Đế Bá Audio Podcast
Tập 419 [Chương 2091 đến Chương 2095]
❮ sautiếp ❯Chương 2091: Mộng Trấn Thiên cường đại (2)
Vào giờ phút này, đại đạo của Mộng Trấn Thiên uyển chuyển tới tận cùng, đang cùng nhịp đập với Cốt Hải, vào giờ phút này, cho người ta sinh ra một loại ảo giác, dường như Mộng Trấn Thiên thành chúa tể Cốt Hảim, dường như hắn đã nắm giữ lực lượng của Cốt Hải.
Nhưng mà loại cảm giác này chỉ thoáng qua rồi biến mất, dường như tiết tấu đại đạo của Mộng Trấn Thiên và tiết tấu của Cốt Hải trong nháy mắt hợp nhất với nhau.
– Đây là nắm giữ thiên địa đại đạo sao?
Có người lúc này cả kinh, thì thào nói.
Thời điểm có vô số người khiếp sợ, tiên quang trên đỉnh núi biến mất, ngọn núi này đã khôi phục bình tĩnh, nhưng mà lúc này ngọn núi này cho người ta cảm giác không giống, bởi vì ngọn núi này có sương mù bao phủ, sương mù giống như tiên khí, đứng ở nơi này, chỉ sợ sẽ cho người ta cảm giác phiêu diêu cực tiên cực tửu.
Chỉ tiếc, ngọn núi này đã bị quân đoàn của Mộng Trấn Thiên vây quanh, người ngoài không cách nào đi lên, càng không khả năng đi thể nghiệm tiên khí nơi này.
Chính bởi vì ngọn núi tỏa ra tiên khí, làm cho người ta sinh ra ảo giác, giống như trong ngọn núi này còn có tiên nhân tham thiền ngộ đạo, chính bởi vì là khu vực tiên nhân tham thiền ngộ đạo, cho nên ngọn núi này mới biến thành tiên cảnh.
– Đây là đại đạo sắp viên mãn sao?
Có đại hiền thế hệ trước ẩn ẩn xuất hiện, nói ra:
– Nếu thật như thế, thời điểm thiên mệnh xuất hiện, chỉ sợ Mộng Trấn Thiên sẽ thành Tiên Đế, hơn nữa hắn từng được thiên đạo thừa nhận.
– Xem ra Mộng Trấn Thiên vẫn còn ngộ đạo, nhất thời nửa khắc sẽ không xuất quan.
Có người nhìn thấy một màn như vậy, cũng sinh ra cảm khái, trong nội tâm thập phần bội phục, nói ra:
– Đạo tâm của Mộng Trấn Thiên kiên cố, không phai chúng ta có thể sánh bằng.
Tào Quốc Kiếm bị Lý Thất Dạ giết chết, mà Lý Thất Dạ còn dẫn lực lượng cấm khu tới trấn áp Mộng Trấn Thiên, nhưng mà Mộng Trấn Thiên hoàn toàn không có phát điên, cũng không có tức giận, vẫn ảo trì tâm tình yếu kém, hắn vẫn bế quan ngộ đạo, đạo tâm căn bản cũng không có bị rung chuyển, thậm chí rung động nhỏ cũng không có, ier có đạo tâm kiên định như thế, muốn không trở thành Tiên Đế cũng khó khăn.
– Nếu Mộng Trấn Thiên xuất quan, sẽ đấu với Lý Thất Dạ một trận, không biết ai thắng ai thua.
Có cường giả nhìn qua đỉnh núi kia, lúc này hưng phấn nói ra,
Hiện tại Lý Thất Dạ là uy danh cực thịnh, mà Mộng Trấn Thiên là người mọi người nhận định sẽ trở thành Tiên Đế, trước kia có rất nhiều người xem Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải đối thủ của Mộng Trấn Thiên, nhưng vào lúc này đã khác biệt..
Nghĩ đến hai người có thể trở thành Tiên Đế chém giết một trận, cảnh như vậy làm cho người ta sung sướng, thậm chí kích động.
– Hừ, Tiên Đế, dựa vào thực lực, trụ cột mạnh mẽ và bản lĩnh nói chuyện, không thể có nửa điểm mưu lợi.
Có tu sĩ Mị Linh lạnh lùng nói ra, nói chuyện mang theo âm dương quá khí.
Hiện tại Lý Thất Dạ mạnh mẽ cường thịnh như thế, hơn nữa hắn là hung nhân mạnh mẽ, động một chút là đồ tông diệt phái, rất nhiều người không dám đi cười nhạo hay làm thấp Lý Thất Dạ.
Nhưng mà bị Lý Thất Dạ đè nặng, rất nhiều Mị Linh trong nội tâm không có tư vị, cho nên mới nói mang theo âm dương quái khí.
– Một trận chiến thiên mệnh, đúng là khiến người ta chờ mong!
Cho dù là Trầm Hải Thần Vương, nhìn qua đỉnh núi này, hắn cũng chậm rãi nói ra:
– Mộng Trấn Thiên quyết đấu Lý Thất Dạ, không biết chẳng biết hươu chết về tay ai!
Nói đến đây Trầm Hải Thần Vương nhìn qua Thuần Dương Tử liếc, nói ra:
– Đáng tiếc, sư huynh ngươi nếu đi thương thiên đạo, một trận chiến thiên mệnh tất có phần của ngươi.!
Trầm Hải Thần Vương tuy cao ngạo tự đại, nhưng mà hắn hiểu lấy mình, có Thuần Dương Tử ở đây, thế đạo nào còn không dám đứng ra, đàm gì đoạt thiên mệnh.
Đối với Trầm Hải Thần Vương mà nói, hắn vẫn rất tiếc hận, hắn vẫn không có hỏi sư huynh lựa chọn mấy lần, mà không phải lựa chọn thương sinh đạo.
Mà Trầm Hải Thần Vương xem ra, chỉ cần sư huynh Thuần Dương Tử của hắn lựa chọn thương thiên đạo, bất kể là đối mặt với thời đại nào, bất kể đối mặt với dạng thiên tài gì, bất kể là đối mặt cường địch ra sao, Trầm Hải Thần Vương đều tin tưởng, sư huynh Thuần Dương Tử của hắn tuyệt đối có thực lực chiến một trận, tranh đoạt tư cách tham gia tranh giành thiên mệnh.
– Không có gì đáng tiếc.
Thuần Dương Tử rất bình thản, cười lắc đầu, nói ra:
– Ở kiếp này, cho dù ta đi thương thiên đạo, kết cục của ta rất khó nói, mà đời này thiên mệnh là thuộc về Lý Thất Dạ, bất kể là ai dám đoạt thiên mệnh với hắn chính là bi kịch.
– Sư huynh, ngươi đang nâng uy phong của Lý Thất Dạ, diệt chí khí của mình.
Trầm Hải Thần Vương không cho là đúng, nói ra:
– Lý Thất Dạ thật sự cường đại, thật sự yêu dị, nhưng, sư huynh ngươi cũng có tư cách tranh giành a, ta cũng không tin thế gian này có người có thiên phú cao hơn ngươi.
– Ngươi không rõ. Nguồn truyện audio Podcast
Thuần Dương Tử lắc đầu, nói ra:
– Chỗ đáng sợ của Lý Thất Dạ vượt xa tưởng tượng của ngươi. Tóm lại, ở kiếp này, bất kể là ai dám tranh thiên mệnh với ta, như vậy chắc chắn là bi kịch.
Ông —— một tiếng, trước cự kình, Lý Thất Dạ đã là thần du thái hư, thân thể chìm vào trong hư vô.
Trong hư vô dường như không có tất cả, không có thời gian, không có không gian, không có thiên địa vạn vật… Nhưng mà trong hư vô lại có tất cả, có thiên địa đại đạo, có vạn pháp huyền diệu, có khí tức của đạo ở đây…
Vào thời điểm này, quanh người Lý Thất Dạ tỏa ra hào quang, giờ phút này mệnh cung của Lý Thất Dạ mở rộng ra, mười ba mệnh cung chìm nổi trên đầu Lý Thất Dạ.
Mười ba mệnh cung chuyển động, chúng giốn như mười ba ngôi sao, chúng diễn hóa tinh không đại thế giới, trong đại thế giới này, có thiên địa vạn vật, có hàng tỉ sinh linh, có nhật nguyệt luân chuyển…
Cũng không biết qua bao lâu, mười ba mệnh cung biến mất, Lý Thất Dạ cũng biến mất, ở đây chỉ còn lại là di cảnh, nơi này hỗn đôn quay cuồng hỗn độn khí tràn ngập không tiêu tán.
Trong dạng hỗn độn này dường như có một tính mạng ra đời; trong hỗn độn này dường như cả thế giới bắt đầu từ nơi này; trong hỗn độn này hình như có một cánh cửa trước nay chưa từng biết… Trong hỗn độn này không biết qua bao lâu, dường như ở chỗ này không có thời gian, cũng không có không gian, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Tuế nguyệt không năm tháng, một nơi không có thời gian, cũng không biết đã lâu, cuối cùng trong hỗn độn xuất hiện điện quang, tiếng lôi minh vang lên, trong lôi minh này dường như rung chuyển hàng tỉ thế giới, dường như toàn bộ mở ra thế giới mới.
Cuối cùng nhất là “Đông” một tiếng, một tiếng này nghe không phải đặc biệt to rõ, nhưng mà “Đông” một tiếng này lại từ thời đại xa xưa vang vọng trở về, dường như âm thanh này nó có thể vượt qua một kỷ nguyên lại một kỷ nguyên. Vượt qua thời đại này tới thời đại khác.
Một tiếng “Đông” này hỗn độn bị mở ra, vào giờ phút này nếu có người nhìn thấ. Nhất định sẽ sinh ra ảo giác, nhất định sẽ cho rằng mình đang ở trong thời khắc thiên địa mở ra.
Chương 2092: Đại đạo như sơ
Hỗn độn bị đánh mở ra, bổ hỗn độn không phải là búa lớn trong truyền thuyết, mà là một đầu đại đạo, mà đầu đại đạo như vậy phong cách cổ xưa, nó không tạo hình lịch sự, tất cả đều là nguyên thủy, tất cả đều thô ráp, tất cả đều là chân thật như vậy!
Thời điểm hỗn độn này bị đánh tan, cho người một loại cảm giác khai thiên tích địa, hỗn độn bị đánh mở ra, thanh khí nhẹ bay lên, trọc khí nặng rơi xuống.
Thời điểm thiên địa mới thành lập, hào quang lóe lên trong hỗn độn. Hóa thành ngôi sao, khí tức sông ngòi tụ tập hóa thành biển; âm thanh hỗn độn hóa thành âm thanh duy nhất tại đây…
Trong thiên địa này đại đạo từng hồi, nó giống như thiên địa đang ngủ say, dường như hỗn độn sinh ra nó đã tồn tại.
Nếu như có người đứng ngoài nhìn xem, giờ này khắc này có thể nhìn thấy đại thế giới diễn hóa. Nhìn qua cảnh tượng thiên địa sơ khai, theo thời gian trôi qua, khi ngôi sao trên bầu trời càng ngày càng nhiều. Nhật nguyệt bắt đầu chìm nổi luân chuyển, từ đó về sau thế giới có năm tháng, có thời gian.
Trong vùng đất này có sinh linh ra đời. Có tẩu thú đang chạy trên đất, có loài chim bay lượn trên bầu trời, có sinh linh tu hành trong thiên địa, rít gào tuế nguyệt.
Trong thế giới này, thời gian bắt đầu qua đi, trên bầu trời ngôi sao càng ngày càng sáng chói. Nó dẫn dắt cả đại thế giới đi vào kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên sáng ngời.
Trong kỷ nguyên này, sinh linh trở nên vô cùng cường đại, có thể cầm nhật nguyệt, có thể bắt ngôi sao, có thể luyện hóa thiên địa, còn có thể ngao du bầu trời…
Nhưng mà trong kỷ nguyên vô cùng huy hoàng này, cũng không biết trải qua bao lâu, cũng không biết duy trì bao lâu, cuối cùng nhất tai nạn tiến đến, trên bầu trời ngôi sao nhao nhao vẫn lạc, nhật nguyệt bắt đầu ảm đạm vô quang, sinh linh trên vùng đất này rất tư lợi…
Dưới đại tai nạn này, ma vật sinh ra đời, ma vật tàn sát đại địa, vô số sinh linh chịu khổ sát hại, trong khoảng thời gian ngắn sanh linh đồ thán.
Cuối cùng nhất sinh linh vạn vật đi về hướng diệt vong, ma vật đồ sát cả thế giới, thống trị thiên địa.
Nhưng giết một trăm là hậu, giết một ngàn là vương, giết một vạn là hoàng, giết một trăm vạn là đế, giết ức tỉ sinh linh chính là ma!
Trong kỷ nguyên sinh linh đồ tháng đó, cuối cùng chung cực ma đã ra đời, cự ma thôn phệ tất cả ma vật của đại thế giới, hủy diệt thiên địa, muốn chúa tể âm dương, chấp chưởng tất cả.
Cuối cùng nhất dưới cự ma hủy diệt, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, thiên địa sụp đổ diệt, chung cực cự ma kêu gào thảm thiết, đi tới diệt vong.
Vào giờ phút này, thiên địa quy nguyên, tất cả còn lại chỉ là hư vô, không còn có đại thế giới, không còn có thiên địa vạn vật, không còn có hàng tỉ sinh linh, không còn có thời gian, không có tuế nguyệt…
Cũng không biết qua bao lâu, trong hư vô xuất hiện hào quang, trong hào quang này nó sinh ra đời hỗn trì, trong hỗn độn bắt đầu chửa dưỡng thời gian, chửa nuôi tánh mạng, chửa nuôi đại đạo…
Một luân hồi mới lại bắt đầu, một kỷ nguyên mới lại lên đường, trong kỷ nguyên này có tiên nhân trèo lên đỉnh, phúc trạch muôn đời, bạch nhật phi thăng…
Nhưng mà trong kỷ nguyên này có tiên nhân ngũ suy, thiên địa lại sụp đổ đồ diệt lần nữa, lại một lần tiến vào trong luân hồi.
Một kỷ nguyên lại một kỷ nguyên luân hồi, một thời đại lại một thời đại luân chuyển, nhưng mà duy nhất không thay đổi là đại đạo kia.
Thiên địa sơ khai chính là nhờ vào đầu đại đạo này, vạn vật sinh linh trèo lên phồn vinh, một kỷ nguyên sáng chói cũng là nhờ vào đại đạo này, vạn vật đổ cũng là vì đại đạo này…
Lực lượng của đại đạo này xuyên qua các kỷ nguyên, nó xuyên qua luân hồi, bất kể là hóa thành thần, hay là hóa thành ma, hay hoặc giả là hóa thành tiên… Mặc kệ nó dùng hình thức nào xuất hiện, đại đạo này vẫn tồn tại.
Nếu có người có thể tận mắt thấy một màn như vậy, nhất định sẽ bị chấn động nói không ra lời, bởi vì đây là một đại đạo khai thiên tích địa, một đại đạo luân hồi muôn đời, một đại đạo tuyên cổ vĩnh hằng.
Bất kể là kỷ nguyên nào, mặc kệ là dạng luân hồi gì, tất cả vẫn là đại đạo này tồn tại, nó là sự tồn tại vĩnh hằng, ma cũng tốt, tiên cũng được, nó vẫn tồn tại, nhưng mà phương thức biểu hiện khác nhau mà thôi.
Đây là đại đạo của Lý Thất Dạ, từ khi sáng chế tới khi sinh sôi nảy nở, lại đến vĩnh hằng bất diệt, trên đại đạo này, tất cả cũng có thể tiêu tán, nhưng mà đại đạo vĩnh tồn.
Đại đạo như vậy nó chúa tể tất cả, thậm chí, nó chúa tể trời xanh, nó chúa tể luân hồi, nó chúa tể sáng thế, nó chúa tể hủy diệt…
Nếu như có một người kiến thức uyên bác đang ở nơi này, nhất định sẽ rất khiếp sợ, một tu sĩ có thể khai sáng đại đạo, nhưng mà đại đạo của tu sĩ trình độ rất lớn chỉ là nắm lấy thiên địa vạn đạo, dùng quy tắc thiên địa sáng tạo đại đạo.
Cũng chính bởi vì như thế, lúc này mới có cách nói Thương Thiên Đạo, bởi vì đó là người đi con đường sáng tạo đại đạo, sau khi có được đại đạo do mình khai sáng, nếu như có thể đạt được thiên mệnh thừa nhận, tương lai sẽ có tư cách tranh đoạt thiên mệnh, trở thành Tiên Đế.
Mà Thương Thiên Đạo này cũng có cảnh giới, Thương Thiên Đao từ thấp tới cao là: Đạo Tử, Đạo Sư, Đạo Tôn, Thiên Nhân, Thiên Tướng, Thiên Thần, Đế Hậu, Đế Trữ.
Trong cấp độ cảnh giới này, dùng Thiên Nhân mà nói, trong tầng thứ này khai sáng đại đạo, từ đó có lực lượng cảm ứng thiên mệnh.
Mà trong tầng thứ Đế Hậu, khai sáng đại đạo sẽ bị hoàn thiện, đại đạo này sẽ chuẩn bị chịu tải thiên mệnh, đại đạo thừa nhận lực lượng của thiên mệnh, nếu như không thể thừa nhận thiên mệnh thì không cách nào đạt được thiên mệnh thừa nhận, càng không có khả năng tiến vào tầng thứ tranh giành thiên mệnh.
Chỉ có đại đạo đạt được thiên mệnh thừa nhận mới có thể tranh đoạt thiên mệnh, mới có cơ hội chịu tải thiên mệnh, trở thành Tiên Đế.
Nhưng mà lúc này đại đạo của Lý Thất Dạ không phải thừa nhận thiên mệnh, nó là trực tiếp mở thiên địa, trực tiếp khai sáng kỷ nguyên, ở chỗ này đại đạo của Lý Thất Dạ là duy nhất, ngược lại nó chúa tể tất cả.
Vào thời điểm này, đại đạo của Lý Thất Dạ chi phối tất cả, cho nên dù Lý Thất Dạ muốn cướp đoạt thiên mệnh, chỉ sợ đại đạo của Lý Thất Dạ cũng không phải chịu tải thiên mệnh mà sinh, nó là ngự trị thiên mệnh, thiên mệnh trong đại đạo của hắn chỉ là một loại lực lượng mà thôi, mà không phải toàn bộ đại đạo của hắn.
Cứ như vậy, đại đạo của Lý Thất Dạ không ngừng diễn hóa luân hồi bao lâu, không biết mở mấy kỷ nguyên, cuối cùng nhất tất cả lại biến mất, Lý Thất Dạ xuất hiện trước cự kính lần nữa.
Vào giờ phút này đôi mắt của Lý Thất Dạ vô cùng thanh tịnh, là chất phác như vậy, không có hàn quang hùng hổ dọa người, không có thâm thúy cơ trí, chỉ có ánh mắt chất phác nhất mà thôi.
– Đại đạo như sơ ——
Chương 2093: Từ biệt (1)
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ tươi cười, đại đạo của hắn không chỉ là khai sáng, hơn nữa là tiến thêm một bước đạt được hoàn thiện, mặc dù nói, cách đại đạo viên mãn còn rất xa, hắn còn có con đường rất dài đi làm, nhưng mà hắn bước ra một bước như vậy, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ càng rõ ràng đại đạo hơn, hắn biết rõ chính mình đang đi đại đạo nào, hắn biết rõ chính mình cần là cái gì.
Sau khi tới mức độ nào đó, hắn không không phải thiên mệnh, thậm chí đối với hắn mà nói, thiên mệnh là có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng hắn chắc chắn trở thành Tiên Đế, hắn sẽ là Tiên Đế mở ra kỷ nguyên mới.
– Đại đạo vô danh, cũng nên cho nó cái tên.
Lý Thất Dạ cười lớn, tùy ý nói:
– Nếu đạo này do ta sáng chế vậy gọi là Thất Dạ Đạo!
Thất Dạ Đạo, Lý Thất Dạ tùy ý nói một câu, hắn đã xác định tên đại đạo do bản thân hắn tạo thành.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ đứng lên, xoay người nhìn qua tấm gương cực lớn, lúc này tấm gương lớn khôi phục bộ dáng như ban đầu, trong kính không có hư vô, nó lúc này nhìn qua có trăng sáng treo trên cao, mặt kính thô ráp như vậy, không có tạo hình.
– Côn Bằng ——
Nhìn qua tấm gương này, Lý Thất Dạ tươi cười, nói:
– Hoặc là, có một ngày ta cũng nên nuôi dưỡng một đầu thần thú tuyệt thế vô song, đến ngày đó, tất cả thần thú khác chỉ là mây bay mà thôi.
Ở bên ngoài, rất nhiều người đều nhìn qua tế đàn tháp bát giác, tất cả mọi người cùng đợi, mặc dù mọi người cũng không biết phương pháp tiến vào tháp bát giác.
Nhưng mà không có người nào nguyện ý buông tha cho, đặc biệt là người có thực lực, bọn họ đều muốn vào đi vào xem một cái, hy vọng có thể ở bên trong đạt được đại tạo hóa tuyệt thế.
Cuối cùng nhất, cửa lớn tháp bát giác mở ra, Lý Thất Dạ từ bên trong đi tới.
Nhìn qua Lý Thất Dạ, dường như không có khác lúc tiến vào bao nhiêu, nhưng mà Liễu Như Yên bọn họ mắt sắc, xem xét thần thái Lý Thất Dạ thì biết rõ ràng, thương thế của Lý Thất Dạ đã khôi phục hoàn toàn.
So với Liễu Như Yên, Trầm Hải Thần Vương, Tốc Đạo Thiên Thần bọn họ, Thuần Dương Tử càng thêm không được, hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ đi ra tháp bát giác, ánh mắt Thuần Dương Tử nhảy lên một cái.
Nếu như nói, trước đó Thuần Dương Tử cảm thấy Lý Thất Dạ là thâm bất khả trắc, giống như hung thú hoang mãng đang ngủ say, tùy thời cũng có thể thôn phệ tất cả cường địch.
Như vậy hiện tại Thuần Dương Tử nhìn Lý Thất Dạ, hắn cảm giác Lý Thất Dạ quá mức chất phác, chất phác tới mức nhìn không có gì, cuối cùng nhất Thuần Dương Tử nhìn thấy một tia như có như không, chính là nói, thiên địa là Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chính là thiên địa, hoặc là đổi một câu mà nói, cả đại thế giới đều là Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chính là cả đại thế giới.
Trong một tia cảm giác như có như không này, Thuần Dương Tử trong lúc giật mình dường như bắt được cái gì đó, hình như là nhìn thấy đại đạo tuyên cổ vô song, một đại đạo có thể khai sáng ra kỷ nguyên!
– Thiên mệnh sở quy!
Thuần Dương Tử thở dài một hơi, biết rõ tất cả kết cục đã định.
Trước đó hắn nhiều ít còn có một chút nghi vấn, nhưng mà sau khi Lý Thất Dạ từ tháp bát giác đi ra ngoài, Thuần Dương Tử hiểu rõ, ở kiếp này đã không có bất kỳ lo lắng, Lý Thất Dạ tất thành Tiên Đế.
Không phải ai đều có ánh mắt như Thuần Dương Tử, mặt khác nhiều người nhìn qua Lý Thất Dạ, bọn họ đều hiếu kỳ. Lý Thất Dạ ở trong tháp bát giác đạt được bảo bối gì, hoặc là nói, trong tháp bát giác có tạo hóa như thế nào.
Nhưng mà Lý Thất Dạ không có mở miệng nói, những kẻ khác không ai dám đi hỏi.
– Chúc mừng Lý huynh.
Lý Thất Dạ trở lại cốt thuyền, Thuần Dương Tử khom người, chân thành nói:
– Ở kiếp này, đã không có gì có thể ngăn cản bước chân của Lý huynh.
Nhìn qua Thuần Dương Tử, Lý Thất Dạ cười cười. Vừa cười vừa nói:
– Ngươi thật sự không đi Thương Thiên Đạo, đây là chuyện quá đáng tiếc.
Trên thực tế Lý Thất Dạ rất thưởng thức Thuần Dương Tử, nếu hắn kiếp này không xuất thế, nói không chừng hắn sẽ bồi dưỡng Thuần Dương Tử một phen.
– Có Lý huynh tồn tại, ta có thể an nhàn một phương, đã rất thỏa mãn.
Thuần Dương Tử cũng tiêu sái cười nói. Thuần Dương Tử hắn cũng là người lòng dạ rộng rãi, hắn cũng biết, ở kiếp này bất luận là ai tranh thiên mệnh với Lý Thất Dạ thì đó là bi kịch. Nhưng mà hắn xem ra, tất cả không sao cả, hắn không có tâm tranh hùng.
– Ngươi có thể thác đại!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Thuần Dương Tử lắc đầu, nói ra:
– Tính toán, ở kiếp này, ta sở cầu không nhiều lắm, có thể tiếp tục đi tới ta cũng cảm thấy mỹ mãn, trong tương lai. Có thể thấy hào quang của Lý huynh, cũng không uổng một thế này.
– Tuyên cổ đến nay, chính thức làm được tiêu sái như ngươi không nhiều.
Lý Thất Dạ cũng cảm khái vừa cười vừa nói:
– Bằng hữu như ngươi, ta kết giao chắc rồi.
Có thể khiến Lý Thất Dạ nói một câu như vậy. Có thể nói là chuyện vô cùng vinh hạnh, có thể làm cho cao nhân như Lý Thất Dạ nhìn cao như vậy, không nhiều lắm.
Thuần Dương Tử không có nói thêm cái gì, hắn khom người thật sâu.
Chuyện này khó trách Lý Thất Dạ xem trọng Thuần Dương Tử, nếu như Thuần Dương Tử thật muốn làm, trong tương lai hắn sẽ có cơ hội, hắn có thể buông tha tất cả, đẩy ngã lặp lại.
Dùng thiên phú của Thuần Dương Tử, hắn bắt đầu lại, lại qua bao lâu hắn sẽ là một Tiên Đế.
– Chúng ta đi thôi.
Lý Thất Dạ cười to lên, chuẩn bị lên đường, nhìn đám người Thuần Dương Tử nói ra.
– Sư đệ có tính toán gì không?
Thuần Dương Tử nhìn qua Trầm Hải Thần Vương đang đứng bên cạnh, vừa cười vừa nói.
Trầm Hải Thần Vương và Lý Thất Dạ có ân oán, tuy hắn không tìm Lý Thất Dạ dốc sức liều mạng, nhưng mà hắn cũng nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt, hắn không để ý tới Lý Thất Dạ.
Trầm Hải Thần Vương chính là người cao ngạo như vậy, quản chi hắn tự biết không bằng Lý Thất Dạ, quản chi tương lai Lý Thất Dạ thực trở thành Tiên Đế, hắn cũng sẽ không đi đút lót Lý Thất Dạ. Nhìn không vừa mắt chính là không vừa mắt, sẽ không vì cái gì mà thay đổi.
– Ta phát hiện một nơi.
Trầm Hải Thần Vương trầm ngâm một chút, nói ra:
– Ta ý định tấn công, xem có thể đi vào hay không.
– Ta trợ sư đệ một tay nhé?
Thuần Dương Tử thấy thần thái sư đệ như vậy, đã biết rõ sư đệ không có nắm chắc, vừa cười vừa nói.
Sư huynh đệ bọn họ hai người tình nghĩa thâm hậu, Thuần Dương Tử vẫn xen Trầm Hải Thần Vương như thân đệ đệ của mình, mà Trầm Hải Thần Vương cũng kính hắn như thân huynh trưởng. Đối với Thuần Dương Tử mà nói, chỉ cần Trầm Hải Thần Vương có cần thì hắn sẽ toàn lực trợ giúp.
Đối với Trầm Hải Thần Vương mà nói, sư huynh hắn nói một, hắn không nói hai!
– Tốt, có sư huynh xuất thủ tương trợ, hẳn là mã đáo thành công.
Trầm Hải Thần Vương cũng không sĩ diện cãi láo, một lời đáp ứng.
Trầm Hải Thần Vương là người cao ngạo, hắn sẽ không dễ dàng cầu người nào trợ giúp, nhưng mà sư huynh mở miệng tương trợ, hắn không cần sĩ diện làm gì.
Chương 2094: Từ biệt (2)
– Lý huynh, nước biếc chảy dài, hôm nay từ biệt, ngày khác sẽ có thời điểm gặp lại.
Thuần Dương Tử cười cười, nhìn qua Lý Thất Dạ ôm quyền cáo từ.
– Hy vọng có ngày gặp lại!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Cuối cùng nhất Thuần Dương Tử cũng cáo từ Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi, Trầm Hải Thần Vương cũng cáo từ Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi, hắn cao ngạo không đi nhìn Lý Thất Dạ, hắn chính là cao ngạo như thế, hắn nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt, sẽ không để ý hắn.
Đối với tư thái Trầm Hải Thần Vương cao ngạo như thế, Lý Thất Dạ cũng không đặt trong lòng, chỉ cười cười mà thôi.
Cuối cùng nhất, cốt thuyền chậm rãi rời khỏi hồ nước, tiến nhanh vào đại lục, phiêu bạt trên không.
Nhìn qua Lý Thất Dạ đi xa, tất cả mọi người không khỏi buông lỏng một hơi, cũng có người tiếc nuối, nói ra:
– Đáng tiếc, không thể đấu với Mộng Trấn Thiên một trận, thật sự là quá đáng tiếc.
– Sẽ, Mộng Trấn Thiên xuất quan, chỉ sợ hắn sẽ đi tìm Lý Thất Dạ báo thù, chỉ cần tất cả mọi người vẫn còn ở Cốt Hải, một trận chiến này là không tránh khỏi.
Có người nhìn qua đỉnh núi của Mộng Trấn Thiên.
Đỉnh núi này ẩn ẩn có tiên khí lượn lờ, không hề nghi ngờ, Mộng Trấn Thiên vẫn đang ngộ đạo, hắn vẫn không có xuất quan.
Sau khi cốt thuyền của Lý Thất Dạ rời đi, tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, vào thời điểm này tất cả ánh mắt nhìn qua tháp bát giác, trong khoảng thời gian ngắn, không ít người kích động, thậm chí nghĩ đi thử.
Nhưng mà vào thời điểm này, người nơi đây không dễ dàng vọng động, ánh mắt rất nhiều người rơi vào trên người Tốc Đạo Thiên Thần.
Cửa vào là Tốc Đạo Thiên Thần chiếm cứ đầu tiên, tuy sau đó hắn tặng cho Lý Thất Dạ, nhưng hiện tại Lý Thất Dạ đi, theo lý mà nói, đi vào đầu tiên là Tốc Đạo Thiên Thần.
Đương nhiên trong thế giới tu sĩ mạnh được yếu thua, cho tới bây giờ không có đạo lý, hiện tại đột nhiên nói lý, đó là vì Tốc Đạo Thiên Thần quá cường đại, người ở đây chỉ sợ không ai dám là địch với Tốc Đạo Thiên Thần, cho nên thời điểm này, Tốc Đạo Thiên Thần chưa rời đi thì không ai dám tranh đoạt.
Tốc Đạo Thiên Thần nhìn qua tháp bát giác, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn không có lựa chọn đi vào, mà là quay người rời khỏi, trong nháy mắt phiêu nhiên mà đi.
Tốc Đạo Thiên Thần một người như thế, tuyệt đối không phải tự coi nhẹ mình, hắn tuyệt đối là thiên tài khó lường, quản chi tương lai sẽ quyết đấu Mộng Trấn Thiên, Tốc Đạo Thiên Thần hắn vẫn có tự tin, chỉ cần một lần nữa cho hắn thêm vài năm, hắn sẽ đuổi theo Mộng Trấn Thiên.
Nhưng mà hiện tại hắn hiêu rmifnh và Mộng Trấn Thiên có khoảng cách không nhỏ, càng làm cho nội tâm Tốc Đạo Thiên Thần cảm thấy hít thở không thông không phải Mộng Trấn Thiên, mà là Lý Thất Dạ.
Đối với Tốc Đạo Thiên Thần mà nói, hắn tự nhận khoảng cách giữa hắn và Mộng Trấn Thiên là có thể thấy được, nhưng mà Lý Thất Dạ hắn hoàn toàn nhìn không thấu, hắn căn bản là không cách nào biết rõ thực lực chân chính của Lý Thất Dạ, hắn không cách nào nhìn thấu Lý Thất Dạ.
Đồng thời nhìn thấy Thuần Dương Tử, chuyện này làm Tốc Đạo Thiên Thần cảm khái rất lớn, gần đây hắn tự cho mình rất cao, không thừa nhận cũng không được, Thiên Linh Giới đúng là tàng long ngọa hổ, người như Thuần Dương Tử đi Thương Thiên Đạo, như vậy tương lai tuyệt đối là cường địch với hắn.
Lúc này Tốc Đạo Thiên Thần mang theo buồn bực rời đi, hắn biết rõ mình còn có con đường rất dài cần đi, hắn phải cố gắng hơn mới được.
Sau khi Tốc Đạo Thiên Thần rời khỏi, lúc này tất cả mọi người kích động, tranh giành đi lên tế đàn, tất cả mọi người muốn thử xem có thể vào tháp bát giác hay không.
Cốt thuyền phiêu bạt không trung, lúc này Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi hai nàng dùng ánh mắt đói khát nhìn qua Lý Thất Dạ, các nàng đều là mỹ nữ tuyệt thế, trong lúc này ánh mắt các nàng như vậy càng trở nên hấp dẫn, tuyệt đối làm người ta mê hồn.
– Tốt, không cần nhìn ta như vậy.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, tiện tay ném bạch cốt cho các nàng, nói ra:
– Đây chính là Truy Phong Kích của Vô Cấu Tam Tông các ngươi, các ngươi hảo hảo đảm bảo đi, về sau lại đánh mất như thế, muốn tìm về sẽ không dễ dàng đâu.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi hai người tiếp nhận bạch cốt, sau đó các nàng cẩn thận quan sát bạch cốt, không khỏi kinh hỉ nói:
– Là thực, rốt cục tìm trở về!
Lúc này các nàng kích động không phải vì chính mình, bao nhiêu năm, Vô Cấu Tam Tông vẫn muốn tìm “Truy Phong Kích” trở về, nhưng mà vẫn không thể thực hiện, hôm nay chuyện này đã được thực hiện, vậy cũng cảm thấy liệt tổ liệt tông có linh.
– Truy Phong Kích!
Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên các nàng cũng vuốt ve bạch cốt này, các nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, “Truy Phong Kích” lại do sư tỷ muội các nàng mang về.
– Đa tạ công tử gia!
Liễu Như Yên không bị cản trở, dưới sự hưng phấn hôn Lý Thất Dạ thật sâu.
– Đây là chiế tiện nghi của ta sao?
Bị Liễu Như Yên hôn như thế, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Liễu Như Yên hờn dỗi một tiếng, mắt đẹp như tơ, cười khẽ nói:
– Xem như ta chiếm tiện nghi, công tử gia cũng có thể chiếm tiện nghi của ta mà.
So với Liễu Như Yên không bị cản trở, Trác Kiếm Thi hàm súc hơn rất nhiều, thật vất vả, nàng thu hồi cảm xúc hưng phấn, nhìn qua Lý Thất Dạ cáo từ, nói ra:
– Công tử có đại ân với Vô Cấu Tam Tông chúng ta, Vô Cấu Tam Tông chúng ta nhiều thế hệ không quên, ân nàyVô Cấu Tam Tông vĩnh viễn ghi nhớ, mong ngày nào đó có thể báo đáp công tử.
Nhìn qua Trác Kiếm Thi ba phần khí tức thiếu phụ, bảy phần ưu nhã, Lý Thất Dạ cười to lên, nói:
– Báo ân thì thôi, tương lai quá xa xôi, về sau chuyện gì xảy ra ai biết được. Nếu như ngươi thật có lòng báo đáp, cũng nên sư muội của ngươi, tới hôn ta đi, ta không ngại bị chiếm tiện nghi đâu.
Lý Thất Dạ vốn chỉ nói đùa, sắc mặt Trác Kiếm Thi đỏ bừng, cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
– Ơ, công tử gia, đúng là không nhìn ra ngươi nhân vật tuyệt thế lại nói như vậy, đối với vợ người khác có suy nghĩ không an phận a.
Liễu Như Yên cười rộ lên, trêu chọc nói ra. Sau đó nhìn qua Lý Thất Dạ cùng Trác Kiếm Thi.
– Nhân sinh trên đời nha, chắc chắn sẽ có một ít chuyện vui.
Lý Thất Dạ sẽ không để ý Liễu Như Yên nói cái gì, cười rộ lên.
– Sư tỷ, sợ cái gì, dù sao ngươi đều bất cứ giá nào, tâm tư muốn gả cho hắn đã có, còn sợ hôn hay sao?
Liễu Như Yên hé miệng cười khẽ, nói ra:
– Thực có một ngày, hắn trở thành Tiên Đế, đúng là ngươi chiếm tiện nghi của hắn đấy. Thế gian, không phải ai cũng có tư cách hôn Tiên Đế.
Đối với Liễu Như Yên lớn mật, Lý Thất Dạ có chút dở khóc dở cười, ma nữ này cái gì cũng dám nói, nhưng mà nàng cũng là người cảm tính, dám yêu dám hận.
Bị Liễu Như Yên trêu chọc như thế, sắc mặt Trác Kiếm Thi đỏ bừng hơn nữa, giống như chân trời chiều, nàng gần đây hào phóng tự nhiên, ưu nhã nhã nhặn lịch sự, lúc này cúi đầu xuống.
Chương 2095: Lại lên đường
Nhưng mà rất nhanh, Trác Kiếm Thi cũng không biết lấy dũng khí từ nơi nào, thoáng cái như trở nên mê muội, quá lớn mật, sắc mặt đỏ bừng, bờ môi đỏ thẩm ướt át, thổ khí như lan, nàng hôn lên môi Lý Thất Dạ.
Tuy nàng hôn không quá lâu, nhưng trong nháy mắt này nàng như bị điện giật, tâm hồn thiếu nữ đập bịch bịch.
Lý Thất Dạ chỉ thuận miệng đùa giỡn mà thôi, hắn cũng thật không ngờ Trác Kiếm Thi đoan trang nhã nhặn như thế lại dám làm thật.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, cũng không suy nghĩ nhiều, chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là chuện bình thường, giống như nước chảy bèo trôi, không làm đạo tâm của hắn rung động.
– Xem đi, vạn sự khởi đầu nan, có chuyện tốt rồi, liền sống khá giả, nói không chừng đây là cọc nhân duyên tốt.
Liễu Như Yên cười rộ lên, nói ra:
– Sư tỷ dứt khoát câu dẫn công tử gia, lưu lại huyết thống đế tử.
Liễu Như Yên nói như vậy, càng làm cho Trác Kiếm Thi mắc cỡ không cách nào thong dong, gương mặt nóng rát.
– Ít ở đó châm ngòi thỏi gió.
Lý Thất Dạ bắt lấy mũi ngọc của Liễu Như Yên, cười lắc đầu nói ra.
Trác Kiếm Thi cuối cùng vẫn là tông chủ một tông, tuy thẹn thùng không chịu nổi. Nhưng mà nàng rất nhanh đã khôi phục cảm xúc. Bình tĩnh trở lại, nàng vẫn đoan trang ưu nhã như thế.
Lý Thất Dạ cười cười nhìn hai nàng, nói:
– Tốt, các ngươi có thể tùy ý dạo chơi, ta giao cốt thuyền cho các ngươi.
– Công tử đi nơi nào?
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Trác Kiếm Thi cảm thấy ngoài ý muốn.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn qua xa xa, nói ra:
– Ta muốn đi xem cấm khu thế nào, tại đó có thứ ta muốn.
Đây mới là mục đích chính thức Lý Thất Dạ đến Cốt Hải, hắn đến Cốt Hải không phải vì bảo vật. Hắn chỉ vì món đồ này, trải qua năm tháng dài dằng dặc. Hắn mới chính thức hiểu ra huyền diệu của thứ này, hắn mới chính thức hiểu ra công dụng của nó.
– Cấm khu!
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, tâm thần Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi chấn động mạnh, cấm khu, bất luận kẻ nào cũng phải dừng bước lại, trừ Tiên Đế!
Tuyên cổ đến nay, có không ít thiên tài kinh tài tuyệt diễm tiến vào cấm khu, cũng có Thần Hoàng từng tự nhận là vô địch tiến vào cấm khu, nhưng mà cuối cùng người có thể sống sót đi ra rải rác không có mấy, cho dù còn sống trở về, cuối cùng nhất vẫn bị thương không thể xóa đi.
– Công tử thật muốn đi cấm khu?
Trác Kiếm Thi cũng lo lắng nói ra:
– Đồn đãi nói, cấm khu tạo thành thương tổn thì không cách nào phai mờ!
Bởi vì cấm khu đáng sợ, quản chi Mộng Trấn Thiên cường đại cũng dễ dàng bước vào cấm khu Cốt Hải, dù sao Mộng Trấn Thiên hắn có chí trở thành Tiên Đế, cho dù hắn tự tin còn sống trở về, hắn cũng lo lắng cấm khu lưu lại thương thế không thể xóa nhòa, thậm chí là rung chuyển đạo tâm của hắn.
Đây đối với một cường giả mà nói, đạo tâm bị rung chuyển là chuyện kiêng kỵ nhất, một khi đạo tâm dao động, như vậy sẽ ảnh hưởng cả đòi, thậm chí cả đời tu hành dừng bước tại đây.
Đối với thực lực của Lý Thất Dạ, Liễu Như Yên các nàng cũng có tin tưởng, nhưng mà cuối cùng là cấm khu trừ Tiên Đế ra, không có mấy người dám nói không bị ảnh hưởng.
– Không có việc gì, cấm khu mà thôi.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Trong Cốt Hải, đáng sợ nhất không phải là cấm khu, tại địa phương quỷ quái này, còn chưa phỉa là nơi đáng sợ nhất.
Thấy Lý Thất Dạ ý đã quyết, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không khuyên nữa.
– Công tử gia đi cấm khu là vi tiên vật sao?
Liễu Như Yên nháy mắt mấy cái, nhõng nhẽo cười nói.
Lý Thất Dạ liếc nàng một cái, vừa cười vừa nói:
– Tiểu mỹ nhân, ta biết rõ ngươi muốn cái gì, trong lòng ngươi nên thu tính toán nhỏ lại đi.
– Ta cái gì cũng chưa nói, công tử gia cần gì đề phòng ta như thế chứ, thật sự làm xem ta như người ngoài mà.
Liễu Như Yên hờn dỗi nói ra một câu.audio coi am
– Công tử lần đi cấm khu này, tiên nữ nên làm cái gì bây giờ?
So với Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi càng thêm ổn trọng, nàng nhìn qua tiên nữ đang nằm trong mộc quan.
Tâm hồn thiếu nữ Liễu Như Yên chấn động mạnh một cái, nói ra:
Đúng nha, vạn nhất nàng tỉnh lại và bão nỗi, ngươi lại không có mặt, vậy phải làm thế nào mới tốt? Nàng một khi bão nổi, hai sư tỷ muội chúng ta không thể làm gì rồi.
Liễu Như Yên lo lắng không phải không có lý, một khi tiên nữ bão nổi thì đừng nói sư tỷ muội các nàng, chỉ sợ trừ Lý Thất Dạ ra, những người khác căn bản không trấn an được.
Tiên nữ bão nổi thì các nàng đã nhìn thấy, một khi không ai có thể trấn an nàng, một khi nàng không thể khống chế, chỉ sợ là hủy thiên diệt địa!
Lý Thất Dạ nhìn qua tiên nữ nằm trong mộc quan, trầm mặc một hồi lâu, qua một hồi lâu hắn mới thu hồi ánh mắt, địa vừa cười vừa nói:
– Yên tâm, nàng hiện tại thần trí rất rõ ràng, nàng cảm xúc cũng rất ổn định, Cốt Hải đã không thể ảnh hưởng tới nàng, hiện tại nàng chỉ nghỉ ngơi mà thôi, cho dù nàng tỉnh lại cũng không xảy ra tràng diện như lúc trước đâu.
Lý Thất Dạ nói như vậy, lúc này mới khiến Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi sư tỷ muội hai người buông lỏng một hơi.
– Tốt, các ngươi có thể đi khắp nơi một chút, cứ đi dạo chơi đi, tuy khối đại lục này đánh rơi quá nhiều thứ, nhưng mà nếu như vận khí tốt, nói không chừng vẫn gặp được một ít thứ tốt.
Lý Thất Dạ cuối cùng cười nhìn qua Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi nói ra.
– Nếu là như thế, công tử gia có lẽ nên chỉ cho chúng ta con đường sáng, nói thí dụ như, chúng ta nên đi nơi nào, chúng ta nên chú ý mấy thứ gì đó.
Liễu Như Yên cười khẽ nói.
– Lòng tham chưa đủ, rắn nuốt voi.
Nhìn qua Liễu Như Yên, Lý Thất Dạ cười mắng nói:
– Nơi này, không giống vùng biển di bảo, vùng biển di bảo có thể mang bảo vật đi, nhưng mà tại đây chú ý không phải bảo vật, chú ý là cơ duyên, loại vật này, thường thường là chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu.
– Nhưng nơi này có lẽ có bảo vật nha.
Liễu Như Yên nói ra:
– Cũng như công tử gia đã nói, nơi này chính là thi thể Côn Bằng nha, thử nghĩ một chút, Côn Bằng là vật gì? Trong người nó nhất định có bảo vật tuyệt thế đấy.
Liễu Như Yên nói như vậy, Trác Kiếm Thi cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, xác thực đây chính là thi thể Côn Bằng, nếu như các nàng không biết đây là thi thể Côn Bằng thì cũng không nghĩ nhiều, nhưng, các nàng lại biết rõ là nó.
– Đúng thế, thi thể Côn Bằng nha.
Lý Thất Dạ cũng có chút cảm khái, vừa cười vừa nói:
– Thần thú di bảo, lại nói tiếp làm người ta tim đập thình thịch.
– Sư tỷ muội chúng ta có nên đào ba vạn xích đất hay không, vẫn đào tới nơi sâu nhất của đại lục, nói không chừng có thể đào được di bảo Côn Bằng.
Liễu Như Yên chớp chớp đôi mắt, nửa thật nửa đùa nói ra.
– Không chỉ nói đào ba vạn xích đất, cho dù ngươi đào toàn bộ đại lục cũng không dùng được.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Đây không chỉ là Côn Bằng, nó đã từng được thủ hộ qua. Đây không phải nói, ngươi đào tới nơi sâu nhất của đại lục thì tìm được bảo vật! Không có cơ hội, không có chìa khóa, ngươi vĩnh viễn không chiếm được di bảo.