Đế Bá Audio Podcast
Tập 485 [Chương 2421 đến Chương 2425]
❮ sautiếp ❯Chương 2421: Pháo kích 2
Lão tổ Phi Tiên Giáo đã sợ hãi nên bối rối, Lý Thất Dạ cố ý cho hắn cơ hội bỏ chạy, đây vừa vặn là cái bẫy của Lý Thất Dạ, nếu như nói hắn chờ Lý Thất Dạ đổi Long Viêm Tụ Do và đào tẩu, nói không chừng có thể đào thoát thành công.
Lúc này họng súng tinh võ thập bát pháo vẫn còn khói bốc lên, qua một lát họng súng nóng rát mới dịu lại, Lý Thất Dạ thổi khói xanh trên họng súng.
– Ai, gặp nguy không loạn, ngay cả Hoành Thế Thần Hoàng cũng không làm được, xem ra kinh nghiệm sinh tử quá ít, vào lúc sống chết trước mắt lại không đủ trấn định.
Lý Thất Dạ thổi tan lửa khói trên họng súng, nhàn nhã bình luận một câu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người nơi đây trầm mặc, tất cả người đang quan sát sởn gai ốc, đặc biệt khi nhìn tinh võ thập bát pháo trong tay Lý Thất Dạ, nội tâm bọn họ càng lạnh lẽo.
Đây chính là Phi Tiên Giáo nha, trong nháy mắt toàn nộ nơi trú quân của Phi Tiên Giáo bị Lý Thất Dạ hủy diệt, ngay cả Hoành Thế Thần Hoàng cũng khó thoát khỏi cái chết, vũ khí này quá khủng khiếp.
Tinh võ thập bát pháo thật sự rất khủng bố, nhược điểm của nó là có một ngày sử dụng hết Long Viêm Tụ Do, nó sẽ không có uy lực gì đáng nói, chỉ có thể ngắm mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả cường giả đang quan sát sợ hãi, trước đó, Yêu tộc, quái vật biển đã từng tập kết lực lượng phản kích cũng không thể đánh hạ hải vực này, ngược lại bị Phi Tiên Giáo giết hoa rơi nước chảy.
Hiện tại thì tốt rồi, Lý Thất Dạ dễ dàng tiêu diệt nơi trú quân của Phi Tiên Giáo, điều này quá khủng khiếp, bất luận kẻ nào cũng khiếp sợ và ngây ngốc.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người nhìn nhau, bọn họ cảm nhận được sự khủng bố của vũ khí này.
– Cái này, vũ khí này đến từ đâu thế?
Có người thấp giọng hỏi.
Rất nhiều người lắc đầu, không biết vũ khí này xuất phát từ đâu, chỉ có những lão tổ có giao tình sâu đậm với Dư gia mới nghĩ đến một truyền thuyết, truyền thuyết này đồn đãi trong Dư gia, vào lúc này bọn họ ẩn ẩn hiểu vũ khí này có từ đâu.
Nghĩ đến điểm này, cho dù là Thần Hoàng cường đại cũng phải kiêng kỵ Dư gia thật sâu, có vũ khí này trong tay, ai dám là địch với Dư gia.
– Hiện tại đến phiên ngươi rồi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn qua Mộng Long Vương nói một câu.
Sắc mặt Mộng Long Vương lập tức tái nhợt, hắn cũng sợ rồi, vũ khí kia quá kinh khủng, cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy vũ khí khủng bố như vậy.
– Không cần ngươi động thủ, ta tự giải quyết!
Mộng Long Vương cũng biết mình trốn không thoát, hắn cũng là người đủ kiên cường, không cần Lý Thất Dạ động thủ, hắn tự sát.
Tiếng “Phanh” vang lên thật lớn, Mộng Long Vương ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, đi đời nhà ma.
Nhìn thấy cảnh này, Tử Thúy Ngưng chỉ thở dài một hơi, mặc dù nói Mộng Long Vương là đệ tử Diệp Cửu Châu, lúc này lại là tiên phong của quá trình đoạt quyền, nhưng với tư cách là đệ tử Trấn Thiên Hải thành, đến chết vẫn không cầu xin tha thứ, cũng không ném khí khái Trấn Thiên Hải thành! Không ném mặt mũi Trấn Thiên Hải thành.
– Tốt, chuyện của ta cũng hoàn thành, đáng tiếc, không gặp truyền nhân Phi Tiên Giáo.
Lý Thất Dạ thu hồi tinh võ thập bát pháo, vỗ vỗ hai tay nói ra.
Tu sĩ đang quan sát từ xa không dám lên tiếng, tất cả mọi người trầm mặc, chiến tích như thế quá kinh người, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng cuộc chiến này làm nội tâm nhiều người sinh ra nghi hoặc nếu như Long Ngạo Thiên thật sự đối mặt đệ nhất hung nhân, Long Ngạo Thiên có phần thắng hay không?
Từ khi Phi Tiên Giáo hàng lâm Bắc Uông Dương, Long Ngạo Thiên danh tiếng quá lớn, có thể nói không ai bằng, khiêu chiến thiên hạ, đánh bất bại suốt mười ngày mười đêm, được xưng thập quan vương.
Hiện tại đệ nhất hung nhân lại ra tay, nội tâm mọi người bắt đầu hoài nghi điểm này.
Cuối cùng, vào lúc này mọi người trầm mặc, Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương và Tử Thúy Ngưng rời đi.
Sau khi rời khỏi hải vực này, Tử Thúy Ngưng nhìn Khổng Tước Minh Vương nói ra:
– Tai nạn lần này cũng nhờ Minh Vương, nếu không phải Minh Vương còn bảo lưu hy vọng Trấn Thiên Hải thành, chỉ sợ người ở các nơi đã đầu nhập vào Diệp Cửu Châu.
– Thành chủ, đây là trách nhiệm của ta, là ý nghĩa tồn tại của thành Minh Châu.
Khổng Tước Minh Vương cung kính trả lời.
Lý Thất Dạ chỉ nhìn Tử Thúy Ngưng một lát, nói:
– Nha đầu, ngươi có Tiên Huyết Mâu trong tay, ngươi muốn rời đi không phải chuyện khó, ngươi ở lại Trấn Thiên Hải thành, hẳn là có ý định gì?
– Các lão bị nhốt trong Hắc Long sảnh, ta không thể không quan tâm tới.
Tử Thúy Ngưng nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn nàng một lát, nói ra:
– Hắc Long sảnh bị khóa, chỉ bằng ngươi còn không giải được, chỉ sợ Cố Tôn tìm hiểu cả đời mới làm được, thứ này không phải ngươi có thể mở ra, bọn họ bị khóa bên trong sẽ không chết được. Ngươi ở lại Trấn Thiên Hải thành không có bao nhiêu tác dụng cả.
Tử Thúy Ngưng há miệng muốn nói, nhưng lại bắt đầu trầm mặc.
– Nha đầu, ở trước mặt ta, tốt nhất không nên giấu diếm cái gì, lại nói có thứ gì có thể qua được pháp nhãn của ta chứ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Cố Tôn rất kỳ quái.
Cuối cùng, Tử Thúy Ngưng đành phải nói ra.
– Kỳ quái như thế nào?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Chuyện này… Ta không thể nói rõ ràng được.
Tử Thúy Ngưng trầm ngâm một lát, nói ra:
– Ta chỉ mới biết được trong thời gian gần dây, Sơn tổ nói cho ta biết. Trước thời đại Đạo Gian, Cố Tôn đã từng bị tổ sư Hắc Long Vương hủy diệt đạo hạnh toàn thân, bị giam lỏng trong vực sâu, cuối cùng vào lúc hắn sắp chết, Lỗ sư tổ mới thả hắn ra, cho hắn có cơ hội thở dốc.
– Lỗ Trường Tôn quá mềm yếu.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Cố Tôn là người nào, cho dù chỉ còn lại một hơi thở cũng phản công! Đạo hạnh bị hủy thì thế nào, hắn vẫn còn cơ hội tu luyện lại, hắn là người nào, là một trong thập đại thiên tài, hắn bị hủy diệt đạo hạnh, đây không phải lần đầu tiên, hắn cũng không phải không thể quay về đỉnh phong.
Nghe được lời này, Tử Thúy Ngưng chỉ có thể trầm mặc, bởi vì Lý Thất Dạ nói đúng, cũng chính bởi vì như thế, sau khi Lỗ Trường Tôn chết, Diệp Cửu Châu xuất thân từ Cố Tôn nhất mạch lên nắm quyền lực lớn trong Trấn Thiên Hải thành.
Về phần Khổng Tước Minh Vương càng chấn động, chuyện Cố Tôn bị Hắc Long Vương hủy diệt đạo hạnh toàn thân, nàng chưa từng nghe qua, cho dù là Lỗ Trường Tôn, Sơn tổ vẫn thủ khẩu như bình, chỉ sợ trong đó có liên quan đến nhiều bí mật khác.
– Nghe Sơn tổ nói, Cố Tôn vào thời điểm sắp chết muốn tự đào mộ cho mình, tự tay vùi mình xuống đất.
Tử Thúy Ngưng nói ra.
– Sau đó, Cố Tôn mất tích.
Lý Thất Dạ không cần suy nghĩ cũng biết là thủ đoạn đùa bỡn của Cố Tôn, hắn vừa cười vừa nói:
– Cho dù Lỗ Trường Tôn tận mắt thấy hắn nằm xuống đất cũng không dùng được, phải bầm thây hắn thành vạn đoạn, hủy đi chân mệnh của hắn, khi đó hắn mới chính thức tử vong.
Chương 2422: Nghi ngờ Cố Tôn
– Tổ sư hắn, hắn, hắn…
Tử Thúy Ngưng không tiện đánh giá tổ sư của mình.
– Ta biết rõ, Lỗ Trường Tôn nương tay, bởi vì Cố Tôn là em vợ của Hắc Long Vương.
Lý Thất Dạ nói:
– Lỗ Trường Tôn từ nhỏ đã đi theo Hắc Long Vương, xem Hắc Long Vương như phụ thân, hắn biết rõ Hắc Long Vương đã đáp ứng người khác không giết Cố Tôn, cho nên hắn cũng không hạ thủ được. Lỗ Trường Tôn cái gì cũng tốt, nhưng hắn quá nhân nghĩa.
Chuyện sau đó không cần nói cũng đoán được, thời điểm Cố Tôn quay về lần nữa đã hoàn toàn khác trước, lúc này cho dù Lỗ Trường Tôn cố tình nhốt hắn vào trong vực sâu cũng không phải là vấn đề.
– Nhưng mà, sau khi Cố Tôn trở về, hắn lại ít xuất hiện, ở ru rú trong nhà, cũng không hỏi qua chuyện Trấn Thiên Hải thành, chỉ có Diệp Cửu Châu đảm nhiệm chức vị mà thôi.
Tử Thúy Ngưng nói ra.
Về phần Diệp Cửu Châu đảm nhiệm chức vụ trong Trấn Thiên Hải thành, Lỗ Trường Tôn không thể nói cái gì, bởi vì năm đó Diệp Cửu Châu vô tội, Hắc Long Vương cũng không giáng tội lên người hắn, hắn càng có công lớn với Trấn Thiên Hải thành, cho nên dù về tình hay về lý, cho dù đối mặt với tông quy giới luật, Diệp Cửu Châu cũng không thể vì sư phụ Cố Tôn hắn mà bị tru diệt theo.
– Cố Tôn cũng không phải sợ Lỗ Trường Tôn, hắn đang tụ lực mà thôi, nói không dễ nghe, hắn chẳng muốn đấu với Lỗ Trường Tôn và Sơn tổ, nếu không với tính cách làm người của Cố Tôn, hắn đã sớm nắm lấy Trấn Thiên Hải thành trong tay mình rồi.
Lý Thất Dạ lắc đầu.
Đương nhiên Lý Thất Dạ hiểu rõ, Cố Tôn muốn đối phó là hắn, Cố Tôn chuẩn bị lấy đối phó hắn, đương nhiên Cố Tôn rất muốn tòa bảo khố trong Trấn Thiên Hải thành, nếu như có thể mở bảo khố này ra, hắn sẽ có lực lượng mười phần, thậm chí tự nhận không sợ Tiên Đế!
– Vậy ngươi nói phát hiện của ngươi ra đi.
Lý Thất Dạ nhìn Tử Thúy Ngưng nói ra.
Tử Thúy Ngưng trầm mặc một lát, cuối cùng nàng nhìn qua Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:
– Ta, ta cảm thấy người kia không phải Cố Tôn.
Nói ra lời này, nàng cũng không chắc chắn với suy đoán của bản thân.
– Thú vị, nói nghe một chút.
Lý Thất Dạ tươi cười rất đậm, hỏi tiếp.
– Cụ thể là thế nào thì ta không nói nên lời, tóm lại ta cảm thấy là lạ, mỗi một lần nhìn thấy hắn, ta có cảm giác khác biệt, hơn nữa có xu thế suy kiệt, có cảm giác như bị rút hết nước trong người ra hoặc là nói, hắn có điểm giống như bị người ta đoạt xá. Cụ thể là cái gì thì ta không rõ, dù sao rất quái lạ.
Tử Thúy Ngưng cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
– Điểm này không có khả năng, nếu như Cố Tôn thực không phải Cố Tôn, Diệp Cửu Châu nhất định sẽ phát hiện.
Khổng Tước Minh Vương cảm thấy khó tin nổi, nói ra suy nghĩ của mình.
– Đây là điểm khó tin nhất, Diệp Cửu Châu lại không có chút phản ứng nào, dường như hắn không nhận ra có vấn đề gì trong đó cả.
Tử Thúy Ngưng nói.
Nói đến đây, Tử Thúy Ngưng nhíu mày, nói ra:
– Ta sợ có người mượn tay Cố Tôn, lẻn vào Trấn Thiên Hải thành chúng ta, đoạt lấy quyền hành Trấn Thiên Hải thành, ta lo lắng nhất là có kẻ cấu kết người ngoài.
Đây là nguyên nhân Tử Thúy Ngưng lưu lại, nàng không chỉ muốn cứu giúp các lão tổ, càng muốn hiểu rõ có gì đó đang xảy ra.
– Nha đầu, ngươi không hiểu Cố Tôn, lại càng không hiểu Diệp Cửu Châu, Diệp Cửu Châu là người tốt cũng được, là người xấu cũng không sao, nhưng có hai chuyện hắn sẽ không làm, một, phản bội Cố Tôn, hai, phản bội Trấn Thiên Hải thành. Còn có một việc, ngươi sẽ không hiểu, Cố Tôn hắn tuyệt đối không để Trấn Thiên Hải thành lọt vào trong tay người ngoài, trong mắt của hắn, Trấn Thiên Hải thành là thuộc về hắn…
-… Đương nhiên, ngươi có thân phận thừa kế hợp pháp, hắn vẫn có thể chịu được, dù sao, ngươi cũng tốt, Lỗ Trường Tôn cũng được, Sơn tổ cũng vậy, tất cả đều có thân phận chính thống, có tư cách kế thừa Trấn Thiên Hải thành. Nếu như nói có người muốn cướp Trấn Thiên Hải thành, Cố Tôn là người đầu tiên không đồng ý.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Tuy Cố Tôn là một vương bát đản, nhưng có chút chuyện hắn vẫn có nguyên tắc của mình! Hắn cũng không phải là tiểu nhân cái gì cũng sai.
– Vạn nhất Cố Tôn thật sự bị người ta đoạt xá thì sao?
Tử Thúy Ngưng vẫn lo lắng hỏi nghi hoặc trong lòng mình.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Ngươi không hiểu Cố Tôn, trên đời này có người có thể đoạt xá Cố Tôn sao? Ngươi quá coi thường Cố Tôn, nếu như Cố Tôn còn bị kẻ khác đoạt xá, cũng không phải là Cố Tôn. Hơn nữa Diệp Cửu Châu trung thành với Cố Tôn không cần phải hoài nghi, nếu quả thật Cố Tôn bị đoạt xá, hắn là kẻ liều mạng đầu tiên.
– Vậy đã xảy ra chuyện gì?
Tử Thúy Ngưng nghi hoặc, mỗi lần Cố Tôn xuất hiện đều có khác biệt, cho dù là trạng thái hay tinh thần đều có biến hóa, đây là điểm làm Tử Thúy Ngưng hoài nghi nhất.
Dù sao, một tu sĩ không có khả năng không ổn định như thế, đặc biệt là người có cảnh giới như Cố Tôn, càng không vì trạng thái chấn động mà không ổn, hơn nữa, nàng có thể thập phần khẳng định, Cố Tôn không phải giả ra.
– Ngươi sẽ từ từ hiểu thôi.
Lý Thất Dạ cười thần bí, nói:
– Ngươi cứ đứng một bên quan sát là được, trò hay sắp diễn ra, đáp án cũng xuất hiện nhanh thôi.
Tử Thúy Ngưng lo lắng nói:
– Các lão tổ bị vây khốn làm sao bây giờ?
Mặc dù nói, các lão tổ bị nhốt trong Hắc Long sảnh, đây được xem như ngoài ý muốn, nhưng mà trong nội tâm nàng rất rõ ràng, việc này nhất định do Cố Tôn làm, nhưng mà nàng không bắt được thủ đoạn của hắn mà thôi.
Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra, lấy ra một đạo pháp tắc, “Loong coong” một tiếng, chúng đan vào nhau tạo thành chìa khóa, đưa cho Tử Thúy Ngưng, nói:
– Mang theo nó đi, có thể mở Hắc Long sảnh.
– Thực?
Tiếp nhận chìa khóa, Tử Thúy Ngưng bán tín bán nghi hỏi một câu. các lão tổ trong Trấn Thiên Hải thành không thể mở Hắc Long sảnh, người ngoài như Lý Thất Dạ có thể mở ra, đây là chuyện nàng khó tin nhất
– Đi thôi, ta từng lừa gạt ngươi bao giờ chưa?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Tốt, ta đi.
Tử Thúy Ngưng hít sâu một hơi, trịnh trọng đáp lời.
– Vạn nhất Diệp Cửu Châu và Cố Tôn ra tay thì làm sao bây giờ?
Khổng Tước Minh Vương thấy Tử Thúy Ngưng phải về Trấn Thiên Hải thành, lo lắng nói.
– Các ngươi không hiểu Cố Tôn.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Thứ nhất, thân phận của ngươi là hợp pháp, Cố Tôn sẽ không giết ngươi, nếu như hắn muốn giết ngươi đã sớm động thủ, hắn muốn đoạt quyền, tối đa cũng chỉ cướp đoạt quyền lực của ngươi mà thôi; thứ hai, hiện tại đã khác, trước đó Cố Tôn có khả năng sẽ thử ra tay, hiện tại đối với hắn mà nói, các ngươi chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, không đáng hắn đi lãng phí thời gian, địch nhân hắn kiêng kỵ cả đời đã xuất hiện rồi.
Nói đến đây, hắn cười rất tùy ý.
– Đi thôi, sẽ không có việc gì đâu.
Chương 2423: Tinh kê tiên quáng 1
Lý Thất Dạ phân phó Tử Thúy Ngưng:
– Dư thái quân sẽ bảo hộ cho ngươi. Còn nữa, bảo đám Sơn tổ tốt nhất không nên nhảy vào trong vũng nước đục này, nếu như ta giết người, ta sẽ không quan tâm đó là người của mạch nào đâu.
– Ta hiểu rồi!
Tử Thúy Ngưng trịnh trọng gật đầu, biết rõ Lý Thất Dạ đang nhắm vào Cố Tôn.
Nhưng mà Tử Thúy Ngưng không rõ Lý Thất Dạ kết thù với Cố Tôn khi nào, nàng tới bây giờ vẫn chưa từng nghe lão tổ nào nói Cố Tôn có thù với Lý Thất Dạ.
Tử Thúy Ngưng vô cùng tò mò về ân oán giữa Lý Thất Dạ và Cố Tôn, nàng vẫn muốn biết trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà không có người nào nói cho nàng biết, nàng cũng không thể nghe được.
Tử Thúy Ngưng quay về Trấn Thiên Hải thành, Lý Thất Dạ cũng không trở về Dư gia, hắn mang theo Khổng Tước Minh Vương đi đến một nơi khác, một nơi rất ít người biết đến.
Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương trèo đèo lội suối, xuyên qua biển rộng mênh mông, vượt qua băng thiên tuyết địa, bọn họ đi rất xa, bọn họ tiến vào nơi sâu nhất trong Bắc Uông Dương, vượt qua địa cực của Bắc Uông Dương, leo lên ngọn núi cao nhất.
Tóm lại Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương đi lộ trình dài dằng dặc.
– Chúng ta đi đâu bây giờ?
Khổng Tước Minh Vương đi theo Lý Thất Dạ trèo đèo lội suối, xuyên qua vùng địa cực, vượt qua sông băng, nhịn không được hỏi.
– Một nơi rất xa xôi, ngươi thủ thành Minh Châu lâu như thế, cũng có thể biết rõ nơi như thế này, đương nhiên, tương lai ngươi có thể tìm được hay không phải xem bổn sự của ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Khổng Tước Minh Vương ngây ngốc, đi qua nhiều nơi như thế, nếu bảo nàng đi lại một lần, chỉ sợ nàng sẽ không nhớ.
– Vì cái gì chúng ta không vượt qua hư không?
Khổng Tước Minh Vương tò mò hỏi, nàng tin tưởng với thực lực của Lý Thất Dạ tuyệt đối có thể vượt qua hư không, có thể đến bất cứ tọa độ nào trong cửu giới.
– Nếu như trực tiếp vượt qua, như vậy sẽ không thể đi đến nơi này, đây là một loại không gian lẩn tránh, ngươi phải quang co vòng vèo, vượt qua các lẩn tránh mới có thể đi đến nơi ngươi muốn tìm.
Lý Thất Dạ giải thích.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, Khổng Tước Minh Vương lập tức hiểu rõ, bọn họ sắp đi đến một nơi vô cùng bí mật, cực kỳ ẩn khuất, nếu không cũng không có khả năng ở trong không gian lẩn tránh.
Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương vượt qua vô số sơn thủy, xuyên qua sông băng biển sâu, rốt cuộc đi đến nơi cần đến.
Vượt qua lộ trình xa xôi như thế, tuy Khổng Tước Minh Vương đã cố tình ghi nhớ đường đi, nhưng nàng cũng không dám khẳng định, nếu cho nàng đi lại một lần, chắc chắn không tìm ra đường đi.
Phải vượt qua biển lớn, rừng rậm bạt ngàn, núi cao vực thẩm, cuối cùng mới đi đến nơi dây, khí tức cổ xưa thổi vào người, trước mặt là rừng rậm không một bóng người.
Đây là vùng đất viễn cổ, mặc dù không có người ở nhưng lại có tiếng vượn hú kéo dài, có dây leo giăng khắp nơi, tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
Bước vào vùng đất này, hô hấp thiên địa tinh khí nồng đậm đến mức hóa thành dịch, không hề nghi ngờ, khu vực này không có người qua lại, ít nhất không có tu sĩ tu luyện tại đây.
– Nơi này là ở đâu? Vì cái gì không có người thành lập môn phái truyền thừa tại đây?
Cho dù Khổng Tước Minh Vương không hiểu long mạch thế núi, nhưng đứng ở nơi có thiên địa tinh khí hóa thành dịch như thế này, cho dù là kẻ ngu dốt cũng hiểu, nếu như xây dựng môn phái truyền thừa tại đây, chắc chắn không lo không phát triển lớn mạnh.
– Bởi vì nơi đây không cho phép xây dựng môn phái truyền thừa, vùng đất này đã có chủ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Cái này, đây là nơi nào?
Khổng Tước Minh Vương giật mình nói.
– Tinh kê tiên quáng!
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Nói như thế này, đây là khu vực chỉ cho phép Tiên Đế giao thiệp, những người khác không được phép giao thiệp.
– Tinh kê tiên quáng?
Khổng Tước Minh Vương ngơ ngác, nàng chưa bao giờ nghe qua khu vực như thế này, nơi như thế này chắc chắn phải tiếng tăm lừng lẫy, có đủ truyền thuyết lưu truyền đến nay.
– Là một trong sáu đại cổ tiên cựu thổ.
Lý Thất Dạ nhạt xào nói.
– Sáu đại cổ tiên cựu thổ?
Khổng Tước Minh Vương chấn động, nàng có nghe qua một ít truyền thuyết về sáu đại cổ tiên cựu thổ, nhưng mà thật không ngờ trong đó lại có tinh kê tiên quáng.
– Thế gian thực sự có tiên sao?
Khổng Tước Minh Vương nói ra:
– Hoặc là nói, vào thời đại xa xưa từng có tiên nhân sao?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Thế gian tiên hay không ta không biết, nhưng mà, có nhiều nơi còn có một ít lão già sống lâu đến mức không thể tưởng tượng nổi, có thể nói ngươi nghĩ đến thời đại xa xưa nhất mà ngươi biết, nhưng bọn họ lại sống lâu hơn cả thời đại đó nhiều lắm.
Nghe xong lời này, Khổng Tước Minh Vương im lặng, Lý Thất Dạ nói câu này ẩn chứa quá nhiều tin tức và ý nghĩa, thế gian cũng không phải như những gì nàng biết, ít nhất không giống là như các thời đại đã biết.
Những thời đại thế nhân biết rõ, khó khảo cứu nhất là thời đại hoang mãng, thời đại khai hoang các tộc tranh đấu với nhau, thời đại hắc ám Cổ Minh, còn có thời đại chư đế thịnh thế.
Lý Thất Dạ nói ra lời này, như vậy có ý nghĩa, trước thời đại hoang mãng còn có các thời đại khác, thậm chí có khả năng, còn có một ít tồn tại đáng sợ của các thời đại đó vẫn còn sống sót.
Nghĩ đến khả năng này, Khổng Tước Minh Vương kinh hãi, thở không ra hơi, thử nghĩ một chút, có tồn tại ở các thời đại cổ xưa còn sống đến bây giờ, đây là chuyện kinh khủng ra sao, nếu như tồn tại cổ xưa này hàng lâm thế gian, chỉ sợ sẽ sinh ra phong bạo đáng sợ.
Ngay vào lúc Khổng Tước Minh Vương hít thở không thông, Lý Thất Dạ đi đến chân núi một ngọn núi, hắn tươi cười rất đậm.
– Thanh lý nơi này một chút, mang các loạn thạch đi.
Lý Thất Dạ phân phó một tiếng:
– Nếu chúng ta bái phỏng người ta, cũng nên bày ra bộ dáng của khách.
Khổng Tước Minh Vương phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn qua nơi này, tại đây dây leo lâu năm giăng khắp nơi, cỏ dại loạn thạch nằm tán loạn trên mặt đất.
Khổng Tước Minh Vương là nhân vật thành danh xếp hàng đầu tại Bắc Uông Dương, nàng còn trẻ tuổi nhưng tiếng tăm lừng lẫy, thân phận tôn quý, người như nàng nếu làm giúp việc cho kẻ khác, nhiều người không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng vào lúc này Khổng Tước Minh Vương không phàn nàn nửa câu, lập tức xoắn tay áo làm việc, chém dây leo lâu năm, chuyển loạn thạch, làm việc rất chịu khó, trong nháy mắt, bàn tay trắng như ngó sen của nàng đã đầy đất, đầy bùn.
Đối với cường giả như Khổng Tước Minh Vương, chuyển núi dời sông không phải là vấn đề, nhưng mà Lý Thất Dạ đã nói, Khổng Tước Minh Vương cũng không dám lỗ mãng, không biết mình sẽ đối mặt với tồn tại như thế nào, cho nên nàng phải chuyển từng khối đá đi.
Mỹ nhân như thế lại làm giúp việc trong nơi hoang sơn dã lĩnh như thế này, đổi lại những người khác, chỉ sợ sẽ thương hương tiếc ngọc, không cam lòng để mỹ nhân như thế phải chịu khổ.
Chương 2424: Tinh kê tiên quáng 2
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, đây là chuyện không sao cả, hắn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không nhìn Khổng Tước Minh Vương đang làm việc.
Khổng Tước Minh Vương cố gắng một lúc, cuối cùng đã thanh lý nơi đây sạch sẽ, lúc này đã xuất hiện một hang động, hang động sâu không đáy.
Sau khi sơn động này xuất hiện, Lý Thất Dạ đứng lên, cười cười, gõ cửa động, nhàn nhã nói:
– Tốt, đã hừng đông, nên rời giường.
Lý Thất Dạ không phải gõ nhẹ cửa động, đó là dùng sức vỗ vào cửa động, cửa động chấn động lung lay sắp đổ..
– Là vương bát đản nào quấy rầy mộng đẹp của ta.
Thời điểm Lý Thất Dạ vỗ cửa động, trong động có tiếng rống giận vang lên.
Lúc này Lý Thất Dạ khoát tay với Khổng Tước Minh Vương, nội tâm Khổng Tước Minh Vương rùng mình, biết có chút ít tồn tại không phải nàng nên nhìn thấy, nàng cũng không dám lỗ mãng, chậm rãi lui ra.
Sau khi Khổng Tước Minh Vương lui ra, trong cửa động tối tăm có một bóng dáng đi ra, bóng dáng này đi đường lảo đảo, bộ dáng ngay cả đứng cũng không vững, xem bộ dáng đi đường của nó giống như người sắp chết đói đến nơi.
Thời điểm bóng dáng này đi ra khu vực có ánh sáng, người ta lúc này mới nhìn rõ nó là gì, không ngờ là một con gà rừng, là một con gà rừng gầy trơ xương.
Lông vũ toàn thân con gà này lỏm chỏm, giống như nó đã đói không biết bao lâu rồi, lông gà sắp rơi sạch.
– Ngươi là vương bát đản nào, cũng dám đánh thức ta dậy, nếu như ngươi không phải Tiên Đế, ta nhất định sẽ bóp chết ngươi, dám tới quấy rầy xuân thu đại mộng của ta!
Tuy con gà này đói bụng sắp chết, nhưng vẫn bắt chéo hai cánh bên hông, bộ dáng rất khí phách.
– Ngươi là tinh kê, thủ vệ lâu như thế, không ngờ lại gầy như thế này.
Nhìn con gà rừng khí phách mười phần trước mắt, Lý Thất Dạ cười mỉm nói:
– Xem ra các đồng bào đã ngược đãi ngươi rồi, chúng trốn ở trong tiên quáng hấp thu tiên khí, lại ném ngươi ở đây đói bụng sắp chết.
– Ngươi là người phương nào ——
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, hai mắt con gà rừng lạnh lẽo, đôi mắt như mụn cơm chưa tỉnh ngủ đã biến thành lạnh lùng, ánh mắt có thể đâm chết bất luận kẻ nào.
– Tốt, tinh kê, ta đến đòi nợ, tuy ta không đến nơi này trong thời gian ngắn, nhưng, không đến mức không biết ta nha.
Lý Thất Dạ cười nói.
– Trời ơi…
Sau khi nghe câu này, tinh kê chấn động dữ dội, buồn ngủ biến mất, nó nhảy vài cái, lui ra phía sau vài bước, đôi mắt như mụn cơm nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
– Cần phải làm quá như vậy không? Cũng không phải ta mới đến đây lần đầu.
Nhìn thấy phản ứng của gà rừng Lý Thất Dạ đã quen thuộc, vừa cười vừa nói.
– Ngươi chính là con quạ đen chết tiệt kia…
Con gà rừng này cũng là tinh kê, nó nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lớn tiếng kêu lên.
– Nói đúng, đáng tiếc không có thưởng.
Lý Thất Dạ cười nói.
Tinh kê không muốn nghe đáp án như thế, nhưng mà, sự thật vẫn là sự thật, nó trong khoảng thời gian ngắn biến thành con gà ủ rũ, gục đầu xuống, nói:
– Âm nha ngươi đến nơi này, nhất định không có chuyện tốt.
– Không đúng ——
Lúc này tinh kê chấn động vài lần, nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói ra:
– Ngươi không chỉ theo tiểu nha đầu kia đến, ngươi, ngươi đã đoạt lại chân thân!
– Ân, ngươi đoán đúng, đáng tiếc, vẫn không có thưởng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Về phần nha đầu kia nha, mang nàng đi đến nơi này chính là tìm cơ duyên, về sau sẽ do nàng tự tìm.
– Hừ, âm nha chết tiệt, tinh kê tiên quáng không có giao tình gì với ngươi cả.
Tinh kê bất mãn nói:
– Ngươi ít đi đến nơi này của chúng ta, hiện tại tinh kê tiên quáng không còn lại cái gì.
– Dựa theo hiểu biết của ta về tinh kê tiên quáng, ngươi có thể đuổi người hay sao?
Lý Thất Dạ không có nóng nảy, nói ra:
– Hoặc là, có lẽ ta nên ngồi với các ngươi một chút, uống chút trà sau đó tâm sự với nhau.
Tinh Kê nhìn Lý Thất Dạ, nói ra:
– Hắc, hắc, hắc, quạ đen chết tiệt, mời ngươi đi vào ngồi một chút?
Nói đến đây, Tinh Kê dừng một chút, sau đó lớn tiếng nói:
– Chúng ta có tật xấu mới mời ngươi đi vào, ngươi mượn tiên tinh của chúng ta chưa đủ sao? Tiên tinh ngươi mượn đã trả trở về sao? Lại nói mời ngươi đi vào ngồi một chút, hắc, hắc, hắc, ngươi đi vào trong đó, chúng ta sẽ lỗ lớn.
– Ta là người nào chứ?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ta là người làm việc quang minh chính đại, vô cùng công chính nghiêm minh…
– Chính là loại người này!
Tinh Kê không chừa chút tình cảm, chen ngang lời Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ cười thoáng một phát, cũng không tức giận, nhàn nhã nói:
– Thế giới không có bữa cơm trưa miễn phí, ngươi nói đúng không, mặc dù nói ta mượn tiên tinh, một đám Tinh Kê các ngươi đều là thứ vắt cổ chày ra nước, tiên tinh nha, ta thật sự không trả cho các ngươi, nhưng mà trong thời gian dài đằng đẳng, các ngươi không cảm tạ ta một chút hay sao?
– Cảm tạ cái đầu của ngươi!
Tinh Kê hừ lạnh một tiếng, nói ra:
– Ngươi mượn tiên tinh trong tay chúng ta chưa đủ nhiều sao? Trong thời đại Cổ Minh, ngươi mượn rất nhiều tài nguyên trong tay chúng ta, chỉ phần tài nguyên này đủ mua cả một thế giới rồi.
– Có nói quá hay không?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Thời đại Cổ Minh năm đó, ta đã mượn tiên tinh từ các ngươi, nhưng m các ngươi chỉ đưa ra mười viên tiên tinh mà thôi, về phần những vật khác chỉ là thứ đầu thừa đuôi thẹo!
– Đầu thừa đuôi thẹo —
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Tinh Kê phản ứng rất lớn, nó nhảy lên cao, cái cổ kéo dài ra, kêu to:
– Trời đánh chết con quạ đen, ngươi dám nói là đầu thừa đuôi thẹo, nhóm tài nguyên kia đều là cấp bậc Tiên Đế, ngươi cũng dám nói là đầu thừa đuôi thẹo, trời đánh chết con quạ đen!
– Ta nói tình hình thực tế, so với đặc sản Tinh Kê tiên tinh của các ngươi, tài nguyên kia chỉ là đầu thừa đuôi thẹo mà thôi.
Lý Thất Dạ không quan tâm phản ứng của Tinh Kê, vừa cười vừa nói:
– Ở nơi này của các ngươi, ta cảm thấy chỉ có Tinh Kê tiên tinh mới là hàng tốt.
– Hừ, hừ, Tinh Kê tiên tinh bị ngươi lấy không ít sao? Chỉ thời đại Cổ Minh ngươi đã mượn của chúng ta mười viên, hơn mười viên đấy, trời đánh chết con quạ đen, không nói số lần mượn khác, chỉ riêng lần đó đã mượn mười viên, ngươi đã trả lại viên nào sao?
Nói đến đây, Tinh Kê vô cùng tức giận.
– Ta không trả.”Kiếm Tu a … chư vị.. chư vị.. mong nghé thăm a… phong cách mới bá đạo a mọi chuyện [ Nhất Kiếm ]… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
ý Thất Dạ bình thản nói:
– Không nên quên, là ta chấm dứt thời đại Cổ Minh, là ta đãng sạch hắc ám. Nếu như không phải có ta đứng ra chấm dứt thời đại Cổ Minh, tinh kê tiên quáng của các ngươi có thể như thế an bình sao? Đám Tinh Kê các ngươi có thể ngủ ngon giấc sao? Không thể! Cho nên, tại sao ta phải trả cho các ngươi?
– Hừ, trời đánh chết con quạ đen, chúng ta đã biết rõ ngươi sẽ quịt nợ, mỗi lần tới mượn tiên tinh đều lấy cớ quịt nợ! Ngươi có lần nào không như thế đâu!
Tinh Kê tức giận bất bình, nhưng mà không nói thêm cái gì.
Chương 2425: Một trăm viên
Lý Thất Dạ chỉ tươi cười, nói:
– Lời này không thể nói như thế, lại nói tiếp, có lẽ các ngươi phải cảm ơn ta mới đúng. Đúng vậy, ta tới mượn tiên tinh, nhưng các ngươi cũng có thể suy nghĩ một chút, nếu như nói, thỉnh thoảng có Tiên Đế đến quấy rối các ngươi, hoặc là ta thường cách một đoạn thời gian tụ tập quân đoàn cửu giới đánh các ngươi một lần, các ngươi có thể chịu đựng bao nhiêu thời đại? Các ngươi cần dùng bao nhiêu tiên tinh để đền bù hao tổn…
– Mọi sự đều là có tính hai mặt, đều có mặt tốt, cũng có mặt xấu, các ngươi không nên nhìn mặt xấu chứ? Cũng có thể nhìn một mặt nào đó quá nhiều. Bao nhiêu năm qua, chính bởi vì sự tồn tại của ta nên các ngươi mới an bình, cho nên nói, các ngươi cho ta mượn chút tiên tinh cũng không tính là lỗ vốn, các ngươi nói đúng chứ?
Nói đến đây, Lý Thất Dạ tươi cười rất đậm.
– Quạ đen chết tiệt, ngươi là vương bát đản, là một hỗn đản! Ngươi là ác ma ăn tươi nuốt sống!
Tinh Kê tức giận mắng chửi.
– Ta biết rõ, ta chính là một hỗn đản.
Lý Thất Dạ tươi cười, nhàn nhã nói:
– Nhưng mà, nên chửi cũng chửi, nên mắng ngươi cũng mắng xong, khí hết giận chúng ta lại nói chính sự.
– Hừ, hừ, hừ, lại mượn tiên tinh đúng không, hừ, ở kiếp này, chúng ta chỉ có thể cho ngươi năm viên tiên tinh, hai thời đại trước ngươi đã mượn, hiện tại lại đến mượn, tối đa cũng chỉ có năm viên!
Không cần đoán, Tinh Kê cũng biết Lý Thất Dạ tới đây muốn cái gì, nhưng nó không thể không cho.
Thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, Lý Thất Dạ thật sự đến mượn Tinh Kê tiên tinh, nhưng một ít trong lời Lý Thất Dạ nói lại là “Đầu thừa đuôi thẹo”! Đương nhiên, cái gọi là đầu thừa đuôi thẹo này, nếu đặt trên thế gian là báu vật vô giá.
Tinh võ thập bát pháo của Dư gia sử dụng các loại tài liệu đầu thừa đuôi thẹo ở noi đây.
– Năm viên? Năm viên không thể thỏa mãn khẩu vị của ta!
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra.
Tinh Kê nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói ra:
– Quạ đen chết tiệt, ngươi cũng không nên lươn mượn không Tinh Kê tiên tinh của chúng ta, lần trước ngươi đã đáp ứng chúng ta, đi bắt mấy gia hỏa chạy đi, ngươi vẫn không thể bắt chúng nó trở về, hừ, hừ, hiện tại ngươi còn không biết xấu hổ đi mượn tiên tinh!
– Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng, đây là hai chuyện khác nhau, năm đó nói ta chỉ đáp ứng giúp các ngươi tìm kiếm mấy gia hỏa chạy đi, nhưng mà ta không có tìm được, vậy cũng không có biện pháp, làm sao bắt được đây?
Tinh Kê canh giữ cửa động này, đương nhiên không phải sợ có người lén lút đi vào, hoặc là phòng thủ người khác công vào, nó thủ ở dây là vì phòng ngừa mấy gia hỏa ở bên trong lén chạy ra thế giới bên ngoài!
– Hừ, hừ, ta mới không tin chuyện ma quỷ của ngươi, thế gian có đồ vật mà quạ đen ngươi không tìm được hay sao? Chỉ là ngươi không dụng tâm mà thôi.
Tinh Kê hừ lạnh một tiếng, nói ra.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Chuyện đã qua, không nói cũng được, chúng ta bàn tiên tinh đi, lúc này nên nói số lượng tiên tinh đã.
– Năm viên, chỉ có năm viên.
Tinh Kê nói ra:
– Đây là tiêu chuẩn mà chúng ta đã thương lượng trước kia, cho dù Tiên Đế cưỡng ép yêu cầu, cũng chỉ được năm viên, có cho hay không cũng phải xem tình huống. Lần trước ngươi vừa cầm tiên tinh, lần này lại muốn, chúng ta chỉ có thể cho ngươi năm viên.
Đối với tinh kê tiên quáng mà nói, cho dù Tiên Đế đến yêu cầu Tinh Kê tiên tinh, bọn họ cũng không nhất định sẽ cho, đương nhiên, nếu như cho cũng phải có tiêu chuẩn.
– Năm viên, muốn đuổi ăn mày sao? Vậy là không được, hơn nữa, ở kiếp này ta sẽ làm lớn một hồi. Đại trận tuyệt thế của ta cần tiên tinh chèo chống!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
Tinh Kê nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi nói ra:
– Tốt, quạ đen chết tiệt, chúng ta có thể thương lượng một chút, nhưng mà ngươi ngàn vạn không được dùng chiêu sư tử ngoạm, chúng ta cũng không có bao nhiêu tiên tinh.
– Không nhiều lắm, ta chỉ cần một trăm viên, một trăm viên là đủ.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
– Một trăm viên!
Sau khi Lý Thất Dạ nói xong, Tinh Kê hét lên một tiếng, tiếng quát của nó vừa dài vừa bén nhọn.
Tinh Kê nhảy dựng lên, nó nhảy rất cao, giống như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi.
Một hồi lâu, Tinh Kê thét xong mới hòa hoãn lại, nó lạnh lùng nói:
– Quạ đen, đùa như thế không buồn cười đâu, ngươi nói lại đi.
– Ta cũng không có nói đùa, ta nói là sự thật.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
Tinh Kê nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ thật lâu, cuối cùng nó nhìn ra Lý Thất Dạ không phải đang nói đùa.
– Một trăm viên, tuyệt đối không có khả năng!
Tinh Kê cự tuyệt yêu cầu của Lý Thất Dạ, nói:
– Chúng ta nhiều nhất cho ngươi mười lăm viên, chỉ có mười lăm viên.
– Một trăm viên, ta muốn một trăm viên.
Lý Thất Dạ nói.
– Hai mươi miếng, không thể nhiều hơn nữa, quạ đen, đây là cực hạn, đó là cho ngươi mặt mũi, nếu không, cho dù Tiên Đế mạnh hơn nữa đòi hỏi cũng không có khả năng có được số lượng này!
Tinh Kê lạnh lùng nói ra, thái độ của nó rất kiên định.
– Không có một trăm viên, ta sẽ không đi.”
Lý Thất Dạ lắc đầu, thái độ vô cùng kiên định.
– Quạ đen, ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước.
– Đã trải qua trăm ngàn năm chúng ta hợp tác rất vui sướng, cho nên, mỗi lần cho ngươi mượn tiên tinh, chúng ta xem như hữu cầu tất ứng, thứ này chúng ta cũng cần. Nhưng mà, một trăm viên là không có khả năng, yêu cầu này quá phận, ngươi không phải đang cướp bóc chúng ta, mà là muốn mạng chúng ta đấy.
– Tinh Kê, mọi việc trong thiên địa khó giấu được mắt ta, cho dù có cũng không phải chuyện dễ dàng. Chúng ta nên tính toán một chút, từ thời đại cổ xưa không nói, các ngươi cũng vừa tránh được, nhập không đủ xuất, ta cũng có thể hiểu được. Nhưng mà về sau các ngươi còn có tồn dư, đặc biệt vào thời đại chư đế, đây chính là thời điểm thiên hạ thái bình, các ngươi thu vào rất khá, công lao này quy ta… Chúng ta nên tính toán một chút.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào Tinh Kê và nói:
– Tinh kê tiên quáng sản xuất tiên tinh, mỗi thời đại ít thì có mười viên, nhiều thì có hai mươi viên, mà có thời đại ổ Tinh Kê bị tiêu hao, trong thời đại đó các ngươi thu vào ít nhất tám viên, đây là con số bảo thủ nhất, đương nhiên, hơn nữa bình thường ta có việc nên mượn một ít, bảo thủ nhất mỗi thời đại các ngươi còn giữ được năm viên tiên tinh, chuyện này không thành vấn đề.
– … Thêm thêm giảm giảm, tính toán qua vài thời đại, cẩn thận so sánh một chút, ta đã đưa ra số liệu, các ngươi có tồn kho chừng hai trăm viên, đương nhiên, nếu như các ngươi vận khí tốt sẽ thu hoạch rất nhiều, như vậy các ngươi tồn kho được ba trăm viên.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng lát, nói thêm:
– Cho dù cho các ngươi tồn kho hai trăm viên, ta chỉ muốn một trăm viên tồn kho, chuyện này cũng không quá mức, ta cũng lưu đường lui cho các ngươi.