Đế Bá Audio Podcast
Tập 388 [Chương 1936 đến Chương 1940]
❮ sautiếp ❯Chương 1936: Làm tỳ nữ được không nào (1)
Làm như vậy, trong mắt người khác đó là vĩnh viễn không được siêu sinh, rất nhiều tu sĩ trông mong được vãng sinh, không muốn đi làm chuyện như vậy.
Nhưng mà quân đoàn đã từng vô địch, bọn họ cuối cùng nhất lại làm như vậy.
Đây là bởi vì bọn họ vô cùng yêu thương mảnh đất này, đây là bọn họ thổ địa mà bọn họ vô cùng quyến luyến, đối với bọn họ mà nói, cho dù chết đi cũng phải che chở phiến thiên địa này, che chở hậu nhân của bọn họ,.
– Hoặc nói, đây là nơi quy túc tốt nhất a.
Trong lòng Lý Thất Dạ thở dài một hơi, có chút buồn vô cớ, có chút bất đắc dĩ, tuế nguyệt dài dằng dặc, mỗi một người đều có đường mình phải đi.
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên.
– Vào đi.
Lý Thất Dạ thu hồi suy nghĩ, phục hồi tinh thần lại, nhàn nhạt nói ra.
Thời điểm này Hồng Thiên Trụ đi tới, hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ, cúi chào, nói ra:
– Ra mắt công tử.
Lý Thất Dạ nhìn Hồng Thiên Trụ, hắn chỉ gật gật đầu, nói ra:
– Cố gắng lên, chỉ cần các ngươi kiên trì, tương lai Động Đình hồ sẽ bằng phẳng.
Hồng Thiên Trụ thật sự có chí cải biến Động Đình hồ, hắn có chí khí đi làm cho Động Đình hồ cường đại, chỉ tiếc năng lực còn chưa đủ.
– Đa tạ công tử, không có công tử, sẽ không có Động Đình hồ hôm nay, ân tình công tử, Động Đình hồ nhiều thế hệ ghi khắc.
Hồng Thiên Trụ cảm kích, lại bái.
Đối với Hồng Thiên Trụ mà nói, nếu như không có Lý Thất Dạ ra tay, cho dù hắn cố tình đi cải biến, đó cũng chỉ là hữu tâm vô lực mà thôi, mượn một mình hắn, cho dù có đệ tử trẻ tuổi ưu tú nguyện ý đi theo hắn, hắn cũng không cách nào đi rung chuyển các lão tổ, chớ nói chi là bốn hiền tổ.
– Không cần cám ơn ta.
Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ kia, nhìn qua hồ nước, nói ra:
– Ta ra tay, vậy cũng phải ngươi có quyết tâm. Đây cũng là tổ tiên của các ngươi bao che, không có tổ tiên của các ngươi bao che, sẽ không có Động Đình hồ các ngươi hôm nay. Muốn tạ, đi tạ tổ tiên của các ngươi, bọn họ chính là người nằm dưới đất, bọn họ đã chết già ngàn trăm vạn năm, nhưng mà vẫn không yên lòng con cháu.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Hồng Thiên Trụ xấu hổ cúi đầu xuống.
– Ta biết rõ ngươi năng lực có hạn.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Hồng Thiên Trụ, nói ra:
– Về sau ngươi nên đi tới thỉnh giáo Giản gia Giản Long Vệ, nên đi học hỏi nhiều hơn, đối với tu hành của ngươi, đối với ngươi học liên hợp minh hữu sẽ có lợi ích…
– Ta. Ta, ta có thể được không?
Hồng Thiên Trụ nghe nói như vậy, cũng không phải thập phần tự tin, lại gãi gãi đầu nói ra.
Mặc dù nói hắn là đương gia Động Đình hồ, nhưng mà Giản gia lão tổ tông Giản Long Vệ, đây chính là nhân vật cao cao tại thượng, có thể được hắn ưu ái, đó là trèo cao rồi.
– Yên tâm đi. Ta sẽ nói bọn họ mọt câu.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:Nguồn truyện audio Podcast
– Thật muốn tính toán ra, Động Đình hồ và Giản gia các ngươi có sâu xa không nhỏ. Đáng tiếc là chính các ngươi bất tranh khí, cũng không thể trách Giản gia không để ý các ngươi.
– Đệ tử hiểu.
Hồng Thiên Trụ xấu hổ cúi đầu xuống, năm đó Động Đình hồ có thiết minh, bọn họ có giao tình thân thiết với Cẩm Tú Cốc.
Đáng tiếc từ khi bốn hiền tổ vứt bỏ thiết luật truyền thừa, đoạn thiết minh, Cẩm Tú Cốc cũng không vãng lai với bọn họ, đây là Động Đình hồ tự hủy tương lai.
Nhìn qua hồ nước, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:
– Cho tới nay, ta cũng không đồng ý Nhân tộc dừng lại Thiên Linh Giới, tổ tiên của các ngươi đã từng có cơ hội cắm rễ ở nơi khác trong cửu giới. Nhưng mà đối với bọn họ mà nói, mảnh thổ địa này có quá nhiều tình yêu, có quyến luyến quá nhiều. Cuối cùng nhất, bọn họ ở lại mảnh thổ địa này.
Hồng Thiên Trụ khoanh tay lẳng lặng lắng nghe, hắn hiểu về tổ tiên của mình rất ít.
Cuối cùng Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó nhìn qua Hồng Thiên Trụ, nói ra:
– Bất kể nói như thế nào. Động Đình hồ cùng cự long sơn mạch có sâu xa không nhỏ, tổ tiên của các ngươi ở phiến thiên địa này đánh hạ căn cơ vững chắc. Tương lai như thế nào, phải dựa vào chính các ngươi, nếu như chính các ngươi đều bất tranh khí, không được tồn tại trên đám mây nhìn vào thì bỏ đi. Chỉ cần chính các ngươi không chịu thua kém, tương lai Động Đình hồ các ngươi sẽ sừng sững không ngã.
Lý Thất Dạ rất ít nói những lời khuyên bảo như thế này, lúc này hắn có thể tận tình khuyên bảo, hoàn toàn là xem mặt mũi tổ tiên của Hồng Thiết Trụ.
– Nhớ kỹ.
Lý Thất Dạ phân phó nói:
– Tổ tiên của các ngươi anh linh trong tối tăm che chở các ngươi, chỉ cần chính các ngươi không chịu thua kém, trong tương lai quản chi là thời đại khó khăn, lại biến đổi kinh thiên, các ngươi đều có cơ hội vượt qua tai nạn. Nếu các ngươi còn bất tranh khí, cho dù tổ tiên các ngươi trên trời có linh, tính toán tổ tiên của các ngươi yên lặng địa che chở các ngươi, đều không làm nên chuyện gì, đó là thẹn với tổ tiên, là bất hiếu.
Hồng Thiên Trụ tinh tế thưởng thức lời của Lý Thất Dạ, tuy hắn nghe cả buổi không hiểu hàm nghĩa của hắn những lời này, nhưng hắn vẫn ghi nhớ trong lòng, không dám quên.
– Công tử kim ngôn ngọc luật, đệ tử vĩnh viễn ghi trong lòng.
Hồng Thiên Trụ lại bái.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nhìn qua hồ nước, trầm mặc. Hoặc là tai nạn Thiên Linh Giới có một ngày sẽ tới, mà ngày đó tới thì tất cả sẽ cải biến.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, không hề đi nghĩ nhiều, ngày nào đó thực sự tới, hắn đã không tại Thiên Linh Giới, Thiên Linh Giới vận mệnh thế nào nằm trong tay của bọn họ.
– Có chuyện gì không?
Lý Thất Dạ phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn qua Hồng Thiên Trụ vẫn đứng khoanh tay ở đó.
– Cái này, cái này, cái này…
Hồng Thiên Trụ cười khan một tiếng, hắn không khỏi gượng cười chà xát tay, không biết nên mở miệng thế nào mới tốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói ra sao.
– Có lời cứ nói đi.
Lý Thất Dạ nhìn qua Hồng Thiên Trụ, nhàn nhạt nói.
– Ta, ta, ta…
Hồng Thiên Trụ nghĩ cả buổi, nói không nên lời, trong lòng của hắn hết sức khó xử, cuối cùng Hồng Thiên Trụ vẫn quyết định chắc chắn, nói:
– Công tử cảm thấy tiểu nữ như thế nào?
Nghe được Hồng Thiên Trụ nói như vậy, Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười cười, nói ra:
– Nàng là một cô nương không tệ, rất có tiềm lực, tính tình hơi nóng một chút, nhưng mà coi như biết tiến thối.
– A, a, a, công tử quá khen, công tử quá khen.
Hồng Thiên Trụ chà xát tay, gượng cười vài tiếng, hắn nghĩ một chút, hắn kiên trì tiếp tục nói:
– Công tử, ngươi, ngươi, ngươi nếu như cảm thấy có thể, tiểu nữ nàng nàng đi theo tùy tùng công tử như thế nào?
Hắn nói xong lời ẩn giấu trong bụng, Hồng Thiên Trụ như trút được gánh nặng, hình như hoàn thành trọng trách.
Đối với Hồng Thiên Trụ nói, Lý Thất Dạ cũng không có trả lời, mỉm cười không nói.
Chương 1937: Làm tỳ nữ được không nào (2)
Thấy Lý Thất Dạ mỉm cười không nói, Hồng Thiên Trụ vội vàng nói:
– Công tử đừng hiểu lầm, công tử chính là cửu thiên chân long, tiểu nữ tử trèo cao không dậy nổi, ý tứ của ta là, ta nói tiểu nữ đi theo làm chân chạy cho ngươi, tại đi theo làm tùy tùng ra sức cho công tử, để nàng tăng kiến thức, mở mang tầm mắt.
Hồng Thiên Trụ cũng tự hiểu lấy mình, trong lòng của hắn hiểu, Lý Thất Dạ là người như thế, có một ngày bay lượn cửu thiên, thậm chí trong tương lai hắn sẽ trở thành Tiên Đế, bằng nữ nhi của hắn, đương nhiên không có khả năng trở thành Đế hậu.
Hồng Thiên Trụ chỉ hy vọng nữ nhi của mình theo sau Lý Thất Dạ, đi ra ngoài mở mang kiến thức, mở mang tầm mắt, quản chi là ở bên cạnh Lý Thất Dạ làm một tỳ nữ, đối với các nàng cũng được lợi cả đời.
Lý Thất Dạ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Con gái của ngươi là nữ hài tử không tệ, đáng tiếc, ta không có biện pháp giữ nàng bên cạnh.
– Công, công tử không chê, thu nàng làm tỳ nữ cũng có thể.
Hồng Thiên Trụ vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn hy vọng nữ nhi của mình có tương lai tốt, nữ nhi của hắn ở lại Động Đình hồ, cả đời kiến thức cuối cùng có hạn, hắn lớn tuổi như vậy, trách nhiệm của hắn chắc chắn sẽ chết già trong Động Đình hồ.
Mà nữ nhi của hắn còn trẻ, hắn hy vọng nữ nhi của mình đi ra ngoài xông xáo thế giới, hơn nữa Lý Thất Dạ không thể nghi ngờ là người phó thác tốt nhất.
– Cũng không phải ta ghét bỏ nàng.
Lý Thất Dạ lại lắc đầu, nói ra:
– Mà là ta không thể mang nàng theo ta. Đường ta đi, nàng theo không được.
Hồng Thiên Trụ há miệng muốn nói, nhưng không biết lại nên nói như thế nào cho tốt, trong nội tâm có chút buồn vô cớ.
– Phụ thân, tự chính mình có người một nhà sinh, tự chính mình sẽ đi con đường của mình.
Lúc này, Hồng Ngọc Kiều từ bên ngoài xông tới, nàng sắc mặt đỏ bừng, thậm chí là có chút tức giận, rất rõ ràng, nàng nghe được Lý Thất Dạ nói.
– Sư tỷ, ngươi chớ đi vào.
Thời điểm Hồng Ngọc Kiều xông vào, còn có một nữ hài tử bị nàng làm giật mình, vội vàng lôi kéo nàng, nữ hài tử này đúng là Lâm cô nương.
Nhưng mà Hồng Ngọc Kiều tức giận trong lòng, Lâm cô nương căn bản không thể ngăn được, nàng đi tới.
– Ngươi cùng vào để làm gì.”
Thấy Hồng Ngọc Kiều xông tới, Hồng Thiên Trụ bị giật mình, vội vàng nói ra.
– Phụ thân, ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần ngươi an bài cho ta. Cho dù ta tự đi, ta cũng sẽ đi con đường của mình.
Nói xong lời cuối cùng, Hồng Ngọc Kiều là dậm chân một cái, thập phần xấu hổ, nàng rõ ràng cho thấy đang tức giận.
– Không được nói bậy, ở trước mặt công tử, không được vô lễ.
Hồng Thiên Trụ vội vàng trách móc Hồng Ngọc Kiều.
Hồng Ngọc Kiều vừa thẹn vừa xấu hổ, lại tức giận, cảm thấy ngây ngốc ở đây không có mặt mũi, khuôn mặt không biết đặt ở đâu cho tốt, dậm chân một cái, xoay người rời đi.
– Công tử, tiểu nữ có thất lễ, đệ tử đi nói với nàng.
Hồng Thiên Trụ vội vàng từ biệt Lý Thất Dạ, thỉnh tội với Lý Thất Dạ sau đó đuổi theo sau.
Đối với tiểu tính tình của Hồng Ngọc Kiều, Lý Thất Dạ chỉ cười mà thôi, cũng không có đi nói cái gì.
Hồng Ngọc Kiều chạy, Hồng Thiên Trụ đuổi theo ra ngoài, trong phòng trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại có Lý Thất Dạ cùng Lâm cô nương.
Hiện tại chỉ còn lại có chính mình, Lâm cô nương một người ở lại gian phòng, ngược lại nàng khẩn trương lên, trong khoảng thời gian ngắn đôi tay của nàng không biết đặt đâu cho tốt, thần thái hết sức khó xử.
– Sư tỷ nàng, nàng làm người rất tốt, nhưng mà vừa rồi có chút ít tính tình mà thôi.
Lâm cô nương thấp giọng giải thích cho Hồng Ngọc Kiều.
Nhìn qua nữ hài tử lan chi huệ chất trước mặt, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Ngươi tên là gì?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, nội tâm Lâm cô sinh ra rung động, giống như con nai bị kinh hoàng, nàng nói chuyện cũng không thông, nói ra:
– Ta, ta, ta gọi là Lâm Diệu.
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, sau đó lại cúi đầu thật thấp.
Ngày bình thường Lâm Diệu không phải câu nệ nhát gan như thế, bình thường nàng tiếp đãi người khác hào phóng rộng rãi, nhưng mà ở trước mặt Lý Thất Dạ thì nàng không biết nên làm gì mới tốt, đặc biệt khẩn trương.
– Lâm thị thánh diệu huyết thống.
Lý Thất Dạ nhìn qua nàng, gật đầu nói ra.
Lâm Diệu tâm như con nai đi loạn, vội vàng gật gật đầu, nói ra:
– Đúng, đúng, là sư tỷ nàng, huyết thống của nàng tốt hơn ta. Ta, ta, ta thánh diệu huyết thống, so, so ra kém huyết thống sư tỷ.
Nói đến đây, nàng mặt mũi đỏ bừng.
Nhìn qua Lâm Diệu cúi thấp đầu, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Huyết thống, cũng không có phân ưu khuyết, cũng không phải nói ai sinh ra thì nhất định cao quý, ai sinh ra thì nhất định đê tiên.
– Đúng, đúng, là thực sao?
Lâm Diệu cúi đầu, vụng trộm nhìn qua Lý Thất Dạ, lập tức thu hồi ánh mắt, thập phần khẩn trương.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói ra:
– Ta không cần thiết lừa ngươi, theo như lời ta, một câu một chữ đều là chân thật, một câu một chữ đều xuất phát từ phế phủ.
– Ta, ta, ta không phải ý tứ này.
Vừa nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lâm Diệu cho rằng Lý Thất Dạ hiểu lầm, nàng gấp tới độ sắp khóc, vội vàng nói:
– Ta, ta, ta không có hoài nghi lời của ngươi…
Nhìn thấy Lâm Diệu khẩn trương như vậy, Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Ngươi ngồi xuống đi, ta sẽ nói với ngươi chuyện huyết thống.
Nói xong điểm lên cái ghế bên cạnh.
Lâm Diệu do dự một chút, cuối cùng nàng vẫn ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Lý Thất Dạ, nàng đỏ mặt, nhưng mà trong nội tâm lại có chút ngọt ngào.
Lý Thất Dạ nhìn qua nàng, nghiêm túc nói ra:
– Huyết thống không có phân cao quý đê tiện, ít nhất trong mắt của ta là như thế. Trong mắt thế nhân, trong mắt tu sĩ, hoặc là người cho rằng mình có huyết thống cao quý, nhưng mà cuối cùng nhất lại có bao nhiêu người có huyết thống đê tiện giẫm nát dưới chân chứ?
– Là như thế sao?
Ngồi ở bên người Lý Thất Dạ, trong nội tâm Lâm Diệu có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, nhưng mà Lý Thất Dạ nhẹ giọng nói nhỏ, tiếng nói tràn ngập từ tính. Làm cho nàng có cảm giác hạnh phúc.-
– Là như thế.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói ra:
– Muôn đời đến nay, bao nhiêu Tiên Đế đã từng bị người ta xem là huyết thống đê tiện? Cũng không phải mỗi một Tiên Đế xuất thân đều cao quý. Mà thế gian lại có bao nhiêu đế tử, cuối cùng bị người ta đạp dưới chân?
– Đối với tu sĩ mà nói. Chỉ cần ngươi có đạo tâm cao quý, như vậy ngươi chính là người có huyết thống cao quý.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Muôn đời đến nay, rất nhiều tồn tại không ai bì nổi, rất nhiều thế hệ vô địch, bọn họ cho rằng ngạo, không phải là huyết thống bọn họ giá cả thế nào, mà là đạo tâm của bọn họ cao quý. Có được tâm cao quý, tự tin, đạo tâm kiên định còn quý hơn tất cả.s
– Ta. Ta nghe người ta nói, công tử chính là, chính là huyết thống đế tử, trong mắt của ta, công tử cao quý hơn ai khác.
Chương 1938: Lâm Diệu
Lâm Diệu vụng trộm nhìn Lý Thất Dạ, nói ra câu này, mặt nàng nóng rát, toàn thân cũng nóng lên, nàng nói ra câu này cũng không khống chế được tâm tình của mình.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Có phải huyết thống đế tử hay không. Theo ta thấy chuyện này không sao cả. Đối với ta mà nói, ta có được đạo tâm kiên định. Ta chính là người cao qý, chỉ cần đạo tâm bất diệt, thất bại vẫn có thể ngẩng đầu lên, ngăn cản cũng bị ta đánh xuyên qua. Thành công cũng không quên mình. Ta chính là ta. Đạo tâm bất diệt, tuyên cổ vĩnh tồn.
– Cho nên, đối với chính mình mà nói, có được đạo tâm kiên định chính là có được tất cả.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói với nàng.
– Công tử chính là chân long trên cửu thiên, bách chiến bách thắng.
Lâm Diệu bật thốt lên khen ngợi, nàng không nhịn được nhìn qua Lý Thất Dạ, trong mắt của nàng, Lý Thất Dạ là hoàn mỹ như vậy, nàng phục hồi tinh thần lại, mặt mũi đầy chờ mong, vội vàng cúi đầu xuống.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Chỉ cần ngươi có đạo tâm kiên định, ngươi cũng sẽ là phượng hoàng trên bầu trời, bay lượn trên bầu trời xa xôi.
– Ta, ta, ta có thể được không?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, tâm hồn thiếu nữ của Lâm Diệu rung động mạnh, giống như bị điện giật, phượng hoàng bay ở chân trời, chuyện như vậy nàng chưa từng nghĩ qua.
Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ nói một câu chẳng khác gì tia chớp xẹt qua nội tâm của nàng, giống như làm cho nàng nhìn thấy hào quang xinh đẹp nhất trên thế gian.
– Vì cái gì không được?
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Ai nói người sinh ra nhất định là cao quý, ai sinh ra chính là đê tiện? Thế gian vốn cũng không có cao quý đê tiện, nội tâm của ngươi cao quý, ngươi liền cao quý! Muôn đời đến nay, có bao nhiêu người nghịch thiên cải mệnh…
– Trong năm tháng dài dằng dặc, lại có bao nhiêu người xuất thân thấp hèn, thời gian dài sẽ nhảy ra khỏi vận mệnh của mình.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Giống như Hồng Thiên nữ đế, nàng khi còn bé cũng chỉ là tiểu nữ hài bình thường mà thôi, trong thời đại của nàng có quá nhiều thiên tài chói mắt, nàng chỉ là nữ hài bình thường không thể bình thường hơn.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nói ra:
– Chính là một tiểu nữ hài bình thường đó, nàng tiến tới phía trước, trải qua vô số khó khăn, đã khóc, cười qua, nhưng mà nàng chưa từng lùi bước bao giờ, cuối cùng nhất, lại có bao nhiêu thiên tài bị nàng dẫm nát dưới chân, lại có bao nhiêu đế tử bị nàng chém giết, kiên định đạo tâm, làm cho nàng đi lên con đường vô địch.
Lâm Diệu ngẩng đầu lên, nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, nhìn qua Lý Thất Dạ, nhìn qua bộ dáng bình thường kia, nàng cũng mê muội, dung mạo bình thường như thế nhưng mị lực khôn cùng, làm cho nàng nhìn mãi không chán, tiếng nói của hắn tràn ngập từ tính, lại đầy cơ trí.
– Hồng Thiên nữ đế cả đời lời răn là: chim yến tước ai biết chí lớn! Nàng cả đời đều nhớ kỹ những lời này, cho nên nàng mới đặt tên là Hồng Thiên.
Lý Thất Dạ nói với Lâm Diệu:
– Ngươi cũng có thể làm được điểm này, cũng không bởi vì huyết thống bản thân cao thấp, mà cảm thấy thấp hơn người ta một nửa.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, Lâm Diệu thất thần, qua một hồi lâu, nàng mới thì thào nói:
– Chim yến tước ai biết chí lớn!
Vào thời điểm này, trong lúc giật mình, một câu nói đã chiếu sáng nhân sinh của nàng, Lý Thất Dạ nói chuyện một buổi lại ảnh hưởng nhân sinh của nàng, dường như nàng cảm giác nhân sinh đã sáng sủa hơn.
Trước đó nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, đối với nàng mà nói, Động Đình hồ rất lớn, nhưng mà so với hải thần truyền thừa, đế thống tiên môn thì chưa đủ thành đạo.
Nàng chỉ là đệ tử bình thường của Động Đình hồ mà thôi, trên nàng còn có nhiều sư huynh sư tỷ, so nàng còn ưu tú hơn nàng không ít, mà Hồng Ngọc Kiều tình như tỷ muội lại có huyết thống ưu tú hơn nàng nhiều.
Cho nên đối với Lâm Diệu mà nói, nàng nhiều nhất tốt hơn người thường một chút, thiên tư không đủ, bối cảnh không cao, muốn trở thành Thượng Quan Phi Yến hoặc là Thất Hải Nữ Võ Thần trong truyền thuyết, tất cả là chuyện không có khả năng.
Cũng chính vì như tế, chuyện này làm cho Lâm Diệu yên lặng bình thản, nàng không có quá nhiều truy cầu, đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể làm một ít chuyện nàng ưa thích là đủ rồi.
Nhưng mà hiện tại Lý Thất Dạ nói một buổi đã làm cho nhân sinh mông lung của nàng tỏa sáng, giống như hào quang sinh ra trên người của nàng. Lý Thất Dạ nói chuyện chính là ánh sáng dẫn dắt nhân sinh.
– Tâm tới đâu, mộng tới đâu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhớ năm đó, chính tổ tiên Hứa, Lâm, Trương, Hồng mấy thế gia vọng tộc các ngươi, nội tình của bọn họ năm đó không bằng Động Đình hồ hiện tại. Nhưng mà cuối cùng bọn họ lại thành quân đoàn thiết huyết vô địch, bọn họ huynh đệ tình thâm, mang theo đệ tử thế gia huyết rơi sa trường, vì chính mình, vì tông tộc, vì dòng họ lập nên uy danh không thể xóa nhòa.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua Lâm Diệu thật sâu, nói ra:
– Tổ tiên của các ngươi thành tựu vô địch, huynh đệ bọn họ quét ngang cửu thiên thập địa, làm cho quân đoàn Tiên Đế cũng phải nhượng bộ lui binh, đó cũng không phải bởi vì bọn họ có huyết thống cao quý, cũng không phải bởi vì bọn họ có xuất thân khủng khiếp gì đó, mà là bọn họ có được đạo tâm vĩnh viễn không bại.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, tâm hồn thiếu nữ Lâm Diệu kêu thình thịch, nàng thân là nữ hài tử yếu ớt, cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tưởng tượng tổ tiên năm đó, tưởng tượng Thiết Huyết Hồ Doanh quét ngang cửu thiên thập địa, chuyện này khiến nàng kiêu ngạo, đây là vinh quang thuộc về tổ tiên.
Lâm Diệu trong khoảng thời gian ngắn cũng si ngốc, thời điểm này nàng mơ màng, nhưng mà nội tâm của nàng như giấc chiêm bao, có một giấc chiêm bao tốt.
– Tâm tại, mộng tại.
Lâm Diệu si ngốc.
– Đúng, tâm tại, mộng tại.
Lý Thất Dạ cổ vũ nói:
– Tương lai người trẻ tuổi các ngươi, chính là tương lai của Động Đình hồ, trừ các ngươi, còn có ai gánh vách vận mệnh Động Đình hồ? Vận mệnh Động Đình hồ đang nằm trong tay người trẻ tuổi các ngươi.
Lâm Diệu thật lâu mới khôi phục tinh thần, nàng vụng trộm nhiều nhìn Lý Thất Dạ vài lần, nhẹ giọng nói:
– Ta, ta, ta là không muốn trở thành tồn tại vô địch như tổ tiên, ta, ta, ta chỉ muốn trải qua thời gian mình ưa thích, vui vui sướng sướng.
Nói đến đây, nàng lại vụng trộm nhìn qua Lý Thất Dạ, mặt nóng lên, cúi thấp đầu.
– Con đường chỉ cần đi tới là được, chỉ cần ngươi kiên trì, chỉ cần ngươi thủ hộ, vậy thì có thể, có phải vô địch hay không phải xem tạo hóa a.
Lý Thất Dạ trấn an lại cổ vũ nói:
– Động Đình hồ cần người trẻ tuổi các ngươi đi thủ hộ, nếu như các ngươi cũng không thể thủ hộ gia viên của mình, như vậy, do ai qua thủ hộ đây? Ngươi nói đúng không.
– Vâng.
Lâm Diệu vội vàng gật gật đầu, trong nội tâm thập phần thuận theo, trong lòng nghe như vậy, Lý Thất Dạ nói đều mang theo đạo lý và cơ trí.
– Đi cố gắng lên, đi thủ vững đi, chỉ cần thế hệ trẻ các ngươi đi cố gắng, đi thủ hộ, Động Đình hồ các ngươi mới có tương lai tốt.
Chương 1939: Rời đi (1)
Nói đến đây, Lý Thất Dạ khó được ôn nhu, nói ra:
– Ta giao Động Đình hồ cho các ngươi, cảm thấy thế nào?
Nói đến nói đi, trong lòng Lý Thất Dạ vẫn hy vọng Động Đình hồ có một tương lai, đám người Hồng Thiên Trụ cuối cùng vẫn đã già rồi, tương lai Động Đình hồ cần dựa vào người trẻ tuổi như Lâm Diệu tranh thủ.
Vốn Lâm Diệu thẹn thùng, đột nhiên trong nội tâm của nàng cảm thấy ấm áp, đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, Lý Thất Dạ vào lúc này giao Động Đình hồ cho nàng, chuyện này là tín nhiệm nàng cỡ nào, đối với nàng hy vọng nặng nề ra sao?
– Ta, ta nghe ngươi.
Cuối cùng, Lâm Diệu ngẩng đầu lên, nghênh tiếp ánh mắt Lý Thất Dạ, nàng không biết lấy dũng khí từ đâu, kiên định nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
Nhìn qua ánh mắt kiên định của Lâm Diệu, Lý Thất Dạ tươi cười, gật đầu nói:
– Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định có thể làm, ngươi tuyệt đối sẽ hiểu rõ.
Lý Thất Dạ nói một câu khẳng định, làm cho Lâm Diệu như uống cam lộ, cảm giác thân thể đều bay lên, thân thể của nàng đang ở trong mây.
Ta tin tưởng ngươi, bốn chữ bình đạm nhưng đối với Lâm Diệu mà nói là tràn ngập lực lượng, bốn chữ này từ miệng Lý Thất Dạ nói ra càng tràn ngập mị lực.
Đối với Lâm Diệu mà nói, Lý Thất Dạ nói câu này còn dễ nghe hơn bất cứ câu nào khác, trong khoảng thời gian ngắn, làm cho nàng hạnh phúc tràn đầy, trong nội tâm ngọt ngào, không có chuyện gì làm nàng vui vẻ hơn hiện tại.
– Nước miếng sắp rơi xuống đấy.
Nhìn qua bộ dáng Lâm Diệu ngẩn người, Lý Thất Dạ cười một tiếng, cười nói.
Lâm Diệu phục hồi tinh thần lại, gương mặt của nằng đỏ bừng, bỏ ca cái cổ trắng của nàng, làm cho nàng mặt nóng rát, mặc dù là như thế, nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào, tâm tình thập phần vui vẻ, ngọt ngào này làm cho nàng dư vị thật sâu.
– Đi thôi, một ngày nào đó ngươi sẽ giống như phượng hoàng bay lượn cửu thiên thập địa.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói với Lâm Diệu.
Tâm hồn thiếu nữ của Lâm Diệu bay lên, lúc này, nàng vô cùng vui vẻ, giống như hạnh phúc, bộ pháp cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, bước nhanh tiến ra ngoài.
– Ta, ta còn có thể gặp lại ngươi không?
Thời điểm đi tới cửa, Lâm Diệu quay đầu lại nhìn qua Lý Thất Dạ nói ra.
Nhìn qua thần thái của Lâm Diệu, Lý Thất Dạ thở dài trong lòng một hơi, cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn tươi cười, gật gật đầu, nói ra:
– Hữu duyên sẽ tương kiến. Nếu có một ngày ta không ở trong thiên địa này, trên chín tầng trời, ngươi có thể tìm được ta.
– Ta hiểu rồi!
Lâm Diệu nhìn qua Lý Thất Dạ thật sâu, quản chi thẹn thùng. Nàng lúc này nhìn thật sâu, giống như muốn khắc ghi gương mặt và bộ dáng Lý Thất Dạ vào trong lòng của mình. Muốn vĩnh viễn không quên mất.
Sau khi Lâm Diệu rời khỏi, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn qua hồ nước, nhàn nhạt nói:
– Tình đến tình đi, vô tình cuối cùng tốt hơn đa tình. Thái thượng vong tình, có bao nhiêu người làm được cơ chứ?
Nói xong. Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiến vào thần du, không hề quan tâm chuyện bên ngoài.
Lý Thất Dạ ở trong tiểu lâu Động Đình hồ vài ngày, Giản Long Vệ tới tiếp hắn, cho dù Giản Long Vệ không đến, Lý Thất Dạ cũng thậtý định rời khỏi Động Đình hồ.
-Đại nhân, thần long truyền lời, đã chuẩn bị tốt, đại nhân có thể mở ra ngay không?
Sau khi gặp được Lý Thất Dạ. Giản Long Vệ nói ra.
– Hôm nay ta cũng nên đi.
Lý Thất Dạ đứng ở cửa sổ nhìn qua hồ nước, nói nhỏ.
– Đại nhân không hề ở một ít thời gian?
Giản Long Vệ nói ra. Đánh trong nội tâm Giản Long Vệ cũng khát vọng Lý Thất Dạ có thể ở Giản gia nhiều thêm vài ngày.
Lý Thất Dạ nhìn qua Giản Long Vệ. Cười cười, nói ra:
– Ngươi đi cho tới hôm nay đã rất ưu tú, ta cũng không có gì tốt chỉ điểm cho ngươi. Về phần con cháu các ngươi, thật có thể lọt vào pháp nhãn, lão đầu tử cũng sẽ đích thân chỉ điểm, ta không đoạt danh tiếng của lão đầu tử.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ thở dài mọt hơi, nói ra:
– Tổ tông các ngươi đã gặp rồi, cũng cáo biệt. Cũng là thời điểm ta rời đi, tiếp tục ở lại chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Lý Thất Dạ nói lão tổ tông, không phải chỉ Giản Văn Đế, cũng chính là Giản Văn Tâm.
Giản Long Vệ yên lặng gật đầu, chuyện quá khứ hắn cũng không phải thập phần rõ ràng, nhưng mà chuyện Lý Thất Dạ và tổ cô của hắn thì có nghe qua một ít.
– Giản gia các ngươi khai chi tán diệp, ta cũng rất vui vẻ.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Mặc dù nói, Nhân tộc tại Thiên Linh Giới là khách qua đường, nhưng mà Giản gia các ngươi thì khác, đây là nơi quy túc của các ngươi. Có tổ tông còn đó, có lão đầu tử còn đó, có cự long sơn mạch, có Cự Long quốc, Giản gia các ngươi sẽ đứng vững không ngã.
– Thuỷ tổ lão gia nhân cũng chỉ hy vọng con cháu Giản gia sống ở chỗ này.
Giản Long Vệ nói ra:
– Nghe nói đã từng có lão tổ đề nghị mở một mạch ở Nhân Hoàng Giới, nhưng mà thuỷ tổ lão nhân gia ông ta không có đồng ý.
– Nơi này là nơi hắn quy túc.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:
– Giống như có rất nhiều người, hắn có cảm tình với nơi này thật sâu, hắn nhiệt tình yêu thổ địa này, hắn nguyện ý đời đời kiếp kiếp cắm rễ tại đây.
Lý Thất Dạ cũng hiểu rõ, trong nội tâm Giản Văn Đế vẫn còn đạo khảm, đối với hắn mà nói, đối với tỷ tỷ Giản Văn Tâm của hắn mà nói, bọn họ vẫn không thể bước qua đạo khảm trong lòng.
Đối với tỷ đệ hai người mà nói, tổn thương do phụ thân lưu lại là quá sâu, bọn họ vẫn không thể đạp vào thổ địa Nhân Hoàng Giới.
Đối với bọn họ mà nói, Nhân Hoàng Giới là nơi tràn ngập tổn thương, thổ địa nơi này là nơi trải qua thời gian khó khăn nhất của bọn họ, trên khối thổ địa này, bọn họ đau đớn xé rách tim gan.
Đương nhiên Lý Thất Dạ cũng hiểu tâm tình của bọn họ, bọn họ không cách nào bước qua đạo khảm này, Lý Thất Dạ cũng chưa bao giờ miễn cưỡng, dù sao, đối với bọn họ mà nói, chuyện năm đó quá thống khổ.
– Đại nhân định đi đâu?
Giản Long Vệ hỏi.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn qua nơi xa xôi, nói ra:
– Đi Cốt Hải, sau khi kết thúc chuyện này, cũng là lúc ta rời đi.
– Cốt Hải.
Nghe nói như thế, nội tâm Giản Long Vệ rùng mình.
Cốt Hải, một trong mười hai táng địa, chính là đại hung chi địa, đặc biệt là truyền thuyết hạch tâm cấm khu, ngay cả Thần Hoàng như hắn cũng không dám đơn giản đi vào, bởi vì bước vào cấm khu hạch tâm, ngay cả Thần Hoàng cũng có đi không về.
Đương nhiên Giản Long Vệ biết rõ tồn tại vô thượng như Lý Thất Dạ, bất luận là đi tới chỗ nào cũng giống như đi trên đất bằng.
Qua trong chốc lát, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nói ra:
– Ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.
– Đại nhân thỉnh giảng.
Giản Long Vệ vội vàng cúi người, nói ra:
– Chỉ cần đệ tử biết, nhất định sẽ nói.
Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, cuối cùng mở miệng chậm rãi hỏi:
– Trích Nguyệt tiên tử hiện tại thế nào?
Chương 1940: Rời đi (2)
Đối với Lý Thất Dạ như vậy vừa hỏi đề, Giản Long Vệ không khỏi có chút ngoài ý muốn, bề bộn nói là nói:
– Hồi bẩm đại nhân, Thiên Tiên Lâu vẫn sừng sững Thiên Linh Giới, nó vẫn là một trong các truyền thừa cường đại nhất Thiên Linh Giới, nhưng mà Thiên Tiên lâu rất điệu thấp, rất ít đệ tử hành tẩu trên thế gian.
Nghe được Giản Long Vệ nói thế, Lý Thất Dạ vẫn trầm mặc một lát, cuối cùng hắn nhẹ nhàng thở dài, hỏi:
– Trích Nguyệt tiên tử còn tại thế?
Vấn đề này làm nội tâm Giản Long Vệ rùng mình, nói:
– Hồi bẩm đại nhân, nghe nói Trích Nguyệt tiên tử vẫn còn trên đời, nhưng mà đệ tử cho tới bây giờ không thấy qua. Năm đó ta bị thần long tứ phong thì từng tự mìn đi Thiên Tiên Lâu bái phỏng, nghe lâu chủ Thiên Tiên Lâu nói, Trích Nguyệt tiên tử vẫn còn tại thế, nhưng mà có nghe nói không ai gặp được nàng, mẫy lão tổ Thiên Tiên Lâu cũng không thể gặp được.
– Bao nhiêu năm tháng.
Trong nội tâm Lý Thất Dạ thở dài một hơi, hắn biết rõ có chút chuyện phải đi đối mặt, bằng không sẽ vĩnh viễn không kết thúc.
Giản Long Vệ cũng không biết Lý Thất Dạ và Trích Nguyệt tiên tử quan hệ thế nào, hắn thấp giọng nói ra:
– Nghe thuỷ tổ nói, Trích Nguyệt tiên tử chính là một trong mấy người cường đại nhất Thiên Linh Giới, thuỷ tổ cảm thấy không bằng ….
– Đúng nha, nàng vẫn cường đại như vậy, nàng có thể không cường đại sao?
Lý Thất Dạ nhìn qua hồ nước, nói ra:
– Nàng năm đó là người tranh giành thiên mệnh với Hồng Thiên, thời điểm Hồng Thiên còn trẻ, nàng đã nhiều lần đánh bại Hồng Thiên, nàng thật cường đại.
– Ta nghe qua thuỷ tổ nói qua, nghe thuỷ tổ nói, Thiên Linh Giới có Trích Nguyệt tiên tử, Nhân Hoàng Giới có Nam Đế, bọn là người có thiên phú cao nhất thời đại.
Giản Long Vệ cũng hỏi thăm.
Trong thời đại Hồng Thiên nữ đế, bao nhiêu thiên tài xuất hiện lớp lớp, thời đại đó vô cùng chói mắt.
Dung nhan như tiên, thời đại đó dùng bốn chữ này hình dùng Trích Nguyệt tiên tử, chỉ bốn từ này đã có thể hình dung ra dung mạp Trích Nguyệt tiên tử.
– Vào thời đại đó, thiên phú bọn họ cao tuyệt hậu thế.
Lý Thất Dạ cũng thừa nhận gật đầu, nói ra:
– Trong thời đại đó, quản chi là thiên tài như sao, hai người bọn họ đều chói mắt như thế. Nhưng mà, Nam Đế cùng Trích Nguyệt tiên tử không phải người cùng đường, Nam Đế càng giống là ẩn sĩ cao nhã, Trích Nguyệt tiên tử giống chiến sĩ không quay đầu lại.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Giản Long Vệ ngây ngốc, nói như vậy, nam nhân càng giống chiến sĩ, hiện tại Lý Thất Dạ hình dung Trích Nguyệt tiên tử là chiến sĩ, chuyện này làm cho Giản Long Vệ cảm thấy không thể tưởng tượng, không biết khí phách Trích Nguyệt tiên tử năm đó thế nào.
Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Đi thôi, cũng nên tới lúc rời khỏi.
Nói xong ra khỏi phòng.
Giản Long Vệ vội vàng đi theo Lý Thất Dạ, đi theo sau lưng hắn.
Thời điểm Lý Thất Dạ rời khỏi, đám người Hồng Thiên Trụ cũng đi ra tiễn đưa, bọn họ vẫn đưa ra ngoài Động Đình hồ.
– Trở về đi, tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng vẫn từ biệt.
Lý Thất Dạ phân phó đám người Hồng Thiên Trụ nói ra.
Đám người Hồng Thiên Trụ cúi đầu với Lý Thất Dạ, cuối cùng cung kính nói:
– Công tử, bảo trọng, ngày khác gặp lại.
Lý Thất Dạ cười lên, hắn cuối cùng nhìn qua Động Đình hồ thật sâu, cùng Giản Long Vệ đạp không rời khỏi Động Đình hồ.
Nhìn qua Lý Thất Dạ rời đi, Lâm Diệu không biết lấy dũng khí ở nơi nào, nhìn về phía Lý Thất Dạ hét lớn:
– Công tử, trân trọng!
Nghe được Lâm Diệu kêu lên, Lý Thất Dạ quay đầu, nhìn qua nàng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn nàng gật gật đầu, cuối cùng không quay đầu lại mà rời đi.
Lâm Diệu nhìn qua bóng lưng Lý Thất Dạ đi xa, thẫn thờ thật lâu, nụ cười cuối cùng như khắc vào lòng của nàng, khắc vào nơi sâu nhất của tâm hồn thiếu nữ.
– Hài tử, trở về đi.
Qua thật lâu, Hồng Thiên Trụ nhìn qua Lâm Diệu ngẩn người nói ra.
Hồng Thiên Trụ với tư cách một trưởng bối, hắn làm sao có thể không nhìn ra chứ? Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì Lâm Diệu cùng Lý Thất Dạ là người hai thế giới khác nhau, tương lai muốn gặp lại quá khó khăn.
Cự long sơn mạch bao phủ trong sương mù, làm cho không người nào có thể thấy chân dung của nó, cho tới nay, nó vẫn thần bí như vậy.
Cho tới nay từng có rất nhiều người trong Thiên Linh Giới muốn vào nhập cự long sơn mạch xem bên trong thế nào, nhưng chưa từng có ai thành công.
Truyền thuyết, trong cự long sơn mạch có một Cự Long quốc, đó là quốc gia rất lớn, nhưng thật hay không thì không ai biết, ít nhất không có người nào đi qua Cự Long quốc, cho nên thế gian có tồn tại Cự Long quốc hay không thì không biết được.
Đứng trên núi cao, gió thổi qua cự long sơn mạch, Lý Thất Dạ nhìn ra xa xa, nhìn vào sơn mạch vô tận.
Thời điểm đứng trên cự long sơn mạch, ngươi nhìn thấy cảnh tượng và bên ngoài nhìn thấy là khác nhau.
Tất cả mọi người biết rõ, Thiên Linh Giới rất ít đại lục, đại lục bao la càng rải rác không có mấy. Trên thực tế cả Thiên Linh Giới, chính thức được cho là đại lục, cái kia chính là Thần Chỉ Châu.
Nhưng mà nếu như ngươi có cơ hội đi vào long sơn mạch, ngươi sẽ phát hiện, mình không phải đang đứng trên sơn mạch, mà là một đại địa cực kỳ to lớn, dường như trên phiến đại lục này to lớn không kém gì Thần Chỉ Châu.
Đương nhiên, người có cơ hội nhìn thấy rải rác không có mấy, cho dù có tư cách đi vào cự long sơn mạch, sau khi trở về chỉ sợ cũng không nói cho người khác biết.
– Cự Long quốc.audio coi am
Lý Thất Dạ nhìn qua xa xa, hắn tươi cười. Đối với hắn mà nói, Cự Long quốc là nơi thú vị.
Đương nhiên lúc này nếu tới cự long sơn mạch, Lý Thất Dạ cũng không có tính toán đi Cự Long quốc, hắn không muốn đánh nhau với đám lăng thanh đầu đó.
Lý Thất Dạ cười lên. Nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước. Nhưng mà đây là một mình tiến lên phía trước. Giản Long Vệ đã không thể tiếp tục đi theo.
Trong cự long sơn mạch, Lý Thất Dạ đi rất xa rất xa, bay qua dãy núi, lướt qua sa mạc, xuyên qua sa mạc, vượt qua núi lửa, thậm chí là vượt qua đại dương mênh mông
Dường như đây là tự thành thế giới, nơi này mặt đất rộng lớn. Mặc dù không có gặp được có dấu vết người ở, nhưng mà khí tức của rồng không đâu không có.
Đối với Nhân tộc mà nói, khí tức của rồng mang theo áp lực cường đại, dù sao, khí tức của rồng là lực lượng cường đại, tu sĩ đạo hạnh nông cạn không cách nào thưa nhận được khí tức của rồng.
Lý Thất Dạ rất hướng thụ khí tức của rồng, đối với hắn mà nói, khí tức của rồng hít vào mang theo tư vị thoải mái, thật sự làm người ta hưởng thụ.
– Chân long nha, một đời Yêu Long cuối cùng hóa thành vô địch chính thức. Rửa huyết thống bản thân, làm cho huyết thống biến thành huyết thống trân quý cường đại nhất.
Lý Thất Dạ tắm trong khí tức của rồng, không khỏi cảm khái nói:
– Danh xưng thần long cũng danh xứng với thật.