Đế Bá Audio Podcast
Tập 480 [Chương 2396 đến Chương 2400]
❮ sautiếp ❯Chương 2396: Trèo lên đỉnh
Nhìn tình cảnh Lý Thất Dạ đánh nát thân ảnh Cố Tôn, sắc mặt nhiều người biến hóa đặc sắc.
– Đệ nhất hung nhân, khí thế thật mãnh liệt, không ai bằng, không sợ là địch với bất cứ kẻ nào trong cửu thiên thập địa.
Nhìn thấy tình cảnh này, nhiều người thì thào tự nói.
Không đặt thiên hạ vào trong mắt, có mấy người dám tuyên chiến với Phi Tiên Giáo cùng Trấn Thiên Hải thành hay không, trừ Tiên Đế!
Đệ tử Trấn Thiên Hải thành có mặt tại đây thập phần phẫn nộ, nơi này chính là Bắc Uông Dương, mà Lý Thất Dạ ở trước mặt mọi người đánh nát thân ảnh lão tổ Trấn Thiên Hải thành, điểm này chẳng khác gì nhục nhã Trấn Thiên Hải thành, cũng là tuyên chiến với Trấn Thiên Hải thành!
Nhưng mà đệ tử Trấn Thiên Hải thành hoàn toàn không thể làm gì, đệ nhất hung nhân hung mãnh không phải chuyện ngày một ngày hai, hắn có chuyện gì không dám làm chứ? Hắn phẫn nộ thì như thế nào? Đệ nhất hung nhân mạnh như thế, căn bản không đặt những đệ tử vô danh vào trong mắt, hơn nữa bọn họ không phải đối thủ của người ta, đệ nhất hung nhân chỉ dùng một ngón tay đã có thể nghiền nát bọn họ rồi.
Khổng Tước Minh Vương chỉ cười khổ mà thôi, cho dù là nàng cũng chỉ biết cười khổ chứ không thể làm gì khác, mạnh như đệ nhất hung nhân mạnh, hắn muốn làm chuyện gì, căn bản không có ai có thể ngăn cản được.
Leo lên đệ thập nhị âm giai, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, rất nhiều người không nói ra lời.
Không hề nghi ngờ, lúc này đệ nhất hung nhân đã bao trùm trên đầu Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên leo lên bậc thang thứ mười một, chuyện này giúp thanh danh của hắn lan truyền ra xa, cũng không khi phụ thanh danh của hắn.
Nhưng mà hiện tại đệ nhất hung nhân leo lên bậc thang thứ mười hai, không hề nghi ngờ, đệ nhất hung nhân đã vượt qua Long Ngạo Thiên, hoặc là nói trong trận chiến tranh giành vị trí Tiên Đế tương lai, Long Ngạo Thiên cũng không phải đối thủ của đệ nhất hung nhân.
Vào lúc mọi người cho rằng Lý Thất Dạ sẽ dùng lại ở bậc thang thứ mười hai, Lý Thất Dạ lại tiếp tục bước đi.
– Không phải chứ?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn bước đi như vậy, nội tâm không ít người chấn động, đôi mắt mở thật to.
– Đây là chuyện không thể nào, bậc thang thứ mười hai đã là cao nhất rồi!
Có người nhịn không được thì thào nói.
Trên thực tế Dư Ngọc Liên cũng mở to mắt ra quan sát, nàng không dám tin vào chuyện này, nàng từng nghe trưởng bối gia tộc đã từng nói qua, trên thế gian trừ Tiên Đế, không ai có thể trèo lên đỉnh.
Thập nhị âm giai có lai lịch thật lớn, nó chính là trấn tộc chí bảo của Thần tộc, lão thái quân bọn họ năm đó mang nó về thành Phong Văn, sẽ không có đàm luận tới nó, nhưng mà các trưởng bối gia tộc từng nói qua, thập nhị âm giai không chỉ khảo nghiệm tu sĩ đơn giản như vậy, nó có khả năng là một kiện binh khí, có thể thủ hộ thành Phong Văn, cũng thủ hộ Dư gia.
Dư gia từng có trưởng bối nói qua, trừ phi là Tiên Đế, những người khác trước mặt thập nhị âm giai sẽ không thể leo lên đỉnh, bởi vì đây là đại đạo áp chế, trừ phi đột phá gông xiềng đại đạo, mà có thể làm được điểm này, hoàn toàn cũng chỉ có Tiên Đế.
Dư gia từng có lão tổ đã từng nói qua, truyền thuyết năm đó Cố Tôn tự nhận thiên phú tuyệt thế vô song, sau khi leo lên bậc thang thứ mười hai, thử trèo lên đỉnh, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể thành công, hắn dừng bước ở bậc thang thứ mười hai.
Hiện tại Lý Thất Dạ đột nhiên bước đi tiếp, Dư Ngọc Liên mở to mắt ra quan sát tình cảnh hiện tại, trong lòng nàng người có thể đi lên bậc thang thứ mười một đã là khó lường, danh tiếng có thể áp chế tất cả thiên tài cùng thời đại.
Hiện tại Lý Thất Dạ leo lên bậc thang thứ mười hai còn chưa đủ, hắn còn muốn leo lên đỉnh, có để người ta sống hay không?
Đông —— một tiếng thật lớn, thời điểm mọi người mở to mắt ra quan sát, Lý Thất Dạ đã leo lên đỉnh, một âm luật vang lên, tuy âm luật này không phải rất to, nhưng mà âm luật này chẳng khác gì cự chùy nện vào lòng mọi người.
– Không có khả năng ——
Dư Ngọc Liên hét lên đầu tiên, nàng lập tức hoa dung thất sắc, quát to một tiếng, hoàn toàn không dám tin vào mắt của mình, nàng há hốc mồm sau đó thét lớn một tiếng, nàng không dám tin chuyện trước mắt.
– Cái này, cái này, quá không hợp thói thường.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người mở to mắt ra quan sát, tất cả mọi người chấn động không nói nên lời.
Vào thời điểm này, Khổng Tước Minh Vương hít sâu một hơi, Lý Thất Dạ trèo lên đỉnh, nó có ý nghĩa thế nào? Chuyện này làm cho Khổng Tước Minh Vương không khỏi nghĩ đến Dư Chính Phong, ngay cả Dư Chính Phong có thể chống lại Tiên Đế cũng phải cung kính với Lý Thất Dạ.
Phải biết rằng, tồn tại đỉnh phong như Dư Chính Phong không cần phải cung kính với bất cứ ai, quản chi là Tiên Đế, hắn chưa chắc cung kính, nhưng hắn lại cung kính với Lý Thất Dạ.
Thời điểm này Khổng Tước Minh Vương cảm thấy vô cùng sợ hãi, Lý Thất Dạ là người có lai lịch thế nào? Rốt cuộc Lý Thất Dạ là tồn tại khủng bố ra sao?
Nghĩ tới đây, Khổng Tước Minh Vương cảm thấy toàn thân phát lạnh, đồng thời vào thời điểm này, Khổng Tước Minh Vương ý thức được một chuyện đáng sợ, chỉ sợ trong tương lai bất luận ai là địch với Lý Thất Dạ cũng không có kết cục tốt, quản chi là Phi Tiên Giáo, quản chi là Trấn Thiên Hải thành!
Cho nên ý thức được điểm này, Khổng Tước Minh Vương lại hít khí lạnh.
Phanh, phanh, phanh…
Từng tiếng quỳ rạp xuống đất vang lên, những âm luật này không ngừng vang vọng các nơi, tất cả tu sĩ nơi đây không ngừng quỳ xuống.
Cũng không phải bọn họ tự nguyện quỳ xuống, trước mặt âm luật bọn họ phải quỳ xuống, cho dù tất cả mọi người không muốn quỳ nhưng âm luật áp bức, bọn họ không quỳ cũng không được.
Mỗi âm luật chẳng khác gì thánh chỉ, dường như đây là thánh chỉ của thiên địa, mỗi một âm luật vang lên, thiên địa áp bách người khác phải quỳ.
Mọi người nhao nhao quỳ xuống, người có đạo hạnh cao sẽ hơi chống được âm luật, người có đạo hạnh yếu sẽ trực tiếp quỳ xuống.
Sau khi Lâm Hạo quỳ xuống, Dư Ngọc Liên cũng phải thừa nhận áp lực của âm luật, hai đầu gối lúc này đã chạm vào đất, Dư Ngọc Liên vừa sợ vừa giận, nhưng mà nàng không có lực kháng cự, bởi vì âm luật quá cường đại.
Quỳ xuống cuối cùng chính là Khổng Tước Minh Vương, Khổng Tước Minh Vương đạo hạnh cao hơn Dư Ngọc Liên không biết bao nhiêu, nhưng mà cuối cùng nàng vẫn phải quỳ xuống.
Đứng trên âm luật, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Thứ cho các ngươi vô tội.
Nói xong lời này, Lý Thất Dạ bình thản nhìn đám người đang quỳ.
Đây cũng không phải Lý Thất Dạ cố ý trấn áp, thập nhị âm giai cũng không phải ngọn núi khảo nghiệm người ta đơn giản như thế, nó từng có thể trấn áp chân thần trên trời, nó cũng là binh khí trấn thế, chỉ cần hơi kích hoạt uy lực của nó, nó có thể lập tức trấn áp người khác, đạo hạnh của đám người Dư Ngọc Liên không có khả năng chống lại thập nhị âm giai!
Sau khi Lý Thất Dạ nói xong lời này, tất cả mọi người lúc này mới buông lỏng một hơi, trấn áp trên người bọn họ hiện tại biến mất không còn tăm hơi, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt mọi người tái nhợt, hoàn toàn không còn chút máu.
Chương 2397: Phong ba 1
Có rất nhiều người vụng trộm nhìn Lý Thất Dạ, thập phần sợ hãi, không dám nhìn lần thứ hai.
Sắc mặt Dư Ngọc Liên không còn chút máu, há miệng muốn nói, nhưng mà nàng không nói nên lời, những lời nàng muốn nói lại kẹt trong cổ họng.
Người trong lòng nàng là tuyệt thế vô song, hắn vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà thành tựu Lý Thất Dạ hôm nay đã làm nam nhân kia ảm đạm thất sắc, hoàn toàn không cách nào địch nổi, chuyện này làm cho Dư Ngọc Liên muốn nói chuyện nhưng không biết nói cái gì mới tốt.
Trước đó, nàng từng cho rằng, thế gian không còn người nào có thể vượt qua Long Ngạo Thiên, nhưng mà hôm nay đệ nhất hung nhân lại đánh nát vinh quang của Long Ngạo Thiên!
– Cái này, cái này, nhất định là có quỷ ——
Sau khi phục hồi tinh thần, Lâm Hạo quát to một tiếng nói ra.
Đứng trên thập nhị âm giai, Lý Thất Dạ nhìn qua Lâm Hạo, nói ra:
– Như thế nào, thua không nổi sao?
– Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!
Sắc mặt Lâm Hạo đỏ lên, nhưng mà lại mạnh miệng, nói ra:
– Mọi người đều biết, thập nhị âm giai đã bị đại đạo gông xiềng áp chế, bất kể là ai cũng khó leo lên đỉnh, trong đó tuyệt đối có quỷ, tuyệt đối là ăn gian, nếu không chính là thập nhị âm giai có vấn đề.
Thân ảnh đại sư huynh hắn bị Lý Thất Dạ đánh nát, Lâm Hạo sùng bái đại sư huynh từ nhỏ khó mà tiếp nhận, huống chi Lý Thất Dạ trèo lên đỉnh, đây là chuyện không ai có thể tiếp nhận, bởi vì ngay cả Cố Tôn là một trong thập đại thiên tài cũng không thể leo lên đỉnh, hiện tại Lý Thất Dạ đã lên đỉnh, Lâm Hạo làm sao thừa nhận được chứ?
Cho nên Lâm Hạo muốn tìm xương trong trứng gà, thậm chí là không tiếc giội nước bẩn lên người Lý Thất Dạ, làm cho mọi người hoài nghi Lý Thất Dạ làm sao leo lên đỉnh.
Lâm Hạo nói những lời này, những người khác nhìn qua hắn, không có người nào nói thêm cái gì, cho dù có người bất mãn với lời của Lâm Hạo, nhưng Lâm Hạo xuất thân từ Phi Tiên Giáo, không có người nào nguyện ý đi đắc tội hắn.
Lý Thất Dạ nhìn qua Lâm Hạo, nhàn nhạt nói:
– Thua không nổi còn vu oan người khác, bằng lời của ngươi, đáng chết!
– Ngươi —
Sắc mặt Lâm Hạo lập tức đỏ lên, hắn lập tức nói:
– Lý Thất Dạ, có phải ngươi muốn giết người diệt khẩu hay không? Có phải sợ người khác phát hiện ra thủ đoạn ăn gian của ngươi, cho nên muốn giết ta diệt khẩu, không cho kẻ khác có cơ hội nghi vấn. Lý Thất Dạ, cho dù ngươi giết ta, nhưng mà ngươi có thể giết sạch tất cả người ở đây sao? Cho dù ngươi có thể giết sạch người nơi đây, ngươi có thể giết sạch người trong thiên hạ sao? Cho dù ngươi giết nhiều người hơn nữa, ngươi cũng không thể che miệng của mọi người đâu!
Lúc này, Lâm Hạo muốn làm thối thanh danh Lý Thất Dạ, cho nên giội nước bẩn lên người hắn, còn muốn kéo tất cả mọi người xuống nước, kéo tất cả mọi người đối địch với tất cả mọi người.
Lúc này các tu sĩ trẻ tuổi đều nhìn qua Lâm Hạo, thậm chí có không ít tu sĩ lui ra sau vài bước, bọn họ cũng không muốn đứng gần Lâm Hạo.
Cho dù là kẻ ngu dốt cũng nhìn ra Lâm Hạo đang dụ dỗ bọn họ, nếu đổi thành kẻ khác, đám tu sĩ trẻ tuổi sẽ nịnh nọt Phi Tiên Giáo và trợ giúp Lâm Hạo một tay.
Nhưng thời điểm đối mặt đệ nhất hung nhân, nói đùa gì vậy, đây chính là đệ nhất hung nhân, hắn là kẻ giết người không nháy mắt, nếu như thật sự bị Lâm Hạo dụ dỗ, chỉ sợ đệ nhất hung nhân giết bọn họ không chút do dự, bọn họ cũng không muốn biến thành vật bồi táng với Lâm Hạo!
– Tôm tép nhãi nhép mà thôi, không nên xem trọng bọn chúng, vả miệng.
Lý Thất Dạ chỉ lãnh đạm nhìn qua Lâm Hạo, tiện tay tát một cái.
“Ba” một tiếng thật lớn, Lâm Hạo muốn tránh né nhưng không kịp, hắn cũng không ngăn cản được, trúng một tát này, thân thể hắn bay ra ngoài, lúc này hắn không ngừng phun máu tươi, hàm răng cũng bay ra ngoài.
Lý Thất Dạ đánh một tát làm Lâm Hạo máu chảy lênh láng, cũng đánh nát hàm răng của hắn.
Lâm Hạo nặng nề ngã trên mặt đất, nhưng mà hắn vẫn cứng miệng, hét lớn:
– Lý Thất Dạ, cho dù ngươi giết ta cũng không thể ngăn miệng của người trong thiên hạ, có bản lĩnh thì ngươi cứ giết ta, đệ tử Phi Tiên Giáo không phải là người sợ chết.
– Con kiến hôi mà thôi, ta còn sợ người khác nói gì hay sao?
Lý Thất Dạ đứng trên đài cao, lãnh đạm nhìn qua Lâm Hạo, nói ra:
– Nếu ngươi tự tìm đường chết, ta sẽ thanh toàn ngươi.
Lời nói vừa rơi xuống, một ngón tay hoành đến, thẳng đến Lâm Hạo.
Lý Thất Dạ chẳgn qua chỉ tùy ý điểm ra một chỉ, nhưng mà chỉ một chỉ tùy tiện này lại ép Lâm Hạo không trốn được, vẫn không nhúc nhích, chênh lệch giữa hai bên quá lớn.
Lập tức trúng một chỉ sắp mất mạng, Lâm Hạo cũng chỉ nhắm mắt chờ chết.
– Hạ thủ lưu tình —
Thời điểm Lâm Hạo ngồi chờ chết đã kêu to một tiếng, lúc này chỉ nghe ông một tiếng thật lớn, sau đó là âm thanh nghiền nát vang vọng các nơi.
Vào lúc sinh tử tức thì, đột nhiên một cái thuẫn bay tới ngăn cản một chỉ tùy ý của Lý Thất Dạ, tuy cự thuẫn này ngăn cản được một chỉ, nhưng mà một chỉ Lý Thất Dạ đánh nát cự thuẫn.
Mặc dù một chỉ chỉ đảo qua, cự thuẫn nứt vỡ, nhưng mà Lâm Hạo vẫn tránh thoát một kiếp, nhặt được một mạng.
Lúc này trên trời có một thân ảnh hạ xuống, đây là lão giả dáng người khôi ngô, thời điểm xuất hiện trước mặt Lâm Hạo, sau đó từng cự thuẫn xuất hiện, tay hắn cầm trường đao, bày trận địa sẵn sàng ngăn cản kẻ địch, hoàn toàn không dám khinh thường.
– Sư phụ —
Nhìn thấy người cứu mạng mình, Lâm Hạo mừng rỡ như điên đứng lên, quát to một tiếng.
– Yên tâm, chiến hạm trong giáo đã đến.
Lão giả gật đầu, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, hắn nói lời này là an ủi đệ tử của mình, nói cho tất cả mọi người ở đây biết, cũng nói với Lý Thất Dạ.
– Trưởng lão Phi Tiên Giáo.
Nhìn thấy lão giả này, các thanh niên ở đây biến sắc, thì thào lẩm bẩm.
Càng có nhiều người nghe được lời của lão giả đã biến sắc, rất nhiều người nhao nhao lui ra phía sau, bọn họ biết rõ chiến hạm của Phi Tiên Giáo có ý nghĩa như thế nào.
Lão giả trước mặt chính là trưởng lão Phi Tiên Giáo, cũng chính là sư phụ Lâm Hạo. Mặc dù trưởng lão Phi Tiên Giáo trước mặt không phải là cao nhân quyền cao chức trọng, nhưng mà khí tức tỏa ra trên người hắn lại làm người khác run rẩy, thực lực của hắn rất mạnh, rất nhiều cường giả phải kiêng kỵ, trưởng lão trước mặt chắc chắn là một vị Thần Vương!
Tùy tiện một trưởng lão đã có thực lực cường đại như thế, từ đó có thể thấy Phi Tiên Giáo cường đại cỡ nào.
Lúc này, trưởng lão Phi Tiên Giáo nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
– Lý đạo hữu, tiểu đồ còn trẻ vô tri, xin cho Phi Tiên Giáo một chút tình cảm, tha cho hắn một mạng được chứ?
Lúc này trưởng lão Phi Tiên Giáo đã bày trận đón dịch, không dám có chút khinh địch. Uy danh đệ nhất hung nhân hắn đã sớm nghe qua, đối mặt tồn tại có thể chém giết Thần Hoàng, dám lưu đày Phi Tiên Giáo, hung nhân này sẽ không quan tâm hắn là trưởng lão Phi Tiên Giáo, cho nên hắn không dám khinh địch.
Chương 2398: Phong ba 2
Nghe được trưởng lão Phi Tiên Giáo nói thế, có không ít người động dung, Phi Tiên Giáo hàng lâm Bắc Uông Dương, bọn họ bày ra tư thái cao cao tại thượng, ai dám là địch với Phi Tiên Giáo, chắc chắn sẽ bị san bằng! Nhưng mà vào thời điểm này, đứng trước mặt nhiều người, không quản hắn là trưởng lão Phi Tiên Giáo, không thể không chịu thua.
Nhưng mà rất nhiều người cẩn thận suy nghĩ một lát, trưởng lão Phi Tiên Giáo chịu thua, đây cũng không phải chuyện mất mặt gì, dù sao bọn họ đối mặt chính là đệ nhất hung nhân, thử nghĩ xem, từ khi đệ nhất hung nhân xuất đạo đến nay, hắn sợ qua ai? Thần ma cũng bị chém giết không tha, hắn cũng không sợ Phi Tiên Giáo!
Lý Thất Dạ nhìn tên trưởng lão Phi Tiên Giáo, khóe môi cười nhạt, lãnh đạm nói:
– Cho Phi Tiên Giáo các ngươi một chút tình cảm sao? Phi Tiên Giáo các ngươi có tình cảm gì đáng nói chứ?
Lý Thất Dạ vừa dứt lời, sắc mặt trưởng lão Phi Tiên Giáo âm trầm, sắc mặt có phần khó nhìn, nhãn hiệu Phi Tiên Giáo rất ít khi bị nện, chỉ cần Phi Tiên Giáo ra mặt, rất nhiều môn phái, không quản là đế thống tiên môn cường đại, tất cả đều phải cho Phi Tiên Giáo một chút tình cảm.
Hiện tại Lý Thất Dạ không chỉ không cho Phi Tiên Giáo tình cảm, còn mở miệng làm nhục, tình huống này trưởng lão Phi Tiên Giáo không quen nhìn.
– Lý đạo hữu, đại đạo dài đằng đẵng, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy.
Trưởng lão Phi Tiên Giáo hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra:
– Đại đạo lâu dài, nhiều một địch nhân, không bằng nhiều một bằng hữu, Phi Tiên Giáo chúng ta cũng không phải bùn đất nặn ra, cũng không phải ai cũng có thể khi dễ!
– Không phải bùn đất thì như thế nào, chẳng lẽ một môn ngũ đế thì ai cũng phải cho các ngươi sắc mặt tốt hay sao?
Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ vẫn không nói gì, một tiếng cười vang lên không dứt.
Đây là một thanh niên, thời điểm thanh niên này xuất hiện, toàn thân của hắn tỏa ra hào quang dưới ánh mặt trời, hào quang từ lân phiến tỏa ra màu hoàng kim.
Trên người thanh niên này được bao phủ bởi lân giáp hoàng kim, trên đỉnh đầu mọc ra long giác màu xanh lam, thời điểm thanh niên này xuất hiện, từng tiếng biển cả gầm thét vang lên, giống như sóng to gió lớn đi theo hắn.
– Hải Lân —
Nhìn thấy thanh niên này xuất hiện, có tu sĩ biết hắn kêu thật to.
– Hải Lân!
Nghe cái tên này, không quản những tu sĩ chưa gặp mặt hắn cũng phải động dung, nói:
– Đứng đầu thế hệ trẻ của quái vật biển.
Nhìn thanh niên xuất hiện, trưởng lão Phi Tiên Giáo âm trầm, nói:
– Hải Lân, thì ra ngươi trốn ở đây, nhưng mà, ngươi trốn không bao lâu, Thiếu chủ của chúng ta tất [nhiên] đem ngươi đánh chết.”
– Ta biết rõ Long Ngạo Thiên mang theo một đám tay sai đang tìm ta.
Tên thanh niên tên là Hải Lân cười lạnh, nói:
– Bọn chúng lúc này đang ở biển sâu, một đám ăn cứt mà thôi.
Trưởng lão Phi Tiên Giáo khẽ hừ, nói:
– Ngươi trốn được nhất thời, cũng không trốn được cả đời! Thiếu chủ của ta sẽ chém giết tất cả các ngươi.
– Đợi Long Ngạo Thiên cười tới khi trở thành Tiên Đế mới khoác lác cũng không muộn.
Hải Lân cười lạnh nói.
Nhìn thấy Hải Lân và trưởng lão Phi Tiên Giáo đối chọi gay gắt, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi nơi này trầm mặc, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.
Phi Tiên Giáo hàng lâm Bắc Uông Dương, độc chiếm phiến hải vực này, dẫn tới Yêu tộc cùng quái vật biển liên thủ phản kháng.
Quái vật biển, chủng tộc bọn họ ở dưới biển sâu, các cự thú, cự ngư, cự xà sống vạn năm,rùa khổng lồ, các loại cự thú…
Quái vật biển, bọn họ là chủng tộc cổ xưa sinh sống trong nước, ngay từ đầu, quái vật biển không có trí tuệ, nhưng mà tích lũy theo thời gian dài đằng đẵng, quái vật biển đã phát sinh biến hóa không nhỏ.
Đặc biệt càng về sau, có Yêu tộc và quái vật biển đem kết hợp, cuối cùng đã giúp rất nhiều quái vật biển tiến hóa, bọn họ bắt đầu có được trí tuệ, bọn họ có thể thành lập gia viên của mình.
Cũng chính bởi vì như thế, nói đến quái vật biển tại Bắc Uông Dương, thường thường là nói hậu đại của Yêu tộc và quái vật biển kết hợp với nhau.
Mặc dù quái vật biển và Yêu tộc kết hợp, nhưng mà bọn họ vẫn bảo trì đặc thù của quái vật biển, không quản thời gian trôi qua bao lâu, tất cả không thể cải biến được.
Bởi vì quái vật biển tới một mức độ nào đó là hậu đại của Yêu tộc cùng quái vật biển kết hợp, cho nên, tại Bắc Uông Dương, rất nhiều người tính quái vật biển là một tộc của Yêu tộc, nhưng mà ra khỏi Bắc Uông Dương, không ít Yêu tộc lại không thừa nhận quái vật biển là Yêu tộc, kể từ đó quái vật biển chỉ có xưng hô, không phải chủng tộc.
Tại Bắc Uông Dương, quan hệ giữa quái vật biển và Yêu tộc thập phần chặt chẽ, bọn họ thậm chí cùng vinh cùng nhục, chính là vì như thế, lúc này Phi Tiên Giáo lâm hàng, Yêu tộc cùng quái vật biển đoàn kết nhất trí, cộng đồng đối phó Phi Tiên Giáo.
Trước mắt Hải Lân xuất thân từ quái vật biển, đồn đãi nói, tổ tiên hắn chính là một đầu cự long ngủ say dưới biển sâu, có phải là thật hay không, đời sau không có ai biết, nhưng mà Hải Lân từ nhỏ sinh ra đã có cái sừng, đó là long giác xanh thẩm.
Hoặc Hải Lân xuất thân tôn quý, hoặc có huyết thống vô cùng cao quý, cho nên Hải Lân từ nhỏ đã vô cùng cường đại, dùng tay xé hung thú, trảm hung cầm.
Vào lúc Hải Lân lớn lên từng ngày, đạo hạnh của hắn càng ngày càng lớn, thời điểm hắn trưởng thành, hắn đã trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ là không cần tranh luận.
Thời điểm Phi Tiên Giáo độc chiếm một vùng biển cả, Hải Lân càng làm gương cho binh sĩ, cầm hải xiên phản kháng Phi Tiên Giáo, Hải Lân từng khiêu chiến Long Ngạo Thiên, đáng tiếc không phải đối thủ của Long Ngạo Thiên, thiếu chút nữa chết thảm trong tay Long Ngạo Thiên, về sau được trưởng bối cứu mới tránh được một kiếp.
Từ đó về sau, Phi Tiên Giáo thế như chẻ tre, không người có thể ngăn cản, Hải Lân mang theo rất nhiều quái vật biển ngăn cản, vừa đánh vừa rút lui, trốn vào biển sâu, mà Long Ngạo Thiên không buông tha Hải Lân, hắn vẫn đuổi giết vào biển sâu, nhưng mà Long Ngạo Thiên giết vào biển sau thì Hải Lân lại xuất hiện tại đây.
Lúc này, Phi Tiên Giáo trưởng lão lạnh lùng nói:
– Thủ hạ bại tướng trong tay thiếu chủ mà thôi, muốn giết ngươi, cần gì thiếu chủ ta trở thành Tiên Đế chứ?
– Vậy sao?
Hải Lân cười ha hả, cười lạnh nói:
– Long Ngạo Thiên có thể giết ta hay không, ta ngược lại không biết, nhưng mà hôm nay ta sẽ giết cẩu nô tài các ngươi.
Hải Lân vừa nói ra lời này đã làm rất nhiều người nhìn nhau, đây chính là trưởng lão Phi Tiên Giáo đấy, trong thiên hạ hiện tại không có kẻ nào dám mắng là cẩu nô tài.
Sắc mặt trưởng lão Phi Tiên Giáo đỏ bừng, hắn lập tức quát:
– Hải Lân, ngươi đừng có cuồng vọng, nhục nhã Phi Tiên Giáo ta, hôm nay không phải ngươi chết là ta mất mạng.
Mình bị mắng là cẩu nô tài trước mặt người trong thiên hạ, trưởng lão Phi Tiên Giáo làm sao nuốt trôi cục tức này? Nhưng hắn là trưởng lão Phi Tiên Giáo, bất luận là đi tới nơi nào, bất cứ đại nhân vật nào cũng phải cung kính với hắn.
Chương 2399: Hải lân
Hiện tại hắn bị người ta nhục nhã, chuyện này làm trưởng lão Phi Tiên Giáo làm sao nuốt trôi cục tức này, cho dù hắn biết rõ không phải đối thủ của Hải Lân, hắn cũng phải chiến một trận tranh giành thể diện.
– Được rồi, ăn một xiên của ta.
Hải Lân cũng là một mãnh nhân, cũng không muốn tốn nước bọt, hắn quát to một tiếng, cầm hải xiên trong tay đâm thẳng vào trưởng lão Phi Tiên Giáo.
– Khai!
Trưởng lão Phi Tiên Giáo quát to một tiếng, thi triển đế thuật, thân ảnh Tiên Đế ngang trời, cự thuẫn nguy nga như núi, trên cự thuẫn khắc những thứ như đế văn, đế âm tỏa ra, khí thế bức người.
Có thể nói, trưởng lão Phi Tiên Giáo cũng là cường giả đỉnh phong đương thời, hắn vừa ra tay đã làm rất nhiều người xịu lơ, dưới khí tức Tiên Đế, rất nhiều người trẻ tuổi bị áp bách.
“Phanh” một tiếng thật lớn, một cái long trảo xuất hiện đánh nát cự thuẫn, thân thể Phi Tiên Giáo bị đánh bay ra ngoài, tình cảnh này Lâm Hạo kinh hãi, hắn không ngừng lui ra ngoài..
Nhìn thấy trưởng lão Phi Tiên Giáo không địch lại một chiêu của Hải Lân, tình cảnh này làm rất nhiều người hoảng sợ, thật không ngờ Hải Lân lại cường đại như thế, khó trách hắn có thể sống sót trong tay Long Ngạo Thiên.
– Đáng tiếc, ngươi không có đế binh nơi tay, nếu không, ngươi còn có thể đánh thêm một lát.
Lúc này, hải xiên trong tay Hải Lân trực chỉ trưởng lão Phi Tiên Giáo, lạnh lùng nói.
Hải Lân không chỉ bản thân cực kỳ cường đại, cho dù không bằng Long Ngạo Thiên, hắn khó tìm địch thủ trong thế hệ trẻ, đồng thời, hắn có được huyết thống vô cùng cao quý, điểm này giúp hắn cường đại hơn cùng thế hệ, hơn nữa hải xiên trong ray hắn là trấn tộc chi bảo của mình.
Cũng xuất phát từ biển sâu, chủng tộc Hải Lân cao quý như vậy, tự nhiên cũng sánh ngang gia tộc cổ xưa của Ngọa Long Tuyền, nhưng mà chủng tộc của Hải Lân từ độ cao huyết thống đã rất khó tìm.
– Muốn chém giết muốn róc thịt, tùy ngươi!
Trưởng lão Phi Tiên Giáo cũng là người cực kỳ có cốt khí, minh biết không phải là đối thủ của Hải Lân, hắn cũng không có trốn, nói ra một câu.
– Tốt, hôm nay ta sẽ lấy đầu chó của ngươi báo thù cho đồng tộc.
Hai mắt Hải Lân tỏa sáng, cầm hải xiên chỉa vào yết hầu trưởng lão Phi Tiên Giáo.
– Hải công tử, thỉnh hạ thủ lưu tình.
Vào thời điểm này, một đám người chạy đến, đi đầu là một lão giả, lão giả này gào lên.
– Dư gia chủ đến.
Nhìn thấy lão nhân kia chạy như bay, có người biết chuyện đã nói ra.
Trong nháy mắt, lão nhân này đã chạy tới chiến trường, gấp gáp nói:
– Hải công tử, thành Phong Văn chính là nơi hòa bình, không nên đốt chiến hỏa tại nơi này.
Lão nhân trước mặt chính là đương giả Dư phủ, mỗi người đều gọi hắn là Dư gia chủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đều nhìn qua Hải Lân, mặc dù nói Dư gia chủ đạo không phải thế lực đỉnh cấp, nhưng mà hắn tại Bắc Uông Dương có nhân mạch rất rộng, nương theo địa vị Dư gia, địa vị của Dư gia chủ rất cao.
– Gây chiến?
Hải Lân cười lạnh một tiếng, nói ra:
– Dư gia chủ, đây không phải Hải Lân ta không cho ngươi tình cảm, cũng không phải ta không cho Dư gia tình cảm, đây là ân oán giữa ta và Phi Tiên Giáo Phi Tiên Giáo giết huynh đệ của ta, ta giết đệ tử Phi Tiên Giáo là nợ mãu trả máu.
– Hải công tử, oan gia nên giải không nên kết, hôm nay Dư gia ta làm chủ nhà được chứ? Hải công tử thả trưởng lão Phi Tiên Giáo ra, điều kiện gì cũng có thể bàn.
Dư gia chủ chậm rãi nói ra.
Dư gia chủ cũng không hy vọng trưởng lão Phi Tiên Giáo chết thảm tại thành Phong Văn, dù sao lúc này đệ tử Phi Tiên Giáo đến nơi này chúc thọ, nhìn thấy lão quái của Phi Tiên Giáo chết đi, bọn họ chắc chắn sẽ đòi công đạo từ Dư gia
– Dư gia chủ, trên chiến trường không gặp thân ảnh Dư gia các ngươ, Phi Tiên Giáo cưỡng chiếm vùng biển của chúng ta, cũng không gặp ngươi đứng ra chủ trì công đạo nói chuyện cho quái vật biển chúng ta.
Hải công tử lạnh lùng nói:
– Hiện tại Phi Tiên Giáo nằm trong tay ta, Dư gia chủ lại đứng ra nói chuyện thay Phi Tiên Giáo nói.
Hải Lân noi câu này này làm Dư gia chủ lúng túng, hắn đành phải nói ra:
– Chiến trường chính là chiến trường, thành Phong Văn là thành Phong Văn, không thể nói nhập làm một.
– Dư gia chủ, chỉ sợ ta khó nghe lời, vào hôm nay, chỉ sợ người Phi Tiên Giáo đã sợ hãi.
Hải Lân không bán tình cảm cho Dư gia, lạnh lùng nói một câu.
Hải Lân nói lời này làm Dư gia chủ thập phần lúng túng khó xử, hắn lúc này đâm lao phải theo lao, tiến thối lưỡng nan, hoặc sẽ là địch với Hải Lân, toàn lực cứu trưởng lão Phi Tiên Giáo, dù sao sẽ có trưởng lão Phi Tiên Giáo chết đi.
– Chỉ cần ngươi thả trưởng lão Phi Tiên Giáo, chủng tộc của ngươi sẽ nhận được dãi ngộ tại thành Phong Văn.
Vào thời điểm này, tiếng hừ lạnh trầm thấp vang lên, một người xuất hiện trước mặt gia chủ Dư gia, giọng của hắn âm vang hữu lực.
Sau khi người này xuất hiện, trầm giọng nói:
– Chỉ cần chủng tộc của ngươi mang toàn bộ người đi thành Phong Văn không có người quản chế các ngươi, các ngươi sẽ có địa vị ngang hàng Phi Tiên Giáo!
– Phụ thân đại nhân ——
Nhìn thấy người đi đến, gia chủ Dư gia vội vàng khom người.
Xuất hiện trước mặt mọi người là một trung niên, nhìn qua trẻ hơn Dư gia chủ rất nhiều, hiện tại Dư gia chủ lại gọi hắn “Phụ thân đại nhân “, lời này làm rất nhiều người chấn động.
– Dư tổ ——
Người không biết lai lịch trung niên này, lập tức kiềm nén
– Một trong ba Thần Hoàng của Dư gia.
Dư gia ba Thần Hoàng, trừ Dư thái quân ra, nam tử trung niên Dư tổ đặt cọc tiếp, còn có một người là Dư tổ tông, hắn là tổ tông của Dư gia, rất ít ngươi nhìn thấy hắn.
Dư tổ trước mặt là Thần Hoàng, thanh danh truyền khắp nổi danh, thời đại Đạp Không Tiên Đế chính là nhân vật hiển hách.
Dư gia diện tích không lớn. lại có được ba Thần Hoàng, thực lực như thế làm rất nhiều đệ tử biến sắc, đây là vì cái gì Dư gia có địa vị hạch tâm tại Bắc Uông Dương..
Nghe nói trước kia, Dư gia có được năm Thần Hoàng, đáng tiếc, về sau có hai Thần Hoàng qua đời, bằng không có thể nói Dư gia như mặt trời ban trưa
– Dư tổ, chuyện này đã nói với ngươi rồi..
Nghe được Dư tổ trả lời, Hải Lân mở to mắt nói một câu
– Ta nói lập tức thi hành.
Dư tổ chậm rãi nói ra:
– Chỉ cần Dư gia ta còn tồn tại, chỉ cần tộc nhân xuất hiện đường sắt, không ai được quấy rầy.
– Tốt, nếu được Dư tổ cam đoan, ta cũng không nói cái gì.
Hải Lân hít sâu một hai, tay của hắn cầm xiên, hắn nhìn qua trưởng lão Phi Tiên Giáo, lạnh lùng nói:
– Chuyện hôm nay, xem như tiện nghi cái mạng chó của ngơi.
Hải Lân làm như vậy là cử chỉ sáng suốt, hoặc là có một ngày bọn họ có thể bài trận, đến lúc đó, thành Phong Văn sẽ trở thành một cảng tránh gió.
Đương nhiên, Hải Lân cũng không sợ chuyện này Dư tổ nói không tính toán, dù sao, người tới cảnh giới này sẽ không đổi ý.
Trưởng lão Phi Tiên Giáo vừa tức vừa giận, hắn bị vãn bối mắng chửi nên rất giận dữ.
Chương 2400: Thiên hỏa chiến hạm
Hào khí sinh ra áp lực, đường đường trưởng lão Phi Tiên Giáo lại bị một vãn bối uy hiếp, tình huống này là sự nhục nhã với hắn.
Đồng thời, rất nhiều người trẻ tuổi rung động trước khí phách của Hải Lân, không bàn Hải Lân đã từng thua trong tay Long Ngạo Thiên, nhưng mà dám quang minh chính đại kêu gào trước mặt Phi Tiên Giáo, khiêu khích Phi Tiên Giáo, đương thời không nhiều lắm.
Hải Lân cũng không ở nơi này lâu, hắn xoay người rời đi, trước khi rời đi hắn lại dừng bước một lát, gửi lời chào tới Lý Thất Dạ đang đứng trên thập nhị âm giai, gật đầu nói:
– Uy danh Lý huynh như sấm bên tai, tiểu đệ vẫn vô cùng khâm phục, đáng tiếc, hôm nay có việc trong người, không thể chè chén với Lý huynh, ngày khác có rãnh sẽ cạn chén cùng nhau.
Nghe Hải Lân nói thế, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười gật gật đầu, không nói câu nào.
Nhìn thấy Hải Lân và Lý Thất Dạ làm quen với nhau, không ít người hâm mộ muốn chết, một là mãnh nhân, một là hung nhân, mãnh nhân và hung nhân gặp nhau, khó tránh khỏi có tình cảm anh hùng gặp nhau quá muộn.
Sau khi Hải Lân rời đi, rất nhiều người thở dài một hơi, Dư tổ nhìn trưởng lão Phi Tiên Giáo, nói:
– Trưởng lão, không có từ xa tiếp đón, thỉnh vào hàn xá làm khách.
– Ta đang có ý đó!
Trưởng lão Phi Tiên Giáo nhanh chóng đáp lời, hôm nay hắn đến thành Phong Văn, mục đích chính thức là gặp Dư thái quân vừa xuất quan.
– Đợi chuyện của ta chấm dứt lại đi không muộn.
Lúc trưởng lão Phi Tiên Giáo muốn đi cùng lão tổ Dư gia, Lý Thất Dạ đang đứng trên thập nhị âm giai lười biếng nói một câu.
Lời nói lười biếng của Lý Thất Dạ vừa vang lên, sắc mặt trưởng lão Phi Tiên Giáo đại biến, gương mặt âm trầm.
Sắc mặt trưởng lão Phi Tiên Giáo khó coi tới cực điểm, trong nội tâm tràn ngập lửa giận, nhưng hắn là trưởng lão Phi Tiên Giáo, dùng thân phận của hắn, hắn lúc nào khuất nhục như vậy, thân phận của hắn còn đó, cho dù đứng trước mặt các Thần Hoàng trong thiên hạ, hắn chưa từng ủy khuất và khuất nhục như thế
Nhưng hôm nay hắn ba lần bảy lượt bị khuất nhục, đầu tiên là Hải Lân, hiện tại lại là Lý Thất Dạ.
Nhưng mà trưởng lão Phi Tiên Giáo không quản trong lòng mình biệt khuất như thế nào, hắn cũng không thể làm gì, chỉ có thể nuốt khuất nhục vào trong bụng.
Đệ nhất hung nhân trước mặt càng hung ác hơn cả Hải Lân, còn hung mãnh hơn Hải Lân không biết bao nhiêu lần, bất kể là ai, lúc đối diện đệ nhất hung nhân cũng chỉ ngoan ngoãn ăn thiệt thòi mà thôi.
Dư tổ nghe lời này, hắn nhíu mày, chậm rãi nói ra:
– Lý công tử, oan gia nên giải không nên kết, đệ tử Phi Tiên Giáo có điểm đắc tội, Lý công tử đại nhân có đại lượng, sao không…
Dư tổ rất rung động khi thấy Lý Thất Dạ có thể trèo lên đỉnh, uy danh đệ nhất hung nhân hắn đã sớm nghe nói qua, nhưng mà hôm nay cho dù như thế nào, hắn cũng không hy vọng trưởng lão Phi Tiên Giáo gặp chuyện không may trên địa bàn Dư gia.
– Chuyện này không cần người Dư gia nhiều chuyện.
Thời điểm Dư tổ còn chưa nói xong, Lý Thất Dạ lắc đầu, chen ngang lời Dư tổ định nói:
– Từ đâu tới đây thì cút về nơi đó đi, ân oán của ta, ngươi không đủ tư cách hóa giải.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, sắc mặt Dư tổ khó coi tới cực điểm, dù gì hắn cũng là Thần Hoàng, không quản hắn chỉ là Đại Thần Hoàng, ở trong Nhân Hoàng Giới hắn vẫn có uy vọng rất cao, huống chi với địa vị Dư gia của hắn đủ tư cách hóa giải ân oán và phân tranh trong thiên hạ, lúc này Lý Thất Dạ nói hắn không đáng một đồng, lời này làm hắn không chịu nổi.
Trưởng lão Phi Tiên Giáo tức giận mặt mo đỏ bừng, lạnh lùng nói:
– Lý Thất Dạ, Phi Tiên Giáo chúng ta cũng không phải là kẻ mặc người ta nắn bóp tùy ý, Phi Tiên Giáo cũng không sợ phiền phức.
– Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ ngăn cản trưởng lão Phi Tiên Giáo nói tiếp, hắn vừa cười vừa nói:
– Không cần ngươi giới thiệu Phi Tiên Giáo mạnh bao nhiêu, ta biết rõ Phi Tiên Giáo các ngươi mạnh thế nào. Nhưng cho dù Phi Tiên Giáo mạnh hơn nữa, trước mặt của ta lại không đáng một đồng…
Nói đến đây, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, nói:
– Ta là người giảng đạo lý, việc này không quan hệ tới ngươi, tên đệ tử của ngươi giội nước bẩn lên người ta, ta cũng không làm khó ngươi, giao đệ tử ngươi ra, ta mặc kệ ngươi rời đi.
Lâm Hạo nghe lời này, sắc mặt trắng bệch, nếu như nói sư phụ hắn thật giao hắn cho đệ nhất hung nhân, chỉ sợ hắn phải chết không nghi ngờ.
– Đây là chuyện không có khả năng!
Trưởng lão Phi Tiên Giáo nói một câu cự tuyệt yêu cầu của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Bổn tọa tuyệt đối không nhìn người trong môn bị hãm hại.
Trưởng lão Phi Tiên Giáo là người bao che khuyết điểm, hắn tuyệt đối không giao đệ tử của mình cho đệ nhất hung nhân, trong lòng của hắn hiểu rõ, nếu như giao đồ đệ mình cho đệ nhất hung nhân, đồ đệ của hắn sẽ chết.
– Nếu đã như thế, ta cũng thu thập cả ngươi!
Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, chậm rãi nói ra.
– Nếu ngươi muốn ra tay, bổn tọa phụng bồi tới cùng!
Trưởng lão Phi Tiên Giáo cũng tỏa thái độ cứng rắn, cho dù biết rõ mình không phải đối thủ, hắn cũng muốn bảo hộ đồ đệ của mình, hắn tuyệt đối không thể bỏ mặc đồ đệ bị Lý Thất Dạ chém giết.
– Có cốt khí, không tính ném mặt mũi Phi Tiên Giáo.
Nhìn thấy trưởng lão Phi Tiên Giáo kiên cường như vậy, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Dư tổ đứng ra, tiến lên một bước, chậm rãi nói:
– Lý công tử, việc này bỏ qua được chưa, thành Phong Văn mở rộng cửa cho…
– Nói xàm nhiều quá!
Lý Thất Dạ nhìn qua Dư tổ, nhàn nhạt nói:
– Cút trở về Dư phủ đi!
Hắn nói xong lời này lập tức phất tay một cái.
Bị Lý Thất Dạ quát mắng trước mặt nhiều người, sắc mặt Dư tổ khó coi tới cực điểm, thời điểm Lý Thất Dạ động thủ, Dư tổ cũng thét dài, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, hào quang phun trào khắp toàn thân, hắn giống như cự nhân, khí tức Đại Thần Hoàng bao phủ toàn bộ thành Phong Văn, cả thành Phong Văn lúc này chẳng khác gì đang nổ tung.
– Nếu là như thế, ta cũng lĩnh giáo tuyệt học của Lý công tử!
Dư tổ cũng là người đại danh đỉnh đỉnh, hôm nay hắn bị Lý Thất Dạ quát mắng trước mặt nhiều người, mặt mũi của hắn không còn, lúc này khí huyết bộc phát khắp toàn thân.
Đông —— một âm luật kỳ lạ sinh ra, bàn tay Lý Thất Dạ có đại đạo văn chương bao phủ, “Oanh ——” một tiếng thật lớn, một chưởng xuất hiện, một chưởng này giống như bàn tay Lý Thất Dạ, bàn tay do các loại pháp tắc tạo thành, đây là chân thần cự chưởng, nó ẩn chứa lực lượng giống như thần tộc.
Một chuỗi âm luật đại đạo vang lên, âm luật này vừa nhanh vừa vội, giống như có người đang đánh đàn.
“Phanh ——” một tiếng thật lớn, lúc này chân thần cự chưởng đánh xuống, một kích kinh thiên của Dư tổ sụp đổ, thân thể hắn chấn động lui ra phía sau.
– Lực lượng thập nhị âm giai!
Dư tổ quát to một tiếng, hắn biết về thập nhị âm giai còn nhiều hơn người khác, ngay cả con cháu Dư gia cũng không biết được, hôm nay lại bị một ngoại nhân điều khiển, đây là điểm không thể tưởng tượng nổi.