1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 581 [Chương 2901 đến Chương 2905]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 581 [Chương 2901 đến Chương 2905]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2901: Thánh quang không bao giờ diệt (1)

Đại Đế Tiên Vương xem cuộc chiến thì giữ im lặng, bọn họ đã đủ mạnh nhưng cuộc chiến đồ sát đầu sỏ hắc ám làm họ rung động. Có lẽ ngày như thế đến, ngày thật sự có hắc ám buông xuống. Đám Đại Đế Tiên Vương không bắt tay nhau thì thậm chí không bằng con kiến.

Trận chiến hôm nay không phải tồn tại như Âm Nha chủ trì đại cục, nếu không nhờ Thánh Nhân cố chống đỡ đại cục, không nhờ hai mươi vị Đại Đế Tiên Vương hợp sức thì không thắng nổi. Đối mặt đầu sỏ hắc ám như Luân Hồi Hoang Tổ, chỉ bằng vào Đại Đế Tiên Vương bọn họ không đủ cho lão nhét răng.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, kỷ nguyên Viễn Hoang trên sông dài thời gian đột nhiên rực cháy thánh quang.

Trong kỷ nguyên, sau khi thánh quang của Thánh Nhân đốt hết hắc ám của Luân Hồi Hoang Tổ thì nó dung nhập nguyên kỷ nguyên, thánh quang đã hoàn toàn thuộc về kỷ nguyên Viễn Hoang.

Nhưng khoảnh khắc này tất cả thánh quang phóng lên cao, thánh quang vốn hoàn toàn dung nhập vào thời gian kỷ nguyên bỗng chốc tách ra. Trong khoảnh khắc đó thánh quang vô cùng tận bắn lên cao, toàn bộ thoát khỏi kỷ nguyên Viễn Hoang.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ không dứt bên tai. Tiếng gầm rú vang vọng sông dài thời gian, tất cả thánh quang nhanh chóng tụ tập. Trong thời gian ngắn thánh quang tụ thành đạo tâm.

Thánh tâm lại xuất hiện bên trên kỷ nguyên Viễn Hoang, thánh tâm tỏa ra từng luồng thánh quang. Các luồng thánh quang vượt qua sông dài thời gian, chiếu sáng tâm hồn các sinh linh. Khoảnh khắc này không có cự ly thời gian, bao nhiêu sinh linh cảm nhận tia thánh quang chiếu vào lòng mình, nó ấm áp, hiền hòa, khiến người muốn ôm nó, hướng về nó.

Thình thịch thình thịch!

Thánh tâm đập, nhịp đập chậm, mỗi thanh âm thông qua sông dài thời gian truyền đi, tất cả sinh linh nghe thấy thanh âm đó.

Thình thịch thình thịch!

Cùng với thánh tâm đập, trái tim các sinh linh cũng đập theo. Nhiều người cảm giác trong lòng mình sinh ra một lũ thánh quang, chiếu sáng lòng họ. Lũ thánh quang vĩnh cửu bất diệt, dù nó lung lay, yếu ớt nhưng lũ thánh quang bập bùng trong lòng họ, khiến bọn họ không lạc mất mình trong bóng tối. Dù đang trong tối tăm thì có lũ thánh quang chỉ đường cho bọn họ.

Đám người đứng tại chỗ nhìn lên, vô số sinh linh không biết xảy ra chuyện gì nhưng giờ phút này trong lòng họ có một lũ thánh quang. Dù là khi bọn họ tuyệt vọng nhất hay bất lực nhất, lũ thánh quang sẽ đốt lên hy vọng nhỏ nhoi đủ cho bọn họ tiếp tục tiến lên.

Khi thánh tâm đập, nhịp đập vượt qua Thập Tam Châu, trận đại chiến xảy ra trong Thanh Châu. Đại Đế Tiên Vương châu khác không thể tận mắt xem chi tiết nhưng nhưng khi thánh tim đập thì bọn họ cảm nhận rõ ràng, cảm nhận lực lượng của thánh quang.

Bên ngoài Thanh Châu, hai mươi châu khác cách xa nhau, Đại Đế Tiên Vương thấp vị không thể vượt qua châu để xem chiến tranh này. Đại Đế Tiên Vương cao vị cũng chỉ thấy mơ hồ.

Nhưng lực lượng chiến tranh đẳng cấp này lay động Thập Tam Châu, Đại Đế Tiên Vương đẳng cấp lực lượng Thập Tam Châu dù ở đâu cũng cảm nhận được.

Đại Đế Tiên Vương châu khác không biết rõ cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng đoan được đại khái.

Hiện tại thánh tâm đập trong sông dài thời gian, Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu rõ ràng cảm nhận được lực lượng thàn thánh vô thượng gợn sóng nguyên kỷ nguyên.

Thình thịch thình thịch!

Khi thánh tập đập theo tiết tấu, sinh linh trong sông dài thời gian ở trong lòng cũng vang tiếng nhịp đập, khiến người hòa cùng.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, thánh tâm đang đập chợt nổ tung, thánh quang vô cùng tận bạo tạc. Độ sáng của thánh quang tăng vọt rực rỡ, nó chiếu sáng sông dài thời gian. Ánh sáng thần thánh trong khoảnh khắc chiếu sáng mỗi góc sông dài thời gian, ánh sáng lan tràn nguyên sông dài thời gian khiến hắc ám không chỗ ẩn giấu, chiếu sáng bất cứ góc tối nào trong sông dài thời gian.

Nên khoảnh khắc này thánh quang không chỉ chiếu sáng trái tim của vô số sinh linh, nó không chỉ chiếu vào hắc ám, mang đến hy vọng cho sinh linh tuyệt vọng. Khi thánh quang chiếu vào hắc ám khiến sinh linh trong hắc ám sợ hãi.

Khi thánh quang chiếu sáng bóng tối, có đầu sỏ kinh dị hừ lạnh một tiếng:

– Hừ! Nguồn truyện audio Podcast

Đầu sỏ không dám lộ mặt ẩn sâu vào hắc ám hơn, vùi sâu mình.

Đám Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu thì ngước nhìn trời. Đại Đế Tiên Vương đủ mạnh ánh mắt ngược dòng sông dài thời gian nhìn kỷ nguyên Viễn Hoang, xem thánh quang nổ tung chiếu sáng các kỷ nguyên. Đại Đế Tiên Vương thầm rung động.

Thánh Nhân vĩ đại làm bất cứ ai cũng trở nên nghiêm nghị. Thánh Nhân không chỉ cố chống lại hắc ám trong kỷ nguyên của mình, cố gắng mang đến quang minh, vất vả bảo vệ kỷ nguyên của mình, phút cuối Thánh Nhân còn đốt bản thân để thánh quang của mình chiếu sáng sông dài thời gian, chiếu sáng hắc ám, thắp sáng quang minh trong lòng mỗi người, mang đến hy vọng.

Thánh quang nổ tung, đám Đại Đế Tiên Vương rung động.

Có Ù bí ẩn nắm quyền bính nhìn sông dài thời gian, chậm rãi nói:

– Đốt Thánh Nhân, làm lớn thật, hy vọng có thể nhắc nhở người đến sau.

Khi thánh quang nổ tung chiếu sáng sông dài thời gian, đầu sỏ trong hắc ám không dám lộ mặt, ẩn sâu hơn vào hắc ám, không chịu ngưỡng vọng thánh quang.

Thánh quang chiếu sáng lâu thật lâu cuối cùng tan biến, nguyên thánh tâm nổ tung như pháo hoa đêm khuya, huyễn lệ rực rỡ. Nhưng tựa phù du, thánh quang tan biến rồi sông dài thời gian vẫn lững lờ trôi.

kỷ nguyên Viễn Hoang lặng lẽ trôi, thời gian lấp lánh sáng, hắc ám không cắn nuốt nó, thánh quang không bao phủ được. Thời gian vẫn là thời gian, nó thuộc về kỷ nguyên Viễn Hoang, không phải của hắc ám hay quang minh.

Thời gian kỷ nguyên Viễn Hoang lặng lẽ lấp lánh, khiến đám Đại Đế Tiên Vương nghiêm nghị. Cuối cùng Thánh Nhân thắng kỷ nguyên Viễn Hoang nhưng không thể khống chế thời gian kỷ nguyên này. Cuối cùng Thánh Nhân chỉ thiêu đốt chính mình chiếu sáng sông dài thời gian, không khiến mình dung nhập vào kỷ nguyên Viễn Hoang, không khiến mình ở lại lâu dài trong thời gian kỷ nguyên, không chiếm thời gian kỷ nguyên làm của riêng.

Thánh Nhân trả thời gian lại cho Viễn Hoang. Tuy kỷ nguyên Viễn Hoang không còn tồn tại nhưng Thánh Nhân không bá chiếm thời gian sót lại, bởi vì khoảng thời gian này thuộc về Viễn Hoang, thuộc về ức vạn sinh linh, không của Thánh Nhân, không của Luân Hồi Hoang Tổ. Thánh quang cũng tốt, hắc ám cũng thế, đều không nên chiếm cứ thời gian Viễn Hoang. Cho nên Thánh Nhân thiêu đốt chính mình trả thời gian lại cho Viễn Hoang.

Lòng dạ quá rộng lớn, trên đời này mấy ai làm được? Trả giá vô tư không hói hận, Thánh Nhân không uổng danh hiệu này.

Nhìn thánh quang tan biến không để lại dáu vết gì, Lý Thất Dạ nghiêm nghị cúi gập người tôn kính nói:

– Thánh giả rời xa dương thế, nhưng vĩnh tồn trong lòng.

Đám người Tàm Long Tiên Đế cũng trang nghiêm khom người hướng thời gian xa xôi kính Thánh Nhân.

Luân Hồi Hoang Tổ chết, Viễn Hoang yên tĩnh, là sự trầm lặng hiếm có. Trong thế giới đó không nghe thấy tiếng rên rri quanh quẩn, Viễn Hoang không bị hắc ám bao phủ. Tuy nguyên Viễn Hoang vẫn chủ yếu là chết lặng nhưng sẽ có ngày này nghênh đón sự sống.

Thánh Nhân chết, thánh quang không còn nhưng nó mãi mãi ở tỏng lòng người.

Có lẽ Luân Hồi Hoang Tổ nói đúng, hắc ám là vĩnh hằng, trên đời không chỗ nào không có hắc ám. Nhưng thánh quang cũng có khắp nơi.

Chương 2902: Thánh quang không bao giờ diệt (2)

Qua thật lâu sau đám người Lý Thất Dạ, Tàm Long Tiên Đế đứng thẳng.

Lý Thất Dạ nhìn tế đài trước mặt, mỉm cười nói:

– Chém hắc ám, đã tới lúc chúng ta thu hoạch.

Nghe Lý Thất Dạ nói, đám người Chiến Vương Thiên Đế đã là Đại Đế Tiên Vương cũng không kiềm được cười toe. Không liên quan gì tham lam, có trả giá mới có thu hoạch, bọn họ trải qua đánh nhau sống chết thì nên được thu hoạch phong phú. Không có thu hoạch thì ai chịu liều mạng nguy hiểm đánh nhau làm gì? Đây là lẽ thường, trên đời mấy ai trở thành thánh hiền thật sự?

Tuy rằng mọi người đều không biết trong kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ cất chứa cái gì, nhưng với thực lực như lão thì đủ biết nội tình kho báu phong phsu thế nào, kinh thiên ra sao.

Đại Đế Tiên Vương trải qua vô số sóng gió, thấy vô số tiên hiếm quý bảo như đá, Tàm Long Tiên Đế cũng trông mong kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ.

Đám người Lý Thất Dạ đứng trên tế đài. Đại Đế Tiên Vương xem cuộc chiến nuốt nước miếng, bọn họ hơi hối hận, nếu ban đầu góp sức với Lý Thất Dạ, chiến tới cùng thì thịnh yến này cũng có phần của họ.

Mọi người biết kho báu cực kỳ kinh thiên, khiến người nhễu nước miếng nhưng đám Đại Đế Tiên Vương xem lần đầu tiên không dám đụng vào kho báu này, bọn họ tối đa chỉ có thể tưởng tượng.

Hai mươi vị Đại Đế Tiên Vương hợp sức mở ra ván cờ đại thế ba tộc Thiên, Ma, Thần và bách tộc hợp tác, có Lý Thất Dạ chủ trì đại cục. Với thế cục đó ai dám nhúng chàm kho báu này sẽ bị diệt toàn tộc.

Lý Thất Dạ đứng trên tế đài cười nói:

– Tốt rồi, chúng ta cũng nên vào xem, Luân Hồi Hoang Tổ tích lũy một kỷ nguyên đủ cho chúng ta chia chác.

Các Đại Đế Tiên Vương nở nụ cười, chuyện như thế không có gì để già mồm, nên vui thì hãy vui, đây là bọn họ trả giá nên có được.

Vù vù vù vù vù!

Lý Thất Dạ cầm chìa khóa luyện hóa từ bản mệnh chân huyết của Luân Hồi Hoang Tổ mở tế đài ra.

Dưới tế đài là ổ của Luân Hồi Hoang Tổ, dựa vào ngoại lực không thể mở ra, với thực lực của lão tự tay tạo dựng hang ổ kiên cố. Đại Đế Tiên Vương mạnh tới mấy cũng không thể cưỡng ép công phá ổ của Luân Hồi Hoang Tổ.

Muốn mở ổ của Luân Hồi Hoang Tổ thì phải lấy chân huyết bản mệnh của lão, đó là chìa khóa vào hang ổ, có nó mới mở ra các kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ được.

Két két két két két!

Thanh âm nặng nề vang lên, khi đám người Lý Thất Dạ chìm xuống tế đài sâu thẳm, vượt qua các cánh cửa. Có cửa thiên đạo thần hoàn mắc xích, có đường trăm vạn bánh răng giao thác, có ải vực sâu, hố nước.

Các cánh cửa, các ải ngăn cách tồn tại mạnh nhất thế gian, thậm chí bị giết chết.

Cuối cùng Lý Thất Dạ và các vị Đại Đế Tiên Vương xuyên qua hết những cánh cửa, ải, tiến vào ổ của Luân Hồi Hoang Tổ.

Đứng đây nói so là ổ không bằng bảo là một thế giới, thế giới thuộc về Luân Hồi Hoang Tổ. Kho báu nơi này dùng từ khố không đủ để hình dung nó to lớn. Trên đời này không có kho báu nào chứa được nhiều báu vật như thế.

Đám Đại Đế Tiên Vương Tàm Long Tiên Đế thấy thế giới trước mắt cũng thầm hút ngụm khí lạnh, Đại Đế Tiên Vương như e, cả đời cũng không thể tích lũy nhiều báu vật như vậy, không thể có tài phú như thế.

Không khoa trương khi nói kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ nhiều hơn bất cứ vị Đại Đế Tiên Vương nào tích lũy cả đời gấp vô số lần. Kho báu tất cả Đại Đế Tiên Vương tại đây cộng lại cũng không bằng Luân Hồi Hoang Tổ.

Trước kia Lý Thất Dạ diệt Phi Tiên giáo là truyền thừa một môn năm đế, nội tình rất kinh người, có nhiều báu vật.

Nhưng khi ngươi xem kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ mới cảm thấy kho báu của Phi Tiên giáo nghèo cỡ nào. Một góc kho báu của Luân Hồi Hoang Tổ hơn hẳn kho báu của Phi Tiên giáo.

Xem kho báu trước mắt, tồn tại như nhóm Chiến Vương Thiên Đế cũng cảm thán:

– Chúa tể một kỷ nguyên, ôm thiên hoa vật bảo toàn kỷ nguyên thì nên như vậy.

Đám Đại Đế Tiên Vương không có gì để nói, không phải dè dặt gì. Không khoa trương khi nói kho báu trước mắt nhiều tới nỗi cả đời bọn họ chưa từng thấy, dù họ đã là Đại Đế Tiên Vương thì cũng không từng thấy kho báu kinh thiên như vậy.

Kho báu Luân Hồi Hoang Tổ có thể nói là xếp đầy một thế giới, có lẽ trong kỷ nguyên của bọn họ thứ tốt nhất đều bị Luân Hồi Hoang Tổ chuyển về kho báu của mình.

Đám người Lý Thất Dạ mới bước chân ra, đập vào mắt là một tòa thần sơn đứng thẳng. Thần sơn cao trăm vạn trượng, màu vàng đen, hoa văn vàng ròng. Thần sơn như một khối thần kim hoàn chỉnh, có thể gọi là vua vạn kim.

– Ta từng có một khối nhỏ kim này.

Thấy thần sơn, Vãn Hà Ma Đế khẽ nói:

– Đây là long văn hắc tiên kim, ta từng đào rỗng núi bát phương mới được một khối nhỏ. Nguyên tòa thần sơn đều là long văn hắc tiên kim thì chắc là mẫu kim, trên đời chỉ có một.

Tòa long văn hắc tiên kim này chỉ là điểm tâm, khi đám người Lý Thất Dạ đứng trên thần sơn nhìn kho báu phương xa, vô số báu vật đập vào mắt.

Gần đó có gốc thần thụ cao tận trời, thần thụ sinh trưởng trên đại lục lơ lửng. Luân Hồi Hoang Tổ không chỉ thu thần thụ vào kho báu còn chuyển luôn nguyên đại lục nơi thần thụ sinh trưởng.

Thần thụ trông như ngọc, không có lá mà mọc ra các món báu vật. Có quạt ngọc, có kim tệ, có thần phù. Khi thần thụ đung đưa trong gió chợt vang tiên âm, làm người nghe lâng lâng bay.

Thấy thần thụ mọc trên đại lục bay, Tác Thiên Tiên Vương cảm thán rằng:

– Là Lang Gia thụ trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay được may mắn thấy.

Phương xa có cái hồ lớn, hồ quá to, có thể gọi là biển. Biển không có nước biển mà là cát vàng, cát vàng như nước chậm rãi chảy trong biển cả, cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng vàng lấp lánh khiến người nhìn muốn chộp một nắm cất vào túi.

Thấy biển cát vàng, Tề Lâm Tiên Vương cười khổ nói:

– Tăng Hải Lưu Kim, ta từng đi khấp Thập Tam Châu, ở chỗ sâu nhất Áo Hải chỉ thu được một lung, còn Luân Hồi Hoang Tổ trực tiếp chuyển nguyên đại dương, trên đời còn ai làm được việc lớn vậy?

Đương nhiên chỉ có việc lớn như vậy mới xứng với thân phận của Luân Hồi Hoang Tổ, lão dù gì là chúa tể một kỷ nguyên, sở hữu nhiều kho báu như thế không nằm ngoài dự đoán.

Khiến người rung động nhất không phải Tàng Hải Lưu Kim, Lang Gia thụ. Rung động nhất là Luân Hồi Hoang Tổ khóa đại dương trong kho báu của mình.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, chính giữa kho báu Luân Hồi Hoang Tổ có một mặt trời bị giam cầm, chín pháp tắc vô địch to lớn không gì sánh bằng đóng đinh mặt trời siêu khổng lồ giữa thiên địa.

Mặt trời không bắn ra thái dương tinh hỏa mà là hoàng kim xích diễm, mặt trời rực cháy hoàng kim xích diễm. Mỗi lũ hoàng kim xích diễm như thiêu cháy một thế giới.

Sâu trong hoàng kim thái dương tỏa ánh sáng vô cùng thần thánh, nơi đó như cư ngụ sinh linh thần thánh nhất thế gian, có Thánh Đế vô thượng thần thánh cao thượng cư ngụ trong đó.

Chương 2903: Kho báu kinh thiên

Mặc kệ trong hoàng kim thái dơng có thật sự cư ngụ Thánh Đế thần thánh cao quý không nhưng mặt trời bị đinh tại đó, mặt trời đung đưa vùng vẫy cũng vô dụng. Thủ đoạn lớn của Luân Hồi Hoang Tổ khóa lại một thế giới.

Nên mặt trời bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích.

Thấy mặt trời to lớn không gì sánh bằng bị khóa nơi đó, đám người Tàm Long Tiên Đế có mặt nhìn nhau. Ra tay tuyệt thế như vậy chỉ có tồn tại cỡ Luân Hồi Hoang Tổ mới làm được.

– Ghê gớm, không biết Luân Hồi Hoang Tổ lấy đâu ra mặt trời như vậy.

Bộ Chiến Tiên Đế quan sát cẩn thận, rung động nói:

– Trên đời không mấy người làm được thứ như vậy.

Lý Thất Dạ nhìn mặt trời bị khóa lại, cười nói:

– Chúa tể một kỷ nguyên không phải câu nói suông.

Tuần tra một vòng, Lý Thất Dạ và các vị Đại Đế Tiên Vương thu lại tầm mắt. Mọi người đã biết đại khái kho báu Luân Hồi Hoang Tổ, nó hong phú vượt ngoài dự đoán của bọn họ.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Được rồi các vị, hôm nay có thể nói là thu hoạch lớn trong đời chúng ta, là thịnh yến thao thiết. Con người ta là thế, ai làm việc cho ta thì ta sẽ không bạc đãi bất cứ người nào, bách tộc cũng tốt, ba tộc Thiên, Ma, Thần cũng vậy, miễn đứng về phía ta, ta không nói lời hay mà dùng thứ thực chất chứng minh.

Các Đại Đế Tiên Vương có mặt không nói nhiều. Đại Đế Tiên Vương ba tộc Thiên, Ma, Thần đều như vậy, thu hoạch lớn trước mắt là ví dụ tốt nhất. Hơn nữa Âm Nha chưa từng bạc đãi người theo mình, đám Đại Đế Tiên Vương tuy chưa hợp tác nhưng có nghe đồn.

– Thịnh yến hôm nay ai đều có phần, ta không bạc đãi mọi người.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

Nhưng trước khi mọi người chia nhau thịnh yến này thì ta nêu một yêu cầu. Chiến tranh này không dễ dàng, Bộ Chiến Tiên Đế vất vả, hắn trả giá hao tổn Thiên Mệnh. Nên trước khi chúng ta chia thịnh yến thì nêu một yêu cầu: trong kho báu này có tiên dương bổ dưỡng gì phải do Bộ Chiến Tiên Đế chọn trước, ta tin tưởng mọi người đều không ý kiến đúng chứ?

Chiến Vương Thiên Đế đại biểu cho bốn vị Đại Đế Chiến Vương thế gia tỏ thái độ:

– Chúng ta không có ý kiến, hôm nay Bộ Chiến huynh có công lớn vất vả.

Tác Thiên Tiên Vương lên tiếng:

– Chúng ta không ý kiến.

Các vị Đại Đế Tiên Vương không phản đối vì đó là Bộ Chiến Tiên Đế nên được. Huống chi phút nguy cấp Bộ Chiến Tiên Đế không tiếc bỏ Thiên Mệnh để hỗ trợ, cách làm nguy hiểm nếu thất bại thì Bộ Chiến Tiên Đế sẽ bị mất Thiên Mệnh.

Tồn tại như Tàm Long Tiên Đế cũng khen Bộ Chiến Tiên Đế:

– Một kích của Bộ Chiến huynh cho lớp chúng ta mở rộng tầm mắt, đạo công sắc bén khiến ta theo không kịp.

– Tàm Long Tiên Đế tiền bối quá khen.

Bộ Chiến Tiên Đế cười nói:

– Ta chỉ là đạo hữu tinh công, bản lĩnh của ta nằm trong chiến qua, chiếm chút mưu lợi.

Các vị Đại Đế Tiên Vương một đường vui cười, vui vẻ chấp nhận yêu cầu của Lý Thất Dạ. Bộ Chiến Tiên Đế trả giá đáng nhận được đền đáp.

– Chúng ta nghe theo Thánh Sư chỉ huy, tuy chúng ta không dám tự coi nhẹ mình nhưng cuối cùng có thể chủ trì đại cục Thập Tam Châu chỉ có Thánh Sư.

Vãn Hà Tiên Tử ma tộc tức Vãn Hà Ma Đế mở miệng nói:

– Lần này bàn về công tích thì Thánh Sư đứng đầu, nên trước khi thịnh yến mời Thánh Sư chọn báu vật mình thích trước đi?

Các vị Đại Đế Tiên Vương cười mời Lý Thất Dạ chọn báu vật trước:

– Mời Thánh Sư.

– Rất tốt, vậy chúng ta bắt đầu đi.

Lý Thất Dạ cười, không làm bộ làm tịch, bắt đầu chọn lựa.

Thịnh yến tuyệt thế cứ vậy bắt đầu, có thể nói là yến tiệc thao thiiết lớn. Vị Đại Đế Tiên Vương nào cũng ăn no say, mỗi vị Đại Đế Tiên Vương thắng lợi trở về.

Tham gia trận chiến này không làm Đại Đế Tiên Vương nào hối hận, trận chiến mang đến báo đáp quá phong phú. Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên cũng vui vẻ được liên hợp như vậy.

Thịnh yến cuối cùng kết thích, mỗi vị Đại Đế Tiên Vương chia được báu vật mình rất vừa lòng, các vị Đại Đế Tiên Vương cực kỳ thỏa mãn.

– Thịnh yến kết thúc, đã tới lúc ta lên đường.

Lý Thất Dạ nhìn Đại Đế Tiên Vương, hỏi:

– Các người nên mở đại áp Thập Tam Châu đúng không?

Lý Thất Dạ liếc Đại Đế Tiên Vương, Tiên Đế Cửu Giới cười tủm tỉm, đám người Tiên Vương thì nhìn nhau.

Tề Lâm Tiên Vương nói:

– Trước kia Thế Đế cùng tất cả Tiên Vương ước định là phòng ngừa loạn thế, ách nan giáng xuống nên đóng đại áp Thập Tam Châu. Nếu hoàn toàn mở ra đại áp Thập Tam Châu thì cần thời đại này đến giai đoạn đỉnh cao. Nhưng Thánh Sư muốn một mình xuyên qua cửa áo giữa châu tế thì chỉ cần ba đế thống tiên môn trở lên, sáu vị Tiên Đế đồng ý là có thể hợp tác mở riêng cửa áp.

Chiến Vương Thiên Đế tỏ thái độ:

– Nếu Thánh Sư muốn lên đường thì Chiến Vương thế gia chúng ta không phản đối, đồng ý mở áp.

Tác Thiên Tiên Vương lên tiếng:

– Tác Thiên giáo ta cũng đồng ý.

Tề Lâm Tiên Vương nói:

– Tề Lâm Đế gia chúng ta thì càng không bàn gì nữa, Thánh Sư nói gì làm nấy.

Lần này Thanh Châu mở áp đều được phiếu thuận, đám người Chiến Vương Thiên Đế đồng ý hợp tác mở cửa áp nhỏ cho Lý Thất Dạ đi thông đất liền khác.

Về việc đóng áp Thập Tam Châu, Lý Thất Dạ cười nói:

– Lão già Thế Đế đóng áp để phòng ngừa ác nan hay phòng hắc ám? Hoặc mục đích thật sự là phòng ta?

Các vị Đại Đế Tiên Vương không tiện đánh giá, chuyện Thế Đế và Âm Nha đời đời đối địch không bí mật gì. Huống chi lúc trước Lý Thất Dạ bắt cóc nữ nhi của Thế Đế, Thế Đế từng thể phải lấy đầu Âm Nha.

Sau khi quyết định mở áp, các vị Đại Đế từ biệt Lý Thất Dạ.

Chiến Vương Thiên Đế, Đại Đế Chiến Vương thế gia đi trước.

Chiến Vương Thiên Đế chắp tay hướng Lý Thất Dạ:

– Thánh Sư, hy vọng đây là mở đầu đại thế, nếu hắc ám buông xuống mong rằng Thập Tam Châu chung sức đồng lòng, buông xuống ý kiến riêng.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Cái này cần Đại Đế Tiên Vương các ngươi cùng nhau cố gắng.

Chiến Vương Thiên Đế rời khỏi, Tác Thiên Tiên Vương và Đại Đế Tiên Vương khác cũng từ biệt.

– Bách tộc hưng thịnh trông nhờ vào Thánh Sư, mong Thánh Sư sẽ mãi mãi khỏe.

Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:

– Ta chỉ là khách qua đường, bách tộc hưng thịnh phải dựa vài mình cố gắng.

Chiến Vương Thiên Đế và Tiên Vương Tác Thiên giáo rời đi, hai vị Tiên Vương Tề Lâm Đế gia cũng lên đường.

Tề Lâm Tiên Vương chắp tay từ biệt Lý Thất Dạ:

– Tề Lâm Đế gia nghe theo Thánh Sư, miễn Thánh Sư có gì cần Tề Lâm Đế gia thì ra chỉ triệu đến.

Lý Thất Dạ gật đầu, Tề Lâm Đế gia hiệu trung không chỉ hôm nay, trước kia Dạ Lâm Tiên Vương cũng từng nói qua lời như thế, đáng tiếc hôm nay đã cảnh còn người mất.

Lý Thất Dạ tiễn hai vị Tiên Vương Thần Long sơn.

– Khải Công từ biệt Tiên Vương, hôm khác sẽ góp chút sức mọn vì Thánh Sư nữa.

Người nói chuyện là Phi Long Tiên Vương, ngự phi long đi xa.

Các vị Đại Đế Tiên Vương tạm biệt.

Khi sắp đi Vãn Hà Tiên Tử nhìn Lý Thất Dạ chăm chú, chậm rãi nói:

– Thánh Sư có rảnh xin hãy đến Vãn Hà động phủ chơi, Vãn Hà sẽ tiếp đãi.

Chương 2904: Tiếp dẫn

– Tiên tử vất vả.

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

– Hôm nào nhất định bái phỏng tiên tử, cùng tiên tử bàn đạo ngắm tranh.

Vãn Hà Tiên Tử nhìn Lý Thất Dạ một lúc, nhẹ gật đầu chắp tay rời đi.

– Chúng ta cũng nên đi, gánh nặng đường xa, tương lai còn cần Thánh Sư chủ trì đại cục.

Cuối cùng Tàm Long Tiên Đế và Đại Đế Tiên Vương Long thành rời đi.

Lý Thất Dạ cười nói với Tàm Long Tiên Đế:

– Chư đế dắt tay, ta tin tưởng có ta hay không đều như nhau.

Tàm Long Tiên Đế nói:

– Trên đời này có thể cùng Đại Đế Tiên Vương chung đường chỉ có Thánh Sư.

Lý Thất Dạ gật gù:

– Có lẽ vậy.

Trước khi chia tay Lý Thất Dạ nói cho Tàm Long Tiên Đế:

– Phi Tiên giáo đã bị ta diệt.

– Ta hiểu.

Tàm Long Tiên Đế lặng im một lúc:

– Atula lầm phi tiên, làm nhân hiền thành đạo, đây là tự đại thế định. Nhân hiền cũng biết ngày này sẽ đến, chẳng qua lòng không nỡ.

Tàm Long Tiên Đế không bàn nhiều về việc Phi Tiên giáo bị diệt, vì Nhân Hiền Tiên Đế đến Đệ Thập Giới rồi, tồn tại như bọn họ đã hiểu vận mệnh của Phi Tiên giáo.

Các vị lần lượt rời đi.

Cuối cùng Bộ Chiến Tiên Đế tạm biệt:

– Bộ Chiến cũng xin cáo biệt.

Lý Thất Dạ cười nói với Bộ Chiến Tiên Đế:

– Trận chiến này vất vả, tương lai ngươi sẽ gánh trách nhiệm nặng nề.

– Thánh Sư nói quá lời, trước kia còn ở Cửu Giới được Thánh Sư giúp đỡ mấy lần, ơn lớn đó Bộ Chiến chưa trả.

Bộ Chiến Tiên Đế cười nói:

– Gánh nặg trên vai thì đó là điều chúng ta nên làm. Con đường này không chỉ mình ta trả giá, tiên hiền trả giá nhiều hơn chúng ta.

Bộ Chiến Tiên Đế tiêu sái chắp tay hướng Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng rời đi. Bộ Chiến Tiên Đế một mình đến, về cũng một mình. Bộ Chiến Tiên Đế đơn độc trong thế giới này, tới lui một mình ở thế gian này, không ai biết tung tích của gã.

Tiên Đế từ Cửu Giới lên đa số thành lập môn phái truyền thừa trong Thập Tam Châu, Tàm Long Tiên Đế là ví dụ đó. Có một số Tiên Đế đơn độc, như Bộ Chiến Tiên Đế.

Nhưng Bộ Chiến Tiên Đế ít khi liên lạc với Tiên Đế khác, tung tích mờ mịt, gã là Tiên Đế khá bí ẩn.

Các vị Đại Đế Tiên Vương từ biệt hết, còn mỗi Minh Độ Tiên Đế ở lại.

Lý Thất Dạ cùng Minh Độ Tiên Đế chậm rãi bước trong thiên địa này.

Minh Độ Tiên Đế lên tiếng:

– Lão sư, Âm Ti có ổn không?

– Ổn.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Ngươi cũng biết cõi tan biến, nơi đó sẽ không bao giờ bị hủy diệt.

Minh Độ Tiên Đế nhẹ gật đầu:

– Cũng phải.

Minh Độ Tiên Đế nhìn phương xa:

– Ta ngẫu nhiên mơ về Phong Độ, dường như còn đưa đò ở đó.

Minh Độ Tiên Đế xuất thân từ Âm Ti, vốn không thể rời khỏi Âm Ti. 76k lLý Thất Dạ cầu tình với chủ nhân Tổ Lưu thả Minh Độ Tiên Đế rời khỏi, thế là Minh Độ Tiên Đế trở thành Tiên Đế.

Minh Độ Tiên Đế xuất thân từ Âm Ti vốn khác biệt với người, vì không thuộc về chủng tộc nào. Minh Độ Tiên Đế không là nhân tộc. Cũng không phải quỷ tộc, nhưng trong U Thánh giới quỷ tộc đặt Minh Độ Tiên Đế vào hàng Tiên Đế quỷ tộc.

– Có điều nhó thì sẽ mộng.

Lý Thất Dạ chậm rãi tiến lên trước:

– Luôn có vài thứ cứ đọng mãi trong lòng, không ai có thể thật sự chặt đứt tất cả.

– Đúng vậy!

Minh Độ Tiên Đế khẽ thở dài:

– Đại đạo đưa đò, nơi nào không là đưa đò? Nhưng lòng phiêu bạt, Thập Giới dù gì là Thập Giới, Cửu Giới dù gì là Cửu Giới.

– Đúng rồi, Cửu Giới là nơi đáng khiến người nhớ mong.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Đừng dài dặc, đi tới như hôm nay, ngươi phải tiếp tục tiến lên. Độ âm dương, dẫn sinh tử cũng là một loại luân hồi.

Minh Độ Tiên Đế cảm thán rằng:

– Chúng sinh ngàn vạn, sao độ cho hết.

– Đây là sự lựa chọn khác nhau của mỗi người.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Như Thánh Nhân, ức vạn chúng sinh làm sao phổ độ hết? Dù là con đường nào thì đều dài vô tận, ta cũng thế.

Minh Độ Tiên Đế nhẹ gật đầu nói:

– Mỗi lần lòng lo lắng là lão sư sẽ chỉ điểm bến mê cho ta, một đường đi tới là lão sư thành tựu ta.

Trước kia Lý Thất Dạ cầu tình cho Minh Độ Tiên Đế, từng hứa sẽ không truyền công pháp, tuyệt học gì cho Minh Độ Tiên Đế. Nhưng Lý Thất Dạ có chỉ điểm, nội dung không dính gì tới tu luyện, chỉ dẫn đường Minh Độ Tiên Đế tiến lên.

Lý Thất Dạ cười, mắt nhìn phương xa:

– Ngươi có đạo tâm như vậy mới đi ra con đường đó, dẫn âm dương, độ sinh tử, không chừng có ngày ta cũng cần ngươi tiếp dẫn.

– Trên đời này có ngưỡng cửa nào mà lão sư không qua được?

Minh Độ Tiên Đế lắc đầu nói:

– Lão sư lo xa, đã lên kế hoạch kỹ càng, không cần ta tiếp dẫn.

– Chuyện trên đời khó nói chính xác.

Lý Thất Dạ từ tốn nói:

– Việc tương lai đều có thể xảy ra, chiến đến cuối cùng ta có niềm tin của ta. Nhưng đại đạo có khó khăn của nó, nếu không thì chư hiền đã không thất bại. Ta chỉ tính theo chiều hướng tệ nhất, có lẽ ngày như thế sẽ đến.

Minh Độ Tiên Đế nghe lời đó thì lặng im:

– Nếu ngày này đến ta sẽ tiếp dẫn lão sư, dẫn độ lão sư.

– Ta biết.

Lý Thất Dạ nói:

– Miễn thế giới chúng ta vẫn còn, các người sẽ cố gắng vì điều này, đây là điểm khiến ta yên tâm nhất.

Lý Thất Dạ nhìn ra xa, buông tiếng thở dài.

Minh Độ Tiên Đế nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:

– Lão sư đang lo cho cuộc chiến đó?

– Có lẽ.

– Có lẽ.

Lý Thất Dạ thu về tầm mắt:

– Ta đã nhìn thấu thắng thua, đã xem đủ sống chết. Nhưng tận cùng thì trong lòng ta còn mờ mịt, chưa ai đi ra được.

Minh Độ Tiên Đế chậm rãi nói:

– Lão sư từng nói trên đời này miễn có trời đất chứng giám tồn tại, hết thảy đều có hy vọng.

– Đúng rồi, trần gian cũng là lòng người.

Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:

– Nhưng lòng người khiến thế giới khó chịu nổi, không thì tại sao thế gian gọi là luân hồi? Các kỷ nguyên từ sinh ra đến hủy diệt, chủng tộc luân phiên, đại thế chìm nổi, môn vàn điều cuối cùng không chạy khỏi lòng người.

Minh Độ Tiên Đế bình tĩnh nói:

– Lão sư vẫn không buông xuống được.

– Có lẽ.

Lý Thất Dạ cười khổ nhìn phương xa:

– Tuy ta gieo một hạt giống cho thế gian này, kinh doanh rất lâu cho ngày đó nhưng ta chỉ gieo nó. Ta không biết tương lai nở hoa, kết trái ra sao.

Minh Độ Tiên Đế nhìn Lý Thất Dạ, không nói chuyện, đẳng cấp cỡ bọn họ có cao kiến riêng.

– Trần gian không thoát khỏi lòng người của chúng ta.

Lý Thất Dạ nhẹ nói:

– Quang minh mãi tồn tại, hắc ám bất diệt là có đạo ly của nó. Chúng nó không bỗng dưng chui ra, không vô cớ xuất hiện, xét đến cùng vẫn là lòng người.

Lý Thất Dạ nhìn phương xa, chậm rãi nói:

– Như Thánh Nhân và Luân Hồi Hoang Tổ. Thánh Nhân sẽ không vô cớ trở thành quang minh, Luân Hồi Hoang Tổ cũng sẽ không đột nhiên trở thành khởi nguồn hắc ám, tất cả có nhân quả của nó. Thánh Nhân bảo về quang minh, Luân Hồi Hoang Tổ khởi nguồn hắc ám rốt cuộc nằm ở lòng người.

– Như trong quang minh ngưỡng vọng hắc ám, lại như ở trong bóng tối ngưỡng vọng quang minh, đó là đến từ bản năng hay sợ chết, nhưng xét cho cùng vẫn là lòng người. Vạn cổ chìm nổi, lòng người còn đó, nhưng không phải ai cũng có thể giữ gìn, tất cả đều hay đổi, lòng người cũng đổi thay.

Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt.

Chương 2905: Biệt ly

Minh Độ Tiên Đế nói:

– Lão sư có tâm sự.

– Có lẽ lo âu.

Lý Thất Dạ nói:

– Ta tự tin vào mình, tự tin vào tương lai nhưng không ác định lòng người. Gieo hạt giống, nở hoa thế nào, kết trái ra sao, hạt giống không thể quyết định được.

– Ta tin tưởng lão sư.

Minh Độ Tiên Đế nghiêm túc nói:

– Lão sư gầy dựng trăm ngàn năm, nhất định là mưu lược vô song. Lão sư đã gieo hạt giống đó thì nó nở ra hoa, kết trái chắc chắn như lão sư muốn.

– Có lẽ đi.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Chưa chiến đến cuối cùng tất cả đều không biết, không tới cuối thì ai biết sẽ nở hoa, kết trái ra sao? Điều ta làm đã quá đủ, ta có thể gánh vác cũng đủ rồi. Tương lai giao cho chúng sinh, bởi vì lòng người không ở chỗ ta mà là chúng sinh.

– Lão sư nói đúng.

Minh Độ Tiên Đế nhẹ gật đầu nói:

– Sống cũng tốt, chết cũng thế, cuối cùng để lại là lòng người.

– Cho nên chúng ta không cách nào phổ độ chúng sinh, Thánh Nhân không thể khiến mỗi một người đều làm người tốt, Luân Hồi Hoang Tổ cũng không cách nào khiến mỗi người trở thành hắc ám. Dù chúng ta đứng cao đến mấy, mạnh tới đâu cũng không làm được điều đó.

Lý Thất Dạ bí hiểm nói:

– Chúng ta có thể làm là cho thế gian này chỉ dẫn, một hy vọng, đơn giản vậy thôi.

Cuối cùng, Minh Độ Tiên Đế cũng rời khỏi. Lý Thất Dạ ngồi trong thế giới trống rỗng, im lặng thật lâu.

Cuối cùng Lý Thất Dạ cũng rời khỏi nơi này, lúc đi hắn cười khẩy nói:

– Hẹn gặp lại. Luân Hồi Hoang Tổ, ngươi nói không sai, hắc ám không bao giờ diệt, ai đều không cách nào khiến hắc ám vĩnh viễn tan biến. Nhưng, đừng quên quang minh cũng vĩnh hằng.

Lý Thất Dạ nói xong xoay người đi.

Khi Lý Thất Dạ bước ra tế đài, vô số đôi mắt nhìn hắn, tràn ngập kính sợ, không người nào dám thở mạnh.

Các vị Đại Đế Tiên Vương rời khỏi, người bên ngoài Viễn Hoang lòng run rẩy.

Tuy cuộc chiến động trời nhất thế gian sâu trong Viễn Hoang cường giả không có tư cách, không có thực lực dòm ngó, mọi người không biết tình hình trận chiến thế nào. Nhưng các vị Đại Đế Tiên Vương trong cuộc chiến kinh thiên, chín Tiên Đế đến trợ trận, bách tộc, ba tộc Thần, Ma, Thiên đều có Đại Đế Tiên Vương đến giúp đỡ là đã rõ ràng.

Trên đời này ai có nhân tình khiến hai mươi vị Đại Đế Tiên Vương tiến đến trợ trận? Tuy tu sĩ trên đời không vài người biết Lý Thất Dạ là ai, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này chứng minh sức nặng của hắn. Đây là đầu sỏ vô thượng, đủ làm Đại Đế Tiên Vương bán tình cảm.

Với cường giả thế gian, biết điều này là quá đủ. Còn về chân thân Lý Thất Dạ là ai, hắn có lai lịch thế nào thì không ai dám truy cứu, không dám đào móc sâu.

Cường giả tu sĩ trên đời không biết lai lịch của Lý Thất Dạ ra sao, nhưng một số Thượng Thần hoặc lão tổ xa xưanghe qua vài truyền thuyết. Bọn họ từng được Đại Đế Tiên Vương tiết lộ bí văn, lờ mờ đoán được thân phận của Lý Thất Dạ.

Nhưng dù trong lòng đoán ra thì bọn họ không dám nói nhiều, không dám bàn luận, không chịu nói ra. Vì đây là cấm kỵ, chỉ khi cường ùn trình độ nhất định mới có tư cách chạm tới.

Những Thượng Thần không nghi ngờ sự khủng bố của cấm kỵ, chuyện xa xôi như chiến dịch săn đế thì thì không nói nhiều, chuyện đã xảy ra trước mắt đủ thuyết minh cấm kỵ khủng bố.

Trên đời này, có mấy người dám đi chiến với đầu sỏ hắc ám? Nhưng cấm kỵ trong truyền thuyết này san bằng hắc ám, thực lực khủng bố biết bao. Thủ đoạn uy hiếp vạn cổ cỡ nào.

Nên dù Thượng Thần đã đoán ra lai lịch của Lý Thất Dạ cũng không muốn nói nhiều về hắn, bọn họ không muốn lỡ lời chiêu đến họa sát thân, thậm chí là tai họa diệt tộc. Nên dù Thượng Thần cường đại cũng nói chuyện rất cẩn thận về điều này.

Cuối cùng Lý Thất Dạ rời khỏi Viễn Hoang, hắn đi rồi không quay đầu nhìn lại.

Lý Thất Dạ nhỏ giọng nói:

– Kỷ nguyên này nên hạ màn. Vĩnh biệt, Thánh Nhân, hy vọng thánh quang vĩnh viễn chiếu sáng.

Luân Hồi Hoang Tổ chết, Thánh Nhân biến mất trong sông dài thời gian, kỷ nguyên Viễn Hoang hạ màn vì cái chết của hai người. Thánh Nhân không cứu được kỷ nguyên của mình, Luân Hồi Hoang Tổ không đi ra hắc ám của mình.

Khi Lý Thất Dạ trở lại Số Hiệu Vạn Cổ, đầy người quỳ dưới đất. Lữ khách hay nhân viên thuyền Số Hiệu Vạn Cổ, toàn bộ quỳ lạy, cúi đầu không dám thở mạnh.

Trên Số Hiệu Vạn Cổ có nhiều người run cầm cập. Đặc biệt từng có cường giả tu sĩ thảo luận về Lý Thất Dạ thì sợ teo tim, run như cầy sấy, đổ mồ hôi lạnh như tắm. Có thể nói bọn họ sợ vỡ mật.

Nếu lúc này Lý Thất Dạ muốn lấy mạng họ thì không cần hắn ra tay, hắn chỉ cần một câu đã đủ, chắc chắn có người làm giúp.

Lý Thất Dạ phất tay:

– Đứng lên đi.

Lý Thất Dạ không nhìn nhiều, hắn trở lại trên ngọn núi.

Trước cửa phòng, đám người Tề Lâm Đế Nữ đều có mặt nhưng bọn họ không nói ra lời. Tề Lâm Đế Nữ thân nhất với Lý Thất Dạ cũng không nói được, nàng hé môi, muôn vàn lời nói không biết nên nói từ đâu.

– Tương lai còn cần dựa vào các người, cố gắng tu luyện đi.

Lý Thất Dạ nhìn Tề Lâm Đế Nữ, nhẹ vuốt mái tóc của nàng:

– Nàng tương lai tươi sáng nhưng có thể đi đến độ cao nào phải dựa vào chính nàng.

Tề Lâm Đế Nữ khẽ nói:

– Mộng Doanh vĩnh viễn khắc ghi lời dạy bảo của công tử.

Bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng chỉ có câu này, trong lòng Tề Lâm Đế Nữ hiểu Lý Thất Dạ sắp đi. Bọn họ không chung thế giới, thế giới của Lý Thất Dạ rất rộng lớn, nàng chỉ có thể ngước nhìn, ít ra tạm thời là vậy.

Lý Thất Dạ mỉm cươi gật đầu nói:

– Tề Lâm Đế gia ra tuấn kiệt.

Tề Lâm Đế Nữ không kiềm được hỏi:

– Tương lai còn có thể gặp lại công tử không?

Lòng Tề Lâm Đế Nữ biết rõ từ biệt lần này e là vĩnh biệt, thế giới hai người cách quá xa, dù vậy nàng vẫn không kiềm được hỏi.

– Có duyên sẽ gặp.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Đại đạo dài dặc, hết thảy đều không phải cự ly. Đi theo bản tâm của mình đi, có thể đi bao xa tùy tạo hóa của nàng. Tương lai tràn ngập vô số khả năng, trong các khả năng đó nàng sẽ thực hiện được điều mình theo đuổi.

Tề Lâm Đế Nữ hít sâu, tâm lý càng kiên định nói:

– Ta hiểu.audio coi am

Về Thích Hồn Lâm thì không nói gì, chỉ lạy dài. Với Thích Hồn Lâm thì được thấy mặt Lý Thất Dạ là vinh diệu vô thượng, là kỳ ngộ tuyệt vời nhất.

Võ Thất bình tĩnh tùy tiện bất cân lúc này da đầu tê dại, gã nhũn chân ra, gã không chỉ sợ Lý Thất Dạ thôi.

Ngẫm lại lúc trước Võ Thất và Lý Thất Dạ choàng vai bá cổ, cùng hắn xưng huynh gọi đệ, nhưng hiện tại xem các lão tổ tông Long thành, Đại Đế Tiên Vương của bọn họ đều phải tự xưng vãn bối.

Lão tổ tông của họ tự xưng vãn bối vậy chẳng phải là Võ Thất siêu bất kính? Nếu để các lão tổ tông biết chuyện này thì không chỉ lột da Võ Thất, sẽ dạy gã một bài học. Ngẫm lại điều này làm da đầu Võ Thất tê dại, lần này gã trở về chắc chắn sẽ bị đánh tơi bời.

Khi Lý Thất Dạ sắp đi, Võ Phượng Ảnh luôn đứng yên một bên chợt hét to:

– Này

Võ Phượng Ảnh nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:

– Ngươi cứ đi vậy sao?

Võ Thất nghe Võ Phượng Ảnh nói sợ bay mất hòn vía, đây là chuyện đâm thủng trời, nếu bị các lão tổ tông biết chắc chắn sẽ lột da bọn họ.

Nên Võ Thất đứng đằng sau lén kéo tay áo tỷ tỷ, ra hiệu sau đó làm ơn đừng chọc thủng trời, không thì trời sẽ sụp.

Nhưng Võ Phượng Ảnh phớt lờ Võ Thất ám thị, nàng trừng Lý Thất Dạ, mắt phượng mở to hết cỡ.

Lý Thất Dạ nhìn Võ Phượng Ảnh trừng mình cũng không thấy lạ, cười hỏi:

– Không rời đi thế này thì nên đi ra sao?

Không biết Võ Phượng Ảnh lấy đâu ra quyết đoán ghì cổ Lý Thất Dạ, đè đầu hắn ép hôn.

Võ Phượng Ảnh ép hôn Lý Thất Dạ, động tác cực kỳ vụng về, trúc trắc, vì quá căng thẳng. Nhưng Võ Phượng Ảnh mãnh liệt ép hôn Lý Thất Dạ.

Chuyện xảy ra quá đột nhiên, đám người Võ Thất ngây ra, há hốc mồm. Bọn họ rất bất ngờ, Võ Phượng Ảnh làm chuyện rất hung mãnh.

Đám người Võ Thất xoe tròn mắt thật lâu không tỉnh táo lại.

Cuối cùng Võ Phượng Ảnh thả Lý Thất Dạ ra, giờ nàng xấu hổ muốn chết, lùi sang bên mặt đỏ rực, tay chân luống cuống.

Mới rồi không biết Võ Phượng Ảnh lấy đâu ra lá gan, lòng can đảm mà dám cưỡng hôn Lý Thất Dạ, sau đó nàng nhũn chân.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Ta bị nàng ăn bớt mà còn không ngại ngùng thì nàng thẹn thùng cái gì?

Mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực cúi gằm mặt, nàng như tiểu nữ nhân, chẳng còn bá khí, hung mãnh, như thay đổi hai con người.

Đám người Tề Lâm Đế Nữ không nói nên lời, Võ Phượng Ảnh là nữ nhân bá khí nhất bọn họ từng gặp.

Lý Thất Dạ nhẹ hôn lên trán Tề Lâm Đế Nữ đứng ngây người:

– Tiểu nha đầu, hẹn gặp lại.

Lý Thất Dạ cười cười lướt đi, chớp mắt hắn khuất bóng phía cuối trời.

Mãi khi Lý Thất Dạ biến mất, Tề Lâm Đế Nữ ngây người thật lâu không tỉnh táo lại. Võ Phượng Ảnh đứng sững sờ, thẫn thờ cho đến khi Lý Thất Dạ mất hút.

Thật lâu sau đám người Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại.

Tề Lâm Đế Nữ nhẹ nhàng nói với Võ Phượng Ảnh:

– Chúng ta về đi, sau này không biết bao lâu mới ra được.

Tề Lâm Đế Nữ buồn bã.

Võ Phượng Ảnh gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng thỏa mãn.

Một lúc lâu sau Võ Thất nghịch ngợm lại không yên phận, kéo tay áo tỷ tỷ đá lông nheo hỏi:

– Tỷ tỷ, mùi vị thế nào?

Bị đệ đệ trêu chọc, mặt Võ Phượng Ảnh đỏ rực.

Võ Phượng Ảnh khùng lên trừng mắt Võ Thất, xoa tay nói:

– Tiểu tử thối, ngươi lại ngứa da muốn ăn đòn phải không?

Võ Thất sợ quá cười gượng nói:

– Không, không, không phải.

Nhìn tỷ đệ hoạt bát, Thích Hồn Lâm rất là cảm thán rằng:

– Ta cũng nên trở lại, ta sẽ tu dưỡng ngàn năm, không cần thiết lại đi ra liều mạng

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 1 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 1 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 2 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá