đi dạo trong tòa thành không lớn này.
Vì ở thời đại này Lão Ma chọn chỗ như vậy làm nơi nhập thế chắc có lý do gì.
Lão Ma không phải đỉnh Đại Đế Tiên Vương, chị tải Thiên Mệnh kém xa nhiều Đại Đế Tiên Vương, nhưng là một trong những Đại Đế Tiên Vương ghê gớm nhất trong Thập Tam Châu. Đại Đế Tiên Vương cỡ như Thế Đế gặp Lão Ma cũng phải kêu một tiếng ‘hiền giả’.
Bản thân Lão Ma không quá mạnh nhưng là kỳ tích trong Thập Tam Châu. Lão Ma là điểm cân bằng giữa đại đạo của mình và thiên địa, nên có thể đi trong chốn trần gian, thiên tru không giáng xuống, Lão Ma có thể sống thật lâu.
Vì lý do này nên đỉnh Đại Đế Tiên Vương đều từng bái phỏng Lão Ma, như Lý công tử, Thế Đế, Xích Đế, từng nặng trĩu ưu tư xin Lão Ma chỉ dạy.
Có Đại Đế Tiên Vương nào không ước gì thiên tru đừng giáng xuống? Nhưng trên con đường này chỉ mình Lão Ma làm được điểm cân bằng đó. Lão Ma ở trạng thái không xâm phạm nhau với thiên địa, những người khác không thể làm được như vậy, dù Đại Đế Tiên Vương mạnh đến mấy cũng thua.
Lão Ma không cần độn ẩn trong Tham Tác chi địa như Đại Đế Tiên Vương khác. Lão Ma đi trong thế gian, ẩn chốn hồng trần, mỗi thời đại sẽ đổi một chỗ, đổi một môn tay nghề.
Giống như làm món đậu hủ hoa trong thời đại, một tay nghề bình thường nhưng được Lão Ma phát huy đến cực độ. Với Lão Ma thì dù là làm đậu hủ hoa bình thường nhất cũng là một đại đạo, cần cố gắng không ngừng kiên trì tiến lên.
Chương 2914: Vũ Thiên Tuyền
Lý Thất Dạ đi dạo trong tòa thành nhỏ xong hắn cười cười. Lão Ma có thể tàng hình trong thiên địa đúng là thành tựu ghê gớm, Đại Đế Tiên Vương khác không thể làm được.
Ai đều hiểu đạo lý nhưng có thể làm được hay không lại là chuyện khác. Lý Thất Dạ không thể theo đuổi trạng thái đó của Lão Ma, dù sao hai người không đi chung đường, theo đuổi cuộc sống cũng khác.
Lão Ma tĩnh trong đại đạo, từng bước an thần. Lý Thất Dạ thì càn quét vạn cổ, chiến tới cùng. Nên dù Lý Thất Dạ rất ấn tượng ảo diệu đại đạo của Lão Ma nhưng hắn sẽ không đi con đường đó.
Cuối cùng Lý Thất Dạ lên đường rời khỏi tòa thành nhỏ, nhưng hắn mới cất bước liền có người đuổi theo.
Một tiếng kêu trong trẻo êm tai vang lên:
– Tiền bối!
Nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần vừa bái kiến Lão Ma đạp không khí vội chạy theo Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ đi bộ chứ nếu hắn thật sự vượt không thì nữ nhân xinh đẹp này sẽ không đuổi kịp.
Nữ nhân đẹp tuyệt trần bắt kịp Lý Thất Dạ, khom người, cực kỳ cung kính nói:
– Vãn bối Vũ Thiên Tuyền bái kiến tiền bối, vãn bối kiến thức nông cạn vô tri, không biết tôn xưng niên hiệu của tiền bối như thế nào?
Vũ Thiên Tuyền là một nữ nhân phi phàm, nàng nhận được trưởng bối nhờ cậy đi bái kiến Lão Ma, trông thấy Lý Thất Dạ liền biết nàng gặp người tuyệt thế, có lẽ là Hỗn Nguyên Thiên Đế ghê gớm.
Khiến Vũ Thiên Tuyền thầm nhức đầu là nàng vắt óc không nghĩ ra Đại Đế Tiên Vương nào hợp với Lý Thất Dạ trước mắt.
Vũ Thiên Tuyền không thể phỏng đoán thân phận thật sự của Lý Thất Dạ nhưng nàng không dám có gì bất kính, người có thể ngồi ngang hàng với Lão Ma tuyệt đối là tuyệt thế vô song.
Lý Thất Dạ liếc qua Vũ Thiên Tuyền, mỉm cười nói:
– Ta chỉ là một kẻ rảnh rỗi, là khách qua đường của thế giới này, không phải Đại Đế Tiên Vương gì.
Thấy Lý Thất Dạ giấu không nói thì Vũ Thiên Tuyền không dám hỏi nhiều. Tồn tại đạt đến cảnh giới như vậy có thể đi trong thế gian dĩ nhiên có đạo lý.
Vũ Thiên Tuyền cung kính nói:
– Vãn bối mới xuất đạo không lâu, nhâm giáo Thiên Thần thư viện, kiến thức nông cạn, có chỗ nào vô lễ xin tiền bối thứ lỗi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thật hiếm có, hạt giống Cổ Phủ mà chạy đến Thiên Thần thư viện nhâm giáo, đặc biệt hiếm hoi. Bí pháp thất truyền của Cổ Phủ truyền cho nàng là để nàng kế thừa Cổ Phủ đại thống, hôm nay lại nhâm giáo Thiên Thần thư viện là đạo lý gì?
Lý Thất Dạ thuận miệng nói một câu làm lòng Vũ Thiên Tuyền rung động. Lý Thất Dạ chỉ liếc sơ đã nói ra lai lịch, gốc gác của Vũ Thiên Tuyền, như thể nàng trong suốt trước mắt hắn, không thứ gì có thể giấu diếm đôi mắt hắn.
Vũ Thiên Tuyền bình ổn tinh thần, cung kính nói:
– Học thức của vãn bối cạn, muốn học hỏi thêm nhiều điều, nhận Thiên Thần thư viện mời nên đi ra nhâm giáo. Nói đến thật xấu hổ, vãn bối cũng sợ dạy sai hại đệ tử.
Lý Thất Dạ cười cười, chậm rãi nói:
– Tuy Thiên Thần thư viện sâu không lường được nhưng Cổ Phủ các người cũng không kém gì, nên có đều có, Cổ Phủ cho nàng đi Thiên Thần thư viện thì cũng có nguyên nhân của nó.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói nhưng vạch thiên cơ, lòng Vũ Thiên Tuyền lạnh lẽo. Nam nhân bình thường trước mắt nàng siêu khủng bố.
Vũ Thiên Tuyền không dám nói chuyện nữa, vì Lý Thất Dạ rất đáng sợ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Thôi, ta chỉ tùy tiện nói, nàng đừng để bụng, ta và lão tổ tông các người có duyên phận rất sâu.
Lý Thất Dạ không làm khó dễ Vũ Thiên Tuyền, hỏi thăm:
– Cổ Phủ các người có khỏe không?
Vũ Thiên Tuyền vội trả lời:
– Đa tạ tiền bối quan tâm, Cổ Phủ bình thường.
Lý Thất Dạ cảm khái thở dài:
– Nếu Minh Nhân còn ở thì Cổ Phủ đã có thể ngạo thị Thập Tam Châu. Thiển gia cũng vậy, Thiên Đình cũng thế, sao có thể giành vị trí nhất thiên hạ?
Lý Thất Dạ thuận miệng nhắc Minh Nhân làm Vũ Thiên Tuyền sợ hết hồn, câu này rất kinh thế hãi tục.
Cổ Phủ là đế thống tiên môn mạnh nhất Kiêu Hoành Châu, trừ tồn tại đặc biệt như Thiên Thần thư viện có thể nói nguyên Kiêu Hoành Châu không có bao nhiêu truyền thừa dám khiêu chiến địa vị của Cổ Phủ.
Có thể nói nguyên Thập Tam Châu ít ai sánh bằng Cổ Phủ.
Cổ Phủ từng có bảy vị Tiên Đế Tiên Vương, gồm Minh Nhân Tiên Đế sáng tạo ra nó, sau này có Thôn Nhật Tiên Đế, Thiên Vũ Tiên Đế vào, tính luôn Tiên Vương sau này sinh ra trong Cổ Phủ, thời Cổ Phủ cường thịnh nhất có bảy vị Đại Đế Tiên Vương tọa trấn, có thể nói là hiếm có trên đời.
Đặc biệt Minh Nhân Tiên Đế có trụ cột vững chắc nhất càng khiến Cổ Phủ uy hiếp cửu thiên thập địa. Nên biết Minh Nhân Tiên Đế giống như một ngọn thần phong nguy nga cao vút, không chỉ cao không thể với tới càng vững vàng không lay động.
Từng có Đại Đế Tiên Vương nói Minh Nhân Tiên Đế còn ở thì không gì có thể lay động. Bởi vậy Minh Nhân Tiên Đế như vật khổng lồ trong chiến dịch săn đế ngăn lại Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên, từng một mình đấu với Thế Đế, khí thế không gì sánh bằng.
Bởi vậy vào thời đại đỉnh nhất, Cổ Phủ như ngọn thazó minh châu cao vút của nhân tộc, nó chỉ hướng cho nhân tộc tiến tới. Miễn Cổ Phủ còn cao cao không ngã là nhân tộc còn ôm hy vọng.
Vũ Thiên Tuyền xuất thân từ Cổ Phủ, thân phận của nàng rất bí ẩn, người ngoài không biết nàng có địa vị ra sao trong Cổ Phủ. Tóm lại chỉ tính xuất thân Cổ Phủ là đã biểu thị Vũ Thiên Tuyền cao quý.
Lý ra Vũ Thiên Tuyền xuất thân Cổ Phủ chỉ cần ở lại nơi đó là được, nhưng nàng nhâm giáo trong Thiên Thần thư viện, bên trong đúng là có bí ẩn đáng để người theo dõi và nghiền ngẫm.
Trong khi Vũ Thiên Tuyền bị rung động lòng hoảng hốt thì Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, lạnh nhạt nói:
– Nhưng nói đi phải nói lại, Thiên Thần thư viện là một nơi rất tốt, cái nôi của bách tộc. Ngày xưa Minh Nhân từng ở chỗ đó, vào Thiên Thần thư viện nhâm giáo không bôi nhọ thân phận của nàng.
– Tiền bối nói rất đúng.
Vũ Thiên Tuyền hùa theo:
– Thiên Thần thư viện mênh mông vô biên, nếu hiểu được ảo diệu của nó thì được ích lợi lớn suốt đời.
Vũ Thiên Tuyền không nói khoa trương, sự thật đúng là thế. Trong bách tộc có nhiều Tiên Đế Tiên Vương từng ở Thiên Thần thư viện, tồn tại như Minh Nhân Tiên Đế cũng có vào Thiên Thần thư viện.
– Thôi đừng kêu ta là tiền bối mãi.
Lý Thất Dạ nhìn Vũ Thiên Tuyền:
– Ta còn trẻ mà nàng cứ gọi là tiền bối khiến ta già. Gọi ta là công tử đi, dù sao người ngọc thụ lâm phong như ta bị kêu là tiền bối thì thật không chịu được.
Vũ Thiên Tuyền nghẹn lời, hóa đá:
– A!
Khi cường đại tới trình độ nhất định sẽ khiến người ngoài không thể suy tính tuổi tác của mình được.
Nam nhân bình phàm trước mắt nàng chắc chắn là tồn tại đi qua thời gian dài dòng, trong lòng vãn bối như Vũ Thiên Tuyền cho rằng tồn tại như Lý Thất Dạ nên thần thánh vô thượng, đoan trang cao lớn mới đúng.
Bây giờ lời ăn tiếng nói của Lý Thất Dạ vượt dự đoán của Vũ Thiên Tuyền, lý ra lời không đáng tin thế này không nên thốtra từ miệng tồn tại như Lý Thất Dạ, nhưng hắn đã nói.
Chương 2915: Thiên Thần thư viện (1)
Vũ Thiên Tuyền rất khôn khéo làm theo ngay:
– Công tử.
Kêu như vậy cũng thân thiết hơn nhiều.
Thấy Lý Thất Dạ không cao cao tại thượng như đã tưởng, hắn khá là bình dị gần gũi nên Vũ Thiên Tuyền có can đảm hơn, mở miệng hỏi:
– Không biết công tử định đi đâu?
Vũ Thiên Tuyền cho rằng tồn tại như Lý Thất Dạ mà đi trong thế gian thì chắc có chuyện động trời.
– Đi dạo thôi.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Nàng cũng nói rồi, Thiên Thần thư viện vô cùng mênh mông, ta hơi không theo kịp thời đại, đang định đi Thiên Thần thư viện một chuyến để học tập, đọc nhiều sách, uống thêm vài giọt mực nước sẽ có lợi hơn.
Lý Thất Dạ đi Thiên Thần thư viện không đơn giản vì đọc nhiều sách, hắn đi Thiên Thần thư viện là có mục đích.
Vũ Thiên Tuyền ngơ ngác, nàng cười khổ. Tồn tại như Lý Thất Dạ mà phải đọc thêm sách, uống nhiều mực nước thì vãn bối như bọn họ chẳng phải là nên treo cổ đọc sách thâu đêm?
Vũ Thiên Tuyền cười khổ nói:
– Nếu công tử vào Thiên Thần thư viện thì chúng vãn bối đều là học sinh.
Nếu tồn tại như Lý Thất Dạ đến Thiên Thần thư viện đi học, nguyên Thiên Thần thư viện ai dám dạy hắn? Đó là đẳng cấp Đại Đế Tiên Vương, có thể là tồn tại đỉnh. Dù là lão sư mạnh nhất, bác học nhất Thiên Thần thư viện cũng chỉ là học sinh trước mặt Lý Thất Dạ.
– Dạy học sao.
Vũ Thiên Tuyền nhắc làm Lý Thất Dạ hơi cảm khái, nói ra thì hắn từng dạy học trong Thiên Thần thư viện nhưng chuyện đã lâu rồi.
– Ý này hay.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đi Thiên Thần thư viện ăn chực uống chực thì không tốt, thôi. Đi Thiên Thần thư viện một chuyến thì ta sẽ dạy học hai, ba ngày, làm sâu sách cũng tốt. Nàng trở lại nói một tiếng với đám lão già Thiên Thần thư viện là ta đi ăn chực uống chực mấy ngày, tùy tiện làm sâu sách.
Vũ Thiên Tuyền xoe tròn mắt, nàng không ngờ Lý Thất Dạ làm thật. Ban đầu Vũ Thiên Tuyền cứ nghĩ Lý Thất Dạ nói đùa, ai dè hắn thật sự làm.
Vũ Thiên Tuyền lấy lại tinh thần, hoang mang hỏi:
– Cái này… Có thể không?
– Đi đi, cứ đánh tiếng với đám già đó, nói là ta sẽ ở thư phòng vài ngày, dạy ít kiến thức lậu.
Lý Thất Dạ phất tay nói:
– Nói với họ là đừng đến phiền ta.
Vũ Thiên Tuyền không dám sơ sẩy, cúi gập người nói:
– Ta trở về thư viện chuyển lời cho các trưởng bối biết ngay.
Tồn tại như Lý Thất Dạ mà chạy đến Thiên Thần thư viện dạy học, còn chọn thư phòng, việc này không đơn giản. Vũ Thiên Tuyền không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn làm theo lời Lý Thất Dạ dặn.
Vũ Thiên Tuyền rời khỏi, Lý Thất Dạ cười cười. Đi Thiên Thần thư viện nhâm giáo là Lý Thất Dạ tự nhiên nổi hứng, hắn thật sự muốn đi Thiên Thần thư viện một chuyến, nhâm giáo chỉ là cái cớ.
Lý Thất Dạ nhìn phía xa, hắn bật cười. Thiên Thần thư viện, một nơi khiến người hoài niệm. Nơi này từng là chốn an vui, nhưng về sau nó hơi biến chất.
Lý Thất Dạ không đi Thiên Thần thư viện ngay, hắn đi trong Kiêu Hoành Châu, ngang qua nhiều nơi, tưởng nhớ người xưa, thăm bằng hữu cũ. Trong Kiêu Hoành Châu có rất nhiều người và việc mà Lý Thất Dạ không thể buông xuống.
Nếu nói nguyên Cửu Giới đáng để Lý Thất Dạ yêu và lưu luyến thì trong Đệ Thập Giới, Kiêu Hoành Châu cũng có người, việc đáng để hắn yêu, không nỡ.
Kiêu Hoành Châu là đại bản doanh của bách tộc, cũng là đại bản doanh của Lý Thất Dạ. Lúc trước bọn họ từng phát binh từ Kiêu Hoành Châu càn quét Thập Tam Châu, từng phát động chiến dịch săn đế tại đây, cuối cùng uy hiếp thiên hạ, đặt nền móng địa vị bách tộc.
Có thể nói Kiêu Hoành Châu chất chứa quá nhiều ký ức của Lý Thất Dạ. Nơi đây từng có người hắn yêu, có người yêu hắn, đến nay thì cảnh còn người mất.
Trong mảnh đất quen thuộc này có người đã bước lên không ai biết chinh chiến chung cực, có người bay theo gió rời khỏi trần thế, có người lánh đời không ra.
Đi trên mảnh đất này làm lòng Lý Thất Dạ hơi buồn bã. Có một số người không kịp từ biệt, không kịp nhìn mặt lần cuối rồi từ nay mãi mãi cách xa, như Khải Chân, Thiên Lý, bọn họ một đi không trở lại.
Lý Thất Dạ đi trên mảnh đất này nhớ về người xưa, thăm bằng hữu cũ, vừa đi vừa ngừng, cuối cùng mới bước hướng Thiên Thần thư viện.
Thiên Thần thư viện, cái tên này uy hiếp Kiêu Hoành Châu, thậm chí là nguyên Thập Tam Châu. Tu sĩ trong thiên hạ ít có người nào chưa từn nghe cái tên Thiên Thần thư viện. Tu sĩ có chút kiến thức đều đã nghe về Thiên Thần thư viện.
Nói đến Thiên Thần thư viện thì phải nhắc tới một người, Phi Tiên Đế.
Thời đại Phi Tiên Đế còn ở cổ mãng, lúc ấy đừng nói địa vị của bách tộc trong Thập Tam Châu, Tiên Đế Cửu Giới leo lên Thập Tam Châu cũng không dễ gì. Thời đó Tiên Đế leo lên Thập Tam Châu đều là con mồi trong mắt Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Tuy Phi Tiên Đế là Kiêu Hoành Tiên Đế lên đỉnh Thập Tam Châu, nhưng sau đó được hoan nghênh rất long trọng, từng là khách mời cao quý của Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Có thể nói Phi Tiên Đế bẩm sinh là con cưng của trời, là thiên chi kiêu tử. Phi Tiên Đế kinh diễm vô song, dù ở trong đại thế có Đại Đế trấn thế Thập Tam Châu thì tồn tại như y vẫn khiến nhiều Đại Đế tối tăm mất sắc.audio coi am
Nên Phi Tiên Đế được Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên tôn trọng trong Thập Tam Châu, lúc đó Chung Nam Thần Đế uy hiếp Thập Tam Châu cực kỳ trân trọng y, xem như con ruột của mình, còn gả nữ nhi của mình là mỹ nữ số một ba tộc Thần, Ma, Thiên Thập Tam Châu lúc bấy giờ cho Phi Tiên Đế.
Chung Nam Thần Đế là vị Thần tộc Đại Đế có mười hai Thiên Mệnh thứ bốn của Thập Tam Châu, địa vị ngang ngửa Viêm Đế, Hỗn Nguyên Thiên Đế ngày xưa.
Được Chung Nam Thần Đế trân trọng như thế càng khẳng định địa vị của Phi Tiên Đế trong các đế ở Thập Tam Châu.
Vì vậy khi Phi Tiên Đế thành lập Thiên Thần thư viện, lúc ấy Kiêu Hoành Châu chưa tên là Kiêu Hoành Châu, nơi này gọi là Bạch Châu.
Lúc ấy địa vị của bách tộc trong Bạch Châu rất thấp, nhưng Phi Tiên Đế thành lập Thiên Thần thư viện tại đây, là truyền thừa môn phái duy nhất cho phép bách tộc tu luyện trong Thập Tam Châu.
Trước khi Thiên Thần thư viện xây dựng bách tộc từng có nhiều truyền thừa môn phái, nhưng tất cả không được ba tộc Thần, Ma, Thiên thừa nhận, thường xuyên bị chèn ép.
Sau khi Thiên Thần thư viện thành lập thì khác, tự tay Phi Tiên Đế tạo ra Thiên Thần thư viện, thê tử cũng bày mưu tính kế cho y, Chung Nam Thần Đế cũng góp sức nhiều cho Thiên Thần thư viện.
Vì có Chung Nam Thần Đế hết sức hỗ trợ khiến tất cả Đại Đế Thập Tam Châu thừa nhận địa vị Thiên Thần thư viện, là thư viện môn phái thứ nhất của bách tộc trong Thập Tam Châu có thể quang minh chính đại tuyển nhận học sinh trong thiên hạ.
Sau khi Thiên Thần thư viện được thành lập, mở ra cho bách tộc, từ đó về sau bách tộc tu luyện bắt đầu hưng thịnh. Số lượng tu sĩ bách tộc dần tăng lên, ở thời đại đó Thiên Thần thư viện trở thành cái nôi của tu sĩ bách tộc.