1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 556 [Chương 2776 đến Chương 2780]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 556 [Chương 2776 đến Chương 2780]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2776: Đế Hóa thành (2)

Đế Hóa thành không phải một đoàn thể, không là môn phái, nó là một nơi cực kỳ quái lạ. Tại đây có đủ tộc Đại Đế Tiên Vương có chỗ đứng như Đại Đế ba tộc Thần, Ma, Thiên, Tiên Vương bách tộc, có Tiên Đế từ Cửu Giới lên.

Trong thiên tru này Đại Đế cũng vậy, Tiên Vương cũng thế, cho dù là Cửu Giới Tiên Đế, bọn họ đều như nhau. Trong Đế Hóa thành không dính dáng đến tranh giành tông môn, chủng tộc.

Dù hai môn phái đánh chết đánh sống, ba tộc Thần, Ma, Thiên và bách tộc không độ trời chung nhưng Đại Đế Tiên Vương có chỗ đứng trong Đế Hóa thành sẽ không can thiệp vào ân oán, thù hận trần thế. Không thì Đại Đế Tiên Vương đó không được ghế trong Đế Hóa thành, không có quyền quyết sách.

Không ai biết tại sao Đế Hóa thành được xây dựng, nhưng có truyền thuyết, một cách nói lưu truyền trong Thanh Châu. Nghe đâu Đế Hóa thành là bảo lũy cuối cùng, một ngày nào dó tai nạn buông xuống, dù thế giới tan vỡ nhưng Đế Hóa thành sẽ không, nó là thành lũy cứng rắn nhất thế gian. Đế Hóa thành từ các vị Đại Đế Tiên Vương gia cố, các vị Đại Đế Tiên Vương xây dựng. Nơi đây có tâm huyết của từng vị Đại Đế Tiên Vương, thậm chí Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh cũng gia cố chỗ này.

Nên có tin đồn Đế Hóa thành mãi mãi không phá, dù thế giới hủy diệt thì Đế Hóa thành vẫn sẽ tồn tại.

Đương nhiên nếu đến ngày thế giới hủy diệt, ai có vé vào cửa Đế Hóa thành thì cũng chẳng người nào đoán được.

Lý Thất Dạ đứng trên ngọn núi nhìn Đế Hóa thành từ xa, xem cửa thành đóng kín, hắn nhếch môi cười.

Cho tới nay cánh cửa Đế Hóa thành luôn đóng chặt, trừ Đại Đế Tiên Vương ra người ngoài khó đi vào Đế Hóa thành, trừ phi được Đại Đế Tiên Vương đang quản lý tòa thành cho phép, hoặc Đại Đế Tiên Vương có quyền quyết sách đề cử mới có tư cách vào Đế Hóa thành. Người ngoài vốn không tư cách vào Đế Hóa thành.

Ai muốn cứng rắn xông Đế Hóa thành là tự sát, người mạnh mấy cứng rắn xông vào Đế Hóa thành đều sẽ thành tro.

Thấy Lý Thất Dạ nhìn Đế Hóa thành, Tề Lâm Đế Nữ khẽ hỏi:

– Công tử muốn vào Đế Hóa thành sao?

Nếu hỏi ai có thể đi vào Đế Hóa thành thì Tề Lâm Đế Nữ cảm thấy Lý Thất Dạ tuyệt đối đi vào Đế Hóa thành mà không bị cản trở, vãn bối như nàng thì không tư cách vào đó.

Lý Thất Dạ cười tùy ý:

– Không, Đế Hóa thành không có gì để xem, chỉ là mai rùa.

Tề Lâm Đế Nữ cười khổ, bao nhiêu người khát vọng tiến vào Đế Hóa thành mà không được, Lý Thất Dạ phán một câu Đế Hóa thành không có gì để xem, chỉ là mai rùa.

Nếu Đại Đế Tiên Vương Đế Hóa thành biết thành trì của họ bị người người gọi là mai rùa chẳng biết có cảm tưởng gì.

Lý Thất Dạ liếc Đế Hóa thành, mỉm cười nói:

– Không biết Đế Hóa thành thời này do mấy vị Đại Đế Tiên Vương luân lưu cai quản.

Tề Lâm Đế Nữ trả lời:

– Nghe nói rất có thể đến phiên Chiến Vương thế gia, Thần Long sơn, vài vị Đại Đế Tiên Vương đế thống tiên môn luân phiên quản lý. Ta không biết thật giả thế nào, chỉ nghe các lão tổ nói thế.

Trong Đế Hóa thành,lão tổ tông Tề Lâm Đế gia cũng có một ghế, Tề Lâm Tiên Vương nằm trong số Tiên Vương bách tộc Thanh Châu vào Đế Hóa thành khá sớm.

Lý Thất Dạ nhìn Đế Hóa thành, mỉm cười nói:

– Nếu một ngày nào đó thật sự có diệt thế, nếu nàng có cơ hội hãy trốn vào Đế Hóa thành đi, sẽ có hy vọng trốn thoát một kiếp.

Tề Lâm Đế Nữ cười khổ nói:

– Dù ngày đó đến chưa chắc ta có cơ hội.

Tuy hai vị Tiên Vương của Tề Lâm Đế gia có chỗ trong Đế Hóa thành, nhưng Tề Lâm Đế Nữ tạm thời chưa có tư cách vào Đế Hóa thành. Trừ phi được lão tổ tông Tề Lâm Tiên Vương tiến cử, không thì Tề Lâm Đế Nữ không vào Đế Hóa thành được.

– Rất có thể.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Nếu Dạ Lâm Tiên Vương còn ở, Tề Lâm Đế gia các ngươi sẽ tranh thủ được nhiều danh ngạch trong Đế Hóa thành hơn. Nhưng nàng vẫn có cơ hội, miễn nàng mạnh thì hết thảy đều giải quyết dễ dàng.

Dạ Lâm Tiên Vương là vị Tiên Vương có mười một Thiên Mệnh, lúc nàng còn thì có quyền lực rất cao trong Đế Hóa thành. Sau khi Dạ Lâm Tiên Vương bước lên chinh chiến chung cực, sức nặng của Tề Lâm Đế gia giảm bớt trong Đế Hóa thành.

Tề Lâm Đế Nữ nhẹ gật đầu, ghi nhớ lời Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nói với Tề Lâm Đế Nữ:

– Đi thôi, chúng ta đi Phật Dã nhìn xem, vừa lúc rảnh rỗi.

Tề Lâm Đế Nữ nhìn hướng thế giới mênh mông đằng sau Đế Hóa thành:

– Đi Phật Dã: Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

– Đây là một thế giới hoang tàn, dù vậy nó là thế giới được người ký thức hy vọng.

– Nêu nàng đi theo ta thì ta sẽ ban cho nàng một tạo hóa vậy, về Viễn Hoang thì khó nói.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Tạo hóa của Viễn Hoang phải xem cơ duyên cá nhân nàng thế nào. Thừa dịp này cho nàng xem kỳ diệu của Phật Dã cũng tốt.

Tề Lâm Đế Nữ vội khom người cảm ơn Lý Thất Dạ.

Tề Lâm Đế gia là đế thống tiên môn, một môn ba Tiên Vương, Tề Lâm Đế Nữ là người truyền thừa của Tề Lâm Đế gia, nàng không thiếu binh khí hoặc báu vật, hay công pháp tuyệt thế gì. Tề Lâm Đế Nữ không thể nào luyện hết công pháp tuyệt thế của Tề Lâm Đế gia được.

Tuy nhiên Lý Thất Dạ mở miệng nói lại khác, trên đời có một số tạo háo không thể tính toán bằng báu vật hay công pháp. Trên thế giới tu sĩ thường cần loại cơ duyên này rèn luyện chính mình, tăng thêm kiến thức.

Tề Lâm Đế Nữ theo Lý Thất Dạ xuống Số Hiệu Vạn Cổ, bước lên Phật Dã, chớp mắt đã đến rìa Đế Hóa thành.

Vì Đế Hóa thành nằm ở ngoài cùng Phật Dã nên muốn vào Phật Dã phải đi ngang Đế Hóa thành.

Nhiều người dù không vào Phật Dã cũng sẽ đến ngó Đế Hóa thành, dù không thể vào thành, đứng bên ngoài xem cũng coi như có kinh nghiệm.

Bên ngoài Đế Hóa thành cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi, nhốn nháo nhộn nhịp. Tại đây có nhiều quầy hàng nhỏ dựng tạm thời, tiếng rao hàng đủ loại.

Có quán vỉa hè nhỏ giọng rao hàng:

– Phật Dã khai quật xương Phật độc nhất vô nhị, trừ ma hộ thể, bán rẻ đây!

Đế Hóa thành có nhiều quầy hàng vỉa hè nhưng không dám hét lớn, dù rao hàng cũng nói nhỏ nhất. Bọn họ sợ quấy nhiễu Đại Đế Tiên Vương trong Đế Hóa thành thanh tu, lỡ Đại Đế Tiên Vương tức giận thì bọn họ đông người đến mấy cũng thành tro ngay.

Đằng trước Đế Hóa thành có người đi ngang qua tiến vào Phật Dã, có người đơn thuần đến ngăm cảnh. Bọn họ đến xem Đế Hóa thành, sau khi về sẽ có câu chuyện hay ho để kể, không uổng công đến Tham Tác chi địa một chuyến.

Bên ngoài Đế Hóa thành, nơi cách tòa thành khá xa có một số kiến trúc, một ít lâu vũ điện cổ do cường giả đích thực xây dựng.

Từng có cường giả thậm chí là Thượng Thần, bọn họ muốn bắt chước Đại Đế Tiên Vương tạo ra nhà cho mình nhưng không thành công. Vì đất nơi này không dễ luyện hóa, giống như Đế Hóa thành do các vị Đại Đế Tiên Vương Thanh Châu hợp sức luyện hóa trúc kiến mà thành. Cường giả khác dù là Thượng Thần làm sao có thực lực đó? Dù ba, năm vị Thượng Thần hợp tác cũng không thể xây dựng thứ như Đế Hóa thành.

Chương 2777: Kim Qua giá lâm

Vì vậy các tòa kiến trúc cuối cùng bị bỏ hoang, thành chỗ cho cường giả tu sĩ đi ngang qua nghỉ tạm.

Thùng thùng thùng!

Trước cửa cổng Đế Hóa thành có người dập đầu rõ to, một lão nhân quỳ nơi đó cung kính dập đầu.

Lão nhân mặc long bào, cực kỳ trang trọng, cực kỳ cung kính vừa dập đầu vừa nói:

– Xin tổ tông hạ chỉ, chấn hưng uy tông môn!

Lão nhân liên tục dập đầu, vừa dập đầu vừa cung kính nói vọng vào Đế Hóa thành.

Có tu sĩ lần đầu tiên tới Đế Hóa thành thấy cảnh đó thì khó hiểu hỏi:

– Đang làm gì vậy?

– Tộc trưởng Diệp tộc.

Có lão nhân thở dài chép miệng:

– Tộc trưởng Diệp tộc đến xin tổ tông Tiên Vương hàng chỉ. Mấy năm nay Dipẹ tộc suy sụp, bị mấy chủng tộc bên cạnh bài trừ, chiếm nhiều cương thổ. Tiên Vương của họ sống nên không ai dám diệt Diệp tộc nhưng rốt cuộc bị người ăn hiếp. Tộc trưởng Diệp tộc muốn xin lão tổ tông hạ chỉ để chấn hưng Diệp tộc.

Một người bán hàng rong góp lời:

– Tộc trưởng Diệp tộc dập đầu ba tháng rồi nhưng lão tổ tông của bọn họ luân phiên quản lý tại đây không chịu gặp.

Tề Lâm Đế Nữ đi ngang qua Đế Hóa thành, thấy cảnh đó thì thầm cảm thán. Chuyện như thế hay xảy ra, bao nhiêu môn phái, tông môn suy sụp đều muốn phút cuối mời lão tổ tông xuất thế chấn hưng tông môn.

– Đại Đế Tiên Vương cũng khó xử.

Tề Lâm Đế Nữ lẩm bẩm:

– Từng có Đại Đế Tiên Vương mạo hiểm thiên tru hàng thế chỉ vì cố gắng xoay chuyển cho tử tôn.

– Tử tôn đa số vô dụng.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Với Đại Đế Tiên Vương thì cắt đứt tình huyết thống với tử tôn không dễ.

Lý Thất Dạ đã thấy chuyện như vậy rất nhiều. Tử tôn chẳng ra chi làm Đại Đế Tiên Vương bất đắc dĩ, một số Đại Đế Tiên Vương buông tay, mặc kệ tông môn, chủng tộc của mình tự sinh tự diệt.

Khi tộc trưởng Diệp tộc liên tục dập đầu thì trong Đế Hóa thành vang lên thanh âm:

– Trở về đi, từ đâu tới liền về lại đó.

Thanh âm thần uy vô thượng, lực lượng vô thượng, khiến người không cưỡng lại được. Ai đều không dám lỗ mãng trước thần uy vô thượng này.

Khi thanh âm vô thượng vang lên, bên ngoài Đế Hóa thành nhốn nháo trong phút chốc lặng ngắt như tờ, mọi người ngừng làm việc. Quầy hàng rong câm miệng, mọi người ngước nhìn Đế Hóa thành.

Không ai thấy tình hình trong Đế Hóa thành, nhưng khi giọng một vị Tiên Vương vang lên khiến lòng nhiều người run rẩy.

Vị Tiên Vương này không phát ra chút trấn áp nhưng vẫn khiến người tràn ngập kính sợ.

Lão nhân đang dập đầu chợt cứng người, mặt xám tro, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng hóa đá tại chỗ.

Đả kích quá lớn cho lão, toàn Diệp tộc ký thác vào lão tổ tông nhưng bây giờ lão tổ tông không quan tâm đến bọn họ nữa, mặc cho Diệp tộc tự sinh tự diệt.

Thật lâu sau lão nhân vẻ mặt đờ đẫn tỉn tháo lại, không dám cãi lệnh Tiên Vương, lầm lũi rời đi.

Nhiều người chép miệng nhìn. Rất nhiều đại giáo cương quốc từng xuống dốc, bao nhiêu người hy vọng vào lão tổ tông của mình, khi lão tổ tông hoàn toàn buông tay là đả kích cực lớn cho một tông môn.

Nhìn bóng lưng tiêu điều của tộc trưởng Diệp tộc khuất xa, có người cảm thán rằng:

– Diệp tộc khó hưng.

Rõ ràng Tiên Vương Diệp tộc không quan tâm hưng suy của Diệp tộc nữa, nghĩa là tương lai Diệp tộc không có Tiên Vương chống lưng, Diệp tộc muốn vực dậy là điều cực kỳ khó khăn.

Đương nhiên ai muốn diệt Diệp tộc phải suy xét bản thân thật kỹ. Mặc dù Tiên Vương của Diệp tộc không chú ý sự hưng úy nhưng không có nghĩa là cho người khác thoải mái tiêu diệt Diệp tộc. Tiên Vương bỏ mặc Diệp tộc hưng suy nhưng nếu ai muốn diệt Diệp tộc thì chưa chắc được phép.

Lộc cộc lộc cộc!

Một chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh đến, xe ngựa rất đơn giản, chỉ có ba, năm lão nhân theo hai bên.

Ba, năm lão nhân mặc áo xám, độ mũ, vành nón rất thấp che khuôn mặt. Ba, năm lão nhân thu giấu huyết khí, rất điuẹ thấp, không nhìn ra sâu cạn.

Xe ngựa ngừng lại trước cổng Đế Hóa thành, ban đầu đám người ở trước cổng thành không chú ý đến chiếc xe ngựa đơn giản kia.

Khi một nam một nữ bước xuống xe ngựa liền hấp dẫn mọi ánh mắt.

Khi một nam một nữ bước xuống xe ngựa bỗng chốc kinh diễm toàn trường. Nữ thì quý tộc vô song, tựa như nữ phượng hoàng, nàng như Phượng hoàng từ trên trời bay xuống, mang theo cao quý cùng linh khí. Nàng đẹp đến mức đi đâu cũng hấp dẫn ánh mắt, khiến người nhìn kinh thán.

Nam nhân mặc hoàng thường, không điểm xuyết gì nhiều, có thể nói là ăn mặc điệu thấp và giản dị. hoàng thường đơn ginả khoác lên người nam nhân lại vô cùng kheo léo, như có bàn tay xảo đoạt thiên công cắt may cho gã.

Hoàng thường đơn giản tôn lên thân thể mạnh mẽ hoàn mỹ của nam nhân, dù gã không cơ bắp cuồn cuộn, không có vóc dáng cao lớn khôi ngô nhưng khi gã đứng thẳng người thì tựa ngọn núi thần nguy nga cao ngất. Dường như bên dưới lớp hoàng thường chất chứa lực lượng vô cùng tận, nam nhân như chân long cuối trời.

Khuôn mặt nam nhân không đẹp trai tuyệt trần, không điển trai vô song. Nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú có thần vận khó tả, cảm giác khí chất đá vàng, gõ nhẹ sẽ phát ra thanh âm trong trẻo.

Nam nhân đứng thẳng tắp như chiến qua, dù gã đã giấu huyết khí, tán đi thần uy vẫn toát ra khí thế quét bát hoang, cuốn sạch vạn cổ.

Khi thấy một nam một nữ này, có người hút ngụm khí lạnh kêu lên:

– Kim Qua và Thiên Hoàng Công Chúa!

Nghe cái tên Kim Qua, thanh niên hay thế hệ trước đều rung động. Trong Thanh Châu bàn tán nhiều nhất là Kim Qua.

Đương thời người có cơ hội trở thành Đại Đế nhất, từng là thiên tài tuyệt thế có hy vọng có mười hai Thiên Mệnh nhất. Tiếc rằng vì bị người thư kích hại Kim Qua mất cơ hội lần đầu tiên chịu tải Thiên Mệnh, nhiều đại nhân vật Thiên tộc tiếc thương cho hoàn cảnh của gã. Nếu Kim Qua trở thành Đại Đế Nhân Thánh mười hai Thiên Mệnh thì dữ dội.

Kim Qua xuất hiện ở Đế Hóa thành khiến đám người tim rớt cái bịch. Đặc biệt đại nhân vật thế hệ trước biết có chuyện gì.

– Kim Qua đến Đế Hóa thành vì muốn bái kiến lão tổ tông của họ sao?

Có tu sĩ mắt sắc nhận ra Lý Thất Dạ và Tề Lâm Đế Nữ xuống Số Hiệu Vạn Cổ, la lên:

– Lý Thất Dạ cũng ở!

Trong phút chốc nhiều người nhìn Lý Thất Dạ đi cùng Tề Lâm Đế Nữ, ngó sang Kim Qua và Hảo Vọng Giác đứng trước cổng Đế Hóa thành.

Tề Lâm Đế Nữ liếc Lý Thất Dạ đi bên cạnh rồi nhìn Kim Qua, Hảo Vọng Giác đứng phía xa trước mặt. Tề Lâm Đế Nữ cười khổ, lần này sắp đâm thủng trời.

Trong phút chốc mọi người trước Đế Hóa thành đều nín thở, tập trung nhìn cảnh tượng trước mặt.

Mọi người có nghe nói về đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ, đặc biệt chuyện đệ nhất hung nhân giết Thiên Hoàng Thái Tử, hoàng chủ Thiên Hoàng đã đồn rộng khắp Thanh Châu.

Mọi người biết Thiên Hoàng Thái Tử là tiểu cữu tử của Kim Qua, hoàng chủ Thiên Hoàng là nhạc phụ của Kim Qua. Lý Thất Dạ chém cả hai, mọi người cho rằng Thiên Hoàng Công Chúa hay Kim Qua đều không nuốt xuôgsn cục tức này được.

Hiện tại Kim Qua và đệ nhất hung nhân gặp nhau ở Đế Hóa thành, mọi người nín thở, cho rằng sẽ có trò hay để xem.

– Oan gia ngõ hẹp.

Có tu sĩ thì thào:

– E rằng kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.

Chương 2778: Oan gia ngõ hẹp

Kim Qua, Thiên Hoàng Công Chúa nghe có người kêu tên Lý Thất Dạ, ánh mắt hai người thoáng chốc nhìn hắn,tỏa định Lý Thất Dạ.

Không gian yên tĩnh, tất cả cường giả tu sĩ đằng trước Đế Hóa thành nín thở nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mắt. Khoảnh khắc này có thể nghe tiếng kim rơi.

Nói yên tĩnh chẳng bằng bảo là mọi người đều trông mong có trận địa chiến đến. Kim Qua uy hiếp thiên hạ, đệ nhất hung nhân thì là nhân tài mới xuất hiện, khí thế như hồng, hùng hổ dọa người, tà mônvô cùng. hai người gặp nhau chắc chắn là cuộc chiến long hổ, không biết bao nhiêu người trong lòng thầm hưng phấn, chờ đợi Kim Qua ra tay báo thù cho nhạc phụ, cữu tử của mình.

Lý Thất Dạ không hề chịu ảnh hưởng, hắn vẫn ung dung đi tới, không để ý tới Kim Qua, Thiên Hoàng Công Chúa. Dù hai người đứng trước Đế Hóa thành thì Lý Thất Dạ vẫn bước chậm.

Tề Lâm Đế Nữ đi bên cạnh Lý Thất Dạ thầm cười khổ. Nếu như Kim Qua ra tay nhất định sẽ dẫn tới trận địa chiến, không chừng sẽ bùng nổ đại chiến tuyệt thế giữa Đại Đế Tiên Vương.

Mắt Kim Qua hấp háy, gã không có khí thế kinh người, không có thần uy tuyệt thế, chỉ có mắt hấp háy.

Một bàn tay ngọc mềm mại nắm chặt bàn tay thô to của Kim Qua. Thiên Hoàng Công Chúa nắm chặt tay phu quân, nhẹ lắc đầu.

Kim Qua nhìn biểu tình của Thiên Hoàng Công Chúa, gã hút sâu, thu về tầm mắt, bình tĩnh tinh thần, xoay người đối diện Đế Hóa thành, sửa sang vạt áo đi hướng cổng Đế Hóa thành.

Mọi người ngạc nhiên nhìn, đám người không kịp phản ứng vì diễn biến vượt sức tưởng tượng của họ.

Dám tu sĩ cho rằng Kim Qua, Lý Thất Dạ là oan gia ngõ hẹp, hai người thấy mặt sẽ có trận đại chiến kinh thiên. Ai đều khó nhịn được mối thù giết nhạc phụ, có thể nói là không độ trời chung.

Nhưng Kim Qua nhịn được, không đánh hướng Lý Thất Dạ ngay trước công chúng. Đám người xem cảm thấy khó tin.

Trong khi mọi người ngạc nhiên, đôi tay Kim Qua nâng cổ lệnh dắt Thiên Hoàng Công Chúa cực kỳ cung kính khom người vái:

– Tử tôn vô dụng Kim Qua hôm nay tấn kiến tổ tông.

Két két két két két!

Kim Qua và Thiên Hoàng Công Chúa lạy ba cái, cánh cửa to dày nặng vô cùng từ từ mở ra. Khi cửa Đế Hóa thành mở, Hỗn Độn chi khí quanh quẩn bên trong, dường như trong đó đã háo thành một thế giới.

Xem cánh cửa nặng nề mở ra, Kim Qua và Thiên Hoàng Công Chúa lại vái, đứng thẳng dạậ, hít sâu, phu thê dắt tay nhau đi vào Đế Hóa thành.

Khi Kim Qua, Thiên Hoàng Công Chúa biến mất trong hỗn độn, tiếng ken két vang lên, cánh cửa Đế Hóa thành từ từ khép kín.

Khi Kim Qua dắt Thiên Hoàng Công Chúa vào Đế Hóa thành thì Lý Thất Dạ đã rời khỏi tòa thành, hắn mang Tề Lâm Đế Nữ bước vào Phật Dã. Lý Thất Dạ và Kim Qua lướt vai nhau.

Vốn nên là cuộc chiến kinh thế nhưng lặng lẽ bóp tắt, nếu không có Thiên Hoàng Công Chúa ngắn thì rất có thể Kim Qua đã ra tay.

Sau khi Kim Qua và Thiên Hoàng Công Chúa vào Đế Hóa thành mọi người mới tỉnh táo lại, khi nhìn lại Lý Thất Dạ đã biến mất.

Một số tu sĩ ước gì thiên hạ hỗn loạn tiếc nuối nói:

– Long hổ gặp nhau ai ngờ không đánh.

Có tu sĩ trẻ tuổi khó hiểu hỏi:

– Đúng rồi, thật khiến người bất ngờ. Đệ nhất hung nhân giết tiểu cữu tử, nhạc phụ của Kim Qua mà Kim Qua nhịn được cơn tức này đúng là kỳ tích. Trong Thập Tam Châu này Kim Qua sợ ai bao giờ? Trước kia Kim Qua tranh Thiên Mệnh với Nhân Thánh cũng là cứng đối cứng. Trước kia nhóm Nhân Thánh thành công thư kích Kim Qua nhưng sau đó Kim Qua cũng báo thù lớn.

Trong mắt tu sĩ trẻ tuổi bồng bột thì đệ nhất hung nhân giết tiểu cữu tử, nhạc phụ của Kim Qua chắc chắn gã sẽ báo thù, dù sao mối thù không đội trời chung, đổi lại là ai cũng không nhịn nổi cơn tức này. Nhưng Kim Qua nhịn được.

Có người trẻ tuổi không hiểu lý do Kim Qua làm vậy:

– Nghe nói đời này Đại Đế Chiến Vương thế gia luân phiên quản lý Đế Hóa thành, trước cổng Đế Hóa thành ai dám đụng vào đệ tử Chiến Vương thế gia? Có Đại Đế chống lưng, cho dù kẻ địch mạnh đến mấy cũng chỉ là con kiến, tại sao Kim Qua không đánh?

Nhiều người cho rằng Đại Đế Chiến Vương thế gia ở trong Đế Hóa thành, bản thân Kim Qua đã vô địch. Nếu lúc này Kim Qua đánh, dù là Thượng Thần cũng tự tìm đường chết chứ nói gì tới đệ nhất hung nhân.

Trong tình huống rất có ưu thế mà Kim Qua lại im lặng, nhiều cường giả tu sĩ trẻ tuổi không hiểu nổi, tại sao Kim Qua không ra tay chém đệ nhất hung nhân?

Đương nhiên không người nào dám cười nhạo Kim Qua gan nhỏ yếu đuối, lại càng không ai cho rằng Kim Qua sợ đệ nhất hung nhân. Đến trình độ như Kim Qua trải qua các trận địa chiến, dùng máu của vô số kẻ thù tắm mình thì gã không sợ chiến.

Có thế hệ trước xem hiểu tình hình:

– Kim Qua cưới được một thê tử hiền tuệ, lúc này có gì quan trọng hơn là trở thành Đại Đế?

Thiên Hoàng Công Chúa làm động tác nhỏ cũng khó qua mắt đại nhân vật thế hệ trước.

Có thế hệ trước cảm thán rằng:

– Thiên Hoàng Công Chúa không bị thù hận che mờ mắt, trải qua một lần thư kích nàng càng hiểu cái gì gọi là điệu thấp, lưu giữ thực lực. Chỉ lúc chịu tải Thiên Mệnh mới đáng giá bọn họ liều một phen, trước vĩ nghiệp trở thành Đại Đế thì ân oán cá nhân chỉ là việc nhỏ.

Đại nhân vật thế hệ trước trải qua nhiều sóng gió nhìn cảnh tượng này rất là cmả thán. Phụ thân, đệ đệ của mình bị giết, đổi lại bất cứ nữ nhân nào đều sẽ mất lý trí, báo thù cho người đã chết, huống chi tay Thiên Hoàng Công Chúa cầm trọng binh.

Nhưng Thiên Hoàng Công Chúa không chọn báo thù, thậm chí không muốn để trượng phu bị phân tâm vì chuyện bên nhà gái. Trong lòng Thiên Hoàng Công Chúa mong phu quân đặt tinh thần, công sức vào chịu tải Thiên Mệnh.

Tề Lâm Đế Nữ đi theo Lý Thất Dạ rời khỏi cũng lên tiếng cảm thán:

– Tuy Thiên Hoàng Công Chúa xuất thân đế thống tiên môn nhưng nàng lý trí hơn bất cứ ai, trí tuệ của nàng đúng là có tư cách trở thành đế hậu.

– Chuyện này bình thường.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Nàng là người ngoài nhưng Chiến Vương thế gia đồng ý giao quyền lớn vào tay người ngoài, dù các lão tổ Chiến Vương thế gia già lú lẩn nhưng Đại Đế Chiến Vương Thiên Đế như bọn họ trải qua vô số sinh tử không hề hồ đồ.

– Một người ngoài được Chiến Vương thế gia tin tưởng, nắm giữ quyền lớn của Chiến Vương thế gia, người bình thường Chiến Vương thế gia không thể quyết định điều đó. Khi nào nhân vật như Chiến Vương Thiên Đế gật đầu mới được giữ quyền lực Chiến Vương thế gia. Tồn tại như Chiến Vương Thiên Đế chọn thê tử cho truyền nhân của gia tộc mình, nữ nhân bình thường tất nhiên sẽ không được chọn.

Lý Thất Dạ có nghe về chuyện Thiên Hoàng Công Chúa, hắn chỉ thuận miệng bình phẩm nhưng toàn chọc trúng điểm yếu.

Nghe Lý Thất Dạ nói Tề Lâm Đế Nữ cảm thấy mở mang đầu óc. Tề Lâm Đế Nữ xuất thân từ đế thống tiên môn, một người dưng khác họ muốn nắm giữ quyền lực đế thống tiên môn nói dễ hơn làm, từ đây nhìn ra được Chiến Vương thế gia tin tưởng Thiên Hoàng Công Chúa cỡ nào.

Chương 2779: Đà Lĩnh (1)

Cũng vì Thiên Hoàng Công Chúa nắm quyền to khiến đệ đệ Thiên Hoàng Thái Tử, phụ thân của nàng cho rằng mình có núi dựa cực kỳ cứng rắn, nên hống hách ngang ngược, trong mắt không người, cuối cùng chết vì thế.

Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ đã đi vào Phật Dã. Phật Dã cực kỳ rộng lớn, đập vào mắt là thảo nguyên mênh mông vô tận như không thấy cuối.

Nói cũng kỳ, trong Tham Tác chi địa hiếm khi thấy thực vật như vậy. Hảo Vọng Giác một mảnh tĩnh mịch, đừng nói gốc cây, một ngọn cỏ cũng không có.

Nhưng Phật Dã thì khác, thảo nguyên mênh mông mọc đầy cỏ dại khô vàng lắc lư theo gió nhẹ thổi tựa thiếu nữ lã lướt.

Nhưng cỏ dại Phật Nguyên rất lạ, chúng nó vừa sinh ra đã khô vàng, màu sắc ba phần khét đen, cảm giác như sắp chết. Cỏ dài như ma ốm bẩm sinh tùy thời sẽ chết.

Nhưng chúng nó ngoan cường sinh trưởng, thành cỏ khô trên thỏa nguyên mênh mông, rất là kỳ lạ.

Tề Lâm Đế Nữ có nghe nói một số câu chuyện về Phật Dã, khi thấy cỏ khô mênh mông thầm lấy làm lạ:

– Tại sao Phật Dã có thể mọc cỏ dại?

Như Hảo Vọng Giác không mọc một cọng cỏ, Phật Nguyên lại sinh trưởng cỏ dại, dù khô vàng nhưng vẫn có sinh mệnh.

– Trong Tham Tác chi địa đều là thời gian vỡ nát, dòng sông thời gian dài bị vò nhàu, các kỷ nguyên cổ xưa vỡ vụn.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Có thể nói Tham Tác chi địa sẽ không có sinh mệnh sinh trưởng, trừ phi là đặc biệt nghịch thiên. Phật Dã có thể mọc cỏ dại vì nó có huyền bí.

Tề Lâm Đế Nữ tò mò hỏi:

– Là huyền bí gì?

Tề Lâm Đế Nữ khao khát ham học hỏi.

– Lực lượng, là lực lượng che chở.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Phát ra Tham Tác chi địa có thể sót lại đại lục hay một góc thế giới đều là tồn tại ghê gớm, chúng nó ẩn chứa lực lượng vô địch cõi đời, nếu không đã chẳng sót lại khi dòng sông thời gian tan vỡ. Nhưng Phật Dã đặc biệt.

Tề Lâm Đế Nữ chăm chú lắng nghe Lý Thất Dạ kể, không xen lời.

Lý Thất Dạ liếc Tề Lâm Đế Nữ, ung dung hỏi:

– Nàng cảm thấy nếu có ngày thế giới tan vỡ thì nàng sẽ làm sao?

Tề Lâm Đế Nữ không chút suy nghĩ trả lời ngay:

– Giữ mạng.

Câu đó âu cũng là lẽ thường tình, bất cứ sinh linh nào đều có bản năng đó.

Tề Lâm Đế Nữ nói câu kia chẳng có gì lạ, chuyện thường tình, đổi lại ai khi gặp tai nạn lớn sẽ trước tiên lo giữ mạng, cách làm này không có gì để chỉ trích.

– Đúng rồi, giữ mạng.

Lý Thất Dạ gật gù:

– Đây là chuyện thường tình, rất nhiều người đều sẽ làm như vậy.

Nói tới đây Lý Thất Dạ lặng im, vẻ mặt buồn bã.

Tề Lâm Đế Nữ nhìn biểu tình của Lý Thất Dạ, thấp thỏm hỏi:

– Công tử, chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?

Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên, hắn cười cười, lắc đầu nói:

– Không, nàng nói đúng, lúc nguy nan thì giữ mạng là bản năng, sinh linh nào đều sẽ làm vậy, không có gì chỉ trích được. Nhưng khi tai nạn thật sự ập đến, giữ mạng không dễ. Muốn giữ mình an toàn trong diệt thế nói dễ hơn làm, cần phải trả giá lớn.

Lý Thất Dạ nói tới đây đưa mắt nhìn phương xa, ánh mắt sâu thẳm.

Tề Lâm Đế Nữ không hiểu ra sao, câu nói quá thâm ảo, nàng không nghe hiểu.

Qua một lát Lý Thất Dạ liếc Tề Lâm Đế Nữ:

– Đừng trông chờ có chúa cứu thế. Đặc biệt khi diệt thế, thường cái gọi là chúa cứu thế chẳng qua chiến vì chính mình. Không tế thiên, không tế địa, không tế sinh linh, người như vậy đã là ghê gớm, cao thượng lắm rồi.

Tề Lâm Đế Nữ thì thào lặp lại:

– Tế thiên, tế địa, tế sinh linh!

Tề Lâm Đế Nữ cẩn thận nghiền ngẫm lời Lý Thất Dạ, lại liên tưởng những câu hắn từng nói, nàng suy đoán một khả năng siêu khủng khiếp. Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại, rùng mình.

Trong phút chốc Tề Lâm Đế Nữ hiểu tại sao Lý Thất Dạ cứ lặp đi lặp lại câu ‘đừng trông chờ có chúa cứu thế’. Tề Lâm Đế Nữ tưởng tượng một điều rất khủng khiếp, khả năng khủng bố đó khiến người rét run.

– Được rồi, chúng ta không nói đến việc xa xôi như vậy.

Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, mỉm cười nói:

– Phật Dã có thể sinh trưởng ra cỏ dại khô vàng vì từng có các trùm vô thượng che chở tại đây, có ức vạn sinh linh kiên định tín ngưỡng không thay đổi. Lực lượng che chở, tín ngưỡng mênh mông khiến nơi này tràn ngập sự sống.

– Nhưng lực lượng hủy diệt là không cách nào tưởng tượng, không thể phá giải. Dù lực lượng che chở mạnh đến đâu, tín ngưỡng mênh mông cỡ nào cũng không thể bảo vệ thế giới này. Cỏ dại chỉ miễn cưỡng sinh tồn được, những cỏ dại ngoan cường sinh trưởng nên mới khác với cỏ dại ở thế giới bên ngoài. Chúng nó bẩm sinh đã khiếm khuyết, bị khiển trách.

Lý Thất Dạ thở dài thườn tượt, không nói gì thêm.

Tề Lâm Đế Nữ ngỡ ngàng, đây là kỷ nguyên cường đại biết bao. Trên mảnh đất này từng cư ngụ sinh linh cường đại biết bao nhưng cuối cùng hóa thành đất tàn.

Lý Thất Dạ nói với Tề Lâm Đế Nữ, tiếp tục tiến lên trước:

– Đi thôi, chúng ta lên Đà Lĩnh.

Đà Lĩnh cách Đế Hóa thành không quá xa, chặng đường mười vạn dặm là cùng. Nhưng Đà Lĩnh là điểm khởi đầu Phật Dã, bước qua Đà Lĩnh mới chính thức vào Phật Dã, thật sự hiểu biết kỳ diệu của Phật Dã.

Đà Lĩnh là một ngọn núi cao, núi cực kỳ hùng vĩ kéo dài ngàn dặm. Khiến người rung động không phải Đà Lĩnh hùng vĩ mà là kiến trúc bên trên nó.

Trên Đà Lĩnh có vô số tường đổ ngói vỡ, đạp vào mắt là các cổ điện Phật vũ mênh mông. Các cổ điện Phật vũ từng vô cùng to lướn, một số Phật xá cao cỡ vạn trượng, một cây cột Phật chống tận trời.

Nhưng những cổ điện Phật vũ đã sụp, khắp nơi là tường sụp vách đổ, ngói nát gạch vụn đầy đất, một thế giới hoang tàn.

Xem thế giới hoang tàn trước mắt là có thể tưởng tượng nơ ianỳ từng hoành vĩ, náo nhiệt biết bao. Chốn này từng là thế giới Phật quốc, tại đây từng có vô số thần tăng tu đạo tham thiền, đáng tiếc cuối cùng thành đống phế tích, tất cả không còn tồn tại.

Trong Đà Lĩnh có các bậc thềm đá đại đạo từ dưới Đà Lĩnh kéo dài lên trên tới tận đỉnh núi.

Lý Thất Dạ dẫn Tề Lâm Đế Nữ đến chân Đà Lĩnh, đứng trước thềm đá liên miên kéo lên trên. Nhìn thềm đá cho cảm giác như đại đạo lên trời, các thềm đá không có tiên quang Phật âm nhưng nhìn nó hoảng hốt như thấy từng có vô số sinh linh ba quỳ chín lạy, từng bước lạy lên.

Tề Lâm Đế Nữ ngập ngừng nói:

– Hình . . . hình như ta thấy ảo giác.

Vì đến cảnh giới như Tề Lâm Đế Nữ không dễ ín hra ảo giác, đạo tâm của nàng cực kỳ kiên định, không dễ bị ảo giác mê hoặc.

– Chuyện này bình thường.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Nếu nàng sinh trong thời đại kia. Khi nàng đứng đây thì đừng nói đạo hạnh, dù nàng là Thượng Thần thấp vị cũng lập tức quỳ xuống đấy.

– Quỳ tạp xuống, chân thành kính ngưỡng ba quỳ chín lạy, từng bước quỳ lạy lên. Nhưng thời gian quá xa xôi, hủy diệt quá cường đại, đã xóa nhòa độ hóa của chỗ này, không thì nàng đứng đây sớm bị độ hóa thành môn hạ sư.

Nghe Lý Thất Dạ nói, Tề Lâm Đế Nữ sợ hãi hỏi:

– Một niệm độ hóa, này là yêu thuật sao?

Chương 2780: Đà Lĩnh (2)

– Đó không phải yêu thuật.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:

– Đây là đại đạo đàng hoàng, so với thuật Đại Đế của chúng ta thì nó là đỉnh áo nghĩa thuật Đại Đế. Nó có thể một niệm độ hóa vì tín ngưỡng của vô số bình thường, nó là lực lượng không áp đặt lên bất cứ ai mà hội tụ tín ngưỡng của vô số sinh linh qua từng thời đại.

– Ức vạn sinh linh, tín ngưỡng qua từng thời đại. Trong tín ngưỡng này tràn ngập mẫn liên, quang minh, từ bi, tường hòa. Tín ngưỡng tích lũy qua từng thời gian, chồng chất năm rộng tháng dài, ý chí một người đặt ở trong này nhỏ bé như một chân trong luân hải. Khi ngươi ở trong tín ngưỡng đó thì ngươi chỉ là giọt nước trong đại dương, chỉ có thể xuôi theo.

Tề Lâm Đế Nữ lờ mờ nghe hiểu lời Lý Thất Dạ nói:

– Tín ngưỡng cũng có thể thành đạo sao?

– Có thể.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Ngươi tín ngưỡng đạo của ta thì ta sẽ che chở ngươi, không phải ta là chúa cứu thế của ngươi, chỉ cộng sinh lẫn nhau.

Tề Lâm Đế Nữ nghe Lý Thất Dạ giải thích xong đã hiểu tại sao Phật Dã khác biệt:

– Thế nên Phật Dã mới có lực lượng che chở, lực lượng tín ngưỡng như vậy.

Lý Thất Dạ nói với Tề Lâm Đế Nữ:

– Lên đi, lên đốt nhang.

Tề Lâm Đế Nữ đi theo, lòng thầm lấy làm lạ, nàng mở miệng muốn nói nhưng không biết nên nói sao.

Thấy Tề Lâm Đế Nữ ngập ngừng muốn nói, Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu:

– Nha đầu, có gì cứ hỏi đi.

Tề Lâm Đế Nữ không biết nên nói sao nhưng cuối cùng vẫn đặt câu hỏi:

– Công tử cũng có lúc kính bái người khác sao?

Tề Lâm Đế Nữ cho rằng trùm vô thượng như Lý Thất Dạ đã đứng trên đỉnh thế giới, cõi đời này còn ai đáng giá hắn kính bái?

– Đây là chào tiên hiền.

Lý Thất Dạ nhìn Tề Lâm Đế Nữ, chậm rãi nói:

– Mặc dù trên đời không có cứu thế giới gì nhưng trên đời vẫn có các dũng giả đi trước, dù lúc hắc ám nhất hay ngày hủy diệt thì bọn họ không trái với tâm nguyện ban đầu, nên bọn họ đáng để người tôn kính.

Tề Lâm Đế Nữ thì thào:

– Không trái với tâm nguyện ban đầu.

Trong khi Tề Lâm Đế Nữ nghiền ngẫm thì Lý Thất Dạ liếc nàng, mở miệng hỏi:

– Nàng cho rằng tâm nguyện ban đầu của tu sĩ là gì?

Tề Lâm Đế Nữ lặng im, nàng không trả lời được. Với đa số tu sĩ thì tâm nguyện ban đầu chỉ vì trở thành Đại Đế Tiên Vương.

Lý Thất Dạ nhìn thấu Tề Lâm Đế Nữ, mỉm cười hỏi tiếp:

– Sau khi trở thành Đại Đế Tiên Vương thì sao?

Tề Lâm Đế Nữ lặng im, một tu sĩ trở thành Đại Đế Tiên Vương rồi nên làm gì? Tề Lâm Đế Nữ vẫn không đáp được, bởi vì nàng không phải Đại Đế Tiên Vương.

– Nhất chiến đến cùng.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Khi nàng bước lên con đường này nghĩa là sẽ nhất chiến đến cùng. Lúc nàng còn nhỏ yếu thì cần biến mạnh, cần chiến đấu với người mạnh hơn nữa. Khi đã cường đại rồi nàng phải đấu với mình, với trời, nhảy thoát thế giới này trói buộc. Vì vậy nàng phải nhất chiến đến cùng.

– Nhưng trên đường có người thỏa hiệp, không phải ai cũng có thể nhất chiến đến cùng. Từng có tồn tại vô cùng vĩ đại cuối cùng vứt bỏ tâm nguyện ban đầu, thỏa hiệp giữa đường. Một số người thì nhất chiến đến cùng, dù thân chết đạo tiêu, chết không hối hận, nên bọn họ đáng giá người tôn kính.

Lý Thất Dạ khẽ thở dài:

– Đã hiểu tại sao đạo tâm quan trọng chưa? Đạo tâm của ngươi kiên định mới nhất chiến đến cùng được. Nếu đạo tâm không vững, mặc cho ngươi mạnh tới đâu có ngày sẽ trở thành vô địch mà ngươi từng oán hận.

Tim Tề Lâm Đế Nữ rớt cái bịch, nàng lờ mờ đoán được, kièm lòng không đậu hỏi:

– Người thỏa hiệp là kẻ trốn trong bóng tối sao?

Khi hỏi giọng Tề Lâm Đế Nữ run rẩy, vì đáp án quá kinh người, nhiều người không muốn đối mặt đáp án.

Lý Thất Dạ không trả lời câu hỏi, chậm rãi nói:

– Chúng ta đi lên vái thôi. Một là chào tiên hiền, hai là nhìn xem có được đến Linh Điệp che chở không.

Lý Thất Dạ cất bước tới trước.

Từng bước đạp trên bậc thang như leo thang lên vũ trụ.

Lúc lên cầu thang Tề Lâm Đế Nữ tò mò hỏi:

– Nghe nói ở Đà Lĩnh được đến Linh Điệp ưu ái chắc chắn sẽ mang lại may mắn. Linh Điệp thậm chí che chở ngươi, cho ngươi có được kho báu trong Phật Dã, điều này có thật không?

Tề Lâm Đế Nữ nghe đủ loại truyền thuyết về Tham Tác chi địa, về truyền thuyết Linh Điệp của Phật Dã thì nàng nghe lão tổ tông kể.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Trên đời làm gì có may mắn, chẳng qua là một loại lực lượng. Khi nàng không hiểu loại lực lượng này sẽ cảm thấy nó rất bí hiểm, là vô hình trung số phận đã định, là may mắn.

Tề Lâm Đế Nữ nghe cái hiểu cái không, nàng đi theo Lý Thất Dạ, không hỏi thêm gì nữa.

Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ leo hết cầu thang lên đỉnh cao nhất Đà Lĩnh.

Đứng trên đỉnh núi, Tề Lâm Đế Nữ bỗng chốc bị rung động. Đỉnh núi là một quảng trường cực kỳ to lớn, toàn quảng trường do tảng đá to tước thành, trải qua vô số năm tháng mưa gió nhưng không mài nhẵn nham thạch thô ráp được.

Nhưng khiến người rung động không phải quảng trường siêu to mà là pho tượng khổng lồ trong quảng trường. Đó là một bức tượng Phật, tượng cao lớn thấp thoáng trong mây tựa như người khổng lồ.

Tượng Phật ngồi xếp bằng, một tay kết ấn, một tay để trước ngực, đầu cúi xuống như đang trầm tư, ngộ đạo tham thiền.

Tượng Phật vô cùng cao lớn, đứng trước bức tượng khiến người ngước nhìn. Tượng Phật không hoàn chỉnh, toàn thân nứt nẻ như đã bị tổn hại nặng. Không thấy tai trái của tượng Phật, không xem rõ khuôn mặt như thể đã bị bôi xóa, không cho phép người chiem ngưỡng.

Tượng Phật khiến người rung động không vì tượng cao lớn mà là khí tràng khó tả. Khi bức tượng Phật sừng sững tại đây cho người cảm giác đầu tiên là trên trời dưới đất chỉ ta độc tôn.

Bức tượng Phật sừng sững tại chỗ này dù là trời cũng rất xa xôi, mặt đất mờ mịt. Tất cả đều nằm dưới chân tượng Phật, dù rời trên cao cũng không đè đầu Phật buông xuống được, mặt đất bên dưới không thể ngăn bước tiến.

Bất cứ ai khi tới đây đều muốn vái lạy, dập đầu trước Phật, hôn chân Phật để biểu thị kính ý cao nhất.

Tề Lâm Đế Nữ làm Đế Nữ Tề Lâm Đế gia, nàng không chỉ có đạo hạnh sâu, đạo tâm cứng rắn, nhưng lúc trông thấy tượng Phật đều muốn vái lạy.

– Trời không cho thấy mặt Phật.

Lý Thất Dạ nhìn tượng Phật vô cùng to lớn, lạnh nhạt nói:

– Trời đúng là tiện nhân.

Tề Lâm Đế Nữ ngây ra, lần đầu tiên nàng nghe có người mắng trời như thế. Tề Lâm Đế Nữ ngước lên xem kỹ đầu Phật cúi xuống, nhưng mặc cho nàng cố gắng, mở thiên nhãn ra cũng không thấy rõ mặt Phật, dường như bị cái gì che đi.

Trong khi Tề Lâm Đế Nữ cố gắng muốn nhìn rõ mặt Phật thì Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Đừng nhìn, trời không ch o11e mặt Phật, nàng có nhìn cỡ nào cũng không thể thấy.

Tề Lâm Đế Nữ hỏi:Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

– Tại sao trời không cho thấy mặt Phật?

Lý Thất Dạ nhìn tượng Phật, bình tĩnh nói:

– Đây là một tiên hiền giả, sáng lập một kỷ nguyên, đi trong sông thời gian, chịu tải tín ngưỡng của ức vạn sinh linh qua từng thời đại. Khi tín ngưỡng tụ tập trong tượng Phật nàng có biết thiên địa nhỏ bé cỡ nào không? Nàng có biết vạn đạo thế giới bé nhỏ đáng kể ra sao? Đây là tín ngưỡng thay thế tất cả, là thế giới quang minh. Khi thế giới như thế tan vỡ, trời không cho thấy mặt Phật.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ