Đế Bá Audio Podcast
Tập 366 [Chương 1826 đến Chương 1830]
❮ sautiếp ❯Chương 1826: Đại cục bắt đầu
Mấy lão giả nhìn thấy Lý Thất Dạ và tổ kình thân mật như thế, bọn họ đều không thể tin được, chỉ sợ trừ thuỷ tổ Vô Cấu Tiên Đế ra, không còn có người nào thân mật với tổ kình như vậy.
Lý Thất Dạ vỗ đầu tổ kình, đầu tổ kình này khi còn bé là do hắn giao cho Vô Cấu Tiên Đế, về sau nó vẫn tùy tùng Vô Cấu Tiên Đế.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhìn qua mấy lão giả, nói:
– Tiễn quân ngàn dặm, cuối cùng vẫn từ biệt. Đều trở về đi, tổ kình sẽ lên đường đấy.
– Công tử không ngại suy nghĩ một chút, ngày khác công tử muốn trở về Vô Cấu Tam Tông. Toàn bộ cao thấp của Vô Cấu Tam Tông đều nghe theo công tử phân công.
Lão giả này chưa hết hi vọng, cuối cùng nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
Lý Thất Dạ chỉ cười lên. Cánh tay điểm một cái, mở cánh cửa ra, hắn biến mất trong cánh cửa.
Lý Thất Dạ trở lại Khổng Tước Địa, nhìn thấy Khổng Cầm Như. Khổng Cầm Như nhìn thấy Lý Thất Dạ thì vội vàng nói:
– Công tử, nên chuẩn bị đã chuẩn bị xong rồi, cư dân trên Khổng Tước Địa cũng rút lui, không biết công tử khi nào thì động thủ.
Lý Thất Dạ cười lên, chậm rãi nói ra:
– Nhanh thôi, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ gió đông mà thôi.
– Gió đông trong lời công tử là cái gì?
Khổng Cầm Như hỏi.
– Tánh mạng, chỉ có thứ trân quý nhất này mới có thể tục thọ.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Ngày hôm nay không bao lâu sẽ tới.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, trong nội tâm Khổng Cầm Như chấn động, nàng nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ, sắc mặt của nàng trắng bệch, hít khí lạnh nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Cái này, chuyện này thích hợp sao?
Lý Thất Dạ chỉ lười biếng nhìn qua nàng một cái, nói ra:
– Tiểu nữ nhân, ngươi cảm giác thiên hạ có cơm trưa miễn phí sao? Thế gian cho tới bây giờ sẽ không hề có thu hoạch mà không trả giá! Tục thọ vốn là chuyện nghịch thiên mà đi, đây là đối kháng với lão tặc thiên, chuyện như thế ngươi cảm thấy không có năm ba năm thì có thể thành công sao?
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói:
– Nếu ngươi muốn tục thọ cho Khổng Tước Thụ. Nên có giác ngộ như thế! Nếu như ngươi không có giác ngộ này, nói gì tới tục thọ, nói gì mưu cầu phúc lợi cho Nhân tộc?
– Cái này, cái này, chuyện này có vi phạm thiên hòa hay không?
Khổng Cầm Như cũng do dự một chút, nhịn không được hỏi.
– Thiên hòa?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Cái gì gọi là thiên hòa? Trong mắt lão tặc thiên căn bản không có thiên hòa. Lại nói tu sĩ làm chuyện gì mà không vi phạm thiên hòa? Đấu với trời, tranh với trời, đối kháng thiên mệnh! Tu sĩ bước lên con đường này thì đã nhất định vi phạm thiên hòa, nhất định là đi ngược chiều.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn Khổng Cầm Như, nói ra:
– Ngươi không cần quan tâm có vi phạm thiên hòa hay không, có lẽ ngươi càng phải hỏi lương tâm của mình một chút, ngươi phải hỏi lương tâm của mình có trở ngại hay không, có thể bước qua đạo khảm này, vào đêm khuya ngủ mới được an giấc.
Nói xong, Lý Thất Dạ chỉa chỉa vào trái tim của mình, nói:
– Đây mới là thứ trọng yếu nhất của tu sĩ, đây mới là con đường bằng phẳng giúp tu sĩ đi tới cuối cùng! Về phần lão tặc thiên, đó chỉ là tiện nhân mà thôi. Người có thể giết, nhưng lương tâm không thể tru, cho dù là lão tặc thiên cũng không ngoại lệ!
Trong khoảng thời gian ngắn, Khổng Cầm Như bắt đầu trầm mặc, nàng có thể tưởng tượng cảnh tượng như thế, đây tuyệt đối là địa ngục, một hồi kiếp nạn khủng bố.
– Nếu như ngươi bây giờ đổi ý còn kịp, dù sao ta nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Lý Thất Dạ chỉ cười tùy ý, nói ra:
– Đại cục đã bố trí xong, có chấp hành hay không chỉ bằng một ý niệm của ngươi.
Cuối cùng nhất, Khổng Cầm Như hít sâu một hơi, vô cùng trịnh trọng nói:
– Đã đi tới bước này, còn có lý do gì đi lùi bước! Vì Nhân tộc, trên lưng của ta chấp nhận mang bêu danh.
– Việc này nên để ta đi!
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Nếu để cho người ta biết rõ, Cẩm Tú Cốc của ngươi chỉ sợ tai vạ tới nơi rồi.
– Chuyện này…truyện cõi âm
Khổng Cầm Như nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Việc này là chủ ý của ta, nếu để cho công tử lưng đeo bêu danh, chỉ sợ trăm ngàn năm sau cũng không rửa sạch.
– Lưng đeo bêu danh?
Đối với cách nói này, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Bêu danh được coi là cái gì. Ngươi yên tâm đi, tuy ta là một hung nhân, hung ác vô tình, nhưng mà ai đáng chết, ai không nên chết, ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều.
– Công tử mưu cầu phúc lợi cho Nhân tộc, lại một người lưng đeo bêu danh, công tử chính là cứu tinh của Nhân tộc.
Khổng Cầm Như cảm động nói ra.
– Cứu tinh?
Lý Thất Dạ cười lên, nhìn ra nơi xa xôi. Trăm ngàn năm qua hắn có vô số danh hiệu, tuy nhiên cũng có người từng xưng hắn là thủ hộ giả Nhân tộc, nhưng mà nhiều nhất chính là thóa mạ, hung thủ, độc thủ sau màn, ma vương giết người… Trăm ngàn năm qua hắn mang bêu danh không ít, hắn hoàn toàn không cần bận tâm là ai thóa mạ hắn nữa.
– Bắt đầu đi, trò hay sắp lên sàn, thời điểm chấm dứt ta cũng nên rời đi rồi!
Lý Thất Dạ nói.
Khổng Cầm Như yên lặng gật đầu, sau đó nàng nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
– Người công tử muốn tìm đã có tin tức, nàng đi qua Bích Dương Hải, đi Long Yêu Hải, nàng đi tới một truyền thừa, nghe nói truyền thừa này có quan hệ lớn lao tới Bất Tử Môn, cũng có người cho rằng là phân chi của Bất Tử Môn.
– Bất Tử Môn.
Hai mắt Lý Thất Dạ híp lại, ánh mắt sáng lên.
– Nhưng mà Bất Tử Môn đã xuống dốc thật lâu rồi, có thể nói một mạch này đã đoạn, cho dù còn có đệ tử tồn tại, chỉ sợ cũng rải rác không có mấy.
Khổng Cầm Như nói ra.
– Ta biết rõ, Bất Tử Môn, Bất Tử Tiên Đế sụp đổ thì kết cục của bọn họ đã chú định rồi.
Lý Thất Dạ nói.
Bất Tử Môn chính là truyền thừa do Bất Tử Tiên Đế lập nên. Tại Thiên Linh Giới, Bất Tử Môn có đủ loại truyền thuyết, thậm chí lịch đại tiên hiền cho rằng Bất Tử Môn vẫn nắm giữ thuật bất tử của Bất Tử Tiên Đế, cũng chính bởi vì như thế, cho tới nay đều có người đang tìm kiếm bí mật của Bất Tử Môn.
Bất kể là đối với ai mà nói, đều hy vọng chính mình có một ngày bất tử, nhưng tất cả mọi người biết rõ, đây là chuyện không có khả năng. Nhưng mà tuyên cổ đến nay, vân có truyền thuyết cho rằng Bất Tử Tiên Đế có được thuật bất tử, loại thuật bất tử này có thể làm cho Bất Tử Tiên Đế chết một lần lại một lần phục sinh, cho nên cho tới nay ai cũng muốn đạt được thuật bất tử, có thể giúp mình sống lại thế thứ hai.
Nhưng mà tuyên cổ trôi qua, lại có mấy người nhìn thấy thuật bất tử, không có ai biết Bất Tử Tiên Đế làm sao bất tử.
Tiếp qua mấy ngày, Khổng Tước Địa liên tiếp xuất hiện dị tượng, ngay từ đầu Khổng Tước Địa có huyết quang trùng thiên, huyết khi vô cùng vô tận phun ra, giống như sóng gió bao phủ các nơi, Khổng Tước Địa chấn động, từng hồi địa chấn mạnh mẽ, kế tiếp Khổng Tước Địa xuất hiện khe hở, một cái khe vỡ ra trên Khổng Tước Địa, cả Khổng Tước Địa như nứt vỡ ra.
Chương 1827: Trước bão táp (1)
Khổng Tước Địa liên tiếp phát sinh dị tượng, tu sĩ bên ngoài từ từ chú ý, dẫn phát không ít môn phái truyền thừa chú ý.
Trong vài ngày ngắn ngủi, một tin tức nho nh truyền đi, truyền khắp Bích Dương Hải, thậm chí chậm rãi truyền khắp ngũ hồ tứ hải, truyền khắp cả Thiên Linh Giới.
– Khổng Tước Thụ sắp chết héo.
Tin tức nho nhỏ này không biết truyền ra từ nơi nào, trong thời gian ngắn truyền ra khắp Bích Dương Hải.
Thời điểm tin tức truyền đi, cả Bích Dương Hải lập tức xôn xao, phần đông tu sĩ và môn phái xác minh việc này.
Tại Thiên Linh Giới, bất kể là đối với ai mà nói, tồn tại như tổ thụ có một ngày chết héo, đây tuyệt đối là đại sự kinh thiên.
Có đại môn phái vừa nghe được tin tức này cũng không quá tin tưởng, lập tức phái đệ tử tiến tới Khổng Tước Địa dò xét, sau khi đệ tử đi vào Khổng Tước Địa nhìn thấy các loại dị tượng thì trở về tông môn báo cáo.
– Xem ra Khổng Tước Thụ thật sự sắp chết héo.
Trải qua xác định, có chưởng môn đại giáo cương quốc cũng thì thào tự nói.
Cũng có trưởng lão nói ra:
– Bấm tay tính toán, thọ nguyên của Khổng Tước Thụ cũng nên chấm dứt tại đây, Khổng Tước thụ tổ quay về đại địa thời gian quá dài, cũng nên đi tới thời điểm cuối cùng của tính mạng.
– Ngày hôm nay cũng tới quá nhanh, Khổng Tước Thụ chết héo, đây là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng hiện tại sắp đổ xuống, thật sự quá nhanh, đã xảy ra chuyện gì lam Khổng Tước Thụ nhanh chết héo như thế?
Cũng có đại nhân vật hiếu kỳ, quyết định tự mình đi xem xét.
Nghe được tin tức Khổng Tước Thụ sắp chết héo, có người bi thương, nhưng mà càng có nhiều người tinh thần chấn động. Đối với tu sĩ khắp thiên hạ mà nói, đối với vô số môn phái truyền thừa mà nói, một cây thụ tổ chết héo đi, chuyện này có ý nghĩa một bữa thịnh yến sẽ tới, bất luận kẻ nào thậm chí đều nghĩ muốn phân một chén canh trong thịnh yến này.
Khổng Tước Thụ chết héo, chuyện này ý nghĩa Khổng Tước Thụ sẽ trả lại tất cả cho đại địa, thơi điểm Khổng Tước Thụ chết héo thì có rất nhiều bảo vật ném ra ngoài, còn có rất nhiều nguyên khí tinh hoa.
Phát sinh chuyện như vậy, đối với bất cứ tu sĩ nào, bất kể là truyền thừa nào, đây chắc chắn là một thịnh yếu, nếu như có thể trong thịnh yến này đoạt được chí bảo, đây tuyệt đối là chuyện được lợi cả đời, thậm chí là một đêm phất nhanh, “đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng”, từ nay về sau trải bằng con đường đi thông tới cường giả vô địch.
Chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra, trong những năm tháng đã qua, thời điểm có tổ thụ chết héo từng có người đạt được rễ chính, giúp cho hắn tu luyện cực nhanh, cuối cùng bước vào con đường Thần Hoàng vô địch.
Cho nên sau khi nhận được tin tức, tu sĩ Bích Dương Hải thậm chí là cả Thiên Linh Giới đều sôi trào, phần đông người chạy tới Khổng Tước Địa.
– Khổng Tước Thụ sắp sửa chết héo, chuyện này tới cũng quá nhanh rồi, ta còn tưởng rằng nó còn có thể chèo chống hai đời đấy!
Có cao thủ chí cường nghe được tin tức như thế, cảm thấy ngoài ý muốn, cũng hơi do dự.
Mặc dù nói thế nào, sau khi nghe được tin tức Khổng Tước Thụ sắp sửa chết héo thì có rất nhiều tu sĩ và môn phái không ngồi yên, nhao nhao chạy tới Khổng Tước Địa, nhưng mà những đại nhân vật có kinh nghiệm phong phú thì cẩn thận, bởi vì dùng kinh nghiệm của bọn họ mà phỏng đoán, cho dù tổ thụ sắp chết héo, dùng sự cường đại của nó, quản chi nó sắp chết, nó cũng có thể chống đỡ vài chục năm, thập chí hơn trăm năm.
Chỉ cần tổ thụ còn sống thì không ai dám đi đánh chủ ý bảo vật hay nguyên khí tinh hoa, ai cũng không dám động thủ với tổ thủ, cho dù nó sắp chết héo.
Nhưng mà không ít đại nhân vật thế hệ trước không nóng nảy cũng không ngồi yên được bao lâu.
Không qua vài ngày sau, Bích Dương Hải không biết từ nơi này truyền ra một tin tức, tin tức này nói ra:
– Khổng Tước Địa bắt đầu vỡ vụn, ít thì nửa tháng, nhiều thì nửa năm. Khổng Tước Thụ chắc chắn sẽ tử vong!
Sau khi nghe được tin tức như thế, phần đông tu sĩ thế hệ trước đã không ngồi yên được nữa, mặc dù có rất nhiều người cũng bán tín bán nghi. Nhưng mà bất kể là ai cũng không muốn bỏ qua hồi thịnh yến này, đều nhao nhao lên đường tiến về Khổng Tước Địa, đi xem tin tức là thật hay giả.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều tu sĩ chạy tới Khổng Tước Địa, đi xem xét rốt cuộc bản thân mình có thể đạt được một chén canh trong thịnh yến hay không.
Tu sĩ chạy tới Khổng Tước Địa có Mị Linh, có Thụ tộc, có Hải Yêu, thập phần náo nhiệt, đặc biệt là cách những môn phái truyền thừa cách Khổng Tước Địa gần thì chiếm thiên thời địa lợi, bọn họ đã sớm chạy tới Khổng Tước Địa.
Cư dân trên Khổng Tước Địa đã sớm rút lui rời đi, cả Khổng Tước Địa vốn quạnh quẽ cô tịch, bây giờ những tu sĩ này chạy tới, cả Khổng Tước Địa lại náo nhiệt lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, Khổng Tước Địa tùy ý nhìn thấy tu sĩ muôn hình muôn vẻ, có Thụ tộc toàn thân lá cây, có Hải Yêu đầu người thân cua, cũng có Mị Linh anh tuấn xinh đẹp, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy một hai tu sĩ Nhân tộc.
Sau khi tin tức Khổng Tước Thụ sắp chết héo truyền ra ngoài. Các tộc đều hưng phấn, ,uốn kiếm một chén canh, chỉ có Nhân tộc là thất lạc bi thương.
Đối với rất nhiều Nhân tộc Thiên Linh Giới mà nói, Khổng Tước Thụ là nơi hoài niệm của bọn họ, có ân tình rất nhiều với Nhân tộc. Khổng Tước Địa từng là khối đại địa thứ hai của Nhân tộc tại Thiên Linh Giới, cũng là gia viên trong suy nghĩ của rất nhiều người.
Đi cho tới hôm nay, Khổng Tước Thụ sắp sửa chết héo, vậy ý nghĩa Khổng Tước Địa sẽ không còn tồn tại, nó sẽ bị phá thành mảnh nhỏ, từ đó về sau Nhân tộc Thiên Linh Giới sẽ mất đi một chỗ dựa vào, sẽ mất đi một gia viên.
Nghe được tin tức Khổng Tước Thụ sắp chết héo. Mặc dù có Nhân tộc muốn vì làm gì đó cho Khổng Tước Thụ, nhưng mà bọn họ bất lực, bọn họ căn bản không thể làm gì cho Khổng Tước Thụ cả, cho dù là chí cường giả cũng không thể làm gì cho Khổng Tước Thụ.
Tổ thụ hao hết thọ nguyên, đây đã là cục diện không thể vãn hồi, nếu như có thể vãn hồi cục diện này, cách duy nhất chính là tục thọ cho tổ thụ.
Nhưng chuyện này căn bản không có khả năng, chuyện này quản chi chí cường giả không làm được, tục thọ cho tổ thụ độ khó không kém tục thọ cho Tiên Đế, đây căn bản là chuyện không thể hoàn thành.
Rất nhiều tu sĩ cường giả đuổi tới Khổng Tước Địa, chỉ thấy Khổng Tước Địa xuất hiện không ít khe hở, có nước biển chảy vào khe hở, chảy ngược vào trong Khổng Tước Địa, rất nhiều hoa cỏ cây cối trên Khổng Tước Địa bắt đầu héo, tùy thời sẽ chết đi.
Hơn nữa cả Khổng Tước Địa trong vòng một ngày chấn động rất nhiều lần, giống như tùy thời sẽ rách tả tơi ra..
– Xem ra Khổng Tước Địa thật sự chống đỡ không nổi, hiện tại Khổng Tước Địa cũng bắt đầu vỡ ra, dùng không bao lâu cả Khổng Tước Địa sẽ hoàn toàn nứt vỡ, tới mức đó thì cho dù Khổng Tước Địa không phải tan thành mây khói, chỉ sợ cũng phá thành mảnh nhỏ.
Chương 1828: Trước bão táp (2)
Đại nhân vật thế hệ trước vốn không muốn tin tưởng, sau khi chạy tới nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn vững tin Khổng Tước Thụ sắp chết héo.
– Xem ra cư dân Khổng Tước Địa cũng biết Khổng Tước Thụ sắp chết héo, đã rời khỏi Khổng Tước Địa từ trước.
Cũng có cường giả nhìn thấy cả Khổng Tước Địa đã người đi nhà trống, không có bất kỳ người nào ở lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Đương nhiên cũng có tu sĩ Nhân tộc đuổi tới Khổng Tước Địa, tu xi đuổi tới Khổng Tước Địa để tìm kiếm những người khác trên Khổng Tước Địa, nhìn xem còn có Nhân tộc chưa rời khỏi Khổng Tước Địa hay không.
Khổng Tước Thụ sắp chết héo, Khổng Tước Địa sắp sụp đổ, đối với tu sĩ Nhân tộc mà nói, đây là thời điểm đoàn kết nhất trí, ôm thành một đoàn, chỉ cần Khổng Tước Địa còn có người chưa rút đi, bất kể là tu sĩ hay là phàm nhân, chỉ cần là Nhân tộc sẽ được bọn họ giúp rời đi, vào lúc sống chết trước mắt, Nhân tộc chỉ có thể dựa vào nhau.
Cẩm Tú Cốc đã làm tốt công tác rút đi, có tu sĩ Nhân tộc tìm tòi các nơi trong Khổng Tước Địa cũng không có phát hiện cư dân Nhân tộc còn lưu lại Khổng Tước Địa, không có tìm thấy được Nhân tộc thì có nghĩ đã rời đi, tu sĩ Nhân tộc cũng thở một hơi.
Theo ngày từng ngày qua đi, tình huống Khổng Tước Địa càng ngày càng không lạc quan, trong vòng một ngày, số lần Khổng Tước Địa chấn động càng ngày càng nhiều, cả Khổng Tước Địa xuất hiện khe hở càng nhiều hơn, vào lúc này không ít nơi của Khổng Tước Địa có nước biển phún ra, chảy ngược vào trong cốc.
– Chúng ta rút lui, ra bên ngoài trông coi.
Có môn phái truyền thừa muốn phân chén canh nhìn thấy cảnh này, chưởng môn bọn họ lập tức mang đệ tử rút khỏi Khổng Tước Địa, lưu thủ ở vùng biển bên ngoài Khổng Tước Địa, đang chờ ôm cây đợi thỏ.
Rất nhiều môn phái nhìn thấy Khổng Tước Địa chấn động càng ngày càng nhiều lần, Khổng Tước Địa nứt vỡ ra, đều nhao nhao lui ra khỏi Khổng Tước Địa, đừng ở ngoài vùng biển Khổng Tước Địa, chờ thời điểm Khổng Tước Thụ chết héo.
Có đại nhân vật cũng biết, thời điểm Khổng Tước Thụ sắp chết héo, cả Khổng Tước Địa sẽ nứt vỡ, thậm chí là tan thành mây khói, đến lúc đó lực lượng hủy diệt vô cùng to lớn, làm cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Tổ thụ chính là tồn tại có thể sánh ngang với Tiên Đế, thử nghĩ xem, thời điểm Tiên Đế sụp đổ thì lực lượng đáng sợ cỡ nào, tính hủy diệt bá đạo cỡ nào.
Nếu như ai dám ở lại Khổng Tước Địa, chỉ sợ vào lúc Khổng Tước Thụ chết héo cũng bị lực lượng hủy diệt nghiền áp thành mây khói, chớ nói chi là muốn kiếm một chén canh.
Vùng biển bên ngoài Khổng Tước Địa có rất nhiều tu sĩ đóng lại, có rất nhiều đại giáo cổ tông, lưu thủ trên biển, đủ loại kiểu dáng đều có, có môn phái cường đại dùng thuyền lớn phiêu du trên biển, chiếm cứ vị trí có lợi nhất.
Có Thụ tộc cắm rễ dưới đáy biển, sinh trưởng ra đại thụ che trời, đan vào thành xu thế cướp đoạt cường đại, chỉ cần Khổng Tước Thụ vừa chết héo, bọn họ sẽ lật tung đại địa, cướp lấy tài nguyên quý giá nhất.
Cũng có hải tộc tới cả đàn cả lũ, đung đưa trong biển rộng, chỉ cần phát hiện địa thế có lợi thì nhanh chóng chiếm trước.
Hơn nữa vùng biển bên ngoài Khổng Tước Địa càng ngày càng nhiều tu sĩ tụ tập lại, ngay từ đầu cũng chỉ là tu sĩ Bích Dương Hải chạy đến, ngày từng ngày qua đi, tu sĩ bên ngoài Bích Dương Hải cũng chạy tới.
Tổ thụ chết héo, đây là đại sự, ai cũng không muốn bỏ qua, quản chi là rất nhiều tu sĩ môn phái cách Bích Dương Hải Khổng Tước Địa cực xa cũng phái người chạy tới.
Trong hải vực này cũng có tu sĩ Nhân tộc xuất hiện, bọn họ tới đây mang theo mê man, không biết mình nên làm gì, là tới xem Khổng Tước Địa một lần cuối cùng, hay là tới cướp đoạt bảo vật, hay hoặc giả là tới tiễn biệt Khổng Tước Thụ…
Thời điểm rất nhiều tu sĩ tới vùng biển này, đột nhiên xuất hiện một tu sĩ trẻ tuổi, tu sĩ Nhân tộc trẻ tuổi này tướng mạo thường thường, thậm chí là huyết khí suy yếu, nhìn qua không phải là cường giả.
Thời điểm thanh niên này xuất hiện, hắn vẽ một vòng lớn, cái vòng lớn này bao phủ vùng biển to lớn bên ngoài, mà trung tâm cái vòng này là Khổng Tước Địa.
Về phần vô số tu sĩ môn phái chờ đợi trong cái vòng này, chỉ có số ít tu sĩ chờ đợi mới ra ngoài cái vòng.
Nhìn thấy một tu sĩ Nhân tộc trẻ tuổi làm như vậy, rất nhiều người đều cảm thấy kỳ quái, cũng không biết tiểu tử Nhân tộc này định làm cái gì.
Lúc này tu sĩ Nhân tộc này lấy tấm bảng viết lây mấy chữ: “Khu vực nguy hiểm, thỉnh chớ tiến vào, nếu không chết.”
Nhìn thấy tiểu tử Nhân tộc dựng bảng hiệu ở khắp nơi, làm cho rất nhiều tu sĩ đang chờ đợi đưa mắt nhìn nhau.
Tất cả mọi người không rõ tiểu tử Nhân tộc này có ý gì, là hảo ý nhắc nhở, hay là cảnh cáo tất cả mọi người?
– Này, ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy tiểu tử Nhân tộc này dựng nhiều bảng hiệu như thế, có tu sĩ Nhân tộc không nhịn được hỏi.
Tiểu tử Nhân tộc này đương nhiên là Lý Thất Dạ, đối với vấn đề này, Lý Thất Dạ đặc biệt có kiên nhẫn, đặc biệt bình dị gần gũi, hắn tươi cười nói:
– Chính là nhắc nhở mọi người, nơi này thập phần nguy hiểm, sẽ có vô số người chết, vì đạt được mục đích an toàn cho mọi người, thỉnh đứng ngoài vòng tròn mới tốt.
Nói đến đây, hắn tươi cười gần gũi.
Lý Thất Dạ an tĩnh cười nói như thế làm nhiều người ngượng ngùng, nụ cười này thật sự làm cho người ta không chịu nổi, nếu như có người quen nhìn thấy Lý Thất Dạ tươi cười như thế, tuyệt đối là không tin vào mắt của mình.
Một ít tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không biết tiểu tử Nhân tộc trước mắt có phải là kẻ chưa thấy qua các mặt xã hội hay là người trẻ tuổi chất phác hồn nhiên.
Trong thế giới tu sĩ, mạnh được yếu thua, ai đi quan tâm tới sinh tử của người khác, chớ nói chi là còn hảo tâm đi nhắc nhở người ta có chuyện nguy hiểm.
– Nguy hiểm?
Có tu sĩ cười ha hả, nói ra:
– Tiểu tử, ngươi sẽ không phải mới đi ra ngoài lăn lộn đấy chứ, với tư cách tu sĩ, làm gì có chuyện không nguy hiểm tính mạng chứ.
Những tu sĩ khác cười lên, cảm thấy tiểu tử này thật ngây ngô, hoàn toàn làm không rõ tình huống, mọi người tới nơi đây chính là vì đoạt chí bảo và thiên địa tinh hoa, về phần nguy hiểm, lòng dạ mọi người biết rõ.
– Ta chỉ phụ trách nhắc nhở mọi người mà thôi.
Lý Thất Dạ yên lặng cười lên, nói:
– Ta là đề nghị mọi người đứng ngoài vòng tròn là tốt nhất, dù sao nơi này là nơi thị phi, tất có đại hung hàng lâm, nếu như đứng trong vòng, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lý Thất Dạ nói ra lời này có không ít tu sĩ nghe được, có tu sĩ mặt đen lại, lạnh lùng nói:
– Tiểu nhi vô tri, nói hưu nói vượn cái gì, chúng ta chính là tới lấy bảo vật, tại sao là đại hung.
Mặc dù mọi người đều hiểu, tu sĩ trên đời làm gì có chuyện không hung hiểm, nhưng mà biết là một chuyện, có thích nghe hay không lại là một chuyện khác.
Chương 1829: Xà Thụ tộc
Mọi người đến Khổng Tước Địa này chính là muốn phát một số tiền phi nghĩa, hiện tại tiền của phi nghĩa còn không có phát, Lý Thất Dạ cũng đã nói đại hung, đây chính là điềm không lành, đương nhiên sẽ khiến nhiều tu sĩ không vui.
– Đương nhiên là có đại hung.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói ra:
– Dùng cái nhìn của ta, nơi đây sẽ máu chảy thành sông, máu tươi nhuộm đỏ Bích Dương Hải, ngàn vạn thi thể nhồi vào cả phiến hải vực này, vô số sinh linh chắc chắn chết thảm. Hôm nay sẽ là ngày khiến Thiên Linh Giới run rẩy, bởi vì có đại hung lớn như thế cho nên ta mới nhắc nhở mọi người.
Lý Thất Dạ thái độ nghiêm túc như vậy, lập tức làm cho tất cả mọi người chung quanh mặt đen lại vì không vui, lời này quá điềm xấu. Không ít người lập tức nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Nhưng mà lúc này Lý Thất Dạ lại giống như kẻ lỗ mãng. Thập phần nghiêm túc, thập phần chất phác, hắn nhìn qua mọi người, nghiêm túc nói ra:
– Ta khuyên mọi người nên đứng ngoài vòng tròn là tốt nhất, thảm chết ở chỗ này, vậy quá không đáng.
Rất nhiều người nghe câu này của Lý Thất Dạ nói tức giận đến thổ huyết, bảo vật còn không chiếm được, lại nghe kẻ lỗ mãng này nói gở, đương nhiên cực kỳ không vui.
– Cái gì đại hung, nói hưu nói vượn!
Lúc này một người lạnh lùng nói. Đây là nam tử trung niên, dáng người khôi ngô, lưng mang áo choàng màu vàng, đôi mắt của hắn khép hờ bắn ra hàn quang vô cùng khiếp người.
Sau lưng hán tử này có không ít đệ tử, những đệ tử này nhìn qua thân thủ bất phàm, làm cho người ta vừa nhìn đã biết đây là đệ tử đại giáo.
Hán tử kia chính là phó giáo chủ Song Đồng Giáo, Song Đồng Giáo ở vùng này có thực lực không kém. Hắn mang theo môn hạ đệ tử đến chính là muốn bảo vật, hiện tại vừa nghe Lý Thất Dạ nói điềm xấu như vậy thì đứng ra chỉ trích.
– Đây cũng không phải là nói hưu nói vượn.
Lý Thất Dạ nhìn qua vị phó giáo chủ Song Đồng Giáo Phó này:
– Dùng thực lực của các hạ, chỉ sợ đại hung vừa hàng lâm, không chịu được một phút đồng hồ đã tan thành mây khói rồi.
Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức làm cho phó giáo chủ Song Đồng Giáo sắc mặt khó coi tới cực điểm, hắn với tư cách một phó giáo chủ của đại giáo, bất luận là uy danh hay là danh vọng không cần phải nói nhiều, cho dù hắn so ra còn kém những nhân vật Đại Hiền, nhưng cũng xem như nhân vật mưu lược tài trí, là nhân vật khiến người ta kính sợ.
Nhưng mà hôm nay lại bị một tiểu tử Nhân tộc coi rẻ như vậy, đây quả thật là mạo phạm thiên uy của hắn.
“Ba” một tiếng, phó giáo chủ Song Đồng Giáo giận dữ, hắn đánh ra một chưởng, lập tức đánh nát bảng hiệu mà Lý Thất Dạ vừa cắm xuống mặt biển, lạnh lùng nói:
– Đại hung cái gì, bổn giáo chủ chờ đại hung hàng lâm đấy!
Thấy phó giáo chủ Song Đồng Giáo đánh nát bảng hiệu, Lý Thất Dạ lúc này lạnh lùng nhìn qua hắn một chút, nói ra:
– Sẽ, đại hung nhất định sẽ hàng lâm, đến lúc đó tiếng kêu thảm thiết của ngươi sẽ vang vọng thiên địa, đến lúc đó, ngươi kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay.
Phó giáo chủ Song Đồng Giáo tức giận tới mức run rẩy, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Rất nhiều tu sĩ ở đây cũng im lặng, cũng không biết tiểu tử trước mắt là bị khờ hay là bị ngu, không ngờ lại chống đói phó giáo chủ Song Đồng Giáo, đây không phải nói rõ là không cho người ta bậc thang đi xuống hay sao?
– Hắc, hắc, hắc, tiểu bối Nhân tộc không biết tới từ đâu, vậy mà dám ở chỗ này nói chuyện giật gân, ở chỗ này giả thần giả quỷ.
Lúc này một người âm hiểm cười cười nói:
– Hắc, chỉ sợ hắn có dụng tâm kín đáo, ở chỗ này giả thần giả quỷ, muốn dọa người khác bỏ chạy, để Nhân tộc các ngươi độc chiếm bảo vật Khổng Tước Thụ.
Lão giả này giống như một con rắn quấn trên thân cây, trên thực tế thân rắn và thân cây không có phân tách với nhau, chỉ có đầu của hắn là hình người.
Đây là Xà Thụ tộc, là một chi của Thụ tộc, nhưng mà lão giả này bảo trì bổn tướng, cũng không hoàn toàn tu luyện ra nhân hình.
Lão giả trước mặt là trưởng lão Xà Thụ tộc, lúc này hắn cười âm hiểm, hắn xem ra, Lý Thất Dạ ở chỗ này giả thần giả quỷ chỉ sợ là có dụng tâm kín đáo.
Trưởng lão Xà Thụ tộc vừa nói thế thì có không ít người giật mình rồi, lúc này có người cảm thấy trưởng lão Xà Thụ tộc nói có đạo lý, bằng không một tiểu bối Nhân tộc vì sao hảo tâm đi nhắc nhở mọi người như vậy, quả nhiên là có dụng tâm kín đáo mà..
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, không ít người nhìn Lý Thất Dạ với ánh mắt khác lạ.
– Thì ra ở đây giả thần giả quỷ, muốn hù dọa tất cả mọi người.
Lúc này phó giáo chủ Song Đồng Giáo cười lạnh một tiếng, quát lên:
– Nói, là ai phái ngươi tới, trung thực nói ra đi, nếu không sẽ chịu nỗi khổ da thịt.
– Hảo tâm lại bị coi là lòng lang dạ thú, ngươi đã một lòng muốn chết, đó là chuyện của ngươi.
Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó nói:
– Ta đã cảnh cáo tất cả mọi người, tốt nhất đứng ngoài vòng tròn, nếu không, sinh tử tự chịu, nên làm ta cũng làm, sinh tử phải xem tạo hóa của các ngươi.
Nói xong, xoay người rời đi.
– Tiểu bối, đứng lại cho ta!
Phó giáo chủ Song Đồng Giáo sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhìn Lý Thất Dạ quát chói tai, đưa tay muốn bắt lấy Lý Thất Dạ.
Nhưng mà Lý Thất Dạ lóe lên, dễ dàng tránh thoát một trảo của phó giáo chủ Song Đồng Giáo Phó, lúc này Lý Thất Dạ xoay người lại nhìn qua phó giáo chủ Song Đồng Giáo.
– Hắc, xem ra thật sự có tài.
Phó giáo chủ Song Đồng Giáo cười lạnh, lạnh lùng nói:
– Mau mau xưng tên ra đi, bổn giáo chủ không giết kẻ vô danh. Hơn nữa nhanh chóng nói ra là ai sai sử ngươi, nếu không, cực hình chờ đợi!
– Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn qua phó giáo chủ Song Đồng Giáo, lười biếng nói:
– Trước khi ta thật sự tức giận, cút đi cho ta!
Nghe được cái tên Lý Thất Dạ thì không ít người rất lạ lẫm, nhưng mà có người nghe qua, có tu sĩ Bích Dương Hải giật mình nói:
– Hắn chính là Lý Thất Dạ, là hung nhân dám ăn long cân?
Một ít người nghe qua tên Lý Thất Dạ, lập tức ngoài ý muốn nhìn qua hắn, bọn họ không nghĩ tới tiểu tử Nhân tộc nhìn qua bình thường này lại là hung nhân dám ăn long cân, đối với người chưa nghe qua tên Lý Thất Dạ thì cho rằng Lý Thất Dạ hẳn phải là một tên cùng hung cực ác.
Dù sao ăn long cân chính là chuyện khiêu khích hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, chỉ có nhân vật hung ác bá đạo mới làm được, nhưng mà Lý Thất Dạ trước mặt nhìn qua bình thường không có gì lạ, căn bản không liên hệ gì tới cùng hung cực ác.
– Ngươi chính là Lý Thất Dạ —
Lúc này phó giáo chủ Song Đồng Giáo nhìn qua tiểu tử Nhân tộc này, hắn trở nên do dự một chút, về hung danh của Lý Thất Dạ hắn cũng có nghe nói qua, một kẻ dám ở trước mặt mọi người ăn long cân, chắc chắn không phải là kẻ tầm thường.
– Biết rõ là tốt rồi, biết thì đừng có chọc giận ta.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói.
Chương 1830: Cười cười nói nói (1)
– Hắc, hắc, hắc, khẩu khí thật lớn, đây không phải là nơi của ngươi, còn chưa tới phiên tiểu tử Nhân tộc như ngươi phát lệnh.
Trưởng lão Xà Thụ tộc cười âm hiểm, hắn có ý châm ngòi thổi gió.
Trưởng lão Xà Thụ tộc vừa nói như vậy, phó giáo chủ Song Đồng Giáo cũng tức giận, lạnh lùng nói:
– Trưởng lão nói đúng, đây không phải là lãnh thổ Nhân tộc các ngươi, bằng vào một Nhân tộc như ngươi thì có tư cách gì làm càn ở nơi đây, có tư cách gì bảo chúng ta đứng ngoài vòng tròn, hẳn là có mục đích không muốn ai biết nha?
Hắn dù gì cũng là phó giáo chủ của một đại giáo, nếu như hắn không nói vài lời để bàn giao với giáo chủ, trực tiếp bị kinh sợ rút đi, như vậy hắn còn mặt mũi gì đặt chân trong giới tu hành, đây cũng là làm mất hết thể diện của Song Đồng Giáo.
– Lăn —
Lý Thất Dạ chẳng muốn nói nhiều với hắn, lạnh lùng nói:
– Hiện tại cút cho ta, nếu không, đại hung còn chưa tới, ta trước tiên sẽ giết ngươi đấy!
Lý Thất Dạ nói ra lời này làm không ít người đưa mắt nhìn nhau, thời điểm này mà tiểu tử Nhân tộc còn dám ở trước mặt mọi người nói tới cái gì đại hung, dám quở trách một phó giáo chủ đại giáo như thế, đây thật sự là khí phách mà.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, phó giáo chủ Song Đồng Giáo làm gì còn mặt mũi nào nữa, ở trước mặt anh hùng thiên hạ bị một tiểu bối quở trách, hắn sao có thể nuốt trôi cục tức này được?
– Tiểu tử, Bổn giáo chủ hôm nay muốn lăng trì ngươi!
Phó giáo chủ Song Đồng Giáo lập tức rút trường đao, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn vừa nói ra câu này, phó giáo chủ Song Đồng Giáo lập tức xuất đao, trường đao quán nhật, dùng tốc độ cực nhanh chém vào ngực Lý Thất Dạ, ,uốn một kích giết Lý Thất Dạ tại chỗ.
Mí mắt Lý Thất Dạ nhảy lên, hai mắt có hàn quang lóe lên, trường đao đâm vào lồng ngực của hắn, năm ngón tay của hắn mở ra, nghe “Ông” một tiếng giòn vang, lập tức hào quang vô cùng vô tận bắn ra ngoài, rất nhiều thái dương tinh hỏa tụ tập lại, năm ngón tay Lý Thất Dạ lập tức rũ xuống, thời điểm này chín mặt trời hiện ra bao phủ thiên địa..
Trong nháy mắt này, trường đao phó giáo chủ Song Đồng bị hòa tan thành nước thép, kêu “Ah” thảm thiết, phó giáo chủ Song Đồng Giáo bị đốt thành mây khói, ngay cả tro cốt cũng không còn lại.
Tuy phó giáo chủ Song Đồng Giáo thực lực không kém, nhưng mà cũng không phải Đại Hiện, ở trước mặt Lý Thất Dạ chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Vạn Đạo Quyền Thái Dương Quyền, quyền này vừa ra, đốt cháy cửu thiên thập địa, huống chi chỉ là một phó giáo chủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía lặng ngắt như tờ, ai cũng không nghĩ tới, chỉ một chiêu là có thể đốt phó giáo chủ Song Đồng Giáo tan thành mây khói, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Có người hít khí lạnh, không ít người vào lúc này phải đánh giá lại tiểu tử Nhân tộc nhìn qua không có chút thu hút này.
– Quả nhiên là nam nhân dám ăn long cân/
Có nữ tu sĩ nhìn qua Lý Thất Dạ, cũng sinh ra kính nể, thì thào nói:
– Hung nhân như thế mới thật là nam nhân.
Lúc này rất nhiều người nhìn qua Lý Thất Dạ, thần thái biến hóa, bọn họ hiểu tiểu tử này không chỉ là sát tinh, hơn nữa còn là nấm móc tinh, hắn đi tới chỗ nào cũng trêu chọc địch nhân, Nghiễm Hải Ngư, Tị Trần Dương, Thái Dương Tông, hiện tại kết thù với Song Đồng Giáo.
Tiểu tử này quả thật là đi tới nơi nào thì giết nơi đó, cừu địch khắp thiên hạ, tiểu tử này sớm muộn gì cũng chết thảm.
– Tốt cho hung nhân Nhân tộc tâm ngoan thủ lạt.
Lúc này trưởng lão Xà Thụ tộc cười âm hiểm, nói ra:
– Hừ, chẳng lẽ ngươi muốn giết tất cả mọi người ở đây độc chiếm bảo tàng Khổng Tước Thụ sao? Âm mưu của ngươi tuyệt đối không thể thực hiện được, anh hùng thiên hạ sẽ không để cho ngươi làm như thế…
“Ba –” một tát thanh thúy vang lên, trưởng lão Xà Thụ tộc còn chưa có nói hết, Lý Thất Dạ một cái tát quất vào mặt của hắn, cái tát này làm đầu của hắn biến hình, răng tan nát không ít.
Trưởng lão Xà Thụ tộc vốn là muốn châm ngòi thổi gió, dụ dỗ tất cả mọi người cùng đi lên đối địch với Lý Thất Dạ, thật không ngờ hắn còn chưa nói hết, Lý Thất Dạ tát hắn không còn răng.
– Tiểu súc sanh —
Bị tát một cái vào mặt, trưởng lão Xà Thụ tộc tức giận, điên cuồng hét lên một tiếng. Há miệng phun ra rất nhiều khói độc, lập tức khói độc đáng sợ như vòi rồng bao trùm thân thể Lý Thất Dạ. Muốn ăn mòn Lý Thất Dạ thành nước mủ.
Khói độc của trưởng lão Xà Thụ tộc cực độc, một giọt rơi vào nước biển. Lập tức thoáng cái làm cá tôm trong biển nằm phơi bụng chết trắng dã.
Nhưng mà sương độc này Lý Thất Dạ căn bản không để trong lòng, năm ngón tay mở ra, thần thánh mà cao thượng, giống như một đóa tiên liên nở rộ tinh lọc tất cả mọi thứ.
Vạn Đạo Quyền Vô Cấu Quyền, quyền này vừa ra, tất cả mọi thứ đều bị tinh lọc.
Chỉ nghe âm thanh “Tư — tư — tư –” vang lên, dưới Vạn Đạo Quyền, tất cả khói độc chưa đủ thành đạo, chỉ trong nháy mắt Vạn Đạo Quyền của Lý Thất Dạ xuyên thấu qua sương độc đánh thẳng vào trưởng lão Xà Thụ tộc.
Trưởng lão Xà Thụ tộc biến sắc, vô cùng hoảng sợ, quay người bỏ chạy. Cho dù tốc độ trưởng lão Xà Thụ tộc mau hơn nữa, nhưng mà không nhanh hơn được Vạn Đạo Quyền Phi Tiên Quyền của Lý Thất Dạ, trưởng lão Xà Thụ tộc bị Lý Thất Dạ bắt lấy.
– Ah —truyện Linh Dị
Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang vang vọng biển cả, chỉ nghe âm thanh “Tê” xé rách vang lên, chỉ thấy thân thể bằng cây của trưởng lão Xà Thụ tộc bị xé nứt, thân rắn bám vào thân cây bị xé sống.
Đối với Xà Thụ tộc mà nói, ở trạng thái bổn tướng, thân rắn cùng thân cây chia lìa thì chắc chắn tử vong, cho nên trưởng lão Xà Thụ tộc run rẩy vài cái, lập tức đi đời nhà ma.
– Ngay cả Đại Hiền cũng không phải còn dám nhảy nhót trước mặt của ta, con kiến hôi mà thôi.
Lý Thất Dạ tiện tay ném xác trưởng lão Xà Thụ tộc vào trong biển, lạnh nhạt nói ra.
Lúc này tất cả mọi người ở đây thật sự hoảng sợ rồi, tiểu tử Nhân tộc trước mặt này quá hung tàn, không chỉ là lời đồn, sự thật hắn chính là hung tàn như vậy.
Cho dù là đại nhân vật thế hệ trước nhìn qua Lý Thất Dạ cũng phải biến sắc, không ngừng đánh giá lại.
Lúc này sắc mặt Lý Thất Dạ đảo qua đệ tử Song Đồng Giáo, lạnh lùng nói:
– Trở về nói cho Song Đồng Giáo của các ngươi biết, thế giới này xa bao nhiêu thì cút đi thật xa cho ta, nếu không, gặp một giết một! Lăn
Những đệ tử này nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, giống như được đại xá, không dám dừng lại một bước, nhanh chóng rời đi.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn qua mọi người, xoay người rời đi, bước vào Khổng Tước Địa.
Thấy Lý Thất Dạ bước vào Khổng Tước Địa, rất nhiều người cũng lưu ý, mọi người cảm thấy tò mò vì sự xuất hiện của Lý Thất Dạ ở chỗ này.