1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 364 [Chương 1816 đến Chương 1820]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 364 [Chương 1816 đến Chương 1820]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1816: Thế giới khê để (2)

Lý Thất Dạ nhìn qua Diệp Đồ, vừa cười vừa nói:

– Chẳng lẽ nói, người trước kia nhất định phải ở chỗ này chôn bảo vật, hoặc là giữ lại kỳ ngộ gì đó cho hậu nhân tới tìm sao?

– Thế nhưng mà, thế nhưng mà, truyền thuyết Cổ Thuần Tiên Đế thật sự đạt được kỳ ngộ trong đây.

Diệp Đồ do dự một chút, nói ra.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

– Đó là Cổ Thuần Tiên Đế, giống như những người kia đã nói, ngươi biết tuyên cổ đến nay, Cổ Thuần Tiên Đế có mấy người? Cũng chỉ có một, cửu giới đệ nhất Tiên Đế.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ chỉa chỉa đầu mình, nói ra:

– Ở chỗ này, có đồ vật gì đó, có bảo vật gì đó, thậm chí có kỳ ngộ thế nào, tất cả đều không trọng yếu, trọng yếu là nơi này, ngươi hiểu ra thì ngươi sẽ có thu hoạch, nếu như ngươi không thể hiểu ra, trong đây chẳng có gì lưu luyến cả. Đúng như những người kia nói, nơi này là một vùng đất chết.

– Thế nhưng mà, công tử từng nói qua, thuỷ tổ chúng ta từng đạt được đồ vật tại đây.

Diệp Đồ do dự, nói ra.

– Vì cái gì Vô Cấu Tiên Đế có thể tìm được, mà những người khác lại không thể tìm được?

Lý Thất Dạ cười lên, nói:

– Vùng đất này khác với những nơi khác, cũng không giống như mười hai táng địa. Mượn mười hai táng địa mà nói, trong mắt mọi người đó là nơi chôn bảo tàng. Nhưng ở nơi này, nếu như ngươi nghĩ như thế, vậy sai mười phần.

Đằng Tề Văn cũng tò mò hỏi:

– Nơi này rốt cuộc khác nơi khác như thế nào?

Đối với lời này, Lý Thất Dạ chỉ nhìn qua xa xa, trầm mặc một hồi, sau đó lãnh đạm nói:

– Trong tuế nguyệt xa xôi, nó uẩn dưỡng một chủng tộc. Không chỉ là nơi này, mà là cả con thuyền, chính là Xuyên Hải Toa mà các ngươi thấy, nó mang theo hy vọng vô tận.

– Mang theo hy vọng vô tận?

Đằng Tề Văn thì thào nói. Lý Thất Dạ nói tùy ý một câu, lại làm cho hắn dư vị vô cùng.

– Nếu như ngươi có thể hiểu ra câu nói này, ngươi chính là Cổ Thuần Tiên Đế thứ hai.

Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn đang cảm ngộ câu nói này, vừa cười vừa nói.

Đằng Tề Văn cười khan một tiếng, nói ra:

– Tiên sinh nói giỡn, ta là Thụ tộc, không có khả năng trở thành Tiên Đế.

– Ngươi nói đúng, nhưng mà nếu như ngươi thật sự hiểu ra lời này, cho dù ngươi là Thụ tộc, như vậy cả đời này ngươi sẽ đạt được lợi ích vô cùng.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.truyện tà tu audio

Đằng Tề Văn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói ra:

– Tiên sinh quá để mắt ta, theo như mọi người nói, tuyên cổ đến nay, Cổ Thuần Tiên Đế có mấy người? Cũng cũng chỉ có một… mà… Ta tuy tư chất không tệ, nhưng mà so với các Tiên Đế thì ta chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, điểm này ta tự hiểu lấy mình.

Đằng Tề Văn nói là sự thật, hắn có thể trở thành truyền nhân thành Thiên Đằng thì tư chất của hắn không kém người, hắn cũng không có tự xem nhẹ mình, nhưng mà nếu lấy ra so sánh với các Tiên Đế thì hắn tự nhận mình còn xa mới sánh bằng.

Lý Thất Dạ mang theo đám người Đằng Tề Văn đi thật lâu, rốt cục đi tới dưới một thác nước.

Thác nước từ trên đỉnh núi cao đổ xuống, thác nước nhìn giống như từ trên trời cao xuất hiện.

Sau khi thác nước đổ xuống thì chảy theo địa thế, nhưng mà dòng suối nơi này bị một dòng suối nhỏ phân ra, hình thành một con suối nhỏ hơn dài hẹp chảy về phương xa..

Lý Thất Dạ chọn trúng một con suối, mang theo Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ nhảy vào trong nước, trong nháy mắt bọn họ đã chìm vào dòng suối.

Lúc này Lý Thất Dạ lấy một con trai biển ra, đây chính là con trai mà Lý Thất Dạ bắt được trong vô để hải câu. Lý Thất Dạ ném con trai vào trong suối, nói ra:

– Đi thôi, ngươi có thể tự tìm được đường về.

Nói xong hắn quay đầu nhìn qua Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn hai người nói ra:

– Theo sát, ngàn vạn chớ bị bỏ lại, các ngươi đi theo dấu chân của ta, không thể có chút sai lầm.

Lý Thất Dạ thần thái nghiêm túc làm Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn rùng mình, không dám khinh thường, vội vàng gật đầu.

Lúc này con trai di động, nó bơi lên thượng nguồn, kim châu trong con trai tỏa ra kim sắc quang mang, kim quang dường như đang chỉ đường.

Con trai vẫn bơi phía trước, nó lưu lại dấu vết mờ trong dòng suối, Lý Thất Dạ dọc theo dấu vết này mà bước đi, Lý Thất Dạ đi được hết sức cẩn thận, đi không dám sai lầm, không có chút chủ quan, bởi vì một khi hắn đi nhầm thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, phải lặp lại.

Đi theo sau lưng Lý Thất Dạ, Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ càng không dám khinh thường, hai người bọn họ càng cẩn thận, đi theo sát sau lưng Lý Thất Dạ, bước lên dấu chân của Lý Thất Dạ, không dám có chút sai lầm nào cả.

Ngay từ đầu Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ cảm thấy không có gì đặc biệt, bọn họ cẩn thận đi lại trong dòng suối, nước suối chảy qua bên người bọn họ, có tôm cá bơi qua.

Nhưng mà sau khi đi một hồi thì bọn họ giật mình, cảnh tượng sinh ra huyền ảo, bọn họ giật mình đi vào một con đường, không còn đi trong nước suối nữa.

Con đường này nối thẳng lên vòm trời, bọn họ dọc theo con đường này mà đi giống như phong thần. Nhưng mà vào thời điểm này bọn họ nhìn thấy một cảnh đáng sợ.

Trong hư không bọn họ nhìn thấy từng chiếc chiến hạm cực lớn, những chiếc chiến hạm này lớn không thể tưởng tượng nổi, chúng vắt ngang trong hư không, nhìn qua giống như ngôi sao cực lớn, dường như mỗi một chiếc chiến hạm có thể chở một đại lực ức vạn dặm.

Nhưng mà từng chiếc chiến hạm như thế đã vỡ nát, có chiến hạm bị chém đứt thành hai, có chiếc bị đục ra một lỗ thủng, có bị xé thành hai mảnh, có thậm chí nứt vỡ nhìn không ra hình dáng.

Trong lúc giật mình, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn thấy có vô số mảnh vỡ bồng bềnh trong hư không, vô số mảnh vỡ có đoạn đao, có liệt kiếm, có toái chùy…

Hơn nữa, càng giạt mình hơn là, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn thấy không chỉ có như vậy, bọn họ còn nhìn thấy hài cốt, có hài cốt cực kỳ to lớn, hình dáng giống như hung thú khổng lồ, có hài cốt thậm chí còn mang theo kim quang mãnh liệt..

Nhìn thấy cảnh này, Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ chấn động tâm thần, vào thời điểm này bọn họ không thể phân biệt được thật giả, bọn họ không cách nào phân biệt vì sao mình tiến vào cảnh tượng kỳ lạ này.

– Giữ vững tâm thần, nếu không các ngươi sẽ vĩnh viễn không thể trở về được.

Vào thời điểm này trong thức hải của bọn họ vang lên âm thanh của Lý Thất Dạ, giống như đang cảnh tỉnh, bọn họ có cảm giác thể hồ quán đỉnh, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Vào thời khắc này bọn họ tỉnh táo thì nhìn thấy mình đang ở nơi khác, bọn họ vẫn đang đi trong suối, nước suối vẫn yên lặng chảy xuôi, tôm cá vẫn du động, dường như tất cả không có gì thay đổi cả.

Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ đi theo Lý Thất Dạ đi trong dòng suối, bọn họ cũng không biết đi trong dòng suối bao lâu, cũng không biết đang đi thông tới nơi nào.

Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ mang theo bọn họ đi ra khỏi dòng suối, thời điểm bọn họ ra khỏi dòng suối, một cơn gió nhẹ thổi tới làm bọn họ giật mình, bọn họ đang ở trong bình nguyên, ở chỗ này là vùng đất bằng phẳng.

Chương 1817: Thạch điêu thần bí

Nhưng mà đi tới chỗ này, bất kể là Đằng Tề Văn hay là Diệp Đồ đều không biết mình đang ở bình nguyên thật hay không, bọn họ không cách nào phân chia được đây là thật hay giả.

May mắn là bọn họ đi chưa bao xa, đi vào một đống loạn thạch, ở chỗ này có vô số đá vụn tán lạc mặt đất, nhưng mà cẩn thận quan sát mới phát hiện không phải đá vụng bình thường, đây là những viên đá rơi ra từ một pho tượng.

Đống đá này rất lớn, càng đi sâu vào trong, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn thấy một ít pho tượng vỡ tan, những pho tượng này bị tàn phá rất nghiêm trọng, căn bản là không nhìn ra những phi tượng này bị phá vào thời điểm nào.

Nhìn thấy những pho tượng bị tàn phá lợi hại này, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng khó tưởng tượng năm đó xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng bọn họ đi sâu vào trong vùng đất này, bọn họ nhìn thấy một pho tượng nguyên vẹn, pho tượng này rất cao. Cao hơn mười trượng, pho tượng này không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, thập phần cũ kỹ, nhưng bị thời gian đánh bóng cho nên vẫn rất sáng.

Nhìn kỹ pho tượng thì đó là một pho tượng nữ nhân, thân hình thon dài, xiêm y phiêu dật, những điểm này đã chú định là nữ tử.

Nhưng mà cụ thể pho tượng thế nào, dung nhan ra sao, hoàn toàn không thấy rõ ràng, bởi vì pho tượng này cực kỳ mơ hồ. Một pho tượng này dùng đá trắng điêu khắc mà thành. Thời gian lâu sẽ từ từ hòa tan. Kể từ đó khiến hình dáng và đường cong của pho tượng mơ hồ, căn bản khong thấy được diện mạo lúc trước.

Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn qua pho tượng này, bọn họ không biết có phải thời gian đã làm cho pho tượng trở nên mơ hồ hay là bản thân pho tượng đã như thế, hoặc là trước kia pho tượng xảy ra chuyện gì.

Lý Thất Dạ đứng trước pho tượng, không có nói cái gì, giống như nhìn pho tượng ngẩn người. Ngẩn người thật lâu nhìn pho tượng không dời mắt.

Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng nhìn qua pho tượng, nhưng mà bọn họ không thấy pho tượng có gì mê người, bọn họ không hiểu nổi pho tượng như thế làm sao lại khiến Lý Thất Dạ mê muội, nhưng mà bọn họ cũng không dám quấy rầy Lý Thất Dạ.

– Các ngươi không có sao chứ.

Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ quay đầu, nhìn qua Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nói ra.

Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nghe nói như thế thì cảm thấy giật mình, trong nội tâm bọn họ cười khổ, lời này bọn họ phải hỏi Lý Thất Dạ mới đúng, là Lý Thất Dạ nhìn qua phi tượng ngẩng người mà không phải bọn họ, hiện tại hỏi ngược bọn họ có sao không.

– Không có việc gì.

Diệp Đồ lắc đầu nói ra.

Diệp Đồ nhìn Đằng Tề Văn một cái. Lý Thất Dạ chỉ cười cười, cũng không nói thêm gì.

– Tiên sinh, vừa rồi nhìn thấy là thật hay là giả?

Thời điểm này Đằng Tề Văn hỏi.

– Ngươi nói là cái gì?

Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn nói ra.

Đằng Tề Văn giật mình một lát, trong lúc này hắn cảm thấy Lý Thất Dạ nói chuyện có chút đáp không được, giống như hai người bọn họ nói chuyện là ông nói gà, bà nói vịt.

– Chính là những thứ nhìn thấy trong dòng suối vừa rồi.

Tuy Đằng Tề Văn cảm thấy kỳ quái, nhưng mà vẫn hỏi.

Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nói:

– Ngươi nói cảnh tượng là thật hay giả, vậy phải nhìn đạo tâm của ngươi. Thực là giả, giả là thực, giả cũng thực thì thực cũng giả.

Nghe nói như thế, Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ nghe như lọt vào sương mù, không sờ được ý nghĩ.

Lúc này Lý Thất Dạ không để ý tới Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ, lấy chén ngọc ra, hắn nói nhỏ, cử hành một nghi thức kỳ quái phức tạp, nghi thức này cực kỳ cổ xưa, nghi thức cổ xưa như thế, Đằng Tề Văn cũng nhìn không ra đây là làm gì.

Lý Thất Dạ vẫn lẩm bẩm một phen, sau khi nghi thức chấm dứt, hai tay của hắn bưng lấy chén ngọc giơ cao hơn đầu.

Thời điểm này nghe được tiếng nước vang lên, hai dòng nước thật nhỏ chảy xuống, chảy vào chén ngọc của Lý Thất Dạ.

– Pho tượng rơi lệ.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn vội vàng nhìn lên, nhìn thấy con mắt pho tượng chảy nước mắt, Diệp Đồ thì thào nói.

Nhìn thấy pho tượng chảy nước mắt, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn sinh ra chấn động trong lòng, ngây người ra đó, hai người bọn họ có ảo giác, bọn họ cảm thấy pho tượng dường như có tính mạng, vào thời khắc này bọn họ thấy không phải pho tượng, đây là người sống sờ sờ bị phong ấn ở đây.

Vào thời điểm này, bọn họ cũng không biết đây là pho tượng hay người sống.

Thời điểm chén ngọc của Lý Thất Dạ chứa đầy, nước mắt cũng đình chỉ, Lý Thất Dạ cẩn thận thu hồi chén nước mắt.

– Công tử, đây là thứ gì?

Thấy Lý Thất Dạ cẩn thận thu hồi chén nước mắt, Diệp Đồ tò mò hỏi.

Lý Thất Dạ nhìn qua pho tượng, nói ra:

– Thương Sinh Lệ, Thương Sinh Lệ Thủy. Nó có thể kích thích sinh linh khao khát với sinh mạng, cũng chứa đựng nước mắt của sinh linh.

Lý Thất Dạ lấy chén nước này chính là dùng để tục thọ cho Chu Tước Thụ.

Lý Thất Dạ nhìn qua pho tượng, sau đó nói:

– Chúng ta đi thôi, nên đạt được cũng nhận được, không thể đạt được, cũng không có biện pháp cưỡng cầu.

Nói xong xoay người rời đi.

Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn vội vàng theo sau, đi theo Lý Thất Dạ ra khỏi đống loạn thạch.

– Đáng tiếc.

Thời điểm ra khỏi đống loạn thạch này, đi ở phía trước Lý Thất Dạ nói ra:

– Mang các ngươi tới nơi này, ta còn tưởng rằng các ngươi có thể thấy cái gì, hoặc là có chút cơ duyên, xem ra các ngươi còn không có duyên phận.

– Đạt được cơ duyên?

Lý Thất Dạ nói lời này làm cho nội tâm Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn chấn động, bọn họ còn cho rằng Lý Thất Dạ chỉ vì lấy Thương Sinh Lệ mà đến.

– Đúng, chính là cơ duyên.

Đi ở phía trước, Lý Thất Dạ nói:

– Nếu các ngươi có duyên phận này, sẽ nhìn thấy mấy thứ gì đó, đặc biệt là mấy pho tượng kia, đáng tiếc, các ngươi lại không có nhìn thấy cái gì cả, chỉ có thể nói các ngươi không có duyên phận này.

Trong lòng Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn chấn động, hai người bọn họ nhìn nhau, thời điểm này bọn họ mới biết vì cái gì Lý Thất Dạ nói chuyện khó hiểu với bọn họ.

Nghĩ tới đây, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn vội vàng quay đầu nhìn thấy, nhưng mà vừa nhìn thấy không thấy đồng loạn thạch đâu cả, thậm chí thảo nguyên sau lưng cũng không thấy, nơi đó chỉ là hư không mênh mông mà thôi.

Xảy ra chuyện đột ngột như thế, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn sợ tới mức cả kinh, từ đầu đến cuối, hai người không biết mình đang ở trong hư không, vào thời điểm này bọn họ không thể tin vào mắt của mình, đều không biết mắt của mình nhìn là thật hay giả.

– Không nên nhìn, bỏ qua cơ duyên thì không thể cưỡng cầu.

Lý Thất Dạ đi ở phía trước lãnh đạm nói ra.

Nghe được câu nói như thế, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn hai người cũng sinh ra tiếc nuối, bọn họ cũng không có ngờ mình bỏ qua cơ duyên, bọn họ không ngờ cơ duyên đã ở bên cạnh mình.

– Nơi này cócó cơ duyên khác không?

Diệp Đồ cũng không nhịn được hỏi.

– Mỗi người khác nhau, có khả năng gặp cơ duyên cũng khác nhau, loại vật này không có biện pháp cưỡng cầu, không thấy được cơ duyên, nói rõ ngươi không có đạt tới trình độ này.

Chương 1818: Thần tỉnh (1)

Lý Thất Dạ nói xong quay đầu lại nhìn Diệp Đồ, nói ra:

– Nhưng mà ở chỗ này cơ hội của Mị Linh sẽ càng lớn hơn một chút.

Diệp Đồ nghe được nói như vậy, trong nội tâm chấn động, hắn thoáng cái ý thức được cái gì, nghẹn ngào nói:

– Theo ý của công tử, Cổ Thuần Tiên Đế lúc còn trẻ cũng đi tới đây?

Đối với lời này, Lý Thất Dạ chỉ chỉ cười mà không trả lời.

Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng có tiếc nuối, dù sao, cái này muôn đời khó bồng cơ duyên cứ như vậy bị bọn hắn không công địa bỏ qua.

– Không cần phải tiếc nuối, thứ này không có khả năng cưỡng cầu. Không phải ai tới đều có thể trở thành Cổ Thuần Tiên Đế, chuyện như thế không có biện pháp.

Lý Thất Dạ nói ra.

Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng chỉ thở dài một hơi, Lý Thất Dạ dẫn bọn họ tới nơi này đã là đại ân đại đức, không thể đạt được cơ duyên như vậy, chỉ có thể nói cấp độ của mình không có đạt tới mà thôi.

– Tề Văn, thứ nên truyền thụ ta cũng truyền thụ, cũng có thể bàn giao với thành Thiên Đằng, bàn giao với Quỳ Hoa lão đầu.

Lý Thất Dạ đi ở phía trước, nhàn nhạt nói:

– Ngược lại là Diệp Đồ, những ngày này ngươi làm tay chân cho ta, đã thật vất vả tới đây một chuyến, vậy giúp ngươi mưu được một kiện đồ vật a.

– Có thể ra sức khuyển mã cho công tử, chính là chuyện ta nên làm, nếu ta lãnh đạm, tông chủ chắc chắn hủy xương cốt của ta, làm sao dám mưu cầu đồ vật của công tử chứ.

Nghe nói như thế, Diệp Đồ không dám lỗ mãng, vội vàng nói.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, nói ra:

– Chuyện gì cũng có giá của nó, ta cũng sẽ không bảo các ngươi xuất lực không công, lại nói đi tới nơi này, có bảo vật ngu sao không cầm, ta cũng chỉ mượn hoa hiến phật mà thôi.

Nói như vậy làm cho Diệp Đồ gãi gãi đầu, không biết nên nói cái gì cho phải.

Lý Thất Dạ mưu cầu một đồ vật cho Diệp Đồ, Đằng Tề Văn ngược lại không có ý kiến gì, hắn cũng không cho rằng Lý Thất Dạ bất công, Lý Thất Dạ truyền thụ cho hắn thứ kia đã đủ cho hắn lợi không nhỏ dùng cả đời.

Xuyên Hải Toa chạy dọc theo vô để hải câu, nó chậm rãi nổi lên, thời điểm phiêu phù trên mặt biển, nó lại bắt đầu chậm rãi trầm xuống, dường như nó hiện ra, lại quay về vô để hải câu, nhưng mà quá trình này vô cùng chậm chạp.

Dường như vô để hải câu có lực lượng gì đó liên lụy tới Xuyên Hải Toa, không cho Xuyên Hải Toa rời khỏi biển cả, không cho Xuyên Hải Toa rời khỏi lộ tuyến.

Trong mấy ngày này, rất nhiều cường giả đại giáo cương quốc chạy tới, những cường giả này sau kh tiến vào tàn phá mị cảnh, đều rất ít xuất hiện, đặc biệt là một ít Mị Linh truyền thừa giống như Vô Cấu Tam Tông, bọn họ đến tàn phá mị cảnh không phải vì đoạt bảo mà đến, cũng không phải vì kỳ ngộ mờ ảo bất định trong truyền thuyết, bọn họ chỉ muốn làm rõ bí ẩn mà thôi, cho nên cường giả những truyền thừa này sau khi đi vào tàn phá mị cảnh, làm việc thập phần ít xuất hiện, cũng không hy vọng có người biết rõ.

Đương nhiên, cũng có kẻ cao điệu, nói thí dụ như Nghiễm Hải thái tử! Nghiễm Hải thái tử lúc tới thì bước vào tàn phá mị cảnh, hung hăng càn quấy thả ngoan thoại, nói ra:

– Nhân tộc tên là Lý Thất Dạ Nhân tộc lăn ra đây, dám là địch với Nghiễm hải tộc, bản thái tử muốn ăn thịt sống của ngươi.

Sau khi Nghiễm Hải thái tử đã đến, không ít người tránh ra xa xa, đặc biệt là nghe hắn nói muốn ăn sống Lý Thất Dạ thì nội tâm rất nhiều người phát lạnh, mọi người đều biết, Nghiễm hải tộc gần đây nói là làm.

Nghiễm Hải thái tử đã đến, hắn cũng không có như người khác mang theo thiên quân vạn mã, bên cạnh hắn chỉ có mười lão đầu đi theo, đều là cường giả, toàn bộ cũng đã thành hình người, mỗi một lão giả trên người tỏa ra khí tức đáng sợ, về phần Nghiễm Hải thái tử thì khí huyết của hắn rất tràn đầy, vô cùng đáng sợ.

Đối với Nghiễm hải tộc mà nói, tình huống bình thường chỉ cần đạt tới Thánh tôn thì có thể biến thành hình người nguyên vẹn.

sau khi Nghiễm Hải thái tử tới liền tuyên bố ăn sống Lý Thất Dạ, có người thấp giọng nói:

– Lý Thất Dạ chỉ sợ xong đời rồi, Nghiễm Hải thái tử tự mình tới đây, đây chính là địch với Nghiễm hải tộc. Chuyện này có ý nghĩa không ai cứu hắn, ai nguyện ý vì một Nhân tộc mà đắc tội cả Nghiễm hải tộc chứ?

Nghiễm Hải thái tử, hắn khác với Nghiễm Hải Hầu, Nghiễm Hải Hầu. Hàu vương của một cường quốc Nghiễm hải tộc tuy cũng thuộc về Nghiễm hải tộc, nhưng thân phận Nghiễm Hải thái tử còn cao hơn Nghiễm Hải Hầu rất nhiều.

Nghiễm Hải thái tử chính là trưởng tử tộc trưởng Nghiễm hải tộc, thân phận cực kỳ cao quý. Tại Thiên Linh Giới. Nghiễm Hải Ngư có hàng tỉ chi chúng, Nghiễm hải tộc đã từng được xưng có trăm vạn đế quốc trong Thiên Linh Giới, tuy nhiên trăm vạn đế quốc thì số lượng quá khoa trương, nhưng mà Nghiễm hải tộc tại Thiên Linh Giới chí ít có mấy ngàn đế quốc!

Nghiễm hải tộc sinh trưởng khắp nơi, càng củng cố địa vị của Nghiễm hải tộc, thậm chí có thể hiệu triệu hàng tỉ Nghĩm Hải Ngư của Thiên Linh Giới, hiệu triệu trăm vạn Nghiễm Hải Ngư.

Chuyện này có thể nghĩ thân phận Nghiễm Hải thái tử là cao bực nào, hôm nay Nghiễm Hải thái tử tự mình xuất đầu, muốn báo thù cho Nghiễm Hải Ngư, chuyện này ý nghãi Nghiễm hải tộc muốn là địch với Lý Thất Dạ.

Huống chi bản thân Nghiễm Hải thái tử cũng không phải bao cỏ, truyền thuyết hắn đã là một Đại Hiền, hắn cũng có thanh danh rất lớn trong Thiên Linh Giới.

Có người nói, thực lực Nghiễm Hải thái tử cho dù kém Trầm Hải Thần Vương, Già Hải thiên tử là các tuyệt thế thiên tài, nhưng trong thế hệ trẻ Thiên Linh Giới hắn vẫn có uy danh hiển hách.

Hiện tại Nghiễm Hải thái tử thả ra ngoan thoại muốn ăn sống Lý Thất Dạ, chuyện này làm cho mọi người đều biết, tiểu tử Nhân tộc Lý Thất Dạ chỉ sợ chết chắc rồi.

Hơn nữa chết rất khó coi.

Địa phương như tàn phá mị cảnh có rất nhiều người vây quanh, rất nhiều người đang ở đây thật lâu không chịu ra ngoài, hơn nữa trong đây có không ít cường giả.

Trên thực tế nơi này không có gì đặc biệt xuất chúng, nơi này có một hố nhỏ, trong hố nhỏ hình như có một cái giếng cổ vứt đi, trừ điểm này ra thì nơi này không có gì khiến người ta chú ý cả.

Trên thực tế chính là nơi như thế, lại làm cho rất nhiều người dừng ở đây không muốn rời đi, trừ rất nhiều cường giả tới từ các môn phái ra, một ít cường giả có uy danh cũng ở nơi này, ví dụ như Viêm Dương Long, ví dụ như Lâm đạo Đồng, bọn họ dừng lại ở đây thật lâu không có rời khỏi.

Trừ Viêm Dương Long đám người này ra, còn có một ít cường giả lớp già đang ở nơi này, những này thế hệ trước thì che đậy chân thân, bọn họ sau khi đi tới nơi này thì không đi đâu cả.

Tuy những cường giả thế hệ trước che đậy chân thân, nhưng mà có không ít người cũng ẩn ẩn có thể đoán được, những cường giả thế hệ trước này là Mị Linh, thậm chí có có thể xuất thân từ truyề thừa như Vô Cấu Tam Tông.

Chương 1819: Thần tỉnh (2)

Cũng chỉ có những truyền thừa như thế mới chú ý tới nơi như vậy, càng khiến người ta sinh ra hứng thú với nơi đây. Đương nhiên, cho dù rất nhiều người tràn ngập hứng thú với nơi này, bởi vì có những đại nhân vật ở đây, người nào ở đây cũng không dám làm càn, không dám lỗ mãng.

Nơi này bị người ta xưng là giếng bị vứt đi, thậm chí từng có đồn đãi nói, nơi này là một cái giếng thần (thần tỉnh), có thần tuyền chảy qua, nhưng mà về sau không biết vì nguyên nhân nào, giếng thần khô héo, không có thần thủy xuất hiện.

Mặc dù là như thế, đồn đãi nói mỗi lần Xuyên Hải Toa xuất hiện đều có đại nhân vật của Mị Linh tới nơi này nghiên cứu giếng thần, muốn mượn giếng thần này làm lỗ hỏng, do đó cởi bỏ một ít bí mật của tàn phá mị cảnh.

Có một ít đồn đãi nói, chú ý tới giếng thần này nhất chính là Vô Cấu Tam Tông, có ghi lại cho rằng, mỗi lần tàn phá mị cảnh xuất hiện thì cường giả Vô Cấu Tam Tông đều tự mình đi tới nơi này, muốn tìm tòi nghiên cứu.

Chính là vì như thế, rất nhiều người suy đoán những cường giả che dấu thân phận này chính là người của Vô Cấu Tam Tông.

Trong thế hệ trẻ, Viêm Dương Long cùng Lâm đạo Đồng danh khí cao nhất vẫn không rời đi, bọn họ thậm chí chờ đợi giếng thần có thể có thần thủy chảy ra.

Bởi vì bọn họ xuất thân từ tứ đại môn phái, trong tông môn của bọn họ có ghi lại, nếu như nói trong tàn phá mị cảnh có nơi nào đáng khiến người ta lưu ý nhất, cái giếng thần này là một trong số đó.

Đặc biệt đối với Lâm đạo Đồng mà nói, hắn càng chú ý tới giếng thần này, bởi vì đồn đãi nói thần thủy nơi này có tác dụng trọng yếu với người tu luyện Vô Cấu Thể.

Viêm Dương Long cùng Lâm đạo Đồng đi tới giếng thần nơi này, bọn họ đã khảo sát qua giếng thần, nhưng mà lại không thu hoạch được gì, giếng thần hoàn toàn khô héo, căn bản cũng không có thần thủy trong truyền thuyết.

Nhưng mà những đại nhân vật che đậy chân thân không có rời đi, bọn họ vẫn đang khảo sát giếng thần, Viêm Dương Long cùng Lâm đạo Đồng cũng không muốn rời đi, trong lòng bọn họ hi vọng đại nhân vật có thể khảo sát ra thứ gì đó, nói không chừng bọn họ có thể ở sau lưng những đại nhân vật này đạt được thứ tốt.

– Hung nhân ăn long cân kia tới rồi!

Thời điểm này không biết ai lên tiếng, trong đám người bạo động lên.

Rất nhiều người nhao nhao xem xét, chỉ thấy Lý Thất Dạ chậm rãi đi tới, bên người còn có hai đồng tử.

Lý Thất Dạ đã đến, không chỉ khiến Viêm Dương Long cùng Lâm đạo Đồng nhìn qua, một ít đại nhân vật che đậy chân thân cũng nhìn qua Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ đi tới, rất nhiều người nhao nhao tránh đường cho hắn. Đó cũng không phải bởi vì người ở đây sợ hãi Lý Thất Dạ, mà là vì Nghiễm Hải thái tử nói muốn ăn sống Lý Thất Dạ, rất nhiều người ở đây xem Lý Thất Dạ như ôn thần, ai đụng phải thì xui xẻo lớn.

– Dám ở trước mặt nhiều người ăn long cân, chuyện này quá điên cuồng.

Nhìn thấy tiểu tử Nhân tộc trước mặt, cho dù rát nhiều người biết Lý Thất Dạ sẽ trở thành đồ ăn của Nghiễm Hải thái tử, sẽ bị Nghiễm Hải Ngư phá tan thành từng mảnh, nhưng không ít người vẫn sinh ra bội phục với hắn.

Phóng nhãn cả thiên hạ, có mấy người dám ở trước mặt người ta ăn long cân, có mấy người dám khiêu khích Nghiễm Hải Ngư như thế, bá đạo và kiêu ngạo như vậy đúng là làm cho người ta kính nể.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi tới, hai mắt Lâm đạo Đồng bắn ra hàn quang, trong lòng của hắn đã sớm muốn đánh chết Lý Thất Dạ, nhưng mà Lý Thất Dạ giết chết Công Tôn Thiến Nhi thì nội tâm của hắn kiêng kị, không rõ ràng thực lực của Lý Thất Dạ thì hắn không dễ dàng động thủ với Lý Thất Dạ.

Mặc dù là như thế, Lâm đạo Đồng âm thầm gọi một người tới, hắn phân phó tên đệ tử này đi thông tri Nghiễm Hải thái tử, chỉ cần Nghiễm Hải thái tử đến, tiểu tử này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lý Thất Dạ đã đến thì nhìn qua những người khác, hắn lười nhác nhìn quanh, ánh mắt nhìn qua đám đại nhân vật đang che đậy chân thân, cười lên, nói ra:

– Đều tới xem có Vô Cấu Tuyền Thủy hay không a, có một số việc không nên quá mức tham lam.

Những đại nhân vật che đậy chân thân cũng không nói lời nào, bọn họ chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó.

Lý Thất Dạ cười lên, cũng lười nói thêm cái gì, nhảy vào giếng thần, cẩn thận xem xét một phen.

Giếng thần chỉ là một cái hố lõm mà thôi, nếu quả thật muốn từ nơi này tìm ra một ít thứ không tầm thường gì đó, đây cũng chỉ có vách tường giếng thần hơi nổi bật mà thôi, nhìn qua giống như miệng ưng, trừ chuyện này ra không còn thứ không tầm thường gì khác.

Trên thực tế trước khi Lý Thất Dạ tới, sớm đã có rất nhiều người nhảy xuống giéng thần quan sát kỹ, thậm chí có người dùng thần niệm quét qua từng tác đất nơi này, nhưng mà không có phát hiện cái gì.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ nhảy xuống giếng thần cẩn thận quan sát một vòng, Viêm Dương Long đứng trên giếng thần cười lạnh, nói ra:

– Bao nhiêu tiên hiền Mị Linh dùng thần niệm nhìn qua, đều không phát hiện cái gì, mắt thường đều có thể nhìn ra được huyền cơ, đây là chuyện hoang đường viễn vông.

Viêm Dương Long cùng Lý Thất Dạ cũng không có cừu hận gì, cũng không ân oán, vốn hắn xuất thân từ Thái Dương Tông căn bản không cần phải khó dễ tiểu tử Nhân tộc như Lý Thất Dạ, nhưng mà hắn không quen nhìn thái độ hung hăng càn quấy của Lý Thất Dạ, không quen nhìn tư thái cao cao tại thượng của Lý Thất Dạ.

Trong mắt Viêm Dương Long xem ra, sư phụ Thái Dương Vương của hắn chính là tiên thể vô địch đều không có kiêu ngạo như vậy, cũng không có cao cao tại thượng như vậy, dựa vào cái gì một tiểu tử Nhân tộc dám hung hăng càn quấy, dám cao cao tại thượng, đây tính toán là cái gì?

Thời điểm Lý Thất Dạ xem xét giếng thần, hắn quay đầu lại, chỉ là lạnh lùng lườm Viêm Dương Long, cười lên, nói ra:

– Không nên lấy tiên hiền Mị Linh ra phụ trợ chính mình, bản thân ngươi không tìm ra huyền cơ gì, liền trực tiếp nói rõ là ngươi ngu xuẩn, tất cả mọi người có thể hiểu được, không nên chế nhạo người khác.

Trước mặt bao nhiêu người bị Lý Thất Dạ cười nhạo như thế, Viêm Dương Long lập tức không có mặt mũi, hắn dầu gì cũng là nhân vật uy tín lâu năm, sư phụ Thái Dương Vương của hắn có thể uy hiếp cả Bích Dương Hải.

– Không biết sống chết, khẩu khí thật là lớn.

Tận mắt nhìn thấy Lý Thất Dạ giết Công Tôn Thiến Nhi, Viêm Dương Long cũng biết Lý Thất Dạ không kém, nhưng mà dưới tình huống như vậy, hắn cũng sẽ không yếu thế, cười lạnh nói:

– Chỉ bằng ngươi cũng có thể tìm ra manh mối gì? Đây quả thật là chuyện cười to lớn! Không biết tự lượng sức mình.

– Vậy sao?

Lý Thất Dạ cười lên, lười biếng nói:

– Nhìn bộ dáng của ngươi như vậy, chính là tự cho rằng mình siêu phàm, nếu như ta thật từ trong giếng thần tìm ra cái gì đó, có phải mặt mũi của ngươi không biết giấu ở nơi nào sao?

– Nếu như ngươi có thể tìm ra thần thủy, ta không nói hai lời, sẽ ăn sạch bùn quanh giếng thần này!

Viêm Dương Long trong thời gian ngắn chẳng biết phát tính tính gì, cười lạnh nói.

Chương 1820: Vô Cấu Thủy

Lúc này Lâm đạo Đồng đứng chung với Viêm Dương Long cười âm hiểm, nói ra:

– Dương Long huynh, ngươi cũng không nên làm khó người ta nha? Chỉ bằng một tiểu bối Nhân tộc cũng có thể tìm ra thần thủy, đây không phải chuyện đầm rồng hang hổ sao?

Lúc này đa số tu sĩ đứng sang bên cạnh, đều không muốn đi gây phiền toái như vậy, về phần những đại nhân vật đang che đậy chân thân, đang dùng bộ dáng xem náo nhiệt.

Lý Thất Dạ lườm Viêm Dương Long, hắn tươi cười, nói:

– Không nên quên lời của ngươi, nhớ rõ nên ăn sạch bùn đất quanh đây.

– Ngươi —

Bị Lý Thất Dạ nhục nhã như thế, sắc mặt Viêm Dương Long khó coi tới cực điểm, hai mắt bắn ra sát cơ đáng sợ.

Lý Thất Dạ chẳng muốn đi để ý đến hắn, lấy chén ngọc đặt trước người, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này người bên cạnh giếng thần ngừng thở, nhìn chằm chằm vào. Rất nhiều người thấy tư thái tự tin của Lý Thất Dạ như thế, bọn họ đúng là muốn xem Lý Thất Dạ có thật tìm được thần thủy hay không.

Trên thực tế còn có rất nhiều người tính toán nhỏ nhặt, nếu như Lý Thất Dạ thật sự tìm được thần thủy, bọn họ chẳng phải có thể phân nửa chén canh sao?

Về phần ván cược giữa Viêm Dương Long và Lý Thất Dạ, chuyện này chẳng có liên quan tới bọn họ, dù sao chẳng ai đi tìm chuyện với Thái Dương Tông.

Chính Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ cũng ngừng thở. Hai người bọn họ thậm chí nghĩ muốn xem Lý Thất Dạ sáng chế kỳ tích thế nào, bọn họ có lòng tin vào Lý Thất Dạ, đặc biệt là Đằng Tề Văn, hắn tuyệt đối tin tưởng Lý Thất Dạ có thể dẫn xuất thần thủy.

Thời gian chậm rãi đi qua, nhưng mà giếng thần vẫn bình tĩnh, không có biến hóa gì cả.

Nhìn thấy cảnh này, Viêm Dương Long cười lạnh một tiếng, nói ra:

– Nếu như làm thế có thể dẫn xuất thần thủy, như vậy khắp tàn phá mị cảnh đều là bảo tàng. Hắc. Ít ở đó giả thần giả quỷ, nếu như hiện tại nhận thua còn kịp, niệm ngươi còn trẻ tuổi, ta đại nhân có đại lượng, cũng không so đi nhiều với ngươi, ở trước mặt moi người quỳ xuống khấu đầu ba cái…

“Phốc –” một tiếng nước chảy vang lên, Viêm Dương Long còn chưa dứt lời, đột nhiên dưới bùn đất giếng thần có cột nước nhỏ bay lên, cột nước phun lên giống như long phun nước, cột nước nhỏ này rơi vào chén ngọc của Lý Thất Dạ.

Thần thủy rót vào chén ngọc giống như kim châu lưu động, vang lên âm thanh thanh thúy dễ nghe, nghe được âm thanh này, mọi người đều biết nó là thần vật.

Trong nháy mắt, chén ngọc đã đầy, lúc này cột nước cũng biến mất, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thần thủy trong chén ngọc có sương mù lượn lờ, sương mù này giống như tiên khí, thời điểm nào cũng đang lưu động, giống như một đóa hoa sen nở rộ, đóa hoa sen này giống như mỹ ngọc điêu khắc thành, thập phần xinh đẹp, thập phần rung động lòng người, ai nhìn thấy cũng tim đập thình thịch.

Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía yên tĩnh, tất cả mọi người cũng bất khả tư nghị nhìn qua cảnh này, ai cũng không nghĩ tới cái giếng thần bỏ đi này còn có thần thủy.

– Vô Cấu Thủy —

Lúc này những đại nhân vật che giấu chân thân nhìn thần thủy trong chén ngọc của Lý Thất Dạ, có người chấn động, nói ra.

Lý Thất Dạ nhìn qua bọn họ một chút, nhàn nhạt nói:

– Nên có được, các ngươi cũng có được, lại có lòng tham, chỉ sợ lão tặc thiên cũng nhìn không được, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ở bảo địa này đào ba thước hay sao?

Lão nhân kia giật mình một chút, hắn không nói lời nào, nhưng mà khom người với Lý Thất Dạ, yên lặng đứng qua một bên.

Nghe được lời này, Diệp Đồ hóa thành đồng tử, trong nội tâm lập tức chấn động, hắn hiểu những đại nhân vật che đậy chân thân này xuất thân từ đâu.

Lúc này Lý Thất Dạ mang chén ngọc chứa Vô Cấu Thủy đưa cho Diệp Đồ, nói ra:

– Nước này thích hợp với ngươi, tuy nhiên không nhiều bằng nước trong Vô Cấu Tuyền, nhưng đây dù gì cũng là mẫu tuyền. Một ly Vô Cấu Thủy như thế sẽ có lợi ích to lớn với ngươi.

Tâm thần Diệp Đồ chấn động, Vô Cấu Tam Tông có được Vô Cấu Tuyền, nhưng mà Vô Cấu Tuyền chỉ có mấy lão tổ Vô Cấu Tam Tông mới có thể nhìn thấy, những đệ tử khác căn bản không có tư cách gặp được.

Diệp Đồ tiếp nhận chén ngọc, cảm tạ Lý Thất Dạ, lòng cảm kích không biết lời nào báo đáp.

– Đạo huynh –

Lúc này Lâm đạo Đồng làm bộ dáng tư thái thấp quỳ gối trước Diệp Đồ, nói ra:

– Chủ nhân nhà ta chính là chủ nhân Tị Trần Dương, lão nhân gia ông ta cần gấp một chén Vô Cấu Thủy, không biết huynh đài có bán chén Vô Cấu Thủy này hay không…

Lâm đạo Đồng không dám đi cầu Lý Thất Dạ, hắn bỏ qua cầu Diệp Đồ. Cũng không thể trách Lâm đạo Đồng phóng thư tháo thấp như thế, bởi vì Vô Cấu Thủy thứ này với Vô Cấu Thể của Tị Trần Dương có lợi ích thật lớn.

Lâm đạo Đồng cũng mang phân lượng nói ra rất nặng, dùng danh nghĩa chủ nhân Tị Trần Dương mua chén Vô Cấu Thủy của Diệp Đồ.

– Rác rưởi ở đâu lăn tới đây —

Diệp Đồ vẫn không nói gì, Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói ra:

– Là địch với lão tử còn muốn bàn chuyện mua bán, cút!

Đối với địch nhân của mình, Lý Thất Dạ căn bản không cho tình cảm, Lý Thất Dạ không có động thủ lấy đầu của hắn là đủ nhân từ rồi.

– Ngươi —

Trước mặt nhiều người như vậy bị Lý Thất Dạ quát tháo, sắc mặt Lâm đạo Đồng khó coi tới cực điểm.

Lúc này hắn tức giận run rẩy, nhưng mà không phát tính tình, đây là bản thân hắn tự tìm nhục, nhưng mà đối với hắn mà nói, chén Vô Cấu Thủy này quá hấp dẫn người, hắn biết rõ sẽ lâm vào kết cục như vậy, cũng nhịn không được mở miệng với Diệp Đồ.

Lý Thất Dạ không để ý tới Lâm đạo Đồng, hắn nhìn qua Viêm Dương Long, lười biếng nói:

– Hiện tại ngươi có nên ăn bùn đất nơi đây sạch sẽ hay không?

Dưới cái nhìn của Lý Thất Dạ, Viêm Dương Long lui về phía sau một bước, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, trong khoảng thời gian ngắn hắn đâm lao phải theo lao.

Vừa rồi hắn nói quá tuyệt đường lui, hiện tại Lý Thất Dạ thật sự dẫn ra Vô Cấu Thủy, nhưng mà bảo hắn ở trước mặt bao người ăn sạch bùn đất quanh giếng thần, hắn làm không được.

Nếu như hắn thật sự ăn sạch bùn đất ở đây, như vậy về sau hắn không cần lăn lộn nữa, đây là mất hết mặt mũi của hắn, mất hết mặt mũi của sư phụ Thái Dương Vương của hắn, cũng làm mất mặt Thái Dương Tông.

– Như thế nào, dám khoe khoang khoác lác không dám đi làm sao?

Lý Thất Dạ lười biếng nói.truyện Kiếm Hiệp

– Ngươi, ngươi, ngươi là vận khí rất tốt, đạt được Vô Cấu Thủy, đây là một kỳ tích…

Viêm Dương Long không muốn đi ăn bùn đất, hắn tìm lý do.

– Nam tử hán nói được làm được, nhanh đi gặm bùn đi!

Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hắn nói ra.

Lúc này người bốn phía cũng ngừng thở, không có người nào nguyện ý đi nhảy vào vũng nước đục này, chỉ đứng ngoài quan sát.

– Tiểu tử, ngươi, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Sắc mặt Viêm Dương Long đỏ lên, thật vất vả mới nghẹn ra một câu như vậy, lớn tiếng nói:

– Ngươi có tâm nhục nhã Thái Dương Tông, có chủ tâm nhục nhã sư phụ Thái Dương Vương của ta…

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 5 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 6 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 1 tuần trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin