Đế Bá Audio Podcast
Tập 481 [Chương 2401 đến Chương 2405]
❮ sautiếp ❯Chương 2401: Thần thông thập nhị âm giai 1
– Cút!
Lý Thất Dạ không nhìn Dư tổ, ống tay áo quét qua, phong bạo nổi lên quét ngang qua thành Phong Văn.
Dư tổ và đệ tử Dư gia ở đây thân bất do kỷ, lập tức bị quét bay, bọn họ bay trở về Dư phủ, thời điểm bọn họ phục hồi tinh thần, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cho dù trưởng lão Phi Tiên Giáo nhìn thấy tình cảnh như thế cũng phải hoảng sợ.
Oanh —— oanh —— oanh ——
Thời điểm này từng âm thanh vang lên, bầu trời tối sầm lại, hiện tại đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền lớn, mỗi một chiếc thuyền dài trăm trượng, chúng chẳng khác gì những con quái vật khổng lồ bay trên bầu trời.
Từng chiếc thuyền dùng hoàng kim chế tạo thành, trên thân có màu son hồng đẹp mắt, đồ án hỏa diễm đỏ rực bao trùm thân thuyền.
Tổng cộng có tám chiếc thuyền như vậy, mỗi một chiếc thuyền có rất nhiều ống đồng chĩa ra ngoài, mỗi một ống đồng to như vạc nước, bộ dáng giống cự pháo.
– Thiên hỏa chiến hạm ——
Nhìn thấy từng chiếc chiến hạm, những người từng thấy uy lực của chúng đều kinh hô.
– Nổ súng ——
Lúc nhìn thấy bảy tám chiến hạm xuất hiện trên bầu trời, trưởng lão Phi Tiên Giáo vui mừng như điên, hét thật lớn.
Thuyền của Phi Tiên Giáo xuất hiện tại thành Phong Văn chính là vì ăn mừng Dư thái quân xuất quan, cũng là lúc Phi Tiên Giáo thể hiện thực lực trước mặt người ngoài, nhưng bây giờ lại dùng lên người Lý Thất Dạ.
Ông —— một tiếng, lúc này có vô số tinh bích khảm nạm trên thuyền sáng lên, thiên địa tinh khí bốc cháy giống như thái dương chân hỏa hừng hực.
Oanh, oanh, oanh…
Lập tức liệt diễm bao phủ thiên địa, tám chiến hạm với mấy trăm họng pháo không khác gì cự long giận dữ khạc lửa, phun thái dương chân hỏa oanh kích Lý Thất Dạ đang đứng trên thập nhị âm giai.
Thiên hỏa chiến hạm, đây là một trong rất nhiều công cụ chiến tranh của Phi Tiên Giáo, truyền thuyết chiến hạm này được chế tạo sớm nhất lúc Thông Nhật Tiên Đế tại vị, về sau Phi Tiên Giáo căn cứ vào bản vẽ của Thôn Nhật Tiên Đế, sáng tạo ra một đám chiến hạm.
Có thể nói, thiên hỏa chiến hạm chính là lợi khí của Phi Tiên Giáo, thời điểm chiếm lĩnh vùng biển Bắc Uông Dương, thiên hỏa chiến hạm cũng lập nhiều công lao hiển hách, uy lực to lớn, không thể khinh thường.
Oanh —— oanh —— oanh ——
Thái dương chân hỏa oanh tạc, uy lực cực lớn, cả thành Phong Văn chấn động dữ dội, đây là uy lực của thiên hỏa chiến hạm, dùng tinh bích làm động lực, dùng thái dương chân hỏa làm vũ khí, nó có thể lập tức tiêu diệt địch nhân thành mây khói.
Nhìn thấy từng khẩu pháo oanh tạc như mưa, mỗi họng pháo là một con cự long tức giận, sắc mặt mọi người tái nhợt, mọi người đều biết, vì cái gì Phi Tiên Giáo có thể trong thời gian ngắn càn quét Yêu tộc.
Thiên hỏa chiến hạm oanh tạc dữ dội, dưới hỏa lực oanh tạc ban đầu, chỉ sợ không có bao nhiêu đại giáo truyền thừa sống sót.
Tiếng nổ vang vong cả thành Phong Văn, thiên hỏa chiến hạm khai hỏa làm khói bụi bao phủ toàn bộ thành Phong Văn.
Oanh —— tiếng nổ mạnh quanh quẩn, thời điểm tất cả hỏa lực bao phủ thập nhị âm giai, khói thuốc súng tràn ngập, mọi người không nhìn rõ tình huống bên trong.
Sau khi khói thuốc súng tản đi, chỉ thấy Lý Thất Dạ bình yên vô sự đứng ở nơi đó, lúc này trên đỉnh đầu của hắn có một thiết hoàn, thiết hoàn này óng ánh sáng long lanh.
Thiết màn này là lực lượng bản thân Lý Thất Dạ, lực lượng thiết màn này chính là từ thập nhị âm giai, thập nhị âm giai tản mát đủ hào quang, các sắc thái khác nhau, hào quang do thập nhị âm giai tỏa ra, màu sắc cũng khác nhau, chúng hình thành một thiết màn cực sáng bao phủ thân thể Lý Thất Dạ vào bên trong, thiết màn này sinh ra hào quang cực sáng.
Lý Thất Dạ hoàn toàn không bị tổn thương, trưởng lão Phi Tiên Giáo biến sắc, sắc mặt rất nhiều cường giả Phi Tiên Giáo trên tám chiến hạm âm trầm, lập tức cảm thấy đại sự không ổn.
Đặc biệt là trưởng lão Phi Tiên Giáo, trong nội tâm có ý niệm đào tẩu trong đầu, ngay từ đầu hắn hy vọng thiên hỏa chiến hạm có tác dụng, cho dù không thể chém giết Lý Thất Dạ, nhưng mà hy vọng có thể mượn chúng áp chế Lý Thất Dạ, nhưng mà hiện tại xem ra thiên hỏa chiến hạm hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Dưới thiết màn, Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn tám chiếc thiên hỏa chiến hạm, hắn vừa cười vừa nói:
– Thiên hỏa chiến hạm xuất xứ từ tay Tiên Đế, nhưng ngươi dùng không đúng người.
Vừa dứt lời, Lý Thất Dạ duỗi tay ra, âm luật “Đông, đông, đông ——” không ngừng vang lên, âm luật này vô cùng dồn dập, nó vang vọng cả thành Phong Văn, trong nháy mắt âm luật vang lên rất kịch liệt, thập nhị âm giai sinh ra lực lượng từng bậc, hình như đang tổ hợp khúc nhạc của cả quyển nhạc.
Oanh —— một tiếng vang thật lớn, đột nhiên có hỏa diễm sinh ra từ thập nhị âm giai, thành Phong Văn cũng chấn động dữ dội.
Thời điểm này trên đỉnh thập nhị âm giai có thân ảnh xuất hiện, sau đó thân ảnh này đứng lên che khuất bầu trời, tất cả mọi người ngưỡng mộ khao khát.
Đây là thân ảnh vô cùng lớn, thân ảnh này đứng trên thập nhị âm giai, đây chính là trên đỉnh trời xanh, chân đạp đại địa, chúng giống như một cự nhân đứng ở nơi đó.
Thân ảnh vô cùng cao lớn này bao phủ thiên địa, hỏa diễm bao phủ thân thể của nó, hào quang chiếu sáng thành Phong Văn.
Đáng sợ hơn là thân ảnh này lại tỏa ra khí tức thần thánh, không nói đến nó chỉ là hư ảnh, lực lượng nó tỏa ra dường như vô cùng vô tận.
– Thần linh sao?
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn sinh ra thần tính, tất cả tu sĩ ở nơi này cảm giác nội tâm run rẩy, thần tính là thứ không phải chủng tộc nào cũng có, nó cũng khác uy áp của Tiên Đế, thần tính là thứ trời sinh, rất thần thánh và cao quý.
Không có ai biết thân ảnh cao lớn này đại biểu cho cái gì, nhưng mà thời điểm thân ảnh cao lớn này xuất hiện ở đây, rất nhiều người sinh ra cảm giác sởn gai ốc, có cảm giác kiêng kị không nói nên lời.
– Nên chém ——
Lúc này Lý Thất Dạ lãnh đạm nói một câu. Hắn hắn vừa nói ra, tiếng nổ mạnh vang lên.
Chỉ thấy cự nhân này duỗi tay ra, bàn tay của nó bắt lấy tất cả thiên hỏa chiến hạm, chỉ trong nháy mắt tám chiếc thiên hỏa chiến hạm bị bắt lại.
Vào lúc bàn tay khép lại liền sinh ra cảm giác thiên địa đang áp bách, tại không có chỗ trốn, chỉ có thể chờ chết.
Oanh, oanh, oanh…
Từng tiếng nổ lớn vang lên, lúc thiên hỏa chiến hạm rơi vào trong tay cự nhân, tám chiếc thiên hỏa chiến hạm nổ súng ra khắp bốn phương tám hướng, không quản hỏa lực của tám thiên hỏa chiến hạm mạnh thế nào, hoàn toàn không làm được chuyện gì.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc… Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lúc này bàn tay lớn khép lại, hai cánh bên của thiên hỏa chiến hạm đứt gãy, trong nháy mắt tám thiên hỏa chiến hạm bị bóp nát.
– Ah ——
Cùng lúc đó trên tám chiếc chiến hạm có tiếng kêu thảm thiết vang lên, đệ tử Phi Tiên Giáo trong thiên hỏa chiến hạm muốn bỏ chạy, nhưng mà bàn tay lại giống như thiên địa áp bách, căn bản không cách nào bỏ trốn, bọn họ và thiên hỏa chiến hạm bị vò nát thành một cục.
– Lý Thất Dạ, dừng tay —
Chương 2402: Thần thông thập nhị âm giai 2
Trưởng lão Phi Tiên Giáo nhìn thấy tám chiếc thiên hỏa chiến hạm bị bóp nát, quát to một tiếng, Lâm Hạo cũng phóng lên trời, muốn ngăn cản Lý Thất Dạ, tuy bọn họ biết mình giống như phù du lay cây, nhưng bọn họ không buông tha, muốn góp chút sức lực cho tông môn
“Phanh” một tiếng, nhưng mà bọn họ vừa bay lên cao đã lập tức hạ xuống, chỉ nghe “Đông” một tiếng, sư đồ bọn họ bị áp trên mặt đất.
“Răng rắc ——” Cuối cùng có tiếng nứt vỡ vang lên, tám chiếc thiên hỏa chiến hạm triệt để xong đời, tám chiếc thiên hỏa chiến hạm cực lớn biến thành tám cục sắt, tám cục sắt này lại bám đầy máu tươi giống như nước sơn.
“Đông ——” tám cục sắt đã bị ném xuống đất.
Nhìn thấy tám thiên hỏa chiến hạm biến thành tám cục sắt, hơn nữa đệ tử trên tám chiếc thiên hỏa trên chiến hạm không thể chạy trốn, trưởng lão Phi Tiên Giáo lúc này thất hồn lạc phách ngồi phịch xuống đất.
Trưởng lão Phi Tiên Giáo thất thần trong thời gian ngắn, cảnh này đả kích hắn quá lớn, hắn có cảm giác đau nhức tê tâm liệt phế.
Trăm ngàn năm qua đi, Phi Tiên Giáo là vô địch cỡ nào, phong quang vô hạn ra sao, hô phong hoán vũ thế nào, trong mắt đệ tử Phi Tiên Giáo, chỉ cần Phi Tiên Giáo xuất thế chính là thiên hạ vô địch.
Lúc này Phi Tiên Giáo hàng lâm Bắc Uông Dương, vừa ra tay đã chiếm giữ một vùng biển, tuy gặp được chống cự, nhưng với thực lực Phi Tiên Giáo một khi đả kích địch nhân, hoàn toàn không có ai địch nổi.
Nhưng mà hôm nay tám chiến hạm của Phi Tiên Giáo lại bị Lý Thất Dạ bóp thành sắt vụn, bóp nát không chỉ là tám hạm thiên hỏa chiến hạm, còn bóp nát uy phong bát diện của Phi Tiên Giáo.
Đã bao lâu rồi Phi Tiên Giáo chưa thảm bại như vậy, đã bao lâu Phi Tiên Giáo bị người ta miệt thị như thế?
Trong khoảng thời gian ngắn, trưởng lão Phi Tiên Giáo ngồi ở chỗ kia, toàn thân vô lực, thời điểm đối mặt đệ nhất hung nhân, hắn cũng không thể dùng lời lẽ hình dung được.
Phốc ——
Lý Thất Dạ đứng trên thập nhị âm giai ra tay, điểm ra một chỉ, Lâm Hạo lập tức bị đánh thành huyết vụ, hoàn toàn không có tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Trưởng lão Phi Tiên Giáo làm sư phụ chỉ có thể ngơ ngác đứng ở đó, hắn cũng không có lực phản kháng, vô lực giãy dụa, vào thời điểm này hắn có cảm giác vô lực thật sâu, đứng trước mặt đệ nhất hung nhân hắn rất bất lực, hắn hoàn toàn không chịu nổi một kích.
– Ta lưu ngươi một mạng, chỉ muốn ngươi tiện thể nhắn với Phi Tiên Giáo, mặc kệ Phi Tiên Giáo hiện tại do ai làm đương gia, khôn hồn cút khỏi tầm mắt của ta, nếu không, ta sớm muộn gì cũng tiêu diệt Phi Tiên Giáo các ngươi!
Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn qua trưởng lão Phi Tiên Giáo.
Lúc này trưởng lão Phi Tiên Giáo đã thất hồn lạc phách, nếu là trước kia, mặc kệ địch nhân mạnh bao nhiêu, không quản bản thân mình có địch lại hay không, hắn còn có thể nói vài câu ương ngạnh, Phi Tiên Giáo bọn họ chưa sợ ai bao giờ.
Nhưng mà hiện tại hắn không nói được câu nào, hắn đã vô lực phản kháng, hoàn toàn không có khả năng chống lại.
Cuối cùng trưởng lão Phi Tiên Giáo đứng lên, yên lặng rời đi, cũng không dám nói câu nào, giờ phút này trưởng lão Phi Tiên Giáo già đi rất nhiều, chỉ nháy mắt đã già đi mười tuổi.
Sau khi trưởng lão Phi Tiên Giáo rời khỏi, Lý Thất Dạ đứng trên thập nhị âm giai nhìn qua tất cả người ở đây, hắn giống như thần linh đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, Lý Thất Dạ hiện tại là truyền kỳ, hắn chẳng khác gì chủ nhân chúng thần, mọi người nơi đây run sợ, trong lòng đầy sợ hãi, đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thất Dạ lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, ánh mắt nhìn vào Dư phủ trong thành Phong Văn, cuối cùng hắn vẫn thở dài.
Hiện tại hào quang của thập nhị âm giai hao hết, thân ảnh cao lớn biến mất vô tung, lúc này thập nhị âm giai khôi phục nguyên trạng, Lý Thất Dạ đi xuống.
Lý Thất Dạ nhìn Khổng Tước Minh Vương nói ra:
– Đi thôi, nên đi Dư gia.
Nói xong liền rời khỏi.
Khổng Tước Minh Vương cũng khôi phục tâm thần, sau khi trở lại bình thường liền theo sát Lý Thất Dạ.
Trong Dư phủ hiện tại, sắc mặt đám người Dư tổ trắng bệch, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Dư phủ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả cường giả Dư gia lúc này đang nhìn nhau.
Không quản Dư tổ là Thần Hoàng, nội tâm của hắn hiện tại rất lạnh, trong lòng của hắn lạnh giá và sợ hãi không phải Lý Thất Dạ cường đại, hắn sợ hãi nhất do Lý Thất Dạ chưởng quản lực lượng thập nhị âm giai, đây mới là chuyện hắn sợ hãi nhất.
Bởi vì hắn biết rõ thập nhị âm giai không chỉ là nơi nghiệm chứng thực lực, nó còn là một kiện binh khí, cũng là binh khí trọng yếu của Dư phủ.
Sau khi Dư tổ phục hồi tinh thần lại, phân phó đệ tử trong phủ, nói ra:
– Trên dưới Dư phủ tạm thời không được ra ngoài, ta sẽ đi gặp tổ phụ.
Nghe được Dư tổ phân phó, đệ tử trên dưới Dư phủ chấn động to lớn, biết rõ điểm này có ý nghĩa như thế nào.
Sau khi Dư tổ đi vào sâu trong Dư phủ, đi tới trước một gian phòng sơ sài, hắn sửa sang xiêm y, hoàn toàn không dám có chút bất kính nào, hắn đứng trước cửa nói:
– Con cháu bái kiến tổ phụ.
– Vào đi.
Vào lúc này trong gian phòng sơ sài có tiếng nói vọng ra.
Dư tổ hít một hơi thật sâu, đi vào trong gian phòng sơ sài này, gian phòng rất ngăn nắp, trừ một bồ đoàn cỏ và một cái bàn ra đã không còn vật gì khác, trên bồ đoàn bằng cỏ có một lão nhân đang ngồi xếp bằng.
Thân thể lão nhân này cao lớn, mặc một thân áo gai, trang phục thập phần đơn giản, quanh thân không có vật gì khác, hắn có đầu tóc bạc, ngân quang lấp lánh, hắn ngồi tại chỗ, thân thể thắng tắp như điêu khắc.
Lão nhân này chính là Dư tổ tông trong Dư phủ, về phần tiên của hắn, vãn bối không biết được, mỗi người biết hắn là con của Dư thái quân, là đứa con duy nhất.
Hơn nữa Dư tổ tông là đệ nhị Thần Hoàng trong Dư phủ, là Cửu Giới Thần Hoàng thập phần cường đại.
Trên thực tế, trước kia Dư gia có năm Thần Hoàng, trừ hoành kích Tiên Đế Dư thái quân ra, còn có chính là Dư gia tổ tông, cũng chính là trượng phu Dư thái quân, hắn cũng là một Thần Hoàng vô cùng khủng bố.
Một Thần Hoàng khác chính là phụ thân Dư tổ, cũng là con của Dư tổ tông, hắn là Thần Hoàng cường đại.
Đáng tiếc hai Thần Hoàng này đã không còn trên thế gian, thọ huyết khô héo, vẫn lạc trong đại đạo dài đằng đẵng.
Thử nghĩ một chút, một thực sự không phải thế gia đế thống tiên môn lại có được năm tôn Thần Hoàng, trong đó có một là hoành kích Tiên Đế, thế gia như vậy tuy quy mo không lớn, cường đại, uy danh, thực lực của nó cũng cực kỳ dọa người, cũng chính vì có được Thần Hoàng như thế, địa vị Dư gia tại Bắc Uông Dương rất cao.
Sau khi gặp Dư tổ tông, Dư tổ nói ra:
– Tổ phụ, chỉ sợ Dư gia chúng ta sẽ gặp phải cường địch, đã có người leo lên thập nhị âm giai, chưởng ngự lực lượng thập nhị âm giai.
– Ta biết rồi.
Dư tổ tông chậm rãi gật đầu nói:
– Người này có lai lịch thế nào?
Chương 2403: Dư tổ tông
– Người này là một hậu bối, tên là Lý Thất Dạ, hắn xuất thân từ Tẩy Nhan Cổ Phái, sau lưng có không ít đại nhân vật làm chỗ dựa.
Dư tổ nhanh chóng đáp lời.
– Lý Thất Dạ, Tẩy Nhan Cổ Phái.
Dư tổ tông thì thào nhớ kỹ cái tên này, dường như đang lâm vào trầm tư.
– Kẻ này ý đồ đến bất thiện, hắn đã gây thương tích và tra tấn con cháu chúng ta, đồng thời chém đứt cánh tay cháu ta, thập phần hung tàn. Hắn hiện lại là trèo lên thập nhị âm giai, hủy thiên hỏa chiến hạm của Phi Tiên Giáo, khí thế hung hãn, chỉ sợ hắn đang tiến về Dư phủ chúng ta.
Dư tổ vô cùng lo lắng nói.
Cũng không thể trách Dư tổ, Lý Thất Dạ khí thế hung tàn, ý đồ đến bất thiện, tất cả nói rõ hắn đến đây vì Dư gia, mà danh tiếng đệ nhất hung nhân hắn có nghe thấy, đây mới là điểm hắn lo lắng nhất.
– Nói việc này nghe một chút.
Dư tổ tông nghe lời này, chậm rãi nói ra.
Dư tổ vội vàng nói chuyện xảy ra với Dư Triển một lần, bởi vì Dư Triển và thúc thúc hắn bị Lý Thất Dạ giáo huấn, bọn họ đã báo cáo Dư gia chủ, Dư gia chủ cũng báo cáo chuyện này với Dư tổ.
Sau khi nghe xong lời này, Dư tổ tông khoát khoát tay, nhàn nhạt nói:
– Chuyện vãn bối nên do vãn bối chấm dứt, thua trong tay hắn chỉ trách bản thân mình học nghệ không tinh, hảo hảo khổ tu đi, chuyện lo lắng duy nhất chính là thập nhị âm giai.
Nói đến đây hắn lại nhíu mày.
– Chuyện này…
Dư tổ trầm ngâm một lát, tổ phụ không có ý định xuất đầu cho vãn bối làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà hắn cũng không dám nhiều lời, bởi vì tổ phụ có kiến thúc rộng hơn hắn, tổ phụ nói thế chắc chắn là có đạo lý của mình.
– Nếu đệ nhất hung nhân thật sự chấp chưởng thập nhị âm giai, hắn chính là họa lớn của Dư phủ. Nếu thật sự là vậy, chỉ có thể diệt hắn trừ hậu hoạn.
Dư tổ tông trầm ngâm một lát, chậm rãi nói ra:
– Cửu thiên thập địa, không thiếu cái lạ, kỳ nhân ẩn sĩ rất nhiều. Nhưng trước mắt trong Nhân Hoàng Giới, nếu có thể ngộ ra thập nhị âm giai, chỉ có hai người mà thôi.
– Hai người nào?
Dư tổ vội vàng hỏi.
– Thứ nhất, chính là Cố Tôn tại Trấn Thiên Hải thành, thiên phú của hắn khó người địch nổi.
Dư tổ tông chậm rãi nói ra:
– Nếu như Cố Tôn cố tình tìm hiểu, hắn thật sự sẽ ngộ ra huyền cơ trong đó. Nhưng do mẫu thân đại nhân vẫn tồn tại, Cố Tôn không nguyện ý gây thù khắp nơi.
– Người thứ hai là ai?
Đối với thiên phú của Cố Tôn, Dư tổ cũng không nghi ngờ, dù sao Cố Tôn là một trong thập đại thiên tài.
– Người thứ hai ——
Lúc này ánh mắt Dư tổ tông trở nên thâm thúy, ánh mắt của hắn mang theo hào quang sáng ngời, cuối cùng hắn chỉ khoát tay, nói ra:
– Người này ngươi không nên biết, ta cũng không nhiều lời.
Nghe được câu trả lời của tổ phụ, Dư tổ cảm thấy ngoài ý muốn, cũng thập phần giật mình, người có thể làm tổ phụ không muốn nói không nhiều, đó là tồn tại đáng sợ cỡ nào.
– Lý Thất Dạ ý đồ đến bất thiện, có thể nói khí thế hung hãn, chỉ sợ hắn cũng không phải là người của Cố Tôn.
Dư tổ vội vàng nói:
– Dư gia chính là Trấn Thiên Hải thành nhất mạch, tổ tiên có qua lại với Diệp Cửu Châu, Cố Tôn không cần nhắm vào Dư gia chúng ta, lại nói Lý Thất Dạ leo lên thập nhị âm giai, hắn đã xóa dấu vết của Cố Tôn.
– Cố Tôn làm việc, làm sao có thể dùng tư duy phàm phu tục tử đi suy đoán chứ.
Dư tổ tông lắc đầu, nói ra:
– Cố Tôn người này, nói hắn thiên tài không đủ, nói hắn là tên điên chấp nhất cũng không xong. Dùng suy nghĩ người bình thường suy đoán là không được gì.
Dư tổ há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
– Mẫu thân đại nhân xuất quan vào ngày mai, ngươi đi thôi, chọn ra một đám con cháu đi đến bái kiến, chỉ sợ về sau tổ tông sẽ không gặp đám vãn bối các ngươi. Về phần chuyện Lý Thất Dạ, sau khi gặp lão nhân gia, cứ để lão nhân gia định đoạt.
Cuối cùng Dư tổ tông chậm rãi nói với Dư tổ.
– Lão tổ tông sắp xuất quan.
Nghe lời này Dư tổ đại hỉ, mặc dù nói Dư thái quân xuất quan thiên hạ đều biết, nhưng mà nàng vẫn không có bước ra khỏi cánh cửa kia, trên dưới Dư phủ không ai có tư cách tiếp kiến, có thể gặp trực tiếp cũng chỉ có Dư tổ tông.
– Đi thôi.
Dư tổ tông không nói thêm cái gì, chỉ khoát khoát tay, nói ra.
Dư tổ đại hỉ, hít sâu một hơi liền đứng lên, hắn cúi chào sau đó rời đi.
– Còn nữa, người Dư gia không cần thiết đi lại quá gần với Phi Tiên Giáo, Dư gia và Phi Tiên Giáo không phải người chung đường.
Thời điểm Dư tổ rời đi, Dư tổ tông nói vọng theo.
Dư tổ ngây ngốc một lát, hắn phục hồi tinh thần lại, lúc này nói:
– Phi Tiên Giáo có ý kết giao với Dư gia chúng ta, nếu Dư gia có một minh hữu như Phi Tiên Giáo, chúng ta làm việc sẽ có lợi ích lớn.
Trên thực tế, Dư Ngọc Liên ái mộ Long Ngạo Thiên, trưởng bối Dư gia biết rất rõ ràng, đối với chuyện này trưởng bối Dư gia ôm thái độ cười cho qua, không nói Dư tổ, cả Dư gia đều muốn Dư Ngọc Liên gả vào Phi Tiên Giáo.
– Ngươi biết cái gì.
Dư tổ tông trầm giọng nói:
– Trong mắt Phi Tiên Giáo, Dư gia chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi, chỉ bằng đám hậu bối nông cạn các ngươi làm sao có tư cách bàn kết minh với Phi Tiên Giáo? Hừ, liên minh với Phi Tiên Giáo, sớm muộn gì cũng đưa tới họa diệt môn.
– Cái này…
Sau khi nghe tổ phụ đại nhân nói cả buổi, Dư tổ do dự trong giây lát, không biết nên nói như thế nào mới tốt, trên thực tế đáy lòng của hắn ởvẫn hy vọng liên minh với Phi Tiên Giáo.
– Ngươi nhớ kĩ là được, không nên đi truy cứu nhiều.
Dư tổ tông nói ra:
– Tương lai ngươi sẽ hiểu, bằng vào đám con cháu bao cỏ không thành đại sự kia là không được gì.
Dư tổ hít sâu, nói ra:
– Con cháu nhớ kĩ.
Tuy hắn rất không đồng ý với quan điểm này, nhưng mà hắn vẫn vô cùng kính nể tổ phụ của mình, biết rõ tổ phụ chọn lựa như vậy tất nhiên là có đạo lý của mình.
Sâu trong hậu viện Dư phủ, nơi đây chính là cấm địa Dư phủ, con cháu Dư phủ không được tới gần nơi đây, bởi vì nơi này chính là nơi lão tổ tông Dư thái quân sinh hoạt hằng ngày.
Ở chỗ này có một đại điện cũ, đại điện này phong cách cổ xưa, dường như trải qua vô số năm ma luyện, nó mang theo khí chất phong sương.
C-K-Í-T..T…T —— một tiếng thật lớn, lúc này cánh cửa gỗ đại điện mở ra, trong điện có một bà lão mái tóc mai sương xuất hiện, nhưng từ phong thái bà lão nhìn ra được, nàng lúc còn trẻ là mỹ nhân tuyệt sắc.
Bà lão đi ra khỏi đại điện, đứng trong hoa viên nhìn hoa và cổ thụ xum xuê, lúc này buồn vô cớ thở dài một hơi, thì thào nói:
– Lão đầu tử, thiết mộc năm đó ta và ngươi gieo xuống đã nở hoa rồi, thế nhưng mà ngươi không còn tại thế, lưu lại mình ta cô độc nhân gian.
Nói đến đây, nàng thở dài ảm đạm.
– Ai ——
Thời điểm bà lão ảm đạm thở dài, đột nhiên ánh mắt nàng chấn động mãnh liệt, thân thể biến hóa, lập tức thần uy vô thượng bộc phát, thể hiện rõ phong thái đệ nhất chiến tướng năm xưa.
Chương 2404: Dư thái quân 1
– Đại đạo vốn cô độc, làm sao có thể dừng lại vì một người chứ!
Lúc này một thanh niên đi tới, hắn chậm rãi nói ra:
– Thanh Phong, đã lâu không gặp!
Bà lão nghe xưng hô như thế, tâm thần lập tức chấn động, hai mắt của nàng mang theo thần quang sáng lạn không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên này.
– Đây là, đây là ngươi sao?
Bà lão thập phần rung động, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua thanh niên trước mặt, giọng nói vô cùng rung động.
– Trừ ta, còn có ai có thể chấp chưởng thập nhị âm giai chứ?
Thanh niên chính là Lý Thất Dạ, hắn vừa cười vừa nói:
– Năm đó lúc ta phạt thể cho ngươi, ngươi cũng có thần thái như vậy! Cũng không tin kỳ tích.
– Đại nhân, thật là ngươi ——
Sau khi bà lão khôi phục tinh thần, bộ dáng hết sức kích động, lập tức quát to một tiếng.
– Đúng thế, là ta.
Nhìn bà lão trước mắt, Lý Thất Dạ cũng thập phần cảm khái, nói ra:
– Từ biệt vạn năm, tuế nguyệt vô tình.
Bà lão, Dư Thanh Phong, đây là lão tổ tông Dư gia, cũng là đệ nhất chiến tướng Hắc Long quân đoàn thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, uy danh cực kỳ hiển hách, với tư cách một vị hoành kích Tiên Đế, thật sự làm người ta kiêng kị.
– Thanh Phong bái kiến đại nhân!
Sau khi khôi phục tinh thần, bà lão kích động không khó nói thành lời, vội vàng quỳ xuống đất.
Lý Thất Dạ đở lấy nàng, nói ra:
– Ngươi đã không còn trong quân đoàn, không cần hành đại lễ.
.
– Đại nhân thật sự đã đoạt lại chân thân.
Dư thái quân kích động nói.
– Đây đều là công lao của Hắc Long Vương.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:
– Hắn buông tay đánh cược, cuối cùng dùng thiên mệnh Tiên Đế hiến tế, lúc này chân thân của ta thoát ly, linh hồn quy khiếu.
– Thuộc hạ hổ thẹn, không thể trợ trận cho Hắc Long Vương, không thể góp chút sức lực cho đại nhân.
Dư thái quân cảm khái thở dài.
Thời điểm Hắc Long Vương đánh vào Tiên Ma động, Dư thái quân vẫn còn bế tử quan, không thể trợ giúp Hắc Long Vương một tay, nếu không nàng sẽ xuất chiến, trợ trận cho Hắc Long Vương.
– Chuyện này cũng không thể trách ngươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Năm đó ngươi thọ nguyên đã hết, ngươi có thể kéo dài tới bây giờ đã rất không tầm thường, tuy ngươi không thể sống thêm cả đời, lần này bế tử quan cũng đền bù tổn thất thọ nguyên của ngươi.
Dư thái quân ảm đạm, thương cảm nói ra:
– Thuộc hạ có thể tục thọ, tất cả là do lão đầu tử thành toàn, hắn mang thọ nguyên của mình tục thọ cho ta, nhưng mà lão đầu tử lại…
Nói đến đây, nàng thương cảm thở dài một hơi.
– Hắn vẫn yêu ngươi, hơn nữa hắn cũng đã lựa chọn, hắn lựa chọn cũng không phải là không có đạo lý.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
– Năm đó chúng ta hẹn nhau hai người sống đến thọ tận, mặc kệ chuyện trần thế, nhưng sống đến cuối cùng, hậu bối vô năng, lão đầu tử lại cải biến chủ ý, hy vọng ta có thể tục thọ, che chở cho hậu bối. Nhưng mà bọn chúng là đồ ngu xuẩn, cũng không biết nổi khổ tâm và hi sinh của tổ tông!
Nói đến đây, Dư thái quân ảm đạm buồn vô cớ.
Dư thái quân và phu quân đều là chiến tướng Hắc Long quân đoàn, phu quân Dư thái quân cũng là một Thần Hoàng khó lường, nhưng mà không cường đại bằng Dư thái quân.
Phu thê Dư thái quân yêu nhau cả đời, năm đó bọn họ rời khỏi Hắc Long quân đoàn đã có ước định không lánh đời phủ bụi, sống đến thọ tận mới thôi, cộng đồng buông tay rời khỏi nhân gian.
Nhưng mà con cháu Dư gia một đời không bằng một đời, đến thế hệ Dư tổ hiện tại cũng chỉ có một mình Dư tổ đảm đương, sau Dư tổ, Dư gia không có gì đáng lưu ý, không có xuất hiện thế hệ kiệt xuất.
Chuyện này đã làm nội tâm Dư gia lão tổ tông sinh ra dao động, trượng phu Dư thái quân quyết định lưu hậu thủ cho Dư thái quân, hy vọng có thể tiếp tục che chở con cháu thêm một hai thế hệ, cũng chính bởi vì như thế, thời điểm Dư thái quân thọ tận, không thể không bế tử quan, mượn tục thọ vượt qua cửa ải khó.
Tuy Dư thái quân tục thọ thành công, nhưng mà phu quân Dư thái quân không thể sống qua bước này, cuối cùng hắn hi sinh chính mình thành toàn Dư thái quân.
– Trên thế gian có bao nhiêu người nhìn rõ ràng chứ, lại có bao nhiêu người hoàn toàn buông tay mặc kệ?
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu nói ra.
Dư thái quân thở dài, cuối cùng mời Lý Thất Dạ vào trong cổ điện, cổ điện này thập phần đơn giản, hai bên đại điện là đồ án, trên đó ghi lại hưng vong vinh nhục của tổ tiên Dư gia.
Ngồi trong cổ điện, Dư thái quân nói ra:
– Đại nhân đoạt lại chân thân ở kiếp này, hẳn có nhiều đất dụng võ, nếu đại nhân có cần thuộc hạ, thuộc hạ nghĩa bất dung từ, nguyện ra sức khuyển mã cho đại nhân.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Không, phu thê các ngươi năm đó được ta trả tự do, các ngươi cũng đã thoát ly Hắc Long quân đoàn, ta sẽ không phá hủy an bình của các ngươi, bây giờ là thời điểm ngươi an hưởng tuổi già, ta không cột ngươi lên chiến xa của ta.
– Đây là ta thiếu nợ đại nhân, không có đại nhân, sẽ không có thành tựu của ta hôm nay, càng không có mạng già này, càng không có Dư gia phồn vinh ngày nay!
Dư thái quân trịnh trọng nói.
– Không, ngươi cũng không nợ ta.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Ta chỉ điểm ngươi, cũng cho ngươi tạo hóa, ngươi có thể có thành tựu như vậy, đó là ngươi cố gắng. Năm đó ngươi thật sự thiếu nợ ta, nhưng mà ngươi cống hiến cho Hắc Long quân đoàn lâu như vậy, ngươi đã trả hết nợ rồi. Về phần cái mạng của ngươi, ta chỉ góp chút sức, nói chính xác là huynh trưởng Chính Phong cứu ngươi.
Năm đó Dư Chính Phong phong ấn muội muội Dư Thanh Phong, hắn tích lũy một thời đại mới tìm được linh dược tiên thảo trị liệu Dư Thanh Phong, cuối cùng mới nhờ Lý Thất Dạ ra tay cứu sống nàng.
Cũng chính bởi vì cơ duyên như thế, lúc này Dư thái quân thuần phục Hắc Long quân đoàn, Dư thái quân từng bước phát triển mạnh hơn, lũ chiến lũ thắng (đánh nhiều thắng nhiều), lập nhiều chiến công hiển hách, cuối cùng trở thành đệ nhất chiến tướng Hắc Long quân đoàn thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế.
– Là đại nhân thương xót thuộc hạ, thương cảm Dư gia.
Thấy Lý Thất Dạ nói như thế, Dư thái quân cũng thở dài một hơi.
Nghe nàng nói như vậy chỉ cần hắn ra lệnh thì nàng sẽ rời núi, sẽ thuần phục Lý Thất Dạ, Dư gia cũng nguyện ý ra sức cho hắn, nhưng mà hắn sẽ không làm như vậy, bơi vì hắn là người nói là làm..
– Tất cả là do ngươi đạt được, cũng là Dư gia nên đạt được.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Chỉ tiếc, hậu bối vô năng.
Dư thái quân bất đắc dĩ nói:
– Bằng không sau khi cứu ta. Đại ca lão nhân gia cũng không liếc mắt nhìn con cháu bất tài, mà thân già khọm của ta sống ba thế chiếu cố con cháu.
– Đúng là Chính Phong còn có thể sống thật lâu.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu nói nói:
– Nhưng mà hắn đạo bi quan chán đời của hắn, hắn không chú ý tới con cháu cũng là chuyện bình thường. Đối với hắn mà nói, Dư gia đã không cần hắn lo lắng.
– Đại ca hắn ——
Nói đến Dư Chính Phong, Dư thái quân thở dài một hơi, nói ra.
Chương 2405: Dư thái quân 2
Trong đương thời, chỉ sợ không có người nào nhớ rõ nhân vật số má như Dư Chính Phong, cũng chỉ sợ không mấy người biết trong thành Phong Văn còn cất dấu tồn tại có thể chống lại Tiên Đế.
Nhưng mà Dư thái quân lại biết, huynh muội bọn họ từ nhỏ cảm tình sâu đậm, cũng chính bởi vì như thế, vì cứu nàng, Dư Chính Phong mới đi lên con đường vô địch.
– Đại ca năm đó không phải như thế!
Dư thái quân cảm khái nói:
– Hắn là người tích cực, cũng là người khoáng đạt. Nhưng mà hiện tại hắn không cách nào bước ra một bước kia, sau khi thất tình, tâm thần hắn mệt mỏi, không hề hỏi đến chuyện phàm trần.
– Không.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Năm đó thua Thiên Lý Tiên Đế, đại ca ngươi cũng đã nhìn ra. Tâm ma của hắn không phải thất tình, tâm ma chính là bản thân hắn, sau khi bước vào đạo bi quan chán đời thì khó quay đầu lại, đi càng xa càng không thể quay đầu, đạo hạnh càng sâu, lại càng vô vị với phàm trần, cuối thần linh vứt bỏ, ngay cả lão tặc thiên cũng lười nhìn hắn.
– Đại ca thật sự chỉ có như vậy sao?
Dư thái quân hỏi. Huynh muội bọn họ tình thâm, với tư cách muội muội Dư thái quân cũng không hy vọng đại ca của mình đi đến một bước này, không hy vọng đại ca của mình sống vô vị trong năm tháng dài dằng dặc.
– Hắn không muốn đi ra, không ai giúp hắn được.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Trên thực tế, đại ca ngươi đi con đường này, hắn đã sớm biết năm đó đối mặt với cái gì, hắn cũng biết có ý nghĩa ra sao, cũng chính bởi vì như thế, năm đó hắn mới đánh một trận với Thiên Lý Tiên Đế, nhưng Thiên Lý Tiên Đế lại không mkuoons giết chết hắn. Bởi vì giết chết một người không nhảy ra khỏi tâm ma bản thân đã không có ý nghĩa gì cả.
– Năm đó đại ca đạt được kỳ ngộ, đạt được vô thượng đại đạo của Mộc Trác Tiên Đế, vì cứu ta nên dứt khoát đi lên con đường này.
Dư thái quân cười đắng chát, vì nàng mà đại ca trả giá thật nhiều.
– Hắn năm đó cũng sáng tạo ra vô thượng đại đạo của bản thân, trên thực tế, vô thượng đại đạo của hắn rất khó lường, hắn năm đó không đi con đường bi quan chán đời, nhưng đến cuối cùng vẫn quay về con đường xưa.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Hắn lựa chọn, cuối cùng cũng giống Mộc Trác Tiên Đế…
– Mộc Trác Tiên Đế đã thành tựu Tiên Đế, tạo hóa, đạo hạnh của hắn còn sâu hơn đại ca của ngươi, hắn không có gì phải chán đời cả, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi con đường bi quan chán đời, đi lên con đường thần ghét quỷ hờn,
Nói đến đây, Lý Thất Dạ đành phải cười khổ lắc đầu, nói ra:
– Đây chính là lựa chọn của bọn họ, không ai cải biến được.
– Tại sao Mộc Trác Tiên Đế lại lựa chọn con đường này? Hắn đã có được Tiên Đế chi lộ.
Dư thái quân nghĩ không thông, liền nói ra.
Một vị Tiên Đế, đã là vô địch, đại đạo của hắn chịu tải thiên mệnh, có được thiên mệnh, Tiên Đế cường đại cở nào, con đường Tiên Đế chính là con đường vô địch.
Nhưng với tư cách Tiên Đế, Mộc Trác Tiên Đế cuối cùng lại buông tha đại đạo Tiên Đế bản thân, hắn đi sáng chế bi quan chán đời đạo năm xưa, đây là chuyện không người nào tưởng tượng được..
– Không biết, chỉ sợ nguyên nhân thật sự là gì không ai biết, một ít chỉ là suy đoán mà thôi.
Lý Thất Dạ cười cười, nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra:
– Có người cho rằng, Mộc Trác Tiên Đế làm như vậy chỉ vì sống lâu, cũng có người cho rằng, Mộc Trác Tiên Đế đang tạo ra thủ đoạn lảng tránh. Nhưng mà, ta cũng không cho rằng như vậy, Mộc Trác Tiên Đế làm như vậy, chỉ sợ không phải vì sống càng lâu, cũng không phải hắn lẫn tránh.
– Vậy thì vì cái gì?
Dư thái quân nói ra.
Lý Thất Dạ trầm mặc một lát, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Ta cũng không biết, hoặc đáp án cuối cùng đi hỏi chính Mộc Trác Tiên Đế hắn cũng không nói cho người khác biết, vậy không biết được.
– Tất cả chỉ dựa vào hắn thôi.
Thời điểm này Dư thái quân thở dài, Lý Thất Dạ nói ra:
– Đây là một phương diện, người ngoài không cách nào trợ giúp hắn, hắn muốn đi ra vẫn còn cơ hội, chỉ cần có thời cơ là được, thời cơ này chỉ có chính hắn biết.
Dư thái quân cũng không nói thêm nữa, sau một lát, nàng nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
– Đại nhân trở về, định thu hồi Trấn Thiên Hải thành sao?
– Thu hồi Trấn Thiên Hải thành?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Trên thực tế, ta chưa từng có suy nghĩ chiếm dụng Trấn Thiên Hải thành, Trấn Thiên Hải thành là Trấn Thiên Hải thành, ta là ta. Nhưng mà ta không hy vọng Trấn Thiên Hải thành do Cố Tôn chủ đạo mà thôi, trừ Cố Tôn ra, kỳ thật Trấn Thiên Hải thành do ai làm đương gia ta cũng không quan tâm.
– Cố Tôn ——
Nhắc tới cái tên này, ánh mắt Dư thái quân lóe sáng:
– Cố Tôn sẽ không chết tâm, đã qua ba thời đại mà hắn vẫn không buông ra.
– Đây là điểm khó lường của Cố Tôn.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói tiếp:
– Nói thật ra đôi khi ta bội phục tiểu tử này, biết rõ ta là ai, biết rõ là địch với ta không khác gì lấy trứng chọi đá, nhưng mà hắn vẫn không buông tay, hắn rất chấp nhất, vẫn muốn chiếm bảo tàng trong tay ta! Tham lam dục vọng không hạ thấp chút nào.
Dư thái quân cũng gật đầu, Cố Tôn đúng là khó lường, hắn được tôn xưng là một trong thập đại thiên tài, không phải hư danh nói chơi, nhưng mà tham lam đã hại cả đời hắn.
– Hắn cũng biết đại nhân sẽ không giết hắn, lúc này mới dám làm càn, dám chấp mê bất ngộ, không có Hắc Long Vương cầu tình, hắn đã sớm hóa thành xương khô.
Chuyện năm đó Dư thái quân biết rõ ràng.
– Hắc Long Vương có thể cầu tình một lần, cũng không có nghĩa là ta sẽ không giết hắn.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ta dễ dàng tha thứ có độ, ta kiên nhẫn có hạn, bản thân hắn không quý trọng lại sai phạm tiếp, cũng giết không tha, cho dù Hắc Long Vương trọng sinh xin tha cho hắn cũng không được.
Dư thái quân gật đầu.
– Cố Tôn biết rõ cũng sẽ không buông tha đâu.
Dư thái quân nói ra. Chuyện năm đó nàng hiểu rõ, nếu không có Hắc Long Vương cầu tình, lúc này Cố Tôn mới có cơ hội trở về, nhưng cho dù hắn hiểu Cố Tôn, biết rõ Cố Tôn sẽ không phải người dễ dàng buông tha.
Lý Thất Dạ cười mỉm nói:
– Cũng không phải sao? Hiện tại đồ đệ Diệp Cửu Châu của hắn đã chưởng chấp Trấn Thiên Hải thành, tuy hắn dấu diếm mặt, tất cả đều do hắn thao túng sau lưng, Diệp Cửu Châu chỉ là con cờ của Cố Tôn mà thôi.
– Cố Tôn không được, chỉ cần đại nhân hạ lệnh, thuộc hạ nguyện dẫn chư tướng bắt Cố Tôn, trói hắn nhận tội trước mặt đại nhân.
Dư thái quân nói ra.
– Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Ân oán này bắt đầu từ ta, cũng nên chấm dứt trên tay ta, nếu Cố Tôn vẫn chấp mê bất ngộ, ta sẽ kết thúc hắn, nên cho Hắc Long Vương một câu trả lời.
– Sau Ngâm Thiên Tiên Đế, Cố Tôn đã từng có tư tưởng trở thành Tiên Đế, hắn muốn dùng thực lực Tiên Đế phản công đại nhân.
Dư thái quân chậm rãi nói ra:
– Hoặc là, hắn ở kiếp này vẫn còn ý định đó.