1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 557 [Chương 2781 đến Chương 2785]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 557 [Chương 2781 đến Chương 2785]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2781: Linh Điệp

Tề Lâm Đế Nữ lẩm bẩm lặp lại:

– Trời không cho thấy mặt Phật.

Từ lời kể của Lý Thất Dạ khiến Tề Lâm Đế Nữ tưởng tượng một kỷ nguyên bao la hùng vĩ, quang minh biết bao.

Lúc này không chỉ có Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ vái lạy trước Phật, còn có một đoàn người thật dài.

Nhiều tu sĩ xếp hàng lặng lẽ theo đoàn chậm rãi tiến lên trước.

Trước mặt Lý Thất Dạ là một chiếc xe thần, chiếc xe thần có ráng chiều mây mù tỏa ánh sáng vân hà, chiếc thần xa như chạy trong vân hà.

Một nữ nhân ngồi trên xe thần, nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, phong tư cực kỳ quyến rũ, phong vận trưởng thành khiến người ngẩn ngơ. Nữ nhân tựa nho tím chín mọng làm người ta muốn cắn một miếng, phong vị thiếu phụ rung động lòng người, mắt đưa tình lãng mạn.

Thấy nữ nhân đó, Tề Lâm Đế Nữ đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ ngạc nhiên, không ngờ gặp người quen ở đây.

– Vãn Hà cốc chủ.

Nữ nhân chào Tề Lâm Đế Nữ:

– Tề gia muội tử, đã lâu không gặp.

Nữ nhân này là Âm Hoa Lệ, cốc chủ của Vãn Hà cốc. Vãn Hà cốc là truyền thừa ma tộc, một môn song đế, rất mạnh trong Thanh Châu.

Tuy bách tộc và ba tộc Thần, Ma, Thiên ở chung không vui vẻ nhưng đế thống tiên môn như Vãn Hà cốc, Tề Lâm Đế gia thường lui tới.

Trong khi Tề Lâm Đế Nữ và chủ Vãn Hà cốc trò chuyện thì nữ nhân đánh giá Lý Thất Dạ vài lần. Âm Hoa Lệ có nghe về sự tích của Lý Thất Dạ, nàng không muốn trêu vào nam nhân lai lịch không rõ ràng, cực kỳ tà môn như Lý Thất Dạ.

Cường giả tu sĩ xếp hàng đằng trước lần lượt tiến lên. Mặc kệ bọn họ ôm tâm tình gì đến đây, khi tới trước tượng Phật đều ôm lòng cung kính, đốt nhang, vái lạy tôn kính tận đáy lòng.

Khi nhiều cường giả tu sĩ đốt nhang xong mắt liếc qua bả vai tượng phậ một cái.

Vai tượng Phật rất rộng lớn, nhìn từ xa như có dãy núi giắt ngang. Thoạt trông không bắt mắt nhưng nhìn kỹ thì có các con bươm bướm đậu trên vai Phật.

Đó không phải bươm bướm bình thường, nhìn kỹ sẽ thấy các con bươm bướm do ánh sáng biến ra. Thoạt trông mỗi con bướm tỏa ánh sáng nhạt.

Đây là Linh Điệp của Đà Lĩnh. Linh Điệp siêu nổi tiếng, vì nếu ngươi được Linh Điệp của Đà Lĩnh ưu ái thì sẽ bình an trong Phật Dã, nó thậm chí đưa ngươi đến nơi có kho báu Phật Dã.

Nghe đồn từng có ba người được Linh Điệp của Đà Lĩnh ưu ái, ba người kia là Thế Đế, Thánh Đế, Quy Phàm Cổ Thần.

Đời sau có người cho rằng Thế Đế, Thánh Đế, Quy Phàm Cổ Thần bởi vì được đến Linh Điệp ưu ái mới nhận được tạo hóa lớn, có thành tựu về sau.

Mặc kệ người đời sau nói có chính xác không, cường giả tu sĩ đến Phật Dã đều sẽ bái tế một phen để tỏ lòng tôn kính, đương nhiên nếu được Linh Điệp ưu ái thì càng tuyệt.

Nên khi rất nhiều người đốt nhang sẽ không keìm được nhìn Linh Điệp trên vai Phật một cái. Các Linh Điệp nằm tại đó không nhúc ních, không hề ưu ái ai.

Đoàn người tiến lên trước, thật lâu sau tới lượt Lý Thất Dạ và Tề Lâm Đế Nữ.

Lý Thất Dạ đốt nhang vái lạy, chậm rãi nói:

– Nhân gian đại đạo chính tang thương, tiên hiền đi xa, hôm nào hãy xem ta đyả ngã.

Lý Thất Dạ nói câu đó khiến nhiều tu sĩ liếc mắt. Mọi người đều biết Lý Thất Dạ là đệ nhất hung nhân,nghe hắn bá đạo nói, nhiều người cho rằng tiểu tử này đúng là ngông, tới đâu đều sẽ buông lời ngông cuồng.

Lý Thất Dạ vái, Tề Lâm Đế Nữ thì cung kính hơn nhiều, đốt nhang xong nàng dập đầu ba cái trước tượng Phật tỏ lòng tôn kính.

Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ đốt nhang xong định rời đi thì bùm một tiếng, các con Linh Điệp đậu trên vai Phật sà xuống.

Thấy các con Linh Điệp bay ra, có người hét to một tiếng:

– Linh Điệp động!

Các con Linh Điệp bay xuống quay quanh Lý Thất Dạ, trên dưới phập phềnh như rất vui vẻ, như các tnh linh đang bay múa.

– Không . . . Không . . . 56kk!

Thấy cảnh đó, có cường giả thế hệ trước hét to:

– Ta đến Phật Dã không dưới mười lần nhưng chưa từng thấy Linh Điệp nhúc nhích, hôm nay toàn bộ Linh Điệp bay xuống là sao!

Một lão tổ kiến thức uyên bác giật mình kêu lên:

– Quá khó tin, nghe đồn trước kia Thế Đế tới đây chỉ có Linh Điệp một vai bay xuống quay quanh Thế Đế. hiện tại đệ nhất hung nhân khiến Linh Điệp trên hai vai đều bay xuống.

Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Thấy tất cả Linh Điệp bay đến bên cạnh Lý Thất Dạ, lượn quanh hắn, các tu sĩ hâm mộ ghen tỵ nói:

– Quá may mắn!

– Đây là truyền thuyết chân mệnh thiên tử sao?

Tề Lâm Đế Nữ cũng há to mồm, nàng chỉ nghe nói có Thế Đế, Thánh Đế, Quy Phàm Cổ Thần là từng được Linh Điệp ưu ái, bây giờ Lý Thất Dạ được toàn bộ Linh Điệp thích, rất khó tin.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói, thổi nhẹ:

– Từ đâu tới hãy về nơi đó, một con ở lại đủ rồi.

Lý Thất Dạ thổi hơi, tất cả Linh Điệp bay lên trời, lại đậu trên vai Phật, chúng nó một lần nữa nằm yên trên vai không nhúc nhích.

Thổi tất cả Linh Điệp bay đi chỉ để lại một con Linh Điệp đậu trên vai.

Lý Thất Dạ liếc Linh Điệp đậu trên vai mình, nói với Tề Lâm Đế Nữ:

– Đi thôi.

Đám người thấy cảnh đó đều xoe tròn mắt, với đa số người thì được càng nhiều Linh Điệp ưu ái càng tốt. Lý Thất Dạ thì thổi hết Linh Điệp chỉ để lại một con, quá tà môn, tại đây có người ngại Linh Điệp nhiều.

Cộp cộp cộp!

Khi Lý Thất Dạ mang theo Tề Lâm Đế Nữ định rời đi thì một chuỗi tiếng bước chân đồng đều vang lên. Tiếng chân vững chắc, mặt đất cũng rung lên theo tiếng bước chân.

Trong phút chốc một đoàn ba mươi sáu người leo lên đỉnh núi, khi đoàn người có mặt, không khí trên đỉnh núi căng thẳng.

Đội chỉ có ba mươi sáu người, tất cả toát ra khí thế hung mãnh. Khiến người sợ nhất là mắt bọn họ bắn ra tia sáng tàn nhẫn và sát phạt. Đội ba mươi sáu người đều mặc áo giáp sắc lạnh, giáp màu đỏ đen, đó không phải màu nhuộm mà là dấu vết máu tươi khô lại. Khi đội đó xuất hiện loáng thoáng có mùi máu.

Thấy đội kia, có người sợ hãi hét thất thanh:

– Ngự Long Tử Kỵ!

Lý Thất Dạ biết thanh niên dẫn đầu đội, đó là Ngự Long Đồng Tử, gã dẫn dất đội Ngự Long Tử Kỵ.

Ngự Long Tử Kỵ là độ cực kỳ hung tàn, do đại đồ đệ của Ngự Long Thượng Thần, cũng là đại sư huynh của Ngự Long Đồng Tử thành lập.

Thượng Quan Vân truyền thừa y bát của Ngự Long Thượng Thần thành Thượng Thần có hai dồ đằng. Một môn song thần, có thể nói truyền thừa Ngự Long Thượng Thần đáng giá kiêu ngạo, dù sao gã xuất hiện lùm cỏ mà được thành tựu như vậy là đã rất ghê gớm.

Vì Ngự Long Thượng Thần và tám vị Thượng Thần khác cùng thành lập Ngự Long Kỵ nênThượng Quan Vân tạo ra đội gồm ba mươi sáu người đặt tên là Ngự Long Tử Kỵ.

Có sư phụ nào thì đồ đệ nấy, Ngự Long Thượng Thần xuất thân cướp bóc thổ phỉ, Ngự Long Kỵ là đội ăn cướp, Ngự Long Tử Kỵ cũng kế thừa y bát của Ngự Long Kỵ.

Ngự Long Tử Kỵ thường làm chuyện vào nhà cướp của, thích nhất cướp bóc một số tu sĩ đi bên ngoài một mình, hoặc đánh lén đoàn độ thám hiểm nhỏ. Bọn họ không chỉ cướp báu vật, tiền tài, công pháp của người ta còn hay giết người diệt khẩu.

Chương 2782: Ngự Long Tử Kỵ

Rất nhiều người biết rõ vài chuyện do Ngự Long Tử Kỵ làm nhưng bởi vì bị giết người diệt khẩu nên thường không có bằng chứng để chứng minh là Ngự Long Tử Kỵ làm.

Bởi vậy nhiều người kiêng dè Ngự Long Tử Kỵ, vì bọn họ thích cướp tu sĩ đi đơn lẻ. Mặc kệ ngươi mạnh hay yếu, bị Ngự Long Tử Kỵ theo dõi là thường chỉ có một con đường chết.

Thượng Quan Vân trở thành Thượng Thần rồi ít khi tự mình dẫn dắt Ngự Long Tử Kỵ, gã giao đội cho Ngự Long Đồng Tử. Nên lúc Ngự Long Đồng Tử lừa gạt gã không chỉ dùng đe dọa, nếu đe dọa không có kết quả thì gã dẫn Ngự Long Tử Kỵ đi cướp.

Thấy Lý Thất Dạ, Ngự Long Đồng Tử cười tươi chắp tay hướng hắn:

– Lý đạo huynh, chúng ta lại gặp mặt.

Lý Thất Dạ chỉ hờ hững liếc Ngự Long Đồng Tử, không thèm đáp lại.

Ngự Long Đồng Tử không Phật lòng, gã vẫn cười nói:

– Đây đều là huynh đệ của ta, bọn họ là nam nhi thiết huyết, trong đời kính nể nhất là nam tử hán dám làm dám chịu. Sự tích của Lý đạo huynh lưu truyền rộng, đạo huynh không sợ bất cứ cường giả khiến huynh đệ khâm phục, sau này Lý đạo huynh có gì cần thì . . .

Ngự Long Đồng Tử vỗ ngực bồm bộp, bộ dáng hào khí ngút trời:

– Cứ lên tiếng, miễn Ngự Long Tử Kỵ chúng ta làm được nhất định sẽ vượt lửa qua sông. Về sau Lý đạo huynh có chuyện gì nhớ đừng khách sáo, cứ việc sai bảo, ai kêu chúng ta là huynh đệ?

Thấy Ngự Long Đồng Tử và Lý Thất Dạ quen thuộc thì đám người hút ngụm khí lạnh. Đám căn cướp thổ phỉ Ngự Long Đồng Tử đã khiến người kiêng kị, nếu cộng thêm đệ nhất hung nhân siêu tà môn sẽ là tổ hợp khủng khiếp, khi đó sẽ là tận thế cho nhiều tiểu môn tiểu phái.

Đối với Ngự Long Đồng Tử nhiệt tình chỉ hờ hững đáp lại:

– Không phải ai cũng có tư cách xưng huynh gọi đệ với ta, ít ra ngươi ngươi chưa đủ tư cách.

Lý Thất Dạ nói xong không chút ngừng lại cùng Tề Lâm Đế Nữ xuống núi.

Một câu hờ hững khiến mọi người ngạc nhiên. Đám người không ngờ Lý Thất Dạ sẽ nói câu kiêu ngạo, bá đạo, không chút nể mặt như vậy.

Lý Thất Dạ nói thẳng Ngự Long Đồng Tử không có tư cách xưng huynh gọi đệ với hắn trước mắt bao người là tát mạnh vào mặt gã, vào mặt Ngự Long Tử Kỵ. Mọi người cảm thấy Lý Thất Dạ không nể mặt như thế rất là khủng.

Tuy nhiều người trong lòng không muốn quen với người như Ngự Long Đồng Tử, tất cả đều e ngại gã, không bao nhiêu người chịu làm bằng hữu. Nhưng nếu Ngự Long Đồng Tử quyết nắm tay ngươi xưng huynh gọi đệ thì đa số không dám chặt đứt tình cảm đó.

Dù ngươi rất mạnh, không sợ Ngự Long Đồng Tử, không sợ Ngự Long Tử Kỵ, không sợ Ngự Long Thượng Thần nhưng khi Ngự Long Đồng Tử kéo tay ngươi xưng huynh gọi đệ thì ngươi cũng ngại nói thẳng mặt là gã không có tư cách, cùng lắm khách sáo một chút, dù sao nhiều người không dứt khoát chặt đứt mối quan hệ này được.

Lý Thất Dạ thì khác, hắn nói thẳng trước mắt mọi người là Ngự Long Đồng Tử không có tư cách xưng huynh gọi đệ với hắn, bá khí và không nể tình làm đám người sững sờ.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng rời đi, Ngự Long Đồng Tử đứng cứng ngắc tại chỗ, biểu tình cực kỳ khó xem. Nhưng lạ là Ngự Long Đồng Tử nhịn xuống.

Rời khỏi Đà Lĩnh, Tề Lâm Đế Nữ bật cười nói:

– Công tử nói như thế là tát tai Ngự Long Đồng Tử rồi, e rằng hắn sẽ ghi hận trong lòng.

– Chỉ là một con hổ mặt cười, không cần chừa tình cảm gì cho loại người này.

Lý Thất Dạ cười tùy ý:

– Nếu hắn biết điều thì tránh xa ta chút, không thì ta khiến hắn chết không có chỗ chôn.

Tề Lâm Đế Nữ cười cười. Nếu Ngự Long Đồng Tử muốn làm động tác nhỏ, hại Lý Thất Dạ thì gã tự tìm đường chết. Như Lý Thất Dạ nói, Ngự Long Đồng Tử sẽ chết không có chỗ chôn.

Phật Dã rộng lớn vô biên, cỏ khô đung đưa. Nhưng Phật Dã không chỉ có cỏ khô, bề ngoài nó bình tĩnh nhưng ẩn giấu rất nhiều hung hiểm.

Khi Tề Lâm Đế Nữ theo Lý Thất Dạ đi xa, xa xa thấy một ngọn thần nhạc cực kỳ to lớn. Thần nhạc đâm lên vũ trụ, mây mù bao phủ không thấy đỉnh. Trước tòa thần nhạc như vậy sinh linh nào cũng cảm thấy mình nhỏ bé, như thể thần nhạc đó là ngọn núi cao nhất cửu thiên thập địa, tất cả đại mạch xuất phát từ đây.

Đinh!

Tề Lâm Đế Nữ cùng Lý Thất Dạ từ xa đi ngang qua thần nhạc chợt có tiếng chuông, thanh âm không vang dội.

Đinh!

Khi tiếng chuông vang lên, chân Tề Lâm Đế Nữ mềm nhũn, tựa như hồn phách xuất khiếu không theo khống chế. Tề Lâm Đế Nữ suýt té xuóng đất nếu không nhờ Lý Thất Dạ nhanh tay lẹ mắt diu nàng.

Mặt Tề Lâm Đế Nữ trắng bệch hoảng sợ hỏi:

– Đó là thứ gì?

Không trách Tề Lâm Đế Nữ hốt hoảng như vậy. Đạo hạnh của Tề Lâm Đế Nữ rất mạnh, nhưng trực tiếp quỳ khi nghe tiếng chuông, đó là lực lượng khủng bố biết bao.

Lý Thất Dạ dìu Tề Lâm Đế Nữ, bàn tay to đè xuống thiên linh:

– Tiếng chuông.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Ta ổn định tinh thần cho nàng, hãy mở thiên nhẫn ra xem, nếu không nàng sẽ thành tro.

Khi Lý Thất Dạ ấn huyệt thiên linh của Tề Lâm Đế Nữ, hắn cảm giác một dòng nước ấm quanh quẩn trong tâm tần hồn phách. Tề Lâm Đế Nữ yên tâm, nàng hít sâu, mở thiên nhãn ra.

Mở thiên nhãn rồi mắt Tề Lâm Đế Nữ xuyên thấu qua mây mù quanh quẩn thần nhạc thẳng lên vũ trụ. Sâu trong vũ trụ một mảnh hoang tàn, Tề Lâm Đế Nữ thấy tòa thần nhạc bị chém ngang.

Thần nhạc là ngọn núi cực kỳ cao lớn đâm thẳng lên vũ trụ, tòa thần nhạc cao to như thế vốn nên là ngân hà quanh quẩn, trời trăng ra vào trong đó. Nhưng bây giờ thần nhạc bị lực lượng không biết tên chém ngang, tất cả tại hạ lớn từng vòng quanh thần nhạc đều vỡ nát.

Nên khi nhìn vũ trụ thì thấy vô số đá vụn rải rác trong hư không, có sao lớn bị xuyên thủng, bị xẻ ra, có ngôi sao bị đánh nát bấy.

Trên vùng cao nhất thế giới vỡ nát này treo lơ lửn cái chuông to, chuông bằng vàng rồng, có ánh sáng vòng quanh. Tiếng chuông vừa rồi vang lên từ chuông to.

Tề Lâm Đế Nữ nhìn chuông lớn đó, hỏi:

– Chuông to này hủy tòa thần nhạc đó sao?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Không, cái chuông chỉ muốn bảo vệ phương thế giới này, tiếc rằng trước lực lượng hủy diệt thì mọi giãy dụa đều phí công. Mạnh đến mấy cũng không thể bảo vệ được ai, cuối cùng vẫn tan vỡ.

Tề Lâm Đế Nữ mở miệng nói:

– Vậy chẳng phải là báu vật vô thượng, trên đời khó địch lại rồi.

– Đúng, không sai, nó xứng là báu vật vô thượng, uy lực tuyệt luân.

Lý Thất Dạ gật đầu nói:

– Cho dù không phải trọng khí thì cũng là Phật bảo rất kinh khủng.

Tề Lâm Đế Nữ kinh ngạc hỏi:

– Không ai trông chừng pơhật bảo như vậy sao?

– Luôn luôn có.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nàng hãy xem kỹ, có phải là có người núp ở đó không?

Được Lý Thất Dạ nhắc nhở Tề Lâm Đế Nữ quan sát kỹ, một lúc lâu chợt thấy có lão nhân ngồi xếp bằng trong một ngôi sao lớn bị xuyên thủng. Lão nhân núp trong cái hố, xung quanh dựng lên các phòng ngự, có thần kim phong thiên. Lão nhân mặc áo vàng. Tuy không lộ ra khí thế kinh người nhưng trực giác cho Tề Lâm Đế Nữ biết đây tuyệt đối là một vị Thượng Thần.

Chương 2783: Kỳ quan Phật Dã

Tề Lâm Đế Nữ nhìn kỹ mới thấy không chỉ có một người, trong ngôi sao vỡ nát, trong đá lởm chởm, trong hư không đều có người. Những người trốn trong trời sao vỡ nát này đều cực kỳ cường đại, bọn họ dựng lên các phòng ngự như đang đề phòng cái gì.

Bọn họ nhìn chằm chằm cái chuông to như đang tìm kiếm sơ hở gì.

Một tiếng gầm trầm đục vang lên:

– Là lúc này!

Một tiếng rồng ngâm, một người nhảy vọt lên, ba dồ đằng đánh ra. Người đó háo thành cự long, có tám cánh. Cự long xông tới trước chuông to, bàn tay to vỗ vào thân chuông, tay khác chụp xuống chuông lớn muốn trấn áp, lấy chuông đi.

Thấy người đó ra tay, Tề Lâm Đế Nữ kiến thức rộng giật mình thì thào:

– Sáp Sí Thượng Thần, Thượng Thần ba dồ đằng nổi danh đã lâu.

Đinh!

Khi bàn tay Thượng Thần sắp chạm vào cái chuông thì thanh âm vang lên.

Bùm!

Sóng âm như sóng dữ ập đến, máu phun tung tóe. Từ hai bàn tay to lan tràn đến thân thể Sáp Sí Thượng Thần tan nát.

– A!

Một tiếng hét thảm, chớp mắt cơ thể Sáp Sí Thượng Thần bị hư hoại háo thành một đoàn huyết vụ. ánh sáng chợt lóe trong huyết vụ.

Thượng Thần dù gì là Thượng Thần, trong phút sinh tử chân mệnh nhờ có dồ đằng che chở nên chạy thoát, trốn ra khỏi hư không vỡ nát.

Dù chân mệnh của Sáp Sí Thượng Thần bỏ chạy, nhưng khoảnh khắc chạy trốn chân mệnh tối tăm không ánh sáng. Mặc dù Sáp Sí Thượng Thần sống tiếp nhưng tổn hại nặng thế này cần mấy ngàn năm, thậm chí vài vạn năm để phục hồi, không thể trở lại đỉnh cao.

Khi tiếng chuông ngân lên, những người trốn trong ngôi sao vỡ, đá vụn hay giữa hư không đều tỏa ánh sáng, quanh người dâng lên từng tầng phòng ngự.

Nhưng sóng âm trùng kích, một chuỗi tiếng vỡ răng rắc vang lên, phòng ngự của bọn họ vỡ ra từng lớp. Có người bị trùng kích hộc máu, bị thương không nhẹ, đương nhiên tốt hơn Sáp Sí Thượng Thần bị hủy diệt thân thể rát nhiều.

Những người trốn ở đây đều là Thượng Thần, bọn họ sớm núp thật lâu, nghiên cứu cái chuông rất lâu, nên khi chuông ngân lên là bọn họ chuẩn bị phòng ngự sẵn sàng. Dù vậy vẫn không cách nào hoàn toàn ngăn cản uy lực cái chuông đó, từ đó thấy được uy lực của chuông khủng bố cỡ nào.

Tề Lâm Đế Nữ hút ngụm khí lạnh nhìn, Sáp Sí Thượng Thần là Thượng Thần ba dồ đằng thành danh đã lâu, nhưng trước tiếng chuông đó thân thể nháy mắt hủy diệt. Nếu Tề Lâm Đế Nữ đứng ở nơi đó e rằng sẽ thành tro ngay, không có cơ hội chạy trốn.

Tề Lâm Đế Nữ hoảng sợ nhìn cái chuông:

– Chuông này quá khủng bố.

Chưa chắc Tề Lâm Đế gia lấy ra báu vật cùng đẳng cấp để đối kháng lại chuông to được.

– Chuyện này bình thường.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Có chuông này trong tay đánh với phạt thiên chi binh cũng không sợ, nó là báu vật có thể ngăn lực lượng hủy diệt.

Tề Lâm Đế Nữ rùng mình, phạt thiên đế binh, truyền thuyết được Đại Đế Tiên Vương chế tạo dành cho cuộc chiến chung cực, uy lực không cách nào tưởng tượng. Trên đời hiếm thấy phạt thiên đế binh, hiện tại Lý Thất Dạ nói cái chuông này có thể đánh một trận với phạt thiên đế binh, quá khủng bố.

Minh Nhân Qua trong tay Đạp Tinh Thượng Thần cũng là một món phạt thiên đế binh, nhưng nói đúng ra ra chỉ là thô phôi. Trước kia Minh Nhân Tiên Đế cảm thấy mình chế tạo Minh Nhân Qua không thể vượt qua chân tiên sáo trang của gã nên không tỉ mỉ điêu mài gì nữa, tặng lại cho Đạp Tinh Thượng Thần.

Tề Lâm Đế Nữ hỏi:

– Cái chuông to khủng bố như vậy tại sao không có Đại Đế Tiên Vương cao vị đến lấy?

– Tuy chuông này rất mạnh, Đại Đế Tiên Vương bình thường không lấy xuống được, Đại Đế Tiên Vương đủ mạnh thì không muốn lấy nó.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Đó là cái chuông của ý chí, do các vị vô thượng thánh Phật hiến tế mà thành. Khi lực lượng hủy diệt buông xuống, các thánh Phật dâng ra mạng sống, tế túi da, luyện hóa Phật đạo của mình đan thành cái chuông to. Bọn họ muốn dùng hết sức mạnh của mình để bảo vệ.

– Hơn nữa không chỉ có thánh Phật hiến tế mà, còn có ngàn vạn thiện nam tín nữ dâng lên máu thịt của mình, tế lòng thành kính với Phật đạo, thắp sáng Phật quang, khiến nó che chở một phương thiên địa, hy vọng ngăn được lực lượng hủy diệt.

Nói đến đây thở dài, tiếp tục bảo:

– Tiếc rằng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản hủy diệt, kết cuộc thành tro.

Trái tim Tề Lâm Đế Nữ run rẩy. Thánh Phật tế luyện chính mình, thiện nam tín nữ cũng hiến tế chính mình, đây là cuộc hiến tế khiến người kính rồi lại khủng bố biết bao.

Lý Thất Dạ chỉ điẻm bến mê cho Tề Lâm Đế Nữ:

– Nàng nhìn kỹ xem, chuông này có nhân quả. Đại Đế Tiên Vương mạnh thật sự không muốn dính vào loại nhân quả này, vì nó mang theo chấpd niệm thủ thế của thánh Phật, bi tráng của các thiện nam tín nữ, là nhân quả lớn giây phút hủy diệt. Đại Đế Tiên Vương cường đại muốn tước đi nhân quả cũng cần nhiều thời gian và công sức, có thời gian và công sức dó không bằn tự luyện phạt thiên đế binh thích hợp với mình.

Tề Lâm Đế Nữ hiểu ra, tuy báu vật tốt nhưng không nhất định thích hợp, hoặc là chỉ có Thượng Thần tới đây cướp chuông to chứ Đại Đế Tiên Vương cao vị không muốn.

Lý Thất Dạ thu tay về, nói với Tề Lâm Đế Nữ:

– Đi thôi.

Tề Lâm Đế Nữ vội vàng thu lại tầm mắt cùng Lý Thất Dạ tiến lên, nàng không dám ở lại lâu. Cái chuông quá khủng bố, chỉ tiếng chuông đã có thể trấn áp Tề Lâm Đế Nữ.

Tề Lâm Đế Nữ theo Lý Thất Dạ tiến lên trước, dọc đường đi nàng được mở rộng tầm mắt, thấy rất nhiều kỳ quan.

Trên Phật Dã, Tề Lâm Đế Nữ từng thấy một cự Phật trên mặt đất nứt ra. Cự Phật cao vạn trượng trừn bầu trời, tay cầm phục ma trượng vỗ trời vươn lên.nhưng cự Phật chỉ có thể giữ tư thế đó, không biết lực lượng gì bắn thủng đầu, để lại cái lỗ lớn trên đỉnh đầu.

Cự Phật mất hết Phật tính, bao nhiêu năm tháng trôi qua, vô số gió táp mưa sa qua đi, thân thể vẫn tồn tại, cơ thể cứng rắn như làm bằng sắt.

Từng có cường giả thử di chuyển cự Phật, nhưng mặc cho cường giả gồng sức cỡ nào, dốc hết sức ra vẫn không lay chuyển được cự Phật.

Trên Phật Dã, Tề Lâm Đế Nữ từng thấy một Phật tự to vô cùng. Tuy nhiều vị trí Phật tượng sụp đổ nhưng xem như còn nguyên vẹn. Các thánh tăng quỳ rạp dưới đất, xung quanh có ngàn vạn sư, thiện nam tín nữ quỳ rạp dưới đất.

Nhưng bọn họ đã chết, thành các xác khô. Dù vậy người bọn họ tỏa ánh sáng nhạt, ánh sáng cực kỳ thánh khiết.

Nhìn từ trên xuống sẽ thấy những tánh tăng, ngàn vạn thiện nam tín nữ quỳ rạp hợp thành đồ án cực lớn, đồ án như đang cầu khẩn điều gì với trời.

Tề Lâm Đế Nữ khó hiểu nhìn hình ảnh.

– Đây là khi lực lượng hủy diệt đến có người lòng ôm thiện niệm, lòng sinh từ bi, cầu xin trời tha cho sinh linh thiên hạ. Đây đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Trời sẽ bỏ qua ai? Thiện cũng tốt, ác cũng vậy, chỉ là con kiến.

Tề Lâm Đế Nữ nghe xong mới hiểu, lòng run rẩy. Nếu lúc mình sống mà thế giới sắp hủy diệt, các sinh linh quỳ rạp dưới đất van xin tha mạng, cách làm thấp hèn biết bao, nhưng cuối cùng bọn họ chẳng được tha cho.

Chương 2784: Hoàng Kim Miếu (1)

Tề Lâm Đế Nữ lẩm bẩm:

– Tại sao sẽ có hủy diệt?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Không có hủy diệt thì có nàng bây giờ không? Có kỷ nguyên chúng ta sao? Muốn nhảy khỏi dòng sông thời gian không dễ, dù nàng trở thành Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh cũng khó thoát ra.

Tề Lâm Đế Nữ lặng im, một lúc lâu sau nàng lấy lại tinh thần, khẽ hỏi:

– Chúng ta đi tới đâu?

– Sông Hằng.

Lý Thất Dạ nói xong, xoay người đi ngay tới trước.

– Sông Hằng?

Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại vội chạy theo:

– Chúng ta đi bến Sông Hằng sao?

Lý Thất Dạ tiếp tục cất bước, thản nhiên nói:

– Đúng vậy!

Bến Sông Hằng, người ghé qua Phật Dã đều biết chỗ đó. Với8 kđời thì bến Sông Hằng nổi tiếng nhất không phải vì Sông Hằng, không vì bến sông, nổi tiếng nhất là Hoàng Kim Miếu.

Hoàng Kim Miếu nổi tiếng cỡ nào? Nhiều người trong Thanh Châu có thể không nghe qua Phật Dã, Sông Hằng, bến Sông Hằng nhưng chắc chắn biết tới Hoàng Kim Miếu.

Thanh Châu từ lâu có truyền thuyết rằng Hoàng Kim Miếu xếp đầy báu vật, dưới đất trải đầy thần kim. Mỗi gian miếu thờ chất đống báu vật, tiên kim, kỳ trân . . .

Có thể nói khi ngươi đi vào Hoàng Kim Miếu, khom lưng xuống sẽ nhặt được rất nhiều kim tệ, nếu ngươi có thể đi vào miếu ốc sẽ nhặt được một món báu vật, một binh khí vô địch.

Ban đầu Tề Lâm Đế Nữ cứ nghĩ đó chỉ là truyền thuyết, khi nàng thấy tận mắt thì không gì sánh bằng, sững sờ thật lâu.

Hoàng Kim Miếu xây ở bến Sông Hằng, khi ngươi đến bến sẽ thấy miếu ngay.

Thật ra chưa tới Hoàng Kim Miếu từ xa đã thấy ánh sáng bắn lên trời. ánh sáng đủ màu đủ sắc là từ các báu vật phát ra.

Hoàng Kim Miếu không rộng lớn, nó do mấy miếu vũ hình thành nửa cái vòng. Không biết mấy tòa miếu vũ làm bằng tiên kim gì, bao nhiêu năm trôi qua vẫn tỏa tiên quang mờ nhạt, chỉ miếu vũ đã là báu vật ghê gớm.

Mỗi miếu vũ có mấy gian thiền phòng, cửa sổ mở rộng. Trong thiề phong xếp đầy trân bảo, tiên kim, thần khí.

Vì có quá nhiều báu vật, thiền phòng chứa không hết. Trân bảo chất thành núi, tiên kim tràn ra ngoài cửa thiền phòng.

Trên đất trống mấy tòa miếu vũ thì khỏi phải nói, dưới đất rơi đầy kim tệ, có chất thành mấy ngọn núi nhỏ, muốn tìm chỗ trống để đứng cũng không có.

Những kim tệ này không phải đúc bằng hoàng kim mà là thần kim cực kỳ hiếm hoi. Những kim tệ giống như hỗn độn chi thạch của kỷ nguyên, có thể sử dụng thay cho tiền.

Hoàng Kim Miếu trước mắt là một kho báu, có báu vật khắp nơi.

Khi Tề Lâm Đế Nữ trông thấy Hoàng Kim Miếu thì trợn mắt há hốc mồm, trước kia nàng nghe truyền thuyết nhà vàng, nàng cứ tưởng người ta nói ngoa. Khi Tề Lâm Đế Nữ chính mắt xem Hoàng Kim Miếu mới hiểu câu này có thật, không phải nói ngoa.

Hoàng Kim Miếu luôn tràn ngập truyền thuyết, tràn đầy sức hấp dẫn. Bao nhiêu người đến Phật Dã chỉ vì Hoàng Kim Miếu, bao nhiêu người ước mơ dọn sạch tất cả tiên trân, kỳ bảo của Hoàng Kim Miếu.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hoàng Kim Miếu thì Tề Lâm Đế Nữ bị tiên trân, kỳ bảo chất đống đến không còn chỗ chứa trong Hoàng Kim Miếu hấp dẫn ánh mắt.

Không trách Tề Lâm Đế Nữ, bất cứ ai đến đây đều sẽ bị tiên trân, kỳ bảo hấp dẫn. Lục Giới Phật Trản lấp lóe ánh sáng màu lục, Tru Ma Phật kiếm nhấp nháy kiếm quang sát phạt, Bát Bảo Thần Liên tràn ngập tín ngưỡng của sinh linh vạn giới.

Tiên hiếm quý bảo xếp đầy Hoàng Kim Miếu, mỗi món đều rung động hồn người, nếu lấy được một cái sẽ cho tu sĩ bình thường được lợi ích vô cùng suốt đời, có thể nói là giàu lên trong một đêm.

Tề Lâm Đế Nữ nhìn Hoàng Kim Miếu có nhiều tiên hiếm quý bảo, nàng thầm cảm thán. Đống tiên hiếm quý bảo này không thua gì bảo khố của đế thống tiên môn nào.

Tề Lâm Đế Nữ khó khăn dời mắt khỏi vô số tiên hiếm quý bảo trong Hoàng Kim Miếu, khi lại nhìn miếu, nàng không còn bị hấp dẫn tầm mắt.

Tề Lâm Đế Nữ lần nữa nhìn Hoàng Kim Miếu, nàng phát hiện đằng trước mỗi tòa miếu có một vô thượng thánh Phật ngồi. Các vô thượng thánh Phật ngồi trước miếu, rũ mí mắt xuống, trước người đặt cái mõ, một tay cầm gậy, tay chắp lễ Phật. hình tượng như là các vô thượng thánh Phật vừa gõ mõ vừa tụng kinh Phật.

Nhưng các thánh Phật đã chết, các vô thượng thánh Phật thân như thép cứng hóa thành pho tượng.

Trừ các vô thượng thánh Phật ngồi trước Hoàng Kim Miếu ra, trên đất trống đằng trước miếu có nhiều cường giả tu sĩ ngồi. Các cường giả tu sĩ ngồi rải rác dưới đất, đôi tay kết Phật ấn đặt trên bụng, nhắm mắt lại.

Nhìn kỹ thì thấy những cường giả tu sĩ ngồi trước Hoàng Kim Miếu đã chết, khá nhiều người là cường giả tu sĩ đương thời.

Thấy những cường giả tu sĩ ngồi trước Hoàng Kim Miếu chết hết, ngồi xếp bằng cực kỳ bình tĩnh, thành kính khiến Tề Lâm Đế Nữ lấy làm lạ hỏi:

– Chuyện gì vậy?

– Lòng tham.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Hoàng Kim Miếu không đơn giản là ngôi miếu, nó là mảnh đất quy y. Nếu ngươi mang theo lòng tham bước vào thì đừng hòng trở ra.

Lý Thất Dạ chỉ vào không khí, chỉ đánh trúng một vị cường giả tu sĩ ngồi xếp bằng trước miếu. Cường giả tu sĩ này chết lâu rồi, nhắm mắt ngồi chết vô cùng an tường.

Bốp!

Chỉ của Lý Thất Dạ đánh trúng tu sĩ, thân thể bỗng chốc thành tro, thật sự thành mây khói. Tu sĩ hóa thành phấn vàng bay đi, chớp mắt không còn dấu vết.

Không phải vì Lý Thất Dạ chỉ một cái hủy diệt tu sĩ mà bản thân tu sĩ sớm đã thành tro, chẳng qua giữ ngyuên tư thế. Chỉ của Lý Thất Dạ đánh nhẹ một cái tu sĩ liền tan biến.

Tề Lâm Đế Nữ nhìn người đó thành tro tan biến, nàng rất là ngạc nhiên.

Lý Thất Dạ nhìn đông nghẹt người trước Hoàng Kim Miếu, mỉm cười nói:

– Có người sắp đi chịu chết.

Không chỉ Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ đến gần Tề Lâm Đế Nữ, dã có nhiều cường giả tu sĩ tới trước hai người. Thậm chí có Thượng Thần quanh quẩn chờ tại đây.

Người đến Hoàng Kim Miếu toàn vì tiên hiếm quý bảo, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người thành công.

Một tu sĩ mặc tử y ma bào hét to một tiếng:

– Ta không tin ta!

Tu sĩ này là cường giả Thiên tộc, trán có dấu ấn Thiên Quyền. Ấn Thiên Quyền lấp lánh ánh sáng chứng tỏ cường giả này siêu mạnh.

Nhìn trong Hoàng Kim Miếu có vô số tiên hiếm quý bảo rốt cuộc cường giả này không nhịn được nữa, gã gầm lên, đứng dậy bước ra một bước vào Hoàng Kim Miếu.

Ong ong ong ong ong!

Khi cường giả bước vào Hoàng Kim Miếu thì tử y ma bào dâng lên ma quang, từng vòng ma quang chuyển động như các bảo luân che chở che chở gã.

Tử y ma bào trên người cường giả là báu vật lợi hại, có nó bảo vệ thì gã an toàn rất nhiều.

Sau khi cường giả bước chân vào Hoàng Kim Miếu vẫn bình yên không bị gì, trên người không có gì không ổn.

Thấy mình không bị gì, cường giả đắc ý cuồi phá lên:

– Hoàng Kim Miếu chỉ thế là cùng, bổn tọa có ma bào hộ thể, làm gì được bổn tọa!

Xem bộ dạng đắc ý của cường giả, có đại nhân vật thế hệ trước từng đến Hoàng Kim Miếu vô số lần cười khẩy nói, mắt lạnh bàng quan:

– Vô tri.

Cường giả nhìn tiên hiếm quý bảo đầy tòa miếu, mừng như điên lao vào phòng miếu, muốn lấy hết:

– Tiên hiếm quý bảo đều là của bổn tọa!

Chương 2785: Hoàng Kim Miếu (2)

Khi cường giả tính lao lên chợt khựng lại, động tác chậm chạp, cả người bị ngăn cách.

Cường giả hét chói tai:

– Không!

Tiếng gào tràn ngập không cam lòng, tuyệt vọng. Toàn thân cường giả run rẩy.

Ong ong ong ong ong!

Người tu sĩ tỏa sáng, ánh sáng trong suốt rất là chói mắt, như tịnh hóa vạn vật.

– Hắn tiêu rồi.

Cường giả có kinh nghiệm thấy vậy nói:

– Bị cướp đi nhân quả tương đương bỏ hết nghiệp quả của mình tức sẽ là chết.

Ánh sáng trong suốt hút Hoàng Kim Miếu qua, như đang thấm nhuần Hoàng Kim Miếu. Tu sĩ bị ánh sáng rút đi bỗng chốc vô cùng bình tĩnh, trở nên thành kính. Tu sĩ chậm rãi ngồi xuống đất bằng, kết Phật ấn, chậm rãi nhắm mắt lặng lẽ chết đi.

Người lần đầu tiên thấy cảnh đó thì rùng mình:

– Cái . . . Này . . . Kinh khủng thật.

Không đánh nhau, không có trấn sát, một vị cường giả lặng lẽ chết đi, như có bàn tay vô hình cướp mất mạng sống của người đó. Người nhìn không rét mà run.

Tề Lâm Đế Nữ xem không hiểu:

– Tại sao sẽ như vậy?

Tề Lâm Đế Nữ không rõ tại sao tu sĩ mất mạng. Từ đầu đến cuối không có người ra tay, tại sao một cường giả như vậy lặng lẽ chết đi?

– Cái này chú ý kỷ nguyên nhân quả, về luân hồi, lòng sinh tham niệm là nhân, quy y là quả.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Thấy Sông Hằng đằng trước không?

Tề Lâm Đế Nữ nhìn theo ngón tay Lý Thất Dạ thấy Sông Hằng lẳng lặng chảy, nước Sông Hằng êm đềm trôi, như vượt qua tuyển cổ từ kỷ nguyên cổ xưa chảy đến hiện tại, chưa từng thay đổi.

Xuyên qua Sông Hằng thấy bờ bên kia, bóng thấp thoáng, dường như là Phật quốc, mảnh đất trường sinh, thánh thổ vô ngần.

Tề Lâm Đế Nữ nhớ tới một câu truyền thuyết:

– Xuyên qua Sông Hằng được bất tử, nhảy khỏi luân hồi.

– Câu này truyền từ kỷ nguyên xa xôi, vô hiệu trong kỷ nguyên chúng ta.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Trong kỷ nguyên đó nếu nàng muốn quy y thì phải từ bỏ mọi nghiệp quả, chặt đứt nhân vi, xuyên qua Sông Hằng, độ bỉ ngạn, lập địa thành Phật. Nhảy thoát mọi quả khổ, thông hướng chúng sinh vĩnh lạc.

Lý Thất Dạ nhìn Hoàng Kim Miếu:

– Nên mới có Hoàng Kim Miếu. Khi muốn xuyên qua Sông Hằng độ bỉ ngạn thì người đó phải từ bỏ nghiệp quả của mình trước Hoàng Kim Miếu. Dù là báu vật hay tài phú đều vứt bỏ tại đây, thanh liêm xuyên qua Sông Hằng. Khi nào ngươi từ bỏ chướng nghiệp trong lòng mới độ đến bỉ ngạn, đi thông chúng sinh vĩnh lạc, nhảy ra mọi quả khổ được.

Nghe Lý Thất Dạ giảng xong Tề Lâm Đế Nữ giật mình nhìn Hoàng Kim Miếu, giờ nàng mới hiểu tại sao báu vật chất đống tùy chỗ trong này, kim tệ rơi đầy đất. Thì ra những người muốn qua Sông Hằng vứt bỏ chúng lại.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Này là đại nhân quả, buông bỏ mọi nghiệp quả tại đây. hiện tại ngươi muốn cướp những tiên hiếm quý bảo trong đại nhân quả này thì phải có lực lượng cường đại biết bao để chặt đứt nhân quả đó.

Tề Lâm Đế Nữ đã hiểu vì sao những người đi vào lấy báu vật chết đi.

Lý Thất Dạ không nhìn Hoàng Kim Miếu nữa, hắn cất bước đến bên sông, hắn đứng trên bến nhìn bờ đối diện Sông Hằng xa xăm.

Mọi người đều ngừng lại trước Hoàng Kim Miếu, bọn họ đến vì tiên bảo kỳ trân, ít ai chú ý Sông Hằng. Chỉ năm ba người đứng đó tò mò đánh giá Sông Hằng.

Đối với rất nhiều người thì độ bri ngạn không thực tế, chẳng hiện thực bằng tiên hiếm quý bảo.

Đứng trước Sông Hằng, nhìn nước Sông Hằng êm đềm trôi, Tề Lâm Đế Nữ ngóng nhìn bỉ ngạn. Nhưng Tề Lâm Đế Nữ không thể nhìn thấu bỉ ngạn, dù nàng có mở thiên nhãn ra thì bri ngạn lúc ẩn lúc hiện không nhìn rõ được.

– Nước Sông Hằng thần kỳ như vậy thật sự?

Tề Lâm Đế Nữ nhìn nước Sông Hằng chảy, mở miệng hỏi:

– Nghe đồn nước Sông Hằng có thể hồi sinh tử.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Chuyện đó rất xa xôi, không thuộc về kỷ nguyên chúng ta.

Lý Thất Dạ lắc đầu nói:

– Ở kỷ nguyên đó Sông Hằng không phải vậy, theo ghi chép thì là sông dài vượt thời không. Nó không phải nước một con sông mà là tụ tập tín ngưỡng một kỷ nguyên, nên nó chảy êm đềm trong kỷ nguyên này.

Lý Thất Dạ nhìn Tề Lâm Đế Nữ, cười nói:

– Nếu nàng sinh trong kỷ nguyên kia, nếu đạo tâm của nàng đủ thành kính thì uống nước Sông Hằng vào sẽ tẩy rửa mệt mỏi, chữa lành vết thương, khiến nàng ấm no.

Lý Thất Dạ tạm dừng, thở dài thườn thượt:

– Đây là sông dài có lực lượng thánh thần, tiếc rằng không thể che chở thế giới này, cuối cùng tất cả đều là uổng công. Nhưng kỷ nguyên này còn giữ lại Phật Dã có thể nói vì Sông Hằng đem đến tác dụng rất lớn.

Nghe Lý Thất Dạ kể về Sông Hằng, Tề Lâm Đế Nữ suy nghĩ sâu xa, tưởng tượng kỷ nguyên lấy Phật làm chính sẽ là kỷ nguyên thần kỳ cỡ nào.

Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại, hỏi:

– Chúng ta sẽ qua sông?

Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:

– Đúng rồi,ta ban cho nàng một tạo hóa, không có tạo hóa nào tốt hơn là vượt qua Sông Hằng. Trong Phật Dã, khi đến lúc được tạo hóa như thế nào phải xem bản thân nàng.

– Có thể vượt qua không?

Tề Lâm Đế Nữ hỏi:

– Nghe đồn có Đại Đế Tiên Vương lạc trong Sông Hằng, không bao giờ trở về.

– Đúng rồi.

Lý Thất Dạ gật gù:

– Rất nhiều người lạc trong Sông Hằng. Đại Đế Tiên Vương, Thượng Thần cao vị đều từng bị lạc, không còn quay về. Nếu cưỡng ép vượt quá thì khó, cực kỳ khó. Phải vượt qua dòng sông thời gian dài thật dài, chưa đi tới khởi đầu của nó đã già nua đến chết. Muốn vượt qua thì phải cỡi thuyền đương thời.

– Đạo tâm của Đại Đế Tiên Vương kiên định nhưng tại sao bị lạc?

Tề Lâm Đế Nữ cảm thấy khó tin. Tạm không nói Đại Đế Tiên Vương mạnh yếu, người có thể trở thành Đại Đế Tiên Vương ít nhất đều có đạo tâm kiên định, sao bị lạc trong Sông Hằng được?

Lý Thất Dạ cười gợi ý:

– Nàng đi thử liền hiểu.

Tề Lâm Đế Nữ biến sắc mặt ấp úng:

– Cái này . . .

Không phải Tề Lâm Đế Nữ nhát gan, chính Đại Đế Tiên Vương còn bị lạc làm nàng không tự tin. Tề Lâm Đế Nữ hiện tại không thể so sánh với Đại Đế Tiên Vương.

– Yên tâm, có ta che chở nàng sẽ không bị gì.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:

– Thử một chút cũng tốt, không chừng có lợi cho tạo hóa của nàng. Chỉ chạm nhẹ thôi, ta sẽ đúng lúc kéo nàng về.

Nghe Lý Thất Dạ bảo đảm, Tề Lâm Đế Nữ thở phào, nàng hít sâu đứng bên bờ Sông Hằng, đặt quyết tâm.

Tề Lâm Đế Nữ nghiêm túc nói:

– Ta đã sẵn sàng.

Giọng Lý Thất Dạ vang lên sau lưng Tề Lâm Đế Nữ:

– Đi đi.Kiếm Tu a … chư vị.. chư vị.. mong nghé thăm a… phong cách mới bá đạo a mọi chuyện [ Nhất Kiếm ]… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Lý Thất Dạ đẩy nhẹ, Tề Lâm Đế Nữ cất bước vào trong Sông Hằng. Khi Tề Lâm Đế Nữ bước vào Sông Hằng, cả người nàng biến mất.

Trước mắt Tề Lâm Đế Nữ thay đổi, không còn Sông Hằng gì, nàng đang ở trong trần thế náo nhiệt. Nơi đây là thành cổ cực kỳ khổng lồ, tràn ngập hơi thở Tề Lâm Đế Nữ không tả được. hơi thở khiến người an tường, khiến người bình tâm. Đứng giữa thành cổ này, cảm nhận hơi thở an tường, Tề Lâm Đế Nữ không chút hoảng hốt, tinh thần yên tĩnh, tuy nhiên đầu óc của nàng vẫn tỉnh táo.

Khi Tề Lâm Đế Nữ xuất hiện trong thành cổ, trên đường cái đông người qua lại, rất náo nhiệt, phòn hoa. Nhưng trong phồn hoa có sự nhàn nhã, an ninh khó tả.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 2 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 2 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 3 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá