Đế Bá Audio Podcast
Tập 362 [Chương 1806 đến Chương 1810]
❮ sautiếp ❯Chương 1806: Lâm Đạo Đồng (2)
Nói đến đây, Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng lườm Lâm đạo Đồng, nói ra:
– Thời điểm ngươi ăn thịt, ngươi có nghĩ rằng mình cùng hung cực ác hay không?
– Ngươi…
Lâm đạo Đồng bị Lý Thất Dạ nói nghẹn một bụng, trong thời gian ngắn hắn hắn có chút giao tình với Nghiễm Hải thái tử giao tình, hôm nay Lý Thất Dạ ở trước mặt nhiều người ăn long cân như vậy, hắn vốn định nói vài lời cho Nghiễm hải tộc, thật không ngờ lại bị Lý Thất Dạ nói nghẹn lời!
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, thực khách trong khách sạn thật sự không dám khen, nhưng mà trong nội tâm vẫn đang khen một tiếng, Nghiễm Hải Ngư hung tàn, đây là chuyện không có gì mới lạ cả, kẻ nào là địch nhân của Nghiễm hải tộc, cuối cùng bị ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư ăn hài cốt không còn, có bao nhiêu tu sĩ bị Nghiễm Hải Ngư diệt môn, phàm nhân bị Nghiễm Hải Ngư xé ăn tới mức cặn bã không còn thừa.
Nhưng mà rất nhiều tu sĩ và truyền thừa tức giận, nhưng vì hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư cho nên không dám nói gì mà thôi,
Hôm nay Lý Thất Dạ nói ra lời trong lòng của nhiều người, trong lòng cũng nhịn không được hoan hô lời này của Lý Thất Dạ một tiếng.
Lý Thất Dạ không hề để ý tới Lâm đạo Đồng, ăn uống một lúc cũng chán, tiện tay quét qua, lập tức đốt sạch đám Nghiễm Hải Ngư khác, đứng lên, quay người rời khỏi.
Nhìn thấy bóng lưng Lý Thất Dạ đi xa, Lâm đạo Đồng lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn vốn định nói mấy câu cho Nghiễm hải tộc, thật không ngờ bị Lý Thất Dạ nhục nhã một phen.
Chuyện này làm cho nội tâm của Lâm đạo Đồng khó nuốt cơn tức này, chủ nhân của hắn chính là Lâm đạo trưởng, chủ nhân của Tị Trần Dương, với tư cách tâm phúc bên cạnh được Lâm đạo trưởng xem trọng, mặc kệ hắn đi tới chỗ nào đều được người ta tôn kính, khắp nơi đều như sao quanh trăng sáng, hôm nay một tiểu bối Nhân tộc ở trước mặt mọi người nói không cho hắn xuống thang được, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.
Lý Thất Dạ tế luyện tốt đồ vật cần thiết, rời khỏi Thiển Hải Than, đi vào rừng san hô.
Thời điểm Lý Thất Dạ đi rừng san hô, có không biết bao nhiêu tu sĩ cũng đi tới đó, những tu sĩ này đều tới từ ngũ hồ tứ hải, bọn họ đều tới vì Ngân Châm Ngư.
Những tu sĩ tới từ ngũ hồ tứ hải này, có người cưỡi thuyền lớn tiềm hành trên biển, cũng có người chưởng ngự phi toa xuyên qua cực nhanh, càng có người cưỡi rùa biển, cự kình lướt đi, muôn hình muôn vẻ, phi thường náo nhiệt.
Lý Thất Dạ đi tới rừng san hô thì đã có không ít tu sĩ chiếm trước rồi, có tu sĩ là độc chiếm một đỉnh núi, cũng có một ít tu sĩ bắt đầu bố trí bẫy rập trên cây san hô, chờ Ngân Châm Ngư tiến tới…
May mắn rừng san hô rộng lớn, tạm thời thật không có phát sinh chuyện tranh đoạt nhau mà chém giết.
Lý Thất Dạ đi vào rừng san hô, tìm được Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn, hai người bọn họ đã vì Lý Thất Dạ bắt được không ít sâu trùng, dựa theo Lý Thất Dạ phân phó mài thành phấn.
Lý Thất Dạ tìm một nơi rộng lớn, tiện tay đảo quanh một vòng, chọn một nơi, phân phó Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nói ra:
– Mang phấn này hất lên rừng san hô, bất luận là trên mặt đất hay cây san hô đều vẩy lên cho ta.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn không nói hai lời, lập tức dựa theo Lý Thất Dạ nói mà đi làm. Lý Thất Dạ định tế luyện một thứ ở nơi này, Lý Thất Dạ tế luyện chính là một thứ giống lưỡi câu, mà lưỡi câu mang theo dây câu rất dài, đương nhiên, đây không chỉ là móc câu, mà là dây câu rất dài phủ kín cưỡi câu.
Thời điểm Lý Thất Dạ chuẩn bị xong, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn cũng hất phấn trùng thật tốt, Diệp Đồ tò mò hỏi:
– Công tử định làm gì thế?
– Câu cá!
Lý Thất Dạ lão thần ngồi ở nơi cao nhât trong khu vực san hô này, vừa cười vừa nói.
– Câu cá? Lưỡi câu Ngân Châm Ngư sao?
Diệp Đồ vừa hỏi, nhưng lại lập tức cảm thấy không đúng, Lý Thất Dạ đã từng nói qua, hắn không quan tâm Ngân Châm Ngư. Hắn lại không khỏi hỏi:
– Trừ Ngân Châm Ngư, không lẽ còn có thứ gì khác?
Diệp Đồ là đường chủ Thiển Hải Than, có thể nói rất quen thuộc phiến hải vực này, tại vùng này, trừ thời điểm cây san hô nở hoa dẫn tới Ngân Châm Ngư là thứ trân quý nhất ra, tuyệt đại đa số hải sản khác không đáng tu sĩ đi gây chiến.
– Có, có một đầu ma sa, nhưng mà ngươi không thấy mà thôi.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra.
– Ma sa?
Diệp Đồ cũng cẩn thận nghĩ một chút, nhưng mà hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua vùng này có cá như thế.
– Ma Tổ Giáp Sa?
Đằng Tề Văn kiến thức rộng hơn Diệp Đồ một ít, hắn nghe được Lý Thất Dạ nói thế thì nghĩ tới một truyền thuyết, giật mình nói.
– Đúng, chính là nó.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Ta muốn câu nó, nếu không, ta cần gì phải lao sư động chúng như thế?
– Ma Tổ Giáp Sa?
Diệp Đồ tò mò hỏi Đằng Tề Văn, nói ra:
– Đây là cá gì?
Đằng Tề Văn cũng lắc đầu, nói ra:
– Cụ thể ta cũng không rõ ràng, nghe nói là sinh linh cực kỳ hung ác, cực kỳ cường đại, truyền thuyết tại vô để hải câu nó từng xuất hiện qua, nhưng chưa nghe nói qua có ai nhìn thấy nó.
Nói đến đây, Đằng Tề Văn cũng có chút bận tâm, hỏi:
– Nghe nói Ma Tổ Giáp Sa cực kỳ cường đại, chúng ta có thể ứng phó được không?
– Không phải chúng ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Là ta, việc này các ngươi ở bên cạnh nhìn là được, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không có biện pháp bàn giao với sư môn các ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ quyết định, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn không có phản đối, cũng không có gật đầu.
Lý Thất Dạ nhìn qua vùng này một chút, xác định tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, hắn nhìn Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nói ra:
– Tốt, hai người các ngươi nên biến hóa thân phận đi, hóa thân hoặc là che chắn chân thân gì đó thì tùy các ngươi.
– Biến hóa thân phận?
Đằng Tề Văn nghe nói như thế, hắn cũng giật mình, dù sao hắn với tư cách truyền nhân thành Thiên Đằng, làm việc có thể nói quang minh lỗi lạc, không cần rụt đầu rụt đuôi làm cái gì.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Nơi có lợi ích thì có phân tranh, có chút chuyện chung quy phải chém chém giết giết, các ngươi một xuất thân từ Vô Cấu Tông, một xuất thân từ thành Thiên Đằng, đi theo ta chém chém giết giết, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.
– Công tử ngươi yên tâm, tông chủ đã bảo ta dẫn đường cho ngươi, phải tận tình địa chủ, tại Vô Cấu Tam Tông nếu xảy ra chuyện, Vô Cấu Tam Tông đều có thể xuất động toàn bộ.
Diệp Đồ nói. Nguồn truyện audio Podcast
Diệp Đồ nói câu này không phải nói khoác, cũng thực sự không phải là vô lễ, dùng thực lực của Vô Cấu Tam Tông, Vô Cấu Tam Tông bọn họ không có bao nhiêu chuyện không đảm đương nổi.
Đằng Tề Văn cũng ủng hộ, nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
– Diệp Đồ huynh nói đúng, địch nhân của tiên sinh là dịch nhân của thành Thiên Đằng, thành Thiên Đằng tùy thời cùng tiến thoái với tiên sinh.
Đằng Tề Văn trước khi đi đã được Quỳ Hoa lão tổ phân phó, loại chuyện này với thành Thiên Đằng mà nói căn bản không tính toán là cái gì, thành Thiên Đằng đương nhiên nguyện ý vì Lý Thất Dạ đảm đương phong hiểm.
Chương 1807: Rừng san hô náo nhiệt
– Các ngươi đều lầm rồi.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Các ngươi hiểu lầm ý của ta. Đối với ta mà nói, không muốn các ngươi tham gia vào cái phiền toái này. Đối với ta mà nói, càng không hi vọng các ngươi ngăn cản ta.
– Ngăn cản tiên sinh?
Lý Thất Dạ nói câu này làm Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ giật mình một hồi. Có chút khó hiểu nổi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Có Vô Cấu Tông cùng thành Thiên Đằng hộ đạo cho ta. Có mấy người dám chọc tới ta, cho nên ta làm sao giết người một cách thẳng tay được?
Lý Thất Dạ nói câu này làm cho Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ ngạc nhiên, lời này dường như Lý Thất Dạ rất vui vẻ khi được giết người.
– Không cần nghĩ nhiều.
Lý Thất Dạ tươi cười lãnh đạm, nói ra:
– Ta ưa thích phiền toái, đặc biệt ưa thích người khác tới truy sát ta, càng ngày càng nhiều người tới giết ta, vậy càng làm cho ta cảm thấy thoải mái, chỉ có đầy đủ máu tươi tẩy lễ mới để tính mạng kéo dài, lúc này mới có thể có nhiệt huyết lao nhanh.
Nói đến đây sâu trong mắt Lý Thất Dạ mang theo vui vẻ nồng đậm, một ngày như vậy đã đến, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn nhau, không biết vì cái gì, Lý Thất Dạ tươi cười làm cho hai người sởn hết gai ốc, giống như một con hung thú nhìn con thỏ trắng cười hiền lành, nụ cười như thế dù thế nào cũng khiến người ta sợ hãi.
Đặc biệt là Đằng Tề Văn. Hắn tưởng tượng tới cảnh Lý Thất Dạ tùy ý không cố kỵ ở thành Thiên Đằng, khinh thường chúng tổ, bỏ qua tất cả, nghĩ đến Lý Thất Dạ nếu đánh giết tại thành Thiên Đằng, lúc này cũng làm cho Đằng Tề Văn đánh lạnh lẽo rung động, lúc này hắn đã ngửi được mùi máu tươi, hình như là nhìn thấy máu chảy thành sông, đống xác chết như núi.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn không nói thêm lời nào, hai người bọn họ đều nhao nhao che đậy chân thân của mình, hóa thành đồng tử bình thường ở bên cạnh Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ xếp bằng trên rừng san hô, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đang ngủ đông.
Trong khu vực rừng san hô này, chiếm một khu vực cũng không chỉ có mình Lý Thất Dạ, thậm chí có thể nói, có rất nhiều người đều nhao nhao chiếm lãnh địa cho bản thân, khu vực bọn họ chọn trúng đều vây quanh một vòng, dùng cảnh cáo người khác.
Trong vài ngày ngắn ngủi, ngay từ đầu rừng san hô rất rộng, nhưng sau khi có nhiều người tới chiếm lãnh địa, các loại vòng tròn dày đặc làm người ta không ai có thể tìm được đát, lúc này sinh ra xung đột.
Trong tình hình nơi này, tu sĩ xuất thân tông môn cường đại đã từ từ chiếm cứ ưu thế, không người nào dám đoạt phạm vi của bọn họ, cho dù bọn họ tới sau, bọn họ cũng dễ dàng cướp đoạt địa bàn của người khác.
Trong vài ngày ngắn ngủi, rừng san hô trở nên đặc biệt náo nhiệt, tu sĩ muôn hình muôn vẻ đều có, Mị Linh, Hải Yêu, Thụ tộc rất nhiều tu sĩ xuất hiện tại rừng san hô, chờ ngày san hô nở hoa.
Trong mấy ngày này trong rừng san hô xuất hiện không ít xung đột và phân tranh, một ít tu sĩ còn chưa nhìn thấy ngày san hô nở hoa cũng đã chết thảm trong tranh đấu.
Trong quá trình chờ đợi, Viêm Dương Long cũng tới, hắn độc thân mà đến, giống như ánh mặt trời chiếu sáng, nơi hắn đi qua thì có ánh mặt trời chiếu rọi.
Viêm Dương Long chạy một vòng quanh rừng san hô, chọn trúng một khu rừng gần vô để hải câu, nhưng mà nơi đây có tu sĩ khác chiếm.
Viêm Dương Long bễ nghễ mọi người, ánh mắt quét qua, hắn nhìn đám tu si chiếm cứ khu vực này, nói:
– Nơi đây là của ta, là ta động thủ đoạt, hay là các ngươi rời đi đây?
Tu sĩ trên khu vực này nhìn thấy Viêm Dương Long đi tới, không muốn xung đột, không nói hai lời, thu thập đồ vật của mình rời đi, mang khu vực này tặng cho Viêm Dương Long.
Những tu sĩ này rất sợ hãi, nhưng cũng không có ai sẽ đi chê cười bọn họ, Viêm Dương Long chính là đệ tử Thái Dương Vương, xuất thân từ Thái Dương Tông, có ý nghĩa chiến lực của hắn có thể khinh thường bọn họ, đối với tiểu môn tiểu phái cùng tán tu mà nói, ai nguyện ý đi trêu chọc đệ tử Thái Dương Vương đây?
Không bao lâu, Công Tôn Thiến Nhi cũng tới, phái đoàn của Công Tôn Thiến Nhi còn lớn hơn Viêm Dương Long, bên người có vài tùy tùng, mấy tùy tùng này thực lực đều rất cường đại. Được Công Tôn Thiến Nhi dẫn dắt, bọn họ có thể nói hoành hành bá đạo, bất kể là ai đều phải nhường đường cho bọn họ, không người nào dám ngăn cản bọn họ cả..
Tuy Công Tôn Thiến Nhi hoành hành bá đạo, nhưng mà không có mấy người dám thốt lên một tiếng. Mặc dù nói Công Tôn Thiến Nhi chỉ là một tỳ nữ mà thôi, nhưng mà không người nào dám đi xem nhẹ địa vị và thực lực của Công Tôn Thiến Nhi.
Chủ tử của Công Tôn Thiến Nhi là tiểu thiếp của Trầm Hải Thần Vương, Trầm Hải Thần Vương là nhân vật giới trẻ cả Thiên Linh Giới đều biết tên, hắn xuất thân từ một gia tộc huyết mạch tinh khiết, đã sớm trở thành Thần Vương, có thể nói vô địch trong thế hệ trẻ.
Luận thân phận, luận địa vị, luận thực lực, Viêm Dương Long cũng không thể nào sánh bằng Công Tôn Thiến Nhi.
Công Tôn Thiến Nhi nhìn trúng một cái vịn gần vô để hải câu, địa lý nơi đây thật tốt. Nơi này đã từng đổi chủ mấy lần, lúc này tu sĩ chiếm cứ nơi đây không phải là kẻ lương thiện gì, hắn cũng xuất thân từ đại môn phái, hắn vừa mới giết chủ nhân nơi này không lâu.
– Cút, tất cả nơi này quy ta.
Ánh mắt Công Tôn Thiến Nhi quét ngang, nhìn tên tu sĩ này nói ra.
Tên tu sĩ này không đi, hắn dầu gì cũng xuất thân từ đại môn phái, truyền thưa của hắn tại Bích Dương Hải xem như truyền thừa có danh tiếng, hiện tại Công Tôn Thiến Nhi bảo hắn cút thì hắn cút, như vậy hắn còn mặt mũi nào nữa?
– Các hạ quá bá đạo a, nơi này là do ta chiếm lĩnh trước.
Tên tu sĩ này mặt lạnh lẽo nói ra
– Nếu ngươi không cút, ta sẽ làm cho ngươi cút.
Công Tôn Thiến Nhi thập phần khí phách, cũng không đặt đối phương vào trong mắt. Nàng trong các truyền thừa huyết mạch tinh khiết ở Trầm Hải Triều đều có địa vị cao, chỉ một tu sĩ trẻ tuổi nàng còn không đặt vào mắt.
– Tốt, vậy để ta lĩnh giáo tuyệt học của Trầm Hải Triều, hy vọng ngươi tu luyện một ít da lông.
Tên tu sĩ này không phải loại lương thiện gì, đứng lên nói ra.
Tùy tùng bên cạnh Công Tôn Thiến Nhi cười lạnh một tiếng, định đứng ra giáo huấn tên tu sĩ này, mà Công Tôn Thiến Nhi lập tức ngăn bọn họ lại, lạnh lùng cười cười, nói ra:
– Nói năng lỗ mãng, đáng chết!
Lời nói chưa dứt, trâm phượng trên tóc nàng bay ra.
Trâm phượng này toàn thân màu tử kim, vừa bay ra đã hóa thành đạo hào quang màu tím, tốc độ cực nhanh khiến người ta không kịp nhìn, nhanh đến mức tên tu sĩ bị bắn thủng mi tâm còn chưa biết.
Cho dù tên tu sĩ này cường đại, phản ứng cực nhanh, sắc mặt của hắn đại biến, lật tay chính là một phương bảo ấn, muốn ngăn cản trâm phượng của đối phương.
Phốc — một tiếng, máu tươi chậm rãi rơi xuống, tên tu sĩ này mở to mắt, hắn ngã xuống đất. Phản ứng của hắn nhanh hơn nữa cũng không dùng được, bảo ấn của hắn cũng không thể ngăn cản trâm phượng.
Chương 1808: Ngân Châm Ngư (1)
Trâm phượng không chỉ bắn xuyên qua bảo ấn của hắn, cũng bắn thủng mi tâm tu sĩ này, một kích mất mạng.
– Con kiến lâu mà thôi.
Công Tôn Thiến Nhi thu hồi trâm phượng, lạnh lùng nói. Trâm phượng này là do Trầm Hải Thần Vương thưởng thức nên ban thưởng cho, uy lực cực lớn, tu sĩ bình thường không thể ngăn cản trâm này, bị một kích trí mạng.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người cũng biến sắc, câm như hến, không người nào dám tới gần. Nếu như nói đây là Thiển Hải Than, trong sản nghiệp Vô Cấu Tông thì Công Tôn Thiến Nhi hoặc nhiều hoặc ít sẽ cố kỵ lực ảnh hưởng của Vô Cấu Tam Tông, nhưng trong rừng san hô này thì Công Tôn Thiến Nhi chỉ sợ muốn giết ai thì giết.
Không ít người không muốn tới quá gần Công Tôn Thiến Nhi, để tránh dẫn tới họa sát thân.
Lý Thất Dạ chiếm lĩnh đỉnh núi cách vô để hải câu xa xôi, có thể nói không mấy người chú ý tới rừng san hô của Lý Thất Dạ, cho nên chuyện này làm cho Lý Thất Dạ thanh tĩnh không ít, không có người tới tranh giành phiến san hô này với hắn.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ chọn lựa khu vực này, đây không phải là vì Ngân Châm Ngư mà đến, cho nên hắn chọn lựa rừng san hô không cần ở gần vô để hải câu.
Lý Thất Dạ ngồi trên núi san hô, nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ.
Viêm Dương Long, Công Tôn Thiến Nhi đều không bao lâu, Lâm đạo Đồng cũng tới, Lâm đạo Đồng đi một vòng quanh rừng san hô, lúc đi tới đỉnh núi của Lý Thất Dạ thì dừng bước.
– Có gan da, một Nhân tộc ở trong thế giới Mị Linh, Hải Yêu, Thụ tộc độc bá lại dám chiếm núi làm vua?
Lâm đạo Đồng dừng bước lại, lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ đang ngồi trên đỉnh núi.
Thời điểm tại khách sạn, Lâm đạo Đồng bị Lý Thất Dạ nói không trả lời được, mất mặt thật lớn, nếu không phải đang ở Thiển Hải Than, chỉ sợ hắn đã sớm ra tay giáo huấn Lý Thất Dạ rồi.
Đối với Lâm đạo Đồng nói chuyện, Lý Thất Dạ mắt điếc tai ngơ, hắn vẫn ngồi ở chỗ kia, nhắm mắt dưỡng thần, căn bản là không đi quan tâm Lâm đạo Đồng.
Lý Thất Dạ thần thái cao ngạo như thế, chuyện này làm cho Lâm đạo Đồng không còn chút mặt mũi nào, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
– Tiểu bối vô tri, cuồng vọng tự đại, chỉ sợ không qua bao lâu ngươi sẽ chết ở đây.
Lâm đạo Đồng tự nhận là người có thân phận và thực lực, với tư cách là đạo đồng bên người chủ nhân Tị Trần Dương, hắn có thể nói là quyền cao chức trọng, ngày bình thường hắn gặp ai thì người được người đó ưu ái, bây giờ lại bị một tiểu bối Nhân tộc xem thường, trong lòng của hắn đúng là không nuốt trôi cục tức này được.
Có tu sĩ ở xa nhìn qua bên này, rất nhiều người cũng nhìn nhau, Nhân tộc tại Thiên Linh Giới rất là hiếm thấy, nhưng mà tên này lại quá hung hăng càn quấy, trước đó không lâu còn là địch với Nghiễm hải tộc, hiện tại lại xem thường Lâm đạo Đồng, một hơi đắc tội hai đại truyền thừa của Bích Dương Hải, tiểu tử Nhân tộc này có lai lịch là gì?
Nghe được Lâm đạo Đồng nói lời uy hiếp như thế, Lý Thất Dạ lúc này mở hai mắt ra, lộ ra bộ dáng tươi cười, nói ra:
– Có bản lĩnh phóng ngựa tới, đại gia ta một tay bóp chết ngươi, nếu không cút cho ta, đừng ở đây quấy rầy thanh tĩnh của ta!
Lý Thất Dạ nói câu này, sắc mặt Lâm đạo Đồng đại biến, chỉ trong nháy mắt, trong mắt của hắn hiện ra sát cơ đáng sợ, nhưng mà hắn vẫn nhịn tâm tư động thủ.
Nghe được lời này có không ít tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, rất nhiều người cũng không hiểu rõ, vì sao tiểu tử Nhân tộc này nói chuyện hung hăng càn quấy như thế..
Tất cả mọi người cho rằng Lâm đạo Đồng sẽ đột nhiên tức giận chém giết Lý Thất Dạ, nhưng mà Lâm đạo Đồng lại không có động thủ, hắn hít sâu một hơi, áp chế tức giận trong lòng..
Lâm đạo Đồng không có tức giận, hắn chỉ cười tàn nhẫn, nói:
– Tiểu nhi vô tri, bổn tọa lấy mạng chó của ngươi có gì khó. Nhưng mà Nghiễm Hải Hầu đã phóng lời, hắn muốn đích thân lấy mạng của ngươi, để ngươi sống không bằng chết. Chờ xem, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận vì đi tới thế giới này, nói không chừng đến lúc đó ngươi sẽ cầu khẩn bổn tọa chấm dứt tính mạng của ngươi.
Nghe được Lâm đạo Đồng nói thế, nội tâm của không ít người sợ hãi, có người sợ hãi, thì thào nói:
– Nghiễm Hải Hầu, đó là cọng cỏ gì?
Nghiễm Hải Hầu chính là hầu vương của Nghiễm hải tộc, chính là một viên mãnh tướng của Nghiễm hải tộc. Hắn đã từng mang theo ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư đồ diệt qua vài truyền thừa, đồn đãi nói nơi quân của hắn đi qua là không có một ngọn cỏ, không chỉ ăn sạch địch nhân, thậm chí là có thể ăn sạch tất cả cây cối hoa lá, chỉ cần là sinh vật có tính mạng đều bị ăn sạch.
Trước đó không lâu, Lý Thất Dạ giết một đám Nghiễm Hải Ngư, Nghiễm Hải Ngư này chính là binh lính của Nghiễm Hải Hầu. Nghiễm Hải Hầu tại Bích Dương Hải nổi danh hung ác tàn bạo. Có người giết binh lính của hắn, còn trước mặt người khác ăn long cân, chuyện này khiến Nghiễm Hải Hầu nổi trận lôi đình. Phóng lời nói muốn Lý Thất Dạ sống không bằng chết!
Lý Thất Dạ nhìn qua Lâm đạo Đồng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, không hề để ý tới hắn.
Lâm đạo Đồng cũng không tự đòi mát mặt, nếu như không phải Nghiễm Hải Hầu phóng lời muốn đích thân giết tiểu tử nàys, hắn đã sớm động thủ lấy đầu của tiểu tử này rồi.
Lâm đạo Đồng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Không qua bao lâu hắn chọn một đỉnh núi, tên tu sĩ này nhìn thấy Lâm đạo Đồng muốn đỉnh núi này, hắn không dám nói hai lời, thu dọn đồ đạc, xoay người rời đi.
Tên tu sĩ này thức thời cho nên khiến Lâm đạo Đồng hòa được một ít sắc mặt, uy nghiêm của hắn vẫn còn. Trong khu rừng san hô này không có mấy người dám không cho hắn mặt mũi.
Thời gian san hô nở hoa càng ngày càng gần, tu sĩ ở rừng san hô càng ngày càng yên tĩnh, phần đông người đang chờ san hô nở ra, không ít người ngừng thở, đợi đến lúc Ngân Châm Ngư vừa đến thì bọn họ ra tay, bắt được nhóm Ngân Châm Ngư đầu tiên thì lập tức rút lui.
Rốt cục ngày san hô nở hoa đã tới, thời điểm này cả rừng san hô yên tĩnh lại, giống như yên lặng trước khi bão tới.
Rốt cục san hô nở hoa, nhiều đóa hoa tử đoạn cuối của san hô nở rộ lên, mỗi một đóa hoa đều có màu sắc khác nhau, trong nụ hoa giống như có một ngôi sao, một ngôi sao đủ màu sắc.
Vào thời điểm này, cả rừng san hô xuất hiện vô số đóa hoa xinh đẹp. Vô số nụ hoa nở ra một cách vô thanh vô tức, cảnh tượng xinh đẹp và đồ sộ.
Thời điểm tất cả san hô đã nở rộ không còn lại bao nhiêu, nếu như từ trên mặt biển nhìn xuống thì thấy cảnh này rất đồ sộ, rung động tâm thần mọi người.
Lúc này người trong rừng san hô ngừng thở lại, bởi vì cảnh trước mắt rất xinh đẹp, ai cũng không muốn đánh vỡ phần xinh đẹp này, rất nhiều người cũng ngừng thở nhìn san hô nở hoa, vào thời khắc này rất nhiều người cảm thấy như bầu trời sao đang hiện ra nơi đây, không biết bao nhiêu người cảm thấy thiên địa bát ngát như thế.
Chương 1809: Ngân Châm Ngư (2)
Rốt cục tất cả đóa hoa nở rộ lên, vào thời điểm này phấn hoa bay ra, phấn hoa bồng bềnh trong nước. Trong khoảng thời gian ngắn, đủ phấn hoa các màu sắc chiếu sáng cả hải vực, nơi này càng xinh đẹp hơn gắp trăm lần.
Thời điểm phấn hoa đủ màu sắc xuất hiện, nhiều người ngừng thở, ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua vô để hải câu, tất cả mọi người đang chờ Ngân Châm Ngư đến.
Trên thân san hô, chỉ có Lý Thất Dạ lão thần ngồi ở đó, nhắm mắt lại, hắn cũng không thèm nhìn vô để hải câu.
“‘Rầm Ào Ào’ –” rốt cục nước biển chấn động, trên mặt biển đột nhiên sinh ra từng đợt sóng biển, cánh rừng san hô cũng sinh ra rung động mạnh mẽ.
Ngay vào lúc này, rất nhiều người nhìn thấy vô để hải câu có màu bạc xông lên, từng bóng dáng lao từ trong vô để hải câu ra với tốc độ cực nhanh, thời điểm những bóng dáng này xuất hiện, mọi người có cảm giác như cái gì đó che phủ bầu trời, giống như tấm lưới lớn lập tức bao phủ cả rừng san hô.
Thời điểm này từng bóng dáng lao thẳng về phía san hô, nhìn kỹ thì những bóng dáng này chính là bầy cá.
Lúc này đám cá lao ra khỏi vô để hải câu, tốc độ nhanh dọa người, giống như tia chớp, chính vì như thế, lúc này mới để người ta nhìn thấy một cảnh khó tưởng tượng, thời điểm bầy cá lao tới chẳng khác gì tấm lưới bao phủ cả bầu trời.
– Ngân Châm Ngư —
Nhìn thấy vô số Ngân Châm Ngư, có người quát to một tiếng, chỉ trong nháy mắt tất cả mọi người đã làm tốt chuẩn bị.
– Ah —
Nhưng mà trong nháy mắt có người ra tay thì hét thảm lên, bởi vì có tu sĩ vốn muốn bắt Ngân Châm Ngư, nhưng mà dùng đạo hạnh của hắn căn bản không theo kịp tốc độ của Ngân Châm Ngư, thời điểm bầy cá lao tới đâm hắn thành cái sàng, cả thân thể bị phá thành mảnh nhỏ, giống như bị bọc phá oanh tạc.
Lúc này tất cả mọi người nhao nhao quát một tiếng, đối mặt với Ngân Châm Ngư xông tới thì ra tay, muốn bắt lấy vô số Ngân Châm Ngư!
Tu sĩ tới bắt Ngân Châm Ngư đều có chuẩn bị sẵn sàng, có tu sĩ vung tấm lưới khổng lồ, lập tức bao phủ bầy cá. Hắn mang cái lưới lớn là một bảo vật trân quý, thoáng cái bao phủ bầy cá, nhưng mà lúc kéo lưới thì hắn chấn động, thân thể bị bầy cá trong lưới kéo vào trong rãnh sâu…
Lúc này Công Tôn Thiến Nhi, Lâm đạo Đồng, Viêm Dương Long lập tức ra tay, bọn họ xuất thân đế thống tiên môn, thực lực cực kỳ cường hãn, vừa ra tay đã bắt được rất nhiều Ngân Châm Ngư, tốc độ cực nhanh, tu sĩ khác không cách nào so sánh được.
Cho dù lúc này có vô số tu sĩ ra tay bắt Ngân Châm Ngư, nhưng mà, nhưng mà vẫn có vô số Ngân Châm Ngư lao ra khỏi vô để hải câu, thao thao bất tuyệt, vô cùng vô tận, dường như Ngân Châm Ngư muốn bạo động.
Mà những con Ngân Châm Ngư không bị bắt, chúng đang điên cuồng ăn phấn hoa của san hô, chúng giống như gió cuốn mây bay, rất nhiều nơi chúng cuốn qua, nước biển vốn đủ màu sắc biến thành thanh tịnh, không còn tràng diện rực rỡ như trước.
Lý Thất Dạ đang ngồi mặc dù cách vô để hải câu xa xôi, mặc dù có một ít Ngân Châm Ngư phá tan phòng tuyến tu sĩ vọt tới khu vực này, nhưng mà số lượng cũng không nhiều.
Đối với Ngân Châm Ngư vọt tới ăn phấn hoa, Lý Thất Dạ không có nhìn nhiều, hắn vẫn đang ngồi ở đó.
Thời điểm rất nhiều người đang vây bắt Ngân Châm Ngư, đột nhiên nước biển rung chuyển, có một đoàn Hải Yêu bổ súng lao tới.
Mà nói là một đám Hải Yêu không bằng nói là một đám hải ngư, càng không bằng nói là một chi quân đội thì thích hợp hơn.
– Tránh ra, lăn —
Đám Hải Yêu lướt sóng mà đi, hoành hành bá đạo, bất luận là người nào ngăn cản đường đi đều bị giết, máu tươi nhuộm đỏ nước biển.
– Nghiễm Hải Ngư, Nghiễm Hải Hầu —
Nhìn thấy mấy vạn đại quân Hải Yêu trước mặt, có tu sĩ kinh hô một tiếng, nhao nhao lui về phía sau, nhượng xuất một con đường.
Trong khoảng thời gian ngắn, đại quân Hải Yêu này vây quanh đỉnh núi chỗ Lý Thất Dạ chật như nêm cối, cả đỉnh núi bị vây khốn tầng tầng.
Khi đại quân Hải Yêu này tới, khí tức khắc nghiệt trong khoảng thời gian ngắn bao phủ cả khu vực hải vực này.
Bị ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư vây quanh, hào khí rừng san hô ngưng trọng tới cực điểm, thậm chí có người đang bắt Ngân Châm Ngư cũng dừng lại.
Nhìn qua gần mười vạn Nghiễm Hải Ngư đang vây quanh đỉnh núi, nội tâm không ít người sợ hãi, rời xa khu vực thị phi này, để tránh mình bị tai bay vạ gió.
Dùng thực lực, thực lực Nghiễm Hải Ngư cũng không mạnh bao nhiêu, luận đơn đả độc đấu, chỉ sợ rất nhiều tu sĩ có tự tin đánh chết Nghiễm Hải Ngư bình thường, nhưng mà làm cho người ta sợ hãi là Nghiễm Hải Ngư lại giết không hết.
Ngươi giết một đầu Nghiễm Hải Ngư, sẽ trêu chọc hơn một ngàn đầu hơn vạn đầu thậm chí là mười vạn hơn mười vạn Nghiễm Hải Ngư, đây là chuyện vô cùng khủng bố.
– Có người sắp không may.
Nhìn thấy ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư vây quanh Lý Thất Dạ, có tu sĩ thì thào tự nói.
Đối mặt ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư vây quanh, Lý Thất Dạ không mở mắt ra nhìn, hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần như ngủ đông.
Lúc này Nghiễm Hải Ngư bao bọc chung quanh Lý Thất Dạ có một người đi ra, hoàn toàn là Nghiễm hải tộc hình người.
Trước mặt mấy vạn đại quân Nghiễm Hải, Nghiễm Hải Ngư hình người rải rác không có mấy, mặc dù có một ít Nghiễm Hải Ngư đã rất cường đại, nhưng mà vẫn bảo trì đặc thù hình cá, nói thí dụ như có Nghiễm Hải Ngư tuy có được hai tay và đầu, nhưng mà thân thể vẫn là thân cá, cũng có Nghiễm Hải Ngư chỉ có một cái đầu người mà thôi… Rất nhiều Nghiễm Hải Ngư vẫn bảo trì hình cá.
Mà cường giả Nghiễm hải tộc hình người thân mặc áo giáp, bộ dáng uy vũ bước đi mạnh mẽ, trong nháy mắt đã đi tới trước, khí thế vô cùng cường đại, đôi mắt của hắn mang theo hào quang khát máu, bản thân của hắn cũng mang theo mùi máu tươi. Dường như hắn thường xuyên tắm trong máu, làm cho người ta không rét mà run.
– Nghiễm Hải Hầu.
Nhìn thấy cường giả Nghiễm hải tộc này, nội tâm nhiều người lạnh giá.
Nghiễm Hải Hầu, chính là một vương hầu của Nghiễm hải tộc, nghe nói Nghiễm Hải Hầu có hơn mười vạn, thậm chí là trăm vạn đại quân. Hắn là vương hầu Nghiễm hải tộc quật khởi thời gian gần đây, dùng hung tàn mà nổi danh.
– Ngươi chính là tiểu tử dám ăn long cân!
Lúc này đôi mắt khát máu của Nghiễm Hải Hầu nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ lúc này lười biếng mở mắt ra, nhưng mà ánh mắt của hắn không nìn lên người sNghiễm Hải Hầu, mà là nhìn vào con Ngân Châm Ngư.
Tuy có ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư vây quanh khu rừng san hô này, nhưng mà Ngân Châm Ngư vẫn nhảy vào rừng san hô này, đang điên cuồng ăn phấn hoa phiêu tán trong nước.
Lúc này ánh mắt Lý Thất Dạ đang nhìn một con Ngân Châm Ngư, nó không quá khác biệt với Ngân Châm Ngư khác, nếu quả thật có gì khác biệt, vậy chính là con Ngân Châm Ngư này có râu thịt mà Ngân Châm Ngư khác không có, râu thịt của con Ngân Châm Ngư này thập phần nhỏ, chỉ có một cái, nhưng mà cho dù có tu thịt thật nhỏ, nếu không quan sát kỹ sẽ không thấy.
Chương 1810: Nghiễm Hải Hầu
Đầu Ngân Châm Ngư này khác với Ngân Châm Ngư khác, các Ngân Châm Ngư kia đang ăn phấn hoa, mà con Ngân Châm Ngư này đang ăn trùng phấn mà Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn vung vẩy trên đất.
Nghiễm Hải Hầu khiển trách Lý Thất Dạ. Nhưng mà Lý Thất Dạ lại không nói một câu, thậm chí không có nhìn vào mắt của hắn. Làm cho Nghiễm Hải Hầu nổi danh hung tàn sắc mặt biến thành khó coi..
– Tiểu nhi vô tri, hôm nay bản hầu sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!
Nghiễm Hải Hầu cười tàn nhẫn, lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ vào thời điểm này xoay đầu lại, nhìn Nghiễm Hải Hầu, chậm rãi nói ra:
– Hiện tại lập tức cút cho ta, ta còn tha mạng chó của ngươi, nếu không, ngày khác ta diệt toàn bộ Nghiễm hải tộc.
Lý Thất Dạ nói câu này lập tức làm cho người ta líu lưỡi. Rất nhiều người cũng đưa mắt nhìn nhau, rất nhiều người cảm thấy Lý Thất Dạ nói như vậy là quá mức hung hăng càn quấy.
– Nói mạnh miệng cũng không sợ mất đầu lưỡi.
Có người thì thào nói.
Trăm ngàn năm qua. Có mấy người dám nói diệt Nghiễm hải tộc, cho dù đã từng có người công phá hang ổ Nghiễm hải tộc. Cuối cùng vẫn không cách nào diệt tộc Nghiễm Hải Ngư, bởi vì số lượng quá nhiều.
Hiện tại Lý Thất Dạ một tiểu bối mở miệng nói muốn diệt Nghiễm hải tộc, đây quả thực chính là không biết trời cao đất rộng, trong mắt nhiều người xem ra, đây quả thực chính là không biết sống chết.
– Tiểu tử này chỉ sợ không biết là từ góc xó nào đó đi ra ngoài, còn không biết Nghiễm Hải Ngư đáng sợ.
Cũng có tu sĩ lắc đầu nói ra.
– Tốt, tốt, tốt —
Nghiễm Hải Hầu không giận mà cười, hắn quay đầu nhìn qua mấy vạn Nghiễm Hải Ngư sau lưng, quát to:
– Các con, có nghe hay không, tiểu súc sinh này nói muốn diệt Nghiễm hải tộc chúng ta!
Nghiễm Hải Hầu dứt lời, tiếng cười vang sinh ra, tất cả Nghiễm Hải Ngư đều cười ha hả, mà bọn chúng cảm thấy, đây quả thực chính là chuyện cười, không có gì chê cười hơn chuyện này.
– Tốt, các con, nếu tiểu súc sanh dám khẩu xuất cuồng ngôn diệt Nghiễm hải tộc chúng ta, chúng ta cũng không cần khách khí.
Nghiễm Hải Hầu cười nói:
– Các con, nên ăn uống rồi. Nhớ kỹ, mỗi người cắn một ngụm, không được giết hắn, ăn sạch huyết nhục của hắn, lưu lại hắn một cái mạng kéo dài hơi tàn, Hầu gia ta muốn cho hắn sống không bằng chết!
– Nghe lệnh —
Nghiễm Hải Hầu vừa nói ra, tất cả Nghiễm Hải Ngư đều quát lên, lập tức vô số Nghiễm Hải Ngư như cá mập khát máu lao thẳng về phía Lý Thất Dạ, muốn xé nát Lý Thất Dạ ra.
Lúc này ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư thậm chí không cần tia chớp tấn công Lý Thất Dạ, bọn chúng muốn Lý Thất Dạ thanh tỉnh nhất cảm nhận từng miếng thịt mất đi, muốn cho hắn thống khổ, muốn cho hắn sống không bằng chết.
Lúc ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư điên cuồng hung tàn lao về phía Lý Thất Dạ, Nghiễm Hải Hầu lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hắn xem ra, không không qua nháy mắt, Lý Thất Dạ sẽ bị thủ hạ Nghiễm Hải Ngư ăn chỉ còn xương trắng, huyết nhục toàn thân không còn, chỉ còn lại một hơi sống tạm bợ.
Đến lúc đó hắn sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để tiểu tử này sống không bằng chết, hắn sẽ làm tiếng kêu rên của tiểu tử này vang vọng cả hải vực.
Nhìn thấy ngàn vạn Nghiễm Hải Ngư lao về phía Lý Thất Dạ, muốn xé nát Lý Thất Dạ, chuyện này làm cho không ít tu sĩ chung quanh không đành lòng nhìn, bọn họ có thể tưởng tượng ra tràng diện hung tàn như thế, bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra kết cục bi thảm của Lý Thất Dạ.
Có một ít tu sĩ cười lạnh, nhìn có chút hả hê, trong mắt bọn chúng, tiểu tử Nhân tộc này tự tìm đường chết, thiên đường có cửa hắn không đi, địa ngục không lối hắn xông vào, là địch với Nghiễm Hải Ngư là chuyện dẫn tới tai ương diệt tộc.
– Một đám kiến hôi, tự tìm đường chết!
Lý Thất Dạ chẳng muốn nhìn nhiều, ánh mắt của hắn vẫn tập trung vào con Ngân Châm Ngư kia.
Vào lúc tất cả Nghiễm Hải Ngư xông tới, vào lúc tất cả Nghiễm Hải Ngư đang giương nanh múa vuốt với Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ mở năm ngón tay ra, lạnh lùng nói:
– Chết đi cho ta.
“Ông” một tiếng, năm ngón tay của Lý Thất Dạ mở ra, lập tức hiển hiện lỗ đen thật lớn, lỗ đen đáng sợ như nước thủy triều bao phủ tất cả Nghiễm Hải Ngư xông tới.
Lúc này lỗ đen xoắn nát tất cả, tất cả Nghiễm Hải Ngư bị lỗ đen hấp thu đều hóa thành thịt bọt, cuối cùng lại bị lỗ đen thôn phệ toàn bộ.
– Ah —
Tiếng kêu thảm thiết phập phồng không ngớt, tất cả Nghiễm Hải Ngư không biết xảy ra chuyện gì, đã bị lỗ đen thôn phệ hài cốt không còn.
Vạn Đạo Quyền Chi Thôn Thiên Ma Quyền, quyền này lấy Thôn Thiên Ma Thể sáng chế ra, quyền này vừa ra, tất cả Nghiễm Hải Ngư chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa. Trong nháy mắt Thôn Thiên Ma Quyền giống như cá mập, có thể cắn nát tất cả đồ ăn đưa tới, mà Nghiễm Hải Ngư bị cắn nuốt chỉ là đám cá con mà thôi, miễn cưỡng có thể nhét kẽ răng.
Tình thế nghịch chuyển làm tất cả mọi người khiếp sợ, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt Nghiễm Hải Hầu hoảng sợ, trong thời gian cực ngắn, Nghiễm Hải Hầu bay lên không.
Tất cả mọi người còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, Nghiễm Hải Hầu đã bị Lý Thất Dạ bóp cổ, Lý Thất Dạ đáp xuống đinh núi, bóp cổ Nghiễm Hải Hầu, quá trình này quá nhanh, mọi người căn bản không nhìn rõ ràng.
– Một con kiến hôi miễn cưỡng đạt tới Thánh Tôn mà thôi, cũng dám ở trước mặt ta giương nanh múa vuốt.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua Nghiễm Hải Hầu trước mặt, lạnh lùng nói.
– Ngươi, ngươi, ngươi…
Nghiễm Hải Hầu bị bóp cổ, hắn không nói được một câu, đồng tử co rút lại.
Thật vất vả Nghiễm Hải Hầu thở gấp một hơi, hắn vẫn không thay đổi bản tính hung tàn, kêu lên:
– Tiểu súc sanh, cho dù ngươi giết bản hầu gia, Nghiễm hải tộc của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, trăm vạn đé quốc, trăm tỉ con dân Nghiễm hải tộc sẽ khiến ngươi tan thành mây khói, diệt mười tộc của ngươi…audio coi am
Nhìn xem như vậy một màn, vô số người cũng không khỏi ngừng thở, tất cả mọi người không biết là Nghiễm Hải Hầu lời này là khuyếch đại chi từ. Mọi người đều biết, Nghiễm Hải Ngư tại mênh mông biển cát trong thành lập vô số cương quốc.
Đáng sợ hơn là, Nghiễm hải tộc rất đoàn kết, nếu có người giết một hầu vương của Nghiễm hải tộc, như vậy sẽ đưa tới vô số Nghiễm Hải Ngư báo thù.
Nghiễm Hải Hầu chỉ là một vương hầu của Nghiễm hải tộc cương quốc mà thôi, bản thân hắn không mạnh bao nhiêu, nhưng mà sau lưng của hắn chính là trăm vạn đế quốc, hàng trăm tỷ con dân, đây là chuyện đáng sợ nhất.
– Ta chờ đây.
Lý Thất Dạ tươi cười, bàn tay của hắn đặt lên người Nghiễm Hải Hầu, nghe được “Ba” một tiếng, Nghiễm Hải Hầu kêu thảm thiết, hắn bị Lý Thất Dạ hủy diệt đạo hạnh, mất đi đạo hạnh, lập tức khiến Nghiễm Hải Hầu lộ ra chân thân, đây là một con cá cực lớn.
Lúc này bàn tay Lý Thất Dạ đặt lên thân cá, từng khối thịt tróc ra, từng miếng thịt cá thật mỏng xuất hiện.
Trong nháy mắt khung xương cá xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người còn có thể nhìn thấy trên khung xương có trái tim đang nhúc nhích.