1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 582 [Chương 2906 đến Chương 2910]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 582 [Chương 2906 đến Chương 2910]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2906: Đào thôn

Một trận chiến động trời, sau đó Thanh Châu chìm trong tĩnh lặng. Một đêm ngắn ngủi Thanh Châu có nhiều đại giáo cương quốc lần lượt tuyên bố phong kín sơn môn, trong đó bao gồm đế thống tiên môn.

Lão tổ từng cường đại không gì sánh bằng cảnh cáo đệ tử môn hạ không được ra ngoài, không cho gây chuyện thị phi. Ở thời kỳ phi thường này có đại giáo cương quốc cắt đứt liên lạc với bên ngoài, không cho phép đệ tử môn hạ bước ra sơn môn nửa bước, tránh cho bọn họ trêu vào mầm họa gì.

Sau trận chiến Thanh Châu đặc biệt yên tĩnh, Kim Qua trở thành Thiên Đế vốn là chuyện rất náo nhiệt, nhưng hôm nay trong Thanh Châu không ai thảo luận chuyện Kim Qua trở thành Thiên Đế.

Trận chiến Viễn Hoang rung động nguyên Thanh Châu, tuy trừ Đại Đế Tiên Vương ra cường giả Thanh Châu không thể thấy tận mắt, nhưng cảm nhận rõ rệt dao động lực lượng đẳng cấp diệt thế. Tu sĩ đạo hạnh cạn không biết xảy ra chuyện gì nhưng bọn họ bị lực lượng trấn áp.

Sau trận chiến, cường giả không dám thảo luận chuyện này, nói năng thận trọng. Kẻ yếu không biết ngọn nguồn trận chiến, chỉ nghe người ta nói không được nhắc.

Nên sau trận chiến khiến vô số cường giả tu sĩ Thanh Châu giữ im lặng, có vãn bối muốn biết chuyện xảy ra thì trưởng bối trong tông môn cũng cẩn trọng, thậm chí nhiều lần cảnh cáo không được bàn tán, thăm dò, sơ sẩy một cái là sẽ vời đến tai họa diệt môn cho tông môn.

Tuy Thanh Châu im lặng sau trận chiến này nhưng nhiều đại giáo cương quốc phong sơn môn mang đến ích lợi, vì trẻ tuổi bị nhốt trong tông môn khiến bọn họ anh dũng tu luyện. Vài năm về sau Thanh Châu có rất nhiều nhân tài kiệt xuất, tuấn kiệt.

Sau trận chiến này Lý Thất Dạ rời khỏi Thanh Châu. Đám người Chiến Vương Thiên Đế, Tề Lâm Tiên Vương hợp sức mở cửa áp nhỏ đi thông Kiêu Hoành Châu cho Lý Thất Dạ, hắn thuận lợi đến Kiêu Hoành Châu.

Lý Thất Dạ tới Kiêu Hoành Châu là có lý do, trừ hội hợp với nhóm Nam Đế từ Cửu Giới lên ra cũng vì có chuyện cần làm.

Kiêu Hoành Châu, một trong Thập Tam Châu, cũng là mảnh đất bách tộc hưng thịnh. Trong Thập Tam Châu thì Kiêu Hoành Châu có nhiều bách tộc cư ngụ nhất, cũng là nơi bách tộc cắm rễ lâu nhất.

Trong Kiêu Hoành Châu, bách tộc phát triển hưng thịnh, ba tộc Thần, Ma, Thiên ở đây yếu thế hơn.

bách tộc hưng thịnh như hôm nay trong Kiêu Hoành Châu trừ các tiên hiền qua từng đời cố gắng, công lao lớn nhất là của Kiêu Hoành Tiên Đế.

Trước kia Kiêu Hoành Tiên Đế độc đoán đại thế, ép buộc sửa tên châu, đổi Bạch Châu thành Kiêu Hoành Châu, còn tuyên bố tất cả bách tộc Kiêu Hoành tộc tách khỏi ba tộc Thần, Ma, Thiên cai quản, từ đó đặt dấu địa vị bách tộc trong Kiêu Hoành Châu.

Nên con dân bách tộc ở Kiêu Hoành Châu khắc ghi cái tên Kiêu Hoành Tiên Đế, đời đời truyền tụng.

Lý Thất Dạ đến Kiêu Hoành Châu rồi không hội hợp với nhóm Nam Đế ngay, hắn đi một nơi, một chỗ không bắt mắt.

Nơi này là dãy núi trập trùng, cổ thụ chọc trời, ưng bay lộc chạy, có thác nước ở khắp nơi.

Tuy dãy núi này đã có thôn xóm rải rác, nhưng phần lớn mảnh đất hoang. Trong mười vạn đại sươn có thôn xóm cũng toàn là thôn nhỏ.

Trong ngọn núi lớn, Lý Thất Dạ dựa lưng vào vách đá nhìn núi xanh trập trùng phương xa, thôn trang nhỏ bốc khói bếp.

Lý Thất Dạ đang ngồi trên ngọn núi cao vút đâm mây, ngọn núi thẳng tắp, tứ phía đều là vách đá, phàm nhân không thể trèo lên được.

Ngọn núi bốn phía đều là vách đá, trên núi dựng các mộ bia, chỉ có vài nét viết tên lên bia, ngoài ra không còn gì khác.

Ngọn núi có hàng trăm gôi mộ, mỗi ngôi mộ rất bình thường, không có trang sức gì, thậm chí có thể nói là đơn sơ.

Các ngôi mộ dựa vào vách đá phía sau, nhìn xa ní xanh trập trùng, thôn trang bốc khói bếp. Các ngôi mộ không có người quét dọn, nhưng không nhiều cỏ dại mọc, chỉ rải rác vài cọng cỏ xanh ló ra từ khe đá lắc lư trong gió núi nhẹ.

Lý Thất Dạ đổ rượu ngon xuống đất, hắn dựa lưng vào vách đá, mắt nhìn phương xa, uống từng hớp rượu ngon trong vò.

Lý Thất Dạ uống rượu ngon, nhìn khói bếp mờ mịt, cười nói:

– Thật ra ngắm hoàng hôn rồi dần già đi, có tử tôn loanh quanh, chết già cũng là chuyện tốt. Như phàm nhân nói, đây là phúc thọ đầy đủ, cuộc đời không còn mong gì hơn.

Không ai biết ngọn úi này chôn các tồn tại từng uy nhiếp Thập Tam Châu, trong bọn họ khá nhiều là cường giả thần giai, từng là chiến tướng mạnh nhất, đẫm máu sa trường, khiến kẻ địch nghe tiếng sợ vỡ mật.Nguồn truyện audio Podcast

Gió nhẹ thổi, Lý Thất Dạ yên lặng ngồi nhìn phương xa, một lúc lâu sau hắn khẽ nói:

– Cuộc đời vốn là thế, khi ngươi là phàm nhân như con kiến nhỏ sẽ hướng tới tu sĩ, hướng tới trứ bản lĩnh lên trời xuống đất, vợt qua thiên sơn vạn thủy, hướng về cuộc sống như mây như sương, hâm mộ ngày tháng ăn sương uống gió.

Lý Thất Dạ khẽ thở dài:

– Khi ngươi thật sự trở thành cường giả, trải qua phong sương, tham ngộ ảo diệu, xem nhiều, biết nhiều sẽ cảm thấy làm phàm nhân thật tốt. Bình thường vô tri là hạnh phúc, mấy chục năm ngắn ngủi từ sống đến chết, không cần trải qua nhiều hành hạ, có phụ mẫu, nhi nữ, có cuộc sống, cuối cùng chết giả, tất cả đều đủ.

Qua thậ lâu sau Lý Thất Dạ uống rượu ngon, cười nói:

– Nói tới thì ta cũng hâm mộ các ngươi, ít nhất các ngươi có thể buông xuống, các ngươi có thể giải giáp quy điền, buông bỏ tất cả, rời khỏi giới tu sĩ, rời khỏi tuế nguyệt càn quét bát phương.

– Tiếc rằng ta không thể, dù có ngày ta muốn cũng không được. Đi lên con đường này ta đã định trước không thể quay đầu, chỉ có tiếp tục đi, mặc kệ hiện tại thế nào, tương lai ra sao ta đều phải đi tiếp. Không thể dừng bước vì ai, không thể dừng chân.

Lý Thất Dạ cười khổ buông tiếng thở dài:

– Ai kêu ta là Lý Thất Dạ làm chi?

Lý Thất Dạ ngồi uống rượu, xem phương xa. Lý Thất Dạ ngồi mấy ngày trời, nhìn mặt trời mọc rồi lặn, nhìn mây cuốn mây tan, dường như ngắm mãi phong cảnh không chán.

Cuối cùng Lý Thất Dạ đứng dậy vốc nắm đất bùn trôi qua kẽ tay bay theo gió:

– Hẹn gặp lại bằng hữu, yên nghỉ đi.

Lý Thất Dạ nhìn một lần cuối các ngôi mộ trước mắt, tiếp đó xoay người rời khỏi.

Cách gọn núi này không xa có một thôn trang, thôn trang không lớn, chỉ có mấy chục hộ gia đình. Tất cả mưu sinh bằng nghề săn thú, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn liền nghỉ ngơi.

Thôn trang tên Đào thôn, có tên gọi này vì thôn dân toàn họ Đào. Bọn họ đế từ đâu thì thôn dân không biết, bọn họ chỉ biết tổ tiên đời đời cư ngụ tại đây.

Đào thôn không khác gì thôn xóm khác, các thôn dân đời đời sống săn thú trồng trọt, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, đời này đến đời khác đều là như vậy.

Đầu Đào thôn có một dòng suối nhỏ chảy, nước suối róc rách. Khi mặt trời chậm rãi từ ngọn núi dâng lên, ánh ban mai rơi xuống khe suối lấp lánh đốm sáng.

Lý Thất Dạ dựa vào cây Hòe già bên dòng suối nhìn Đào thôn buổi sáng.

Đào thôn văng vẳng tiếng đọc sách, có nam có nữ, thanh âm non nớt, là giọng đọc của con nít.

Tiếng đọc sách phát ra từ cái sân trong thôn trang, bình thường nơi đó để phơi thóc, giờ sáng sớm trẻ con trong thôn ngồi xếp bằn dưới đất tĩnh tọa thổ tức.

Chương 2907: Đào Đình

Một thanh âm trong trẻo vang lên:

– Đế giả, trên đầu ba thước thần không động. Tâm không tức…

Một nữ nhân ngồi trong sân, đọc từng chữ truyền dạy đạo pháp cho con nít.

Đám nhóc ngồi xếp bằng trong sân lặp lại lời của nữ nhân:

– Đế giả, trên đầu ba thước thần không động. Tâm không tức…

Nữ nhân truyền dạy đạo pháp khá trẻ tuổi, khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt không đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng xem mát mắt. Mặt trái xoan trắng mềm búng ra sữa, mắt đưa làn thu ba, khiến người nhìn sáng mắt.

Nữ nhân không tô son trát phấn, mặt mộc, nàng mặc áo vải rất đơn giản nhưng không ảnh hưởng sắc đẹp của nàng. Đặc biệt nữ nhân cột hờ tóc đối với, tự nhiên mà phóng khoáng, ba phần hoạt bát.

Nữ nhân từng chữ dạy đạo pháp, mấy chục đứa nhỏ ngồi xếp bằng cực kỳ nghiêm túc chăm chỉ đọc pháp quyết.

Khi tiếng con nít quanh quẩn trong thôn trang nhỏ tăng thêm phần không khí, nghe rất có sức sống, êm tai.

Lý Thất Dạ đứng bên dòng suối, tựa vào gốc cây to xem cảnh tượng, nghe tiếng đọc sách. Lý Thất Dạ nhoẻn miệng cười, mơ hồ cảnh tượng quá khứ hiển hiện trước mắt.

Trong năm tháng xa xôi từng có người dạy học trong thôn trang như vậy, các tiếng trẻ thơ quanh quẩn trên bầu trời.

Khi mặt trời treo cao, nữ nhân dạy một thiên đạo pháp xong.

Nữ nhân đứng dậy nói:

– Hôm nay dừng ở đây, về hết đi.

Nghe thế nhiều đứa bé hưng phấn nhảy cẫng lên:

– Hoan hô, về nhà ăn cơm!

Chúng như cơn gió chạy về nhà.

Có đứa bé chớp đôi mắt to khao khát nhìn nữ nhân, hỏi:

– Đình tỷ tỷ khi nào sẽ dạy bản lĩnh cho chúng ta? Có thể bay lên trời giống tỷ tỷ.

Nhìn đôi mắt khát vọng của đứa bé, nữ nhân khom người mỉm cười nói:

– Chờ các ngươi học giỏi pháp quyết này mới luyện được bản lĩnh bay lên trời. Như học đi đường, trước học đi mới học chạy.

Đứa bé cái hiểu cái không gật đầu:

– A, ra là vậy.

Đứa bé reo lên chạy nhanh về nhà.

Sau khi bọn nhỏ chạy về nhà mình, nữ nhân đứng lên nhìn Lý Thất Dạ ở cửa thôn. Nữ nhân nhìn Lý Thất Dạ chăm chú, vẻ mặt thận trọng chậm rãi đến gần hắn.

Thật ra lúc Lý Thất Dạ mới đến cửa thôn là nữ nhân đã chú ý tới người lạ này.

Lý Thất Dạ cười cười, đứng thẳng người, bước ra suối nhỏ đến gần nữ nhân, ung dung thản nhiên.

Tới gần, nữ nhân chắp tay cúi đầu hướng Lý Thất Dạ:

– Không biết đạo huynh từ chỗ nào đến? Đi nơi đâu?

Nữ nhân hành động phóng khoáng, vừa khách sáo vừa không mất lễ độ.

Nữ nhân xuất thân từ Đào thôn, trong trăm dặm không có thôn xóm khác. Đào thôn bọn họ ở trong núi non cây cối rậm rạp, ít có người ngoài đến.

Nữ nhân cũng có kiến thức, vừa gặp Lý Thất Dạ liền biết hắn là tu sĩ nên mới hỏi câu đó.

Nữ nhân thầm cảnh giác, Đào thôn chỉ là thôn trang nhỏ, bé nhỏ trong chốn trần thế. Tu sĩ như Lý Thất Dạ đến nơi đây khiến nữ nhân thận trọng cảnh giác.

Lý Thất Dạ cười tùy ý nói:

– Chỉ là khách qua đường, đi ngang qua đây.

Nữ nhân không thả lỏng, cẩn thận hỏi:

– Tiểu muội tên Đào Đình, không biết tôn xưng đạo huynh như thế nào?

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ chậm rãi đi vào thôn trang, nữ nhân vội chạy theo làm bạn bên hắn.

Nói là đi cùng nhưng phải bỏa là giảm sát mới đúng, vì Lý Thất Dạ đột nhiên đến, còn đi vào thôn trang của bọn họ làm nữ nhân cảnh giác. Nếu Lý Thất Dạ chỉ là một phàm nhân thì còn dễ nói, cố tình hắn là tu sĩ.

Nhưng Đào Đình hơi yên tâm là Đào thôn bọn họ chỉ là thôn trang nho nhỏ, không có thứ gì đáng để người ngoài dòm ngó.

Lý Thất Dạ đi trên đường nhỏ thôn trang, thuận miệng hỏi Đào Đình bên cạnh mình:

– Ai dạy Chúng Đế quyết cho nàng?

Đào Đình trả lời:

– Lão sư ở Thiên Thần thư viện dạy.

Đào Đình trả lời cẩn trọng, giữ gìn. Đào Đình không ngạc nhiên khi Lý Thất Dạ biết Chúng Đế quyết, vì trên đời có nhiều tu sĩ biết đến Chúng Đế quyết.

Chúng Đế quyết là một trong ba đại quyết, một trong tâm pháp lưu truyền rộng rãi nhất thế gian, thậm chí nhiều phàm nhân cũng biết.

Nhưng tu sĩ nào trong Kiêu Hoành Châu nghe tới Thiên Thần thư viện sẽ giật mình, nghiêm nghị hơn. Vì Thiên Thần thư viện nổi tiếng như cồn trong Kiêu Hoành Châu, thậm chí nổi tiếng trong Thập Tam Châu.

Đào Đình chú ý kỹ vẻ mặt của Lý Thất Dạ, hắn nghe Thiên Thần thư viện nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh làm tim nàng đập nhanh. Vì ỏ Kiêu Hoành Châu miễn là tu sĩ, dù là nhà quê đều nghe tới Thiên Thần thư viện, nhưng phản ứng của Lý Thất Dạ rất thản nhiên, trong đó có nhiều thứ khiến người suy tư.

Lý Thất Dạ thuận miệng bình luận:

– Dạy rất bình thường, không có tinh túy của Chúng Đế quyết.

Lý Thất Dạ thốt lời làm Đào Đình nín thở, lòng chùng xuống. Nếu có người ngoài ở đây nghe lời Lý Thất Dạ nói sẽ cho rằng hắn không biết trời cao đất rộng.

Thiên Thần thư viện là tồn tại như thế nào? Nó là thư viện mạnh nhất đời, trên thế gian hiếm khi tìm được tồn tại giống Thiên Thần thư viện.

Khi Phi Tiên Đế sáng lập Thiên Thần thư viện, đặt cơ sở cho nó đã định trước nó bất phàm. Phi Tiên Đế sáng tạo Thiên Thần thư viện thì Chung Nam Thần Đế có mười hai Thiên Mệnh đều tự mình đến chúc mừng.

Lúc trước Phi Tiên Đế sáng lập Thiên Thần thư viện không ai dám tới đá quán, khiến Thiên Thần thư viện có địa vị không thể lay động. Đời sau các vị Cửu Giới Tiên Đế đến Thiên Thần thư viện làm khách, Thiên Thần thư viện từng ra vô số Thượng Thần, các Tiên Vương.

Với tu sĩ Kiêu Hoành Châu, đặc biệt tu sĩ xuất thân bình dân thì bái vào Thiên Thần thư viện là vinh diệu vô thượng. Lão sư của Thiên Thần thư viện thì càng khỏi phải nói, không ai yếu, đều là tồn tại uy nhiếp một phương.

Hiện tại Lý Thất Dạ dám bình phẩm lão sư của Thiên Thần thư viện, nếu người ngoài nghe được sẽ cho rằng hắn điên rồi, rất hỗn láo với Thiên Thần thư viện. Ở trong Kiêu Hoành Châu dám không tôn trọng Thiên Thần thư viện đến nhường này thì cực kỳ cuồng vọng.

Đào Đình nghe Lý Thất Dạ nói câu đó nhưng không tức giận, nàng im lặng một lúc, muôn vàn ý nghĩ vụt qua đầu nàng.

Lý Thất Dạ và Đào Đình đi trên đường mòn thôn trang, các thôn dân liếc nhìn, vì ít có người ngoài vào thôn nhỏ. Người lạ Lý Thất Dạ đột nhiên vào, sao không khiến thôn dân chú ý được? Nhưng thấy Lý Thất Dạ và Đào Đình đi chung thì các thôn dân yên tâm.

Với các thôn dân Đào thôn thì Đào Đình là niềm kiêu hãnh của Đào thôn. Bọn họ không biết Thiên Thần thư viện cao khó với tới cỡ nào, nhưng họ biết vào được Thiên Thần thư viện là chuyện rất đáng tự hào. Đào Đình bái vào Thiên Thần thư viện nên hoàng chủ cương quốc này ban mãnh đất này cho Đào thôn, để bọn họ an cư lạc nghiệp.

Đi tới đầu thôn, chỗ đó có một tòa miếu nhỏ. Ngôi miếu cũ nát, bốn phía đầy cỏ dại, miếu nhỏ khóa kín, cửa gỗ trông mục kêu kẽo kẹt trong gió nhưng nó đóng kín mít, như chưa từng mở ra.

Lý Thất Dạ đứng trước miếu hỏ, chỉ nhìn không nói.

Lý Thất Dạ đến Đào thôn, ngây người trước ngôi miếu nhỏ khiến Đào Đình rất bất ngờ. Từ nhỏ khi Đào Đình có ký ức thì ngôi miếu nhỏ đã tồn tại, luôn như vậy, không có điểm gì đặc biệt.

Chương 2908: Đậu Hủ Hoa Lão Ma  (1)

Tên một món ăn.

Bây giờ Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm miếu nhỏ của bọn họ làm Đào Đình rất tò mò, nàng cũng nhìn ngôi miếu. Từ lúc Đào Đình nhớ việc thì chưa từng thấy có ai mở cửa miếu ra, tóm lại miếu nhỏ khóa kín.

Trong khi Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm miếu nhỏ, Đào Đình hỏi:

– Miếu nhỏ này có chỗ gì kỳ lạ sao?

Đào Đình không chỉ tò mò còn muốn thăm dò Lý Thất Dạ.

– Ta cũng không biết.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Ta chỉ nhìn xem.

Đào Đình không tin, một người lạ đột nhiên xuất hiện trong Đào thôn của họ, nhìn chằm chằm ngôi miếu nhỏ không bắt mắt, nói là chỉ nhìn xem? Đào Đình không tin.

Đào Đình khẽ nói:

– Từ khi ta nhớ chuyện thì miếu nhỏ luôn khóa kín, chưa từng mở ra. Người trong thôn không biết trong miếu nhỏ có cái gì.

Đào Đình nói như thế cũng để thăm dò Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Không biết là chuyện tốt, bình thường đó là hạnh phúc.

Đào Đình không thể moi thông tin từ Lý Thất Dạ, nàng thầm lấy làm lạ, rất tò mò, nhưng không biết làm sao đào móc ra.

Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, bình thản hỏi Đào Đình:

– Nàng bái vào Thiên Thần thư viện như thế nào?

Đào Đình không giấu diếm, chậm rãi nói:

– Lúc ta còn nhỏ lão sư đi ngang qua thôn, thấy ta có đạo căn, có duyên tu đạo nên mang ta về Thiên Thần thư viện, đọc sách ở đó.

Lý Thất Dạ nghe xong im lặng một lúc, nhẹ giọng nói:

– Thế gian là vòng luân hồi, không ai tránh được. Có người trở lại thì phải có người ra ngoài, người đến người đi, trước giờ đều không thay đổi.

Đào Đình nói lời khó hiểu, Đào Đình hoang mang nghe, nàng không rõ ý nghĩa câu nói là gì.

Lý Thất Dạ không nói nữa, hắn nhìn miếu nhỏ lần cuối, xoay người đi.

Khi Lý Thất Dạ rời đi Đào Đình theo bên cạnh.

Đi không bao xa, Đào Đình trầm ngâm một chút, từ từ nói:

– Đạo huynh không chê thì mời đến nhà nhỏ ngồi chơi?

Đào Đình thầm thắc mắc tại sao Lý Thất Dạ đột nhiên xuất hiện, nàng muốn biết hắn đến vì điều gì.

Lý Thất Dạ mỉm cười từ chối lời mời:

– Không được, có duyên sẽ gặp lại.

Thấy Lý Thất Dạ không chịu ở lại Đào Đình cũng không miễn cưỡng:

– Vậy hãy để tiểu muội tiễn đạo huynh.

Lý Thất Dạ cười, không từ chối, đi tiếp.

Nói Đào Đình tiễn Lý Thất Dạ rời đi chẳng bằng bảo là giám thị hắn, nàng muốn đích thân đưa hắn đi, không hy vọng giữa đường xảy ra chuyện gì.

Đào Đình tiễn đi xa thật xa, cuối cùng Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Tiễn quân ngàn dặm cũng có lúc từ biệt. Yên tâm, ta không có ác ý với Đào thôn của nàng.

Lý Thất Dạ lướt đi xa.

Lý Thất Dạ nói vậy nhưng Đào Đình vẫn đứng trên ngọn núi nhìn hắn khuất xa, nàng thở hào nhẹ nhõm.

Sau khi Lý Thất Dạ đi, mấy ngày tiếp theo Đào Đình rất cẩn thận chú ý gió thổi cỏ lay quanh Đào thôn. Mấy ngày nay không xảy ra chuyện gì. Đào Đình hoàn toàn yên dạ, Lý Thất Dạ thật sự đi rồi.

Xác định Lý Thất Dạ rời đi, Đào Đình tràn ngập tò mò ngôi miếu nhỏ đầu thôi. Trước kia Đào Đình không chú ý đến miếu nhỏ, Lý Thất Dạ xuất hiện phá vỡ nàng bình thường bỏ qua.

Người ngoài đặc biệt đến xem ngôi miếu nhỏ thì chắc chắn có nguyên nhân gì, Đào Đình muốn biết miếu nhỏ là cái gì.

Nhưng Đào Đình hỏi mọi người trong thôn, lão nhân lớn tuổi nhất cũng không biết trong miếu nhỏ có cái gì. Vì miếu nhỏ luôn ở đó, như thể từ khi bọn họ sinh ra nó đã như vậy.

Tiểu thành cũng không lớn lắm nhưng phong cách thập phần cổ xưa, sử dụng toàn bộ nham thạch xây nên, ngay cả đường đi cũng dùng từng khối đá tạo thành. Không ai biết được tòa tiểu thành này đã được thành lập bao nhiêu năm tháng, chỉ thấy trên tường thành chi chít vết gồ ghề, từng hố sâu in dấu vết do vũ khí công thành tạo nên.

Thời gian trôi qua, người đi người đến, từng đời người cứ thế trôi qua, toàn tiểu thành này đã chứng kiến không biết bao nhiêu thế hệ, có những hòn đá trên tường thành sáng bóng như gương.

Bời vì tòa thành này nhỏ bé cho nên dân cư cũng không nhiều, cho nên đa phần mọi người đều quen nhau.

Nếu như có ai đó mới đến tiểu thành này hỏi bất kỳ một người dân nào, nổi tiếng nhất trong thành là gì thì lập tức người đó sẽ nói ngay là “Đậu Hủ Hoa Lão Ma”

Nếu như ngươi vừa mới đến tòa tiểu thành này hỏi người dân ở đây món nào ngon nhất của tòa thành thì lập tức họ sẽ trả lời ngay mà không cần phải suy nghĩ đó là Đậu Hủ Hoa Lão Ma.

Nếu như hỏi cư dân trong thành sự tình gì khiến họ vui vẻ nhất thì người dân ở đây sẽ vui vẻ trả lời: “Xếp hàng mua Đậu Hủ Hoa Lão Ma”

Khi đi đến một tiểu thành kiểu này, có thể ngươi không nhớ tên của tòa tiểu thành hoặc có thể không nhớ đến danh lam thắng cảnh nơi này nhưng nhất định ngươi sẽ nhớ kỹ Đậu Hủ Hoa Lão Ma. Nếu như có ai đó đã từng nếm qua Đậu Hủ Hoa Lão Ma chỉ sợ cả đời cũng không thể nào quên được, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi có thể mua được.

Lão Ma là một người thế nào? không người dân nào ở đây có thể nói rõ ràng được, cho dù là lão nhân già nhất ở đây cũng không biết, ấn tượng đầu tiên của mọi người khi nhắc đến Lão Ma là đậu hủ hoa.

Đậu hủ hoa chính là hình tượng của Lão Ma, khi mọi người nói đến Lão Ma sẽ nhắc đến đậu hủ hoa và ngược lại cứ nói đến đậu hủ hoa là nhớ đến Lão Ma.

– Lão Ma đến.

Không biết ai kêu lên, tự nhiên bốn phía khu phố trở nên ồn ào hơn, thanh âm tiểu hài tử trêu đùa, thanh âm tiểu cô nương khúc khích như vang lên rõ hơn.

Tiếng cười đùa bỗng nhiên vang lên ồn ào nhưng ngay lập tức mọi người đang đứng trên đường đã xếp thành một hàng dài.

Tứng tiếng quang gánh vang lên, chỉ thấy một lão nhân đang quẩy hai thùng đến. Khuôn mặt lão nhân vuông vắn, nếp nhăn che kín khuôn mặt, dấu vết thời gian in hắn lên khuôn mặt của lão không thể xóa mờ. Lão nhân ăn mặc giản dị, chỉ là một bộ quần áo bằng vải đay, khăn mặt vắt vẻo trên vai, hai thùng đậu hủ hoa dường như không quá nặng với lão. Dù lão nhân đã rất già nhưng bước chân vẫn vững chắc, tạo cho người ta cảm giác càng già càng dẻo dai.

Lão nhân đi đến trước mặt đội ngũ xếp hàng liền để thùng đậu hủ hoa xuống, tay cầm lấy cái môi gỗ, nhấc nắp thùng lên, khẽ quát một tiếng:

– Bắt đầu mở thùng, nhanh chóng xếp hàng.

Từng động tác của Lão Ma liền mạch liên tục như nước chảy mây trôi, mỗi một động tác đều tinh chuẩn không thừa không thiếu.

Lão Ma múc một môi đậu hủ hoa đổ vào bát của tiểu nữ hài đứng ở đầu tiên, tiều nữ hài liền nhét đồng tiền vào bao bố ở bên hông Lão Ma, sau đó nét mặt tràn đầy vui mừng bê bát đậu hũ hoa chạy tung tăng ra ngoài.

– Lão Ma, cho ta một bát, ngày hôm qua ta xếp hàng nhưng không mua được.

Trong đội ngũ, không biết có bao nhiêu người nhìn từng bóng trắng đậu hũ hoa mà ứa nước miếng, đặc biệt khi ngửi thấy mùi thơm như thấm vào tim gan kia lại càng kích thích vị giác.

Vì vậy trong đội ngũ có rất nhiều người cố gắng nhoài cổ về phía trước, hai mắt nhìn không chớp vào thùng đậu hủ hoa, tất cả đều sợ khi đến lượt mình thì hết mất.

Chương 2909: Đậu Hủ Hoa Lão Ma (2)

Nhưng mà rất nhanh, hai thùng đậu hủ hoa đã nhìn thấy đáy, sau khi Lão Ma múc môi đậu hủ hoa cuối cùng liền vỗ vỗ bao bố bên hông làm cho thanh âm tiền kêu leng keng vang lên rồi mỉm cười nói:

– Đậu hủ hoa đã hết, hẹn ngày mai sớm gặp lại.

Nói xong Lão Ma liền thu dọn đồ đạc lại.

– Ai, Lão Ma, một ngày lão chỉ làm có hai thùng, không biết có bao nhiêu người ý kiến nữa lão mới thay đổi đây, lão đây là xâu khẩu vị của mọi người. Ít nhất mỗi ngày lão cũng phải làm bốn thùng.

Những người không mua được đậu hủ hoa liền lên tiếng phàn nàn.

Nhưng Lão Ma nghe vậy chỉ mỉm cười mà thôi, cũng không trả lời những câu phàn nàn kia, sau khi thu dọn đồ đạc liền vác hai thùng không lên vai nói:

– Đi nhá.

Nhìn thấy Lão Ma đi xa, Lý Thất Dạ không khỏi cười cười cũng từ tốn đi bộ sau lưng Lão Ma.

Về phần những người không mua được đậu hủ hoa sau khi phàn nàn mấy câu cũng tản ra, bởi vì họ biết có nói gì cũng không được, Lão Ma bán đậu hủ hoa ở chỗ này bao nhiêu năm, mưa gió không thay đổi, hơn nữa lần nào cũng không nhiều không ít chỉ có hai thùng, nếu hôm nay ngươi không mua được thì để ngày mai vậy.

Lão Ma ở nơi bán đậu hủ hoa cũng chỉ cách một con đường mà thôi, Lão Ma ở trong một sân nhỉ, ngôi nhà cũng không lớn lắm, xung quanh căn nhà là một mảnh sân.

Ngôi nhà không biết đã có bao năm tuổi thọ rồi, sau khi Lão Ma về nhà liền buông thùng gỗ xuống duỗi lưng một chút rồi lại khiêng sọt đậu nành chậm rãi lựa chọn.

Theo như lời Lão Ma nói thì đậu hủ hoa muốn ngon hay không thì chất lượng đậu nành là rất quang trọng cho nên Đậu Hủ Hoa Lão Ma đều dùng loại đậu nành tốt nhất, hạt mẩy nhất, hơn nữa mỗi hạt đậu nành đều được đích thân Lão Ma lựa chọn.

Dưới ánh mặt trời, Lão Ma chăm chú lựa chọn đậu nành, quan sát tỉ mỉ cẩn thận, cho dù là một hạt đậu nành lép nhỏ nhất cũng không qua được mắt lão.

Lão Ma lựa chọn đậu nành dường như đã nhập tâm vào đó, thời khắc này lão như quên cả thế giới, trong mắt lão chỉ có từng hạt đậu nành mà thôi.

Lý Thất Dạ đi theo lão vào nhà rồi tựa lưng vào gốc cây hòa đứng nhìn Lão Ma lựa chọn đậu nành, Lý Thất Dạ cũng không đi quấy rầy Lão Ma, chỉ lẳng lặng đứng nhìn mà thôi.

Sau khi mặt trời ngả về tây, cuối cùng Lão Ma đã lựa chọn xong sọt đậu nành, lão hơi duỗi người híp hai mắt lại nhìn về phía Lý Thất Dạ, nói:

– Vị tiểu huynh đệ này, có chuyện gì không?

Lý Thất Dạ khẽ cười nhẹ, từ từ nói:

– Ta chỉ đến thăm ngươi một chút mà thôi, nhìn qua mảnh thiên địa, mảnh thế giới này một chút.

– Một lão nhân thân thể bị tàn phá thì có gì đẹp mắt đâu.

Lão Ma cười cười lắc đầu nói.

– Điều đó cũng khó nói.

Lý Thất Dạ cảm khái:

– Chỉ là xem ngươi có chú tâm đi làm không mà thôi, chỉ cần ngươi quyết tâm, bán đậu hủ hoa cũng tốt, dệt chiếu cũng thế hoặc là nướng gà… đều là đường nhỏ của đại đạo, điểm cuối của con đường đều là đại đạo.

– Việc ngươi làm không có gì là ảo diệu, thế nhưng ta nhìn thấy một khỏa đạo tâm không ngừng kiên trì, đạo lý như vậy liệu có bao nhiêu người có thể hiểu được đây.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, thần thái Lão Ma trở nên kinh ngạc, thậm chí có vài phần ngưng trọng, hắn ôm quyền hướng Lý Thất Dạ vái một cái nói:

– Không biết đạo hữu từ nơi nào đến?

– Là khách qua đường trong thế gian mà thôi, đến từ một địa phương xa xôi.

Lý Thất Dạ cười cười, tiến gần phía Lão Ma, nhẹ nhàng thổi một hơn về phía sọt đậu nành.

Chỉ nghe một tiếng ‘bồng” vang lên, tất cả hạt đậu như đang nhảy múa, phiêu phù giữa không trung, trong nháy mắt tất cả hạt đậu tạo thành hình một con Ô Nha đang giương cánh bay lượn, vòng một vòng quanh đầu Lão Ma, cuối cùng lại một tiếng “bồng” vang lên, từng hạt đập rơi vãi xuống nền đất.

Chứng kiến hình ảnh con Ô Nha, thân thể Lão Ma chấn động, biến sắc, một lát sau mới khôi phục được tinh thần, hắn khom người thật sâu vái Lý Thất Dạ:

– Hóa ra là Thánh Sư giá lâm, không đón tiếp từ xa, thứ tội.

– Không cần phải khách khí như vậy.

Lý Thất Dạ cười cười nói:

– Tuy ta và ngươi khác biệt nhưng cuối cùng cũng đồng nguyên, 13 châu liệu có bao nhiêu người có thể được như người?

– Thánh Sư quá khen, mời Thánh Sư vào bên trong.

Lão Ma lộ ra dáng tươi cười, mời Lý Thất Dạ vào trong phòng.

Vào trong nhà, Lý Thất Dạ khẽ liếc mắt nhìn, trong phòng thập phần mộc mạc, trừ cái bàn ở giữa ra thì không còn đồ vật nào khác tuy nhiên trong nhà được quét sạch sẽ đến mức không còn hạt bụi nào.

– Nếu nói mục đích ta đến nơi này, thì như vậy, ở kiếp này sở trường của ngươi là làm đậu hủ hoa, ta cũng muốn ăn một bát đậu hủ hoa.

Sau khi ngồi xuống Lý Thất Dạ cũng không khách khí vừa cười vừa nói.

– Thánh Sư đến vừa đúng lúc, hiện tại ta còn một bát.

Lão Ma lộ ra bộ dáng vui vẻ, thản nhiên nói.

Một lát sau, Lão Ma đưa ra một bát đậu hủ hoa nóng hôi hổi đặt trước mặt Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ cũng không khách khí cầm lấy thìa thưởng thức từng miếng đậu hủ hoa, thần thái thập phần hưởng thụ, tựa như đang ăn tiên tương, thần dịch.

Không lâu sau, một bát đậu hủ hoa nóng hôi hổi đã thấy đáy, Lý Thất Dạ cảm thấy mỹ mãn, nói:

– Chỉ là món đồ ăn bình thường trong cuộc sống bình dân vậy mà qua tay ngươi lại biến thành mỹ thực thế gian, không biết cuối cùng là do dụng tâm vào công việc có thể hóa mục nát thành thần kỳ không?Đối diện với khích lệ của Lý Thất Dạ Lão Ma thập phần thản nhiên, cũng không khiêm tốn hay lộ phần tự mãn.

– Ngươi đã đi qua bao nhiêu nơi, qua bao nhiêu kiếp người trong thế giới, một châu rồi lại một châu, cứ thế đi qua, Kim Châu, Thanh Châu, Kiêu Hoành Châu… thế giới này vô cùng rộng lớn, một ngày nào đó ngươi có thể đi hết. Khi đến một địa phương mới lại là một tay nghề mới, mỗi nghề ngươi đều đạt được thủ nghệ kinh người, đây là một sự tình không thể tưởng tượng nổi, làm bánh nướng, dệt chiết, bán đậu hủ hoa… mỗi tay nghề vào tay ngươi đều trở nên đăng phong tạo cực.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ cảm khái thập phần.

– Thánh Sư chê cười, ta cũng chỉ là để trải qua tuế nguyệt dằng dặc mà thôi.

Lão Ma vừa cười vừa nói.

Lý Thất Dạ lập tức ngưng cười, nói:

– Chỉ là giết thời gian? Dù ngươi làm gì chỉ sợ cũng không thể nào dìm khỏa đạo tâm kia xuống, chỉ có những người thật tâm đi làm mới có thể đạt đến đăng phong tạo cực, mỗi một môn học vấn đều có thể đi đến đại đạo.

– Thế gian, có đi qua mới biết được tinh túy trong đó.

Lão Ma nói.

– Ta không thể mạnh mẽ như Thánh Sư, không thể ầm ầm dậy sóng cũng không có đại phách lực quét ngang muôn đời như Thánh Sư. Ta chỉ là một hòn đá bên đường trong dòng chảy thời gian trường hà này mà thôi, cũng chỉ có mỗi một khoảng thời gian lại thay đổi một hoạt động, đi nhận thức phong tình của thế gian này.

Chương 2910: Lão Ma

– Điều đó có gì là không tốt đâu?

Lý Thất Dạ cười cười nói:

– Mặc dù nói Đại Đế Tiên Vương nhất định phải có phong thái tuyệt thế, là đỉnh phong mỗi thế, tuy nhiên cũng có góc độ khác tạo ta cảm giác không phải là chuyện tốt.

– Có rất nhiều việc Tiên Vương Đại Đế cũng không bằng người thường, bọn hắn chính là cao cao tại thượng, không dám cất bước vào hồng trần, mà ngươi thì không cần lo lắng như vậy, có thể cảm thụ sự phồn hoa của nhân thế, có thể đi con đường mà Đại Đế vô song chưa chắc đã đi lên đỉnh cao được.

– Do thiên phú của ta nông cạn mà thôi, không bằng chư đế cười ngạo phong vân, chỉ có thể làm một hòn đá nhỏ bé, bước từng bước một trong thế gian này.

Lão Ma cũng không kiêu ngạo, ngôn từ vẫn điềm nhiên như vậy.

Lý Thất Dạ cười cười, nhìn quanh phòng nhỏ, tuy nhỏ nhưng như một thế giới vậy, ít nhất đối với Lão Ma chính là như vậy.

– Thánh Sư đến đây, không biết có gì chỉ giáo?

Cuối cùng Lão Ma cũng ôm quyền cung kính hỏi Lý Thất Dạ.

– Nếu như nói về đạo tâm, trong thế gian này ngoại trừ ta ra thì khỏa đạo tâm đáng để đi nhem nhóm nhất chính là ngươi.

Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:

– Nếu như ta nói, ta đến nơi này là để điểm tỉnh ngươi, ngươu có tin tưởng không?

Đổi lại những người khác nếu có thể nghe rõ ý tứ của Lý Thất Dạ nhất định sẽ kinh hãu thế nhưng Lão Ma chỉ cười cười, hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói:

– Ta chỉ còn lại thân thể tàn tạ này, không thể nhập vào pháp nhãn Thánh Sư, điểm tỉnh ta, tác dụng có hạn, không đạt được hiệu quả như Thánh Sư mong muốn.

Lý Thất Dạ cười cười, nhìn Lão Ma nói:

– Chỉ là nói giỡn mà thôi, lần này tới Kiêu Hoành Châu đi ngang qua đây cũng nên tới nhìn người một chút. Kỳ tích thiên địa như ngươi bất kỳ là ai cũng cảm thấy đáng giá xem xét.

– Thánh Sư quá khen, ta chỉ là được thương thiên chiếu cố mà thôi, chỉ là tiểu đạo mà thôi, không đáng nhắc đến,

Lão Ma nhẹ nhàng lắc đầu chối từ lời khen.

Lý Thất Dạ cười thoáng một chút nói:

– Lão tặc thiên chưa bao giờ chiếu cố bất kỳ kẻ nào, cho dù hắn muốn chiếu cố, cũng không biết cách thế nào. Có thể làm được điều đó đều là do bản thân chính ngươi mà thôi, là ngươi cân đối thiên địa cho nên người có thể tồn tại đến lúc này.

– Đây cũng là do lọt vào mắt xanh của chư đế.

Lão Ma vẫn khiêm tốn:

– Chư đế từng chỉ điểm qua cho ta quá nhiều, Chung Nam Thần Đế, Thế Đế, Xích Đế… chư vị Tiên Vương Đại Đế đều từng làm phép qua ta.

– Lời này của ngươi lộ ra quá nhiều khiêm lo.

Lý Thất Dạ cười, lắc đầu nóiL

– Nói bọn hắn chỉ điểm ngươi không bằng nói là bọn hắn muốn tìm hiểu ảo diệu thiên địa thông qua ngươi, muốn thấy được cân đối thiên địa, chỉ tiếc tất cả đều không làm được, chỉ có mình ngươi hiểu rõ mà thôi.

– Chư đế cũng có nếm thử qua, có thể tương lai có thể thành công, không nhất định là không hiểu được.

Lão Ma nói.

Lý Thất Dạ lắc đầu nói:

– Khó, Tiên Vương Đại Đế mười ba châu, Tiên Đế chín giới, có ai không muốn tiến thêm một bước? Lại có ai không muốn leo lên đỉnh phong thế gian này? Ta cũng tốt, chư đế cũng thế, cho đến hôm nay đều đấu cũng thiên địa, tranh giành cũng thiên địa, thế gian này làm sao có vô vi không tranh giành đâu? Có Đại Đế gọi là vô vi nhưng cũng chỉ là lui một bước để sau này nhảy được xa hơn mà thôi.

– Nhưng, ngươi lại làm được.

Lý Thất Dạ nhìn Lão Ma, vừa cười vừa nói:

– Đại đạo không đủ, một khi cân đối được cho dù không thể trường sinh thì cũng không cách xa lắm. Không doanh tại thiên địa, không lỗ tại bản thân, đây cũng là điểm thăng bằng giữa Đại Đế và thiên địa. Nói ngắn gọn, dù là phàm nhân nếu thân thể hắn không lỗ không doanh thì cũng có thể thọ trăm năm. Ngươi có thể cân đối giữa thiên địa, không chỉ làm cho ngươi trường thọ mà còn có thể hành tẩu thế gian thiên tru bất hàng.

– Bao nhiêu Tiên Vương Đại Đế đều khát vọng trường sinh, lại càng khát vọng thiên tru bất hàng nhưng ai có thể thành công đây?

Lý Thất Dạ nói.

– Ngươi là một, Mộc Trác là một. Chỉ có điều hắn đi theo hướng cực đoan, khiến cho thiên vứt bỏ quỷ không màng, ai cũng không chào đón, lão tặc thiên đã không chào đón thì dù hắn muốn chết cũng chết không được.

– Đại đạo của đạo hữu Mộc Trác khiến cho người kính nể.

Nói đến một thiên tru bất hàng khác Lão Ma không khỏi kính nể nói:

– Năm đó ta từng gặp đạo hữu Mộc Trác cũng có đàm đạo qua, có thể nói, đại đạo của Mộc Trác quá cao xa, đời này ta cũng không bằng.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Mộc Trác đúng là thiên tru bất hàng, trên con đường đại đạo của bản thân hắn đã đi được một quãng xa đã vượt qua tất cả mọi người nhưng hắn bây giờ chỉ là chờ chết, mà ngươi thì còn sống tốt đây là khác nhau về bản chất. Nói lại, trên con đường đại đạo của mình cũng không ai bằng ngươi, đã có bao nhiêu Tiên Vương Đại Đế muốn mô phỏng lại con đường của ngươi nhưng không một ai thành công.

– Chỉ có thể nói lên là ta không ôm chí lớn, đối với việc sinh tồn thế này là đã đủ.

Lão Ma mỉm cười nói:

– Như Thánh Sư, như Chung Nam Thần Đế, Thế Đế đều là người ôm chí lớn, có thập nhị thiên mệnh, tải vạn thế chi lực, có thể leo lên đỉnh phong muôn đời, vĩ đại như vậy ta làm sao bằng được,

– Có được tất có mất.

Lý Thất Dạ chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói tiếp:

– Có thập nhị thiên mệnh, tải vạn thế chi lực đúng là có thể giúp cho người ta trèo lên đỉnh phong nhưng doanh tại bản thân, khuyết thiếu thiên địa, thiên tru cao huyền, khó có thể trường sinh, đây cũng là một vấn đề.

– Có thể đi đến một bước như hôm nay cũng là do ta may mắn.

Lão Ma vẫn nói nhẹ nhàng.

– Thế gian làm gì có chuyện may mắn như vậy.

Lý Thất Dạ cười cười lắc đầu nói:

– Từng bước một đi đến, chịu tải thiên mệnh, ngươi trả giá còn cao hơn người khác, hơn nữa đại đạo đầy gian khổ, ngoại trừ mình ra người ngoài khó mà hiểu rõ. Thế gian này đều nhìn thấy vinh quang của Tiên Vương Đại Đế nhưng mấy ai biết được trả giá cũng gian khổ khi đi trên con đường đó.

– Công tích cả đời Thánh Sư quá vĩ đại, thế nhân cũng không biết.

Lão Ma nói tiếp:

– Thánh Sư vẫn như vậy, cứ yên lặng trả giá, thủ hộ thế giới này.

– Không.audio coi am

Lý Thất Dạ lắc đầu nói cắt ngang.

– Thủ hộ thế giới này, hắn là trách nhiệm của những Tiên Vương Đại Đế các ngươi.

Lão Ma cũng không phản đối, sảng khoái thập phần, tiếp lời:

– Không biết Thánh Sư muốn ta làm gì? Chỉ cần có thể dùng được ta vào việc gì, nhất định ta sẽ tận lực đi làm. Tuy ta với Thánh Sư không cùng một tộc nhưng những gì Thánh Sư đã làm đáng giá để ta trợ giúp một tây.

– Cũng không có gì.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

– Giống như lời ta vừa mới nói, điểm tỉnh ngươi, đó không hoàn toàn là một câu nói đùa. Đương nhiên không phải là ta đến điểm tỉnh ngươi và cũng không phải là hiện tại, chỉ là hi vọng nếu có một ngày như vậy hi vọng ngươi có thể cảnh tỉnh thế giới này.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 21 giờ trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 21 giờ trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 4 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 4 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 5 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi