Đế Bá Audio Podcast
Tập 413 [Chương 2061 đến Chương 2065]
❮ sautiếp ❯Chương 2061: Trấn an (1)
– Công tử gia, ngươi rốt cục trở về.
Vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ nhảy ra khỏi phi toa, đám người Liễu Như Yên cũng cuồng hỉ, Liễu Như Yên vội vàng kêu lên
Vừa nhìn thấy trạng thái tiên nữ, Lý Thất Dạ vừa trở về cũng biến sắc, phân phó nói ra:
– Các ngươi chuẩn bị rời khỏi cốt thuyền!
Vừa mới dứt lời, hắn hít sâu một hơi, đi tới gần tiên nữ, nhưng mà Lý Thất Dạ còn chưa tới gần tiên nữ, chợt nghe trong cốt hải có tiếng nổ vang lên, máu tươi thoáng cái nhuộm đỏ xiêm y của nàng, lực lượng vô địch của tiên nữ trực tiếp nghiền nát xương cốt của Lý Thất Dạ!
– Khai mở!
Đối mặt với lực lượng của tiên nữ, sắc mặt Lý Thất Dạ trầm xuống, quát, lập tức toàn thân sáng ngời, óng ánh sáng long lanh, trong thời gian cực ngắn đó, Lý Thất Dạ đã thi triển Thiên Mệnh Tinh Thể.
Mượn Thiên Mệnh Tinh Thể, Lý Thất Dạ lập tức tới gần bánh lái, hắn lập tức khống chế cốt thuyền, thoáng cái điều khiển cốt thuyền.
– Đi!Nguồn truyện audio Podcast
Lý Thất Dạ nhìn qua đám người Liễu Như Yên quát lên một tiếng.
Đám người Liễu Như Yên cũng không dám lãnh đạm, lập tức bay ra khỏi cốt thuyền, rời xa cốt thuyền, một khi tiên nữ bộc phát, bọn họ rời đi quá nhanh, chỉ sợ cường đại hơn nữa cũng không thể tránh né mảy may.
Lúc này dưới sự khống chế của Lý Thất Dạ, cốt thuyền cũng sáng lên, lúc này đạo văn dài hẹp hiện ra, cốt thuyền đang chữa trị chỗ vỡ vụn, cốt thuyền hiện ra từng đạo lực lượng thừa nhận lực lượng to lớn nhất của nó.
– Đi!
Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ sử dụng Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, ra tay đã là “Ngũ Đạo Vĩnh Phong”, dùng lực lượng phòng ngự cường đại nhất phong bế cả khu vực.
Lý Thất Dạ ra tay bịt kín cốt thuyền, không phải bảo vệ mình, mà là từ khi mang tiên nữ đi Cốt Hải, Lý Thất Dạ muốn mượn nhờ Cốt Hải thức tỉnh nàng, làm cho nàng khôi phục trí nhớ, nhưng mà hiện tại Cốt Hải ảnh hưởng với nàng quá lớn, làm cảm xúc của nàng chấn động, cho nên Lý Thất Dạ không thể không cách ly hải vực này.
Ông, ông, ông. . .
Lúc này huyết khí của Lý Thất Dạ phóng ra ngoài, trên đỉnh đầu của hắn có ánh sáng tính mạng hiển hiện, con thuyền sáng lên, vĩnh sinh chi thuyền, tràn ngập huyết khí bao phủ tiên nữ!
Vào lúc này, Lý Thất Dạ thả ra mười ba mệnh cung, miệng phun chân ngôn, miệng niệm đại đạo, dùng luật động đại đạo ảnh hưởng cảm xúc của tiên nữ!
Lúc này trạng thái của tiên nữ là thần du thái hư. Dùng ngôn ngữ căn bản không cách nào trấn an nàng. Chỉ có dùng luật động đại đạo ảnh hưởng nàng, nếu không ngươi nói một ngàn câu một vạn câu, nàng đều không thể nghe được.
Đồng thời Lý Thất Dạ mở thức hải của mình ra, trong thức hải có vô số sự vật hiển hiện ra, bất luận là vui hay buồn, bất luận là Lý Thất Dạ khoái hoạt hay nhớ lại. Hay là muốn tranh thủ chuyện cũ…
Lý Thất Dạ làm như vậy, hắn muốn cảm thụ cảm xúc của tiên nữ, làm cho nàng cảm nhận được hắn chìm nổi, cảm thụ hắn vui sướng, cảm thụ hắn bi thương, cảm thụ hắn thăng trầm. . .
Chỉ có thân đồng cảm thụ, đó mới là cảm xúc thuyết phục nhất…
Thời điểm Lý Thất Dạ sử dụng ra tất cả vốn liếng, đám người Liễu Như Yên đứng nhìn cốt thuyền bị trấn phong.
Năm Đạo Vĩnh Trấn, nuốt thiên điểu, thực nguyệt lang, phệ tinh nghĩ, uy năng che bầu trời, tỏa thổ thử đều là năm sinh linh hóa thành năm đồ đằng vĩnh hằng. Trấn phong đại đạo, cảnh này khiến cốt thuyền càng trở nên kiên cố.
Nhìn thấy “Năm Đạo Vĩnh Phong này” . Thuần Dương Tử cũng cảm khái một tiếng, nói ra:
– Trấn áp như thế, phòng ngự vô địch, có thể sánh vai với thiên diệt! Phòng ngự như thế, thế gian có mấy người có thể phá được nó chứ?
Vừa nghe lời này, Hùng Thiên Tí vẻ mặt sợ hãi, sánh vai với thiên diệt, đây là chuyện khủng bố bực nào, thiên diệt vừa ra, gặp thần đồ thần, gặp ma trảm ma, đây quả thật là một thức vô địch.
Nhìn qua cốt thuyền bị trấn phong, Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi có tin tưởng Lý Thất Dạ mười phần cũng sinh ra thần thái lo lắng, đây cũng không phải là nói Lý Thất Dạ không đủ cường đại, mà là tiên nữ thật sự là quá kinh khủng.
Cốt thuyền bị trấn phong, đám người Liễu Như Yên không thể nhìn thấy tình huống trong cốt thuyền, mọi người cùng đợi, thời gian chậm rãi trôi qua.
Từ khi thời gian trôi qua, cốt thuyền bị trấn phong không có chút động tĩnh nào cả, chuyện này làm cho tất cả mọi người cảm thấy lo lắng, cũng cảm thấy lo lắng cho Lý Thất Dạ.
– Lý công tử không có việc gì sao?
Trôi qua lâu như vậy, cốt thuyền vẫn không có động tĩnh gì, Hùng Thiên Tí rốt cục cảm thấy không kiên nhẫn nói ra.
– Khó mà nói.
Thuần Dương Tử cũng lo lắng, nói ra:
– Nếu như có thể trấn an tiên nữ, chuyện gì cũng dễ xử lý, nếu như trấn an không được, vậy còn khó nói. Đây là lực lượng cấp bậc Tiên Đế nha, ngươi cường đại hơn nữa, dưới lực lượng này cũng là con kiến hôi, bị nghiền diệt, tất cả chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.
– Tiên nữ thật sự là một vị Tiên Đế sao?
Hùng Thiên Tí cũng không phải thập phần tin tưởng hỏi thăm. Một vị Tiên Đế nha, đây là chuyện không thể tưởng tượng cỡ nào.
Đối với vấn đề này, đám người Liễu Như Yên toàn bộ trầm mặc, trên thực tế, đến bây giờ mới thôi, bọn họ cũng không biết tiên nữ lai lịch cụ thể như thế nào, càng không rõ ràng nàng trải qua như thế nào, trong lúc này tất cả cũng chỉ có Lý Thất Dạ rõ ràng.
– Không biết.
Thuần Dương Tử nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Cho dù nàng không phải là Tiên Đế, chỉ sợ trong cơ thể nàng vẫn có được lực lượng cấp bậc Tiên Đế ngủ say, đây không phải trấn phong, mà là ngủ say, đây chỉ sợ là do nàng lựa chọn, hay hoặc giả là có nguyên nhân khác…
– Bất kể nói như thế nào, lực lượng này tuyệt đối là cấp bậc Tiên Đế, cho dù đương thời thật sự có người chịu tải thiên mệnh, thành tựu Tiên Đế, tiên nữ ra tay, chỉ sợ cũng trấn phong dễ dàng!
Nói đến đây, Thuần Dương Tử thở dài một hơi nói ra.
Trong phương diện này, Thuần Dương Tử là người rõ ràng nhất, hắn hai lần ăn thiệt thòi trong tay của tiên nữ, đối với lực lượng vô địch của tiên nữ đã thấm sâu vào lòng người.
Nói như vậy làm nội tâm của Hùng Thiên Tí kịch chấn, Thuần Dương Tử cũng có đánh giá như vậy, tiên nữ vô địch là không hề nghi ngờ, tồn tại vô địch như thế là khủng bố cỡ nào.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng nhất “Ông” một tiếng vang lên, Ngũ Đạo Vĩnh Phong quanh cốt thuyền vỡ vụn ra, cốt thuyền xuất hiện trong mắt của mọi người.
So với vừa rồi, cốt thuyền hư hao càng nghiêm trọng, hơn nữa những tổn thất này không thể nào chữa trị.
Nhìn thấy Ngũ Đạo Vĩnh Phong biến mất, đám người Liễu Như Yên cũng phải buông lỏng một hơi, bọn họ đều nhao nhao leo ra khỏi cốt thuyền.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi vừa vào cốt thuyền, vừa xông vào trong cốt thuyền, chỉ thấy Lý Thất Dạ ngã ngồi ở chỗ kia, lúc này Lý Thất Dạ toàn thân là máu, thân thể của hắn vỡ ra vô số khe hở như đồ gốm, dường như chỉ đụng nhẹ một cái, toàn thân của Lý Thất Dạ sẽ vỡ vụn ra.
Lúc này sắc mặt Lý Thất Dạ trắng bệch, hắn ngã ở chỗ kia, thân thể hữu khí vô lực.
Chương 2062: Trấn an (2)
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi kinh hãi, vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi:
– Công tử, ngươi sao rồi?
Lý Thất Dạ hữu khí vô lực mở hai mắt ra, cười thoáng lớn, nói ra:
– Không có đại sự gì, chết không được!
Thấy Lý Thất Dạ còn có thể cười được, chuyenj này cũng làm cho Liễu Như Yên các nàng buông lỏng một hơi, tâm hồn thiếu nữ của các nàng cũng buông xuống.
– Nàng không sao chứ.
Liễu Như Yên đưa mắt nhìn qua tiên nữ, lúc này tiên nữ vậy mà nằ trong mộc quan, nắp quan tài cũng không có đắp lên.
Lúc này trên người tiên nữ không có hào quang tỏa ra, nàng nằm ở trong quan tài ngủ, ngủ rất yên lặng, ngủ rât thơm và ngọt, không biết nàng trong lúc này có phải đang nằm mộng đẹp hay không.
Lúc này tiên nữ ngủ trong quan tài rất đẹp, là xinh đẹp như vậy, là tuyệt thế khuynh thành như vậy, nhưng mà ai có thể nghĩ tới, chính nữ tử xinh đẹp vô xong như thế, trong cơ thể của nàng đang ẩn chứa lực lượng tuyên cổ vô địch chứ?
– Trong thời gian ngắn chỉ sợ nàng không tỉnh được.
Lý Thất Dạ nhìn qua tiên nữ đang ngủ say, lúc này thở dài một hơi nói ra.
Nhìn qua tiên nữ đang ngủ say, mọi người quan tâm Lý Thất Dạ và cũng tràn ngập hiếu kỳ về lai lịch của tiên nữ, trong cơ thể của nàng có lực lượng cấp bậc Tiên Đế đang ngủ say, một người như thế tuyệt đối không phải hạng người vô danh, nhưng mà Lý Thất Dạ không muốn nói, mọi người cũng không dám nói cái gì.
– Lên đường a, là thời điểm chúng ta nên rời khỏi được rồi.
Lý Thất Dạ nhìn qua đám người Liễu Như Yên nói ra.
– Thế nhưng mà, thương thế của công tử ngươi…
Trác Kiếm Thi nhìn qua toàn thân Lý Thất Dạ là máu, lúc này lo lắng nói ra.
– Thương thế của ta, nhất thời nửa khắc không thể chữa cho tốt, chỉ có thể là vừa đi vừa trị liệu.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Ta còn muốn đi một nơi, cũng không thể ở chỗ này trì hoãn quá lâu.
Lý Thất Dạ dứt lời, không cần Lý Thất Dạ tự mình thao túng, hắn chỉ điểm một ngón tay, bánh lái sáng lên, bánh lái phù văn hình bánh răng lúc này sáng ngời, cốt thuyền chạy đi, rời khỏi khu vực này.
Trong vòng hai ngày này, trong Cốt Hải có tin tức truyền ra, tin tức này lập tức giống như phong bạo quét qua Cốt Hải, rất nhiều tu sĩ trong Cốt Hải đều nghe được tin tức như thế này.
– Trong Cốt Hải xuất hiện khối đại lục ngàn vạn dặm…
Tin tức này chẳng khác gì quả bom nổ tung trong Cốt Hải dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi khuếch tán ra ngoài.
– Đại lục!
Nghe được tin tức như thế, rất nhiều tu sĩ không thể tin nổi nói ra.
Mọi người đều biết, không chỉ nói là Cốt Hải, cho dù là Thiên Linh Giới, đại lục cấp bậc ngàn vạn dặm không có mấy, ngoại trừ Thần Chỉ Châu!
Cho tới nay, chưa từng có người nào nghe trong Cốt Hải từng có đại lục, hôm nay Cốt Hải đột nhiên toát ra đại lục rộng ngàn vạn dặm, làm sao không khiến người ta rung động cơ chứ.
Vừa nghe được tin tức như thế, vô số tu sĩ xuất phát về phía đại lục, đổi thuyền đổi thuyền, mượn cốt sơn thì mượn cốt sơn, trong khoảng thời gian ngắn, có vô số tu sĩ không ngừng lao về phía đại lục
Không chỉ có vô số tu sĩ đang hướng về địa lục ngàn vạn dặm này, đồn đãi nói, Mộng Trấn Thiên, Trầm Hải Thần Vương, Thái Dương Vương các thiên tài tuyệt thế đều xuất phát đi về phía đại lục.
Nghe được Mộng Trấn Thiên các thiên tài tuyệt thế đi tới đại lục ngàn vạn dặm kia, tu sĩ khác càng thêm thiếu kiên nhẫn, trực giác nói cho tất cả mọi người, khối đại lục này là tồn tại khó lường.
– Trong cốt hải xuất hiện đại lục rộng nghìn vạn dặm!
Thời điểm Lý Thất Dạ rời khỏi cốt thuyền, đám người Lý Thất Dạ cũng nghe được tin tức như thế.
– Rốt cục xuất hiện.
Vừa nghe được tin tức này, Lý Thất Dạ thoáng cái đứng lên, Lý Thất Dạ thương thế trọng nghiêm trọng, còn chưa có khôi phục, lúc này hắn đứng đó, thân thể cũng sáng ngời một chút.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi lập tức đở lấy hắn, sợ hắn đứng không vững sẽ té ngã.
– Đi, chúng ta đi chỗ đó!
Được Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi vịn đứng lên, hai mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, nhìn qua nước biển, phân phó nói ra.
– Chỗ kia có cái gì?
Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi thấy Lý Thất Dạ có thần thái như vậy, các nàng thoáng cái biết rõ khối đại lục này khó lường, nếu không sẽ không bị Lý Thất Dạ coi trọng như thế.
– Đương nhiên là có đồ vật khó lường rồi.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Trọng yếu nhất là, trong đó có đồ vật mà các ngươi cần.
– Chúng ta cần đồ vật gì?
Nghe được Lý Thất Dạ nói lời này, hai người Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi phương tâm chấn động, bọn họ đều không khỏi hơi bị nhìn nhau một cái.
Nếu như các nàng có cần đồ vật gì, như vậy, duy nhất có khả năng chính là Truy Phong Kích!
– Không sai, tựa như các ngươi nghĩ như vậy, chính là Truy Phong Kích!
Lý Thất Dạ đã thấy thần thái của các nàng sư tỷ muội hai người, cười cười, nói rằng.
– Thật vậy chăng?
Lúc này, Trác Kiếm Thi không khỏi vừa mừng vừa sợ, nhịn không được hỏi nói.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Người khác có lẽ sẽ lừa ngươi cả đời, thế nhưng, lời của ta, so cái gì cũng vẫn chân thật hơn.
Chiếm được Lý Thất Dạ khẳng định trả lời, Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi đều không khỏi nhảy lên, bây giờ đối với các nàng mà nói, thu hồi truy phong kích của Vô Cấu Tam Tông các nàng, đã là một sự thực như sắt vậy.
Bởi vì Lý Thất Dạ đã từng đáp ứng các nàng, chỉ cần cơ duyên đến rồi, Lý Thất Dạ sẽ trợ giúp các nàng thu hồi truy phong kích, các nàng tin tưởng Lý Thất Dạ nói là làm, huống chi, các nàng cũng tin tưởng Lý Thất Dạ có thực lực này, tuyệt đối có thể thu hồi truy phong kích.
Ở phía sau, ở Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi lôi kéo, Lý Thất Dạ đứng ở trên boong thuyền, hắn gọi tới Hùng Thiên Tí, nói rằng”
– Đến Cốt Hải, nên kiến thức ngươi cũng kiến thức, nên có được ngươi cũng nhận được, tiền đồ hung hiểm không biết, ngươi cứ vậy rời đi thôi, chờ ngày khác, ta tất sẽ tặng cho ngươi một khối lục địa.
– Đa tạ công tử và tông chủ dẫn dắt.
Lúc này Hùng Thiên Tí cũng biết nên là lúc rời đi, hắn phục bái đầy đất, cảm kích nói rằng.
Hùng Thiên Tí cũng là có tự mình hiểu lấy, đám người Lý Thất Dạ chuyến này chỉ sợ là có đại sự cần làm, hắn tiếp tục ở lại trên cốt thuyền, hắn đạo hành nông cạn, chỉ sợ là sẽ liên lụy đám người Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cũng không có nhiều lời, thả ra một chiếc cốt thuyền, chở Hùng Thiên Tí trở về trình đi.
Ngay khi Hùng Thiên Tí đi xa, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nói rằng:
– Chúng ta đi thôi, có đại náo nhiệt chờ chúng ta!
Lý Thất Dạ dứt lời, cốt thuyền tốc độ thoáng cái đẩy nhanh. Giống như là giao long bay vọt lên trên mặt biển, nhanh như điện chớp!
Ở dưới cốt thuyền nhanh như điện chớp. Ở trong thời gian ngắn nhất chạy tới hiện lên ở Cốt Hải khối đại lục này.
Ngay khi đội thuyền đứng ở trên mặt biển, xa xa là có thể thấy một khối đại lục rộng lớn vô cùng xuất hiện ở trên mặt biển, khối đại lục này là đông nghịt một mảnh, phóng nhãn nhìn lại, tựa hồ là nhìn không thấy đầu cùng của mảnh đại lục này.
Chương 2063: Trong biển đại lục
Phóng nhãn kỳ vọng, chỉ thấy mảnh đại lục này chính là ngọn núi phập phồng, có cao phong lăng thiên. Có cự nhạc trấn, ánh mắt có thể thấy được, có thể nói là đông nghịt một mảnh.
Một khối đại lục như thế, ánh mắt có thể thấy được, khiến người có một loại khí tức mênh mang viễn cổ, tựa hồ, khối đại lục này mỗi một ngọn núi, mỗi một tòa cự nhạc, đều có hàng tỉ quân nặng.
Ở trong một khối đại lục như vậy. Chỉ sợ là một tòa gò đất nho nhỏ, đều sẽ khiến người có một loại cảm giác phân lượng rất nặng, tựa hồ. Chính là gò đất nho nhỏ, đều có hàng tỉ quân nặng.
Nhìn khối đại lục này từng ngọn núi phập phồng. Trong lúc giật mình, hình như từng ngọn núi này đặt ở trên ngực tất cả mọi người, khiến người có một loại cảm giác hít thở không thông.
Trên thực tế, ở còn chưa có tới khối đại lục này, cũng đã làm cho người có thể cảm nhận được một loại khí tức cùng với người khác bất đồng, đặc biệt bước lên khối đại lục bùn đất này, cổ khí tức cùng người khác bất đồng càng tràn ngập trong tim của mỗi người, lái đi không được.
Trong khí tức này tràn ngập mãi mãi, tràn ngập trời mênh mông. Tràn ngập mạnh mẽ… Trong lúc giật mình, hình như là đã khiến người thấy được tại nơi xa xôi trong thương mang thời đại. Có viễn cổ cự thú ngồi chồm hổm ở chỗ này vậy.
Lúc này, có rất nhiều người đã tới gần khối đại lục này, đều bỏ lại cốt thuyền leo lên khối đại lục này, bất quá, một khối đại lục này dĩ nhiên cũng có giang hà, đây là Cốt Hải nước biển chảy ngược vào trong đại lục.
Chính là bởi vì có giang hà như vậy, có không ít cốt thuyền dĩ nhiên là bay vào mảnh đại lục này, càng kỳ quái hơn chính là, có một chút cốt thuyền dĩ nhiên là bay, trôi nổi trên không trung, chậm rãi phiêu bạt vào khối đại lục này.
Lúc này, đám người Liễu Như Yên ngồi cốt thuyền không cần Lý Thất Dạ đến thôi động, dĩ nhiên là nó cũng bay lên khối đại lục này, phiêu bạt trên không trung, hết sức thần kỳ.
– Tại sao phải như vậy?
Nhìn cốt thuyền ở không trung của mảnh đại lục này phiêu bạt, Trác Kiếm Thi đều không khỏi thất kinh nói rằng.
– Bởi vì nơi này có lực lượng thần kỳ vô cùng, một lực lượng các ngươi không cách nào hiểu được.
Lý Thất Dạ phủ lãm chân xuống núi loan giang hà, chậm rãi nói rằng.
Tuy rằng đám người Liễu Như Yên không biết khối đại lục này có lực lượng như thế nào, thế nhưng, ngay khi tiến nhập đại lục này, bọn họ đều có thể cảm nhận được trên đây tràn ngập khí tức cùng người khác bất đồng.
– Công tử gia, ngươi vì sao khẳng định truy phong kích của Vô Cấu Tam Tông chúng ta ngay ở trong mảnh đại lục này đây?
Liễu Như Yên không khỏi hết sức tò mò nói rằng.
Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, nhìn dưới chân giang hà dãy núi, nói rằng:
– Vậy các ngươi cho rằng trước mắt một khối đại lục này, nên là đại lục ra sao?
Lý Thất Dạ nói như vậy để hai người Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi đều không khỏi hơi bị nhìn nhau một cái, đối với trước mắt một khối đại lục này, các nàng là hoàn toàn không biết gì cả.
– Xem ra tổ tiên của các ngươi không có để lại một ít ghi chép.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Đây chỉ sợ không phải là đại lục.
Vẫn đứng ở một bên quan vọng dưới chân giang hà dãy núi Thuần Dương Tử trầm ngâm một tiếng, cũng không phải thập phần khẳng định nói rằng:
– Đây chỉ sợ là thi thể của một con hồng hoang cự thú nào đó đi.
– Hồng hoang cự thú thi thể?
Nghe được nói như vậy, sư tỷ muội hai người Liễu Như Yên đều trong lòng chấn động.
Trước đó, các nàng đã gặp không ít to lớn vô cùng hài cốt, có kéo mấy ngàn dặm, có vạn lý chi cự… Thế nhưng, trước mắt khối đại lục này đó là rộng lớn ngàn vạn dặm, nếu như đây là thi thể cự thú, có thể nghĩ nó lúc còn sống là to lớn cỡ nào, thi thể to lớn như vậy đơn giản chính là không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như trước mắt khối đại lục này là thi thể cự thú, như vậy, các nàng trước đó nhìn thấy thật lớn hài cốt cùng với nó so sánh, đó là không đáng giá nhắc tới, vậy đơn giản chính là nhỏ hơn một chút.
– Xem ra ngươi biết không ít.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Thuần Dương Tử một cái, nhàn nhạt vừa cười vừa nói.
Thuần Dương Tử cười khan một tiếng, cũng không có tự đắc, thành thực nói rằng:
– Ta nghe là từ trong sách cổ của tông môn ghi lại biết được. Tông môn trong sách cổ ghi chép nói, có tổ tiên từ thuỷ tổ nơi đó biết được, Cốt Hải từng có một khối đại lục, nhưng, chìm nổi bất định, tổ tiên từ lời nói của thuỷ tổ suy đoán biết, khối đại lục này có thể là một cổ thú thi thể biến thành.
– Cổ Thuần Tiên Đế nha.
Lý Thất Dạ nhìn trước mắt phiến sơn hà này, không khỏi cảm khái nói một câu, nói rằng:
– Trong tông môn các ngươi ghi lại xác thực không sai, nếu như ta không đoán sai, thuỷ tổ các ngươi vào lúc còn không có Tiên Đế, nhân duyên hội tế, đích thật là đã tới nơi đây, khối đại lục này cũng đích thật là một thi thể cự thú biến thành.
– Đây là loại cự thú gì? Dĩ nhiên to lớn như vậy.
Liễu Như Yên cũng không khỏi động dung nói rằng, cự thú to lớn như vậy, điều này thật sự là khiến người ta hơi bị sợ hãi.
Bao nhiêu năm trôi qua, thi thể cự thú dĩ nhiên hóa thành một khối đại lục, đây là di thể sau khi chết, điều này có thể tưởng tượng, cự thú khi còn sống là khổng lồ cỡ nào, kinh khủng ra sao.
– Các ngươi biết vì sao Truy Phong Kích của Vô Cấu Tam Tông các ngươi đánh rơi sao? Hơn nữa, vì sao Truy Phong Kích lại sẽ đánh rơi ở chỗ này đây?
Lý Thất Dạ không trả lời ngay vấn đề của Liễu Như Yên, mà là cười hỏi ngược lại nói rằng.
Đối với vấn đề này của Lý Thất Dạ, Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi đều không khỏi nhìn nhau một cái, các nàng đều trả lời không được.
Các nàng biết Truy Phong Kích mất tích, trên thực tế, trước đó, người của Vô Cấu Tam Tông cũng không biết Truy Phong Kích vì sao lại thất tung.
– Chuyện này cùng với khởi nguyên Truy Phong Kích của Vô Cấu Tam Tông các ngươi có quan hệ nhất định.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Chúng ta Truy Phong Kích không phải là do Vô Cấu Tiên Đế sáng chế ra sao?
Trong lòng Trác Kiếm Thi mang theo nghi vấn nói rằng.
Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, gật đầu nói:
– Không sai, Truy Phong Kích của các ngươi đích thật là Vô Cấu Tiên Đế sáng chế, ngươi cũng biết, Vô Cấu Tiên Đế là làm sao sáng chế Truy Phong Kích sao?
Đối với vấn đề này của Lý Thất Dạ, sư tỷ muội hai người Liễu Như Yên đích thật là trả lời không được, đối với Tiên Đế làm sao chế ra bản thân vô địch chi thuật, hậu nhân căn bản là không thể nào biết được.
Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, nói rằng:
– Vào năm đó , Tiên Đế của các ngươi đã từng tham quan hoc tập qua một đầu cổ thú đồ đằng, tìm hiểu qua nó dị tượng, cuối cùng từ trong đó chiếm được lĩnh ngộ, sáng chế ra độc nhất vô nhị Tiên Thể Kích Truy Phong Kích.
– Tiên Đế của chúng ta đã tới ở đây.
Ở trong lúc điện quang hỏa thạch này, Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi thoáng cái ý thức được cái gì, trong lòng chấn động, giật mình nói rằng.
Chương 2064: Côn Bằng chi thi (1)
– Không sai, đích xác là đã tới nơi này.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà gật đầu, nói rằng:
– Trên thực tế, người tới nơi này ngộ đạo lại nào chỉ là Vô Cấu Tiên Đế đây. Trên thực tế, muôn đời tới nay đều từng có không ít Tiên Đế đã tới Cốt Hải, bọn họ tới Cốt Hải, không phải chỉ vì bảo vật mà đến.
– Khối đại lục này, đến tột cùng là do cự thú nào tạo thành?
Liễu Như Yên đều không khỏi tò mò nói rằng.
Tò mò nào chỉ là Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi và Thuần Dương Tử cũng đều là hiếu kỳ, tuy rằng Thuần Dương Tử đã từng thấy qua tông môn ghi chép, thế nhưng, về khối đại lục này là cái gì biến thành, cũng không có nói rõ ràng.
– Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn, côn to lớn, không biết dài mấy ngàn vạn dặm. Hóa làm điểu, kỳ danh là Bằng. Lưng của Bằng, không biết mấy ngàn vạn dặm vậy. Nộ mà bay, cánh của nó tựa như cửu giới chi hộ, nhảy qua mười ba châu cảnh. . .
Lý Thất Dạ chậm rãi nói rằng.
– Côn Bằng!
Nghe được Lý Thất Dạ ngâm đọc câu thơ, đám người Liễu Như Yên trong lòng chấn động. Câu thơ này bọn họ quá quen thuộc, bởi vì câu thơ này miêu tả lại là thần thú trong truyền thuyết Côn Bằng!
Khi biết khối đại lục này là do vật nào biến thành, trong lòng bọn họ hơi bị chấn động không gì sánh được. Côn Bằng nha, đây là thần thú trong truyền thuyết, thậm chí có người ta nói Côn Bằng là thế gian thần thú cường đại nhất!
Trăm nghìn vạn năm từ đó, lại có ai gặp qua chân chính Côn Bằng đây. Mặc dù có câu thơ nói Côn Bằng mấy ngàn vạn dặm to lớn, thế nhưng, cho tới bây giờ không có người thấy, không cách nào tưởng tượng Côn Bằng to lớn.
Vào lúc này, một thi thể Côn Bằng ngay dưới chân của bọn họ, hóa thành một khối diện tích đại lục, lúc này mới để cho bọn họ chân chính có thể cảm nhận được Côn Bằng to lớn, cũng mới có thể chân chánh hiểu rõ câu thơ này: Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn, côn to lớn, không biết dài mấy ngàn vạn dặm vậy.. .
Thuần Dương Tử bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, khối đại lục trước mắt này dĩ nhiên là từ trong truyền thuyết thần thú thi thể của Côn Bằng biến thành.
– Đây, đây, đây thật là thi thể của Côn Bằng biến thành sao?
Thuần Dương Tử phục hồi tinh thần lại, đều không khỏi hỏi nói. Lời này thốt ra, khi hắn phục hồi tinh thần lại, mới cảm giác mình nói lời này là dư thừa.
– Côn Bằng nha!
Lý Thất Dạ nhìn trước mắt đại lục, nói rằng:
– Cường đại, vô địch đi nữa, cuối cùng không chịu nổi thời gian thấm thoát. Ngay khi khối đại lục này thần tính vẫn còn, khối đại lục này hiện lên Cốt Hải, đã tản mát ra loại các kỳ quang. Ở trong kỳ quang này, có để Tiên Đế đều muốn tìm hiểu đại đạo huyền ảo, Côn Bằng thiên phú nha, đây là bực tuyệt thế vô song, có thể đồ sộ cỡ nào, có thể coi là kỳ tích.
– Côn Bằng thiên phú là cái gì chứ?
Nghe được Lý Thất Dạ cảm thán như thế, Liễu Như Yên không khỏi hỏi nói.
Trước đó, bọn họ đều đã nghe qua Lý Thất Dạ nói đến thần thú tiên cầm thiên phú, như phượng hoàng thiên phú niết bàn sống lại.
– Côn Bằng thiên phú nha.
Lý Thất Dạ nhìn trước mắt đại lục, qua một lúc lâu, nói rằng:
– Nó thiên phú đại đạo như lúc ban đầu! Chính là bởi vì thiên phú như vậy, ở đây mới có các loại dị tượng, coi như là Tiên Đế đều nguyện ý tới đây ngộ đạo! Tiên Đế đã từng tới nơi này, đều có thu hoạch phong phú.
– Bây giờ còn có thể ở đây ngộ đạo sao?
Thuần Dương Tử đều không khỏi hơi bị mừng rỡ, địa phương Tiên Đế đều muốn tới ngộ đạo, bảo địa như thế, so với bất luận bảo vật, hay bất kỳ công pháp nào, đều phải trân quý hơn vô số lần, chí ít đối với Thuần Dương Tử bọn họ thiên tài thiên tư trác việt mà nói là như vậy.
– Hiện tại không giống nhau.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói rằng:
– Ngươi thấy khối đại lục này còn có dị tượng sao? Thời gian trôi qua quá nhanh, rất nhiều thứ đều tan mất. Côn Bằng thần tính, chỉ sợ cũng là di lưu không nhiều lắm, do đó, hiện tại đã nhìn không thấy kỳ quang dị tượng nữa rồi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nói rằng:
– Ở trong năm tháng khá dài trôi qua như vậy, thi thể của Côn Bằng dĩ nhiên có thể hóa thành một khối đại lục, đây đã là rất giỏi rồi. Đổi lại những loại sinh linh khác. Cũng sớm đã hóa thành bạch cốt rồi.
Lý Thất Dạ nói lại một lần nữa để Thuần Dương Tử bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được Côn Bằng cường đại, thử nghĩ một chút, ở trong Cốt Hải này, bọn họ nhìn thấy. Đều là hài cốt, tựa hồ bất luận sinh linh cường đại dường nào, ở chỗ này sau khi chết thảm, cuối cùng đều là bỏ mình đạo tiêu, hóa thành xương khô.
Nhưng mà. Côn Bằng ở chỗ này dĩ nhiên có thể hóa thành một khối đại lục, đây đã là một chuyện rất kinh khủng.
– Trong Cửu giới vẫn có thần thú tiên cầm nha.
Trác Kiếm Thi không khỏi cảm khái một tiếng nói rằng.
– Không.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói rằng:
– Đây không phải là thuộc về thời đại của chúng ta, tại một thời đại xa xôi vô cùng đó, cũng không phải là cửu giới như chúng ta bây giờ. Mặc dù ở trong thời đại ấy, rất rất giỏi, bất quá, Côn Bằng sinh linh như thế, sẽ xuất hiện ở nơi này, đó cũng là một loại ngoài ý muốn. Ở thời đại xa xôi. Rất nhiều chuyện nói không rõ, thế nhưng, ở cửu giới của chúng ta, đã không cách nào sinh ra, cũng thì không cách nào chịu tải sinh linh giống như Côn Bằng vậy!
– Côn Bằng sinh linh cường đại như vậy, tại sao phải thảm chết ở chỗ này đây?
Liễu Như Yên không khỏi hỏi nói:
– Đầu Côn Bằng này chỉ sợ so với Tiên Đế chỉ mạnh hơn chứ không kém đi.
– Việc mạnh yếu rất khó định luận.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói rằng:
– Coi như là Tiên Đế chết thảm ở chỗ này đều sẽ hóa thành bạch cốt, đây cũng không nhất định ý nghĩa so với Côn Bằng yếu hơn. Côn Bằng nó làm thần thú, bản thân chính là không giống người thường, huống chi, Tiên Đế trong lúc đó. Cũng là có chênh lệch.
Lý Thất Dạ nói để Thuần Dương Tử bọn họ trầm mặc, tựa như Yến Thế Tiên Đế nói qua như vậy, Tiên Đế cửu phẩm.
Mặc dù nói, lấy cảnh giới và thực lực bây giờ của bọn họ là vô pháp lý giải Tiên Đế đạo hạnh. Thế nhưng, từ những lời này của Yến Thế Tiên Đế có thể nhìn ra được, chỉ sợ muôn đời tới nay, Tiên Đế đích thật là có sự phân chia mạnh yếu.
– Các ngươi Vô Cấu Tiên Đế từng ở đây chế tạo Truy Phong Kích.
Ngay khi đám người Liễu Như Yên trầm mặc, Lý Thất Dạ nhìn các nàng sư tỷ muội, nói rằng:
– Lúc Vô Cấu Tiên Đế chế tạo Truy Phong Kích. Đem Truy Phong Kích vô thượng huyền diệu khắc ở trên một khối bạch cốt.
Lý Thất Dạ nói lời này để Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi hai người bọn họ phương tâm chấn động, vào giờ khắc này, các nàng liên tưởng rất nhiều rất nhiều thứ gì đó.
– Đây là một khối Côn Bằng chi cốt!
Liễu Như Yên đều không khỏi giật mình nói.
Chương 2065: Côn Bằng chi thi (2)
Lý Thất Dạ gật đầu, nói rằng:
– Không sai, chính là Côn Bằng chi cốt. Vô Cấu Tiên Đế đem khắc lên khối Côn Bằng chi cốt, chính là dụng ý khắc sâu, bởi vì muốn tìm hiểu Truy Phong Kích, muốn đem nó cùng với tiên thể hoàn mỹ dung hợp được, tốt nhất là có thể cảm thụ trong một khối bạch cốt tích chứa lực lượng, bởi vì Truy Phong Kích chính là lấy Côn Bằng hóa thành đại bằng đồ đằng sáng chế, khi có thể ngộ được lực lượng huyền diệu trong đó, lúc này mới có thể chân chính tu luyện được Truy Phong Kích. . .
– . . . Nếu như không thể lĩnh ngộ lực lượng bên trong này, cho dù ngươi là mạnh mẽ tu luyện ra Truy Phong Kích, con này sợ rằng uy lực cũng giảm lớn, đây cùng với tiên thể dung hợp, thi triển ra thuật này, chỉ sợ sẽ đối với tiên thể sản sinh bị thương. . .
Nói đến đây, Lý Thất Dạ chậm rãi nói rằng:
– Vô Cấu Tam Tông chỉ sợ có tổ tiên đã không cách nào tìm hiểu đến chân chính huyền cơ trong đó, lại được biết một ít bí văn, từ đó chỉ sợ mới có thể đem khối bạch cốt này mang tới nơi đây, mong muốn mượn lực lượng của đại lục trợ giúp hắn tìm hiểu, chỉ tiếc, không nghĩ tới, lại là một đi không trở lại.
Nghe được câu chuyện nhưt hế, Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi đều không khỏi nhìn nhau một cái, điều này đối với các nàng mà nói, không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, đây chí ít “Truy Phong Kích” có hạ lạc, không giống như trước như con ruồi không đầu xông loạn khắp nơi nữa.
– Lý huynh, mảnh đại lục này thật không có kỳ quang dị tượng nữa sao?
Thuần Dương Tử hắn quan tâm hơn vấn đề này, trên thực tế, Thuần Dương Tử đối với bảo vật tiên trân không có quá nhiều suy nghĩ, bởi vì Cổ Thuần Tứ Mạch có nhiều đủ bảo vật tiên trân.
Đối với bản thân Thuần Dương Tử mà nói, càng thêm muốn mượn cái chỗ này ngộ đạo, dù sao, cái chỗ này ngay cả Tiên Đế đều tới đây ngộ đạo, nếu có thể ở chỗ như vậy ngộ đạo, có thể là để hắn cả đời được ích lợi không nhỏ.
– Có lẽ có, có lẽ không có.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói rằng:
– Thời gian trôi qua quá lâu, mảnh đại lục này thần tính chỉ sợ là còn dư lại không nhiều lắm, nếu như vận khí tốt, có lẽ còn có thể gặp phải kỳ quang dị tượng.
– Chúng ta liền đi tìm một chỗ như vậy.
Thuần Dương Tử lập tức dấy lên hi vọng, nói rằng.
Leo lên khối đại lục này tu sĩ vô số, có rất nhiều tu sĩ là buông tha cốt thuyền leo lên khối đại lục này, cũng có tu sĩ vẫn là ngồi cốt thuyền, theo cốt thuyền phiêu bạt đến khối đại lục này.
Leo lên khối đại lục này rất nhiều người, đều đang tìm bảo vật, bởi vì khối đại lục này đột nhiên nổi lên tại Cốt Hải, rất nhiều người đều tin tưởng khối đại lục này có dấu bảo vật, thậm chí có khả năng trong đây có dấu trường sinh chi vật trong truyền thuyết.
Do đó, trong khoảng thời gian ngắn, khối đại lục này là phi thường náo nhiệt, thậm chí có không ít tu sĩ là đào sâu ba tấc đất, muốn tìm kiếm một chút dưới lòng đất có dấu bảo vật hay không.
Bất quá, để rất nhiều tu sĩ thất vọng rồi, bọn họ ở chỗ này cũng không có đào được cái bảo vật gì, tựa hồ một khối đại lục như thế ngoại trừ bùn đất ra, sẽ không có những thứ đồ khác, thậm chí ngay cả một gốc cây cỏ nhỏ cũng không có.
Ngay khi rất nhiều tu sĩ thất vọng, đang tìm tòi khối lục địa này, tu sĩ rốt cục có phát hiện, có người ở trong khối đại lục này phát hiện địa phương có kỳ quang phun trào.
Hơn nữa, ở trong vòng một ngày ngắn ngủi, phát hiện hai cái địa phương có kỳ quang phun trào, nghe tới tin tức này, rất nhiều tu sĩ lập tức chạy tới.
Khi thấy hai cái địa phương có kỳ quang phun trào này, rất nhiều tu sĩ đều cho rằng hai địa phương này dưới lòng đất có dấu tuyệt thế bảo vật, thậm chí có khả năng có dấu trường sinh chi vật.
Bất quá, mọi người vui vẻ không bao lâu, hai cái địa phương có kỳ quang phun trào này, trong đó có một cái lập tức bị người chiếm cứ, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng chàm.
Cái địa phương có kỳ quang phun trào bị chiếm cứ chính là ở chỗ giữa một sườn núi, ở giữa sườn núi này, ngay khi kỳ quang phun trào, có thể đồ sộ, lúc này giống như có thể đi thông tiên cảnh, kỳ quang hóa thành từng cái khăn dài, quanh quẩn cả ngọn núi.
Ngay khi kỳ quang phun trào đi ra, từng viên quang hạt căn bản sau khi rơi xuống đất, dĩ nhiên hóa thành huyền ảo đạo phù cổ xưa, mỗi một đạo phù giống như là hoa cỏ vậy, dĩ nhiên sẽ ở trên mặt đất sinh trưởng, sau đó nở hoa, cuối cùng héo rũ, toàn bộ quá trình thập phần ngắn ngủi, tựa hồ đây là đang diễn biến từng cái vô thượng đại đạo ảo diệu vậy.
Rất nhiều người thấy một màn thần kỳ như thế, đều không khỏi tim đập thình thịch, có Đại Hiền thế hệ trước kiến thức rộng rãi lập tức ý thức được cái gì, thất thanh địa nói rằng:
– Đây không phải là địa phương tìm kiếm bảo vật tiên trân, đây là địa phương ngộ đạo tham huyền.audio coi am
Ngay khi rất nhiều người hiểu được, đã muộn, cái chỗ này lập tức bị người chiếm, bất luận kẻ nào đều không được chia xẻ.
Người chiếm cứ cái chỗ này chính là Mộng Trấn Thiên, Mộng Trấn Thiên mã xa chậm rãi lái lên ngọn sơn phong này. Ngay khi Mộng Trấn Thiên mã xa đến, quân đoàn chiến tướng của hắn lập tức xua đuổi toàn bộ tu sĩ ở đây.
Vốn có khối đại lục này là vật vô chủ, một bảo địa ngộ đạo tham huyền bảo như vậy càng hẳn là người người có phần, nhưng mà, Mộng Trấn Thiên vừa đến tới, đã đi xuống xua đuổi toàn bộ tu sĩ, độc chiếm cái bảo địa này, điều này làm cho rất nhiều người trong lòng bất mãn.
Thế nhưng, bất mãn thì bất mãn, không có bất kỳ người nào dám ngỗ nghịch ý của Mộng Trấn Thiên, không có bất kỳ người nào dám cùng Mộng Trấn Thiên đối nghịch, tuy rằng bị Mộng Trấn Thiên quân đoàn xua đuổi xuống, ở đây tu sĩ đều giận mà không dám nói gì.
Mộng Trấn Thiên quân đoàn đem cả ngọn núi bao vây lại, để bất luận kẻ nào đều không được đến gần.
Mộng Trấn Thiên quân đoàn hành vi bá đạo như vậy, để rất nhiều tu sĩ không phục, có tu sĩ không nhịn được nói rằng:
– Hoành hành cái gì, đây cũng không phải nhà ngươi, người người có phần, dựa vào cái gì liền đem chúng ta đuổi xuống. . .
Tu sĩ này còn không có nói thầm xong, liền lập tức bị trưởng bối chặn miệng lại, thấp giọng quát mắng dẹp đường:
– Ngươi không muốn sống! Đây chính là tương lai Tiên Đế, cùng hắn là địch, chính là tự tìm đường chết, cho dù ngươi muốn chết, cũng đừng liên lụy tông môn!
Giống như vị trường bối này, tất cả mọi người giận mà không dám nói gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng, ở đương đại, Mộng Trấn Thiên chắc chắn là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, hắn xuất thế tranh đoạt thiên mệnh, chắc chắn là sắc bén không thể đỡ, không có người nào là đối thủ của hắn.
Người thức thời trái lại nhường đường cho hắn, bằng không, một ngày kia, tất sẽ đưa tới tai ương ngập đầu.