Đế Bá Audio Podcast
Tập 541 [Chương 2701 đến Chương 2705]
❮ sautiếp ❯Chương 2701: Ly biệt 1
Với Thiết Thụ Ông thì vào ở trong Tề Lâm Đế gia là đã hoàn thành mục đích, chiến lược xong.
Thiết Thụ Ông nằm mơ cũng không ngờ Trầm Hiểu San có thể bia vào Tề Lâm Đế gia, Tề Lâm Đế Nữ còn đích thân tìm sư phụ cho nàng, điều này có ý nghĩa hoàn toàn khác.
Khi Trầm Hiểu San trở thành đệ tử trực hệ của Tề Lâm Đế gia tức là địa vị của Thiết Thụ môn ở Tề Lâm cảnh tăng vọt ngàn trượng, có thể nói từ nay Thiết Thụ môn không cần dựa vào Tây Đà quốc nữa, Thiết Thụ môn có thể tự lập môn hộ.
Khi Trầm Hiểu San bái vào Tề Lâm Đế gia, trở thành đệ tử trực hệ của Tề Lâm Đế gia là lúc Thiết Thụ môn bay lên cành biến thành phượng hoàng.
Thiết Thụ Ông kéo đồ đệ vái Lý Thất Dạ lia lịa:
– Đa tạ công tử ban ơn!
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, phất tay:
– Từ đâu đến hãy về trở về đó, đây cũng là một cuộc duyên phận.
Thiết Thụ Ông hít sâu, lại cùng đồ đệ vái Lý Thất Dạ. Thiết Thụ Ông hiểu duyên phaạn giữa Lý Thất Dạ và Thiết Thụ môn đã hết. Thiết Thụ Ông rất thỏa mãn vừa lòng, được cơ duyên như thế là gã không còn mong mỏi gì hơn.
Thiết Thụ Ông dẫn Hạ Trần, Trầm Hiểu San bái lạy Lý Thất Dạ rồi lui ra.
Trước khi đi Trầm Hiểu San nhìn Lý Thất Dạ, tim đập nhanh. Nam nhân trước mắt từng gần nàng biết bao, giờ cách nàng thật xa. Độ cao xa đó cả đời Trầm Hiểu San cũng không với tới được, với nàng chỉ có thể nhìn từ xa.
Giờ phút này Trầm Hiểu San biết trước đó được hầu hạ bên cạnh hắn là may mắn biết bao, giờ cho dù nàng vô cùng mong muốn ở bên cạnh hắn, hầu hạ hắn cũng không có tư cách này. Trầm Hiểu San muốn hầu hạ bên Lý Thất Dạ, không biết danh ngạch phải xếp tứi mấy số không.
Lòng Trầm Hiểu San trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không có bút mực nào hình dung được cảm giác trong lòng nàng. Có lẽ tương lai trong đời nàng nhớ lại ngày xưa, ử cùng nam nhân trước mắt là mang lại nhiều hồi ức nhất, vui sướng nhất cho Trầm Hiểu San.
Trong lòng Trầm Hiểu San có vô vàn lời muốn nói, rất nhiều tình thâm thổ lộ nhưng không biết nói từ đâu. Lời tới bên môi cuối cùng chỉ có một câu, một câu duy nhất biểu đạt trông mong trong lòng nàng.
– Công tử, còn được gặp lại người không?
Lý Thất Dạ nhìn Trầm Hiểu San, thầm thở dài, từ tốn nói:
– Đại đạo dài dặc, năm tháng vạn năm, có duyên sẽ gặp. Ta tin tưởng có ngày hai ta sẽ gặp lại.
– Ta sẽ.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Trầm Hiểu San hít sâu, biểu tình kiên quyết gật đầu nói:
– Ta nhất định sẽ cố gắng!
Trầm Hiểu San nói câu đó không chỉ cho Lý Thất Dạ nghe cũng là nói cho mình nghe. Giữa Trầm Hiểu San và Lý Thất Dạ quá xa xôi, trong năm tháng tương lai nàng phải cố gắn, phải phấn đâu lên, chỉ khi nàng mạnh thì mới có cơ hội gặp lại, khi nào mạnh mới có cơ hội đi bên hắn. Nếu nhỏ yếu thì Trầm Hiểu San mãi mãi là con kiến, nàng vĩnh viễn không có cách nào đi lên độ cao đó.
Lý Thất Dạ gật đầu, vẻ mặt khích lệ nói:
– Ta tin tưởng.
Được Lý Thất Dạ khăng định và khích lệ, lòng Trầm Hiểu San phấn chấn.
Trầm Hiểu San siêt chặt nắm tay nói:
– Ta sẽ!
Trầm Hiểu San xoay người đi, nàng không muốn nước mắt chảy xuống, cũng không muốn Lý Thất Dạ hắn nước mắt của nàng.
Trầm Hiểu San chưa bước ra ngưỡng cửa lại không kịp được xoay người, lao tới. Không biết Trầm Hiểu San lấy đâu ra can đảm ôm chặt Lý Thất Dạ.
Trong khoảnh khắc này Trầm Hiểu San không thể nhịn được nữa, nước mắt yếu ớt hoen mi. Trầm Hiểu San vùi vào vai Lý Thất Dạ, cái ôm này có lẽ là cuối cùng của bọn họ.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài nhẹ vuốt mái tóc Trầm Hiểu San, chậm rãi nói:
– Đi đi, đường dài lâu, tương lai cần tự mình đi.
– Tạm biệt, công tử.Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!
Trầm Hiểu San ôm chặt Lý Thất Dạ, nàng phồng lên can đảm hôn hắn. Dù lòng lưu luyến rất nhiều nhưng cuối cùng Trầm Hiểu San buông tay, nàng chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Trầm Hiểu San đi xa, Lý Thất Dạ khẽ thở dài, lắc đầu. Lý Thất Dạ trải qua nhều lần ly biệt thế này, hắn đã hờ hững với nó. Không phải lòng Lý Thất Dạ cứng như đá mà vì trải qua nhiều, hắn nhiều lần nếm sinh tử biệt ly, trái tim đã chết lặng.
Lý Thất Dạ ở Tề Lâm Đế gia vài ngày, hắn trừ nghiên cứu thứ thiên ngoại bay đến cũng cần tu luyện.
1ty đang ngồi trên thần tháp, thôn Hỗn Độn chi khí, nạp lực lượng Thái Sơ. Hỗn Độn chi khí chảy xiết không dứt trong Mệnh Cung của Lý Thất Dạ, tựa như một sinh mệnh mới, rất hoạt bát.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng lao nhanh vang lên, Hỗn Độn chi khí như vạn con ngựa lao nhanh, Hỗn Độn chi khí hóa thành vòng xoáy trong người Lý Thất Dạ, uẩn dưỡng đại đạo, uẩn dưỡng chân mệnh.
Lúc này Hỗn Độn chi khí của Lý Thất Dạ đã có hơn bảy trăm đấu, đột phá giới hạn năm trăm đấu, khiến đạo hạnh của Lý Thất Dạ từ cảnh giới Đạo Nghĩ bước vào cảnh giới Đạo trùng.
Với Lý Thất Dạ thì đạo hạnh sâu cạn không quá quan trọng, nhưng mặc cho hắn có nhiều thủ đoạn hơn vẫn phải trải qua quá trình này. Lý Thất Dạ không thể khiến mình từ cảnh giới Đạo Trần đột nhiên trùng kích đến cảnh giới Đại Đế.
Tuy Lý Thất Dạ có rất nheìu thủ đoạn khiến mình tu hành tăng vùn vụt, nhưng hắn trải qua năm tháng lâu dài, hắn hiểu tu đạo không có đường tắt để đi. Muốn trở thành tồn tại khoáng cổ thước kim thì phải đi từng bước, mỗi bước phải cực kỳ vững chắc, rèn luyện trăm ngàn lần. Có cơ sở cực kỳ vững chắc thì tương lai mới đi càng xa, thản nhiên đối diện tâm ma, đối diện đối mặt kiếp nạn, kiên định đi tiếp.
Tuy rằng Lý Thất Dạ có thể khiến chính mình từ đạo hạnh trong vòng một, hai năm trở thành Đại Đế, nhưng kiểu tu sĩ tăng vùn vụt thế này sẽ để lại sai sót trí mạng cho mình. Tăng nhanh kiểu đó không thể trở thành Đại Đế viên mãn nhất.
Sự thật là thế. Đệ Thập Giới biết bao thiên tài, có rất nhiều thiên tài tốc độ tu luyện mau hù chết người, nhưng khi tu luyện đến cuối cùng nhiều thiên tài chết, không thể trở thành Đại Đế Tiên Vương. Ngược lại một ít một số tu sĩ thiên phú trung đẳng từng bước một khổ tu, vững chắc rèn luyện mình cuối cùng lại có thể trở thành Đại Đế Tiên Vương.
Tu hành là con đường vô cùng dài dòng, cần trải qua mấy trăm năm thậm chí vạn năm mài mòn. Không có đạo tâm chịu đựng dày vò thì tuyệt đối không đi mãi trên con đường này được, khó trở thành Đại Đế Tiên Vương.
Lý Thất Dạ từ Cửu Giới tu luyện từng bước đi vững chắc, khi đến Đệ Thập Giới thì vẫn như thế. Với Lý Thất Dạ thì đó chỉ là một kinh nghiệm, là sự rèn luyện. Lý Thất Dạ muốn khai thác tu luyện trước giờ chưa từng có, hắn muốn mở ra một kỷ nguyên thì phải từ cơ sở thế giới cũ phá đát mà lên, đẩy cũ thay mới, không thì Lý Thất Dạ không thể nào mở ra kỷ nguyên mới.
Khi kỷ nguyên cũ còn, không từ cơ sở thế giới cũ đẩy cũ thay mới, không có rèn luyện năm tháng dài dòng thì tất cả chỉ là lý luận suông, là rỗng tuếch.
Lý Thất Dạ muốn rèn luyện tu luyện hai thế giới, hắn muốn từ cơ sở tu luyện của hai thế giới phá đất ra, tạo dựng hệ thống tu luyện của riêng mình, sáng tạo hệ thống thế giới mới.
Chương 2702: Ly biệt 2
Lý Thất Dạ thôn Hỗn Độn chi khí, nạp lực lượng Thái Sơ xong trong Mệnh Cung có sinh mệnh chi hỏa bập bùng cháy. Sinh mệnh chi hỏa không có bất cứ tạp chất, cực kỳ tinh thuần, tựa nư mồi lửa thuần túy nhất, độc nhất vô nhị, nhiều lần rèn luyện Đạo Phôi. Sinh mệnh chi hỏa được rèn luyện nhêìu lần đã rất ôn hòa, hiền hòa, như băng tuyết hòa tan.
Trong Mệnh Cung, sinh mệnh chi hỏa rèn luyện Đạo Phôi là bộ sáo trang mà Lý Thất Dạ lấy từ Cuồng Thần hung địa. Bộ sáo trang chưa bị đoàn tạo, mỗi viên Đạo Phôi hoàn chỉnh, đều ở trạng thái ban đầu.
Trước kia Cuồng Thần có được bộ sáo trang này không hề đoàn tạo nó, vì Cuồng Thần muốn dùng chân ngã luyện hóa, đó là lý do Cuồng Thần sốt ruột muốn trở thành Cổ Thần.
Lý ra Cuồng Thần đã là Thượng Thần mười một đồ đằng, vượt qua thời gian dài như vậy rồi không cần vội vàng trở thành Cổ Thần. Hơn nữa Cuồng Thần có cơ hội khá lón trở thành Cổ Thần.
Nhưng Cuồng Thần nóng nảy cầu thành, kiếm tẩu thiên phong, cắn nuốt thiên địa, cuối cùng chiêu đến họa sát thân.
Chân ngã, đây là lĩnh vực rất thâm ả, chỉ Tiên Đế và Thượng Thần đến cảnh giới nhất định mới chạm tới được. Lực lượng của lĩnh vực này do Mệnh Cung tứ tượng hình thành, khiến nó có được lực lượng chân ngã duy nhất.
Trên đời này có rất nhiều lực lượng, lực lượng Thái Sơ do Hỗn Độn chi khí, lại như lực lượng đại đạo của vô thượng đại đạo, lực lượng thế tục thất tình lục dục trong hồng trần, lực lượng khiển trách thuộc về trời.
Nhưng các lực lượng này không phải của tu sĩ, là lực lượng Thái Sơ Hỗn Độn chi khí hay lực lượng khiển trách của trời đều có dựa vào, hoặc là sinh trong thiên địa, hoặc là trời giáng xuống.
Chân ngã thì khác, nó là lực lượng của riêng mình, cũng là lực lượng độc nhất vô nhị, không bị mọi thứ trên đời dao động.
Từng có Đại Đế nói chỉ khi thật sự nắm giữ chân ngã có thể khiêu thoát trói buộc, nếu không dù Đại Đế Tiên Vương mạnh cách mấy, lực lượng vô địch đến đâu cũng chỉ là làm giá y, lực lượng không thuộc về mình.
Đây là lý do tại sao Cuồng Thần nóng nảy trở thành Cổ Thần, gã cần thật sự nắm giữ chân ngã, uốn dùng chân ngã đoàn tạo ra bộ sáo trang.
Chân ngã không thành vấn đề với Lý Thất Dạ, hắn sớm là một bước tiên nhân. Khi mười ba Mệnh Cung là Lý Thất Dạ diễn biến chân ngã thương thiên, thật lâu trước khi hắn chưa trở thành Tiên Đế đã nắm giữ chân ngã, hắn sớm hơn tiên nhân một bước hiểu rõ áo nghĩa Mệnh Cung tứ tượng.
Rào rào! Rào rào! Rào rào!
Các Đạo Phôi bị sinh mệnh chi hỏa luyện hóa lần lượt biến ảo, Đạo Thiên nhiều lần diễn biến.
Tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám Đạo Phôi nhiều lần biến ảo, lần lượt xuất hiện trong diễn biến. Nhiều Đạo Phôi như thế phải nói là cảnh tượng cực kỳ đồ sộ. Nếu có ai thấy cảnh tượng ày sẽ rất là rung động lòng người.
Bạch sáo trang là binh khí tầng chót yếu nhất trong đạo binh, nhưng khi số lượng đến trình độ nhất định thì uy lực rất khủng.
Như chung cực sáo trang trong tay Thánh Đế không yếu hơn sáo trang của vị Đại Đế Tiên Vương nào. Nếu nói sáo trang nào mạnh hơn chung cực sáo trang trong tay Thánh Đế thì chỉ có chân tiên sáo trang.
Lý Thất Dạ nắm giữ bạch sáo trang mặc dù không bằng chung cực sáo trang của Thánh Đế nhưng một khi luyện thành, uy lực của nó siêu khủng.
Lý Thất Dạ ở lại Tề Lâm Đế gia một lúc rồi chuẩn bị lên đường, đã tới lúc hắn rời đi.
Khi giá lâm Đệ Thập Giới, Lý Thất Dạ vốn muốn đến Tề Lâm Đế gia thăm người xưa, đáng tiếc không thể trông thấy, không có cơ hội ly biệt.
Khi Lý Thất Dạ sắp đi, Nam Dương Thượng Thần vô cùng cung kính hỏi:
– Không biết đại nhân định đi đâu? Nếu đại nhân không chê thì tiểu thần nguyện ở bên đại nhân, đi theo sau đại nhân.
Nam Dương Thượng Thần đã là một Thượng Thần ghê gớm nhưng gã đứng trước mặt Lý Thất Dạ tự xưng vãn bối, dáng vẻ cung kính.
Với Nam Dương Thượng Thần thì không có gì đáng xấu hổ, đừng nói Thượng Thần nho nhỏ như gã, trong Thập Tam Châu này có bao nhiêu Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế là vãn bối của Lý Thất Dạ.
Đây là tồn tại từ cuộc chiến săn đế, hắn từng hiệu lệnh trăm đế, trên đời chỉ có tồn tại như Thế Đế mới có tư cách ngồi ngang hàng với hắn, Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế khác không các nào đối kháng.
Nên trước vị tồn tại vô thượng đó tiểu thần như Nam Dương Thượng Thần không khác gì con kiến.
Lý Thất Dạ cười, lắc đầu nói:
– Tuy xác suất Thượng Thần chiêu dến thiên tru cực nhỏ, đặc biệt Thượng Thần chưa nắm giữ lực lượng chân ngã thì xác suất vời thiên tru rất bé nhỏ nhưng vẫn có khả năng đó.
Nói tới đây Lý Thất Dạ nhìn Nam Dương Thượng Thần, lạnh nhạt nói:
– Ngươi cũng biết tiến lùi, có thể ở bên cạnh ta cũng xem như không dễ dàng. Ngươi khó nám giữ chân ngã, đồ đằng thành bộ, đây không phải việc dễ, đi con đường này sẽ rất dài.
Nam Dương Thượng Thần cảm thán rằng:
– Đại nhân nói rất đúng, nếu đồ đằng của Thượng Thần thành bộ, nắm giữ chân ngã là có hy vọng sánh vai với Đại Đế Tiên Vương. Muốn đến bưcónày nói dễ hơn làm.
Lý Thất Dạ rút một quyển viết tay ra đưa cho Nam Dương Thượng Thần:
– Thôi, nghĩ tình ngươi khó hăn, hai ngày nay ta viết một thiên tâm đắc chân ngã, ngươi cầm đi nghiền ngẫm tham ngộ, cái này có ích vô cùng cho ngươi.
Nghe thế Nam Dương Thượng Thần ngây người. Chân ngã, đây là lĩnh vực mà Đại Đế Tiên Vương thậm chí Thượng Thần cường đại chạm tới. Mỗi Đại Đế Tiên Vương đều có bí pháp của mình, loại lĩnh vực này quá quan trọng, hơn nữa bên trong dính dáng nhiêu bí mật, Đại Đế Tiên Vương không dễ truyền xuống loại bí pháp này.
Bây giờ Lý Thất Dạ tùy tiện truyền tâm đắc lĩnh vực chân ngã cho Nam Dương Thượng Thần, hiện tại Nam Dương Thượng Thần khao khát có được tâm đắc này nhất, là báu vật vô giá.
Hai tay Nam Dương Thượng Thần run rẩy nhận lấy sổ tay, nhẹ nhàng mở ra xem. Đây là tâm đắc dính dáng lĩnh vực chân ngã, tu sĩ bình thường không xem hiểu được, chỉ có bọn họ tu luyện đến đẳng cấp này mới nhìn thấu.
– Đa tạ đại nhân.
Nam Dương Thượng Thần cực kỳ hưng phấn váilạy:
– Nam Dương thế gia ta suốt đời ghi nhớ ơn lớn của đại nhân, khi đại nhân có gì cần dùng Nam Dương thế gia chỉ cần ra lệnh một tiếng, toàn bộ Nam Dương thế gia nguyện vì đại nhân vượt lửa qua sông!
Thứ này qua quý giá với Nam Dương Thượng Thần, nếu có thể nắm giữ chân ngã tức là thực lực Nam Dương Thượng Thần sẽ tăng vọt một bậc thang lớn, sẽ khiến đồ đằng thành bộ.
Lý Thất Dạ thản nhiên nhận lễ lớn của Nam Dương Thượng Thần, dặn dò lần cuối, Nam Dương Thượng Thần lại vái rồi từ biệt Lý Thất Dạ, lặng lẽ lui xuống.
Trước khi đi Lý Thất Dạ kêu Tề Lâm Đế Nữ đến:
– Ta lây đồ của Tề Lâm Đế gia các ngươi sẽ không lấy không, ta sẽ không thiếu Tề Lâm Đế gia các ngươi. Thôi, ngươi là một cô nương thông minh, ta ban cho một cơ duyên. Chờ ta ở Vực Ngoại Thaian Thành, khi đó ta sẽ dẫn đi một nơi.
Chương 2703: Rời đi Tề Lâm Đế gia
Tề Lâm Đế Nữ nghe vậy yểu điệu cúi đầu:
– Đa tạ công tử.
Với Tề Lâm Đế Nữ thì đây là cơ duyên tuyệt thế vô song cho nàng. Được trùm vô tượng cỡ này xem trọng là kỳ ngộ cầu còn không được.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
– Trước tiên tạm đi một nơi, nàng chờ gặp ta ở Vực Ngoại Thaian Thành được rồi.
Tề Lâm Đế Nữ đòng ý, không kiềm được tò mò hỏi:
– Công tử định đi đâu?
Lý Thất Dạ đa mắt nhìn phương xa, chậm rãi nói:
– Đi một nơi rất xa, gặp một vị Tiên Đế.
Lòng Tề Lâm Đế Nữ rung động:
– Gặp một vị Tiên Đế?
Tu sĩ Thập Tam Châu đều biết, Đại Đế Tiên Vương cũng tốt, Cửu Giới Tiên Đế cũng thế, khi thời đại của họ kết thúc đều sẽ độn ẩn khỏi đời, không gặp người ngoài nữa. Có thể gặp Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế đều là nhân vật ghe gớm.
Tề Lâm Đế Nữ lây lại tinh thần, hỏi tiếp:
– Công tử muôn đi Tham Tác chi địa?
Tham Tác chi địa là thời không bao la vô tận, nơi đó vô cùng vô tận cũng bí ẩn nhất. Khi Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế lánh đời đều ẩn trong Tham Tác chi địa.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Không, là ở trong Thanh Châu này.
Tề Lâm Đế Nữ rung động, nàng tưởng mình nghe lầm. Lý Thất Dạ nói muốn đi gặp Tiên Đế, Tề Lâm Đế Nữ không giật mình, tồn tại như hắn đúng là có tư cách gặp Tiên Đế, có thể nói tùy thời tùy chỗ đi gặp Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế ẩn thế.
Nhưng nói gặp Cửu Giới Tiên Đế trong Thanh Châu thì khiến người vô cùng rung động. Tề Lâm Đế Nữ không dám tin, đôi mắt xoe tròn.
Tề Lâm Đế Nữ giật mình kêu lên:
– Không… Không thể nào? Trên đời còn có Cửu Giới Tiên Đế cư trú ở Thanh Châu? Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế ẩn độn rồi chẳng phải đều cư trú tại Tham Tác chi địa sao?
Nếu tin này truyền ra sẽ khiến người rung động, một vị Cửu Giới Tiên Đế thế nhưng cư trú ở Thanh Châu, chuyện như vậy khiến bất cứ người nào đều khó tin.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Mọi việc đều có ngoại lệ. Trong dòng sông thời gian luôn xuất hiện một, hai ngoại lệ. Có Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế cư trú ở chốn hồng trần.
– Không… Không thể nào, khi thời đại của Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế kết thúc, bọn họ không ẩn độn trong Tham Tác chi địa thì sẽ chiêu thiên tru.
Không phải Tề Lâm Đế Nữ cố ý nghi ngờ quyền uy của Lý Thất Dạ, nhưng vì quá khó tin. Người trong thiên hạ đều biết khi thời đại của Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế kết thúc thì phải ẩn động, nếu không sẽ chiêu đến thiên tru, cho tới bây giờ chưa ai đỡ nổi thiên tru.
Trên đời chỉ có Tham Tác chi địa là né được thiên tru, nên các đời Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế đều ẩn vào Tham Tác chi địa tránh cho thiên tru giáng xuống.
– Đúng thế, với Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế thì trên đời còn có nơi nào cho bọn họ tránh né thiên tru? Chỉ có Tham Tác chi địa.
Lý Thất Dạ cảm thán rằng:
Nhưng trong dòng thời gian luôn xuất hiện một, hai quái thai. Và cả một, hai Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế vô cùng quái dị, bọn họ sẽ vì các loại nguyên nhân mà ngoại lệ.
Tề Lâm Đế Nữ ngạc nhiên đứng ngây ra nghe. Đúng vậy, trong dòng thời gian dài có một, hai ngoại lệ chẳng lạ gì, nàng chưa từng gặp hay nghe nói qua không có nghĩa là không có, chẳng qua là nàng không biết.
– Nhưng mọi chuyện đều có cái giá của nó.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa nói:
– Đại Đế Tiên Vương cũng tốt, Cửu Giới Tiên Đế cũng thế, có một số việc, có vài nơi bọn họ không cách nào đến gần, cũng có bất đắc dĩ.
Tề Lâm Đế Nữ không biết nên nói cái gì, nàng cũng muốn đi xem vị Tiên Đế như thế, muốn xem coi Tiên Đế đó thần kỳ tới mức nào.
Tề Lâm Đế Nữ cũng biết Lý Thất Dạ sẽ không dẫn nàng đi gặp vị Tiên Đế này. Tuy Tề Lâm Đế Nữ xuất thân cao quý, nhưng xếp bối phaạn thì nàng không có tư cách gặp Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế. Như Tề Lâm Tiên Vương lão tổ tông của bọn họ, dù Tề Lâm Đế Nữ có thể kế thừa đại thống Tề Lâm Đế gia thì chưa chắc có thể gặp được. Chỉ khi Tề Lâm Đế Nữ thật sự cường đại mới có thể gặp lão tổ tông của mình.
Không thì truyên nhân kế thừa đại thống Tề Lâm Đế gia mỗi đời đều được gặp Tề Lâm Tiên Vương vậy lão tổ tông không cần ẩn thế nữa.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Tề Lâm Đế Nữ:
– Hẹn gặp ở Vực Ngoại Thiên Thành.
Lý Thất Dạ nói xong dứt khoát đi.
Khi Lý Thất Dạ rời khỏi Tề Lâm Đế gia không báo cho ai, chỉ mình Tề Lâm Đế Nữ biết, nên không người đưa tiễn hắn. Lý Thất Dạ nhẹ nhàng rời đi, biến mất trên bầu trời mênh mông.
Thanh Châu rộng lớn vô biên, bát ngát vô ngần. Khi ngươi đứng đủ cao nhìn xuống thế giới này sẽ phát hiện nguyên Thanh Châu vô biên vô hạn, nó rộng lớn vượt sức tưởng tượng của ngươi.
Trên mảnh đất bao la này các sơn mạch to lớn như cự long trên mặt đất, các tòa thần long đâm thẳng tầng mây đụng trời. Mặt trời mặt trăng ra vào đó, vì sao vòng quanh, các dòng sông như nộ long chảy xiết.
Mặc kệ là sơn mạch to lớn hay thần phong cao vút hoặc sông hồ lao nhanh, tất cả so với mảnh đất Thanh Châu rộng mênh mông thì thật nhỏ bé, nhỏ xíu xi.
Trên mặt đất bao la bát ngát, chúng sinh bách tộc chỉ là con kiến, có thể nói là nhỏ bé hơn cả kiến.
Thanh Châu quá mênh mông, rộng lớn hết ức. Đừng nói phàm nhân, dù là cường giả tu sĩ cũng không thể đi hết mỗi góc Thanh Châu. Cường giả tu sĩ cũng không thể rình ngó hết Thanh Châu trọn vẹn.
Chỉ tồn tại như Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế nhìn rõ toàn cảnh Thanh Châu, chỉ tồn tại vô tượng như bọn họ là ngực có Càn Khôn.
Trên Thanh Châu sinh linh vạn vật chỉ là một giọt nước trong đại dương. Một giọt nước rơi vào biển cả thì nhỏ bé biết bao, khó tìm biết mấy.
Nếu nói có một người cư ngụ ở Thanh Châu, không muốn bị người tìm ra thì ngươi bỏ thời gian cả đều chưa chắc tìm được.
Trong hoang dã hiếm dấu chân người, nơi đây vùng núi vắng vẻ, đất đai cằn cỗi, phàm nhân khó mà trồng trọt cư ngụ.
Nơi đây đầy gai, dây leo bò đầy đất. Vì đất đai rất cằn cỗi nên cây cối dây leo gài khô vàng.
Trong đồng không mông quạnh, mặt trời nóng cháy treo trên cao, dù là cây cối hay dây leo đều ỉu xìu. Ngẫu nhiên có chim bay cá nhảy xuất hiện cũng núp dưới bóng râm ủ rũ.
Trong núi hoang rừng văng này tất cả thật buồn chán, mọi sứ sống ỉu xìu. Tuy có nhánh cây nhú mầm nhưng thiếu sinh mệnh thật sự, dường như tất cả sinh mệnh ở đây nằm chờ chết.
Chỗ này cho người cảm giác bệnh yểu, tất cả sinh mệnh sinh trưởng tại đây sẽ cảm thấy chán chết, mọi chuyện trên đời chỉ có thế là ùng. Thế gian không có gì đáng để ngươi sinh tồn, đáng để ngươi theo đuổi.
Khi mặt trời nóng chyá chiếu trên đầu, nhìn cây xanh dây leo ủ rũ, thấy mảng lớn nhánh cây khô vàng trên ngọn cây, giữa trưa nóng cháy thì ngươi sẽ cảm thấy sống ở đây không bằng chôn xác dưới đất, chết cho rồi, khỏi sống nữa.
Chương 2704: Thế giới chờ đợi tử vong
Vùng ngoại ô buồn chán thế này ỏ giữa sườn núi có một khoảnh đất phẳng, bốn phía mọc đầy dây leo có gai, mọc cỏ lá sắc bén.
Trên đất trông xây một ngôi nhà, gỗ già làm khung, dùng bùn đắp lên, một căn nhà rất nguyên thủy, nhà dùng da gỗ già đắp thành.
Từ gian nành này là nhìn ra được chủ nhân nghèo tới cỡ nào, nhìn biết ngay chủ nhân sống trong ngày tháng nghèo khổ.
Cửa gỗ gian nhà khép hờ, đôi khí có luồng gió ủ rũ thổi qua, cánh cửa kêu kẽo kẹt.
Trước nhà có con đường, tạm gọi nó là đường đi, vì con đường đó mọc đầy bụi gai, không tìm thấy chút dấu vết con đường nò. Khi nào có người đi ngang qua thì mới miễn cưỡng gọi nó là đường vậy.
Từ con đường này là biết không ai đi qua nơi đây, chủ nhân căn nhà ngẫu nhiên đi một lúc, xuống núi, còn lại không ai đi trên con đường này.
Con đường sắp không có đường đi hôm nay có một thanh niên leo lên. Thanh niên vẹt cỏ dại bụi gai, một đường từ chân núi bò lên đến giữa sườn núi, đến trước căn nhà.
Thanh niên từ cân núi bò lên chính là Lý Thất Dạ. Khi Lý Thất Dạ nhìn căn nhà đó thì hắn nở nụ cười.
Cạnh nhà có một đất trống, đất trồng một sơ thái. Trừ trồng một sơ thái ra còn có một lũng khoai lang.
Có một lão nhân đang cần cù trong khoảnh đất trồng rau. Lão nhân không quá già, tính bằng tuổi phàm nhân thì khoảng năm mươi tuổi.
Bề ngoài khoảng năm mươi tuổi nhưng khuôn mặt rất khắc khổ, già cả, tang thương.
Lão nhân mặc bộ đồ màu xám, xám đến trắng bệch. Nhìn ra được lão nhân cứ giặt một bộ đồ suốt, dù thường giặt đồ, quanh năm suốt tháng đã cũ nát, tích đầy vết bẩn.
Dù bộ đồ giặt thường xuyên nhưng nó không sạch sẽ, lão nhân lại canh tác dưới ruộng, dính vết bẩn bùn đất.
Mặt lão nhân không có nhiều nếp nhăn nhưng sắc mặt vàng vọt, da thịt hai tay đen nhẻm. Lão nhân không chỉ ăn ở không tốt còn quanh năm vất vả, dinh dưỡng không đầy đủ.
Lão nhân tóc xám trắng lưa thưa, mỗi ngày chải ngay ngắn nhưng khi làm ruộng thường lỡ làm nó rối.
Đôi khi lão nhân há mồm, hàm răng không còn nhiều, lẻ loi vài cái răng trong đó. Mấy cái răng vừa đen vừa vàng, còn bị sâu.
Một lão nhân như vậy, sống ở nơi hoang dã hẻo lánh thế này, mặt trời mọc làm ivệc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, ngày thường dựa vào cây láu mọc từ đất đỡ đói, miễn cưỡng không để mình chết dói, sống qua ngày nào hay ngày nấy.
Thử nghĩ một lão nhân như vậy, một mình sống ở nơi hoang vắng này, không có nhi nữ, ngày thường không có thân thích bạn bè đến thăm, càng không có hàng xóm. Ban ngày mặt hướng đất lưng hướng mặt trời nóng cày bừa, buổi tôi ngủ trong bóng đêm đen trên giường gỗ, cuộc sống nghèo nàn, cô đơn biết bao.
Hai tay lão nhân vung cái cuốc cũ đào khoai lang trong đất bùn. Lão nhân đã lớn tuổi, mỗi khi xới đất bùn đều rất vất vả. Người trẻ tuổi một, hai cái cuốc là có thể xới khoai lang ra khỏi bùn đất, lão nhân phải huơ tám, mười cái cuốc mới được.
Khi xới khoai lang dính bùn ra rồi lão nhân ngồi xổm xuống phủi bùn đất sạch bỏ khoai lang vào gió tre thủng một cái lỗ.
Mỗi khi nhặt một khoai lang là lão nhân lạ mệt thở hồng hộc.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân cuốc đất, hắn bật cười. Lý Thất Dạ đi qua, không nói không rằng khom người xuống nhặt khoai lang lên, gõ rớt đất bùn bỏ vào giỏ tre.
Cứ thế lão nhân vất vả xới đất, Lý Thất Dạ nhặt khoai lang. Lão nhân mỗic vung ba, năm cái cuốc lại phải buông xuống thở hổn hển nghỉ ngơi một lúc. Lý Thất Dạ thì ung dung chậm chạp nhặt khoai lang, rất có tiết tấu gõ rướt đất bùn dính trên khoai lang.
Hai người hợp tác ăn ý nhưng từ đầu đến cuối không nói một câu, như thể đây là chuyện đương nhiên, tất cả rất bình thường.
Mất hơn nửa ngày rốt cuộc lão nhân xới bảy khoai lang ra khỏi bùn đất. Lão nhân ôm giỏ tre, vác cuốc về nhà.
Không được lão nhân mời Lý Thất Dạ cũng đi vào phòng. Trong nhà hơi tối, dù ban ngày đi vào vẫn tối thui, rất khó để mắt thích ứng.
Trong nhà không có nhiều đồ đac, thậm chí không có gì dư thừa. Bên trái nhà đặt một chiếc giường gỗ, chăn bông trên giường đã giặt rồi vẫn đen. Bên phải là bếp đất, cái nồi sắt cũ kỹ sắp rỉ sét.
Gần cửa sổ có chiếc bàn gỗ, chỉ ba người ngồi được, ăn cơm uống trà đều trên bàn gỗ này.
Lý Thất Dạ ngồi trước cái bàn gỗ vô cùng đơn sơ nhìn đất hoang bên ngoài, nhìn cây cối dây leo ủ rũ. Tay Lý Thất Dạ chống cằm lim dim sắp ngủ.
Lão nhân nhóm lửa nấu khoai lang, ngọn lửa bập bùng cháy trong bếp có lẽ là thứ duy nhất sống động trong thế giới này. Nhìn ngọn lửa cháy ít ra khiến người biết chính mình còn sống
Lão nhân ngồi thu lu trước cái bếp, thường bỏ thêm ít cỏ tranh vào bếp lò. Lão nhân như gỗ khô, không chút sự sống, như thể mục đích duy nhất lão còn sống trên đời là chờ chết.
Trong nhàm chán qua lâu thật lâu sau mùi khoai lang bay đến, mang tới chút sức sống cho thế giới này. Ít ra khi ngươi đói bụng kêu ục ục ngửi mùi hương này sẽ cảm thấy toàn thân đều có lực lượng.
Lý Thất Dạ mơ màng đi vào giấc ngủ chợt mở hai mắt ra, ngồi thẳng người.
Lão nhân bỏ khoai lang nấu chín vào cái rổ bưng lên bàn. Bưng khoai lang lên lão nhân không ngồi xuống, Lý Thất Dạ không chút khách sáo bắt một củ, nhanh chóng lột da từ từ ăn.
Lão nhân lấy một củ khoai, lột da nhai từ từ, răng lão nhân không tốt, cắn rất chậm.
– Có người muốn rời xa ồn ào náo động, nhưng có sống cô đơn cỡ nào thì ít ra thế gian này có người đó, có một lão già bán bánh bao hoặc là một bà lão bán muối.
Lý Thất Dạ ăn khoai lang xong nói:
– Thật ra đó không phải cô đơn, chỉ muốn rời xa thế giới.
Lý Thất Dạ nói:
– Khi thế giới của ngươi không có cả lão già bán bánh bao hay bà lão bán muối không tồn tại thì thế giới đó chỉ còn lại một mình ngươi.
Lão nhân chỉ ăn khoai lang, dường như không giỏi biểu đạt, im lạng kiệm lời.
– Cái gì là cô đơn? Nơi này là cô đơn.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
– Tiên Đế cũng tốt, Đại Đế cũng thế, độn ở Đế gia vẫn danh chấn thập giới, vẫn là bao trùm cửu thiên, vẫn là đế uy vô hạn. Đây là tránh né, chỉ trốn thiên tru. Hôm nay chúng ta ở đây ăn khoai lang mới gọi là lánh đời.
Lão nhân vẫn không nói chuyện, vùi đầu ăn khoai lang, vì lâu rồi lão không nói chuyện, đã quên lần trước mở miệng nói là bao giờ.
Lão nhân không nói, Lý Thất Dạ cũng không ngại, hắn lại lột một khoai lang ăn từ từ.
Lát sau Lý Thất Dạ ngước đầu lên nhìn lão nhân:
– Chừng nào ngươi chết?
Lão nhân không đáp, nhai từ từ, lão rát quý trọng lương thực khó kiếm này, ăn sạch sẽ, ăn thật lòng.
Qua thật lâu sau lão nhân mở miệng nói:
– Ta cũng không biết.
Lão nhân mút nhẹ ngón tay:
– Ta cũng chờ ngày tử vong.
– Cũng đúng.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Mục đích sống duy nhất của ngươi là chờ chết. Lúc ở Cửu Giới ta gặp Dư Gia Tử, ngươi còn có một quán rượu, thường đến uống rượu cay khó uống hơn nước tiểu ngựa của hắn. Hắn chờ chết không tính là gì, ít ra cõi hồng trần còn nhiều thứ cho hắn xem.
– Ngươi chờ chết quá lâu, lục thức không mở, cứ vậy chờ chết.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Muốn chết không không dễ vậy!
Chương 2705: Cướp khoai lang
Chốc lát sau Lý Thất Dạ ăn xong khoai lang trong tay, vươn tay định lấy nữa nhưng lão nhân chặn tay hắn lai. Lão nhân ôm rổ, không cho Lý Thất Dạ ăn tiếp.
– Có cần phải vậy không?
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Ăn có hai củ khoai lang của ngươi, có cần phải cướp không?
Lão nhân không chừa tình cảm:
– Cần! Đây là lương thực của ta, ta phải chừa hai cru để ăn cơm chiều.
Lão nhân ôm chặt khoai lang như sợ Lý Thất Dạ cướp khoai của mình, bộ dạng thần giữ của hơi buồn cười.
– Ít ra ngươi vẫn còn để ý thứ gì.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ít ra ngươi còn biết chừa bữa tối cho mình. Nếu ngươi không để dành bữa tối thì mới thật sự là thản nhiên, chờ chết.
– Chờ chết không phải tương đương đói chết.
Lão nhân ôm cái rổ lấy ra củ khoai lang chậm rãi ăn, không bỏ qua chút gì, cực kỳ quý trọng thực vật của mình.
Lý Thất Dạ lặng im trước câu nói đó:
– Nói cũng phải.
Một người sống chờ chết không phải khiến chính mình đói chết, huống chi lão nhân trước mắt có đói cũng không chết đói được. Một mặt là khiến mình sống sót, mặt khác lại chờ chết, cuộc sống bất đắc dĩ biết bao.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Sống trên đời thống khổ nhất là mình chờ chết lại xa xôi không được.
– Chẳng lẽ ngươi không đau khổ sao?
Lão nhân ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ:
– Tự tay chôn người mình quan tâm, người mình yêu, người yêu mình, thậm chí là… Rõ ràng sống trên đời nhưng vĩnh viễn không gặp. Ta chỉ chờ chôn mình, còn ngươi phải chôn quá nhiều.
Lời lão nhân làm Lý Thất Dạ im lặng, lão nói câu này đúng, nhưng hắn đau đớn đến chết ặng rồi.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Có ai không phải vậy? Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế đều sẽ chôn người thân với mình, trừ phi bọn họ chết sớm hơn người thân không thì có độn ẩn vào Tham Tác chi địa cũng không chạy khỏi.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên nhìn lão nhân:
– Chẳng lẽ đây chính là lý do ngươi đi con đường này?
Lão nhân phủ định ngay:
– Không phải.
Lão nhân chậm rãi chậm rãi ăn khoai lang, nói:
– Chỉ muốn đi thôi, đột nhiên hết thảy đều nhạt, chốn về duy nhất là cái chết.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài:
– Có thể buông xuống cũng là việc tốt.
Lý Thất Dạ xoè tay đòi khoai lang:
– Nào, cho ta một củ.
Lão nhân từ chối ngay:
– Không cho.
– Không cho cũng phải cho!
Lý Thất Dạ không nói không rằng vươn tay cướp, lão nhân bảo vệ cái rổ chặt chẽ kiên quyết không cho hắn.
Trong phút chốc hai người như phàm nhân dùng sức mạnh giành giật. Hai người lăn lộn trên mặt đất. Lý Thất Dạ đòi cướp một củ, lão nhân kiên quyết không cho.
Nếu có người ngoài thấy cảnh này sẽ trợn mắt há hốc mồm nhìn. Một người là bàn tay đen sau màn chúa tể Cửu Giới, một là Cửu Giới Tiên Đế sất trá phong vân vì một củ khoai mà lừa lọc cướp giật như kẻ vô lại.
Lão nhân thà chết không theo, bộ dáng tội nghiệp hét to một tiếng:
– Ngươi còn là con người không? Lão già tám mươi tuổi ta đây cực khổ vất vả trồng mấy cái khoai lang đỡ đói, ngươi cướp luôn đồ ăn của ta thì còn mặt mũi tự xưng là đạo sư của Tiên Đế không?
Lý Thất Dạ trẻ tuổi khỏe như vâm rốt cuộc cướp được một củ khoai từ tay lão nhân, không chút khách sáo đạp lão.
Lý Thất Dạ cười mắng:
– Đệt, ta bò mấy chục ngọn núi, khó khăn lắm mới tìm được ngươi ở nơi khỉ ho cò gáy này, không cho uống miếng nước, càng không nói đến uống một bình tiên trà! Giờ cướp một củ khoai của ngươi thì sao?
Lão nhân ôm rổ của mình, lão trừng Lý Thất Dạ, lầu bầu mắng:
– Đồ rùa!
– Ngươi nói đúng, rùa vạn năm không chết.
Lý Thất Dạ lột vỏ khoai lang, nhàn nhã ăn:
– Ta sống lâu hơn ngươi, nói ta là rùa già vạn năm thì ngươi là rùa già ngàn năm.
– Miễn lên mặt gài với ta đi!
Lão nhân than thở:
– Ta là một lão nhân già nua, mặt trời mọc canh tác, mặt trời lặn đi nghỉ, cực khổ vất vả trồng miếng lương thực thế mà ngươi cũng cướp đi.
– Đúng, ta muốn chờ ngươi chết dói!
Lý Thất Dạ thoáng chốc ăn xong củ khoai lang:
– Dù sao ngươi cũng chờ chết, chết đói là kiểu chết không tệ.
Lão nhân trừng mắt chửi Lý Thất Dạ:
– Mụ nội ngươi!
– Ài, nói chuyện nhã nhặn chút, ngươi dù gì là một vị Tiên Đế. Hơn nữa ta chỉ ăn mấy củ khoai của ngươi, có cần kích động vậy không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Khi ngươi còn trẻ tán hết gia tài, trước kia hào khí rộng rãi biết mấy, vung tay là ức vạn kim.
– Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại.
Lão nhân lạnh lùng nói:
– Trong túi của ngươi có một trăm vạn hoàng kim và trong túi chỉ có một phần lương thực, ngươi cảm thấy sẽ phát một trăm vạn hoàng kim cho người hay chia đồ ăn cho người?
Lý Thất Dạ bật cười:
– Hình như nói rất có lý.
Lý Thất Dạ xòe tay:
– Ăn lửng dạ rồi, cho thêm một củ.
Lão nhân không chịu, ôm chặt cái rổ:
– Đừng mơ!
– Không cho cũng phải đưa!
Lý Thất Dạ mặc kệ lão nhân có đưa hay không, hắn xắn tay áo lao vào. Lão nhân ôm chặt nhưng không chịu nổi Lý Thất Dạ trẻ tuổi khỏe mạnh, vẫn bị hắn cướp khoai lang.
Lý Thất Dạ nhanh chóng ăn xong, vỗ bụng cười nói:
– Tàm tạm, tuy không uống được tiên trà nhưng ăn mấy cái khoang lang cũng tốt, nếu không thì uổng công một chuyến.
Lão nhân không chút khách sáo nói:
– Ta không mời ngươi đến!
Lý Thất Dạ không để ý, nhàn nhã nói:
– Ta biết, ngươi không mời ta đến, nhưng mùi hôi thần bỏ quỷ ghét của ngươi nguyên Thanh Châu đèu nghe thấy. Ta vừa bò len Thanh Châu liền ngửi được mùi thối đó của ngươi nên chạy tới cướp đồ ăn.
Lão nhân bất mãn với Lý Thất Dạ, lầu bầu mắng:
– Đạo sư Tiên Đế kiểu gì, lưu manh ăn cướp mới đúng.
– Ngươi nói đúng.
Lý Thất Dạ cười to bảo:
– Ta là lưu manh ăn cướp, từ Cửu Giới cướp đến Đệ Thập Giới, chỉ cần là thứ Lý Thất Dạ ta muốn thì không cho cũng phải đưa, phải như vậy!
Lão nhân chỉ có thể trừng Lý Thất Dạ, ai đều bó tay với lưu manh như vậy, dù là Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế cũng chịu.
Lý Thất Dạ ăn xong củ khoai lang rồi không cướp của lão nhân nữa.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đừng bất mãn vậy, ta trăm ngàn vạn năm mới đến tìm ngươi một lần, dù có cướp hai khoai lang của ngươi cũng là ta trăm ngàn vạn năm cướp một lần. Sau lần này ta sẽ cút đi ngay.
Lão nhân không hề muốn giữ khách lại:
– Tốt nhất là biến ngay bây giờ!
– Không vội, không vội.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Giữ phong độ được không? Ngươi dẫu sao cũng là một vị Tiên Đế, năm xưa ở Cửu Giới cũng là phong độ phiên phiên, mỹ nam tử mê chết thiếu nữ, thiếu phụ. Tuy bây giờ biến thành lão già nhưng không đến mức đổi thành thần giữ của như vậy đi.
Lão nhân ôm rổ không nói, lão bảo vệ hai khoai lang lẻ loi, lão còn nhờ vào nó ăn tối.
Nhìn bộ dạng lão nhân, Lý Thất Dạ cảm thán rằng:
– Nếu không phải mùi hôi thần bỏ quỷ ghét của ngươi còn đó thì ta không nhìn ra được lão già nhà ngươi chính là Tiên Đế tiếu ngạo thiên hạ trước kia.
Lão nhân trước mắt là một Tiên Đế vô địch, khi còn trẻ điển trai hào khí, đặc biệt sau khi trở thành Tiên Đế càng khiến thần nữ, thiên nữ điên đảo thần hồn, từng cưới đệ nhất mỹ nữ làm thê tử.