1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 521 [Chương 2601 đến Chương 2605]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 521 [Chương 2601 đến Chương 2605]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2601: Cởi quần áo ta ra 2

– Cũng như ngươi, trong mắt tu sĩ các ngươi chỉ có công pháp tuyệt thế, chỉ có thiên phú mạnh yếu, rất ít khi dùng mắt mình nhìn thế giới, nhìn nhân sinh, cho nên các ngươi quá ngu xuẩn, bị người ta đồ sát, bị diệt tộc, tất cả không có gì kỳ lạ.

– Hừ, nói như vậy, ngươi là thế ngoại kỳ nhân, có bổn sự khó lường?

Trầm Hiểu San hừ lạnh một tiếng, có chút căm giận bất bình, đây là lần đầu tiên nàng đối thoại bình thường với Lý Thất Dạ.

– Ngươi cảm thấy thế nào?

Lý Thất Dạ cũng không tức giận, bình thản nói:

– Ngươi tự nhận ngươi so với sư phụ của ngươi thế nào? Luận thiên phú, sư phụ ngươi thật không bằng ngươi. Ngươi đổi góc độ mà nhìn, nếu có một ngày ngươi lên làm chưởng môn, ngươi tự nhận có thể làm tốt hơn sư phụ của ngươi sao?

Lý Thất Dạ nói như vậy làm Trầm Hiểu San trầm mặc, luận thiên phú nàng cao hơn sư phụ, nhưng mà nếu như nói ngồi lên vị trí của sư phụ, nàng không nhất định làm tốt hơn sư phụ.

Thiết Thụ Ông quản lý Thiết Thụ Môn dù không hưng thịnh quật khởi, nhưng cũng vững vàng an bình, trong tông môn đệ tử trưởng lão đều bội phục hắn, hơn nữa kết giao không ít cương quốc, kết giao không ít bằng hữu, xử lý phân tranh và sự vụ trong tông môn không chê vào đâu được.

Nếu như nói, trong tương lai trên tu hành nàng vượt qua sư phụ, điểm này Trầm Hiểu San thập phần tự tin, nhưng mà nếu như nói muốn nàng thành chưởng môn Thiết Thụ Môn, nàng cũng không cảm thấy mình làm tốt hơn sư phụ.

– Ngươi cảm thấy ngươi sư phụ ngu xuẩn không? Hoặc là sư phụ ngươi là người nhu nhược, gặp ai cũng quỳ xuống lè lưỡi liếm giày?

Lý Thất Dạ hỏi Trầm Hiểu San.

– Đương nhiên không phải!

Trầm Hiểu San không cần suy nghĩ, đương nhiên nàng không cho phép ai chửi bới sư phụ của mình, nàng nói ra:

– Đương nhiên sư phụ không phải người như vậy, hắn rất cơ trí!

– Chẳng phải đúng thế sao?

Lý Thất Dạ lúc này nói thêm:

– Nếu sư phụ ngươi không phải ngu xuẩn, lại cung kính với ta, chẳng lẽ đầu óc sư phụ ngươi có vấn đề? Nếu như ta không có giá trị thì sư phụ ngươi sẽ cung kính như thế sao? Nếu ta không có năng lực, tu sĩ các ngươi đặt ta vào trong mắt? Ngươi thực cho rằng ta cuồng vọng tới mức không sợ chết?

Lý Thất Dạ nói câu này làm Trầm Hiểu San trầm mặc không nói, tinh tế nhớ tới, Lý Thất Dạ nói không phải không có đạo lý. Sư phụ nàng cũng không phải ngu xuẩn, càng không phải người tùy tiện cung kính với một tên phàm nhân không có giá trị!

Hiện tại sư phụ cung kính với phàm nhân Lý Thất Dạ, điểm này nói rõ Lý Thất Dạ có giá trị.

Chính nàng ban đầu có bất mãn, đơn giản là có thành kiến với Lý Thất Dạ, ngay từ đầu cho rằng hắn là phàm nhân, không đáng giá được nhắc tới, chỉ là con kiến hôi mà thôi, đặc biệt là thái độ của Lý Thất Dạ làm nàng bất mãn, lửa giận và thành kiến che đậy mắt nàng.

Hiện tại suy nghĩ kỹ, sư phụ nàng làm thế không phải không có đạo lý, sư phụ nàng cũng không có khả năng bảo đại đệ tử như nàng đi tiếp đãi hầu hạ người xa lạ.

– Tốt rồi, không nên ngẩn người, chuyên tâm đi.

Thấy Trầm Hiểu San tinh tế suy nghĩ, Lý Thất Dạ lại nói.

Trầm Hiểu San phục hồi tinh thần lại, cũng không có tức giận, mặc dù nói sư phụ nàng làm thế có đạo lý, nhưng thái độ của Lý Thất Dạ cái này quá mức làm nàng tức giận, cũng không thể làm gì.

Sau khi phục hồi tinh thần, Trầm Hiểu San yên lặng bóp vai cho Lý Thất Dạ, so với vừa rồi, nội tâm bình thản hơn không ít, lửa giận trong nội tâm cũng biến mất không ít, sư phụ là người đứng đầu một phái, vì Thiết Thụ Môn hắn đã nguyện ý khom người cúi đầu với phàm nhân như Lý Thất Dạ, nàng làm đệ tử có tư cách gì sánh bằng sư phụ sao?

Cho nên sau khi nghĩ thông, trong lòng Trầm Hiểu San giảm bớt lửa giận không ít, thái độ cũng bình thản rất nhiều, cũng chuyên tâm hơn, cho nên khi nàng dụng tâm bóp vai cho Lý Thất Dạ, động tác ngây ngốc nhưng cũng từ từ quen thuộc.

– Ân.

Hưởng thụ Trầm Hiểu San bóp vai, Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

– Đúng vậy, tâm tính chuyển biến rất nhiều, tuy còn có chút bất mãn, ít nhất ngươi còn hiểu cái gì là sâu cạn, biết sai mà sửa, thiện lớn lao.

– Ngươi bình thường đều nói chuyện như vậy sao?

Trầm Hiểu San rất bất mãn với cách nói của Lý Thất Dạ, nàng là một khuê nữ, lúc này bóp vai cho Lý Thất Dạ, một chút biết ơn còn không có, bây giờ còn răn dạy nàng?

– Ngươi muốn ta nói thật không?

Thấy Trầm Hiểu San bất mãn, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

– Hừ, ngươi còn có lời gì không dám nói, ngươi còn cần ta đồng ý sao?

Trầm Hiểu San hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói.

– Lời này có đạo lý!

Đối với Trầm Hiểu San nói như vậy, Lý Thất Dạ cũng gật đầu, sau đó vừa cười vừa nói:

– Ta bình thường có nói chuyện như vậy hay không, bản thân ta không chú ý. Nhưng mà, có một chuyện có thể khẳng định, nếu như đổi lại bình thường, ngươi không thể nói chuyện với ta, ngay cả tư cách gặp ta cũng không có.

Vốn tâm tính đã bình thản rất nhiều, Trầm Hiểu San vừa nghe câu này tức nổ phổi, lời này quá kiêu ngạo rồi, làm cho người ta tức điên lên.

Ngay cả tư cách gặp mặt cũng không có, lời này quá hung hăng càn quấy rồi.

Trên thực tế, đương nhiên Trầm Hiểu San không biết, trước khi đi thập giới có không ít lão tổ, không biết có bao nhiêu hoành kích Tiên Đế muốn gặp Lý Thất Dạ cũng khó khăn.

Tại cửu giới có không biết bao nhiêu đế thống tiên môn cam tâm tình nguyện gả công chúa thần nữ cho đệ nhất hung nhân, gả cho tuyên cổ đệ nhất đế, đáng tiếc công chúa thần nữ của bọn họ còn không có tư cách gặp mặt, càng không cần nói tiến thêm một bước.

– Ơ, nói như vậy ngươi là vương công hầu gia của cương quốc sao, hoặc là con riêng của vị đại nhân vật nào đó.

Trầm Hiểu San tức giận, trong lời nói mang theo ba phần mỉa mai.

– Ta biết rõ ngươi không tin, đã giễu cợt ta.

Lý Thất Dạ cũng không có tức giận, bình thản nói:

– Cái gì hoàng tử đế tử, tục không ngửi được, loại nhân vật này không đáng một đồng!

Nói như vậy, chuyện này làm cho Trầm Hiểu San không còn gì để nói, thậm chí có thể nói nàng không thể phát tính tình, người khác nói ra lời kiêu ngạo cuồng vọng này sẽ xấu hổ, dù sao khoác lác cũng không có lực lượng.

Nhưng mà đối với phàm nhân trước mặt lại lực lượng mười phần, người khác nói là không thể tưởng tượng nổ, hoặc là cuồng vọng tự khoác lác, hắn lại cho rằng là đương nhiên.

Nếu như nói phàm nhân trước mặt là đồ mặt dày, vậy tuyệt đối là người mặt dày nhất mà nàng biết.

Cho nên Trầm Hiểu San dứt khoát không nói lời nào, sau khi tiếp xúc thời gian ngắn làm nội tâm nàng mờ mit, cũng không biết nam nhân này là người thế nào, hắn làm người ta nhìn không thấu, đáng sợ hơn khi tiếp xúc lại bị hấp dẫn trí mạng, dường như hắn có thể thôn phệ người ta, một khi bị hắn thôn phệ thì kẻ nào cũng tâm phục khẩu phục.

Đây là mị lực đáng sợ cỡ nào? Cho nên làm Trầm Hiểu San rung động lạnh giá.

Chương 2602: Cùng tắm với kiều nữ 1

– Vào đi.Thời điểm Trầm Hiểu San đang suy nghĩ, Lý Thất Dạ lại nói bên tai nàng.

Thời điểm Trầm Hiểu San khôi phục tinh thần, lúc này Lý Thất Dạ đã nửa nằm trên mặt nước, hiện tại bảo nàng vào đi? Nàng chưa từng cùng tắm với nam nhân mà.

– Ngươi, ngươi đừng quá phận!

Lúc này Trầm Hiểu San tức giận nói:

– Ngươi xem ta là cái gì?

– Ngươi nghĩ quá nhiều.

Thời điểm Trầm Hiểu San bão nổi, Lý Thất Dạ khoát khoát tay, chen ngang lời Trầm Hiểu San, bình thản nói:

– Ta cũng không phải bảo ngươi cởi sạch ra tắm uyên ương, ta chỉ bảo ngươi tiến vào tắm rửa cho ta mà thôi.

Cho dù Lý Thất Dạ nói như vậy, Trầm Hiểu San vẫn tức giận không nhỏ nhìn Lý Thất Dạ, dù sao chuyện này nàng chưa bao giờ làm qua, cùng tắm với nam nhân là chuyện nàng chưa từng nghĩ tới.

– Như thế nào? Chẳng lẽ sợ ta chiếm ngươi tiện nghi hay sao?

Lý Thất Dạ dò xét nàng, nhàn nhạt nói:

– Tuy ngươi tư sắc nói qua, nhưng cho dù ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta, cũng phải xếp sau trăm vạn.

– Ngươi…

Nghe Lý Thất Dạ nói câu này, Trầm Hiểu San tức giận đến thổ huyết, đa số nữ hài tử rất tự phụ về mỹ mạo của mình, huống chi Trầm Hiểu San là đại mỹ nhân, mặc dù nói không thể có thể so sánh với kim chi ngọc diệp của đại giáo cương quốc, đế thống tiên môn đấy.

– Sau một trăm vạn…

Trầm Hiểu San nghiến răng nghiến lợi, lúc này nàng có xúc động rút xương của Lý Thất Dạ.

– Trong thập giới này khó mà nói, dù sao nơi này là mười ba châu, quá rộng lớn.

Lý Thất Dạ từ từ nói.

Nói câu suýt làm Trầm Hiểu San phun máu tươi, nàng nhìn chằm chằm vàoLý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

– Ngươi không thể không tự kỷ được không?

– Đây là tự tin!

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

– Vào đi, không nên lãng phí thời gian.

Lúc này Lý Thất Dạ dùng giọng điệu phân phó, đặc biệt là đôi mắt hắn nhìn Trầm Hiểu San, Trầm Hiểu San có cảm giác hồn phách bay lên trời.

Trong nháy mắt Trầm Hiểu San cảm giác ánh mắt Lý Thất Dạ xâm nhập linh hồn của nàng, làm hồn phách của nàng bay lên, giờ phút này nàng như bị khống chế, hồn phách của nàng rất sung sướng.

Ánh mắt Lý Thất Dạ thâm thúy, có thể thu nạp tất cả sinh linh, làm cho chúng sinh thần phục.

Tuy Lý Thất Dạ bây giờ là một phàm nhân, hắn đã từng là chúa tể cửu giới, độc thủ sau màn, càng là Tiên Đế, chỉ cần hắn nhìn, với đạo hạnh của Trầm Hiểu San khó mà ngăn cản mị lực của Lý Thất Dạ.

.

Trong bất tri bất giác, Trầm Hiểu San cung kính mà ôn nhu đi tới chỗ Lý Thất Dạ, tắm rửa cho hắn.

Cũng không biết bao lâu, Trầm Hiểu San phục hồi tinh thần lại, lúc nàng thanh tỉnh sắc mặt đại biến, hoảng sợ kêu một tiếng, nói ra:

– Ngươi, ngươi, ngươi biết yêu thuật!

Lúc này Trầm Hiểu San sợ tới mức hoảng hốt, chính mình đột nhiên bị mê hoặc hồn phách, tùy ý bài bố, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào.

– Thế gian làm gì có yêu thuật.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:

– Cái này gọi là thần uy, ngươi đã nhìn thấy Đại Đế chưa? Đạo hạnh của ngươi mà nhìn thấy Đại Đế, không chỉ quỳ trên mặt đất đơn giản như vậy, vô thượng đế uy của hắn làm ngươi thần phục cả đời.

– Hừ, ngươi cũng không phải Đại Đế!

Trầm Hiểu San bất mãn hừ một tiếng, đương nhiên nàng chưa thấy qua Đại Đế, nhưng truyền thuyết Đại Đế thì nghe qua không ít, nàng cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng gặp Đại Đế, có đồn đãi nói nhìn thấy Đại Đế thì ngươi không tự chủ quỳ bái, không khác lời của Lý Thất Dạ nói bao nhiêu.

– Ah…

Thời điểm Trầm Hiểu San phục hồi tinh thần lại, Trầm Hiểu San hét lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng.

Bởi vì lúc này toàn thân nàng đã ướt đẫm, xiêm y dán chặt vào thân thể, đường cong lộ ra, ngọn núi đẫy đà vươn cao, viên bi no đủ đỏ tươi, vong eo tinh té, bờ mong rất tròn… Tất cả đều nằm trong mắt Lý Thất Dạ, bị nhìn không sót lại cái gì.

Trầm Hiểu San chính là khuê nữ, nàng chưa bao giờ bị thế này, lập tức tìm thứ gì đó che thân.

Trầm Hiểu San ngồi xổm xuống, thân thể ngồi trong ao, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân nóng rát, cảm giác này làm nàng xấu hổ.

Lý Thất Dạ cũng không nhìn nhiều, nhàn nhạt nói:

– Yên tâm đi, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi.

– Ngươi…

Trầm Hiểu San vừa thẹn vừa xấu hổ, oán hận trừng mắt Lý Thất Dạ, nhưng mà Lý Thất Dạ căn bản không quản, hắn không thèm nhìn cảnh xuân như vậy.

Mỹ nữ hắn thấy quá nhiều, cho dù thân thể xinh đẹp vô song, hắn đã gặp không ít, như Trầm Hiểu San chẳng qua chỉ nhìn rồi thoi, so với các mỹ nữ tuyệt thế, nhan sắc của Trầm Hiểu San cũng chỉ như cọng cỏ non.

Thấy Lý Thất Dạ thật không có ý chiếm tiện nghi của mình, Trầm Hiểu San vừa thẹn vừa xấu hổ đành phải tiếp tắm rửa cho Lý Thất Dạ, nhưng mà nàng không dám nhìn thân thể Lý Thất Dạ, nàng mắc cỡ không cách nào thong dong.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ chỉ hưởng thụ nàng tắm rửa, không quan tâm tới cảnh xuân trước mặt.

Ngay từ đầu Trầm Hiểu San còn có thể tiếp nhận, nhưng khi Lý Thất Dạ lười nhìn mình, đặc biệt là đối diện sắc đẹp trước mặt, Lý Thất Dạ hoàn toàn không sao cả, chuyện này làm Trầm Hiểu San cảm thấy không vui.

Mặc dù nói nàng không phải mỹ nữ tuyệt thế, nhưng nàng mỹ mạo xem như không tệ, nàng cũng có tự tin vào dáng người bản thân, tuy không dám nói làm mỗi người ưa thích, nhưng không kém nhiều.

Hiện tại tốt rồi, cảnh xuân trước mặt, Lý Thất Dạ căn bản chẳng muốn nhìn, đối với Trầm Hiểu San mà nói đây là đả kích không nhỏ.

Hoặc đúng như Lý Thất Dạ nói, hắn căn bản không vừa mắt nàng.

– Hừ, bình thường đều là mỹ nữ chiếu cố ngươi sao?

Trầm Hiểu San hừ nhẹ một tiếng, lúclúc này nàng cũng không biết bất mãn cái gì, theo đạo lý mà nói, hiện tại Lý Thất Dạ an phận mới tốt.

– Cũng phải xem nữ nhân thế nào.

Lý Thất Dạ bình thản nói:

– Không phải mỗi người đều như ngươi, cơ duyên không tệ.

Đổi lại trước kia, Trầm Hiểu San sẽ bị lời của Lý Thất Dạ chọc giận, nhưng nàng lúc này không sao cả.

– Ơ, nói như vậy có rất nhiều đại mỹ nhân đang chờ ngươi sao, ngươi đã gặp qua thân thể bao nhiêu đại mỹ nhân rồi?

Lúc này Trầm Hiểu San tức giận nói.

Nghe Trầm Hiểu San hỏi, Lý Thất Dạ cười tùy ý, nói:

– Nữ nhân không ở bao nhiêu, mà ở chỗ nhìn tâm khảm của nàng với ngươi, chỉ cần có điểm này là đủ rồi.

– Vênh váo, vậy ngươi xem qua thân thể bao nhiêu mỹ nữ rồi?

Trong lòng Trầm Hiểu San không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, nói ra.

– Mỹ nữ tuyệt thế chưa đủ thành đạo.

Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:

– Chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi, túi da đẹp không là gì cả.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Trầm Hiểu San cũng trừng Lý Thất Dạ, hoài nghi nói:

– Ngươi không phải đang nói khoác đấy chứ, hừ, căn bản cũng không có nhìn qua thân thể mỹ nữ nào cả!

Trầm Hiểu San nói lời này làm Lý Thất Dạ cười phun, Lý Thất Dạ cười lớn, nói:

– Ta cần thiếp vàng lên mặt mình sao?

– Hừ, ai biết ngươi.

Chương 2603: Cùng tắm với kiều nữ 2

Trầm Hiểu San cười một tiếng, nói ra:

– Vừa rồi ngươi còn nói vênh váo trùng thiên đấy, hiện tại ta thật hoài nghi ngươi. Nếu ngươi nhìn thấy thân thể vô sỗ mỹ nữ, vậy thì tốt, ngươi gặp qua Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ chưa? Ngươi thấy thân thể Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ chưa?

– Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ là ai vậy?

Lý Thất Dạ hỏi.

– Hừ, ngươi thổi da trâu.

Trầm Hiểu San nhìn Lý Thất Dạ, hừ lạnh một tiếng nói:

– Ngay cả Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ cũng không biết là ai, còn mặt dày nói gặp qua không ít mỹ nữ, ta xem ngươi chỉ nhìn thấy toàn dong chi tục phấn phàm tục mà thôi.

Nghĩ đến Lý Thất Dạ chỉ là phàm nhân, so sánh nàng với dong chi tục phấn phàm trần, trong lòng của nàng rất tức giận.

Nghe Trầm Hiểu San nói như vậy, Lý Thất Dạ không để ý, chỉ cười không trả lời.

– Ngươi thật không biết Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ là ai sao?

Thấy Lý Thất Dạ không nói lời nào, Trầm Hiểu San trừng mắt hỏi Lý Thất Dạ.

– Không biết, ai thế?

Lý Thất Dạ thản nhiên vừa cười vừa nói:

– Ta cần phải biết nàng sao?

– Ngay cả Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ Tề Lâm Đế Nữ cũng không biết, hừ, còn mặt dày nói gặp vô số mỹ nữ, ta xem ra ngươi thiếp vàng lên mặt mình thôi.

Trầm Hiểu San cười lạnh một tiếng nói ra.

– Ta cần phải biết sao?

Lý Thất Dạ bình thản nói:

– Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ mà thôi, cũng không phải mười ba châu đệ nhất mỹ nữ, cho dù là mười ba châu đệ nhất mỹ nữ ta cũng không cần biết rõ.

– Ơ, lại đang khoác lác.

Trầm Hiểu San hừ lạnh một tiếng nói ra:

– Ngươi biết Tề Lâm Đế Nữ là ai không? Nàng chính là công chúa của Tề Lâm Đế gia, kim chi ngọc diệp, quý không thể nói, thậm chí đồn đãi nàng có huyết thống Tiên Vương…

Tề Lâm Đế Nữ, chính là công chúa Tề Lâm Đế gia, có huyết thống cao quý, hơn nữa mỹ mạo vô song, mỹ danh lan xa, cả Thanh Châu rất nhiều người biết rõ.

Đương nhiên Thiết Thụ Môn nằm dưới quản hạt của Tề Lâm Đế gia, tuy Trầm Hiểu San chưa từng gặp qua Tề Lâm Đế Nữ, nhưng cũng biết Tề Lâm Đế Nữ là Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ.

Đương nhiên về phần Tề Lâm Đế Nữ xinh đẹp mỹ lệ thế nào, Trầm Hiểu San chưa gặp qua.

– Huyết thống Tiên Vương mà thôi, cũng không phải đế nữ chân chính.

Lý Thất Dạ tùy ý vừa cười vừa nói:

– Cho dù là công chúa của đệ nhất thế gia, ta muốn nàng thị tẩm cũng không phải khó khăn gì.

– Ngươi điên rồi ——

Thời điểm nghe Lý Thất Dạ nói lời này, Trầm Hiểu San cũng không có giễu cợt Lý Thất Dạ, càng khoogn hỏi tới, nàng bị dọa hồn phách bay lên, lập tức che miệng Lý Thất Dạ.

Lúc này Trầm Hiểu San sợ xanh mặt, nếu như lời này truyền đi là tai ương diệt môn đấy.

– Ngươi điên sao?Nguồn truyện audio Podcast

Trầm Hiểu San giận dữ mắng:

– Ngươi còn muốn sống không, ta còn chưa sống đủ đâu, Thiết Thụ Môn cũng chưa muốn bị diệt! Chính ngươi muốn chết thì tự chết đi, đừng liên lụy chúng ta!

Trong khoảng thời gian ngắn, Trầm Hiểu San vừa giận vừa vội trách móc, cũng không trách Trầm Hiểu San nói như vậy, nàng sợ phá gan rồi.

Thiết Thụ Môn chỉ là tiểu môn tiểu phái mà thôi, môn phái như Thiết Thụ Môn này không nói ở Thanh Châu, cho dù lãnh thổ Tề Lâm Đế gia quản hạt có quá nhiều, đếm không hết đấy.

Như Thiết Thụ Môn tiểu môn tiểu phái đối với Tề Lâm Đế gia mà nói không có ý nghĩa, thậm chí còn không tính là hạt bụi.

Không chỉ nói Tề Lâm Đế Nữ, cho dù là một đệ tử bình thường của Tề Lâm Đế gia với Thiết Thụ Môn mà nói cũng là tồn tại cao cao tại thượng..

Hiện tại Lý Thất Dạ nói lời bất kính Tề Lâm Đế Nữ, một khi lời này truyền vào tai Tề Lâm Đế gia, chỉ cần Tề Lâm Đế gia nói một câu, Thiết Thụ Môn bọn họ sẽ tan thành mây khói.

Đương nhiên đây chỉ là Trầm Hiểu San phản ứng quá độ mà thôi, Lý Thất Dạ hoàn toàn không sao cả, cái gì đế nữ tiên nữ, đối với hắn mà nói chỉ là tu sĩ bình thường mà thôi.

Lý Thất Dạ vui vẻ nhìn qua Trầm Hiểu San, qua một hồi lâu, Trầm Hiểu San mới khôi phục tinh thần.

– Ngươi chiếm tiện nghi của ta biết không?

Thời điểm Trầm Hiểu San phục hồi tinh thần lại, Lý Thất Dạ nói một câu rất đáng trách.

Nghe nói như thế, Trầm Hiểu San kinh ngạc, trong nháy mắt Trầm Hiểu San mới phát hiện hai người bọn họ đang dán vào nhau, càng chính xác hơn là Trầm Hiểu San đang nằm trên người Lý Thất Dạ.

Vào lúc này hai người đang ngâm trong nước, toàn thân Trầm Hiểu San ướt đẫm, xuân sắc ẩn hiện, bộ ngực cao ngất đang dán vào ngực người ta.

Càng muốn chết là toàn thân Lý Thất Dạ không mảnh vải che thân, hai người dán vào nhau, thân thể Trầm Hiểu San nằm trên người hắn.

– Ah ——

Trầm Hiểu San thét lên, lúc này thất kinh nhảy ra xa.

Lý Thất Dạ ung dung tự tại, hắn vẫn bình thản nhìn Trầm Hiểu San.

– Nhìn cái gì ——

Trong khoảng thời gian ngắn Trầm Hiểu San mắc cỡ không thôi, lập tức quát lớn, nàng ngồi xổm người xuống, thân thể ngâm dưới nước, tránh xuân quang lộ ra.

– Được rồi, ta không làm khó ngươi nữa.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngâm trong nước ấm.

Trầm Hiểu San mắc cở khôi phục tinh thần lại, nàng hít sâu một hơi, nàng xụ mặt cảnh cáo Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

– Ta mặc kệ có bao nhiêu tài hoa, ta cũng mặc kệ ngươi có bao nhiêu học thức, ngươi cao cao tại thượng ở Thiết Thụ Môn cũng tốt, Thiết Thụ Môn chúng ta cầu ngươi cũng được, nhưng ngươi chớ có nói hưu nói vượn…

-… Lại càng không nên nói loạn chuyện Tề Lâm Đế Nữ, nếu không lời này lọt vào tai Tề Lâm Đế gia, ngươi có bao nhiêu tài hoa cũng bị Tề Lâm Đế gia tiêu diệt, đối với Tề Lâm Đế gia mà nói, ngươi tính là cái gì? Cho dù có tài hoa thì thế nào, cho dù có kiến thức thì sao? Bọn họ muốn tiêu diệt ngươi còn không phải một câu nói sao, ngươi không nên kéo Thiết Thụ Ông cùng bị diệt với ngươi.

Lúc này Trầm Hiểu San nói hết sức nghiêm túc, cảnh cáo Lý Thất Dạ, nàng cũng không muốn bị Lâm Đế gia tiêu diệt, nàng càng không muốn Thiết Thụ Môn bị Tề Lâm Đế gia tiêu diệt!

– Xem ra ngươi cũng có thời điểm thu liễm cao ngạo của mình.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói, hắn vẫn nhắm mắt, thích ý ngâm nước nóng.

– Ngươi ——

Trầm Hiểu San nhìn thấy Lý Thất Dạ căn bản không nghe lọt tai lời nàng, lập tức tức giận.

Thật vất vả, nàng hít sâu một hơi, dẹp loạn tức giận trong lòng, thái độ lại tốt, thậm chí còn có phần ôn nhu:

– Ngươi có năng lực, đó là chuyện của ngươi, nhưng Thiết Thụ Môn là môn phái nhỏ, chịu không được sóng gió, cho nên ngươi có nói lời bá đạo, cũng hy vọng ngươi không nên nói trong Thiết Thụ Môn.

Lúc này Lý Thất Dạ mở mắt ra, có ba phần ngoài ý muốn nhìn qua Trầm Hiểu San, từ từ nói:

– Tư thái rất tốt, so với ngươi kiêu ngạo lúc trước còn tốt hơn nhiều, tâm tính thay đổi không tệ, nói không chừng sau này có phong thái của sư phụ ngươi.

Lúc này đến phiên Trầm Hiểu San trầm mặc, trên thực tế nàng cũng không phải là kẻ ngu dốt, chỉ nhưng trước đó Lý Thất Dạ là một phàm nhân, trong nội tâm nàng có vài phần ngạo khí, ở trước mặt Lý Thất Dạ có vài phần cảm giác ưu việt.

Chương 2604: Tâm sinh tình ma

Sau khi tiếp xúc với Lý Thất Dạ, nàng cảm thấy Lý Thất Dạ không hề giống phàm nhân bình thường, cũng không có đơn giản như tưởng tượng, thái độ đã từ từ biến hóa một cách vô hình, tâm tính của nàng từ từ biến hóa, không kiêu ngạo như trước, cũng không có cảm giác ưu việt.

– Hiện tại nhìn kỹ ngươi một phen, gợi cảm hơn vừa rồi nhiều.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

– Ngươi ——

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Trầm Hiểu San vừa thẹn vừa xấu hổ, thật vất vả bình tĩnh trở lại, nàng xấu hổ đỏ mặt, đặc biệt vào lúc này khi thấy ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn xuống dưới, toàn thân của nàng nóng rát.

Trong ánh mắt Lý Thất Dạ bắn ra cảm giác tê dại, loại cảm giác này như điện giật, tâm hồn thiếu nữ chấn động, có tư vị không nói nên lời, nàng cảm giác thân thể mềm yếu, không đứng vững.

Thời điểm này Trầm Hiểu San đỏ mặt không dám nhìn Lý Thất Dạ, càng không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Thất Dạ, nàng cúi đầu, bộ dáng thẹn thùng.

Mất một lúc sau Trầm Hiểu San rốt cuộc chờ Lý Thất Dạ tắm rửa xong. Đối với Trầm Hiểu San nếu là trước kia thật khó tưởng tượng nàng sẽ làm vậy.

Trầm Hiểu San dù gì là đại đệ tử Thiết Thụ môn, chờ một nam phàm nhân tắm rửa là chuyện không thể tưởng tượng.

Tuy tàn quá trình ban đầu hết sức xấu hổ không chịu nổi, làm Trầm Hiểu San ngại vô cùng nhưng nàng dần thói quen tất cả.

Lý Thất Dạ ung dung bình tĩnh ảnh hưởng tâm tính của Trầm Hiểu San, thử nghĩ xem, đổi lại nam nhân khác được mỹ nữ như nàng hầu hạ chắc chắn sẽ có ý tưởng khác.

Lý Thất Dạ thì thản nhiên, tư thái khó tả. Có lẽ tư thái này là quý tộc bẩm sinh, chính xác hơn là trong Lý Thất Dạ có khí thế cao cao tại thượng, dù bề ngoài hắn rất bình phàm nhưng sâu bên trong hắn có một loại khí thế không giận mà uy.

Như thể Lý Thất Dạ bẩm sinh là người cầm quyền, hắn chính là tồn tại chấp chưởng vạn vực, nên nhân vật cỡ nào hậu đãi hắn cũng là đương nhiên.

Chính vì sự ung dung của Lý Thất Dạ từ từ cảm nhiễm Trầm Hiểu San, chậm rãi nàng cũng trở nên từ tốn, vô tình sắm vai nhân vật nên thuộc về mình, ngoan ngoãn hầu hạ Lý Thất Dạ. Từng hành động của Trầm Hiểu San không mất sự dịu dàng, tựa như một tỳ nữ nho nhỏ.

Khi Lý Thất Dạ tẩy rửa xong tinh thần sảng khoái, hắn thở hắt ra, mỉm cười.

Trầm Hiểu San hầu hạ Lý Thất Dạ mặc quần áo, khoác từng cái lên, nét mặt đằm thắm, cử chỉ dịu dàng.

Mới trước đó Trầm Hiểu San còn cực kỳ ghét chuyện này, trong lòng vô cùng phản cảm, lửa giận bốc cháy trong lòng. Bây giờ Trầm Hiểu San làm việc rất tỉ mỉ, chính nàng cảm giác mình như nhập ma, hưởng thụ quá trình này, ung dung khó nói nên lời, chi tiết khó tả, dường như toàn quá trình là sự hưởng thụ.

Khi Trầm Hiểu San sửa sang xong cổ áo cho Lý Thất Dạ, nàng không kiềm lòng được liếc mắt xem kỹ hắn.

Khuôn mặt bình thường không nổi bật, nhìn mặt mày chẳng có chỗ hấp dẫn, tối đa nhìn thuận mắt.

Nhưng xem kỹ, chiêm nghiệm khuôn mặt bình thường này sẽ phát hiện khí chất ung dung, dù cho trời sụp đất nứt hắn vẫn thản nhiên, dường như trên đời không có chuyện gì có thể lay động hắn. Chính vì Lý Thất Dạ có sự bình tĩnh này, sâu bên trong có khí chất bao trùm cửu thiên.

Lại nhìn vào dôi mắt Lý Thất Dạ, liếc mắt một cái thì không thấy có chỗ xuất chúng, nhưng xem kỹ, ngẫm lại sẽ thấy đôi mắt sâu tựa biển cả, sâu không lường được, có sức hấp dẫn vô hạn. Nhìn chăm chú vào mắt Lý Thất Dạ sẽ bị hắn hút mất.

Đôi mắt như có ma lực vô cùng, khi ngươi chú ý đến đôi mắt này bất phàm, khi ngươi bị đôi mắt đó hút hồn, khi đôi mắt kia chiếm lấy ngươi, đôi mắt như nuốt trọn ngươi, làm ngươi rơi vào trong đó không thể từ rút ra.

Trong khi Trầm Hiểu San quan sát kỹ Lý Thất Dạ thì giọng nói nhàn nhã vang bên tai nàng:

– Ta biết ta vô cùng hấp dẫn nhưng nàng đừng nhìn đến không chớp mắt như vậy, làm mình mỏi mắt thì không tốt. Hơn nữa lỡ nàng mê ta thì không tốt, nhìn nàng không màng cơm nước thì ta tội lỗi lắm.

Nghe Lý Thất Dạ nói thế làm mặt Trầm Hiểu San đỏ rực, sắc hồng chạy tới bên tai, mặt nóng ran. Lần này Trầm Hiểu San không tranh cãi hay không phục nhưng nàng xấu hổ cúi đàu, không có can đảm nhìn Lý Thất Dạ một cái.

Lý Thất Dạ đành lắc đầu, cười cười. Lý Thất Dạ ngồi trên ghế to, thủ đan điền, tinh thần bình thản, chậm rãi điều tức, thôn Hỗn Độn chi khí, nạp lực lượng Thái Sơ.

Trầm Hiểu San khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nàng cảm thấy chính mình vừa rồi rất mất mặt. Nàng dù gì là đại sư tỷ Thiết Thụ môn vậy mà dễ dàng giơ cờ trắng trước một tiểu nam nhân, Trầm Hiểu San khó thể chấp nhận được.

Trầm Hiểu San ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, thấy hắn thủ đan điền, tinh thần bình thản.

Trầm Hiểu San hỏi:

– Ngươi đang làm gì?

Tuy Lý Thất Dạ đang tu luyện nhưng không nhắm mắt dưỡng thần, tư thái rất là tùy ý.

Lý Thất Dạ cười nói tán gẫu:

– Tu luyện, đại đạo dài dòng, đường tu xa xăm.

– Ngươi mà cũng tu luyện?

Trầm Hiểu San liếc Lý Thất Dạ:

– Ngươi tu luyện công pháp gì? Tu luyện thuật khoáng thế gì?

Tuy Đệ Thập Giới và Cửu Giới khác nhau nhưng cũng có điểm thông, không cần biết tu luyện ra sao đều bắt tay vào tâm pháp. Với tu sĩ, điều đầu tiên cần làm là Hỗn Độn chi khí, nạp lực lượng Thái Sơ, nếu ngươi không có Hỗn Độn chi khí, lực lượng Thái Sơ thì nói gì đến tu luyện? Dù bí thuật khác cường đại cách mấy đều cần công pháp chống đỡ!

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Quy Phàm quyết, pháp quyết thích hợp cho nhân tộc tu luyện nhất.

Ngẫm lại mới rồi mình rụt rè trước mặt Lý Thất Dạ, Trầm Hiểu San hơi ngạo kiều, nàng không muốn bị hắn dễ dàng đánh gục. Vì vậy nghe Lý Thất Dạ nói tu Quy Phàm quyết thì Trầm Hiểu San không kiềm được mở miệng châm biếm.

– Ô, ngươi chẳng phải là kỳ nhân thế gian sao? Chẳng phải ngươi học thức vô song, ngực dung trời sao? Tại sao tu luyện ‘Quy Phàm quyết’ tâm pháp cực kỳ bình thường thế?

Kiêu kỳ làm Trầm Hiểu San nói ra lời như thế.

Nhưng nói xong Trầm Hiểu San thầm hối hận, nàng cảm thấy mình không nên nói vậy, cảm thấy mình đã quá nặng lời. Trầm Hiểu San bỗng sợ Lý Thất Dạ sẽ giận vì chuyện này.

Nhưng lòng kiêu ngạo nho nhỏ đó làm Trầm Hiểu San không phục, khiến nàng không nguyện ý dễ dàng cúi đầu, cho nên nàng nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Thật ra trong lòng Trầm Hiểu San đã hối hận, nhưng nàng không cúi đầu, nàng cắn môi kiên trì nhìn Lý Thất Dạ đăm đăm.

Lý Thất Dạ không tức o giận, không quát nạt Trầm Hiểu San. Lý Thất Dạ chỉ cười, hờ hững nhìn nàng, thản nhiên xem ngoài khung cửa sổ.

Trầm Hiểu San vô cùng hối hận, nàng hối hận mình không nên nói lời như vậy. Trầm Hiểu San ước gì Lý Thất Dạ chưi mình một trận còn dễ chịu hơn.

Trầm Hiểu San thà rằng bây giờ Lý Thất Dạ lớn tiếng mắng chửi chính mình chứ không muốn thấy thái độ hờ hững đó. Thái độ bình thản của Lý Thất Dạ làm Trầm Hiểu San sợ, như thể đánh mất cái gì, hoặc sợ những điều này chẳng đáng gì trong lòng Lý Thất Dạ.

Chương 2605: Trừng phạt 1

Mới rồi Trầm Hiểu San còn chút can đảm trừng Lý Thất Dạ, làm bộ làm tịch. Nhưng bây giờ Trầm Hiểu San không còn can đảm phồng má nữa, nàng cúi đầu thật thấp, nhìn mũi chân của mình.

Lý Thất Dạ vẫn không giận, hắn vẫn hờ hững nhìn ngoài cửa sổ.

Lý Thất Dạ càng không nói chuyện, không lên tiếng Trầm Hiểu San càng sợ hãi. Trầm Hiểu San hốt hoảng, mũi cay cay.

– Ta… Ta… Ta mới rồi không… Không có… Không có ý đó.

Khó khăn lắm Trầm Hiểu San mới phồng lên can đảm khẽ nói:

– Ta… Ta… Ta không… Không phải khinh thường ngươi, là… Là… Là ta không đúng!

Cuối cùng Trầm Hiểu San nhận sai trước, nàng không biết mình bị gì nữa, chợt như bị ma ám, đột nhiên rất sợ hãi, vô cùng sợ Lý Thất Dạ không thèm nhìn nàng nữa. Trong lòng Trầm Hiểu San không muốn mất đi thứ như vậy.

Bây giờ chỉ cần Lý Thất Dạ không tức giận, giờ này khắc này dù bắt Trầm Hiểu San làm gì nàng cũng chịu.

Khi Trầm Hiểu San cúi đầu nhận sai thì Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, thật ra hắn không tức giận vì lời nàng nói, hắn không hẹp hòi như vậy.

Chẳng qua câu nói của Trầm Hiểu San làm Lý Thất Dạ nhớ một việc, nhớ ai đó, nhớ về quá khứ, nên hắn mới ngây người nhìn cửa sổ.

Lúc này Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, nghe Trầm Hiểu San ăn năn thì mỉm cười ngoắ nàng.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Lại đây.

Trầm Hiểu San như nhập ma, Lý Thất Dạ nói gì nghe nấy, hắn nói một câu nàng không dám cãi, không muốn cãi lại. Trầm Hiểu San cúi đầu đi đến trước mặt Lý Thất Dạ.

Nên biết Trầm Hiểu San tu luyện trong Thiết Thụ môn không tệ, đặc biệt trong thế hệ trẻ nàng là số một số hai, hiện tại ở trước mặt Lý Thất Dạ tay trói gà không chặt thế nhưng nàng ngoan như mộ tiểu nữ nhân.

Trầm Hiểu San cúi đầu không dám nhìn Lý Thất Dạ nhiều. Lý Thất Dạ đột nhiên kéo Trầm Hiểu San lại, nàng mất thăng bằng bị hắn đè xuống đầu gối.

Bị Lý Thất Dạ đè xuống đầu gối, Trầm Hiểu San khẽ kêu, nàng cắn môi không dám lên tiếng. Khi cả người Trầm Hiểu San nằm trên đôi chân Lý Thất Dạ, ngửi mùi nam nhi thì cả người nàng nóng ran, chẳng hiểu sao trái tim vô dụng đập loạn như có con nai nhảy.

Giờ phút này Trầm Hiểu San cảm giác mình thật yếu đuối, bấtlực, người mềm nhũn. Cảm giác tê dại tràn ngập dây thần kinh toàn thân Trầm Hiểu San, trái tim bay bay.

Trầm Hiểu San Trầm Hiểu San nằm trên đôi chân Lý Thất Dạ, mặt nóng ran, nàng không có chút can đảm chống cự, vô cùng dịu ngoan. Bây giờ dù Lý Thất Dạ có làm gì nàng thì Trầm Hiểu San đều cam tâm tình nguyện.

Lý Thất Dạ đè Trầm Hiểu San xuống chân mình, mỉm cười hỏi:

– Nàng biết mình sai ở đâu chưa?

Mặt Trầm Hiểu San đỏ rực sắp bốc khói, toàn thân tê dại, cảm giác khó tả, trái tim sắp bay lên.

Trầm Hiểu San không có can đảm nói lớn tiếng, giọng như muỗi kêu:

– Ta… Ta… Ta biết.

Thanh âm nhỏ nhẹ nhàng, dịu dàng như bãi nước xuân.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Nếu nàng đã biết vậy nói nghe xem sai ở chỗ nào?

Trầm Hiểu San nằm trên hai chân, đầu óc rối loạn. Cả người Trầm Hiểu San mềm nhũn, thanh âm dịu dàng nhũn xương, xấu hổ không chịu nổi.

Trầm Hiểu San như bãi nước xuân khẽ nói:

– Ta… Ta… Ta không nên châm biếm ngươi, ta… Ta… Ta không có ý đó, là… Là lỗi của ta.

Ba hồn bảy vía Trầm Hiểu San bay lên, lúc này chỉ cần Lý Thất Dạ không tức giận, kêu nàng làm gì cũng chịu.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Biết sai có thể sửa là thiện lớn, nhưng người làm sai vẫn phải bị phạt.

Trầm Hiểu San xấu hổ hết sức khẽ hỏi:

– Phạt… Phạt thế nào?

Trầm Hiểu San chưa nói hết câu mông đã nóng ran.

Bốp! Bốp! Bốp!

Lý Thất Dạ vỗ cái mông vêu tròn căng, từng bàn tay không hề nương tình đánh mông Trầm Hiểu San đau rát.

Bị Lý Thất Dạ đánh một trận, Trầm Hiểu San ăn đau hét lên:

– A!

Trầm Hiểu San lại không dám la to, nàng cắn môi, cảm xúc uất ức tràn đầy trong lòng, hốc mắt ngấn lệ.

Trầm Hiểu San chưa từng chịu uất ức như vậy, chưa từng bị người đánh thế này. Hôm nay bị người ta ăn hiếp mà Trầm Hiểu San cam lòng chịu, mũi nàng cay cay.

Tét mông một lúc Lý Thất Dạ mới rút tay về, vuốt nhẹ mông Trầm Hiểu San, thản nhiên nói:

– Đây chỉ là cảnh cáo.

Khi bàn tay Lý Thất Dạ đặt trên cặp mông thì hồn Trầm Hiểu San đã bay cao, bàn tay to thô ráp vết chai. Tuy cách lớp vải nhưng vết chai ma sát trên da thịt mềm mại, cảm giác nóng bỏng chạy thẳng vào tim Trầm Hiểu San.

Khi bàn tay thô ráp vuốt mông Trầm Hiểu San, nàng quên béng đau đớn, cảm giác tê dại tràn ngập toàn thân. Trong khoảnh khắc đó cả người Trầm Hiểu San mềm nhũn tan chảy thành nước xuân, nằm dài trên hai chân Lý Thất Dạ, nàng như là dòng nước.

Lý Thất Dạ xoa nhẹ mông Trầm Hiểu San bị đánh đau, vuốt ve làm nàng rên rỉ như con mèo nhỏ. Trầm Hiểu San xấu hổ vô cùng, nàng cắn chặt răng không dám ra tiếng. Lý Thất Dạ xoa bóp làm trái tim Trầm Hiểu San bay lên cao, lơ lửng như trên tầng mây, quên hết chuyện đời.

Giờ phút này bàn tay Lý Thất Dạ như có điện làm thần hồn Trầm Hiểu San điên đảo, mê say trong đó.

Lý Thất Dạ nhéo một cái rồi bình thản hỏi:

– Bây giờ còn đau không?

Lời nói quan tâm khiến Trầm Hiểu San không chỉ hồn vía bay lên còn như ngâm trong mật ong, ngọt muốn chết, đầu óc nàng choáng váng.

Trầm Hiểu San nhỏ giọng nói:

– Không… Không… Không đau.audio coi am

Giờ đây mọi thứ không còn quan trọng với Trầm Hiểu San, mới bị chút uất ức chẳng là gì.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Được rồi, ta không phạt nàng nữa, ngồi dậy.

Trầm Hiểu San nghe Lý Thất Dạ nói xấu hổ muốn chết, mặt đỏ rực. Trầm Hiểu San khó khăn đứng thẳng dậy, cúi thấp đầu nhìn chân của mình, không dám liếc qua Lý Thất Dạ cái nào.

Lý Thất Dạ nhìn Trầm Hiểu San, ung dung ra lệnh:

– Ngồi xuống đi.

Trầm Hiểu San răm rắp nghe lời ngồi xuống cạnh Lý Thất Dạ. Hắn ngồi yên tại chỗ, vẫn thôn Hỗn Độn chi khí, nạp lực lượng Thái Sơ, từ từ nói:

– Hiện tại nàng giữ đạo tâm, trừ tạp niệm, không minh vô tư. Nên biết khi một người được đến thỏa mãn lớn nhất sẽ dễ vào trạng thái không minh nhất.

Nghe lời đầy ẩn ý của Lý Thất Dạ, mặt Trầm Hiểu San đỏ rực, nhưng nàng không dám nghĩ nhiều, vội nghe lời hắn giữ đạo tâm, trừ tạp niệm, không minh vô tư.

Ban đầu hơi khó với Trầm Hiểu San, nhưng không biết tại sao khi nàng ngồi bên cạnh Lý Thất Dạ, gần gũi hắn, ngửi mùi nam nhi đặc biệt của hắn lại không quấy nhiễu nỗi lòng của nàng, không làm lòng nàng dao động.

Tiếng hít thở tràn đầy tiết tấu của Lý Thất Dạ khiến Trầm Hiểu San từ từ vào trạng thái không minh. Tiết tấu độc nhất vô nhị của Lý Thất Dạ làm Trầm Hiểu San bất giác hòa theo, trong thời gian ngắn vào trạng thái không minh vô chiếu. Trầm Hiểu San cảm giác mình rất gần với tiết tấu thiên địa, như thể trong khoảnh khắc đó nàng gần sát thiên địa.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 5 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 5 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 7 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi