Đế Bá Audio Podcast
Tập 420 [Chương 2096 đến Chương 2100]
❮ sautiếp ❯Chương 2096: Cấm khu Cốt Hải (1)
– Cái chìa khóa gì?
Liễu Như Yên cười khẽ nói:
– Công tử gia có biết chìa khóa ở nơi nào không? Có thể nói cho tiểu nữ tử biết.
– Ta đương nhiên biết rõ chìa khóa ở nơi nào.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng mà, ngươi nghĩ đi đào di bảo, nên chết tâm này đi, bởi vì cho dù nói cho ngươi biết, ngươi cũng không lấy được chìa khóa.
Có thể làm chìa khóa di bảo Côn Bằng, chính là Hoàng Chung của Cổ gia!
– Công tử gia, ngươi không phải đang câu dẫn hiếu kỳ của ta đấy chứ!
Liễu Như Yên tức giận trừng Lý Thất Dạ, nói ra:
– Nếu là như thế, ngươi không nên nói cho ta biết, làm hại ta ngứa ngáy khó chịu!
– Tốt, tiểu mỹ nhân, lòng tham chưa đủ rắn nuốt voi!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Có thể tìm về ’ Truy Phong Kích ’, đây là chuyện rất không tồi rồi, chuyện khác không cần cưỡng cầu. Các ngươi tùy tiện dạo chơi đi, có cơ duyên tốt nhất, không có cơ duyên, cũng không cần đi cưỡng cầu.
– Biết rõ.
Liễu Như Yên hờn dỗi một tiếng, nàng chỉ hiếu kỳ mà thôi. Trên thực tế, rất nhiều bảo vật đối với nàng không có quá nhiều hấp dẫn, dù sao Vô Cấu Tam Tông của các nàng có quá nhiều bảo vật.
– Nếu tiên nữ tỉnh lại, chúng ta nên nói cái gì với nàng?
Trước khi Lý Thất Dạ trước rời đi, Trác Kiếm Thi hỏi.
Lý Thất Dạ giật mình một chút, nói ra:
– Nếu nàng tỉnh lại, nói cho nàng biết, hữu duyên thì sẽ tương kiến, thực sự một ngày như vậy, ta ngóng trông tương kiến lần nữa.
– Nàng muốn rời khỏi sao?
Liền Liễu Như Yên cũng không ngoài ý muốn, nói ra.
– Một ngày nào đó sẽ!
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
– Nàng có sứ mạng của nàng, nàng có gánh vác của nàng, mà ta cũng có đường của ta.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ rời khỏi đại lục, một mình ra đi, tiến về cấm khu. Liễu Như Yên các nàng tiễn đưa Lý Thất Dạ, mắt thấy bóng lưng Lý Thất Dạ biến mất trong biển rộng mênh mông, các nàng mới thu hồi ánh mắt.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không có đi cùng Lý Thất Dạ, các nàng hiểu các nàng đi theo, cũng chỉ là vướng víu mà thôi, các nàng tuy rất cường đại, nhưng mà còn không có đạt tới tư cách đi vào cấm khu.Nguồn truyện audio Podcast
Lý Thất Dạ một mình ngồi cốt thuyền tới cấm khu, dưới sự điều khiển của Lý Thất Dạ, tốc độ cốt thuyền thật nhanh, nó chạy nhanh trong Cốt Hải, nó giống như mũi tên lao qua mặt biển.
Khi Lý Thất Dạ lái cốt thuyền chạy như điên, Lý Thất Dạ rốt cục đã tới ven cấm khu, Lý Thất Dạ chậm rãi dừng cốt thuyền lại.
Ở ven cấm khu không thấy bất cứ bóng người nào, không có một tu sĩ nào ở đây. Lý Thất Dạ một đường chạy như điên tới đây, trên đường hoặc nhiều hoặc ít nhìn thấy tu sĩ tầm bảo, nhưng mà ven cấm khu thì không nhìn thấy người nào cả.
Ở chỗ này, không chỉ một tu sĩ đều không nhìn thấy, thậm chí ngay cả xương trắng cũng không có, dường như cho dù xương trắng phiêu bạt tới nơi này, cũng sẽ biết biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phóng nhãn nhìn qua cấm khu, chỉ thấy phía trước là khu vực bóng tối, không chỉ bầu trời tối tam, hơn nữa nước biển cũng tối tăm, có thể nói, cả Cốt Hải phải nói nơi đây nước biển tối nhất.
Đưa mắt nhìn qua cấm khu, nhìn không tới cuối cùng, tầm mắt nhìn thấy chỉ là bóng tối và bóng tối, trong bóng tối không có cái gì cả! Cũng chỉ có bóng tối.
Trên thực tế, rất nhiều người nhìn thấy cấm khu. Đều bắt đầu sinh thoái ý, trong nội tâm sẽ cảm thấy sợ hãi. Tuyên cổ đến nay đã từng có một ít Thần Hoàng tự nhận vô địch, tiến vào sâu trong cấm khu, nhưng mà cuối cùng còn sống rời đi không có bao nhiêu người cả.
Mặc dù nói tu sĩ không dám mạo hiểm tiến vào, nhưng mà cho tới nay. Rất nhiều người tràn ngập hiếu kỳ với cấm khu, tất cả mọi người muốn biết, cấm khu Cốt Hải là nơi như thế nào.
Chuyện này không thể trách tu sĩ hiếu kỳ về cấm khu, bởi vì đồn đãi nói, đã từng có một ít Tiên Đế tiến vào cấm khu, có rất nhiều thụ tổ hải thần cũng tiến vào.
Mà làm cho người ta cảm thấy kỳ quái nhất, có đồn đãi nói, mỗi hải thần các thời đại của Hải Yêu đều tiến vào cấm khu, không có ai ngoại lệ.
Chuyện này làm cho người ta tràn ngập hiếu kfy. Vì cái gì lịch đại hải thần đều tiến tới cấm khu Cốt Hải, trong cấm khu Cốt Hải cất dấu cái gì, rốt cuộc có mị lực gì lại hấp dẫn hải thần các đời tới đây?
Đối với chuyện này, Hải Yêu trong cả Thiên Linh Giới đều có một ít đồn đãi. Có đồn đãi nói, Hải Yêu vô thượng thần khí Tam Xoa Kích có nguồn gốc từ cấm khu Cốt Hỉa.
Cũng chính bởi vì như thế, lịch đại hải thần của Hải Yêu đi tới cấm khu dùng tìm kiếm khởi nguyên của Tam Xoa Kích.
Đương nhiên đây chỉ là một đồn đãi, không ai có thể đạt được chứng minh là đúng. Trên thực tế đối với chuyện này, lịch đại hải thần đều giữ kín như bưng, bọn họ không muốn đi nói nhiều về chuyện này.
Bất luận là với con cháu hay là với đệ tử của mình, lịch đại hải thần đều không muốn đi nói chuyện này. Thậm chí bọn họ chưa bao giờ ghi lại chuyện này.
Chính là vì thái độ của hải thần như thế, chuyện này làm cho không ít hậu đại hải thần tràn ngập hiếu kỳ với cấm khu Cốt Hải, cho nên có không ít hậu đại hải thần bỏ mạng ở nơi này.
Đã từng có người tính toán qua, mười hậu đại hải thần thì có một nửa hiếu kỳ vì chuyện này, mà cuối cùng nhất sẽ bỏ mạng trong cấm khu Cốt Hải!
– Cấm khu Cốt Hải!
Nhìn qua bóng tói trước mặt, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Nói là cấm khu, không bằng nói là cửa vào, đây cũng là nơi trực tiếp đi thông nơi đó.
Cấm khu trước mặt tối tăm, Lý Thất Dạ cũng cảm khái, nói ra:
– Trăm ngàn vạn năm qua đi, có bao nhiêu vị Tiên Đế công phạt tới đây, đáng tiếc cuối cùng vẫn không có người nào thành công chân chính!
Tiên Đế biết rõ huyền diệu của Cốt Hải thì không nhịn được tới đây một chuyến. Đặc biệt là Tiên Đế của Mị Linh nhất tộc, đối với nơi này mang theo trách nhiệm không bỏ, thậm chí có thể nói, Tiên Đế của Mị Linh nhất tộc, đặc biệt là Tiên Đế xuất thân từ Thiên Linh Giới Mị Linh nhất tộc đều suy nghĩ đánh hạ nơi này, đáng tiếc, cuối cùng không ai có thể thành công!
Đó cũng không phải nói Tiên Đế không đủ cường đại, mà là vì đánh hạ nơi này trả giá thật nhiều sự khó tưởng tượng nổi, hơn nữa, trả giá thật nhiều, không chỉ bản thân Tiên Đế, trả giá trong đó có quá nhiều thứ khó lường!
– Muốn đến, cuối cùng sẽ đến.
Nhìn qua cấm khu, Lý Thất Dạ cảm khái, nói ra:
– Thực đến ngày đó, Thiên Linh Giới chắc chắn là đại tai nạn, nhưng mà ta đối với Mị Linh có lòng tin, thời đại đen tối nhất sẽ qua.
Nhìn qua bóng tối cấm khu thật lâu, cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ cưỡi cốt thuyền đi vào sâu trong cấm khu.
Trong cấm khu này tối như mực, nước biển tối tăm lu mờ, thậm chí có thể nói, người ta không dám khẳng định đây là nước biển hay là mực.
Nước biển đen như mực không phải chuyện đáng sợ, chuyện đáng sợ nhất chính là thời điểm cốt thuyền tiến vào cấm khu lại vỡ vụn, nó đã rã rời.
Chương 2097: Cấm khu Cốt Hải (2)
“Răng rắc”, Lý Thất Dạ áp chế từng âm thanh cốt thuyền vỡ ra, chỉ thấy cốt thuyền bắt đầu xuất hiện từng đạo khe hở, cả cốt thuyền đang rệu rã.
Phải biết rằng, cốt thuyền có thể thông suốt bất cứ nơi nào trong Cốt Hải, nhưng mà đến cấm khu thì lại không được, nó bắt đầu vỡ vụn ra.
Trong cấm khu này, nó còn đáng sợ hơn các nơi khác của Cốt Hải rất nhiều, vào đây đừng nghĩ sẽ còn sống. Mà trong cấm khu không cách nào bay lên, một khi bay lên sẽ thừa nhận trấn áp tuyệt đối, trực tiếp bị trấn áp vào biển.
Đổi lại những người khác, nhất định sẽ thất kinh, nhìn thấy cốt thuyền xuất hiện từng khe hở, Lý Thất Dạ cũng chỉ cười mà thôi.
Cuối cùng nhất, “Răng rắc” một tiếng, cả chiếc cốt thuyền rã rời, vào thời điểm này Lý Thất Dạ không chút do dự, tay của hắn khẽ vẫy một cái, một chiếc cốt thuyền khác xuất hiện, Lý Thất Dạ lập tức đổi thuyền.
Thời điểm Lý Thất Dạ bước vào chiếc cốt thuyền khác, cốt thuyền cũ rã rời chìm vào trong nước biển.
Nhưng mà chiếc cốt thuyền này cũng không thừa nhận được bao lâu, tiếng “Răng rắc” vỡ vụn vang lên, cốt thuyền bắt đầu vỡ ra, không có chạy bao lâu, chiếc cốt thuyền này rã rời, Lý Thất Dạ lại đổi cốt thuyền khác.
Lý Thất Dạ từ Cốt Hải mang theo vài chiếc cốt thuyền, nhưng mà khi vào càng sâu, cốt thuyền vỡ vụn càng nhanh.
Nhưng mà Lý Thất Dạ không chút kinh hoảng, cho dù không còn tất cả cốt thuyền, hắn còn có một đòn sát thủ, chính là thuyền nhỏ của Bạch Cốt Đảo chủ!
Bạch Cốt Đảo chủ xem chiếc thuyền nhỏ này là bảo vật tuyệt thế vô song, bản thân thuyền nhỏ này xuất xứ từ cấm khu, bản thân nó có lai lịch kinh thiên.
Mà chiếc thuyền nhỏ này có thể đi du lịch bất kỳ nơi nào của Cốt Hải, kể cả cấm khu! Đương nhiên, thuyền nhỏ này không phải vạn năng, nó ở lâu trong cấm khu sẽ tổn hại hết sức lợi hại, làm cho nó mất đi thần lực, cần rất nhiều thời gian tích lũy thần lực lần nữa.
Từng chiếc từng chiếc cốt thuyền vỡ vụn, cuối cùng nhất Lý Thất Dạ sử dụng hết tất cả cốt thuyền, vào thời điểm này Lý Thất Dạ đang chuẩn bị sử dụng thuyền nhỏ của Bạch Cốt Đảo chủ.
Soạt, soạt, soạt…
Vào thời điểm này có âm thanh móng ngựa vang lên, lúc này trong cấm khu có một con ngựa đạp sóng mà đi.
Nếu có người có thể nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối không thể tin vào mắt của mình. Trong Cốt Hải, thậm chí có ngựa chạy trên nước biển như đất bằng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào cả.
Khô lâu mã đạp sóng tiến tới, trên người khô lâu mã có khói đen, nó chạy đi vô cùng thần tuấn.
Trong nháy mắt khô lâu mã chạy tới trước mặt Lý Thất Dạ, “Xích” một tiếng hí dài, sau đó nó dừng lại trước mặt hắn.
Nhìn thấy khô lâu mã, Lý Thất Dạ tươi cười, thoáng cái nhảy lên lưng ngựa, ngồi lên người khô lâu mã.
“Xích” một tiếng hí dài, khô lâu mã quay đầu, nó chạy vào sâu trong cấm khu.
– Ngựa tốt.
Lý Thất Dạ cũng cảm khái sờ sờ khô lâu mã, nói ra:
– Khó trách năm đó Bất Tử tiểu tử lại giấu ngươi đi, một thớt ngựa tốt như vậy thật khiến người ta thèm muốn. Nếu như năm đó Bất Tử tiểu tử không giấu ngươi đi, nói không chừng ta sẽ đoạt ngươi đấy.
“Xích” khô lâu mã hí dài một tiếng, rõ ràng rất bất mãn với lời của Lý Thất Dạ.
Đối với khô lâu mã kháng nghị, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Ngươi không cần bất mãn, bình tĩnh mà xem xét, ngươi cũng không chỉ thuộc về Bất Tử tiểu tử kia đâu, bảo tàng năm đó Bạch Cốt Đảo chủ cũng có phần, nhưng mà Bất Tử tiểu tử đào hố hắn mà thôi. Nếu như nói, ngươi có một nửa là thuộc về Bạch Cốt Đảo chủ, nói không chừng tất cả đều không giống.
Đối với Lý Thất Dạ nói vậy, khô lâu mã không có để ý tới, nó chạy cực nhanh vào sâu trong cấm khu.
Một thớt khô lâu mã có thể chạy trong cấm khu Cốt Hải, bất kể là ai đều thèm chảy nước miếng. Chuyện này khó trách nhiều năm qua Bạch Cốt Đảo chủ vẫn căm giận bất bình, nếu như năm đó Bất Tử Tiên Đế không đào hố hắn như vậy, nói không chừng con ngựa này chính là của hắn!
Cuối cùng nhất, khô lâu mã dừng lại, bởi vì phía trước không đường để đi. Trong vùng biển bóng tối cấm khu này, nó là nơi thập phần rộng lớn, nhưng mà không biết nguyên nhân gì, phía trước đột nhiên không có cái gì, phía trước lại là hư không.
Khó trách khô lâu mã quay lại đón Lý Thất Dạ, bởi vì phía trước đã không có đường, nó không cách nào đi qua, cho nên quay trở lại tìm Lý Thất Dạ.
– Tiên Đế chi uy nha.
Nhìn thấy hư không trước mặt không có cái gì, Lý Thất Dạ cảm khái nói:
– Tuy nhiên ai cũng chưa từng thành công chân chính, nhưng mà đoạn tuyệt một phương, Tiên Đế vẫn làm được. Ít nhất Tiên Đế vì Thiên Linh Giới kéo dài đủ thời gian.
Trong cấm khu hắc ám, dừng bước tại đây, phía trước là hư không mênh mông, không biết có thể đi thông tới nơi nào.
“Xích ——” khô lâu mã hí dài một tiếng, móng trước của nó giơ lên, có chút vội vàng xao động.
Lý Thất Dạ vỗ vỗ khô lâu mã, vừa cười vừa nói:
– An tâm một chút, không nên nóng nảy, Bất Tử tiểu tử đã chết lâu như vậy, hắn cũng không quan tâm một chút thời gian này.
Mà Lý Thất Dạ nói như thế, khô lâu mã vẫn không an phận mà đạp chân liên tục, dường như nó hận không thể xông qua nơi này.
– Thời gian quá xa xưa, cũng không chỉ một Tiên Đế chiến đấu ở nơi này, ngươi tìm không thấy con đường phía trước là chuyện bình thường.
Lý Thất Dạ biết rõ khô lâu mã bất an vì cái gì, nhàn nhạt nói:
– Phiến thiên địa này, trải qua một lần lại một lần công phạt chinh chiến, khắp nơi là mảnh nhỏ.
“Xích ——” khô lâu mã hí dài kêu một tiếng, dường như nó đồng ý với Lý Thất Dạ.
– Được rồi, ta sẽ mang ngươi qua đoạn đường này.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng mà, ta còn có chuyện khác, cũng không thể một đường đi theo ngươi được, đến lúc đó, có thể tìm được con đường trước kia hay không, phải dựa vào chính ngươi.
Lúc này khô lâu mã vậy mà không có hí, nó nhìn qua hư không mênh mông, hình như đang tự hỏi, hình như đang thăm dò lộ tuyến năm đó trong trí nhớ của nó.
Lúc này Lý Thất Dạ lấy chiếc thuyền nhỏ của Bạch Cốt Đảo chủ ra, nhảy vào trong. Thấy Lý Thất Dạ nhảy vào chiếc thuyền nhỏ như phi toa này, khô lâu mã cũng không chút do dự nhảy vào.
– Lên đường.
Lý Thất Dạ cười to lên, thuyền nhỏ này lập tức sáng lên, thân thuyền vốn do thủy tinh sáng tạp mà thành cũng sáng hơn trước, vô cùng chói mắt.
“Ông” một tiếng vang lên, thuyền nhỏ lập tức lướt đi trong phiến hư không này, đón lấy, thuyền nhỏ giống như giao long nghịch nước, nó lao vào nơi sâu nhất của hư không, dường như đây không phải là hư không, mà là một rãnh biển thâm bất khả trắc.
Trên thực tế hư không trước mắt không phải hư không chân chính. Mà là Tiên Đế dùng thủ đoạn nghịch thiên cấm đoán khu vực này, bởi vì có Tiên Đế công phạt qua nơi đây, tuy cuối cùng không có thành công, nhưng mà Tiên Đế không muốn phá hủy nơi này thành mảnh nhỏ cũng làm như vậy, Tiên Đế mới ra tay tạo ra cấm khu này.
Chương 2098: Trong cấm khu
Tuy cấm khu bị đoạn tuyệt, nhưng mà nó vẫn tồn tại, nhưng mà muốn vượt qua cấm đoán không dễ dàng như vậy, nếu như không biết con đường, hoặc là không phải cường đại tới mức vượt qua cấm đoạn, như vậy không cách nào đi vào.
Khô lâu mã chính là như thế, bởi vì nó thật lâu thật lâu chưa tới nơi đây, không cách nào biết rõ lộ tuyến cấm đoạn, cho nên nó không có biện pháp đi vào.
Thời điểm thuyền nhỏ tiến vào trong hư không, đột nhiên cấm khu hắc ám xuất hiện trước mặt của hắn, lúc này cấm khu hắc ám biến mất, phát hiện trước mặt là hư không mênh mông. Nhưng trong chốc lát cấm khu hắc ám lại hiện ra, sau đó lại biến mất. Sau đó xuất hiện tại trước mắt là biển cả xanh biếc…
Thuyền nhỏ cứ thế mà đi qua, cảnh tượng trước mặt không ngừng biến hóa, cho dù Tiên Đế đoạn tuyệt là cực kỳ nghịch thiên, muốn tìm được đường đi không dễ dàng, nhưng mà thuyền nhỏ không có mất phương hướng, nó vẫn đi theo lộ tuyến của mình.
Đây là chỗ quý giá nhất từ thuyền nhỏ của Bạch Cốt Đảo chủ, nó không chỉ tùy ý du lịch Cốt Hải, nó còn có thể tùy ý qua lại Cốt Hải, quản chi là cấm đoạn của Tiên Đế, nó vẫn có thể tìm được lộ tuyến.
Chính bởi vì như thế, Bạch Cốt Đảo chủ mỗi một lần trở về đến Cốt Hải đều có thể an toàn mà đi, cũng chính bởi vì như thế, Bạch Cốt Đảo chủ xem thuyền nhỏ này như tính mạng, đối với hắn mà nói, chiếc thuyền nhỏ này quý hơn tất cả.
Cuối cùng nhất trải qua thuyền nhỏ một lần lại một lần bay vọt tới phía trước, rốt cục vượt qua cấm đoạn của Tiên Đế, hư không mênh mông biến mất, một phương thiên địa xuất hiện trước mặt của bọn họ
Cảnh tượng trước mặt tuyệt đối sẽ làm rung động bất cứ ai, nếu như nhìn thấy một màn trước mặt này, chỉ sợ sẽ khó mà nhìn nhiều.
Bầu trời đã sụp đổ, trên bầu trời xuất hiện lỗ thủng khổng lồ, mặc kệ là địa phương nào, trên bầu trời xuất hiện một lỗ thủng, đây là chuyện không cách nào tưởng tượng nổi.
Giống như có người ra tay đánh vỡ vòm trời này, nhưng mà rất nhiều người cũng biết, cho dù có người ra tay đánh vỡ vòm trời lưu lại thiên ngân khó lành, nhưng mà theo thời gian trôi qua, thiên ngân sẽ từ từ biến mất, vòm trời cũng sẽ khôi phục nguyên dạng.
Nhưng mà lỗ thủng trên bầu trời trước mặt dường như không cách nào biến mất, dường như có người ra tay đính cái gì đó trong đó, lưu lại lỗ thủng không cách nào biến mất.
Mà nhìn thấy lỗ thủng trên bầu trời này, có thể tưởng tượng người ra tay năm đó cường đại cỡ nào, là nghịch thiên cỡ nào, chỉ có tồn tại cấp bậc Tiên Đế mới có thể sáng tạo ra thứ này.
Trong bầu trời bị đánh xuyên qua, có một ít lỗ thủng nổ vang, một ít lỗ thủng này có nước biển màu đen chảy ra, giống như trên bầu trời còn có một biển cả màu đen, dường như biển đen phía sau mới là khởi nguyên của lỗ thủng.
Đúng như Lý Thất Dạ đã nói lúc trước, phiến thiên địa này đã bị đánh nát, ở chỗ này tất cả giống như tan vỡ.
Thiên địa trước mặt có thể nói là khắp nơi phá thành mảnh nhỏ, giống như một nơi hoang phế.
Ở chỗ này đã từng có núi cao chọc trời, nhưng mà đã bị chặt đứt, ngọn núi vỡ vụn bồng bềnh trên không trung, vô số đá vụn giống như ngôi sao bị chém đứt vây quanh, hình thành vành đai thiên thạch to lớn.
Ở chỗ này dường như đã từng có đại thụ khổng lồ, đại thụ này như xuyên thấu trời xanh, kết nối với thiên địa, nhưng mà dạng đại thụ này bị người ta nhổ lên, ném trên mặt đất, lộ bộ rễ to lớn của nó.
Nơi này mặt đất bị xé nứt, xuất hiện từng khối hư không đại lục bồng bềnh, trong nơi này có nước biển màu đen chảy ra, chảy vào sâu trong hư không.
Ở chỗ này có cây cầu dài, từ một lĩnh vực đi thông một lĩnh vực khác, nhưng mà cây cầu dài như vậy bị người ta đánh nát, cắt thành một đoạn lại một đoạn, phiêu du giữa không trung.
Dường như phiến thiên địa này đã bị hủy diệt, có địa phương nổ vang không dứt, dung nham đỏ thẫm trào ra ngoài, cũng có địa phương bị đánh xuyên qua, chất lỏng màu xanh lá đáng sợ chảy ra ngoài. Dường như đây là đánh xuyên qua địa ngục, nước trong địa ngục chảy ra ngoài…
Nhìn thấy địa phương như thế, có thể tưởng tượng. Ở chỗ này từng xảy ra đại chiến kinh thiên động địa, dường như đây là muốn hủy diệt một thế giới, dường như đây là muốn đánh nát phiến thiên địa này.
Sau khi trải qua chiến tranh đáng sợ. Phiến thiên địa này muốn tự mình khép lại, nhưng mà có chút đại địa trôi nổi rơi xuống, cây cầu dường như muốn tái sinh…
Sau khi thế giới này trải qua chiến tranh vô cùng tàn khốc, nó có thể chậm rãi chữa trị, dường như muốn làm thế giới này tảo ra sinh cơ lần nữa.
Nhìn qua phiến thiên địa trước mặt này, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm khái nói:
– Không thành công, phá hư như thế này, cũng chỉ kéo dài một chút mà thôi, nên đến vẫn phải đến. Trừ phi thực không tiếc tất cả, sau khi hủy thiên diệt địa chính thức tới, đó mới có thể chấm dứt. Nếu thật sự làm như thế, Thiên Linh Giới trong trận chiến tranh này sẽ bị hủy thất linh bát lạc…
Nói đến đây Lý Thất Dạ thở dài một hơi, đối với Thiên Linh Giới mà nói, chiến là tai nạn, không chiến đó cũng là một hồi tai nạn. Nhưng mà trận chiến này chỉ là sớm muộn mà thôi, về phần tai nạn sau chiến đấu chấm dứt thế nào, vậy không biết được.
Trên thực tế, Tiên Đế đã từng đánh tới nơi này cũng hiểu, cho dù Tiên Đế thực nguyện ý buông tay đánh cược một lần, đánh đến cùng, cho dù cuối cùng thực chấm dứt tất cả, nhưng sau khi trải qua trận chiến này. Thiên Linh Giới cũng trầm luân, cho dù không bị hủy diệt thì cũng phá thành mảnh nhỏ.
Tiên Đế từng đánh qua nơi này cũng hiểu đạo lý kia, cho nên Tiên Đế từng đánh qua nơi này, tạo thành phá hư nghiêm trọng, hành động của bọn họ chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, về phần tương lai sẽ như thế nào, cứ giao cho hậu đại, chờ cách giải quyết.
Tiên Đế phá hư là không thể tưởng tượng, nhưng mà phiến thiên địa này thần kỳ như thế, Tiên Đế đánh mọt lần, một lần lại một lần phá hư nơi đây, nó vẫn chậm rãi chữa trị.
Thu hồi ánh mắt, Lý Thất Dạ nhìn khô lâu mã nói ra:
– Tốt, con đường kế tiếp do ngươi đi rồi, về phần Bất Tử tiểu tử kia đi tới bước nào, phải xem chính hắn.
“Xích ——” khô lâu mã hí dài một tiếng, sau đó nso nhảy ra khỏi thuyền nhỏ.
Khô lâu mã đứng trên một đại lục vỡ vụn, nhìn quanh bốn phía, sau đó lại ngửi ngửi, dường như muốn từ không trung ngửi ra hương vị gì đó.
Cuối cùng nhất khô lâu mã “Xích” một tiếng hí dài, cất vó chạy vội, lúc này phong qua nơi khác, cuối cùng nó vậy mà xông lên vòm trời, nhảy vào trong lỗ thủng khổng lồ kia, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
– Hảo tiểu tử, mang ngươi tiến đến, một câu cám ơn cũng không nói.
Nhìn qua khô lâu mã nhảy vào lổ thủng lớn trên cao, Lý Thất Dạ nói ra.
Lý Thất Dạ không dừng lại ở đây quá lâu, bởi vì phiến thiên địa này tràn ngập sát phạt đáng sợ, ở chỗ này có thể nói là từng bước là nguy cơ, nếu đi nhầm là tan thành mây khói.
Chương 2099: Âm dương thái cực (1)
Nhưng mà Lý Thất Dạ ngồi trên thuyền nhỏ, sát phạt của thiên địa này không có bao nhiêu ảnh hưởng tới hắn, phi toa thuyền nhỏ sẽ tự động tránh né sát phạt.
Thuyền nhỏ chở Lý Thất Dạ, nó như phi hành trong khu vực này, nó giống như con cá du lịch biển cả, hành tẩu trong nguy hiểm rất thành thạo.
Nếu như con thuyền nhỏ này là con cá, như vậy phiến thiên địa này với con cá mà nói, đây là biển cả khôn cùng, nơi hung hiểm như vậy với nó mà nói giống như trở về nhà.
Thuyền nhỏ này chở Lý Thất Dạ đi thật lâu, cuối cùng nhất đi vào một nơi, ở chỗ này có từng tiếng vỡ vụn vang lên.
Oanh —— oanh —— oanh ——
Từng âm thanh nổ vang sinh ra, ở phía trước có một cái phễu lớn, tất cả nước biển tối đen kia chảy vào đây, lao nhanh vào trong cái phễu này.
Nước biển tối đen như mực không ngừng rót vào cái phễu to này, dường như mặc kệ nước biển là địa phương nào chảy tới đều chảy vào nơi đây.
Trong tiếng nổ vang, Lý Thất Dạ nhìn qua cái phễu này, nhìn qua nước biển lao nhanh rót vào trong, cuối cùng nhất hắn thở sâu.
Uy lực cái phễu trước mặt quá mạnh, tuy nó còn kém xa vòng xoáy lớn lúc trước! Nhưng mà nó vẫn cực kỳ đáng sợ, cực kỳ hung hiểm, một khi đi vào, cho dù là Thần Hoàng cũng sẽ tan thành mảnh nhỏ.
– Nên đi vào.
Toàn thân Lý Thất Dạ chấn động, “Ông” một tiếng, thi ra “Thiên Mệnh Tinh Thể”, trong khoảng thời gian ngắn toàn thân hào quang sáng lên, hào quang óng ánh làm cho thân thể Lý Thất Dạ giống như bị thủy tinh bao vây.
Thiên Mệnh Tinh Thể tỏa hào quang thủ hộ Lý Thất Dạ, có phòng ngự của nó, bất kỳ nguy hiểm nào, bất luận sát phạt gì cũng không thể ảnh hưởng tới Thất Dạ.
Cuối cùng nhất, “Ông” một tiếng, thuyền nhỏ chở Lý Thất Dạ tiến vào trong cái phễu, lập tức nước biển tối đen bao phủ lấy thuyền nhỏ.
Bị nước biển tối đen bao phủ, Lý Thất Dạ cũng không nhìn cảnh tượng bên ngoài, nhưng mà Lý Thất Dạ có thể cảm nhận được thuyền nhỏ rơi xuống cực nhanh, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Trong quá trình này, ngẫu nhiên Lý Thất Dạ có thể cảm nhận được thuyền nhỏ đang chấn động kịch liệt, chấn động như thế làm thuyền nhỏ không ngừng lắc lư, dưới chấn động như thế, dường như thuyền nhỏ cũng đang rã rời.
– Nếu như thuyền nhỏ này rã rời, bạch cốt tiểu tử kia chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ thi triển “Thiên Mệnh Tinh Thể” chính là sợ thuyền nhỏ này xảy ra vấn đề, một khi thuyền nhỏ rã rời, hắn có Thiên Mệnh Tinh Thể chèo chống, hắn cũng có thể bình an vô sự.
Thuyền nhỏ rơi thẳng xuống vực cuối cùng nhất cũng không biết qua bao lâu, thuyền nhỏ cũng dừng lại, tất cả đều trì hoãn quá lâu, rốt cuộc không còn nghe được tiếng nước nổ vang, trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa trở nên vô cùng yên tĩnh.
Mà phi toa của Bạch Cốt Đảo chủ cũng sinh ếnhóa, trước đó chiếc thuyền nhỏ này sáng long lanh, giống như dùng thủy tinh chế tạo thành.
Lúc này chiếc thuyền nhỏ không hề óng ánh, cả thuyền nhỏ biến thành màu xám trắng, giống như bạch ngọc bám đầy bụi, ảm đạm vô quang.
Không hề nghi ngờ, sau khi lao vào cái phễu này, chiếc thuyền nhỏ mất đi nhiều thần lực, nó cần thời gian rất dài mới có thể khôi phục trở lại.
– Lúc này tiểu tử bạch cốt chắc chắn nhỏ máu trong lòng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Trên thực tế Bạch Cốt Đảo chủ thời điểm cấp thuyền nhỏ cho Lý Thất Dạ, trong lòng của hắn đã nhỏ máu. Bạch Cốt Đảo chủ hắn có thể không rõ hay sao? Tồn tại như âm nha, hắn chỉ là tùy tiện dạo chơi thì căn bản không cần mượn thuyền nhỏ của hắn làm cái gì.
Âm nha mượn thuyền nhỏ của hắn, hắn đã hiểu đây là đi làm lớn một hồi, cho nên trong lòng của hắn đã có chuẩn bị, hiểu rõ lần này thuyền nhỏ của mình sẽ chịu tổn thương thật lớn.
Nhưng mà cho dù nội tâm của Bạch Cốt Đảo chủ đang nhỏ máu. Cuối cùng hắn vẫn đồng ý lấy thuyền nhỏ đưa cho Lý Thất Dạ.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ nhảy lên thuyền nhỏ, Xuất hiện tại trước mắt Lý Thất Dạ chính làm một phiến hư không.
Nhưng mà trong phiến hư không này thậm chí có một đồ hình âm dương thái cực to lớn, âm dương thái cực này giống như thế giới, tuy nó chuyển động chậm rãi, nhưng giống như đang kéo cả thế giới, dường như cả thế giới đều nằm ở nơi này, nó là hạch tâm của thế giới.
Thời điểm cẩn thận nhìn qua âm dương thái cực này, nhất định sẽ cảm thấy âm dương thái cực có âm cực rất quen mắt, chỉ thấy âm cực cực tối, nó dường như có thể cắn nuốt sạch tất cả hào quang đi qua.
– Lão đầu tử năm đó cũng quá nghịch thiên, tính tình cũng táo bạo, hắn tức giận hủy đi âm cực.
Nhìn qua âm dương thái cực đang chuyển động trước mặt, Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói ra.
Âm dương thái cực to lớn trước mắt này, nằm đó bị lão hắc long hủy đi, chính là chất lỏng màu đen lần trước hắn gặp, nó là một phần trọng yếu của âm dương thái cực. Quan hệ cực kỳ trọng đại.
Trong năm tháng rất xa xôi, lão đầu tử cũng từng tới nơi đây. Thậm chí có thể nói, hắn còn tới sớm hơn các Tiên Đế khác.
Năm đó lão đầu tử khác với hiện tại, năm đó hắn là Yêu Long cực kỳ táo bạo. Năm đó hắn đã từng công phạt nơi đây, cuối cùng nhất hắn dưới sự tức giận, một hơi hủy âm cực đi mang về nhà, trấn phong nó lại.
Đương nhiên lão đầu tử làm như vậy. Hắn cũng muốn có một ngày hy vọng có thể cần dùng đến, hắn hy vọng có một ngày chính hắn cường đại, hoặc là hậu đại cường đại đi tới nơi này. Bởi vì nơi này có đồ vật mà Yêu Long nhất tộc của hắn rất muốn có!
Cũng chính bởi vì như thế, lão đầu tử năm đó mới có thể hủy âm cực của âm dương thái cực đi, bởi vì hắn cũng không muốn để cho người khác lấy được món đồ này.
Lúc này lão đầu tử nguyện ý thả âm cực trong âm dương thái cực ra, có thể nói hắn thật đã cho Lý Thất Dạ nhân tình rất lớn. Đổi lại người khác, lão đầu tử tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Trên thực tế trước khi Lý Thất Dạ tới, cũng từng có người thỉnh cầu lão đầu tử rồi, đó là Bất Tử Tiên Đế, nhưng mà lão đầu tử cũng không có giao âm cực ra.
Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, “Ông” một tiếng, vào giờ phút này, Lý Thất Dạ tế Phong Thiên Ngũ Đạo Môn ra ngoài, lấy đồng rương ra, thanh muội đăng hỏa, đạo kiếm…
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Thất Dạ lấy ra từng kiện bảo vật tuyệt thế, nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không có mang món nào phòng ngự bản thân hắn cả, hắn chỉ lấy từng kiện bảo vật ra trấn áp đạo cơ của bản thân.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, Lý Thất Dạ trấn áp đạo cơ của mình, cho dù Lý Thất Dạ cường đại hơn nữa cũng không thể ra tay phản kích, dùng bảo vật vô địch tuyệt thế trấn áp đạo cơ bản thân, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ biến thành thư sinh tay trói gà không chặt, cho dù là phàm nhân cũng có thể giết hắn.
Lý Thất Dạ làm như vậy là có đạo lý của hắn, Lý Thất Dạ dùng từng bảo vật tuyệt thế vô song trấn áp đạo cơ của bản thân, tuy làm như thế khiến hắn biến thành thư sinh tay trói gà không chặc, nhưng mà có một chỗ tốt, đạo cơ của hắn sẽ không bị tổn hại dưới bất cứ hình thức nào.
Chương 2100: Âm dương thái cực (2)
Tuy trấn áp này làm cho Lý Thất Dạ trở nên không chịu nổi một kích, nhưng mà dưới trấn áp như vậy, đạo cơ của hắn có thể thừa nhận lực lượng hủy thiên diệt địa vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Cho dù Lý Thất Dạ thật sự tử vong, cho dù Lý Thất Dạ thân thể tan thành mây khói, nhưng mà đạo cơ của Lý Thất Dạ vẫn còn, mệnh cung, khí lực, đại đạo của hắn… Những vật này sẽ bảo tồn tiếp tục tồn tại.
Làm như vậy, bất luận kẻ nào nghe cũng cảm thấy vớ vẩn, mọi người đều biết, người chết đèn tắt. Chân mệnh chết, như vậy người sẽ chết chính thức, cho dù ngươi lưu lại đạo cơ nguyên vẹn cũng không có chút tác dụng gì.
Đối với một tu sĩ mà nói, đạo cơ hủy có thể làm lại từ đầu, thân thể bị diệt có thể cải tạo, nhưng mà chân mệnh chết, hồn phách tiêu tán, đó là chết chân chính, tất cả đều tan thành mây khói! Không còn cơ hội hối hận.
Cho nên đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, gặp được nguy hiểm không thể tránh né, bọn họ có thể bỏ đi thân thể, thậm chí có thể bỏ tất cả trừ chân mệnh, chỉ cần có thể còn sống sót, như vậy sẽ có cơ hội làm lại từ đầu.
Đối với tu sĩ mà nói, khí lực cũng tốt, mệnh cung cũng được, chỉ sợ cho dù là đạo cơ, đến cuối cùng nhất vẫn lựa chọn bảo vệ chân mệnh, vì bảo vệ chân mệnh mà sẵn sàng buông tha tất cả.
Nhưng mà cách làm của Lý Thất Dạ hoàn toàn ngược lại, hắn không có bảo vệ chân mệnh, mà là đạo cơ.
Cho dù kẻ nào nhìn thấy cách làm như vậy, đều sẽ cảm giác được không thể tưởng tượng, đều sẽ cảm giác đây chỉ là cách làm của tên điên hoặc thằng ngu mới làm.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, chậm rãi đứng ở trung ương âm dương thái cực, cũng chính là nơi giao hội giữa âm cực và dương cực.
Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi thời cơ đến.
Thời gian trôi qua từng hồi, thời điểm Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng nhất “Oanh” một tiếng vang thật lớn, âm dương thái cực tỏa ra hào quang âm dương giao hội, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới mới mở ra trước mặt Lý Thất Dạ.
“Phanh” một tiếng, dưới hào quang âm dương sáng ngời, thân thể Lý Thất Dạ nhảy vào trong tân thế giới.
Trong nháy mắt, âm dương thái cực biến mất, hào quang âm dương cũng biến mất, mà Lý Thất Dạ đã đưa thân vào trong thế giới mới.
Lý Thất Dạ mở hai mắt ra nhìn thế giới mới, lúc này hắn tươi cười.
Thế giới trước mắt vô cùng mỹ lệ, trên bầu trời, khắp nơi đều là rặng mây đỏ, dường như mặt đất trước mặt đầy mây mù.
Ở chỗ này dường như tất cả trở nên mềm mại, hành tẩu trên mặt đất có cảm giác thoải mái không nên lời, dường như bản thân mình đang đi trên đám bông.
Ở giữa thế giới rộng lớn mênh mông này, thậm chí có một sơn mạch dài hẹp kéo dài qua các nơi, từ một lĩnh vực này qua lĩnh vực khác.
Nếu như đi trên đó hoặc là đi trên sơn mạch, làm cho người ta cảm giác có một loại ảo giác.
Càng làm cho người ta thoải mái là, trên vùng trời này có khí tức cổ xưa tỏa ra, khí tức này giống như huyết khí, hoặc là thiên địa nguyên khí thời cổ mang theo khí tức này, mang theo sinh mệnh lực vô cùng bàng bạc.
Trong khí tức mang theo sinh mệnh lực này, dường như người ta chỉ cần hít một hơi thật nhẹ là có cảm giác như tiên nhân.
– Ở chỗ này, cất giấu bao nhiêu bảo tàng khiến người ta ước mơ tha thiết đây, tới được nơi này, cho dù không trường sinh, nó cũng giúp người ta sống được thật lâu.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
Nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không có tham luyến nơi này, hắn phóng chân mệnh bản thân ra, hơn nữa vào thời điểm này, Lý Thất Dạ thu liễm tất cả huyết khí, tất cả huyết khí đều bị thu vào trong đạo cơ.
Cứ như vậy, chân mệnh của Lý Thất Dạ sau khi thả ra ngoài trở nên không còn chút lực phòng ngự nào, cứ như vậy, đây quả thực chính là tự sát.
Trên thực tế, Lý Thất Dạ chính là đang tự sát!
Đông! Một tiếng, thời điểm Lý Thất Dạ thả chân mệnh ra không bao lâu, trong lúc đó phiến thiên địa sinh ra âm thanh nặng nề, âm thanh này giống như tiếng tim đập, hình như là tiếng tim thiên địa đang đập.
Một tiếng nặng nề như thế vang lên, nó có thể làm cho một tu sĩ vô cùng cường đại thanh thành mây khói.
Về phần Lý Thất Dạ càng không cần phải nói, lúc này chân mệnh của hắn không có chút phòng ngự nào, “Đông” một tiếng vang lên, Lý Thất Dạ “Ba” một tiếng, té trên mặt đất, chết!
Đây không phải giả chết, mà là tử vong chân chính! Lý Thất Dạ chết thật.
Nhưng mà không qua bao lâu sau, trên đầu Lý Thất Dạ hiển hiện mười tám cánh hoa, trên người Lý Thất Dạ xuất hiện cánh hoa thứ tư sáng lên.
– Ai, đây là tử vong, tử vong chính thức.
Sau khi cánh hoa sáng lên, Lý Thất Dạ thoáng cái đứng lên, vừa cười vừa nói.
Sau khi Lý Thất Dạ bò ra, tiếp tục đi về phía trước, hắn đi rất chậm, giống như đang dạo chơi nhàn nhã, căn bản không lo lắng bản thân mình chết sống thế nào.
Vào thời điểm này, chân mệnh bản thân hắn đã chết hoàn toàn.audio coi am
Lý Thất Dạ tu là Tử Thư, dùng trạng thái của hắn mà nói, số lần tử vong chính thức của hắn là bốn lần, đến cảnh giới như hắn, đến tử khí đạt tới trình độ nhất định, không chỉ nói là muốn chết, cho dù muốn tự sát cũng khó khăn.
Hiện tại Lý Thất Dạ có được tử khí bàng bạc như thế, nói thí dụ như hắn hiện tại muốn tự sát, chỉ sợ hắn xóa toàn bộ công lực, quản chi hắn là tay trói gà không chặt, ở trong trạng thái này, Lý Thất Dạ muốn thắt cổ tự sát tuyệt đối là tự sát không thành công.
Quản chi Lý Thất Dạ yếu tới mức không chịu nổi một kích, không có lực lượng cường đại tuyệt đối thì không thể giết hắn được, bởi vì Tử Thư tuyệt đối không cho Lý Thất Dạ dễ dàng chết như vậy.
Nhưng mà nơi xinh đẹp trước mắt tuyệt đối không giống, nơi này có lực lượng cường đại chân chính, cho dù là Thần Hoàng ở nơi đây cũng dễ dàng chết thảm, chớ nói chi là những người khác.
Lý Thất Dạ mỉm cười, hắn nhìn qua cảnh đẹp trước mặt, nơi đẹp như thế quá thần kỳ, nhưng nó cũng quá nguy hiểm.
Đặc biệt là khí tức ở nơi này tràn ngập lực lượng khí huyết, đắm chìm trong đó làm cho người ta có cảm giác niết bàn trọng sinh, làm cho người ta có cảm giác sống lại lần nữa.
Ở trong nơi này, cho dù người hấp hối sắp chết đều thoáng cái long tinh hổ mãnh. Đặc biệt là tu sĩ thọ nguyên sắp cạn, vào thời điểm dầu cạn đèn tắt mà đi tới đây, chỉ sợ có thể lập tức cảm giác trẻ ra mấy ngàn tuổi.
Trên thực tế Cốt Hải có vật trường sinh, câu này không phải nói suông, đương nhiên, đồ vật trong đó tuyệt đối không phải vật trường sinh. Nhưng mà đồ vật trong đó còn mê người hơn cả vật trường sinh.
“Đông” Lý Thất Dạ không biết hành tẩu bao lâu, đột nhiên lại có âm thanh như sấm rền vang lên, âm thanh này lại giống như nhịp tim.
Cứ như vậy cũng là tiếng “Đông” không chút vang vọng này, nó chính là nguyên nhân khiến Thần Hoàng cũng lập tức tan thành mây khói, tử vong ngay lập tức.