Đế Bá Audio Podcast
Tập 363 [Chương 1811 đến Chương 1815]
❮ sautiếp ❯Chương 1811: Ma Tổ Giáp Sa (1)
Lúc này Lý Thất Dạ lập tức rút long cân trên khung xương ra, tiếng kêu thảm thiết vang vọng, con cá lớn này mất đi tính mạng.
Lý Thất Dạ tiện tay ném long cân vào trong miệng nhai nhai, nhìn tu sĩ chung quanh một cái, nuốt long cân xuống, nói:
– Gặp được Nghiễm Hải Ngư, nói cho bọn chúng biết, Lý Thất Dạ ta nhìn bọn chúng không vừa mắt, tốt nhất thiên địa có bao xa thì cút thật xa cho ta, nếu không ta không chỉ muốn xé rách bọn chúng, còn muốn rút long cân của bọn chúng ta nhắm rượu.
Hung ác, bá đạo, lúc này chỉ có bốn chữ này mới có thể hình dung tiểu tử Nhân tộc này mà thôi. Rất nhiều người bị cảnh trước mặt làm rung chuyển, chấn động thật mạnh.
Đây là khiêu khích Nghiễm hải tộc, đây là khí phách cỡ nào, hành vi như thế đừng nói là tu sĩ, cho dù là truyền thừa cường đại cũng không dám nói thế.
Hiện tại tiểu tử Nhân tộc gọi là Lý Thất Dạ này diệt mấy vạn binh lính của Nghiễm Hải Hầu, còn ở trước mặt bao người ăn long cân của Nghiễm Hải Hầu, đây là khí phách bực naò.
– Là Đại Hiền sao?
Có tu sĩ phục hồi tinh thần lại, âm thầm rung động thật mạnh, thì thào nói:
– Cho dù không phải Đại Hiền, chỉ sợ cũng là Tề Thiên Thánh Hoàng.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, lúc này ánh mắt của hắn nhìn qua con Ngân Châm Ngư kia, con Ngân Châm Ngư này căn bản không bị quấy rầy, nó đang điên cuồng ăn trùng phấn trên mặt đất, dường như nó đã trăm vạn năm qua chưa từng ăn uống.
Lý Thất Dạ cũng không quấy rầy Ngân Châm Ngư này ăn, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Ngân Châm Ngư mà thôi. Thời điểm Ngân Châm Ngư bơi tới cạm bẫy mà Lý Thất Dạ đã bố trí tốt, Lý Thất Dạ lúc này mới tươi cười.
Phốc — một tiếng, trong thời gian cực ngắn, Lý Thất Dạ động thủ, dưới đáy biển lập tức mọc ra nhiều lưỡi câu, mỗi móc câu là một dây câu kéo dài.
Từng móc câu bắn ra, tốc độ cực nhanh, đừng nói là Ngân Châm Ngư, cho dù là cao thủ cường đại cũng khó ngăn cản được, nhưng mà đầu Ngân Châm Ngư này dễ dàng tránh thoát các móc câu, tốc độ của nó cực nhanh tránh ra xa xa, chạy ra khỏi bẫy rập, tốc độ cực nhanh, khiến tất cả móc câu đều thất bại.
Lúc này con Ngân Châm Ngư đào thoát khỏi cạm bẫy, chỉ trong nháy mắt, từng lưỡi câu thất bại kai lập tức đan vào nhau thành cái lưới cực lớn.
Cái gọi là lưới này rất thưa nhưng khó lọt, Ngân Châm Ngư muốn đào thoát khỏi tấm lưới này. Nghe được tiếng “Tư”, không gian bị khóa lại nhanh chóng. Trong thời gian ngắn tấm lưới lập tức khóa lên người Ngân Châm Ngư này.
Lúc này tấm lưới biến mất, dung hợp thành hai dây cương, hai dây cương này móc lên trên râu thịt trên má của Ngân Châm Ngư! Một dây cương khác nằm trong tay của Lý Thất Dạ.
– Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy.
Hai tay Lý Thất Dạ chế trụ dây cương, hắn cười nói.
Phanh — phanh — phanh —
Từng tiếng va đập nhỏ vang lên con Ngân Châm Ngư này điên cuồng kéo dây cương vào trong vô để hải câu.
Chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra, một con Ngân Châm Ngư nho nhỏ vậy mà kéo thân thể Lý Thất Dạ phóng vào vô để hải câu, thân thể Lý Thất Dạ đụng lên san hô, đâm gãy san hô vỡ vụn.
Tình cảnh kịch liệt như thế làm cho vô số tu sĩ đang bắt cá cũng ngừng tay quan sát.
– Hiện thân cho ta!
Lý Thất Dạ thét dài một tiếng, cầm dây cương trong tay, vận chuyển pháp tắc, nghe “Keng” một tiếng, cây dương khóa râu thịt của Ngân Châm Ngư thoáng cái biến thành vô số phù văn. Tất cả phù văn lưu chuyển, lập tức hòa tan dây cương, lúc này dây cương biến mất, hóa thành hai đạo pháp tắc.
Hai đạo pháp tắc này chính là hai dây cương hóa ra, chúng giống như hai móc sắt khóa chặt lấy hai má Ngân Châm Ngư.
Bị hai pháp tắc này trấn áp, Ngân Châm Ngư nho nhỏ bắn ra hào quang chói mắt, trong hào quang này hiện ra đồ đằng cổ xưa, thời điểm đồ đằng cổ xưa này xuât hiện thì một cánh cửa mở ra, có đồ vật gì từ trong cánh cửa thời gian xuyên ra ngoài.
Thời điểm hào quang biến mất, Ngân Châm Ngư không thấy. Xuất hiện trước mặt mọi người là một con cá mập vô cùng lớn. Con cá mập này cực kỳ cổ xưa, toàn thân có màu than trì xưa cũ. Trên người còn có từng cái áo giáp, cái áo giáp này là người ta chế tạo thành. Mỗi cái áo giáp đều che chắn nơi hiểm yếu của nó.
Miệng con cá mập mở ra lộ ra hàm răng sắc bén như đao, thời điểm hào quang bắn ra từ hàm răng sắc bén này, người ta không rét mà run.
Con cá mập này tỏa ra khí tức đáng sợ giống như hồng hoang mãnh thú từ tuyên cổ thức tỉnh, khí tức hồng hoang này làm cho tất cả tu sĩ ở trong rừng san hô hoảng sợ, hai chân run rẩy.
– Đây là thứ gì —Nguồn truyện audio Podcast
Nhìn thấy con cá mập lớn như thế, rất nhiều tu sĩ đều quên bắt Ngân Châm Ngư, thất thần thì thào nói.
– Ma Tổ Giáp Sa —
Nhìn thấy con cá mập to lớn xuất hiện từ trong hào quang kia, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng rung động, trong nội tâm sợ hãi, một khi con cá mập này thoát khỏi dây cương lao ra ngoài, nó sẽ thần gặp giết thần, ma gặp đồ ma.
Tuy Diệp Đồ là đệ tử Vô Cấu Tông, nhưng hắn cũng chỉ nghe qua tên của Ma Tổ Giáp Sa, chưa từng nhìn thấy, kiến thức của Đằng Tề Văn còn thâm sâu hơn Diệp Đồ, hôm nay tận mắt nhìn thấy Ma Tổ Giáp Sa trong truyền thuyết, trong lòng của hắn phát lạnh, ngay cả hung vật trong truyền thuyết này cũng bị Lý Thất Dạ tìm được, thủ đoạn của hắn đáng sợ bực nào?
Mà những tu sĩ trong rừng san hô không có kiến thức như Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ, bọn họ giật mình khi nhìn thấy con cá mập này, cũng không biết con cá mập này nó có lai lịch như thế nào.
Bị hai đạo pháp tắc trấn áp, con cá mập trở nên ôn thuần, Lý Thất Dạ chưởng chấp hai đạo pháp tắc, nhảy lên lưng Ma Tổ Giáp Sa, đứng trên lưng nó, uy phong lẫm lẫm.
– Đạo hữu vận khí thật tốt, vậy mà có thể đạt được sủng vật như thế.
Lúc này Công Tôn Thiến Nhi mang theo tùy tùng đi tới, nhìn Lý Thất Dạ nói ngoa không dứt.
Đương nhiên Công Tôn Thiến Nhi không biết con cá mập trước mặt là thứ gì, trong mắt nàng xem ra, con cá mập này chỉ là con vật hung mãnh mà thôi.
Đối với Công Tôn Thiến Nhi lấy lòng, Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng nhìn một cái, cũng lười đáp lời.
Tư thái ngạo mạn của Lý Thất Dạ khiến cho nội tâm Công Tôn Thiến Nhi sinh ra lửa giận hừng hực, nàng chính là người tâm phúc của Trầm Hải Triều, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tiểu bối bên ngoài có mấy người dám ngạo mạn với nàng như thế?
Trước đó hai người cũng đã có ma sát, hiện tại Lý Thất Dạ có thần thái ngạo mạn như vậy làm Công Tôn Thiến Nhi động sát cơ, nhưng mà trước mắt phải đạt được con cá mập này, Công Tôn Thiến Nhi áp chế lửa giận.
– Ta làm giao dịch với đạo hữu nhé?
Lúc này Công Tôn Thiến Nhi nhìn Lý Thất Dạ cười hì hì, bài ra tư thái thật hào phòng, nói ra:
– Ta mua con cá mập này, đạo hữu ra giá đi.
– Không bán.
Đối với Công Tôn Thiến Nhi nói giao dịch gì đó, Lý Thất Dạ hoàn toàn không có hứng thú, chậm rãi quần hai đạo pháp tắc vào lòng bàn tay.
– Đạo hữu đừng vội cự tuyệt.
Chương 1812: Ma Tổ Giáp Sa (2)
Công Tôn Thiến Nhi bày ra tư thái thành kính, nói ra:
– Chủ thượng của ta là thần hậu của Trầm Hải Triều, yêu thích sủng vật quý hiếm, nếu đạo hữu nguyện nhường con cá mập này cho ta, tương lai đạo hữu tiền đồ vô lượng…
Tuy Công Tôn Thiến Nhi bày ra bộ dáng có thành ý, nhưng mà lời nói vẫn mang theo vài phần ngạo khí, nàng đã ám chỉ với Lý Thất Dạ, nàng không phải muốn con cá mập này, mà là chủ tử của nàng muốn con cá mập này.
Công Tôn Mỹ Ngọc là tiểu thiếp bên người Trầm Hải Thần Vương thích sưu tập hải tộc trân quý, nhìn thấy Ma Tổ Giáp Sa, lúc này Công Tôn Thiến Nhi sinh ra tâm tư, nếu như đưa con cá mập này cho chủ tử, chủ tử nhất định sẽ ưa thích, sẽ càng coi trọng nàng.
Đương nhiên, Công Tôn Thiến Nhi cũng không có biết lai lịch của Ma Tổ Giáp Sa. Trong mắt của nàng thì con cá mập kia chỉ là sủng vật hung mãnh mà thôi, quý hiếm hiếm thấy.
– Không có hứng thú —
Lý Thất Dạ chen ngang lời Công Tôn Thiến Nhi, mặc kệ Công Tôn Thiến Nhi, lôi kéo hai đạo pháp tắc, Ma Tổ Giáp Sa quay đầu đi.
Lý Thất Dạ không cho tình cảm như vậy, sát cơ trong mắt Công Tôn Thiến Nhi lóe lên. Thấy Lý Thất Dạ xoay người sang chỗ khác, nàng ra tay không chút do dự.
Tử quang lóe lên, Công Tôn Thiến Nhi ra tay đánh lén Lý Thất Dạ, nàng muốn dùng tốc độ của trâm phượng đánh chết Lý Thất Dạ, tốc độ trâm phượng quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người chỉ thấy tử quang bắn vào ót Lý Thất Dạ mà thôi.
– Coi chừng —
Đột nhiên Công Tôn Thiến Nhi đánh lén Lý Thất Dạ, không có chút dấu hiệu nào cả, chuyện này làm cho Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn kinh hãi, bọn họ hô thành tiếng, muốn xuất thủ cứu giúp nhưng không kịp.
Thời gian này như dừng lại, trâm phượng bắn vào ót của Lý Thất Dạ lập tức đình chỉ, nó bị ngón tay Lý Thất Dạ kẹp lấy dễ dàng.
Binh khí bảo vệ tính mạng của mình bị bắt lấy, Công Tôn Thiến Nhi kinh hãi, muốn triệu hồi trâm phượng, nhưng mà nó bị Lý Thất Dạ kẹp lấy, không chút di chuyển, Công Tôn Thiến Nhi căn bản không thể triệu hồi được.
– Đáng chết —
Hàn quang bắn ra khỏi mắt Lý Thất Dạ, hàn quang này như hóa thành thực chất, bay ngược trở về…
– Chủ tử của ta là thần hậu–
Công Tôn Thiến Nhi biết rõ không ổn, quát to một tiếng, muốn báo danh hào. Nhưng mà còn chưa nói hết câu, “Phốc”, một tiếng trầm đục vang lên, trâm phượng lập tức bắn thủng đầu của nàng, một lỗ máu xuất hiện, từng tia máu tươi phiêu đãng trong nước biển.
Đôi mắt Công Tôn Thiến Nhi mở to, thân thể nàng chậm rãi ngã xuống, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, thậm chí có người dám ra tay giết chết nàng!
– Tiểu bối —
Đám người bên cạnh Công Tôn Thiến Nhi phục hồi tinh thần lại, kinh hãi, quát một tiếng, đánh giết Lý Thất Dạ.
Rống —
Lúc này Ma Tổ Giáp Sa hét lớn một tiếng, há miệng “Ba”, hút đám tùy tùng đang lao tới đánh giết vào bụng..
Trong khoảng thời gian ngắn cả rừng san hô trở nên an tĩnh lại, tất cả tu sĩ ở đây bị chấn nhiếp, hai mắt nhìn nhau, mới không lâu trước đó Lý Thất Dạ đã đồ sát Nghiễm Hải Ngư, hiện tại lại chém giết Công Tôn Thiến Nhi.
Đây không chỉ đắc tội Nghiễm hải tộc, hiện tại ngay cả Trầm Hải Triều cũng đắc tội, đây là quá mức hung hăng càn quấy, quá mức cuồng ngạo.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ một hơi chém Công Tôn Thiến Nhi, chuyện này làm cho Lâm đạo Đồng cùng Viêm Dương Long biến sắc, đặc biệt là Lâm đạo Đồng, trong lòng phát lạnh, hắn cũng không ngờ tiểu bối Nhân tộc này cường đại như thế.
Lý Thất Dạ mặc kệ những người khác, cưỡi lên Ma Tổ Giáp Sa, quát:
– Đi!
Vừa nói xong, Ma Tổ Giáp Sa hét lớn một tiếng, lập tức phóng tới vô để hải câu, trong nháy mắt biến mất trong vực sâu.
– Hắn đang muốn làm gì?
Qua trong chốc lát, rất nhiều người phục hồi tinh thần lại, thì thào nói ra.
Hai người Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng phục hồi tinh thần lại, lúc này bọn họ muốn đuổi theo Lý Thất Dạ nhưng đã trễ, trên thực tế dùng tốc độ của Ma Tổ Giáp Sa, chỉ bằng hai người bọn họ không có khả năng đuổi theo.
– Đây là muốn làm gì?
Diệp Đồ cũng nhìn qua Đằng Tề Văn, thì thào nói.
Đằng Tề Văn nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Ta cũng không rõ ràng, đại nhân làm việc, không phải ta và ngươi có khả năng phỏng đoán, hoặc là có quan hệ với Xuyên Hải Toa, chúng ta chờ đại nhân quay về rồi nói sau.
Đằng Tề Văn đã từng đọc được một bí trát trong thành Thiên Đằng nói về Ma Tổ Giáp Sa, nhưng mà không nói tới ảo diệu liên quan trong đó, hắn cũng không có trình độ biết tới.
Lý Thất Dạ cưỡi lên Ma Tổ Giáp Sa tiến vào nơi sâu nhất của vô để hải câu, vô để hải câu thật sự là quá sâu, sâu đến mức khó đo đạc, thậm chí có người nói vô để hải câu là không đáy, không ai biết nơi sâu nhất của vô để hải câu nằm ở đâu.
Ma Tổ Giáp Sa trảm sóng bổ sóng, nó lao nhanh trong vô để hải câu, lúc Ma Tổ Giáp Sa đang du lịch trong vô để hải câu thật lâu, cuối cùng “Phanh” một tiếng, nó mở một vách núi sau đó xông vào.
Âm thanh “‘Rầm Ào Ào'” vang lên lên, vào lúc này Ma Tổ Giáp Sa giống như xông lên mặt biển, cho người ta cảm giác như đục thủng bầu trời.
Hiện tai Ma Tổ Giáp Sa tiến vào một cái thời không khác. Ở chỗ này vô cùng tịch mịch, không có ngôi sao, không có nhật nguyệt, ở chỗ này chỉ có hư không lạnh như băng, thậm chí ngay cả thời gian cũng không có, dường như nơi này là nơi lưu đày vĩnh hằng.
Trong hư không lạnh như băng này có một chiếc hải toa thật lớn, nó giống như phi thuyền xuyên qua biển cả.
Con thoi này toàn thân có màu đồng cổ, nhìn qua cả chiếc thuyền này như làm từ đồng bình thường. Nhưng mà con thoi này nằm trong không gian này không biết bao nhiêu năm tháng, toàn thân đã nổi lên màu đồng xanh. Dường như sắp rỉ sét.
Hải toa khổng lồ như vậy, hai bên trái phải của hải toa là cánh cửa, trên cánh cửa có khắc rất nhiều đạo văn và đồ đằng, những này đạo văn và đồ đằng cổ xưa này không ai có thể xem hiểu.
Hải toa này cực kỳ khổng lồ, trừ hai cánh cửa và bốn tâm ván cửa thì không còn có thứ gì khác.
Hải toa to lớn như thế này, nhưng mà đặt ở nơi nào cũng không có gì bắt mắt cả.
Lý Thất Dạ lại bị hải toa này hấp dẫn, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào hải toa này, nhìn một hồi lâu, hắn thì thào nói:
– Bất Hệ Chu nha. Bất Hệ Chu, thế nhân làm sao biết giá trị của ngươi. Chỉ có những kẻ không hiểu giá trị của ngươi mới gọi ngươi là ’ Xuyên Hải Toa ’!
Hải toa to lớn trước mặt, tại Thiên Linh Giới đã từng có người nhìn thấy, hơn nữa nó cũng không chỉ xuất hiện một lần, tại Thiên Linh Giới từng có người đặt cho nó cái tên “Xuyên Hải Toa”.
Cái tên này có ý chỉ nó có thể xuyên qua vô để hải câu, nhưng mà có thật như vậy hay không thì không ai biết.
Nhưng mà Lý Thất Dạ lại biết tên chính thức của hải toa này chính là Bất Hệ Chu! Hải toa này cất dấu một bí mật kinh thiên, một bí mật liên quan tới chủng tộc cổ xưa ở thời đại không rõ.
Chương 1813: Bất Hệ Chu
– Đi thôi, lôi nó ra, ta cần mở cửa.
Lý Thất Dạ thúc Ma Tổ Giáp Sa.
Ma Tổ Giáp Sa bơi tới trước hải toa này, hiện tại áo giáp trên người của nó kêu leng keng, trên áo giáp của nó sinh ra pháp tắc dài hẹp.
Những pháp tắc này đan vào nhau tạo thành hai sợi dây xích, hai dây xích cực lớn này khóa lấy Bất Hệ Chu.
“Ken két yết”, lúc này Ma Tổ Giáp Sa lôi kéo Bất Hệ Chu đi ra ngoài, dường như Bất Hệ Chu vô cùng nặng nề, khi Ma Tổ Giáp Sa kéo đi thì có âm thanh rung động.
Ma Tổ Giáp Sa lôi kéo Bất Hệ Chu đi rất chậm, nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không nóng nảy, có kiên nhẫn chờ đợi, trên thực tế chuyện này với hắn mà nói trải qua không phải chỉ có một lần.
Trước kia Lý Thất Dạ đã từng thấy được bí mật Ma Tổ Giáp Sa, biết rõ chân tướng trong đó, cho nên cũng nhìn thấy Bất Hệ Chu mà cả Thiên Linh Giới xưng là “Xuyên Hải Toa” xuất thế, mà Lý Thất Dạ biết nó là do Ma Tổ Giáp Sa lôi ra.
Ma Tổ Giáp Sa cũng không phải một con cá mập đơn giản như thế, nó là sinh linh bị phong ấn, chính là vì như thế, nó mới ẩn thân bên trong Ngân Châm Ngư.
Đương nhiên, Bất Hệ Chu muốn hiện thế thì nhất định phải dựa vào Ma Tổ Giáp Sa kéo ra mới được, bởi vì Ma Tổ Giáp Sa tồn tại chính là vì kéo Bất Hệ Chu.
“Ông” một tiếng, rốt cục Ma Tổ Giáp Sa kéo Bất Hệ Chu ra khỏi hư không lạnh như băng, nghe được từng đợt rắc…rắc… sinh ra, lúc này Bất Hệ Chu bị Ma Tổ Giáp Sa kéo vào vô để hải câu.
Bất Hệ Chu nổi trong nước biển, người bình thường đứng bên cạnh Bất Hệ Chu có lẽ không cảm giác cái gì cả, nhưng mà Lý Thất Dạ lại có thể nhạy cảm cảm giác được một tia lực lượng chui vào trong Bất Hệ Chu, dường như một tia lực lượng này tới từ vô để hải câu.
Lúc này Lý Thất Dạ vuố đầu của Ma Tổ Giáp Sa hồi lâu, gỡ hai đạo pháp tắc lên râu thịt của nó, cảm khái nói:
– Đi thôi, hoặc là ngươi có thể chờ ngày nào đó. Nếu như ngày nào đó tới thì ngươi có thể đột phá phong ấn, khôi phục chân thân. Nếu như ngày nào đó tới, thật muốn nhìn thấy ngươi kéo Bất Hệ Chu xông lên chín tầng trời, tới nơi ngươi cần đi.
Rống!
Ma Tổ Giáp Sa nhìn Lý Thất Dạ hét lớn một tiếng, dường như bị Lý Thất Dạ buộc làm việc là hết sức bất mãn, nhưng mà nó cũng không có công kích Lý Thất Dạ, hất đuôi lớn lên, lập tức nhảy vào nơi sâu nhất của vô để hải câu, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Lúc này Bất Hệ Chu chậm rãi nổi lên, hơn nữa nó không chỉ nổi lên trên, nó vưa nổi lên vừa tiến về phía trước, tốc độ của nó không nhanh.
Bất Hệ Chu tiến lên phía trước, lộ tuyến là chạy dọc theo vô để hải câu. Dường như lộ tuyến của nó đã sớm định ra từ trước, chỉ chạy dọc theo vô để hải câu.
Lý Thất Dạ chỉ nhìn qua Bất Hệ Chu chậm rãi nổi lên, chậm rãi tiến lên, cũng không đi can thiệp nó. Bởi vì hắn biết rõ cho dù ngươi muốn làm gì cũng vô dụng, nó căn bản không bị can thiệp, quản chi ngươi cường đại hơn nữa cũng không thể cải biến lộ tuyến của Bất Hệ Chu, bởi vì nó có ngàn vạn liên hệ với vô để hải câu.
Trừ khi ngươi cường đại tới mức di chuyển cả vô để hải câu, nếu không ngươi căn bản không thể sửa lộ tuyến tiến lên của Bất Hệ Chu. Trên thực tế đây là chuyện không có khả năng, quản chi ngươi có thể hái sao trời, luyện nhật nguyệt, đều không thể di chuyển vô để hải câu.
Vô để hải câu, nó không đơn giản là một cái rãnh sâu như vậy.
Nhìn thấy Bất Hệ Chu chậm rãi tiến lên, Lý Thất Dạ cũng không đi chờ nó, hắn xoay người lao ra khỏi vô để hải câu.
Lý Thất Dạ rời khỏi vô để hải câu, đi tụ hợp với Đằng Tề Văn, Diệp Đồ.
Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ nhìn thấy Lý Thất Dạ bình an vô sự, hai người bọn họ cũng buôn lỏng một hơi.
– Công tử, Ma Tổ Giáp Sa đâu rồi?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi về một mình, Diệp Đồ tò mò hỏi.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Đã rời khỏi, nó từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó.
Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ hai người cũng nhìn nhau, bọn họ cũng hiếu kỳ, tốn hao nhiều công phu và tâm huyết bắt lấy Ma Tổ Giáp Sa, bây giờ lại thả nó, bọn họ cũng không biết Lý Thất Dạ định làm cái gì.
– Về sau các ngươi sẽ hiểu.
Lý Thất Dạ cười lên, nhìn hai người nói:
– Tốt, chúng ta tạm thời quay về Thiển Hải Than. Ta đáp ứng qua Quỳ Hoa lão đầu, mang một ít thứ gì đó truyền thụ cho ngươi. Diệp Đồ đi về hỏi đám lão đầu của các ngươi, ta lúc nào mới có thể gặp tổ kình.
Nói xong Lý Thất Dạ xoay người rời đi, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn vội vàng theo sau.
– Đó là cái gì?
Vài ngày kế tiếp rất nhiều tu sĩ đang vây bắt Ngân Châm Ngư, Ngân Châm Ngư trong vô để hải câu lao ra thật sự quá nhiều, giống như bắt không hết, cũng chính bởi vì như vậy, Ngân Châm Ngư mới không có bao nhiêu trân quý.
Trong một ngày này rất nhiều người đang bắt Ngân Châm Ngư, nhưng thời điểm này trong vô để hải câu có một cái bóng cực lớn đi ra, một hải toa cực lớn từ vô để hải câu đi ra, chậm rãi tiến lên phía trước.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đều dừng tay, rất nhiều người cũng ngơ ngác nhìn qua hải toa cực lớn vượt qua vô để hải câu.
– Đây là vật gì?
Rất nhiều người nhìn thấy hải toa cực lớn xuất hiện, vô cùng ngạc nhiên.
Đám tu sĩ bắt Ngân Châm Ngư không thể nói là đại nhân vật gì, đa số là đệ tử bình thường của đại môn phái hoặc là tiểu môn phái, có người là tán tu, bọn họ nhìn thấy hải toa khổng lồ như thế, cũng chẳng biết là cái gì.
– Xuyên Hải Toa!
Rốt cục có lão tu sĩ chừng bảy mươi nhận ra, kinh hô một tiếng, nói ra:
– Là Xuyên Hải Toa, Xuyên Hải Toa trong truyền thuyết, nó lại xuất hiện!
– Xuyên Hải Toa, đó là thứ gì?
Có chút tu sĩ nghe lão tu sĩ kinh hô vẫn ngạc nhiên, bọn họ thậm chí còn chưa nghe qua tên, chớ nói chi là biết rõ bí mật trong nó.
– Truyền thuyết Xuyên Hải Toa có thể đi thông ’ tàn phá mị cảnh ’!
Lão tu sĩ biết được rất ít, thì thào nói:
– Truyền thuyết nó vài thời đại mới xuất hiện một lần, có thể thông qua nó tiến vào ’ tàn phá mị cảnh ’!
– Xuyên Hải Toa, ’ tàn phá mị cảnh ’!
Nghe lão tu sĩ nói thế, Lâm đạo Đồng cùng Viêm Dương Long xuất thân từ đại truyền thừa biến sắc, bọn họ rốt cuộc biết hải toa trước mặt là thứ gì rồi.
Lâm đạo Đồng cùng Viêm Dương Long xoay người rời đi, bọn họ đi truyền tin tức cho tông môn, bọn họ muốn báo cho tông môn tin tức Xuyên Hải Toa xuất thế.
Xuyên Hải Toa hiện thế, tin tức này rất nhanh truyền khắp cả Bích Dương Hải, truyền khắp cả Thiên Linh Giới.
Không ít tu sĩ nghe được tin tức này động tâm, không ít đại phái truyền thừa phái đệ tử ra, tiến về rừng san hô. Đối với rất nhiều đại giáo cương quốc mà nói, đa số môn phái truyền thừa nghe tin tức này đều có suy nghĩ, nhưng mà cũng có một ít môn phái hứng thú không cao, cũng không có phái môn hạ đệ tử đi tới rừng san hô
Chương 1814: Tàn phá mị cảnh
– Xuyên Hải Toa nha, có thể đi thông tàn phá mị cảnh, bao nhiêu thời đại xuất hiện qua, hôm nay đã xuất hiện lần nữa. Đây là ý vị như thế nào, chẳng lẽ nói nó có ý nghĩa sẽ phá giải bí ẩn hay sao?
Một cường giả được đại truyền thừa phái tới nói ra, chưởng môn bọn họ đã nói với bọn họ một ít chuyện.
Cũng có một ít truyền thừa cường đại hoặc là cương quốc lớn không có hứng thú, có một lão Đại Hiền lắc đầu, nói ra:
– Xuyên Hải Toa xuất thế thì như thế nào, đi tàn phá mị cảnh thì thế nào? Kết quả vẫn là một chuyến đi tay không, chỗ đó đã trở thành một khu vực phế tích.
– Nhưng mà nghe nói Cổ Thuần Tiên Đế còn trẻ đã đi vào tàn phá mị cảnh, tại đó đạt được kỳ ngộ vô thượng, tìm được Mị Linh bổn nguyên.
Có môn hạ cường giả tò mò nói ra.
Đại Hiền thế hệ trước cười lên, nói ra:
– Đó là chuyện rất xa xôi, đó đã là chuyện của thời đại hoang mãng. Mặc kệ Cổ Thuần Tiên Đế có phải đạt được kỳ ngộ khó lường hay không, đó là chuyện đã qua rồi, sau Cổ Thuần Tiên Đế đã bao nhiêu thời đại, Xuyên Hải Toa cũng từng xuất hiện qua nhiều lần, nhưng mà cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có người nào khác đạt được cái gì, chỗ đó là khu vực bị vứt bỏ, căn bản cũng không có cái gì.
Có một ít đại nhân vật cho rằng tàn phá mị cảnh căn bản cũng không có cái gì. Càng không có kỳ ngộ gì. Nhưng mà có rất nhiều cường giả của tông môn hoặc thánh địa xuất động, muốn vào tàn phá mị cảnh tìm tòi nghiên cứu.
Trên thực tế, về tin tức Xuyên Hải Toa truyền ra ngoài, có đế thống tiên môn thập phần coi trọng, đặc biệt là Mị Linh đế thống tiên môn càng thêm coi trọng, bọn họ đều phái cường giả tới đây, nhưng mà cường giả của bọn họ rất ít lộ diện. Đa số là không lộ chân thân, muốn vào tàn phá mị cảnh tìm tòi thế nào.
Trên thực tế Mị Linh nhất tộc càng có hứng thú đậm đặc với tàn phá mị cảnh, bởi vì có Mị Linh tiên hiền đã từng suy đoán tàn phá mị cảnh có ngàn vạn liên hệ với Mị Linh bọn họ, thậm chí có người nói, nơi này có liên quan tới khởi nguyên của Mị Linh.
Sau khi Xuyên Hải Toa xuất hiện, đó là thời điểm đi thông tới tàn phá mị cảnh, lịch đại tiên hiền Mị Linh đều có người chuyên môn nghiên cứu tàn phá mị cảnh, nhưng mà chưa từng có người nào có thể biết bên trong tàn phá mị cảnh có cái gì.
Cũng chính bởi vì như thế, rất nhiều người đời sau cho rằng tàn phá mị cảnh chỉ là khu vực bị vứt đi, hoặc là một chiến trường cổ xưa bị vứt bỏ.
Bất kể là như thế nào, trong rừng san hô càng ngày càng nhiều người chú ý tới Xuyên Hải Toa. Xuyên Hải Toa chậm rãi nổi lên trong vô để hải câu, hơn nữa còn đang tiến lên phía trước.
Từ khi Xuyên Hải Toa nổi lên, Xuyên Hải Toa phát sinh một ít biến hóa, bốn cánh cửa Xuyên Hải Toa vào thời điểm Xuyên Hải Toa chạy đi thì chúng từ từ sáng lên, dường như Xuyên Hải Toa đang hấp thu lực lượng của vô để hải câu, khiến cho nó có thể mở bốn cánh cửa này ra.
Nhưng mà quá trình sáng lên của cánh cửa này rất chậm chạp, từng đạo văn trên cánh cửa không ngừng sinh ra biến hóa, hình như đang từ từ mở gông xiềng khóa cánh cửa ra.
– Cánh cửa sắp mở ra, thời điểm cả cánh cửa sáng lên chính là lúc đạo môn hình thành, chỉ cần xuyên qua đạo môn này mới tới được tàn phá mị cảnh.
Có Đại Hiền thế hệ trước đi tới xem, nhìn qua tình huống của Xuyên Hải Toa thì thào tự nói.
Vài ngày qua tới bây giờ, cánh cửa rốt cuộc sáng hẳn, tất cả đạo văn và đồ đằng không ngừng đan vào nhau, trong nháy mắt chúng bện thành một đạo môn ánh sáng.
– Đạo môn đã hình thành, có thể đi tàn phá mị cảnh rồi.
Nhìn thấy đã xuất hiện đạo môn, tu sĩ vẫn chú ý Xuyên Hải Toa thoáng cái ngây ngốc, giữ vững tinh thần.
– Chúng ta đi vào.
Có Đại Hiền thế hệ trước tự mình dẫn đầu, một bước tiến vào đạo môn, trong nháy mắt biến mất trong cánh cửa, môn hạ đệ tử của bọn họ cũng tiến vào đạo môn, tiến vào tàn phá mị cảnh.
– Đi, chúng ta cũng đi vào đi, chúng ta chính là Cổ Thuần Tiên Đế thứ hai, đạt được kỳ ngộ khoáng thế.
Rất nhiều tu sĩ đi theo Đại Hiền bước vào đạo môn, trong nháy mắt biến mất.
Trên thực tế, tuyệt địa đa số tu sĩ chưa từng đi vào tàn phá mị cảnh, bọn họ thậm chí không biết trong tàn phá mị cảnh có cái gì, nhưng mà truyền thuyết Cổ Thuần Tiên Đế còn trẻ đã từng đạt được kỳ ngộ tại đây, cho nên tất cả tu sĩ mặc kệ mọi việc, mặc kệ trong đó có cái gì, xông vào rồi nói sau.
Sau khi rất nhiều người tiến vào tàn phá mị cảnh, Lý Thất Dạ lúc này mới mang theo Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ chạy tới.
– Xuyên Hải Toa, nó cũng giống như trong truyền thuyết.
Sau khi đi tới vô để hải câu, tận mắt thấy Xuyên Hải Toa, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng sinh ra rung động.
Lúc này Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn hai người nhìn nhau, thời điểm này bọn họ mới ý thức được Xuyên Hải Toa xuất thế có liên quan tới Lý Thất Dạ và Ma Tổ Giáp Sa.
Về phần liên hệ trong đó như thế nào, Lý Thất Dạ không nói, bọn họ cũng không dám hỏi.
Nhìn thấy Xuyên Hải Toa, nhìn qua đạo môn đã hình thành, Diệp Đồ hỏi:
– Cánh cửa này đi thông tới tàn phá mị cảnh trong truyền thuyết hay sao?
– Đúng.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
– Đây là con đường duy nhất, không có nó, ngươi vĩnh viễn không thể đi vào tàn phá mị cảnh.
– Nghe nói tàn phá mị cảnh có liên quan to lớn với Mị Linh.
Đằng Tề Văn cũng nhìn Diệp Đồ nói ra. Đằng Tề Văn hắn xuất thân từ Thụ tộc, hứng thú với tàn phá mị cảnh không lớn.
– Có trời mới biết đấy.
Diệp Đồ cũng gãi gãi đầu vừa cười vừa nói:
– Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, giống như Cổ Thuần Tiên Đế vậy, tất cả mọi người nói Cổ Thuần Tiên Đế còn trẻ ở trong tàn phá mị cảnh đạt được kỳ ngộ to lớn, nhưng nó là thật hay giả, căn bản cũng không có người nào biết rõ. Trăm ngàn nămqua, trừ Cổ Thuần Tiên Đế đạt được qua kỳ ngộ ra, hình như không có người nào đạt được thứ gì trong tàn phá mị cảnh cả.
– Nếu như tổ sư của ngươi nghe được ngươi nói như vậy, nói không chừng sẽ đập nát đầu của ngươi đấy.
Lý Thất Dạ nhìn Diệp Đồ, nói ra:
– Người khác có bảo vật hay không ta không rõ ràng, nhưng mà thuỷ tổ Vô Cấu Tiên Đế của các ngươi ở bên trong đạt được bảo vật cực kỳ nghịch thiên.
– Thật…
Diệp Đồ ngây ngốc, thời điểm này hắn nghĩ tới một ít truyền thuyết trong tông môn, tâm thần của hắn chấn động, nói chuyện cũng cà lăm, nói ra:
– Khó, khó, chẳng lẽ nói, chúng ta, chúng ta, vật kia của chúng ta thật sự là có được trong tàn phá mị cảnh?
– Đúng vậy.
Lý Thất Dạ nhìn qua Xuyên Hải Toa, không, phải nói là Bất Hệ Chu, nói ra:
– Thủy tổ Vô Cấu Tiên Đế của các ngươi, sau khi trở thành Tiên Đế thì tự minh đi tới tàn phá mị cảnh một chuyến, đạt được một kiện đồ vật khó lường, nhưng mà chuyện này người đời sau không biết mà thôi. Ngược lại Cổ Thuần Tiên Đế còn trẻ đạt được kỳ ngộ lại truyền lưu trăm ngàn thời đại.
Chương 1815: Thế giới khê để (1)
– Vô Cấu Tiên Đế đạt được thứ gì ở bên trong?
Đằng Tề Văn cũng tò mò hỏi.
Diệp Đồ gãi gãi đầu, hơi hoang mang, nói ra:
– Cụ thể ta cũng không phải rất rõ ràng, nhưng mà nghe lão tổ trong tông môn nói, hoặc rất có thể là Vô Cấu Tuyền.
Nói đến đây Diệp Đồ nhìn qua Lý Thất Dạ, hắn cũng muốn theo từ trong miệng Lý Thất Dạ đạt được đáp án.
Đối với vấn đề này, Lý Thất Dạ chỉ cười lên, cũng không có nhiều lời, chỉ nhìn qua Xuyên Hải Toa.
– Xuyên Hải Toa có bốn môn hộ.
Thấy Lý Thất Dạ không nói, Đằng Tề Văn cũng nhìn qua Xuyên Hải Toa, hỏi:
– Hiện tại bốn môn hộ chỉ hình thành một đạo môn, ba môn hộ khác có thể hình thành đạo môn hay không?
– Đạo môn có mở ra hay không đã không trọng yếu.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Mỗi một môn hộ tương đương với một thế giới, biết rõ điểm này là đủ.
– Ba cánh cửa khác có mở ra hay không?
Trong lòng Đằng Tề Văn chấn động, thì thào nói:
– Theo ghi chép của tông môn chúng ta, hình như chỉ đi thông tới tàn phá mị cảnh!
– Chuyện trong thiên địa, có quá nhiều chuyện ngươi không biết.
Lý Thất Dạ nhìn qua Xuyên Hải Toa nói ra.
– Ba cánh cửa khác có mở ra sao?
Diệp Đồ cũng tò mò qua Xuyên Hải Toa, nói ra:
– Nó đi thông tới nơi nào?
Diệp Đồ và Đằng Tề Văn hỏi.
– Chưa từng mở ra!
Lý Thất Dạ nhìn qua Xuyên Hải Toa, chậm rãi nói ra:
– Về phần đi thông nơi nào, chỉ sợ ai cũng nói không rõ ràng, chỉ có ngày nó mở ra thì thế nhân mới biết. Hoặc là ngày đó vĩnh viễn không tới.
Lý Thất Dạ hiêu rõ, Xuyên Hải Toa muốn mở ba cánh cửa khác, đây không phải là một chuyện dễ dàng. Trên thực tế chỉ cần thời cơ chính thức thành thục, ba cánh cửa kia mới mở ra, nếu quả thật đến ngày đó, như vậy tất cả đã khác biệt…
– Đi thôi, chúng ta vào đi thôi, sau khi cầm được thứ cần tìm, ta còn muốn đi gặp tổ kình của ngươi đấy.
Lý Thất Dạ nói ra.
Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, không chỉ Diệp Đồ, ngay cả Đằng Tề Văn cũng động tâm. Bởi vì tổ kình của Vô Cấu Tam Tông rất thần bí, có quá nhiều truyền thuyết về nó, nhưng mà rất ít người nhìn thấy tổ kình, ít nhất bọn họ chưa có tư cách gặp được tổ kình.
Lý Thất Dạ bước vào đạo môn, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng đi theo vào đạo môn.
Xuyên qua đạo môn, một thế giới hiện ra trước mặt bọn họ. Đây là một thế giới bị phá thành mảnh nhỏ, một thế giới không biết xảy ra chuyện gì.s
Ở chỗ này từng ngọn núi không phải văng tung tóe thì bị chặt đứt, ở chỗ này mặt đất vỡ ra, lưu lại vết thương nhìn thấy mà giật mình, ở chỗ này biển cả bị đốt nấu hóa thành sa mạc.
Ở trên bầu trời vốn có rất nhiều ngọn núi bị pháp tắc đánh nổ tung, rất nhiều ngọn núi to như ngôi sao rơi xuống.
Nhìn qua rất nhiều nơi đều là cảnh này, có thể tưởng tượng nơi này từng sinh ra biến dị kinh người, có khả năng là thiên tai, cũng có khả năng là một đại chiến kinh thiên.
Bước vào tàn phá mị cảnh, Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ có cảm giác khác nhau, về phần là cảm giác thế nào thì bọn họ nói không rõ ràng, tóm lại đứng trên mặt đất bị tàn phá, bọn họ có cảm giác như có cái gì động vào bọn họ, có một loại cảm xúc khó nói thành lời.
Loại cảm xúc này là buồn hay vui, bọn họ cũng không phải rõ ràng, một loại cảm giác kỳ diệu không thể gọi tên, có lẽ là bi thương, đặc biệt là Diệp Đồ, loại thương cảm này không thể xua tan được.
– Bản năng, nó chạm tới bản năng của các ngươi.
Thời điểm Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ đều nói không rõ ràng đây là cảm giác gì, Lý Thất Dạ đã nói, sau đó hắn nhìn Diệp Đồ, nói ra:
– Ngươi là Mị Linh, cho nên bản năng này với ngươi càng mãnh liệt.
– Nơi này thật sự có quan hệ tới Mị Linh sao?
Diệp Đồ nhịn không được hỏi.
Tuy hắn lần đầu tiên đi vào tàn phá mị cảnh, nhưng mà Diệp Đồ trước kia từng nghe qua trưởng bối bàn về tàn phá mị cảnh, Mị Linh bọn họ có tiên hiền từng suy đoán tàn phá mị cảnh có quan hệ sâu xa với Mị Linh bọn họ, chính là vì như thế, từ xưa tới nay đều có cường giả Mị Linh tiến tới đây khảo sát tàn phá mị cảnh, kể cả Vô Cấu Tam Tông bọn họ cũng thế, nhưng mà tất cả mọi người không công mà lui.
Đối với vấn đề của Diệp Đồ, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, cũng không có đi trả lời. Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn xa xa, nói ra:
– Chúng ta đi thôi, chúng ta cần đi một nơi.
Nói xong cất bước đi về phía trước.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn nhau, vội vàng đuổi theo Lý Thất Dạ.
Đám người Lý Thất Dạ đi vào có thể nói là rất chậm, thời điểm bọn họ đi vào tàn phá mị cảnh, khắp nơi đều có người ngũ hồ tứ hải đi vào.
Nhưng mà trong đa số những tu sĩ vào đây, đều khát vọng có thể tìm được bảo vật, hoặc là kỳ ngộ gì đó trong tàn phá mị cảnh.
Chính là vì như thế, đến mức có thể thấy kẻ đào ba thước đấ, hoặc là dùng thần niệm càn quét đại địa núi sông, cùng có người bò lên sườn đồi, cũng có người tìm sâu dưới đất, xem có thể đạt được kỳ ngộ gì hay không.
Bởi vì có truyền thuyết Cổ Thuần Tiên Đế, cho nên tất cả tới tàn phá mị cảnh ôm tâm tư tầm bảo rất lớn, tất cả mọi người mong muốn mình cũng trở thành Cổ Thuần Tiên Đế thứ hai.
Có một ít tu sĩ đào một ngọn núi, cày mặt đất một lần. Vẫn là không thu hoạch được gì, chớ nói chi là kỳ ngộ, có tu sĩ phàn nàn:
– Tàn phá mị cảnh, thật sự là nơi vứt đi, chẳng có cái gì cả.
– Kỳ ngộ làm gì dễ dàng đạt được. Nếu có thể dễ dàng đạt được như vậy, vậy không gọi là kỳ ngộ.
Đồng bạn của hắn cười an ủi:
– Ngươi biết tuyên cổ tới nay, người như Cổ Thuần Tiên Đế có mấy người không? Chỉ có một! Cửu giới đệ nhất đế, đệ nhất Tiên Đế! Nếu như kỳ ngộ dễ dàng đạt được như thé, còn nói gì cửu giới đệ nhất đế?
Nghe được đồng bạn nói thế, tên tu sĩ này lập tức lên tinh thần, tiếp tục tìm kiếm kỳ ngộ và bảo vật.
Chính là vì truyền thuyết Cổ Thuần Tiên Đế, làm cho rất nhiều tu sĩ tìm kiếm một lần lại một lần, không muốn buông tha. Trong suy nghĩ rất nhiều người, Cổ Thuần Tiên Đế là tồn tại thế nào, cửu giới đệ nhất Tiên Đế. Kiêu ngạo của Mị Linh.
Trong suy nghĩ rất nhiều người cho rằng, Cổ Thuần Tiên Đế có thể trở thành cửu giới đệ nhất Tiên Đế, rất có thể có quan hệ to lớn tới kỳ ngộ trong tàn phá mị cảnh.
– Tàn phá mị cảnh, là nơi vứt đi hay là nơi ẩn chứa bí mật kinh thiên đây?audio coi am
Nhìn thấy rất nhiều người đang tìm kiếm bảo vật, tìm kiếm kỳ ngộ, nhưng mà không có người nào tìm được cái gì, chuyện này làm cho Diệp Đồ hỏi Lý Thất Dạ.
Tuy Lý Thất Dạ từng nói qua, thủy tổ Vô Cấu Tiên Đế của hắn từng tìm được bảo vật vô thượng trong nơi này. Nhưng mà trừ thuỷ tổ cùng Cổ Thuần Tiên Đế ra, đời sau chưa từng nghe nói qua có ai đạt được thứ gì, thậm chí ngay cả khối sắt vụn cũng không có.
– Ai nói một bí cảnh nhất định phải có bảo vật. Nhất định phải có kỳ ngộ?