Đế Bá Audio Podcast
Tập 542 [Chương 2706 đến Chương 2710]
❮ sautiếp ❯Chương 2706: Thế gian là vật gì 1
Sau khi đến Đệ Thập Giới, lão tiếu ngạo phong vân, đế tư vô song, cưới đệ nhất mỹ nữ ma tộc thời đại đó làm thê tử.
Thời gian trôi qua, năm tháng dài dòng đã qua, Cửu Giới Tiên Đế đế tư vô song biến thành lão nhân ốm yếu, thậm chí tục tằng vì ba bữa khó khăn.
Lão nhân thản nhiên, thều thào nói như thể mình sắp chết đói:
– Túi da không chống lại được thời gian trôi qua.
Không phải túi da không chống lại được thời gian trôi, tồn tại vô địch như Tiên Đế tùy thời tùy chỗ có thể khiến chính mình đế tư vô song, đế uy trấn áp cửu thiên thập địa. Nhưng lão nhân đã từ bỏ túi da của mình.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân, cuối cùng từ từ nói:
– Nếu bảo ta nói một câu với ngươi thì ta chỉ muốn nói… Còn sống thật tốt.
Lão nhân vẫn ôm rổ không buông tay, lão ngẩng đùa nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ.
Lão nhân chậm rãi nói:
– Ngươi thật sự cho rằng còn sống thật sự tốt sao?
Mắt lão nhân mờ nhưng lão hỏi rất nghiêm túc.
Lý Thất Dạ im lặng, cuối cùng nghiêm nghị gật đầu nói:
– Có tất nhiều đau khổ, nhiều bất đắc dĩ trong năm rộng tháng dài, nhưng bất kể như thế nào ta vẫn sẽ sống sót, ít ra ta chưa thực hiện mục tiêu của ta. Ta có ochấp theo đuổi một đời, ta sẽ không buông bỏ, nên ta sẽ mãi sống sót.
Lão nhân ôm rổ:
– Chiến đến cuối cùng.
Lý Thất Dạ gật đầu, nghiêm túc nói:
– Đúng vậy! Chiến đến cuối cùng, không chiến tới cùng thì ta sẽ không chết. Mặc cho ai muốn ta chết thì ta sẽ không chết, ta sẽ luôn sống, dù cho sống là hành hạ.
Đôi mắt mờ của lão nhân nhìn bên ngoài, không biết lão có nhìn rõ phong cảnh không.
Lão nhân nói:
– Có mục tiêu có khác, có ước mơ mới hấp dẫn.
Lý Thất Dạ nói:
– Ai đều sẽ có ước mơ.
– Ngươi xúi giục ta đi cuộc chiến cuối cùng sao?
Lão nhân thu về đôi mắt mờ:
– Đáng tiếc ngươi đến uổng công rồi. Ta là thần bỏ quỷ ghét, xác sống như ta không bước vào được ngưỡng cửa đó, chiến trường sẽ không mở vì ta. Dù ai xem ta cũng sẽ trốn thật xa, không thì ta đã cùng đi đánh một trận.
– Thôi, nếu đi chung với ngươi chẳng phải là khiến mọi người đều ủ rũ?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ta không đến xúi ngươi làm trận chiến cuối cùng gì đó, ngươi không đánh nổi.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế lão nhân nhìn hắn:
– Vậy ngươi đến làm chi?
– Đại thế đã mở, phân tranh hỗn loạn.
Lý Thất Dạ nói:
– Thế giới này cần Cửu Giới Tiên Đế như ngươi, dù ta không cần ngươi thì bách tộc cũng cần ngươi.
– Ta đã già.
Lão nhân nhẹ lắc đầu nói:
– Ta tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, chút trò vặt của ta khó lên được mặt bàn. Trên đời có nhiều Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế, bách tộc cũng có Tiên Vương, Tiên Đế trông chừng, bản lĩnh nhỏ nhoi của ta không có tác dụng gì lớn.
– Ngươi nói sai rồi.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ta không kêu ngươi đi đánh hau, cũng không bắt ngươi xông pha chiến đấu, hơn nữa ngươi lười lên tiền tuyến.
Lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Vậy ngươi kêu ta đi làm gì?
– Khuyên can.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi ngẫm lại xem, Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế hai bên vốn định đánh một trận, đã xắn tay áo lên chuẩn bị làm vố lớn. Lúc này một cục tiêu chảy từ trên trời giáng xuống làm nguyên chiến trường hôi thối.
Lý Thất Dạ cười tà ác:
– Không chừng trên người Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế sẽ dính chút ít. Ngươi tưởng tượng đi, lúc này Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế còn đánh nhau được không? Chẳng bằng mọi người về nhà tắm rửa thay quần áo đi.
– Bà nội ngươi!
Lão nhân càu nhàu:
– Ngươi mới là cái cục đó!
– Đây chỉ là so sánh, so sánh thôi.
Lý Thất Dạ cười phá lên:
– Ý ta muốn nói cái mùi hôi thần bỏ quỷ ghét của ngươi uy lực vô song, chỉ cần ném ngươi vào chiến trường là mọi người xỉu xìu, không hứng đánh ngay. Ngươi nhìn xem, đây là lý do ngươi sống tốt nhất, uy lực đạo. Vì hòa bình Thập Giới, vì bách tộc sinh tồn, ta cảm thấy ngươi sống đến thiên hoang địa lão đều không thành vấn đề.
Lão nhân liếc Lý Thất Dạ, lão vốn không hứng thú gì với chuyện trên đời cũng không nhịn được nghi hoặc hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi bị biến tính?
– Ngươi mới biến tính!
Lý Thất Dạ đạp lão:
– Biết nói chuyện thơm chút không?
– Ta sống đến bây giờ, Âm Nha ta quen tuyệt đối không phải loại người khuyên giải hòa.
Lão nhân thành thật nói:
– Âm Nha mà ta biết đi đến đâu liền giết tới đó, có hắn ở là gió tanh mưa máu, trước giờ chưa từng thấy Âm Nha đi ra giảng hòa, càng đừng nói khuyên Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế của hai trận doanh. Trước kia là ngươi tổ chức cuộc chiến săn đế, khi nào đột nhiên thay đổi tính tình vậy, không đánh giết được?
– Điều này nói lên ta là người yêu thích hòa bình.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Là yêu thích hòa bình, biết chưa? Loại người như ta trời sinh lo phúc lợi cho thương sinh, vì hòa bình của thế giới, đánh giết chỉ là mặt ngoài.
Lão nhân khinh thường nghe, không tin lời Lý Thất Dạ.
Lão nhân nói:
– Âm Nha mà biết yêu thích hòa bình thì có thể lên trời được rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đừng nói ta như đại ma vương vậy. Như thể ta cuồng giết người.
– Thì cũng gần như vậy.
Lão nhân nói:
– Trên đời này e rằng khó tìm ra Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế nào giết nhiều người hơn ngươi.
Lý Thất Dạ nhún vai không thèm quan tâm:
– Được rồi, ma vương giết người cũng được, tùy.
– Sau tỏa sáng là hắc ám, ta chỉ có đức hảo sinh, hy vọng để lại chút mồi lửa trong bóng tối, khiến những đốm lửa đó chiếu sáng vạn tộc tiến lên trong bóng tối.
– Đương nhiên nếu có người muốn cản đường ta thì hết cách, ta đành quét sạch. Nếu ai muốn chết vậy ta thành toàn bọn họ.
Nói đến đây ánh mắt Lý Thất Dạ sắc bén.
– Không hứng thú.
Lão nhân dứt khoát từ chối lời mời của Lý Thất Dạ:
– Thế nhân sống hay chết liên quan gì ta? Vạn tộc hưng suy dính dáng gì đến ta? Hắc ám và quang minh không liên quan ta, ta chỉ là một kẻ chờ chết.
– Nói cũng đúng.
Lý Thất Dạ không hề ngạc nhien khi lão nhân từ chối:
– Với xác sống thì có thể chết sớm một chút là điều hay.
Lão nhân phản ứng rất thản nhiên trước lời đó, không chút dao động.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ nhìn lão nhân:
– Trên đời có thứ gì khiến người vướng bận không?
Lý Thất Dạ nghiêm túc hỏi:
– Trên đời này có cái gì làm ngươi không buông xuống được không?
Lão nhân bình tĩnh nói:
– Không có.
Lão nhân bằng phẳng như một ao nước không dao động.
– Tử tôn, người yêu, người mình quan tâm thì sao?
Lý Thất Dạ nhìn chăm chú vào lão nhân:
– Ví dụ thê tưẻ của ngươi ở Cửu Giới, ví dụ thê tử trong ma tộc.
– Nếu trên đời này có gì mà ta để ý thì có, chỉ có một.
Lão nhân vô cùng bình tĩnh nói:
– Khi nào có thể chết?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Điều này hơi khó cho ngươi.
– Ta biết.
Lão nhân bình tĩnh nói:
– Chết còn không được mới là bi kịch nhất đời người.
Chương 2707: Thế gian là vật gì 2
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Chết không đáng sợ, thậm chí là một loại quay về. Muốn chết mà không được thì đúng là một trong những điều đau khổ nhất đời.
Lý Thất Dạ bất tử bất diệt, đã từng trải qua vô số tai nạn, bao nhiêu điều đau khổ nên hiểu khi một người muốn chết mà không chết được mới là khổ sở. Đôi khi chết không phải việc đáng sợ.
Lão nhân ôm cái rổ, không nói gì thêm.
Tồn tại như lão nhân thần bỏ quỷ ghét, thiên địa cũng không dám chọc vào lão, tồn tại gì cũng rời xa lão, tới nông nỗi trên đời này không có thứ gì không ghét lão.
Lão nhân muốn chết cũng không xong, trạng thái của lão rất khó chết. Tự sát không chết được, sống cũng không thể chết. Trong trạng thái này mãi mãi sống sót, không chừng có ngày nào đó lão sẽ tự nhiên chết.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân ôm rổ, buông tiếng thở dài:
– Xem ra ngươi thật sự đi con đường này đến cực hạn, thậm chí phá vỡ cực hạn. Mọi thứ trong thế giới này đã không là gì với ngươi, điều này hơi khác với ta nghĩ.
Lão nhân thản nhiên nói:
– Ngươi nghĩ không ra cũng không lạ gì, dù sao trước giờ không ai đi tới nông nỗi thần bỏ quỷ ghét, trời cũng không dám chọc.
Lý Thất Dạ tò mò hỏi:
– Trước giờ chưa giáng thiên tru?
Đây là mục đích thứ hai khi Lý Thất Dạ đến tìm lão nhân.
Lão nhân nói:
– Ta ước gì trời giáng thiên tru nhưng chưa bao giờ thấy, từ khi đi con đường này thì chẳng thấy bóng dáng thiên tru đâu.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
– Chẳng biết nên vui vì điều này hay thấy tội cho ngươi.
Làm Cửu Giới Tiên Đế nhưng không giáng thiên tru, chuyện này khó tin biết bao.
Cho tới nay bao nhiêu Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế nhắc tới thiên tru là biến sắc mặt, Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế cường đại vô địch cách mấy cũng không đỡ nổi thiên tru. Khi thiên tru giáng xuống thường có nghĩa là chết.
Thiên tru không giáng xuống tức là Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế này có thể đi trong thế gian, tới đi tự do.
Đổi lại Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế khác nếu không bị giáng thiên tru thì đáng để hưng phấn biết mấy, sẽ khiến Đại Đế Tiên Vương điên cuồng.
Nhưng với lão nhân trước mắt thì không có gì đáng mừng, với lão là một loại bi kịch. Nếu trời giáng thiên tru sẽ là giải thoát cho lão nhân.
Đáng tiếc lão nhân cư trú ở phàm thế qua từng thời đại mà thiên tru vẫn không giáng xuống, lão chỉ có thể sống sót qua từng đời. Vấn đề là lão nhân cứ sống như vậy, không chết được.
Lão nhân lạnh nhạt nói:
– Nếu ngươi không có chuyện gì thì đi đi, ta muốn ngủ một giấc. Không ăn no thì phải dưỡng tinh thần, nếu không buổi tối đói khó chịu.
– Cũng được.
Lý Thất Dạ đành phải nhún vai nói:
– Đành vậy, tuy đi một chuyến uổng công nhưng ta vẫn chúc ngươi chết sớm.
Nếu chúc người khác chết sớm không chừng sẽ gặp rắc rối, với lão nhân thì lời chúc đó là chúc phúc tuyệt vời nhất.
Lão nhân gật đầu, sờ soạng leo lên giường, dựa vào giường lim dim ngủ, mí mắt rũ xuống.
Nhìn lão nhân nằm trên chiếc giường gỗ cũ nát, Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài. Một vị Tiên Đế, người không biết chuyện sẽ không tin nổi lão nhân này là một vị Tiên Đế vô địch.
Lý Thất Dạ lắc đầu, hắn đứng dậy định ra ngoài.
Khi Lý Thất Dạ chưa bước ra ngưỡng cửa, lão nhân nặng nề mở mắt ra kêu lại:
– Âm Nha đại nhân.
Lý Thất Dạ đứng lại, xoay người hỏi:
– Có chuyện gì cần ta giúp đỡ?
Lão nhân run rẩy móc tờ giấy vàng từ góc giường ra, tờ giấy nhăn nhúm, nó đã rất cũ nát, không biết tờ giấy vàng bị nhàu bao nhiêu lần.
– Ta không có hứng thú với thế giới này.
Lão nhân đưa tờ giấy vàng nhăn nhúm cho Lý Thất Dạ:
– Nhưng đôi khi ta không kiềm được nhìn lên trời, xem tận cùng thế giới này, ngẫu nhiên có điều ngộ, lòng lin chảm nên viết xuống chút tâm đắc.
– Âm Nha đại nhân đã trải qua vạn thế, không thiếu công pháp bí kiếp.
Lão nhân nói:
– Ta chỉ hy vọng chút tâm đắc này không mất. Nếu Âm Nha đại nhân có hứng thú thì hãy xem, không hứng thú thì tìm người nào truyền xuống hoặc cất chứa.
Lý Thất Dạ nhận lấy giấy vàng từ tay lão nhân, xếp lại ngay ngắn, trịnh trọng cất đi.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Ta sẽ nghiên cứu kỹ.
Lão nhân gật đầu, nhìn kỹ Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
– Tuy ta chờ chết, hắc ám là điều tốt với ta, không chừng sẽ chết càng mau. Nhưng ta vẫn cầu chúc đại nhân mã đáo công thành trong cuộc chiến cuối cùng, khải hoàn trở về. Thế gian này chỉ có Âm Nha đại nhân là có thể chiến đến cuối.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Hy vọng được vậy.
Lý Thất Dạ xoay người rời đi.
Lão nhân chậm rãi nhắm mắt lại, thiếp ngủ.
Vực Ngoại Thiên Thành, nó không ở trong Thanh Châu. Vực Ngoại Thiên Thành cách Thanh Châu rất xa, nó nằm ở rìa vũ trụ hoặc nên nói là rìa thế giới Thanh Châu. Vực Ngoại Thiên Thành treo cao cao trên ngân hà.
Chỗ này cách xa Thanh Châu ức ức vạn dặm, cường giả tu sĩ bình thường không cách nào từ Thanh Châu bay đến Vực Ngoại Thiên Thành, phải thông qua truyền tống vực môn của đế thống tiên môn mới đến được.
Tuy Vực Ngoại Thiên Thành đã ở rìa Thanh Châu nhưng không phải tận cùng, nơi này không là trạm cuối.
Ngược lại Vực Ngoại Thiên Thành mới là điểm bắt đầu,nó là khởi điểm, nơi tất cả người thám hiểm lên đường, bắt đầu từ nơi nàyđi tới chỗ xa xôi nguy hiểm hơn.
Từ Vực Ngoại Thiên Thành ra ngoài là Tham Tác chi địa mà tất cả tu sĩ say sưa nói về nó, là nơi vô số cường giả tu sĩ hướng tới.
Tham Tác chi địa có rất nhiều truyền thuyết, mỗi châu đều có Tham Tác chi địa, mỗi Tham Tác chi địa lại khác nhau.
Trăm ngàn vạn năm tới nay vô số người ra vào Tham Tác chi địa, vô số cường giả tu sĩ hướng tới Tham Tác chi địa, cũng có vô số cường giả chôn xác tại Tham Tác chi địa.
Trên thế gian không ai biết Tham Tác chi địa rộng bao nhiêu, không người miêu tả được toàn cảnh Tham Tác chi địa, dù muốn tả một góc Tham Tác chi địa cũng rất khó khăn.
Tham Tác chi địa bên ngoài Thanh Châu bao la bát ngát, không ai biết nó rộng cỡ nào. Có người nói một góc Tham Tác chi địa bên ngoài Thanh Châu to hơn Thanh Châu rất nhiều.
Vạn cổ đến nay không ai có thể đi hết nguyên Tham Tác chi địa, nghe đâu Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế cũng chịu thau. Tồn tại vô thượng như bọn họ đều không cách nào dòm ngó toàn cảnh Tham Tác chi địa.
Tham Tác chi địa được người đời nói nhiều nhất là nó cho trốn thiên tru, chỉ cần tìm được địa điểm thích hợp, thời cơ thích hợp thì Tham Tác chi địa có thể trốn thiên tru, không cho thiên tru giáng xuống. Nghe đồn trời cũng không nhìn vào Tham Tác chi địa được.
Cũng vì Tham Tác chi địa trốn thiên tru nên đến nay nó là nơi Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế, thậm chí Thượng Thần Cổ Thần lánh đời trốn thế.
Khoa trương khi nói tất cả Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế, Cổ Thần còn sống trên đời đều núp vào Tham Tác chi địa các châu, tám, chín phần mười Thượng Thần trốn trong Tham Tác chi địa.
Chính vì lý do đó nên nhiều cường giả tu sĩ đi tới Tham Tác chi địa, bọn họ muốn thấy đế dung Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế. Có một số cường giả tu sĩ muốn chiêm ngưỡng dung nhan tổ tông của mình.
Chương 2708: Vực Ngoại Thiên Thành
Đương nhiên với Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế thì cơ bản không gặp người ngoài, dù là tử tôn tấn kiến cũng không chịu gặp. Lão tổ nặng ký hoặc Thượng Thần mới được bái kiến Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế.
Tham Tác chi địa trừ là nơi Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế độn ẩn lánh đời ra cũng là chỗ cho người thám hiểm kho báu.
Tham Tác chi địa có rất nhiều niềm vui bất ngờ khiến người không muốn được, dưới lòng đất Tham Tác chi địa chôn vô thượng thần khí của kỷ nguyên cổ xưa, cũng chôn tiên dược thiên ba thời đại viễn cổ. Truyền thuyết sâu trong Tham Tác chi địa có thần thạch tiên kim lúc hỗn độn mới bắt đầu.
Trong Tham Tác chi địa tùy tiện được một báu vật toàn là báu vật không kém hơn Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế. Đào ra thần thạch tiên kim trong Tham Tác chi địa là tuyệt thế vô song. Tiên dược thiên ba trong Tham Tác chi địa có thể sống lại người chết.
Chính vì có thể đào ra thần khí tuyệt thế vô song trong Tham Tác chi địa, tiên dược thiên ba hiếm có trên đời nên trăm ngàn vạn năm tới nay vô số cường giả tu sĩ ùn ùn chạy tới.
Đương nhiên có thu hoạch thì có mạo hiểm, trong Tham Tác chi địa có thể đào ra thần khí báu vật nhưng cũng có thể đào ra hung vật.
Trăm ngàn vạn năm nay đào ra hung vật trong chỗ Tham Tác chi địa nhiều không đếm xuể. Từng có người đào được thây khô, chớp mắt thi hóa nguyên đoàn đội khoảng ngàn người, từng có người đào được ác ma, chớp mắt bảy vị Thượng Thần bị móc tim. Từng có người đào ra hoàng truyền trong truyền thuyết, toàn bộ Đế Tử, Đế Nữ hóa thành thi thủy.
Trong Tham Tác chi địa nếu ngươi đào được báu vật nghĩa là sắp phát tài, nếu ngươi đào được hung vật là toàn quân huỷ diệt, thậm chí có người chết không chỗ chôn.
Dù vậy vẫn có vô số cường giả tu sĩ người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Biết rõ đi chuyến này sẽ không trở về được nhưng không ngăn nổi kích tình thám hiểm cướp báu vật của tu sĩ trong thiên hạ.
Tà Chi Nguyệt Dạ – Nguyệt chi Hạ Tường Liêu – Truyện TÀ Tu Dị Thế Tà Quân – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Vực Ngoại Thiên Thành là khởi điểm đi thông Tham Tác chi địa bên ngoài Thanh Châu, tại đây này có rất nhiều cường giả tu sĩ nhổ neo giương buồm, chở vô số mộng tưởng và chí hướng tiến lên.
Nguyên Vực Ngoại Thiên Thành treo cao trên ngân hà, nó là tòa thành cổ tạo ra từ ngôi sao siêu lớn. Thành cổ loang lổ, nó lơ lửng trên ngân hà, có trời trăng vòng quanh, ban ngày và ban đêm không khác với Thanh Châu.
Khi đến Vực Ngoại Thiên Thành thì ngươi sẽ phát hiện có một thần tường khổng lồ bao quanh ngôi sao, nếu so sánh Vực Ngoại Thiên Thành là thành trì thì mặt thần tường này là tường thành khiến người khó mà vượt qua.
Vực Ngoại Thiên Thành rất là náo nhiệt, cực kỳ phồn hoa. Có thể nói nơi đây là đô thị phồn hoa số một số hai Thanh Châu. Tại đây có ngàn vạn cường giả tu sĩ cư trụ, ngàn vạn sinh linh cắm rễ.
Trong Vực Ngoại Thiên Thành này có núi cao nguy nga, sông lớn uốn lượn. Nguyên Vực Ngoại Thiên Thành thoạt trông không khác nhiều với tòa thành lớn Thanh Châu.
Theo thời gian trôi qua, không biết có bao nhiêu cường giả tu sĩ đã cắm rễ ở Vực Ngoại Thiên Thành, thậm chí khai tông lập phái tại đây. Nên Vực Ngoại Thiên Thành phồn vinh, rất là phồn hoa.
Lý Thất Dạ đến Vực Ngoại Thiên Thành, đi trên đường cổ, hắn cảm thán thở dài. Lúc trước tiền tiêu từng khai chiến với ba tộc Thần, Ma, Thiên, bên ngoài thần tường Vực Ngoại Thiên Thành từng ngăn cản ba tộc Thần, Ma, Thiên tấn công.
Hôm nay lửa chiến rút đi, Vực Ngoại Thiên Thành thành thiên đường của người mạo hiểm. Mọi người quên trước kia nơi này đã từng là núi xương chồng chất. Bách tộc có thể sừng sững đến hiện tại là các tiên hiền dùng máu của mình đổi lấy.
Đường cổ rất rộng lớn, đủ cho mười chiếc xe ngựa chạy song song. Đường cổ lót bằng đá xanh, cứng rắn mà bền, trăm ngàn vạn năm qua vẫn không thể mài mòn nó.
Lý Thất Dạ vốn hẹn gặp Tề Lâm Đế Nữ ở Vực Ngoại Thiên Thành, nhưng trước khi gặp nàng thì hắn muốn thăm hậu đại của cố nhân.
Phía cuối đường cổ có một tòa phủ đệ, quy mô cực lớn. Cổng phủ đệ thoạt trông như cửa thành, nặng nề dày chắc, như có thể chống đỡ thiên quân vạn mã. Hai bên phủ đệ ngồi sư tử bằng đồng rất là uy phong.
Năm tháng mài mòn phủ đệ có vẻ cũ kỹ, hai con sư tử đồng trước cưa cũng loang lổ, không biết chúng ta đã qua gió táp mưa sa bao nhiêu năm tháng.
Đằng trước phủ đệ treo một tấm biển xưa, trên biển viết hai chữ lớn Bành phủ, hai chữ to toát ra đế khí mạnh mẽ tung hoành. Tấm biển đã rất cũ kỹ nhưng không thể xóa đi đế khí tung hoành đó.
Dưới hai chữ Bành phủ ký tên Minh Nhân, hai chữ đặt ở đó như có một vị Tiên Đế đứng, khiến người vừa nhìn thấy tấm biển cũ thì nghiêm nghị lên.
Sự thật thì người biết Bành phủ đều sẽ nghiêm nghị, nhiều cường giả tu sĩ bách tộc khi đi ngang qua ngả mũ khom người chào hướng Bành phủ.
Bành phủ là một trong mấy thế gia cổ xưa của Vực Ngoại Thiên Thành, thế gia này từng ra vài vị Thượng Thần. Tuy Bành phủ chưa từng ra Đại Đế Tiên Vương nhưng nó vẫn được nhiều cường giả tu sĩ bách tộc trong Thanh Châu tôn kính.
Đạp Tinh Thượng Thần là một vị Thượng Thần có chín đồ đằng, hơn nữa đã thành bộ. Đây không phải điểm mạnh nhất của Đạp Tinh Thượng Thần, Đạp Tinh Thượng Thần trừ có được chín đồ đằng thành bộ ra còn có huyết thống cửu đỉnh cực kỳ quý giá.
Huyết thống cửu đỉnh là một trong tám cổ huyết, nó là một trong hai cổ huyết thống thần kỳ mà quý giá nhất của nhân tộc.
Đạp Tinh Thượng Thần có được chín đồ đằng thành bộ, càng sở hữu huyết thống cửu đỉnh đủ khiến người kính ngưỡng, đây đã là Thượng Thần cực kỳ cường đại.
Nhưng nó chưa phải điểm khiến người kính ngưỡng Đạp Tinh Thượng Thần, điều làm người ta kính ngưỡng nhất là Đạp Tinh Thượng Thần từng tham gia chiến dịch săn đế vì bách tộc và còn sống.
Vì thế sau này Minh Nhân Tiên Đế của nhân tộc tự mình viét biển Bành phủ còn ký tên, có thể nói là quy cách cao nhất trong Tiên Đế viết biển.
Hôm nay Bành phủ không còn là thế gia thần uy tung hoành vô địch ngày xưa, dưới ánh hoàng hôn Bành phủ hơi quạnh quẽ, bên trong vắng vẻ chỉ rreo mấy ngọn đèn sáng.
Trước cửa Bành phủ treo hai ngọn đèn đỏ viết chữ ‘thọ’. Lý Thất Dạ từ xa nhìn đèn thọ, bấm đốt tính toán.
Lý Thất Dạ nhìn đèn thọ, lẩm bẩm:
– Tính ra thì mấy ngày nữa là sinh nhật của Đạp Tinh, xem ra tử tôn tổ chức cho hắn.
Nói xong Lý Thất Dạ đi hướng Bành phủ, hắn không muốn quấy rầy Đạp Tinh Thượng Thần nhưng tính nhìn từ xa.
Đằng trước có hai đệ tử Bành gia đứng thẳng thủ vệ Bành phủ, khi Lý Thất Dạ đến, một đệ tử liền hỏi:
– Không biết tôn giá xưng hô thế nào? Có chuyện gì có thể giúp được tôn giá?
Lý Thất Dạ ung dung hỏi đệ tử này:
– Sinh nhật của Đạp Tinh Thượng Thần gần đến phải không?
Nghe Lý Thất Dạ hỏi,đệ tử kia ngây ra, thầm giật mình. Tuy sinh nhật của lão tổ tông bọn họ không phải bí mật gì nhưng người sống lâu như vậy mà vẫn được ai đó nhớ ngày sinh thì không dễ dàng, trừ phi là tử tôn.
Chương 2709: Đại thọ Bành gia
– Đúng vậy!
Đệ tử lấy lại bình tĩnh nói:
– Không biết tôn giá có gì cần?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Đã là sinh nhật của Thượng Thần thì ta đến mừng thọ cho lão nhân gia.
– Cái đó…
Đệ tử kia do dự nói:
– Lão tổ tông đại thọ, không mời khách bát phương.
Đệ tử nói đã rất rõ ràng, tuy là sinh nhật Đạp Tinh Thượng Thần nhưng không mời người ngoài tham gia thọ yến, đệ tử này từ chối rất khéo.
– Ta biết.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Ta là không mời mà đến. Sao? Bành phủ các người không hoan nghênh khách nhân?
– Không dám, không dám!
Nghe Lý Thất Dạ hỏi ngược lại, đệ tử vội chối:
– Bành phủ chúng ta rất vui thấy người trong thiên hạ tiến đến làm khách, không biết tôn giá xưng hô như thế nào, đến từ đâu?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Lý Thất Dạ, chỉ là một tán tu. Tưởng nhớ công tích của Đạp Tinh Thượng Thần nên đặc biệt đến hạ thọ cho Thượng Thần.
Hai đệ tử giữ cửa nhìn nhau.
Đệ tử này nói:
– Xin tôn gái chờ chút để tại hạ đi vào bẩm báo.
Lý Thất Dạ gật đầu, hắn đứng trước phủ ngước nhìn tấm biển cũ trên cửa, nhìn ký tên ‘Minh Nhân’, lòng thầm tan thán. Những chuyện ngày xưa lướt qua nhanh tựa như còn là ngày hôm qua.
Quá khứ dù Minh Nhân Tiên Đế có nhiều ngăn cách với Lý Thất Dạ nhưng trước trái phải rõ ràng thì Minh Nhân Tiên Đế không chút do dự đứng về phía hắn, ủng hộ trước sau như một.
Trước khi chiến dịch săn đế bộc phát là thế, có thể nói Minh Nhân Tiên Đế xông pha chiến đấu, một mình đảm đương một phía trong chiến dịch đó, Minh Nhân Tiên Đế đại chiến với đỉnh Đại Đế của ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Đáng tiếc cho đến ngày nay người ngày đều mất, không nhiều cố nhân còn ở lại, Đạp Tinh Thượng Thần là một trong số đó. Đạp Tinh Thượng Thần là một Thượng Thần đi theo bên Lý Thất Dạ trong chiến dịch săn đế.
So với đỉnh Đại Đế, vô địch Cổ Thần thì Đạp Tinh Thượng Thần không bằng, nhưng gã cực kỳ dũng mãnh trong chiến dịch săn đế, chiến đấu đẫm máu.
Đang khi trong lòng Lý Thất Dạ lợi hại cảm thán thì đệ tử đi vào hỏi ý đã trở về.
Đệ tử nói với Lý Thất Dạ:
– Lý công tử, mời vào trong, hạ nhân sẽ sắp xếp chỗ ở cho công tử.
Đệ tử nói xong dẫn đường, Lý Thất Dạ gật đầu đi theo vào Bành phủ. Tuy rằng Lý Thất Dạ là không mời mà đến nhưng với Bành phủ thì đến chúc thọ cho lão tổ tông của mình tức là khách nhân.
Bành phủ sắp xếp tiểu viện cho Lý Thất Dạ cư ngụ, tuy không phải đãi ngộ khách quý nhưng cũng không vắng vẻ, chiêu đĩ rất chu đáo.
Lý Thất Dạ ngụ lại ở Bành phủ, ngay hôm đó hắn mở tờ giấy vàng lão nhân tặng ra, cẩn thận nghiên cứu. Càng nghiên cứ Lý Thất Dạ càng ngạc nhiên.
Làm đạo sư của Tiên Đế, bàn tay đen sau màn trăm ngàn vạn năm chìm nổi, có công pháp nào Lý Thất Dạ chưa từng thấy? Thuật Thiên Mệnh, bí thuật thiên phạt, kỳ thuật viễn cổ, các loại công pháp tuyệt thế vô song Lý Thất Dạ đều đã gặp, có thể nói là đếm không xuể, tùy tiện nói ra tên một môn môn phái đều hù chết người.
Nhưng khi trông thấy tâm đắc lão nhân ghi trên tờ giấy vàng thì Lý Thất Dạ rất ngạc nhiên, hắn thì thào:
– Lão già này ghê gớm thật, từng có tham ngộ như thế, hèn gì Tiên Đế không bị thiên tru giáng xuống. Đổi lại Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế khác e rằng không có cơ hội nhìn rõ ràng, nghiên cứu kỹ thế này.
Lão nhân là một Tiên Đế rất ghê gớm, tuy hiện tại hóa thân phàm nhân nhưng vẫn là một vị Tiên Đế. Huống chi lão là Tiên Đế không bị trúng thiên tru, nên càng có cơ hội dòm ngó trời hơn Tiên Đế khác.
Đổi lại Đại Đế Tiên Vương khác có lẽ mạnh hơn lão nhân nhưng bọn họ không có cơ hội này, bởi vì họ phải tránh né thiên tru, bọn họ trốn vào Tham Tác chi địa, che trời tế đất, không cho thiên tru giáng xuống.
Tâm đắc nghiên cứu của lão nhân cực kỳ ảo diệu, thâm ảo khó hiểu, xem như đẳng cấp lão tổ cũng không thể xem thấu tâm đắc kia. Chỉ tồn tại cỡ như Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế mới nhìn hiểu tâm đắc này.
Lý Thất Dạ cẩn thận đọc phần tâm đắc đó, tham ngộ kỹ càng. Tờ giấy vàng chỉ ghi chép tâm đắc, không dính dáng gì đến công pháp, chiêu thức nên khi Lý Thất Dạ tham ngộ kỹ thì nhiền lần thôi diễn tâm đắc. Lý Thất Dạ muốn thôi diễn tâm đắc thành một môn công pháp tuyệt thế vô song.
Lý Thất Dạ ở lại Bành phủ đến ngày thứ hai liền có một thanh niên đến tìm. Thanh niên khá trẻ chỉ chừng hai mươi tuổi, mặc đồ trang trọng, mặt mày tuấn tú, cử chỉ thành thạo. Mặc dù biểu tình cũng nghiêm nghị nhưng gã còn rất trẻ, nét mặt già dặn nghiêm túc toát ra chút thanh xuân.
Người trẻ tuổi thấy Lý Thất Dạ liền chắp tay nói:
– Lý huynh đến khiến Bành phủ rạng rỡ hẳn lên, tiểu đệ bận việc vặt không thể từ xa nghênh đón, thất lễ, thất lễ.
Người trẻ tuổi cực kỳ khách sáo với Lý Thất Dạ, vừa vào cửa liền bước nhanh tới, hơi khom lưng, thái độ nhiệt tình.
Lý Thất Dạ mỉm cười gật nhẹ đầu:
– Không mời mà đến, không cần nghênh từ xa.
Người trẻ tuổi nói ngay:
– Tiểu đệ tên Bành Dật, tạm quản lý công việc Bành phủ, có nơi nào chiêu đãi sơ sãi mong Lý huynh thứ lỗi cho.
Người trẻ tuổi này tên Bành Dật, là gia chủ hiện tại của Bành phủ. Bành Dật nghe đệ tử môn hạ báo có một người tên Lý Thất Dạ đến chúc thọ thì thầm giật mình.
Bành Dật còn trẻ đã làm gia chủ khiến Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm.
Không phải Lý Thất Dạ khinh thường người trẻ tuổi, cũng không phải hắn có thành kiến gì thanh niên làm gia chủ thế gia thượng cổ, chẳng qua đây không là dấu hiệu tốt.
Cổ thế gia luôn trầm ổn có thứ tự, bình thường toàn do người kinh nghiệm sóng gió làm gia chủ, đều có tuổi nhất định.
Người mới hai mươi tuổi làm gia chủ cổ thế gia thì chỉ có hai loại tình huống, một là thanh niên này cực kỳ xuất sắc, tài hoa ngút trời, trải qua sóng to gió lớn, thậm chí là thiên tài tuyệt thế. Hai là gia đạo suy sụp, thế hệ trước điêu linh trước thời gian, trẻ tuổi buộc phải sớm nhận gậy, sớm dối mặt mưa gió.
Hiển nhiên Bành Dật không thuộc lớp người trước, tuy đạo hạnh không tầm thường, thiên phú không tệ nhưng còn kém xa chữ tài năng tuyệt thế. Nếu Bành Dật không phải thiên tài tuyệt thế tức là Bành phủ thị gia đạo suy sụp, thế hệ trước điêu linh.
Bị Lý Thất Dạ xem kỹ, Bành Dật hiểu ngay, gã cười nói:
– Tiểu đệ trẻ người non dạ, trưởng bối trong nhà quy ấn nên tiểu đệ đành tạm thời gánh trách nhiệm lớn. Tiểu đệ còn trẻ vô tri, sau này có nơi nào sai sót mong Lý huynh chỉ điểm cho.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Trẻ tuổi cũng là vốn gốc, chỉ cần chịu tích lũy thì tương lai tràn ngập vô số khả năng.
Bành Dật chắp tay nói:
– Lý huynh đã quá khen, tiểu đệ không dám nhận, tiểu đệ xin nhớ kỹ lời vàng tiếng ngọc của Lý huynh.
Lý Thất Dạ cười cười, gật đầu.
Bành Dật đắn đo ngôn từ một lúc rồi cẩn thận nói:
– Không nhiều người biết thọ thần của lão tổ tông nhà ta, Lý huynh có lòng đến chúc thọ khiến Bành phủ rạng rỡ.
Chương 2710: Lời đồn về Đạp Tinh Thượng Thần 1
Không phải Bành Dật đa nghi nhưng gã cần hết sức cẩn trọng. Vực Ngoại Thiên Thành cách Thanh Châu rất xa, càng rời xa Tề Lâm cảnh, Bành Dật nghe tin tức rất ít nhưng vẫn biết một điều, theo tin gã nghe được thì một người tên Lý Thất Dạ đã giết thái tử của Thiên Hoàng quốc.
Lý Thất Dạ này rất hợp với miêu tả về Lý Thất Dạ kia.
Bành Dật cho rằng người dám giết Thiên Hoàng Thái Tử thì tuyệt đối là hung nhân. Thiên Hoàng Thái Tử là truyền nhân của đế thống tiên môn, càng là tiểu cữu tử của Kim Qua, người bình thường ai dám chọc vào gã? Càng không nói tới giết Thiên Hoàng Thái Tử trước mắt công chúng.
Người tên Lý Thất Dạ này giết Thiên Hoàng Thái Tử, không phải hung nhân thì là gì?
Giờ Lý Thất Dạ xuất hiện trong Bành phủ, chúc thọ cho Đạp Tinh Thượng Thần lão tổ tông của bọn họ, điều này làm Bành Dật thầm lo lắng.
Mấy hôm nữa là thọ thần của lão tổ tông bọn họ, nhưng vì các loại lý do, lão tổ tông còn chưa trở về, vẫn độn ẩn lánh đời trong Tham Tác chi địa, tử tôn bọn họ không cách nào chúc thọ ngay trước mặt đành tổ chức yến hội nhỏ trong nhà.
Bành phủ bọn họ không bằng trước kia, xuống dốc nhiều nên nhóm Bành Dật không mời người ngoài, chỉ có tử tôn tụ họp trong nhà, chúc mừng từ xa cho lão tổ tông.
Hiện tại Lý Thất Dạ không mời mà đến, Bành Dật thầm lo lắng, hung nhân này thật sự đến vì chúc thọ hay có mục đích khác?
Lý Thất Dạ nhìn sơ liền hiểu suy nghĩ của Bành Dật, hắn cười nói:
– Yên tâm, ta thật lòng đến chúc thọ, những gì Đạp Tinh Thượng Thần làm cho bách tộc đáng để người tôn kính.
– Không, không, không, Lý huynh hiểu lầm, tiểu đệ không có ý đó, tiểu đệ chỉ tò mò!
Bị Lý Thất Dạ vạch thẳng mặt làm Bành Dật lúng túng, dù gì gã còn rất trẻ, da mặt hơi mỏng.
Lý Thất Dạ bật cười, hắn lấy ra một hộp báu, thản nhiên nói:
– Đạp Tinh Thượng Thần độn ẩn lánh đời, ta không quấy rầy. Đây là chút quà nhỏ coi như tấm lòng của ta.
Bành Dật ngạc nhiên, vội nhận lấy hộp báu mở ra xem, gã hóa dá. Từ hộp báu tỏa mùi hương thơm, ai ngửi một hơi liền lâng lâng như bay, toàn thân thoải mái, trong khoảnh khắc đó đả thông kinh lạc toàn thân.
Khi mở hộp báu ra loáng thoáng tiếng rồng ngâm, dù không thể thấy thứ bên trong nhưng ngửi mùi hương, nghe tiếng rồng ngâm liền biết thứ đựng trong hộp báu không tầm thường.
Bành Dật tỉnh táo lại, hút ngụm khí lạnh khó tin hỏi:
– Đây… Đây… Là Long Chi trong truyền thuyết?
Bành phủ không bằng trước kia nhưng dù gì là cổ thế gia, Bành Dật là người biết hàng. Bành Dật chưa từng thấy Long Chi thật sự nhưng thứ này giống y như trong sách miêu tả.
Long Chi là vật báu vô giá, là chi của chân long chứ không phải ngụy long như mãng xà, giao long.
Có thể nói chi của chân long là vật chuyên cho Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế hưởng dùng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đúng vậy, vội vàng ra cửa nẻn chỉ mang theo một khối nhỏ. Món quà nhỏ bình thường không đủ thành kính ý.
Long Chi là vật vô giá nhưng chẳng là gì với Lý Thất Dạ, trước không nói hắn diệt những cự vô bá đế thống tiên môn như Phi Tiên giáo,được vô số báu vật trong đó, dù là kho báu trong Cửu Giới của hắn cũng đủ hù chết người.
Lý Thất Dạ đến Đệ Thập Giới chỉ mang theo ít đồ tốt để chuẩn bị khi cần thì dùng.
Lời của Lý Thất Dạ làm Bành Dật hóa đá:
– A…
Giọng điệu này đúng là tuyệt thế vô song, giống như Đại Đế Tiên Vương.
Long Chi là cái gì? Là chi của chân long, giá vô song, Thượng Thần bình thường chưa chắc hưởng dụng được. Chỉ Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế mới có tư cách dùng thứ này.
Giờ Lý Thất Dạ nói vội đi ra ngoài nên chỉ mang theo khối nhỏ, chỉ là quà nhỏ tầm thường, câu nói rất bá khí.
Đó là Long Chi, thứ tốt mà Thượng Thần bình thường nhìn thấy cũng sẽ chảy nước miếng. Đồ tốt như vậy từ miệng Lý Thất Dạ chỉ là món quà nhỏ không đáng gì.
Bành Dật không cảm thấy Lý Thất Dạ huênh hoang, chỉ cảm giác hắn quá là nhà giàu mới nổi, tùy tay tặng một hộp Long Chi. Người như thế giàu đến không có bằng hữu, cái gì Đế Tử, Thần Nữ so với Lý Thất Dạ rộng rãi tiêu xài cũng bị lu mờ.
Bành Dật tỉnh táo lại, không dám nhận hộp Long Chi:
– Cái… Đó… Nó quá quý trọng.
Thứ này rất quý trọng, Bành Dật nâng hai tay cảm giác tay run run.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt dặn dò:
– Nhận lấy đi, không phải đưa cho ngươi mà là Đạp Tinh Thượng Thần.
Bành Dật hít sâu, trịnh trọng cất hộp Long Chi.
Bành Dật vái hướng Lý Thất Dạ:
– Tiểu đệ xin nhận thay lão tổ tông, hôm nào nhất định sẽ thay Lý huynh giao cho lão tổ tông. Lý huynh tặng hậu lễ như vậy tiểu đệ vô cùng cảm kích, Bành gia cũng rất cảm kích.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Chỉ là món quà nhỏ, công lao vất vả của Đạp Tinh Thượng Thần xứng đáng nhận chút quà mọn này.
Bành Dật không hiểu ẩn ý trong câu nói của Lý Thất Dạ, gã còn tưởng hắn đơn giản kính ngưỡng lão tổ tông, dù sao lão tổ tông của bọn họ từng tham gia chiến dịch săn đế, có thể nói là công lao sự nghiệp hiển hách, được bách tộc tôn kính.
Bành Dật mời Lý Thất Dạ đi dạo một vòng Bành phủ:
– Lý huynh mới đến Bành phủ, để tiểu đệ làm tròn tình chủ nhân được không?
Lý Thất Dạ cười đồng ý ngay, Bành Dật liền dẫn đường, giải thích bố cục, một số truyền kỳ về Bành phủ.
Diện tích Bành phủ rất rộng, cả tòa nhà cổ xưa, mỗi lầu các, cổ điện đều có lai lịch, truyền kỳ của nó.
Bành Dật rất nhiệt tình, mang Lý Thất Dạ đi dạo nhiều nơi, kể cho hắn nghe truyền kỳ của nhiều Bành gia.
Thật ra Bành Dật không dẫn đi dạo thì Lý Thất Dạ hiểu từng đóa hoa ngọn cỏ, nào là đường nào là thính của Bành phủ còn hơn gã. Trước kia Lý Thất Dạ hay ngụ ở Bành phủ.
Dù vậy khi Bành Dật cẩn thận mà nhiệt tình giới thiệu thì Lý Thất Dạ vẫn mỉm cười lắng nghe.
Lý Thất Dạ theo Bành Dật đi dạo Bành phủ, thuận miệng hỏi:
– Đạp Tinh Thượng Thần có từng trở về không?
Tính ra thì đã lâu rồi Lý Thất Dạ chưa gặp Đạp Tinh Thượng Thần, nhưng hắn không định quấy rầy Đạp Tinh Thượng Thần ở ẩn sâu trong Tham Tác chi địa.
Lý Thất Dạ thuận miệng hỏi làm Bành Dật do dự, biểu tình quái dị, gã không đáp ngay.
Lý Thất Dạ pháp nhãn như đuốc, nhận ra ngay sắc mặt Bành Dật thay đổi.
Lý Thất Dạ ung dung hỏi:
– Có cái gì không ổn sao?
Bành Dật do dự một chút, nhẹ giọng hỏi:
– Lý huynh không nghe vài tin sao?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Trước kia ta đọc sách thánh hiền, rất ít hỏi việc ngoài khung cửa, không hiểu nhiều các hỗn loạn trên đời.
Bành Dật không nghi ngờ gì:
Bành Dật trầm ngâm một lúc, nói:
– Mấy năm gần đây xảy ra việc lớn, lão tổ nhà ta từng xuất thế.
Lý Thất Dạ nhìn nét mặt của Bành Dật liền nhận ra manh mối, con ngươi co rút:
– Chiến tranh!
Bành Dật cười khổ nói:
– Đúng vậy!